1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25

      Editor: Preiya

      tiếng còi vang lên, ba nam sinh ban Tống Cẩn nằm úp xuống,Triệu Tiêu nhàng cười và với Tống Cẩn câu: “Cố lên.”

      Nhưng từ đầu tới cuối, Tống Cẩn hoàn toàn để ý đến chút nào, ngay cả mắt cũng buồn ngước lên, toàn bộ khuôn mặt đều sắp hóa thành than đến nơi rồi.

      Cố Nhất Minh xung phong với giáo viên thể dục để nhận nhiệm vụ đếm thành tích của Tống Cẩn, thầy giáo yên lòng ném ra câu: “ được bao che lẫn nhau đâu đấy.”

      Cố Nhất Minh: “Làm sao có thể ạ.”

      Triệu Tiêu lqd ngồi xổm xuống trước mặt Tống Cẩn, chuẩn bị tư thế để cổ vũ cho , rốt cuộc khi tiếng còi thứ hai vang lên, Tống Cẩn cũng chịu ngước mắt lên nhìn , trong ánh mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo, Triệu Tiêu hiểu, chống lại ánh mắt của Tống Cẩn, cam đoan: “Em nhất định đếm bớt của cái nào đâu.”

      Tống Cẩn: “….”

      Thể lệ cuộc thi hít đất của nam sinh là dựa theo số cái hít được trong vòng phút đồng hồ, giáo viên thể dục thổi còi tiếng, các nam sinh liền dùng hết sức lực, lúc Tống Cẩn bắt đầu hít đất, Triệu Tiêu cũng hô theo: “1, 2 ,3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10..”

      Sau đó, biết là do Tống Cẩn làm quá nhanh hay là do năng lực đếm số của yếu mà những con số bị chệch đường ray, Triệu Tiêu hỏi Cố Nhất Minh ngồi bên cạnh: “Bây giờ là được bao nhiêu cái rồi?”

      Cố Nhất Minh cười ha ha hai tiếng, làm ra vẻ bí mật thể bật mí, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Cẩn và đếm thầm, vẻ mặt hết sức nặng nề.

      trán Tống Cẩn rịn ra chút mồ hôi, Triệu Tiêu muốn lau mồ hôi cho , nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến thành tích của , Tống Cẩn phải là người dễ dàng đổ mồ hôi, cho dù chơi trận bóng rổ trong lớp học thể dục xong, nhưng khi tan học vẫn luôn có bộ dáng khoan khoái thoải mái, Triệu Tiêu nhìn mồ hôi trán Tống Cẩn, chẳng lẽ là đáng rất căng thẳng ư?

      Triệu Tiêu có chút áy náy với Tống Cẩn, muốn đếm mà lại đếm tốt, bởi vì muốn động viên Tống Cẩn mà việc đếm số dừng lại lại bắt đầu tiếp tục, nhưng phải là đếm tiếp mà là đếm theo khẩu lệnh ở đây: “121, 121, 121…”

      Triệu Tiêu đếm dựa theo số lần hít đất của Tống Cẩn, càng đếm càng có thứ tự, nhưng lúc đếm vô cùng hăng say tay phải của Tống Cẩn đột nhiên hạ xuống, giương đôi mắt hung ác nhìn Triệu Tiêu chằm chằm, sau đó điều chỉnh lại tư thế vào tiếp tục nằm sấp-ing.

      Triệu Tiêu im lặng, chắc chắn là vừa rồi đếm quá nhanh cho nên Tống Cẩn thể theo kịp số đếm của rồi.

      phút đồng hồ trôi qua, giáo viên thể dục bắt đầu thu thập thành tích, Cố Nhất Minh vừa cười vừa báo cáo: “79 cái.” Báo cáo xong, cậu ta quay đầu nhìn Tống Cẩn, chuyên nghiệp giải thích: “Vừa rồi cậu có động tác đúng với quy định, ngại quá, tôi đành phải trừ bớt thôi.”

      Tống Cẩn im lặng, sau đó quay uống nước, Triệu Tiêu chạy đến bên cạnh , nhịn được mà ca ngợi: “Người dũng mãnh.”

      Tống Cẩn lạnh lùng nhìn Triệu Tiêu, sau đó nhấp thêm vài ngụm nước khoáng nữa, ý tứ rất ràng, thèm quan tâm đến nữa.

      Đây là lòng tự trọng của đàn ông, lúc Cố Nhất Minh đọc thành tích là 79 cái, rất nhiều người khỏi òa ra tiếng, tại cuộc kiểm tra của ban kết thúc, thành tích 79 cái của Tống Cẩn là trong hai thành tích tốt nhất của ban Lý ghi lại được.

      Triệu Tiêu nhìn thấy Tống Cẩn cau mày, trong sách rất đúng, người đàn ông càng tự tôn bao nhiêu lòng tự trọng cũng càng mạnh bấy nhiêu.

      Sau đó thành tích Sit-Ups cao nhất của nữ sinh cũng có, người đứng đầu là Tần Tử Lâm của ban 9, 68 cái.

      Sau đó chỉ còn lại Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu là chưa kiểm tra, tất cả mọi người đều tò mò chờ xem thành tích của Tần Tử Lâm và Tống Cẩn có bị phá , Triệu Tiêu liền khẽ thở dài tiếng, dù sao việc có thể phá vỡ kỷ lục này phải là việc mà có thể làm được.

      Về hạng mục hít đất của nam sinh, dáng người của Cố Nhất Minh rất cao to, hơn nữa thành tích của cậu ở lớp thể dục cũng rất tốt, cho nên tất cả các nam sinh đều gửi gắm hy vọng người cậu.

      Trước khi cuộc thi diễn ra, ít các nam sinh va nữ sinh của ban khác chạy tới đây để xem, khi cuộc thi kết thúc, thành tích của Cố Nhất Minh khiến tất cả mọi người đều bị chấn động, thành tích 86 cái/phút của cậu ta khiến tất cả các học sinh đứng xem đều bị líu lưỡi.

      Có người thảo luận rằng, Cố Nhất Minh giống như được lên dây cót vậy, tốc độ này cũng nhanh quá .

      Đáng tiếc là Triệu Tiêu lại bỏ lỡ cơ hội được xem, bởi vì bị Tống Cẩn xách qua bên với lý do là: “Đợi lát nữa tới lượt em thi rồi, em phải nên khởi động làm nóng toàn thân hay sao?”

      Triệu Tiêu nghĩ: cũng phải là vận động viên chuyên nghiệp, sao lại cần phải chuyên nghiệp như vậy chứ?

      Mặc dù từ Triệu Tiêu Nhi lớn lên trong quân doanh, nhưng phụ thân vẫn nuôi dạy như tiểu thư khuê các, tuy các ca ca vẫn thường dẫn ra ngoài cưỡi ngựa, mỗi lần
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      Editor: Preiya

      Lên lớp 11, Triệu Tiêu bắt đầu chuỗi ngày học tập miệt mài, ngày đầu tiên học chính trị, ngày thứ hai học môn Lý, ngày thứ ba học Lịch sử. Triệu Tiêu nghĩ rằng lịch sử ở nơi này hoàn toàn khác biệt với lịch sử ở Đại Kỳ, nhưng sau đó lại phát ra rằng cũng khác nhau nhiều lắm, giống như phụ thân , chuyện thiên hạ, có hợp rồi tan mà tan rồi hợp, tan tan hợp hợp, những người được hưởng phúc đều là nghiệp chướng, còn người chịu khổ là chúng sinh.

      Học sinh lớp 11 lại được phân ban thêm lần nữa, điều này được dựa thành tích học tập nên cả Cố Nhất Minh và Tống Cẩn đều được phân tới ban Lý, trước khi phân ban, Triệu Tiêu rất quan tâm tới thành tích của Tần Tử Lâm, may mắn là thành tích của ta chỉ thuộc loại bình thường bậc trung ở trường cao trung S nên được phân đến lớp siêu trọng điểm của Tống Cẩn.

      Triệu Tiêu cảm thấy bản thân mình có chút hẹp hòi với Tần Tử Lâm, đây là chút cảm xúc trong lòng , thèm cho Tống Cẩn biết đâu.

      Khoa Văn và khoa Lý của trường cao trung S nằm chung tầng lầu, cho nên mỗi lần Triệu Tiêu muốn tìm Tống Cẩn đều phải qua chiếc cầu bắc ngang qua, mỗi ngày đều qua đây ít nhất là ba lần, tới lui rất là chăm chỉ.

      Mộ Thanh rằng, mỗi khi ở cạnh Tống Cẩn chính là đứa bé chưa dứt sữa, Triệu Tiêu nghĩ là câu này đúng, nhưng cảm thấy tình cảm giữa mình và Tống Cẩn ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi.

      Triệu Tiêu đứng nép mình vào hành lang bên ngoài phòng học của Tống Cẩn chờ tan học, lớp trọng điểm có giờ tan học khác với các lớp ban thường, khí trong lớp học cũng rất nghiêm túc.

      Đợi khoảng 5, 6 phút sau, bên trong rốt cuộc truyền ra tiếng chuông báo hiệu hết giờ học, Triệu Tiêu xoay người lại thấy Cố Nhất Minh và mấy nam sinh khác ra, lúc ra cậu vô cùng kiêu căng liếc cái, Triệu Tiêu thấy hơi ngượng ngùng bèn đưa tay lên xoa mũi.

      Cố Nhất Minh: “Ngu ngốc.” xong, cậu rất nhanh hành lang dài.

      Mộ Thanh , trong tháng nam sinh cũng vài ngày bình thường, Triệu Tiêu cảm thấy trong tháng Cố Nhất Minh chỉ có vài ngày là được bình thường thôi.

      Sau lát, Tống Cẩn mới bước chậm rãi ra khỏi lớp học, ngay sau đó tay theo quán tính mà nắm lấy tay rồi cùng nhau đến căn tin.

      Lúc vào trong căn tin chật chội, Tống Cẩn chỉa chỉa cằm có ý bảo cùng nhau phân công hợp tác, Triệu Tiêu lập tức chạy đến chỗ tủ vô trùng để lấy bát đũa, sau đó giành chỗ ngồi, còn Tống Cẩn ư, xếp hàng chờ lấy đồ ăn. Hai người phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

      Trước kia việc xếp hàng lấy đồ ăn và lấy bát đũa đều là việc của , còn Tống Cẩn chỉ cần tìm chỗ yên tĩnh ngồi chờ, sau khi sóng yên gió lặng bắt đầu ăn. Cho nên đối với biểu chủ động xếp hàng lấy đồ ăn này của Tống Cẩn, Triệu Tiêu thường xuyên khen ngợi vài câu, mục đích của việc này chính là vì muốn để có thể làm thường xuyên hơn.

      Tống Cẩn đặt đồ ăn xuống và ngồi xuống đối diện với Triệu Tiêu, theo quán tính liền hỏi tình hình hôm nay của : “Hôm nay chắc em được học phương trình hyperbon nhỉ, có chỗ nào hiểu ?”

      Triệu Tiêu yên lặng nằm sấp bàn cơm, sau đó thành trả lời: “Càng ngày càng khó, cơ bản là em nghe hiểu.”

      Tống Cẩn cúi đầu thở dài: “Ăn cơm trước .”

      Triệu Tiêu gắp miếng thịt vào chén Tống Cẩn: “Người ăn nhiều chút , mỗi ngày đều phải học toán lý hóa chắc còn đau đầu hơn em nữa.”

      Tống Cẩn lạnh lùng : “Lo tẩm bổ cho não em trước .”

      Triệu Tiêu phải là muốn cố gắng, chỉ là thành tích sau khi thi của được như mong đợi mà thôi, ràng là chú tâm học tập, nhưng lúc làm bài thi vẫn hiểu nổi cái đề.

      Học kỳ này, bạn cùng bàn mới của chính là nữ sinh đặc biệt vô tâm trong việc học tập, nên hứng thú lớn nhất mỗi ngày của ta chính là nghiên cứu tạp chí bát quái và chuyện cung hoàng đạo.

      Thỉnh thoảng Triệu Tiêu cũng mượn tạp chí của ta để đọc, sau đó biết được Tống Cẩn thuộc chòm sao Bọ Cạp, mà mình thuộc cung Song Ngư.

      Nữ sinh ngồi cùng bàn kinh ngạc ra tiếng: “Hai người các cậu đúng là tuyệt phối đấy nhé.”

      Triệu Tiêu gãi đầu: “Là sao?”

      Nữ sinh ngồi cùng bàn gật đầu: “ người phúc hắc, người ngu ngốc, là xứng đôi quá .”

      Triệu Tiêu: “….”

      Thành tích của nữ sinh ngồi cùng bàn này còn kém hơn cả Triệu Tiêu cho nên mỗi ngày ta đều chép bài tập của , vì thế nên điểm số bài tập của hai người ngày thê thảm.

      Triệu Tiêu lqd kể câu chuyện vinh quang này cho Tống Cẩn nghe, sau khi nghe xong liền vểnh môi lên và thấp giọng cười ra tiếng: “Người ngồi cùng bàn với em đúng là đói bụng ăn quàng mà.”

      Triệu Tiêu: “ biết nữa, cậu ấy rất thích chép bài tập của em, những bạn học khác viết đáp án thành cả đống lớn, chỉ có em là viết ngắn gọn nhất thôi.”

      “Là đơn giản mới đúng.” Tống Cẩn cảm thấy hơi đau đầu, “ cảm thấy em nên đổi bạn cùng bạn khác .”

      Sau đó, quả là vị trí ngồi của Triệu Tiêu được thay đổi, bạn cùng bàn biến thành nữ sinh có thành tích học tập tốt nhất, sở dĩ có thể thay đổi chỗ ngồi là do Tống Cẩn tìm gặp thầy chủ nhiệm của lớp của Triệu Tiêu, cũng biết học
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Editor: Preiya

      “Trẫm cởi xong rồi, còn nàng sao?” Khi Tống Cẩn xong câu đó, nheo mắt lại, đánh giá từ xuống dưới, Triệu Tiêu bị nhìn đến nỗi trái tim cũng nhảy loạn lên, thiếu chút nữa là quỳ gối xuống trước mặt Tống Cẩn rồi, bèn run run : “Để Hoàng Thượng chờ lâu như vậy, nô tỳ đáng chết vạn lần, nô tỳ lập tức cởi ra ngay đây ạ.”

      xong, liền tự mình cởi áo ra, sau đó ngước nhìn Tống Cẩn, chỉ ngẩng đầu nhìn , lúc chỉ còn lại chiếc áo yếm bên trong, Tống Cẩn đột nhiên kéo tay lại, sau đó xõa chăn ra đắp lại cho , bình thản : “Cởi quần áo mà tốn hết nửa ngày, trẫm bị nàng làm cho mệt rồi.”

      Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn: “ thị tẩm nữa sao ạ?”

      Tống Cẩn đặt tay ở trước ngực , nhắm mắt lại và giọng đáp: “Ngủ .”

      Triệu Tiêu nắm chặt góc áo, trong lòng vô cùng rối rắm.

      Đầu xuôi đuôi lọt, chuyện thị tẩm quan trọng này, phát pháo mở của Triệu Tiêu tốt nên khiến cho mỗi lần thị tẩm về sau liên tục thuận lợi.

      Vài ngày trước sinh nhật của Tống Cẩn, Triệu Tiêu mua chiếc đồng hồ để làm quà tặng cho . Mộ Thanh cùng dạo qua các trung tâm thương mại nửa ngày, bởi vì bị viêm màng túi mà sau đó liên tục chiến đấu từ các chiến trường cho đến chỗ siêu thị ở đầu đường gần nhà để mua chiếc đồng hộ điện tử dành cho nam với giá 1008 đồng.

      Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu tiêu số tiền lớn như vậy để mua món đồ cho nên trong lòng cũng có chút đau xót, nhưng lại có chút cảm giác hưng phấn, đồng thời cũng có loại cảm giác chờ mong, trước khi , còn nhờ chủ tiệm viết cho mình tờ hóa đơn, Mộ Thanh kinh ngạc hỏi: “Chắc cậu định để cho Tống Cẩn trả lại tiền cho cậu đấy chứ?”

      “Làm sao lại như thế được.” Triệu Tiêu lắc đầu: “Là ấy phải biết tự giác cơ.”

      Ngày sinh nhật Tống Cẩn là ngày thứ bảy, mẹ Tống mua chiếc bánh kem hai tầng to về để chúc mừng sinh nhật cho .

      Người nhà họ Tống ngồi quay quần chiếc bàn hình chữ nhật, lúc Tống Cẩn thổi tắt nến rồi cầm lấy dao nĩa Triệu Tiêu đưa dĩa của mình cho : “Em muốn phần có nhiều trái cây.”

      Tống Cẩn nhận dĩa từ trong tay , ngược lại cắt cho miếng bánh to đùng, nhưng biết là vô tình hay ý mà bề mặt miếng bánh ngọt này chỉ có miếng xoài , Triệu Tiêu bĩu môi, có chút ghét bỏ : “Cảm ơn.”

      Tống Cẩn cúi đầu cười, sau đó giơ tay quẹt miếng kem lên mũi Triệu Tiêu, Triệu Tiêu đưa tay sờ mũi, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Tống: “Tống Cẩn ăn hiếp con.”

      Mẹ Tống cười vui vẻ khi nhìn thấy và Tống Cẩn chơi đùa: “Cẩn Nhi, mẹ cho phép con khi dễ vợ của con mẹ đâu đấy.”

      Tống Cẩn lqd mỉm cười nhìn Triệu Tiêu, nhưng ý cười trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng bình thản.

      Sau khi ăn bánh kem xong, bởi vì tóc đều dính toàn là kem nên Triệu Tiêu gội đầu, sau đó chạy đến chỗ ban công để phơi nắng, thuận tiện cũng để sấy tóc luôn, sau giữa trưa, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ và ấm áp, chiếu lên người hết sức thoải mái, Triệu Tiêu ghé vào ban công nghĩ ngợi vài chuyện linh tinh, lúc ngẩng đầu vuốt tóc thấy Tống Cẩn nằm đọc sách xích đu đặt ban công của nhà họ Tống, cúi thấp đầu, mắt hơi híp lại, nhưng đọc sách hay ngủ trưa nữa.

      Ánh mặt trời chói lọi chiếu lên người Tống Cẩn giống như dát vàng, cả lông mi của cũng đều phát sáng, Triệu Tiêu liền cảm khái, đây đúng là tướng mạo động lòng người mà, giọng gọi Tống Cẩn tiếng: “Tống Cẩn…”

      Đột nhiên Tống Cẩn mở mắt ra, vẻ mặt giống như vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt mông lung, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ tỉnh táo, mở miệng bằng giọng khàn khàn: “Tóc khô chưa?”

      Triệu Tiêu sờ sờ tóc mình: “Rồi.”

      Ánh mắt của Tống Cẩn ngừng lại mái tóc của , sau đó cong khóe môi: “ năm này tóc cũng dài ra ít đâu.”

      Triệu Tiêu vui vẻ nhìn : “Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy đấy.”. xong, lại dè dặt mở miệng, “Hoàng Thượng, Người nghĩ nếu như nô tỳ uốn tóc xoăn có đẹp ?”

      Tống Cẩn cẩn thận nhìn : “ cần mù quáng chạy theo mốt đâu.”

      Triệu Tiêu “Dạ” tiếng, sau đó chợt nghĩ tới món quà sinh nhật mà mình mua cho Tống Cẩn nhưng còn chưa đưa cho , bèn nở nụ cười vô cùng rực rỡ: “Người đợi lát nhé, nô tỳ lấy cái này chút.” xong, liền chạy xuống nhà và mang gói quà được gói cẩn thận ra.

      Triệu Tiêu trở lại ban công lần nữa, sau đó quơ quơ gói quà: “Hoàng Thượng, đây là món quà nô tỳ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28

      Editor: Preiya

      Tống Cẩn nghe điện thoại xong quay trở lại, Triệu Tiêu ăn từng hạt bắp rang do người phục vụ mang tới, nhịn được mà thêm câu: “Đừng ăn mấy thứ này nhiều quá, nóng trong người lắm đấy.”

      Triệu Tiêu bỏ gói bắp rang xuống rồi bò đến bên cạnh Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, có đôi lúc nô tỳ lại cảm thấy Người rất giống phụ thân.”

      Tống Cẩn ngồi xuống bên cạnh Triệu Tiêu, tức giận mở miệng: “Hừ, phụ thân sao?”

      “Đúng vậy.” Mắt Triệu Tiêu long lanh, thà : “Chính là nhiều như phụ thân vậy.”

      Tống Cẩn cúi người xuống rồi nhéo lỗ tai của Triệu Tiêu, vô cùng khách khí : “Trẫm mới có đứa con ngốc nghếch như em đâu.”

      Lỗ tai bị nhéo đau, Triệu Tiêu đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, bèn cầu xin tha thứ: “Hoàng Thượng ơi, nô tỳ biết sai rồi mà.”

      Tống Cẩn nới tay ra, vẻ mặt cũng hòa hoãn xuống, dùng tay xoa lỗ tai cho Triệu Tiêu: “Làm đau em rồi sao?”

      Triệu Tiêu cười lắc đầu: “Bây giờ hết đau rồi.”

      Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu lát, sau đó lại nhéo vành tai , giọng của đột nhiên trở nên dịu dàng hiếm có: “Trước kia trẫm từng nghe vị ma ma già rằng, vành tai của mỗi người liên quan nhiều đến hạnh phúc của người đó sau này.”

      Triệu Tiêu: “Hoàng Thượng cũng tin mấy điều này sao?”

      Tống Cẩn nhìn vào mắt Triệu Tiêu: “Trẫm tin chứ.” Rồi ngừng lại lát, sau đó khẽ thầm, “Trẫm lòng hy vọng em được hưởng nhiều hạnh phúc.”

      Triệu Tiêu thừa dịp bèn tiếp tục vuốt mông rồng: “Hoàng Thượng đối xử tốt với nô tỳ như vậy, luôn luôn che chở cho nô tỳ, nô tỳ đương nhiên là người hạnh phúc rồi.”

      Tống Cẩn im lặng lâu, sau đó lại sờ đầu Triệu Tiêu, lâu sau mới mở miệng: “Trong lòng em nghĩ như vậy sao?”

      Triệu Tiêu cong môi cười: “Nô tỳ nào có gan dám dối gạt Hoàng Thượng chứ.”

      Tống Cẩn cũng cong khóe môi, sau đó đứng dậy: “Giờ cũng trễ rồi, chúng ta về thôi.”

      Triệu Tiêu nhảy xuống khỏi sô pha rồi vui vẻ làm ra động tác khởi giá: “Hoàng Thượng bãi giá về nhà ăn cơm!”

      Tống Cẩn lấy tay che trán, tay còn lại nắm chặt lấy tay của Triệu Tiêu: “Già đầu rồi mà sao còn giống trẻ con thế biết."

      Triệu Tiêu lqd cúi đầu xuống: “Nô tỳ biết sai rồi.”

      Tống Cẩn hơi mím môi, có chút bất đắc dĩ : “Trẫm cũng có ý trách em đâu..”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên rồi kéo tay Tống Cẩn, cười ngây ngô hai tiếng: “Hoàng Thượng chỉ là hay lời độc địa theo thói quen mà thôi, đúng ?” xong, lại bị cái trừng mắt của Tống Cẩn làm cho ngoan ngoãn trở lại, bèn sờ mũi hai cái, trong lòng cảm thấy rất vui.

      Triệu Tiêu sắp lên cấp ba, trường học tổ chức cuộc thi mô phỏng kỳ thi cuối khóa để quyết định thành tích hồ sơ thi cấp ba, mẹ Triệu bên vừa thở dài bên vừa cổ vũ cho Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy nhé.”

      Triệu Tiêu dùng sức gật đầu: “Mẹ, con nhất định cố gắng mà.”

      Mẹ Triệu vỗ vỗ đầu Triệu Tiêu, nhìn cái ót của chằm chằm, rồi nhịn được mà chọc chọc thêm vài cái: “Nghe thanh có cảm giác là phải trống rỗng, sao lại thể học cho tốt cơ chứ?”

      Triệu Tiêu uể oải giải thích: “Mẹ, mỗi ngày trôi qua con lại càng thêm tiến bộ hơn nhiều rồi.”

      Mẹ Triệu cười cười: “Đúng vậy nha, con nhà người ta tiến bộ từng bước, còn con tiến bộ từng ly từng tý.”

      Triệu Tiêu dùng thước để đo chiều dài của ngón tay mình rồi ghét bỏ : “Ngắn quá .”

      Mẹ Triệu im lặng lúc, sau cùng cũng mở miệng : “Ngày mai mẹ dẫn con bái Bồ Tát, cầu Bồ Tát giúp con mở mang não bộ.”

      Triệu Tiêu liền cúi đầu thở dài hơi: “Được ạ.”

      Trước khi bái Bồ Tát, Triệu Tiêu tìm hỏi Tống Cẩn: “Ngày mai nô tỳ lên núi thắp nhang, nô tỳ cũng muốn bái cho Hoàng Thượng nữa, được ?”

      cần đâu, em bái cho mình là được rồi.” Tống Cẩn lắc đầu, ngừng lát rồi thêm câu: “Đừng xin Bồ Tát nhiều quá, bằng Ngài cảm thấy em là người phiền phức linh nữa rồi.”

      Triệu Tiêu cong khóe môi, nhịn được mà nở nụ cười: “Hoàng Thượng lại chế giễu nô tỳ nữa rồi.”

      Tống Cẩn cũng nhếch môi cười cười, sau đó nhìn Triệu Tiêu chăm chú lát rồi đột nhiên lấy tay vò vò lỗ tai của , lại dùng sức thêm chút, kết quả là Triệu Tiêu đau đến chảy nước mắt bèn lấy tay che lại lỗ tai bị Tống Cẩn nắm, lỗ tai bị Tống Cẩn nhéo trở nên nóng bừng bừng, ủy khuất nhìn : “Hoàng Thượng…”

      Tống Cẩn quay mặt , sau đó trở về phòng mình, Tiêu Nhi à, em phải nhớ kỹ cái đau này, bởi vì trẫm biết về sau này em có còn phải đối mặt với nhiều nỗi đau nào khác nữa.

      Lúc Triệu Tiêu quỳ gối trước mặt Bồ Tát, thay Tống Cẩn cầu xin điều, đó là hy vọng mình và Tống Cẩn có thể sớm trở về Đại Kỳ, sau này tiếp tục thực được giấc mộng giang sơn của mình, còn về phần
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29

      Editor: Preiya

      Trong phòng khách, ba Triệu mẹ Triệu, ba Tống mẹ Tống đều im lặng, Triệu Tiêu đột nhiên cảm thấy đau xót, ra họ sớm biết hết rồi ư.

      Mẹ Triệu nhìn Triệu Tiêu, bà kéo tay : “ ra chúng tôi sớm biết các con phải là những đứa trẻ bình thường, sao chúng tôi lại nhận ra con mình được chứ, tuy rằng bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính nết, thói quen, và cả tính cách đều giống. Sau này có lần tôi và dì Tống của con nghe được con và Tống Cẩn chuyện với nhau, càng khẳng định các con phải là con của chúng tôi, việc này ngoài sức tưởng tượng, tôi và dì Tống của con cùng với hai bác trai thầm chấp nhận từ lâu, còn từng muốn đưa các con đến viện khoa học để nghiên cứu nữa.”

      Triệu Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau đó mẹ Tống lại tiếp: “Là Tống Cẩn, có lẽ cậu ấy nhìn ra thay đổi trong thái độ của chúng tôi, sau đó tìm chúng tôi để chuyện thẳng thắn với nhau lần, cậu ấy thành kể hết mọi chuyện với cho chúng tôi biết rằng cậu ấy và con phải con của chúng tôi, việc này rất khó khăn, nhưng cũng trùng hợp khi các con và con của chúng tôi cùng giống nhau về cả tên lẫn vẻ bề ngoài…” đến đây, bà khẽ lau nước mắt, “Sau này, tôi và mẹ Triệu cũng suy nghĩ thông suốt rồi, từ khi Cẩn Nhi và Tiêu Nhi rơi xuống nước hai đứa nó cũng còn nữa, xem như ông trời bù đắp lại cho con và Tống Cẩn trở thành con của chúng tôi…”

      “Về phần chuyện Tống Cẩn muốn chúng tôi dối để con biết về việc này, hẳn là cậu ấy muốn cho con được sống vui vẻ hơn chút…”

      Nước mắt trong hốc mắt lại rơi xuống, Triệu Tiêu vội vàng quay đầu , ngăn cho nước mắt chảy ra, mẹ Triệu liền ôm lấy vào lòng, “Tiêu Tiêu à, mẹ coi con là con của mẹ, tuy rằng Tống Cẩn trở về rồi nhưng ở đây vẫn còn lại mẹ và ba của con, còn có bác Tống và dì Tống nữa, cho nên con đừng khóc.”

      Triệu Tiêu nghẹn ngào lên tiếng: “ ấy còn gì nữa ạ?”

      Mẹ Tống: “Cẩn Nhi, à , là Hoàng Thượng…Đứa trẻ đáng ghét đó, cậu ấy cậu ấy cần phải trở về chuyến, bởi vì lo rằng con suy nghĩ nhiều nên nhờ chúng tôi gạt con, sau đó tôi và mẹ con bàn bạc với nhau rồi lấy lý do là ra nước ngoài.”

      Triệu Tiêu mở miệng bằng giọng đứt quãng: “ ấy….còn ....gì …nữa ..?”

      Mẹ Tống đưa tay ra sờ sờ vào mặt Triệu Tiêu: “Tống Cẩn muốn con phải học tập cho tốt, ba năm sau con hãy đến chỗ sân trường của trường cấp ba chờ cậu ấy.”

      Triệu Tiêu quẹt nước mắt: “Còn nữa ạ…. ấy còn gì nữa ?”

      Mẹ Triệu và mẹ Tống nhìn nhau, hai người thở dài hai tiếng rồi lắc đầu.

      Ước hẹn ba năm, tuy rằng rất hận Tống Cẩn nhưng vẫn lên sân thượng của trường cấp ba Nhất Trung thành phố S ngồi chờ mình ngày đêm, ban đêm ngước nhìn những ngôi sao bầu trời, hôm nay có trăng cũng có nhiều sao, trong lòng vô cùng hoang vu quạnh quẽ.

      Ba năm sau, Tống Cẩn thất hẹn rồi.

      Triệu Tiêu lqd vẫn luôn day dứt, hiểu là Tống Cẩn nghĩ cái gì, trở lại chính là trở lại, tại sao lại muốn chờ ba năm chứ.

      Sau này khi ngồi ghế sô pha xem phim “Thần Điêu Đại Hiệp”, nước mắt ngừng chảy xuống, giống như Tiểu Long Nữ lừa Dương Quá 16 năm, mười sáu năm sau, Tiểu Long Nữ cũng đến gặp Dương Quá, thời gian chỉ là phương thuốc chữa lành tốt, nhưng lại dệt lên hy vọng từng cất giấu sâu trong lòng.

      “Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết”, sao phải đau khổ để chờ đợi người quay về nữa làm gì, nhưng nếu có khả năng đó vô cùng hy vọng mình dựng được ngón tay giữa vào mặt Tống Cẩn, sau đó hét lớn tiếng “Xì!”

      Đương nhiên là, tưởng mình hết giận , nhưng việc này rất khó khăn.

      Quay ngược trở lại ngày mà lúc mẹ Triệu và mẹ Tống cho Triệu Tiêu biết toàn bộ , đêm đó bị sốt rất cao, ba Triệu mẹ Triệu vội vàng ôm bệnh viện truyền dịch đến tận rạng sáng. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê.quý.đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy xin phép.

      Trong phòng Triệu Tiêu, mẹ Triệu đắp chăn cho xong, bà bất đắc dĩ thở dài rồi mới tắt đèn ra.

      Sau khi mẹ Triệu rồi, Triệu Tiêu liền mở to hai mắt, cố gắng dùng răng cắn chặt cánh môi, sau đó vùi cả người vào trong chăn bắt đầu lặng lẽ khóc, lâu sau, mới bò ra khỏi chăn và với tay rút vài tờ khăn giấy đầu giường, sau đó lại tiếp tục kéo chăn lên, trốn trong đó vụng trộm khóc thầm, bởi vì cách lớp chăn dày, ba Triệu và mẹ Triệu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng khóc nức nở của .

      Triệu Tiêu phải truyền dịch ba ngày ba đêm mới hết sốt, sau khi sốt cao hết lại bắt đầu bị sốt , mẹ Triệu xin cho Triệu Tiêu được nghỉ tuần, tuần này, Triệu Tiêu truyền dịch lại uống thuốc, trải qua
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :