1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàn khố nhiếp chính vương phi - Nam Phong Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Đến đây , gia liền cưới ngươi!

      Edit: khongkhong23


      "Lạch cạch" "Lạch cạch "


      Quân Khanh kiên nhẫn nuốt ngụm nước bọt, tay cầm quạt long vũ chống càm, chính là nghĩ ra trăm phương ngàn kế các loại nhìn trộm, trong lòng yên lặng cầu khẩn, đến đây , mỹ nhân, quay qua đây! Quay qua đây, gia liền cưới ngươi!


      Đúng, chính là cưới! Quân Khanh ta đây nhất định là phải đem cái người đẹp đến tuyệt thế này thu vào rồi.


      Mỹ nhân bị Quân Khanh nhìn trộm ngoài cửa kia tự nhiên thể biết Quân Khanh loan loan nhiễu nhiễu những kế vặt phức tạp.


      Vẩn tưởng tượng say mê. Nhưng mà, người kia ở góc khuất mà Quân Khanh nhìn thấy được, đôi môi đỏ mọng đột nhiên kéo lên lộ vẻ khát máu.


      Sắc đỏ như lửa, đột nhiên tràn ra giống như màu hoa bỉ ngạn ở đường đến Hoàng Tuyền, đẹp đến mức tận cùng! Trào phúng đến mức tận cùng! Lương bạc đến mức tận cùng!


      Nhưng mà, vào lúc này đôi mắt phượng thoáng động, sát ý trong đó lóe lên cái rồi biến mất.


      Mái tóc đen mượt dài đến eo tùy ý tán loạn trong nước, cái khí chất thần bí kia, còn có dung nhan tinh xảo, giống như là con cưng của Thượng Đế, cả khuôn mặt giống như được đao của Quỷ Phủ điêu khắc mà thành, nhìn càng thêm tà tứ, ngông cuồng, lạnh lẻo, cao cao thể với tới!


      Cái uy thế khí thế kia, khiến cho người ta tự dưng khiếp đảm, trong nháy mắt, cho dù Quân Khanh nhiều năm qua vẫn luôn tin tưởng vào thân thủ của chính mình, nhưng mà giờ lại cảm giác giống như yết hầu của mình bị người ta bóp chặt, thiếu chút nữa liền thở nổi.


      Nhưng mà người kia quả thực vẫn chưa có cảm giác gì, đuôi lông mày thon dài kẽ nhếch, mắt phượng bễ nghễ thiên hạ, làm cho cái cỗ uy thế kia càng mạnh thêm, cây cối xung quanh lay động, ngay cả tay của Quân Khanh cũng khỏi run lên, cái đùi gà gặm sắp hết liền rơi xuống mặt đất.


      Đó là luồng khí tức lạnh lẻo như muốn làm cho cả thế nhân phải quỳ xuống thần phục !


      Uy thế! Uy thế! Đây chính là uy thế của bật cường giả!


      Giờ khắc này, Quân Khanh lấy hết sức muốn há miệng từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, nhưng trong nội tâm của nàng lại gào thét, tiểu nhân làm được ahh...!


      tay nàng cố chống lại chiến ý, năm ngón tay cầm chặt phần chuôi quạt kim lông vũ, tay kia bắt lấy cổ họng của chính mình, vẫn cố sức ép buộc chính mình há miệng. Nhưng mà ra, tất cả những điều này chỉ là vô dụng.


      "Chủ nhân!" tiếng gọi cung kính truyền đến, bên trong đôi mắt phượng khí phách kia thầm lóe lên tia vừa lòng, nhưng đôi môi mỏng đó cũng phát ra tiếng nào. Tuy thể nhận ra được nhưng uy thế kia bỗng nhiên giảm bớt ít.


      Phát được việc này, Quân Khanh lập tức thở hơi mạnh, nội tâm còn kịp phun trào, chỉ cảm nhận được luồng gió mạnh, hóa thành lưỡi dao vô hình sắc bén lao đến trước mặt nàng!


      Thế gian này nháy mắt bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng! Sau đó, chỉ nghe "Vù vù" tiếng, "Má ơi! Phốc phốc ——


      Nàng phải là chết dưới hoa mẫu đơn đó chứ? lão thiên khốn kiếp, cuộc đời này của nàng quả nhiên chiếm được cái tiện nghi nào tốt cả! phải chỉ là nhìn lén mỹ nhân tắm thôi sao, vậy mà cứ như thế bị mỹ nhân phát .


      Quân Khanh nàng cũng chưa có quên, nàng là người có bất kỳ khuyết điểm gì, nhưng chính là có điểm mặt dày, chuyện nhìn trộm như vậy đến tuy rằng vẻ vang gì. A, nhưng tin tưởng nàng , nàng chỉ là thưởng thức, chân chính đơn thuần thưởng thức! Mỹ nhân này phải là phát ra nàng sau đó nổi giận, chuẩn bị xử lý nàng đó chứ?


      Nàng có đôi lúc đúng là người sợ trời sợ đất, nhưng nàng sợ nước nha! Nàng có thể là con vịt đơn ở cạn, rơi xuống nước loại tình này, từ trước đến nay nàng đều tránh xa. Nhưng thể ngờ, những việc nàng trải qua ngày hôm nay còn muốn đặc sắc hơn so với mười năm đầu của nàng ở kiếp trước! Những chuyện xui xẻo đều tập hợp chung chỗ, cũng có thể chế thành bộ phim Hollywood tầm cỡ rồi!


      "Thả ra... Mỹ nhân, mẹ nó! Mau buông tay! Ô..." Nàng còn chưa có đem làm gì mà, coi như là thể chờ được nữa cái kia cái kia..., nhưng mà nàng từ tâm lý đến sinh lý đều vẫn có chuẩn bị nha! Những việc này nàng còn chưa có chính thức đối mặt, cứ như vậy đem đầu của nàng nhấn vào trong nước uống nước tắm của . Quả thực là ... được rồi!


      Sĩ có thể giết, thể nhục!


      sai, chỉ cần đụng đến tình loại này Quân Khanh liền chiếm "Ưu thế", trong khoảnh khắc khí phách của nàng cứ như thế trở lại rồi!


      Vật lộn thân thể thôi mà, coi như là liều cái mạng này của nàng, những việc này ở đời trước nàng chơi đùa quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.


      Nghĩ tới đây, nàng rốt cuộc lấy lại tinh thần, thừa dịp người kia cố nhấn trụ đầu nàng, trong khoảng cách đó bàn tay nhắn cuả nàng đột nhiên xuất lực, "A —— "


      "Chủ nhân! xảy ra chuyện gì? !" thanh lo lắng của người bên ngoài lần nữa vang lên, nhưng mà lần thứ hai càng làm ngoài ý muốn, vẫn được đáp lại.


      Vậy mà trong lúc này, những người bên ngoài biết là có phải là bị ảo giác hay , nhưng vừa nãy bọn họ giống như nghe thấy thanh của nữ nhân.


      ! thể nào! Chủ nhân xưa nay đều gần nữ sắc, cả người đều là bệnh thích sạch đến đòi mạng! Ngay cả người tín nhiệm nhất, thân cận nhất Dạ hộ vệ nhưng để có thể bảo vệ tính mạng của mình vẫn được đến gần chủ nhân quá ba thước, bằng trong vòng ba thước, có vật sống!


      Đây là quy củ mà toàn bộ dưới Thiên Diệu đều biết, như vậy bọn họ làm sao có thể phỏng đoán thêm được nữa đây?


      Nếu như chủ nhân biết được, đây tuyệt đối chính là đại bất kính!


      Nếu là những người trong bóng tối ám vệ môn này cho rằng đây là ảo giác của bọn họ. giờ khắc này mặt than Dạ Tử Ly đứng ngoài cửa có thể cho là như thế, vừa nãy nhìn xuyên thấu qua khe cửa, mơ hồ cảm nhận được khí tức nội lực phun trào.


      Tuy phải nhằm về phía , nhưng dù sao theo bên người chủ nhân nhiều năm, cho nên có như thế nào nữa cũng đoán được vài phần. Cho nên, đó quả là thanh của nữ nhân thể nghi ngờ!


      Nghĩ tới đây, chân mày nhíu lại, xuất ở đây, vào lúc này có thể là ai? Lẽ nào...


      Dạ Tử Ly cùng đám ám vệ môn, ở đó cúi đầu suy nghĩ sâu xa, mà bên này lại là cảnh tượng đánh đến hừng hực khó có thể chia lìa.


      Chỉ thấy trong phòng hơi nước mờ mịt, đầu tóc Quân Khanh xoã tung ngổn ngang, ban đầu khuôn mặt bị son phấn che lấp đến trắng bệch, lúc này hết sức hồng hào, đôi môi giống như mật đào tự nhiên nhếch lên, vốn người nàng bên trong chỉ mặc trung y, nên lần này vạt áo càng mở rộng ra, cảnh tượng mê người.


      Mà tên kia, nguyên bản đôi môi lạnh nhạt, giờ lại xuất vệt máu, gò má hơi sưng đỏ. Mắt phượng tinh xảo chẳng biết lúc nào lại xuất mấy phần mờ mịt. Nhưng khi nhìn kỹ, đôi mắt đó cũng có tiêu điểm.


      Ặc ! Ngàn vạn hiểu lầm, Quân Khanh nàng xác thực là thích mỹ nhân, nhưng tuyệt đối còn chưa tới mức độ lang sói mà bổ nhào vào như vậy.


      Muốn tại nơi này xảy ra chuyện gì? ngươi muốn hỏi ta, ta cũng cảm thấy kỳ quái.


      Trở lại ảnh vừa nãy, Quân Khanh định tấn công lúc bất ngờ người này ra tay, kết quả là nàng còn chưa kịp ra tay, tay của nàng bị người này kéo tay bẻ ra sau, cái này cũng chưa tính, lúc đó đột nhiên nàng còn cảm thấy chân của nàng giống như bị bạch tuộc quấn lấy, ngực nàng còn bị cái tay heo mạnh mẽ sờ cái, "A —— "


      Nàng mà hét thảm tiếng, nàng có còn là người sao?


      Ô ô, nàng đời trước chưa từng gặp qua mặt mẹ mình, nàng đây là sắp bị chơi hỏng rồi a!


      Bánh bao của nàng! Bánh bao ! Bánh bao !


      Lần này phỏng chừng biến thành tiểu bánh màn thầu rồi... Ô ô, cái lão thiên ngươi là đồ khốn kiếp!


      Tiếp sao đó là sợi dây nào đó trong đại não của nàng vừa đứt, liều mạng giãy dụa thoát ra được cánh tay côi như là hoàn hảo, "Phụt" bàn tay của nàng vừa thoát ra, người kia thế nhưng như thế nào mà lại phun ra ngụm máu, mẹ nó, cái này còn gì là mỹ nhân nữa? Nàng sắp bị người này làm cho buồn nôn chết rồi!


      Nhưng mà chờ Quân Khanh có động tác nào dư thừa, đột nhiên, chỉ nghe "Đông" thanh vang lên, toàn bộ thế giới đều trở nên vắng lặng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Ra oai phủ đầu

      Edit: khongkhong23



      Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua lớp sương sớm, chiếu sáng góc nào đó ở Phủ Tả tướng của Thiên Diệu đế kinh.

      "Tiểu thư, tiểu thư! Việc lớn tốt rồi!" mặt Thúy nhi lúc này có vết đỏ to bằng lòng bàn tay , tràn ngập kinh hoảng, lảo đảo từ bên ngoài chạy vào.

      Nhưng chỉ thấy, người giường đem mình cuộn thành cục, cũng để ý gì tới mình, tùy ý lẩm bẩm tiếng, thích ý trở mình, ngủ tiếp.

      Thúy nhi: "..."

      "Tốt, cái tiểu tiện nhân này, lại dám trợ Trụ vi ngược đúng ? Bổn phu nhân đặc biệt là theo mệnh lệnh của lão gia là đến mời nàng ta! Các ngươi đều là thứ có mắt lại còn dám ngăn cản! Đến lúc đó Bổn phu nhân muốn nhìn chút, tiểu tiện tỳ này ngươi còn có lời gì để !"

      Thúy nhi vừa nghe thấy nhị phu nhân ngoài cửa ẩu tả, tâm trạng khỏi căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân cách nơi này càng ngày càng gần, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, đành phải từ bỏ ý nghĩ tiếp tục gọi Thất tiểu thư dậy, vội vàng cất bước hướng về trong viện chạy .

      Người nằm giường chờ khi Thúy nhi vừa , đôi mắt trong trẻo đột nhiên mở ra, làm gì còn chút nào buồn ngủ như trước.

      Thực ra, thời điểm cái người được gọi là Nhị phu nhân còn chưa tới cửa viện tử này, nàng biết rồi. Nàng dù sao cũng xuất thân là đặc công, chỉ cần ở trong phạm vi trăm mét tất cả giác quan của nàng đều rất nhạy bén.

      Nàng vẫn muốn nhìn chút, hôm qua sau khi nàng hung hăng mà giẫm đạp mặt mũi của Phủ nhiếp chính Vương, cái người cha tốt của nàng đối với nàng như thế nào.

      Bất quá, nàng vừa ung dung thong thả sửa sang lại chút quần áo chính mình, vừa suy nghĩ tối hôm qua mình làm sao trở về? Sau đó còn có phát sinh cái gì hay ? Tại sao trí nhớ của nàng chỉ dừng lại ở... ặc, sáng sớm nên nhớ lại những thứ cấm trẻ em này, bao nhiêu đó cũng thực đủ rồi.

      A, đáng tiếc nàng còn biết được, Tiểu mỹ nhân khó gặp kia rốt cuộc là ai? Hôm qua hơi nước quá mờ mịt, nàng hi sinh lớn đến như thế, còn chưa được nhìn chính diện gương mặt của người ta. Mà nàng lại cứ nhớ ràng bộ dạng thảm hại của mình hôm qua. Bây giờ vừa tỉnh lại, ngoại trừ sau gáy có chút đau ỷ, nàng lại cảm giác được kinh mạch toàn thân đều trở nên thông suốt, thậm chí là các vết thương đều có chút xíu đau đớn nào .

      Trong phút chốc, tất cả những thứ này làm cho nàng cảm thấy giống như là giấc mộng.

      "Phu nhân, phu nhân! Nếu như Ngài có lời gì trước tiên có thể với Thúy nhi, Thúy nhi nhất định thay ngài truyền đạt!" Thúy nhi chạy chậm dọc đường, lo lắng đến mức đầu tuôn ra từng giọt từng giọt mồ hôi.

      "Tránh ra! Tránh ra! Các ngươi đều điếc hết sao? Hay là đem lão gia cùng bổn phu nhân để vào trong mắt? !" Lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, lần này nhị phu nhân cùng lão gia đều mang ra, dù nàng lớn mật đến mức nào, cũng dám cùng người quyền cao chức trọng, chủ nhân gia đình mà đối nghịch.

      "Kẽo kẹt" Quân Khanh nhàng mở cửa, lặng lặng đứng đó vẻ mặt lành lạnh liết nhìn đám người trước mặt, bộ dạng này cùng với dáng vẻ điên điên khùng khùng hôm qua quả thực khác nhau trời vựt!

      "Ây dza! Lan ma ma, xem ra bên trong Tâm Lan uyển này của Thất tiểu thư chúng ta, quả là có người đem lão gia để vào trong mắt. Nếu như hôm nay bổn phu nhân ra tay giáo huấn nữa sợ rằng những tiện nhân này đạp đầu Phủ tả tướng của chúng ta mất! Người đến, tiến lên cho bổn phu nhân! Đánh gãy chân của tiểu tiện nhân kia cho ta!" Lời ngấm ngầm hại người này là do Nhị phu nhân ra. Có điều khi nàng thoáng nhìn thấy dáng vẻ nho "Biếng nhác" đứng ở đó từ cao liếc xuống người nàng, tâm trạng phải là quá tốt.

      Nàng lập tức giận dữ, chỉ là nô tài thôi lại dám ở trước mặt nàng mà làm ra vẻ chủ nhân!

      Chờ Nhị phu nhân dứt lời, Lan ma ma từ bên trong lên phía trước, trong nháy mắt chuẩn bị động thủ, nhưng Quân Khanh lại thèm để ý, cười lạnh, "A, ra Nhị di nương cũng chỉ được như thế, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, ta ngược lại biết lúc nào mà di nương trong phủ lại dám bắt nạt đầu Đích nữ xinh đẹp toàn năng như ta vậy."

      Đích nữ? Lan ma ma lên phía trước muốn động thủ bỗng sững sờ, cả người dường như bị người ta điểm huyệt cứng ngắc đứng ở đó.

      Đích nữ Phủ Tả tướng của bọn họ khi nào lại thay đổi hình dạng? Nha! đúng? Người trước mắt này là Thất tiểu thư Phủ Tả tướng của bọn họ sao? Đây tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất toàn bộ Thiên Diệu đế kinh !

      Nhị phu nhân giờ khắc này quản được nhiều như vậy, tại bà phẫn nộ đến mức đầu cũng có thể bốc hỏa rồi!

      Đồ tiện nhân! bao nhiêu năm rồi! bao nhiêu năm bà còn nghe thấy cái từ "Di nương" này? Nó giống như là cái gì đó đâm sâu, đâm vào bên trong da thịt bà. Đâm vào đau mà nhổ ra máu chảy đầm đìa!

      Từ khi người phụ nữ kia chết , ở này trong phủ này nàng vẫn tự xưng là phu nhân. Nhà mẹ đẻ nàng mặt quyền cao chức trọng , mặt con nàng lại là tâm can bảo bối của lão gia. Cũng bởi vì như vậy, nàng dựa vào con xuất sắc, dựa vào lão gia hổ thẹn với nàng , nàng phải là được lão gia ngầm đồng ý gọi là phu nhân, thậm chí tự xưng là đương gia chủ mẫu.

      Nhưng nàng hận, mực hận!

      Người phụ nữ kia chết rồi thôi, dựa vào cái gì trước khi chết còn sinh ra đứa con , chiếm lấy vị trí đích nữ? Hơn nữa đích nữ này lại chính là cái thứ đồ công tử bột vứt , vô học đại ngu ngốc! Nàng ta muốn xách giày cho con mình cũng xứng!


      Buồn cười! Trần thị nàng được làm chính thất, thậm chí ngay cả con nàng về mặt thân phận còn phải thua người!

      Vậy làm sao nàng có thể ngẩng đầu lên làm người? Vậy làm sao nàng có thể hận?

      Bây giờ, vết sẹo nhiều năm của nàng, cứ như vậy vạch ra trước mặt người khác, nàng làm sao có thể bỏ qua được? ! Bất luận là ai, nàng nhất định phải cho người đó đẹp mặt!

      "Lan ma ma, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn mau đem tiện nhân kia bắt lại? !" Nhị phu nhân phẫn nộ quát lên, gương mặt già nua bị lửa giận thiêu đốt trở nên đỏ bừng.

      Lan ma ma vừa nghe, lập tức hồi thần, trong lòng thầm thóa mạ, biết tiểu tiện nhân kia bị đánh trúng chỗ nào, gương mặt hồ mị, Thất tiểu thư là muốn cho người này đến quyến rũ lão gia hay sao.

      Vì phu nhân, hừ, chắc chắn làm cho người này có thêm điểm màu sắc!

      Ánh mắt Lan ma ma hơi híp lại, đột nhiên tay của bà duỗi ra, chuẩn bị bắt lấy, nhưng ngờ, "Chát" thanh vang lên, mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.

      "Ngươi ngươi ngươi..." Lan ma ma tay bụm mặt, tay dám tin chỉ thẳng vào người trước mắt, ánh mắt kia mang theo phẫn hận, cam lòng, thậm chí là oán độc, nhìn qua lại giữa Quân Khanh và nhị phu nhân trước mặt.

      "Lan ma ma là được! Ngược lại bổn tiểu thư biết trong Phủ tả tướng này ác nô lúc nào cũng có thể bắt nạt chủ"

      Quân Khanh mang vẻ mặt lạnh lẽo ra lời này, ánh mắt hướng về phía Thúy nhi cúi đầu đứng ở bên, hơi ra hiệu.

      Thúy nhi thấy được,liền đưa tới cái khăn tay, mang theo kính nể nhưng lại nghi hoặc nhìn Quân Khanh, biết tiểu thư ra là muốn làm gì.

      Quân Khanh khóe môi nổi lên nụ cười gằn, hững hờ tiếp nhận khăn tayThúy nhi đưa tới, đưa tay ra dùng khăn tỉ mỉ mà lau lau, lại khinh thường vứt mặt đất, bước hai bước về phía trước, vừa vặn đạp lên chiếc khăn tay bị nàng vứt bỏ kia.

      Lần này, khi mọi người thấy thế, đúng như dự đoán, chỉ có thân thể Thúy nhi hơi run run, mà ngay cả nét mặt già nua của Lan ma ma lập tức trở nên trắng bệch, ánh mắt mắt Nhị phu nhân càng thêm thêm oán độc nhìn người Quân Khanh, thực hận thể đem tiểu tiện nhân này xé thành hai nửa!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Càng nhìn càng chán ghét lẫn nhau!

      Edit: khongkhong23


      A, rất tốt!

      Xưa nay quan niệm của Quân Khanh đều là người xâm phạm ta, ta xâm phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!

      Lần nay, nàng chỉ mới ra tay phủ đầu thôi! Những người này từng đối xử như thế nào với nàng trong mười sáu năm qua, nàng thay mặt thân thể này từ từ đòi lại tất cả!

      "Thế nào? Ngay cả đích nữ Phủ Tả tướng to lớn như vậy mà mọi người cũng nhận thức được sao?" Khí thế đó quả thực đúng là giận tự uy, ánh mắt lạnh lẽo đó đúng là thần thái của người lâu năm đứng vị trí cao.

      Lúc đầu Diệp Thanh Vãn chỉ yên lặng mà theo phía sau mẹ nàng, mang theo thái độ muốn xem kịch vui. Nhưng lại để cho tiện nhân kia nhanh mồm nhanh miệng ra lời này, đúng là muốn đem mọi người cùng kéo xuống nước mà. Nàng cuối đầu, cam lòng mà đem khăn tay xiết chặt, sâu trong mắt xẹt qua tia độc, Diệp Thanh Vãn nhận thức được rằng nàng tuyệt đối dể dàng mà chịu thua tiểu tiện nhân kia như vậy!

      Nàng bình ổn lại tâm tình khẽ ngẩng đầu, vừa định cong khóe môi tươi cười như thường lệ, thế nhưng ngay sau đó nàng sững sờ cả người, cảm giác giống như bị người ta điểm huyệt vậy, giống hệt bộ dạng Lan ma ma lúc trước.

      Chỉ thấy Quân Khanh đứng cách đó xa, lội ra khuôn mặt nhắn trắng noãn tinh khiết, mày ngài mỏng manh lướt qua, phảng phất như ngọn núi xa xa thần bí mà tao nhã. Đôi mắt hoa đào liễm diễm, tựa như chỉ cần nàng chăm chú nhìn ngươi, khiến ngươi nhịn được mà mặt đỏ tim đập, trong phút chóc bị câu hồn đoạt phách.

      Chiếc mũi tinh xảo giống như ngọc thạch trong suốt, tô điểm phấn son diêm dúa lòe loẹt mà chỉ trang điểm nhàn nhạt, lại càng lộ ra dịu dàng nhu mì.

      Đôi môi hồng tựa như mật đào đáng nên lời, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy, e rằng cũng thể kiềm chế mà ôm lấy chiếc eo nhắn kia hôn lên đôi môi đỏ mọng trong suốt đó.

      Khuôn mặt này quả là rất xinh đẹp! Nhưng quan trọng hơn chính là cái khí chất vây quanh thân nàng lúc này!

      Khí chất mạnh mẽ! khí thế hào hùng!

      phong độ này nếu xuất người người đàn ông, Diệp Thanh Vãn thấy chẳng có gì lạ, chỉ có nam nhân mới có thể nắm giữ khí thế như vậy, thế nhưng tại sao đặt ở người Quân Khanh lại có thể dung hợp hoàn mỹ như thế!

      Dường như đứng ở trước mặt nàng, cái người nhìn nàng bằng ánh mắt cao ngạo kia còn là Thất tiểu thư của Phủ Tả tướng, cũng phải là tiểu công chúa được sũng ải của bất kỳ nào quốc gia nào, mà là Nữ Vương cao cao tại thượng!

      sai, cảm giác nàng ta chính là Nữ Vương quân lâm thiên hạ!

      Mọi người ở đây, ở trước mặt nàng ta bất quá chỉ bé giống như giun dế mà thôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ép chết!

      Điều này, chuyện này... Tại sao có thể như vậy?

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Thanh Vãn khỏi càng thêm trắng bệch, trong lúc vô ý bỗng nhiên lui về phía sau hai bước. tạingười này khiến cho nàng thấy đố kị, nhưng nàng đố kị nổi, chắc chắn đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Thanh Vãn nàng muốn chiến mà trở ra.

      Ánh mắt Quân Khanh nhìn lướt qua, dĩ nhiên là nhìn thấy Diệp Thanh Vãn sợ hãi lùi ra phía sau, nàng khỏicảm thấy có chút bất ngờ. Nếu muốn diễn kịch như thế, điểm then chốt đều còn ở phía sau đấy! Nàng làm sao có thể cho phép người tỷ tỷ tốt này rời khỏi sàn diễn sớm như vậy?

      "Hừ, nhìn gương mặt hồ mị này của ngươi , sợ là giống với người khác đồn đại , biết là quyến rũ bao nhiêu nam nhân rồi?" Nhị phu nhân cố ý , nhìn thấy những người khác đều bị Tiện nhân này làm cho mê hoặc chỉ còn có mình mình tỉnh táo, tâm trạng lại càng thêm phẫn hận.

      "Kính xin Di nương thận ngôn(lựa lời mà , cẩn thận ngôn từ), lời này nếu là truyền vào tai Tả tướng đại nhân, làm cho danh tiếng của Nhị di nương bị hạ thấp tốt nha! Thế nào? phải Đại tỷ cùng Nhị di nương đến tìm ta là muốn ta gặp lão gia sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào các người đến đây phải là muốn mời ta? Vậy đến làm gì? Nha ~ để ta đoán xem, hay là muốn bắt gian?"

      Nhị phu nhân biến sắc, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Quân Khanh, hận thể nhìn thành cái lỗ thủng người nàng ta. Đặc biệt là cái cười trào phúng kia, làm cho bà càng nhìn càng chướng mắt. Nhị phu nhân lạnh lùng hừ tiếng, xoay người phất tay áo dẫn theo mọi người rời .

      Quân Khanh nháy mắt với Thúy nhi, để Thúy nhi theo bên cạnh.

      Lúc này, bên trong đại sảnh Phủ Tả tướng gần như tụ họp đầy người, nếu thỉnh thoảng có truyền đến vài câu tranh luận gây gắt đỏ mặt tía tai, có chút cảm giác đông như trẩy hội.

      "Phù Dung tỷ, ngươi là đẹp! Tam di nương thực là đem tỷ trở nên xinh đẹp tựa như thiên tiên vậy đó!" Diệp Thanh Nguyệt người mặc bộ váy màu hồng phấn đứng bên cạnh Diệp Phù Dung, trong giọng mang theo tia hâm mộ muốn lấy lòng.

      "Ây da, ở đây cũng chỉ có mình Phù Dung tỷ tỷ, còn có Thanh Tâm muội muội nữa cũng rất là xinh đẹp đấy! Sao lại thấy ngươi khen ngợi nàng? Chứ phải là nhìn trúng cái gì rồi mới cố tình tới nịnh bợ đó chứ? Ngươi chỉ có mấy cái kế như vậy cũng sợ mất mặt à! Giả trang kém như thế, nhìn buồn nôn!" Diệp Thanh Lan mang vẻ mặt chán ghét, xem thường liết mắt về phía Diệp Thanh Nguyệt lại vội vã dời , đúng là đem Diệp Thanh Nguyệt giống như đồ vật gì đó thực buồn nôn vậy.

      "Đúng a! Tứ muội muội, muội làm nương nhưng dùng cách gì để dạy con vậy? Ai, Lục Nhi! Ngươi xem tại sao mẫu lại có bằng tử quý vậy*?" Tam Dì nương nhướng nhướng mi, nhìn thấy được cảnh này, đương nhiên là phụ họa theo con của mình rồi, nữ nhân ở hậu viện này bên trong đại gia đình như vậy làm sao có thể dễ dàng để cho mình rơi xuống thế yếu được.

      *Tam Phu nhân đây là dựa theo câu " mẫu bằng tử quý"(mẹ quý nhờ con) để mỉa mai, hỏi ngược lại.

      Cái này gọi là đánh người đánh mặt, vạch tội người vạch khuyết điểm, lời này của Tam di nương có thể là trần trụi mà tát vào mặt Tứ di nương, tàn nhẫn mà đâm vào vết thương của người khác.

      Quân Khanh tới, cách đại sảnh càng ngày càng gần, cùng với tai mắt của nàng vốn thể so sánh với người bình thường được, tất nhiên là nghe được toàn bộ. Trong lòng nàng thầm trào phúng, cái Phủ Tả Tướng to lớn này, nhìn người đông đúc như vậy nhưng thực tế lại đứa con trai.

      Mười mấy năm về trước, Tứ di nương khó khăn lắm mới mang thai được, đại phu còn chẩn đoán đó là long phượng thai, thế nhưng đáng tiếc đến khi sinh ra cái long thai kia lại là thai chết! Sau đó, Tứ di nương được đối xử như thế nào liền có thể tưởng tượng ra được.

      Mà phượng thai kia chính là Diệp Thanh nguyệt , là người trực tiếp liên quan đến, nên người cha hờ này của nàng tự nhiên là đem Diệp Thanh nguyệt cũng chán ghét theo.

      Gia đình kiếp này của nàng, trong Phủ có tất cả bảy nữ nhi, được sủng ái nhất chính là Diệp Thanh Vãn, đối xử tệ nhất chính là Diệp Thanh nguyệt, có cảm giác tồn tại nhất chính là Diệp Thần, hoàn khố nhất chính là nàng Quân Khanh!

      "Đủ rồi! Mấy người đàn bà vô tri này có biết mình cái gì hay ? Tất cả câm miệng cho ta!" Diệp Thừa Viễn ra lệnh tiếng, toàn bộ trong mọi người trong đại sảnh lập tức yên lặng hề phát ra tiếng động nào, mỗi người đều quy củ ngồi ở vị trí của mình, dường như vừa rồi đó chỉ là việc đáng chê cười, chỉ là ảo giác của chính nàng mà thôi.

      "Nghịch nữ! Còn mau lăn lại đây cho ta! Còn đứng ngây ở đó làm gì?" Quân Khanh hồi thần, bước chân vừa mới vừa bước đến ngưỡng cửa vào đại sảnh, bỗng nghe đến phía trước truyền đến tiếng quát lớn, ánh mắt kia mang theo vẻ chán ghét nhìn về phía nàng, cái kia vẻ mặt kia duong như xem nàng giống như là con ruồi khiến người ta buồn nôn vậy đó.

      Quả nhiên a! Hai người gặp nhau càng nhìn càng ghét mà.

      Vỏn vẹn chỉ cần cái nhìn này, Quân Khanh có thể có được lý giải đối với người cha hờ này

      Cũng giống như hai cực của nam châm kết khi hợp lại, làm người ta vừa gặp mặt lại có thể nhất kiến chung tình*, thế nhưng hợp lại là bạch đầu như tân**. Tuy rằng chỉ là tương tự, nhưng nàng cùng Diệp thừa tướng hiển nhiên là thuộc về loại người phía sau.

      *Nhất kiến chung tình: lần gặp mặt thương hoài ngàn năm
      **Bạch đầu như tân: (Bạc đầu như mới)quen nhau rất lâu nhưng vẫn cứ như mới gặp.

      Lúc này, ánh mắt Diệp thừa tướng thoáng nhìn về phía Quân Khanh, nhìn được sâu bên trong ánh mắt của nàng có căm ghét cùng xem thường. Nghịch nữ này, quả nhiên càng ngày càng giống mẫu thân nàng. Nhưng trong nháy mắt, lại có chút hoảng hốt nhìn người vừa mới vào cửa. Nếu nhìn kỹ lại nàng để mái tóc rối bù, lôi thôi lếch thếch, tùy ý tản mạn, điểm cũng có dáng vẻ của môt tiểu thư khuê tú, nữ nhi này trước kia mang bộ dạng người người quỷ ra quỷ, thế nhưng hình dáng của nàng như thế nào?? đúng là còn nhớ .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Người ngồi ngoài xem diễn

      Edit: khongkhong23


      "Cha, ngài làm sao vậy? Tức giận hại thân nha, nếu mà để thân thể Ngài bị tổn thương. Ngài thử xem, cái Phủ Tả tướng to lớn này mà còn cái vị đường đường chính chính được gọi là gia chủ nữa phải làm thế nào bây giờ?" Quân Khanh lạnh lùng liếc nhìn người ngồi ở cao kia, đối với mấy câu lúc nãy dường như hề nghe thấy, chẳng thèm để ý mà vào trong phòng chính.

      Chẳng qua khi nàng nhìn vào bên trong, ánh mắt liễm diễm hơi đảo qua mọi người ở đây, khóe miệng khẽ nhếch lên tia châm chọc đến mức thể nhìn thấy.

      "Vô liêm sỉ!" Diệp thừa tướng sau khi nghe xong giận dữ, đập bàn đứng lên, ánh mắt như phun lửa mà trừng Quân Khanh. Đừng tưởng rằng biết là nàng nguyền rủa cha đẻ của chính mình chết sớm chút! Nghịch nữ này quả là đáng giận mà!

      "Ai , lão gia! Đây phải là cái thứ vô sỉ sao? chuyện luôn luôn biết điểm dừng, ngài còn tranh luận với thứ bỏ này làm gì?" Tam di nương nhìn thấy Diệp thừa tướng nổi nóng, lập tức chạy lại phụ họa.

      Đối với này đứa con này, chỉ cần câu thôi cũng làm cho lửa giận của lão gia bóc lên, từ trước giờ nàng đều rất thích nghe ngóng.

      "Nương, người sao lại như vậy! Thất muội của chúng ta thế nhưng có rất nhiều thủ đoạn đấy! Chỉ cần nhìn bộ dạng của muội ấy như thế cũng biết được là nửa đêm lén ra ngoài gặp mặt gian phu rồi, hừ, này bộ dáng hồ mị như vậy cũng thèm soi gương mà dám ra ngoài! Thực là vứt hết mặt mũi Phủ Tả tướng chúng ta mà!" Diệp Thanh Lan căm giận bất bình , ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Khanh chỉ hận nhìn ra cái lỗ thủng người nàng.

      "Đúng ah! các ngươi cũng phải biết tính tình của Thất muội muội, ngày ngày phải đều ở thanh lâu sở quán, cũng là đỗ phường tửu lâu hỗn độn đến tối mịt mới trở về sao? Nhiều năm như vậy, Phụ thân cũng vì Thất muội mà đau lòng, trước đây đều mở con mắt nhắm con mắt. Chuyện ngày hôm qua làm cho chúng ta trở thành tâm điểm cho thế nhân nhìn vào, giờ gây náo động cả kinh thành. Thất muội muội, ngươi xem chúng ta làm thế nào mới tốt đây?"

      Gương mặt tròn tròn đó của Diệp Phù Dung, cùng với đôi mắt to tròn ngây thơ lóe lóe lên. Dáng dấp vô cùng khéo léo, giúp cho lời đó lại càng giống như là vô tình mà thốt ra, nhưng bên trong lại cố tình gây xích mích ly gián. Aii..! xem ra lại là đóa Bạch Liên hoa!

      "Nghịch nữ! Những lời đồn đãi về Phủ Tả tướng giờ huyên náo khắp Thiên Diệu đế kinh, cả thành đều sôi sùng sục. Bổn tướng bây giờ muốn nhìn chút xem ngươi còn có lời gì để giải thích với ta! Bằng chờ gia pháp hầu hạ !" Diệp thừa tướng càng càng tức giận, có thể nhìn thấy sắc trầm xuống đến mức có thể ra nước.

      ***Nghe đến đó, vốn thờ ơ thèm động tâm, đột nhiên chân mày Quân Khanh nhíu lại. Ở thời cổ đại lời đồn đại gì mà có thể mãnh liệt đến trình độ này? Làm cho Diệp thừa tướng người mà trước đây nhiều lần chẳng thèm quan tâm đến mình, thậm chí có thể là dung túng, lại có thể nổi giận như thế?

      Nhớ lại kỹ, hôm qua ở bên ngoài mình ngoại trừ nhìn trộm mỹ nam tắm, ở cái thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn so với sinh mệnh mình cũng chưa có làm ra chuyện gì khác người. Mà lời đồn đãi? ngoại trừ có người cố tình điều động, tạm thời cũng nghĩ ra được cái gì khác.

      Nghĩ đến đây, Quân Khanh chỉ cảm thấy ở trong này nhất định có cái gì đó đúng, nhưng mà đợi cho nàng tỉ mỉ suy nghĩ lại, người vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng Diệp Thanh lan lên tiếng "Phụ thân! Ngài nhìn dáng dấp Thất muội muội chút xem! Muội ấy có thể được cái gì với ngài? phải Phù Dung tỷ cũng rồi đó, muội ấy là người con biết liêm sỉ hay sao? Chẳng những thay hay đổi thất thường, còn cùng cái tên tiểu quan rác rưởi ở thanh lâu kia dây dưa , lại còn dính dáng đến Dạ Ưng thống lĩnh, mà ngay cả đứa bé ăn xin ở ven đường muội ấy cũng chịu buông tha!"

      Chà chà, Quân Khanh vừa nghe Diệp Thanh Lan lời này, ánh mắt hơi híp lại hướng về phía nàng ta, hoàn toàn là bộ dáng lưu manh. Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh Lan vì thế mà trở nên giận dữ và xấu hổ, tâm trạng đúng là nhịn được vui vẻ

      Đây đúng là sợ đối thủ giống như thần mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

      Diệp Thanh Lan như thế đơn giản là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, ai ngờ dầu chưa dội lên tới , đem cái mông của mình đốt cháy trước.

      Lời đồn đãi này sở dĩ lan truyền rộng rãi như thế, đơn giản là vì có hai nhân vật chủ chốt ở bên trong. cái tiểu quan trong thanh lâu, tên ăn mày ở lề đường, Diệp thừa tướng dĩ nhiên là thèm để ý, xem như cần động tay, cũng chỉ cần câu , là có thể đem những chuyện này chặn lại.

      Thế nhưng Thất tiểu thư Phủ Tả tướng lại cùng Dạ đại hộ vệ Dạ Ưng thống lĩnh Phủ Nhiếp chính vương mực dây dưa, chuyện này lập tức còn là chuyện thường. sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần Quân Khanh nữ nhi này của cùng người kia kéo lên điểm quan hệ. Mặc kệ là như thế nào, đều tiện hành động. Thế nhưng Diệp Thanh Lan lại đem chuyện này huỵch toẹt ra, Diệp thừa tướng mà nổi trận lôi đình mới là lạ!

      Đương nhiên, mũi nhọn này thế nhưng thể về phía mình, nên phải đổi sang hướng khác.

      "Ngươi câm miệng lại cho bổn tướng! Tam di nương ngươi nhìn chút xem ngươi dạy con như thế nào! Uổng cho nàng thân là đại gia khuê tú, ngay cả mấy câu như thế cũng ra được! Theo ta thấy, nàng ta nên cẩn thận mà quỳ gối Từ Đường, tự suy nghĩ mấy ngày !" tiếng Diệp thừa tướng vừa dứt, trong tròng mắt Diệp Thanh Lan chứa đầy nước mắt, biểu tràn ngập thể tin được.

      Mình làm sai cái gì? Phụ thân đại nhân lại vì cái tiểu tiện nhân kia mà đối xử với mình như thế?

      Diệp Thanh Lan cam lòng, quay đầu lại nhìn mẫu thân nàng, ánh mắt như muốn cầu cứu. Nhưng ai cũng ngờ đến, mẫu thân nàng lại cực kỳ bất mãn liếc nhìn nàng, cũng dừng lại quá lâu, đối với chuyện nàng oan ức chịu phạt lại làm bộ làm như thấy! Thâm tâm Diệp Thanh Lan phát lạnh, đôi mắt tràn ngập thù hận thể buông tha nhìn chằm chằm Quân Khanh, ta Diệp Thanh Lan dễ dàng quên như vậy!

      chỉ riêng mình Quân Khanh, mà mọi người ở đây cũng ai có tia phản ứng nào, mắt lạnh nhìn Diệp Thanh Lan bị gia đinh mang . biết có phải Diệp Thanh lan cũng nhìn quen cảnh tượng như vậy hay , mà trong lúc bị người mang ra ngoài lại tiếng nào.

      Quân Khanh bất đắc dĩ nhíu mày, ai bảo ngươi tự cho mình thông minh, cũng chỉ có thể trộm gà xong phản còn phải mất nắm gạo.

      Cái loại tình thân trong gia dình quyền thế này, từ trước đến nay Quân Khanh mặc dù có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn ngăn cản được có tia đau lòng thoáng qua.

      Diệp Thanh Lan vừa , bên trong đại sảnh, nháy mắt trở nên yên tĩnh . Quân Khanh lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nàng khỏi kỳ quái, vừa rồi bộ dạng đanh đá của Nhị phu nhân lúc ở bên trong Lan uyển có bao nhiêu chua ngoa, mà bây giờ bà ta lại rất có tâm tình, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bên, nhàn nhạt uống trà, lời.

      Nhị phu nhân này lại trang điểm theo hình dáng của chủ mẫu, Quân Khanh thể thừa nhận, vừa rồi mình coi thường bà ta!

      Mà có điều Quân Khanh hề biết, trong lúc nàng đánh giá mọi người, đồng thời cũng có ánh mắt yên lặng nhìn theo nàng. Mà người kia ngay từ đầu ngồi yên ổn ở góc khuất ai để ý đến, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc diễn ra, giống như tất cả mọi người ở dây đều là con hát diễn kịch mua vui cho nàng, mà nàng ta là người duy nhất ngồi bên ngoài xem diễn.

      "Nghịch nữ, vi phụ hỏi ngươi lần nữa, về việc này ngươi còn có lời gì để ?" Diệp thừa tướng hỏi, ánh mắt thâm sâu dừng lại ở người Quân Khanh, dường như suy đoán, nàng cuối cùng trả lời như thế nào?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Trời đất bao la cái bụng là lớn nhất

      Edit: khongkhong23


      "Trong lòng phụ thân phải sớm có đáp án rồi sao, sao còn phải hỏi ta? phải quá thừa à?" trong lòng Quân Khanh khinh bỉ, ánh mắt lộ vẻ trào phúng, đối với chuyện này cũng thèm trả lời, lại quăng nó ngược trở về.

      "Ngươi!" Diệp thừa tướng mặt vặn vẹo, định mở miệng giáo huấn gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, lại nhanh chóng sửa lại: "Ngươi dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của phủ Tả tướng, ngày ngày đều lộ diện bên ngoài còn ra thể thống gì? Còn đến những lời đồn đãi đó truyền rất xa bên trong dân chúng hay , ngay cả trong triều cũng vì chuyện này mà dậy sóng?"

      Quân Khanh thấy giọng điệu Diệp thừa tướng đột nhiên dịu lại, cũng cảm thấy bất ngờ. Cũng đoán được thăm dò mình, để xem xem đứa con con này đến cùng còn có giá trị để lợi dụng hay thôi.

      Ánh mắt Diệp thừa tướng chăm chú nhìn người Quân khanh, lại thấy được gương mặt lạnh lùng, thèm gì của nàng. Cũng đúng, vậy mà lại quên, nữ nhi của chỉ là phế vật, còn có thể hi vọng được gì ở nàng ta chứ?

      Hừ, như thế, tiếp theo đừng trách người làm Cha này vô tình!

      "Người đâu, đem Thất tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi! diện bích (úp mặt vào tường) hối lỗi! có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng được thả nàng ra! Bằng , theo gia pháp luận tội!" Diệp thừa tướng tràn đầy phẫn nộ vừa xong, liền có người tới kéo Quân Khanh .

      Nhưng mà, môi Quân Khanh lại công lên ra ý cười khó hiểu, đối với trách phạt hời hợt này cũng nhiều lời. Chỉ cự tuyệt người khác lôi kéo, tự mình nhàn nhã chậm rãi đến phòng chứa củi.

      Nàng bỗng dưng ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười, biết vì sao lại làm cho Nhị phu nhân và Diệp Thanh Vãn có phần đứng ngồi yên. Giống như nàng ta biết được mẹ con các nàng có ý đồ gì.

      Diệp thừa tướng nhìn thấy Quân Khanh bước ra ngoài, vẻ mặt trở nên mệt mỏi xoa xoa lông mày, bộ dáng chán nản, "Được rồi, nếu mọi việc đều xử lý xong, cũng muộn rồi, các ngươi đều trở về ."

      Mọi người sau khi nghe xong, ồn ào cuối đầu tán đồng, chỉ là trong lúc cuối đầu vẻ mặt mọi người lại khác nhau .

      Nhị phu nhân vô cùng đắc ý hướng về Tam di nương nhướng nhướng mày, Tam di nương tức giận trừng lại Nhị phu nhân, cam lòng vặn vặn khăn tay, tức giận ra ngoài. Mà Diệp Thanh Nguyệt, Diệp Thanh Tâm lại cẩn thận từng li từng tí theo sát phía sau mẹ mình Tứ di nương, cũng dám thêm câu nào, liền vội vã rời .

      Trong lúc đó, lúc Quân Khanh nhàn nhã chậm rãi đến phòng chứa củi, những hạ nhân ở gần đó mang theo vẻ mặt xem thường mà nhìn nàng. Ánh mắt Quân Khanh liễm diễm lên vệt châm chọc. Sau đó, xoay người tiến vào phòng chứa củi, tìm góc, lười nhác nằm xuống, trong miệng ngậm cọng cỏ, dáng vẻ vô cùng thích ý.

      "Tiểu thư, mau đến ăn chút gì , tiểu thư chắc là đói bụng rồi đúng ?" Thúy nhi vội vội vàng vàng chạy tới, hộp cơm trong tay vừa mới đặt xuống, Quân Khanh ngửi được mùi thơm của thức ăn.

      Cẩn thận nghĩ lại, Quân Khanh lúc này mới phát ra, hôm qua mình ròng rã cả ngày trải qua hoảng sợ kinh tâm động phách, nếu phải đánh người, là bị người đánh.Thể lực tiêu hao quá nhiều, ăn được đúng lần, chính là lúc chạy ra ngoại thành vào nào tòa nhà đó, ăn vụng được cái đùi gà.

      Mà từ sáng đến giờ mình còn chưa kịp ăn cái gì, lại bị người cha danh nghĩa kia gọi , dây dưa qua lại thế mà sắp đến buổi trưa, Quân Khanh chính là kẻ tham ăn, mà còn chưa uống được ngụm nước nào, đến bây giờ mới có người mang đồ ăn đến cho nàng, nàng mà nhịn được nàng cũng là bội phục chính mình.

      Nghĩ tới đây,khi nhìn thấy Thúy Nhi chậm rãi mở nắp hộp cơm, Quân Khanh khỏi nuốt ngụm nước bọt. Nàng phản xạ thái quá như vậy, cảm giác đói bụng mãnh liệt như vậy, chắc là mình say rồi.

      Nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn trong hộp, Quân Khanh khỏi thất vọng não nề.

      Sống lại đúng là gặp quỷ mà!

      Đây là cái gì?

      Nàng muốn chính là thịt! Thịt! Thịt!

      có thịt nàng sống nổi đâu! Nàng là người thịt vui! thịt vui đó biết !

      Đây là cái phủ Thừa Tướng gì vậy? Đồ ăn sao lại có thể kém đến như thế?

      "Tiểu thư mau đến nếm thử, đây là Hoa Quế Cao ngon nhất mà nhà bếp mới vừa làm đấy! Tiểu thư bình thường rất thích ăn đó. Nhưng tình hình hôm nay, Thúy nhi phải cầu xin nhà bếp rất lâu mới lấy được đó, tiểu thư người ăn nhanh !" Thúy nhi nhìn bàn Hoa Quế cao, khuôn mặt nhắn nở nụ cười, tràn ngập chờ đợi, nhưng ánh mắt chỉ đặt ở Hoa Quế Cao, chưa từng ngẩng đầu lên.

      Quân Khanh hững hờ liếc nhìn Thúy nhi chút, tiện tay lấy miếng Hoa Quế Cao ném vào trong miệng, mang theo ghét bỏ , "Ta làm sao có khả năng thích ăn những thứ này? Thúy nhi, ngươi hẳn là nhớ sai rồi?"

      Thúy nhi thân thể cứng đờ, lập tức cười : "Tiểu thư, làm sao có khả năng? nô tỳ là thiếp thân thị tỳ của người, mà Đại tiểu thư thường thường cũng hay sai người đưa Hoa Quế Cao đến, tiểu thư đều ăn hết mà!"

      " sao? Cũng đúng, mọi người trong phủ đều thích đại tỷ của ta mà! Ngay cả Thúy Nhi cũng nằm trong số đó đúng ?" Quân Khanh cười cười, trừng mắt nhìn Thúy nhi, dường như xem đây chỉ là câu chuyện cười.

      Thúy nhi sau khi nghe xong, có chút ngẩn người, sau đó đột nhiên quỳ xuống "Tiểu thư! Ngươi gì vậy? Nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết cũng là quỷ của tiểu thư! Tiểu thư vạn lần đừng muốn nô tỳ!"

      "Yên tâm, chỉ cần ngươi là người của ta, tiểu gia ta thích mỹ nhân như thế, làm sao có khả năng muốn ngươi?" Quân Khanh nâng Thúy nhi quỳ mặt đất đứng dậy, lưu manh nâng cằm Thúy nhi lên, ý : chỉ cần là người của ta, ta tự nhiên hộ định(bảo hộ,khẳng định). Nhưng nếu phải, vậy ...

      Thúy nhi sau khi nghe thấy, ánh mắt hơi đổi, biết là nghĩ tới điều gì, trong lòng cuối cùng cũng ổn định lại.

      "Được rồi, nãy giờ chỉ là đùa ngươi thôi! Trước hết, ngươi vẫn nên cho ta nghe chút, những lời đồn đãi hôm nay đến cùng là như thế nào?" Thúy nhi khẽ gật đầu, vừa định mở miệng, liền bị Quân Khanh đánh gãy, "Quên , cứ như vậy ! bằng ngươi theo ta ra ngoài chuyến. Chúng ta tự tìm hiểu thực tế phen, dù sao cũng hơn là nghe người khác ."

      "Tiểu thư?" Thúy nhi ngạc nhiên nghi ngờ kéo tay áo Quân Khanh, nàng cảm thấy theo tiểu thư ra ngoài là chuyện hề sáng suốt. Huống hồ, tại bọn họ hình như là mới vừa bị giam mà, làm sao ra? Nếu như lão gia mà biết được chỉ loanh quanh trong phòng chứa củi này, mà còn có thể phải quỳ ở Từ Đường đó.

      "Sợ cái gì? phải chỉ là trèo tường thôi sao? chút ngươi trở về phòng nhớ tới mang theo túi bạc của ta đến đây.Theo tiểu gia ta ăn uống no say, vẫn là..." Quân Khanh bỗng dừng lại chút "Ngươi vui?"

      "Dạ phải..."

      "Dĩ nhiên là phải rồi! Trời đất bao la cái bụng là lớn nhất! Đừng dây dưa dài dòng quản nhiều chuyện như vậy. chung là chờ chút ngươi theo ta ra ngoài là được rồi!"

      "Nhưng mà..."

      "Ngươi cũng đừng có nhưng mà, nhưng mà...! Nhanh nhanh thôi!" Quân Khanh kiên nhẫn quát Thúy Nhi. Phủ Tả tướng này căn bản là thèm để ý đến nàng, nàng cần gì phải quản người khác, gây trở ngại đến chính mình?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :