1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoàng cung cẩm tú - Văn Tình Giải Bội (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nam tử áo trắng khẽ "ồ" tiếng, trầm ngâm hồi mới : "Nếu là như vậy, nương muốn tìm đến nhà ai, cứ việc bảo Ngũ Cừu đưa tới, nếu tìm được gia đình đó, chi bằng đến phủ ta ở tạm vài ngày rồi tính sau."

      Kế đó, nam tử áo trắng cũng đợi nàng từ chối, dặn dò Ngũ Cừu vài câu rồi ra khỏi tửu lâu, tựa như cơn gió.

      Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về nam tử áo trắng rời , dõi theo bóng dáng khôi ngô mà khoáng đạt của chàng dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi ban chiều, dần dần nàng bỗng cảm thấy rất yên tâm.

      Khi nàng còn chìm trong cảm giác thư thái hiếm hoi đó, bỗng thấy vang lên tiếng của Ngũ Cừu: " nương chúng ta mau thôi, để lâu Ngũ Cừu e rằng kịp về bẩm báo với công tử trước khi trời tối."

      Đương nhiên Ngũ Cừu và Phó Cẩm Họa hai tiếng đồng hồ cũng tìm được gia đình nọ.

      Thấy trời tối, Ngũ Cừu thở dài bỏ cuộc, tỏ vẻ rầu rĩ vì hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.

      Sau cùng, Phó Cẩm Họa được Ngũ Cừu dẫn tới phủ đệ, cất bước tiến vào, trước mắt nàng là tuyết dày ba thước.
      Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, nàng đưa mắt nhìn quanh tứ phía, chỉ thấy trong phủ ngoại trừ bên ngoài hành lang, mặt tuyết đều hề có dấu vết gì, có lấy vết chân.

      Ngũ Cừu thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa như thế liền hiểu ngay suy nghĩ của nàng, bèn : “Đây là thói quen của công tử, huynh ấy ưa sạch , người trong phủ chúng tôi cũn đều biết điều ấy, cho nên tuyết trong đình viện dần dà ai quét dọn.”

      Ngũ Cừu dẫn Phó Cẩm Họa vào nhà giữa ngồi, sai người dâng trà nóng lên, tự mình bẩm báo đợi lệnh. Chẳng bao lâu sau, Ngũ Cừu từ trong ra, : “ nương, công tử còn tiếp khách ở trong, bảo Ngũ Cừu sắp xếp phòng khách cho nương nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai tiếp đãi tròn bổn phận chủ nhà.”

      Ngũ Cừu đưa tay làm dáng mời, tiếp tục : “Còn chưa thỉnh giáo phương danh của nương…”

      Phó Cẩm Họa đứng dậy, theo Ngũ Cừu ra khỏi nhà giữa, còn chưa trả lời thấy bóng hình nhanh nhẹn gầy gò từ xa tới, suýt đâm vào nàng.

      Ngũ Cừu thấy người đó dừng lại mà chạy thẳng vào nhà giữa, bèn quát với sau lưng: “Thằng ranh con, ta tính sổ với ngươi sau.”

      Phó Cẩm Họa hỏi tựa như vô tình: “Người vừa rồi là như thế nào trong phủ?”

      là Chân Phiến, chẳng qua chỉ là kẻ được công tử lượm về từ bãi tha ma mà thôi. Ngày thường theo công tử tập võ luyện chữ, ỷ thế công tử thương mà hay tỏ vẻ ngông cuồng. Đợi Ngũ Cừu này nắm chắc cơ hội, nhất định phải chỉnh cho thằn ranh ấy trận mới được.” Ngũ Cừu tuy năng lời lẽ ghê ghớm nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, Phó Cẩm Họa nhìn bộ dạng nổi cáu của Ngũ Cừu, hiểu rằng ngày thường Ngũ Cừu chẳng qua oán trách Chân Phiến quá lắm cũng chỉ bằng mấy câu cửa miệng mà thôi.

      Vào đến phòng khách chuận bị cho Phó Cẩm Họa. Ngũ Cừu còn huyên thuyên thêm vài câu rồi mới .

      Chẳng mấy chốc thấy tiểu a đầu mắt híp bước vào, tiểu a đầu mắt híp ấp úng : “ nương có chỗ nào hài lòng? Những thứ này đều do công tử tự mình sai người sắp xếp đó.”

      Phó Cẩm Họa chợt cảm động, bèn hỏi: “Công tử nhà ngươi đến đây sắp xếp từ bao giờ?”

      Tiểu a đầu chau mày vẻ suy nghĩ, : “Thanh Bích nhớ là công tử vừa từ ngoài phủ về liền sai người xuống chuẩn bị đồ đạc ngay, rồi tự mình đến đây xem xét, sai người bày biện.”

      Phó Cẩm Họa gật đầu có gì nhưng trong lòng đầy ngạc nhiên, như vậy nam tử áo trắng kia đoán ra từ lâu rằng nàng tìm được người thân, nhất định theo Ngũ Cừu trở về phủ, cho nên mới sai người chuẩn bị sẵn phòng khách ư?

      Thanh Bích đứng hầu bên, Phó Cẩm Họa rửa ráy xong xuôi, bèn bảo ta lui xuống nghỉ ngơi.

      Để cả quần áo như cũ lên giường, lòng Phó Cẩm Họa như sóng cuộc dâng.

      Nàng sớm nhận ra, Chân Phiến chính là người đóng giả làm tiểu ăn mày đưa mẩu giấy cho nàng, cũng là người đóng giả làm tiểu hòa thượng đến đưa kinh thư cho nàng trong miếu tối hôm qua.

      như vậy , nam tử áo trắng kia hiển nhiên chính là Ngu Tấn thanh. Ngoại trừ chàng, còn ai có được phong thái như vậy?



      Hôm sau khi nàng tỉnh dậy, Thanh Bích bưng nước nóng tới giúp nàng rửa mặt chải đầu, còn mang theo bộ quần áo sạch, : “Công tử nương, rửa mặt thay đồ xong mời đến gian trước cùng dùng cơm.”

      Khi Phó Cẩm Họa vào đến gian trước thấy Ngu Tấn Thanh ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay còn cầm quyển kinh thư, bàn bày ấm trà cùng mấy món điểm tâm tinh xảo.

      Chân Phiến đứng sau lưng Ngu Tấn Thanh, trông thấy Phó Cẩm Họa bèn chớp chớp mắt, cười lanh lợi.

      Ngu Tấn Thanh gật đầu cười ra hiệu cho Phó Cẩm Họa ngồi xuống, nàng cũng đa lễ, giơ tay lấy điểm tâm bàn ăn, nhưng chỉ thấy Ngu Tấn Thanh uống ly trà, dùng đồ ăn cảm thấy có phần kỳ lạ.

      Chân Phiến đứng bên thấy thế cười : “ nương đừng lấy làm lạ, công tư tôi buổi sáng xưa nay chỉ uống ly trà, đọc kinh văn, đợi đến trưa mới ăn đồ mặn, đến tối lại chỉ dùng ít đồ chay, những thứ dính dầu mỡ đều chịu đụng vào. Bách tính trong thành An Lăng này đều công tử nhà tôi thân từ hoa sen mà ra, thanh khiết trong sáng vô cùng.”

      Ngu Tấn Thanh lườm Chân Phiến cái, làm vẻ giận : “Nhiều chuyện, những lời như thế cũng đem ra giỡn được, để người ta cười cho.”

      Phó Cẩm Họa nhất thời ngờ Ngu Tấn Thanh lại là người điều độ như vậy, vừa ngạc nhiên lại vừa có phần tán thưởng, bèn : “Người ta đều , kinh văn có thể siêu độ cho con người thoát khỏi bể khổ, nhưng Phật ngữ cũng dạy rằng, bể khổ vô biên, như vậy rốt cuộc đọc kinh văn rốt cuộc có thể giúp con người thoát khỏi bể khổ hay ?”

      Ngu Tấn Thanh sững người, hiển nhiên ngờ Phó Cẩm Họa lại những lời này, trầm ngâm hồi mới chậm rãi : “Từ ta được cao nhân chỉ điểm, cho nên lâu dần thành quen, xưa nay chưa từng nghĩ đến đạo lý nào. Nay nương ra thực khiến ta nhất thời thể nào giải đáp nổi. Thôi vậy, thôi vậy, sáng nay đọc kinh văn nữa…”

      đoạn, Ngu Tấn Thanh bèn đặt quyển kinh sang bên, Chân Phiến cản thận cầm lấy, đặt vào trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương ở đằng xa, xong đâu đấy mới quay lại : “Công tử đọc kinh văn buổi sớm vốn là chuyện mười năm khác ngày, nay phá lệ là phá lệ, nếu lão gia và tiểu thư biết được chuyện này biết kinh ngạc đến mức nào đây.”

      Phó Cẩm Họa biết người nhà mà Chân Phiến nhất định là Ngu Hồng Ngạc, có điều Ngu Hồng Ngạc giờ vào cung làm phi, kể ra tuy thể vinh sủng cả đời nhưng chỉ cần Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan giờ, nàng ấy có thể giữ được bình an phú quý giờ.

      Phó Cẩm Họa còn suy nghĩ miên man liền nghe thấy Ngu Tấn Thanh hỏi: “ nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh?”

      Phó Cẩm Họa do dự hồi, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Ngu Tấn Thanh nàn muốn che dấu nữa bèn hạ giọng hồi đáp: “Ta họ Phó…”

      Còn chưa tên, Ngu Tấn Thanh cũng hỏi tiếp.

      Chân Phiến ở bên cạnh cười gỡ, : “ ra là Phó nương, rất hân hạnh…”

      Phó Cẩm Họa thấy Chân Phiến niềm nở tươi cười, đâm ra phẫn nộ, bèn làm mặt lạnh lùng, hậm hực : “Ngu công tử nếu biết thân phận của ta, cần gì phải giả vờ biết!”

      Ngu Tấn Thanh khẽ quát Chân Phiến được xen vào, bảo Chân Phiến lui xuống, sau đó tự tay rót ly trà cho Phó Cẩm Họa rồi mới : “Chẳng phải nàng cũng tự đoán ra thân phận của ta trước đó rồi sao? Nhưng nàng cũng hề tiết lộ nửa lời với ta. Nếu nàng khôn muốn , ta cần gì phải hỏi?”

      Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, biết Ngu Tấn Thanh muốn ám chỉ hôm qua khi gặp mặt nàng sớm trông thấy bên eo chàng đeo chiếc túi thơm thêu hình hoa văn hình đám mây, loại vải đó do cung đình ngự chế, Phó Cẩm Họa là con trong gia đình quan lại có lý gì lại biết vật này.

      Thành An Lăng tuy là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng người có thể đeo túi thơm ngự chế hành tẩu, ngoại trừ Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan ra làm gì còn ai khác.

      Chỉ e khi Ngu Tấn Thanh cứu nàng trong tửu lâu cũng nhìn thân phận của nàng rồi, bảo Ngũ Cửu theo nàng tìm người thân, chẳng qua chỉ là cho nàng chỗ lùi để giữ thể diện mà thôi.

      Ngu Tấn Thanh, chàng suy nghĩ chu đáo.

      Phó Cẩm Họa ôm ly trà trong tay, ngưng thần thu mắt : “Nếu Ngu Tấn công tử biết thân phận của ta, vậy ta cũng ngại mọi chuyện. Ta muốn biết, sau khi ta bị bắt cóc, thái độ của triều đình rốt cuộc ra sao?”

      Ngu Tấn Thanh đưa ánh mắt sâu thẳm của mình nhìn Phó Cẩm Họa lát rồi đưa ra chỗ khác, hướng về phía tuyết trăng tinh khôi ở trong sân, : “Họa phi bị bắt cóc ngay trong ngày nhập cung, long nhan phẫn nộ, nhất định phải chém đầu kẻ bắt cóc Họa phi trước cửa cung.”

      Phó Cẩm Họa sững người, kế đó cười lạnh lùng, sao nàng có thẻ nghe ra thâm ý trong lời của Ngu Tấn Thanh cơ chứ? Trong chỉ dụ của Chung

      [​IMG]
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Gặp nguy hiểm.

      Phó Cẩm Họa biết , muốn cứu vãn ván cờ thua này của mình phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kỳ diệu phá thế thua.

      Phó Cẩm Họa đưa bàn tay ra trước mặt Ngu Tấn Thanh, xòe bàn tay mịn màng như ngọc ra, bên trong là chiếc bình ngọc xinh xắn, chỉ nghe thấy nàng : “Trong chiếc bình này có chứa Thiên Kim Túy, Gia Luật Sở Tế có thể dựa vào mùi hương này mà tìm đến đây.”

      Ngu Tấn Thanh đón lấy chiếc bình ngọc, lạnh nhạt : “Ta biết phải làm thế nào rồi.” đoạn, chàng gọi Chân Phiến vào, : “Chân Phiến, người đem chỗ Thiên Kim Túy trong chiếc bình này rắc lên người mấy con ngựa, sau đó sai người cưỡi ngựa về những hướng khác nhau, nhất định phải ngày đêm nghỉ đưa ngựa ra xa khỏi thành An Lăng.”

      Phó Cẩm Họa nghe thấy thế liền khẽ cười, ngầm khen câu “Tuyệt diệu”, như vậy Gia Luật Sở Tế kia dù có chắp cánh mà đuổi theo cũng biết được, rốt cuộc Thiên Kim Túy đến chỗ nào.

      Còn về Tế Dương vương, rồi chàng cũng có cách tìm được nàng đúng ?

      Chẳng bao lâu sau, Phó Cẩm Họa bèn từ gian trước quay về phòng mình. Thanh Bích vẫn đợi trong phòng, thấy Phó Cẩm Họa trở về với vẻ hiểu: “Hôm nay sau khi nương ra gian trước, công tử liền sai người đưa đến mấy bộ quần áo, Thanh Bích nhìn màu sắc của chúng, đẹp đẹp , nhưng mà, nhưng mà…”

      Phó Cẩm Họa thấy mấy bộ quần áo ấy màu sắc bình thường, hoa văn hơi cũ, bèn hiểu ngay trong lòng Thanh Bích nghĩ gì, nhất định nghĩ rằng quần áo mà Ngu Tấn Thanh đưa tới phải là thứ đồ thượng hảo, chứ thể nào ngờ tới chỗ quần áo này chính là Ngu Tấn Thanh muốn Phó Cẩm Họa mặc để đóng giả làm a hoàn tùy thân.

      Phó Cẩm Họa chọn bộ màu đỏ tía thay cho bộ mặc người, lại bảo Thanh Bích đổi trâm đầu mình thành trâm ngọc đen nạm vàng, trông vừa dịu dàng uyển chuyển lại mất vẻ nhàn nhã.

      Đến chiều muộn, Chân Phiến ở bên ngoài gõ vào cửa sổ, cười : “Xin nương đừng trách, là công tử bảo tôi gọi nương đến thư phòng.”

      Phó Cẩm Họa ra khỏi cửa phòng, thấy Chân Phiến đứng trướng cửa sổ, chỉ cười mà gì, bèn làm vẻ giận dữ lườm cậu ta cái, thẳng đến thư phòng.

      Thư phòng của Ngu Tấn Thanh rất đơn giản, ngoại trừ bàn ghế và giá sách ra có thứ gì khác. Ngu Tấn Thanh ngồi sập, trong tay cầm quyển kinh văn, nghe thấy tiếng bước chân Phó Cẩm Họa vào cửa, chàng hề ngẩng đầu lên nhìn nàng, trầm giọng : “Tế Dương vương vì chuyện Họa phi bị bắt cóc vô cùng kinh sợ, cho nên diện trình hoàng thượng nguyện lùi ngày đại hôn.”

      Phó Cẩm Họa chợt động trong lòng, nhưng cũng bỗng nhiên nảy sinh chút phẫn nộ, chẳng lẽ gã Tế Dương vương này thấy mình bị quân vương vứt bỏ, thể vào cung cho nên muốn dùng kế hoãn binh, kéo dài hôn ra mãi?

      Bởi lẽ ngày trước Tế Dương vương chịu lấy con nhà họ Phó là vì chàng muốn dùng người nhà họ Phó để ràng buộc nàng, bây giờ nàng là quân cờ thí trong ván cờ này, Tế Dương vương lấy con nhà họ Phó còn có tác dụng gì?

      Ngu Tấn Thanh đứng dậy, thuận tay đặt kinh văn sang bên, Phó Cẩm Họa nhìn kỹ, đó chính là cuốn “Khinh Tâm Ngâm” của đế sư Ngũ Huy Tuyền, bèn bất giác đọc lên vài câu: “Dài lâu là vậy, vô lượng vô biên, lưu lạc sống chết, rơi vào bể khổ, như đục như trong, động tĩnh quạnh…”

      Ánh mắt Ngu Tấn Thanh lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, : “ ngờ nàng lại đọc sách của Ngũ Huy Tuyền ư? Bình sinh ngài ấy sáng tác rất nhiều, những vì tính tình độc cố chấp, sau khi viết thành sách lại hủy

      tám chín phần, cho nên thế gian mấy ai được xem kiến thức của ngài ấy. Cả đời ta tự thấy mình bình thản như nước, để bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt, chỉ có cuốn sách được đế sư đề tên gửi tặng này là khiến ta thích thú vô cùng.”

      Phó Cẩm Họa cầm cuốn “Khinh Tâm Ngâm” đó lên, lật tới trong bìa trong thấy phía viết mấy chữ , bèn kéo trang giấy trắng bàn ra, cầm bút mô phỏng theo nét chữ đó viết vài chữ. Ngu Tấn Thanh lại gần xem, hai hàng chữ hoàn toàn giống nhau chau mày khẽ than, bỗng nhiên lại hiểu ra, cười khổ : “Hóa ra chữ đề quyển sách này lại là nét bút của nàng.”

      Phó Cẩm Họa đáp: “Năm đó đế sư từng nhắc, thiếu nợ vị thiếu niên, muốn tặng sách cho người đó, ta nhất thời nghịch ngợm liền giàn lấy bút bắt chước nét chữ của ngài ấy tự mình viết. Khi đó đế sư cười khổ thôi, nếu phải trông thấy tận mắt ta viết, ngay cả ngài ấy cũng phân biệt nổi rốt cuộc mình có từng viết ra hàng chữ ấy hay .”

      “Người tầm thường muốn gặp mặt đế sư lần hiếm có, ngờ nàng lại có thể học được cái tinh túy trong cách viết của đế sư, lẽ nào…” Ngu Tấn Thanh có phần hiểu, cất tiếng hỏi.

      “Đế sư và gia phụ quan hệ sâu xa, thế nên bốn chị em Cầm Kỳ Thư Họa của nhà họ Phó chúng ta đều được ngài ấy chỉ giáo.”

      Ngu Tấn Thanh vẫn có phần chưa , hỏi thêm: “Nhưng trong khuê danh của nàng có chữ “Họa”, vì sao lại cũng giỏi hành văn thư pháp như vậy?”

      Ánh mắt Phó Cẩm Họa tựa như vầng trăng in nơi đáy nước, lấp lánh ánh sáng, tùy tiện : “Chỉ vì đế sư thích tính cách của ta, cho nên dạy dỗ nhiều hơn chút cả về cầm kỳ thư họa…”

      “Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, chẳng qua chỉ là duyên nhiều hay ít mà thôi. Mối duyên như của nàng với đế sư, dẫu ta có trải ba đời cũng cầu được.” Ngu Tấn Thanh lúc đó dường như rất cảm khái, ngần ngại dùng những ngôn từ khẩn thiết.

      Sau đó vài ngày, Phó Cẩm Họa đều ở bên cạnh Ngu Tấn Thanh, hai người ngâm đọc tác phẩm của đế sư, Phó Cẩm Họa còn viết lại các tác phẩm khác của đế sư Ngũ Huy Tuyền tặng cho Ngu Tấn Thanh, khiến chàng vô cùng thích thú.

      Còn ở ngoài thành An Lăng vẫn hề có động tĩnh gì, thỉnh thoảng có nghe tin Gia Luật Sở Tế vẫn luôn lòng vòng bên ngoài thành, bởi vì bọn họ tương đối ít người, lại thường xuyên cải trang dị dung, cho nên quan binh thành An Lăng rất khó phát tung tích của họ.

      Phó Cẩm Họa có chút hiếu kỳ, mọi người đồn đại Ngu Tấn Thanh giỏi trị quân, nhưng mấy ngày ở đây nàng chưa từng thấy Ngu Tấn Thanh ra khỏi phủ nửa bước luyện binh sa trường bao giờ. Phó Cẩm Họa đem băn khoăn ấy hỏi Chân Phiến, Chân Phiến điềm nhiên như : “Công tử nhà tôi chấn thủ biên quan năm năm rồi, bài binh bố trận phủ dài ngàn dặm, các tướng sĩ ai mà phục? Cho dù công tử ra trước trận tiền, bọn họ cũng vẫn nghe lệnh răm rắp cả thôi.”

      Tối hôm đó, Phó Cẩm Họa cho Thanh Bích lui xuống, mình nằm nghiêng giường, mãi mà ngủ được.

      giờ thời cuộc bất minh, còn nàng thân ở biên quan thể trở về Tuyền Thành, tương lai phúc họa cũng thể hay biết. Còn Ngu Tấn Thanh chẳng qua là vì Tế Dương vương nên mới giữ nàng ở lại trong Ngu phủ, nếu Tế Dương vương muốn hoàn toàn vứt bỏ quân cờ thí như nàng, Phó Cẩm Họa nàng còn có thể thân ở nơi nào?

      Hơn nữa Ngu Hồng Ngạc vào cung, Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan, nếu Tế Dương vương dùng Ngu Tấn Thanh để áp chế Ngu Hồng Ngạc chẳng phải càng hiệu quả hơn sao? về quyền mưu, Ngu Hồng Ngạc xuất thân quyền quý, cũng chưa chắc thua kém gì nàng.

      Cứ thế suy nghĩ, cả đêm nàng sao ngủ được.

      Phó Cẩm Họa biết , muốn cứu vãn ván cờ thua này của mình phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kỳ diệu phá thế thua…

      Đến tận sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, Phó Cẩm Họa mới chợp mắt được lát.

      Khi tỉnh dậy nàng chỉ thấy Thanh Bích lại lại bên cạnh, lo lắng vô cùng bèn khẽ cười, hỏi: “Thanh Bích, có chuyện gì mà lo lắng vậy? Chẳng lẽ thấy ta dậy muộn, tưởng ta chết rồi?”

      Thanh Bích vội chau mày : “ nương đừng đùa nữa, công tử sai Chân Phiến đến hỏi mấy lượt rồi, giờ vẫn còn đứng đợi ngoài cửa đó.”

      Phó Cẩm Họa vội trở dậy, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản xong, mới bảo Thanh Bích gọi Chân Phiến vào.

      Chân Phiến đầy vẻ bất lực, : “Biên quan trống động sấm rền [4], công tử muốn đưa nương kiểm tra xem, nghe nương chưa dậy, nhất định bảo tôi đứng chờ ngoài cửa, được đánh thức nương…”

      [4]: Ý sắp sửa xảy ra chiến tranh
      Last edited: 30/12/14
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phó Cẩm Họa thấy bộ dáng sốt ruột của Chân Phiến, biết chuyện này thể xem thường, lập tức đón lấy chiếc áo choàng màu xanh thẫm mà Thanh Bích đưa tới, theo Chân Phiến gặp Ngu Tấn Thanh.

      Trong gian nhà trước, Ngu Tấn Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, sau khi Phó Cẩm Họa vội vã bước vào bèn cười xin lỗi, : "Ta đến muộn, để huynh phải đợi lâu rồi. Chúng ta mau thôi?"

      Ngu Tấn Thanh giữ thần sắc thản nhiên, đủng đỉnh : " sao, đợi nàng dùng xong bữa sáng rồi cũng chưa muộn."

      Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, Ngu Tấn Thanh đưa mắt ra hiệu, nàng ngồi xuống bàn cố ăn mấy miếng cháo rồi chịu ăn thêm nữa, sắc mặt hơi đỏ lên, có vẻ gượng gạo trước mặt Ngu Tấn Thanh.

      Còn lúc này, Chân Phiến ngoài cửa ngừng thúc giục, Ngu Tấn Thanh mới dẫn Phó Cẩm Họa ra khỏi phủ.

      Phó Cẩm Họa thấy ngoài phủ chuẩn bị ngựa xong, người hầu trong phủ dắt tới cho Phó Cẩm Họa con ngựa màu táo đỏ. Từ xa, Ngu Tấn Thanh nhìn Phó Cẩm Họa nhanh nhẹn lên ngựa, mới để lộ nụ cười nhạt.

      Thành An Lăng nằm ở biên quan trọng địa của triều Thương Ly, người lai vãng phần đông là thương nhân các nước cho nên khá hỗn tạp và phồn hoa. Ngu phủ ở phía nam thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh chuyến này muốn đến đại doanh biên thành, nhất định phải qua cửa thành phía bắc.

      Do sợ va chạm với người đường nên mấy người đều nắm chặt dây cương, chậm. Khi ngang qua trà lâu, Phó Cẩm Họa vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong, dường như trông thấy bóng hình quen thuộc vụt qua, Phó Cẩm Họa chau mày nhìn kỹ lại, thấy đâu nữa.

      Ra khỏi cửa thành phía bắc, còn cách nơi đóng đại doanh hai mươi dặm, ngày thường Ngu Tấn Thanh thường ở trong Ngu phủ, chỉ khi nào có quân tình khẩn cấp, chàng mới quay về doanh trướng đại soái.

      Ngu Tấn Thanh cho ngựa chậm, Phó Cẩm Họa biết chàng sợ mình theo kịp nên mới giảm tốc độ như thế, thấy Chân Phiến ở bên sốt ruột than ngắn thở dài, bèn : "Chân Phiến, còn hai mươi dặm nữa mới đến đại doanh, hay là ngươi và ta tỷ thí phen, xem ai đến trước..."

      đoạn, nàng vung cương phóng vụt . Chân Phiến theo sát sau lưng, ngừng hò hét những lời đại loại như muốn tỷ thí phải trước xem định cá cược thứ gì.
      Phó Cẩm Họa từng học cưỡi ngựa nhưng cưỡi thành thạo, cũng hiếm khi có cơ hội cưỡi ngựa cho nên tốc độ nhanh, chẳng bao lâu bị Chân Phiến bỏ lại xa ở phía sau.

      Phó Cẩm Họa nghiêng người nhìn lại, thấy Ngu Tấn Thanh vẫn cưỡi ngựa ung dung phía sau, sắc mặt thản nhiên, thần tình ấy giống như xem xét quân tình, mà chỉ như du ngoạn sơn thủy mà thôi.

      Hai người sóng vai cùng , nhìn nhau mỉm cười, Phó Cẩm Họa bỗng nổi lòng ham chơi, vỗ mạnh vào lưng ngựa, lập tức vượt lên Ngu Tấn Thanh vài trượng, cười : " vượt được Chân Phiến có nghĩa là vượt được huynh..."

      Đúng lúc đó, bên cạnh đột nhiên có người xông ra, giơ đao chém vào chân ngựa, ngựa thấy kinh dồn sức nhảy lên hất Phó Cẩm Họa xuống, chẳng mấy chốc nằm dưới đất giãy giụa rồi bất động.

      May mà tuyết vẫn phủ dưới đất, Phó Cẩm Họa ngã xuống nhưng bị thương vào gân cốt, định khổ sở đứng lên, liền trông thấy người đó vung đao về phía cổ mình.

      Phó Cẩm Họa thất kinh, giơ tay trái lên chặn, chỉ thấy lưỡi đao chưa kịp đưa đến trước mặt, thân hình người đó sững lại rồi ngã lăn ra đất.

      Phó Cẩm Họa vội đứng dậy, thấy sau lưng người đó cắm con dao tinh xảo, cán nổi bật chữ "Ngu", mới hay là Ngu Tấn Thanh ra tay cứu mình.

      Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Tấn Thanh ngồi ngựa, sắc mặt vẫn thản nhiên, giơ tay về phía nàng. Trong giây phút đó, Phó Cẩm Họa chút do dự nắm lấy tay Ngu Tấn Thanh rồi được chàng đưa lên lưng ngựa, nàng khẽ ôm lấy eo chàng, hai người phóng nhanh.

      Ngu Tấn Thanh lên phía trước hơn mười trượng, lại đột nhiên quay đầu ngựa chay về phía đông, Phó Cẩm Họa hiểu chàng sợ trước mặt có mai phục, cho nên mới chọn con đường khác.

      Thế nhưng, Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanh ngờ được rằng, thông minh quá lại bị chính thông minh đó của mình làm hại, cạm bẫy được bố trí chính ở phía đông.

      Đột nhiên, từ bên cạnh xông ra bảy tám tên quân cảm tử, đám thích khách đó đối chọi với Ngu Tấn Thanh mà chọn thời cơ ra tay với Phó Cẩm Họa. Ngu Tấn Thanh khẽ cười nhạt, giở tay về phía Phó Cẩm Họa, trầm giọng : "Nếu nàng sợ, đừng mở mắt ra..."

      Phó Cẩm Họa hơi sững người, vẫn hề do dự mà nắm lấy bàn tay chàng đưa tới, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, miễn cưỡng cười : "Ta sợ..."

      Ngay lúc đó, có tên quân cảm tử xông tới gắng sức chém về phía nàng, liền bị Ngu Tấn Thanh dùng kiếm đâm trúng trước ngực, máu tươi lập tức tóe lên, bắn cả vào váy của Phó Cẩm Họa.

      Ngu Tấn Thanh kéo Phó Cẩm Họa tới trước mặt mình, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng đầy quan tâm, hạ giọng: "Nhắm mắt vào ,ta muốn để nàng nhìn thấy đám máu tanh này..."

      Cũng hiểu vì sao ở nơi máu tanh chém giết thế này, lời của Ngu Tấn Thanh tựa như những câu niệm chú vọng đến từ chân trời, khống chế hoàn toàn tâm thần Phó Cẩm Họa, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn muốn nhìn thấy những món nợ oan nghiệt dưới bóng đao ánh kiếm kia nữa.

      Chỉ trong khoảng khắc, kiếm thét nhạn kêu, lại có thêm ba bốn tên quân cảm tử ngã xuống đất, hai ba tên còn lại nhìn nhau, lại cùng xông lên tấn công, Phó Cẩm Họa được Ngu Tấn Thanh kéo lui về phía sau bước, khi nàng mở mắt ra, tên quân cảm tử cuối cùng chết dưới kiếm của Ngu Tấn Thanh, mũi kiếm đầy máu tươi...

      Phó Cẩm Họa chậm rãi buông tay Ngu Tấn Thanh ra, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thanh kiếm trong tay chàng, hỏi: "Huynh giết hết bọn chúng rồi, để lại tên nào sống sót cả..."

      Ngu Tấn Thanh bình tĩnh trả lời: "Bởi vì bọn chúng đều là quân cảm tử, nếu hoàn thành nhiệm vụ, cho dù ta giết, bọn chúng cũng tự vẫn ngay."

      Đôi mắt Phó Cẩm Họa lạnh lùng, dường như vô tình hỏi: "Vậy , huynh làm sao biết được ai muốn lấy tính mạng của ta? Hay là huynh hoàn toàn muốn để ta biết điều đó?"

      Ngu Tấn Thanh tựa như nghe thấy, quay người ngẩng đầu, khẽ huýt tiếng vang vọng trời xanh.

      Trong giây lát, Chân Phiến và Ngũ Cừu giục ngựa vội vã tới.

      Ngũ Cừu và Chân Phiến thấy Ngu Tấn Thanh sao, ai nấy thở phào hơi, Ngũ Cừu thi lễ với Phó Cẩm Họa xong liền bật cười, như thể oán trách Chân Phiến: "Thằng ranh lỗ mãng, lại dám bỏ mặc công tử mình trước, nếu xảy ra chuyện gì, để ta xem ngươi có mấy cái mạng mà đền..."

      Chân Phiến đỏ bừng mặt, thỉnh tội với Ngu Tấn Thanh, Ngu Tấn Thanh vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, dặn dò Ngũ Cừu chôn cất thi thể những tên quân cảm tử kia cẩn thận, sau đó lại gọi Chân Phiến ra chỗ, hạ giọng căn dặn vài câu. Chân Phiến nhận lệnh rời , trước khi còn nháy mắt với Ngũ Cừu, đầy vẻ ngông nghênh hả hê, Ngũ Cừu thấy thế bực bội lườm Chân Phiến, miệng lầm bầm: "Nếu phải công tử thương ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi mới là lạ đó..."

      Phó Cẩm Họa lại gần Ngũ Cừu, hỏi: "Tiếng trống động sấm rền truyền đến thành An Lăng, phải chăng chỉ là lầm lẫn?"

      Ngũ Cừu hơi sững người, gật đầu, quay đầu nhìn về phía Ngu Tấn Thanh có phần hiểu vì sao Phó Cẩm Họa lại biết những chuyện này.

      Phó Cẩm Họa đến trước đám quân cảm tử mất mạng, xem xét kỹ lưỡng cán đao, cổ tay, sau gáy của bọn chúng, Ngu Tấn Thanh lặng im quan sát, hồi lâu mới : “Nếu bọn chúng dùng trăm phương ngàn kế ngụy trang, sao có thể để lại những dấu vết ràng được? Đừng phí công phí sức nữa, nàng hãy nghe ta, cứ bình tĩnh chờ đợi, rồi có chứng cứ đưa đến tận nơi.”

      Phó Cẩm Họa để ý đến những lời của Ngu Tấn Thanh, nàng vẫn nản lòng, Ngũ Cừu theo đó thuận thế đá bồi vào mấy cái thi thể cái, rồi : “Đều là bọn đàn ông độc ác thối tha, xin nương đừng làm bẩn tay, cứ để Ngũ Cừu kéo bọn chúng chôn là xong.”

      Ai dè, vừa dứt lời, Phó Cẩm Họa đột nhiên phát , sau khi bị Ngũ Cừu đá cho lăn , thi thể người kia bỗng có thứ màu tím đen rơi ra, Ngũ Cừu vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhìn kỹ mấy lượt, kinh ngạc : “Công tử, thứ này, thứ này là tín vật của Tế Dương vương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Tế Dương vương muốn lấy tính mạng của nương?”

      Ngu Tấn Thanh thèm quan tâm đến những suy đoán của Ngũ Cừu, thủng thẳng : “Chẳng qua chỉ là trò vu oan giá họa, cũng chỉ có thể lừa được loại người đần độn vô tâm, thiếu suy nghĩ như ngươi mà thôi. Nếu Tế Dương vương thực muốn lấy tính mạng của nàng ấy, cần gì phải phí nhiều tâm sức như vậy?”

      Ngũ Cừu bán tín bán nghi hỏi lại: “Ý công tử là, có người muốn giết nương, lại muốn trốn tội, cho nên cố ý làm ra tín vật này để vu oan cho Tế Dương vương ư?”

      Ngu Tấn Thanh khẽ gật đầu, nhưng ngờ Ngũ Cừu vẫn thẳng ruột ngựa, vội vàng : “Nhưng Tế Dương vương có động cơ gì mà muốn giết Cẩm Họa nương? Nếu tế Dương vương có động cơ, nương chắc chắn tin là do Tế Dương vương làm, vậy người hãm hại Tế Dương vương chẳng khác gì Ngũ Cừu này, đều là những kẻ đần độn hay sao…”

      Phó Cẩm Họa

      nghe hai người chủ tớ bọn họ chuyện như vậy, tâm tư nàng như dậy sóng, lặng lẽ dâng nỗi bi thương sầu khổ. Lời của Ngu Tấn Thanh thông minh quả đoán, nhưng Ngũ Cừu tâm tư đơn thuần, lời thẳng thắn trúng đích, chưa chắc có lý.

      Tế Dương vương Tế Dương vương, Phó Cẩm Họa nàng nhất định phải gặp chàng, hỏi thẳng cho ra lẽ.

      Bởi lẽ Ngũ Cừu vẫn chưa hết, câu tiếp theo của nhất định là “Nếu kẻ đó dám giá họa cho Tế Dương vương, phải biết chắc rằng nương tin vào Tế Dương vương, trong lòng nương sinh nghi, mới càng tin tưởng vào cái gọi là thực mà mình trông thấy.”

      Phó Cẩm Họa tự hỏi lòng, rốt cuộc mình tin tưởng Tế Dương vương được mấy phần? Tự nàng cũng , nhưng khi nhìn thấy tín vật màu tím sẫm ấy lần nữa, quả thực sống lưng toát mồ hôi, tựa như mất hết hồn vía tỉnh lại được.

      Phó Cẩm Họa cười khổ thôi, ngày trước nàng đối với Tế Dương vương mà , chẳng qua chỉ là quân cờ có thể lợi dụng được. giờ, nàng chẳng còn tác dụng, chẳng lẽ còn muốn tin rằng Tế Dương vương gạt bỏ nàng như gạt bỏ quân cờ thí ra khỏi bàn cờ hay sao?

      Đầu óc nàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ, bỗng chốc thấy tiếng ngực hý, nàng mới giật mình quay người lại, Ngu Tấn Thanh ngồi lưng ngựa, miệng vẫn giữ nụ cười nhạt, chìa tay ra trước mặt Phó Cẩm Họa: “Bây giờ, nàng bị trọng thương, tính mạng rất nguy hiểm, cho nên…”

      Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, vừa rồi Ngu Tấn Thanh bảo Chân Phiến trước bước, nhất định là để loan tin nàng bị trọng thương, như vậy bất luận nàng chết hay chưa, những kẻ có dụng tâm tự khắc sai người đến điều tra.

      đường về thành, gió dường như êm dịu hơn, Phó Cẩm Họa làm vẻ sắp chết tựa vào lòng Ngu Tấn Thanh, thân hình khẽ run, hai người đều gì, lặng lẽ như tờ…

      Đợi khi sắp sửa đến cổng thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh cởi áo choàng của mình ra đắp cho Phó Cẩm Họa, như thế người ngoài thể nào nhìn ra thương thế của Phó Cẩm Họa ra sao.

      Vào trong Ngu phủ, Ngu Tấn Thanh hề để lỡ thời gian, lập tức đưa Phó Cẩm Họa về phòng. Lại gọi mấy đại phu đến hội chẩn, mọi thứ đều cực kỳ hỗn loạn mà vẫn đâu vào đấy.

      Phó Cẩm Họa nằm giường, mắt nhắm, gì, Thanh Bích đầu đuôi việc, sợ tới mức mặt trắng bệch. Ngu Tấn Thanh ở bên, lệnh cho Thanh Bích vò khăn ấm rửa mặt cho Phó Cẩm Họa.

      Đợi Thanh Bích bưng chậu đồng ra khỏi cửa, Phó Cẩm Họa nhịn được, hỏi: “Vở kịch này của chúng ta, chẳng lẽ người khác nhìn ra sao?”

      Ngu Tấn Thanh bình thản kiểm tra lại góc chăn cho Phó Cẩm Họa, : “Nếu mọi thứ đều là , làm gì có vở kịch nào? Nàng yên tâm nghỉ ngơi , những chuyện còn lại cứ để ta xử lý.” đoạn, chàng nhìn Phó Cẩm Họa lâu, dùng tay che mắt nàng, còn chưa kịp để Phó Cẩm Họa kịp nghĩ ngợi gì điểm vào huyệt ngủ của nàng.

      Trong khoảng khắc, Thanh Bích bưng nước nóng vào, vò khăn lau mặt cho Phó Cẩm Họa, vừa mới kéo tay Phó Cẩm Họa ra liền giật mình, hoảng hốt dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngu Tấn Thanh. Thanh Bích cười gượng gạo rồi dùng khăn che , dường như vô tình khẽ xoa lên mạch môn của Phó Cẩm Họa…

      Đúng lúc đó, Chân Phiến vội vã vào cửa, miệng định gì đó nhưng thấy Thanh Bích vẫn còn đứng trong phòng bèn ngưng lời. Ngu Tấn Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho Thanh Bích lui xuống, Thanh Bích hơi được tự nhiên, bưng chậu đồng lập tức ra khỏi phòng.

      “Công tử, huynh bảo Chân Phiến về trước để điều tra, quả nhiên phát ra chút manh mối. Mọi nơi trong Ngu phủ đều giống hệt như thường, duy Trương Thiên Trung trông coi hậu viện lại ở trong phủ, chẳng ai biết ông ta đâu…”

      Ngu Tấn Thanh cười lạnh lùng, : “Truyền lệnh xuống, điều tra toàn thành An Lăng, tìm Trương Thiên Trung cho ta.”

      “Công tử, Trương Thiên Trung ở trong Ngu phủ được nhiều năm, xưa này chưa từng để ra chuyện thế này. Hơn nữa ông ta biết võ công, bình thường quản gia cũng chỉ sai bảo ông ta như kẻ làm tạp dịch, chẳng lẽ công tử thực nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ hành thích bên ngoài thành sao?” Chân Phiến đoạn, lại cố tình hạ giọng do dự : “Nếu chuyện này thực liên quan đến ông ta, Trương Thiên Trung liệu có phải là người của Tế Dương vương ?”

      giờ những điều này đều còn quá sớm, gặp được ông ta, ta đoán được bất cứ điều gì!” Ngu Tấn Thanh bằng giọng cương quyết, nhưng lại mang theo vài phần bất lực.

      Chân Phiến ngẩn người, lập tức nhận lệnh định quay người ra cửa, vừa mấy bước, lại quay lại, hỏi với vẻ khó khăn: “Công tử, nếu Trương Thiên Trung chịu về phủ…”

      “Giết!”

      Người cửa sổ, dường như gió tuyết lại nổi lên, thoáng có tiếng thét nghẹn ngào vọng đến, khiến người ta run lạnh từng cơn…
      Last edited: 30/12/14
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngu Tấn Thanh lại gần giường Phó Cẩm Họa, dừng lại cách ha bước, nhìn khuôn mặt mịn màng như mỡ đông của nàng, hàng mi đen dày như cánh quạt, chàng tự mình: “Ngu Tấn Thanh ta tuy phải là vua nước, nhưng ta để kẻ khác làm tổn thương đến nàng…”

      Dứt lời, Ngu Tấn Thanh chậm rãi ra khỏi cửa, thoáng mang theo tiếng thở dài.

      lâu sau, Thanh Bích bê hai chiếc lò sưởi vào, lại gần giường Phó Cẩm Họa, gọi như dò thám: “ nương…”

      Phó Cẩm Họa mở mắt, đột nhiên vùng dậy, ôm chăn ngồi đó, nhìn Thanh Bích có phần dè chừng và ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi tại sao thừa cơ công tử nhà ngươi chú ý mà giải huyệt đạo cho ta?”

      Thanh Bích trù trừ khó , dưới cái nhìn bức bách của Phó Cẩm Họa cuối cùng cũng cất tiếng: “Thanh Bích nghe lệnh của Tế Dương vương…”

      Ánh mắt Phó Cẩm Họa lập tức trở nên sắc bén, quát hỏi: “Thanh Bích, đừng lấy những lời này ra đê bưng bít ta, nếu ngươi quả thực là người của Tế Dương vương, vì sao trước đó cho ta biết?”

      “Trước đây Thanh Bích biết thân phận của nương hơn nữ Thanh Bích phụng lệnh Tế Dương vương trà trộn vào Ngu phủ, được để lộ sơ hở gì, nếu phải chết…” Đến đây Thanh Bích khẽ cắn môi cách khó khăn: “Vừa rồi nương bị công tử điểm huyệt ngủ, nếu phải vì sợ nương xảy ra chuyện gì, Thanh Bích dám tự tiện rat ay.”

      “Giờ ngươi biết thân phận của ta, cũng nên cho ta biết Tế Dương vương đan ở đâu chứ? Ta muốn gặp ngài ấy, gặp ngay lập tức…” Phó Cẩm Họa khoác áo đứng dậy, nắm lấy cánh tay Thanh Bích, bất giác lực đạo càng mạnh hơn.

      Thanh Bích chau mày, khẽ : “Thanh Bích biết hành tung của Tế Dương vương. Hôm qua Thanh Bích mới nhận được mảnh giấy truyền tin, bảo Thanh Bích bảo vệ nương cẩn thận…”

      Phó Cẩm Họa chán nản buông tay, quay người đứng trước cửa sổ, ngoài trời tuyết giăng khắp phủ, sương rơi lạnh buốt, gió lạnh thổi tới cuốn tung làn tuyết trắng, hết xoay tròn rồi lại ngừn rơi xuống…

      Vừa rồi, khi Thanh Bích lau mặt cho Phó Cẩm Họa phát ra nàng bị điểm huyệt ngủ. thừa Ngu Tấn Thanh để ý, chậm rãi xoa mạch môn của nàng, truyền luồng chân khí vào mới giải khai huyệt ngủ cho nàng được. Khi Phó Cẩm Họa mở mắt ra, vừa hay trông thấy Thanh Bích nháy mắt ra hiệu mình đừng lên tiếng.

      Sau khi Thanh Bích bị ép lui ra, Phó Cẩm Họa nhắm mắt nằm giường, nghe rất lời của Chân Phiến và Ngu Tấn Thanh, nàng bèn hỏi: “Thanh Bích, Trương Thiên Trung trong Ngu phủ có phải là người của Tế Dương vương ?”

      Thanh Bích cúi đầu nghĩ ngợi, lắc đầu : “Thanh Bích có thể khẳng định Trương Thiên Trung phải là người của vương gia, trong Ngu phủ này thực ra dưới có mấy người do vương gia cài vào…”

      Phó Cẩm Họa hơi hiểu ra. như vậy ngoại trừ Thanh Bích, trong Ngu phủ vẫn còn người khác do Tế Dương vương cài vào ư?

      Thanh Bích đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, bèn lái sang chuyện khác: “Sao nương lại hỏi đến Trương Thiên Trung? Còn nữa, sáng nay chẳng phải nương theo công tử đến đại doanh sao? Sao giữa đường lại quay về, còn đóng giả bị thương nặng, làm Thanh Bích sợ đến mức toát mồ hôi lạnh?”

      Phó Cẩm Họa kể hết mọi chuyện xảy ra ngoài thành An Lăng cho Thanh Bích nghe, sắc mặt Thanh Bích thoáng chốc trở nên trắng bệch, than thở : “Trương Thiên Trung kia phải là người của Tế Dương vương, Thanh Bích cũng đoán ra rốt cuộc alf ai sai khiến, nhưng gã Trương Thiên Trung này nếu bỏ trốn rồi công tử mới sai người tìm đâu thể dễ dàng tìm về được?”

      Phó Cẩm Họa lắc đầu cho là vậy, thần tình lạnh lùng, hờ hững : “Chưa chắc! Gã Trương Thiên Trung này những hề bỏ trốn, hơn nữa nhất định ở chỗ đông người náo nhiệt chờ công tử sai người tìm đó.”

      Than Bích nhất thời hiểu, còn định hỏi thêm điều gì, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân sột soạt đành thôi, vội chạy đến trước cửa sổ ngó ra ngoài xem. Hóa ra trong sân đội thị vệ, chi nau đứng trước cửa phòng Phó Cẩm Họa.

      “Côn tử có lòng với nương, trong Ngu phủ này chẳng có bao nhiêu thị vệ, thế mà bây giờ đều đưa tới đây cả rồi.”

      Phó Cẩm Họa vứt áo choàng cho Thanh Bích, nằm lại giường, giọng bất cần: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì làm, lần này ta thực mệt rồi…” Phó Cẩm Họa nhắm mắt cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhưng vẫn phải trằn trọc xoay qua xoay lại hồi mới từ từ ngủ được.

      Khi tỉnh lại, trời khuya, Thanh Bích vẫn ở bên cạnh hầu hạ, thấy nàng tỉnh vội vò cho nàng chiếc khăn ấm, vừa trao cho nàng vừa mỉm cười : “Khi nương ngủ say, công tử lại điểm huyệt ngủ cho nương, vốn là muốn để cho nương giả bệnh nhằm che dấu mọi người trong Ngu phủ. Em còn cứ tưởng chẳng ai dám vào phòng nương dò xét, nhưng mới hai canh giờ vừa qua, có mấy người viện đủ lý do vào hỏi này hỏi nọ, phiền phức quá mất.”

      Phó Cẩm Họa chau mày ngồi dậy, đón lấy ly trà nóng Thanh Bích đưa tới, hỏi lại: “Chẳng lẽ có người thực vào phòng? Nhưng ràng ta ngủ bọn họ nhận ra sao?”

      Vừa dưt lời, liền thấy Thanh Bích che miệng bật cười, trong mắt toát lên vẻ thông minh đầy nghịch ngợm.

      Phó Cẩm Họa vừa định nổi giận lườm ta liền thấy Thanh Bích bưng chiếc gương từ bàn trang điểm tới, Phó Cẩm Họa cúi đầu nhìn, thấy trong gương má mình trắng như tuyết, trán còn chút xanh tím đỏ hồng, trông rất đáng sợ, liền lập tức hiểu ra, nhất định là thừa lúc nàng ngủ say, Thanh Bích bày ra trò dị dung này cho nàng để che mắt kẻ đến dò xét.

      Phó Cẩm Họa nhịn được cười, định chỉ vào trán Thanh Bích khen là tinh ranh như quỷ bên ngoài lại có tiến gõ cửa, tiếp đó Ngũ Cừu đẩy cửa bước vào, trông thấy bộ dạng của Phó Cẩm Họa tưởng , sợ giật nảy mình, miệng lắp bắp: “Sao nương lại thành ra thế này? Sáng nay khi gặp nương vẫn còn khỏe mạnh kia mà? Thanh Bích, nười xem, ngươi hầu hạ nương kiểu gì vậy”

      Đúng lúc đó, Thanh bíc đưa chiếc khăn ấm lên lau mặt cho Phó Cẩm Họa, những son phấn đắp mặt liền được rửa hết , Thanh Bích liếc xéo Ngũ Cừu, đắc ý : “Huynh xem, chẳng phải vẫn còn nguyên vẹn như cũ đó sao?”

      Ngũ Cừu tức vỗ ngực bật cười, : “Thực chẳng khác gì thằng ranh Chân Phiến, toàn giở trò bang môn tà đạo.”

      “Công tử bảo huynh đến mời nương đến thư phòng, thế mà huynh chỉ ở đây lăm chuyện mắng nhiếc đệ, cẩn thận đệ mách công tử…” Chân Phiến bỗng đâu từ ngoài thò đầu vào, cười hi hi .

      Ngũ Cừu trông thấy Chân Phiến, lập tức tay xách cổ áo Chân Phiến looi vào, trả lời hề khách khí: “Ranh con, giờ lại còn học cách uy hiếp ta hả? Thế chẳng phải là ngươi ép ta với công tử, ngươi lỡ tay đánh vỡ vò rượu ngon của công tử tích trữ, lại còn lấy trộm bảo kiếm của huynh ấy ra luyện tập…”

      Chưa đợi hết, Chân Phiến vội vã xin tha, vẫn với điệu cười hi hi vốn có: “Công tử vẫn đợi nương ở thư phòng, huynh và đệ ở đây chuyện phiếm, sau này công tử biết được, chẳng phải cùng nhau chịu tội sao?”

      Ngũ Cừu thấy Chân Phiến lại làm liên lụy đến mình, càng tức giận, ăn càng trở nên vụng về, khuôn mặt đỏ gay vì bực.

      Phó Cẩm Họa thấy thế khôn nhịn được cười, lấy cớ thay quần áo đuổi hai người ra ngoài. Thanh Bích đưa đến chiếc áo choàng màu tím sẫm, góc áo thêu mấy đóa hoa mai, Phó Cẩm Họa nhìn đường thêu có phần quen thuộc, liền cầm áo choàng lên xem kỹ, phát ra cách thêu này ràng là của Vân Nương.

      Phó Cẩm Họa vội hỏi: “Thanh Bích, tấm áo choàng này ở đâu ra?”

      Thanh Bích có phần ngỡ ngàng rồi thản nhiên : “Tấm áo choàng này Thanh Bích tìm được ở phòng bên cạnh, Thanh Bích thấy áo vẫn còn mới, lại ai mặc, chi bằng đem về cho nương.” rồi thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa có vẻ khác thường bèn hạ giọng dò hỏi: “Chẳng lẽ nương thích?”

      “Phòng bên cạnh từng có ai ở?”

      Thấy điệu bộ Thanh Bích ngô nghê Phó Cẩm Họa lắc đầu thở dài rồi khoác chiếc áo choàng màu tím sẫm Thanh Bích đưa cho rồi ra cửa. Nghe giọng điệu của Thanh Bích biết ta hoàn toàn có ai từng ở trong phòng bên cạnh, chiếc áo choàng này của ai lại càng chẳng thể nào biết được.

      Muốn hỏi ngọn nghành, chỉ có thể hỏi thằng Ngu Tấn Thanh mà thôi.

      Thế nên, khi Phó Cẩm Họa theo chân Chân Phiến và Ngũ Cừu đến thư phòng, thấy ánh mắt của Ngu Tấn Thanh dừng lại hồi lâu chiếc áo choàng nàng mặc, nàng bèn nhân cơ hội đó thẳng thắn hỏi: “Chiếc áo choàng này là của ai?”

      Ngu Tấn Thanh quay người, thanh vẫn trong trẻo vang như mọi khi: “Của bị cố nhân…”

      Phó Cẩm Họa truy vấn, ngầm suy đoán thâm ý trong hai chữ “cố nhân” mà Ngu

      Tấn Thanh vừa . Nhưng nàng dám bừa, người đàn ông như Ngu Tấn Thanh, hai chữ “cố nhân” đối với chàng mà , chỉ có thể là khúc hát độc ở Dương Quan [5], sao có thể là những lời bông đùa nơi tường hoa ngõ liễu?

      [5]: Chỉ việc chia ly với người thuở thiếu thời.

      Chẳng lẽ, Vân Nương quả thực đúng như suy đoán của nàng, chỉ đơn giản là thợ thêu?

      Đúng lúc đó, Chân Phiến ở ngoài cửa bẩm báo: “Công tử, tìm thấy Trương Thiên Trung rồi, ông ta đánh nhau với người ta ở trà lầu, làm ầm ĩ cả lên, còn luôn mồm mình là người của Ngu phủ, hầu bàn ở trà lầu đó liền đến chỗ chúng ta báo tin, Ngũ Cừu qua đó bắt ông ta rồi…”

      Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, quả nhiên như nàng dự đoán, gã Trương Thiên Trung kia chẳng qua là cố tình gây ở trà lầu, để người của Ngu phủ sớm phát ra hành tung của lão mà thôi.

      Bởi lẽ đối với việc lão ta vô cớ mất tích, cần phải có lý do hợp lý, mà lại có thể xóa sạch mọi nghi ngờ.

      Chẳng lâu sau, Ngũ Cừu dẫn Trương Thiên Trung về. Gã Trương Thiên Trung này tướng mạo đến nỗi xấu xí, tuổi chừng năm mươi, mặc áo vải thô màu xanh, người sực mùi rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo hành lễ với Ngu Tấn Thanh, lại nhanh chóng liếc nhìn sang Phó Cẩm Họa, chốc chốc lại quay người “ợ” tiếng kiểu như say xỉn.

      Ngũ Cừu chau mày quát hỏi: “Trương Thiên Trung, ngày thường ngươi luôn tuân thủ phép tắc, sao hôm nay lại làm trái phép tắc mà bỏ trốn uống rượu gây hả?”

      “Lão nô hôm qua cược tiền với người ta thắng được hai vạn, nhất thời lên cơn thèm rượu nên mới lẻn ra ngoài uống vài chum, sau khi uống say nhất thời kiềm chế được nên mới rước họa, lão nô biết lỗi rồi…” Trương Thiên Trung say lờ đờ, giọng lúc cao lúc thấp.

      “Ta lại hỏi ngươi chuyện nữa, nếu ngươi , đừng công tử tha cho ngươi, cho dù là Ngũ gia ta cũng lột da rút gân ngươi.” Ngũ Cừu làm bộ hung dữ, cố ý trợn mắt, giọng như đổ chuông quả thực đáng sợ.

      “Ngũ gia xin cứ hỏi, lão nô dám che giấu.” Trương Thiên Trung làm ra bộ dạng hèn nhát khúm núm .

      “Ngươi có biết võ công ?”

      Trương Thiên Trung vội xua tay : “Ngũ gia, chuyện này thể đùa được, lão nô được công tử cho miếng cơm ăn nên mới ở lại trong Ngu phủ, nếu quả thực biết võ công gì đó, làm sao đến nỗi chỉ làm công việc trông coi hậu viện thế này?”

      Ngũ Cừu nghe Trương Thiên Trung xong, nhất thời biết nên hỏi tiếp thế nào, bởi lẽ trong lòng Trương Thiên Trung quả thực thể nào có liên hệ gì với chuyện hành thích ngoài thành được. Ngũ Cừu lúng túng, nhìn sang Ngu Tấn Thanh biết phải làm sao.

      Ngu Tấn Thanh xoay chiếc quạt ngọc trong tay, từ đầu chưa gì, ánh mắt lạnh lùng, : “Trương Thiên Trung, ngươi vào Ngu phủ từ bao giờ?”

      Trương Thiên Trung chưa kịp trả lời, khi ngước mắt lên đột nhiên trông thấy Phó Cẩm Họa đứng dậy, ra tay thần tốc rút thanh đao Ngũ Cừu đeo bên người, chém lên người Ngu Tấn Thanh, nhưng Ngu Tấn Thanh gần như bất động, hề né tránh. Chính vào lúc đó, phi thân đến trước mặt Phó Cẩm Họa, tay trái kẹp lấy thân đao, tay phải quặp vào yết hầu Phó Cẩm Họa, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.

      Ngũ Cừu và Chân Phiến sững sờ bên cạnh lúc này mới tỉnh ra, cùng nhau xông về phía Trương Thiên Trung, xem bộ dạng nhất định phải chẻ Trương Thiên Trung thành tám mảnh mới chịu.

      Phó Cẩm Họa buông giọng buồn bực, : “Thôi , dù sao gã cũng tận trung với nhà họ Ngu các ngươi, giết cũng có nghĩa lý gì?”

      Ngũ Cừu ở bên hỏi: “ nương, thế là thế nào?”

      Phó Cẩm Họa chán nản ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngu Tấn Thanh, : “Vậy , ngươi hỏi xem rốt cuộc bị ai sai khiến?”

      Chân Phiến và Ngũ Cừu đồng loạt quát hỏi Trương Thiên Trung: “Còn mau ? Ngươi dám dối trước mặt công tử, có phải ăn gan báo rồi ?”

      Trương Thiên Trung đứng thẳng người, vẻ say mặt hoàn toàn biến mất, cười điên dại vài tiếng, cố gắng tỏ vẻ dữ dằn, : “Đương nhiên là Tế Dương vương…’

      Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, : “Đến lúc này rồi, ngươi vẫn còn muốn giá họa cho Tế Dương vương ư? Tả hữu xung quanh đây đều là người của nhà họ Ngu các ngươi? Có giỏi ngươi khuyên công tử nhà ngươi giết ta , chẳng hay vừa hay đạt được ý nguyện của ngươi sao?”

      Trương Thiên Trung ngờ Phó Cẩm Họa lại ăn sắc sảo như thế, chịu để cho lão đường lui, bèn cứng đầu cứng cổ : “Trương Thiên Trung ta chịu ơn trời bể của người đó, chẳng thà hôm nay bỏ mạng ở đây, cũng thể tiết lộ bất cứ chuyện gì.”

      “Nếu ngươi tiện , chi bằng để ta thay ngươi.” Phó Cẩm Họa chậm rãi cất bước, đến trước mặt Trương Thiên Trung, hề sợ hãi : “Kẻ sai ngươi giết ta phải là Tế Dương vương, mà là Ngu gia nhị tiểu thư Ngu Hồng Ngạc.”
      Last edited: 30/12/14
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Vết răng.

      Phó Cẩm Họa cố thở hơi dài, phát ra mình vẫn bị Ngu Tấn Thanh bịt miệng đến mức sắp chết ngạt, bèn nghĩ ngợi gì mà cắn vào lòng bàn tay Ngu Tấn Thanh, ban đầu nàng rất dùng sức, gần như kiêng dè chút nào, nhưng khi ngước mắt lên trông thấy ánh mắt trong traeo sáng ngời của Ngu Tấn Thanh, nàng chậm rãi nhả răng ra, đến khi đôi môi chạm lên vết răng, thất thần.

      Tất cả mọi người có mặt ở đó, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, Ngũ Cừu và Chân Phiến nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Ngu Tấn Thanh. Còn Ngu Tấn Thanh tựa như đoán ra từ lâu là do Ngu Hồng Ngạc, sắc mặt vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt có thêm vài phần bất lực.

      Trương Thiên Trung vội dậm chân : “Nếu ngươi biết rồi Trương Thiên Trung ta làm tốt việc nhị tiểu thư sai khiến, còn có mặt mũi nào sống đời này nữa, chi bằng chết quách cho xong.” đoạn, lão định giơ tay vỗ vào huyệt Thiên Linh Cái đầu.

      Đúng lúc đó, Ngu Tấn Thanh giơ tay chặn thế của Trương Thiên Trung, thuận thế điểm huyệt lão ta, khiến lão động đậy gì được, sau đó nhìn Phó Cẩm Họa : “Nếu ông ta là người của nhà họ Ngu chúng ta, lại nghe lệnh của muội muội ta, ta cũng nên gánh phần tội lỗi của ông ta…”

      Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, như nghe thấy lời của Ngu Tấn Thanh, tiếo tục chất vấn Trương Thiên Trung: “Ngu Hồng Ngạc bảo ngươi giết ta, là vì cớ gì?”

      Trương Thiên Trung tuy bị điểm huyệt, nhưng miệng vẫn được, trả lời với vẻ bất cần: “Tiểu thư , ngươi là nghiệt họa quốc, giữ ngươi lại đời, đừng là triều Thương Ly mây vần chuyển sắc, cho dù là công tử cũng theo đó mà gặp tai ương…”

      Phó Cẩm Họa hơi sững người, kế đó cười lớn, tiếng cười bi thương mà lạc lõng, hồi lâu sau mới được lên lời: “Tiểu thư nhà ngươi thực quá coi trọng ta. giờ ta là con chim tước lông vàng ở trong cung, còn ta vẫn chỉ là cánh nhạn đơn độc, ta làm thế nào mà họa quốc được?”

      Trương Thiên Trung ngẩn người, nhất thời biết phải trả lời thế nào, định tiếp tục tranh cãi liền bị ánh mắt sắc bén của Ngu Tấn Thanh ngăn lại.

      “Thôi , ta trách ngươi, cũng bảo công tử nhà người giết người , vì dù sao người cũng vì tận trung với nhà họ Ngu. Nếu như bên cạnh ta có người trung thành với ta như ngươi thế này ta cũng yên tâm, đáng tiếc, ta có phúc như tiểu thư nhà ngươi, có điều ta khuyên ngươi từ nay về sau đừng nổi lòng muốn giết ta nữa, cho dù ta giở thủ đoạn ra, công tử nhà ngươi cũng cho phép đâu…”

      Phó Cẩm Họa những lời này, cuối cùng cũng cho Ngu Tấn Thanh và Trương Thiên Trung con đường lui, nàng vẫy vẫy tay, như muốn trông thấy Trương Thiên Trung nữa.

      Ngũ Cừu và Chân Phiến thấy thế liền dẫn Trương Thiên Trung lui xuống dưới ngầm cho phép của Ngu Tấn Thanh.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người là Ngu Tấn Thanh và Phó Cẩm Họa. Phó Cẩm Họa đến trước lò sưởi, bẻ miếng trầm hương bên cạnh ném vào, giây lát sau, khói cuộn lên trong phòng, hương trầm tỏa ra thơm ngát…

      “”Lần này là Hồng Ngạc quá mạo muội…”


      Phó Cẩm Họa quay người lại nhìn Ngu Tấn Thanh, ánh mắt chàng vẫn sáng trong như cũ, nhưng thêm vài phần bi thương giằng xé đầy bất lực. Có những lúc tình thân lại trở thành thứ gông cùm, ngày trước chẳng phải chính nàng cũng bị Tế Dương vương dựa vào thứ gong cùm này mà uy hiếp đó sao?

      “Ta trách ta! Ta chỉ cảm thấy mình có phần đáng thương mà thôi…”

      Phó Cẩm Họ cười khổ, ngày trước nếu phải Ngu Hồng Ngạc cầu xin nàng điều Ngu Tấn Thanh về Tuyền Thành, phí hết công sức giúp nàng dành được chú ý của Chung Ngân Hoàng, nàng cũng bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc nơi đầu sóng ngọn gió, sau đó lưu lạc tới nơi hoang mạc biên quan trong thành An Lăng này.

      Phó Cẩm Họa biết, hôm đó Ngu Hồng Ngạc cầu xin nàng là bởi vì nàng ta hoàn toàn biết mình có thể được hoàng thượng để mắt tới rồi vào cũng làm phi. giờ nàng ta vào cung, tất giở cả trăm ngàn thủ đoạn để tranh sủng, hòng tự mình có thể cầu xin hoàng thượng điều Ngu Tấn Thanh ra khỏi thành An Lăng.

      Còn hôm nay, Ngu Hồng Ngạc nổi ý muốn giết chóc, muốn dồn nàng vào chỗ chết chẳng qua là vì sợca ca của ta Ngu Tấn Thanh bị cuốn vào vòng thị phi. ta tuy ở trong thâm cung, nhưng chuyện có đắc sủnhg hay lại liên quan từ xa tới uy vọng của Ngu Tấn Thanh. em vinh sủng cùng chia, cho nên, ta chắc chắn thể giương mắt nhìn Ngu Tấn Thanh rơi vào vũng bùn.

      Hơn nữa cho dù Phó Cẩm Họa bị tế Dương vương coi như quân cờ thí mà vứt bở, ngược lại, được trở về hoàng cung Ngu Hồng Ngạc cũng hi vọng có thêm đối thủ tranh sủng với mình.

      Nghĩ đến đây, Phó Cẩm Họa bỗng nhiên hỏi về Gia Luật Sở Tế, dựa vào phán đoán của nàng người này phòng bị kỹ lưỡng, hiểm cay độc, chắc chắn tìm ra nàng ở đâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa thân, cũng là điều khiến người khác khó lòng lý giải.


      “Có tin tức gì của Gia Luật Sở Tế ? loanh quanh ở ngoài thành lâu, thể nào có động tĩnh gì. Dựa vào tài trí của , đừng tìm được ta, cho dù muốn đảo lộn tung cả thành An Lăng này lên, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”

      Ngu Tấn Thanh cầm cây cổ cầm giá đàn xuống, dùng khăn lau chậm rãi, lạnh nhạt : “ chưa đến, đương nhiên là phải có nguyên nhân, nàng cần phải hỏi nữa…”

      đoạn, nàng cẩn thận điều chỉnh dây đàn, rồi gảy lên chuỗi thành tuyệt diệu.

      Phó Cẩm Họa tức giận, lập tức tiến lên bước, mạnh tay ấn xuống dây đàn, dây đàn bỗng nhiên bị căng, gảy mạnh cái, phát ra tiếng kêu chói tai.

      “Từ khi ta đến Ngu phủ này, huynh lúc nào cũng che dấu chịu cho ta biết chút chân tướng nào. Ta bảo huynh sắp xếp cho ta gặp Tế Dương vương, huynh chịu, giời hỏi đến Gia Luật Sở Tế, huynh cũng , rốt cuộc là vì sao? Nếu chỉ là vì sợ Tế Dương vương mà rat ay giúp đỡ ta, vậy thfi huynh đừng mong ta vì thế mà cảm kích huynh…”

      Phó Cẩm Họa xong thấy sắc mặt Ngu Tấn Thanh vẫn như thường, khóe môi thậmm chí mím lại thành nụ cười mà người khác khó lòng nhận ra.

      “Ngu Tấn Than, huynh bắt nạt người quá lắm…”

      Phó Cẩm Họa nổi giận, lạnh lùng vừa nhìn Ngu Tấn Thanh vừa , thấy Ngu Tấn Thanh bỗng nhiên sững người, giờ cánh tay ra ôm nàng vào lòng, nhảy vọt cái ra cách giá đàn vài bước.

      Trong chớp mắt, có mấy mũi tên từ bên ngoài cửa sổ vun vút bay tới, cắm thẳng vào chỗ vừa rồi Phó Cẩm Họa đứng.

      Phó Cẩm Họa định kêu lên liền thấy Ngu Tấn Thanh dùng tay bịt miệng mình, Phó Cẩm Họa đành nhịn dám phát ra tiếng kêu. Ngu Tấn Thanh ôm Phó Cẩm Họa, hai người dựa vào góc tường trong phòng, Ngu Tấn Thanh quay lưng ra cửa sổ, bảo vệ Phó Cẩm Họa trong lòng…

      Ngu Tấn Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Cẩm Họa đừng lên tiếng, nàng bất giác gật đầu, biết rằng thích khách ở bên ngoài nhìn được vào trong thư phòng, nhất định là dựa vào thanh để xác định vị trí, nên mới bắn chuẩn xác mũi tên vào lúc Phó Cẩm Họa chuyện.

      Chẳng bao lâu sau, ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Chân Phiến và Ngũ Cừu vừa chạy vừa lớn tiếng quát đuổi theo thích khách.

      Phó Cẩm Họa cố thở hơi dài, phát ra mình vẫn bị Ngu Tấn Thanh bịt miệng đến mức sắp chết ngạt, bèn nghĩ ngợi gì mà cắn vào lòng bàn tay Ngu Tấn Thanh, ban đầu nàng rất dùng sức, gần như kiêng dè chút nào, nhưng khi ngước mắt lên trông thấy ánh mắt trong traeo sáng ngời của Ngu Tấn Thanh, nàng chậm rãi nhả răng ra, đến khi đôi môi chạm lên vết răng, thất thần…

      Khoảng khắc đó có cảm giác rung động kỳ lạ trong tim nàng, chẳng thể nào

      Phó Cẩm Họa đỏ bừng mặt, đẩy Ngu Tấn Thanh ra sau đó lùi lại hai bước.

      Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Phó Cẩm Họa vội lui thêm mấy bước, cộng thêm Ngũ Cừu và Chân Phiến tranh nhau năng lộn xộn, khí ám muội trong thư phòng mới dường như được hóa giải phần nào.

      “Công tử, tên thích khách đó thân thủ nhanh nhẹn, tôi và Chân Phiến còn chưa kip đuổi trốn mắt tăm mất tích rồi…” Ngũ Cừu dậm chân sốt sắng .

      Chân Phiến rút mạnh mũi tên trong số tên ở dưới đất lên, hơi nghi hoặc : “Công tử, mũi tên này kỳ lạ, có phần khác biệt so với tên của triều Thương Ly ta…”

      Ngu Tấn Thanh chỉ liếc mắt qua lượt, lạnh nhạt : “Mũi tên này tên là Phượng Vũ, chế tạo từ đồng xanh, có thể bắn ra ngoài ba trăm thước, ngươi nhìn kỹ xem lông đuôi của mũi tên có phải có khắc chữ “Tề” ?”

      Phó Cẩm Họa chau mày, lập tức cũng đoán ra được là tên của ai, chưa kịp cất lời nghe thấy Ngũ Cừu kinh ngạc thốt lên: “Công tử, huynh muốn đây là binh khí của Tề tướng quân, thủ hạ của Gia Luật Sở Tế sao?”

      “Chẳng lẽ Gia Luật Sở Tế vào thành? Sao các tướng sĩ giữ thành ngăn bọn chúng lại.” Chân Phiến sốt ruột tranh lời Ngũ Cừu.

      Ngu Tấn Thanh trả lời, với Ngũ Cừu và Chân Phiến: “Hai người các ngươi nhanh chóng truyền lệnh của ta, cứ Gia Luật Sở Tế vào thành, bảo các tướng lĩnh trong thành cẩn thận hơn nữa, hết sức tránh xung đột với .”

      “Công tử, có cần Chân Phiến đến đại doanh điều ba nghìn tinh binh vào thành ? Nếu gã Gia Luật Sở Tế kia thừa cơ trốn về triều Nguyên Hy, chúng ta muốn bắt còn cơ hội tốt thế này đâu.”

      Ngu Tấn Thanh thấy Chân Phiến thế vội xua xua tay, ánh mắt như thể vô tình liếc qua Phó Cẩm Họa, : “ nhất thời rời khỏi thành An Lăng đâu, chuyện muốn làm vẫn chưa xong…”

      Lòng Phó Cẩm Họa chợt động, nàng đứng thẳng lưng lên, nhưng lại ngầm sinh nghi, vì sao Tề tướng quân cũng muốn dồn nàng vào chỗ chết?

      Đúng lúc đó Chân Phiến đột nhiên kêu lên: “Công tử, bàn tay huynh sao lại…”

      Ngu Tấn Thanh khẽ ho tiếng, ngắt lời Chân Phiến, Chân Phiến như hiểu ngay ra, quay người nhìn Phó Cẩm Họa cười hi hỉ, Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, cố làm vẻ trấn tĩnh : “Ta mệt rồi, ta về nghỉ trước đây.”

      Ngu Tấn Thanh ở sau lưng nàng định gì đó, thấy Phó Cẩm Họa kiên quyết bỏ cũng chỉ đành làm thinh.

      Ngoài biên quan xa xôi, hió tuyết đến càng lúc càng mạnh, từ khi Phó Cẩm Họa đến thành An Lăng này trời chưa từng có nắng bao giờ, hôm nay lại càng thêm u ám, mới hoàng hôn thôi mà trời tối sầm sì, rất khó để nhìn được phương hướng.

      Phó Cẩm Họa về đến phòng, đẩy thẳng cửa ra, thấy Thanh Bích đứng trước cửa sổ, trời tối nên sắc mặt, chỉ thấy giọng căng thẳng, đầy lo lắng: “ nương, nương, về rồi à?”

      Phó Cẩm Họa có phần ngạc nhiên, cười hỏi: “Thanh Bích, em làm sao vậy? Sao lại năng…”

      Chưa đợi Phó Cẩm Họa hết thấy Thanh Bích từ từ từ trước giường lại, bước chân chậm chạp, thân hình nặng nề, Phó Cẩm Họa hiển nhiên nhận ra sau lưng còn có người, người đó nhất định là dùng dao kề vào eo Thanh Bích, uy hiếp ta.

      Khi Phó Cẩm Họa vào cửa, Thanh Bích đứng trước giường, người kia đứng sau lưng Thanh Bích, dùng rèm che lấy thân mình, lại thêm sắc trời u tối, cho nên Phó Cẩm Họa rất khó pahst ra trong phòng có thêm người.

      Người đó rat ay nhanh nhẹn, điểm huyệt Thanh Bích, thân hình Thanh Bích nhanh chóng mềm nhũn ra, lăn xuống đất.

      Phó Cẩm Họa cố gắng trấn tĩnh, từ từ ngồi xuống, : “ đến là khách, ta đối đãi với khách như thế đâu, đương nhiên ngươi cũng đừng đối xử với a hoàn của ta như vậy.”

      Người đó tiến lại gần Phó Cẩm Họa, thanh lạnh lùng mang theo vài phần chế giễu, : “Trong phủ tướng quân này, nàng chẳng qua được được người ta cho ở nhờ mà thôi, còn cái gì mà “ đến là khách”? Chẳng lẽ nàng muốn là người phụ nữ của Ngu Tấn Thanh hay sao? Vậy bản vương khuyên nàng, ở lại trong phủ tướng quân cũng chỉ có thể là tiểu thiếp thấy ánh mặt trời mà thôi, nếu nhà họ Ngu và nhà họ Phó đều tránh khỏi bị chém toàn gia…”

      Kẻ đó ai khác chính là Gia Luật Sở Tế. Lâu ngày gặp khuôn mặt càng hung bạo độc, khẩu khí sắc bén: “Chi bằng theo bản vương về triều Nguyên Hy, ở đó chẳng có ai để ý đến thân phận của nàng, cho dù nàng muốn làm vương phi của ta cũng được…”

      Phó Cẩm Họa điềm tĩnh, tự tay rót ly trà nóng, cầm ly trà định đưa lên miệng ngờ bị Gia Luật Sở Tế dành lấy uống mất, nàng cười, lạnh lùng : “Đừng với ta ngươi bắt cóc ta vì muốn ta làm vương phi của ngươi nhé! Cái cớ như thế bỉ ổi quá, nếu vừa rồi sao ngươi lại ra lệnh cho thuộc hạ bắn chết ta?”

      Gia Luật Sở Tế sững người, kế đó dùng giọng nhạo bang và bất cần : “ nực cười, gã Tề tướng quân kia sợ bản vương có tình cảm với nàng, nỡ dùng nàng làm mồi câu, hỏng mất đại của bản vương cho nên mới mình xông vào phủ tướng quân giết nàng.” Gia Luật Sở Tế tiến lên nâng cằm Phó Cẩm Họa, khẩu khí oán hận: “Bản vương chính vì biết tin, cho nên mới đến xem xem rốt cuộc nàng có được an toàn , bản vương còn chưa muốn vứt bỏ con mồi tươi ngon như nàng đâu!”

      đoạn, bèn hạ giọng cười, tiếng cười tà mị, ràng là ngang nhiên chòng ghẹo nàng.

      Phó Cẩm Họa đẩy ra, thấy bàn có ngọn đèn, liền thuận tay lấy đá lửa, thắp đèn lên. Phó Cẩm Họa dám kêu lớn, vì nàng tính tình của Gia Luật Sở Tế, giám chọc giận . Phó Cẩm Họa rút trâm tóc xuống khêu đèn, chẳng thèm quan tâm đến những lời Gia Luật Sở Tế vừa , nhưng lại thừa cơ mất tập trung, cầm đèn lên ném mạnh vào cửa sổ, lập tức giấy dán cửa bốc cháy đùng đùng…

      Chính vì dầu đèn hắt tung, giấy dán và song cửa bén lửa nhanh chóng cháy lan ra, ánh lửa ngút trời, kinh động người trong viện, rất nhanh sau đó có tiếng ồn ào hốt hoảng gọi nhau.

      Gia Luật Sở Tế khẽ rít lên tiếng: “Chết tiệt…”

      Phó Cẩm Họa lạnh lùng cười, nhìn sắc mặt Gia Luật Sở Tế vì ánh lửa phản chiếu càng thêm hiểm : “Nếu ngươi sợ, bây giờ vẫn còn kịp.”

      Gia Luật Sở Tế tiến lên bóp cổ Phó Cẩm Họa, lôi nàng đến trước mặt, hạ giọng bên tai nàng: “Chỉ e kịp nữa rồi…”

      Vừa đúng lúc đó cánh cửa bị đạp ra, Chân Phiến xông vào, theo sát đằng sau là Ngu Tấn Thanh, chàng kéo Chân Phiến định xông lên, bảo kéo Thanh Bích hôn mê ra ngoài trước.

      Chân Phiến cúi xuống giải huyệt đạo cho Thanh Bích, thử cả mấy chỗ huyệt vị đều được, lập tức cuống quit vò đầu bứt tai. Ngu Tấn Thanh cầm cây trâm bàn lên, ném vào huyệt Quan Nguyên cách rốn tấc, ước lượng khoảng cách rất chuẩn. Thanh Bích tỉnh lại, thấy Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế bắt giữ, vội : “Công tử, mau cứu nương .”

      Gia Luật Sở Tế cười lạnh lùng : “ ta nào phải Phó nương gì? ta là Họa phi được Chung Ngân Hoàng chiếu cáo thiên hạ sắc phong vào cung…”

      Người đến cứu hỏa bên ngoài mỗi lúc đông, nhưng vì sức gió quá mạnh, ngọn lửa nhất thời thể khống chế được, lan thẳng lên nóc nhà. Chân Phiến nắm lấy Thanh Bích đẩy ra ngoài, Ngu Tấn Thanh lại đẩy nốt cả Chân Phiến ra kkhỏi cửa, quay người lại nhìn chằm chằm vào Gia Luật Sở Tế, : “Hoặc là ngươi thả nàng ấy ra, hoặc là cả ba chúng ta cùng bị thiêu chết…”

      Gia Luật Sở Tế thoáng run đầu mày, thế nhưng bàn tay nắm cổ Phó Cẩm Họa vẫn chưa chịu buông, ngược lại càng tang thêm lực đạo, : “Ngu Tấn Thanh, đừng với ta ngươi quan hệ lằng nhằng giữa ta và Tế Dương vương. ta là nữ nhân mà Tế Dương vương thích, chẳng lẽ ngươi thực bằng lòng chết vì ta?”

      Ngu Tấn Thanh nhìn Phó Cẩm Họa, ánh mắt trấn tĩnh mà sáng trong, rút thanh kiếm bến eo

      Ra, chỉ thẳng vào giữa lông mày Gia Luật Sở Tế, dõng dạc: “Trong thành An Lăng của ta, ta nàng ấy thể chết, nàng ấy tuyệt đối thể có chút sơ sẩy gì.”

      Gia Luật Sở Tế bật cười cuồng ngạo, tiếng cười còn chưa tắt thấy xà ngang bị cháy xám đen, trong khoảnh khắc đổ xuống, Gia Luật Sở Tế suy nghĩ gì liền đẩy về phía Ngu Tấn Thanh, xà ngang rơi xuống đập mạnh lên cánh tay trái của Gia Luật Sở Tế…..

      Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế dùng lực đẩy ngã vào lòng Ngu Tân Thanh, Ngu Tấn Thanh ôm lấy eo nàng, vội vã tung mình lao ra khỏi phòng, trong phút chốc, xà nhà sập hết xuống, tất thảy chon vùi trong biển lửa.

      Phó Cẩm Họa đưa tay ôm chỗ đau ngấm ngầm cổ, hơi ấm từ bàn tay Gia Luật Sở Tế vẫn còn nhớ lại vừa rồi vào lúc nguy hiểm hăn đẩy nàng ra, còn bản thân lại mất mạng trong biển lửa, nàng khỏi run lên.

      Thanh Bích lại dìu Phó Cẩm Họa, còn chưa chạm đến người nàng mềm nhũn, ngã lăn ra khiến Thanh Bích khỏi sợ hãi: “Công tử, Phó nương ngất rồi……”

      Ngu Tấn Thanh tiến lên kiểm tra mạch tượng, : “Vừa rồi nàng ấy bị sặc khói, lại bị hun trong lửa nóng, bây giờ ra ngoài gặp ngay cái lạnh, thân thể chịu được, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi, có vẫn đề gì.”

      Ngu Tấn Thanh đoạn liền bế Phó Cẩm Họa lên, đưa vào căn phòng khác, đồng thời ra lệnh cho Thanh Bích ở bên cạnh hầu hạ, lệnh cho Ngũ Cừu dẫn theo mấy thị vệ thân thủ tốt ngày đêm canh gác ngoài cửa, cho bất kỳ ai tiếp cận.

      Đến khi Phó Cẩm Họa tỉnh lại là trưa ngày hôm sau, nàng vẫn còn chóng mặt, thân thể mệt mỏi, Thanh Bích thấy thế liền tiến lên đỡ nàng ngồi dậy, hạ giọng : “ nương, có người muốn gặp ..”

      Phó Cẩm Họa chợt động trong lòng, có phần kinh ngạc và nghi ngờ, vẫn hỏi: “Chàng ở đâu?”

      “Mười trượng bên ngoài Ngu phủ, có chiếc xe ngựa..”

      đến đó bỗng bên ngoài có tiếng Ngũ Cừu gọi: “Công tử…” Phó Cẩm Hoạ và Thanh Bích đưa mắt nhìn nhau, lập tức Phó Cẩm Họa nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.

      Ngu Tấn Thanh vào, Thanh Bích vừa tiến lên hành lễ, vừa : “Công tử, nương vẫn chưa tỉnh, chi bằng vài canh giờ nữa công tử lại tới thăm.”

      Ngu Tấn Thanh có phần ngạc nhiên : “Đến giờ vẫn chưa tỉnh, thân thể nàng sao lại yếu đuối đến vậy, chẳng lẽ Gia Luật Sở Tế làm gì nàng? Thanh Bích, khi ngươi thay quần áo cho nàng có thấy người nàng có vết thâm tím hay kim châm gì ?”

      Phó Cẩm Họa nghe thấy Ngu Tấn Thanh thế, khỏi đỏ bừng mặt, Ngu Tấn Thanh thấy vậy định tiến lên xem thử, liền thấy Thanh Bích tranh lên trước : “Chắc là vừa rồi Thanh Bích đặt mấy lò sưởi trong phòng, làm nương bị nóng, đợi sau khi công tử , Thanh Bích cởi áo ngoài cho nương…..”

      đến đây, sắc mặt Ngu Tấn Thanh lại thành ra có phần mất tự nhiên, sau khi nhìn Phó Cẩm Họa lâu, chàng quay bước bỏ .

      Phó Cẩm Họa nghe thấy tiếng bước chân Ngu Tấn Thanh dần ra xa, mới ngồi dậy, ôm lấy hai má nóng bừng của mình, thở dài hơi mới lấy lại được bình tĩnh.

      Lại qua gần nửa canh giờ nữa, Thanh Bích lớn tiếng trong phòng: “ nương sắp tỉnh rồi, để em vào bếp bưng ít cháo lên…….”

      đoạn, liền có người từ trong phóng ra, dùng khăn che miệng khẽ ho, Ngũ Cừu tiện miệng : “Thanh Bích, ngươi tận tâm chăm sóc nương là tốt, nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe mới được.”

      Thanh Bích ngừng gật đầu, quay gót nhanh chân ra khỏi đình viện, thẳng ra ngoài cửa phủ. Lính gác cổng Ngu phủ biết Thanh Bích, cho nên ngăn ta.

      Thanh Bích nhanh nhẹn men theo con đường bên ngoài Ngu phủ về phía tây vài trượng, quả nhiên trông thấy cỗ xe ngựa dừng ở giữa chợ, trong lúc căng thẳng đánh rơi cả chiếc khăn trong tay mà biết, ra người đóng giả Thanh Bích ra khỏi phủ là Phó Cẩm Họa.

      Phó Cẩm Họa chậm rãi về phía cỗ xe, con đường mấy trượng này nàng bước cựa kỳ gian nan và do dự, phải có niềm mong đợi, chỉ có điều trong khoảnh khắc nàng tự phủ nhận mình.

      Phó Cẩm Họa đứng bên ngoài cỗ xe, thấy người đánh xe đâu, cũng nhìn được người ngồi trong xe là ai, nàng dám mở miệng hỏi, nếu người trong xe là Tế Dương Vương nàng biết phải làm sao?

      Đúng lúc đó, trong xe vang lên giọng trầm trầm: “Sao còn chưa lên xe? Chẳng lẽ cảnh phồn hoa trong thành An Lăng nàng còn chưa ngắm đủ sao?”

      Vừa nghe thấy thanh quen thuộc, trong lòng Phó Cẩm Họa run lên, ánh mắt lập tức dâng lên màn sương, còn chưa kịp đưa tay lau được người đó đưa tay kéo vào trong khoang xe.

      Phó Cẩm Họa và người đó ngồi kế bên nhau, nàng cúi đầu, vừa hay trông thấy đôi giày của người đó, sạch chỉnh tề, thấy đất bùn gió tuyết, Tế Dương Vương kể ra cũng tiêu sái tự tại.
      Last edited: 29/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :