1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45

      Editor: Preiya

      Buổi sáng Tống Cẩn ra cửa mua bữa sáng, đặc biệt hỏi Triệu Tiêu có muốn ăn chút gì , chỗ trường thi vắng vẻ, cũng có nhiều đồ ngon, Triệu Tiêu suy nghĩ chút, quá kén chọn: “Chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi”

      Vẻ mặt Tống Cẩn tràn ngập ý cười, sau đó cầm lấy nắm tiền lẻ bỏ vào túi mình rồi ra ngoài.

      Lúc Triệu Tiêu ở trong phòng mang giày, di động đặt ở đầu giường liền vang lên, chỉ kịp mang được chiếc, còn chưa kịp mang chiếc thứ vào nhưng đành nhảy cò cò đến chỗ đầu giường, cầm di động lên, bấm nút nghe đặt sát bên tai.

      “Tiêu Tiêu, dậy chưa?” Là Cố Nhất Minh, trong giọng của cậu có thể nghe thấy hưng phấn khó mà che giấu được.

      “Dậy rồi, mang giày đây.” Triệu Tiêu đáp, đột nhiên lại nhớ đến chuyện Cố Nhất Minh muốn đến đây để cổ vũ tinh thần cho , khỏi mở miệng: “Cậu đến đây sao?”

      Cố Nhất Minh muốn đôi co với Triệu Tiêu, bèn thẳng vào vấn đề: “Cậu ở phòng số mấy?”

      Triệu Tiêu cũng nhớ nổi số phòng của bản thân, “Đợi chút” rồi mang giày ra khỏi cửa, sau đó ngước nhìn số phòng cánh cửa, đúng lúc này, có giọng mang theo ý cười truyền tới từ bên trái: “Đứa ngốc này.”

      Triệu Tiêu quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Nhất Minh đầu bóng lưỡng, tay mang theo túi xách to đứng hành lang.

      Đối với việc Cố Nhất Minh ngàn dặm xa xôi mang bữa sáng đến đây, đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy khó xử: “Cảm ơn nhé, Minh Minh, nhưng mà…”

      “Cảm ơn cái gì, chỉ là tiện đường mua thôi mà.” Cố Nhất Minh khoát tay ra vẻ rộng rãi, sau đó giả vờ xem xét căn phòng này vài lần rồi mở miệng hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn ngủ ở phòng nào thế, mau kêu cậu ta dậy ăn , tôi mua phần đủ cho cả 3 người rồi này.”

      Triệu Tiêu: “Tống Cẩn mua bữa sáng rồi.”

      “Hả?” Cố Nhất Minh thở dài đầy tiếc nuối, “Đáng tiếc , hay là hai chúng ta ăn , cậu ta về kịp coi như có lộc ăn rồi.”

      “….” Triệu Tiêu nhìn túi lớn đựng bữa sáng, “Lãng phí rất tiếc, để tôi gọi điện thoại bảo Tống Cẩn trở về đây .”

      Cố Nhất Minh sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Vậy gọi nhanh , nếu bữa sáng nguội mất đấy.”

      Lúc Triệu Tiêu gọi điện thoại cho Tống Cẩn, Cố Nhất Minh chợt nghĩ đến câu “Thoát khỏi đàm tiếu của người đời, tình địch tan thành mây khói”, tình địch của cậu đúng là mạnh , lại còn là cửu ngũ chí tôn nữa chứ, nhưng cửu ngũ chí tôn sao, chẳng qua chỉ là thanh niên mang tư tưởng của người già thôi mà.

      Vào lúc Triệu Tiêu cúp điện thoại, Cố Nhất Minh còn bận so sánh những ưu điểm và nhược điểm của mình và Tống Cẩn. Đầu tiên là về phần cứng, cậu càng có lợi thế về trẻ tuổi và tiền bạc hơn Tống Cẩn nhiều…Đẹp trai sao, ít nhất cậu còn cao hơn Tống Cẩn đến 2,3 cm lận, dù sao cậu cũng cao 1m85, còn Tống Cẩn à, nhiều lắm chỉ khoảng 1m82 là cùng, tuyệt đối thể đến mức 1m85 được.

      Xét về phần mềm, cậu là con trai của nhà tư bản, tương lai còn nhiều rộng mở, của cải dồi dào, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa cung có phong lưu ong bướm, quan trọng nhất là cậu còn có khiếu hài hước để thu hút phụ nữ (nhưng điều này có thể bỏ qua, bởi vì nha đầu Tiêu Tiêu này căn bản là hiểu được hài hước của cậu); về phần Tống Cẩn á, cậu ta có cái gì đâu? Cậu ta còn chưa tốt nghiệp trung học nữa là, cho dù ở nơi này lấy thân phận của Tống Cẩn mà sống, về phần gia sản, nhiều lắm cũng chỉ đạt mức trung bình, nhưng lại có điều, nguồn gốc của Tống Cẩn lại cao quý hơn cậu rất nhiều.

      Ngoài ra, Tống Cẩn còn có những ưu thế gì nữa nhỉ, Cố Nhất Minh tự tin nhếch môi, cho dù là nhiều lắm, nhưng về phương diện kia, có kinh nghiệm phong phú hơn cậu sao? Nếu như tính, vậy cho tính luôn, cậu ta cũng được xem là có nhiều kinh nghiệm làm việc như cậu. Dĩ nhiên là Tống Cẩn cũng còn có những ưu điểm khác, ví dụ như ở gần quan được ban lộc, ví dụ như da mặt của cậu ta còn dày hơn cậu lớp.

      Quả nhiên đàn ông và phụ nữ rất giống nhau, càng sống lâu da mặt lại càng dày, da mặt của Tống Cẩn còn dày hơn cả bác bán hàng ngoài chợ nữa. Nghĩ như vậy, Cố Nhất Minh lại đau đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn sao? Có quay về ?”

      Tống Cẩn sao à, Triệu Tiêu lqd có chút ngại ngùng mở miệng, trong lòng nghĩ thầm sao làm người lại có thể mặt dày như thế được nhỉ: “ ấy hỏi cậu mua cái gì tới, nếu như có cái mà ấy thích ăn thôi vậy.”

      Cố Nhất Minh cười khẽ, cười đến nỗi khóe miệng đều co rút lại, cậu ngừng lại lát, vô cùng có phong độ ở miệng: “ sao, sao, đúng là tôi cũng biết là cậu ta thích ăn cái gì.”

      Sau đó bao lâu Tống Cẩn trở về, cầm trong tay phần bữa sáng là món mì vằn thắn, lúc mở nắp hộp ra, khói nóng và mùi thơm ngào ngạt bay tứ phía.

      Tống Cẩn bình thản nhìn các loại thức ăn sáng Cố Nhất Minh đặt bàn, chống lại ánh mắt muốn ăn của Triệu Tiêu: “Bạn học Cố mua bữa sáng đến mà lại chỉ mua cho phần, lãng phí đúng là rất đáng tiếc đấy.”

      Triệu Tiêu phản đối, vì vậy tiếp tục ăn bánh bao do Cố Nhất Minh mang đến, chỉ là những bánh bao này để hơi lâu nên nguội mất, nhưng mùi vị vẫn rất ngon, Triệu Tiêu cười với Cố Nhất Minh: “Ăn ngon lắm.”

      Bữa sáng đánh trận này, Cố Nhất Minh nghĩ là mình đánh thắng, có điều cũng tính là thua, vậy chính là hòa , chủ yếu là do da mặt của đối phương quá dày.

      9 giờ bắt đầu thi lùi xe, Triệu Tiêu thi sau Tống Cẩn. Bởi vì Tống Cẩn có tập luyện nhiều nên cảm thấy hồi hộp; sau khi thi rất thuận lợi, Triệu Tiêu lại càng căng thẳng hơn, Cố Nhất Minh đeo kính mắt đứng ngoài trường thi và làm động tác ra dấu ý bảo cần phải căng thẳng quá.

      Triệu Tiêu gật đầu với Cố Nhất Minh, cách đó xa, Tống Cẩn ra từ hành lang chuyên dụng cho người thi xong, việc đứng '
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46

      Editor: Preiya

      Tống Cẩn trở thành đệ tử đặc biệt của giáo sư Vương Chí Hạ- giảng viên ngành cơ giới học của khoa điện tử đại học S, từ kẻ có bằng cấp biến thành người vô cùng có văn hóa, trở thành nghiên cứu sinh năm nhất của đại học S, Triệu Tiêu chạy đến phòng của Tống Cẩn để hỏi làm sao có thể làm được như vậy, đáp án của Tống Cẩn rất đơn giản: “Đương nhiên là dựa vào thực lực rồi.”

      Sau đó Triệu Tiêu nhìn thấy chứng chỉ khoa học ở Mỹ, bèn chỉ tay vào nó: “Đây chính là thực lực của Người đấy à.”

      Tống Cẩn bình tĩnh liếc nhìn tấm chứng chỉ khoa học mà ba Tống làm cho , mặt đỏ tim đập bỏ nó vào trong ngăn kéo: “Chỉ là nước cờ đầu thôi, sau khi có được cái trẫm vứt nó .”

      Triệu Tiêu: “Đây là cả vấn đề về tin tưởng đấy.” Nước cờ đầu sai, nhưng ngay cả tấm bằng này mà cũng làm giả được nữa sao?

      “Tin tưởng?” Đột nhiên Tống Cẩn kéo lấy tay Triệu Tiêu để ngồi đùi mình: “Chẳng lẽ Tiêu Nhi của chúng ta bằng lòng lấy người đàn ông làm chồng nếu người đó chỉ có bằng sơ trung thôi ư?”

      ra Tống Cẩn cũng biết là mình chỉ có bằng sơ trung kia đấy, phải luôn rất cứng nhắc hay sao? Triệu Tiêu nhếch môi, thẳng thắn : “Nô tỳ cũng phải là người chỉ coi trọng bằng cấp.”

      sao?” Tống Cẩn liếc nhìn Triệu Tiêu, “Trẫm còn nghĩ em ở trong xã hội này ít nhất tiếp thu được ít văn minh, bắt đầu xem trọng người có bằng cấp rồi chứ?”

      Triệu Tiêu: “….”

      Triệu Tiêu phải là người xem trọng bằng cấp, chỉ xem trọng bằng cấp đối với mình Tống Cẩn thôi, bởi vì đây là ưu thế duy nhất của , giờ ưu thế này cũng còn nữa rồi. Nhưng phụ nữ đúng sinh vật mâu thuẫn, tại sao lúc nhìn Tống Cẩn viết bài chúc mừng giáo sư Vương Chí Hà có bài luận văn được đăng báo trong lòng lại có cảm giác kiêu ngạo nhỉ?

      Tống Cẩn lqd chuyển vào khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh ở đại học S, điều kiện sinh hoạt trong ký túc xá này so ra còn tốt gấp đôi cả ký túc xá chính quy nữa, phòng của nghiên cứu sinh là phòng đơn hai giường ngủ, hơn nữa số Tống Cẩn rất tốt, bạn cùng phòng của thuộc dạng ra nước ngoài trao đổi, cho nên trong phòng chỉ có mình ở.

      Lúc Triệu Tiêu bị Tống Cẩn sai đến ký túc xá của để giúp dọn vệ sinh, liền hỏi: “Sao bây giờ Người mới khai giảng?”

      Tống Cẩn: “Cũng phải là khai giảng, chỉ là gần đây hợp tác triển khai hạng với giáo sư Vương.”

      Đối với Triệu Tiêu mà , từ “triển khai” này rất xa xôi, nhìn giường của Tống Cẩn lát rồi cảm khái : “Giường của Người còn lớn hơn giường của bọn em nhiều.”

      Tống Cẩn nhìn chiếc giường, suýt chút nữa ra miệng, như vậy tốt sao? Có thể đủ cho hai người ngủ luôn đấy.

      Triệu Tiêu nhét chăn của Tống Cẩn vào chiếc túi chữ nhật, Tống Cẩn nhìn thấy thiếu chút nữa là nhét luôn mình vào đó, bèn buông chổi lông gà xuống qua hỗ trợ.

      Tống Cẩn cũng nhét được chăn vào, bất quá chỉ có thể chỉ huy: “Góc bên đó xếp ngay chưa? Hai góc phải khớp vào nhau.”

      Triệu Tiêu hờn dỗi quăng chăn xuống: “ làm nữa.”

      Chiếc chăn mềm mại được trải ra, Tống Cẩn ngồi xuống, sau đó nẳm ngửa cả người lên, thoải mái thở dài: “Chăn này mềm .”

      Triệu Tiêu để ý tới Tống Cẩn.

      Tống Cẩn xoay người lại thương lượng: “Tiêu Nhi, chăn trong ký túc xá của em có mềm , nếu trẫm đổi chiếc chăn bằng lụa này cho em nhé?”

      Trung tuần tháng 12 là thời điểm diễn ra cuộc thi văn cấp 4, bây giờ thời tiết rất lạnh, Triệu Tiêu mang hai đôi tất, mặc xong mới phát ra là vẫn còn lạnh, nên về mang thêm đôi nữa vào.

      Tống Cẩn đứng dưới ký túc xá của nữ sinh đợi , cầm trong tay chiếc radio vừa mới thay mua về. Bởi vì mỗi tuần lễ, Tống Cẩn đều chạy tới dưới lầu ký túc xá của vài lần cho nên nhóm bạn cùng phòng của Triệu Tiêu đều hỏi: “Người ở dưới lầu kia chính là soái ca mà cậu tìm được sau khi chia tay Cố Nhất Minh sao?”

      Triệu Tiêu: “ ra vẫn luôn là ấy.”

      “Woa, phải là mối tình đầu đấy chứ?”

      “Hay là mối tình đầu nhỉ?”

      “…..”

      Triệu Tiêu lqd cảm thấy con người ở đây đặc biệt coi trọng “Lần đầu tiên”, nhất là về vấn đề tình cảm càng coi trọng hơn nữa, ví dụ lần đầu tiên hôn môi được gọi là nụ hôn đầu tiên, ví dụ như người đầu tiên được gọi là mối tình đầu, ngoài ra còn có vân vân và vân vân.

      Dựa theo phép tính toán của nơi này, đêm đầu tiên của Triệu Tiêu Nhi được dành cho Tống Cẩn, nụ hôn đầu tiên cũng là Tống Cẩn, về phần mối tình đầu, Triệu Tiêu tiếc nuối thở dài, lại vẫn là Tống Cẩn nữa rồi.

      Về phần đêm đầu tiên dành của Tống Cẩn, nụ hôn đầu tiên và mối tình đầu của , Triệu Tiêu biết là ai, dù sao phải là được. Nhưng Triệu Tiêu đột nhiên rất muốn biết lời tỏ tình “đầu tiên” của Tống Cẩn là dành cho ai vậy? Vừa tò mò, lại cũng có chút ghét bỏ .

      Đại Kỳ ca ngợi tình chung thủy từ đầu đến cuối, nhưng tuyệt đối tán dương tất cả khía cạnh của gã Hoàng đế, cho nên lúc trước, Triệu Tiêu khó chịu với đám oanh oanh yến yến trong hậu cung của Tống Cẩn, nhưng vì vậy mà ghét bỏ .

      Nhưng mà bây giờ, Triệu Tiêu có chút đắn đo về cảm xúc ghét bỏ đó, cho nên lúc xuống lầu, ánh mắt nhìn Tống Cẩn của liền thay đổi.

      Lúc Triệu Tiêu nhận lấy chiếc radio từ trong tay Tống Cẩn, Tống Cẩn rất lo lắng cầm lấy chiếc túi đựng dụng cụ làm bài thi của lên xem rồi thay kiểm tra xem có phải mang đầy đủ rồi .
      Triệu Tiêu ngước mắt nhìn , muốn rồi lại thôi.

      Tống Cẩn: “Có chuyện gì .”

      Triệu Tiêu nhếch miệng: “Hoàng…Tống Cẩn, đối tượng mối tình đầu của Người là ai vậy?”

      Bàn tay cầm lấy túi đựng văn phòng phầm của Tống Cẩn chợt cứng lại, nghiêm giọng : “Mối tình đầu cái gì?”

      đường ăn điểm tâm, Triệu Tiêu giải thích về “mối tình đầu” cho Tống Cẩn nghe, kết quả là bị hỏi lại: “Vậy em sao?”

      “Của em ấy à, dù sao cũng phải Hoàng Thượng là được rồi.” Triệu Tiêu hất cằm, “Nhưng mà em quên mối tình đầu của mình là ai, bởi vì chuyện này cũng quá xưa rồi.”

      Tống Cẩn cười lạnh tiếng: “Em rằng mối tình đầu chính là người đầu tiên mà mình thích, trẫm cảm thấy mối tình đầu của em có lẽ là bánh hạnh nhân hoặc là nước có ga
      [​IMG]
      AbbyIluvkiwi thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47 Cuồn cuộn khi tiến hành

      Editor: Preiya

      Nỗi ủy khuất của Triệu Tiêu nhiều đến nỗi cả vũ trụ cũng chứa hết, cú điện thoại đúng lúc của Tống Cẩn giúp xả hết nỗi buồn bực ra, Triệu Tiêu dựa người vào hàng rào chắn vừa xoa bóp cẳng chân, lúc muốn mở miệng chợt nhớ ra mình hứa với Cố Nhất Minh là phỉ nhổ cậu ta có phúc nên liền che miệng lại: “Em chỉ là giúp đỡ người bạn gặp chút vấn đề thôi mà.”

      Tống Cẩn ràng tin lời : “Có phải em lại người ta bắt nạt nữa rồi ?”

      “Làm sao có thể.” Triệu Tiêu vừa tựa người vào tay vịn vừa thêm mấy bước: “Em chỉ lấy giúp người làm niềm vui thôi mà.”

      Ở đầu dây bên kia,Tống Cẩn phát hỏa: “Sao thấy em nhiệt tình như vậy với trẫm hả, mau nhanh lên, vì sao em lại phải giúp nữ sinh kia lấy cái này cái nọ?”

      “Em ở đâu?” Còn chờ Triệu Tiêu trả lời, Tống Cẩn lại đoán: “Có phải bị bắt nạt rồi ?”

      Đột nhiên Triệu Tiêu thấy trong lòng rất ấm áp, mặc kệ là ở đây quen được với bao nhiêu người bạn tốt, mặc kệ là trong lòng thay đổi như thế nào ở trong lòng , Tống Cẩn luôn giữ vị trí đặc biệt, ngoài ra cũng tin chắc là mình ở trong lòng cũng như vậy, loại đặc biệt này chính là thể chịu được khi người kia bị bắt nạt. theo cách ở đây chính là, Tống Cẩn có thể lừa gạt , có thể coi thường chỉ vì mới có bằng sơ trung, nhưng nếu có người dám coi thường nhất định tranh cãi với người đó.

      Tống Cẩn lại hỏi thêm lần nữa, nhưng lần này thay đổi cách đặt câu hỏi: “Bây giờ em ở đâu thế?”

      Triệu Tiêu kháng cự lại áp lực bèn thành khai báo: “ Nữ sinh này là người bạn của Cố Nhất Minh, vì ta thấy lạnh nên cậu ấy nhờ em lấy áo khoác giùm, cho nên đây cũng là chuyện thôi mà, em cũng phải bị người ta bắt nạt.”

      Sau khi Tống Cẩn nghe lời giải thích của xong, hề cảm thấy nhõm mà trái lại càng thêm thêm nghiến răng nghiến lợi: “Người phụ nữ có đầu óc này!”

      Triệu Tiêu vẫn leo lên đến tận lầu 6 để lấy áo khoác cho Hoàng Tâm Thiền, muốn bỏ dở nửa chừng, lòng cảm thấy rất lo cho mặt mũi của Hoàng Tâm Thuyền, bởi vì Tống Cẩn đứng chờ bên dưới tòa nhà 35 và muốn cùng đưa áo khoác cho ta.

      Áo khoác mà bạn cùng phòng với Hoàng Tâm Thuyền đưa cho Triệu Tiêu là áo khoác lông dê màu vàng nhạt, đó còn có mùi nước hoa thoang thoảng, Tống Cẩn bình thường chợt nhíu mũi lại, vừa bên cạnh Triệu Tiêu vừa giáo huấn : “Về sau được như thế nữa nghe chưa, em là em vận chuyển à?”

      Triệu Tiêu lắc đầu cái: “Đương nhiên là phải rồi.”

      Mặt của Tống Cẩn vẫn lạnh tanh như vậy, dùng tư thái của trưởng bối để răn dạy tiểu bối: “Đầu óc phát triển thêm chút nữa được , làm người có việc cần làm và việc cần làm, trẫm nghĩ là em có kiên nhẫn để làm việc từ thiện, nhưng cũng cần biểu ra mình là người dễ dãi.”

      Triệu Tiêu cảm thấy những lời của Tống Cẩn có lý: “Ý của Hoàng Thượng là được để rớt giá nhân phẩm đúng ?”

      Tống Cẩn nhếch môi rồi vỗ đầu : “ khác nhau là mấy, em hiểu như vậy cũng được…”

      Triệu Tiêu đồng ý với những lời của Tống Cẩn, nhưng quen thói phản bác rồi: “Nhưng mà thầy giáo ở sơ trung cần nề hà những chuyện nhặt mà.”

      Tống Cẩn cảm thấy đau đầu, vuốt mái tóc dài của Triệu Tiêu, im lặng lát: “Đó là bởi vì người những lời này căn bản là muốn làm những chuyện như thế, cho nên mới cổ vũ cho người khác làm.”

      Triệu Tiêu chợt tỉnh ngộ sâu sắc, nhìn Tống Cẩn: “Bọn họ đúng là xấu xa .”

      Tống Cẩn cũng cười, ý bảo trẻ dễ dạy: “ giờ biết cũng chưa muộn.”

      Triệu Tiêu đưa áo khoác tay cho Tống Cẩn xem: “Chúng ta cũng cần mang tới nữa, có những việc cần làm nhưng cũng có việc cần làm.”

      Tống Cẩn nắm tay Triệu Tiêu, giọng điệu lạnh nhạt: “Triệu Tiêu, trẫm dạy em câu , những việc giúp người nhất định phải để cho người nọ biết, bởi vì đây là ân tình, nếu toi công bận rộn rồi.”

      Triệu Tiêu há hốc miệng: “Hoàng Thượng suy nghĩ chu đáo.”

      Tống Cẩn khẽ hừ tiếng, ngừng lại lát rồi ném lại cho vài câu: “Thôi, em muốn thế nào là thế đó , có số việc dù có dạy em cũng chẳng hiểu, cũng làm được, nếu em làm được mà còn ép em tốt lắm.”

      Triệu Tiêu: “….”

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Tống Cẩn lqd lườm cái, “Cho nên từ nay về sau, muốn làm chuyện gì đều phải thương lượng trước với trẫm là được rồi.”

      Triệu Tiêu ôm lấy cánh tay Tống Cẩn, híp mắt lại giống chú mèo con: “Vậy nếu như Hoàng Thượng muốn bán nô tỳ có phải là nô tỳ cũng phải thương lượng trước với Người ?”

      Tống Cẩn rút cánh tay mình về: “Em cảm thấy bản thân mình có thể bán được bao nhiêu tiền?”

      Triệu Tiêu hừ tiếng rồi quay sang chỗ khác.

      Tống Cẩn lại nắm tay Triệu Tiêu thêm lần nữa và câu tình cảm kỳ quái: “Tiêu Nhi, em phải nhớ cho kỹ, em chỉ có thể bán cho trẫm mới có giá tốt được.”

      Triệu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Tống Cẩn, trong lòng cẩn thận cân nhắc lại lời này, dẫu vậy vẫn có chút ngọt ngào, nhưng mà sao nghe đáng đánh đòn thế nhỉ?

      Triệu Tiêu nhìn thấy Cố Nhất Minh và Hoàng Tâm Thuyền ở chỗ dốc Tình Nhân, trăng treo cành liễu, chiếu xuống mặt đất. Đại học S nổi danh là nơi có nhiều địa điểm dành cho tình nhân, oanh oanh yến yến, chàng chàng thiếp thiếp, mỗi lần ngang qua nơi này đều cảm nhận được mùi vị ngọt
      [​IMG]
      Phương LăngTồn Tồn thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48 Cuồn cuộn khi tiến hành

      Editor: Preiya

      Tống Cẩn mua ba món ăn cộng thêm phần canh rong biển hầm xương, Triệu Tiêu chan muỗng canh vào cơm rồi trộn đều lên ăn ngụm, bởi vì thỏa mãn mà cảm thấy đồ ăn rất ngon, hơn nữa mỹ vị trong lòng này còn ngon hơn cả những thức ăn do Ngự Thiện Phòng làm mà từng ăn trước đây.

      Bây giờ nhìn và Tống Cẩn rất giống đôi vợ chồng son.

      Tống Cẩn gắp cục sườn vào chén cơm của Triệu Tiêu rồi bình thản mở miệng: “Có phải là năm nay định tính tìm người đóng dấu hộ vào bài báo cáo của kỳ nghỉ đông, đúng ?”

      Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu xuống, bởi vì trước kia thường xuyên làm như vậy, bài báo cáo thực tập đều là đóng dấu cho xong việc, hơn nữa còn là do Cố Nhất Minh làm giúp.

      Triệu Tiêu im lặng nhai ngụm cơm: “Em tìm được chỗ để thực tập…”

      Sau đó Tống Cẩn cũng gì, Triệu Tiêu học chuyên ngành phát thanh viên, đúng là khó kiếm chỗ để thực tập hơn các ngành khác, mỗi học kỳ trường đều đề cử số sinh viên đến đài phát thanh hoặc là đài truyền hình để thực tập, nhưng trong số những người đó có tên Triệu Tiêu.

      Đây là vấn đề nghiêm túc, Tống Cẩn gắp nhúm măng tây vào trong chén của : “Để trẫm nghĩ cách xem sao.”

      Buổi chiều, Tống Cẩn lại đến phòng thí nghiệm của mình như cũ, còn Triệu Tiêu ở lại phòng ký túc xá chơi máy tính của , hôm nay về trễ, Triệu Tiêu xem phim cả buổi chiều nên mắt đau xót vô cùng khó chịu, đứng lên duỗi thắt lưng và nhìn ra bên ngoài, toàn bộ bầu trời tối hẳn khiến cho tầm nhìn trở nên hạn chế, toàn bộ khuôn viên trường đại học S đều bị tuyết trắng bao phủ, xem ra chắc là lạnh lắm đây.

      Lúc Tống Cẩn trở lại ký túc xá, mái tóc húi cua ngắn ngủn của có dính ít tuyết, Triệu Tiêu nhìn thấy thế liền duỗi tay ra vuốt xuống cho , vừa lau vừa : “Sao lại che ô chứ?”

      Tống Cẩn với tay lên nắm lấy tay và khẽ nhếch môi: “Quên mất rồi.”

      Cơm tối ăn tại Thiên Phủ Các, là quán ăn nằm đối diện trường học rất nổi tiếng về các món cay Tứ Xuyên, Triệu Tiêu rất thích ăn cay, vừa ăn vừa uống nước liên tục đến nỗi đôi môi sưng đỏ bừng, trái ngược lại với , Tống Cẩn hề thích ăn cay, chỉ nhờ ông chủ quán hâm nóng lại bình rượu Hoa Điêu rồi nhấp chút. Làn khói nóng bốc lên từ bình rượu lượn lờ trong khí cùng mùi rượu ngập tràn.

      Triệu Tiêu lqd để ly xuống trước mặt Tống Cẩn: “Nô tỳ cũng muốn uống nữa.” giờ quên tất cả tôn ti trật tự, vô cùng thẳng thắn gọi Tống Cẩn rót rượu cho mình.

      Tống Cẩn khẽ cười rồi rót cho nửa ly: “Uống chậm thôi, rượu này mạnh lắm đấy.”

      Triệu Tiêu nhận lấy cái ly, sau đó giơ lên: “Nô tỳ kính chúc Hoàng Thượng, mong rằng…”

      “Mong rằng cái gì?” Tống Cẩn có tâm trạng vô cùng tốt, nhìn Triệu Tiêu với vẻ mặt vô cùng mong chờ những gì mà sắp ra.

      Triệu Tiêu cười cười: “Mong rằng nghiệp của Hoàng Thượng thành công, sớm thành gia lập nghiệp,nhanh chóng phát tài, tiền bạc cuồn cuộn.” xong, uống hớp rượu Hoa Điêu trong chén sứ.

      Tống Cẩn cũng giơ ly lên, bộ dáng nhìn có chút đứng đắn nhưng lại đứng đắn: “Trẫm cũng mong rằng Tiêu Nhi có thể thuận lợi tốt nghiệp và ….sớm sinh quý tử.”

      Triệu Tiêu chưa từng nghe thấy nhiều lời chúc hữu ích của Tống Cẩn như vậy, vui vẻ gật đầu cái: “Cảm ơn Hoàng Thượng.”

      Tống Cẩn vươn ly ra chạm vào ly của Triệu Tiêu: “Vậy …Cùng nhau cố lên nhé.”

      “Được, được.” Triệu Tiêu gật đầu, “Cùng nhau cố lên nào.”

      Sau khi cơm no rượu say, Tống Cẩn lại dẫn Triệu Tiêu dạo quảng trường ở đằng sau trường học, mặc dù trời có tuyết rơi nhưng ở đây hề buồn tẻ, mà trái lại còn có ít người lấy máy ảnh ra chụp ảnh, Tống Cẩn cũng dùng di động để chụp cho tấm, sau đó Triệu Tiêu quấn lấy Tống Cẩn đòi cùng chụp hình chung.

      Trong ảnh chụp, Tống Cẩn mặc chiếc áo măng-tô to màu đen, còn Triệu Tiêu mặc chiếc áo bông màu đỏ, người cười tươi như hoa nở, người còn lại mím môi, mặt chính là vẻ biểu cảm kinh điển.

      Tống Cẩn nhìn trung tâm thương mại nằm ở phía đối diện: “ đến đây rồi mua quần áo để mừng năm mới .”

      Tống Cẩn là làm, chỉ xem từ xuống dưới mà còn từ ngoài vào trong, lúc vào cửa hàng bán đồ nội y, khuôn mặt nhắn của Triệu Tiêu đỏ bừng, Tống Cẩn cũng hơi đỏ mặt, quay đầu vì xấu hổ, sau đó mở miệng với : “Qua đó chọn nhanh cái .”

      Triệu Tiêu vô cùng băn khoăn giữa những cái có viền tơ và có viền tơ được treo giá hàng, đỏ mặt: “Hoàng...Tống Cẩn, em cũng biết nên chọn cái nào đây nữa…”

      Người bán hàng mặc đồng phục màu đỏ cười đề nghị: “Bạn trai mau chọn giúp bạn nào.”

      Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn,
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Phương LăngTồn Tồn thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49 Cuồn cuộn khi tiến hành

      Editor: Preiya

      “Ở đây, cup B trung bình sao?”

      ra khi Triệu Tiêu nghe xong những lời này cũng có cảm giác gì mấy, bởi vì cảm thấy vấn đề mà Tống Cẩn hỏi chính xác là về cấp bậc phát triển thân thể người phụ nữ ở nơi này, kết quả là giây sau, lại hỏi thêm câu nữa: “Vậy cup B của Tiêu Nhi có giống với cup B của họ ?”

      Những lời này giống nhau, đây là sỉ nhục nghiêm trọng nhân cách của , chỉ chất vất trình độ của mà còn chất vấn cả tính trung thực, Triệu Tiêu liền trợn mắt hạnh lên, căm tức nhìn Tống Cẩn: “Em làm nữa.”

      Tống Cẩn nghe theo Triệu Tiêu, liếc mắt nhìn cái rồi cười khẽ, sau đó nhàng hôn cái lên đôi môi đỏ mọng của , lúc này đôi mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao, dùng mũi môi mình khẽ cọ lên mũi của : “Sai rồi, trẫm biết sai rồi….Trẫm tái phạm nữa đâu.” Lúc này, trông Tống Cẩn giống như người thiếu niên trẻ tuổi, mà mình thích những lời ngọt ngào, bởi vì mình quý giận dỗi mà cảm thấy bất an, cũng vì lời nặng vô tình của mà bỏ qua nguyên tắc để cầu xin tha thứ.

      Triệu Tiêu liền hừ tiếng rồi luôn tay vào trong áo ngủ của Tống Cẩn: “Về sau Hoàng Thượng được với nô tỳ những lời này nữa.”

      Giọng của của Triệu Tiêu vừa mềm mại vừa dịu dàng, giống như lụa sa tin, Tống Cẩn nghe xong cảm thấy cả người mình như nhũn ra, tiếp tục lâu lâu lại sờ thêm tý, hai bàn tay từ từ di chuyển xuống hông của , mười ngón tay bấm da thịt bóng loáng nhẵn nhụi làm cho nhiều chỗ bị sưng đỏ lên.

      Vừa ngứa lại vừa đau, có chút chờ mong, cũng có sợ hãi và căng thẳng, Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, bời vì đôi mắt của chảy nước mắt nên trông càng thêm sáng lấp lánh.

      Tống Cẩn động tình bèn nâng eo của Triệu Tiêu lên, sau đó chậm rãi đẩy áo của lên, nhiệt độ trong phòng phải là quá lạnh, nhưng cũng có thể khiến cho làn da của nổi lên tầng da gà .

      Đột nhiên Triệu Tiêu vùi mặt mình vào trong chăn, Tống Cẩn hôn lên xương quai xanh của : “Lạnh lắm sao?”

      Cả người của dán dính lên người Tống Cẩn: “Hoàng Thượng..”

      Tống Cẩn chui người vào trong chăn và cởi quần giữ ấm của mình ra, sau đó ném chiếc quần lên phía đầu giường, đúng lúc này, có chiếc hộp rơi ra khỏi túi quần.

      Triệu Tiêu nghiêng đầu lại nhìn, còn chưa nhìn được đầu bị Tống Cẩn kéo lại và hôn lên, sau khi hôn nửa ngày, Tống Cẩn lại nhanh chóng cởi bỏ áo của mình, ngực cọ cọ lên chỗ cao ngất của ngực Triệu Tiêu, khiến cho hai cẳng chân của liền cong lên.

      Tống cẩn ngậm chắt lấy viên đỏ tươi, đầu tiên dùng lưỡi để liếm nó vài vòng, sau đó lại ngừng liếm láp, tạo nên thanh vang dội và để lại vệt nước ẩm ướt, sáng lấp lánh.

      “Mai nhụy đỏ bừng nhiều điểm tiếu, lộ hoa mát thấm kiều nho.”

      Tống Cẩn rời khỏi môi Triệu Tiêu, rồi kéo chăn lên, bao bọc cả người mình và vào trong chăn.

      Tầm nhìn bỗng chốc bị chăn che tối , cho nên hành động cũng càng táo bạo thêm chút, bàn tay bé của Triệu Tiêu sờ lên khối thịt trước mặt Tống Cẩn, nhéo nhéo, sau đó hỏi : “Đau ?”

      Tống Cẩn tiến đến gần sát bên tai : “Tiêu Nhi có thể nhéo mạnh hơn, trẫm chịu được.”

      Triệu Tiêu cười khanh khách, sau đó cúi đầu xuống và liếm lên ngực của Tống Cẩn, đồng thời bên ôm chặt lấy lưng của , hôn dọc theo đường xuống, hai bàn tay bé của đặt mông của , sau đó làm ra hành động mà bản thân mình muốn làm nhất, vỗ hai cái mông của Tống Cẩn, “Bốp bốp” hai tiếng, thanh trong trẻo vang lên, có cảm giác vô cùng co giãn.

      Ánh mắt của Tống Cẩn trở nên nguy hiểm, trả thù bèn chui vào chăn cắn lên viên đỏ bừng, Triệu Tiêu bị đau nên la to: “Đau.”

      Tống Cẩn hừ hừ hai tiếng, vật phồng to trong quần tứ giác chống lên đùi của Triệu Tiêu, khiến cho cả khuôn mặt bỗng chốc sung huyết đỏ bừng.

      Bàn tay của Tống Cẩn tiếp tục di chuyển xuống dưới, khẽ kéo quần lót của Triệu Tiêu ra trượt đến bắp đùi, Triệu Tiêu theo bản năng liền co rụt cả người lại, toàn thân đều run run: “Kéo ra nhanh lên …”

      Tống Cẩn nhô hẳn nửa người ra, nụ cười xuất bên khóa môi: Sao Tiêu Nhi lại kẹp chặt thế, làm sao trẫm có thể kéo ra được đây?”

      Triệu Tiêu mở hai chân ra, kết quả là Tống Cẩn thuận thế dùng hai đầu gối mình chống vào giữa hai chân , làm hai người càng thêm gần sát.

      Tống Cẩn lại càng kéo quần lót của Triệu Tiêu xuống dưới thấp hơn nữa, cho đến khi nó trượt đến xuống mắt cá chân phải của , ngón tay lại vươn xuống chỗ trơn bóng của ở phía dưới, sau đó đầu ngón tay liền chen vào khe hở hẹp.

      Bởi vì xấu hổ mà Triệu Tiêu lqd nhắm chặt hai mắt lại, mặc dù trong chăn rất tốt nhưng vẫn có chút ánh sáng tiến vào, bộ dáng của như vậy khiến cho Tống Cẩn nhìn đến ngây ngốc, cười tiếng rồi tiếp tục đưa ngón tay giữa dò xét vào phía trong thêm ba phần, sau đó lại sâu thêm ba phần nữa.

      Mãi cho đến khi Triệu Tiêu cảm thấy thoải mái, khẽ hừ tiếng.

      Tống Cẩn rút ngón tay ra, sau đó đem vật “sưng phồng to lớn” đau đến khó chịu cọt xát lên người Triệu Tiêu, khàn giọng hỏi: “Tiêu, Nhi, có thể bắt đầu được chưa?”

      ra câu “Có thể bắt đầu được chưa” này chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi, còn kịp chờ Triệu Tiệu gật đầu là Tống Cẩn thò tay ra khỏi chăn và lấy báo áo mưa cho vào trong.

      Nhất thời Tống Cẩn mở được hộp ra, nóng lòng bèn dùng răng để xé, Triệu Tiêu bèn mở mắt ra nhìn : “Hoàng Thượng làm cái gì thế?”

      Tống Cẩn ho vài tiếng: “Mũ…”

      Bong bóng? Mũ? Khuôn mặt nhắn của Triệu Tiêu liền đỏ lên, bỗng chốc hiểu ra rồi: “Chính là dùng quả bóng này để bao lại tiểu Hoàng Thượng đấy à?”

      Tống Cẩn mờ mịt trả lời: “ Chắc vậy.”

      Có thể , lòng hiếu kỳ chính là loại cảm xúc mạnh mẽ nhất của con người, ít ra là nó có thể chiến thắng ngượng ngùng, Triệu Tiêu cầm lấy chiếc hộp trong tay Tống Cẩn, dù sao cũng có kinh nghiệm tiêu diệt hết 4 hộp bong bóng ở nhà trọ rồi, nhàng mở chiếc hộp ra, sau đó lấy ra gói từ bên trong hộp.

      Tống Cẩn chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy hai cái liên tục: “Tiêu Nhi muốn làm cái gì vậy?”

      Triệu Tiêu ấp a ấp úng mở miệng: “Hoàng Thượng, hay là để nô tỳ giúp người đeo vào nhé?”

      Tống Cẩn im lặng hồi lâu, trong lòng dường như xuất tiếng thay suy nghĩ của : “Được.”

      nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò và hứng thú của Triệu Tiêu rồi gật đầu: “Đừng làm sai gì đấy nhé…”

      Vì để cho mình làm sai, Triệu Tiêu cố tình giả vờ cầm lấy tờ giấy hướng dẫn trong chăn rồi cầm lên đọc, sau đó xé mở cái ra theo đúng như lời chỉ dẫn trong tờ giấy.

      “Hiệu ứng viên bi độc đáo, tăng cảm giác toàn diện; được làm từ mủ cao su thiên nhiên của Malaysia; được tặng kèm chất bôi trơn nhập khẩu chất lượng cao dùng hương liệu..”

      Triệu Tiêu hiểu câu này lắm nên đọc hai lần, ví dụ như “ dùng hương liệu” là cái gì vậy, đúng lúc
      [​IMG]
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :