1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàn khố nhiếp chính vương phi - Nam Phong Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Đều đem ta lây xấu, làm sao bây giờ?

      Edit: khongkhong23


      Thời điểm hai người Quân Khanh lần thứ hai đường , trong phút chốc Quân Khanh cảm giác giống như là mơ.

      Chà chà, quả nhiên mình thể ở lại cái chỗ chướng khí mù mịt đó được, khí tự do tự tại vẫn thích hợp với mình hơn. Quân Khanh đong đưa cây quạt trong tay,nhưng cái quạt này lại phải là cái quạt kim long vũ được nàng xem như bảo bối ngày hôm qua. Trước khi , lúc nàng cần dùng đến nó...... Quân Khanh vỗ trán cái, phát chân tướng đẫm máu —— cây quạt của nàng, làm mất rồi!

      Trái tim của nàng chảy máu đó!

      Đây là cây quạt được làm bằng vàng, cực phẩm thiên hạ đó!

      Hôm qua nhìn lén được mỹ nam tắm, giờ xem như hết rồi!

      Nàng tuyệt đối tin mỹ nhân và cây quạt hoàng kim kia lại giống như cá và tay gấu, đều thể chiếm được. Như thế, tội mỹ nhân kia đúng là thể tha thứ được!

      Trong lòng Quân Khanh suy nghĩ đủ thứ đen tối, đem mỹ nhân kia ra, lấy roi quất phen. Cùng lúc đó, đột nhiên có bóng người vội vàng tới va vào nàng.

      "Ai ! Mẹ ơi...! Mẹ kiếp, cái tên nào mà có mắt như thế?" Quân Khanh "Bá" tiếng thu lại cây quạt trong tay, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy người kia ôm đầu đau đớn, a a a a kêu loạn.

      Mà người chung quanh nhanh chóng áp sát các nàng, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

      Quân Khanh híp mắt lại, hồn nàng lơ lửng suy nghĩ, sau này có cần phải xem hoàng lịch trước khi ra ngoài hay ? Bằng , vì sao vừa ra khỏi cửa phiền phức lại cứ quấn quanh người như vậy? Cái cảm giác này, tốt...

      "Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Thúy nhi sợ sệt cúi đầu, lôi kéo tay áo Quân Khanh, luống cuống cắn môi.

      Quân Khanh liếc nhìn Thúy nhi chút, cũng trấn an nàng, trái lại tùy ý quan sát người trước mắt. Vừa thấy, người này tai to mặt lớn, nhìn cách ăn mặc giàu sang cũng phú quý, ta chỉ sợ là công tử của nhà quyền quý nào đó, cũng phải dễ trêu vào.

      Nàng tuy rằng sợ phiền phức, nhưng cũng thích phiền phức.

      Nếu như phải tất yếu, xưa nay nàng đều muốn mình dính vào mấy chuyện phiền toái. như thế, khi thấy tình huống có khả năng biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu như thực thể giản hòa được, lúc đó động thủ cũng muộn.

      Dù sao cũng là ta đụng vào, cũng phải nàng sai.

      Nhớ lại mục đích hôm nay ra ngoài phủ, càng thể chỉ vì chuyện như thế mà làm lỡ chuyện.

      "Vị công tử này..." Quân Khanh nhìn thời thế, thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, bắt chướt thái độ của trọc phú thế gia công tử, mới vừa chuẩn bị bắt đầu.

      "Ây da, mẹ kiếp! Các ngươi đều là lũ ngu ngốc à? hơn nửa ngày rồi, mẹ kiếp, còn bắt lại cho bổn đại gia! Bắt ..." Người này , đột nhiên liền dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, dám tin xoa xoa cặp mắt bị che đầy thịt mỡ kia, đón lấy, liền nghe kêu to: "Ai ! Mẹ của ta ơi! Nhìn xem đây là ai nha? Này phải Quân gia của ta sao?"

      Quân gia?

      Nghe được danh xưng này, hiếm khi khóe miệng Quân Khanh giật giật, nguyên thân là loại người như vậy sao, nghĩ tới, đúng là ngang ngược đến mức độ bị người khác gọi "Gia" luôn sao?

      Bất quá, xem ra người này cũng quen biết với nguyên thân, lần này đúng là có thể bớt ít phiền phức.

      Quân Khanh ở nơi này suy tư, vẫn gì, người kia liền nhanh tay lẹ mắt, nịnh nọt đưa lên cho Quân Khanh tấm khăn, "Gia, ngài lau tay chút, vừa nãy Tiểu Hầu gia ta sơ ý đụng trúng ngài ha, tiểu nhân trước tiên ở đây xin bồi tội với ngài nha!" Vừa , vừa liếc mắt ra hiệu cho những người vây quanh Quân Khanh lập tức rút lui trở về.

      "Vô liêm sỉ!" Người kia vừa đem khăn đưa tới, liền xoay người về phía thuộc hạ của mình gõ mạnh lên trán lần lượt từng người từng người , "Mẹ kiếp các ngươi! Gia ta vừa bị bản tiểu hầu đụng phải, các ngươi cũng bị đụng phải sao? Mẹ kiếp các ngươi đều bị va vào choáng váng sao? A? Chờ chút nữa tất cả đều phải ràng cho ta! Lần lượt từng người từng người đều đến xin lỗi Gia ta, nhanh lên! Có nghe hay ?"

      "Dạ nghe..." thanh trả lời uể oải.

      "Có nghe hay ?" Người kia bất mãn cau mày, nhưng hiếm có được tính nhẩn nại hỏi lại lần nữa

      Mỹ thực chinh phục dị thế.

      "Nghe được rồi!" Lần này, thanh cuối cùng cũng coi như có chút dõng dạc, mang theo cỗ khí khái của quân nhân.

      Lần này, rốt cuộc người kia cũng hài lòng gật gật đầu, hổ là thủ hạ phủ Tư Đồ Hầu của dạy dỗ ra, bộ dáng tệ!

      Đứng ở bên Thúy nhi trừng lớn hai mắt, đối với thay đổi 360 độ của người trước mắt, chút cũng dám tin.

      Đồng dạng, ban đầu Quân Khanh cũng nghĩ tới, nàng có chút hiểu xảy ra chuyện gì. Người này là ai vậy, có phải là tên ngốc ? Đụng phải thôi, lại còn bộ mặt nịnh nọt đưa khăn tới làm chi? Sau đó, nhìn tình cảnh tượng này, nàng cuối cùng cũng xem như nhớ ra, đây là trong số bạn chơi bời với nguyên thân, là bạn thân nhất trong đám bạn xấu kia, được xưng là bạn thân.Từ trước đên nay hai người này đều là "Cùng chung chí hướng" .

      Cũng có thể là, đánh quen, mới để nguyên thân kết bạn với bốn tên ác bá ở đế kinh này, đây là tên ác bá trong đó—— Tư Đồ Tiểu Hầu gia, Tư Đồ .

      Tư Đồ gia xuất thân là võ tướng, tình cảnh này, Quân Khanh đúng là thể trách được.

      Nhưng Thúy nhi giống, nàng tuy là thiếp thân thị tỳ của Quân Khanh, nhưng cơ hội theo Quân Khanh ra ngoài phủ ít lại càng ít, vì lẽ đó đây là lần đâu tiên thấy được Tư Đồ Tiểu Hầu gia trong truyền thuyết.

      "Ta Quân gia này, ngài sao lại tâm huyết dâng trào mà mặc trang phục xấu đến như thế ? Vừa nãy hại ta nhất thời thể nhận ra được! Bất quá, tối nay ở Vạn hoa lầu tổ chức Đêm Hoa Khôi, nhìn ngươi như vậy..." Tư Đồ Tiểu Hầu gia nhìn Quân Khanh thế mà có nửa điểm phản ứng, còn tưởng rằng nàng còn có chút bất mãn đối với lời vừa rồi của . Nhưng suy nghĩ lại, Quân gia cho tới bây giờ phải là loại người như thế, lúc này mới có chút an tâm.

      "Khặc " Quân Khanh trợn lên giận dữ nhìn Tư Đồ , lập tức mới nghĩ tới tiểu tử này có thể phải là người bình thường, quan điểm về thẩm mỹ cùng với đại chúng đều giống nhau. Ở trong mắt , càng đẹp lại càng xấu! Mà càng là xấu liền càng đẹp!

      Ngược lại chính là làm sao thay đổi đây? Ngay cả Quân Khanh cũng biết, thẩm mỹ quan quái dị của là từ đâu mà có?

      Bất quá, nếu nàng xấu, nàng liền xem lại phần tình nghĩa của hai người, mà cố hết sức coi như là khen nàng , miễn cưỡng tiếp thu thôi.

      "Gia đây phải vì ngươi sao? Vì tôn lên đóa hoa Hồng xinh đẹp như ngươi, tiểu gia phải đem trang phục mình thành xấu như thế, ngươi xem tiểu gia ngươi dễ dàng sao?" Quân Khanh "Bá" thoáng, mở ra cây quạt, lại bắt đầu tinh tướng.

      "Đúng a, nhưng mà.. ta đây đều bị lây xấu làm sao bây giờ?" Tư Đồ tiến đến trước mặt Quân Khanh, khá là khó chịu, ánh mắt nhìn dưới đánh giá nàng.

      Quân Khanh bị nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, khóe mắt quét tới như đánh thẳng vào nàng, nhưng tấm thịt mỡ căng thẳng mặt kia của , nhìn dáng vẻ đó còn tưởng thực là bị lấy xấu nữa chứ.

      Nàng lắc mạnh cây quạt, cố gắng hít hơi sâu, trong đầu liên tục lập lại ba chữ kia —— bị lây xấu! Bị lây xấu! Bị lây xấu!

      Rốt cục, nàng thực nhịn được nữa hét lớn: "Mẹ kiếp! Ai với ngươi, gia đây xấu như thế? !"

      Nàng đối với gương mặt chính mình vẫn rất có tự tin được chứ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Gặp lại đứa bé ăn xin

      Edit: khongkhong23



      " ! Gia..." Tư Đồ nhìn vẻ mặt Quân Khanh giống như muốn ăn thịt người thế kia, cố gắng nuốt ngụm nước bọt, cắn răng, lời trái lương tâm thể ra được ah, nhưng mà..."Quân gia, ngươi đẹp! Ngươi quá đẹp rồi! Đẹp đến nổi làm ta sắp mù luôn rồi!"

      Quân Khanh: "..."

      "Thế nhưng, quân gia hiếm khi thấy ngài ra khỏi phủ sớm như thế! Chắc là mặt trời mọc ở hướng tây rồi?" Tư Đồ bị Quân Khanh nhìn chăm chú có chút dễ chịu, sờ sờ sau gáy, nhanh chóng thay đổi đề tài, chỉ lo nàng tiếp tục dây dưa, chịu bỏ qua vấn đề này.

      "Sớm như vậy sao?" Quân Khanh nghi hoặc, đúng ra hôm qua, nàng ra khỏi phủ phải còn sớm hơn sao? Thời điểm cái tỷ tỷ tốt kia của nàng đến chê cười nàng, cái người cha danh nghĩa kia hạ triều đều phải cũng vậy sao?

      Dường như là nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Quân Khanh, Tư Đồ tuy cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn tiếp, " Đúng đó, ngươi quên rồi sao, cho tới bây giờ đều là khoảng giữa giờ Dậu( khoảng 6 giờ chiều) ngươi mới ra khỏi phủ, khà khà, lúc đó Vạn Hoa Lầu vừa mới mở cửa, ngươi liền đến thăm!"

      Quân Khanh: "..." Tại sao phía trước, như vậy chính kinh, phía sau, nàng luôn cảm thấy nàng... Khặc, tựa như háo sắc.

      Bất quá, giờ Dậu? Thời gian này ... Quân Khanh chính suy tư, vai đột nhiên bị người bên cạnh vỗ cái, "Hây.., quân gia nghĩ nhiều như thế làm gì? Lúc này ra ngoài..., bằng Kim Tôn Trai uống vài chén ?"

      Kim Tôn Trai? Vừa nghe cái tên kèm theo chữ "Kim" kia, liền biết được cấp bậc rất cao cấp rồi! đúng khẩu vị thích của nàng nha!

      "Được, cung kính bằng tòng mệnh!" Quân Khanh giả vờ giả vịt chắp tay về phía Tư Đồ , hai lời liền mang theo Thúy nhi bước nhanh tới chỗ cần đến, giống như sợ chậm chút, thức ăn bị người khác đoạt hết.

      Tư Đồ theo sát phía sau, đầu đổ trận mồ hôi, làm sao cũng nghĩ thông, Quân gia này xưa nay làm việc đều vội vàng, biết hôm nay uống lộn thuốc gì?

      "Tiểu nhị, mau mau mang hết tất cả các món ăn chiêu bài của các ngươi lên hết lượt! Tư Đồ đại gia các ngươi đến rồi, còn nhanh lại đây hầu hạ?" Tư Đồ vừa bước vào cửa chính Kim Tôn Trai, quen thuộc nhanh chóng cầu bao gian phòng cho Quân Khanh, nghênh ngang gọi người đến.

      Quân Khanh thấy thế, đúng là thể thêm được gì.

      Tính tình của Tư Đồ này, chỉ có mối quan hệ rất thân thiết cùng nguyên thân, mà tính cách còn rất ngay thẳng. Làm nàng khỏi nhớ tới đồng đội ở kiếp trước thường làm nhiệm vụ chung với nàng.

      Lúc ấy, dường như bọn họ cũng giống như vậy, hỏi nguyên do mà cung phụng, đem mình thành lão đại của bọn họ, mấy tên đó khi xong nhiệm vụ, cũng tìm tới nhà hàng quán ăn nào đó, ăn uống thoải mái, tự do chịu ràng buộc nào.

      Tính cách nàng giống con trai như vậy, chính là do ở cùng bọn họ thời gian quá lâu, chậm rãi nuôi thành tính tình như thế. đồ ăn sống cũng hề kiêng kỵ sợ hãi, chỉ cần ảnh hưởng toàn cục đó cũng chỉ như chuyện vui thôi. Những chuyện kia đều chân thực đến như vậy, thế nhưng bây giờ cách nàng lại quá xa xôi.

      "Quân gia? Quân gia? Quân gia!"

      Quân Khanh chìm đắm trong hồi ức, bỗng nhiên bị người gọi tỉnh. Bất mãn mà trừng Tư Đồ cái, trong mắt chợt lóe lên chút đơn rồi nhanh chóng biến mất.

      "Kỳ quái, quân gia, hôm nay hồn vía ngươi lại bay nơi nào rồi? Có phải bởi vì ở đây có món chân ngỗng hầm rượu? Hay là tay nghề đầu bếp ở đây còn chưa đủ tiêu chuẩn?" Tư Đồ nhíu mày, kỳ quái đánh giá Quân Khanh.

      Quân Khanh tùy tiện gắp miếng, liếc Tư Đồ cái, giả vờ ghét bỏ trả lời "Thực , nhiều đồ ăn như vậy, cũng chặn nổi cái miệng của ngươi! Thúy nhi, đừng đứng nữa, lại đây ngồi xuống cùng ăn ."

      Quân Khanh vốn chỉ tùy ý câu như thế, ai biết lại đổi lấy ánh mắt hoảng sợ của hai người cùng lúc nhìn vào nàng.

      Nhìn ánh mắt phía trước, Quân Khanh còn có thể thoáng lý giải, dù sao cổ nhân chú ý nhất là tôn ti có thứ tự, ăn cơm cùng với hạ nhân đây là điều cấm kỵ, mực nổi mặt nước là chuyện này rất bình thường.

      Nhưng nhìn ánh mắt phía sau, Quân Khanh lập tức hơi hơi bất mãn.

      "Nếu như ngươi còn coi ta là làm chủ nhân của ngươi, lập tức ngồi xuống ăn cơm! Ở chỗ này của ta, cần có nhiều quy củ như vậy." Chắc có lẽ là do vừa nghĩ đến đồng đội kiếp trước , Quân Khanh giờ đây chuyện cũng có nhiều kiên nhẫn như lúc bình thường, chỉ lạnh lùng ra lệnh câu như vậy, liền tiếp tục cầm đũa, bắt đầu dùng bữa.

      "Nô tỳ, nô tỳ..." Thúy nhi khiếp đảm nhìn nhìn Tư Đồ chút, trong nháy mắt, ánh mắt hơi đổi, viền mắt càng mơ hồ có chút ửng hồng.

      Nàng hết sức lo lắng, vừa chuẩn bị ngồi xuống theo lệnh của Quân Khanh, liền nghe tiếng rít gào như thể tin được ở ngay bên cạnh.

      " phải chứ! Quân gia! Ta tốt xấu gì nữa, thỏ cũng ăn cỏ gần hang ah! Ngươi này này, chuyện này... Sau đó để lại tiểu tỳ theo bên cạnh ngươi gặp nguy hiểm như vậy!"

      Tay cầm chiếc đũa của Quân Khanh run lên, nàng muốn quỳ bái người trước mắt này mà.

      Mấy người bên này mới vừa bắt đầu ăn uống vui vẻ chút, lại nghe ở dưới lầu truyền đến trận huyên náo.

      "Đánh! Đánh cho Lão Tử ! Đánh tàn nhẫn vào! Đánh chết !"

      "Lại là cái tên ăn mày này, còn dám chạy đến Kim Tôn Trai chúng ta ăn chùa uống chùa sao! thèm đến chuyện khác, chỉ cần cái bảng hiệu Kim Tôn Trai này của chúng ta từ nện xuống, tên ăn mày như ngươi có thể bồi thường nổi sao?"

      Chưởng quỹ thấy hình dáng lôi thôi lếch thếch của đứa bé ăn xin, biểu càng thêm ghét bỏ.

      Nhưng mà ngay sau đó, nhìn thấy khách ngồi ở đại sảnh, thực buông bát đũa xuốngchuẩn bị rời , càng được vui. Dứt khoát gọi thêm mấy cái tay chân, cùng nhau vây quanh, túm lấy đứa bé ăn xin run run rẩy rẩy trốn ở bên, xem còn dám trốn đâu!

      "Chà chà, chưởng quỹ này xuống tay cũng là nhẫn tâm, sợ gây chết người sao?"

      "Còn phải sao? Bất quá, phải lại, mấy ngày gần đây ở Thiên Diệu đế kinh này, tên ăn mày này cũng vô cùng hung hăng ngang ngược, lẽ nào ngươi lại có nghe sao? Ha ha, là liên quan đến chuyện phong lưu của Thất tiểu thư Phủ Tả tướng kia đó ..."

      "Sao mà có thể nghe được? Khà khà! Ta cho ngươi biết, lời đồn này loan truyền rất đặc sắc rồi! Nghe , Thất tiểu thư thế nhưng lại có quan hệ với người kia, cũng là trong những khách quý ở phía sau người đó! Chà chà, thực vô cùng ghê gớm nha!"

      "Hừ, cái kia tính là gì, Khẩu vị nàng ta quả là quá lớn! còn nghe , thậm chí là tên ăn mày ven đường, khi nàng nhìn thấy được cũng bỏ qua!"

      "Tiểu thư, chuyện này..." Bên trong phòng bao, Thúy nhi biết làm sao nhìn người trước mắt.

      Nhưng mà, Quân Khanh giống như là nghe thấy, nên dùng bữa tiếp tục dùng bữa. Mà Tư Đồ , lông mày lại là càng ninh càng sâu.

      Lúc này, bàn tán ở dưới lầu, cũng vì phát sinh trong phòng mà giảm lại, ngược lại là càng lúc càng kịch liệt.

      "Thiết, ngươi biết cái gì? Hôm nay... a a a a là Đêm Hoa Khôi chứ? Chúng ta có muốn đánh cuộc hay , đánh cuộc Thất tiểu thư có nhân cơ hội này mua lại Thừa ảnh công tử kia đem về chậm rãi hưởng thụ hay ?"

      "Ahaha! Cái này được! Sao lại cược? Đánh cược! Đánh cược!"

      "Đùng!"

      Tư Đồ vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên, đá văng cửa phòng, hai lời liền ra ngoài.

      Thúy nhi nhìn bóng lưng Tư Đồ có chút sững sờ, quay đầu lại, thấy chủ tử nhà mình vẫn là cái dáng vẻ hờ hững kia, khỏi có chút nóng nảy, "Tiểu thư, bọn họ thực hết sức quá đáng..."

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :