1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50 Cuồn cuộn khi tiến hành

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu tỉnh dậy vào lúc hai giờ khuya, là do bị đói tỉnh, lật người lại, kết quả là đánh thức Tống Cẩn ngủ say bên cạnh mình.

      Dáng ngủ của Tống Cẩn, mặc kệ là ở Đại Kỳ hay ở đây đều đặt tay bụng , lúc còn ở Đại Kỳ, Triệu Tiêu cực kỳ thích điều này bởi vì tay rất nặng, nhưng bây giờ lại rất thích, bởi vì lòng bàn tay của rất ấm, rất thoải mái.

      Cho nên cảm giác thay đổi, tình cảm cũng theo đó mà thay đổi theo.

      Trong bóng đêm, Tống Cẩn khẽ gọi tên , bàn tay đặt lên bụng di chuyển rồi vươn tay ra bật đèn lên. Bởi vì đột nhiên bị sáng chói nên mắt của Triệu Tiêu và Tống Cẩn vẫn chưa thích ứng kịp, nhất là Triệu Tiêu, bởi vì bị đèn chiếu phải nên mắt còn bị chảy nước mắt.

      Tống Cẩn biết điều nay nên có chút hoảng sợ, luống cuống giữ chặt lấy tay : “Tiêu Nhi?” cũng biết là bản thân mình gấp gáp vì cái gì, ràng đây là việc làm bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng lại giống như làm trái với lương tâm vậy. Tống Cẩn bèn cúi người ôm Triệu Tiêu vào lòng và vỗ vỗ sau lưng : “Tiêu Nhi, trẫm luôn ở cạnh em, ..chịu trách nhiệm với em mà.”

      Đây là lời đầu tiên của Tống Cẩn do học theo cách của đàn ông ở đây, cảm giác này là quái dị, trước kia có khi nào Hoàng đế sủng hạnh phi tử lại những lời này đâu, hơn nữa căn bản trong lòng cũng nghĩ đến những điều này, nên bây giờ mới chuẩn bị kỹ, cũng biết phải làm thế nào để biểu quyết tâm này nữa.

      Triệu Tiêu xoa xoa đôi mắt phát đau: “Em chỉ là hơi đói thôi.”

      Tống Cẩn khẽ cười ra tiếng, dịu dàng nhìn Triệu Tiêu, nhưng lời ra miệng được dịu dàng cho lắm: “Buổi tối ăn chưa no sao?”, ngừng lại lát, trong lòng cảm thấy có lẽ tiêu hoàn toàn bộ sức lực trong tối nay rồi nên bèn nhàng đặt tay lên đầu , “ ra trẫm cũng thấy hơi đó rồi.”

      Triệu Tiêu nhếch miệng cười với Tống Cẩn, nhìn đồng hồ treo tường, còn mấy tiếng nữa là trời sáng, sau đó lại chui người vào chăn thêm lần nữa rồi ló đầu ra: “Hoàng Thượng, Người có phát ra là chiếc giường này rất lớn , lớn như long sàng vậy đó.”

      Tống Cẩn cũng ngã người nằm thẳng xuống và nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo: “Thích ? Thích chúng ta mua chiếc giống hệt như thế này .” đến đây, xoay người lại đối diện với khuôn mặt của Triệu Tiêu.

      Triệu Tiêu cụp mắt xuống suy ngẫm: “Có phải rất đắt tiền ?”

      Tống Cẩn ôm lấy thắt lưng : “Tiền mua giường trẫm phải có chứ.”

      Triệu Tiêu cong môi: “Nô tỳ chỉ là hỏi vậy thôi.” ra, vẫn luôn rất hiếu kỳ về số tiền có trong ngân khố của , có mang theo mấy viên ngọc từ Đại Kỳ trở về, những thứ đó tổng cộng là bán được bao nhiêu tiền thế nhỉ?

      Mẹ Triệu lqd là người giữ tiền của nhà họ Triệu, còn nhà họ Tống có mẹ Tống, đừng nhìn ba Tống xe tốt, chi tiêu rất hào phóng, nhưng nghe mẹ Triệu rằng hằng tháng mẹ Tống chỉ đưa cho ba Tống 800 đồng tiền tiêu vặt thôi, cho dù là chỉ có 800 đồng hằng thàng ông vẫn để dành ra vài trăm đồng để mua những món quà cho vợ.

      Dường như Tống Cẩn hiểu được suy nghĩ của Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu hứng thú với chuyện quản tiền trong nhà của phụ nữ sao?”

      Triệu Tiêu hứng thú với chuyện quản lý tiền, chỉ hứng thú với chuyện xài tiền mà thôi, nhưng khi nghĩ đến chuyện hằng tháng cứ đúng ngày đúng giờ là lại đưa 800 đồng tiền tiêu vặt cho Tống Cẩn đây đúng là thành tựu lớn nha.

      Tống Cẩn lại tắt đèn lần nữa, sau đó liền hôn lên trán của Triệu Tiêu, ngừng lại lát, : “Nếu như Tiêu Nhi thích trẫm cũng để cho em thử quản lý gia đình xem là như thế nào.”

      Triệu Tiêu: “Làm sao để thử đây?”

      Tống Cẩn thừa nước đục thả câu : “Chờ sau khi làm xong là em hiểu thôi.”

      Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau, Triệu Tiêu và Tống Cẩn cùng nắm tay nhau con đường còn chưa ấm hẳn, cảm thấy tư vị trong lòng ngọt ngào hẳn lên, nhưng bỗng chốc lại sụt xuống, lại vừa cảm thấy thẹn thùng, là rất phức tạp.

      Tống Cẩn đặt tay lên vai : “Nghĩ cái gì thế?”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn : “Chúng ta phải giải thích với ba mẹ như thế nào đây?”

      Tống Cẩn im lặng, sau đó : “Vậy hát karaoke .”

      Lúc những lời này, Tống Cẩn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đúng nên sớm dâng lễ vậy đính hôn lên mới phải, cho dù là kết hôn cũng là đính ước trước.

      Sau khi về đến nhà, Tống Cẩn liền lên mạng tìm tòi về phong tục cưới hỏi của nơi này, ví dụ như tiền sính lễ là bao nhiêu, ví dụ như khi đưa sính lễ cần phải chú ý điều gì, ví dụ như khi đến gặp ba mẹ vợ phải mua cái gì cho tốt.

      Những thứ lễ tiết này, cho dù là bây giờ còn ở Đại Kỳ nữa Tống Cẩn cũng biết , sau mấy giờ nghiên cứu, còn lấy bút ghi lại những điều trọng điểm đọc được máy tính.

      Kết quả là kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng còn bằng người hành động mau lẹ, lúc ra khỏi cửa vào giữa trưa, Tống Cẩn vừa bước ra nhìn thấy người mang theo đủ các loại quà tặng đứng trước cửa nhà Triệu Tiêu.

      Lúc Cố Nhất Minh lqd nhìn thấy Tống Cẩn, nét biểu cảm mặt cậu tương đối thẳng thắn bình thản, bên cậu vừa nhấn chuông cửa, bên vừa cười với Tống Cẩn, chờ khi mẹ Triệu ra mở cửa, cậu liền xoay người lại và nở nụ cười sáng lạn: “Chào dì, cháu là Tiểu Cố, là bạn tốt của Tiêu Tiêu, hôm nay cháu đến chào dì.”

      Khi Cố Nhất Minh tới đây Triệu Tiêu còn say giấc nồng giường, mẹ Triệu vào phòng và xách dậy: “Mau đứng lên tiếp bạn con kìa.”

      Triệu Tiêu lê đôi dép bông ra phòng khách, Cố Nhất Minh ngồi nhàn nhã uống trà, hai chân bắt chéo, lúc nhìn thấy cậu ngẩng phắt đầu lên và nở nụ cười hớn hở: “Sao đầu năm mới lại ngủ nướng thế này?”

      Tầm mắt của Triệu Tiêu chuyển từ người Cố Nhất
      [​IMG]
      Phương LăngIluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51 Cuồn Cuộn Khi Tiến Hành

      Editor: Preiya

      Học lại đương nhiên là vất vả, nếu như để Triệu Tiêu nhận xét về quãng thời gian đó năm cảm xúc tệ nhất khi phải học lại kia. Cảm xúc trong giai đoạn đó của rất bất ổn, có cảm giác an toàn, áp lực càng ngày càng nặng, giống hệt như quả cân đè chặt lên đầu .

      Người trong lớp học lại đều là kẻ ngu ngốc, còn có nhóm người bàn tán về chuyện bất lương làm khi còn học ở trường Nhất Trung S- vì thẹn quá hóa giận nên cắn đứt tai của bạn học. phương diện học tập, còn tiêu tốn thời gian hơn người khác, nhưng khi mỗi lần nhìn thành tích lại chỉ thấy khổ sở chứ thấy kinh hỉ đâu cả.

      Thời điểm đó, những người bạn học cũ như Mộ Thanh đều đến những thành thị khác nhau để học đại học, người quen thuộc nhất, người luôn ở bên cạnh , mỗi tuần đều chạy đến trường Nhất trung S để giúp giải đề chính là Cố Nhất Minh.

      Tống Cẩn trong lòng , vừa chát lại vừa ngọt ngào, nhưng còn Cố Nhất Minh, mỗi lần nghĩ đến cậu ấy là lại cảm thấy vui vẻ và cảm kích.

      Học lại năm là chuyện vô cùng khủng bố, cho dù sau này lên đại học nhưng Triệu Tiêu vẫn luôn nhớ lại quãng thời gian khu học lại trung học đó, buổi tối mỗi khi nằm mơ là lại giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đổ đầy trán, may mắn đây chỉ là giấc mơ mà thôi.

      Triệu Tiêu nằm úp sấp bàn nhúc nhích, lâu sau mới ra câu: “Khổ hay gì chứ..Em cũng nhớ nữa..”

      Tống Cẩn lqd mím môi, sau đó : “Tiêu Nhi, có thể cho biết được ?

      cái gì?” Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, trong đôi mắt sáng ngời của xuất tia ảm đạm, ngừng chút, mới mở miệng : “Em nhớ , dù sao cũng là ngừng giải đề, sau đó thi đậu được vào Học viện truyền thông.”

      Tống Cẩn đứng dậy khỏi ghế, đặt tay trái lên đỉnh đầu của Triệu Tiêu, thử cố gắng thả lỏng giọng của chính mình nhưng lại làm được, cho nên lời khi ra miệng có chút ấp úng: “Ngược lại...Tiêu Nhi của trẫm.. bản lĩnh.”

      Khuôn mặt của Triệu Tiêu hơi ủ rũ, sau đó hỏi Tống Cẩn: “Sao đột nhiên Hoàng Thượng lại hỏi chuyện này?”

      Tống Cẩn nhàng xoa đỉnh đầu của : “Bởi vì trẫm muốn biết về quãng thời gian mấy năm trẫm bỏ lỡ.”

      Triệu Tiêu cũng cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên: “ ra lúc học lại có vất vả chút, sau khi thi đại học xong, em và Cố Nhất Minh còn du lịch nước ngoài nữa, sau đó lên đại học rồi lại càng vui hơn, có rất nhiều hội nhóm để tham gia, tụ tập cũng nhiều hơn..”

      Tống Cẩn dường như muốn để ý đến đoạn kể về chuyến du lịch, chỉ cười hỏi Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi có tham gia câu lạc bộ à? Báo danh vào câu lạc bộ nào thế?”

      đến đây, mỉm cười nhìn , “Trẫm đoán nhé, nếu có câu lạc bộ hát KTV có phải là Tiêu Nhi đăng ký vào đó rồi ?”

      có câu lạc bộ hát KTV, chỉ có câu lạc bộ hợp xướng, câu lạc bộ nhạc rap, nhưng tham gia vào đó, chỉ báo danh vào câu lạc bộ cờ vây, nhưng cơ bản từng đảm nhận phần phụ trách chi tiêu trong hội.

      “Làm gì có câu lạc bộ hát KTV chứ..” Triệu Tiêu tùy tiện cầm lấy cây bút lên rồi vẽ nguệch ngoạc tờ giấy trắng, dường như có chút để ý trả lời: “Em chỉ báo danh vào câu lạc bộ cờ vây thôi.”

      “Cờ vây?” Tống Cẩn nhắc lại đoạn chuyện cũ khi Triệu Tiêu vừa mới tiến cung, “Đột nhiên trẫm lại nhớ tới chuyện liên quan đến Tiêu Nhi, lúc trước em đánh cờ thua trẫm, lại còn thua đến ba bốn ván.”

      Triệu Tiêu bất đắc dĩ nhìn Tống Cẩn: “Người còn nhớ đến thế ư?”

      Đúng là có chuyện từng thua Tống Cẩn, đó là khi vừa mới tiến cung, còn chưa thị tẩm được, mỗi lần đến cung của cơ bản là chỉ có trò chuyện hoặc chơi cờ linh tinh. Sau lần chơi cờ, biết là Triệu Tiêu gặp vận cứt chó gì mà thắng liên tiếp hai ván, sau đó Tống Cẩn bèn đề nghị: “Cứ chơi tiếp nữa cũng vui, hay là thế này, nếu như bàn sau Tiêu Nhi tiếp tục thắng được trẫm trẫm đồng ý với nàng chuyện, còn ngược lại Tiêu Nhi cũng phải đồng ý với trẫm chuyện.”

      Bởi vì thắng được nên rất sảng khoái đồng ý, kết quả là Tống Cẩn lqd thắng ngược lại liên tiếp 6 ván, sau này mới biết là đào hố để nhảy xuống.

      Tống Cẩn tay chống cằm mỉm cười nhìn : “Trước tiên hôn trẫm 5 cái .”

      Biết mình bị chỉnh, Triệu Tiêu đành tình nguyện hôn 5 cái lên mặt Tống Cẩn-“chụt chụt chụt chụt chụt”, lúc muốn hôn tiếp cái thứ 6 ngăn lại: “Chuyện cuối cùng phải chỉ đơn giản là hôn trẫm như thế này đâu.”

      “Là chuyện gì vậy?”

      Tống Cẩn: “Để trẫm suy nghĩ .”

      Sau đó quả Tống Cẩn suy nghĩ, nghĩ rất nhiều năm, nhưng tại quên mất việc này rồi, đột nhiên ra như vậy khiến Triệu Tiêu vô cùng coi thường, bèn hừ : “Bây giờ mới ra sao, ngại quá, chuyện em đồng ý với Người sớm hết thời hạn rồi.”

      Tống Cẩn tựa người vào bàn học, suy nghĩ lát: “Có cách nào để lặp lại ?”
      [​IMG]
      IluvkiwiPhương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52 Để chúng ta tạo nên hai mái chèo

      Editor: Preiya

      Mẹ Triệu , yếu tố để quyết định người đàn ông ở nơi này có phải là đàn ông tốt chính là: Người đàn ông tốt chỉ viết tên người phụ nữ của ta lên sổ hộ khẩu của nhà mình mà còn viết tên ấy lên tài sản bất động sản của mình nữa.

      Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn: “Người sợ sau khi ly hôn rồi em đòi lại nửa căn nhà ư..” Triệu Tiêu hỏi vấn đề tương đối nhạy cảm ở nơi này, lúc nhìn thấy sắc mặt Tống Cẩn thay đổi vội vàng thêm câu, “Em chỉ đùa thôi mà....”

      “Ly hôn?” Tống Cẩn đặt tay lên vai , “Em xác định rằng mình vẫn có thể gả ra ngoài được sao?”

      Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn, mặt dày : “Nếu như Hoàng Thượng chuẩn bị cho em món đồ cưới tốt chút nhất định có thể gả được.”

      “Bốp” tiếng, Tống Cẩn cốc lên trán cái, sau đó nghe thấy nghiến răng nghiến lợi : “Nếu như thực có ngày đó, trẫm nhất định khiến cho Tiêu Nhi được vinh-quang xuất giá!”

      Triệu Tiêu sờ sờ ngực Tống Cẩn, bắt đầu chịu thua: “Nô tỳ chỉ đùa thôi mà.”

      Tống Cẩn bất mãn hừ tiếng, sau đó nắm tay cùng ngồi xuống bên cạnh máy tính để xem các kiểu trang trí nội thất, đồng thời còn dặn Triệu Tiêu lấy bút ra ghi chép, còn mình chỉ vào màn hình, đề nghị: “Phòng khách tốt nhất nên lớn chút, cho nên chúng ta có thể thử kiểu phòng khách mở, còn về phần sô pha nghĩ nên dùng da tốt hơn, còn phòng ngủ nữa, lúc trước nhìn trúng chiếc tủ tường rồi, chúng ta có thể xây phòng để quần áo bên góc trái, giường ngủ cũng rất quan trọng, Tiêu Nhi quyết định cái này nhé..”

      Triệu Tiêu cầm bút viết nhanh, nhưng viết được nửa chừng ngừng lại: “Hoàng Thượng, có lẽ Người biết giá các mặt hàng ở đây đâu nhỉ, có lẽ 30 vạn này đủ để trang trí phòng khách đâu..”

      Tống Cẩn bình thản nhìn : “Trẫm là nếu đủ có thể xin thêm ngân sách mà.”

      Triệu Tiêu: “Vậy tại sao Người cho em nhiều thêm chút nữa ?”

      Tống Cẩn khẽ nhếch môi rồi chậm rãi ném ra câu khiến Triệu Tiêu phải rơi lệ: “Trước kia Hoàng tổ mẫu của trẫm có với trẫm câu, ngàn lần lần đừng bị lừa gạt bởi lời hoa mỹ của phụ nữ, hồng nhan họa thủy, có đôi khi người đàn ông cần phải trông chừng gia sản của mình cẩn thận.”

      Triệu Tiêu hơi há hốc mồm, còn gì để nữa rồi.

      Tống Cẩn tiện tay sờ mái tóc xoăn dài của : “Nếu như có ngày Tiêu Nhi có bản lĩnh lừa lấy tiền của trẫm trẫm cũng rất vui.”

      Triệu Tiêu lại há hốc miệng thở dốc: “Sao Người lại nghĩ em như vậy, khinh thường người khác quá ..”

      Tống Cẩn nở nụ cười thâm sâu rồi vỗ vai : “Nếu như đủ tiền tới tìm trẫm lấy, em cứ bắt tay vào việc , chờ khi chúng ta sinh con xong, trẫm có thể kể cho nó nghe vài chuyện về mẹ của nó.” ngừng lại chút, “Bằng trẫm cũng tìm thấy niềm vui nào khác nữa rồi..”

      Lúc Tống Cẩn đến chuyện đứa bé, Triệu Tiêu theo bản năng liền cúi đầu nhìn xuống bụng mình, sau đó ngẩng đầu lên với : “ cần Hoàng Thượng giả vờ tốt bụng.”

      Tâm trạng của Tống Cẩn rất tốt, cúi đầu hôn lên môi : “Tiêu Nhi à, cái này phải là giả vờ tốt bụng mà là hao tổn tâm cơ.” xong, bèn liếc nhìn cái, sau đó cười lên rồi thu hồi ánh mắt lại.

      Tim của Triệu Tiêu lại càng đập nhanh hơn, khẽ nuốt nước bọt cái: “…”

      Tống Cẩn lqd cười , rồi lấy từ trong ngăn bàn ra cuốn sổ đưa cho Triệu Tiêu: "Đừng quên ghi chép đấy!"

      Triệu Tiêu giỏi tính toán, nên cũng lên mạng tìm hiểu số kỹ năng tính toán, tìm kiếm hồi thế nào lại tìm tới trang 'hướng dẫn làm giả sổ sách'.

      lúc Triệu Tiêu còn mơ mơ màng màng phía sau đột nhiên truyền đến giọng nặng của Tống Cẩn: “Qủa nhiên là Hoàng tổ mẫu lừa trẫm, công nhận là có nhiều người phụ nữ đáng tin cậy đấy..”

      “Hoàng Thượng…” Triệu Tiêu vội vàng xoay người lại, bắt đầu giải thích: “ Tự nhiên nó nhảy ra thế này đấy chứ…”

      Tống Cẩn: “Em click vào làm sao nó nhảy ra được?”

      Triệu Tiêu: “Chắc chắn đây là trang web độc hại rồi!” xong, liền nhanh chóng tắt trang web , thậm chí còn khởi động chương trình quét virus lên để quét máy tính lại, chờ khi lên thông báo các vấn đề được giải quyết xong, mới tự vỗ ngực mình, “Tốt rồi, virus vẫn chưa lan ra, mất bò mới lo làm chuồng, cũng may là còn kịp.”

      Tống Cẩn vỗ vỗ vai Triệu Tiêu, tỏ vẻ như là cực khổ cho em rồi, sau đó bình thản rời khỏi phòng của .

      Triệu Tiêu chẳng hiểu tý gì về trang trí nội thất, cho nên mặc dù danh nghĩa Tống Cẩn đem mọi việc trao lại cho , nhưng phần lớn vẫn là do quyết định, ngày Chủ nhật, còn dẫn đến công ty thiết kế nội thất, mời vị nữ kiến trúc sư tới để phối hợp với Triệu Tiêu, đáng tiếc là thái độ của ta đối với chuyện Tống Cẩn có và có ở đó là hai thái cực khác nhau.

      Cố Nhất Minh gọi điện thoại tới: “Gần đây làm gì thế?”

      “Làm trang trí.” Triệu Tiêu, “Cậu sao?”

      Cố Nhất Minh: “Viết luận văn tốt nghiệp.”

      Triệu Tiêu: “Chắc bận lắm nhỉ?”

      Cố Nhất Minh: “Đó là người khác thôi, còn tôi vẫn rất ổn..”

      “…” ngừng lát, “Ừ.”

      Cố Nhất Minh: “Cậu trang trí cái gì vậy?”

      Triệu Tiêu giải thích: “Tống Cẩn có mua căn hộ , giờ ấy ủy thác cho tôi làm thiết kế bên trong.”

      Người ở đầu dây bên kia chợt im lặng, sau đó Cố Nhất Minh mới lên tiếng: “ ra tôi cũng có chút kinh nghiệm trong phương diện làm giả đồ, hơn nữa tôi có quen biết mấy ông chủ, có thể mua được tài liệu tốt nhất từ họ nữa.”

      Triệu Tiêu: “Có phải là lại làm phiền đến cậu rồi ?”

      Cố Nhất Minh lqd: “Có lẽ vậy, đúng là tôi rất bận, tuần này cậu có rảnh ngày nào , ngày mai tôi đến chỗ quán cà phê trước cổng trường chờ cậu.”

      Triệu Tiêu suy nghĩ chút rồi hỏi lại: “Có phải rất phiền tới cậu rồi ?”

      Giọng của Cố Nhất Minh trở nên lạnh lùng: “Đừng khách khí như vậy, tôi thấy hoảng sợ đấy.”

      Triệu Tiêu cười hai tiếng: “Tôi chỉ lo cậu bận quá thôi mà.”

      ra, Cố Nhất Minh cảm thấy cuốn sách “36 Kế để đối phó với ” này có chút đáng tin, nhất là chương 15 <Giữ lấy lòng> , sau khi dùng cách này Cố Nhất
      [​IMG]
      Phương LăngIluvkiwi thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53 Để chúng ta tạo nên hai mái chèo

      Editor: Preiya

      Từ kiện vũ hội lần trước, giá trị tin tưởng Triệu Tiêu dành cho Cố Nhất Minh giảm xuống thấp hơn chút. xoay mặt qua, nghi ngờ liếc nhìn Cố Nhất Minh cái: “Lần này lại gặp bạn mới của cậu nữa sao?”

      Từ “Mới” của Triệu Tiêu khiến Cố Nhất Minh híp mắt lại, sau đó cậu vừa lái xe vừa : “Bạn gì cơ? Tiêu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi.”

      Triệu Tiêu hiểu chuyện tình cảm nam nữ cho lắm, có lần hội bạn cùng phòng thảo luận về vấn đề này, bốn người nằm giường thay phiên nhau lý giải về chuyện tình , đến lượt Triệu Tiêu, sau khi xong lập tức bị bạn cùng phòng công kích. Cho nên càng nhiều càng sai nhiều, dứt khoát ngậm miệng lại.

      Cố Nhất Minh thấy Triệu Tiêu im lặng, trong lòng cậu thấy khó chịu, rồi tăng lượng lên, lặp lại câu lúc nãy lần nữa: “Tiêu Tiêu, các ấy phải là bạn của tôi.”

      Triệu Tiêu cảm thấy từ “các ấy” trong miệng của Cố Nhất Minh gợi lên cảm giác về số lượng rất vi diệu, nhíu mày, nhịn được lên tiếng: “Cố Nhất Minh, cậu thay đổi bạn thất thường vậy là tốt đâu.”

      “Tôi thay đổi thất thường khi nào?” Cố Nhất Minh đột nhiên dừng xe lại, tư thế của cậu bây giờ giống như muốn cùng tranh luận đến cùng vậy, khuôn mặt cậu giống như bị tầng khí lạnh bao phủ, đôi mày đẹp của cậu nhìn chằm chằm cũng bị bao phủ bởi khí lạnh, sau đó cậu khẽ nhếch môi, châm chọc : “Nếu như tôi có thay đổi thất thường cũng còn kém xa với Tống Cẩn của cậu, cậu ta còn có thất cung bát viện cơ mà, toàn đám mỹ nhân phi tử chỉ biết tính toán hại người thôi.”

      Cuộc đối thoại theo phương hướng vui, Triệu Tiêu thích Cố Nhất Minh Tống Cẩn như vậy, nhưng lại thể phản bác được, trong lòng gấp đến độ đôi mắt đỏ bừng, biết từ lúc nào mình lại có tình cảm với Tống Cẩn nhiều như vậy, cho phép người khác xấu nửa lời, cho dù người này còn là bạn tốt của nữa.

      Cố Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ Triệu Tiêu như vậy, trong lòng lại càng thoải mái, cậu im lặng lát, sau đó vẫn tự mình cho mình đường lui, bèn khẽ cười tiếng: “Tiêu Tiêu, tôi chỉ đùa thôi mà.”

      Triệu Tiêu lqd khẽ “Ừ” tiếng, sau đó : “Minh Minh, hôm nay rất cảm ơn cậu, cậu hãy đưa tôi về lại trường học luôn .”

      chơi sao?” Cố Nhất Minh hơi mím môi, “Lời lúc nãy làm cậu vui rồi à?”

      Triệu Tiêu lắc đầu: “ có.”

      Cố Nhất Minh: “ theo giúp tôi , miễn cho tôi bị mất mặt trước đám người kia nhé.”

      Cố Nhất Minh dẫn Triệu Tiêu đến chỗ ăn chơi thuộc thành phố S, bên trong khu vực phòng VIP có khu KTV, bóng bàn, bể bơi.. và các hạng mục giải trí khác, là nơi tổng hợp các dịch vụ giải trí cao cấp.

      Bởi vì nơi này rất cao cấp, cho nên lúc Triệu Tiêu theo Cố Nhất Minh bước vào phòng VIP, nhìn thấy mỹ nhân mình mặc áo choàng tắm, bên trong mặc bikini cầm micro hát: “ phải thắng thắn vô tư, hãy thẳng thắn vô tư…”

      Triệu Tiêu ngước mắt nhìn ta, nếu như cởi áo choàng tắm ra lại càng thêm thẳng thắn vô tư rồi.

      Có thể là bởi vì bị xung đột thị giác rất mạnh, cho nên lại nhìn thấy có cặp đôi ôm hôn nồng nhiệt phía trong góc bên kia.

      Nhất thời tay chân Triệu Tiêu trở nên luống cuống, với Cố Nhất Minh phía sau mình: “Tôi muốn về nhà....”

      Phòng bao rất rộng, người ta dường như có thể mở luôn bữa tiệc lớn ở đây, có ít người tới chào hỏi với Cố Nhất Minh, có người nhìn rất trẻ, giống như học sinh tới vỗ vai Cố Nhất Minh, sau đó cậu ta liếc nhìn Triệu Tiêu rồi mỉm cười, lúc rời còn thuận tay nhéo mông cái.

      Cả người Triệu Tiêu đều nhảy dựng lên, người trong phòng cười ha ha, Cố Nhất Minh tự nhiên ôm lấy Triệu Tiêu vào trong lòng mình, sau đó tùy ý vung tay ý bảo tắt nhạc với những người nam nữ ở đây: “Triệu Tiêu, bạn của tôi.” xong, cậu vươn đầu ngón tay ra chỉ vào người thanh niên vừa mới ngắt mông Triệu Tiêu: “Hầu Tử, tự cậu phạt mình ba ly rượu .”

      Hầu Tử cười hì hì tự mình uống hết ba ly rượu, sảng khoái uống hết ly rồi lại ly.

      Cố Nhất Minh muốn dẫn Triệu Tiêu chào hỏi lần lượt, cũng chào hỏi từng người , sau khi biến đám người từ quen trở thành quen, mới với Cố Nhất Minh: “Minh Minh, tôi ra ngoài trước nhé.”

      Cố Nhất Minh lâu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của như vậy, cậu sửng sốt: “Tiêu Tiêu, bọn họ chỉ là thích đùa giỡn thôi.”

      Triệu Tiêu gật đầu: “Tôi biết.”

      Triệu Tiêu ra khỏi phòng bao, sắc mặt chuyển thành màu gan heo: “Nhất Minh, tôi phải về rồi.”

      Cố Nhất Minh theo ra khỏi phòng bao, đóng cánh cửa vừa nặng vừa dày lại, ngăn cách với ầm ĩ bên trong. Cậu tựa người vào bức tường được sơn màu xanh vàng rực rỡ: “Tiêu Tiêu, cậu đừng như vậy.”

      Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cũng cảm thấy có lẽ là mình cố tình gây , bèn cúi đầu : “Tôi muốn về.”

      “Triệu Tiêu, cậu thay đổi rồi.” Cố Nhất Minh chỉ tay vào trong cánh cửa,
      [​IMG]
      Phương LăngIluvkiwi thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54 Ngoại truyện thứ nhất của Tống Cẩn

      Lúc Tống Cẩn còn là thái tử, đến Lương Châu hai lần, lần là bỏ nhà trốn , lần khác là cải trang vi hành.

      đến lần rời nhà trốn đó, đó là lúc Tống Cẩn chỉ mới 12, 13 tuổi, là lúc phát triển từ đứa bé trở thành thiếu niên, thời kỳ phát triển này, lòng hiếu kỳ của rất lớn, lại có chút phản nghịch, chỉ thích chứng minh bản thân mình, cộng thêm chuyện khi còn ở trong Đông Cung, xung quanh luôn có rất nhiều người nịnh nọt , cho nên tính cách của Tống Cẩn khi đó có chút ngông cuồng tự đại.

      Đương nhiên là Tống Cẩn có cớ để tự tin rồi, vốn là hoàng tử duy nhất của chính cung Nương Nương, lại còn là người thông minh nhất trong số các hoàng tử, hơn nữa từ được phụ hoàng thích, từ lúc sinh ra được chỉ định làm thái tử, có vận số vô cùng may mắn.

      Nhưng từ khi trở thành Đông Cung Thái tử cần phải thu liễm lại, bao gồm cả tính cách tự cao tự đại, cho nên sau này khi tự mình đăng cơ chấp chính, Tống Cẩn còn được người ta phong tặng thanh danh khiêm tốn lễ độ.

      Lần đó Tống Cẩn vốn muốn Lương Châu, lúc đến đến Minh Châu định đường thủy để trở về kinh đô, kết quả là lúc ăn sáng ở tửu lâu chợt nghe người ta tới Triệu tướng quân- người đóng quân ở Lương Châu là người rất có tiếng nên Tống Cẩn rất muốn được gặp ông lần, lại khởi hành Lương Châu, bỏ ra 1 nén vàng để mướn chiếc xe ngựa và phụ xe, ngày thứ hai đặt chân đến được Lương Châu.

      Lương Châu- chỗ biên giới hằng năm đều bị bọn phản loạn chiếm đóng còn phồn vinh hơn cả trong tưởng tượng của nữa, nhưng cũng khó để lý giải, sở dĩ nơi này có thể phồn vinh như vậy là do tốc độ luân chuyển hàng hóa ở đây rất nhanh, thương nhân lại nhiều, có ít thương nhân đến Lương Châu để nhập hàng, nhiều người tới nên bạc cũng nhiều hơn.

      Tống Cẩn lqd đến Lương Châu chủ yếu muốn gặp Triệu đại tướng quân, nhưng kết quả lại gặp được con của ông- Triệu Tiêu.

      ra lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nương tóc tết hai bím mặc quần áo màu xanh nhạt kia, Tống Cẩn cũng biết nàng chính là con của Triệu đại tướng quân, tuy rằng chất lượng quần áo tiểu nương mặc có vẻ rất tốt, nhưng cũng phải là hàng thượng đẳng, cho nên lúc đó đoán Triệu Tiêu nhiều nhất cũng chỉ con của thương nhân, đứa bé lạc mà thôi.

      Sau này khi Triệu Tiêu tiến cung, có lần Tống Cẩn vô ý hỏi : “Sao Tiêu Nhi lại ngoan như vậy, có phải lúc từng lạc rồi ?”

      “Sao Hoàng Thượng lại biết được chuyện này vậy?” Ngừng lát, Triệu Tiêu lại giải thích, “Nhưng hồi nô tỳ vẫn rất nghe lời, lạc chỉ là do ngoài ý muốn thôi.”

      Tống Cẩn nhếch môi cười, cười đến nỗi cười nỗi nữa.

      Lần gặp mặt đầu tiên, Triệu Tiêu 4 tuổi, Tống Cẩn 12 tuổi, lúc đó Hoàng Thái Hậu Đại Kỳ cực kỳ thích Triệu Tiêu, bà thường với kém 8 tuổi là tốt nhất rồi.

      Kém tuổi tốt á? Tống Cẩn cũng cho là như vậy. Chính bởi vì kém 8 tuổi, cho nên dù Triệu Tiêu có tiến cung trở thành phi tử của nữa cũng phải nuôi dưỡng từ từ giống như nuôi con dâu vậy.

      Trở lại con đường náo nhiệt của Lương Châu, ngày đó đúng vào dịp ở đây có tổ chức lễ hội chọi trâu, cho nên người đường đặc biệt đông, chen vai sóng đôi, Tống Cẩn chỉ cần liếc mắt nhìn trong đám người là nhìn thấy Triệu Tiêu, ra cũng coi như là có duyên phận, ít nhất sau này nghĩ như vậy.

      Trước tiên Tống Cẩn quan sát Triệu Tiêu, cổ của bé có đeo chiếc túi, bên trong có đựng ít bạc vụn, kiễng chân lên mua bánh bao, sau đó rời , Tống Cẩn cũng biết bị trúng tà gì, cầm mớ bạc lẻ đến chỗ tiệm bánh bao, sau đó đổi hết tiền của về.

      Tiếp đó, ngay đằng sau Triệu Tiêu.

      “Này.” Tống Cẩn đứng đằng sau gọi bé.

      Triệu Tiêu quay đầu lại.

      Tống Cẩn thay đổi cách gọi: “Bé con.”

      Triệu Tiêu vẫn quay đầu lại như cũ.

      Tống Cẩn lại thay đổi cách gọi: “Tiểu nha đầu.”

      bé vẫn quay đầu lại.

      Tống Cẩn bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai của Triệu Tiêu, xoay bé trở về.

      Lúc quay lại, khuôn mặt của Triệu Tiêu đầy nước mắt, trong miệng nhét nửa cái bánh bao khiến khuôn mặt nhắn phình to ra, ẩm ướt, trong đôi mắt sáng ngời của bé tràn đầy nước mắt, nháy mắt máy cái là nước mắt rơi xuống.

      “Khóc cái gì?” Tống Cẩn bỏ tiền vào trong tay áo của mình trước, sau đó mở miệng hỏi Triệu Tiêu.

      Triệu Tiêu hít hít cái mũi đỏ bừng: “ thấy ca ca đâu nữa rồi…”

      Qủa nhiên là đứa trẻ này bị lạc mà, Tống Cẩn nhìn nửa cái bánh bao trong tay bé đầy ghét bỏ: “Ngươi là con cái nhà ai thế?”

      Triệu Tiêu nuốt bánh bao trong miệng xuống, sau đó vừa khóc vừa : “Ta tên là Tiểu Ngũ.”

      Tống Cẩn đau đầu: “Tên của ngươi là gì?”

      Triệu Tiêu chùi nước mắt: “Phụ thân gọi ta là Tiêu Tiêu.”

      Đầu Tống Cẩn ngày càng đau hơn: “Ngươi họ gì?”

      Triệu Tiêu mở to đôi mắt sưng đỏ, trả lời câu hỏi của Tống Cẩn.

      Sau đó sau lưng Tống Cẩn có thêm 1 cái đuôi , đến tửu lâu ăn cơm, Triệu Tiêu cũng sau lưng , ngồi xuống bàn, bé cũng trèo lên ghế ngồi xuống bên cạnh .

      Tống Cẩn tốt bụng lên tiếng khuyên bảo: “Ta phải là ca ca của ngươi đâu..”

      Dường như Triệu Tiêu nghe hiểu lời của , bé cúi đầu xuống, bộ dáng nhu thuận này khiến cho Tống Cẩn mềm lòng, bảo tiểu nhị lấy thêm bộ bát đũa nữa.

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên và : "Đa tạ tỷ tỷ…”

      Sắc mặt của Tống Cẩn lập tức trầm xuống, đúng là đứa bé có mắt nhìn gì cả.

      Triệu Tiêu lqd yên lặng nằm sấp ăn cơm, ăn no xong nước mắt mặt cũng biến mắt, tiểu nương trắng trẻo nõn nà, lúc cười ra 2 cái lúm đồng tiền.

      Sau khi ăn xong, Tống Cẩn muốn ra chợ xem chọi trâu, Triệu Tiêu vẫn theo , tấc cũng rời, lúc đó nghĩ rằng, chờ khi hồi cung rồi, nếu như tìm thấy phụ mẫu của đứa bé này mang nó vào cung cũng tốt, cho dù có thêm người nữa Đông Cung cũng thiếu thức ăn, hơn nữa tiểu nương này cũng ăn nhiều lắm, nuôi lớn rồi còn có thể nghĩ cách kiếm tiền hồi lại vốn.

      Triệu Tiêu bốn
      [​IMG]
      Phương LăngIluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :