1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN - Giáo Ưởng (76 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 15: THIẾU NỮ NÀO MÀ CHẲNG CÓ XUÂN
      Editor: Docke

      “…” Trong lòng Kim Phượng thầm ồ lên tiếng dài. Cuối cùng hiểu được tài nữ Bạch Ngọc muốn nghe được điều gì. Ai, coi như là có ý với Đoàn Vân Chướng , cũng đâu cần gượng ép đem muội muội biến thành tỷ tỷ chứ?

      Chẳng lẽ Lưu Bạch Ngọc cảm thấy, gọi nàng tiếng tỷ tỷ liền có thể vào nội cung làm muội muội của hoàng hậu rồi?

      Về mặt tinh thần, hẳn là tài nữ Bạch Ngọc so với Lưu Hắc Bàn nàng cao hơn tầng, cho nên tâm tư của tài nữ Bạch Ngọc, nàng đoán ra, đoán ra.

      “Hoàng thượng ư, dạo này rất ít đến Hương La Điện. Cho nên Bạch Ngọc muội muội muốn gặp được Hoàng thượng, dễ.” Kim Phượng nhấp ngụm trà, .

      “Ồ.” Lưu Bạch Ngọc cúi đầu, hai đầu lông mày chợt vui lại chợt buồn, trông rất đặc sắc. Kim Phượng trộm nhìn nàng, cảm thấy kiều thái tiểu nữ nhi của nàng rất đẹp mắt, nhưng nhìn chút lại thấy có vài phần được tự nhiên.

      “Bạch Ngọc muội muội từng gặp Hoàng thượng chưa?”

      Lưu Bạch Ngọc nhàng cúi cổ xuống: “Lần trước trong phủ Uy Quốc công, từ rất xa, nhìn thấy lần.”

      Vẻ mặt của tài nữ Bạch Ngọc, mang theo chút ít mông lung.

      Kim Phượng đột nhiên hiểu ra, ra là thế, ra là như thế.

      Tiểu tử Đoàn Vân Chướng kia có tài đức gì chứ, có thể làm cho tài nữ Bạch Ngọc chỉ gặp lần ? là hỏng bét rồi, ai.

      Kim Phượng nổi lên lòng tốt hiếm có, khuyên lơn câu: “Tính tình của Hoàng thượng, kỳ có chút vui buồn thất thường. Hơn nữa, trong lòng còn luôn có chút tâm tư thể suy đoán được…”

      Sắc mặt Lưu Bạch Ngọc lập tức biến đôi: “Tỷ tỷ, thân tỷ là hoàng hậu, tại sao có thể tự tiện nghị luận về hoàng thượng?”

      “…” Kim Phương lên tiếng, ở trong lòng thầm sám hối. Nàng làm vậy, gọi là rảnh quá tự chuốc phiền.

      Xem tình hình này, Lưu đại phu nhân cũng hiểu, bắt đầu có chút hối hận vì dẫn Lưu Bạch Ngọc tiến cung.

      “Nương nương, cũng còn sớm nữa, chúng ta xin phép về trước.” Lưu đại phu nhân quyết đoán đứng lên.

      Lưu Bạch Ngọc cắn cắn môi, có chút tình nguyện, đứng dậy theo, nhìn thoáng qua Kim Phượng : “Tỷ tỷ, vậy lần sau muội trở lại thăm tỷ.”

      Kim Phượng thấy Lưu đại phu nhân có vẻ vui, trong lòng nảy sinh vài phần cảm khái.

      Trước khi tiến cung, nàng cảm thấy Lưu Bạch Ngọc bất luận là trí tuệ, nhan sắc hay tinh thần đều cao hơn nàng rất nhiều. Nhưng hôm nay, nhan sắc đột nhiên tăng mạnh, trí tuệ cùng tinh thần lại trì trệ tiến.

      Nàng còn nhớ hôm đó, trước khi nàng leo lên xe phượng, bé kia với nàng ‘Đây là điều muội muốn hay sao?”. Khi đó, đỉnh đầu Lưu Bạch Ngọc như tỏa hào quang, làm người ta dám nhìn thẳng.

      Lưu Bạch Ngọc ở tại Lưu gia vẫn luôn được chào đón, ước chừng cũng là bởi vì, Lưu Bạch Ngọc là người thể nắm bắt. Nàng chỉ sống theo cách mình muốn mà thôi.

      Kim Phượng đứng dậy, muốn tiễn hai vị bảo bối Lưu gia xuất cung, chợt nghe giọng nện vào: “Hoàng hậu, kim trâm của ai gia đâu?”

      Thái hậu nương nương uy phong lẫm lẫm xuất ở Hương La Điện.

      Kim Phượng ngạc nhiên. Lưu đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc cũng giật nảy mình.

      Thái hậu nương nương nghe Kim Phượng vứt bỏ công việc tìm kiếm kim trâm, tự tiện hồi cung, vì vậy tức giận đến mức trực tiếp chạy đến Hương La Điện. Vừa vào điện, câu đầu tiên dùng chính khẩu khí ngày thường hay chuyện với Kim Phượng. Trông thấy Lưu đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc, nét mặt già nua của thái hậu nương nương có phần nén được.

      Kim Phượng thỉnh an. “Thái hậu, mẫu thân nhà mẹ đẻ của thần thiếp cùng muội muội vào cung thăm hỏi, lúc này mới chậm trễ việc thái hậu giao phó, xin thái hậu trách phạt.”

      Lưu Đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức vội vàng hành lễ.

      Thái hậu ho tiếng, hồi phục lại phong độ hoàng tộc ưu nhã thanh thản. “Hoàng hậu, là Uy Quốc công phu nhân đến thăm, đương nhiên cần phải tiếp đãi chu đáo.”

      Bốn nữ nhân, bình trà, hai đĩa điểm tâm, vì vậy ngồi xuống tiếp tục tán gẫu.

      Lưu đại phu nhân thấy thái hậu đích thân đến, đương nhiên cũng tiện cáo từ.

      Kim Phượng sờ soạng miếng bánh tròn, cúi đầu nhét vào trong miệng. Vừa nhìn trộm Lưu Bạch Ngọc, liền trông thấy nét mặt nàng ta càng phát ra chói lọi.

      “Đây chính là tài nữ Bạch Ngọc của Lưu gia các ngươi đấy ư? Nghe đại danh lâu, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt lần nào, hôm nay mới được gặp đây.” Thái hậu nương nương có chút cảm khái. Con trưởng thành thế kia, thiếu chút nữa là con dâu của bà rồi.

      Lại nhìn qua Tiểu Hắc Bàn gặm bánh tròn, thái hậu nương nương thở dài.

      Đáng tiếc, đáng tiếc.

      “Thái hậu nương nương quá khen, Bạch Ngọc thẹn dám nhận.” Lưu Bạch Ngọc ngượng ngùng cúi đầu.

      “Bạch Ngọc à, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, ai gia lại mến tài hoa của ngươi lâu, bằng ở nơi này, vì ai gia đánh khúc nhạc, thế nào?” Thái hậu nương nương hào hứng dạt dào.

      “Bạch Ngọc dám bêu xấu trước mặt thái hậu.” Lưu Bạch Ngọc cực kỳ khiêm tốn.

      “Bạch Ngọc, thái hậu kêu đánh muội cứ đánh . Đánh được hay, thái hậu cũng trách muội đâu.” Kim Phượng rất thiện lương an ủi.

      Thái hậu nhướng mi. “Trong lời của hoàng hậu , hình như hơi chua chát đó. Bạch Ngọc, sao, ai gia có lòng tin với ngươi.”

      như vậy, Bạch Ngọc xin được quá giới hạn.”

      Lưu Bạch Ngọc đứng dậy, đến ngồi xuống bên chiếc đàn cầm ở phía sau bình phong.

      Tay Lưu Bạch Ngọc như hai đóa phù dung trắng lơ lửng giữa dòng chảy dây đàn, bỗng nhiên nhanh nhẹn linh động, bỗng nhiên xuôi dòng uyển chuyển. chiếc đàn cầm, khúc nhạc réo rắt từ đầu ngón tay nàng bay vút ra, tràn trề. Lúc đầu cao ngạo sục sôi, đoạn giữa bình thản trầm tĩnh, đến phần cuối, đầu ngón tay khẽ búng lên, dùng loại điều khiển chưa bao giờ thấy qua, chuyển đến ý khúc cực kỳ lưu luyến. Lúc này, vẻ mặt Lưu Bạch Ngọc dần dần dày, đôi môi đỏ mọng hé mở, cất lên lời hát.

      “Tạc nhật sơ nhiễm quế hoa tu, lai niên tố thủ uyển trang thù. Ngẫu ti hồng lũ tam xích phán, đãi quân phù thủ phượng sai đầu.”

      “Đinh…” cuối cao chót vót bay ra, dây đàn càng rung động, tựa như nỗi nhớ thể cắt đứt trong lòng .

      Thái hậu nương nương, Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đều nghe đến thất thần.

      Kim Phượng vừa cảm thán vừa nghĩ: Thiếu nữ hoài xuân, đại để chính là như vậy.

      Thái hậu nương nương kích động vỗ tay: “Tốt, tài hoa! Lưu phu nhân, đứa cháu này của ngươi quả phải là phàm nhân a!”

      Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu. “Tạ thái hậu khen ngợi.”

      Lưu Bạch Ngọc đứng dậy, đến trước mặt thái hậu, nhún chân cúi người sâu. Mép váy hoa mai trắng di động bên chân, giống như hoa mai cũng nhàng bay theo gót hài.

      Thái hậu nương nương nhìn thấy vậy, càng xem càng thích, nhịn được liền kéo tay Lưu Bạch Ngọc, : “ nương tốt, dựa vào tài hoa của ngươi lúc này, ai gia muốn thưởng cho ngươi! Ngươi nghĩ xem muốn ban thưởng cái gì, cứ việc với ai gia.”

      “Thái hậu…” Lưu Bạch Ngọc điềm đạm đáng nhìn thái hậu cái, lại hạ cằm xuống thấp chút.

      Trái tim thái hậu như muốn hòa tan. “Ai, nha đầu, đừng sợ, nếu muốn cái gì, cứ ra .”

      Kim Phượng đột nhiên tò mò, tài nữ Bạch Ngọc xin thái hậu ban thưởng gì đây?

      “Bạch Ngọc… Bạch Ngọc dám.”

      “Có cái gì dám, ngươi cứ yên tâm ra !” Thái hậu nương nương toát lên mẫu tính chói lọi mà Kim Phượng chưa từng được thấy bao giờ.

      “Thái hậu…” Lưu Bạch Ngọc tràn trề cảm kích nhìn thoáng qua thái hậu, đột nhiên lui ra sau hai bước, quỳ rạp xuống đất.

      “Thái hậu, Bạch Ngọc vốn nên cầu thái hậu ban thưởng thứ gì. Nhưng mà… nhưng Bạch Ngọc cùng hoàng hậu nương nương tỷ muội tình thâm, lại khó gặp được nương nương, bình thường vô cùng nhung nhớ. Bạch Ngọc khẩn cầu thái hậu, cho phép Bạch Ngọc ở lại lâu dài trong cung, làm bạn với hoàng hậu nương nương!”

      Mẫu tính chói lọi của Thái hậu lập tức cương cứng mặt. Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đều hoa mắt choáng váng. ai ó thể nghĩ tới Lưu Bạch Ngọc đề xuất cầu như vậy.

      Tỷ muội của hậu phi vào cung tùy giá, đây cũng là chuyện thường xảy ra, vốn cũng có gì gọi là cầu quá đáng. Nhưng cầu như thế, theo lý nên do bản thân hậu phi đề xuất, chưa bao giờ ngeh người thân trong nhà mẹ đẻ lại chủ động cầu được vào cung tùy giá cả.

      Huống chi, vào cung làm bạn với hoàng hậu, căn bản chỉ là cái cớ vụng về. Dụng ý của Lưu Bạch Ngọc, rành rành.

      Lưu đại phu nhân vội vàng quỳ xuống: “Thái hậu thứ tội, Bạch Ngọc biết nặng , lại dám đề xuất thỉnh cầu quá giới hạn như vậy. Thần thiếp trở về nhất định trách phạt nàng nghiêm!”

      Vẻ mặt thái hậu từ từ hòa hoãn, trong con ngươi lại ánh lên chút suy nghĩ khác thường. Bà đánh giá lại Lưu Bạch Ngọc lần nữa, phát giác thiếu nữ này giống như những gì bà từng nghĩ.

      hồi lâu, thái hậu hắng giọng : “Hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?”

      Kim Phượng im lặng.

      Lúc này nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, tài nữ dù sao cũng là tài nữ, về mặt tình thần, Lưu Bạch Ngọc vẫn cao hơn Lưu Hắc Bàn nàng bậc.

      Bởi vì Lưu Bạch Ngọc vô cùng ràng mình muốn cái gì. Nàng chỉ hiểu bản thân mình muốn cái gì, còn có thể đúng lúc thích hợp, tiếc dùng mọi thủ đoạn, nắm bắt tất cả thời cơ để đạt đến mục đích của mình.

      là thông tuệ hơn người a – Kim Phượng tự than thở.

      Có điều, Lưu Bạch Ngọc dùng nàng đến làm cái cớ, trong lòng nàng khó tránh khỏi vui.

      “Mọi chuyện, đương nhiên đều do thái hậu làm chủ.” Kim Phượng kính cẩn ngoan ngoãn trả lời.

      Thái hậu trầm ngâm .

      Bà tuy nhu nhược, nhưng phải là ngốc. Tiểu nha đầu Lưu Bạch Ngọc này trong lòng có chủ ý gì, phải bà nhìn ra. Thái hậu nương nương đối với thủ đoạn như vậy, ra cũng có chút phản cảm. Nhưng thái hậu nương nương đối với tài hoa cùng phong thái của Lưu Bạch Ngọc, tại quả là thích muốn buông tay. Quan trọng hơn là, Lưu Bạch Ngọc vốn là hình mẫu nàng dâu mà trong lòng bà hướng tới, bị đổi thành Hắc Bàn, nỗi uất ức cam trong lòng bà vẫn chưa bình phục lại được.

      câu thế này, chiếm được luôn là tốt nhất.

      Thái hậu nương nương chịu nổi cám dỗ trong lòng.

      sớm biết , Lưu Bạch Ngọc cùng người trong Lưu gia quan hệ cũng được hòa hợp, cho nên năm đó Lưu Hiết chịu cho Lưu Bạch Ngọc làm hoàng hậu. Hôm nay để Lưu Bạch Ngọc tiến cung, có lẽ ngày kia, nàng ta trở thành trợ lực cho Đoàn Vân Chướng.

      Thái hậu nương nương thầm tính toàn kỹ lưỡng.

      Nếu , cứ đón nàng ta tiến cung trước , dù sao cũng đâu phải là nạp phi. Về phần cuối cùng an bài như thế nào, do Đoàn Vân Chướng quyết định. Ai, coi như bà nợ con trai a, bà nợ con trai thê tử tài mạo song toàn.

      “Khổ thân cho ngươi.” Thái hậu nương nương rốt cuộc lên tiếng. “Khổ cho thân ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy.Hoàng hậu à, nếu như vậy, cứ sắp xếp cho nàng ấy vào ở trong Đình La Điện .”

      “Vâng, mẫu hậu.” Kim Phương đáp ứng, thần sắc hề thay đổi. Sắc mặt Lưu đại phu nhân lại trắng bạch như tuyết.

      Mang Lưu Bạch Ngọc tiến cung, sai lầm.

      Cực kỳ lâu về sau, Lưu đại phu nhân mới biết được, sai lầm này, so với suy nghĩ của bà lúc bấy giờ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 16

      MÀN CUNG ĐẤU
      Editor: Docke

      Tin đồn trong cung đều hoàng hậu Hắc Bàn thất sủng, rốt cuộc hiu quạnh.

      Khái niệm thất sủng này, là muốn chỉ những người từng có mà mất . Người chưa từng được sủng ái, sao có thể gọi là thất sủng? Hoàng hậu Hắc Bàn thất sủng, chính là do đường muội Lưu Bạch Ngọc được sủng ái, đánh bật ra ngoài.

      Chưa đầy nửa năm trước, hoàng thượng vẫn còn thường xuyên qua lại Hương La Điện. Hôm nay, rốt cuộc còn xuất ở Hương La Điện nữa. Mà ở Đình La Điện của Lưu Bạch Ngọc lại thường xuyên có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của hoàng thượng truyền ra.

      Người đẹp cùng kẻ xấu khác biệt, do đó mà hiển ra. Tất cả cung nhân ở nội cung, trong lòng đều có nhận định.

      Trong lúc đó, Kim Phượng hàng ngày phải bôn ba giữa cung thái hậu và các cung các viện, cũng có thời gian thăm Lưu Bạch Ngọc. Mà Lưu Bạch Ngọc dường như cũng chẳng hề có ý đến Hương La Điện. Lúc đầu, Kim Phượng còn nghĩ, biết Lưu Bạch Ngọc có đơn quá . Có ngày, liền đặc biệt mang theo số trái cây mới vừa được tiến cống đến Đình La Điện thăm vị muội muội – nghe là vào cung để làm bạn với nàng. ngờ cung nhân truyền lời lại rằng, trắng ra là Ngọc nương cùng hoàng thượng dạo quanh hồ Thái Dịch, ngắm cảnh cho cá ăn.

      Kim Phượng nản lòng, lại dùng nhiệt tình đến thăm thêm mấy lần nữa, rốt cuộc phát giác, muội muội của nàng căn bản có tâm tư cùng nàng bày vẽ mấy trò xã giao này nọ. Suy nghĩ lại, nàng cũng vui vẻ thanh nhàn, bỏ qua ý đồ ‘Làm bạn’ với Lưu Bạch Ngọc.

      Mỗi lần có tin đặc biệt, Tố Phương đều đến báo cáo. hôm nay hoàng đế lại cùng Bạch Ngọc nương đánh đàn trong Đình La Điện, ngày mai lại cùng Bạch Ngọc nương nghiên cứu cách vẽ chim muôn hoa lá trong Đình La Điện. Kim Phượng nghe được tin tức như thế, chỉ nhíu mày cái, : “Tố Phương, miệng ngươi cứ đến mỏi nhừ như vậy, chẳng lẽ là có tâm tư gì đối với hoàng thượng hay sao? Có cần bản cung đến với thái hậu tiếng ?”

      Tố Phương liếc mắt nhìn sắc mặt chủ tử cái, đành phải im lặng báo cáo nữa.

      Cung nhân trong Đình La Điện càng ngày càng vênh váo tự đắc. Cung nhân trong Hương La Điện càng ngày càng ăn khép nép. Rốt cuộc có ngày, Kim Phượng phát giác, có người cưỡi lên đầu nàng mà ngồi.

      Lúc đó, Kim Phượng cầm trong tay quyển “Liệt Quốc Chí”, nheo mắt nhìn cung nhân cúi đầu trước mặt.

      “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”

      “Hoàng hậu nương nương, xuân trà Long Tĩnh trong Đình La Điện uống hết. Bạch Ngọc nương sai nô tỳ đến lấy ít.”

      Tố Phương quát tháo: “Năm nay trà viên ở Giang Nam thất thu, trà mới đều được phân phối đến các điện theo đúng quy định, làm gì có chuyện uống hết lại tới đòi lấy nữa?”

      Cung nhân kia vô cùng cung kính, cúi cúi người: “Bẩm nương nương, giờ phút này Hoàng thượng ở Đình La Điện, muốn uống trà mới năm nay. Chúng nô tỳ đương nhiên dám xem thường. Nô tỳ nghĩ, hoàng hậu nương nương nơi này bình thường ít người lui tới, người uống trà cũng ít, chắc hẳn còn thừa lại chút. Lúc này mới cả gan đến lấy.”

      xong, ta khẽ nâng mí mắt, nhanh chóng liếc nhìn Kim Phượng cái.

      Kim Phượng rốt cuộc phải buông quyển sách tay xuống.

      “Ngươi , Hoàng thượng muốn uống trà mới năm nay?”

      “Vâng.”

      thể uống?”

      “Nương nương, hoàng thượng muốn…”

      “Được, vậy bản cung tự mình đến đưa cho hoàng thượng.” Kim Phượng thu vén xiêm y, đứng dậy.

      Tố Phương ở sau lưng nàng vui mừng ra mặt, biết rằng hoàng hậu nương nương rốt cuộc quyết định bấm bụng bấm dạ nữa.

      Kim Phượng vốn dự tính trong Đình La Điện giờ phút này hẳn là đầy ắp rượu thịt, cảnh tượng dâm kiêu xa. ngờ tình hình trước mắt so với tưởng tượng của nàng lại khác nhau khá xa.

      Trong viện đằng sau điện Đình La mới mọc hai bụi ngọc lan, dáng vẻ được xem là đẹp nhất hoàng cung. Bên cạnh ngọc lan có đặt cái bàn , giấy và bút mực đều được hầu hạ vô cùng chu đáo. Hoàng đế Đoàn Vân Chướng xắn tay áo, cầm cây bút lông sói to bằng cánh tay trẻ con, vẽ hoa lan.

      Có cung nhân bưng chén nước trà đứng ở bên. Lưu Bạch Ngọc cầm khăn tay, mỉm cười nhìn chăm chú vào những chỗ Đoàn Vân Chướng có thể vận dụng ngòi bút. Thỉnh thoảng lại bước lên, giúp Đoàn Vân Chướng lau thấm mồ hôi rịn ra trán.

      Kim Phượng từ chánh điện vào tiểu viện, đưa tay ngăn cản Tiểu Tôn Tử thông báo. Tiểu Tôn Tử có chút khiếp đảm nhìn gương mặt đen sẫm của hoàng hậu nương nương, cúi đầu câm miệng.

      Kim Phượng đến sau lưng Đoàn Vân Chướng, đúng lúc chứng kiến Đoàn Vân Chướng đứng lên, cười sang sảng : “Bạch Ngọc, nàng lại đây bình luận thử xem, bức tranh hoa lan của ta vẽ thế nào?”

      Lưu Bạch Ngọc mặt mày chân thành như nước nhìn Đoàn Vân Chướng, : “Hoàng thượng, bức tranh hoa lan của ngài, cánh hoa nhu dày mềm mại, thân cây khom mà hăng hái. Vương khí cùng quân tử khí chứa trong nét mực, đương nhiên phải vật phàm. Chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?” Đoàn Vân Chướng nghe những lời nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, lập tức vội vàng nắm bắt lời cuối.

      “Chỉ là…” Lưu Bạch Ngọc đỡ lấy viền tay áo, dùng đầu ngón tay như thông non nhàng gõ vào mấy chỗ bức tranh. “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, khỏi mất cành hỗn loạn. Hoa lan chính là quân tử, phải là quân vương. Hoa lan của hoàng thượng mang theo phong thái quân vương, lại thiếu phần thản nhiên đoan trang. Bạch Ngọc nghĩ, trong lòng hoàng thượng, nhất định là cất giấu rất nhiều tâm , có phải ?”

      Đoàn Vân Chướng sững sờ chút, sau đó cười to. “Bạch Ngọc, trong cung này cũng chỉ có nàng dám thẳng thắn chỉ ra chỗ thiếu sót của trẫm. Tốt lắm, tốt lắm!”

      Kim Phượng thầm thở dài. Vì vậy lại thầm hiểu cảnh giới giữa nàng và Lưu Bạch Ngọc khác xa trời vực. Vóc người đẹp mắt cùng đành thôi , giẫm người giẫm đến độ nghe còn hay hơn cả khen nữa. như vậy, Đoàn Vân Chướng thương cũng khó.

      “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”

      Đoàn Vân Chướng xoay người lại, trông thấy Kim Phượng quỳ mặt đất, cả kinh: “Hoàng hậu đến đây từ lúc nào?”

      Kim Phượng đứng thẳng dậy. “Thần thiếp gặp lúc hoàng thượng vẽ tranh, dám quấy rầy.”

      mặt Đoàn Vân Chướng có chút ít quẫn bách, liền tránh ra hai bước, : “Hoàng hậu cũng tới đây giám định và thưởng thức chút ?”

      “Họa tác của hoàng thượng, thần thiếp dám bình luận gì thêm.” Kim Phượng cung kính cúi đầu.

      “Có gì mà dám chứ?” Đoàn Vân Chướng nhíu mày. “Lời của Bạch Ngọc nàng nghe được, có bất kỳ cảm tưởng gì, ngại thẳng. Trẫm tuyệt đối trách tội nàng.”

      “… Thần thiếp tuân mệnh.” Kim Phượng vì vậy lên phía trước.

      “Hoàng hậu nghĩ như thế nào?” Đôi con ngươi đen láy của Đoàn Vân Chướng nhìn nàng chăm chú, nhưng cũng cho rằng nàng có thể ra giải thích gì hơn người.

      Kim Phượng tinh tế liếc hai mắt nhìn bức tranh hoa lan kia, lại ngẩng đầu nhìn bụi hoa lan phía trước, hồi lâu mới : “Thần thiếp nghĩ… hoa lan cần được tưới nước.”

      Đoàn Vân Chướng cùng Lưu Bạch Ngọc đưa mắt nhìn nhau, giải thích được.

      “Là ai chuyên trách chăm sóc hoa cỏ trong Đình La Điện?” Kim Phượng lại .

      Xung quanh rối ren hồi, đẩy ra cung nhân, lại chính là cung nhân vừa rồi đến Hương La Điện đòi xuân trà Long Tĩnh.

      “Ngươi có biết tội của ngươi ?”

      “A?” Cung nhân kia mờ mịt.

      “Quỳ xuống!” thanh của Kim Phượng chuyển trầm.

      “Hoa lan trong Đình La Điện la giống hoa tốt nhất trong nội cung, sao hôm nay lại cúi đầu ủ rũ như vậy? Bản cung hỏi ngươi, mấy ngày rồi ngươi chưa tưới nước cho hoa lan?”

      “Nương nương…” Cung nhân kia run rẩy quỳ xuống. “Nương nương, Đình La Điện gần đây bận rộn nhiều chuyện, cho nên chậm trễ tưới nước…”

      “Bởi vì chuyện khác mà lơ là chức trách của mình, chẳng lẽ lại là chuyện đáng được khen ngợi hay sao?” Kim Phượng cũng thèm nhìn ta cái, nghiêng đầu qua căn dặn Tố Phương. “Dựa theo quy củ, nên xử trí thế nào cứ xử trí như thế đó .”

      Tố Phương cố nén đắc ý, cúi đầu : “Vâng.”

      Kim Phượng lại với Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, lan thảo rối loạn là vấn đề của lan thảo, phải là vấn đề nơi ngài. Sau này hoàng thượng tìm cành hoa lan đẹp mắt chút, chiếu theo đó mà vẽ tranh, có những vấn đề này nữa.”

      Đôi mắt nàng ánh lên vui vẻ. Đoàn Vân Chướng lại cảm thấy ánh mắt kia giống như con rắn nhảy lên người , nhảy lên.

      biết do đâu, cứ sợ run cả người.

      “Cái đó… Hoàng hậu…”

      “A!” Kim Phượng đột nhiên hô tiếng, giống như bừng tỉnh nhớ ra điều gì, : “Suýt nữa thần thiếp quên mất. Thần thiếp tới dâng trà cho hoàng thượng.”

      Lưu Bạch Ngọc ở bên ôm khăn tay, cúi đầu : “Bạch Ngọc biết xuân trà Long Tĩnh trân quý, mỗi lần hoàng thượng đến đều ngâm ít, chẳng bao lâu liền uống hết. Bạch Ngọc sợ hoàng thượng uống quen loại trà khác, nên mới đánh bạo đến đòi hỏi nương nương. nghĩ tới còn làm phiền hoàng hậu nương nương đích thân đưa đến. Đây là lỗi của Bạch Ngọc.”

      Đoàn Vân Chướng thấy nàng ta điềm đạm đáng , khỏi nảy sinh vài phần thương tiếc, : “Đâu phải lỗi của nàng, là do trẫm sai mới đúng. Hoàng hậu, cũng nên vì chút chuyện này mà trách cứ Bạch Ngọc.”

      Kim Phượng nhìn vẻ mặt dịu dàng cơ hồ muốn chảy nước của Đoàn Vân Chướng, trong lòng lên tia bực bội.

      Chẳng biết tại sao, nàng lại nhớ đến câu trước kia của : “Nàng ấy dù sao cũng là con .”

      Sua này có lẽ Đoàn Vân Chướng nam nhân tốt, biết thương hương tiếc ngọc như vậy.

      Ai, nếu như lúc trước nàng bước chặn ngang mà cứ để Lưu Bạch Ngọc thuận lợi leo lên ngôi hoàng hậu có lẽ, Đoàn Vân Chướng vô cùng viên mãn. Kim Phượng nghĩ như vậy, khỏi hết sức đồng tình nhìn Đoàn Vân Chướng cái.

      Đoàn Vân Chướng tiếp xúc đến ánh mắt u oán của nàng, trong lòng bỗng nhiên buồn bực.

      “Trà đưa đến, thần thiếp cáo lui.” Kim Phượng lại cúi người hành lễ rồi lập tức xoay người rời .

      Đoàn Vân Chướng vuốt ngực, lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trước sau cũng suy nghĩ cẩn thận, buồn bực trong nháy mắt đó là từ đâu mà đến.

      Lưu Bạch Ngọc thấy ngẩn người, khẽ gọi hai tiếng: “Hoàng thượng? Hoàng thượng?”

      Đoàn Vân Chướng có phản ứng.

      Lưu Bạch Ngọc cắn cắn môi, phịch tiếng quỳ xuống. “Hoàng thượng, Bạch Ngọc thỉnh tội với ngài.”

      Thần trí được kéo lại, Đoàn Vân Chướng vội vàng đỡ Lưu Bạch Ngọc dậy. “Nàng làm cái gì vậy?”

      “Bạch Ngọc có tội. Hoàng thượng thường đến Đình La Điện, hoàng hậu nương nương nhất định là vui.”

      vui? Nàng ấy có cái gì có thể vui?”

      “Hoàng thượng,” Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu, đôi thu đồng hàm chứa hơi nước nhàng. “Hoàng hậu nương nương cho dù có khoan dung độ lượng đến mấy cũng là nữ tử. Phu quân của mình rũ lòng thương xót khác, nàng làm sao mà ghen cho được?”

      Đoàn Vân Chướng há to miệng. “Nàng … Hắc Bàn… Ách, hoàng hậu nàng ấy… Ghen tị?”

      Lưu Bạch Ngọc gật gật đầu.

      Đoàn Vân Chướng im lặng.

      Vì chuyện của Ngụy Thái phó, khúc mắc trong lòng vẫn chưa được tháo gỡ. rất lâu rồi đến Hương La Điện, cũng rất lâu rồi nhìn thấy Tiểu Hắc Bàn. Ngẫu nhiên nghe Lư Vương Đoàn Vân Trọng , Tiểu Hắc Bàn bị thái hậu kéo quản lý vụ trong hậu cung, mỗi ngày đều bị nghiền ép vô cùng thê thảm.

      Bất giác nhớ lại bộ dạng hai năm trước Tiểu Hắc Bàn bị lôi kéo chạy hết vòng cổng thành, khóe môi nổi lên nụ cười thản nhiên. Xem khí thế của nàng vừa rồi, quả nhiên có vài phần phong thái hoàng hậu.

      Trong lúc nhất thời, lại có loại cảm giác Hắc Bàn nhà mình trưởng thành.

      Tiểu Hắc Bàn biết ghen?

      Cung nhân vừa bị trách phạt ở bên kia thương xót quỳ gối lết tới, dập đầu bên chân Đoàn Vân Chướng. “Hoàng thượng, đều tại nô tỳ đắc tội với hoàng hậu nương nương, liên quan đến Bạch Ngọc nương a! Nô tỳ… Hôm nay, cùng lắm nô tỳ chỉ đến xin ít lá trà, sắc mặt hoàng hậu nương nương liền thay đổi. Nô tỳ… nô tỳ…”

      Lưu Bạch Ngọc cũng nhàng quỳ xuống. “Hoàng thượng, muốn trách muốn phạt cứ trách phạt Bạch Ngọc, xin hãy tha cho các cung nhân !”

      Cung nhân chung quanh đều thương xót ưu tư, bắt đầu khóc thút thít.

      “Tất cả được khóc!” Đoàn Vân Chướng bị cưỡng chế kéo ra khỏi hồi ức, phiền hết sức phiền.

      Đám cung nhân đưa mắt nhìn nhau, vội vàng im bặt.

      Hoàng đế tức giận, từ nay về sau, trong lòng hoàng đế lưu lại ấn tượng hoàng hậu ghen tị ?

      Đoàn Vân Chướng lại nhìn lướt qua đám cung nhân quỳ đầy đất, cau mày, phẩy tay áo bỏ .

      “Tiểu Tôn Tử, bãi giá trở về Hiên La Điện.”

      Cùng lắm Tiểu Hắc Bàn cũng chỉ khấu trừ vài đồng lương tháng của cung nhân thôi mà, bọn họ có cần phải khóc lóc sướt mướt đến vậy ?

      Đám cung nhân này, cũng nghĩ hoàng đế đây ngu ngốc lắm đúng ?

      Bức tranh hoa lan vẫn còn chưa khô mực. Lưu Bạch Ngọc đứng lên, nhìn chăm chú vào bức tranh hoa lan. Hình dáng đôi môi mỹ lệ kéo ra nụ cười duyên dáng, hồi lâu mới thu hồi nét vui vẻ, sâu kín thở dài.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 17

      TÂM TƯ CỦA HẮC BÀN, NGƯƠI ĐỪNG ĐOÁN
      Editor: Docke

      Kim Phượng trở về Hương La Điện mà thẳng đến cung thái hậu, vấn an phen lại bị nô dịch phen, lúc này mới quay lại Hương La Điện. Cái mông vừa dính xuống ghế, Kim Phượng liền chịu nhúc nhích nữa.

      “Tố Phương, lấy cho ta quyển ‘Liệt Quốc Chí’ ra đây, mới đọc có nửa, còn chưa có xem hết đây.”

      “Tố Phương, mang hộp mứt hoa quả hôm qua vừa mới chuyển đến ra đây.”

      Tố Phương nhìn tiểu chủ tử nhà mình ngồi đống ghế, khỏi thở dài.

      “Nương nương, ngài tiếp tục như vậy là được đâu.”

      “Vì sao được?”

      “Xem tình hình hôm nay, Hoàng thượng có vẻ rất thích Bạch Ngọc nương.”

      Kim Phượng cực kỳ đồng ý gật đầu. “Ta cũng cảm thấy như vậy.”

      “Nương nương, ngài chút cảm giác nguy cơ nào sao?”

      Kim Phượng cúi đầu suy nghĩ chút, cười : “Ngươi yên tâm, hoàng thượng dám phế hậu.”

      “…” Tố Phương trừng lớn tròng mắt, kêu lên, “Nương nương! Đây phải là vấn đề phế hậu hay phế hậu, mà liên quan đến địa vị của ngài trong hậu cung, trong suy nghĩ của hoàng thượng! Ngài… mong muốn của ngài chỉ có chút như vậy thôi sao?”

      “Vậy ta còn có thể làm gì?” Kim Phượng cười khổ, . “Ngươi muốn ta theo hoàng thượng , a ơ ơ, hoàng thượng à, tranh hoa lan của ngài vẽ là, tương đối là… đặc biệt… phi thường… Tóm lại…”

      Tố Phương xì tiếng bật cười, giậm chân. “Nương nương!”

      Ai, điểm tốt của nương nương nhà mình, người ngoài lại nhận thức được.

      Nhưng nương nương nhà mình đến tột cùng tốt ở điểm nào, Tố Phương nên lời.

      Kim Phượng ôm quyển ‘Liệt Quốc Chí’, nhai mứt hoa quả, ngọt ngào an lành đọc thêm vài trang. Bên ngoài đột nhiên có cung nhân tiến tới, trình lên phong thư, là người thân của hoàng hậu nương nương gửi tới.

      Kim Phượng ngạc nhiên. “Ai đưa tới?”

      “Là Uy Quốc công phu nhân sai người đưa vào cung.”

      Kim Phượng càng thêm ngạc nhiên.

      Nếu có chuyện gì quan trọng, Lưu đại phu nhân nhất định tự mình tiến cung thông báo.

      Còn nếu chỉ là chuyện râu ria, cần gì phải đưa tin vào lúc này?

      Nghĩ ra. Nàng cầm phong thư, ước lượng, là trang giấy hơi mỏng.

      Kim Phượng dứt khoát mở ra, chỉ thấy tờ giấy là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:

      ‘Ái nữ Hắc Bàn.’

      Trong đầu Kim Phượng mở rộng trong sáng. Đây là bức thư mẹ Vĩnh Phúc của nàng nhờ Triệu đồ tể nhà cách vách viết dùm. (đồ tể: người làm nghề mổ heo)

      Tin tức về Vĩnh Phúc, trước nay đều do Lưu đại phu nhân mang vào lúc tiến cung. Kim Phượng chưa từng nhận thư trực tiếp từ Vĩnh Phúc. Theo Lưu đại phu nhân , từ đầu đến cuối Vĩnh Phúc vẫn muốn rời khỏi căn nhà bé kia. Lưu Đại phu nhân cũng muốn cưỡng ép bà. Có điều, sinh hoạt, Lưu Đại phu nhân cũng giúp đỡ ít, cho nên cuộc sống của Vĩnh Phúc cũng coi như vừa lòng đẹp ý.

      Chỉ là… Ai, nét chữ của Triệu đồ tể, là vô cùng thê thảm. Kim Phượng nhìn thấy bức thư, cảm giác giống như nhìn thấy toàn cảnh máu heo vung vẩy.

      Đọc tiếp, Kim Phượng lại cười được nữa.

      Ánh mắt của nàng từ từ phai nhạt.

      ******

      Trong Hiên La Điện, Đoàn Vân Chướng chậm rãi khép lại tấu chương mới đọc được nửa.

      Tấu chương về vụ án mạng. Trong nhà phú hộ đó có chính thất (vợ cả) và mấy cơ thiếp (vợ lẽ). Phú hộ còn chưa thỏa mãn, có ngày lại cấu kết với khuê nữ là thân muội của chính thất, muốn thu ả làm vợ lẽ. Chính thất bị bỏ bê lâu ngày, sinh ra ghen ghét. Cuối cùng vào buổi đêm thắt cổ ông chồng trăng hoa ngay giường. Hình bộ thượng tấu, muốn phán chính thất kia vào tội xử trảm, thỉnh Thánh thượng châu phê (lời phê bằng bút đỏ).

      Đọc đến đây, Đoàn Vân Chướng, chẳng hiểu sao, sau lưng lại rợn lên cảm giác ớn lạnh.

      Hôm nay tại Đình La Điện, ánh mắt u oán của Tiểu Hắc Bàn như cây kim thép, đâm vào tim .

      Cánh tay Tiểu Hắc Bàn rất tròn, nếu muốn đè chết người… hẳn là thành vấn đề.

      Đoàn Vân Chướng khụ tiếng, gọi Tiểu Tôn Tử. “Ngươi xem, hoàng hậu có ghen ?”

      “Tiểu nhân… biết…”

      “Trẫm muốn hỏi về cách nhìn nhận của ngươi, ngươi cứ mạnh dạn !”

      Trong lòng Tiểu Tôn Tử vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu dò xét Đoàn Vân Chướng cái, lại vội vàng cúi đầu xuống. “Tiểu nhân… Chỉ biết mấy ngày nay trong cung quả có lời đồn…”

      “Đồn cái gì?” Đoàn Vân Chướng nhướng mi.

      “Đồn rằng… Hoàng hậu nương nương thất sủng, chung quy ngày bị… bị…”

      mau!”

      Tiểu Tôn Tử quỳ rạp dưới đất. “ là chung quy ngày hoàng hậu nương nương bị phế truất, biếm vào lãnh cung.”

      “Kẻ nào tung tin?” Đoàn Vân Chướng giận dữ, tay cầm tấu chương ném mạnh xuống bàn.

      Tiểu Tôn Tử chẳng dám nhúc nhích. “Tiểu nhân… biết…”

      Cơn tức cứ lượn lờ trong lòng Đoàn Vân Chướng mấy vòng, mới miễn cường bình phục.

      Tiểu Hắc Bàn muốn cầu tình Uy Quốc Công giúp Ngụy Thái phó, ra Đoàn Vân Chướng có thể lý giải được. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình khó có thể tiêu trừ, vì vậy liền giận chó đánh mèo, đánh đến người Tiểu Hắc Bàn.

      Ai bảo nàng là con của Uy Quốc công chứ?

      Nhưng Lưu Bạch Ngọc cũng là cháu của Uy Quốc Công a, vì sao có thể dễ dàng tha thứ cho Lưu Bạch Ngọc, lại có cách nào dễ dàng tha thứ cho Tiểu Hắc Bàn?

      Trái lo phải nghĩ, ánh mắt của Tiểu Hắc Bàn lại lên trong đầu . rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

      “Tiểu Tôn Tử, bãi giá Hương La Điện.”

      Tiểu Tôn Tử ngạc nhiên. Hoàng đế nửa năm nay chưa từng đến Hương La Điện nha.

      Trong Hương La Điện, tất cả cung nhân lớn đều mặt mày ủ dột. Ngay cả mặt tổng quản Tố Phương cũng dày đặc sương mù.

      Đoàn Vân Chướng bắt tay sau lưng, thong thả bước đến Hương La Điện, cứ tưởng rằng Tiểu Hắc Bàn lập tức ra nghênh tiếp, nhưng ngờ chỉ có Tố Phương sợ hãi quỳ ở trước mặt.

      “Hoàng hậu đâu?” Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng u vài phần.

      Tố Phương cúi đầu: “Nương nương hôm nay… hình như có chút khó chịu.”

      “Khó chịu thế nào? Sao gọi thái y đến khám?”

      phải sức khỏe tốt…” Tố Phương lúng túng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Vân Chướng cái, lại cuống quýt . “Nô tỳ to gan, cầu xin hoàng thượng mau xem hoàng hậu nương nương chút !”

      Trong lòng Đoàn Vân Chướng nhảy dựng. “Nàng ấy làm sao vậy?”

      “Từ sau giờ ngọ, nương nương vẫn ngồi ngẩn người thềm đá sau điện, chẳng lời nào. Chúng nô tỳ đều vô cùng lo lắng.” Tố Phương như sắp khóc. “Nương nương luôn thích vui cười, nô tỳ chưa từng thấy dáng vẻ nương nương như vậy bao giờ.”

      Hai hàng lông mày rậm của Đoàn Vân Chướng nhíu chặt vào nhau. Chẳng lẽ, nàng đau lòng sao?

      Lần trước ở trước mặt bao người, kêu nàng cút như vậy, nàng cũng chẳng tỏ vẻ gì là khổ sở, nghe hôm đó còn cắn hết nửa cân hạt dưa. Vì sao lần này, lại đau lòng?

      “Trẫm xem chút.”

      Đoàn Vân Chướng vén áo choàng, ra sau điện.

      Từ rất xa nhìn thấy bóng lưng nho mập mạp ngồi bậc cuối của thềm đá. Mặc dù gấm vóc khắp người, đầu đầy châu ngọc, nhưng ở giữa tường đỏ ngói vàng trời xanh mây trắng này, trông dáng vẻ nàng đơn vô cùng.

      Nỗi buồn bực vẫn núp trong lòng Đoàn Vân Chướng lại lớn mạnh thêm vài phần.

      dọc theo bậc thềm đá, ngồi xuống sau lưng cách Kim Phượng bậc, đưa tay gõ vào bả vai nàng.

      “Trẫm đến rồi, hoàng hậu còn thỉnh an?”

      Sống lưng Kim Phượng thẳng lên chút, sau đó giống như miếng bông gặp nước, lại từ từ sụp xuống.

      “Hoàng thượng an hảo.” Buồn bực ném tới câu, ngay cả quay đầu lại cũng chẳng thèm.

      Đoàn Vân Chướng bực mình.

      sớm nhìn ra, Tiểu Hắc Bàn này chỉ giả bộ tri thư đạt lễ cho người khác xem thôi. Chuyện nàng muốn làm, bất cứ ai cũng mặc kệ. (tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi)

      thèm so đo với nàng, cẩn thận thăm hỏi: “Hoàng hậu, có chuyện gì mà phiền muộn như thế?”

      Vẫn là câu rầu rĩ như cũ: “Có phiền muộn gì đâu.”

      Nhìn ra Tiểu Hắc Bàn còn rất khó chịu.

      phiền muộn, chẳng lẽ hoàng hậu ở chỗ này ngắm mặt trời lặn sao?” Đoàn Vân Chướng nghiêng mắt nhìn bầu trời. trời mây trắng bay, vô cùng khoáng đạt, phải còn đến hai canh giờ nữa mặt trời mới lặn.

      “…” Kim Phượng dứt khoát dùng trầm mặc để trả lời.

      Đoàn Vân Chướng đợi lâu cũng thấy nàng trả lời, rốt cuộc nhịn được, vòng ra đối diện, đưa tay nâng mặt nàng lên.

      Vừa nhìn, Đoàn Vân Chướng lại ngây dại.

      Kim Phượng khóc.

      khuôn mặt đen sẫm tròn trịa treo hai giọt nước mắt, đôi mắt sáng ngời ướt nhẹp như con hổ con bị thương.

      Trong lòng Đoàn Vân Chướng căng thẳng cực kỳ, chưa từng thấy Kim Phượng khóc bao giờ. Tiểu Hắc Bàn ở trong mắt luôn cười thản nhiên, cười nịnh nọt, hoặc là cười giảo hoạt. Tóm lại, Tiểu Hắc Bàn là cười.

      yên lặng hồi lâu, đưa tay ra lau nước mắt mặt nàng. “Ai dám bắt nạt nàng? Ta làm chủ cho nàng!”

      Kim Phượng rốt cuộc nhìn cái. Tên hoàng đế này, mỗi khi kích động quên mất xưng ‘Trẫm’.

      Nàng bỗng nhiên đứng lên. “Hoàng thượng, có ai bắt nạt thần thiếp hết.” xong, nàng xoay người, bước từng bước trở về.

      Đoàn Vân Chướng đứng nguyên tại chỗ suy tư lát, lại xông lên phía trước hai bước. “Chẳng lẽ nguyên nhân là vì nửa năm nay ta đến Hương La Điện? Ta biết trong nội cung có kẻ lưỡi dài thích lan truyền mấy lời đồn đãi linh tinh, nàng đừng để ý làm gì.”

      “Lời đồn?” Kim Phượng mờ mịt.

      Đoàn Vân Chướng cúi đầu. “Hắc Bàn, ra… ra ta cũng phải phiền giận gì nàng… Nhưng phụ thân của nàng…”

      “Hoàng thượng.” Kim Phượng thở dài, có chút dở khóc dở cười. “Bộ ngài rảnh rỗi lắm sao?”

      “Hả?” Đoàn Vân Chướng sững sờ, liền nhìn thấy hoàng hậu Tiểu Hắc Bàn đưa lưng về phía , bước lên bậc thềm. Mặc dù đồ trang sức rườm rà, nhưng cái cổ vẫn cứ thẳng băng bỏ . Hoàng đế bệ hạ tôn quý bị nàng ném lại mình ở phía sau.

      Hàng lông mày rậm tuấn tú của hoàng đế lại lần nữa, nhăn tít lại.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 18


      CUỘC TRAO ĐỔI GIỮA HAI HUYNH ĐỆ
      Editor: Docke

      Kể từ khi Lư Vương Đoàn Vân Trọng được phong vương, xuất cung ra ngoài ở, cuộc sống liền vui sướng vô cùng.

      Chơi ở ngoài cung đương nhiên thú vị hơn trong nội cung nhiều. Có thể dạo phố, lẫn vào quán trà, ăn quà vặt, nghe kể truyện, còn có thể tại Câu Lan sở quán dinh chút hương son phấn các loại nữa. Điều làm cho người ta càng thêm hưng phấn là, trong khi làm những chuyện này, các trưởng bối trong nội cung đều chẳng hề hay biết, thể trông nom cũng thể quản lý.

      Chưa đầy năm, Đoàn Vân Trọng có chút danh tiếng là phong lưu lãng tử trong kinh thành. ở ngoài cung chơi đến vui quên cả trời đất, số lần vào cung dần dần ít . Nếu phải thái hậu cùng Từ thái phi cho truyền đòi, chắc chủ động vào cung.

      Ngày hôm đó dâng chiếu tiến cung, thỉnh an thái hậu cùng Từ thái phi xong lại đến Hiên La Điện thỉnh an hoàng đế Đoàn Vân Chướng. Đoàn Vân Trọng phát giác, hoàng huynh của tương đối ổn.

      “Hoàng thượng có tâm à?”

      Đoàn Vân Chương tay nâng chén cháo bột, dùng nắp chén quệt qua quệt lại mặt cháo, tinh thần lại bay đến tận chín tầng mây.

      Đoàn Vân Trọng đảo tròn mắt, : “Nghe tài nữ Bạch Ngọc tiến cung làm bạn với hoàng hậu, hoàng thượng ngài rất quan tâm đến nàng… Bây giờ nhìn lại, lời đồn quả ngoa nha.”

      Giọng điệu đầy vẻ trêu chọc, Đoàn Vân Chướng cũng phản bác , ngược lại thở dài hơi sâu.

      “Đệ hiểu đâu.”

      Đoàn Vân Trọng lập tức tăng thêm vài phần sùng kính hoàng huynh của . Nam nhân có nữ nhân quả nhiên khác hẳn. Nam nhân có hai nữ nhân, lại càng khác nữa. Nhìn hoàng huynh của kìa, thâm trầm cỡ nào, tư tưởng phong phú cỡ nào a.

      Ngẫm lại, ở Nghi Xuân Viện mới kết giao hồng nhan tri kỷ thôi. Ai, dù sao cũng chỉ là hoa dại.

      “Hoàng huynh, có tâm gì, ngại chia sẻ cùng thần đệ. Thần đệ có thể giải sầu cho ngài mà.” Đoàn Vân Trọng ra vẻ nghiêm túc, đến gần.

      Đoàn Vân Chướng nhíu mày. Ngẫm lại, hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt giờ ở kinh thành, huống chi cùng trưởng bối thảo luận mấy chuyện loại này này quả thực rất khó . Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tâm với Đoàn Vân Trọng.

      “Vân Trọng à…” Đoàn Vân Chướng muốn lại thôi.

      Đoàn Vân Trọng giống như bị ai dùng lông ngỗng đùa dai cọ cọ vào tim. “Hoàng huynh, có chuyện gì huynh cứ thẳng ra .”

      Đoàn Vân Chướng lại thở dài. “Đệ cảm thấy, trẫm đối với hoàng hậu, có phải là được tốt lắm đúng ?”

      Đoàn Vân Trọng sững sờ. “Hoàng huynh, huynh xác định huynh đến hoàng hậu, phải Lưu Bạch Ngọc?”

      “Trẫm xác định!”

      Đoàn Vân Trọng nghiêm túc suy tư phen. “Hoàng huynh, thần đệ cảm thấy, huynh đối với Tiểu Hắc Bàn xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tướng mạo của nàng ấy như vậy, còn có thể mong đợi huynh cùng nàng ấy chung hưởng đêm xuân hàng đêm sao?”

      “Vân Trọng!” Đoàn Vân Chướng khụ tiếng. Cái tên đệ đệ này, chuyện càng ngày càng khó khống chế.

      “Có điều là…” Đoàn Vân Trọng sờ sờ cằm, lại . “Kỳ , đúng ra, Tiểu Hắc Bàn quả vô cùng đáng thương.”

      thế nào?”

      “Tiểu Hắc Bàn vào cung, thái hậu nương nương muốn gặp nàng, mọi người ai cũng ngấm ngầm châm chọc khiêu khích, có ai xem nàng như hoàng hậu. Hôm nay, huynh lại sủng ái người mới. chừng, vị trí hoàng hậu của nàng có ngày bảo vệ được. Ai, Tiểu Hắc Bàn có tội gì chứ? Kỳ , rảnh rỗi cùng nàng tâm , cắn hạt dưa, cũng rất thú vị.”

      “…” Đoàn Vân Chướng im lặng.

      “A, đệ ở ngoài cung còn nghe được tin đồn, Tiểu Hắc Bàn cũng phải là con ruột của Uy Quốc công đại phu nhân đâu.”

      “Hả?”

      “Mẹ ruột của Tiểu Hắc Bàn, nghe nô tỳ thân phận hèn mọn. Cho nên tại quý phủ của Uy Quốc công, Tiểu Hắc Bàn cũng chẳng có địa vị gì.”

      “Là thế sao…” Đoàn Vân Chướng nhớ lại bức bách Kim Phương khẩn cầu Lưu Hiết như thế nào, khỏi áy náy trong lòng.

      “Hoàng huynh, sao đột nhiên huynh lại quan tâm đến Tiểu Hắc Bàn vậy?” Đoàn Vân Trọng nghiên cứu thay đổi nét mặt của hoàng đế.

      mặt Đoàn Vân Chướng thoáng lên tia quẫn bách.

      “Ách… Mấy ngày nay hoàng hậu, trong lòng tựa hồ có chút thương cảm, trẫm lại biết khuyên thế nào.”

      Đoàn Vân Trọng hiểu .

      phải là khuê oán sao.

      Khuê oán, dễ nghe chút là trường môn phú, thẳng ra chính là ghen.

      “Hoàng huynh, có cần thần đệ thay ngài khuyên Tiểu Hắc Bàn ?”

      “Ngươi?” Đoàn Vân Chướng cho là đúng, liếc xéo đệ đệ. biết , Đoàn Vân Trọng ở ngoài cung trêu hoa ghẹo nguyệt ít, chính là muốn dụ dỗ nữ nhân.

      Đoàn Vân Trọng nhìn ra tâm tư của , vỗ ngực cái: “Mọi chuyện cứ để thần đệ lo.”

      ******

      Đoàn Vân Trọng vào Hương La Điện. Tố Phương cho biết, Kim Phượng vẫn ngồi xổm sau điện, u buồn nhìn lên bầu trời.

      Đoàn Vân Trọng phun nước trà trong miệng ra xa ba thước.

      Tiểu Hắc Bàn, nhìn lên bầu trời? Còn u buồn?

      Khuê oán, quả nhiên có thể thay đổi hoàn toàn nữ nhân a. Ngay cả Tiểu Hắc Bàn cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

      thở dài, quyết định tự mình nhìn trộm chút phong cảnh hiếm có này.

      Lặng lẽ đến gần sau lưng Kim Phương, vốn muốn dọa nàng giật mình, lại bị trang giấy trong tay nàng hấp dẫn.

      Tờ giấy trong tay Kim Phượng bị nàng vò đến nhăn nhíu. Bên dùng bút pháp như vẩy mực, tinh thần như cuồng thảo viết đoạn văn:

      “Ái nữ Hắc Bàn, thời gian qua mẹ sống rất khá. Nhà Triệu đồ tể mỗi lần giết heo đều đem sang cho mẹ miếng thịt tươi ngon nhất. Cho nên, mẹ lại lên cân chút. Đại phu nhân đưa đến rất nhiều vàng bạc châu báu. giờ mẹ cần thêu hoa bán lấy tiền cũng có thể mua được chăn trải giường tốt nhất. Trương Tiểu Sấu ở phố vừa cưới nha đầu mập, nhưng rất trắng trẻo. Còn nữa, Tiểu Ngư hồi trước học cùng với con, nghe thi đậu cử nhân, sang năm còn muốn thi lên tiến sĩ, cực kỳ triển vọng.

      Mẹ biết chữ, nên vẫn viết thư cho con. Bức thư này là Triệu đồ tể viết giùm, chắc con cũng nhìn ra được. Sở dĩ viết bức thư này, chủ yếu là muốn báo cho con biết việc. Thái Gia Cát nhà đối diện lấy vợ, tân nương tử phải là ta, là quả phụ đến từ Sơn Tây, vừa gầy vừa trắng, tựa như cây thông mảnh.

      Ngày cưới định, là ba ngày sau. Thái Gia Cát mời mẹ uống rượu mừng, mẹ biết có nên hay . Hắc Bàn, con xem, mẹ có nên hay đây?”

      Kim Phượng nhìn bức thư, lại lẳng lặng lau giọt nước mắt.

      Đoàn Vân Trọng nghiêm túc đọc nội dung bức thư đến hai lần, rốt cuộc nhịn được bèn hỏi: “Thái Gia Cát là ai?”

      Kim Phượng bỗng dưng quay đầu lại. cây trâm vàng tát thẳng vào mũi Đoàn Vân Trọng. Đoàn Vân Trọng lập tức bịt mũi ngã xuống đất, dậy nổi.

      Kim Phượng lạnh lùng hếch mày lên: “Ngươi dám ở đây nhìn lén?”

      Đoàn Vân Trọng sắp khóc đến nơi. Xem kìa, hoàng tẩu của lúc tâm tình tốt liền đối đãi với người khác tàn nhẫn cỡ nào.

      “Hoàng tẩu…” miễn cưỡng đứng dậy. “Phiền não của tẩu, đại khái đệ hiểu được vài phần. Thái Gia Cát kia… Thái Gia Cát kia, có phải là tình nhân của mẹ ruột hoàng tẩu hay ?” Đoàn Vân Trọng tận lực hàm súc biểu đạt suy đoán của mình.

      Kim Phượng đáp.

      Đoàn Vân Trọng suy nghĩ chút, : “Hoàng tẩu, hay là, đệ sai Kinh Triệu Doãn phái vài người phá hủy hôn lễ, làm cho kết hôn được?”

      Kim Phượng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc đánh giá từ xuống dưới.

      Đoàn Vân Trọng bế tắc.

      “Vậy hoàng tẩu xem, phải làm sao đây?”

      Kim Phương đưa mắt nhìn về phía trung xa xôi, tinh thần chán nản thở dài.

      Đoàn Vân Trọng nghe nàng thở dài mà vò đầu bứt tai, gần như muốn bứt hết cả tóc mình ra. Dường như có thể hiểu được tâm tình của Đoàn Vân Chướng, xem Tiểu Hắc Bàn chơi trò u buồn, quả là hành hạ lớn nhất trong đời.

      “Hoàng tẩu, thần đệ phụng mệnh lệnh của hoàng huynh, đặc biệt đến tìm hiểu tẩu. Có chỗ nào cần thần đệ xử lý, chỉ cần thần đệ đủ khả năng, nhất định dốc thân khuyển mã mà làm.”

      Kim Phượng liếc mắt nhìn cái, lúc sau mới : “ chứ?”

      Đoàn Vân Trọng chỉa thẳng ba ngón tay lên thể thốt. “!”

      Kim Phượng lại yên lặng trong chốc lát.

      “Vân Trọng, ngươi dẫn ta xuất cung .”

      Đoàn Vân Trọng há to miệng, chỉ cảm thấy đầu thoáng chốc có thêm mấy đám mây đen lượn lờ.

      “Hoàng tẩu… chuyện này, chuyện này… chỉ sợ…”

      “Vân Trọng, tháng trước, hoàng thượng giả trang thành tiểu thái giám cùng ngươi xuất cung, đến nơi nào? Bản cung nghĩ, thái hậu nhất định cảm thấy rất hứng thú.”

      “Khụ khụ… hoàng tẩu… Ngài quả là rất thích giỡn.”

      lúc hoàng hôn, Lư Vương Đoàn Vân Trọng dẫn theo hai tiểu thái giám cận thân xuất cung, bộ dạng giống như lửa đốt sau mông vậy.

      Bọn thị vệ canh gác ở cổng Triêu Dương, ai cũng trông thấy Lư Vương mặt mày đỏ bừng cùng tên tiểu thái giám cận thân của Lư Vương kia có vòng eo rất tròn.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 19
      XƯA NAY CHỈ THẤY NGƯỜI MỚI CƯỜI
      Editor: Docke

      Giữa mùa hạ, hoa sen nở, hoa phù dung cũng nở. Hoa phù dung trong Hiên La Điện ngày hôm đó giống như nở ba lần, lại tàn héo ba lần.

      Đoàn Vân Chướng ở trong Hiên La Điện chờ đợi lâu, rốt cuộc đợi nổi nữa.

      Đoàn Vân Trọng, cái tên tiểu tử này xưa nay làm việc lúc nào cũng khiến người khác an tâm. Đoàn Vân Chướng quyết định, chi bằng tự mình đến Hương La Điện xem chút cho thỏa đáng. muốn bãi giá đến Hương La Điện thăm dò tình tình, tình hình tự tìm đến cửa.

      Tố Phương quỳ giữa đại điện, toát mồ hôi, chân run rẩy.

      Bởi vì từ sau giờ ngọ, hoàng hậu gặp Lư Vương xong liền biến mất thấy. Trong nhà xí của Hương La Điện tìm thấy tiểu thái giám bị đánh ngất, mặc quần áo nữ nhân. Mà bọn thị vệ gác cổng Triêu Dương lại xác nhận, Lư Vương có kẻ mập mạp theo hầu.

      Giờ phút này, mặt Đoàn Vân Chướng còn đen hơn mặt Kim Phượng vài phần.

      Qua lâu, Đoàn Vân Chướng mới : “Chuyện này, trừ ngươi ra, còn có ai biết nữa ?”

      Tố Phương vội vàng dập đầu: “Cung nhân trong Hương La Điện đều rất kín miệng. Ngoại trừ nô tỳ cùng vài cung nhân ra, liền có ai biết nữa.”

      Đoàn Vân Chướng gật đầu: “Tuyệt đối phải giữ bí mật, đặc biệt là được để chuyện này truyền đến tai thái hậu.”

      “Vâng.”

      Tố Phương do dự hồi, lại hỏi: “Vậy hoàng hậu nương nương…”

      Đoàn Vân Chướng hít sâu hơi: “Đích thân trẫm, tìm nàng về.”

      Đoàn Vân Trọng, ngươi chết chắc rồi.

      ******

      Trong nhà của Thái Gia Cát ở ngõ hẻm Hoàng Gia chẳng có nhiều đồ đạc, nhưng có hai món đồ đặc biệt có nhiều, chính là ống thẻ bói toán và khăn thêu uyên ương. Ống thẻ là vật kiếm cơm của Thái Gia Cát, còn những chiếc khăn có thêu đôi uyên ương mập là do chính tay tú nương Vĩnh Phúc đen sẫm mập mạp thêu tặng.

      Thái Gia Cát là người tốt nổi tiếng gần xa. bày quầy bói quẻ xem tướng bên đường, chưa bao giờ điều may. Hàng xóm láng giềng đều biết, quẻ của Thái Gia Cát giống như cáo văn của Lễ Bộ, báo cáo năm của Hộ Bộ, tốt khoe xấu che. Tiểu Hắc Bàn nhà tú nương Vĩnh Phúc, lúc cũng được Thái Gia Cát bói cho quẻ. Thái Gia Cát suy đoán lâu, quả quyết Tiểu Hắc Bàn có phúc quý nhân, mệnh làm hoàng hậu.

      Việc này được đàm tiếu trong lúc nhàn rỗi khắp bốn con phố thành lân cận. Còn Thái Gia Cát, kể từ đó được mọi người truyền tụng là quẻ bói cát tường.

      Cho đến ngày, cửa hàng may vá trong ngõ hẻm Hoàng Gia được bán lại cho quả phụ đến từ Sơn Tây. Quả phụ này sửa lại cửa hàng may vá thành quán đậu hũ Tây Thi. Từ đó về sau, Khăn thêu uyên ương mập nhà Thái Gia Cát liền từ từ chuyển dời đến nhà đậu hũ Tây Thi. Đậu hũ non do đậu hũ Tây Thi làm, phần lớn cũng vào trong bụng Thái Gia Cát.

      Khăn thêu uyên ương mập từ đó cũng bị đậu hũ Tây Thi đặt ở đáy rương. Lại qua nửa năm, Thái Gia Cát rốt cuộc hạ quyết tâm, đem ống thẻ bói toán và cối xay mài đậu hũ hợp về mối. Còn khăn thêu uyên ương hoàn toàn bị quên lãng.

      Quẻ bói cát tường của Thái Gia Cát cũng rất tốt, những năm qua kiếm được ít tiền, tiệc mừng mở cũng khá lớn. Hàng xóm cả con đường đều được mời đến uống rượu mừng.

      Tú nương Vĩnh Phúc nghe có đứa con có mệnh làm hoàng hậu kia, rất thức thời, chạy đến bữa tiệc tham gia náo nhiệt.

      “Vĩnh Phúc, tâm tư của , ta biết. Có điều, dù sao ta cũng sắp thành hôn. chạy đến tiệc cưới của ta đập đồ, là muốn thế nào đây?” Thái Gia Cát cài bông hoa lụa đỏ to bằng chậu nước rửa mặt ở trước ngực, tận tình khuyên bảo Vĩnh Phúc.

      Các khách mời bắt đầu đến dự đông đủ, chứng kiến tiệc cưới có màn kịch đặc sắc như vậy, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.

      “Chuyện đó, đó chính là người tình cũ của Thái Gia Cát sao?”

      “Khó trách, nếu là ta, ta cũng chọn đậu hũ Tây Thi a.”

      “A nha nha, nữ nhân này đanh đá. Bị nam nhân bỏ rồi lại còn chạy đến tiệc cưới của người ta đập đồ!”

      Vĩnh Phúc giật mình nhìn những mảnh vỡ của ấm trà đất lăn lóc dưới nền nhà, đôi môi giật giật, nhưng cũng thốt ra lời nào.

      “Vĩnh Phúc, tuổi của cũng còn trẻ nữa, vì sao còn làm ra những chuyện như vậy?”

      Vĩnh Phúc liếm liếm đôi môi khô khốc. “Ngươi… phải là ngươi mời ta tới sao?”

      Thái Gia Cát kinh ngạc mở to hai mắt. “Ta mời tới, là nể tình láng giềng của chúng ta thôi. Ta mời đến uống chén rượu, chứ có mời đến đập đồ !”

      “Ta… Ta chỉ cẩn thận đụng phải…”

      Thái Gia Cát làm như nghe thấy lời giải thích của Vĩnh Phúc. “Ai, ra ta gửi thiệp mời cho chỉ là có ý tốt. Cho dù đến, ta cũng có thể lượng thứ. Có điều bây giờ làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, chẳng phải là nể mặt ta hay sao? Ai, Vĩnh Phúc, nếu đổi là người khác, e rằng lập tức đá ra khỏi cửa rồi. Nể tình cũng có chỗ đáng thương, ta thèm so đo với , nên thôi.”

      Mọi người gật đầu , với nhau. “Đúng vậy, cũng chỉ có Thái Gia Cát mới tốt bụng như vậy, lúc này mà còn có thể ôn tồn chuyện với ả.”

      Vĩnh Phúc chép miệng. “ phải ta chỉ làm vỡ cái ấm trà thôi sao?”

      Thái Gia Cát ý vị sâu xa thở dài, còn muốn gì nữa, tân nương tử đội khăn voan đỏ bên cạnh lại lấy tay vén khăn voan lên, : “ cái ấm trà? Đây phải là ấm trà bình thường! Cho dù ngươi , cũng phải đền tiền cái ấm trà cho ta trước!”

      Mọi người ồ lên: Bình trà này của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

      Đậu hũ Tây Thi ôm cái eo , vểnh đầu ngón tay nhặt lên mảnh vỡ: “Mọi người nhìn thử chút . Đây là ấm trà của hồi môn từ nhà mẹ đẻ ta, được nung từ lò gốm của ca ca, hai lượng bạc cái đây!”

      Ánh mắt hoa đào long lanh nước lại cuốn lấy người Vĩnh Phúc. “Chuyện phá hỏng tiệc cưới, ta và tướng công nhà ta truy cứu ngươi. Mau đền tiền .”

      Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn mảnh vỡ kia lâu, cũng nhìn ra nó đến tột cùng là được nung ra từ lò của ca ca hay đệ đệ. Nhưng đậu hũ Tây Thi rất hùng hồn, Vĩnh Phúc cũng đành cam chịu, sờ soạng vào trong tay áo.

      Sờ soạng hồi lâu, chỉ mò ra được đồng bạc.

      “Lão Thái a, hôm nay ta tới là để uống rượu mừng, người đâu có mang theo tiền?” Vĩnh Phúc đáng thương nhìn qua Thái Gia Cát.

      Thái Gia Cát có chút mềm lòng, nhận ít tiền bạc đó rồi : “Nương tử, đồng đồng . Phần còn thiếu, để hôm nào ấy trả sau vậy.”

      được!” Hàng lông mày của Đậu hũ Tây Thi dựng đứng lên. “Ai biết hôm khác ả còn thừa nhận khoản nợ này hay ? Trừ phi, bắt ả phải đồng ý ngay tại chỗ!”

      “Đúng đó, lập giấy tờ !”

      “Viết giấy vay nợ !”

      Mọi người trong đám tiệc và cả mấy người trẻ tuổi đường phố đều cười hì hì, ồn ào hùa theo.

      Vĩnh Phúc tựa như con mèo già yếu, bị bức đên góc khuất.

      “Ta…”

      “Chuyện đó… Các vị dân chúng…” vị thiếu niên công tử mặc áo gấm đeo ngọc, từ đám người bên ngoài hì hục chui vào, trong tay cầm cây quạt, định gì đó tiếng quát như sấm vang lên.

      “Viết cái miệng của mẹ ngươi đó!”

      Mặt của thiếu niên công tử lập tức như cà nhiễm sương, trắng bạch như xác chết. xoay người, nhìn qua xuất xứ của thanh kia, ánh mắt léo sáng hào quang thể tin được. “Hoàng tẩu…”

      Tiếng ‘hoàng tẩu’ nho lập tức bị bao phủ bởi tiếng kinh hô của mọi người. đen sẫm mập mạp hùng hùng hổ hỗ tách đám đông ra làm hai, tới trước mặt Vĩnh Phúc.

      “Mẹ!”

      Vĩnh Phúc kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc Bàn trước mắt, bất luận là hình dáng hay chi tiết đều giống mình như đúc, lâu, từ đôi mắt trôi xuống hai dòng lệ.

      “Hắc Bàn…”

      “Mẹ!” Ánh mắt Kim Phượng cũng ươn ướt. Nàng đưa tay ôm lấy người mẹ đen sẫm mập mạp của mình, qua hồi lâu mới chậm rãi buông ra.

      “Con ngoan của ta, cuối cùng con cũng trở lại!” Vĩnh Phúc nín khóc mà cười.

      “Mẹ à…” Kim Phượng tha thiết nhìn đôi mắt Vĩnh Phúc, thở dài hơi. “Chuột bái đường có cái gì hay mà xem? Tại sao lại chạy đến đây chuốc phiền vào thân?”

      Đôi mắt hoa đào của đậu hũ Tây Thi lập tức biến thành hình tam giác. “Ngươi mắng ai đó?”

      Ánh mắt Kim Phượng nhàng bao trùm lấy thân hình của đậu hũ Tây Thi, quét lượt từ xuống dưới. hồi lâu, nàng thờ ơ cười rộ lên. “Ngươi ta mắng ai?”

      Đậu hũ Tây Thi đanh mặt lại. “Hai mẹ con các ngươi hôm nay muốn đến phá hoại đúng ?”

      “Đương nhiên phải.” Kim Phượng lắc đầu.

      Sắc mặt đậu hũ Tây Thi hơi dịu xuống, cho rằng Kim Phượng vài lời chịu thua gì đó.

      Nhưng Kim Phượng lại thản nhiên : “Mẹ ta tới uống rượu mừng, ta mới là đến phá hoại.”

      Nàng bốc mảnh vỡ ấm trà vừa rồi đậu hũ Tây Thi vừa mới cầm lên, nhìn chăm chú: “Hai lượng bạc cái?”

      “Vân Trọng, người ngươi có bao nhiêu bạc?”

      Đoàn Vân Trọng đau khổ, dâng lên cái túi dắt bên hông của mình.

      Kim Phượng cũng khách khí, từ bên trong lấy ra hai đĩnh vàng ròng, quăng xuống bàn. “Tất cả ấm trà ở đây, ta bao hết.”

      “Vân Trọng, đập.” Tiếng căn dặn thờ ơ vừa lọt vào lỗ tai Đoàn Vân Trọng, Đoàn Vân Trọng còn chưa kịp phản ứng, ấm trà vỡ tan bên chân .

      “Hoàng…” Đoàn Vân Trọng bị dọa. gặp qua nữ nhân kiều quyến rũ, nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào điên khùng to gan như vậy.

      “Ngươi đập, là muốn bắt mình ta đập nát hết chúng hay sao?” Kim Phượng vuốt vuốt tay, sau đó lại nắm lên hai ấm trà bàn bên cạnh, ném mạnh xuống đất.

      “…” Mọi người ngây ra như phỗng.

      Đậu hũ Tây Thi cùng Thái Gia Cát đều há to miệng, biết là bị khí thế của Kim Phượng áp chế, hay là bị hai đĩnh vàng ròng kia làm cho đứng hình.

      Đoàn Vân Trọng theo dõi hoàng tẩu Hắc Bàn nhà mình thế như chẻ tre, bỗng dưng trong lòng dâng lên cảm xúc hào hùng vô hạn.

      “Được, chúng ta cùng đập!”

      Mọi người tiếp tục ngây ra như phỗng.

      Tiệc cưới, còn quan trọng nữa.

      Quan trọng là, hai thiếu nam thiếu nữ thái quá này, có phải là hai người điên đây?

      Khi Đoàn Vân Chướng trải qua trăm đắng ngàn cay, rốt cuộc cẩn thận thăm dò tìm hiểu nguồn gốc, tìm được địa phương thần kỳ có tên là ngõ hẻm Hoàng Gia này, cục diện vượt qua khỏi tầm khống chế của mọi người.

      chứng kiến đệ đệ hiền hòa đáng của ở trước mặt đám đông đứng xem bên ngoài, chộp lấy bình sứ ném mạnh xuống đất, vừa ném vừa kêu to:

      “Hai lượng bạc cái!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :