1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30

      Editor: Preiya

      Cái gì gọi là dư thừa? Mùa hè mặc áo bông, mùa đông xài quạt hương bồ, còn ở đây là tấm thẻ biết mật mã, Triệu Tiêu đem chiếc thẻ ném vào hộp xong, sau đó lấy 1200 NDT ra để trả lại cho Cố Nhất Minh.

      Lúc Triệu Tiêu cầm tiền đưa cho Cố Nhất Minh, vẻ mặt của cậu tương đối khinh khỉnh, lông mày hơi nhíu lại, đuôi mắt khẽ cong lên rồi hạ xuống, tựa như có nhìn vài lần, khi mở miệng chuyện giọng điệu so với vẻ mặt càng khinh thường hơn: “Triệu Tiêu, cậu muốn chọc cho tôi giận đúng ?” Rồi cậu ngập ngừng: “Tôi thiếu tiền đâu.”

      Triệu Tiêu vẫn gì, dúi tiền vào tay Cố Nhất Minh, cậu liền để lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Triệu Tiêu, nếu cậu còn là bạn tôi mau cất tiền .”

      Cánh tay của Triệu Tiêu dừng lại giữa khí, Cố Nhất Minh mím môi rồi đẩy cánh tay của về: “Nếu như lòng muốn trả tiền cho tôi viết giấy nợ trước .”

      Giấy nợ của Triệu Tiêu lại tăng thêm rồi, nợ Cố Nhất Minh 1200 đồng, nợ Tống Cẩn 600 đồng còn chưa trả, nhưng chủ nợ mất 600 đồng này cần trả lại nữa.

      Nghĩ như vậy, mấy ngày nay trái tim Triệu Tiêu luôn u sầu đột nhiên nở ra đóa hoa, đáng tiếc là lúc khuya về nhà, muốn để lại số tiền 1200 đồng này vào bên trong két tiền, chợt phát ra trong đó thiếu 600 đồng.

      Triệu Tiêu nắm chặt tay lại, Tống Cẩn chỉ để lại tấm thẻ có mật mã để làm buồn lòng mà còn lấy 600 đồng thuộc về nữa chứ.

      Ở Đại Kỳ, có người mẹ kế từng với rằng, người đàn ông hận nhất là cái gì, đó chính là có người đàn ông khác cứ để ý vợ của ta, đàn ông, Triệu Tiêu nâng két tiền lên, Tống Cẩn ơi là Tống Cẩn, tốt rồi, từ giờ em chơi vui vẻ.

      Cuối cùng hiểu ra, cái gì gọi là sợ trộm chỉ sợ trộm có văn hóa.

      Buổi tối, Triệu Tiêu nằm úp sấp ban công ngửa đầu ngắm sao, những ngôi sao chính là điểm giống nhau nhất giữa Đại Kỳ và nơi này, những ngôi sáng rực rỡ, bầu trời nhiều sao đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt, nghiêng đầu nhìn qua, ban công đối diện trống trơn, bên cạnh xích đu có chậu hoa hồng vừa mới nở, đó là chậu hoa mà Tống Cẩn thích nhất, mỗi ngày đều tự tay bón phân và tưới nước cho nó.

      Sợ nhìn thấy cảnh sinh tình, Triệu Tiêu lqd thu hồi tầm mắt lại và trở về phòng.

      Triệu Tiêu lập sẵn kế hoạch học tập vào mỗi tối, nhiệm vụ phải cố gắng học tập chăm chỉ là nhiệm vụ duy nhất mà thể hoàn thành nó.

      Hôm sau học, Triệu Tiêu với Vương Lỗi, người có lỗ tai bị băng kín: "Xin lỗi."

      Vương Lỗi cảnh giác nhìn Triệu Tiêu, xác định cắn người nữa mới lập tức mở miệng: “Cậu cầm tinh con chó à!”

      Triệu Tiêu cúi đầu, nhếch môi dưới lên: “Đáng đời!”

      Gương mặt của Vương Lỗi đỏ bừng, cậu ta làu bàu nửa ngày: “….”

      Lúc lên
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31

      Editor: Preiya

      Cố Nhất Minh gọi đầy bàn đầy những món điểm tâm ăn vặt, Triệu Tiêu ngẩng đầu lên “Cám ơn” với cậu, sau đó bắt đầu nâng đũa lên, cậu nhìn cắn trái chuối thỏa mãn vô cùng, nhàng hỏi câu: “Ăn ngon ?”

      Triệu Tiêu gật đầu: “Ăn ngon lắm.”

      Cố Nhất Minh sửng sốt chút, khóe miệng Triệu Tiêu dính chút mỡ, đột nhiên cảm xúc trong lòng cậu bắt đầu dâng tràn, cậu đưa tay qua chạm vào khóe miệng của , sau đó bình thản mở miệng : “Ăn tới quên trời đất rồi à, biết ăn thế nào mà lại thành bộ dạng này nữa.” xong, cậu dùng sức lau vết mỡ khóe miệng của .

      Triệu Tiêu trừng mắt nhìn Cố Nhất Minh: “To gan!”

      Cố Nhất Minh thu tay về, lúc vừa mới lau miệng cho Triệu Tiêu xong, tay cậu có dính chút nước bọt của , nhất thời tâm hồn lại bay bổng, cậu nhìn rồi nở nụ cười rực rỡ: “Cậu ai to gan cơ?”

      Triệu Tiêu cong môi: “Về sau đừng tùy tiện động tay động chân nữa, tôi thích như vậy.”

      Cố Nhất Minh nhịn được mà hừ lạnh tiếng: “Người rồi, còn thủ thân như ngọc làm cái gì nữa?”

      Triệu Tiêu nghiêm mặt: “Cậu bậy bạ cái gì đó?”

      Đột nhiên Cố Nhất Minh sững người, cậu vô cùng hối hận về lời ra miệng của mình khi nãy, thủ thân như ngọc ư? Lời như vậy mà cậu cũng ra được, bèn ho khan tiếng, đẩy phần chuối của mình tới trước mặt Triệu Tiêu: “Ăn nhiều chút .”

      Triệu Tiêu im lặng buông đũa xuống: “No rồi.”

      “No rồi sao?” Cố Nhất Minh lqd ngẩng đầu lên, “Chỉ mới như vậy mà no rồi sao?”

      Triệu Tiêu: “Sao lại có thể no chứ?”

      Cố Nhất Minh: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

      Triệu Tiêu cầm lấy sách vở đứng lên bên cạnh Cố Nhất Minh, Cố Nhất Minh trước mở cửa ra, lúc ra khỏi tiệm, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn ra nước ngoài à?”

      Triệu Tiêu: “….”

      Cố Nhất Minh nhún vai: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

      Buổi tối ngủ được, Triệu Tiêu quyết định lấy từ vựng tiếng ra học, nhàng bò từ giường xuống, sau đó cầm lấy cây đèn pin đặt bên cạnh gối rồi lần mò tới phòng vệ sinh.

      Ngồi xổm trong toilet, tay cầm đèn pin, Triệu Tiêu bắt đầu niệm từ vựng trong im lặng, được lát, lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống trang sách, thừa dịp nó còn chưa lan ra, bèn nhanh tay lau hết, sau đó bắt đầu tập trung niệm từ vựng.

      Nếu như Tống Cẩn trở về, nhất định nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

      Nếu như trở về, lại càng phải học tập giỏi.

      rất muốn giống với những người phụ nữ ở nơi này, học xong đại học tìm công việc tốt, rồi lại tìm người đàn ông tốt, cần quan tâm đến chuyện mình có còn là phi tần của ai đó nữa rồi, , cũng cần nữa. ra ở lại đây cũng tốt, có ba Triệu mẹ Triệu, còn có nước ngọt có ga uống rất ngon, Triệu Tiêu vùi đầu vào giữa hai đầu gối, mới thèm để ý tới chuyện người lựa chọn là Cố Ấu Dung đâu.

      Đột nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên, Triệu Tiêu ngẩng đầu, người bạn cùng phòng nửa đêm toilet oán giận : “Triệu Tiêu, cậu có bệnh à, nửa đêm còn ngồi trong nhà cầu, suýt nữa là bị cậu hù chết rồi.” xong, ấy còn lấy tay vỗ vỗ ngực.

      Triệu Tiêu giọng xin lỗi”, sau đó đứng lên rồi bò lên giường, chuẩn bị ngủ.

      Lúc trước Tống Cẩn còn ở đây, Triệu Tiêu cũng thấy sợ người ở nơi này, cho dù có chuyện có gì xảy ra nữa cũng có người để dựa vào, Tống Cẩn rồi, mối quan hệ của với các bạn cùng phòng từ dè dặt trở nên tốt hơn rất nhiều.

      Sợ đắc tội với Người, sợ Người thích mình, càng sợ mình bị Người xa lánh, ghét bỏ.

      Giống như bị rắn cắn lần ba năm sợ dây thừng, mặc kệ là có chịu thừa nhận hay việc Tống Cẩn dẫn để lại trong lòng nỗi ám ảnh rất lớn, tuy rằng lúc trước được sủng ái nhưng biết là mình thua kém Cố Ấu Dung ở chỗ nào, mà lúc này đây, bởi vì thua rất thảm nên có chút tự ti rồi.

      Triệu Tiêu ngày càng siêng năng học tập, điều này khiến cho ba Triệu và mẹ Triệu có cảm giác rằng thay đổi, vào tối thứ 7, mẹ Triệu cố ý hầm cho chén canh bổ, sau đó bà bưng lên cho Triệu Tiêu vùi đầu làm bài tập.

      Triệu Tiêu chợt ngẩng đầu lên: “Mẹ…”

      Mẹ Triệu liền thở dài, rồi xoa đầu : “Nhà chúng ta hy vọng con có thể ăn học thành tài, hy vọng con luôn vui vẻ, Tiêu Tiêu à, nên ép buộc bản thân như vậy, nếu như thi đậu đại học ba mẹ nuôi con cả đời.”

      Triệu Tiêu cảm thấy mũi mình cay cay, sau đó gật đầu cái.

      Mẹ Triệu vỗ vỗ vai : “Nhân lúc còn nóng này, con mau ăn .”

      “Được ạ.” Triệu Tiêu cầm đũa lên, đột nhiên nghĩ tới chuyện, liền quay sang hỏi mẹ Triệu: “Sao lâu rồi con chưa nhìn thấy bác Tống và dì Tống vậy ạ?”

      “Bọn họ ra ngoài du lịch giải sầu rồi.” Mẹ Triệu nhìn Triệu Tiêu: “Có lẽ vài ngày nữa trở về thôi.”

      Triệu Tiêu "dạ" tiếng, trong lòng khó chịu vô cùng, biết đây là loại cảm xúc gì nữa.

      Triệu Tiêu lqd biết Tống Cẩn trở về đây [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32

      Editor: Preiya

      Lúc này dường như trong đầu Triệu Tiêu nở đầy hoa, có tiếng động ầm ầm, cũng có đầy màu sắc rực rỡ, trong nháy mắt, biết mình nên gì, đành há hốc mồm: “…”

      Cố Nhất Minh khó mà có được nghiêm túc lần, giọng điệu của cậu giống như khuyên bảo : “Đáp án có được từ người nam sinh, là người có thành tích tốt nhất trong lớp các cậu, tôi có thể đứng ra đảm bảo về an toàn và chính xác của nó, tôi với trong những vị giám thị bên ngoài chiếu cố cho cậu, còn dẫn cậu gặp vị giám thị trong phòng thi để chào hỏi trước nữa.”

      Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy hoảng sợ, liền lắc đầu: “, tôi sợ lắm…”

      Cố Nhất Minh bèn tới gần sát : “ muốn thử mạo hiểm chút sao?” đến đây, cậu nhìn Triệu Tiêu: “Tuy rằng tôi rất tin tưởng vào cậu có thể đạt được thành tích tốt, nhưng cậu muốn nó càng tốt hơn à?”

      Triệu Tiêu nắm chặt hai bàn tay lại, nhìn Cố Nhất Minh rồi lại cúi đầu nhìn đầu gối mình, nửa ngày sau mới trả lời: “Tôi nghĩ là cần đâu.”

      “Vậy thôi vậy.” Cố Nhất Minh đặt 1 tay tay lái, giống như thay quyết định: “Tôi còn định nhờ vị giám thị đó nhắc đáp án cho cậu, lần nhắc đáp án có lẽ cách giờ kết thúc khoảng 20 phút, cho nên cậu phải nắm chắc thời gian để làm bài cho tốt.”

      Triệu Tiêu ủy khuất nhìn Cố Nhất Minh: “ phải là tôi muốn, nhưng tôi sợ....”

      Cố Nhất Minh đưa ra cam kết: “Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi gánh vác giùm cho cậu.”

      Triệu Tiêu lqd cúi đầu, hằng năm ở Đại Kỳ đều tổ chức các cuộc thi để tuyển chọn người tài, Tống Cẩn luôn đặt vấn nặng vấn đề trung thực, cho nên khi bắt được những kẻ gian lận trong kỳ thi là trừng trị rất nghiêm khắc.

      Muốn làm kẻ gian lận hay đây, Triệu Tiêu lắc lắc đầu, kết quả là Cố Nhất Minh vỗ đầu cái: “Qủa nhiên là lại hiểu hết rồi, nếu như năm nay thất bại có phải là cậu lại phải học lại lần nữa hả?”

      câu này đâm trúng trọng điểm của Triệu Tiêu, khiến chà xát tay và hạ quyết tâm: “ có thể làm như vậy sao?”

      Cố Nhất Minh trịnh trọng gật đầu.

      Triệu Tiêu: “Có phải cậu từng thử qua rồi ?”

      Cố Nhất Minh hỏi lại: “Cậu nghĩ là tôi cần sao?”

      “Để tôi suy nghĩ chút .” Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, nhất thời muốn rút lại quyết định.

      Cố Nhất Minh chốt lại vấn đề: “Tối nay suy nghĩ kỹ rồi ngày mai trả lời chắc chắn cho tôi biết, sau đó tôi sắp xếp cho cậu.”

      Triệu Tiêu “Ừ” tiếng, còn chưa kịp suy nghĩ gì hết, cả người hồn vía lên mây cả rồi.

      Gian lận có sức hút rất lớn, Triệu Tiêu trằn trọc cả buổi tối, ngày thứ hai quyết đoán với Cố Nhất Minh: “NO!”

      Tháng 6 và tháng 7 ở thời đại là giai đoạn bắt đầu tổ chức cuộc thi tuyển chọn nhân tài quan trọng nhất trong năm, trừ ba Triệu và mẹ Triệu cùng với tới cổng trường ra, Cố Nhất Minh cũng có mặt ở bên ngoài.

      Lúc Triệu Tiêu sắp vào bên trong, Cố Nhất Minh làm động tác “Cố lên” với , vô cùng căng thẳng nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, cầm lấy bút viết và bước vào trường thi.

      Thời đại có từ gọi là “Tố chất tâm lý”, tại điều quan trọng nhất chính là phải nâng cao điều này, nhất là trong cuộc thi, yếu tố này chiếm tỷ lệ thành công nửa.

      Lúc người phát đề thi đến chô Triệu Tiêu, hai tay hai chân của còn run rẩy, quả nhiên là ở thời xã hội phong kiến của Đại Kỳ, phụ nữ rất khó để có được tâm lý vững vàng.

      Chỉ là năng lực thích ứng của Triệu Tiêu phát huy tác dụng, sau hồi căng thẳng bình tâm trở lại, nếu như bây giờ thi đậu dọn đồ đến trường kỹ thuật Bắc Đại, trường này chính là cái nôi của những người thi trượt tốt nghiệp trung học.

      Triệu Tiêu lqd hề ngờ rằng bản thân mình lại đạt được thành tích tốt như vậy trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, tuy rằng còn chưa công bố đáp án nhưng trong lòng vẫn rất hy vọng.

      Cuộc thi kết thúc, chuyện thứ nhất Cố Nhất Minh làm đó là đánh giá bài làm của Triệu Tiêu, lúc cậu ra điểm, là hơn 500 điểm, bàn tay của vẫn ngừng run rẩy.

      Cuối cùng mặt mày của Cố Nhất Minh cũng trở nên vui vẻ, lông mày giãn ra: “ sai đâu, cậu làm đúng gần hết toàn bộ đề toán rồi.”

      Triệu Tiêu khiêm tốn : “Hình như cậu giảng cái đề này cho tôi vài lần rồi phải.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Nhất Minh tùy ý đặt tay lên vai , làm ra vẻ chúng ta là em tốt, “Tuy rằng đồ đệ có hơi ngu ngốc tý, nhưng chỉ cần có sư phụ giỏi ngu ngốc cũng có mùa xuân thôi.”

      Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Nhất Minh muốn mượn giấy chứng minh thư của Triệu Tiêu, hỏi cậu lấy làm cái gì: “Để làm visa cho cậu.”

      Triệu Tiêu tiếp tục hỏi: “Visa là cái gì thế?”

      Cố Nhất Minh cười hỏi Triệu Tiêu: “Cậu du lịch ở nước ngoài bao giờ chưa?”

      “Ra nước ngoài à?” Hai mắt Triệu Tiêu sáng lên, sau đó gật đầu mạnh.

      Thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố, thành tích của cao hơn thành tích dự kiến 10 điểm, điền nguyện vọng vào Học viên truyền thông đối diện với đại học S, mặc dù danh tiếng của nó
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu lại nhớ trước kia có người mẹ kế từng với rằng, giấc mộng nửa đêm về sáng tương phản với , mở đèn lên nhìn giờ màn hình điện thoại di động, đó hiển thị bây giờ mới qua canh ba giờ Tý, Triệu Tiêu liền vỗ ngực, may mắn bây giờ là nửa đêm về sáng rồi.

      Ngày thứ ba, họ rời khỏi Paris và đến địa điểm thứ hai là vương quốc Monaco, dọc theo con đường ven biển là đến Milan ở Ý và nơi được mệnh danh là “Đô thị mặt nước”, cuối cùng từ Vatican đến Madrid ở Tây Ban Nha, nơi được mệnh danh là thành phố cổ kính nhất châu Âu, người dân vui vẻ nhiệt tình, Triệu Tiêu cảm thấy nụ cười của người ở đây còn rực rỡ hơn cả ánh nắng đỉnh đầu nữa.

      Nửa người của Cố Nhất Minh là chiếc áo màu trắng, còn nửa người dưới là chiếc quần có họa tiết sặc sỡ mà cậu mua ở ven đường, tay cầm máy chụp hình, ống kính thường nhắm ngay Triệu Tiêu mà chụp.

      Tại quảng trường chữ thập, nơi đặt tấm bia kỷ niệm Colombo, có người thanh niên Tây Ban Nha rằng muốn chụp ảnh chung với Triệu Tiêu, còn chưa chờ Cố Nhất Minh mở miệng Triệu Tiêu gật đầu và nhe răng cười với cậu trai người Tây Ban Nha: “Okay!”

      Cố Nhất Minh bất đắc dĩ bĩu môi, tốc chiến tốc thắng chụp cho Triệu Tiêu và cậu thanh niên kia vài tấm.

      Triệu Tiêu học tiếng được hơn năm, cũng có thể chuyện vài câu đơn giản bằng tiếng với người nước ngoài, nhưng mỗi khi đối phương quá nhanh : “Excuse me, I beg your pardon.”

      Cậu thanh niên Tây Ban Nha này tiếng còn kém hơn cả , ngay lúc Triệu Tiêu “Pardon” tới lần thứ ba, cậu ta mới chậm hơn chút, rốt cuộc Cố Nhất Minh nhịn được nữa, cậu tiến lên với Triệu Tiêu: “Em , chúng ta nên về nhà thôi.”

      quảng trường chật ních du khách và người đường, ồn ào náo nhiệt, nhạc quảng trường phối hợp rất ăn ý với các suối phun nước, lúc trầm lúc bổng, Triệu Tiêu cầm máy ảnh của Cố Nhất Minh để chụp ảnh em bé ngồi xe nôi, lúc nhìn lại ảnh chụp liền khen câu: “Em bé ngoại quốc đáng quá.”

      Cố Nhất Minh liếc mắt nhìn quanh: “Chờ khi lông chân của bọn họ dài ra hết đáng rồi.”

      Triệu Tiêu lqd cúi nhìn cẳng chân để lộ ra bên ngoài của Cố Nhất Minh: “Mình thích đừng đổ cho người khác nhé.”

      Cố Nhất Minh bắt chước Triệu Tiêu, cậu nhìn cẳng chân mình vài lần: “Tiêu Tiêu à, đó là cậu thấy quá nhiều rồi, lông của tôi vẫn chưa được tính là nhiều đâu.”

      Triệu Tiêu nở nụ cười rực rỡ với cậu: “Đúng là của cậu nhiều, chỉ có điều nó hơi dài quá thôi, có thể thắt thành bím tóc luôn được rồi.”

      Ngày thứ hai, họ từ Madrid tới Barcelona bằng xe lửa, rốt cuộc Cố Nhất Minh thay bộ quần áo sặc sỡ kia bằng chiếc quần jean màu xanh dài cùng chiếc áo tương tự, còn đeo đôi kính râm to, trông vô cùng bụi bặm nên thu hút ít chú ý của các phương Tây.

      Triệu Tiêu lấy chiếc kính râm của cậu để đeo thử, kết quả là khuôn mặt nhắn của bị che khuất hết nửa.

      Cố Nhất Minh cười đến toét miệng.

      Barcelona xinh đẹp nằm ở châu Âu, thuộc phía đông bắc bán đảo Iberian, tiếp giáp với biển Địa Trung Hải, là nơi có các công trình kiến trúc cổ kính từ thời trung cổ, những bức họa xinh đẹp cùng với bầu trời xanh thăm thẳm, trong thành phố đều tràn ngập hoa tươi, dường như toàn nơi này được bao phủ bởi hương hoa thơm ngát.
      ở thành thị lãng mạn luôn có ban đêm lãng mạn, có hoa, có rượu đỏ, có món ăn ngon…Buổi tối cuối cùng trước khi trở về Paris, Triệu Tiêu vì say rượu mà kéo tay Cố Nhất Minh: “Tôi muốn cho cậu biết bí mật.”

      Cố Nhất Minh mỉm cười nhìn : “Bí mật gì thế?”

      Triệu Tiêu mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: “Cậu cho người khác biết ư?”

      Cố Nhất Minh lắc đầu, cậu chân thành nhìn Triệu Tiêu, cam đoan : “Tôi tuyệt đối cho người thứ hai biết đâu.”

      Triệu Tiêu cười “Hắc hắc” hai tiếng: “Tôi cho cậu nhé… ra là tôi… phải là…” đến đây, lại ợ tiếng toàn mùi rượu.

      Đôi mắt đẹp của Cố Nhất Minh vẫn tràn đầy ý cười như trước, cậu vô cùng nhẫn nại chờ nghe “bí mật” của Triệu Tiêu, chỉ đáng tiếc, chỉ được nửa bí mật bị hơi cồn dồn ép phải ngủ rồi.

      Ngày hôm sau từ Barcelona trở lại Paris nước Pháp, sau khi mua xong vật lưu niệm, cả hai người đặt chuyến bay buổi tối trở về thành phố S, kết thúc hành trình châu Âu dài hơn nửa tháng.

      Lúc ngồi chuyến bay về nước, Cố Nhất Minh thường nhìn Triệu Tiêu vài lần, khiến cho cũng phải hay sờ vào mũi mình, sau đó hỏi cậu: “Minh Minh, mặt tôi có dính vết bẩn gì ?”

      .” Cố Nhất Minh thu hồi tầm mắt lại, lâu sau, cậu vẫn nghiêng đầu hỏi Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu, ngày đó cậu chỉ mới được nửa bí mật thôi, có phải là…” đến đây, Cố Nhất Minh nhìn .

      Tim của Triệu Tiêu ngừng đập nhịp, say rượu làm loạn rồi.

      Cố Nhất Minh lqd nhìn , đôi mắt khẽ cong lên, tâm trạng có vẻ rất phấn khởi: “Có phải cậu thích tôi rồi ?”

      Triệu Tiêu: “….”

      Ngày khai giảng là ngày 16 tháng 9, Cố Nhất Minh dành hẳn ngày để làm người chuyển hành lý cho Triệu Tiêu, cậu chạy lên chạy xuống ở lầu lầu dưới, lát sau lại đến chỗ quản lý ký túc xá nữ để làm thủ tục đăng ký cho , lát nữa lại ôm máy vi tính chạy tới, ân cần này khiến người ta phải giận sôi lên được, sau đó Triệu Tiêu thể rút hầu bao để mời Cố Nhất Minh ăn cơm tại quán cay Tứ Xuyên phía sau trường.
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34

      Editor: Preiya

      Sau khi Triệu Tiêu gọi điện thoại cho bên thông báo tuyển dụng xong gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, kể lại chuyện xin việc với cậu, sau đó muốn nhờ cậu chỉ cho số việc phải làm như thế nào.

      biết từ bao giờ, Cố Nhất Minh trở thành người duy nhất mà Triệu Tiêu có thể bàn bạc, từ chuyện đại như chọn trường đại học, hoặc là chuyện vụn vặt như nên mua radio của hiệu nào tốt hơn.

      Triệu Tiêu cũng sơ về điều kiện làm việc và tiền lương cho cậu biết, bên đầu dây bên kia lại im lặng lúc, “Alo” tiếng và với Cố Nhất Minh: “Nếu như cậu cảm thấy có vấn đề gì tôi thử xem sao, ông chủ tối nay là có thể làm được rồi.”

      “Chết tiệt!” Rốt cuộc Cố Nhất Minh lên tiếng, “Triệu Tiêu chết tiệt kia, nếu cậu muốn cậu nhất định phải chết.”

      “…” Triệu Tiêu “A” tiếng, hỏi, “Công việc này tốt sao, Minh Minh?”

      Cố Nhất Minh lqd chạy vọt từ sân bóng rổ của trường đại học S đến dưới lầu ký túc xá của Triệu Tiêu, sau đó gọi điện thoại cho xuống, liền “cộp cộp cộp” chạy xuống lầu, trán toàn là mồ hôi rồi thở hổn hển hỏi Cố Nhất Minh: “Sao cậu lại tới đây thế?”

      Cố Nhất Minh tức giận : “ phải vì sợ cậu bị lừa sao?”

      Triệu Tiêu cúi đầu, vì mắc cỡ mà mặt đỏ bừng: “Vừa rồi tôi cũng lên Baidu tra về công việc này rôi…”

      Cố Nhất Minh lại thở dài, đột nhiên hỏi: “Có phải gần đây cậu bị thiếu tiền ?”

      Triệu Tiêu lắc đầu, vội vàng mở miệng: “ có thiếu.”

      Mặt của Cố Nhất Minh như bị kéo dài ra cả thước: “Vậy tại sao cậu lại đột ngột muốn tìm việc làm thêm hả?”

      Triệu Tiêu bắt đầu bịa chuyện: “Tôi rất rảnh rỗi, hơn nữa thầy giáo cũng rằng, kinh nghiệm xã hội còn quan trong hơn cả kiến thức lớp nữa đấy.”

      Cố Nhất Mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tiêu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: “Nhưng lần này xem như cậu có đầu óc, về sau phải nhớ cho kỹ, bất cứ chuyện gì đều phải thương lượng trước với tôi, nghe chưa?”

      Triệu Tiêu gật đầu rồi làm dấu “OK”, “Tôi làm như vậy mà.”

      tay Cố Nhất Minh nắm đầu xe đạp, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu : “Lên xe , cơm tối hôm nay tôi mời, dẫn cậu ăn ngon chút.”

      Triệu Tiêu thuần thục nhảy lên xe của Cố Nhất Minh, sau đó với cậu: “Tôi ngồi chắc rồi.”

      Tâm tình của cậu rất tốt, cong khóe miệng : “Xuất phát thôi!”

      Lúc dạo trung tâm thương mại, Triệu Tiêu có nhìn trúng đôi giày kiểu nữ, định mua làm quà sinh nhật cho mẹ Triệu, nhưng do lúc trước tiêu quá nhiều tiền mà để dành lại nên xài hết tiền tiết kiệm rồi.

      ngồi xuống bàn học hơn giờ để làm kế hoạch tiết kiệm chi tiêu, tăng thu giảm chi, còn cách để kiếm ra tiền nữa nên bây giờ phải tiết kiệm. Viết xong kế hoạch, lại nhìn cuốn lịch để bàn, nếu như người đó trở về hẹn ước ba năm chỉ còn lại 10 ngày nữa thôi.

      Triệu Tiêu xoa đôi mắt hơi đau đớn của mình, nhưng vẫn có vài giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ là vẫn luôn đợi quay về, ít nhất cũng phải cho đáp án, chứ phải là ràng như bây giờ.

      Ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm nằm mơ, Triệu Tiêu lại mơ thấy đại ca bị nhốt trong nhà lao, lần đầu tiên mơ thấy đại ca có lẽ chỉ là trùng hợp, lần thứ hai lại mơ thấy điều này, sau khi tỉnh lại liền lâm vào cảm giác hoang mang và lo lắng.

      Tống Cẩn có trở về hay , ít nhất còn có thể chờ đợi, rốt cuộc tới đêm trước ngày hẹn ước ba năm, Triệu Tiêu trằn trọc suốt đêm, ngày thứ hai lên xin phép nghỉ sớm, sau đó xe bus từ Học viện truyền thông trở về trường nhất trung S.

      Lúc về tới tới trường nhất trung là giữa buổi sáng, Triệu Tiêu tìm chỗ ngồi sạch , sau đó bắt đầu ngồi chờ Tống Cẩn, chờ từ buổi sáng cho đến giữa trưa, Tống Cẩn vẫn chưa đến, Triệu Tiêu đến tiệm tạp hóa mua bịch bánh quy và chai nước có ga, sau khi ăn uống no đủ lại tiếp tục ngồi chờ, chờ từ buổi chiều cho đến tận lúc hoàng hôn, lại hoảng hốt nhìn chai nước khoáng trống rỗng của mình, bèn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời sắp tắt, khóe mắt có chút khô rát.

      Ánh mặt trời đẹp đẽ của buổi chiều biến thành bầu trời sao lấp lánh, Triệu Tiêu lqd lại chạy đến tiệm tạp hóa mua bao đồ ăn vặt lớn, mực khô, hạt dưa chiên bơ, ô mai rồi tiếp tục ngồi đợi, dưới bầu trời cao cao, trong miệng nhai mực khô, hương vị càng nhai càng đắng.

      Gió ban đêm rất lạnh, Triệu Tiêu rút chiếc áo khoác trong balo ra mặc vào rồi chà xát hai bàn tay rồi lại tiếp tục ngửa đầu ngắm sao, ánh trăng sáng ngời càng làm nổi bật bầu trời màu đen như tấm vải nhung.

      mặt trăng có cái gì nhỉ? Phụ thân từng đó cũng có đất nước Đại Kỳ khác, nhưng người dân lại là thú vật, cũng từng hỏi Tống Cẩn vấn đề
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :