1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20

      Editor: Preiya

      “36 kế để đối phó với ”, Chương 4: Bên trong có viết về cách để đối xử với tình địch như sau: Khi đối xử với tình địch, tuyệt đối phải ghi nhớ được lấy cứng đối cứng, phải uyển chuyển như rắn, tránh đánh vào chỗ mạnh mà phải đánh vào chỗ yếu trước.

      Cố Nhất Minh quay đầu lại nhìn Triệu Tiêu, sân trượt băng chính là địa bàn của cậu, còn trượt băng lại chính là sở trường của cậu, lại muốn dẫn Tống Cẩn đến đây ư? Dĩ nhiên là được rồi, đến lúc đó, cậu để Tống Cẩn lên sân khấu trước, tới lúc thả con tép ra rồi.

      Cố Nhất Minh ôm lấy mồi câu là con tép, bèn nghĩ ra câu khiến Triệu Tiêu phải khó xử: “Cậu muốn dẫn bao nhiêu người thân đến thế?”

      Triệu Tiêu nghi ngờ nhìn Cố Nhất Minh: “Cậu cho tôi mời thêm người sao?”

      Cố Nhất Minh: “Trong mắt cậu, tôi nghèo đến thế ư?”

      Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui, từ đây đến ngày sinh nhật mình cũng còn xa lắm, vô cùng đau khổ là bởi vì cứ mỗi dịp sinh nhật lại có ở trường,nhưng lại nhận được vài món quà lẻ tẻ, ngoại trừ Mộ Thanh ra, Tống Cẩn tặng quà cho , những thứ tặng là cái gì ư: Bách Khoa Toàn Thư, vạn câu hỏi vì sao, ngay cả trò chơi cũng có lồng trí tuệ vào đó.

      Triệu Tiêu bèn thương lượng với Cố Nhất Minh: “Cậu có thể tặng cho tôi những cái vé đó được ?” ngập ngừng lát: “Chính là dùng tên của tôi để mời khách ấy…”

      Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, cậu hiểu ý cho lắm: “Vì sao lại phải làm như vậy?”

      Triệu Tiêu có chút khó xử mở miệng: “Là vì tôi muốn báo đáp ân tình.”

      Ánh mắt của Cố Nhất Minh đảo mặt Triệu Tiêu vòng, sau đó kiên nhẫn mở miệng: “Triệu Tiêu à, cậu có biết hành hành động của cậu như vậy là chân chính hả?”

      “Nếu cậu cho vậy.” Triệu Tiêu biện hộ cho mình: “Nếu như cậu tặng vé cho tôi vé là của tôi rồi, có gì mà chân chính chứ?”

      Ngày hôm sau, Cố Nhất Minh liền ném cho Triệu Tiêu xấp vé vào cửa sân trượt băng, nhận vé xong đem chia cho các bạn học có quan hệ tốt với mình, vốn là định đưa vé cho toàn bộ những nữ sinh mà mình thân trong ký túc xá, bởi vì lần trước họ chép lại bài giảng giùm cho , nhưng cuối cùng lại đưa vé cho Mộ Thanh và Trương Nam ở hai ban khác nhau.

      Còn lại hai tấm vé sau cùng, là của và Tống Cẩn.

      biết Tống Cẩn có chịu hay nữa. Buổi sáng, sau khi kết thúc giờ học và Tống Cẩn cùng nhau ăn sáng, Triêu Tiêu cho Tống Cẩn biết về buổi tiệc sinh nhật sân trượt băng, Tống Cẩn phản ứng lại đúng như những gì tưởng tượng, mặt lại trách lo chuyện bao đồng.

      Triệu Tiêu ngập ngừng mở miệng: “Mỗi lần tới sinh nhật em bọn Mộ Thanh đều tặng quà, nhưng từ sau tết Trung Thu tới giờ em còn chưa mời bọn họ chơi lần nào, còn có nhóm bạn cùng phòng của em nữa, bình thường bọn họ đều mời em cùng ăn quà vặt chung, em cũng muốn bánh ít , bánh quy lại với họ.”

      “Bánh ít , bánh quy lại?” Tống Cẩn khẽ cắn răng, : “Sao trẫm lại thấy em lấy cái gì để báo đáp trẫm vậy?”

      phải em cũng mời Hoàng Thượng rồi đó sao?” Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, đột nhiên phát ra lời này là đúng, liền vội vàng sửa lại: “Cả người của nô tỳ đều là của Hoàng Thượng, Người còn cần nô tỳ lấy gì để báo đáp cho Người nữa ư?”

      Tống Cẩn uống sữa, Triệu Tiêu còn chưa dứt lời che miệng ho khan, vội vàng đưa cho Tống Cẩn tờ khăn giấy: “Người uống chậm chút.”

      Tống Cẩn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cầm lấy khăn giấy của Triệu Tiêu, sau đó lại ho khan thêm trận, có lẽ là cảm thấy mất mặt, ho xong để ý tới nữa, ngay cả hộp sữa còn uống dở cũng cần, liền thẳng tay ném vào thùng rác.

      Sau đó Triệu Tiêu lại hỏi Tống Cẩn thêm vài lần nữa: “Hoàng Thượng, Người muốn cùng ?”

      Cho đến lần cuối cùng, Tống Cẩn ném cho câu: “Đúng là trẫm thể so với em được, lại có đống thời gian rảnh lớn như vậy cơ đấy.”

      loại người, lúc muốn nâng mình lên hạ thấp người khác xuống, Triệu Tiêu cảm thấy Tống Cẩn chính là loại người này, rất muốn ném cho câu rằng: “Người thích hay tùy.”

      Nhưng dù sao Tống Cẩn cũng là Hoàng đế, được Hoàng Thượng quan tâm chính là hãnh diện lớn đến nỗi mộ phần cũng đều bốc khói xanh, cho nên khi Tống Cẩn , Triệu Tiêu cũng cảm thấy có chút mất mác.

      Chiều thứ sáu, vì để cho bạn bè mua quà tới, Triệu Tiêu liền nhắc nhở bọn họ: “Cậu đến là quá tốt rồi, cần mang theo quà đâu.”

      Bởi vì câu này mà vào ngày thứ 7, buổi tụ họp lại biến thành buổi liên hoan, người thích bị người ta chửi mắng nhất-Trương Nam chuẩn bị sẵn phần quà trước, Triệu Tiêu nhận lấy quà, gửi ở khu tiếp tân, sau đó với Cố Nhất Minh: “Chúng ta trước là cậu vạch trần tôi rồi đấy nhé!”

      Cố Nhất Minh tựa người vài phía sau, lười biếng hỏi: “Tống Cẩn nhà cậu tới à?”

      Triệu Tiêu lắc đầu: “ ấy rất bận rộn, rảnh rỗi như chúng ta.”

      Cố Nhất Minh hất cằm lên: “ đáng tiếc.” Đúng là quá đáng tiếc, có cục gạch Tống Cẩn này làm sao cậu thả con tép được đây?

      Ở khu vui chơi nhà họ Cố, tuy danh nghĩa là Triệu Tiêu mời khách nhưng
      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữ, B.CatAbby thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21

      Editor: Preiya

      Hoàng Thượng vậy mà lại đòi nợ với , Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn bằng ánh mắt thể tin nổi, đôi đồng tử của nổi gợn sóng lăn tăn trông hết sức đáng : “ phải Người là Người mời khách đó sao?”

      Tống Cẩn lười biếng tựa lưng vào sô pha, cũng muốn tiếp tục về đề tài này nữa, chỉ ra vài chữ thẳng thắn mà ràng: “Tổng cộng là 651 đồng, tính tròn số cho em.”

      Triệu Tiêu hỏi bằng giọng khàn khàn: “Là 600 đồng phải ?”

      phải.” Tống Cẩn nghiêng đầu, liếc nhìn Triệu Tiêu cái: “Là 650 đồng.”

      Trở lại nhà họ Triệu, Triệu Tiêu liền lấy tất cả tiền tiết kiệm ra, nghĩ tới nghĩ lui chút, sau đó cất nó lại. Trừ số tiền để dành mua quà sinh nhật chúc mừng tuổi 40 của ba Triệu nhằm gây bất ngờ cho ông, ngoài ra còn tiền mua quà sinh nhật cho Mộ Thanh và Trương Nam nữa, đúng rồi, còn có thêm món nợ phiền toái của Hoàng Thượng…Lần này cũng may là có Cố Nhất Minh cho vé miễn phí, mặc dù là vé miễn phí nữa nhưng món nợ ân tình này thế nào cũng phải trả lại cho cậu ta thôi.

      Nếu như phải mất 650 đồng, Triệu Tiêu lấy máy tính ra bấm, vậy là tiền bị giảm nửa rồi.

      Trái lo phải nghĩ, Triệu Tiêu mở tủ lạnh ra rồi cầm phần bánh ngọt đưa qua cho Tống Cẩn, khi mở cửa, Tống Cẩn nhìn thấy phần bánh ngọt tay bèn hỏi thẳng: “Cái này là để thay cho tiền sao?”

      Triệu Tiêu đưa bánh đến trước mặt Tống Cẩn: “Bánh vừa mới mua hôm nay thôi, rất tươi ngon đấy.”

      Tống Cẩn híp mắt lại, tựa người vào cánh cửa và tiếp tục quan sát : “ ngại quá, trẫm nhận hối lộ.”

      Triệu Tiêu đành sang chuyện khác, ngẩng đầu lên nhìn vào phía trong: “Mẹ Tống đâu rồi?”

      “Về thăm mẹ của bà ấy rồi.” Tống Cẩn nghiêng người qua để cho Triệu Tiêu vào, sau đó vào trong phòng khách và ngồi xuống sô pha, tùy ý ngồi chứ ngồi kiểu Bát Kỳ mà lúc còn là Hoàng đế hay ngồi.

      Triệu Tiêu đặt bánh ngọt lên bàn trà, sau đó ngoan ngoãn đến phòng bếp lấy cái nĩa rồi cẩn thận múc miếng bánh lên đưa cho Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người ăn thử , ngon lắm đó.”

      Tống Cẩn lười biếng tựa vào sô pha, vờ như nhìn thấy “hầu hạ” của Triệu Tiêu.

      Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, sau đó cầm lấy đĩa bánh ngọt và ngồi trước mặt Tống Cẩn, quyết định trực tiếp đút cho ăn.

      “Hoàng Thượng, há miệng ra nào.” Triệu Tiêu giọng rồi đưa miếng bánh ngọt tới trước mặt Tống Cẩn.

      Trước khi Triệu Tiêu vào cung, người ma ma được phái tới để dạy dỗ thường hay nhất là câu: Trong cung này chỉ có vị chủ nhân, đó chính là Vạn Tuế Gia, thân là cung tần, bổn phận của Nương Nương đó là phải dùng tất cả các biện pháp tốt nhất để hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt.

      Tuy rằng ma ma rất đúng, nhưng cái quan trọng lại hề tới, đó chính là làm sao mới có thể hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt đây, họ còn chưa từng phục vụ cho Hoàng đế, cho nên những điều mà họ dạy chỉ có lý luận chứ có kinh nghiệm thực tiễn, toàn là do tự họ suy đoán mà hề có chút kinh nghiệm nào, thẳng ra là toàn do họ tự suy diễn lấy, ở Đại Kỳ, Triệu Tiêu Nhi vẫn phải tự mò mẫm để tìm hướng cho chính mình, nhưng ngược lại ở nơi này lại tìm thấy cuốn bíp kíp bảo bối: 36 kế để đối phó với đàn ông.

      Trong cuốn “36 Kế để đối phó với đàn ông” có rằng: Đánh rắn phải đánh cho giập đầu, để đối phó với đàn ông nhất định phải đánh đúng vào điểm G của bọn họ.

      Đối với nhiệt tình của Triệu Tiêu, Tống Cẩn hơi mất tự nhiên chút nhưng vẫn há miệng ra, kết quả là bởi vì kịp rút tay về cho nên toàn bộ kem bánh đều dính hết lên mặt .

      Triệu Tiêu rất sợ hãi, thừa dịp Tống Cẩn còn chưa tức giận, liền vội vàng vươn bàn tay ra lau chùi cho .

      Kết quả là khi bàn tay của vừa mới chạm vào khóe miệng của Tống Cẩn bị dùng tay xua .

      “Hoàng Thượng…” Triệu Tiêu nhìn vết kem dính miệng Tống Cẩn, “Để nô tỳ lau cho người nhé.”

      Hai tròng mắt đen láy của Tống Cẩn bùng lên ngọn lửa nhưng rất nhanh biến mất, liếc mắt nhìn Triệu Tiêu cái rồi mở miệng hỏi: “Lau rồi xong chuyện sao?”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn: “ phải nô tỳ cố ý đâu…” muốn thế Người muốn thế nào đây hả? Triệu Tiêu thầm gào thét trong lòng.

      “Liếm sạch.” Tống Cẩn khẽ cong môi và bình thản ném ra hai chữ.

      Ở Đại Kỳ, trong số những vị vua trong triều đại danh tiếng của cũng khá tốt, vừa trầm ổn vừa cao quý, vị vua trẻ tuổi minh biết chăm lo cho dân cho nước, mặc dù nghiêm nghị nhưng cũng là vị chủ nhân tốt.

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, khó mà tưởng tượng được là lại ra những lời
      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữ, B.CatAbby thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22

      Editor: Preiya

      Ánh tà dương như ngọn lửa bừng cháy dữ dội, những đám mây cũng cuồn cuộn như từng đám khói lớn, đáng tiếc cảnh buổi chiều đẹp nhưng lại kết thúc sớm.

      Triệu Tiêu nhìn quần lót trắng nằm ở chỗ sân phơi nhà đối diện, đột nhiên có chút đau lòng thay cho Tống Cẩn, nếu như giờ ở Đại Kỳ vẫn là vị đế vương cao cao tại thượng như cũ, Tống Cẩn ở đối diện tự mình nhặt quần lót lên, sau đó phơi lại giá, nhưng như vậy vẫn ổn, gió lại thổi qua làm nó rơi xuống nữa rồi.

      Đáng tiếc là Tống Cẩn hề biết ơn vì nhắc nhở mình, cả khuôn mặt đỏ bừng như màu mặt trời, nhưng trong đôi mắt lại trầm, quát lớn câu với : “ đúng là biết xấu hổ mà!”

      Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, trong đầu bị câu “ biết xấu hổ” này của đâm phải, sau đó xoay người lại, im lặng gì và mang quần áo khô vào nhà.

      Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tiêu bận rộn giúp mẹ Triệu dọn dẹp bát đũa bàn cơm , lúc chồng mọi thứ lên nhau mẹ Triệu nhìn đầy nghi ngờ: “Sao tối nay tìm Tống Cẩn cùng làm bài tập nữa vậy?”

      Triệu Tiêu thầm câu: “Vì sao mỗi lần đều là con phải tìm ấy chứ…”

      Mẹ Triệu liền cười ha ha hai tiếng: “ hiếm khi khuê nữ nhà chúng ta cứng rắn lần nhỉ.”

      Triệu Tiêu đem bát đũa để trong bồn rửa bát, trong lòng vẫn có chút bất an, giống như mình làm sai chuyện gì vậy.

      “36 Kế để đối phó với đàn ông”, Chương 5 có viết rằng: Mỗi đều phải học cách tự lập và có chính kiến riêng cho mình, được để mình trở thành khối bùn nhão trong tay đàn ông, bởi vì như thế là bạn để mặc cho ta nhào nặn và biến mình thành hình mẫu bạn lý tưởng của ta, bạn cũng hiểu rất đây phải là con người của chính bạn. Bạn cho là bạn trở thành viên ngọc quý trong tay ta ư? , bạn chỉ là khối bùn để mặc cho ta tùy ý nhào nặn mà thôi.

      Triệu Tiêu đặc biệt gạch dưới đoạn này bằng bút đỏ, sau đó viết thêm 4 chữ to vào bên cạnh: rất có lý.

      Buổi tối, Triệu Tiêu nằm giường và tiếp tục đọc hết quyển sách này, so với chính mình trước kia được dạy những “Quy tắc của nữ nhân” và “Nội Huấn” vô cùng hâm mộ phụ nữ ở nơi này, ở đây cũng có tam tòng tứ đức, nhưng lại là “Lấy vợ phải theo vợ, phải nghe theo mệnh lệnh của vợ, cho dù là điều mù quáng cũng phải làm theo”, Triệu Tiêu lấy sách che mặt lại, đúng là quá bất công rồi.

      Trước kia mỗi lần Tống Cẩn nổi giận đều vội vàng xuống nước năn nỉ , bởi vì là Hoàng Thượng, bản chất vốn cao cao tại thượng rồi, cho dù có đứng cao mà vênh mặt sai khiến nữa điều đó cũng là việc nên làm.

      Chỉ là bây giờ Triệu Tiêu muốn xuống nước nữa, muốn thử kiên cường mấy ngày xem sao.

      Nhưng cũng chỉ được mấy ngày mà thôi, tính ra còn chưa hết năm đầu ngón tay, lúc Triệu Tiêu mua hàng ở tiệm tạp hóa gặp Tống Cẩn, liền cúi đầu gọi tiếng: “Hoàng Thượng…”

      Tống Cẩn xuống dưới lầu mua nước tương gặp nhưng vờ như thấy và lướt qua rất nhanh, được vài bước chợt dừng lại: “Mấy ngày nay có ai giám sát em làm bài tập của kỳ nghỉ đông, chắc là rất vui vẻ phải ?”

      Triệu Tiêu rùng mình cái, đúng lúc này, lại : “Nhớ cho kỹ, buổi tối phải tới nhà , muốn kiểm tra bài tập của em.”

      Triệu Tiêu liền “Hả…” tiếng.

      Tống Cẩn quay đầu lại: “ muốn à?”

      Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu.

      Tống Cẩn thêm gì nữa, chỉ là trước khi còn quay lại lạnh lùng liếc cái, sau đó cầm chai nước tương xoay người rời .

      Triệu Tiêu thở dài tiếng rồi vào tiệm tạp hóa, cầm lấy chai nước tương và tới quầy tính tiền: “Bao nhiêu tiền ạ?” Giờ phút này, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm sung sướng, cảm ơn ông trời cho cơ hội được đối xử công bằng lần, ít nhất là giống nhau ở điểm mua nước tương, Tống Cẩn cũng bị người lớn trong nhà bắt mua rồi.

      Buổi tối, Triệu Tiêu ôm đống bài tập của kỳ nghỉ đông đến nhà Tống Cẩn, ba Tống và mẹ Tống đều ở nhà, khi và Tống Cẩn vùi đầu làm bài tập mẹ Tống bưng tô to hạt hạnh nhân đến và dịu dàng : “Các con dừng lại nghỉ ngơi chút nào, hạt hạnh nhân này ăn bổ não lắm đấy.”

      Mẹ Tống rồi, Tống Cẩn lập tức chỉa chỉa cằm vào tô hạnh nhân bàn: “Ăn nhiều chút .”

      Triệu Tiêu cầm lây hạt hạnh nhân rồi bóc vỏ ra, sao lại cảm thấy hình như là Tống Cẩn mắng mình phải, trong lòng lại càng phiền muộn hơn, cảm xúc phản nghịch tích tụ trong lòng nhiều ngày nay bùng phát, đứng phắt dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Cẩn, nhìn , kích động : “Nếu như Người có ý kiến gì với nô tỳ cứ thẳng với nô tỳ đây này.”

      Tống Cẩn híp mắt lại, giọng cũng lạnh mấy phần: “Ngồi xuống!”

      Triệu Tiêu vẫn đứng im bất động.

      Tống Cẩn lặp lại từ “Ngồi xuống” lần nữa, Triệu Tiêu vẫn vờ như nghe thấy, rốt cuộc giọng điệu của Tống Cẩn dịu lại đôi chút: “Ý của trẫm chính là bảo em ăn nhiều hơn chút thôi mà.”

      Triệu Tiêu xoay mặt , sau đó thu dọn sách vở bàn cách thần tốc rồi ra khỏi phòng của Tống Cẩn, đầu cũng hề quay lại.

      Trở lại nhà mình, Triệu Tiêu mới biết rằng vài ngày nay càng trở nên bạo dạn hơn trước, sau đó lúc toilet mới phát ra là mình tới tháng, ở nơi này có câu , chính là: Mỗi khi phụ nữ tới tháng tâm trạng được tốt trong vài ngày.

      Mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt là Triệu Tiêu đau bụng dữ dội, sau khi uống ly nước đường đỏ và nằm nghỉ ngơi giường nhưng cả người vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, vô cùng nhớ tới phương thuốc lưu thông máu mà vị đại y ở Đại Kỳ kê cho mình
      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữ, B.CatAbby thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23

      Editor: Preiya

      “Hoàng Thượng, làm sao Người biết ngự y kê thuốc gì cho nô tỳ vậy?”

      Triệu Tiêu vừa ra những lời này, trong đầu liền ảo não và cảm thấy hối hận. Hậu cung có tam cung lục viện, phải chỉ mình mới có kinh nguyệt, chừng Cố Ấu Dung cũng đau giống sao, nghĩ như vậy, Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng căng thẳng, trong lòng vừa xấu hổ vừa hận mình tại sao lại hỏi như vậy, còn tự nhiên hổi hộp nữa chứ. lại nhớ đến câu “ biết xấu hổ” mà Tống Cẩn mắng mình, vậy mà lại nghĩ là Hoàng Thượng vì mình nên mới biết bài thuốc này, đúng là biết xẩu hổ mà.

      Tống Cẩn khẽ mím môi, sau đó xem như có gì và đút thang thuốc vào túi quần, trả lời cách qua loa: “Cũng có gì, có thời gian tự nhiên trẫm cảm thấy hứng thú với y học thôi mà.”

      Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn Tống Cẩn, xấu hổ tan biến, giờ chỉ còn lại kính trọng vô bờ bến của dành cho Hoàng Thượng. Người đàn ông này, vừa biết phân tích nguy cơ kinh tế xã hội của nơi đây, còn biết cưỡi ngựa trượt băng, ngay cả trò chơi ném chim cũng chơi giỏi hơn cả nữa, thậm chí, còn “nghiên cứu” cả bệnh của phụ nữ, mà điều này chỉ là do hứng thú thôi đấy, chưa hết, còn thể viết ra thang thuốc, đơn thuốc này còn giống hệt thang thuốc của ngự y nữa chứ.

      Triệu Tiêu càng nghĩ lại càng kích động, đây chính là vị Hoàng đế vô cùng hoàng hảo phải ? liền kéo tay Tống Cẩn, đây là lần đầu tiên cảm thấy rất tự hào khi được làm phi tần của .

      “Hoàng Thượng lợi hại.”

      Tống Cẩn hơi mất tự nhiên mở miệng: “Phương thuốc này của trẫm còn cần được ngự y ở nơi này kiểm chứng lại, ở trước mặt của ngự y, em phải gọi trẫm là trai đấy."

      Triệu Tiêu gật đầu, sau đó gọi tiếng: “ trai.”

      Hoàng Thượng nhanh chóng xoay mặt qua, hắng giọng : “ thôi.”

      trai dẫn em tới khám bệnh.….Đau bụng kinh, vị thầy thuốc đông y già nâng kính lão lên, nhìn đôi em trước mặt, hỏi đại câu: “Ba mẹ của các cháu đâu?”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, thấy Tống Cẩn trả lời nên vội vàng : “Họ phải làm rồi.” Nếu như hỏi có điểm gì mạnh hơn Hoàng đế chỉ có tài năng dối này là mạnh nhất, chỉ là về sau này, Triệu Tiêu lại phát ra thêm điều nữa, đó là Tống Cẩn còn mạnh hơn nhiều, chính là tên đại lừa đảo sống sờ sờ đây.

      Vị thầy thuốc đông y nhìn thang thuốc, ông : “Bạch Thương, Hà Thủ Ô, Đảng Sâm, Bạch Truật, Phục Linh….phối cùng với Xuyên Khung và Bồ Hoàng có tác dụng xua hàn khí rất tốt.” Rồi ông lại nhìn hai người: “Thang thuốc này của các cháu ở đâu ra thế?”

      Tống Cẩn bình thản : “Là do người lớn tuổi trong nhà truyền lại thôi ạ.”

      Ra khỏi tiệm thuốc đông y, Tống Cẩn quay đầu lại với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi à, chúng ta thể mang những thứ thuốc này về lại nhà họ Tống hay nhà họ Triệu được, cũng may là tiệm thuốc này gói nó lại thành túi lớn rồi, sau khi khai giảng em hãy mang nó về ký túc xá, mỗi ngày phải nấu uống đều đặn đấy.”

      Triệu Tiêu chớp mắt: “Vì sao lại thể cho mẹ biết vậy?”

      Tống Cẩn đặt tay lên vai : “Tiêu Nhi, chúng ta làm phiền bọn họ rất nhiều rồi.”

      Triệu Tiêu liền “Dạ…” tiếng, sau đó cũng thêm gì nữa.

      Tống Cẩn lại kéo tay : “Buổi trưa nay muốn ăn cái gì nào?”

      Triệu Tiêu: “Chúng ta về nhà sao?”

      *******************.

      Tống Cẩn vừa nắm tay Triệu Tiêu vừa đến trạm xe bus: “Trẫm với bọn họ là trưa nay chúng ta về nhà ăn cơm rồi.”

      Tống Cẩn dẫn Triệu Tiêu đến tiệm ăn nhìn có vẻ đắt tiền, bởi vì lúc trước từng có vết xe đổ nên hỏi kỹ Tống Cẩn: “Lần này người nào mời khách đây?”

      Tống Cẩn nghiêng mặt sang lườm cái, sau đó kéo tay vào phía trong.

      Triệu Tiêu vô cùng kinh ngạc, tại sao những người đến đây đều thành từng cặp nam nữ vậy, mãi cho đến khi ngồi xuống, nhìn thấy thực đơn đặt bàn ăn có viết từ tiếng là từ Love.

      Có đôi khi Triệu Tiêu vô cùng hiếu học, ví dụ như bây giờ, cuốn đầu lưỡi để phát từ được viết thực đơn: “Love rest…”

      Kết quả là Tống Cẩn ngồi đối diện nhìn thấy như thế lắc đầu cười, bèn sửa lại phát của cho đúng: “Là Love Restaurant…” Chữ “Restaurant” này được Tống Cẩn nhấn mạnh, đọc xong nhìn : “Em đọc lại .”

      Triệu Tiêu có chút buồn bực, nhưng vẫn há miệng ra đọc: “Rest-aurant.”

      phải như vậy, phải nhấn trọng vào đầu mới đúng.”

      Triệu Tiêu đành phải há miệng ra và đọc tiếp: “R-estaunrant.”

      “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?” người phục vụ đứng bên cạnh từ nãy giờ cố gắng nén cười, sau đó hỏi bằng giọng điệu rất thân thiết, đối với cặp đôi học sinh trung học này, cậu nghĩ thầm rằng: “Nếu như có tinh thần học tập cao như vậy bị chuyện sớm làm ảnh hưởng tới chuyện học tập đâu nhỉ.”

      Triệu Tiêu u oán nhìn Tống Cẩn, lại bị mất mặt nữa rồi.

      Tống Cẩn lqd tỏ vẻ như có chuyện gì, mở thực đơn ra xem, sau đó ngẩng đầu với người phục vụ: “Cho hai phần thứ ăn đặc biệt, cộng thêm ly nước ngọt có ga và ly sữa chua.”

      Xung quanh đều là những cặp đôi ngồi đắm đuối đưa tình với nhau, Triệu Tiêu quay sang nhìn con đường lớn phía trước, đường cũng có từng tốp tình nhân tay trong tay.

      Tống Cẩn khẽ nhấp ngụm sữa chua, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Tiêu, mở miệng : “Tiêu Nhi.”

      Triệu Tiêu thu hồi tầm mắt lại, cười nhìn Tống Cẩn.

      Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu lúc, im lặng lâu, rốt cuộc mở miệng : “Tiêu Nhi à, có lẽ chúng ta nên thử cách thức đối xử của những cặp tình nhân ở đây xem sao nhé?”

      “Hoàng Thượng…”

      “Em cần gọi trẫm là Hoàng Thượng nữa.”

      Là do Người tự xưng là trẫm đấy chứ, sao có thể quên nhanh thế được chứ?

      Có lẽ là Tống Cẩn cũng nghĩ đến hành động sai lầm của mình nên cười rộ lên, cười ngày càng vui vẻ, sau đó đem phần thịt bò mình cắt xong chuyển qua cho Triệu Tiêu.

      Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy đề nghị này của Tống Cẩn cũng tồi đấy chứ, cũng biết có phải do tâm huyết dâng trào hay liền hỏi Tống Cẩn câu: “Hoàng Thượng, có chắc đấy?”

      Tống Cẩn mỉm cười: “Quân vô hí ngôn.”

      Bên ngoài tiệm ăn là ánh mặt trời chói lọi lúc ban trưa, chiếu xuyên qua lớp cửa sổ bằng thủy tinh
      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữ, B.CatAbby thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24

      Editor: Preiya

      Lúc Triệu Tiêu những lời này, trong lòng cũng nghĩ cái gì khác, thậm chí còn thân thiết kéo tay Tống Cẩn vào bên trong áo mình: “Đặt tay ở đây này, ấm lắm đó.”

      Triệu Tiêu mặc ba lớp quần áo, áo khoác ở bên ngoài, lớp trong cùng là nội y giữ ấm siêu tốt in hình gấu Bắc Cực, ở giữa là áo len lông cừu, nắm tay Tống Cẩn luồn qua hai lớp quần áo đến lớp áo lông, lúc đặt tay xong còn hỏi: “Có phải ấm hơn rồi ?”

      Tống Cẩn hề nhúc nhích thân thể, sau đó khẽ gật đầu: “Đúng là ấm .” Nhưng đây vẫn chưa phải là vị trí ấm áp nhất đâu.

      Triệu Tiêu lại dò tay mình vào áo của Tống Cẩn, lúc đặt tay lớp áo lót giữ ấm của , theo thói quen chà xát chút, vừa làm vừa quên nhắc lại câu của giáo viên Vật Lý: “Thầy có , cái này gọi là ma sát sinh ra nhiệt độ.”

      Ma sát tạo ra nhiệt độ là “sinh ra” nhiệt độ.

      Rốt cuộc Tống Cẩn nhịn được nữa, bèn mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, em quyến rũ trẫm đấy à?”

      Đôi tay chà xát của đặt phía sau lưng rốt cuộc ngừng lại, khuôn mặt nhắn ngước nhìn Tống Cẩn hơi hồng hồng, nhìn thấy bên trong đôi mắt của là ngọn núi lửa phun trào, liền sốt ruột : “Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ ma sát để làm cho ấm lên thôi mà….Nô tỳ chỉ muốn Người được ấm hơn chút thôi..”

      “Trẫm lạnh.” Ngược lại, còn rất nóng đây.

      Tống Cẩn đem hai tay đặt sau lưng Triệu Tiêu rồi ôm chặt hơn chút: “Còn em sao, còn lạnh ?”

      lạnh nữa.” Triệu Tiêu lắc đầu, bởi vì câu “quyến rũ” kia của mà đôi bàn tay đặt bên trong quần áo của Tống Cẩn rốt cuộc chịu an phận rồi.

      Nhưng mà ngược lại với , Tống Cẩn bắt đầu đứng yên nữa, đôi tay đặt bên trong quần áo bắt đầu di chuyển ngày càng cao hơn trong vô thức, sau đó hai bàn tay đều đặt trước ngực , cho chính xác là đặt ở hai bên ngực, chính là đặt ở vị trí giữa nách và ngực.

      ra nơi này mới chính là chỗ ấm áp nhất.” Tống Cẩn cảm thán .

      Triệu Tiêu nhìn vẻ mặt bình thản của Tống Cẩn, ngập ngừng mở miệng: “Hoàng Thượng, có phải Người quyến rũ nô tỳ vậy?”

      phải quyến rũ, mà là trêu ghẹo.” Tống Cẩn nhàng phun luồng khí nóng ra mặt , bình thản trả lời bằng giọng điệu lười biếng, nhưng vẫn vươn hai ngón tay ra đè nơi mềm mại nhất của , vừa đè lại vừa nắn, nặng luân phiên.

      Triệu Tiêu nhìn sắc mặt Tống Cẩn biến hóa, nghĩ thầm rằng có thể làm chuyện thân mật thế này cách quang minh chính đại cũng chỉ có bậc Đế Vương mới làm được thôi.

      Cách lớp nội y giữa ấm dày mỏng, bàn tay của Tống Cẩn càng tiếp sát nơi mềm mại của hơn, sau đó dừng lại ở điểm giữa, hai bàn tay liền bao trùm toàn bộ: “Mặc yếm vẫn tốt hơn.” xong, lại nhàng xoa nắn, sau đó lại thổi luồng khí nóng vào tai của Triệu Tiêu: “So le giống lá rau hạnh vậy, bên trái to hơn bên phải.”

      Nhất thời cả khuôn mặt Triệu Tiêu liền bốc cháy, vùi mặt vai Tống Cẩn: “Hoàng Thượng là xấu, lại còn nô tỳ là rau hạnh.”

      Tống Cẩn nhắm mắt lại, cũng thêm gì nữa.

      “Bùm…”

      Đột nhiên đầu có tiêng vang lớn, bầu trời có vô số những ánh sáng nhấp nháy màu hồng, rực rỡ sáng lạn, khu nhà bọn họ ở cũng bắt đầu bắn pháo hoa, Triệu Tiêu rời khỏi đùi Tống Cẩn, vô cùng hưng phấn ngửa đầu lên, tựa người vào lan can của ban công để xem pháo hoa, Tống Cẩn buông hai bàn tay ra, máu nóng trong người còn chưa tan hết, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đứng lên khỏi ghế mây, đến bên cạnh Triệu Tiêu.

      Triệu Tiêu nghiêng đầu qua, cười sáng lạn với Tống Cẩn.

      Tống Cẩn cũng quay sang rồi ngẩng đầu nhìn pháo hoa trời, nụ cười của còn đẹp hơn và động lòng người hơn cả pháo hoa nữa.

      Trả qua kỳ nghỉ đông này, Triệu Tiêu tải hết tất cả các trò chơi vào máy di động, mặc khác còn thú vui thích trong dịp này, đó chính là chụp hình tự sướng, sau đó có ngày Triệu Tiêu đột nhiên phát ra trong máy điện thoại của Tống Cẩn có lưu hình chụp của , bèn chỉ vào tấm ảnh hỏi Tống Cẩn, liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp, trả lời: “Để trừ tà.”

      Triệu Tiêu lqd liếc nhìn tấm hình, bộ dáng ngước mũi lên này, quả nhiên là cực kỳ thích hợp với hình tượng trừ tà.

      Trong kỳ nghỉ đông, TV lại chiếu rầm rộ mẩu quảng cáo về chiếc điện thoại được nhập về từ Nam Phi, Triệu Tiêu liền có mới nới cũ, quên chiếc điện thoại mà mình luôn nhớ mãi quên này.

      Ngày 15 Tết Nguyên Tiêu, Triệu Tiêu vừa ăn bánh trôi vừa ăn bánh kem, Tống Cẩn cũng mua bánh kem đem tới tặng cho rồi ngồi nhìn chậm rãi ăn từng miếng bánh ngọt phủ kem.

      Ngay trong bầu khí ngọt ngào đó, điện thoại trong phòng khách chợt rung lên, ba Triệu đứng lên nghe điện thoại, sau đó ông với Triệu Tiêu ngồi ăn đằng kia: “Tiêu Nhi à, có bạn học gọi đến tìm con này, là cậu nam sinh trước kia gọi tới mấy lần đấy."

      Mồ hôi của Triệu Tiêu tuôn ra ồ ạt như suối chảy, Tống Cẩn ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn , sau đó nhàng ném ra câu: “Sao còn chịu nghe điện thoại ?”

      Triệu Tiêu liền chùi lớp kem dính miệng rồi lên phòng khách.

      nắm chặt ống nghe bên tai, “Alo” tiếng, quả nhiên là giọng trong điện thoại là giọng của Cố Nhất Minh, bên cậu vừa chuyện vừa than thở: “Triệu Tiêu, mau chạy xuống dưới ngay cho tôi.” Sau đó, cậu còn đợi kịp mở miệng tiếp: “Tôi ở bên dưới lầu nhà cậu đây này.”

      Triệu Tiêu cúp điện thoại và ngồi xuống có vẻ mất tự nhiên, với người đối diện ngồi ăn bánh ngọt: “Mẹ, con xuống dưới nhà chuyến, có người bạn cùng lớp
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :