1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoài Niệm - Sói Xám Mọc Cánh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2.2:

      Tổng giám đốc Thịnh là người thế nào? Vừa thấy Tạ Gia Thụ “ngất xỉu” là biết tiếp theo mình nên diễn tiết mục gì rồi.

      người là đối tác quan trọng có giá trị tới vài chục tỷ, người là bạn thân của vợ , người là bạn chơi từ hồi , cả ba đều là cha mẹ nuôi của Gấu . Thịnh thừa Quang cảm thấy việc này khó giải quyết, chỉ có thể đứng ở phe trung lập. gọi người đưa Phùng Nhất Nhất đến bệnh viện trước, sau đó dặn dò lái xe đến bệnh viện tư nhân trực thuộc Thịnh Thị. Cuối cùng, gọi diện cho Thẩm Hiên, rằng Phùng Nhất Nhất bị xe đâm, bảo Thẩm Hiên mau chóng trở về bệnh viện.

      Thẩm Hiên có căn nhà ở gần bệnh viện, hôm nay đúng lúc ở đó. Nhận được điện thoại của Thịnh Thừa Quang, liền chạy từ lầu xuống rồi phi thẳng đến bệnh viện. Đến nơi, Phùng Nhất Nhất vừa làm xong kiểm tra bước đầu. bác sĩ phòng cấp cứu biết Phùng Nhất Nhất là bạn thân của Viện trưởng Thẩm, thấy viện trưởng vội vã tiến vào liền đưa sổ ghi chép cho .

      nhiều năm rồi Thẩm Hiên chạy điên cuồng như vậy, tim đập có chút đau tức. tay thay sang áo blouse trắng, tay kia nhận lấy sổ ghi chép lật giở, thấy có vấn đề gì nguy hiểm mới thở phào nhõm.

      “Sợ chết khiếp đúng ?”, Phùng Nhất Nhất hồn vía mây, Thẩm Hiên đứng trước mặt mà cũng chẳng có phản ứng gì, bèn dịu dàng hỏi.

      Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm câu gì đó . Thẩm Hiên xoa đầu , nhàng , “Nào, em nằm xuống !”.

      Đằng nào cũng đến rồi, để đảm bảo chắc chắn, vẫn muốn đích thân kiểm tra lượt cho .

      Thẩm Hiên ấn vào xương sườn, Phùng Nhất Nhất theo bản năng co rụt người lại. Lúc này, Thẩm Hiên cũng sốt ruột, mà còn có tâm tình trêu chọc con nhà lành. giả vờ cúi người kiểm tra tỉ mỉ, rồi lại thầm bên tai , “Kiểm tra trước nhé, ngoan!”.

      “…”

      Sao lại như thể sau khi kiểm tra xong làm chuyện gì khác nữa vậy?

      Vẻ mặt quẫn bách của Phùng Nhất Nhất quá buồn cười, Thẩm Hiên cố gắng đè nén tiếng cười, vô cùng mập mờ.

      Viện trưởng trêu chọc nữ bệnh nhân, các bác sĩ y tá có đạo đức nghề nghiệp đều lờ , vờ như thấy. Lúc này, giường bên cạnh đột nhiên phát ra thanh rầu rĩ, sau đó, tấm mành ngăn cách hai giường bệnh bị người ta kéo ra.

      Thẩm Hiên kéo áo khác của Phùng Nhất Nhất lên, ngẩng đầu nhìn người bên kia, có chút ngạc nhiên, bèn đứng thẳng người dậy, “Gia Thụ? Tôi nghe cậu về rồi, ngờ lại gặp cậu ở đây?”.

      Tạ Gia Thụ liếc mắt nhìn người quần áo chỉnh tề giường bệnh, vẻ sắc lạnh tản ra đôi mắt phượng tuyệt đẹp. Khuôn mặt ấy, dù biểu cảm có lạnh lùng như băng tuyết vẫn đẹp đến vô cùng.

      dùng biểu cảm lạnh như băng đó từ từ mở lời, “Viện trưởng Thẩm, lâu rồi gặp!”.

      Cách xưng hô “Viện trưởng Thẩm” lạnh nhạt, khách sáo này đáp lại tiếng ”Gia Thụ” kia, chẳng khác gì giáng cho Thẩm Hiên cái bạt tai trước mặt mọi người.

      Dù gì, Thẩm Hiên cũng là bạn từ thuở cỏ Thịnh Thừa Quang. Năm đó, Tạ Gia Thụ vẫn còn thò lò mũi xanh bám đuôi Thịnh Thừa Quang, Thẩm Hiên cũng được coi là người chứng kiến trưởng thành, bây giờ lại bị làm cho mất mặt trước mọi người như vậy, ý cười mặt bỗng đanh cứng lại.

      Hai bên giường là hai người đàn ông xù lông súng gươm sẵn sàng, Phùng Nhất Nhất thể nằm yên được nữa. Cố lúng túng ngồi dậy, với Tạ Gia Thụ, “ sao chứ?”.

      “Em hy vọng có sao hay sao?, Tạ Gia Thụ lạnh giọng căn vặn.

      Phùng Nhất Nhất chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của , cụp mắt bằng giọng thành khẩn, “Đương nhiên là hy vọng sao rồi…”.

      Tạ Gia Thụ nở nụ cười châm chọc, “Vậy sao? Nhưng nếu sao chẳng phải uổng công em đụng xe vào ư?”.

      Trong lòng Thẩm Hiên hiểu, hỏi Phùng Nhất Nhất, “Em đâm xe vào cậu ấy à?”.

      Phùng Nhất Nhất thở dài gật đầu. Tạ Gia Thụ cười khoe hàm răng trắng bóng, nhìn Thẩm Hiên bổ sung, “Là ấy đuổi theo từ phía sau, rồi đâm sầm váo xe tôi!”.

      “Em cố ý!”, Phùng Nhất Nhất rầu rĩ giải thích, “Em cũng biết tại sao đâm vào xe , nhưng quả là em cố ý!”.

      Trò cố ý đâm xe để quyến rũ người khác thiểu năng lăm, hiểu ? Muốn gặp , cứ đến thẳng nhà Tử Thời gặp có phải tốt hơn cái chiêu trò này nhiều ? Là xem quá nhiều phim truyền hình rồi!

      Thẩm Hiên đặt tay lên vai Phùng Nhất Nhất, khẽ vỗ về, rồi với Tạ Gia Thụ, “Hai người lâu rồi gặp, dù trước đây có gì vui vẻ cũng là chuyện của quá khứ rồi, cần thiết phải hận thù đến tận bây giờ. Huống hồ, Nhất Nhất, ấy nhát gan lắm, dù có muốn báo thù cũng gọi người khác tới đâm xe’.

      Quả , phải là ấy cố ý đâu, mà dù có cố ý chăng nữa cũng chỉ vì báo thù thôi, chẳng phải quyến rũ gì đó đâu, cậu nghĩ nhiều rồi!

      Tạ Gia Thụ nhìn bàn tay Thẩm Hiên đặt vai Phùng Nhất Nhất, giọng điệu bình thản, “Vậy tôi hiểu rồi, sau này, nếu tôi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi biết phải tìm ai rồi”.

      Hai người đàn ông, câu, tôi câu, bất phân thắng bại. Tạ Gia Thụ thần sắc bình tĩnh, Thẩm Hiên tuy nét mặt mang ý cười, trong lòng lại nghi hoặc: Chẳng phải bên Mỹ chuyện với nhau bằng tiếng hay sao? Sao tiếng Trung của thằng nhóc này lại tăng vọt thế này?

      Phùng Nhất Nhất bị kẹp ở giữa, sốt sắng muốn chết. muốn giải thích nhưng Thẩm Hiên lại xoa đầu, tỏ ý cần gì nữa, “Suỵt!”, dịu dàng an ủi trước mặt Tạ Gia Thụ, “ sao đâu.. em sao là tốt rồi!”.

      ra, đây chỉ là câu an ủi rất bình thường giữa bạn bè với nhau, nhưng trong tình cảnh này, có người nghe lại cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười tự nhiên, nhưng tay đặt bên hông cuộn chặt thành nắm đấm.

      Phùng Nhất Nhất ngồi giường, mắt cụp xuống, vừa vặn nhìn thấy nắm đấm của , tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.

      Sau khi buông lỏng nắm đấm, Tạ Gia Thụ xoay người, động rác vô cùng bạo lực kéo phắt tấm rèm, ròng rọc tấm rèm bỗng văng tung tóe khắp nơi. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong phòng đều hướng mắt về phía này. Trợ lý của Tạ Gia Thụ ba chân bốn cẳng chạy đến, tay đỡ Tạ Gia Thụ, nét mặt lo lắng như , “Tổng giám đốc Tạ! Có phải choáng váng đầu óc hay ? mau nằm xuống!”.

      Tạ Gia Thụ lạnh mặt đẩy ta ra, tự mình trở về giường bệnh, “phịch” tiếng lớn.

      Viện trưởng Thẩm truy cứu việc Tạ đại thiếu gia hủy hoại vật chất của bệnh viện, bình tĩnh đứng trước giường bệnh của Phùng Nhất Nhất, sắp xếp các bước kiểm tra tỉ mỉ tiếp theo. Thông thường đây là việc mà Phùng Nhất Nhất chú trọng nhất, nhưng hôm nay, lại từ chối cách bất thường, “ cần đâu, em sao cả, bị đâm vào đâu hết”.

      Thẩm Hiên liếc nhìn được thư ký, trợ lý và luật sư vây quanh đưa về phòng bệnh, cất giọng đầy ý, “Em vẫn nên kiểm tra cho đảm bảo hơn”.

      ra, Phùng Nhất Nhất hiểu ý của Thẩm Hiên: Tạ Gia Thụ gọi cả luật sư đến rồi, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, tốt nhất nên bị thương ở đâu đó mới dễ dàng vượt qua cửa ải này.

      Nhưng lại nghĩ như vậy, lắc đầu , “ ấy phải là người như ngày xưa nữa… rảnh rỗi để so đo tính toán với em đâu”.

      phải là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa, vì chuyện giẫm lên đôi giày da mới của mà giận dỗi cả ngày, đưa lên đỉnh núi ngắm những giọt sương còn vương cỏ lúc mặt trời mọc, cùng chơi điện tử, đọc truyện tranh cả ngày mà chẳng làm việc gì,… là, bây giờ có rất nhiều việc nghiêm túc cần phải làm. Hai là, còn quan tâm đến nữa.

      “Ôi, mất mặt!”, Phùng Nhất Nhất khẽ chớp mắt, đưa tay xoa mặt, rầu rĩ thở dài, “Lúc ấy, em đâm xe vào ấy thế nào nhỉ? Em còn nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!”.

      Thẩm Hiên cho hai tay vào túi quần, chậm rãi , “ còn tưởng rằng em cố ý báo thù cậu ấy đấy”.

      Tạ Gia Thụ có ở đây nên Phùng Nhất Nhất cũng có tâm tình trêu chọc lại, “Cái gì cơ? ngờ em lại nghĩ em là loại con độc địa ấy!”.

      “Đúng vậy!”, bác sĩ Thẩm cười híp mắt, ‘Vậy mới càng xứng đôi với chứ!”.

      “Thẩm Hiên”, Phùng Nhất Nhất nhìn , “Cuối cùng em cũng phát ra ưu điểm của ”.

      ?”

      Sao lại chỉ có ?

      nghe xem nào!”.

      rất hiểu bản thân mình.”

      Thẩm Hiên cười khiêm tốn, “Ừm, luôn biết mình là người đàn ông hoàn mỹ, tuấn, thiện lương, dịu dàng ân cần”.

      ‘Ọe…”

      “Mọi người mau lại đây!”, thẩm Hiên ấn người giả vờ lom khom nôn mửa, dáng vẻ nghiêm túc, cao giọng , “ ấy có triệu chứng chấn động não, sắp xếp kiểm tra chụp X-quang sọ, CT não, điện não đồ, kiểm tra lưu huyết não”.

      Phùng Nhất Nhất khăng khăng chịu làm những kiểm tra đó, vội vàng xuất viện như thể bị ai đó rượt đuổi. Hôm nay là ngày nghỉ của Thấm Thiên, vốn là vì nên mới đến, giờ xuất viện rồi, cũng có việc gì làm, liền đưa ăn cơm để trấn an, rồi lại lái xe đưa về nhà.

      Lúc ăn cơm hai người vẫn truyện trò vui vẻ như bình thường. Họ lấy chuyện ngày hôm nay ra để trêu chọc, cũng nhắc đến cái tên “Tạ Gia Thụ”, thậm chí còn ôn lại mấy câu năm xưa.

      Nhưng ai lòng mình, ai gượng cười vui vẻ, người đối diện có thể nhận ra ngay.

      Xe dừng dưới nhà họ Phùng, Phùng Nhất Nhất chuẩn bị xuống xe như thường ngày, định tháo dây an toàn ra nghe thấy tiếng “bíp”, Thẩm Hiên khóa cửa xe lại.

      giật bắn mình, quay đầu nhìn .

      Bác sĩ Thẩm cũng nhìn , gương mặt nhìn nghiêng của cười vừa xấu xa vừa mê hoặc, “Đừng nhìn bằng ánh mắt vô tội ấy! hoài nghi em cố ý quyến rũ đấy!”.

      Phùng Nhất Nhất bỗng nhói lòng, nhưng lại vờ như để tâm, thuận theo lời hỏi lại, “Miệng lưỡi ghê gớm có thuốc chữa sao?”.

      Thẩm Hiên đưa ra bất ký gợi ý nào, với thế tiến công nhanh như chớp, khẽ đoạt lấy cánh môi , “Như thế này có lẽ tốt hơn chút!”.

      Lại bị hôn rồi… Phùng Nhất Nhất đờ người ra đó, biết nên gì mới phải.

      Thẩm Hiên cho cơ hội lên tiếng, với tay mở khóa xe, cười híp mắt, “Đêm nay ngủ ngon nhé! Đừng nghĩ ngợi gì cả!”.

      Phùng Nhất Nhất xuống xe trong tâm trạng rối rắm, vừa bước được hai bước, lại vòng qua đầu xe, đến bên ghế lái , gõ cửa.

      Thẩm Hiên hạ kính xuống, cười gian xảo, rất lả lơi.

      Phùng Nhất Nhất giữ những lọn tóc bị gió đêm thổi bay, nét mặt rất nghiêm túc , “Quả là hôm nay phải cám ơn nhiều rồi!”.

      Nếu có Thẩm Hiên ở đó, biết mình mất mặt thế nào trước Tạ Gia Thụ.

      Thẩm Hiên cong môi, thoáng cười vui vẻ, “Chỉ cảm ơn suông thôi sao?”, thấy lập tức trở nên lúng túng, lòng cũng chùng xuống, nhưng miệng vẫn tiếp tục , “Phải nợ bữa cơm chứ!”.

      “Được!”, Phùng Nhất Nhất đồng ý cách sảng khoái, thần sắc thả lỏng hơn, vẫy tay, “Vậy lái xe cẩn thận nhé! Tạm biệt!”.

      dứt lời, quay người rời .

      Thẩm Hiên nhìn bóng lưng , bỗng nhiên gọi giật lại, “Nhất Nhất”.

      Phùng Nhất Nhất quay đầu, bên cửa xe, dưới ánh đèn đường, ngũ quan gương mặt người đàn ông được ánh sáng khắc họa thành những đường nét thâm thúy. áo lông cừu màu đen lộ ra cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong làn gió đêm đầu xuân của thành phố G, tuấn khiến người ta động lòng.

      “Đừng bị mê hoặc đấy nhé!”, người đàn ông tuấn tú nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, thiết tha , giọng vang vọng, “Có lẽ em cảm thấy lòng mình có chút khác thường, nhưng cho em biết, đó phải là vì cậu ấy, nếu năm xưa em lựa chọn như vậy. Điều em hoài niệm là em của ngày xưa, em nhớ nhung tuổi thanh xuân hồn nhiên của em. Nhưng Nhất Nhất à, tuổi thanh xuân và hồn nhiên ấy đều là chuyện của quá khứ rồi. Con người nên sống cho tại, phải vậy ?”

      Gió đêm khe khẽ lùa vào mái tóc, khẽ vén lọn tóc ra sau tai, cảm giác như có thứ gì đó cứa vào tim, Phùng Nhất Nhất cố bằng giọng điệu bình tĩnh, “ Em biết rồi, em suy nghĩ nghiêm túc”.

      Thẩm Hiên gật đầu tỏ ý tán đồng, cuối cùng vẫn nhịn được mà bỡn cợt, “Nể mặt chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, em phải công bằng đấy nhé! Năm đó, gây phiền phức cho Tạ Gia Thụ, giờ cậu ta lại chạy tới ngáng chân , rất có nghĩa khí, phải vậy ?”.

      “… mau quay về , về nữa là có thể em động thủ đánh đấy!”.

      Phùng Nhất Nhất bước lên lầu, trong nhà chỗ nào cũng kê bàn đánh bài, đánh mạt chược, đấu địa chủ, bàn nào bàn nấy khí thế ngút trời. bước vào mà chẳng ai thèm để ý, Phùng Nhất Phàm cũng có nhà.

      chán nản về phòng tắm rửa, sau đó ra nằm phịch xuống giường rồi quờ quạng điện thoại, gọi cho Tử Thời.
      Last edited: 15/6/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2.3:

      Tử Thời nghe Thịnh Thừa Quang kể, Thẩm Hiên cũng gọi điện cho Thịnh Thừa Quang, nhưng vẫn thấp thỏm lo lắng, “Cậu thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ? Tâm trạng vẫn ổn chứ?”.

      “Tớ rất ổn, cậu cứ yên tâm!”, Phùng Nhất Nhất cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, những gắng gượng dồn nén bỗng tuôn trào mãnh liêt, “Hôm nay tớ gặp Tạ Gia Thụ rồi… ấy rất ổn!”, ổn đến mức cần phải lo lắng nữa.

      Tử Thời rằng nghe Thịnh Thừa Quang kể lại, vội vàng hỏi, “Vậy có phải cậu vẫn còn cảm giác với Tạ Gia Thụ ?”.

      Phùng Nhất Nhất trả lời.

      Tính cách của Tử Thời còn yếu đuối hơn, thấy Nhất Nhất trầm lặng, cũng gì. Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh lắc đầu, đành tiếp lời, “Phùng Nhất Nhất, tình hình bây giờ là, giữa Thẩm Hiên và Tạ Gia Thụ, em bắt buộc phải nhanh chóng chọn lấy người, nếu bả toàn được cả hai”.

      “Lão đại…”, Phùng Nhất Nhất chỉ cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung, “Em vừa mới xuất viện! Xin hãy tha cho em!”.

      Thịnh Thừa Quang biết nàng này vừa sợ chết lại sợ phiền phức, đề xuất ràng, “Em chọn Thẩm Hiên ! Nếu chưa kết hôn em còn có thể cố gắng tranh giành phen. tại đàn ông chưa kết hôn quanh em chỉ có Thẩm Hiên là đấu được Tạ Gia Thụ”.

      Dù Phùng Nhất Nhất ngại rầy rà nhưng cũng biết như vậy ổn, “Làm vậy chẳng phải là lợi dụng Thẩm Hiên sao?”.

      “Yên tâm , cậu ta mơ còn chẳng được ấy!”.

      Phùng Nhất Nhất sắp phải quỳ gối trước Thịnh Thừa Quang rồi, :Lão Đại, và Thẩm Hiên là bạn thân từ hay sao?”.

      “Đúng vậy, chẳng phải giúp cậu ta đấy sao?”, Thịnh Thừa Quang chậm rãi , “ biết là trong lòng em vẫn có Tạ Gia Thụ”.

      Điện thoại bị ngắt cách thô bạo, Thịnh Thừa Quang cúp điện thoại , Tử Thời đứng ở bên cạnh ù ù cạc cạc hỏi, “Rốt cuộc là đứng về bên nào thế?”.

      Trong cái se lạnh của gió đêm đầu xuân thành phố G, Thịnh Thừa Quang ôm vợ bé của mình vào lòng, thấp giọng hỏi, “Em đứng về bên nào?”.

      “Em đứng về bên nào hết”, Tử Thời giọng chắc nịch, “Em đứng về phía Nhất Nhất!”.

      Tổng giám đốc Thịnh hôn lên môi đầy trìu mến, dịu dang fmaf ngọt ngào vỗ về, “ đứng về phía em”.

      Tử Thời cảm động sâu sắc, nhưng, “Thế tại sao vừa rồi, lúc khuyên ấy chọn Thẩm Hiên, lúc lại trong lòng ấy có Tạ Gia Thụ?”.

      ra toàn bộ những do dự trong lòng của ấy, ép ấy phải nhanh chóng thành với lòng mình”, Thịnh Thừa Quang ôm chặt vợ bé động lòng người của mình, hài lòng thở dài, “Dù gì cũng trải qua rồi. Hai người kia, ai ôm đơpcj mỹ nữ vào lòng mừng phong bao, ai thất tình dẫn uống rượu. Đợi hai người chơi xong, tác hợp cho hai người kia ở bên nhau, vậy là xong rồi!”.

      “…”

      ***

      Bị Thịnh Thừa Quang vạch trần những ý nghĩ cất giấu tự đáy lòng, Phùng Nhất Nhất trằn trọc cả đêm chẳng thể tròn giấc, mơ mơ màng màng Phùng Nhất Phàm đập cửa hỏi mượn máy tính. Trong cơn ngái ngủ, xông đến gắt gỏng, mẹ Phùng nghe thấy liền chạy tới, kết quả là bữa sáng còn chưa ăn bị tống cổ ra khỏi nhà.

      Phùng Nhất Nhất vác đôi mắt gấu trúc làm. Xe ngày hôm qua được mang bảo dưỡng, phải đội gió lạnh, vất vả lắm mới bắt được taxi.

      Vừa lên xe, nhận được điện thoại từ người lạ. Đối phương như cái máy, đọc thông báo xong liền ngắt điện thoại. Phùng Nhất Nhất sững sờ hồi lâu rồi với tài xế, “Phiền đến bệnh viện!”.

      Quả nhiên là đàn ông luôn hiểu đàn ông, Thẩm Hiên dự liệu sai, Tạ Gia Thụ thực muốn truy cứu trách nhiệm của .

      Phùng Nhất Nhất chạy đến bệnh viện, thẳng lên phòng bệnh VIP lầu cùng. Cả lầu được bao trọn. Trợ lý của Tạ Gia Thụ canh giữ ở cửa thang máy, thấy Phùng Nhất Nhất từ trong thang máy bước ra, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, “Bây giờ Tổng giám đốc Tạ rất bận, người phận miễn vào”.

      “Tổng giám đốc Tạ bị thương ở đâu vậy? Có nghiêm trọng ?’, Phùng Nhất Nhất vô cùng phối hợp hỏi thăm.

      “Xin lỗi, tạm thời thể trả lời!”

      “Vậy à”, Phùng Nhất Nhất thấy lòng nặng trĩu hwoi khựng lại rồi , “Vậy tôi quay về trước. Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì xin liên lạc với tôi”.

      Người trợ lý này của Tạ Gia Thụ hổ là nhân viên công tác trong Văn phòng Điện ảnh và Truyền hình F.D tiếng tăm lẫy lừng quốc tế, kỹ thuật diễn xuất quả thực là tuyệt vời, còn dùng lời lẽ sắc sảo chất đầy mùi vị cảnh cáo lập luận, “ Phùng, nếu giờ rời khỏi, e là sắp tới gặp được Tổng giám đốc Tạ, vậy người thương lượng với chỉ có thể là đoàn luật sư của Tổng giám đốc Tạ thôi!”.

      Phùng Nhất Nhất vốn có ý định thăm dò, vừa nghe xong câu này liền hiểu ý.

      Đợi vậy! Nếu như muốn đợi .

      ra, trước kia, cũng thường xuyên đợi Tạ Gia Thụ. tưng flaf người vừa tuân thủ giờ giấc vừa thích làm theo ý mình! Ngày ấy, Phùng Nhất Nhất làm trợ lý cho , biết có lịch trình, đều phải đế sướm trước ba tiếng đồng hồ, mất giờ đồng hồ để gọi dậy, giờ dồng hồ chọn trang phục cho , giờ đồng hồ nữa thuận theo , mới có thể cùng nhau ra khỏi nhà.

      Hồi ấy, rất kiên nhẫn, thể cảm thấy đợi chờ là việc gì khó khăn. Tạ Gia Thụ cho phép làm việc riêng trong lúc chờ , đọc sách, nghịch điện thoại đều thể được. chỉ có thể ngồi chỗ, thả hồn vào gió với mây, nhồi nhét rất nhiều câu chuyện vào đầu. nghĩ về ngày xưa của mình, tưởng tượng mình là con cưng của cha mẹ, trưởng thành trong ngông cuồng, ngang ngược, vậy trở thành người thế nào? Thỏa sức tưởng tượng đến tương lai, Phùng Nhất Nhất tưởng tượng sau này mình trở nên vô cùng ưu tú, nổi trội, khiến người khác phải ước ao, ghen tị, sánh kịp.

      Ngày ấy, từng kiên nhẫn chờ đợi Tạ Gia Thụ như thế, chờ đợi cả tương lai của mình.

      Bây giờ, vẫn đợi chờ Tạ Gia Thụ như ngày xưa, nhưng tuổi xuân của sắp qua rồi.

      Đay chính là cái giá phải trả cho trưởng thành, nất tư cách để mặc sức tưởng tượng về tương lai.

      Hôm nay đến đây, trong lòng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng. muốn biết cuộc trùng phùng giữa họ phải chăng chỉ vì lời từ biệt chưa kịp của nhiều năm trước? Nếu phải… liệu còn có thể bước vào tương lai của nhau nữa hay ?

      chẳng khác gì con bạc đan gôm dồng tiền cuối cùng trong người.

      biết bao lâu sau, tưởng chừng như đợi suốt khaongr thời gian dài đằng đẵng, cửa thang máy “đinh” tiếng, Phùng Nhất Nhất nghe thấy trợ lý của Tạ Gia Thụ, người luôn đạt điểm mười cho diễn xuất , “ Trịnh đến rồi ạ! Mời vào!”.

      Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, trước mặt vô cùng xinh đẹp. ấy cao hơn , thon thả hơn , đẹp hơn , trẻ hơn , mái tóc dài màu nâu uốn cong cột đuôi ngựa, vừa tươi vui vừa xinh đẹp, thông minh lại căng tràn sức sống. ấy mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ mận, đẹp đến độ khiến người khác phải ngưỡng mộ, ghen tị. Tay ôm bó hoa bách hợp màu trắng, rất hợp với con người ấy.

      Trợ lý của Tạ Gia Thụ nóng lòng muốn khua chiên gõ trống dẫn kia về phía Phùng Nhất Nhất. Khi ngang qua Phùng Nhất Nhất, ta giả bộ như sực nhớ ra còn đứng đợi, thuận tay chỉ chỉ, , “ cũng vào cùng ”.

      Vậy là sau hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi, cuois cùng Phùng Nhất Nhất cũng gặp được Tạ Gia Thụ.

      Xem ra khí sắc của Tạ Gia Thụ tệ, chí ít giống như bị xe đâm nguy hiểm đến tính mạng.

      nhàn nhã ngồi giường bệnh, chân chống lên, tay cầm chiếc máy tính bảng, biết xem gì. Cửa vừa được mở, liền ngước đầu lên nhìn hai người vào, cười với đỏ mận, “Phiên Phiên”.

      Nụ cười và giọng chuẩn mực của người đàn ông này khiến toàn thân Phùng Nhất Nhất thầm nổi da gà.

      So ra tinh thần của đỏ mận kia bình thường hơn nhiều. ấy vừa xinh đẹp, vừa phóng khoáng, mặc dù có chút trẻ con, nhưng vừa nhìn là biết đó là tốt, xuất thân trong gia đình nề nếp.

      “Chị Gia Vân nằm viện nên em đến thăm ”, Trịnh Phiên Phiên đặt bó hoa xuống, “Xem ra, sao rồi!”.

      Trong lòng Phùng Nhất Nhất thầm tán dương: này tốt!

      Tạ Gia Thụ bảo ngồi xuống, nhưng lại chẳng đếm xỉa gì đến Phùng Nhất Nhất ở bên. Trịnh Phiên Phiên nhìn Phùng Nhất Nhất bằng ánh mắt tò mò, rooiflaij hướng cặp mắt to long lanh về phía Tạ Gia Thụ.

      Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất, cười lanh, “Chính ta đam vào ”.

      Trịnh Phiên Phiên nghe vậy cũng hề tỏ ra căm giận hay phẫn nộ, tiếp tục để ý đến khuôn mặt lạnh tanh của Tạ Gia Thụ đối với Phùng Nhất Nhất nữa.

      Hai người chuyện rất tâm đầu ý hợp về sản phẩm tài chính mới ra gần đây, nội tình đằng sau khoản giao dịch gây xôn xao thị trường chứng khoán, bí mật chân thực về chuyện riêng tư của nhà giàu trang đầu tờ báo biển ở Maldives, tuyế ở Thụy Điển… Hai người thầm to , chốc chốc lại khẽ cười ăn ý.

      Phùng Nhất Nhất đứng đó, thỉnh thoảng lại đổi chân, nghe rất say sưa.

      Tạ Gia Thụ rất thoải mái. Nhưng Trịnh Phiên Phiên sau hồi chuyện, như thể hoàn thành nhiệm vụ, dáng vẻ thanh nhã, lễ độ, tỏ ý quấy rầy Tạ Gia Thụ nghỉ ngơi dưỡng thương nữa.

      Tạ Gia Thụ đích thân tiễn ấy. Sauk hi quay lại, ngồi xuống, bưng tách trà lên nhấp ngụm.

      vẫn nhìn Phùng Nhất Nhất, nwhng bỗng nhiên lại bật cười, tiếng cười khe khẽ có chút khinh thường.

      “Em chẳng thay đổi chút nào cả”, ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ như ngôi sao lạnh buổi đêm, “Vẫn khúm núm, vào luồn ra cúi như vậy”.

      Khóe miệng Phùng Nhất Nhất khẽ nhếch lên, “Vậy sao”.

      “Đừng có ở đây mà giả vờ vô tội với tôi! Buồn nôn lắm! ngờ em lại có thể thân mật với đàn ông ngay giường điều trị của bệnh viện. Phùng Nhất Nhất, em có bản lĩnh đấy!”.

      Cuối cùng Tạ Gia Thụ nổi giận, bộ dạng dữ dằn như thể giây tiếp theo bổ nhào đến đánh .

      Gương mặt Phùng Nhất Nhất vẫn tỉnh bơ, đứng nguyên tại chỗ, cách rất xa, nét mặt nhàn nhạt, thậm chí còn chẳng buồn thanh minh.

      Cơn giận dữ của Tạ Gia Thụ cuộn trào mãnh liệt như muốn phun trào, còn vẻ mặt lạnh nhạt của Phùng Nhất Nhất lại như nước lạnh tạt vào cơn giận của .

      “Cút!”, kiềm chế được, bắt đầu nổi quạu, “Cút ra ngoài!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe thấy thế lập tức xoay người ra ngoài. vừa chạm tay vào nắm cửa, phía sau truyền đến giọng dồn nén đến tận cùng của , “Phùng! Nhất! Nhất! Em dám bước ra khỏi đây bước, tôi khiến lần này em có bán thân cũng đền nổi!”.

      Phùng Nhất Nhất đặt tay lên nắm cửa, xoay người nhìn ra.

      ngờ vực hỏi, “Tạ Gia Thụ, hận em đến vậy sao? Chẳng qua em chỉ từ chối lời tỏ tình của , nhiều năm như vậy rồi, vẫn để bụng hay sao?”.

      “Đừng có nằm mơ! Tôi đây đến bộ dạng em như thế nào cũng nhớ nổi nữa. Nếu phải em cố ý đâm vào xe tôi, người như em xứng để tôi liếc mắt thêm lấn sao?”.

      “Vậy sau này đừng nhìn em nữa, được chứ?”, Phùng Nhất Nhất rất chậm, rất nghiêm túc.

      Cơn giận ngút trời vừa được đè nén của Tạ Gia Thụ bỗng chốc lại bừng bừng như lửa cháy.

      đứng phắt dậy, nhìn người đứng bên cửa, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.

      Phùng Nhất Nhất nhìn dáng vẻ này của , bỗng thấy lòng buồn tênh. Họ từng có khoảng thời gian tươi đẹp như thế, từng cùng nhau nhảy múa hát ca, tiêu diêu tự tại trong những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ. Những năm sau này, từng vì mà đau lòng biết bao nhiêu đêm, cho dù hề biết, nhưng tại sao lại đối xử với như vậy?

      Cho dù hôm nay đến đây là si mê hão huyền, nhưng những si mê hão huyền này là chân thành xuất phát tự đáy lòng, là dũng cảm cuối cùng được vắt kiệt trong người hai mươi tám tuổi. Nếu như chướng mắt như vậy, vậy thôi quên !

      đúng, tôi xứng đáng để liếc mắt thêm lần nữa, tôi cũng nên gặp . Nếu chán ghét tôi như vậy chúng ta thể tiếp tục làm bạn bè được nữa. Sau này coi như người dưng … chí ít cũng đừng làm kẻ thù”, Phùng Nhất Nhất bắt buộc phải chậm mới bật thành tiếng nghẹn ngào, “Có được ?”.

      Tạ Gia Thụ cười, vừa thâm trầm vừa lạnh lùng.

      “Được chứ!”, cơn giận dữ của lên đến cực điểm nhưng giọng lại bình tĩnh vô cùng, “Đợi thanh toán xong đâu đấy chuyện này, sau này em cũng còn cơ hội làm bạn hay kẻ thù của tôi đâu”.

      “Được!”, Phùng Nhất Nhất muốn thêm nữa, “Xe của tôi có bảo hiểm, lát nữa tôi về với công ty bảo hiểm liên lạc với . Tôi trước đây!”.

      mở cửa ra, cánh cửa phòng bệnh phía sau bị thứ gì đó ném loảng xoảng trận, vỡ vụn. Thứ thanh kia dội vào trái tim Phùng Nhất Nhất khiến nhói buốt. kìm nén được, đưa tay lau những giọt nước mắt nhòe khuôn mặt, vừa buông tay xuống thấy trợ lý của Tạ Gia Thụ đứng trước mặt. lúng túng gật đầu chào với ta rồi rảo bước nhanh.
      Last edited: 15/6/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3:

      cố đè giọng xuống thấp, nhưng từng câu từng lời rất ràng, tiếng hát chạm vào lòng người vang vọng từng hồi.

      *****
      Lúc này qua giờ ăn trưa, nhưng ngay cả bữa sáng Phùng Nhất Nhất cũng còn chưa ăn. Từ trong thang máy bước ra, đầu óc bỗng chếnh choáng. Thường ngày, có thói quen ăn đủ ba bữa đúng giờ, đây chính là triệu chứng của hạ đường huyết.

      vội vàng ngòi vào phòng nghỉ ở lầu , mệt mỏi nhắm mắt lại, thò tay vào túi lục tìm đồ ăn.

      Vừa lần được kẹo cao su trong túi ghế bên có người ngồi xuống. Tiếp đó cổ tay của bị người đó nắm lấy rút ra khỏi túi, ly đồ uống ấm nóng được đặt vào tay .

      Phùng Nhất Nhất nhễ nhại mồ hôi bỗng mở to mắt, quả nhiên là Thẩm Hiên.

      Bên trong chiếc áo blouse trắng, bác sĩ Thẩm còn mặc áo blouse xanh nhạt, chiếc áo phẫu thuật hấp dẫn khiến đầu óc người ta trở nên mơ hồ. Ngón tay thon dài đẹp đẽ của cầm ống hút rồi cắm vào hộp trà sữa, nâng tay lên, đưa đến miệng , “Mặt em trắng bệch ra rồi kìa. Đừng gì cả, từ từ uống ”.

      Trà sữa nóng vị ngọt rất thích hợp để xoa dịu những khó chịu do triệu chứng hạ đường huyết gây nên. Mắt thấy mọi thứ dần dần sáng , Phùng Nhất Nhất cũng thở phào nhõm.

      Thẩm Hiên bắt chéo chân, tay đặt vào lưng ghế tựa ngồi, tư thế mờ ám nhưng lại vô cùng tự nhiên. cũng gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt đắc ý, nhưng nhiều hơn cả là dịu dàng.

      Bạn bè đều thích trêu chọc tính cách nhát gan như thỏ đế của , nhưng Thẩm Hiên cảm thấy nhút nhát như vậy rất thú vị. Mỗi lần thấy thoải mái, luôn nhìn bằng ánh mắt hoảng hốt, bất an lại vô cùng tin tưởng, tựa như lúc ấy, chỉ cần , chỉ tin tưởng , cũng làm theo. Những giây phút như thế luôn khiến Thẩm Hiên cảm thấy nghề nghiệp bác sĩ quả rất tuyệt vời.

      Chẳng hạn như lúc này, ngoan ngoãn uống trà sữa, trầm lắng mà ngọt ngào. vừa trải qua ca phẫu thuật nguy hiểm, thể chất và tinh thần đều được thoải mái cho lắm, nhưng trông thấy ngoan ngoãn như vậy, những mệt mỏi đó bỗng chốc cánh mà bay.

      Lòng bản tay Thẩm Hiên chợt ngứa ngáy, đưa tay lên vuôt ve mái tóc .

      Uống được nửa cốc trà sữa, Phùng Nhất Nhất khỏe hơn nhiều, đưa tay gạt tay Thẩm Hiên xuống, chau mày liếc .

      Thẩm Hiên cười, “ vẫn còn chút việc, em đợi nửa tiếng nữa được ?”.

      cần đâu, cứ làm việc của ”, Phùng Nhất Nhất từ chối ngay lập tức, “Em phải về công ty gấp, sáng nay còn chưa xin nghỉ. Lần tới gặp nhau rồi chuyện tiếp nhé! Em còn nợ bữa cơm nữa”.

      Nét mệt mỏi và lời từ chối của quá ràng, còn Thẩm Hiên lại thực cóa việc quan trọng cần làm, mọi người đều là người trưởng thành, thông cảm với nhau chút chuyện cỏn con này là điều cần thiết, nên cũng vồn vã nữa.

      Tiễn ra đến cổng, Thẩm Hiên vỗ vỗ vai , “Em đừng lo lắng, bệnh viện này là của Thịnh Thừa Quang, viện trưởng là , chuyện lần này, Tạ Gia Thụ làm gì được em đâu”.

      Phùng Nhất Nhất lời cảm ơn rồi quay người rời khỏi. Biểu cảm của có chút cảm động nào. Viện trưởng Thẩm đứng đó nhìn bóng hình càng lúc càng khuất lấp, trong lòng bắt đầu hoài nghi: Lẽ nào già, còn đủ sức hấp dẫn nữa?

      Vừa về đến công ty, Phùng Nhất Nhất gọi điện cho Tử Thời, kể toàn bộ cuộc hội thoại giữa và Tạ Gia Thụ trong phòng bệnh.

      “Tó có ý định lấy Thẩm Hiên ra làm lá chắn, nên cậu cầu xin Lão Đại giúp tớ, chỉ có ấy mới có thể buộc Tạ Gia Thụ đầu hàng được thôi!”.

      “Cậu yên tâm , cứ giao hết cho Thịnh Thừa Quang!”, Tử Thời đảm bảo, rồi lại ngập ngừng, “Tạ Gia thụ làm như vậy … có phải là muốn tìm cớ để tái hợp với cậu ?”.

      “Bọn tớ chưa từng bên nhau lấy đâu ra chuyện tái hợp?”, Phùng Nhất Nhất cất giọng chua chát, “Cậu biết hôm nay tớ mất mặt thế nào đâu”.

      Những tưởng rằng có đủ dũng khí để gặp lại tình , bị hững hờ hai tiếng đồng hồ còn ngốc nghếch chưa chịu hiểu ra, phải để đến khi đứng trước mặt trẻ tuổi xinh đẹp Trịnh Phiên Phiên, Phùng Nhất Nhất mới như bị người ta giáng cho cái bạt tai mà tỉnh táo lại. Phùng Nhất Nhất của năm hai mươi tuổi xứng với Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi. Tám năm trôi qua, giờ đây còn có nhiều lựa chọn tốt hơn cả năm đó, mà tuổi xuân của , thứ duy nhất xứng với nay còn nữa.

      Khi đứng nhìn cười đùa chuyện với Trịnh Phiên Phiên đầy hào hứng, hy vọng mình có thể chết ngay tức khắc cho rồi.

      Thế nào là xấu hổ giận dữ muốn chết, thế nào là mất hết can đảm, hôm nay được lĩnh giáo.

      Sau hồi an ủi Phùng Nhất Nhất, Tử Thời vài câu rồi cúp máy. Phùng Nhất Nhất xốc lại tinh thần, xử lý công việc còn tồn đọng của buổi sáng, lúc gọi điện cho tài vụ lại được thông báo là chi phiếu của Thịnh Thị còn chưa tới.

      Phùng Nhất Nhất nhớ lại cảnh tượng lúc lấy chi phiếu tại Thịnh Thị ngày hôm qua, cảm thấy đau đầu, bò toài bàn làm việc.

      Chuyện khiến đau đầu nhức óc hơn vẫn còn ở phía sau.

      Người của phòng Tài vụ bên Thịnh Thị nhận được điện thoại ấp a ấp úng, ngày hôm sau lại đột nhiên với rằng tấm chi phiếu đó được Tạ Gia Thụ cho người đến mang rồi. Phùng Nhất Nhất há hốc miệng, còn chưa phản ứng kịp, đám người trong đoàn luật sư của Tạ Gia Thụ lần lượt kéo đến, làm ra vẻ khách sao đưa thư gửi của luật sư cho .

      Lúc ở bệnh viện, Tạ Gia Thụ bỏ mất thời cơ quan trọng bị Thịnh Thừa Quang đưa đến chỗ Thẩm Hiên, thể giở trò bịp bợm với tình trạng thương tích của mình được nên quyết đến vấn đề thân thể bị thương, chỉ vụ tai nạn này làm cho bỏ lỡ mối làm ăn lớn, nrrn người gây ra tai họa phải bồi thường chi phí tổn hại về tinh thần.

      Chiêu này quá vô liêm sỉ! làm lỡ mất của bao nhiêu tiền? Dù sao cũng kiếm được rồi! Đây chẳng phải là tùy ý cho con sư tử là ha miệng ngoạm hay sao? Có trời mới biết tổn hại tinh thần của là bao nhiêu!

      Phùng Nhất Nhất nhận được thư của luật sư, tức tối đến mức toàn thân run rẩy, quay người, xông mạch đến bệnh viện.

      Lần này, cần đợi hai tiếng đồng hồ, trợ lý điểm mười cho diễn xuất của Tạ Gia Thụ cũng vẫn phô trương thanh thế hồi, nhưng đưa tay ra ngăn cản nữa. Phùng Nhất Nhất thuận lợi hùng hổ xông vào.

      Nghe ngóng được tình hình từ bảo vệ, Thẩm Hiên lập tức chạy đến. Khi đẩy cửa vào, hai người trong phòng cãi nhau ầm ĩ.

      Từ trước tới giờ, Phùng Nhất Nhất chưa từng cãi nhau với ai, là vì tức giận ảnh hưởng đến thân thể, hai là, sợ đối phương quá khích tổn thương tới mình. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hiên thấy được bộ dạng giương nanh múa vuốt của .

      Dáng vẻ ung dung thản nhiên cùng mấy lời mặn nhạt mà Tạ Gia Thụ tu luyện được trong mấy năm trở lại đây cũng mất hút, giọng rướn mỗi lúc cao. Tiếng gào thét cách giường bệnh ném về đối phương lớn đến độ sắp làm bay cả nóc nhà.

      Thẩm Hiên khuyên can đôi bên vài câu, nhưng giờ phút này trong mắt hai người đó hoàn toàn . Phùng Nhất Nhất giận dữ trách mắng Tạ Gia Thụ ye thế hiếp người, tật cũ khó sửa, ấu trĩ nực cười, biết tốt xấu. Tạ Gia Thụ xông lên rống lớn, “Tôi cứ ỷ thế hiếp người đấy! Em có thể làm gì được tôi? Tôi có thừa nhân lực , vật lực để đấu với em! Em cứ đợi đến luc khuynh gia bại sản , Phùng Nhất Nhất!”.

      Phùng Nhất Nhất tức đến đỏ cả mắt, túm lấy gối giường hung hăng ném về phía . Tạ Gia Thụ vung tay hất bay cái gối, rồi lại nhặt cái gối khác ném vào mặt . Thẩm Hiên nhanh tay lẹ mắt, thuận thế kéo Phùng Nhất Nhất vào lòng mình.

      Phùng Nhất Nhất trong cơn giận dữ bị người ta ôm chầm lấy, ra sức giãy giụa. Thẩm Hiên tay vòng qua ôm eo , tay ghì chặt gáy, ép sát vào ngực mình, áp vào má cố cười dịu dàng,”Suỵt… được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa… giao cho xử lý”.

      ở trong lòng Thẩm Hiên, Phùng Nhất Nhất dần bình tâm lại. Vẻ hống hách mặt Tạ Gia Thụ bỗng biến thành tia lạnh băng, giận dữ, vằn cả lên khóe mắt đuôi mày.

      “Tổng giám đốc Tạ vẫn nằm viện đấy, nóng nảy như vậy tốt cho sức khỏe đâu”, Viện trưởng Thẩm ngoảnh đầu sang cười như gió xuân mười dặm thoáng qua với Tạ Gia Thụ.

      Tạ Gia Thụ muốn đánh bay Thẩm Hiên, cố gắng dằn cơn giận xuống, “! Quản được à!”.

      “Quản được chứ”, Thẩm Hiên cười híp mắt, “ phải cậu muốn ấy phải bồi thường cho đến lúc khuynh gia bại sản sao? Tôi ở đây đợi làm hùng cứu mỹ nhân đấy! Cậu cần ấy bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đưa! Cậu cứ việc giá cao vào, tốt nhất là khiến cả đời này ấy cũng trả hết nợ cho tôi”.

      Tạ Gia Thụ bệnh cũng sắp tức đến phát bệnh rồi. Lúc này, hai bên ngực quả đau ỉ, hận thể giẫm lên giường rồi nhảy qua đó, lôi Phùng Nhất Nhất từ trong lòng Thẩm Hiên ra, sau đó cưỡi lên người Thẩm Hiên, đánh cho trận! Tốt nhất là đánh cho chàng đó thành đầu heo luôn!

      Nhưng dù gì cũng còn là Tạ Gia Thụ của ngyaf trước nữa.

      bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cuộc, “ Thừa Quang, giờ đến bệnh viện chuyến , em có chuyện muốn ”, trừng mắt nhìn Thẩm Hiên, rồi với Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia.

      Thẩm Hiên đưa Phùng Nhất Nhất, người dần bình tĩnh trở lại đến ngồi sô pha phía xa, rồi quay lại, đứng đối diện với Tạ Gia Thụ, giọng điệu ôn tồn, “ Quân cứu viện? Sao gọi cho chị cậu ấy? Ngoài chị cậu ra, giữa tôi và cậu, rất ít người đứng về phía cậu, chẳng phải sao?”.

      Thẩm Hiên có đôi chút tức giận, lúc này lời lẽ cũng trở nên cay độc.

      Còn Tạ Gia Thụ lại cười lên thích thú, “ cảm thấy Thịnh Thừa Quang đứng về phía sao? Vậy, nếu Thịnh Thừa Quang biết năm đó từng thích vợ của ấy… xem, ấy giúp ư?”.

      Ý cười mặt Thẩm Hiên thoắt cái liền vụt tắt, vẻ dịu dàng ung dung trong mắt cũng tan biến,. Phùng Nhất Nhất ngồi phía sau dám tin, hét lớn, “Tạ Gia Thụ!”.

      Tạ Gia Thụ thèm để ý đến , cứ nhìn Thẩm Hiên chằm chằm, vẻ mặt châm chọc, cười vô cùng xấu xa.

      Thịnh Thừa Quang cùng Tử Thời, lúc bọn họ tới nơi, phòng bệnh yên tĩnh đến dị thường. Tạ Gia Thụ và Thẩm Hiên như hai con dã thú đứng đối diện với nhau, ngăn cách bởi chiếc giường, sắc mặt vẫn được coi là bình thường. Còn Phùng Nhất Nhất ở bên, thần sắc lại u ám, hoảng loạn như sắp đến ngày tận thế.

      Tử Thời vừa bước chân vào nhào tới hỏi, câu hỏi thăm bình thường thôi nhưng suýt nữa khiến Phùng Nhất Nhất rơi nước mắt.

      Tử Thời thấy bạn tốt của mình thành ra như vậy, vô cùng tức giận, dù tính cách có dịu dàng đến đâu cũng kiềm chế được mà phát cáu, “Tạ Gia Thụ! quá đáng rồi đấy!”.

      Tạ Gia Thụ nhếch môi định mở miệng Phùng Nhất Nhất bỗng cướp lời, giọng điệu ớn lạnh, “Tạ Gia Thụ, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi đây này, nếu làm tổn thương đến bạn của tôi… tôi hận cả đời!”.

      ngồi sô pha trong góc tối, đôi mắt lấp lánh nước như bệnh nhân sốt cao, dáng vẻ được bình thường.

      Tạ Gia Thụ thấy như vậy, cười lạnh tiếng, “Ai thèm chứ!”.

      Môi run run, có lẽ là có gì để đấu lại bèn im lặng.

      Trong lòng Tạ Gia Thụ thoải mái hơn chút, quét mắt qua vòng người trong phòng, chau mày với Thịnh Thừa Quang, “ Thừa Quang, nên nghiêm túc quản lý bệnh viện này của mình . Có người tự dưng xông đến phòng bệnh, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em, viện trưởng bệnh viện còn chạy tới nối giáo cho giặc nữa”.

      Thẩm Hiên bỗng bật cười có vẻ như châm chọc, lại có vẻ như tự giễu, rồi quy người bỏ . Khi lướt qua Phùng Nhất Nhất, vội bước lên bước, cuống cuồng, sợ sệt nhìn , dường như muốn giải thích gì đó. Nhưng lần này, Thẩm Hiên chẳng liếc lấy cái, mặt chút cảm xúc, thẳng ra ngoài.

      Thịnh Thừa Quang ôm vợ bé lòng vô cùng căm phẫn của mình, dịu dàng căn dặn, "Em đưa Phùng Nhất Nhất xuống lầu nghỉ ngơi trước , để chuyện với Gia Thụ. Yên tâm, có chuyện gì đâu!”.

      Tử Thời nhìn bằng ánh mắt tin tưởng, rồi lại hung hăng trừng mắt với Tạ Gia Thụ, sau đó mới dìu bạn thân ra ngoài.

      Đối với Tạ Gia Vân, Thịnh Thừa Quang chẳng muốn dây vào, nhưng với Tạ Gia Thụ lại coi như em út trong nhà. Nhiều năm nhìn Tạ Gia Thụ trưởng thành, Thịnh Thừa Quang hiểu tính cách của . Thời gian mấy năm có thể biến người trở thành bộ dạng khác, nhưng trái tim của con người dễ dàng đổi thay như vậy. Phùng Nhất Nhất vừa ra khỏi phòng bệnh, những hối hận, căm giận phức tạp đan xen ánh lên trong mắt Tạ Gia Thụ khiến Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

      Khi còn nghe tiếng bước chân lờ mờ của người rời khỏi nữa. Tạ Gia Thụ nản lòng giận dữ đổ người chiếc giường bệnh lộn xộn, chống hai chân lên, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú chất đầy tức tối, buồn bã.

      Thịnh Thừa Quang chê giường bừa bộn ngồi xuống, bèn đứng với Tạ Gia Thụ bằng giọng hòa nhã, “Chi phiếu cậu khấu trừ cho người bổ sung rồi, lấy danh nghĩa của cậu đưa đến công ty Phùng Nhất Nhất. Chuyện này đến đây là chấm dứt. Gia Thụ, đừng làm loạn lên nữa”.

      Tạ Gia Thụ lúc này sắc mặt dịu . liếc nhìn Thịnh Thừa Quang, chậm rãi , “ Thừa Quang, em bị người ta đâm xe địa bàn của , đòi lại công bằng cho em, còn muốn chèn ép em ư? phải chúng ta sắp trở thành đối tác của nhau sao? Chút thành ý này của Thịnh Thị quá thiếu sót rồi đấy”.

      “Tạ Gia Thụ, cậu đúng là có bản lĩnh rồi, lại còn uy hiếp cả tôi nữa?”, Thịnh Thừa Quang bị Tạ Gia Thụ chọc tức phá lên cười, chau mày đưa mắt nhìn người đàn ông nằm ngang giường.

      Tạ Gia Thụ đưa tay che mắt, giọng rầu rĩ, “…Em xin lỗi!”.

      Tốc độ nhận lỗi vẫn nhanh như xưa, công lực làm nũng tỏ vẻ yếu đuối ngày càng tiến bộ! Thịnh Thừa Quang chẳng buồn so đo, nhưng cũng khách sáo, “Phùng Nhất Nhất lái xe tốc độ chẳng khác gì xe đạp trăm mét phía trước có xe ấy giảm tốc độ rồi. Nếu phải cậu canh ở đó rồi lao ra đột ngột, ấy có thể tông vào đuôi xe cậu sao? Giờ đầu óc ấy rối rắm, cậu muốn đợi ấy định thần lại, tự mình nghĩ ra, hay là để tôi phải lấy camera giám sát ném vào mặt cậu, đến lúc đó cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ cậu thực có ý định kết thù với ấy hay sao?”.

      Tạ Gia Thụ lấy tay che mắt, lên tiếng.

      Thịnh Thừa Quang ngừng lát, rồi lại càng lớn tiếng, “Thẩm Hiên mở rộng vòng tay với Phùng Nhất Nhất từ lâu rồi. Trước kia, Phùng Nhất Nhất còn do dự quyết, bây giờ cậu làm vậy chẳng phải là càng đẩy ấy vào lòng Thẩm Hiên hay sao? Gia Thụ, nếu cậu muốn dây dưa với ấy nữa, cứ tiếp tục làm loạn . Tôi quản được cậu, nhưng tôi cho cậu biết, hễ là việc khiến Tử Thời vui, tôi nhất định quản. Cậu và Thẩm Hiên, ai khiến Tử Thời vui, người đó chính là kẻ thù của tôi”.

      Thịnh Thừa Quang vừa đấm vừa xoa, có tình có lý. Tạ Gia Thụ bỏ tay che mắt ra, con ngươi đen ướt át chớp chớp vài cái, bỗng hỏi, “Do dự quyết? sao?”.

      Câu chẳng đầu, chẳng đuôi, Thịnh Thừa Quang ngẫm nghĩ lát mới hiểu được là đến chuyện gì, bỗng bật cười, “Trước mắt, hai người đó vẫn chưa thành đôi, nếu phải Phùng Nhất Nhất do dự quyết chẳng lẽ lại là Thẩm Hiên?”.

      Đương nhiên thể là tên quỷ già háo sắc thích động tay động chân Thẩm Hiên kia được! Tạ Gia Thụ bật phắt dậy.

      Thịnh Thừa Quang thấy thả lỏng thần sắc, vội chớp ngay cơ hội, “Thế này , tối hôm Tết Nguyên tiêu đến nhà ăn bữa cơm! bảo Tử Thời gọi cả Phùng Nhất Nhất đến, chúng ta tụ tập như trước kia. Lúc đó, hai người bình tĩnh lại, có việc gì cho ràng ra là được rồi”.

      Tạ Gia Thụ với tay lấy cái gối mà Phùng Nhất Nhất vừa đập vào hồi nãy, ôm bằng hai tay, vùi mặt vào gối, giọng điệu ỉu xìu, “ ấy chịu đến sao?’.

      “Tôi sắt có cách”, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai , đứng dậy ra ngoài.

      Phùng Nhất Nhất gọi Thịnh Thừa Quang là “Lão Đại”, cho thấy sùng bái và tin tưởng của đối với Thịnh Thừa Quang vượt xa những người khác, cho nên khi bị Tạ Gia Thụ trêu tức, hề sợ hãi mà chỉ nổi giận lôi đình, nhất thời kích động muốn chạy đến phân bua với Lão Đại, nhưng ngờ lại làm liên lụy đến Thẩm Hiên.

      gọi điện thoại xin lỗi Thẩm Hiên, nhưng gọi hai lần mà chỉ cách điêm fnhieen mà vội vàng, “Sắp có ca phẫu thuật, rất bận”.

      giận, Phùng Nhất Nhất cảm thấy chắc chắn như vậy. vô cùng áy náy, dù bị Thẩm Hiên phớt lờ cũng chẳng chùn chân, chỉ chăm chăm căn đồng hồ để gọi điện cho .

      Dù sao Thẩm Hiên phải là Tạ Gia Thụ, dễ dỗ dành như vậy. Đến lần thứ ba, thái độ của mới như bình thường, “Em cần phải áy náy như vậy, chuyện cậu ấy cũng phải là bịa đặt, chuyện từng làm, thừa nhận”.

      phải… là em từng hứa giữ bí mật cho , nhưng lại nuốt lời, lòng xin lỗi !”, Phùng Nhất Nhất càng cảm thấy hối hận, phiền muộn thôi.

      Người như Thẩm Hiên, bình thường đều chơi với những người có đẳng cấp như Thịnh Thừa Quang, mọi người chuyện chỉ cần tỏ chút ý tứ là trong lòng đối phương hiểu, ít khi gặp phải cách xin lỗi tâm ý thế này, giọng của bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Được rồi, là chuyện của nhiều năm trước rồi, Thịnh Thừa Quang có biết cũng chẳng sao, cùng lắm là chế giễu vài câu mà thôi”, ngược lại, lại phải dỗ dành , “Em yên tâm , trước mặt Tử Thời, chắc chắn phủ nhận, tình nguyện thừa nhận người thầm là Thịnh Thừa Quang”.

      Phùng Nhất Nhất bị chọc cho bật cười, trong lòng bỗng thở phào, nhưng lát sau lại càng cảm thấy có lỗi, “ xin lỗi ! Là em tốt… em ngờ ấy lại lấy chuyện này ra để uy hiếp ”.
      Last edited: 15/6/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.2:

      Đó là thời gian rất lâu về trước, khi biên tập viên cỏn con cho trang mạng truyện tranh, coi công việc là niềm vui, Tạ Gia Thụ vẫn chưa Mỹ. Lúc đó, hai người rất hòa hợp. lần, tay của Thẩm Hiên bị thương, nghe có thể cầm dao phẫu thuật được nữa, nhưng Thẩm Hiên vẫn tươi cười như thường ngày, thậm chí còn lấy cánh tay bị thương ra làm trò cười trước mặt họ. Mọi người đều tưởng sao. Sau khoảng thời gian, vào dịp tình cờ, Phùng Nhất Nhất bắt gặp uống rượu mình trong quán bar. Đêm đó, Thẩm Hiên uống nhiều, nhưng lại say lướt khướt, Phùng Nhất Nhất phải đưa về nhà. đường về Thẩm Hiên cười rất điên cuồng, hát cho nghe, rồi khóc lóc với rằng, sợ từ nay về sau thể làm bác sĩ tới mức nào! Cuối cùng, còn ngượng ngùng từng rất thích Tử Thời.

      Khi ấy Phùng Nhất Nhất kinh hoảng đến hồn bay phách lạc, đột ngột ném xuống đường, suýt nữa khiến gãy nốt cánh tay còn lại. Ngày hôm sau, Thẩm Hiên tỉnh rượu muốn giết diệt khẩu, Phùng Nhất Nhất phải thề thốt rằng tuyệt đối giữ kín bí mật này cho , cho người khác.

      Nhưng lúc đó…Tạ Gia Thụ đối với phải là người khác.

      ***

      “Lúc đó, em và Tạ Gia Thụ chơi với nhau rất thân, có thể hiểu vì sao em lại cho cậu ta biết”, Thẩm Hiên xong câu này dừng lại, trầm giọng xuống, khàn khàn , “Nhất Nhất, em có thể cho biết, lúc đó em và Tạ Gia Thụ xảy ra chuyện gì ? Tại sao bỗng nhiên em lại đổi công việc khác còn cậu ta lại Mỹ?

      có gì, xảy ra chuyện gì cả”, Phùng Nhất Nhất chẳng hề do dự, giọng nhàng, trả lời cách ngắn gọn.

      Thẩm Hiên nhịn được, châm điếu thuốc, hút hơi rồi dụi tắt, miệng càng đắng chát.

      “Em xem kìa, đồng ý chuyện kia với người khác nhưng lại với Tạ Gia Thụ. Chuyện của em và Tạ Gia Thụ lại muốn cho biết, công bằng”, Thẩm Hiên nhàn nhạt .

      Phùng Nhất Nhất bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, lời muốn đến đầu môi lại biến thành, “Xin lỗi!”.

      có gì phải xin lỗi cả, chuyện tình cảm vốn phải là lễ tiết cho tôi đáp. Nhưng cố gắng biểu đạt toàn bộ tấm chân tình của mình, em thể đáp lại, nếu , cũng rất mệt mỏi!”, Thẩm Hiên bình thản , sau đó lần đầu tiên ngắt máy trước.

      Cũng trong màn đêm ấy, có người mệt mỏi châm điếu thuốc, có người cầm điện thoại bị ngắt dở dang, ngơ ngẩn nhìn bóng đêm bên khung cửa sổ, có người lại nằm giường bệnh, ôm gối trở mình hết lần này đến lần khác, còn ở Thịnh gia lại là thời khắc ấm áp nhất trong ngày.

      Thịnh Thừa Quang bưng món canh cuối cùng lên bàn, múc cho hai mẹ con dựa đầu vào nhau chơi game mỗi người bát để nguội, sau đó giục họ rửa tay rồi ra ăn cơm.

      Động tác của Tử Thời nhanh nhẹn hơn con , rửa tay xong chạy đến bàn, ngồi xuống, vừa bưng bát canh lên vừa hỏi ông chồng có tài bếp núc nhà mình, “Ngày Mười lăm này, Tạ Gia Thụ đến nhà mình sung cơm sao ?”.

      “Ừm, Tới lúc đó, em nhớ lôi Phùng Nhất Nhất đến đấy”, Thịnh Thừa Quang xới cơm cho , đặt lên tay, bùi ngùi , “Mấy năm nay, Tạ Gia Thụ cũng dễ dàng gì…”.

      “Được rồi, em hẹn Nhất Nhất tới!”, Tử Thời nếm thử miếng cá sốt chua ngọt, mùi vị thơm ngon khiến híp cả mắt lại, cất giọng ngọt ngào hỏi đầu bếp đại nhân, “ phải thiên vị bên nào sao? Sao bây giờ lại muốn đứng về phía Tạ Gia Thụ vậy?”.

      “Đâu có, chỉ muốn tạo cơ hội cho hai người họ ràng, đừng có làm rối tung mọi chuyện lên nữa, hại đến người vô tội”, Thịnh Thừa Quang ngắn gọn.

      Bạn Thịnh Gia Tinh ưa sạch , cuối cùng rửa tay xong, hớn hở chạy đến, vừa loáng thoáng nghe thấy tên của mẹ nuôi thân , liền nhanh nhảu hỏi, “Mẹ nuôi phải xem mắt ạ? Xem mắt với cha nuôi Gia Thụ sao?”.

      bé cũng giống mẹ mình, lo lắng mẹ nuôi nhà mình gả được. Thịnh Thừa Quang sọ đến lúc đó, nàng này cũng hỏi như vậy trước mặt Phùng Nhất Nhất và Tạ Gia Thụ, bèn giải thích trước, “Mẹ nuôi và cha nuôi Gia Thụ của con quen nhau từ trước rồi, lúc đó, con và mẹ còn ở thành phố C, hai người ấy chăm sóc con năm”.

      “Trước kia, cha mẹ nuôi kết hôn được năm sao ạ?”, bạn Thịnh Gia Tinh lên tiểu học, hiểu được rất nhiều chuyện.

      Hai cha con nhà này chuyện với nhau lúc nào cũng tạo ra vô vàn câu chuyện hài hước. Thịnh Thừa Quang cứ khăng khăng cố chấp coi con mình như người lớn, chuyện gì cũng nghiêm túc giải thích. Tử Thời trước nay quản, lúc này làm bộ như húp canh, cúi đầu cười trộm, chợt nghe thấy Thịnh Thừa Quang nghiêm túc giải thích cho con , “Họ chưa kết hôn, phải nam nữ cứ ở bên nhau là đều phải kết hôn. Kết hôn là chuyện lớn cả đời, cần phải có số điều kiện phù hợp mới thành được”.

      “Là bởi vì cha mẹ nuôi sinh em bé đúng ạ?”, Gấu rất tiếc

      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.3:

      Trong phòng bếp, có hai người tình tứ ngọt ngào, phòng khách bên ngoài cũng rất náo nhiệt. Gấu mở bộ karaoke gia đình mà Tạ Gia Thụ tặng bé hồi Tết, quấn lấy cha nuôi Gia Thụ bắt hát cùng.

      Tạ Gia Thụ từng tung hoành hai giới thời trang, giải trí thành phố G, lý do giành được vòng nguyệt quế “công tử số thành phố G” chỉ dựa vào gia thế và khuôn mặt của . Tạ đại thiếu gia ăn nhậu, chơi bời đều xếp hạng cao thủ, giọng hát cũng hay tuyệt. Trước kia, giọng hát vô cùng trong trẻo. Bây giờ trải qua năm tháng, giọng hát ấy có thêm phần chững chạc, sau khi uống rượu lại có chút khàn khàn. Bài hát thiếu nhi có giai điệu trong sáng lại được hát thành giai điệu triền miên dai dẳng, khiến người ta tan nát cõi lòng.

      Phùng Nhất Nhất uống hết ly rượu bị Tạ Gia Thụ phớt lờ, lúc này, hơi choáng váng, dựa vào sô pha bên cửa sổ, thừ người ra. Bên ngoài, bầu trời đầy sao dần phủ xuống, sắc đêm ngây ngất, mê say lòng người… Lòng cũng chất chứa mảnh trời đêm, nhưng chẳng có ánh sao nào lấp lánh chiếu rọi.

      Chập chờn trong cơn triền miên, luôn cảm thấy có người luôn nhìn mình, nhưng khi nhìn qua lại chỉ thấy Gẩu nhảy múa hát ca, Thầm Hiên khoanh tay đứng đó nhìn Gấu , Tạ Gia Thụ… ngồi cách rất xa, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc ngắm nhìn chậu hoa bàn trà.

      Phùng Nhất Nhất thấy lòng buồn chua chát, giọng hát vừa rồi của khiến nhớ lại buổi tối hôm tỏ tình. Tối đó, đưa lên đỉnh núi đốt pháo bông, lúc xuống núi cõng .

      Đó là lần đầu tiên trong đời có người cõng Phùng Nhất Nhất. Hồi , luôn thấy cha mẹ cõng Nhất Phàm, ngoài miệng dám , nhưng trong lòng ngưỡng mộ biết bao! Đến tận khi đó, mới tận hưởng cảm giác được người khác cõng lưng là thế nào.

      bộ là việc cần phải làm đến cùng, chịu mệt bước tiến đến gần đích đến hơn chút. Nhưng nằm bò lưng người khác, đôi chân cần phải bước cũng có thể tiến về phía trước, quang cảnh hai bên từ từ lướt về phía sau, con người trở nên nhõm, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này… hẳn là “ngồi mát ăn bát vàng”?

      Chàng thanh niên Tạ Gia Thụ nhiệt tình thuần khiết chính là người mang đến cho Phùng Nhất Nhất cảm giác “ngồi mát ăn bát vàng” tuyệt vời như thế.

      Đến độ tuổi nào đó, em biết những tháng ngày đơn lẻ bóng khó khăn biết nhường nào! Dần dần em phải nếm trải mùi vị của nỗi độc, và rồi thời gian gõ cửa, đánh bại lòng kiêu hãnh trong em.

      Ngang qua giao lộ nào đó, em cảm nhận được rằng, người có thể cùng em chuyện trò thâu đêm ngày ít , em cảm thấy chán ghét khi nỗi quạnh cứ bám riết lấy mình, và muốn tìm người em để gửi gắm quãng đời còn lại.

      Giọng nam trầm ấm, ngân nga.

      Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa là rơi nước mắt.

      Nhưng khi hốt hoảng quay đầu lại nhìn, phải là chàng thanh niên Tạ Gia Thụ.

      Mà là Thẩm Hiên.

      Thẩm Hiên hát: Liệu có bao nhiêu người có thể cùng hết chặng đường? Người nguyện cùng trọn đời lại càng ít ỏi. Phải chăng khắc cốt ghi tâm chẳng hề quan trọng đến thế? Cuối cùng cũng đợi được em, may mắn làm sao khi bỏ cuộc!

      Cách hơn nửa phòng khách, ngăn bởi Gấu Nhở hai tay bưng lấy mặt và Tạ Gia Thụ ngồi yên bất động, Thẩm Hiên nhìn về phía Phùng Nhất Nhất, khẽ hát.

      Cuối cùng cũng đợi được em! Suýt chút nữa để vụt mất em rồi! Gặp được em ở thời khắc đẹp nhất, coi như phụ lòng mình. Cuối cùng cũng đợi được em!

      Bài hát này là nhạc chuông di động của Phùng Nhất Nhất. Sau khi nghe thấy, Thẩm Hiên còn chế giễu, thèm lấy chồng. Khi ấy, vừa dứt lời lơ đãng ngâm nga vài câu, Phùng Nhất Nhất vô cùng kinh ngạc!

      Lúc đó, Thẩm Hiên lái xe. Xe dừng trước đèn đỏ, gác tay lên vô lăng, ngón tay thon dài, nhàn nhã gõ rất có tiết tấu, quay đầu với , “Sau này hát cho em nghe”.

      ngờ lại là hôm nay.

      cố gắng đè thấp giọng, nhưng từng câu từng lời rất ràng, tiếng hát chạm vào lòng người rồi vang vọng lại từng hồi. Người đàn ông ở độ tuổi như , lại đẳng cấp thế này, làm những chuyện quyến rũ linh hồn của người khác mới vững vàng làm sao!

      Bên cửa phòng ăn, Thịnh Thừa Quang trông thấy cảnh tượng trước mặt bỗng nhận ra việc quả hóc búa, thở dài rồi thấp giọng với Tử Thời, “Xong rồi, Thẩm Hiên lòng rồi!”.

      Mà phía bên sô pha, Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất chăm chú, ngồi cách nửa gian phòng khách, ngăn bởi Thẩm Hiên tình nồng. Ánh mắt Tạ Gia Thụ lạnh như băng.

      Thẩm Hiên cũng coi như từng lăn lộn chốn tình trường. Cái thuở mười tám đôi mươi theo đuổi bạn cũng chưa từng tốn sức thế này. Hôm nay làm chuyện này trước mặt bạn thân tử thuở mà nữ chính còn chưa rơi lệ rồi lập tức nhảy vào lòng , khiến vô cùng u sầu, phiền muộn.

      ngồi trong sân, tay vân vê lon bia, đôi mắt u buồn ngước nhìn trời sao. lát sau, ghế tựa bên cạnh khẽ động, nhìn người vừa đến, lòng dịu lại, cố ý trêu chọc , nhướn mày lả lơi, “Vừa rồi bị làm cho cảm động rồi chứ gì? ấp dẫn ?”.

      Phùng Nhất Nhất nhịn được cười, thành gật đầu thừa nhận, “Vô cùng hấp dẫn!”.

      Thẩm Hiên cười đắc ý, nhưng sau khi nhấp ngụm bia, nụ cười môi lại nhạt dần, còn khẽ thở dài.

      Phùng Nhất Nhất thấy thở dai, bèn đưa mắt nhìn. Thẩm Hiên quan sát bụi cây xanh dưới ánh trăng trong vườn, nhàn nhạt , “Em tối nay có hẹn, là hẹn với Tạ Gia Thụ?”.

      Phải”, Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Em chỉ muốn theo về nhà ăn cơm”.

      Mặc dù Thẩm Hiên chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị nghẹn họng, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn .

      này hiểu quá , nhát gan, sợ phiền phức, do dự chần chừ, hiếm có lúc nào thẳng thắn trực tiếp như vậy. Thẩm Hiên có chút đau lòng.

      Ngay cả vị trí khiến do dự chút thôi, cũng có sao?

      Bị tổn thương lòng tự trọng rồi…

      lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong bóng đêm dưới ánh trăng, nghịch ngợm lon bia. Ánh sáng từ căn phòng cách đây xa rọi vào gương mặt nhìn nghiêng khiến dáng vẻ đượm buồn càng trở nên mê người. Phùng Nhất Nhất biết là chuyện này rất đáng tiếc, biết rất tốt, nhưng… dù rằng người nguyện cùng mình hết đời vô cùng ít ỏi, những điều từng khắc cốt khi tâm thực quan trọng sao?

      Tại sao đến bây giờ vẫn để thời gian của mình trôi qua lãng phí?

      Nghĩ đến đây cũng cảm thấy hành động tiếp theo của mình điên cuồng gì cho lắm.

      em cồn bằng, em thừa nhận. Công bằng mà , hấp dẫn hơn Tạ Gia Thụ. tốt như thế nào, phù hợp để đương thậm chí là kết hôn ra sao, em hiểu rất . ở độ tuổi như em, có thể gặp được lựa chọn như , dễ

      [​IMG]
      laula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :