1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoài Niệm - Sói Xám Mọc Cánh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13:

      Thích đến độ dù biết thay đổi, còn là của ngày xưa nữa nhưng vẫn nguyện vì mà bất chấp hết thảy để quên mình lần.

      Phùng Nhất Nhất về nhà, là vì Tạ Gia Thụ ở đây, rời được, hai là sợ về nhà, mẹ Phùng cho ra ngoài nữa. Tạ Gia Vân gọi người mang đầy đủ vật dụng hằng ngày đến, còn dặn dò y tá trưởng chăm sóc cho .

      Y tá trưởng tràn đầy nhiệt huyết,. Phùng Nhất Nhất xin chỉ bảo hướng dẫn, y tá trưởng giảng giải kỹ càng, tỉ mỉ cho cách lau người cho bệnh nhân sau khi phẫu thuật, bao gồm cả cách vệ sinh ….”tiểu ma vương”.

      Mặc dù, Phùng Nhất Nhất là người được chọn lựa duy nhất để làm công việc này, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng.

      đỏ mặt, cúi gằm ra khỏi phòng của y tá trưởng, rảo bước về phòng bệnh của Tạ Gia Thụ, ngang qua hành lang dài, bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo.

      Áo blouse trắng tuấn dựa vào tường, hai tay đút vào túi áo, nhướng mày mỉm cười với , tư thế và tiếng huýt sao của đều đẹp như nhau.

      Phùng Nhất Nhất dừng bước, ngượng ngùng nở nụ cười.

      “Lão Đại hết với em rồi!”, nhìn bàn tay của Thẩm Hiên, dù đút tay vào túi áo, vẫn thoáng trông thấy băng gạc được quấn cánh tay , “Cám ơn rất nhiều vì cứu em!”.

      Thịnh Thừa Quang còn với rằng, để điều tra băng ghi hình lúc rời , Thẩm Hiên đến chỗ của công tử Tào gia lấy thiết bị giám sát lịch trình xe. Công tử Tào gia ngái ngủ cấp độ nặng, dây dưa tận tiếng đồng hồ. Cuối cùng, bác sĩ Thẩm, người xưa nay vốn tao nhã lịch cầm viên gạch đập nát xe của người ta, sau đó tay luồn vào để lấy thiết bị giám sát lịch trình của xe.

      Đó chính là bàn tay của bác sĩ ngoại khoa đấy! Thời gian này, Thẩm Hiên thể thực mấy ca phẫu thuật được rồi.

      Từ lúc quay về đến giờ, Phùng Nhất Nhất chỉ quay quanh Tạ Gia Thụ, lúc này mới nhớ tới việc cảm ơn Thẩm Hiên, nhất thời trong lòng áy náy thôi. Đương nhiên là Thẩm Hiên nhìn ra được tâm ý của , chẳng những thế, còn cố ý giơ tay, tiếc nuối thở dài, “ tại, em biết rồi chứ? Lúc Tạ Gia Thụ cứu em, chiêu tay đập vỡ cửa kính thủy tinh là bắt chước đấy”.

      cố ý đùa giỡn, nhưng Phùng Nhất Nhất lại chẳng thể cười nổi.

      Thẩm Hiên cũng gượng gạo, bỗng chốc, cả hai biết gì, biểu cảm của cũng trầm xuống, cụp mắt nhìn xuống đất.

      “Được rồi, quay về , lát mà thấy em đâu, cậu ta lại hét toáng lên cho mà xem… Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là em”.

      Phùng Nhất Nhất phủ nhận, chỉ chân thành cảm ơn Thẩm Hiên lần nữa.

      khách sáo như vậy khiến lòng Thẩm Hiên càng chua chát. biết vì sao mình lại đứng đợi ở đây, biết lúc này, đầu óc chỉ ngập tràn hình ảnh Tạ Gia Thụ, có thời gian cũng chẳng có tâm tư dành cho .

      Hơn nữa, ràng, thừa nhận bản thân điên cuồng như họ, thậm chí giống như Tạ Gia Thụ , tình cảm mà dành cho Phùng Nhất Nhất có lẽ xứng được gọi là … Vậy rốt cuộc là điều gì đây? Vừa nghe y tá bạn của bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt đến chỗ y tá trưởng, rút kim truyền dịch xong, liền chạy đến đợi .

      Lẽ nào là vì nên mới huýt sáo, giống như điều từng làm khi cánh cửa tình được hé mở ra ở rất nhiều năm về trước? Lẽ nào là vì muốn phải cảm ơn mình? Vậy tại sao khoe mu bàn tay đầy lỗ kim châm vẫn còn tím xanh trong túi áo ra?

      Thẩm Hiên thầm hỏi bản thân, có phải mình chạy đến đây chỉ để nhìn thấy ấy ?

      Lòng dậy bao sóng gió to lớn, Phùng Nhất Nhất lại chẳng hề hay biết.

      cười với , rồi nhàng bước qua.

      Thẩm Hiên nhúc nhích, nhìn rời khỏi . Mãi đến khi bóng hình khuất nơi hành lang lúc, mới từ từ đặt tay lên trái tim mình, ấn chặt vào nơi ấy.

      Để lại Thẩm Hiên ở phía sau, Phùng Nhất Nhất nhanh chóng trở về phòng bệnh. Tạ Gia Thụ ngủ.

      Tiến hành ca phẫu thuật lớn như vậy, dù tuổi còn trẻ, cơ thể có khỏe mạnh đến mấy sinh lực cũng bị hao tổn, hơn nữa, sau khi thuốc tê hết tác dụng, vết mổ đau. ra, Tạ Gia Thụ cố kìm nén. Lần này, mặc dù ngủ nhưng hàng lông mày của vẫn hơi nhíu lại. Phùng Nhất Nhất đau lòng đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn ấy cho . Tay vừa chạm vào, dường như phát ra, miệng lẩm bẩm tiếng mơ hồ.

      cần mở mắt, cũng biết trở về.

      Trong gian trầm lặng, ngón tay Phùng Nhất Nhất nhàng vuốt ve trán , cái vuốt ve chan chứa thương. Theo động tác nhàng của , Tạ Gia Thụ dần chìm sâu vào giấc ngủ, thần sắc buông lỏng, an bình.

      Phùng Nhất Nhất chỉ mỉm cười, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

      Lòng thầm với : Tạ Gia Thụ, em rất , đến mức… chỉ xếp ngay sau bản thân em.

      đến mức, dối lừa cả lòng mình, ngốc nghếch mà kiên định chờ đợi suốt những năm qua.

      đến mức để bản thân chìm vào trạng thái ngủ vùi, cho đến khi quay về mới như sống lại.

      đến mức dù biết thay đổi, còn là của ngày xưa nữa, nhưng vẫn nguyện vì bất chấp tất cả, quên mình lần.

      đến mức dù bị lừa gạt, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn cảm thấy mối tình này có ý nghĩa biết bao, phụ cuộc đời này của em.

      đến mức… muốn dũng cảm đối mặt với tương lai, đưa ra chọn lựa khó khăn.

      ở bên, lâu sau, Tạ Gia Thụ chìm sâu vào giấc ngủ. Hàng lông mày, khóe miệng của đều giãn ra, nét mặt an bình, thản nhiên hệt như đứa trẻ.

      Phùng Nhất Nhất khẽ thu tay về, cũng phát ra.


      Ngày thứ hai, tại Phùng gia.

      Sau khi được cứu thoát trở về, Phùng Nhất Nhất luôn ở trong bệnh viện, mang theo chìa khóa nhà, đành phải gõ cừa.

      Chẳng ngờ, người mở cửa cho lại là Trịnh Phiên Phiên.

      Trịnh Phiên Phiên vẫn trẻ trung, xinh đẹp như thế, nhưng dáng vẻ lại giống với mấy lần trước Phùng Nhất Nhất gặp. giờ, Trịnh Phiên Phiên ,ặc chiếc váy chấm hoa bình dị, tóc dài ngang lưng được buộc thành đuôi ngựa nhàng, đơn giản, ngay cả lớp trang điểm khuôn mặt cũng rất nhạt nhòa, trông như hàng xóm nhà bên.

      “Chị về rồi ạ!”, ngờ Trịnh Phiên Phiên còn chủ động cầm dép trong nhà đưa cho Phùng Nhất Nhất, như rất thân quen, “Bác trai, bác , Nhất Phàm, chị Nhất Nhất về rồi!”.

      Đây là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất được hưởng đãi ngộ có người cầm dép trong nhà đưa sẵn cho mình, quả là thụ sủng nhược kinh1. Trịnh Phiên Phiên rất nhanh nhẹn, thấy Phùng Nhất Nhất tỏ vẻ cảm động, lại càng thêm vồn vã, cầm túi cho Phùng Nhất Nhất rồi lại đỡ tay vào trong nhà, giọng vô cùng ngọt ngào.

      Phùng Nhất Phàm cũng nhanh chóng chạy đến đón chị nhà mình, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là, “ Gia Thụ của em thế nào rồi? tỉnh lại chưa? Khỏe hơn rồi chứ? Vết mổ có đau ?”.

      “Tỉnh tồi. Ồ, sau đó lại ngủ rồi. Vừa rồi chị tranh thủ lúc ấy ngủ nên quay về”. Phùng Nhất Nhất hiểu tình hình trước mắt cho lắm. nhìn Trịnh Phiên Phiên rồi lại nhìn em trai nhà mình, năng lộn xộn.

      1 Thụ sủng nhược kinh: Bỗng dưng được sủng ái, được thương nên thấy lo sợ.

      Phùng Nhất Phàm thấy thế bèn tỏ ra bất mãn, với Trịnh Phiên Phiên, “Sao còn chưa về hả?”.

      Khuôn mặt của Trịnh Phiên Phiên đỏ ửng khi bị ánh mắt của Nhất Phàm quét vòng, vẻ ngượng ngùng lan đầy gương mặt, nhưng nghe lời cậu , sắc mặt ấy lại trở nên buồn bã.

      May mà lúc này mẹ Phùng từ nhà bếp lau tay ra, Phiên Phiên mang theo vẻ mặt đáng thương gọi tiếng, “Bác …”

      Vừa rồi, mẹ Phùng nghe thấy cả.

      Chẳng dám trèo cao, mẹ Phùng có phần e dè với kiểu gia đình giàu có như Trịnh gia, Tạ gia. Ngay cả con Phùng Nhất Nhất này nà cũng muốn gả cho nhà giàu sang quyền thế, chứ đừng đến cậu con trai bảo bối của bà. Muốn con trai bảo bối của bà ở rể? Đừng có mơ!

      Nhưng Trịnh Phiên Phiên này, xinh đẹp ngọt ngào, lại thể thích đối với Phùng Nhất Phàm ràng như vậy, trong lòng mẹ Phùng vừa tự hào, vừa đắc ý, cũng tiện thể thái độ với ấy.

      “Cái đó… Trịnh có muốn ở lại ăn bữa cơm rau dưa ?”, mẹ Phùng khách sáo mời.

      Ai ngờ Trịnh Phiên Phiên lập tức cười híp mắt, , “Được ạ, cháu cảm ơn bác !”.

      Giọng yểu điệu của như tiếng chim hoàng khiến mẹ Phùng khẽ rùng mình, nếu so sánh như vậy, con nhà bà vẫn tốt hơn, ít ra giọng điệu khi chuyện của Nhất Nhất vẫn rất bình thường.

      “Con có cần tắm rửa trước ?”, mẹ Phùng bị kích thích bởi giọng chim hoàng , hiếm khi quan tâm con , “Tầm nửa tiếng nữa là dọn cơm, cha con nấu rồi”.

      Phùng Nhất Nhất cảm động nhìn mẹ mình.

      Bữa cơm này, cha Phùng và mẹ Phùng cùng nhau vào bếp, bởi vì trước đó, Phùng Nhất Nhất có gọi điện về nhà, cha Phùng, mẹ Phùng cố tình làm bàn đầy thức ăn.

      Đều là những món Phùng Nhất Phàm thích ăn.

      Vừa dọn cơm, Phùng Nhất Phàm cầm hộp giữ nhiệt chọn các món cậu cho là ngon nhất, giữ lại, ròi bảo Phùng Nhất Nhất lát mang đến cho Gia Thụ nhà mình.

      Sau đó, cậu bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

      Phùng Nhất Nhất nghe Thịnh Thừa Quang về câu chuyện hai người mắc “hội chứng tuổi teen” cấp độ nặng này kề vai tác chiến trong mấy ngày qua, sau những tiếc nuối , cũng có phần cảm thấy vui mừng.

      Cha Phùng thấy con trai ăn ngon lành, lại nhìn con ngẩn người, bèn phá lệ gắp cho con miếng đùi gà.

      Đùi gà to tướng nóng hôi hổi đặt ngang bát, thơm lừng nức mũi, Phùng Nhất Nhất lại càng ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn đùi gà rồi lại ngẩng đầu nhìn cha mình.

      Trịnh Phiên Phiên ngồi bên cạnh Phùng Nhất Phàm, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vui mừng thầm nghĩ: Phùng gia thương con thế này, sau này mình gả vào đây, cuộc sống nhất định rất tốt.

      Phùng Nhất Nhất nhìn cha bằng ánh mắt dám tin. Cha Phùng vốn có ý gì, bị ánh mắt hết hồn của con nhìn chằm chằm, cảm thấy được tự nhiên, bèn uống hớp rượu, chỉ vào đùi gà, nghiêm túc , “Ăn cơm!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe lời cắn miếng, vô cùng thơm ngon, cúi đầu, thấy hốc mắt vừa nóng vừa cay, trong lòng càng biết dâng lên cảm xúc gì.

      Nước mắt bất giác rơi xuống.

      Mấy ngày này, nước mắt rơi còn nhiều hơn cả ba năm qua cộng lại.

      Mẹ Phùng chú ý, cha Phùng lại mở mắt trừng trừng nhìn con khóc. Người đàn ông cục cằn sống hơn nửa đời người nhất thời bối rối, hồi lâu mới nghĩ ra, vội vàng lấy hộp giấy ăn đưa cho con .

      Thế là mọi người bàn ăn đều chú ý đến Phùng Nhất Nhất sụt sùi.

      Người nahf họ Phùng biết phải gì, Trịnh Phiên Phiên đành mở miệng phá tan bầu khí trầm lặng, “Chị rất cảm động sao? Đúng là cơm nhà vẫn ngon hơn đúng ạ?”.

      Phùng Nhất Nhất cảm thấy này đáng , liền lau nước mắt, hết khóc lại cười, “ ra… mấy ngày vừa rồi, đồ ăn đều rất ngon!”.

      Trịnh Phiên Phiên chạm vào Phùng Nhất Phàm, dí dỏm, “Chị Nhất Nhất hài hước, ha ha!”.

      Phùng Nhất Phàm đau lòng, lơ đãng nhếch khóe miệng với Trịnh Phiên Phiên. Trịnh Phiên Phiên ngây ngẩn, bỗng chốc cười như hoa.

      Mẹ Phùng cũng khẽ chạm vào cha Phùng, ra hiệu ông đừng quá chú ý đến con , khiên cho con áp lực, để ăn cơm.

      Cha Phùng đâu lĩnh hội được điều này, bị người bạn già chọc cái, tưởng bà vui, ông cũng vui, , “ Chẳng phải vẫn còn miếng đùi nữa sao? Nhất Phàm nó cũng thích ăn đùi, bà gắp cho nó hai miếng cánh ấy”.

      Đâu phải là ý này cơ chứ! Mẹ Phùng vô cùng tức giận.

      Giây phút này, Phùng Nhất Nhất bỗng cảm thấy ngôi nhà này còn là dáng vẻ như trong tưởng tượng của trước đây.

      Hơn hai mươi năm qua, đem nỗi oán hận trong lòng xây thành chiếc lồng. Trái tim sống trong chiếc lồng ấy. chỉ bỏ vào trong đó những ấm ức và bất công, còn bao ấm áp cùng quan tâm của gia đình đều bị cố ý nhốt lại bên ngoài.

      Nếu phải gặp được Tạ Gia Thụ, nếu phải đạt được tình tự cho là duy nhất từ , có lẽ, mặc cho bản thân ngày càng xa cách với gia đình này, với những khúc mắc khó giải, biết, rồi trở thành con người bất hạnh đến mức nào?
      Last edited: 24/11/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13.2:

      Bữa cơm, cha Phùng, mẹ Phùng cũng gì khác, thậm chí mẹ Phùng còn hỏi đến chuyện của Tạ Gia Thụ. Phùng Nhất Nhất thuận lợi ra khỏi nhà, mang theo hộp canh va hai món ăn trong hộp giữ nhiệt quay lại bệnh viện.

      Tạ Gia Thụ tỉnh được lúc, nóng lòng nằm đó chau mày, quay tới quay lui, lúc quay bên trái, lúc lại quay bên phải. vừa đẩy cửa vào, rầu rĩ hoi, “Sao lại lâu như vậy? Tay em cầm gì thế?”.

      “Phùng Nhất Phàm cứ bắt em phải mang đồ ăn đến cho ”, Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ .

      Tạ Gia Thụ còn chưa thể ăn uống, ngay đồ ăn lỏng cũng được ăn. Nhưng sau khi nghe vậy, vẫn rất vui sướng, mặt mày hớn hở, , “Em trai em có lương tâm hơn em nhiều!”.

      Phùng Nhất Nhất đặt đồ xuống, vào rửa tay rồi bưng chậu nước ấm ra chuẩn bị lau người cho . Thấy vậy, bèn đặt nước xuống, cố ý , “Vậy em kêu Nhất Phàm đến chăm sóc nhé!”.

      Tạ Gia Thụ kiêu ngạo hất cằm, “Em gọi ! Em đành lòng em cứ gọi !”.

      Em đành lòng để người khác chăm sóc sao?

      Phùng Nhất Nhất ngẫm nghĩ rồi , “Cũng đúng, em đành lòng để em trai em chịu khổ”.

      Tạ Gia Thụ ràng, lưu loát văng câu tục.

      Phùng Nhất Nhất kể chuyện “hỏi thăm” mẹ Phùng khi hôn mê ngày hôm đó, thêm mắm dặm muối miêu tả biểu cảm đặc sắc của mẹ Phùng khi ấy.

      Sau khi nghe xong, Tạ Gia Thụ như hồn bay phách lạc!

      hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng thở dài, “Lần này xong đời rồi! Chết rồi!”.

      Phùng Nhất Nhất vắt khăn xong, cầm khăn chọc chọc vào đầu , vẻ vui, “ đừng những lời may ấy nữa được ? Mau phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ !”.

      “Cái gì mà phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ hả? Em là bất lịch , phun nước miếng lung tung!”, Tạ đại thiếu gia ưa sạch lườm .

      Phùng Nhất Nhất hết cách, lẳng lặng xốc chăn lên, lau người cho . Khăn ấm lau lên người, cảm giác vô cùng dễ chịu, Tạ Gia Thụ híp mắt hưởng thụ, thoải mái thở dài hơi.

      Trong đầu Phùng Nhất Nhất tưởng tượng ra vẻ lúng túng khi chốc nữa phải lau đến “tiểu ma vương”, nghe thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên , “… đừng kêu nữa!”.

      Tạ Gia Thụ híp mắt về phía , trêu chọc, “Em lại nghĩ xuyên tạc hả? Em nghĩ chuyện đứng đắn chứ gì? Ha ha!”.

      “Có mới đứng đắn ấy!”

      Tạ Gia Thụ tiếp tục kêu rên phóng đãng, tâm tình vui vẻ khoe khoang độ ngờ nghệch của bản thân, “… nhất định ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, phối hợp chữa trị, để cơ thể mau chóng khỏe lại! Rất nhanh thôi, hồi phục…sau đó…hi hi hi…”.

      Động tác của Phùng Nhất Nhất rất nhàng, cẩn thận lau hết nửa thân cho , tay run rẩy, trán vã mồ hôi. Chỉnh đốn trang phục, đắp chăn cho xong, hít hơi sâu rồi mới , “Tạ Gia Thụ, cứ như thế này nữa là em lau cho nữa đâu!”.

      Tạ Gia Thụ thoải mái đến mức đầu óc trì trệ, “Hả? phải lau xong rồi sao?”.

      Chậm mất nửa dịp, đột nhiên ý thức được, suýt chút nữa mình bỏ lỡ điều gì!

      Hả? có thể sao?

      Nhưng mà… nhưng mà…

      Nhưng mà mấy ngày rồi, tắm rửa gì, sắc – hương – vị nhất định hỏng bét…

      Tạ Gia Thụ vô cùng rối rắm!

      Vốn dĩ chẳng muốn lau chỗ đó cho mình chút nào, nhưng bây giờ nghĩ lại… sao lại có chút kích động vậy nhỉ?

      Cảm giác xấu hổ mỏng manh và cảm xúc kích động nồng đậm đan xen trong lòng Tạ Gia Thụ, rồi cuốn lấy mãnh liệt, cuộn trào. nằm đó, xuân tình nồng đậm, cắn môi nhìn .

      Phùng Nhất Nhất bị ánh mắt “muốn lại thôi “ của Tạ Gia Thụ nhìn đến mức toàn thân nóng rực, tay xoắn bện chiếc khăn hết lượt này đến lượt khác.

      Lúc y tá trưởng dặn dò việc chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật nhấn mạnh điều này… vì sức khỏe của … Phùng Nhất Nhất bất chấp khó khăn cầm khăn đến, được nửa đường, nghĩ ra chuyện gì đó, lại quay ra khóa cửa.

      Cửa khóa “cạch” tiếng, quay người đến giường bệnh. Người giường bỗng quay mặt lại, miệng mấp máy, giọng trầm thấp, “Tại sao lại khóa cửa? Em muốn làm gì? Em định làm gì sao? Ưm ưm ưm… đừng lại đây…”.

      Tạ Gia Thụ miệng kêu lả lơi phóng đãng, nhưng đến lúc hành động , lại trở nên vô cùng… ngượng ngùng.

      Nếu là bình thường chơi trò tình thú, chắc chắn vô cùng thích chí, bỏ mặc “ tểu ma vương” cho khiêu khích cũng thành vấn đề. Nhưng lúc này, nằm giường bệnh thể nhúc nhích, để nghiêm túc rửa sạch chỗ mấy ngày chưa được vệ sinh của … Tạ Ma Vương và “tiểu ma vương” đều bày tỏ , chuyện này quả quá xấu hổ, thể chống đỡ nổi!

      Tạ Gia Thụ mà nhúc nhích động tới vết mổ, nhưng đánh liều, phải đau đến xuýt xoa cũng đưa tay đẩy ra, để lột quần của mình.

      Phùng Nhất Nhất cảm thấy Tạ Gia Thụ của lúc này đáng !

      “Được rồi, đừng động đậy nữa, vết thương rách ra sao? ra chuyện này có gì đâu? để em lau giúp , lẽ nào muốn gọi y tá đến?”, cứng đầu ra vẻ trấn tĩnh, khuyên giải Tạ Ma Vương ngượng ngùng, “Vậy muốn y tá nam hay y tá nữ?”.

      Tạ Gia Thụ nghĩ, y tá nữ chắc là được rồi, bởi vì “tiểu ma vương” gặp nữ khách nào khác ngoài Phùng Nhất Nhất, còn y tá nam… trong lòng bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn kinh tởm, đành buông lỏng ngón tay túm chặt quần mình.

      Phùng Nhất Nhất đợi ở đó, thừa cơ lột bỏ quần bệnh nhân.

      Tạ Gia Thụ quay mặt nhìn , mắt nhìn bức tranh sơn dầu có màu sắc chẳng khác nào kẻ thần kinh treo tường, vừa ngượng ngùng vừa thỏa mãn nghĩ, ừm… tính tính lại, đời này, người có thể làm chuyện này cho , chỉ có mình thôi!

      Mẹ của hai chị em Tạ Gia Thụ là người có xuất thân cao quý, bà được dạy dỗ trở thành thục nữ tiêu chuẩn. Hơn nửa đời người, bất cứ lúc nào bà cũng yên tĩnh thanh tú, tỏ ra sợ hãi trước biến cố. bà gả vào Tạ gia là vì việc kết thân giữa hai gia tộc, tình cảm vợ chồng cũng chỉ đến vậy thôi. Chuyện cha của Tạ Gia Thụ bệnh nặng qua đời đối với bà mà , có ảnh hưởng quá lớn. Của hồi môn cũng đủ để bà sống cuộc sống sung túc an nhàn.

      Cho nên từ , hai chị em nhà họ Tạ biết, họ chỉ có thể nương tựa vào nhau.

      Đáng tiếc là Tạ Gia Vân, quả quá bận. Tạ Gia Thụ - cậu nhóc đơn, lúc nào cũng chỉ thui thủi mình, cứ mơ hồ cho rằng,chỉ có cách gây chuyện, bản thân mới được người khác chú ý đến. vắt óc suy tính để gây , nhưng Tạ Gia Vân bận rộn như vậy, chú ý đối với chẳng qua là gom góp cho đủ vài chuyện rồi đánh cho trận.

      nhàng dùng khăn ấm kiên nhẫn, dịu dàng lau người cho như thế này, toàn thế giới chỉ có Phùng Nhất Nhất mà thôi!

      May mắn là còn có Phùng Nhất Nhất!

      “Nhất Nhất!”, Tạ Gia Thụ rất ít khi gọi như vậy, ít đến mức sau khi gọi lần, chính cũng cảm thấy kỳ lạ, im lặng lúc, hồi tưởng lại, mới tiếp tục , “Nước Mỹ có gì hay ho, vô cùng thích nơi đó”.

      Phùng Nhất Nhất lau đến chỗ “tiểu ma vương”, nhưng giọng nghe có vẻ rất bình tĩnh, “…Ừm!”.

      “Ở đó, mùi cơ thể của họ quá nặng, nặng mùi lại càng xịt nhiều nước hoa, quen, đến bây giờ vẫn cảm thấy quen… Đồ ăn ở đó chẳng ngon chút nào, thích ăn đồ chiên mỡ và đồ lạnh, nhưng mà, khoai tây chiên và cánh gà rán ở đó ngon hơn đồ ăn Trung Quốc, có lẽ là bởi vì ở nơi nào bên thức ăn nơi ấy, đồ ăn chính gốc, dù thế nào cũng đúng mùi vị. Đồ ăn dựa vào nguyên lý này, những chuyện khác cũng vậy… Trong nhà Mike Trần có đầu bếp chuyên làm đồ ăn Trung Quốc, là được trả giá cao từ Trung Quốc sang, nhưng đến đó ăn rồi, thấy cũng thường thôi mà! Quả ngon, cảm thấy ta chỉ khoác thôi…”, những chuyện này từ trước đến giờ chưa từng với ai, đương nhiên, cũng có ai hỏi cả. Quãng thời gian đầy trải nghiệm ấy, bây giờ nhắc lại, ngẫm thấy nó phảng phất như giấc mộng. Giọng của Tạ Gia Thụ ngày càng thấp, câu văn cũng lộn xộn, ràng, “.. Quả cố ý để dạ dày mình đói đến xuất huyết đâu. Lần đầu tiên xuất huyết cũng sợ chết khiếp ấy… nhưng đồ ăn ở đó ngon mà! Công việc cũng nhiều nữa, từ sáng đến tối chẳng có thời gian nghỉ ngơi… hiểu những người đó, ra trong lòng vài người, họ đều coi thường ! Thỉnh thoáng có người nghiêm túc nhìn vài lần cũng là bởi vì quá đẹp trai mà thôi! Úi! Em tay chút!”, đắm chìm trong chuyện xưa, bỗng nhiên phàn nàn kêu lên.

      Phùng Nhất Nhất nhấc chân xuống, nhẫn nhịn nỗi xót xa trong lòng, cười , “ đau chuyện ít thôi. Người ta phẫu thuật xong đều phải tĩnh dưỡng, sao lại trở nên nhiều lời như vậy chứ?”.

      “Chết tiệt!”, Tạ Ma Vương học hành cho hẳn hoi, lại văng tục rồi, “ phải em cứ luôn miệng hỏi chuyện ở Mỹ sao?”.

      Đương nhiên là Phùng Nhất Nhất biết, rất muốn biết những chuyện đó.

      Nhưng khi nghe kể, lại chịu nổi.

      Vừa nghĩ đến việc từng đơn buồn bã nơi đất khách, quê người, mình chịu đói bụng,… chịu nổi rồi.

      Đó là Tạ Gia Thụ của hai mươi lăm tuổi cơ đấy, là Tạ Gia Thụ tỏa sáng lấp lánh… là Tạ Gia Thụ của .

      Bởi lời cự tuyệt lúc đầu của , phải vật vờ nơi đất khách, biến mình thành bộ dạng như bây giờ.

      Đương nhiên là vẫn , từ quá khứ đến tại, nhưng… chịu nổi.

      Chẳng trách có người : Tình thâm bất thọ1

      1 Tình thâm bất thọ: Hai người nhau, trong hai người quá đậm sâu tình ấy được dài lâu.

      “Lúc ở Mỹ, nhớ em, những lúc rất nhớ, rất nhớ… như thế này này”, làm cho xem, vừa động tay, chỗ vết mổ đau khiến thở hắt ra hơi.

      Nhưng… chỉ có như vậy thôi đấy! Có giọng tươi mát thổ lộ trong lòng Tạ Gia Thụ - người thẹn thùng, “Bởi vì biết rằng mình nhất định trở về… trở về bên em”.

      Tất thảy những người phụ nữ khác đời đều chỉ là trạm dừng chân, nhưng dừng lại ở bất cứ đâu, mà luôn chạy băng băng về phía trước, em là đích đến cuối cùng của .

      Lòng tươi mát, sắc nét, nhưng quả là hành động làm chẳng ra tiết tấu gì, sao Phùng Nhất Nhất có thể thông qua động tác thân thể này mà nghiệm ra được lời muốn bày tỏ với là “Em là điểm dừng chân cuối cùng của ” chứ?

      chỉ lĩnh hội được rằng, nhẫn nhịn đau đớn và giở trò lưu manh, biết xấu hổ!

      bất đắc dĩ ghì chặt tay , nhàng lật cơ thể qua rồi kéo quần lên cho .

      Bên ngoài cửa sổ căn phòng bệnh xa hoa nằm tầng cùng, bầu trời trong xanh gợn mây, cửa khép hờ, khí trong lành tràn khắp gian phòng. Thiết bị trong phòng phát ra tiếng ù ù rất khẽ, mọi thứ tĩnh lặng mà ấm áp.

      quá yên tĩnh, thế nên tiếng “bùm” phát ra từ Tạ Gia Thụ hiển nhiên vô cùng vang dội.

      Vang dội đến mức chính bản thân Tạ Gia Thụ cũng sững người! Ngẩn ngơ ra đó, khuôn mặt dần đỏ ửng.

      Phùng Nhất Nhất cũng ngẩn người lát mới phản ứng lại, rất vui vẻ, “Ôi! Tốt quá rồi! Vậy là có thể ăn đồ ăn rồi!”.

      Tạ Gia Thụ thề thốt phủ nhận, “…, phải! thể! phải đâu!”.

      Có thể “xì hơi” chứng tỏ nhu động ruột rồi. Phùng Nhất Nhất ngóng trông nhu động ruột rất lâu rồi, phải ăn đồ ăn mới bồi bổ cơ thể được.

      “May mà Nhất Phàm kiên quyết bảo em mang canh ga tới. Em hỏi y tá trưởng chút, xem bây giờ có thể ăn canh gà được chưa”, vui vẻ .

      “Đừng ! Em đừng !”, Tạ Gia Thụ suy sụp, nhẫn nhịn đau đớn nơi vết mổ, gào thét giường, “ ‘xì hơi’! có!”.

      Loài người ngu ngốc như mấy người mới “xì hơi”. Tạ Ma Vương tôi trong như ngọc, trắng như ngà! Thanh cao thuần khiết! Tôi có ‘xì hơi’! có!

      Bởi chuyện “tiểu ma vương” được vệ sinh sạch , cùng với việc nhu động ruột mà Tạ Gia Thụ cự nự rất lâu, rất lâu.

      Lâu đến nỗi, vết mổ bụng lành, lên da non mà vẫn kiên trì nằm giường tĩnh dưỡng, sắm vai u buồn, chịu xuống giường lại.

      Tạ Gia Vân vì chuyện này mà vô cùng hoang mang và phẫn nộ. Sau khi trưng cầu ý kiến của Viện trưởng Thẩm, thậm chí ấy còn định giải quyết như thường lệ: xách cậu em trai lên đánh cho trận, đánh đến khi nào chạy trối chết mới thôi.

      Sau lần Tạ Gia Vân quẳng lại lời uy hiếp rồi nghênh ngang bỏ , Phùng Nhất Nhất khuyên bảo Tạ Gia Thụ - người uể oải, ủ rũ rằng, “ đừng ấu trĩ, cáu kỉnh như vậy mà. xem, chị bị chọc cho tức giận rồi đấy”.

      “Chị ấy tức giận, có lần nào là đâu”, Tạ Gia Thụ vẫn lười biếng, xiêu vẹo giường, xòe hai tay ra, buồn nhúc nhích.

      Phùng Nhất Nhất nỗ lực kéo dậy, dù chỉ là ngồi thẳng lên chút, “ nặng quá!”, kéo hai lần mà vẫn nổi, đành thở dài, “Đợt này chỉ ăn mà chịu vận động, mặt tròn ra rồi kìa, em thấy ít nhất cũng phải béo lên hai cân rưỡi đấy”.

      “Vô tình cắm liều liễu thành hàng1”, Tạ Gia Thụ lập tức trợn tròn mắt !

      1Cả câu vốn là “ Có ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu thành hàng”, ý dốc hết sức làm việc gì đó nhưng vẫn thể thành công, còn chuyện dự tính trước lại thu được kết quả bất ngờ.

      Phùng Nhất Nhất biết mình đúng mấu chốt, vội vàng tiếp, “ sờ thử bụng mà xem, cơ bụng lặn mất tăm rồi”.

      Tạ Gia Thụ sờ cái bụng mềm nhũn của mình, lòng bi thương trỗi dậy, càng nhụt chí nản lòng nằm dài giường, dứt khoát quay đầu, nhắm mắt lại.

      Ông đây cam chịu! Được rồi chứ?

      Bộ dạng chơi xấu như vậy vô cùng, quả khiến người ta nhịn được cười. Phùng Nhất Nhất cố nén cười nhìn .

      ra, từ sau khi Tạ Gia Thụ mổ, thời gian bỗng như quay lại ngày xưa. Khoảng thời gian này đẹp đến mức Phùng Nhất Nhất dường như lại muốn lún sâu vào, tự lừa gạt mình.

      Phòng bệnh này, quãng thời gian này, có lẽ mà món quà cuối cùng mà mối tình với Tạ Gia Thụ ban tặng cho .

      Phùng Nhất Nhất đến bên giường, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn bộ dạng giận dỗi đáng của , rồi cúi người hôn .

      Khoảng thời gian này rất thích nhàng hôn như thế này.

      Người vừa được hôn mở to hai mắt, vừa may còn chưa đứng dậy, hai người rất gần nhau, cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương.

      Cả hai đều lên tiếng, trong lòng nghĩ: May mà cuộc đời mình, gặp được người như thế.

      Nụ hôn thắm thiết, kéo dài triền miên, khiến người thân toàn thịt mũm mĩm nào đó thở phì phò, mãn nguyện ngả vào gối, nhếch môi thở gấp.

      Phùng Nhất Nhất cũng hôn đến mức tim đập loạn nhịp, toàn thân mềm nhũn, sau khi tách ra còn bịn rịn hôn lên bờ môi .

      Cứ hôn rồi nựng nịu dỗ dành mãi, cuối cùng cũng dụ được ra ngoài lại.
      Last edited: 24/11/15
      bellchuong thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14:

      Tạ Gia Thụ là tình cảm tươi đẹp nhất, dữ dội nhất trong sinh mệnh , cũng là khởi nguồn của mọi hỗn loạn và thiếu cảm giác an toàn trong sinh mệnh .

      %%%%%##########

      Thành phố G, trời cuối xuân.

      Xuân sắp qua , sắc non của cây cối dần đậm lên. Những bông hoa chừng như gặp được tình cuối cùng trong sinh mệnh, nở rộ.

      Tạ Gia Thụ chịu xuống lầu gặp người khác, chỉ chịu đến vườn treo ở tầng mười, bởi ở đó vắng người.

      vẫn ngồi xe lăn, Phùng Nhất Nhất đẩy xe vào thang máy rồi xuống. Đến vườn treo tầng mười, chẳng có bóng người, khuyên đứng dậy lại vài bước, nhưng cứ ngồi yên xe lăn, bướng bỉnh , “ !”.

      Gió cuối mùa xuân thoảng đưa hương thơm nồng đậm tuyệt vọng của những đóa hoa trong lần nở cuối cùng, Phùng Nhất Nhất ngồi xổm trước xe lăn, khẽ vùi mặt vào tấm chăn phủ đùi .

      hoài niệm, , “Tạ Gia Thụ, dáng vẻ lúc này của giống với trước kia”.

      Gió phả vào mặt mát rượi, đầu gối là người đẹp, Tạ Gia Thụ dễ chịu híp mắt, ngón tay khẽ nhéo nghịch nghịch vành tai , cất giọng hỏi, “Trước kia? Giống bao lâu trước kia?”.

      “Giống như trước kia, em khuyên nên nghiêm chỉnh học cho xong thạc sỹ, cứ chịu. Em hỏi vì sao đến Tập đoàn Trường Lạc thực tập, giận em hơn nửa tháng trời. Còn nữa, thích em, em lại từ chối …”, Phùng Nhất Nhất khẽ thở dài tiếng.

      Ngón tay mân mê vành tai dần lần sang nhéo mặt , hơi đau, có vẻ nhe sức lực của người có tâm trạng vui.

      “Tại sao chúng ta thể bình yên bên nhau vậy?”, Phùng Nhất Nhất hoang mang hỏi.

      Tạ Gia Thụ vuốt ve cằm như nựng thú cưng, : “Bây giờ phải rất tốt ?”.

      Em ở bên , còn gì tốt nữa?

      Người áp mặt vào đầu gối lắc đầu, khẽ cọ mặt vào tấm chăn. Tạ Gia Thụ nhìn những giọt nước lóng lánh chứa nơi khóe mắt cùng vẻ mệt mỏi dù nhắm mắt cũng chẳng thể che giấu nổi gương mặt Phùng Nhất Nhất.

      Cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến Tạ Gia Thụ nổi nóng, lúc cất lời, giọng thay đổi, “Em thẳng ra ! lại giống như trước kia, khinh suất hăng hái tranh giành, em lại thích nữa rồi, phải ?”.

      lát sau, Phùng Nhất Nhất mới trả lời, nhưng phủ nhận, chỉ , “Chúng ta thích hợp ở bên nhau”.

      Bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bỗng trở nên mạnh mẽ, cằm bị nhéo hơi đau, rồi ép ngẩng mặt lên.

      Phùng Nhất Nhất nhìn thấy tức giận và lạnh lùng trong mắt đôi mắt Tạ Gia Thụ.

      Đoạn tuyệt với cuộc sống bên ngoài nhiều ngày như vậy, cảm giác chân thực cuối cùng cũng quay trở lại với .

      “Em đừng chọc ”, Tạ Gia Thụ cố gắng kiềm chế, cảnh cáo .

      kiềm chế nổi cáu, buông lỏng tay ra. Phùng Nhất Nhất cúi đầu, giọng trầm thấp, “Từ trước tới giờ hai đứa mình ở bên nhau chẳng thể êm đẹp. Ngày trước, gần như ngày nào cũng rống to, la hét với em. lúc nào cũng cáu kỉnh, em lại phải dỗ dành . ra trong lòng em cũng buồn lắm. Lần này, trở về, em như con thiêu thân lao đầu vào lửa, quên cả bản thân mình, nhưng cuối cùng sao… Gia Thụ, báo thù em cũng là điều đương nhiên. Ban đầu, xác thực là em vứt bỏ . ở Mỹ sống khó khăn như vậy, có quyền trách em”.

      lạnh rồi, đẩy về”, Tạ Gia Thụ lạnh lùng ngắt lời .

      Phùng Nhất Nhất kéo tấm chăn lên đầu gối , dịu dàng tiếp những lời suy nghĩ rất kỹ trong mấy ngày bị bắt cóc, “ trả thù được rồi, em cũng gặp báo ứng rồi, chúng ta chia tay , đừng tiếp tục làm tổn thương đối phương nữa. nghĩ mà xem, lúc chúng ta ở bên nhau, có bao nhiêu lần cãi nhau? Cho dù là lúc thân mật nhất, em cũng vẫn thấy thấp thỏm, biết lúc nào nổi giận, biết giây tiếp theo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Gia Thụ, nếu lại nôn ra máu trước mặt em, em sống nổi nữa”.

      Lời của như lưỡi dao sắc lẹm đâm vào trái tim Tạ Gia Thụ, có vẻ như muốn nôn ra máu cho xem ngay lập tức.

      Tạ Gia Thụ hề ngốc, nhận ra được bao dung đặc biệt của dành cho mình trong mấy ngày qua, nhưng tưởng rằng… tưởng rằng đó là vì áy náy trong .

      “Em cần phải cách thâm tình như thế, như thể em vì vậy. ra, chẳng qua là em coi thường , thể mang lại cảm giác an toàn cho em, em cần !”, kìm nén nổi nỗi buốt lạnh dần tỏa ra từ lồng ngực, phẫn nộ gầm lên, “Em tưởng rằng quên sao? Khi tới đó đón em, đường trở về em em tưởng xuất . Phùng Nhất Nhất ngay cả chút lòng tin dành cho , em cũng có! Hay là , em tưởng giống như em, có thể dễ dàng vứt bỏ người mình như thế!”.

      “Những điều đều đúng”, Phùng Nhất Nhất thừa nhận chút do dự.

      Tạ Gia Thụ tức đến mức ngực đau nhói, ngửa mặt hít sâu hơi. kiềm chế, lạnh giọng , “Đừng những lời vô ích quỷ quái ấy nữa! Đưa về phòng bệnh! mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

      nhất thời có động tĩnh gì, Tạ Gia Thụ nhịn nổi nữa, đưa tay ra đẩy, đẩy ngồi cả xuống đất. vịn vào xe lăn, tự đứng lên.

      Lảo đảo bước hai bước, cắn răng ôm vết mổ bụng, quay đầu nhìn mà thẳng về phòng.


      Phùng Nhất Nhất bị đẩy ngã dưới nền, hồi lâu thể đứng dậy, vùi đầu vào gối, co người ngồi nền đất.

      Thẩm Hiên đứng bên lan can sân thượng, lặng lẽ nhìn từ nãy tới giờ. Ánh vàng rực rỡ của buổi chiều tà khoác lên người , đẹp đến rung động lòng người. Nhưng dáng vẻ lại đáng thương hệt như con thú bị người ta ruồng bỏ.

      Điếu thuốc trong tay Thẩm Hiên vừa châm lên hai người họ đến. Lúc này, điếu thuốc cháy hết. Thẩm Hiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quảng điếu thuốc còn chưa hút lần , nhấc chân tiến về phía Phùng Nhất Nhất.

      Tiếng bước chân khiến Phùng Nhất Nhất giật mình. hoảng hốt ngẩng đầu lên, thậm chí còn kịp lau những giọt nước mắt nhòe nhoẹt khuôn mặt.

      Thẩm Hiên kịp nhìn cảm giác mất mát giấu trong đôi mắt .

      cứ tưởng, Tạ Gia Thụ quay lại.

      Giả dụ trong tình huống này, Tạ Gia Thụ quay lại, phải chawnt có thể bất chấp hết thảy để quên mình thêm lần nữa?

      Thẩm Hiên thầm trách ngốc nghếch, ngồi xổm xuống, đặt tay lên đỉnh đầu như vuốt ve chú cún bị bỏ rơi.

      bé”, cười, dịu dàng , “Hay là em theo ”.

      Phùng Nhất Nhất mệt mỏi cụp mắt, vùi xuống, lắc đầu.

      Thẩm Hiên tiếp tục vỗ về, vỗ về an ủi rất đỗi dịu dàng. Ánh chiều tà đẹp đẽ rọi vào, mắt sáng lấp lánh rung động lòng người.

      với vùi đầu vì đau lòng, “Em có dũng cảm rời xa cậu ấy, mà có dũng cảm theo sao? Hãy tin , cùng rời khỏi, tồi tệ bằng việc mình em ở lại đây đâu”.

      Phùng Nhất Nhất chỉ khẽ lắc đầu, gì.

      Thẩm Hiên rất kiên nhẫn, giọng dịu dàng dụ hoặc, “Em đâm cũng đâm rồi, đau đớn đến mức này rồi, còn chịu quay đầu sao? Nhất Nhất, em muốn có cuộc sống an ổn, thậm chí vì cuộc sống an ổn ấy từ chối Tạ Gia Thụ vậy tại sao em lại thể cân nhắc đến ?”.

      Cuối cùng, Phùng Nhất Nhất cũng lên tiếng, rầu rĩ , “Bởi vì chuyện liên quan đến … Thẩm Hiên, đừng nữa”.

      Thẩm Hiên cứng họng.

      Phùng Nhất Nhất gắng gượng đứng dậy, nhưng vật lộn mấy lần mà được. May mà Thẩm Hiên phong độ ngời ngời, bị từ chối nhưng vẫn thân thiện bắt lấy tay dìu đứng dậy.

      Nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ, lúc này, có lẽ sung cho thêm cước nữa rồi.

      Mùa hạ chớm về với với thành phố G. Vậy là, mùa hạ oi ả sắp ùa tới. Ánh nắng và sức nóng của chiều tà báo hiệu điều này.

      vườn treo của tầng mười, tiếng bước chân Phùng Nhất Nhất chao đảo, lạ thường hệt như Tạ Gia Thụ vừa rồi.

      Thẩm Hiên đứng nguyên tại chỗ, lúc mới đầu chỉ có mình ở đây, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại mình . Gió cuối xuân thổi vào góc áo blouse trắng, phấp pha phấp phới, tia nắng chiếu rọi lên gương mặt tỏa xuống bóng mờ nông sâu.

      Thẩm Hiên từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy, lần này hình như là… kết thúc rồi.

      Phùng Nhất Nhất quay lại phòng bệnh của Tạ Gia Thụ mà thẳng về nhà.

      Lúc này, cha Phùng mẹ Phùng nấu bữa tối trong bếp. Hôm nay, Phùng Nhất Phàm nghỉ ở nhà. Lúc Phùng Nhất Nhất bước vào phòng, cậu ngồi xem tài liệu sô pha trong phòng khách. Thấy chị hồn bay phách lạc mở cửa bước vào, lòng cậu lo lắng, vội vàng chạy đến hỏi, “Chị sao vậy? Gia Thụ thế nào rồi?”.

      “Bọn chị chia tay rồi”, Phùng Nhất Nhất buột miệng .

      ra Phùng Nhất Phàm chỉ định hỏi thăm xem sức khỏe của Gia Thụ nhà cậu đỡ hơn chưa, nghe Phùng Nhất Nhất thế, hồi lâu cậu mới phản ứng lại, đột nhiên nổi giận, “Chị sao vậy? Chị muốn chết à! Phùng Nhất Nhất, có phải là chị có đầu óc vậy?”.

      Phùng Nhất Nhất ngồi ở cửa nhà thay dép, ánh mắt ngơ ngác hệt như người có đầu óc.

      Phùng Nhất Phàm thở dài hơi, kìm nén, khó hiểu hỏi , “Có phải chị thấy khó chịu khi trông thấy em ? Chị cố tình làm trái ý em phải ? Nếu em khiến chị thấy khó chịu chị đánh em trận là được rồi, em đánh lại đâu. Chị đừng lấy chuyện chung thân đại của mình ra làm trò đùa được ? Chị hai mươi tám rồi đấy, chị!”

      “Đúng vậy, hai mươi tám rồi!”, Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm.

      Phùng Nhất Phàm cảm thấy ổn, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào , dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc hỏi, “Chị, chị cho em biết , xảy ra chuyện gì vậy?”.

      Ánh mắt mất hồn của Phùng Nhất Nhất cuối cùng có tiêu điểm. Trong tầm mắt , khuôn mặt của em trai dần ra ràng. Phùng Nhất Nhất nhìn thấy lo âu và quan tâm trong mắt cậu, con tim rối bời thể rả của như “lạch cạch” tiếng, mở ra lỗ hổng. bắt đầu khóc lớn.

      Tiếng khóc xé ruột xé gan, cha Phùng mẹ Phùng từ trong bếp chạy ra, thấy cảnh tượng hai chị em ngoài cừa, hai người già đều thấy mờ mịt, cuống cuồng hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

      “Ôi…:, mẹ Phùng vẻ như có chút nuối tiếc, nhưng nhiều hơn lại là thở phào. Vỗ vỗ vai chồng, bảo ông tiếp tục vào trong nấu ăn, bà đến bên con , , “Được rồi, được rồi, xem con khóc lóc như thể mẹ chết bằng ấy… Đây cũng coi như chuyện tốt. Con sớm cắt đứt với nó cũng tốt, tuổi của con còn trẻ trung gì nữa rồi”.

      Lời của mẹ Phùng vô tình, cũng đương nhiên, nhưng mỗi câu lại khảm vào trái tim Phùng Nhất Nhất.

      Ngẫm nghĩ, Tử Thời còn hơn ba tuổi nhưng giờ mang thai đứa thứ hai, con ấy cũng học tiểu học. hai mươi tám tuổi đầu, lại vừa được cứu thoát từ vụ bắt cóc. Trước đó, lại nghiệm ra, cái gọi là trùng phùng sau bao tháng ngày xa cách, chẳng qua chỉ là gặp dịp mua vui.

      còn muốn truy cứu xem rốt cuộc Tạ Gia Thụ có cưới mình hay , thậm chí còn muốn xem xét đến cùng tình của .

      Tạ Gia Thụ cái tên này mãi mãi là tình cảm tươi đẹp nhất, dữ dội nhất trong cuộc đời Phùng Nhất Nhất, nhưng cũng là khởi nguồn của mọi hốn loạn và thiều an toàn trong sinh mệnh .

      Tạ Gia Thụ, đến từ đại gia tộc lớn mạnh, có trách nhiệm nặng nề của mình, tương lai của có rất nhiều con đường phải . Còn Phùng Nhất Nhất, dám tưởng tượng những gian nan hiểm trở những con đường ấy, cũng dám sánh bước cùng .

      Phùng Nhất Nhất thể chịu đựng nổi, quá sợ hãi.

      Xin cho phép hai mươi tám tuổi được hướng về cuộc sống an ổn, bình lặng.

      Xin cho phép người đốt cháy hết dũng khí của mình được vứt bỏ tình .

      Mẹ Phùng ở bên tiếp tục , “Giờ con hiểu ra cũng chưa muộn. , gia đình như chúng ta, con cứ phải cố chấp với gia đình nhà giàu như vậy làm gì? Lúc tốt đương nhiên rực rỡ gấm hoa, nhưng sau này chẳng may xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao chống đỡ nổi cùng người ta chứ? Nhân lúc còn sớm, tránh xa chút … Được rồi, con đừng khóc nữa”, mẹ Phùng tiện tay dùng khăn lau bếp lau mặt cho con , “Lần chia tay này, con làm đúng lắm!”.

      Giọng điệu của mẹ Phùng vô cùng kiên quyết, khiến trái tim rối ren hỗn độn của Phùng Nhất Nhất dần trở nên bình thản.

      “Mẹ…”, run giọng, cảm xúc mãnh liệt, tiếng khóc đè nén, cuống họng khàn đặc, “Con buồn lắm!”.

      “Con buồn gì chứ?”

      Phùng Nhất Nhất bắt lấy góc áo mẹ, suy sụp khóc, “Con… vứt bỏ Tạ Gia Thụ”.

      Lại lần nữa! lại lần nữa vứt bỏ Tạ Gia Thụ.

      Vốn tưởng rằng, lần trước là lần vứt bỏ hồ đồ mà dạt dào tinh thần hy sinh của , nhưng cho đến lúc này, khi lại lần nữa rời xa , mới hiểu được ham sống sợ chết và hèn nhát vô tình trong tiềm thức mình.

      Đâu phải là hy sinh gì? Hoàn toàn là trốn chạy và vứt bỏ vô tình vô nghĩa.

      xong câu này, Phùng Nhất Nhất lại càng khóc dữ dội, khốc đến thể thở nổi. Mẹ Phùng khẽ thở dài, chậm rãi , “Thôi, người đàn ông khiến con chịu khổ, khiến con vì nó mà khóc đến mức này, còn hết lần này đến lần khác, mẹ tin nó làm gì sai, dựa vào đâu mà chỉ trách cứ con?”.

      Mẹ Phùng dáng vẻ bề , lạnh lùng, cao ngạo, bá đạo, “Chẳng đến những chuyện ngốc nghếch con từng làm vì nó những năm tháng qua, cho dù con vô tình vô nghĩa, cho dù con cố ý chơi đểu, coi nó là kẻ ngốc, vậy sao chứ? đương mà, là chuyện tình nguyện giữa cả hai bên, cho cùng thằng đàn ông có thể tổn thất nhiều hơn con hay sao?”.

      Phùng Nhất Phàm đứng bên cạnh lúc này cũng định thần lại, mặc dù trong lòng cậu vô cùng tiếc nuối, vô cùng cam lòng cho Gia Thụ của mình, nhưng, “ Chia tay chia tay, hai người ở bên nhau quả cũng nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì. Chị , chị lại nhát gan như vậy, đừng đày đọa mình thêm nữa”.

      Gia Thụ của em xứng đáng được người tốt hơn!

      Phùng Nhất Nhất ngờ lại nhận được nhiều quan tâm và ủng hộ từ người thân đến vậy, đột nhiên vừa cảm động, vừa đau lòng, lại càng khóc dữ dội hơn.

      Mẹ Phùng nhìn bộ dạng của , biết chắc là ăn nổi cơm, dứt khoát đuổi về phòng ngủ.

      Lúc ăn cơm, cha Phùng nhịn được hỏi, “Rốt cuộc làm sao?”.

      Mẹ Phùng trấn tĩnh , “ Chia tay bạn trai. có chuyện gì to tát cả, khóc lúc, mấy ngày nữa là ổn thôi!”.

      “Cậu bác sĩ kia à?”, cha Phùng tiếc nuối, hỏi.

      Mẹ Phùng ngây người, sau đó nghĩ đến Thẩm Hiên, bà cũng cảm thấy luyến tiếc, thở dài, “ phải là bác sĩ kia, là Tạ Gia Thụ, người mặt nhem nhuốc máu ấy”.

      đến mặt nhem nhuốc máu là cha Phùng lập tức nhớ ra, còn lấy làm tiếc, “Thằng bé đó tồi, vì cứu Nhất Nhất mà có thế liều mạng, tồi!”.

      Phùng Nhất Phàm thừa cơ , “ Gia Thụ đâu chỉ là tồi! Mấy ngày chị con bị bắt cóc, ấy chợp mắt lúc nào, dạ dày xuất huyết cũng chịu ăn gì, cứ thế chịu đựng. Cha mẹ thấy bộ dạng ấy sốt sắng, trong lòng nhất định là thích chị con, thích vô cùng!”.

      “Các người hiểu cái gì?”, mẹ Phùng hiếm khi cao giọng chuyện với chồng và con trai, “ Thích có thể thành cơm ăn hả? Con bé nó thích, phải tôi cũng để nó thích hay sao? Kết quả bây giờ thế nào? Nhân duyên là do số mệnh định đoạt, thích đến mấy có thể mạnh hơn số mệnh sao? Dù thích, hợp sống qua ngày phải làm sao?”.

      Cha Phùng buồn bực uống hớp rượu, gì.

      Phùng Nhất Phàm lại phục, , “Mẹ đây là thành kiến. Mẹ cảm thấy Gia Thụ có tiền là thành tâm, mẹ tư tưởng bảo thủ, muốn chị con gả vào nhà quyền thế giàu sang”.

      Mẹ Phùng khẽ trừng mắt với con trai, “Khó khăn lắm chị con mới hiểu ra, sao giờ con lại hồ đồ vậy hả? Tạ Gia Thụ, Trịnh Phiên Phiên, người như bọn họ sinh ra giống nhà chúng ta. Việc bọn nó phải làm giống các con, con đường cũng giống, các con cứ cố chen chúc vào cùng đường với bọn họ, coi chừng ngã nhào đấy! Con nhìn chị con xem!”.

      Nhắc đến Trịnh Phiên Phiên, Phùng Nhất Phàm bỗng nhiên như bị chặn họng, thêm được câu nào nữa.

      Cửa phòng cũ cách tốt, tiếng chuyện trong nhà ăn, người trong phòng nghe thấy ràng. Ăn cơm xong, lúc mẹ Phùng rửa bát trong nhà bếp, Phùng Nhất Nhất liền bước vào.

      “Ớ? Con dậy rồi à? Có đói ? Mẹ làm cho con bát mỳ nhé!”, mẹ Phùng vừa rửa bát vừa .

      Phùng Nhất Nhất đói. rót cốc nước, đứng đó chậm rãi uống, lát sau mới , “Mẹ, con muốn đến nơi khác làm việc hai năm, mẹ có thể đồng ý với con ?”.

      Tay rửa bát của mẹ Phùng ngừng lại, giọng bình tĩnh, “Con phải đồng ý với mẹ, trước năm ba mươi tuổi tìm được người đáng tin cậy rồi kết hôn”.

      Phùng Nhất Nhất cười, mặc dù chỉ là khẽ cười, nhưng đó là nụ cười hiếm thấy xuất phát từ đáy lòng trong mấy ngày qua, “Vâng ạ!”.

      “Ừm, vậy con , cho khuây khỏa cũng tốt, đổi công việc cũng được, hãy sống cho tốt! Trước khi mẹ với cha con nhắm mắt, đừng để chúng ta yên lòng là được!”.

      “Con biết rồi mẹ!”

      “Con ở nhà, sau này mỗi tháng cần nộp bốn ngàn nữa, mỗi tháng giao hai ngàn.”

      “…”
      bellchuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14.2:

      Chuyện ấp ủ lâu trong lòng, dũng khí tích góp hồi lâu trong người, lần này hết thảy đều kết thúc. Phùng Nhất Nhất vùi đầu ăn bát mỳ, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần lại thoải mái, quay về phòng ngủ tiếp.

      Phòng bật đèn, trong bóng tối, thẳng đến trước giường rồi nằm xuống, điện thoại tủ đầu giường phát lấp lánh.

      tin nhắn chưa đọc.

      Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng sáng duy nhất trong bóng tối, lúc sau, mới đưa tay ra cầm điện thoại.

      Quả nhiên là Tạ Gia Thụ.

      Chỉ có câu: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”.

      Rốt cuộc muốn phải làm sao … em mới rời xa ?

      Phùng Nhất Nhất nằm nghiêng giường, dạ dày vừa ăn no nặng trịch, mạnh mẽ chống đỡ trái tim phía .

      trả lời , từng chữ, từng chữ , nghiêm túc mà kiểm định, “Em muốn cuộc sống bình an. Em thể cùng sánh bước qua mưa gió được. Em có năng lực đó. Coi như buông tha cho em ”.

      Dũng khí trong con người em, trời sinh ít hơn người khác, và em dùng hết nó rồi.

      Em tuyệt đối muốn lần nữa lại bị người ta vắt rồi nhốt lại hoặc là nhìn thấy nôn ra máu ngay trước mặt.

      Em muốn mỗi người vùng trời khác, bình an suôn sẻ.

      Tạ Gia Thụ trả lời lại rất nhanh, “ bảo đảm sau này có ai bắt em nữa”.

      Phùng Nhất Nhất chút do dự hỏi lại, “Bảo đảm thế nào? Phái rất nhiều vệ sĩ đến bảo vệ em? Giống như Thịnh Thừa Quang đối với Tử Thời ư? Em muốn như vậy!”.

      trầm lặng hồi lâu.

      Rất lâu sau đó, mới gửi câu hỏi rất đơn giản, “Em nguyện ý cùng đồng cam cộng khổ, phải vậy ?”.

      Chư sđừng đến sống chết có nhau, phải vậy ?

      Phùng Nhất Nhất ấn điện thoại sáng hết lần này đến lần khác, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, ngón tay cứng đờ. Bỗng nhiên, từ giường ngồi dậy, đưa tay ra khữ kéo tấm rèm cửa sổ. Dưới cây ngô đồng bên ngọn đèn đường, chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lặng lẽ đỗ ở đó. Người trong xe… chỉ nhìn thấy cánh tay, mặc chiếc áo thun màu trắng, tay đặt vô lăng.

      Dòng tin nhắn “Phải!” của Phùng Nhất Nhất cừa được gửi , biết có phải là ảo giác của hay , mà dường như, nhìn thấy người trong xe vùi đầu vào hai cánh tay… Rất lâu, rất lâu sau, chiếc xe màu đen từ từ ra khỏi bóng râm dưới cây ngô đồng, chạy vào màn đêm đen đặc.

      Phùng Nhất Nhất toàn thân hụt hẫng buông rèm cửa. men theo tường từ từ ngồi xuống, ngồi xuống… Cả căn phongd là đêm đen đặc quánh, ánh bình minh bao giờ đến nữa.

      Ngày Phùng Nhất Nhất bị bắt cóc, Tạ Gia Thụ xin nghỉ dài hạn cho , nhưng lý do, toàn thể công ty đều đoán, có lẽ hưởng tuần trăng mật hoặc là… mang thai. Cho nên, khi đến công ty làm thủ tục từ chức, mọi người đều rộn rã chúc mừng, “Kết hôn chứ gì? Sau này ở nhà làm bà vợ chuyên nội trợ hả chị? Ngưỡng mộ chị quá!”.

      Đám thanh niên vô cùng quý “ rể” với bằng giọng điệu thân thiết, “Xin tổ trưởng chuyển lời đến rể, ấy phải thường xuyên đến đây thăm chúng em đó”.

      Phùng Nhất Nhất nghẹn họng trả lời được, quyết giải thích gì, chỉ mỉm cười làm xong thủ tục từ chức.

      Công việc này là do Thịnh Thừa Quang sắp xếp cho . Việc từ chức đương nhiên Thịnh Thừa Quang cũng biết, chẳng những thế, Tổng giám đốc Thịnh còn cảm thấy rất vui trong lòng.

      Phùng Nhất Nhất đùa, “Lão Đại, cuối cùng em thoát ra khỏi che chở của rồi, giờ em tự bước chân vào giang hồ”.

      Thịnh Thừa Quang cười, , “Có hơi đáng tiếc… Thời gian này Tử Thời mang thai, bọn quá căng thẳng, quan tâm đến em được!”.

      Đúng lúc Phùng Nhất Nhất ra khỏi cổng công ty, ánh mặt trời chiếu xuống, hơi nheo mắt, cười , “Mọi người tốt với em lắm rồi. Em phải là trách nhiệm của mọi người”.

      Thịnh Thừa Quang nhiều, chỉ , “Lúc này, em làm xong thủ tục rồi chứ? Tới nhà ăn bữa cơm . Gấu ở nhà đấy”.

      Phùng Nhất Nhất nghĩ, sau khi rời rất ít có cơ hội, bây giờ có thể ăn chực được bao nhiêu nên bấy nhiêu!

      Thịnh gia vẫn ấm áp như xưa, gió mưa gian khổ bên ngoài có người đàn ông của gia đình này che chắn hết, Tử Thời và Gấu như được sống trong tòa thành cổ tích.

      Lúc Tử Thời ra đón, mắt đỏ hoe, Phùng Nhất Nhất thấy thế vội , “Này, cậu đừng khóc, nếu Lão Đại ném tớ ra ngoài mất”.

      Thịnh Thừa Quang nghe con “mẹ nuôi đến rồi” liền ra ngoài, lúc này cười , “ sao, ấy trong thời kỳ thai nghén, nồng độ estrogen cao, thích khóc nhè hoàn toàn bởi vì em đâu”.

      Phùng Nhất Nhất thở phào nhõm. Tử Thời kéo tay bạn thân vào phòng, Gấu cũng chạy đến, cất giọng ngọt ngào hỏi, “Mẹ nuôi, mẹ muốn đâu vậy ạ?”.

      Phùng Nhất Nhất xoa đầu bé.

      “Cha con mẹ phải rời , có phải mẹ cùng cha nuôi Gia Thụ du lịch vòng quanh thế giới ạ? Gấu chớp mắt đáng hỏi.

      phải!”, Phùng Nhất Nhất ôm lấy con nuôi, dịu dàng giải thích với bé, “Mẹ nuôi phải đến thành phố khác làm việc, mẹ nuôi mình. Mẹ nuôi và cha nuôi Gia Thụ… còn quan hệ gì nữa, sau này Gấu đừng gán mẹ nuôi và cha nuôi ở bên nhau nữa nhé, được ?”.

      Gấu gật đầu, nhưng dáng vẻ rất tiếc nuối, hiểu chuyện an ủi Phùng Nhất Nhất, “ sao đâu ạ, mẹ nuôi, mẹ đừng buồn, mẹ con cũng phải xa cách cha con rất nhiều năm mới có thể ở bên nhau”.

      Tổng giám đốc Thịnh bưng hoa quả ra, thể nhịn nổi nữa, , “Thịnh Gia Tinh, khi con an ủi người khác, có thể đừng lúc nào cũng bóc trần vết sẹo của cha ra được hả?”.

      Gấu lập tức chạy đến bên , đưa tay vén áo lên, tò mò hỏi, “Vết sẹo ở đâu ạ? Con có bóc trần nó sao ạ?”.

      Phùng Nhất Nhất ở Thịnh gia cả buổi chiều. Bữa trưa, Thịnh Thừa Quang đích thân vào bếp, làm bàn đầy thức ăn. Ăn cơm xong, Phùng Nhất Nhất, Tử Thời và Gấu đánh giấc ngủ trưa yên tĩnh, sau khi tỉnh dậy uống trà chiều chuyện phiếm… bé Gấu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lảo đảo đến, ngồi xuống, ăn hai miếng bánh ngọt rồi lại nằm lên đầu gối mẹ. Trong bụng mẹ có em trai nhà mình nên bé rất cẩn thận, nghiêng đầu để đụng vào em.

      bé nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bụng mẹ, lát sau liền chảy nước miếng rồi lại nhắm mắt.

      Trong làn gió mơn man thoang thoảng và ánh mặt trời yên tĩnh bên cửa sổ, Tử Thời tay đặt bụng, tay nhàng vuốt ve khuôn mặt của Gấu .

      Phùng Nhất Nhất nhìn cảnh tượng trước mặt, chưa lúc nào lại thấy ngưỡng bạn thân của mình như lúc này.

      Hai người chuyện tương lai, Tử Thời nghe Phùng Nhất Nhất cũng thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ dặn dặn lại rằng, “ mình cậu ở bên ngoài, phải chăm sóc bản thân cho tốt, chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện cho tớ đấy”.

      “Tớ biết rồi!”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt ăn bánh quy miệng thơm phưng phức, “Ừm… tớ khách sáo đâu”.

      Tử Thời nhìn co nở nụ cười hệt như trước đây, muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Phùng Nhất Nhất nuốt miếng bánh trong miệng, kéo tay Tử Thời, khẽ giọng , “Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện, tớ đến thăm cậu như trước, cho cậu biết, là bởi vì cậu mang thai, tớ muốn cậu phải ngọc lòng vì tớ, hơn nữa những chuyện đó tớ có thể giải quyết… Cậu mãi là người bạn tốt nhất của tớ, đừng suy nghĩ lung tung đấy nhé!”.

      Thực ra, điều Tử Thời muốn phải là điểm này, nhưng phụ nữ có thai thường hay quên, ấy nghe xong liền chảy nước mắt, quên cả điều mình định vừa nãy là gi. NGại ngùng lau nước mắt, Tử Thời , “Tớ biết rồi… cho nên sau này có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ, được phép gọi đâu đấy!”.

      Phùng Nhất Nhất lắc lắc tay Tử Thời, cười , “Đừng buồn nữa! Cách nhau cũng xa, cậu nhớ tớ có thể đến thăm tớ bất cứ lúc nào mà! Thiện thể bảo Tổng giám đốc Thịnh nhà cậu mua vài căn nhà ở thành phố H coi như đầu tư gì đó… Ha!”.

      Từ Thịnh gia trở về, Phùng Nhất Nhất thấy người mệt nhoài, có lẽ là hôm nay gượng cười vui vẻ nhiều quá, mệt đến nỗi muốn mở miệng nữa.

      Vừa vào cửa, đụng phải mẹ Phùng định ra ngoài. Thấy con trở về, mẹ Phùng rất vui vẻ, kéo lấy con , hưng phấn mà giọng , “Thẩm Hiên đến rồi, ở trong nhà. Các con cứ chuyện nghiêm túc với nhau , mẹ ra ngoài mua ít thức ăn, giữ cậu ấy ở lại ăn cơm!”.

      Phùng Nhất Nhất thay dép vào trong. Quả nhiên Thẩm Hiên ngồi sô pha, bàn trà trước mặt có bày đống hoa quả và đồ ăn vặt, thấy Phùng Nhất Nhất vào, liền ngẩng đầu cười với .

      Phùng Nhất Nhất thở dài, ngồi đối diện .

      “Đừng thở dài nữa, biết em chán ghét !”, Thẩm Hiên khoát tay, cười rất phòng khoáng, “Nhưng đây là lần cuối cùng rồi”.

      “Em theo đâu!”, Phùng Nhất Nhất đợi hết quả quyết từ chối.

      Thẩm Hiên cảm thấy giật mình với đáp án này, chỉ lặng lẽ nhìn , khóe miệng thậm chí còn đem theo nụ cười.

      Phùng Nhất Nhất dừng hơi, tiếp, “Em muốn có thêm bất kỳ mối liên hệ gì với Tạ Gia Thụ, bởi vì khi có liên lạc, em sợ mình lại phát điên… Cho nên, em theo , em theo bất cứ ai có liên quan đến ấy”.

      ra, em sợ cậu ấy biết rồi, cậu ấy khó chịu, đúng ?”, Thẩm Hiên cười .

      Phùng Nhất Nhất trầm lặng hối lâu, có chút khó khăn , “Ở mức độ nào đó, và Tạ Gia Thụ là cùng mẫu đàn ông, ưu tú, mê người… Mọi người là người trong cùng vòng tròn xã hội”.

      Mà từ nay về sau, người em , được có điểm nào giống ấy.

      “Được rồi!”, Thẩm Hiên cười rồi xua tay, cắt lời , , “ ra, cũng biết chuyến này của mình là công cốc, nhưng nếu lần này đến, sợ vẫn cam lòng. Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, muốn bản thân phải ôm nuối tiếc”.

      cười rất đẹp, giống như lần đầu tiên họ quen nhau, lúc đó, chính là bác sĩ Thẩm có nụ cười đẹp và y thuật cao siêu.

      “Nhất Nhất”, Thẩm Hiên nhìn , điệu bộ thong dong, , “ giao bệnh viện cho người khác rồi. Vốn dĩ đó phải là bệnh viện của , cũng chán ngán phải làm công cho Thịnh gia rồi. sắp ra nước ngoài. Trước hết là bồi dưỡng vài năm, sau đó có thể Bắc Mỹ hoặc Bắc Âu định cư”.

      Lúc này, Phùng Nhất Nhất quả có hơi giật mình. tưởng rằng, cái mà Thẩm Hiên gọi là “ theo ” chỉ là cách hình tượng hóa, ngờ, thực định rời xa nơi này.

      Dáng vẻ ngạc nhiên của lấy được cảm tình của Thẩm Hiên, “Sao rồi? Rất oách, phải !” , có chút đắc ý .

      “Em cũng rời … đến thành phố H”, Phùng Nhất Nhất giọng .

      Thẩm Hiên ngẩn người lát, rồi nở nụ cười, “Cũng là … từng cảm thấy em và Tạ Gia Thụ là cùng kiểu người, bây giờ xem ra, em và mời là cùng kiểu người”.

      Phùng Nhất Nhất cúi đầu gì, nghe chậm rãi tiếp, “Chúng ta cho phép người ảnh hưởng đến mình nghiêm trọng như vậy, cho nên chúng ta thà nhắm mắt làm ngơ, ha ha!”.

      vội vã rời khỏi như vậy, thậm chí là bỏ trốn trong hốt hoảng, bởi vì phát ra, mình lòng dạ với .

      Hơn nữa, còn trao nhầm “ lòng dạ” của mình.

      Thẩm Hiên thể trơ mắt đứng nhìn bản thân bị đắm chìm, cho nên phải nhân cơ hội mình chưa đắm chìm mà nhanh chóng chạy trốn, như vậy, có lẽ vẫn còn con đường sống.

      Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy nụ cười vừa đắng chát vừa phấn khởi của Thẩm Hiên.

      nhìn , dần thu lại ý cười gương mặt. Trong phòng khách ngăn nắp sạch cổ xưa của Phùng gia, ghế sô pha, Thẩm Hiên ngồi thẳng tắp, nhìn vào mắt , nghiêm túc , “Cho lần cuối cùng được hỏi em nhé, cùng sao? Chúng ta cùng , Bắc Mỹ, Bắc Âu… hoặc là em muốn quốc gia nào, thành phố nào cũng được, sau khi chúng ta định cư, năm cũng chỉ quay lại vài lần thôi, em có cơ hội gặp được Tạ Gia Thụ đâu. Hơn nữa, chỉ là muốn mang em rời khỏi, nếu sau này chúng ta hợp nhau, em muốn trở về trở về, muốn ở lại nước ngoài cũng rất tốt mà…”.

      đến cuối cùng, Thẩm Hiên tiếp nữa.

      ràng là đồng ý với bản thân được hèn mọn nữa, sao giờ lại bắt đầu cầu xin rồi?

      Phùng Nhất Nhất cứ nhìn đến lúc ngừng lại, nở nụ cười với .

      Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Hiên vừa cười vừa lắc đầu.

      Lúc rời , Thẩm Hiên cầu Phùng Nhất Nhất đến sân bay tiễn mình, những người khác bao gồm người nhà của và Thịnh Thừa Quang đều bị từ chối.

      Trước lúc lên máy bay, ôm Phùng Nhất Nhất vào lòng.

      Đó là cái ôm lâu, Thẩm Hiên thậm chí còn say sưa nhắm mắt, tự ý vùi mặt vào cổ .

      “Nếu dau này em hối hận, nhất định phải liên lạc với , cho biết, để còn cười nhạo em đấy nhé!”, cuối cùng, khàn giọng .

      Đến cuối cùng, lời nào liên quan đến thành tâm và tình .

      Phùng Nhất Nhất cười đồng ý.

      Thẩm Hiên nới lỏng vòng ôm, nhưng tay lại bắt lấy bả vai buông, cúi đầu nhìn vào gương mặt , hồi sau, lẩm bẩm, “ đến lúc này rồi, hôn chút cũng bị coi là rất quá đáng chứ?”.

      Phùng Nhất Nhất vịn vào bả vai , kiễng chân chủ động đặt môi lên má .

      Thẩm Hiên, Thẩm Hiên của ba mươi lăm tuổi, Thẩm Hiên, người từng trải qua bao nhiêu chuyện tình nam nữ, Thẩm Hiên, người từng có mối tình đầu hồn nhiên trong sáng và vài mối tình sôi nổi, Thẩm Hiên, người luôn cảm thấy mình thể lòng ai, vậy mà lại đỏ mặt.

      ngẩng đầu lên ngăn nỗi chua xót trong lòng rồi mới cười ha hả, , “Sớm biết thế này cầu hôn môi rồi…”.

      Phùng Nhất Nhất cũng cười, rồi lại ôm thêm lần nữa.

      “Hãy sống tốt nhé!”, mang theo mong chờ của bản thân đối với cuộc sống mới, đồng thời cũng chúc .

      “Được!”, Thẩm Hiên phóng khoáng buông tay, quay người rời .

      Phùng Nhất Nhất tiến Thẩm Hiên xong trở về nhà, mẹ Phùng đóng gói hành lý cho . Thấy trở về, mẹ Phùng thuận miệng hỏi, “Thẩm Hiên rồi à?”.

      “Vaangm nếu máy bay quay đầu ạ”, giờ, chuyện với cha mẹ, Phùng Nhất Nhất thoải mái dí dỏm hơn trước rất nhiều.

      Mẹ Phùng trừng mắt nhìn .

      Phùng Nhất Nhất uống nước, ngồi giường nhìn mẹ Phùng gấp từng bộ quần áo của cho vào trong va li, trái tim như được gom lại, ngăn nắp, nhõm.

      “Con biết Thẩm Hiên còn sớm hơn Tạ Gia Thụ cơ. ấy biết gần hết mọi chuyện giữa con và Tạ Gia Thụ, sao bọn con có thể ở bên nhau? Giữa con và ấy có những ba người”, tâm tình của Phùng Nhất Nhất nhõm, tình nguyện giải thích tỉ mỉ cho mẹ nghe.

      ra là bốn người, còn có cả Tử Thời nữa.

      Mối quan hệ phức tạp thế này, thoải mái hơn so với Tạ Gia Thụ nhiều lần.

      Tạ Gia Thụ… Mẹ Phùng nghe con , trong lòng muốn rằng cũng có lý, nhưng vừa quay mặt, thấy ngồi thừ người ra đó, lại tức giận, “ lại, chính là làm cao! Cái này được, cái kia được, để tôi xem cuối cùng lấy ai!”.

      Phùng Nhất Nhất cười, hề phản bác.

      Ngẩng đầu uống nước, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Cửa sổ trong phòng vẫn mở, bên ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng phất phơ trước gió.

      sắp rời xa thành phố mình sống hai mươi tám năm vào cuối mùa xuân này.

      Hy vọng tương lai hoàn toàn mới và tươi đẹp!

      tuần sau khi Thẩm Hiên , Phùng Nhất Nhất cũng rời khỏi thành phố G.

      Mấy ngày trước khi , Tạ Gia Thụ có đến tìm lần.

      Lần này lẳng lặng ngồi đợi trong xe dưới lầu mà gửi cho tin nhắn: : “ ở dưới lầu nhà em. Em có muốn xuống, chúng ta gặp nhau lần ?”.

      Phùng Nhất Nhất soạn mấy tin nhắn trả lời khác nhau, soạn rồi lại xóa, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, lại : “Hay là thôi , em cần xuống nữa. muốn gặp em”.

      Phùng Nhất Nhất lặng lẽ cúi đầu nhìn điện thoại.

      hiểu ý em muốn rời rồi”.

      “Em muốn chia tay, vậy chúng ta chia tay ”.

      gửi đến liên tiếp hai tin nhắn, thời gian cách nhau rất ngắn, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bấm phím điện thoại vội vã, nhất định là mặt hề có biểu cảm gì.

      Trái tim bị bóp nghẹt của Phùng Nhất Nhất hoàn toàn vỡ vụn.

      Nhưng lại cảm thấy mình có tư cách đau lòng.

      lặng lẽ ngồi đó, biết bao lâu sau, điện thoại nắm chặt trong tay bỗng đổ chuông.

      Sau khi nhận điện thoại, hai người hai phía đều lập tức lên tiếng, ngay cả tiếng “A lô” cũng , trong điện thoại chỉ có từng nhịp hơi thở của cả hai.

      “Đến bên cửa sổ phòng em lát”, lát sau, Tạ Gia Thụ bình thản .

      ra, Phùng Nhất Nhất vẫn luôn đứng bên cửa sổ, dùng tay còn lại lau mặt, sau đó từ từ mở cửa sổ.

      Bên cây ngô đồng dưới lầu, Tạ Gia Thụ khoác lên mình bóng chiều tà đứng bên xe, tay cầm điện thoại , từ xa nhìn về phía .

      , “ giống như ba năm trước mà Mỹ nữa, để bản thân đói đến dạ dày xuất huyết nữa, em cần lo lắng!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe giọng của , cảm thấy giọng này mơ hồ, như vọng lại từ rất xa, rất xa nhưng lại rất gần, rất gần.

      “Em muốn cuộc sống , vậy hãy quên , chúc em được làm được!”, khoảng cách xa như vậy, nhưng gió lại đưa giọng của tới ràng. Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng còn vô tình hơn gió thổi, “ chăm sóc tốt bản thân! hận em!”.

      Em vứt bỏ , lãnh quên , xin cứ tự nhiên.

      Dù sao sống tốt, luôn hận em.

      Ngày Phùng Nhất Nhất rời khỏi thành phố G, ngoài người nhà của nhà ba người rưỡi của Thịnh gia ra, còn có vị khách nữa bất ngờ đến tiễn.

      Tạ Gia Vân.

      “Nghe hôm nay , đúng lúc tiện đường ngang qua sân bay nên tôi đến tiễn ”, mặc dù lần trước Phùng Nhất Nhất nể mặt, nhưng Tạ Gia Vân vẫn rất hòa nhã với , “Đúng rồi, công ty mà Tổng giám đốc Thịnh sắp xếp cho co, ông tổng của họ tôi có quen biết, mấy ngày trước tôi chào hỏi bên đó, là em tôi”.

      rồi, Tạ Gia Vân cười dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, “ đừng để tâm, tôi có ý gì khác. thực tế, chuyện của và Gia Thụ, tôi quả lấy làm tiếc!”.

      Phùng Nhất Nhất nhìn Thịnh Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang cũng cười, với Tạ Gia Vân, “Cảm ơn chị!”.

      cần khách sáo! Vậy… hy vọng sau này có ngày gặp lại!”, Tạ Gia Vân cũng nhiều, bắt tay rồi rời khỏi.

      Từ sân bay ra, Tạ Gia Vân lên xe, với tài xế, “Được rồi, có thể rồi!”.

      Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe trong sân bay, quay đầu với người bên cạnh, “ ấy rồi đó!”.

      Tạ Gia Thụ lật giở tài liệu trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào đó, lật qua trang, chỉ “Vâng!” tiếng, điềm nhiên như có chuyện gì.

      Tạ Gia Vân vẫn muốn tiếp, bỗng đưa tay ra ấn bộ đàm kết nối với ghế lái, “Chạy nhanh lên chút, tôi vội!”.

      Sau đó, tiếp tục xem tài liệu, buồn ngẩng đầu lên, với chị mình, “Chị hại em muộn giờ rồi!”

      Tạ Gia Vân nghẹn lời.

      Trước đó, Tạ Gia THụ đột nhiên xuất viện, còn chuyển đến sống ở nhà cũ Tạ gia, Tạ Gia Vân cảm thấy ổn chút nào. Đến khi nghe ngóng tình hình từ phía Thịnh Thừa Quang, biết chuyện xảy ra, kinh hãi thôi. Nhưng quan sát thời gian, Tạ Gia Thụ thể ra bất cứ bất thường nào, vẫn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như cũ, ăn cơm đúng giwof, thái độ làm việc còn nghiêm túc hơn trước.

      càng ngày càng khiến người ta có lời gì để .

      Trong xe bỗng yên lặng.

      Tài xế lái xe rất nhanh, nhưng tiếng máy bay ầm ầm vang đỉnh đầu tốc độ còn nhanh hơn, tiếng gầm rú to lớn từ tầng mây truyền đến, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, xa dần rồi biến mất.

      Người trấn tĩnh lật giở tài liệu giấu tay vào sau tệp tài liệu.

      Tạ Gia Vân ở bên cạnh , “Tối thế này, em đừng xem nữa, hại mắt lắm!”.

      rồi đưa tay định bật đèn cho Tạ Gia Thụ.

      Trời u, bên cửa xe ánh sáng có hạn, đôi mắt Tạ Gia Thụ trong bóng tối, nhìn thần sắc chất chứa trong đó.

      gạt tay mở đèn của chị mình, động tác có chút thô bạo.

      Tạ Gia Vân thu tay về, giật mình nhìn .

      Nhưng giải thích gì cả, dừng lát, vội quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.
      bellchuong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15.1

      còn trẻ nữa, muốn sống những ngày tháng yên bình.

      Mùa hạ ùa về thành phố G, nhưng chẳng còn ai quan nữa. Suốt mùa hạ, những đóa hoa nở rộ, vừa mãnh liệt, vừa đơn.

      Thế rồi, chớp mắt cái, hoa nở, hoa rụng, cây cối lụi tàn… lại bước sang mùa đông.

      Mấy tháng nay, ở thành phố H, Nhất Nhất sống rất tốt, ngày tháng an ổn bình lặng như trong tưởng tượng của .

      tại, làm việc cho công ty quảng cáo có tiếng tại thành phố H. Bởi mối quan hệ của Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân, cũng bởi lý lịch đẹp đẽ, nổi trội, vừa vào được làm tổ trưởng. tháng trước khi đón chào năm mới, nhận được lần thăng chức tăng lương đầu tiên, tại là trưởng phòng của văn phòng lớn.

      Lương tháng tại xấp xỉ với mức lương hồi còn ở thành phố G, nhưng mức chi phí trong thành phố H thấp hơn thành phố G đôi chút. Mỗi tháng gửi về nhà hai nghìn tệ, tiền còn thừa đủ để thuê căn nhà trọ yên tĩnh, thoải mái, sống tự do tự tại.

      Nhân viên của công ty quảng cáo trẻ tuổi hơn những nơi khác, người dưới quyền Phùng Nhất Nhất lại là đám thanh niên. Họ đa phần đều mới tốt nghiệp được hai ba năm, trẻ trung, năng động. Nhưng so với cấp dưới của Phùng Nhất Nhất ở thành phố G, đám thanh niên này sợ Phùng Nhất Nhất hơn.

      Có lẽ là bởi vì Phùng Nhất Nhất trầm lặng, chững chạc hơn hồi còn ở thành phố G, dáng vẻ nhìn có chút uy nghiêm.

      Rất lâu, rất lâu về trước, Phùng Nhất Nhất từng muốn làm người phụ nữ như Tạ Gia Vân, giảo hoạt, tâm kế, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ,… Cơn mưa mùa đông rả rích xuống thành phố H ngày. Đến lúc tan làm, mưa vẫn chưa ngừng, Phùng Nhất Nhất ngẩn ngơ phía sau tấm rèm dưới mái hiên, suy nghĩ miên man về số chuyện.

      Bạn trai Đàm Tường từ màn mưa xông tới, vội vàng chạy vào cửa, cẩn thận đụng phải Phùng Nhất Nhất, bấy giờ mới kéo suy nghĩ về tại.

      “Sao em lại đứng ở đây? còn tưởng phải lên đó đợi em lát cơ”, Đàm Tường bỏ kính xuống, đưa tay lên lau nước mưa mặt. Cận thị bốn độ khiến mắt ta có vẻ mông lung, giống như thần sắc ngây thơ nào đó.

      Phùng Nhất Nhất rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho ta , “Em mang ô cho đồng nghiệp, tiện thể đứng đây đợi ”.

      Đàm Tường vừa lau kính vừa thấp giọng hỏi, “Hôm nay, người trong công ty đều gần đây bên đầu tư phái người đến thị sát, liên quan đến chuyện thu mua hợp nhất… bên em có tin đồn nào ?”.

      Đàm Tường là người làm về công nghệ, công ty của và công ty của Phùng Nhất Nhất là công ty em. Chuyện có tập đoàn tài chính muốn thu mua hợp nhất hai công ty được đồn đại từ lâu, gần đây Phùng Nhất Nhất nghe thấy tin tức phong thanh nào nữa. lắc đầu, giọng bùi ngùi, “Vậy xem ra sắp tới lại càng bận rộn rồi”.

      Đàm Tường cũng thở dài, sau đó lại cảnh giác, vội , “Cuối tuần này dù thế nào em cũng phải bớt chút thời gian ra đấy! Cha mẹ đến, chúng ta phải ăn bữa, chuyện này cha mẹ nhắc mãi rồi”.

      ra, bọn họ mới chính thức đương được hai thansgm thời gian quen biết cũng chỉ hơn nửa năm, bây giờ gặp phụ huynh có vẻ hơi gấp gáp.

      Nhưng Phùng Nhất Nhất lại cảm thấy rất tốt.

      Ngẫm nghĩ lại, từ khi họ xác định quan hệ đến nay, đúng dịp công ty có tin đồn thu mua hợp nhất, luôn phải tăng ca, số lần hai người hẹn hò ít đến đáng thương. Có mấy lần, vé xem phim mua xong , nhưng chỉ cuộc điện thoại, Phùng Nhất Nhất bị gọi về tăng ca. Cũng khó trách Đàm Tường lại có vẻ sợ sệt thế kia.

      Phùng Nhất Nhất nở nụ cười áy náy với ta.

      Đúng lúc Đam Tường đeo kính lên, nụ cười tỏa sáng như vậy khiến ta khỏi ngứa ngáy trong lòng.

      ta đối với Phùng Nhất Nhất chính là tình sét đánh, chủ động theo đuổi , cũng đồng ý cách sảng khoái, sau đó hai người cứ theo tuần tự hẹn hò, nắm tay, cũng đến lúc hôn rồi chứ nhỉ?

      Lái xe đến dưới lầu nơi sống, Đàm Tường quay đầu nhìn , ngón tay túm chặt lấy vô lăng, lòng ta rối rắm nhưng dám hành động tùy tiện.

      Cả đoạn đường này, Phùng Nhất Nhất cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn màn mưa bên ngoài. Xe dừng lại, ngừng lát mới thu dây an toàn. Lúc chuẩn bị xuống xe, ngoảnh đầu nhìn người bạn trai ngơ ngác, nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc.

      Đàm Tường ngơ ngác đến độ phải thè lưỡi ra liếm môi mình.

      Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa phì cười.

      Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi đầy xuống cửa xe và kính chắn gió, khiến cảnh tượng trong xe trở nên mờ ảo.

      Trong dòng suy nghĩ mơ hồ, nhiệt độ trong xe dần tăng cao điện thoại của Đàm Tường đổ chuông, tiếng chuông vang vọng thúc giục. ta nhận điện thoại, lại là cấp công ty, thông báo khẩn rằng phải về công ty tăng ca.

      Đàm Tường buồn bực đồng ý, sau khi cúp điện thoại sắc mặt ủ rũ vô cùng.

      Phùng Nhất Nhất nhìn bộ dạng này của ta, trong lòng hiểu sao lại trở nên mềm lòng, dịu dàng , “ mau , đến muộn tổ trưởng lại đấy”.

      Cuối cùng bị cảm động bởi nét mặt ấm ức đó, chủ động nghiêng người hôn lên má ta.

      Đồng chí Đàm Tường toàn thân chấn động.

      Có chút dám tin, khuôn mặt đỏ ửng, dám quay đầu lại, chỉ nhìn trộm qua gương chiếu hậu. Bị bắt gặp ánh mắt ấy, ta lập tức tránh né theo bản năng, rồi vừa ngượng ngùng, vừa vui vẻ quay lại nghênh đón.

      Mặc dù Phùng Nhất Nhất có gì vui nhưng… sao cứ cảm thấy mình như bà quái gở trêu chọc trai trẻ vậy? ràng là ta hơn tuổi!

      Chẳng lẽ là khẩu vị của “nặng”1 hơn rồi sao?

      1Khẩu vị nặng: Từ ngữ mạng mang nghĩa xấu, chỉ người ham mê những thứ người thường thể chấp nhận, hoặc khiến người ta cảm thấy ghê sợ.


      Vốn dĩ là tối nay hai người hẹn nhau đến nhà Phùng Nhất Nhất, vào bếp nấu cho Đàm Tường ăn, giờ chỉ còn lại mình , sau khi về nhà nấu nhanh chóng cho mình bát mỳ.

      Nhiều năm về trước thành phố G từng có trận xối xả toàn thành phố. Ngày đó, đâu đâu cũng toàn là nước đọng, ngay cả cha Phùng mẹ Phùng cũng buồn phiền vì xe đạp bị ngập nước. Nhưng ngày đó, có người mặc áo mưa, cầm ô, cuốc bộ non nửa thành phố, tươi cười hớn hở gọi ăn mỳ.

      ngày mưa nên ăn bát mỳ nóng hổi.

      Lúc câu này, gió to mưa lớn táp vào người loạng choạng, nước mưa từ vành mũ áo mưa chảy xuống, lấy tay túm lấy cổ áo mưa, giống hệt như con gà trống bị bóp cổ.


      Phùng Nhất Nhất bưng bát mỳ nấu xong đến bên cửa sổ, vẫy vẫy cái tay bỏng rát. cụp mắt, lắc đầu với bản thân.

      Ăn miếng, ngẩng đầu lên, dưới lầu chiếc xe màu đen đập vào tầm mắt, trong lòng khiển trách nguyên nhân mình nấu bát mỳ này chợt thất thần.


      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Phùng Nhất Nhất thức dậy nhìn thấy hai bóng mờ chói lọi dưới mắt mình trong gương, thở dài tiếng rồi quyết định trang điểm nhàng.

      đường đến công ty, nhận được tin nhắn của Đàm Tường, “Có phải là não của ông chủ có vấn đề rồi hay ? cuộc vận hành thử bình thường mà phải vội vàng kêu về để làm gì? Hại mình ở công ty suốt cả đêm”.

      Phùng Nhất Nhất trả lời, “Công việc khó tránh có lúc được thuận theo ý mình, đừng để tâm quá, qua rồi là tốt rồi”,

      Đàm Tường ràng vui: “ biết. Cho nên phàn nàn với cấp , kể khổ với bạn mình”.

      Đúng lúc Phùng Nhất Nhất tới công ty, liền nhét điện thoại vào túi, có thời gian trả lời lại. Bận rộn xong vòng, phát ta lại gửi tin nhắn đến, thái độ thành khẩn xin lỗi: “… thức đêm mệt quá, tâm tình tốt, nên nóng nảy với em, em đừng giận …”.

      Hồi đầu, Phùng Nhất Nhất mới quen Đàm Tường, nghe người trong công ty khen ngợi người này tính tình tốt, biết nhẫn nhịn. Tiếp xúc thời gian dài, mặc dù giữa hai người thỉnh thoảng cũng có những tranh cãi , phải lúc nào ta cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng thường phàn nàn xong ổn rất nhanh thôi. Lúc dỗ dành Phùng Nhất Nhất, dù biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng thái độ của Đàm Tường rất chân thành. Phùng Nhất Nhất cảm thấy người đàn ông có thể làm được như vậy rất hiếm rồi, rất hài lòng.

      vừa trả lời tin nhắn vừa về văn phòng, cùng đường theo thò đầu ra , “Xem ra hôm nay tâm tình của tổ trưởng đại nhân rất tốt ạ!”.

      Phùng Nhất Nhất cười hỏi vặn lại, “ hy vọng tâm tình của tôi tốt sao? Tâm tình tôi tốt buông lời giáo huấn mọi người đấy”.
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :