1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35

      Editor: Prieya

      * Vì chương này ở thời cổ đại nên mình chuyển từ thành từ cổ đại nhé* hãy tung bông tiếp sức cho preiya ^^

      Tất cả mọi chuyện, nhân sinh phù hoa, lòng vòng quẩn quanh, ra là do cái này đây.

      Lúc Cố Nhất Minh lái xe ô tô đưa Triệu Tiêu đến trước cửa tòa nhà sang trọng, ngửa đầu nhìn bề mặt sặc sỡ của tòa nhà này rồi hỏi Cố Nhất Minh: “Có phải chỉ cần nhảy từ xuống đây xuống là về được ?”

      Cố Nhất Minh liền gõ đầu hai cái: “Đoán lung tung cái gì thế.” Cậu ngừng lại chút, “Tôi dẫn cậu gặp người, có lẽ ông ấy giúp được chúng ta.”

      Triệu Tiêu: “Ông ấy là ai thế?”

      Cố Nhất Minh: “Là người già nhất trong nhà họ Cố, tóm lại là tính tình rất kỳ quái, tới lúc đó cần gì nhiều, biết chưa?”

      Triệu Tiêu gật đầu: “Được.”

      Triệu Tiêu lqd nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới xuyên đến đây, ngày đó vừa đúng là ngày giỗ của mấy vị ca ca, lén lút sau lưng những người trong cung chạy đến góc hẻo lánh để đốt giấy tiền vàng bạc và những thứ mà bình thường bọn họ vẫn thích, đốt được nửa, đột nhiên có cơn gió lớn nổi lên, sau đó ngẩng đầu thấy có bóng người ra, ngay sau đó, cảm thấy từ trong thân thể mình có cái gì đó xuất ra, liền bị mất tri giác, lúc tỉnh lại là Triệu Tiêu nằm trong bệnh viện nhân dân ở thời đại rồi.

      Sau này nghĩ lại, có lẽ bóng người đó là Tống Cẩn, có lẽ còn có người nữa, chính là Cố Ấu Dung.

      Cố Nhất Minh dẫn Triệu Tiêu đến trước mặt bác Thập Tam của cậu, sau đó kể hết tình ra: “Bác Thập Tam, xin bác hãy giúp ấy .”

      Triệu Tiêu vội vàng đến trước mặt của ông và gọi tiếng: “Bác.”

      “Đừng nhận bừa.” Ông già đầu hói này quay mặt sang bên rồi thẳng vào vấn đề, “ giúp được, con bé này thể quay về đâu.”

      Cố Nhất Minh: “Vậy sao Tống Cẩn và Tần Tử Lâm lại trở về được, bác đừng dối nữa.”

      Ông lão cong miệng cười: “Đó là bởi vì thân thể của họ ở bên kia vẫn còn tồn tại, nhưng ta có.” đến đây, ông nhìn Triệu Tiêu: “Nếu như thể trở về được hãy sống an phận ở đây .”

      Tuy rằng Triệu Tiêu hề ôm hy vọng được trở về Đại Kỳ, nhưng đường về bị cắt đứt hoàn toàn, trong lòng vẫn có chút cam lòng, giống như khi ở giữa đám rừng chợt bạn phát ra có lối , lúc đẩy ra được những dây gai chằng chịt nhìn thấy con đường được mở rộng mà lại nhìn thấy tấm bảng , đó viết “Đường này được.”

      Trong lòng hẳn là tuyệt vọng, mà chỉ là chưa từ bỏ ý định mà thôi, nếu như Cố Nhất Minh dẫn tìm bác Thập Tam của cậu ta càng dễ dàng hết hy vọng hơn.

      Giống như người chết đuối đột nhiên với được cọng cỏ dại, mỗi ngày Triệu Tiêu đều đến đây để gặp bác Thập Tam này, nếu giúp ông quét dọn vệ sinh cũng là giúp ông chăm sóc chú chó Tiểu Hắc, ngoài ra mỗi lần nấu ăn vào buổi chiều còn làm cho ông vài món bánh ngọt của Đại Kỳ, mặc dù những món ăn đó bị Cố Nhất Minh giải quyết sạch .

      Cuối cùng, sau khi Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu tới đây liên tục trong vòng 20 ngày bác Thập Tam mới dễ chịu hơn: “ giờ ở đây tốt sao, về được nơi đó có nghĩa là có duyên với nơi này, nếu trở về chẳng phải là làm trái ngược với ý trởi rồi sao?”

      Triệu Tiêu: “Cháu chỉ muốn về để xem như thế nào thôi..”

      Bác Thập Tam lqd thở dài: “Chỉ có biện pháp duy nhất, nhưng chỉ được trở về trong vòng tháng thôi, nếu về xảy ra chuyện xấu.”

      Ông ngừng lại chút rồi tiếp: “Trước kia có thể tới đây, là trùng hợp, bởi vì ở đây vừa khéo có thân thể người có duyên với , Tống Cẩn cũng vậy, cậu ta có thể thành công trong hai lần cũng là nhờ vào cơ duyên..”

      “Cố Ấu Dung cũng vậy sao?” Triệu Tiêu hỏi.

      ta giống với các người, ta chỉ là người.”

      Triệu Tiêu hiểu, còn mơ mơ màng màng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bác Thập Tam bày ra vẻ mặt đừng hỏi nhiều nên lập tức ngậm miệng lại.

      “Chuyện như vậy, người hiểu nhất chính là Tống Cẩn, đợi sau khi trở về gặp rồi hãy hỏi cậu ta .” Bác Thập Tam lấy ra hai viên ngọc, “Khối ngọc này dùng để phòng thân rất tốt, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ các người trong 30 ngày, ba mươi ngày sau nhất định phải đập nát nó .”

      Cố Nhất Minh: “Đập nát ngọc rồi làm sao quay về được ạ?”

      Bác Thập Tam gật đầu: “Nếu như ba mươi ngày sau đập nát nó vĩnh viễn thể trở về được nữa đâu.”

      Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng liếc nhìn nhau cái, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc.

      Trước khi và Cố Nhất Minh trở về Đại Kỳ, Triệu Tiêu tới trường xin phép, sau đó gọi điện thoại cho ba Triệu và mẹ Triệu và hết tất cả mọi chuyện cho họ, cũng muốn chính mình gây thêm phiền phức cho họ nữa, thể chịu nổi nỗi đau khi phải rời xa Tống Cẩn nên muốn mình trở thành Tống Cẩn thứ hai, sau khi mẹ Triệu nghe xong hết, bà chỉ khẽ thào: “Tiêu Tiêu à, tháng nữa con trở về sao?”

      Triệu Tiêu im lặng lâu, sau đó “Dạ” tiếng.

      Về phần Cố Nhất Minh mà , cậu đến tiệm vàng chuyến, lúc về cậu đem theo 6 thỏi vàng xuất trước mặt của bác Thập Tam, ông đen mặt mở miệng: “ được đem theo vàng bạc gì hết.”

      Cố Nhất Minh phẫn nộ tháo vàng xuống, oán giận câu: “Đến hải quan còn nghiêm ngặt như vậy đâu…”

      Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng ngồi ăn mỳ Dương Xuân trong quán ở kinh thành Đại Kỳ, vừa rồi Cố Nhất Minh làm culy buôn bán vặt và kiếm được 30 xu bạc lẻ, sau cơn mưa trời lại sáng, tại, 30 xu bạc của cậu chỉ có thể mua được hai tô mỳ Dương Xuân mà thôi.

      Cố Nhất Minh săm soi sợi mỳ trong tô rồi lại bỏ xuống: “Tiêu Tiêu à, phải cậu mời tôi ăn cơm sao, nhưng mà tiền này là do tôi kiếm được mà.”

      Triệu Tiêu cúi đầu: “Tôi
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36

      Editor: Preiya

      *Ở các chương Đại Kỳ mình dùng các từ cổ đại (tại ở thời cổ) nha, khi nào về đại đổi lại*

      Lúc Ngự Lâm Quân xông vào, Triệu Tiêu kịp giấu tờ “Kế hoạch cướp ngục” của Cố Nhất Minh đưa cho , lại càng kịp nhét nào miệng ăn để phi tang chứng cứ, cho nên chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, vì muốn để Ngự Lâm Quân phát nên dám buông lỏng tay ra phút nào.

      Cố Nhất Minh đến từ quốc gia có quyền tự do ngôn luận, nên lúc Ngự Lâm Quân khống chế chặt hai tay của cậu, cậu vẫn còn quên rống câu: “Các người dựa vào cái gì mà lại bắt chúng tôi? Sao tự nhiên lại bắt người? Các người có biết bắt người lương thiện là tội thế nào hả?”

      “Người dân lương thiện?” Người cầm đầu chợt im lặng, sau đó ông ta đánh giá mái tóc ngắn của Cố Nhất Minh rồi nhíu mày : “Ta thấy ngươi phải là người dân lương thiện.”

      Cố Nhất Minh: “Tôi cho rằng ông giống đàn ông, ông là người gì vậy?”

      Người dẫn đầu vô cùng tức giận, lúc muốn giơ tay đánh người, Cố Nhất Minh liền đá cước nhằm ngay vào hạ bộ của ông ta, sau đó sử dụng thế đá chân sau của Taekwondo, rốt cuộc cũng đánh ngã được mấy người thị vệ, Cố Nhất Minh bèn nắm tay Triệu Tiêu để cùng chạy trốn, nhưng đám Ngự Lâm Quân nữa lại xông vào, người càng lúc càng đông, sau đó có giọng nặng nề vang lên: “Tất cả dừng tay, Hoàng Thượng có chỉ, được làm khách quý bị thương.”

      Khách quý, đúng là khách quý từ phương xa đến.

      Người tới là Đinh Kiêu, toàn thân mặc bộ quan phục màu tím đen, khuôn mặt nghiêm túc, ông ta quát lớn tiếng là toàn bộ yên tĩnh trở lại, vô cùng có kỷ luật.

      Đinh Kiêu, Triệu Tiêu biết người này, bởi vì ta từng là tướng lĩnh của Triệu gia, nhưng ngờ lại là người thân tín của Tống Cẩn, rất nhanh biến thành thống soái của Ngự Lâm Quân rồi.

      Lúc Đinh Kiêu thấy Triệu Tiêu, ràng ông ta rất sửng sốt, bèn cung kính : “Mời hai vị theo chúng ta chuyến.”

      Cố Nhất Minh cà lơ phất phơ : “ đâu thế, nếu như phải tới chỗ tốt chúng tôi đâu.”

      Đinh Kiêu gì, ông ta trực tiếp tách Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh ra, trước khi bị dẫn , Triệu Tiêu chỉ tay vào ngực mình, ý cho cậu biết nếu có nguy hiểm đập nát viên ngọc, Cố Nhất Minh xoay mặt , thèm để ý đến lòng tốt của Triệu Tiêu.

      Sau đó Triệu Tiêu từ trong tay của Đinh Kiêu bị chuyển sang tay của Tống Cẩn, hơn nữa bị đưa thẳng vào tẩm cung của Tống Cẩn lqd- Quảng Minh Cung.

      Triệu Tiêu đến Quảng Minh Cung của Tống Cẩn, trong tay còn nắm chặt tờ “Kế hoạch cướp ngục” mà Cố Nhất Minh viết cho , bàn tay luôn luôn nắm chặt chưa hề thả lỏng, sau đó bởi vì luôn nắm chặt tay lại mà nhìn trông có vẻ rất phẫn nộ.

      Quảng Minh cung rất im ắng, giống như có người vậy, Triệu Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn đứng im nhúc nhích tại giữa gian gian chính.

      Sau hồi lâu nhưng vẫn thấy Tống Cẩn xuất , rốt cuộc Triệu Tiêu mở tay phải ra và định đem tờ kế hoạch thả vào trong áo, kết quả là mới nhét được nửa giọng quen thuộc vang lên, nặng cũng : “Lấy cái trong tay em đưa ra cho trẫm xem!”

      Triệu Tiêu xoay mặt lại, Tống Cẩn mặt cbộ trường bào có thêu hình rồng từ trong nội điện ra, lúc nhìn thấy Triệu Tiêu, vẻ mặt có nét thả lỏng, sau đó đến bên cạnh rồi chất vấn: “Rốt cuộc trong đầu em nghĩ gì thế?”

      Triệu Tiêu chỉ cảm thấy bóng dáng của Tống Cẩn càng ngày càng bao phủ lấy mình, mặc kệ Tống Cẩn đứng trước mặt bao lâu, cũng thèm mở miệng nửa lời.

      Sau cùng, Tống Cẩn là người lên tiếng trước: “Tiêu Nhi.”

      tiếng “Tiêu Nhi” này châm lên ngọn lửa giận của Triệu Tiêu, rút tay sờ vào bên trong áo và cầm lấy xấp chi phiếu quăng vào người Tống Cẩn: “Trả lại cho này.”

      Chi phiếu quăng lên người Tống Cẩn, sau đó rơi xuống thảm cung điện, hề gây ra tiếng động nào.

      Tống Cẩn cúi đầu nhìn lúc, sau đó cong người nhặt cục giấy nằm lẫn trong đống chi phiếu lên, cục giấy này là do Triệu Tiêu giấu lẫn trong đám chi phiếu, cẩn thận nên lấy nhầm ra và rơi xuống đất.

      Bởi vì Tống Cẩn mặc bộ y phục màu trắng nên cả người toát lên vẻ điềm đạm bình tĩnh, trái ngược với Triệu Tiêu tức giận giống chú báo con, mười ngón tay thon dài của Tống Cẩn chậm rãi mở tờ giấy ra, sau đó im lặng hồi lâu.

      Cảm xúc trong lòng Triệu Tiêu ngổn ngang như tơ vò, đúng là cảm xúc nào cũng có, phẫn nộ có, khổ sở có, sợ hãi cũng có. Lúc ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, người đứng trước mặt là Hoàng đế của Đại Kỳ, Tống Cẩn này còn là người mỗi ngày luôn giám sát chuyện học tập của nữa rồi.

      Nghĩ như vậy, giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt, mũi của Triệu Tiêu cay cay, nhanh chóng lấy tay dụi mắt .

      Tống Cẩn nhìn tờ giấy vài lần, đầu tiên giận đến tái mặt, sau đó lại bất
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37

      Editor: Preiya

      ra Triệu Tiêu đột ngột quên mất bộ dáng của Tống Cẩn là như thế nào, nghĩ ra Tống Cẩn và Tiểu Tống có cái gì khác nhau, điều duy nhất nhớ tới là Tiểu Tống có râu, mà Tống Cẩn có. Vừa rồi có sờ cằm của Tống Cẩn chút, ràng là có râu, hơn nữa còn hơn gai tay.

      “Trẫm còn chưa đổi về thân thể của mình đâu.” Tống Cẩn nhàn nhạt mở miệng giải thích câu như vậy.

      thể nào.” Triệu Tiêu phản bác lại , “Tiểu Tống có râu mà.”

      Tống Cẩn thở dài khẽ: “Tiểu Tống cũng là đàn ông mà, lúc trưởng thành cậu ta có thôi.”

      Triệu Tiêu nửa tin nửa ngờ nhìn Tống Cẩn: “Nhưng bác Thập Tam là thân thể của Người vẫn còn tồn tại mà.”

      Tống Cẩn tựa người vào Long sàn, có chút mệt mỏi: “Đúng là vẫn còn, nhưng trẫm muốn, cho nên cũng có.”

      Triệu Tiêu hơi há hốc mồm, vẻ mặt hề tin tưởng.

      Đột nhiên Tống Cẩn vươn tay ra cho Triệu Tiêu xem, đó có vết sẹo hình dấu răng, là dấu răng chó.

      Đây là vết sẹo người Tiểu Tống, nó có vào mùa hè năm thứ hai bọn họ xuyên đến đây, lần đầu tiên Triệu Tiêu được mặc bộ váy của thời đại, để lộ ra đôi chân trắng nõn, dưới chân là đôi giày xăng-đan trong suốt, trong đầu cảm thấy lâng lâng, đúng lúc này, có con chó hoang từ bên ngoài tiểu khu chạy vào bổ nhào lên người , theo bản năng liền chạy nhanh vào bên trong, sau đó đúng lúc gặp được Tống Cẩn mang túi rác xuống.Tống Cẩn tay nắm lấy tay kéo ra phía sau lưng mình, bên quát lớn với con chó đực này tiếng, kết quả là mặc dù Tống Cẩn là bậc cửu ngũ chí tôn như vậy nhưng vẫn trấn áp được con chó mực này, nó vẫn chồm lên đòi đánh nhau trận với .

      Đây là lần đầu tiên Thiên tử bị con chó bắt nạt, Triệu Tiêu còn nhớ , lúc cùng Tống Cẩn đến bệnh viện để băng bó vết thương và tiêm vắc-xin phòng dại, luôn giữ bộ mặt thối hoắc, nhưng cũng bởi vì bảo vệ nên mới bị chó mực cắn, lúc đó vẫn sợ Tống Cẩn vô cùng, bèn dè dặt nắm lấy tay : “Con chó kia là to gan, đến Hoàng Thượng cũng dám cắn.”

      Triệu Tiêu nhìn vết sẹo tay Tống Cẩn lqd, trong lòng có chút chua xót, cũng biết mình đau lòng vì cái gì, bèn im lặng lúc, sau đó mới mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Sao Người lại đổi lại?”

      Đại Kỳ là nơi rất coi trọng huyết thống, tuy rằng thân thể của Tiểu Tống và Tống Cẩn giống nhau như đúc, nhưng máu bên trong lại phải là huyết mạch của Hoàng Thất, Triệu Tiêu do dự lát, sau đó hỏi Tống Cẩn: “Có phải là đường trở về Người gặp chuyện gì phiền toái , cho nên chỉ có thể dùng thân thể của Tiểu Tống?”

      Tống Cẩn bình thản thu lại biểu cảm khuôn mặt rồi bày ra vẻ muốn nhiều.

      Triệu Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn hỏi vấn đề khác: “Cố Ấu Dung chính là Tần Tử Lâm phải ?”

      Tống Cẩn nhàng gật đầu: “Đúng vậy, 2 người đó chính là cùng người.” ngừng lại lát, “Trẫm có chút mệt rồi, lần sau lại kể cho em nghe tiếp.”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, khuôn mặt đúng là rất bơ phờ, từ lúc Tống Cẩn đăng cơ đến giờ, nếu như thời gian ở đó và ở đây khác nhau bây giờ Hoàng Thượng cũng sắp 30 tuổi rồi, nhìn chằm chằm vào hai gò má gầy gò của , tuy rằng khuôn mặt rất bơ phờ, nhưng nhìn vào vẫn có thể thấy khuôn mặt này chỉ khoảng hai mươi mấy mà thôi.

      “Vâng” tiếng, biết vì sao Tống Cẩn lại chọn thân thể của Tiểu Tống nhỉ, đối với “Hoàng Thượng” ở trước mặt này, mới vừa rồi Triệu Tiêu hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn nghĩ rằng Tống Cẩn ở trong thân thể của Tiểu Tống thể nào làm hại đại ca của được, nghĩ tới đó trong lại được thả lỏng chút, khiến lại quen miệng gọi tên Tống Cẩn.

      “Tống Cẩn, Người đem Cố Nhất Minh đâu vậy?” Triệu Tiêu xong liền tự che miệng của mình lại, “ xin lỗi, Hoàng Thượng, nô tỳ thất lễ rồi.”

      Tống Cẩn lại xoa xoa trán của mình: “Ngày mai là gặp được rồi, trẫm làm gì cậu ta cả.”

      Triệu Tiêu hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “Tây Hòa Cung trước kia của em còn ?” Tại sao lại hỏi câu này, là bởi vì sợ hằng năm các tú nữ mới vào đó ở rồi.

      Sắc mặt của Tống Cẩn rất lạnh lùng, giọng điệu của được tốt lắm: “ còn trống nữa.”

      Nhớ đến chuyện ngủ buổi tối, Triệu Tiêu cười cười với Tống Cẩn: “Vậy buổi tối em ngủ ở đâu đây?”

      Đột nhiên Tống Cẩn lqd kéo đến trước mặt mình, sau đó ngửi quần áo của : “Mùi gì thế này? Sao lại hôi như vậy?”

      Triệu Tiêu tự ống tay áo của mình: “Đâu có mùi gì đâu.”

      Tống Cẩn hoàn toàn nghe được lời giải thích của Triệu Tiêu, sắc mặt đen thui trở lại: “Mấy ngày tắm rồi?”

      Ngày hôm qua ở khách điếm đúng là chưa tắm, Triệu Tiêu cúi đầu: “Mới có ngày thôi mà.”

      “Trẫm mới cho xây dựng suối nước nóng ở phía sau tẩm cung, em vào tắm rửa cho sạch , ngày mai trẫm đưa Cố Nhất Minh bình yên vô trở về, về phần đại ca của em, tuy rằng trẫm thể thả ra ngay, nhưng trẫm đảm bảo gặp nguy hiểm về tính mạng đâu.” Tống Cẩn nhàng mở miệng, nhưng giờ có thể khẳng định, Tống Cẩn của bây giờ ngày càng giống Tống Cẩn ở thế giới bên kia rồi.

      Triệu Tiêu nhanh chóng mở miệng: “Quân vô hí ngôn?”

      Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, sau đó gật đầu: “Quân vô hí ngôn.”

      ra Triệu Tiêu cũng có gì để oán hận Tống Cẩn, mặc dù lúc ở bên kia thường xuyên cầm tấm thẻ mật mã mà chửi rủa lời từ biệt, nhưng lúc ném xấp chi phiếu vào người , cơ bản là tiết giận xong rồi, hơn nữa Tống Cẩn đảm bảo là đại ca ở trong ngục được bình yên vô , trong lòng cũng đỡ rối rắm hơn trước.

      Lúc Triệu Tiêu vào suối nước nóng ở phía sau tẩm cung, vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt, cái này căn bản chính là sao chép lại thiết kế của bồn tắm ở thời đại, nhưng mà cho xây dựng cầu kỳ hơn thôi.

      Triệu Tiêu đưa tay xoay đầu con rồng được làm bằng gạch sứ tráng men,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu ngồi ở Nguyệt đình nửa canh giờ nhưng chỉ nhìn thấy rất ít phi tần, ngay cả cung nữ có bao nhiêu người, dường như toàn bộ hậu cung bỗng chốc biến thành danh thắng cổ tích có người vậy.

      Trước kia, hậu cung Đại Kỳ là nơi rất náo nhiệt, tỷ tỷ muội muội đua nhau bắt bướm, còn ném tú cầu, giờ lại vắng đến mức lạnh người, Triệu Tiêu có chút nghi ngờ, lẽ quốc khố của Tống Cẩn cạn kiệt rồi hay , cho nên đành phải phân phát hết các vợ lớn của mình.

      Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Triệu Tiêu, Lục Quán cười trả lời: “Ngay tại mùa xuân năm trước, Hoàng Thượng tiến hành cải cách trong cả nước, nông nghiệp mua bán, quan viên nội chính, cả trong quân đội cũng ban hành các chính sách mới, ở hậu cung cũng bị tiến hành loạt cải cách, giải tán ít phi tần dưới cấp ngũ phẩm, chỉ giữ lại ít Nương Nương cấp cao mà thôi.”

      Việc Tống Cẩn tiến hành cải cách tất cả các phương diện là việc nằm trong dự đoán và suy nghĩ của Triệu Tiêu, như vậy mới uổng phí công xem toàn bộ các loại sách ở thế giới đại trong gần năm năm, từng đọc qua trong những quyển sách của , đúng là tô đen tô đỏ chi chít, còn gạch chân đánh dấu rất nhiều. Bác Thập Tam từng , đến là để lấy kinh, đúng là dụng tâm lương khổ rất nhiều.

      Nhưng đối với việc Tống Cẩn giải tán gần hết các phi tần, Triệu Tiêu dựa người vào lan can nhìn mặt hồ trong vắt, nhàng hít sâu vào ngụm khí trong lành. Trong ngực của bây giờ tràn ngập luồng khí tươi mát, nó bao trùm lấy toàn bộ nội tâm của và xua ít nỗi phiền muộn.

      Đột nhiên có bóng dáng bé bỏng chạy từ bên bờ bên kia qua, phía sau là vị ma ma lớn tuổi có bộ dáng vô cùng sốt ruột: “Tam công chúa, chậm chút.”

      Tam công chúa chính là đứa bé mà Cố Ấu Dung sinh ra, Triệu Tiêu nhìn bé mặc bộ đồ màu hồng, có lẽ chỉ khoảng ba bốn tuổi, chợt nghĩ thầm, rời nơi này lâu, đứa bé này phải bảy tám tuổi rồi chứ nhỉ.

      Triệu Tiêu quay đầu lại hỏi Lục Quán: “Tam công chúa mấy tuổi rồi?”

      Lục Quán trả lời: “ được bốn tuổi rưỡi rồi ạ.”

      Tống Cẩn ở thế giới bên kia gần 6 năm, sao con của Cố Ấu Dung chỉ mới có bốn tuổi rưỡi thôi vậy nhỉ, Triệu Tiêu suy nghĩ lúc rồi hỏi Lục Quán về niên đại bây giờ.

      Lúc Lục Quán ra đáp án, trong lòng liền cảm thấy hồi hộp phen, đúng là thời gian của nơi đó và ở đây kém nhau rất nhiều, hơn nữa chỉ là mấy canh giờ.

      Trong lòng của Triệu Tiêu có chút yên, trong đầu xuất rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, ngoài ra còn chưa được gặp lại Cố Nhất Minh, trong buổi sáng cũng nhìn thấy Tống Cẩn lần nào cả.

      Bóng dáng màu hồng kia chạy tới chỗ đình Triệu Tiêu đứng, theo phía sau là vị ma ma chăm sóc bé, lớn .

      Lúc Triệu Tiêu muốn đứng lên rời giọng non nớt dễ thương vang lên: “Đứng lại.”

      Triệu Tiêu dừng lại rồi xoay người qua: “Công chúa có chuyện gì sao?”

      Tam công chúa giương mắt nhìn lượt: “Tại sao bản công chúa lại chưa từng nhìn thấy ngươi?”, bé dừng lại lát rồi tiếp tục hỏi: “Ngươi là phi tần mới nạp của phụ hoàng ư?”

      “Hồi công chúa…”

      phải.” Lúc Lục Quán lqd muốn thay trả lời, Triệu Tiêu lên tiếng trước, sau đó nhoẻn miệng cười: “Ta phải, ta là khách từ xa đến.”

      “Khách?” Tam công chúa còn muốn mở miệng chuyện bị vị ma ma đứng đằng sau ôm lên, “Tam công chúa, chúng ta trở về thôi, bằng Nương Nương nổi giận đấy ạ.”

      Triệu Tiêu nhìn Tam công chúa được ôm xa, sau đó với Lục Quán: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

      Lúc sáng Triệu Tiêu hề gặp được Tống Cẩn, khi trở về Quảng Minh Cung cũng ra ngoài nữa mà chỉ im lặng ngồi xếp bằng giường chơi trò Cửu Liên Hoàn, tìm được thứ này ở dưới gối của , ngờ Tống Cẩn lại chơi trò này, cũng còn là người độc thân buổi tối phải ngủ mình nữa, vậy mà lại chơi trò này giải buồn sao?

      Triệu Tiêu chơi Cửu Liên Hoàn này cả buổi chiều nhưng chỉ tháo được hai vòng, càng chơi càng thấy đau đầu, dựa người chiếc gối mềm mại, nhìn chín hạt trân châu đến ngẩn người, có thể tin tưởng vào Tống Cẩn siêu lừa đảo lần nữa hay đây.

      Đúng lúc này, ở phía ngoài điện liền vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng của Tống Cẩn: “Lui xuống hết .”

      Tống Cẩn mặc bộ Long bào màu vàng sáng, thân hình cao to của đứng trước mặt Triệu Tiêu, mỉm cười nhìn cái Cửu Liên Hoàn trong tay : “Mới tháo được có hai cái thôi à?”

      Triệu Tiêu khẽ cười, cúi đầu: “Hoàng Thượng cũng phải biết nô tỳ vốn là kẻ ngu si đần độn.”

      “Đúng vậy.” Tống Cẩn ngồi xuống giường, xốc long bào lên rồi ngồi xếp bằng đối diện với , vẻ mặt rất bình thản, sau đó duỗi tay ra cầm lấy Cửu Liên Hoàn trong tay : “Muốn trẫm dạy em chơi ?”

      “Em ngu ngốc, học được.” Triệu Tiêu xưng là nô tỳ nữa, ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn Tống Cẩn: “Bây giờ Người có thể hết toàn bộ với em chưa?”

      Đầu tiên Tống Cẩn im lặng, sau đó bình thản mở miệng: “Được.”

      Giọng của Tống Cẩn nhàng chậm rãi mà lại trầm trầm, từ tốn mở miệng: “Đúng là việc trẫm xuyên đến thế giới bên kia phải là chuyện ngẫu nhiên, mà là có vị Thiên cơ đại sư cho biết trước từ rất lâu rồi.”

      “Biết trước từ rất lâu sao?”

      “Còn nhớ trẫm từng với em về người coi quẻ cho trẫm ?” đến đây, Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, “Ông ta trẫm kiếp sống khác, còn dịp kỳ ngộ này mà khó khăn lắm mới có được, việc kỳ ngộ này thay đổi toàn bộ vận mệnh của Đại Kỳ.”

      “Trẫm vốn tin, nhưng sau này khi Cố Ấu Dung tiến cung rồi, trẫm nhìn thấy ta giống như những người phụ nữ ở nơi đây nên mới quan sát ta thời gian để tìm cơ hội hỏi cho , ban đầu ta cũng có giấu giếm, nhưng sau đó cũng hết cho trẫm nghe, sau đó từ miệng ta trẫm mới biết được, ra còn có tồn tại
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Editor: Preiya

      Hoàng Thượng giá lâm, giá lâm đúng lúc .

      Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau cái, Cố Nhất Minh dáng vẻ kinh nghiệm lâu năm: “Tiêu Tiêu, cậu mau giúp tôi trốn nhanh lên , bằng bị dìm lồng heo đó.” xong, cậu chạy nhanh vào phía bên trong phòng rồi lập tức phóng lên giường, tháo rèm xuống, sau đó đá giày của mình vào trong gầm giường, Triệu Tiêu liền kéo chân Cố Nhất Minh lại: “Nơi này được đâu.”

      Cố Nhất Minh quay đầu qua: “ ràng là rất tốt mà.”

      Cảm xúc hồi hộp bây giờ của Triệu Tiêu là do bị Cố Nhất Minh làm ảnh hưởng, hít sâu vài cái, hồi hộp quá .

      ra vẻ mặt của Cố Nhất Minh hẳn là khẩn trương, mà là hưng phấn, cậu vui vẻ cầm giày mình trong tay, nhảy nhót trong phòng kêu tới kêu lui: “Tôi phải trốn ở đâu đây, nếu chúng ta cùng trốn giường ?”

      Triệu Tiêu mở tủ quần áo bằng gỗ có chạm khắc hoa văn ra, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Nhất Minh: “ vào đây.”

      ràng là Cố Nhất Minh rất thích trốn trong tủ quần áo này chút nào: “Vì sao?’

      Triệu Tiêu đẩy đầu cậu vào trong: “Bởi vì nó có khóa.”

      Sau khi Cố Nhất Minh yên vị trong này, Triệu Tiêu khép cửa tủ lại, “Rắc” tiếng, còn khóa luôn nó lại, sau đó…mọi thứ yên tĩnh như cũ.

      vừa khóa xong tủ quần áo Tống Cẩn lqd bước chân vào, mặc bộ cẩm phục màu xanh có thêu hình rồng, tóc được cột gọn gàng, đầu đội mũ vàng có khảm ngọc, ngũ quan vô cùng tuấn tú mặc dù mặt có chút cảm xúc nào, nhìn xung quanh phòng vòng rồi ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên: “Tiêu Nhi, lại đây.”

      Triệu Tiêu còn đứng che phía trước tủ quần áo, “Dạ tiếng rồi vén rèm lên, tới trước mặt Tống Cẩn: “Sao Hoàng Thượng lại đến đây?”

      Tống Cẩm tùy tiện cầm lấy ly trà bàn lên, lúc định uống thấy bên trong trống , bèn khỏi nhíu mày: “ phải trà này uống ngon à?”

      “Hoàng Thượng khát sao?” Triệu Tiêu vội vàng cầm lấy ly trà của Cố Nhất Minh từng uống qua lên, “Để em rót cho Người ly.”

      cần.” Giọng điệu của Tống Cẩn được tốt, sau đó bước vào bên trong, Triệu Tiêu nhắm phía sau lưng Tống Cẩn, vừa vừa hỏi: “Hoàng Thượng muốn uống trà sao?”

      Đột nhiên Tống Cẩn dừng lại, nghiêm mặt hỏi Triệu Tiêu: “Em nuôi cáo sao?”

      Triệu Tiêu hiểu gì cả, “Hả” tiếng, mở to hai mắt trả lời, “Em đâu có nuôi cáo gì đâu?”, rồi hơi ngập ngừng: “Sao Hoàng Thượng lại là em nuôi cáo chứ?”

      “Bởi vì trẫm nghe thấy có mùi hôi nách.”

      Thiếu chút nữa là Triệu Tiêu ngã xuống đất dậy nổi, khịt khịt mũi rồi với Tống Cẩn bằng giọng vô cùng vui: “Người mới có mùi hôi nách ấy.”

      Tống Cẩn hơi mím môi, ra có ý trách mắng Triệu Tiêu, đến chỗ giường quý phi của rồi ngồi xuống: “Tiêu Nhi, xoa bóp vai cho trẫm nào.”

      Triệu Tiêu lén liếc nhìn về phía tủ quần áo, sau đó ra phía sau lưng Tống Cẩn rồi dùng tay xoa bóp vai cho .

      quá.” Tống Cẩn thoái mái nhắm hai mắt lại.

      Triệu Tiêu gia tăng độ mạnh thêm chút nữa.

      “Mạnh lên chút.”

      Triệu Tiêu đổi từ vuốt ve sang đấm, vừa đấm vừa hỏi Tống Cẩn: “Khi nào Hoàng Thượng mới trở về vậy?”

      Tống Cẩn nhàng nhếch khóe môi, phớt lờ câu hỏi của : “Lên chút nữa .”

      Triệu Tiêu im lặng buông tay xuống.

      “Sao đấm nữa thế?”

      Triệu Tiêu: “Mỏi tay.”

      “Vậy nghỉ ngơi .” xong, Tống Cẩn dùng tay kéo Triệu Tiêu vào trong lòng mình, bởi vì đột ngột nên kêu ra tiếng, đúng lúc này, trong tủ phát ra tiếng “Oành”.

      Tống Cẩn ôm chặt lấy , sau đó mới mở miệng hỏi: “Nghe tiếng này có lẽ thứ mà em nuôi phải là cáo mà là chuột rồi.”

      “Có thể phòng này lâu lắm có người ở nên mới có chuột thôi…” Bởi vì căng thẳng mà đứng ngồi yên, ngồi nhích tới nhích lui đùi Tống Cẩn, thử muốn thoát khỏi gông xiềng của .

      Kết quả là Tống Cẩn mở miệng với giọng điệu vui: “Em thử động đậy lần nữa xem.”

      Triệu Tiêu lqd lập tức ngồi an phận, trong đầu chợt nghĩ tới khái niệm về dưỡng khí mà thầy giáo từng đến, biết dưỡng khí trong tủ quần áo có đủ cho Cố Nhất Minh ngồi trong đó đến bao lâu nữa đây.

      Đúng lúc này, Tống Cẩn mới buông lỏng Triệu Tiêu ra, sau đó đứng lên: “Trẫm chợt nhớ ra mình còn chút chuyện phải xử lý.”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, cảm động đến nỗi rơi nước mắt: “Hoàng Thượng thong thả.”

      Sau khi Tống Cẩn rồi, Triệu Tiêu nhanh chóng dùng chìa khóa mở tù quần áo ra, lúc Cố Nhất Minh nhìn thấy luôn nháy mắt với , Triệu Tiêu liếc nhìn xung quanh: “Còn chui ra ? Ngồi trong đó ngốc luôn rồi à?”

      Mặt Cố Nhất Minh chuyển thành màu gan heo, cậu há miệng thở dốc: “Vờ thả để bắt đấy đứa ngốc….”

      Triệu Tiêu phản ứng vô cùng nhanh, “Bộp” tiếng là đóng luôn cửa lại, nhưng đáng tiếc là còn kịp nữa rồi, bởi vì giọng của Tống Cẩn ở ngay phía sau lưng : “Tiêu Nhi à, hình như trẫm để quên ngọc bội ở chỗ em rồi.”

      Triệu Tiêu chậm rãi quay đầu lại: “Hoàng Thượng….Chào.”

      Tống Cẩn dựa người vào tấm rèm châu bên cạnh, lúc nhìn thấy Cố Nhất Minh trong tủ quần áo mặt của cũng có bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, chỉ là đôi mắt luôn xoay chuyển, khuôn mặt tuấn tú còn mỉm cười: “Sao Tiêu Nhi lại giấu khách quý vào tủ quần áo như thế này?”

      Xin chào Hoàng Thượng, lại gặp Người nữa rồi, trong lòng Triệu Tiêu bây giờ có gần 1000 con Thảo Nê Mã chạy qua kêu gào.


      Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Cố Nhất Minh ngồi trong quần áo, chỉ thấy cậu bắt đầu vỗ hai tay vào nhau, sau đó chậm rãi bước ra khỏi tủ, mặt muốn bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu lạnh lùng, đầu tiên là cậu quan sát cảnh vật ở xung quanh, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Cẩn: “Xin hỏi đây là đâu vậy?”

      Triệu Tiêu gì, lặng lẽ quay đầu .

      Tống Cẩn đứng thẳng người lại, bình tĩnh trả lời câu hỏi
      [​IMG]
      Trâu, AbbyDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :