1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoài Niệm - Sói Xám Mọc Cánh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25:

      Trong những ngày ý thu nồng đậm nhất ấy, Phùng Nhất Nhất sinh mổ bé trai nặng ba cân rưỡi tại bệnh viện tư nhân của Thịnh gia.

      ----****----

      Tạ Gia Thụ đúng là quá đen đủi!

      Vợ chồng mới kết hôn, vốn dĩ là quãng thời gian khí thế ngất trời, nhưng còn chưa tổ chức hôn lễ, Phùng Nhất Nhất mang thai, còn là tình hình đặc thù như vậy. “Tiểu ma vương” vốn hả lòng hả dạ, mặc áo giáp xuất trận, giờ chỉ có thể binh giáp xuất kho, ngựa thả núi Nam. Tuần trăng mật của của cặp vợ chống mới cưới chỉ được hôn, ôm, sờ,… Phùng Nhất Nhất cũng được coi là người am hiểu lòng người, có nguyên tắc, có điểm dừng, cho nên “tiểu ma vương” thường có thể lấy việc tán gẫu làm niềm an ủi. Song, Tạ Gia Thụ luôn thấy hài lòng! Cho nên, mắt thấy hơn sáu tháng, thai nhi phát triển đầy đủ và ổn định, hai người lại vừa trải qua hồi dốc bầu tâm , Tạ Gia Thụ thèm quá hóa liều. Nhưng, chỉ thử nghiệm như vậy, ngờ xảy ra chuyện !

      Trong bệnh viện, khuôn mặt được cạo râu của Thẩm Hiên tuấn tú vô cùng, đồng thời sắc mặt cũng khó coi vô cùng. nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt dữ dằn, mặc dù lời, nhưng ánh mắt ất biểu đạt được rất nhiều điều.

      Tạ Gia Thụ cũng rất u sầu, vừa u sầu vừa đau lòng, mặt buồn rười rượi với Thẩm Hiên, “ có thể đừng dùng ánh mắt như nhìn kẻ biến thái để nhìn tôi ? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn khi làm chuyện đó!”.

      “Ha ha”, Thẩm HIên bật cười, “Làm tới bệnh viện cơ đấy!”.

      Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh mặc dù có chút oán thầm, nhưng vẫn đứng ra giải vây cho rể nhà cậu, “ Thẩm Hiên, rốt cuộc giờ chị em thế nào rồi ạ?”.

      Thẩm Hiên liếc nhìn Tạ Gia Thụ, chậm rãi , “Lúc mang đến tượng co thắt cổ tử cung, giờ vẫn theo dõi”.

      Trịnh Phiên Phiên bởi vì “ ai cả đường ” nên gần đây có xem rất nhiều tài liệu y học liên quan đến chuyện sinh đẻ, lúc này cũng tò mò đưa ra câu hỏi, “Co thắt tử cung? Vậy có phải là chị sắp sinh rồi ạ?”.

      , phải”, Thẩm Hiên giải thích, “Nếu sinh hoạt vợ chồng quá kịch liệt trong thời gian mang thai, có lúc gây ra tượng co thắt cổ tử cung ở thai phụ. Nếu cổ tử cung co thắt thường xuyên, nghiêm trọng, rát có khả năng dẫn đến sinh non”.

      Cha mẹ Phùng sốt sắng nhìn chằm chằm phòng Cấp cứu, Tạ Gia Thụ vội vàng giải thích, “ quá kịch liệt đâu, tuyệt đối !”.

      Chỉ là kỹ thuật của đây quá tuyệt vời mà thôi!

      Chủ đề này tuyệt thích hợp với trẻ em, Phùng Nhất Phàm lẳng lặng đưa tay ra bị tai bảo bối tò mò nhà cậu, bảo bối tò mò kinh ngạc vui mừng nghiêng đầu nhìn, bị cậu khẽ trừng mắt.

      Thẩm Hiên nhìn cảnh tượng này, lại càng thêm đau lòng.

      Bên trong phòng Cấp cứu là người con từng động lòng, nhưng lại mang thai con của người khác, còn bởi “chuyện ấy” mà được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sau đó, cặp đôi trước mặt này, mặt đổi sắc mà tình tứ ngọt ngào. Đến cha mẹ Phùng cũng dìu nhau đứng đợi ở cửa phòng Cấp cứu, Thẩm Hiên “độc thân” vừa đau lòng, vừa đơn!

      Tạ Gia Thụ cũng trông thấy. cũng cảm thấy cặp đôi này chướng mắt! Nghĩ đến bản thân mình… ra, còn chưa được ăn bữa “hoành tráng”, mới chỉ khai vị thôi, người no nê là Phùng Nhất Nhất mà! được no nê những mấy lần cơ! ngưỡng mộ, ghen tỵ kinh khủng ấy!

      Nhưng giờ, mọi người đều coi là quỷ háo sắc, biến thái, đói khát!

      Nếu phải là bị mọi người nhìn chòng chọc, muốn cùng “tiểu ma vương” ôm đầu khóc rống lên!

      Phùng Nhất Nhất mê man ngủ giấc, lúc tỉnh lại, thấy ngoài trời tối đen.

      từ từ tỉnh dậy, cảm thấy giấc ngủ này tuyệt, thoải mái vươn vai cái, tay vừa rút khỏi chăn đập vào thứ gì đó, rồi sau đó nghe thấy tiếng kêu rên quen thuộc, vội vàng , “Gia Thụ!”.

      Tạ Gia Thụ từ ghế dựa bên giường ngồi dậy, tay bụm mũi, tay bật đèn. Vừa rồi, ghé vào cạnh giường trông suốt, lúc này cũng vừa ngủ dậy, hơn nữa còn là bị quyền đánh vào mũi cho tỉnh! Tạ đại thiếu gia bụm mũi phẫn nộ nhìn người giường…

      Phùng Nhất Nhất vội vàng dang rộng vòng tay về phía , “Ây da, em xin lỗi, em biết ở đây… Để em xem nào, có đau ?”.

      Tạ Gia Thụ khẽ đánh vào tay , hậm hực , “Em cần phải giả vờ hảo tâm! Hôm nay, thể diện của bị em phá vỡ tan tành rồi!”.

      “…” Phùng Nhất Nhất nhớ ra nguyên nhân vì sao phải vào viện rồi, “Ớ…!”, cũng cảm thấy rất lúng túng.

      Thấy sợ hãi kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, bộ dạng biết lỗi, lòng Tạ Gia Thụ sảng khoái hơn chút, buông tay, vui hỏi, “ giờ em thấy thế nào rồi? Bụng còn đau ? gọi bác sĩ vào xem em thế nào nhé?”.

      Phùng Nhất Nhất sờ bụng trong chăn, xấu hổ , “ cần đâu, giờ em rất tốt, có gì khó chịu hết… bị cha mẹ mắng à?”.

      Tạ Gia Thụ liếc mắt cái, “Thẩm Hiên!”.

      Cha mẹ mắng chửi đâu!

      Nghĩ đến cảnh tượng vì chuyện này mà bị Thẩm Hiên mắng, Phùng Nhất Nhất càng thổn thức, “May mà vừa rồi ở trong này em luôn nhắm mắt, nếu mất mặt quá!”.

      Tạ Gia Thụ cổ họng nghẹn cứng.

      Bộ dạng vừa tức giận vừa dám nổi cáu vô cùng đáng , Phùng Nhất Nhất càng nhìn càng thích, còn cảm thấy hai người bên nhau làm chuyện mất mặt thế này, tình cảm lại đậm sâu hơn cơ!

      “Nào đến đây!”, dang rộng vòng tay, “Em ôm !”.

      “Cút! Ai cần em ôm!”, Tạ Gia Thụ tức chết rồi, “Em còn chê chưa đủ mất mặt à?”.

      dứt lời, thở hồng hộc dựa vào thành ghế, khoanh tay, liếc mắt nhìn , hung hăng , “Đợi sau khi thằng nhóc này ra đời, lập tức buộc ga-rô! Để xem em còn sinh đẻ thế nào!”.

      cho ôm, Phùng Nhất Nhất cuộn người vào chăn, ấm áp nằm giường, lúc này nghe , híp mắt, , cộ dạng lười nhác, “ phải từng là muốn sinh hai đứa sao?”.

      còn muốn đứa nào nữa đấy!Em có nghe đâu!”.

      “Được rồi.. đừng tức giận nữa mà!”, Phùng Nhất Nhất thò tay ra khỏi chăn, kéo góc áo lay lay, “Có phải …rất thoải mái ? Làm sợ rồi phải ?”.

      nhớ trước khi bụng đau thắt từng cơn, cắn vành tai , trách nhanh quá, còn chưa được lần cơ…

      Nhớ lại những hình ảnh phóng đãng kia, Phùng Nhất Nhất nhịn được mà đỏ ửng mặt. Tạ Gia Thụ còn máu nóng bốc lên đỉnh đầu, liếc cái, trong lòng ngứa ngáy, sau đó máu nóng lại càng sục sôi!

      Mầm tai họa! hung hăng trừng mắt với !

      Phùng Nhất Nhất vừa thẹn thùng lại có cảm giác ngọt ngào hơi biến thái, tay kéo góc áo lần vào trong tay áo, ngón tay thân mật vuốt ve mé trong cổ tay .

      “Em xin lỗi mà…”, chớp chớp đôi mắt đáng thương, cất giọng xin lỗi.

      đừng buộc ga-rô, nếu quả muốn sinh con, chúng ta hỏi Thẩm Hiên, dù sao em cũng phải làm phẫu thuật, xem có thể nhân tiện đặt vòng tránh thai gì đó cho em được ?”.

      Buộc ga-rô gì đó quả là quá khiến người ta cảm động! Sắc mặt Tạ Gia Thụ có chút biến chuyển, nắm lấy bàn tay quấy phá của , khẽ nhéo, “Coi như em có lương tâm!”.

      Phùng Nhất Nhất cười híp mắt, , “ phải đâu! Em sợ buộc ga-rô rồi yên tâm, lớn mật mà làm loạn ở bên ngoài. Dù sao cũng làm loạn ra con mà!”.

      Lời đây là gì vậy! Tạ Ma Vương giây sau muốn lật tung giường! Phùng Nhất Nhất vội vàng bắt lấy cổ tay , “Ây da, ây da… Ối kìa…ối kìa!”, thấy lập tức căng thẳng quên cả tức giận, thầm cười ngất, tựa đầu vào vai .

      “Gia Thụ”, giọng của Phùng Nhất Nhất ngọt ngào hệt như được ăn hũ mật ong, “Lúc bắt nạt , em cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Trước kia, bắt nạt em cũng là cảm giác thế này sao?”.

      Tạ Gia Thụ liếc cái.

      Đương nhiên rồi! Nếu tại sao phải tốn thời gian mười năm, biết xấu hổ mà đuổi theo để bắt nạt em chứ?

      trả lời ràng, cổ họng Tạ Gia Thụ phát ra thanh mơ hồ, giống như mắng , nhưng lại ràng.

      Phùng Nhất Nhất hôn lên cánh tay , giọng ngọt lịm, “Được rồi mà, đừng giận em nữa! Đợi sau này sinh con ra.. em cùng ”.

      ra, nhìn bụng bầu mỗi lúc lớn, trong lòng hai người họ càng lúc càng lo lắng, nhưng cả hai đều gì, vờ như sợ hãi. Trong thời điểm này, hứa hẹn với nhau có vẻ vô cùng quyến luyến và có chút bi thương, câu “Em cùng !’ lại khiến người ta có cảm giác sống chết có nhau.

      biết xấu hổ!”, Tạ Gia Thụ nhéo mũi , thấp giọng .

      Phùng Nhất Nhất phải xấu hổ. Vừa dứt lời, cảm thấy thẹn thùng, vùi mặt vào tay lăn lăn lại. Lúc này, ngẩng đầu nhìn , thấy vẻ mặt vẫn phảng phất tức giận, nhưng tràn đầy xúc động.

      Phùng Nhất Nhất lẳng lặng cầu nguyện trong lòng: Thần linh ở trời, xin hãy để con bình an sinh ra đứa bé này! Con muốn được bình an khỏe mạnh sống đời, cùng người đàn ông trước mặt thay phiên bắt nạt lẫn nhau, nương tựa vào nhau hết cuộc đời này.

      Sau này, con chắc chắn oán trách vận mệnh bất công, con có người đàn ông này thương đậm sâu, là vận mệnh tuyệt với nhất rồi.


      Mùa thu của thành phố G năm nay đẹp hơn những năm trước nhiều, liên tiếp nửa tháng đều là trời thu mát mẻ, lá ngô đồng rụng trải tầng thảm dầy bên đường.

      Trong những ngày ý thu nồng đậm nhất ấy, Phùng Nhất Nhất sinh mổ bé trai nặng ba cân rưỡi tại bệnh viện tư nhân của Thịnh gia.

      Đứa bé vừa chào đời có thể mở mắt, mái tóc đen nhánh, tay chân khua khoắng vô cùng mạnh mẽ, tiếng khóc vang dội, khỏe mạnh cực kỳ.

      Đứa bé được sinh ra rất thuận lợi, phẫu thuật chưa đầy tiếng đồng hồ được bế ra ngoài. Y tá trưởng khoa Sản đích thân giao đứa bé cho mẹ Phùng, người đợi ngoài phòng phẫu thuật.

      Mẹ Phùng mừng rỡ ôm lấy cháu ngoại, cảm động tới độ nước mắt lăn thành hàng, khóc lên tiếng rồi lo lắng hỏi y tá trưởng, “Con tôi giờ thế nào rồi?”.

      “Bà Tạ tiến hành phẫu thuật loại bỏ u xơ tử cung. Bên trong còn có Viên trưởng Thẩm nữa ạ, mọi người đừng quá lo lắng, hãy kiên nhẫn chờ đợi!”, y tá trưởng dịu giọng an ủi.

      Cha Phùng ở bên cũng hỏi, “Con rể tôi nhìn thấy thằng bé chưa? Sao nó ôm thằng bé ra ngoài?”.

      “Ngài Tạ ở trong đó với bà Tạ đấy ạ. ấy nhìn đứa bé rồi, còn bảo cháu ôm ra ngoài cho mọi người”, y tá trưởng bùi ngùi mãi, , “Tình cảm của hai người ấy tốt. Cháu theo phẫu thuật kiểu này nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy người chồng lo lắng cho vợ thế này”.

      Người vợ nằm bàn đẻ tâm tình ổn định, người chồng lệ rơi thành sông, ngay cả con trai của mình cũng chẳng buồn nhìn nhiều… Đúng là lần đầu gặp!

      Cha Phùng biết bên trong xảy ra chuyện gì, vừa cảm động vừa kiêu ngạo khẳng định, “Đúng vậy!”.

      Trịnh Phiên Phiên ở bên lúc này lén nhéo tay Phùng Nhất Phàm. Phùng Nhất Phàm kêu lên tiếng rồi quay đầu trừng mắt thấy nàng đỏ vành mắt, quệt miệng, dáng vẻ vừa cảm động vừa ngưỡng mộ.

      Cha mẹ Phùng đều vây quanh đứa bé. Hai trợ lý mà mẹ và chị của Tạ Gia Thụ phái tới im lặng ngồi đợi ở bên, ai nhìn về bên này. Phùng Nhất Phàm đưa tay ra vờn lên môi Trịnh Phiên Phiên.

      Trịnh Phiên Phiên kiêu kỳ nghiêng đầu tránh ngón tay của cậu, bị cậu cương quyết bá đạo nhéo cằm quay trở lại. Trái tim bỗng nhiên mềm yếu, vừa đáng , vừa thẹn thùng, nhìn cậu cái rồi cúi đầu.


      Phùng Nhất Nhất được gây mê hoàn toàn, cho nên trong cả quá trình phẫu thuật, ý thức của đều ràng. tấm vải màu xanh được dựng phần eo của , giống như bình phong che chắn. Sau tấm vải, đội ngũ bác sỹ y tá bận rộn phẫu thuật phần bụng được mổ.

      Tạ Gia Thụ luôn ở bên bàn phẫu thuật cùng . nắm lấy bàn tay có cắm ống truyền của , khẽ chuyện.

      Lúc ca phẫu thuật, Phùng Nhất Nhất vô cùng căng thẳng, vô cùng sợ hãi, còn lại tương đối trấn tĩnh. Sau đó, đứa bé được sinh ra thuận lợi, Thẩm Hiên để y tá trưởng ôm đứa bé cho Phùng Nhất Nhất và Tạ Gia Thụ nhìn. Đứa vừa ra khỏi bụng mẹ, toàn thân đầy máu, vừa bẩn lại nhăn nheo hệt như con khỉ. Tạ Gia Thụ cảm thấy xấu xí lắm! Nhưng Phùng Nhất Nhất lại hài lòng thỏa dạ òa khóc tiếng, đôi mắt lấp lánh, ánh mắt cơ bản là thể rời !

      Tạ Gia Thụ cũng nhìn nhiều hơn, sau đó với y tá trươnge, “Đừng để ở đây ảnh hưởng đến phẫu thuật nữa, ôm ra ngoài cho ông bà ngoại và cậu nhìn !”.

      Phùng Nhất Nhất nỡ, khó khăn quay mặt khẩn cầu, “ để em nhìn thêm lúc !”.

      “Em nhìn là được rồi!”, Tạ Gia Thụ đưa tay che mắt .

      được!”, Phùng Nhất Nhất thu lại ánh mắt, nhưng lại vô cùng hãnh diện với , “Con trai em đẹp hơn !”.

      “Con trai em”, đây đúng là xưng hô êm tai nhất thế giới này.

      Nét mặt và giọng điệu của trong giờ phút này thể tốt hơn được nữa, nhưng Tạ Gia Thụ lại cười rất khó coi, đôi mắt thoáng chốc đỏ hoe.

      Cúi đầu hôn lên tay , khàn giọng dịu dàng mắng, “ bậy!”.

      Giọng của vừa khàn khàn lại vừa nghẹn ngào, Phùng Nhất Nhất mở to mắt nhìn , thấy nước mắt men theo lông mi dài thấm vào ngón tay

      khóc gì chứ…”, khẽ giọng hỏi, rồi sống mũi cũng bất giác cay cay.

      Tạ Gia Thụ vừa khóc vừa cười, “Bởi vì mùi nước khử trùng ở đây xộc quá, mắt chịu nổi!”.

      dứt lời, lăn mặt mình ngón tay , nước mắt dính đầu ngón tay. Ẩm ướt!

      biết vì sao mà mới thế này, khóc, bản thân cũng được nguyên do. Có lẽ là vì thời khắc căng thẳng nhất, gian nan nhất tới, rất sợ hãi. Cũng có thể là vì quá cảm động, họ có chung với nhau đứa con. Có lẽ là vì thở phào nhõm, những điều này đều sắp kết thúc.

      Dù sao khi Phùng Nhất Nhất bị mổ bụng, nằm bàn phẫu thuật thế này, lý trí và tự tin trong Tạ Gia Thụ đều sắp tiêu hao hết.

      Trong lúc rối ren, Tạ Gia Thụ nghe thấy kêu tên , “Gia Thụ…em cảm thấy hơi đau…”.

      Tạ Gia Thụ ngẩng phắt đầu, sốt ruột gầm , “Thẩm Hiên! Thẩm Hiên! ấy đau rồi!”.

      “Đừng gọi! sao đâu, vừa mới thêm lần thuốc tê nữa rồi!”, từ khu vực phẫu thuật phía sau rèm dựng, bên eo truyền đến giọng vừa lạnh lùng vừa có chút bất đắc dĩ của Thẩm Hiên.

      Tạ Gia Thụ tay chân luống cuống quay đầu nhìn Phùng Nhất Nhất, căng thẳng hỏi cảm thấy thế nào rồi.

      “Cảm thấy như có cái gì đó lôi kéo ở bên trong… nhìn xem, có phải ruột của em bị họ lôi ra rồi hay ?”, Phùng Nhất Nhất buồn bực hỏi.

      vừa hỏi xong lại bắt chước theo câu trả lời kinh điển của , “Đừng bậy bạ! Ha ha!”.

      Tạ Gia Thụ sửng sốt, lập tức ý thức được rằng chuyển hướng chú ý của .

      ngờ lại an ủi .

      Tạ Gia Thụ dở khóc dở cười khẽ sờ lên trán , “Sao em lại ngốc nghếch thế hả? Nếu em sợ với , em cần an ủi !”.

      Dừng chút, áy náy tiếp, “ thể tốt phải ? cho em cảm giác an toàn?”.

      Lúc này, y tá cố nhịn cười, đeo mặt nạ dưỡng khí cho Phùng Nhất Nhất, giọng của Phùng Nhất Nhất nghe có vẻ bức bối, “Gia Thụ, đối với em, là tốt nhất!”.

      Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh, chỉ có tiếng dao kéo thi thoảng va chạm khe khẽ, cuộc chuyện giữa bác sỹ và y tá cũng ngắn gọn, chỉ có lời âu yếm vừa nhàm chán vừa buồn nôn của hai người họ là mọi người nghe mồn .

      Bác sỹ mổ chính là đàn khóa của Thẩm Hiên, có uy tín trong ngành Sản toàn quốc, lúc này tay ta làm việc chút rối loạn, nhưng đôi mắt phía khẩu trang phẫu thuật lại cong cong.

      Bác sỹ y tá trong phòng đều là những người ưu tú hàng đầu, cũng là đội ngũ làm việc lâu năm trong bệnh viện này, ai nấy đều từng chứng kiến chuyện giữa Thẩm Hiên và Phùng Nhất Nhất. Lúc này, mặc dù nhìn mọi người đều có vẻ vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh, nhưng… trước kia, bản thân Thẩm Hiên thường xuyên tham gia đại hội buôn dưa lê độc mồm độc miệng sau ca phẫu thuật, quá hiểu trong giờ phút này, trong bụng nhóm người này thêu dệt châm biếm ra sao… Mẹ kiếp, hẳn là phải tìm cớ cho Tạ Gia Thụ đeo chiếc khẩu trang dưỡng khí nữa.

      Cũng vào lúc này, trong tử cung loại bỏ u xơ, dòng máu tươi bỗng chảy ra ngoài! Bác sỹ mổ chính kinh nghiệm phong phú, thấy tình hình chút hoang mang, bình tĩnh dặn dò người bên cạnh, “Mau cầm máu, băng gạc ngăn chặn!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe thấy rồi, cuống cuồng hỏi làm sao. Tạ Gia Thụ nhất thời thò đầu ra nhìn, bị y tá đuổi trở về, “ được tiến vào khu vực phẫu thuật! Lộn xộn nữa là xin mời ra ngoài!”.

      Lúc này, ngọn lửa sáng lập lòe trong Tạ Gia Thụ hoàn toàn dập tắt. vội vàng xin lỗi rồi ngoan ngoãn ngồi trở về vị trí, nằm lấy tay của Phùng Nhất Nhất, nín thở tập trung tinh thần, giọng với , “ sao, sao đâu… em đừng sợ mà!”.

      Nhưng Phùng Nhất Nhất nghe hiểu được mệnh lệnh đơn giản của bác sỹ, cảm thấy chắc chắn mình xuất huyết nhiều rồi!

      Cứ ngửa mặt nằm bàn phẫu thuật thế này, khoảng cách gần kề phần bụng mở lỗ lớn, lượng lớn huyết dịch chảy ra khỏi cơ thể … Mọi sợ hãi từ lúc đến lúc trưởng thành chợt ùa về, khó khăn nuốt nước miếng, trong thoáng chốc cảm thấy cổ họng mình dâng lên mùi tanh của máu.

      Tạ Gia Thụ lúc này lại cực kỳ trấn tĩnh, dịu dàng mà giọng chuyện với , “Vừa rồi chúng ta đến đâu rồi?”, gắng sức sục sạo trí nhớ trong đầu, “Ồ… em là tốt nhất!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe từng tiếng “Băng gạc!”, “Cầm máu!”, trong đầu xẹt qua hình ảnh những người tử vong tại bệnh viện trong các bộ phim truyền hình, lòng bắt đầu tuyệt vọng.

      “Gia Thụ!”, tuyệt vọng, khẽ giọng , “Trước giờ chưa từng thay đổi tâm ý của mình, em vô cùng áy náy, em từng thay đổi… nhưng trước giờ em chưa từng thích ai như thích hãy tin em!”.

      Hãy tin em, nếu em chết lúc này, vậy tất thảy dũng khí trong đời em đốt cháy vì .

      tin em!”.

      Tiếng “phịch” khẽ khàng mà buồn bực, Tạ Gia Thụ chân nặng nề quỳ trước bàn phẫu thuật, thấp giọng kiên định.

      “Gia Thụ… Gia Thụ! phải chăm sóc Hổ của chúng ta!”, Phùng Nhất Nhất dặn dò dặn dò lại câu này.

      Ngày biết mình mang thai, nằm mơ thấy con hổ có nét mặt rất giống Tạ Gia Thụ. Sau đó, kể cho Tạ Gia Thụ nghe giấc mơ này, họ quyết định đặt nhũ danh cho con là Hổ .

      Giây phút này, Phùng Nhất Nhất rất hối hận vì vừa rồi khồn nhìn Hổ nhiều hơn!.

      Tạ Gia Thụ quỳ ở đó, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt . bình tĩnh mà dịu dàng cười với , nhưng vẻ mặt tuyệt vọng lại kiên cường của khiến tan nát cõi lòng. Lòng bất chấp tất thảy mà nghĩ: Ông đây để lại hết tiền cho nhóc kia, cho dù nó có ăn chơi lu bù cũng đủ cho nó tiêu cả đời, ông đay thèm quan tâm đến nó đâu!

      biết rồi, em đừng lo lắng!”, vừa bình tĩnh vừa dịu dàng an ủi .

      Phùng Nhất Nhất khó khăn gật đầu, có vẻ bắt đầu cảm thấy cơ thể và ý thức của mình dần trở nên mờ mịt, cơ thể rất , rất , như thể sắp bay lên. Đây có phải dấu hiệu gần chết ?

      Nghe , trước khi chết, con người ta nhìn thấy hết thảy cảnh tượng hạnh phúc nhất trong đời… Vậy chắc chắn nhìn thấy Tạ Gia Thụ trong nhiều hình ảnh. Thời trẻ kiêu ngạo, tỏa sáng lấp lánh, chỉ tay năm ngón, khí khái hăm hở, thâm tình dịu dàng, tất cả đều khiến động lòng, còn khiến tan nát cõi lòng… Tạ Gia Thụ tốt nhất!

      “Tạ Gia Thụ!”, những giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống tóc mai, kiên định với , “Lúc này, chắc chắn là giờ phút dũng cảm nhất trong cuộc đời của em, bởi vì em hối hận”.

      Cho dù đời ngắn ngủi của em dừng tại đây, em hối hận vì sinh con cho , tình chân thành của em.

      Chính câu này khiến Tạ Gia Thụ thể trấn tĩnh thêm được, khom lưng quỳ hẳn xuống dưới nền.

      Cũng chính vào thời khắc dài đằng đẵng này, khu phẫu thuật bỗng truyền đến giọng , “Chuẩn bị khâu lại!” bình tĩnh của bác sỹ mổ chính.

      Tạ Gia Thụ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu! nhìn Phùng Nhất Nhất, Phùng Nhất Nhất cũng chưa kịp phản ứng lại, hai người nhìn nhau bằng vẻ mặt sinh ly tử biệt.

      Cuối cùng Thẩm Hiên bớt chút thời gian, thò đầu ra sức châm biếm hai vị này, “Kết thúc công việc rồi, thưa nam chính và nữ chính!”.

      Viện trưởng Thẩm thầm mắng trong lòng: Mẹ kiếp! Xuát huyết chút cũng có thể diễn thành bộ phim Tình vĩnh cửu, có cần khoa trương như thế ? giờ bụng của ấy được khâu lại rồi, vậy ai đến khâu cho lỗ thủng trong tim đây hả?


      Trải qua hơn ba giờ đồng hồ phẫu thuật, Phùng Nhất Nhất được đẩy về phòng bệnh.

      Ca phẫu thuật diễn ra bình an, suôn sẻ, Tạ Gia Thụ kích động đến độ đâu cũng nhét phong bao đỏ cho bác sỹ, y tá, ai cũng có phần.

      Bên trong mỗi phong bao đỏ có đựng hạt đậu bằng vàng. Đến lượt Thẩm Hiên, Tạ Gia Thụ cho túi to bự.

      Thẩm Hiên sắc mặt khó coi đẩy về, còn chưa kịp lên tiếng cho hả giận Tạ Gia Thụ bỗng bổ nhào, trao cho cái ôm vừa nồng nàn vừa mạnh mẽ.

      người to lớn như thế nhào đến, bác sỹ Thẩm là người vừa trải qua ca phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ, đâu thể chống đỡ nổi! Sau khi bị bổ nhào, Thẩm Hiên liền loạng choạng hai bước, gáy bỗng đập vào tường.

      Tạ Gia Thụ buông lỏng tay, ra sức vỗ vai Thẩm Hiên, mặt mày hồng hào, , “, lần này quả là phải cảm ơn nhiều rồi! Ông đây nợ mạng! Ồ , hai mạng!”.

      xong lại dốc sức vỗ thêm hai cái nữa, sau đó mới thỏa lòng thỏa dạ quay đàu tiếp tục phân phát hạt đậu vàng.

      Thẩm Hiên đầu váng mắt hoa dựa vào tường, trước mắt đều là sao vàng lấp lánh, bả vai đau nhức muốn rụng rời. Còn các đồng nghiệp thân của lại kết bè kết đội ôm lấy phong bao đỏ ngang qua, người nào người nấy đều nháy mắt ra hiệu, vị sư huynh trước đây luôn nghiêm túc, uyền uy của còn huýt sáo sống động…


      Phát hết hai bọc lớn hạt đậu vàng, Tạ Gia Thụ cao hứng bừng bừng, chạy thẳng về phòng bệnh, bà xã và tiểu Tạ công tử vừa ra lò ở trong đó.

      khẽ đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Phùng Nhất Nhất nhìn Hổ ngủ say bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, chăm chú. đóng cửa đến, Phùng Nhất Nhất nhìn cười.

      Tạ Gia Thụ cũng cười, sờ lên mũi, có chút ngượng ngùng.

      Cảnh tượng trong phòng phẫu thuật vừa rồi, giờ nghĩ lại quả là quá buồn cười.

      “Em thế nào rồi! Thấy tốt hơn chưa?”, ngồi xuống bên giường, dịu dàng hỏi .

      Lúc này còn chưa hết thuốc tê, Phùng Nhất Nhất có cảm giác gì, , “Rất tốt, y tá vừa qua đây, bảo em nhân lúc này tranh thủ ngủ lát”.

      “Vậy em ngủ , nhắm mắt lại”, Tạ Gia Thụ vội vàng , “ nữa đâu, ở đây, trông em ngủ”.

      Phùng Nhất Nhất chớp mắt với nah, dáng vẻ mệt mỏi, khẽ giọng , “ nỡ ngủ, em muốn nhìn hai người nhiều hơn”.

      Tạ Gia Thụ ghé vào giường, để mặt cạnh tã lót của con trai, vui vẻ , “Vậy thế này, em vừa nhìn vừa ngủ!”.

      ngốc nghếch quá, thoáng tựa như trở lại thời Phùng Nhất Nhất từng hoài niệm nhất. nằm đó vừa nhìn vừa ngủ, dần dần mắt thể mở được nữa… Trước khi chìm vào mộng đẹp, ngắm nhìn khuôn mặt của hai cha con, người nhắm mắt ngủ dáng vẻ ngây thơ, người ánh mắt chuyện chú, ngây thơ nhìn mình. thầm nghĩ: Sau này, em cần hoài niệm về quãng thời gian trước kia nữa rồi!

      Bởi vì em biết, tương lai tươi đẹp hơn.

      Hết chương 25!
      Hale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26

      Khi Phùng Nhất Nhất ra khỏi phòng Phẫu thuật, trong bụng nhét đầy băng gạc cầm máu. Lúc lấy ra, cảnh tượng thảm thương nhìn nổi. Tạ Gia Thụ ở bên, suýt chút nữa phát bệnh thần kinh. Sau đó, kiên trì sắp xếp Phùng Nhất Nhất nằm ở bệnh viện tháng, cho đến khi hết thời gian ở cữ mới về nhà.

      Ngày Phùng Nhất Nhất xuất viện chính là ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho Hổ . Ngài Tạ Gia Thụ được thăng chức đè nén tính khí bẩm sinh, chỉ mời hai bên nội ngoại cùng gia đình Thịnh Thừa Quang, vô cùng đơn giản. Hơn nữa, địa điểm làm tiệc đầy tháng là tại nhà của và Phùng Nhất Nhất.

      Từ khi kết hôn hai người này trở nên nhạy cảm và vô cùng coi trọng hai chữ “gia đình”. Về điểm này, hai vợ chồng ăn ý vô cùng. ra, mẹ Phùng phát giác ra từ lâu, tại sao lúc Phùng Nhất Nhất mang thai, Tạ Gia Thụ lại kiên quyết chuyển ra khỏi Phùng gia? Trong lòng mẹ Phùng ràng hơn ai hết, chỉ là bà biết chắc chắn mình làm gì được Tạ Gia Thụ. Hơn nữa, con ở bên Tạ Gia Thụ tốt hơn nhiều so với ở bên bà, cho nên bà gì. Nhưng tại, có thêm Hổ , thằng bé đáng khiến bà muốn bế tay cả ngày, nhìn chớp mắt, bà lại muốn khuyên họ chuyển và nhà mình ở.

      “Ít nhất cũng phải ở đến khi Hổ tròn tuổi, mẹ và cha con giúp hai đứa chăm thằng bé. Sau khi nó tròn tuổi, các con lại chuyển về nhà sống. Lúc đó, thằng cũng cứng cáp rồi, các con cũng dễ chăm hơn”, mẹ Phùng tìm cơ hội thích hợp, vẻ mặt ôn hòa với Phùng Nhất Nhất, “Con xem, giờ thằng bé thế này, làm sao các con có thể chăm nó chứ? Hai đứa còn trẻ thế này hiểu cái gì?”.

      Phùng Nhất Nhất cho cu cậu bú, cúi đầu thấp giọng , “Chúng con chăm nó rất ổn”.

      “Đó là vì có dì giúp việc giúp đỡ, các con cũng cảm thấy mới mẻ nên vậy”, mẹ Phùng khinh thường, .

      Lúc Hổ bú sữa, cả người khỏe khoắn vô cùng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cái chân sắp đạp lên cả mặt mẹ Phùng. Mẹ Phùng nắm lấy bàn chân của cu cậu, thơm cái, sau đó giọng trở nên vô cùng ngọt ngào, “Có phải hả? Hổ của bà! Cha mẹ con biết chăm con thế nào đâu nhỉ, phải ?”.

      Phùng Nhất Nhất khẽ xoa đầu con trai, giọng cũng rất dịu dàng, “Mẹ, đây là con của con và Gia Thụ, sao tụi con lại biết chăm nó thế nào ạ!”.

      Mẹ Phùng từ giường ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh, , “Mẹ biết, lúc đó Gia Thụ nó cảm thấy cha mẹ thờ ơ con. ra, nó thương xót con, mẹ cũng vui mừng, cho nên lúc đó các con dọn , mẹ gì nhiều. Nhưng Phùng Nhất Nhất, lòng con cũng phải ràng, con đừng có cái gì cũng hùa theo nó. giờ, con xa lánh nhà ngoại, dựa dẫm vào nó để sống qua ngày. Sau này, chẳng may con và nó có mâu thuẫn gì, chúng ta có ra mặt chống lưng cho con con cũng thẳng lưng được nữa rồi!”.

      “Sao con lại xa lánh mọi người chứ? Mọi người là người thân của con”, Phùng Nhất Nhất đặt tay mình lên tay mẹ, vỗ vỗ an ủi, “Mẹ, trước kia con cảm thấy mọi người đối với con tốt bằng Nhất Phàm, nhưng giờ con có con rồi, con hiểu được cảm giác làm cha mẹ. Quả phải là con có ý kiến với mọi người nên mới chịu dọn về nhà đâu”.

      Chẳng mấy khi dịu ngoan lại chuyện đâu ra đấy thế này, mẹ Phùng quyết định miễn cưỡng nghe chốc, “Thế con vì cái gì hả? mẹ nghe xem!”.

      Phùng Nhất Nhất , “Con phàn nàn gì về mọi người cả, nhưng giờ con có gia đình của mình rồi. Con muốn ở bên chồng và con của con. Có lẽ mẹ cảm thấy con rất ích kỷ, nhưng suy nghĩ của con là vậy mẹ ạ. Con và Gia Thụ bàn bạc rồi, trước khi Hổ nhà trẻ, con làm, ấy cũng bớt phần công việc, phần lớn thời gian ở nhà. Hai đứa con nhất định chăm sóc tốt cho Hổ ”.

      nắm lấy nắm đấm khua khoắng của con trai, nhìn con trai bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định, , “Chúng ta sống trong ngôi nhà của mình, cha và mẹ chăm sóc Hổ ”.

      ra, nghe những lời này của con , mẹ Phùng cũng có chút cảm động, nhưng quả quen giãi bày tình cảm sướt mướt. Về vấn đề này, lý trí của bà cũng tán thành hai người tự chăm sóc Hổ .

      “Vong ân bội nghĩa!”, bà trừng mắt với con , cười mắng.

      Phùng Nhất Nhất biết mẹ mình như vậy là đồng ý. Lần đầu tiên ôn hòa nhã nhặn đàm phán với mẹ Phùng thành công, cũng cảm thấy rất cảm động, ôm lấy Hổ bú no, vỗ lên lưng để tránh bị nấc, tiếp tục với mẹ, “Trước kia, mẹ cho con xem báo, là, khoảng cách lý tưởng nhất giữa con cái và cha mẹ chính là duy trì ‘ bát canh”. giờ, chẳng phải chúng con duy trì khoảng cách bát canh sao? Mẹ và cha buổi sáng mua đồ ăn, tiện thể có thể đến thăm Hổ , buổi tối ăn cơm tản bộ cũng có thể đến mà. Ở đây chúng con có bảo mẫu và dì giúp việc. Chúng con phải làm gì cả, ông bà đến chơi với Hổ , chơi đùa cùng cháu, hưởng niềm vui tuổi già, phải rất tốt sao?”.

      Hổ cọ cằm lên vai mẹ, “Ưm ưm… ợ!”.

      Mẹ Phùng “Ôi chao! Ôi chao!” đón lấy cu cậu rồi vỗ lưng chữa nấc, miệng , “ dọn thôi, ai thèm chứ! Tôi còn chê mấy cậu phiền tôi ấy!”.

      Phùng Nhất Nhất im lặng lên tiếng, đôi mắt đen láy của Hổ nhìn bà ngoại nhà cậu, miệng , “Ô! Ô!”.

      Mẹ Phùng thoáng chốc hớn hở mặt mày.


      Phùng Nhất Nhất kể thắng lợi hiếm có lần này cho Tạ Gia Thụ nghe, lại đầu đuôi câu chuyện những ba lần, ngay cả từng nét thay đổi trong ánh mắt của mẹ Phùng cũng được miêu tả tinh tế.

      Tạ Gia Thụ nghe lần đầu tiên nghe được, nghe đến lần thứ ba cảm thấy phiền phức, vung cái chân của con trai lên đuổi, “Mẹ tránh ra nào! Mẹ huyên thuyên!”.

      Hổ cố sức thẳng đầu, “Khì! Khì! Khì!”.

      có thể dạy con điều hay thế?”, Phùng Nhất Nhất trừng .

      Tạ Gia Thụ ngẫm nghĩ, , “Nào, con trai, con ‘Con lớn theo mẹ’ !”.

      vui vẻ vừa rồi của Phùng Nhất Nhất bay hết, tức giận đùng đùng , “Vậy ngày mai em với mẹ em, chúng ta vui lòng chuyển qua đó ở!”.

      Tạ Gia Thụ cười ha hả, tay ôm con trai, tay ôm , thơm cái kêu lên mặt , “Được rồi, biểu dương em! Em làm rất tốt, làm rất đẹp! uổng theo lâu như vậy, có chút phong độ của rồi đấy!”.

      Thế còn được! Phùng Nhất Nhất hài lòng đắc ý với , “Em thể lúc nào cũng để bảo vệ em được, giờ em có Hổ rồi, em cũng phải bảo vệ con, và cả nữa”.

      “Ừm…”, Tạ Gia Thụ và tựa đầu vào nhau, trong lòng còn có Hổ của họ, cũng rất mãn nguyện, , “Được, đợi em bảo vệ !”.

      Nghe cha mẹ lời âu yếm buồn nôn, Hổ buồn chán nhìn lên trần nhà, thở phì phò, cuối cùng sau nỗ lực nhiều ngày, cu cậu thành công nhét chân vào miệng…


      Ngũ quan của Hổ giống cha, vô cùng đẹp, đại khái là do tên của cậu được đặt rất nghiêm túc. Cu cậu kháu khỉnh bụ bẫm vô cùng đáng , người đến thăm đều vô cùng quý.

      Lúc sinh đứa thứ hai, Tạ Gia Vân cũng được thuận lợi cho lắm, ở nhà nuôi con non nửa năm mới ra ngoài. Chuyện đầu tiên làm sau khi ra ngoài chính là đến thăm Hổ .

      “Xinh quá!”, Tạ Gia Vân xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu, bùi ngùi , “ hơn đứa thứ hai nhà chị, nhưng xem ra còn rắn rỏi hơn nhiều! Mới thế này mà biết lẫy rồi!”.

      Phùng Nhất Nhất vội vàng , “Bé nhà chị là con , con điềm đạm dịu dàng hơn con trai mà!”.

      Tạ Gia Vân được an ủi, có chút cảm kích nhìn Phùng Nhất Nhất, rồi lại hỏi, “Thằng này có phải ăn nhiều mà ị cũng nhiều ?”.

      Phùng Nhất Nhất ra sức gật đầu!

      Vô… cùng… nhiều!

      “Giống cha nó đấy, Gia Thụ lúc cũng vậy”, Tạ Gia Vân , giọng sau đó khẽ hơn nhiều, “Lúc , nó bú nhờ sữa người ta, cả hai người cũng đủ cho nó bú, cứ đến nửa đêm là đói rồi khóc um lên… Chuyên gia dinh dưỡng thể ăn quá nhiều, được tăng đồ ăn cho nó. Chị tin, lén ra ngoài mua sữa bột về, buổi đêm pha cho nó uống”.

      ra, lúc đó Tạ Gia Vân vẫn còn là bé. Cha quanh năm đau ốm, mẹ sinh xong em trai chuyển ra ngoài tĩnh dưỡng, gia đình lớn như thế, cậu em trai lại thế này, chỉ có đám người ngoài lệ thuộc sách vở chăm sóc. Kỳ thực, lúc đó rất sợ em trai mình sống nổi.

      Nhưng chớp mắt, cậu em trai bé đơn trong nôi ngày nào nay có con, có gia đình của riêng mình.

      Tạ Gia Vân lắc đầu, xua ý nghĩ chợt muốn khóc, dịu dàng với Hổ , “Sau này, Hổ nhà chúng ta cũng cao, đẹp trai như cha!”.

      “Em cũng hy vọng nó giống cha nó”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt .

      Tạ Gia Thụ ở bên ngoài tiếp rể Diệp Kỳ Viễn, trong phòng lúc này chỉ có Tạ Gia Vân và Phùng Nhất Nhất. Cùng là hai người phụ nữ vừa sinh con, bởi thân phận chung là làm mẹ và cùng thương Tạ Gia Thụ, giữa họ tan biến những điều vừa lòng trước đây.

      Thấy Phùng Nhất Nhất cũng đỏ hoe vành mắt, Tạ Gia Vân khéo léo đổi chủ đề, “Bảo mẫu chị đưa đến cho hai đứa có chu đáo ? Mỗi tối cho Hổ ăn mấy bữa?”.

      Phùng Nhất Nhất cười trộm, giọng , “Gia Thụ cho bảo mẫu dỗ thằng bé ngủ. Bọn em tự cho nó ngủ. Giờ Gia Thụ ôm con còn thuần thục hơn em cơ”.

      Điều này khiến Tạ Gia Vân cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nằm trong dự liệu. Em trai của trước giờ được hưởng tình của cha mẹ, cho nên mới chuyên tâm muốn làm người cha tốt.

      “Cha chị rất ít khi ôm Gia Thụ. Trong ký ức của chị có lần nào cả”, ngón tay khẽ cọ vào khuôn mặt bé của Hổ , dịu dàng .

      Phùng Nhất Nhất cũng cúi đầu nhìn con trai, lát sau, khẽ , “Chị, em đối tốt với Gia Thụ”.

      Chị đừng cảm thấy áy náy nữa, vì giờ chúng em tìm được người mà mình thương rồi, sau này chúng em đối tốt với nhau.

      “Chị biết!”, Tạ Gia Vân cười đến đỏ cả vành mắt, “Giao nó cho em, chị rất yên tâm!”.
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26 (tiếp)

      Hổ đứa bé vô cùng chu đáo với người lớn. Cậu dành trọn cho cha gian để thể tình thương của mình. Ban ngày, cha mẹ Phùng, bảo mẫu, dì giúp việc đều có mặt, cậu ăn uống ị ngủ, đáng lấy lòng người khác, đắc ý vô cùng. Đợi đến buổi tối, từ tối đến buổi đêm, khi Phùng Nhất Nhất phụ trách chăm cậu còn tạm ổn, từ nửa đêm đến sáng là thời gian của Tạ Gia Thụ, cu cậu đêm nào cũng phải khóc trận.

      Tình trạng tiếp diễn liên tục hơn nửa tháng, Tạ Gia Thụ tức điên rồi! Buồn ngủ đến thể mở mắt! Bò dậy vừa giọng mắng người vừa ôm cu cậu vào lòng dỗ dành.

      Phùng Nhất Nhất mơ mơ màng màng nhưng vẫn nghe thấy, quát , “ đừng có ăn bậy bạ!”.

      Tạ Gia Thụ cũng biết như vậy là đúng, dáng vẻ thảm thương giọng cãi lại, “Vậy em dậy ôm nó !”.

      Phùng Nhất Nhất thoải mái ôm gối, “ là từ tối đến nửa đêm là em, từ nửa đêm đến sáng là rồi”.

      Lúc đầu, hai người quyết định làm cha mẹ tốt, sau cuộc chuyện thành với nhau, họ lập ra thời gian biểu đơn giản, cầu nghiêm túc tuân thủ, chấp hành. Nhưng tình hình tại vừa đặc biệt vừa quái dị, cứ tiếp tục thế này cũng phải là cách hay. Tạ Gia Thụ đính hai vòng mắt đen làm nũng chơi xấu, Phùng Nhất Nhất cũng thấy đáng thương, lòng từ bi trỗi dậy, đổi ca cho .

      Nhưng ngày thứ hai sau khi đổi ca, từ tối đến nửa đêm, Hổ tinh thần tràn trề quấn lấy cha cậu đùa nghịch đến Mười giờ, buồn ngủ nằm xuống là ngủ, từ nửa đêm đến sáng trong lòng mẹ ngủ giấc ngon lành.

      Tạ Gia Thụ khóc ngất trong nhà vệ sinh.

      Lúc Trịnh Phiên Phiên và Phùng Nhất Phàm đến nhà thăm cu cậu, Phùng Nhất Nhất chia sẻ với họ câu chuyện ấm áp này, hai người nghe mà ôm bụng cười phá lên.

      “Các người hiểu cái gì?”, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo giải thích, “Đây là con trai tôi với tôi có tình cảm tốt! Em xem nó càng lớn càng giống rồi, tuấn biết bao!”.

      “Đâu có!”, Trịnh Phiên Phiên giọng ngọt ngào phản bác, , “Cháu trai giống cậu, ràng là Hổ giống Nhất Phàm nhà em!”.

      Nhất Phàm nhà chúng ta tuấn nhất, điển trai nhất!

      Tạ Gia Thụ cười lạnh hỏi lại, “ xác định Nhất Phàm là của nhà ?”.

      Trịnh Phiên Phiên… xác định!

      nàng len lén nhìn Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh, thấy nét mặt của Phùng Nhất Phàm vẫn dửng dưng, liền tủi thân lẳng lặng cúi đầu.

      Trịnh Phiên Phiên vừa cúi đầu, Phùng Nhất Phàm, người mặt biểu cảm từ nãy tới giờ đột nhiên nghiêng mặt hôn ấy, trước mặt Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất, và Hổ .

      “Đúng vậy!”, Phùng Nhất Phàm của Trịnh Phiên Phiên, trả lời vấn đề của Tạ Gia Thụ cách ngắn gọn, ràng.

      Phùng Nhất Phàm trấn tĩnh như thường nắm lấy tay Trịnh Phiên Phiên hồn vía vất vưởng mây rời khỏi.

      Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ và Trịnh Phiên Phiên lại trái ngược hoàn toàn, xịu mặt phàn nàn với Phùng Nhất Nhất, “Phùng Nhất Phàm, tên vong ân bội nghĩa này!”.

      Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ lăn lộn điên cuồng giường, , “Hai đứa nó cũng dễ dàng gì, có thể có được ngày hôm nay, chúng ta nên mừng cho chúng nó mới đúng mà”.

      Tạ Gia Thụ thận trọng liếc , vui , “Nghe có vẻ như em rất ngưỡng mộ?”.

      bị so sánh với tên vong ân bội nghĩa Phùng Nhất Phàm kia rồi sao?

      Phùng Nhất Nhất ôm lấy Hổ , ngả vào lòng Tạ Gia Thụ, dịu dàng mà thỏa mãn , “Đâu có, em có và Hổ , ngưỡng mộ bất cứ ai đâu!”.

      Ừm! Tạ Gia Thụ thoạt đầu rất thoải mái, rất hài lòng, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đúng, “Em to gan nhỉ, dám đặt người đàn ông khác vào vị trí ngang hàng với ?”.

      Chẳng lẽ phải là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này của em sao?

      Ghen với cả con trai… Phùng Nhất Nhất cười, cọ mặt vào cổ . Hổ trong lòng lúc này cũng rảnh rỗi, thở phì phò kéo cổ áo mẹ lên tìm đồ ăn ngon. Tạ Gia Thụ bị cọ đến ngứa ngáy, cúi đầu muốn hôn , đột nhiên bị dòng nước trắng xóa phun vào mắt.

      tức đến sắp khóc rồi, “Địa vị của nó còn cao hơn cả ! vui!”.

      Tiểu tử thối! ngờ muốn ăn là ăn! Người làm cha như đây còn chưa có cái gan và khí thế ấy!

      Phùng Nhất Nhất cười ngặt nghẽo hôn người phụng phịu, hỏi, “Vậy thế này sao?”.

      Tạ Gia Thụ rung đùi liếc mắt, “Vẫn vui!”.

      “Ớ…”, Phùng Nhất Nhất ngồi lên đùi , bắp đùi khẽ cọ vào “tiểu ma vương”, rồi cắn lấy tai , khẽ , “Hổ ăn no ngủ, để con ăn …”.


      Hổ ngủ trong nôi bên cạnh giường lớn, cu cậu dang tay dang chân nằm đó, trông vừa tùy ý lại thoải mái. Còn chiếc giường lớn, tiếng thở dốc vừa mới lấy được nhịp bình ổn. Tạ Gia Thụ bịn rịn từ trong áo Phùng Nhất Nhất chui ra, thỏa mãn liếm liếm khóe môi ẩm ướt.

      Phùng Nhất Nhất vẫn duy trì tư thế bị đè xuống bắt nạt vừa rồi, mềm nhũn nằm đó, nhắm mắt thở hổn hển. Tạ Gia Thụ nhìn lại cảm thấy động lòng vô cùng, chồm lại hôn lên mặt , quẫy đuôi rất thòm thèm, rất bỉ ổi hỏi, “Thoải mái chứ? lợi hại ? Muốn nữa ? Chúng ta làm thêm lần nữa nhé!”.

      Phùng Nhất Nhất mặt đỏ ửng, thành lời, khẽ đẩy ra.

      ra Tạ Gia Thụ ăn no rồi, nhưng “tiểu ma vương” chưa, tuy nhiên Tạ Gia Thụ ôn tập lại lần cảnh tượng lúc bác sỹ lấy ra băng gạc cầm máu, “tiểu ma vương” bỗng chốc ngừng công kích.

      Tạ Gia Thụ tinh thần dạt dào bò dậy, vào nhà tắm vặn nước nóng, sau đó bế Phùng Nhất Nhất nghỉ ngơi hồi vào.

      Bồn tắm mát xa lớn mà Tạ đại thiếu gia thích nhất danh bất hư truyền. Sau khi vặn đầy nước nóng, bỏ muối tắm thư giãn vào, bề mặt nước xanh xanh khẽ lăn tăn, chỉ nhìn thôi đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái rồi.

      Phùng Nhất Nhất ngâm thân thể đau mỏi trong dòng nước ấm, thoải mái khẽ thở ra hơi.

      “Gia Thụ”, bỗng với người kề vai bên cạnh, “Mấy ngày này chúng ta sắp xếp thời gian, đưa Hổ đến thăm mẹ nhé!”.

      Tạ đại thiếu gia đắp mặt nạ, ngửa mặt nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ nhiều mà , “ phải ngày nào họ cũng tới sao?”.

      phải, là thăm mẹ của . Mỗi tuần bà đều bảo trợ lý đến lấy ảnh, em cảm thấy nhất định là bà rất muốn gặp Hổ . Chúng ta đưa Hổ đến thăm bà nhé! Bây giờ là mùa xuân rồi, phong cảnh trong núi hẳn là rất đẹp, chúng ta đưa Hổ ra ngoài chơi!”.

      Nghe thấy câu đầu tiên, Tạ Gia Thụ mở mắt, nhưng chỉ trầm lặng. Phùng Nhất Nhất nghiêng người dựa vào , bàn tay khẽ xoa bóp vai trong dòng nước ấm. thoải mái “ừm” tiếng, rồi lại nhắm mắt.

      “Em nhiều chuyện!”, nhắm mắt, giọng điệu bình bình, “Ngày mai bảo người gọi điện thoại cho trợ lý của bà, xem có thể hẹn thời gian rồi tính”.

      Người nhà gặp mặt lại còn phải hẹn thời gian… Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm trong lòng, bỏ mặt nạ mặt ra, rồi đắp phần mặt chưa dùng lên mặt mình. nằm trong dòng nước, thoải mái rẽ nước, chuyện phiếm với , “Mẹ sống quanh năm trong núi đó sao?”.

      “Cơ bản là vậy, cũng có vài tháng sống ở nơi khác.”

      “Mẹ luôn sống mình à?”

      Tạ Gia Thụ lau mặt, giọng nhàn nhạt, “Nhất Nhất, em cần lo lắng cho bà ấy. Bà ấy có rất nhiều bạn già, có trợ lý, bà ấy đơn đâu. Bà ấy luôn sống như vậy”.

      Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn , đắp mặt nạ tiện chuyện, giọng của rất , “Bạn già và trợ lý đều phải là người thân của bà”.

      hiểu ý của em”, Tạ Gia Thụ dùng ngón tay dính nước ấm san phẳng nếp nhăn mặt nạ của , thân mật nhéo cằm , “Nhưng bà cần . Có lúc bà cũng hẹn gặp chị , phụ nữ bọn họ ở bên nhau, xem show biểu diễn hoặc làm đẹp, có nhiều chủ đề chuyện hơn”.

      Phùng Nhất Nhất đột nhiên nhớ lại mấy năm họ vừa quen nhau. Hồi đó, Tạ đại thiếu gia ở trước mặt đây, tung hoành trong giới thời trang, giải trí thành phố G, ngày ngày tiệc tùng, đêm đêm dự show. Hồi ấy, biết thầm chửi rủa bao nhiêu lần. Giờ nghĩ lại, có lẽ hoàn toàn là bởi vì khoe khoang, khổng tước xòe đuôi?

      Cậu bé đáng thương… Mẹ của Hổ trỗi dậy bản năng của người mẹ, dựa gần hơn, đưa tay ra vuốt mặt .

      “Gia Thụ”, dịu dàng , “Chúng ta thử lần được ? Nếu bà từ chối , vậy sau này chúng ta giống như trước, giữ khoảng cách với bà”.

      Tạ Gia Thụ bị nâng mặt lên tránh được, có chút khó mở miệng, nhưng vẫn cố gắng , “Em hiểu, mẹ của phải là người phụ nữ bình thường…”.

      “Nhưng bà là mẹ của , người mẹ nào cũng giống nhau”, Phùng Nhất Nhất khẽ, “Trước đây, em cũng từng cảm thấy mẹ em thiên vị, em, nhưng thể, có người mẹ nào con của mình hết!

      trận nước ào ào, Tạ Gia Thụ bỗng đứng dậy ép vào dáy bồn tắm lớn, chỉ lộ cái đầu mặt nước. ép xuống rồi trừng trị.

      Hổ ngủ bên ngoài, Phùng Nhất Nhất sợ tiếng ồn đánh thức cậu bé, vội vàng ôm hôn cậu lớn coi như an ủi, “Được rồi được rồi…”, thở phì phì thấp giọng .

      Tạ Gia Thụ như chú chón lớn ra sức cọ mặt vào . Vừa mới chia nhau chiếc mặt nạ, mặt hai người đều trơn bóng, cọ vào thoải mái vô cùng. khoan khoái khẽ giọng , “ ra cũng hiểu… ra sau khi có Hổ , trong lòng cũng rất hối hận nghĩ về cha mình như thế. Chị đúng, chỉ là cha có thời gian, kịp dạy bảo , ông dạy dỗ chị , cũng là vì ”.

      Bản thân làm cha rồi, hiểu nỗi lòng của người cha.

      Phùng Nhất Nhất cưng nựng, hôn lên đôi môi chu lên của , “Ngoan!”.


      Tình thương của cha trong Tạ Gia Thụ được kích thích mãnh liệt. Mấy đêm sau đó chủ động đề xuất do phụ trách chăm sóc Hổ cả đêm.

      giờ, ban đêm Hổ ngủ rất ngon, chỉ là cu cậu quá nghịch ngợm, lúc ngủ năm giữa cha và mẹ, đến nửa đêm có thể nằm ngang bụng cha cậu. Có đêm, sau khi cậu tè dầm oa oa khóc lớn. Tạ Gia Thụ buồn ngủ rũ mắt, nhắm mắt thay tã lót cho con. Hổ khóc nữa, cũng chìm vào giấc ngủ mà quên mặc tã mới cho con trai. Ngủ đến khi trời sắp sáng, Hổ lại đầu quay về cuối giường, hai chân quay vào gối. Trong giấc mơ ngọt ngào của buổi sớm, bọc nước tiểu đầy sinh lực tưới xuống mặt cha cậu…

      Tạ Gia Thụ đáng thương, Tạ Gia Thụ từng tỏa sáng lấp lánh, Tạ Gia Thụ kiêu ngạo đệ nhất thiên hạ, bụm mặt lăn xuống giường, thất thểu vọt vào nhà tắm, cả buổi sáng ló mặt ra ngoài.

      Câu chuyện “ấm áp” này quả là quá buồn cười, ngay cả Tạ phu nhân nghe xong cũng cười. Mặc dù chỉ là khẽ che miệng, nhưng là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất nhìn thấy vị phu nhân cao quý này cười lòng.

      Trước mặt mẹ, Tạ Gia Thụ vẫn trầm lặng như trước, nhưng hôm nay ngồi xuống bên mẹ, ôm lấy Hổ khua tay khua chân loạn xạ ngừng nghỉ.

      Cậu chơi đùa quen với cha rồi, “ồ” tiếng xuất chưởng, đá nghiêng cả cái cằm tuấn của cha, nắm đấm đấm vào cánh tay bà nội. Tạ Gia Thụ giật giật mí mắt, Tạ phu nhân đưa tay nắm lấy nắm đấm ấy.

      “Sao con lại nghịch ngợm thế này chứ? Hử?”, bà cười với cháu nội. Thằng bé này tinh nghịch quá, cũng vô cùng đáng , khiến bà nhớ đến trai của mình. Bà nuôi lớn đứa nào, lúc trẻ cảm thấy gì, giờ nhìn thằng cháu kháu khỉnh bụ bẫm, lại thấy trong lòng có chút tiếc nuối.

      “Thằng bé này quá!”, bà bùi ngùi khẽ .

      Tạ Gia Thụ trầm lặng, Phùng Nhất Nhất nhanh nhẹn , “Mẹ, sau này chúng con thường xuyên đưa Hổ đến đây thăm mẹ”.

      Tạ phu nhân cảm động nhìn con dâu, nhưng lại khách sáo , “ cần đâu, chỗ này xa quá, các con đến thuận tiện”.

      như thế, nhưng tay vẫn nắm lấy tay của Hổ . Tạ Gia Thụ bỗng chú ý đến móng tay dài mẹ chăm sóc nhiều năm giờ thấy đâu, hiển nhiên là vừa mới cắt. Mỗi móng tay chỉ để nhu nhú, độ dài vừa vặn hại đến làn da non nớt của trẻ .

      Đầu óc bỗng nóng lên, , “Con có căn nhà cách chỗ con và chị khá gần, hay là mẹ dọn qua đó sống?”.

      buột miệng ra, nhưng Tạ phu nhân lại trầm lặng mà trả lời ngay lập tức, bầu khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên vô cùng khó xử.

      ai chuyện tốt chút nào! Hổ buồn chán muốn mẹ, quay đầu nhìn mẹ hét, “Mẹ! Mẹ”.

      Giọng non nớt của trẻ con cảm động lòng người, Tạ phu nhân giật mình định thần lại, nắm lấy ngón tay bụ bẫm của cu cậu, khách sáo mà dịu dàng với con trai, “Được… vậy mẹ cảm ơn con!”.

      Trong lòng Tạ Gia Thụ thầm thở phào hơi rồi nở nụ cười, bắt đầu có chút ngại ngùng. May mà Phùng Nhất Nhất ở bên cạnh mừng rỡ , “Vậy lúc nào chuyển nhà tụi con đến đón mẹ nhé! Hẹn cả chị đến nữa. Cả nhà chúng ta còn chưa cùng nhau ăn bữa cơm cơ!”.

      Biểu cảm của Tạ phu nhân hệt như Tạ Gia Thụ. Bà có chút ngượng ngùng, đoan trang gật đầu. bao nhiêu năm bà có tâm tình thế này rồi, lúc này tâm trạng xao động, thể nhịn thêm được nữa mà đưa tay ra bế Hổ .

      Cu cậu bụ bẫm nhảy nhót trong lòng bà nội xinh đẹp. Tạ Gia Thụ sợ mẹ bế nổi cậu nhóc phá phách này, vội vàng đứng bên cạnh đỡ. Tạ phu nhân thơm lên khuôn mặt bụ bẫm của cháu trai, rồi cười híp mắt nhìn con trai. Ba thế hệ ở cạnh nhau, ba khuôn mặt xinh đẹp như nhau mỉm cười, khiến lòng người vô cùng vui sướng.
      Hale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc ăn cơm, Tạ Gia Thụ vô cùng vui vẻ, người khác có lẽ nhìn ra được tâm trạng của rất tốt, nhưng Phùng Nhất Nhất thấy chủ động gắp rau hai lần là biết chắc chắn vui quá hóa hồ đồ rồi.

      Hổ lúc nào chịu ngồi yên, hôm nay Tạ phu nhân đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị chiếc ghế tựa trẻ em có hình đầu hổ. Nhưng bàn ăn ở đây quá rộng, quá dài, khoảng cách giữa hai chỗ ngồi có thể nhét thêm người. được cha mẹ kẹp chặt ngồi như bữa ăn thường ngày, Hổ cảm thấy trống trải lắm! Cậu ra sức làm càn, cầm lấy chiếc thìa vàng bà nội chuẩn bị riêng cho mình gõ vào chiếc bát vàng, ngón tay nhưng lực lại hề yếu, gõ leng keng, thanh vang dội vô cùng.

      Tạ phu nhân chẳng có chút khó chịu nào, bà cười mỉm nhìn cháu trai. Còn Tạ Gia Thụ lại lên tiếng dạy dỗ con trai, “Hổ à, lúc ăn cơm nghiêm túc chút !”.

      Hổ cất giọng có tiết tấu, “Ba! Ba! A! A!”.

      Lúc này, người đút cho Hổ ăn cầm đến bát Trứng hấp thịt và nấm hương. Tạ Gia Thụ thấy thế liền dặn dò câu, “Cho nó ăn nửa chỗ đó là đủ rồi, tuần trước kiểm tra sức khỏe, cân nặng của nó quá mức rồi. Bác sỹ bảo tụi cháu đừng cho nó ăn quá nhiều!”.

      biết là giống ai, dạ dày của cu cậu lớn khác thường, ăn nhiều, chóng lớn vô cùng. Mới nửa tuổi mà chiều cao và cân nặng xấp xỉ đứa bé bảy tám tháng nhà người ta.

      “Gia Thụ, lúc con còn cũng đặc biệt thích ăn thịt”, ánh mắt Tạ phu nhân vẫn đặt người cháu trai, nhưng bỗng khẽ giọng dịu dàng câu.

      Tạ Gia Thụ ngẩng đầu nhìn mẹ, trong lòng thầm giật mình. Quả ngờ bà lại biết và nhớ sở thích của hồi , bởi trong ký ức của , số lần mẹ con ăn cơm với nhau vô cùng ít.

      “Lúc , cân nặng của con cũng vượt mức. Bác sỹ gia đình chúng ta cũng con lớn nhanh quá. Bà ấy sợ cứ thế này, sau khi trưởng thành cơ thể con yếu ớt”, hôm nay, dường như Tạ phu nhân quên mất quy tắc được chuyện trong bữa ăn. Bà mỉm cười khẽ giọng nhớ lại ngày trước, “Bà nội con dặn dò, để con ăn nhiều, nhưng lúc tính tình con tốt, vừa đói là khóc um lên… Con bé Gia Vân ngốc nghếch thấy thế bèn mua đồ bên ngoài lén đút cho con ăn, còn tưởng người ngoài biết, ha ha…”.

      Đại gia tộc trăm năm như Tạ gia, trong nhà có bao nhiêu quy tắc, người phụ nữ được gả vào đâu có tư cách và can đảm phản kháng, huống hồ trong gia đình, bà cũng được dạy bảo như vậy. Bà hề cảm thấy có gì thỏa đáng, chỉ là… chỉ là nhẫn tâm, cho nên sẵn lòng bị mẹ chồng mắng “Mẹ hiền con hư!”, lén cầm trang sức hồi môn của mình hối lộ người giúp việc… Chuyện trái với lệ thường nhất trong cuộc đời bà cũng chỉ có chuyện này, Tạ phu nhân nghĩ rồi bất giác bật cười.

      Tạ Gia Thụ vùi đầu ăn cơm, Tạ phu nhân phá lệ nhiều như vậy, đáp lại câu. Phùng Nhất Nhất gắp cho cọng cải chíp, ý bảo trả lời . ngồi bên cạnh , chồm gần lại thế này mới phát khóe mắt ươn ướt.

      Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Có số người có lẽ trời sinh thích hợp chăm sóc con cái, nhưng người sinh ra bạn, nuôi bạn khôn lớn, bất kể trong quá trình ấy có khiến bạn hài lòng thế nào, họ nhất định vẫn rất thương bạn.


      Thôn trang của Tạ phu nhân được xây dựng trong núi, kiến trúc sư vận dụng phù hợp, bố trí đình viện ở vị trí lịch tao nhã và thi vị. tại chính là thời điểm sắc xuân tươi thắm nhất. Đưa mắt nhìn ra xa, hoa cỏ xanh tốt đầy sân, dòng suối chảy róc rách vòng qua hòn non bộ, xuyên qua cả đình viện.

      Dòng suối kia chính là nước suối trong núi. Trước khi nước suối chảy vào đình viện, qua thiết bị được tinh lọc, loại bỏ số tạp chất trong nước. Có loại có có thể dễ dàng lọt qua mắt lưới của thiết bị tinh lọc. Trong làn nước suối thanh khiết, rất nhiều cá lắc đầu quẫy đuôi, Hổ nhìn thấy rồi cứ ngồi chồm hổm bên dòng suối chịu rời . Thoạt đầu, cu cậu chỉ vịn vào tay cha thò đầu ra nhìn, sau đó cậu đưa tay ra thử mò vào trong nước, tiếp đó là cười khanh khách, cả người bổ nhào vào nước. Tạ Gia Thụ hốt hoảng, vội vàng ôm lấy cu cậu. Hổ sao, nhưng Tạ Gia Thụ, do trọng tâm vững, chân rơi xuống nước.

      Thấy cha bộ mặt ảo não rút chân ra khỏi nước, Hổ cười đỏ bừng mặt, vỗ tay nhảy nhót kêu gào bên dòng suối.

      Giày vào nước, Tạ Gia Thụ cởi luôn cả hai chiếc tất, xắn ống quần lên đứng trong nước suối tinh khiết, ôm lấy Hổ quơ nghịch mặt nước. Cu cậu bỗng chốc cười phá lên! Tiếng cười ấy hệt như tiếng chuông bạc rót xuống, sống động hơn cả cảnh xuân tươi đẹp trong khu vườn này.

      Phùng Nhất Nhất chơi cùng hai cha con. cùng mẹ chồng ngồi trong đình bên hòn non bộ. Nhìn lớn bên dòng suối xa, cổ tay áo sơ mi trắng của Tạ Gia Thụ xắn lên cao, khuôn mặt với những đường nét tuấn lãng như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hệt như hồi còn trẻ. Hổ duỗi chân ra đá lên đá xuống giữa hai vai cha, dáng vẻ há miệng cười lớn quả là đứa trẻ đáng nhất thế giới này.

      Phùng Nhất Nhất sờ mặt mình, bỗng cảm thấy tất thảy dường như chân thực. Nghĩ đến Tạ Gia Thụ tỏa sáng lấp lánh kia là chồng của mình, đứa khỏe mạnh đáng kia là con của mình, lòng như khu vườn trước mặt, nở rộ đầy hoa.

      Trong đình rất yên tĩnh, chỉ có hương trà ướp hoa thơm vấn vít lẳng lặng bao trùm, Phung Nhất Nhất thất thần. hồi lâu sau, bỗng nghe thấy giọng khẽ khàng, dịu dàng của Tạ phu nhân, “Mời uống trà!”.

      ấm trà ướp hoa ngâm nước hơn nửa tiếng đồng hồ, Phùng Nhất Nhất trân trọng bưng chén lên, dám uống hết hơi, môi khẽ nhấm nháp, từ từ thưởng thức hương thơm thoảng dịu của trà ướp hoa.

      Trong làn gió xuân mơn man dịu , Tạ phu nhân mặt mày rạng rỡ, nâng ly trà , dịu dàng với con dâu, “Nhất Nhất, con có công lao rất lớn đối với gia đình của chúng ta. Con chăm sóc Gia Thụ rất tốt, Hổ cũng rất tốt! Ta cảm ơn con nhiều lắm!”.

      Lời này của mẹ Tạ khiến Phùng Nhất Nhất quả dám nhận, vội vàng , “Mẹ, đây đều là những điều con nên làm!”.

      Tạ phu nhân cười rất đẹp, rất đẹp, dịu dàng với Phùng Nhất Nhất, “Từ Gia Thụ gần gũi ta lắm, nó thân với chị hơn, nhưng Gia Vân cũng có gia đình riêng, thể chăm sóc nó được như trước đây. Sau này Gia Thụ chỉ có thể nhờ con chăm sóc rồi!”.

      Phùng Nhất Nhất chẳng hiểu sao sống mũi lại cay cay, cố lấy dũng khí với mẹ chồng, “ ra, Gia Thụ rất nhớ mẹ. Sau này, mẹ cứ gọi ấy tới trò chuyện với mẹ ạ, trong lòng ấy rất tình nguyện, chỉ là ấy ra thôi”.

      Đôi mắt đẹp của Tạ phu nhân khẽ chuyển động, nhìn hai cha con Tạ Gia Thụ chơi đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời bên dòng suối, bà khẽ thở dài tiếng, “Ta biết… ra, đến tuổi này ta mới có chút hối hận, nhưng… tiếc là còn kịp nữa rồi. May mắn là nó cưới được con, các con còn có Hổ … các con vẫn còn kịp, sau này các con rất hạnh phúc!”.


      đường từ sơn trang trở về, Tạ Gia Thụ vừa lên xe thể chờ đợi được nữa mà gọi ngay cho trợ lý của mình căn dặn họ thu dọn nhà cho Tạ phu nhân. Phùng Nhất Nhất nghe dặn dò bố trí các nơi trong phòng, đĩnh đạc, rất nhiều thói quen sinh hoạt trong cuộc sống của Tạ phu nhân đều hiểu mồn .

      Nghĩ lại buổi chiều trong đình viện, mẹ chồng hỏi khéo sinh hoạt thường ngày của Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất bùi ngùi vô cùng. cúi đầu hôn lên đầu con trai, thầm nghĩ: Hổ à, sau này mẹ và con nhất định như vậy, phải con?

      Hổ tự tin phun bong bóng nước về phía .

      Khó khăn lắm Tạ Gia Thụ mới ngắt cuộc gọi, nắm lấy chiếc điện thoại nóng rực vắt suy nghĩ xem còn bỏ sót chuyện gì , chợt thấy chọc con trai cười nhưng còn cười vui vẻ hơn con trai, chọc chọc vào mặt , hỏi, “Cười gì thế? Có phải cười nhạo hả?”.

      Cha chọc chọc, Hổ thấy thế liền bò dậy ngay lập tức, chọc ngón chân vừa mũm mĩm vừa ngắn ngủn vào mặt mẹ.

      Tạ Gia Thụ bắt lấy chân của con trai, trừng mắt đùa, “Này! Nhóc! Đến phiên con đụng vào người phụ nữ của cha rồi sao?”.

      “Tạ Gia Thụ, chú ý lời và hành động của !”, Phùng Nhất Nhất nhắc nhở.

      Tạ Gia Thụ vội vàng chồm lại, hôn lên mặt . Quả nhiên, Hổ cũng lập tức thơm lên bên má còn lại của , nước miếng tí tách, còn là nụ hôn ẩm ướt!

      Mẹ lấy khăn giấy lau mặt, cậu lại nhanh chóng rút tờ ra nhét vào miệng, cha ngăn cản, cậu lại rút tờ khác nhét vào miệng cha…

      Khó khăn lắm mới giải quyết xong cậu nhóc tinh quái này, Phùng Nhất Nhất bớt thời gian ra hỏi Tạ Gia Thụ, “Chỗ mẹ sao lại có quần và giày của thế?”.

      Buổi chiều, Tạ Gia Thụ trượt chân vào dòng suối, Tạ phu nhân kêu người lấy quần và giày cho thay. Phùng Nhất Nhất thấy toàn là đồ mới, đúng kích cỡ của Tạ Gia Thụ, thậm chí còn là nhãn hiệu và kiểu dáng thích.

      Gương mặt Tạ Gia Thụ lại có chút ngượng ngùng, kéo con trai vào lòng làm bình chắn, “… ra bà rất có tâm, nhiều năm rồi thấy bà cắt móng tay ngay ngắn như vậy!”.

      Cách thức quan tâm lẫn nhau của mẹ con nhà này khiến Phùng Nhất Nhất cảm thấy vừa chua xót vừa cảm động, an ủi chồng, “Em nghe trước kia người ta đều coi trọng chuyện ‘ôm cháu ôm con’, có phải gia đình cũng như vậy ?”.

      Quốc lộ trong núi quanh từng vòng từng vòng chừng như bao giờ có bờ có bến. Khoảng cách giữa các ngọn đèn bên đường xa hơn nhiều so với trong thành phố. Dưới ánh đèn đường thi thoảng xẹt qua, gương mặt Tạ Gia Thụ có phần vui vẻ, ôm lấy Hổ giương giọng , “Dù sao như vậy!”.

      đương nhiên cũng hy vọng con trai của mình độc lập, kiên cường, sau khi trưởng thành làm người đàn ông thực , nhưng càng hy vọng nó tự tin, lạc quan, trưởng thành trong vui vẻ.

      Nó nhất định thông minh tuấn như , nhưng chắc chắn thiếu tuổi thơ như . Bởi vì, cho dù thể trở thành người cha hoàn mỹ, nhưng chắc chắn trở thành người cha tuyệt vời nhất của Hổ .

      Tạ Gia Thụ kiêu ngạo nhìn con trai mình, Hổ gặm nắm tay mình, bỗng nhấc chân đạp vào sống mũi của người cha tuyệt vời nhất.

      Phùng Nhất Nhất nhịn cười xoa xoa khuôn mặt bị đạp nghiêng ngó của Tạ Gia Thụ, rồi lại hôn cái kêu xem như an ủi.

      Nhìn bộ dạng tủi thân vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nào đó, thỏa mãn với , “Gia Thụ, em rất thích của bây giờ!”.

      “Hử? Chỉ thích của bây giờ thôi sao? Vậy của trước kia sao?”, Tạ Gia Thụ chau mày vui hỏi.

      Phùng Nhất Nhất ngẫm nghĩ, “ ra, thi thoảng em cũng hoài niệm về ngày xưa, nhưng em lại mong đợi sau này của chúng ta hơn!”.

      cũng vậy!”, Tạ Gia Thụ ôm lấy con trai ngồi ngay ngắn trong lòng, quay người hôn lên người dựa vào vai .

      “Nhưng sau này em già, già còn đẹp nữa”, Phùng Nhất Nhất có chút thương cảm thở dài.

      Tạ Gia Thụ vốn theo phản xạ có điều kiện định hé môi châm chọc phen, nhưng giờ khắc này, trong lòng quả quá đỗi dịu dàng. đưa tay ra ôm lấy , chút để tâm , “Sợ gì chứ? Chúng ta cùng nhau già !”.

      Chúng ta cùng nhau già , ngày càng có tướng vợ chồng. Tình của chúng ta trở nên đậm sâu, ngày tháng trở thành thiên trường địa cửu.

      Thi thoảng chúng ta hoài niệm về ngày xưa, nhưng chúng ta còn cảm giác nuối tiếc nữa. Hoài niệm trong chúng ta là những tháng ngày tỏa sáng lấp lánh, gặp được em, trong độ tuổi đẹp nhất của hai ta.

      HẾT
      Hale205 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :