1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN - Giáo Ưởng (76 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 10:
      NGÀY LÀNH THỊ TẨM BIẾT LÀM SAO
      Editor: Docke

      Dạo gần đây, trong tháng luôn luôn có vài ngày như vậy, Kim Phượng được ngủ ngon. Nguyên nhân, cũng phải bởi vì mỗi tháng có quý hồng nương nương (kinh nguyệt) đến thăm.

      Kim Phượng được ngủ ngon, là vì hoàng đế bệ hạ Đoàn Vân Chướng.

      Lần trước, sau khi nàng cùng Đoàn Vân Chướng đồng cam cộng khổ chạy hết ba vòng hoàng thành, cũng biết dây thần kinh nào của Thái hậu nương nương bị đặt sai chỗ mà lệnh cho nữ quan mỗi tháng sắp xếp hai ngày cho nàng thị tẩm.

      Vì vậy, nàng liền thị tẩm. (thị tẩm: hầu hạ hoàng thượng ngủ và xxyy)

      Đối với chuyện thị tẩm này, kỳ thực Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng đều thập phần u mê.

      Đoàn Vân Chướng mỗi tháng có hai ngày bị cung nhân đưa đến Hương La Điện. Sau đó ở trước mặt nàng, bị bóc lột chỉ còn lại lớp áo trong, lại ở trước mặt nàng, công khai nằm lên phượng giường của nàng, đắp chăn, sau đó… lập tức chạy đánh cờ cùng Chu Công (ngủ khò khò). Kim Phượng đành phải nơm nớp lo sợ chờ lão nhân gia ngủ say, cẩn thận nhắc góc chăn lên, tận sức đem thân hình mượt mà của mình núp ở góc giường.

      Chuyện này vốn cũng có vấn đề gì. Phượng giường của hoàng hậu lớn đến mức đủ cho năm sáu người xúm vào chơi mạt chược.

      Nhưng hận nhất chính là, nếp ngủ của tên tiểu tử chết bầm kia quá xấu! Sau khi Kim Phượng bị đạp xuống giường đến lần thứ bảy, rốt cuộc cam chịu số phận, từ bỏ ý định bò lên giường trở lại.

      Nằm sàn nhà lạnh lẽo hai ngày, Hoàng hậu nương nương quá mức ưu phiền.

      “Hoàng thượng, hay là, ngài trở về Hiên La Điện mà ngủ ?” Ngày hôm đó, rốt cuộc Kim Phượng cũng lấy đủ dũng khí, đưa ra lời khẩn cầu chôn dấu từ đáy lòng lâu với Đoàn Vân Chướng.

      Đoàn Vân Chướng lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi cho rằng trẫm vui lắm sao? Nếu phải mẫu hậu hạ chỉ, trẫm cũng chẳng thèm ngủ chung giường với ngươi đâu.” nhíu mày, “Có điều, , hai người ngủ, hình như so với người ngủ cũng có gì khác biệt.”

      Kim Phượng vừa đau vừa tức nghĩ, đương nhiên có gì khác biệt, ngài vẫn là mình ngủ giường lớn phải sao?

      “Có điều.” Đoàn Vân Chướng : “Nếu ngươi có thể làm cho mẫu hậu thay đổi chủ ý, ta trả lại chiếc giường cho ngươi.”

      “Thần thiếp… làm sao có thể sửa lại chủ ý của Thái hậu nương nương?”

      “Chuyện này trẫm cần biết. Hoàng hậu, cái này phải xem năng lực của ngươi.” Hoàng đế bệ hạ quá mức vui mừng.

      Kim PHượng bừng tỉnh hiểu ra. Bàn chân đá mình xuống giường mỗi đêm, tuyệt đối là cố ý.

      Tiểu tử chết bầm này, tuổi còn trẻ mà tâm cơ trầm như vậy rồi.

      “Hoàng thượng, trễ thế này mà ngài còn đến đây, chính là vì muốn cắn hết hạt dưa trong nội cung của thần thiếp sao?” Đôi môi Kim PHượng run rẩy. Nàng mất tâm tư sai ngự thiện phòng dùng hoa quế trộn hồi hương tám cánh để xào hạt dưa, vậy mà thoáng cái lại bị hoàng đế bệ hạ cắn sạch.

      Đoàn Vân Chướng chép chép miệng: “Chẳng biết tại sao, trẫm cảm thấy hạt dưa trong cung hoàng hậu đặc biệt thơm ngon, giường ngủ trong cung hoàng hậu cũng đặc biệt thoải mái. Chi bằng… hôm nay trẫm ngủ lại chỗ của hoàng hậu nhỉ?”

      Mặt Kim Phượng lập tức xanh mét.

      Đoàn Vân Chướng cười tủm tỉm : “Hoàng hậu, nên nghỉ ngơi sớm .” Phủi phủi long bào, hồi cung.

      Kim Phượng hậm hực ngồi bên mép phượng giường, hỏi Tố Phương: “Ngươi xem, hoàng đế cùng bản cung, vì sao cứ nhất định phải ngủ chung đây?”

      Tố Phương đỏ mặt: “Chuyện này… bên trong chuyện này có học vấn… Nô tỳ cũng nên .”

      Kim Phượng hai mắt sáng ngời: “Học vấn? Ngụy thái phó cực kỳ có học vấn. Ngày mai lên lớp, ta hỏi ông.”

      Tố Phương càng đỏ mặt hơn.

      Ngụy thái phó đáng thương.

      Nhưng mà, dạy học, truyền đạo thụ nghiệp, hay những người giải thích nghi hoặc cũng giống nhau thôi. Giải thích nghi hoặc, phải là trách nhiệm của Ngụy thái phó hay sao. Nghĩ tới đây, Tố Phương cũng cảm thấy lương tâm thoải mái phần nào.

      ******

      Lại hôm đó, Ngụy Thái phó vốn nản lòng thoái chí, ngay cả kim thước ngự tứ cũng cần, dự định cáo lão hồi hương. Nhưng vừa về đến nhà, trong nội cung liền truyền ra tin tức, hoàng đế tự mình chạy ba vòng hoàng thành. Ban đầu Ngụy thái phó kinh hãi, sau lại mừng rỡ. Nghe Ngụy thái phó nhốt mình trong thư phòng uống chút rượu, đứng sau cửa sổ phòng phát tác men say, còn lớn tiếng la to: “Đây là phúc của triều đình ta, phúc của xã tắc!”

      Về sau, là Thái phó phu nhân tự mình đạp cửa, xách lão nhân gia ra ngoài.

      Ngụy thái phó tỉnh rượu, ngày hôm sau tinh thần lại phất chấn như xưa. Lên lớp nhìn thấy hoàng thượng hoàng hậu, ràng lộ ra nụ cười thản nhiên. Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đều hoảng sợ mất mấy ngày mới an định lại tâm thần.

      Trong lòng Ngụy thái phó vẫn suy nghĩ: Hai người đế hậu này, đều phải là nhân vật bình thường a. Đương nhiên, chuyện Kim Phượng bị ép buộc làm cho xong từ đầu đến cuối, ông chẳng hề hay biết chút nào.

      Hôm đó, Ngụy Thái phó lại hân hoan lên lớp, giảng về Chu Lễ. Giảng say sưa bốn chữ ‘Lễ thể bỏ” có sách, mách có chứng, rốt cuộc cũng chịu thả cả lớp tan học. Ngụy Thái phó định thu dọn sách vở xuất cung, lại thấy hoàng hậu nương nương đứng trước bàn mình, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, dường như có chuyện gì vô cùng khó .

      “Nương nương có chuyện muốn ư?”

      Kim Phượng chần chừ lúc: “Lão sư, bản cung có vấn đề, đúng là có liên quan đến ‘Lễ thể bỏ’.”

      Tinh thần Ngụy Thái phó tỉnh táo: “Mời nương nương cứ .”

      “‘Lễ thể bỏ’ bốn chữ này có phải là hoàn toàn thể thương lượng?”

      Ngụy Thái phó nghiêm mặt : “Lễ quân giả to lớn vô cùng. là lễ, dĩ nhiên là kết cấu làm việc, sao có thể xem mà phế bỏ?”

      Kim Phượng khổ sở: “Tất cả ‘Lễ’ đều thể phế bỏ hay sao?”

      Ngụy Thái phó suy nghĩ chút: “Cũng hẳn, còn phải xem thái độ của người hành lễ như thế nào nữa. ‘Lễ Ký’ có viết, ‘Lễ’ là để xác định quen thân hay sơ, xét ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ đúng và sai. Còn nếu thể xác định thân hay sơ, xét ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ đúng và sai, bằng bỏ .” (Lễ ký, hay Kinh Lễ là 1 quyển trong bộ Ngũ Kinh của Khổng Tử, tương truyền do các môn đệ của Khổng Tử thời Chiến Quốc viết, ghi chép các lễ nghi thời trước)

      Kim Phượng cúi đầu, nhíu mày hồi lâu: “Lão sư, vậy tại sao bản cung cùng hoàng thượng lại phải ngủ chung giường làm gì? Chẳng lẽ chúng ta ngủ chung có thể xác định thân hay sơ, xét ngờ vực, phân biệt giống nhau và khác nhau, tỏ đúng và sai ư?”

      Nghiên mài mực hình hoa sen được Ngụy thái phó vô cùng thích ‘ba’ tiếng rơi xuống đất, nát bấy.

      “Lão sư, lão sư?”

      Ngụy thái phó rốt cuộc hoàn hồn, còn chưa kịp đau lòng vì cái nghiên mực của mình, trong miệng lắp bắp khó : “Chuyện này là… Nhân luân…” (Nhân luân: luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, an hem, bạn bè trong xã hội phong kiến cũ) “Vì sao ngủ chung lại là nhân luân?”

      “Hoàng hậu nương nương… học vấn trong vấn đề này…”

      “Bản cung biết trong này có học vấn. Lão sư là người cực kỳ có học vấn đương triều, nhất định biết đáp án.”

      Ngụy thái phó bắt đầu xé rách vẻ đẹp bộ râu của mình.

      “Nương nương…Ai cũng có chuyên môn của mình, chuyện này, phiền ngài hỏi Hoa thái y .”

      Ngụy thái phó ôm lấy sách vở, chạy trối chết. Bóng lưng giống như con thỏ già bị chó sói đuổi giết.

      Hoàng hậu nương nương suy nghĩ lại, quyết định lúc hồi cung vòng chuyến đến Thái Y Viện.

      ******

      Hoa Thái Y chính là lão thái y cao cấp nhất trong Thái Y Viện. Bộ râu của ông cũng chẳng thua kém gì của Ngụy Thái phó. Hoa thái y tổng cộng khám cho Kim Phượng hai lần. lần là vì ăn thịt dê do Hồi Cương tiến cống cẩn thận bị bội thực, lần chính là sau khi bị hoàng đế vô đức kia lôi kéo chạy ba vòng cổng thành trở về.

      Nghe hoàng hậu nương nương đích thân giá lâm, Hoa thái y vội vàng ném đống dược liệu kiểm tra trong tay xuống, vội vàng đón tiếp.

      Vào Sách Dược Phòng, liền thấy hoàng hậu nương nương cầm quyển sách vẽ châm cứu lật xem những hình người bên trong. Hoa thái y quỳ phịch xuống đất: “Nương nương, cuốn sách này nên xem!”

      Kim Phượng kinh ngạc: “Vì sao?”

      “Cuốn này rất bất nhã!”

      Kim Phượng có chút lưu luyến liếc nhìn hình người bị đánh dấu chấm toàn thân bên trong, cuối cùng cũng đóng sách lại.

      Hoa thái y lau mồ hôi: “ biết hoàng hậu nương nương giá lâm, có gì căn dặn?”

      Kim Phượng thân thiện dìu Hoa thái y đứng lên: “ dám giấu diếm, đúng là có chuyện muốn thỉnh giáo thái y. Hôm nay bản cung hỏi Ngụy Thái phó, Ngụy thái phó lại chuyện này cần phải hỏi ngài mới được.”

      Hoa thái y mỉm cười: “Chắc là vấn đề có liên quan đến dưỡng sinh, xin nương nương cứ hỏi.”

      Kim Phượng nhếch miệng: “Kỳ cũng phải là chuyện to tát gì. Bản cung chỉ muốn biết, hỏi vì sao bản cung nhất định phải ngủ chung giường với hoàng thượng đây?”

      “Hắc?” Hoa thái y cho rằng mình nghe lầm.

      “Bản cung muốn hỏi, vì sao bản cung nhất định phải cùng hoàng thượng ngủ…”

      “Nương nương!” Hoa thái y biết ăn gan hổ ở đâu, quỳ rạp xuống đất, cứng rắn cắt đứt lời vàng ngọc của Hoàng hậu nương nương.

      “Chuyện này… Chuyện này… Thực thần có khả năng giải đáp…”

      Mặc dù tính tình của Kim Phượng rất tốt, giờ phút này cũng kiềm chế được. vấn đề chẳng lấy gì là to tát, vậy mà bắt nàng hỏi vòng, ai ấy đều làm ra bộ dáng thế này thế nọ là sao.

      “Hoa thái y, hôm nay ngài cần phải việc này cho bản cung biết! Nếu ngài còn dám kêu bản cung hỏi lung tung chỗ khác …” Kim Phượng u ám hừ tiếng, Hắc Bàn cũng biết nổi cáu đấy!

      Hoa thái y, trong nháy mắt, làm như già mất vài tuổi. “Thần… Thần sao dám để hoàng hậu nương nương nhọc thân hỏi người khác…”

      “Vậy ngài tự mình giải đáp .”

      Hoa thái y siết chặt vạt áo, quỳ thẳng dậy nổi. “Nương nương…”

      “Trong đầu ngài còn biết bản cung là nương nương ư?”

      Hoa thái y nước mắt lã chã. hồi lâu, ông từ dưới đất đứng lên, đến giá sách rút ra quyển, dâng lên trước mặt hoàng hậu nương nương.

      “Đáp án, tất cả đều nằm trong quyển sách này.”

      Kim Phượng để mắt đảo qua, chính là quyển “Tam nguyên diên thọ tham tán thư”.

      “Nương nương mời xem… Mời xem những phần được khoanh tròn chú thích bằng bút chu sa trong sách.” Nét mặt già nua của Hoa thái y ửng đỏ. Qua tuổi năm mươi, dưới lệnh cưỡng chế của Hoa phu nhân, Hoa thái y thể bắt đầu nghiên cứu cặn kẽ ít cuốn sách.

      Năm tháng buông tha người a.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 11:
      DỤC THỂ, TUYỆT ĐỐI THỂ SỚM
      Editor: Docke

      Kim Phượng tốn ba ngày, cuối cùng cũng nghiên cứu xong những phần khoanh tròn được Hoa thái y chú thích, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động.

      Đột nhiên phát giác mười ba năm qua, mình đều sống trong lừa dối. Khi còn bé, nàng hỏi mẹ, trẻ con được sinh ra từ đâu. Mẹ ngập ngừng nửa ngày, là từ hồ Thái Dịch của hoàng cung trôi đến Củng Khê, lại từ Củng Khê trôi đến sông Đông Lương, cứ vậy mà trôi ra ngoài.

      Lời còn văng vẳng bên tai, Kim Phượng giận sôi lên.

      Nhưng cũng nhờ vậy mà lúc tiến cung nàng cảm thấy bình tĩnh hơn, vì cứ nghĩ lúc sơ sinh mình từng trôi qua hoàng cung rồi.

      Hôm nay đọc được quyển sách này, ích lợi rất nhiều, cũng khiến nàng hiểu được vì sao Tố Phương, Ngụy thái phó cùng Hoa thái y lại có bộ dạng sống bằng chết, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ đáng thương.

      Kim Phượng thở dài. Bất luận thế nào, tóm lại cũng khiến nàng nghĩ ra được diệu kế có thể đuổi hoàng đế Đoàn Vân Chướng ra khỏi phượng giường của mình.

      Vì vậy hôm đó, Kim Phượng khai phá trời đất, chủ động tìm đến tẩm cung của Đoàn Vân Chướng.

      “Hoàng hậu có việc?” Đoàn Vân Chướng vừa mới hạ triều, thay quần áo.

      Kim Phượng trông thấy bên cạnh có đến bảy tám cung nhân vây quanh, liền ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đoàn Vân Chướng. Đoàn Vân Chướng thấy vẻ mặt nàng cổ quái, liền cùng nàng núp ra phía sau cột trụ màu son, chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán.

      “Thiếp có cách.”

      ư?” Đoàn Vân Chướng mừng rỡ.

      “Nhưng ngài phải đồng ý hy sinh chút.”

      Đoàn Vân Chướng nhíu mày.

      “Yên tâm, chỉ hy sinh chút xíu thôi. Thiếp cần ngài bôi phấn trắng lên mặt, đến cung thái hậu phen.”

      Đoàn Vân Chướng hoài nghi nhìn nàng chằm chằm: “ ư?”

      Kim Phượng thề thốt: “Ai lừa ngài là con chó con.”

      “…” Nghe nàng thề độc, Đoàn Vân Chướng đành phải tin nàng.

      Vì vậy, Kim Phượng liền dẫn Đoàn Vân Chướng trở về cung của mình thoa phấn thơm.

      Da dẻ của Đoàn Vân Chướng ngày thường cũng đến mức trắng nõn, cho nên Kim Phượng cần phí bao nhiêu sức lực có thể thoa đầy phấn trắng lên mặt , chỉ chừa lại hai quầng mắt ảm đạm, trông rất giống con ma bệnh gầy ốm. Nhìn Đoàn Vân Chướng trong gương, Kim Phượng hì hì tiếng bật cười. Nàng nghĩ ngày thường Đoàn Vân Chướng luôn tỏ ra sung sức, hôm nay hóa trang phấn trắng, rất giống tên công tử bột yếu đuối.

      Đoàn Vân Chướng bỗng dưng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nụ cười bất hảo của Kim Phượng.

      “Ngươi lại mưu gì vậy?”

      Kim Phượng rất vô tội: “ có, hoàn toàn có.”

      Trong lòng Đoàn Vân Chướng trầm xuống vài phần. Nàng có, lại càng vững tin là có.

      Nha đầu Hắc Bàn này, trong ngày thường cầm khang nắm điều, có vẻ ngay thẳng chính trực, nhưng đôi khi lại toát ra chút suy nghĩ làm cho người ta líu lưỡi. Trong khi ngươi bị bỉ ổi của nàng chấn kinh đến tột điểm, nàng lại nhanh chóng trở lại bộ dạng chính phái, còn khiến ngươi cảm thấy ngươi nghĩ nàng bỉ ổi như vậy, ra là vì ngươi quá bỉ ổi.

      nữ nhân nguy hiểm.

      Kim Phượng hoàn toàn biết Đoàn Vân Chướng oán thầm. Nàng mang đến quyển “Tam Nguyên diên thọ tham tán thư” chuẩn bị sẵn, nhét vào trong tay áo Đoàn Vân Chướng.

      “Hoàng thượng, ngài phải làm bộ như hề sợ hãi, mang theo quyển sách đến cung thái hậu.”

      “Tại sao?”

      Kim Phượng mỉm cười, đầy ý vị sâu xa: “ thể , thể được, kẻ sĩ ắt có mưu hay.”

      sống lưng Đoàn Vân Chướng lên cảm giác rờn rợn.

      ******

      Đoàn Vân Chướng đến thỉnh an thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương vừa thấy , hai dòng lệ rơi xuống.

      “Hoàng nhi, mấy ngày gặp, sao con… vì sao lại ra nông nỗi này…” Sắc mặt trắng bệch, mí mắt thâm quầng, đây ràng là triệu chứng bệnh vào đến tận xương tủy rồi a.

      “Người đâu, mau truyền thái y!”

      Đoàn Vân Chướng vội vàng ngăn cản thái hậu: “Mẫu hậu, cần. Đều là do Hắc Bàn chơi mánh, cần để ý.”

      Thái hậu nương nương chưa hoàn hồn, nhất thời biết làm thế nào mới phải.

      Đoàn Vân Chướng bẩm báo lại thái hậu tình hình học hành tiến triển trong mấy ngày nay. Thấy thái hậu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình, khỏi toàn thân mất hết tự nhiên. xoa bóp quyển sách trong tay áo, cắn răng, cứ tin Tiểu Hắc Bàn kia lần vậy!

      Vì vậy lặng lẽ đặt sách ra sau lưng, rồi cáo từ thái hậu.

      Thái hậu nghĩ dối, càng nghĩ lại càng hồ đồ. Lúc này, nội thị ở bên cạnh lại : “Hoàng thượng để quên vật gì kìa?”

      Thái hậu trong lòng khẽ động, liền nhìn thấy mặt ghế Đoàn Vân Chướng vừa ngồi quả nhiên có đặt quyển sách.

      “Lấy đến cho ta xem.” Trong lòng thái hậu dâng lên dự cảm khó hiểu.

      Quyển sách kia trông rất bình thường, nhưng chính giữa có trang sách bị gấp lại. Thái hậu mở ra xem, liền trông thấy trang sách đó có đoạn văn được khoanh tròn bằng bút chu sa.

      Chỉ trong nháy mắt, mặt Thái hậu biến thành màu đất.

      hồi lâu, thái hậu như thú mẹ bị mất con, hét ầm lên: “Truyền nữ quan, mau truyền nữ quan!”

      Hôm sau, Kim Phượng liền nhận được tin, bắt đầu ngay từ hôm nay nàng cần phải thị tẩm nữa.

      Bất cứ ai cũng cho phép thị tẩm.

      Đoàn Vân Chướng thấy hơi kỳ lạ, liền chạy như bay đến hỏi nàng, rốt cuộc dùng cách gì vậy.

      Kim Phượng chỉ cười . Nàng biết , nếu Đoàn Vân Chướng phát ra , đoán chừng phát đập chết nàng.

      Còn Thái hậu nương nương, rốt cuộc thấy được đạo lý ‘Dục tốc bất đạt’.

      Đoạn văn được khoanh tròn bằng bút chu sa có nội dung như sau:

      “Nam phá dương quá sớm tổn thương đến tinh khí; Nữ phá quá sớm hại đến huyết mạch. Sách dặn: Tinh chưa thông mà ngự nữ để thông tinh ngũ thể có chỗ bất mãn, tương lai gặp nạn bệnh tật.”

      Kim Phượng lặng yên nghĩ: Kiến thức, chính là lực lượng.

      ******

      Trải qua chuyện này, thái độ của thái hậu nương nương đối với Kim Phượng thay đổi rất nhiều.

      Thái hậu nương nương luôn luôn để tâm lưu ý đến Kim Phượng. Lúc trước, đối với Thái hậu nương nương mà , Kim Phượng là ký hiệu, là con rối gỗ, là tấm bùa vàng viết năm chữ to “Con Uy Quốc công”. Nhưng hôm nay, Kim Phượng thành nồi dầu sôi ở trong lòng bà.

      Ngoại trừ lần trước đoạt thước của Ngụy thái phó, cho tới bây giờ Kim Phượng cũng gây ra chuyện gì khác nữa. Nhưng Kim Phượng cũng tích lũy từng tháng từng ngày, từng giọt từng giọt thẩm thấu vào cuộc sống sinh hoạt của Hoàng đế, dần dần có được cảm giác tồn tại. Điều này làm cho bà kinh tâm.

      Đó chỉ bởi vì Kim Phượng là con của Lưu Hiết, mà bởi vì Kim Phượng là người làm cho bà hoàn toàn thể nắm bắt được. Vào những lúc ngươi sắp quên lãng nàng, nàng luôn làm cho ngươi giật mình kinh sợ hiểu ra, kỳ nàng vẫn luôn ở đây.

      “Nghe dạo này Hoàng đế thường xuyên đến cung của ngươi? Thậm chí còn chuyên cần hơn cả đến thỉnh an ai gia nữa?” Thái hậu nương nương rốt cuộc kềm nén được, quẳng xuống lời ngay trước mặt Kim Phượng.

      Kim Phượng giật mình, cảm thấy lời của Thái hậu có ý muốn khởi binh hỏi tội.

      “Dạ đâu có. Hoàng thượng chỉ vì thích món hạt dưa do nội cung thần thiếp xào chế, ngẫu nhiên đến đòi chút thôi.”

      Thái hậu nheo mắt suy nghĩ: “Là vậy ư. Nếu hoàng thượng thích hạt dưa ở chỗ ngươi, ngươi thường xuyên làm thêm chút dâng đến nội cung của ngài là được rồi. Đừng để đường đường là thiên tử mà phải tự mình đến nội cung của ngươi đòi hỏi, còn ra thể thống gì?”

      Kim Phượng hiểu, ý bà muốn nàng phải cách xa hoàng đế chút.

      Có lẽ chuyện “Tam Nguyên diên thọ tham tán thư’ lần trước hù thái hậu sợ rồi.

      Kim Phượng suy nghĩ chút, cũng chỉ có thể đáp lại câu: “Vâng.”

      “Hoàng hậu, ngươi mười ba tuổi rồi đúng ?”

      “Gần mười bốn rồi ạ.”

      “Đúng vậy, hoàng đế cũng mười lăm tuổi.” Thái hậu nương nương cảm thán.

      “Hoàng hậu, trong hậu cung này, tất cả mọi chuyện lớn đều cực kỳ phức tạp. mình ai gia, có khi cũng cảm thấy phải cố gắng hết sức.”

      “Thái hậu, phải còn có Từ thái phi đó sao.”

      “Từ thái phi, việc dạy bảo con trai đủ dành hết thời gian lẫn quan tâm của muội ấy rồi, làm sao còn có thể giúp ai gia được?”

      Kim Phượng nhíu mày, rốt cuộc là thái hậu có ý gì đây?

      Tại sao cứ phải những lời trong thoại có thoại (câu có chứa hàm ý khác) như vậy nhỉ. Nàng mới mười bốn tuổi thôi, chứ có phải là bốn mươi bốn tuổi đâu. Cứ bắt nàng phải đoán tâm tư, nàng già rất nhanh cho xem.

      Kim Phượng suy nghĩ hồi lâu mà vẫn hiểu, đành phải thử dò xét, hỏi: “Thái hậu có cần tìm Hoa thái y khám thử . Hình như ông ấy có rất nhiều kiến thức về phượng diện dưỡng sinh.”

      Thái hậu ho tiếng: “Hoàng hậu à, vì sao ngươi lại hiểu cho tâm tư cho ai gia vậy?”

      Ta cũng đâu phải là con giun ở trong bụng ngài…

      “Thần thiếp ngu dốt…”

      “Ai gia cũng cảm thấy ngươi quả có hơi ngu dốt. Ai, kêu ai gia làm thế nào yên tâm giao hoàng thượng cho ngươi đây?”

      “…” Kim Phượng cúi đầu.

      “Thế này , bắt đầu từ ngày mai, ngươi cứ tới đây theo ai gia học chút phương pháp quản lý hậu cung. Về phía hoàng thượng, kêu ngài cần đến Hương La Điện tìm ngươi, cứ trực tiếp đến đây là được. Bên chỗ Ngụy Thái phó, ngươi cũng cần đến đó nữa. Thân là hoàng hậu, phải học nhiều chút đạo làm hoàng hậu mới là quan trọng nhất.”

      “Thái hậu…”

      Thái hậu vuốt ngực, thần sắc mệt mỏi ho lên hai tiếng: “Thế nào, ngươi muốn?”

      Kim Phượng nhận ra, muốn, chính là bất hiếu.

      “Thần thiếp xin vâng.”

      ******

      Kim Phượng muốn. Nhưng Kim Phượng dám nghịch lại ý tứ của thái hậu, đành phải từ biệt Ngụy lão sư đáng kính, nhảy sang làm học trò của thái hậu lão sư.

      Kim Phượng còn tưởng rằng, cho dù theo bọn Đoàn Vân Chướng và Đoàn Vân Trọng lên lớp, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Ngụy Thái phó trong cung, có vấn đề gì cũng có thể hỏi được.

      Nhưng Kim Phượng lại ngờ, chưa đầy tháng, Ngụy thái phó liền bị tước chức thái phó, đuổi ra khỏi cung.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 12:
      NGÀY LÀM THẦY, CẢ ĐỜI LÀM THẦY
      Editor: Docke

      Nguyên do chuyện này, là vì Ngụy thái phó đắc tội với Uy Quốc công, Quốc trượng đại nhân Lưu Hiết.

      Mấy ngày trước ở trong triều, Uy Quốc công phát biểu thao thao bất tuyệt, lưu loát gần ngàn chữ. Tổng thể ý tứ chính là: Quốc gia tại có tiền, nhân dân tại giàu có, muốn tăng thêm phần thuế, nhất là ở địa phương Giang Nam đời giàu có và đông đúc. Mỗi năm, hộ nào vượt qua mười hai người, lại phải tăng thêm phần thuế.

      Tăng thuế, dùng để làm gì? Dùng để mở rộng trang bị quân .

      Chuyện tăng thuế này, từ xưa đến nay đều bị sử gia căm thù đến tận xương tủy, dân chúng mắng nhiếc ngừng. Mà người làm thần tử lại dám tâu lên thỉnh cầu tăng thuế, ở trong triều cũng là chưa từng có.

      Cuộc sống dân chúng khó khăn, vất vả lắm những năm gần đây mới trôi qua khá hơn chút, lại muốn tăng thuế, còn là vì đánh trận mà chinh phạt thuế. Chuyện này, từ lý do cho đến mục đích, đều khó làm cho kẻ dưới phục tùng.

      Nhưng chính sách tăng thu nhập thuế khóa lại nhanh chóng được phổ biến từ trung ương cho đến địa phương. vì cái gì khác, đơn giản là vì chính sách này do Uy Quốc công đích thân định ra.

      Thái hậu nương nương cùng hoàng thượng mặc dù đều đồng ý việc tăng thuế vào lúc này, nhưng cũng thể tránh được.

      Mấy ngày sau, Ngụy Thái phó tại Thượng Thư Phòng đúng lúc giảng đến vấn đề thu thuế, nhịn được liền đá đến tình hình chính trị đương thời. Trong lúc năng kích động, ngay cả nhã nhặn cũng để ý, trực tiếp hỏi thăm đến lệnh đường của hoàng hậu Uy quốc công.

      Chuyện này, chữ cũng lọt, truyền thẳng đến tai Uy Quốc công.

      Vì vậy, ngay hôm sau, Uy Quốc công liền xin Hoàng thượng hạ chỉ, miễn chức Thái phó của Ngụy Hương Châu, cũng lệnh vĩnh viễn thể vào cung.

      Đoàn Vân Chướng cố ý đè bản tấu phỏng tay ấy ở dưới cùng, nhưng rốt cuộc vẫn phải cầm lên định đoạt. Thái hậu nương nương mặc dù buông rèm chấp chính, nhưng chuyện triều chính bà cũng rất khó quyết định.

      Đoàn Vân Chướng trái lo phải nghĩ, đành phải quay sang với nội thị thân cận Tiểu Tôn Tử: “Tuyên Long Nguyệt Vương gia vào cung!”

      ******

      Long Nguyệt Vương gia Đoàn Long Nguyệt ra cũng có phong hào, là Thích Vương. Nhưng cái chữ “Thích” kia mọi người quen gọi cũng thích viết. Thích Vương liền bị gọi thành Long Nguyệt Vương gia. Đoàn Long Nguyệt làm vương gia nhàn tản quả là danh xứng với thực. Ở Giang Nam, ông ở lần liền ở đến nửa năm. Ba ngày trước mới trở lại kinh thành. Sau khi hồi kinh, cũng tiến cung thỉnh an thái hậu cùng hoàng đế, mà vùi đầu vào ngủ say. Ngủ giấc là ba ngày ba đêm chưa dậy.

      Tiểu Tôn Tử công công mạo hiểm tính mạng, đơn giản chỉ cần lôi được Đoàn Long Nguyệt ra khỏi giường, thừa dịp ông còn mơ mơ màng màng đút cho vài ngụm cơm rồi nhét ngay vào trong kiệu, khiêng thẳng vào cung.

      Cỗ kiệu được khiêng đến cửa Hiên La Điện, Đoàn Long Nguyệt mới tỉnh táo vài phần, cầm theo cây quạt đẩy màn kiệu ra, liền gặp ngay hoàng chất nhà mình tới lui trong đại điện, trông dáng vẻ vô cùng phiền nhiễu.

      Đoàn Long Nguyệt trừng to đôi mắt, từ trong kiệu chui ra, thẳng về phía hoàng thượng rồi nhào tới, ôm chầm lấy .

      “A ơ ơ, hoàng chất của ta, sao nửa năm gặp, ngài cao lớn thế này rồi ơ!” Đoàn Long Nguyệt cảm động rơi ra giọt lệ nóng.

      Đoàn Vân Chướng chịu nổi bèn đẩy nét mặt già nua của Đoàn Long Nguyệt sang bên: “Hoàng thúc, trẫm tuyên ngài tới là có chuyện đứng đắn muốn cùng hoàng thúc thương lượng!”

      “Chuyện đứng đắn?” Đoàn Long Nguyệt quái lạ, “Chẳng lẽ ngài muốn nạp phi? Chuyện này được nha, ngài bao nhiêu tuổi đâu, phải hiểu rằng nước chảy chậm mới có thể chảy lâu bền…”

      “Hoàng thúc!” Đoàn Vân Chướng vỗ bàn.

      Đoàn Long Nguyệt im bặt.

      “A ơ ơ, hoàng chất trưởng thành rồi. Ngài , .”

      Đoàn Vân Chướng thở dài. Với , Đoàn Long Nguyệt vừa là cha vừa là bạn. Có điều, cha lại tròn trách nhiệm làm cha, bạn cũng chỉ là bạn bè ăn chơi mà thôi. Nhưng mỗi khi đụng phải đại , biết, ngoài Đoàn Long Nguyệt ra còn có thể tìm ai thương lượng.

      Mọi người , năm đó phụ hoàng của ở trong nhóm hoàng tử có thể trổ hết tài năng, vinh dự trèo lên đại bảo, Đoàn Long Nguyệt cũng bỏ ít công sức. nhìn ra, lời đồn đãi này có chỗ nào đáng tin hay .

      Vì vậy, Đoàn Vân Chướng thở dài sâu.

      “Hoàng thúc, thúc có biết chuyện Uy Quốc công thỉnh tấu bãi nhiệm Ngụy thái phó ?”

      “Chuyện này a, lúc thần mới vừa trở lại kinh thành cũng có nghe .” Đoàn Long Nguyệt vò đầu.

      “Hoàng thúc nghĩ như thế nào?”

      Đoàn Long Nguyệt vô cùng ngạc nhiên nhìn lại : “Thần nghĩ như thế nào, quan trọng, mà ngay cả hoàng thượng ngài nghĩ như thế nào… bất kính chút, cũng quá quan trọng. Nếu Uy Quốc công thỉnh chỉ, vậy dĩ nhiên là phải làm được. Chuyện tăng thuế, chẳng phải cũng được định đoạt như vậy hay sao.”

      Đoàn Vân Chướng vội la lên: “Hoàng thúc, trẫm đương nhiên biết chuyện này ở thế phải làm. Trẫm muốn hỏi khanh, có thể cứu vãn chút nào hay ?”

      Đoàn Long Nguyệt lập tức trả lời, mà nhìn Đoàn Vân Chướng cái sâu, mới : “Hoàng thượng, Ngụy Thái phó tuổi cũng cao. Huống chi, cây thước của lão cứ mực càu nhàu, lúc ta còn cũng chịu ít thiệt thòi. tại thước đổi thành kim thước, có lẽ càng khó ứng phó. Hoàng thượng, cứ vậy để Ngụy Thái phó lui , thưởng thêm chút ít tiền bạc là được rồi.”

      “Vậy nếu như, trẫm muốn để Ngụy thái phó lui sao?”

      Đoàn Long Nguyệt trợn mí mắt lên. “Hoàng thượng, ngài là hoàng thượng mà. Ngài cái gì chính là cái đó thôi.”

      Đoàn Vân Chướng mặt rồng giận dữ: “Hoàng thúc! Trẫm chỉ muốn thúc ra câu lòng, có cần phải khó đến mức như vậy ?”

      “…” Đoàn Long Nguyệt trầm ngâm .

      “Hoàng thúc!”

      “Hoàng thượng, thần cho rằng, ngài có mấy cảm tình với Ngụy thái phó!”

      Đoàn Vân Chướng sững sờ, lại : “Trẫm, đối với rất nhiều giải thích của Ngụy Thái phó, cũng ủng hộ. Nhưng trẫm vẫn cảm thấy, Ngụy Thái phó là lão sư tốt, nên bị đối đãi như vậy. Nhưng cả triều văn võ, ràng người nào, người nào có thể đứng ra giúp câu cho Ngụy Thái phó!”

      “Hoàng thượng, phải ngài cũng đứng ra sao?” Đoàn Long Nguyệt nhắc nhở .

      “Trẫm…”

      “Hoàng thượng, có là ngài muốn giữ Ngụy Thái phó ở lại?”

      “Điều đó đương nhiên!”

      “Hoàng thượng, ngài quên mất chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Trong hậu cung của ngài, vị tiểu nương nương ở Hương La Điện kia, chính là con ruột của Uy quốc công. Để nàng mở lời, chẳng phải là tốt hơn sao?”

      Đoàn Vân Chướng rùng mình, rồi lại mừng rỡ. Sao có thể quên mất chuyện này nhỉ?

      “Hoàng thúc, hổ là hoàng thúc a!” Đoàn Vân Chướng kích động nhấc chân, thẳng đến Hương La Điện.

      “A ơ ơ, hoàng chất, thần vẫn luôn cảm thấy, lúc này mà đối đầu với Uy Quốc công là việc làm chẳng khôn ngoan chút nào đâu…” Lời của Đoàn Long Nguyệt còn chưa dứt, bóng dáng Đoàn Vân Chướng biến mất khỏi Hiên La Điện.

      Đoàn Long Nguyệt còn lại mình, thở dài. Quả là nghé con mới đẻ sợ cọp a.

      Tuổi trẻ tốt.

      Lại , Long Nguyệt Vương gia ông vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, tháng trước bắt đầu xuất nếp nhăn, chuyện này chẳng hay ho chút nào.

      Long Nguyệt Vương gia vân vê cây quạt, nhảy vào cỗ kiệu lúc nãy rồi với kiệu phu: “Đem bản vương gia còn nguyên vẹn, khiêng trở về giường ở vương phủ .”

      Trở về ngủ bù trước .

      ******

      Đoàn Vân Chướng vội vội vàng vàng thẳng đến Hương La Điện, cảm giác như Kim Phượng chính là con đường tươi sáng tìm thấy được trong bóng tối.

      Nội thị ngoài cửa điện lấy hơi báo tiếng: “Hoàng thượng giá đáo!”

      Liền nghe trong Hương La Điện thình thịch rộn ràng trận, giữa lúc hỗn tạp còn vang lên tiếng kinh hô của Hoàng hậu nương nương: “Thu hết hạt dưa lại! A, hạch đào, còn hạch đào nữa!”

      Đoàn Vân Chướng nén cười, bước vào.

      “Dạo này Hoàng hậu sống thoải mái a.”

      môi Kim Phượng còn dính nửa mảnh vỏ hạt dưa, cười dài tới: “Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng.”

      “Hoàng hậu, trẫm cảm thấy nàng hôm nay, đặc biệt quyến rũ.” Thậm chí ngay cả vỏ hạt dưa cũng rất động lòng người.

      Kim Phương nghe vậy liền thu hồi nụ cười, lùi lại hai bước.

      “Hoàng thượng, hạt dưa quả hạch trong cung của thần thiếp, hôm qua vừa mới đưa bao đến Hiên La Điện, phần còn dư lại cũng ăn hết cả rồi.”

      Đoàn Vân Chướng cười: “Hoàng hậu, trẫm đến thăm nàng chút, phải đến đòi đồ ăn.”

      Kim Phượng lạnh lùng nhìn : “Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng?”

      ‘Thăm nàng chút’? Lần trước Đoàn Vân Chướng còn , ta tới Hương La Điện đương nhiên là vì muốn ăn hạt dưa, chẳng lẽ lại vì nhìn Hắc Bàn ngươi à?

      Nam nhân đều rất hay thay đổi…

      Đoàn Vân Chướng chỉ chỉ bên môi: “Hoàng hậu, vỏ hạt dưa dính miệng kìa.”

      “…” Tố Phương vội vàng lên thanh lý tội chứng vừa rồi còn chưa thanh lý kịp. Hoàng hậu nương nương rất chật vật.

      “Hoàng hậu, hôm nay trẫm đến đây là có chuyện cần thương lượng với nàng.”

      “Hoàng thượng xin cứ .” Kim Phượng cười nịnh nọt.

      “Chuyện Uy Quốc công thỉnh chỉ bãi nhiệm Ngụy Thái phó, nàng cũng biết?”

      Sắc mặt Kim Phượng buồn bã. Nàng đương nhiên biết , nhưng biết có thể thế nào.

      “Hoàng hậu luôn luôn là học trò đắc ý của Ngụy thái phó. Nếu Uy Quốc công là phụ thân của hoàng hậu, hoàng hậu cũng nên đến khuyên giải Uy Quốc công từ bỏ suy nghĩ này mới phải.”

      Kim Phượng nhìn vẻ mặt của Đoàn Vân Chướng, giống như con chim sẻ ngoài cửa sổ bỗng dưng thoát thai thành phượng hoàng.

      “Hoàng thượng, ngài tính kêu thần thiếp khuyên Uy Quốc công, từ bỏ suy nghĩ bãi nhiệm Ngụy thái phó?” Kim Phượng cẩn thận hỏi lại.

      Đương nhiên là Đoàn Vân Chướng gật đầu.

      Hàm răng Kim Phượng ngứa ngáy.

      Lần trước bắt nàng đổi chủ ý của Thái hậu, lần này lại bắt nàng đổi chủ ý của cha nàng. tưởng nàng là ai a? Là Dương Ngọc Hoàn hay Triệu Phi Yến đây?

      “Ngài cảm thấy, thần thiếp khuyên, Uy Quốc công nghe sao?”

      Đoàn Vân Chướng khẩn thiết cầm hai tay Kim Phượng: “Trẫm tin tưởng nàng, nhất định có biện pháp.”

      “…”

      Kim Phượng muốn cầm hạt dưa đập chết người này.

      Nhưng vẻ mặt Kim Phượng vẫn luôn tỉnh táo thong dong.

      Vì vậy, lúc này nàng cũng liền tỉnh táo thong dong hít sâu hơi, : “Hoàng thượng, thần thiếp muốn.”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 13: CỌP CON MỚI SINH BỊ BÒ KHI DỄ
      Editor: Docke

      Đoàn Vân Chướng cho rằng mình nghe lầm.

      Tựa như thể tin được, văn võ toàn triều ai có thể dũng cảm đứng ra phản kháng Uy Quốc công vậy, cũng tin, hoàng hậu Tiểu Hắc Bàn lại có ngày dám can đảm ở trước mặt phản kháng .

      Đương nhiên, chuyện hồi chạy ba vòng cổng thành nên tính tới. Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người nữa là.

      Hoàng đế bệ hạ chấn kinh vô cùng.

      “Ngươi lặp lại lần nữa?”

      “Thần thiếp , thần thiếp muốn.” Kim Phượng nhấn mạnh từng chữ ràng, trầm bổng du dương nhấn nhá đều vô cùng đúng chỗ.

      “Là muốn, hay là dám?” Đoàn Vân Chướng cười lạnh.

      “Bởi vì dám, cho nên muốn. Hoàng thượng, đó là lưỡi đao, ngài muốn thần thiếp bịt mắt đâm vào sao?”

      “Ông ấy là cha ruột của ngươi.”

      “Thần thiếp đời này chỉ gặp ông ấy có lần.” Kim Phượng thở dài. “Kỳ , để Ngụy thái phó cáo lão hồi hương, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”

      Đoàn Vân Chướng vô cùng đau xót nhìn nàng: “Ngay cả ngươi cũng như vậy.”

      “Hoàng hậu, trẫm biết Uy Quốc công chưa chắc nghe lời của nàng. Nhưng mà, tối thiểu nàng cũng nên thử chút chứ.”

      “Chuyện biết có kết quả, tại sao phải thử?” Hoàng hậu Lưu Hắc Bàn ở trong mắt cha ruột Uy Quốc công, cùng lắm cũng chỉ là hòn sỏi mà thôi.

      “Nàng ?” Đoàn Vân Chướng cắn răng.

      .” Kim Phượng kính cẩn ngoàn ngoãn cúi đầu, trong miệng lại đại nghịch bất đạo kháng chỉ.

      “Hoàng thượng, trừ phi ngài dùng thân phận hoàng thượng, mệnh lệnh thần thiếp .”

      Đoàn Vân Chướng im lặng . cũng muốn dùng thân phận hoàng thượng để mệnh lệnh Kim Phượng làm chuyện này. Huống chi như vậy, cũng có ý nghĩa.

      ra, thiên hạ này phải là thiên hạ của Đoàn gia ta nữa, mà là thiên hạ của Lưu gia các người.” Đoàn Vân Chướng lạnh lùng nhìn Kim Phượng chằm chằm.

      “Tốt, ngươi , trẫm tự mình .”

      “Hoàng thượng…” Kim Phượng hơi run rẩy.

      Đoàn Vân Chướng cũng thèm nhìn nàng cái, xoay người tra khỏi cửa chính Hương La Điện.

      Trong khoảnh khắc đó, Kim Phượng có loại cảm giác, tựa hồ ra khỏi cửa này, bao giờ trở lại nữa.

      Kỳ , Đoàn Vân Chướng sai. Vì Ngụy Thái phó, tối thiểu cũng cần phải thử chút, nhưng nàng dám. Trước mặt Lưu Hiết, nàng là người bé, lời cỡ nào. Cho dù có khuyên, Lưu Hiết cũng cười.

      Hoàng hậu như nàng, bất luận là ở trong mắt Lưu Hiết hay trong mắt thái hậu, đều chẳng là gì cả. Cũng chỉ có Đoàn Vân Chướng mới coi nàng là thứ gì đó thôi.

      Kim Phượng đứng trong chánh điện hồi lâu.

      “Nương nương?” Tố Phương lo lắng gọi nàng.

      Kim Phượng xoay mặt lại, cười: “Có thể lấy hạt dưa ra được rồi.”

      ******

      Hoàng đế bệ hạ đích thân đến phủ Uy Quốc công, đây là phá lệ.

      Nếu đổi lại là gia đình thần tử khác, nhất định cả nhà ra nghênh đón, tỏ vẻ hãnh diện vẻ vang cho kẻ hèn này. Nhưng Uy Quốc Công lại phải vậy. Đoàn Vân Chướng dẫn Tiểu Tôn Tử đến phủ Uy Quốc Công, nhưng lại ai ra chào đón.

      Từ đầu đến cuối đều do người hầu dẫn đường đến ngồi trong phòng khách, phụng trà. lát sau, quản gia bước đến thưa: “Hoàng thượng, công gia nhà thần đánh cờ với Lục phu nhân ở Phong Thiền Viện. Xin mời Hoàng thượng theo thần.”

      Tiểu Tôn Tử định trở mặt tại chỗ. Cho tới bây giờ, chỉ có thần tử yết kiến hoàng thượng, có lý nào hoàng thượng lại phải gặp thần tử chứ?

      Đoàn Vân Chướng cố nén tức giận, ngăn cản Tiểu Tôn Tử.

      Làm hoàng đế như , chẳng thú vị chút nào.

      Mười hai tuổi lập hậu, tân nương từ mỹ nhân Bạch Ngọc biến thành Kim Phượng đen mập. Từ đó liền hiểu, vị hoàng đế như , phải dựa vào Uy Quốc Công mới có thể trưởng thành khỏe mạnh được.

      Mẫu hậu cùng hoàng thúc đều dạy phải nhẫn. Nhưng nếu cứ nhẫn lại nhẫn hết cả đời, phải làm thế nào bây giờ?

      Vừa vào cửa viện liền gặp Uy Quốc công Lưu Hiết ngồi dưới lùm trúc ảnh, cùng Lục phu nhân Thanh Linh thưởng trà, đánh cờ. Bàn cờ khắc hòn đá Thái Hồ khổng lồ, viền kim tuyến, phong nhã cực kỳ, cũng xa hoa cực kỳ.

      Lục phu nhân được thị nữ đỡ dậy, chậm rãi hành lễ với Đoàn Vân Chướng. Lưu Hiết liền khoát tay. “Sức khỏe nàng tốt, cần phải giữ lễ tiết. Hoàng thượng đích thân đến, tự nhiên cũng chú ý đến những quy củ này.”

      Về phần Lưu Hiết, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhúc nhích.

      Lục phu nhân yên lặng lui xuống. Lưu Hiết dọn sạch khay cờ, cười với Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, có hứng thú cùng thần đánh ván cờ ?”

      Bàn tay Đoàn Vân Chướng ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, lại từ từ buông ra.

      “Viện của Uy Quốc công thiết kế quả lịch tao nhã. Tốt, trẫm liền cùng Uy Quốc công đánh ván!” vung áo choàng lên, ngồi xuống đối diện Lưu Hiết.

      Lưu Hiết khẽ mỉm cười. Tiểu hoàng đế này bị mình áp chế như thế, chỉ có thể bình tĩnh ứng đối, lại còn mang ra phần dáng vẻ hoàng đế.

      dễ dàng.

      “Uy Quốc công, trẫm chấp quân đen, khanh chấp quân trắng, thế nào?” Đoàn Vân Chướng nắm quân cờ đen, cũng đợi Lưu Hiết trả lời, lập tức muốn hạ cờ.

      Xoát tiếng, quạt giấy trong tay Lưu Hiết mở ra, đệm ở ngay dưới tay Đoàn Vân Chướng muốn hạ cờ.

      “Hoàng thượng, vì sao ngài chấp quân đen, còn thần chấp quân trắng đây?”

      “Trẫm là thiên tử, đương nhiên muốn được ưu tiên.” Đoàn Vân Chướng quay qua cười tiếng. (Trong cờ vây, ai chấp cờ đen được đánh trước)

      Lưu Hiết lập tức trả lời, mà trầm tĩnh đánh giá Đoàn Vân Chướng hồi lâu.

      Lòng bàn tay Đoàn Vân Chướng dần dần ướt đẫm mồ hôi.

      hồi lâu, Lưu Hiết cười ha hả, thu hồi quạt giấy: “Hoàng thượng, thần biết , hôm nay ngài tới chơi là có chuyện muốn thương lượng.”

      “Uy Quốc công liệu như thần.” Đoàn Vân Chướng rũ mắt.

      “Hoàng thượng, nếu như ván cờ này người có thể thắng thần. Thần đáp ứng chuyện hoàng thượng suy nghĩ trong lòng, thế nào?”

      Đoàn Vân Chướng mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng ức chế ra mặt. Nội tâm phản phục hồi, cuối cùng nhịn được, hỏi: “ ư?”

      Lưu Hiết gấp quạt lại. “Dạ .” lạnh nhạt giương mắt. “Mời Hoàng thượng hạ cờ trước.”

      Vẻ mặt Đoàn Vân Chướng khẽ biến, qua hồi lâu mới chậm rãi hạ quân cờ đầu tiên xuống góc phải bàn cờ.

      Quyền ưu tiên hạ cờ trước, phải dùng thân phận thiên tử ép Lưu Hiết mà lấy được, mà quyền ưu tiên này là Lưu Hiết tặng cho .

      Lưu Hiết khẽ nheo mắt, vừa lưu ý đánh cờ, lại vừa để ý quan sát thiếu niên thiên tử trước mặt.

      Điệu bộ cử chỉ của tiểu hoàng đế rất có phong thái trầm ổn. Ở tuổi của , là vô cùng hiếm có. Nhưng nếu là phong phạm vương giả còn chưa đủ.

      Đoàn Vân Chướng, dù sao vẫn còn quá non.

      Khóe môi Lưu Hiết kéo ra nụ cười.

      Mãnh hổ quá bừa bãi, mèo con quá gầy yếu, so với hai loại chơi với cọp con mới sinh có phần thú vị hơn. Uy Quốc công động tâm, muốn cùng tiểu hoàng đế chơi ván cờ này tốt.

      Ván cờ đánh được hơn phân nửa, Lục phu nhân cũng tới thay trà mấy lần. Đoàn Vân Chướng càng đánh càng hưng phấn. Trong cung, thái hậu nương nương cùng Từ thái phi chẳng bao giờ chơi cờ với ; Đoàn Long Nguyệt lại có thời gian; Đoàn Vân Trọng là người có tính nhẫn nại, ngồi yên; Về phần Kim Phượng, căn bản chính là ả kỳ manh. Tay chân ngứa ngáy, cũng đành phải cùng tiểu thái giám vui đùa chút. Đáng tiếc, lực cờ của tiểu thái giám quá kém, chơi cũng chẳng thấy có ý nghĩa.

      Đánh cờ cùng Lưu Hiết, cứ cảm thấy tâm tư của đối phương nông sâu khó dò, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đánh xuống, lại cảm thấy chẳng hơn kém mình bao nhiêu. Đoàn Vân Chướng bị khiêu khích càng đánh càng hăng, hai mắt đều tỏa hào quang. từng bước từng bước, đánh đâu chắc đó, ràng dần dần chiếm được ưu thế. Còn Lưu Hiết, mặc dù tạm rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn như cũ, nhanh chậm.

      “Uy Quốc công, lại mất thêm ba quân rồi.” Đoàn Vân Chướng mỉm cười, cảm thấy lần này có thể bảo vệ được Ngụy Thái phó rồi.

      Lưu Hiết hấp háy mí mắt: “Hoàng thượng, cờ phong của ngài quá mực mạnh mẽ! Chỉ là còn thiếu chút hậu chước.”

      Đoàn Vân Chướng : “Uy Quốc Công, bàn cờ phải đánh đâu chắc đó mới bản lĩnh.”

      Lưu Hiết khẽ nhướng mày.

      “Uy Quốc công, nếu khanh liệu như thần, cũng nên đoán được hôm nay trẫm đến, là vì chuyện gì.”

      “Hoàng thượng, chuyện này, ngại chờ ván cờ kết thúc rồi bàn cũng chưa muộn.”

      “Uy quốc công, trẫm biết , trong lòng khanh có dự liệu.”

      Lưu Hiết lẳng lặng nhìn hồi, thở dài hơi, quân cờ trong tay sắp hạ xuống lại phải thu hồi. “Hoàng thượng có biết, hôm nay Ngụy Hương Châu đại nhân dâng tấu, cầu cáo lão hồi hương?”

      “Cái gì?” Đoàn Vân Chướng cả kinh, quân cờ đen trong tay rơi xuống đất.

      “Ngụy đại nhân năm nay sáu mươi tám tuổi, sức khỏe yếu kém lâu năm. Cưỡng cầu ông tiếp tục vì nước hiến thân, khỏi bất công với ông. Thần tự tiện chủ trương, chuẩn tấu cho Ngụy đại nhân. Hôm nay, cả nhà Ngụy đại nhân có lẽ thu dọn xong hành trang, chuẩn bị lên đường.”

      “Ngươi… ngươi cái gì?” Đoàn Vân Chướng kích động, trừng mắt nhìn ông.

      Đây… chính là hậu chước?

      “Uy Quốc công, vừa rồi khanh hứa với trẫm, thắng được ván cờ này đồng ý với suy nghĩ trong lòng của trẫm. Chẳng lẽ, khanh muốn lật lọng sao?”

      Lưu Hiết ung dung : “Thần đáp ứng. Nhưng Ngụy Hương Châu đại nhân tự mình xin được cáo lão từ quan, thần cũng có cách nào ngăn cản.”

      Đoàn Vân Chướng giật mình, thế nhưng lại tìm được lời nào để phản bác lại ông.

      “Về phần ván cờ này…” Lưu Hiết đảo mắt nhìn sắc mặt Đoàn Vân Chướng lượt, rồi cúi đầu đặt xuống bàn cờ quân cờ trắng.

      “Quân cờ còn chưa hạ xong, ai thắng ai thua, cũng khó định luận.”

      Đoàn Vân Chướng theo bàn tay ông nhìn xuống bàn cờ, bỗng dưng phát giác bố cục phía sau mình ràng ổn thủ ổn công, lại bị quân cờ trắng của ông vừa rồi làm cho hoàn toàn nhiễu loạn. Mười mấy quân cờ đen phía sau, toàn bộ đều bị phá hỏng.

      Đại cục định.

      Đây, cũng là hậu chước.

      Đoàn Vân Chướng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào ván cờ, muốn đào ra dấu vết dối trá của Lưu Hiết. Lưu Hiết bật cười thành tiếng, nhàng gõ xuống khay cờ.

      “Hoàng thượng, ván này, kết thúc rồi.”

      Chơi với nghé con sợ hổ có gì hay đâu, cọp con mới sinh tự cho rằng mình thông minh, mới là thú vị.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 14:
      ÂN TÌNH ĐẾ VƯƠNG THAY ĐỔI SỚM CHIỀU
      Editor: Docke

      Ngụy thái phó rồi.

      Ngụy thái phó để lại cho hoàng đế phong thư. Hoàng đế nhìn cũng nhìn, liền ném .

      Kim Phượng nghe , liền quanh co thông qua Tố Phương tìm đến nội thị cận thân của hoàng thượng Tiểu Tôn Tử, từ trong góc Hiên La Điện tìm được lá thư. Kim Phượng cũng mở ra xem, nàng chỉ muốn giữ lại.

      Hoàng thượng nhốt mình trong tẩm điện ba ngày ba đêm, vào triều cũng xem tấu chương, thậm chí cũng đến thỉnh an Thái hậu. Theo Tiểu Tôn Tử , ba ngày ba đêm này, hoàng đế cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn cờ trầm tư suy nghĩ, ăn cũng uống.

      Đến ngày thứ tư, thái hậu nương nương triệu tập tất cả nương nương công chúa, vương gia hoàng tử trong cung, quỳ trước cửa đại điện Hiên La.

      “Hoàng thượng, ngài muốn làm gì, ai gia đều chiều theo ý ngài. Ngài thể giày vò bản thân mình như vậy! Ngài… ngài chủ tâm làm cho mẫu hậu được sống yên sao!” Thái hậu nương nương rơi lệ ướt cả vạt áo trước.

      “Ta hoàng chất a, đời người làm gì có khó khăn nào thể vượt qua?” Long Nguyệt Vương gia tận tình khuyên bảo.

      “Hoàng thượng, ngay cả thần thiếp phải thân mẫu của ngài cũng thể chịu được. Cho dù ngài nghĩ cho mình cũng phải vì lê dân bách tính, vì mẫu hậu của ngài mà ngẫm lại a!” Từ thái phi liên tục vỗ ngực.

      “Hoàng thượng… Cái này, hạt dưa ngũ vị hương mới ra lò, có muốn nếm thử hay ?” Hoàng hậu nương nương cũng đành phải ra mặt vào câu.

      Tất cả mọi người đều nhìn nàng như nhìn con ngốc.

      Thế nhưng cửa điện Hiên La lại phần phật tiếng, mở ra.

      Đoàn Vân Chướng trầm đứng ở cửa.

      “Mẫu hậu, hoàng nhi để người phải bận tâm, hoàng nhi biết lỗi.” quỳ xuống trước mặt thái hậu.

      “Hoàng thúc, lời thúc dạy bảo rất có lý.” hướng về phía Đoàn Long Nguyệt, xá cái.

      “Từ thái phi, đa tạ nhắc nhở.” quay qua Từ thái phi, khẽ gật đầu.

      Sau đó, đứng ở trước mặt Kim Phượng. “Cút.”

      Bởi vì tiếng “Cút” này, tất cả mọi người trong hoàng cung đều nhìn nàng với vẻ khinh bỉ.

      Kim Phượng ôm bao hạt dưa, chạy trối chết.

      Đoàn Long Nguyệt dùng tay nâng má, : “Hoàng thượng, ván cờ đó, ngộ ra chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      Đoàn Long Nguyệt cười cười. “Từ từ ngộ . Chờ đến khi ngài ngộ ra được, tức là trưởng thành.”

      Kể từ hôm đó, hoàng đế vốn ông cụ non lại càng thêm trầm tĩnh. Hoàng đế thiếu vắng nụ cười, nhưng đọc sách luận đạo, cưỡi ngựa bắn cung lại càng thêm để ý.

      Thiếu niên mười lăm tuổi, trong lòng có thể dung nạp tòa Thái Sơn.

      Kim Phương núp trong Hương La Điện, vừa cắn hạt dưa vừa bi phẫn nghĩ, quả nhiên là hồng nhan chưa già ân tình dứt. khi chuyện ngắn như mộng xuân, ân tình đế vương thay đổi sớm chiều, tên tiểu tử này phải là đồ tốt.

      Quan hệ giữa hoàng thượng và hoàng hậu cứ như vậy chìm vào lạnh nhạt. Trước kia hoàng thượng luôn thích tìm cơ hội đến Hương La Điện cắn hạt dưa đập quả hạch đào, thuận tiện tán dóc cùng hoàng hậu nương nương. Còn hôm nay, cho dù có vô tình cùng nhau ngang qua bờ Thái Dịch, đôi câu vài lời cũng có.

      Năm qua, xuân đến, cành dương nảy lộc, lá liễu ngậm sương. Tất cả đều lặng lẽ thay đổi.

      Chuyện lớn đầu năm chính là Nhị điện hạ Đoàn Vân Trọng tròn mười lăm tuổi, nên phong vương. Mà phong vương, cũng có nghĩa là phải chuyển ra khỏi hậu cung.

      Sau Kinh trập là đến Thanh minh. Bái tế Tiên Hoàng xong, hoàng đế liền hạ chỉ, sắc phong Nhị điện hạ Đoàn Vân Trọng là Lư Vương, ban thưởng Lư Vương phủ, mười nội thị, mười cung nữ, xuất cung ngay hôm đó. Hoàng thúc Đoàn Long Nguyệt cũng thu dọn hành trang, chạy đến đất Thục.

      Nhóm cung nữ tiến cung vào mười năm trước, vừa vặn đều đến tuổi xuất cung. Cung vua vì vậy lại mở cuộc tuyển chọn cung nữ. Thái hậu nương nương dẫn Từ thái phi cùng Kim Phượng, loay hoay bận rộn thể tách rời.

      Lúc này, hoàng đế chính thức thành người đơn.

      Có đôi khi, Kim Phượng xa xa ngang qua Hiên La Điện, nhìn thấy trào phong ngồi chồm hổm góc mái cong màu vàng kim của đại điện, cảm thấy, hoàng đế cũng giống như con trào phong đáng thương cao kia. (Trào Phong là tên của trong chín đứa con của rồng, là linh vật thường được chạm khắc nóc nhà với ngụ ý chống hoả hoạn và thị uy kẻ xấu)

      Phải chăng mỗi thiếu niên đều phải trải qua khoảng thời gian độc như vậy?

      Kim Phượng rảnh để nghĩ đến những thứ này. Thái hậu bắt đầu đối xử với nàng như nửa nữ quan rồi.

      “Hoàng hậu, bổng lộc tháng này của cung nhân vì sao lại phát muộn mất hai ngày?”

      “Hoàng hậu, hai cung nữ Từ thái phi mới tuyển được, vì sao còn chưa tới?”

      “Hoàng hậu, hôm qua hoàng thượng gặm xương bị cấn răng, ngươi có biết ?”

      “Hoàng hậu, lúc Lư Vương vào cung làm rơi chiếc ngọc bội đeo bên người, mau chóng tìm về .”

      “Hoàng hậu, chiếc trâm vàng hôm qua ai gia mang, ngươi có nhớ để ở đâu rồi ?”

      Kim Phượng khóc ra nước mắt. Nàng cảm thấy mình gần đây gầy rất nhiều. Ngày nào cũng phải theo sau cái mông lắc lư của thái hậu, ngay cả thời gian cắn hạt dưa cũng có.

      Khi cung nhân hồi báo, Uy Quốc công phu nhân yết kiến, Kim Phượng vểnh mông tìm kiếm kim trâm trong hậu cung.

      Lúc này Kim Phượng mới nhớ, gần hai tháng nay Lưu đại phu nhân có vào cung, tính thời gian, mấy ngày nay cũng nên tiến cung thăm hỏi rồi. Chỉ vì dạo này nàng quá bận rộn, quên mất tiêu.

      Nàng suy tư chút, cảm thấy thái hậu mặc dù lớn hơn Lưu đại phu nhân, nhưng tìm kim trâm cho thái hậu là chuyện , Lưu đại phu nhân đến thăm mới là chuyện lớn. Vì vậy, nàng lệnh cho bọn cung nữ ở lại tiếp tục tìm khắp hậu cung, còn nàng dẫn theo Tố Phương về Hương La Điện trước.

      Vừa gặp mặt, Lưu đại phu nhân bắt ngay lấy tay Kim Phượng, lệ nóng doanh tròng.

      “Nương nương, hai tháng gặp, sao nương nương lại gầy đến mức này.”

      Kim Phượng sờ sờ khuôn mặt mình, ràng xúc giác có thể cảm thấy xương cốt.

      Nàng khỏi thở dài sâu.

      “Mẫu thân.”

      Lưu đại phu nhân luôn tỏ ra thân thiết với nàng, càng khiến nàng cảm nhận được tình mẫu tử.

      Lưu đại phu nhân có chút lo lắng mà : “Trải qua mấy ngày nay, nội cung xảy ra rất nhiều chuyện. Mấy người chúng ta ở ngoài cung cũng có thể nghe được tin tức. Ta biết , nương nương dễ dàng.”

      Kim Phượng : “So với mẫu thân, bản cung nhàng hơn nhiều.”

      Lưu đại phu nhân cười : “Đây phải là đảo lộn lời sao. Nương nương phụ trách quản lý cả hậu cung, ta cùng lắm chỉ phụ trách quản lý cái nhà, làm sao nương nương thoải mái hơn ta được?”

      Kim Phượng lẳng lặng nghĩ, ta làm gì được phụ trách quản lý hậu cung, ràng là bị hậu cung phụ trách quản lý…

      “Tỷ tỷ vất vả, là quá ràng. Phúc khí của tỷ tỷ, chúng ta hâm mộ còn kịp đây.” biết từ đâu xuất câu như vậy, thanh lại rất dễ nghe.

      Kim Phượng ngẩn ngơ, nhắc tới: “Chẳng lẽ Tố Phương lại tìm con chim biết tiếng người nào đó thả trong cung?”

      Lưu đại phu nhân che miệng: “Chim gì đâu, là Bạch Ngọc theo ta tiến cung đến thăm nương nương đó.”

      khi chuyện, thiếu nữ duyên dáng kiều từ sau lưng Lưu đại phu nhân uyển chuyển ra, chân thành hành lễ với Kim Phượng. Ánh mắt lóng lánh như suối chảy.

      Đây là Lưu Bạch Ngọc ư?

      Quả nhiên, câu lớn mười tám thay đổi’ chỉ có thể xác minh người mỹ nhân Lưu Bạch Ngọc. Từ tiểu mỹ nhân biến thành đại mỹ nhân, cái này gọi là ‘ lớn mười tám thay đổi’. Từ tiểu Hắc Bàn biến thành đại Hắc Bàn, mọi người chỉ biết cười hắc hắc , thay đổi chút nào sao.

      Lần đầu tiên gặp Lưu Bạch Ngọc, cảm thấy dường như nàng chỉ cười tiếng, hoa đào đều nở rộ lan tràn khắp núi. Hôm nay gặp lại, cảm thấy giống như mình cũng thành đóa hoa đào, vui tươi, tìm ra phương hướng.

      “Bạch Ngọc tỷ tỷ sao lại tới đây? Vì sao lại gọi bản cung là tỷ tỷ chứ? Chuyện này bản cung dám đâu.”

      Lưu Bạch Ngọc lên kéo tay Kim Phượng, khuôn mặt thanh lệ nhắn khẽ nhăn cái: “Tỷ tỷ làm quý nhân rồi, liền quên mất nhiều chuyện. Muội sinh mười tháng chạp năm Nhâm Thìn, tỷ tỷ sinh mùng chín tháng chạp, vừa vặn kém nhau hai ngày.”

      “…” Kim Phượng đối với việc Lưu Bạch Ngọc đúng chuẩn trợn mắt dối, bỗng chốc chẳng biết gì. Có điều, nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của mỹ nhân hơi mang oán trách, nàng cũng đành lòng cải chính.

      Sắc đẹp khuynh quốc, quả nhiên là có căn cứ.

      “Tỷ tỷ cũng tốt, muội muội cũng được, Bạch Ngọc quả trổ mã càng ngày càng xinh đẹp. Bản cung vừa rồi nhìn thấy, còn tưởng là thiên tiên hạ phạm nữa chứ.” Kim Phượng nhanh chóng tổ hợp ra những từ khen ngợi thích đáng.

      “Đâu bằng tỷ tỷ, nhiều năm gặp, nghiễm nhiên có phong thái hiền hậu đời.”

      Lưu đại phu nhân vào: “Ta biết tỷ muội các con lại có tình cảm tốt như vậy. Mấy tháng nay Bạch Ngọc liên tục cầu xin ta cho theo vào cung thăm nương nương. Ta lay chuyển được nàng, hôm nay mới dẫn nàng tiến cung.”

      Vì vậy, Kim Phượng dùng ánh mắt tỷ muội tình thâm nhìn qua Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cũng tỷ muội tình thâm nhìn lại nàng.

      Ánh mắt của song phương đều cực kỳ chân thành tha thiết, chê vào đâu được.

      Kim Phượng kéo hai người ngồi xuống, lại sai dâng lên chút ít trà bánh hạt dưa, tán gẫu chút ít việc nhà.

      “Tỷ tỷ, hàng ngày tỷ thường làm gì để tiêu khiển?” Lưu Bạch Ngọc hỏi.

      “Ách…” Kim Phượng nghĩ, nàng bị Thái hậu cùng Từ thái phi tiêu khiển có, bản thân còn có cái gì tiêu khiển? “Cắn hạt dưa, đủ loại hoa cỏ, có tính hay ?”

      Lưu Bạch Ngọc tỏ vẻ kỳ quái: “Vậy… ngày thường tỷ tỷ đọc sách, đánh đàn à?”

      “…Cũng có đọc qua mấy cuốn sách lấy từ Văn Tuyên Các, nhưng chẳng nhớ được nhiều. Đánh đàn ư… Năm trước hoàng thượng sai người đưa đến chiếc đàn cổ. Nhưng đều là hoàng thượng dùng đánh những lúc đến đây, bản cung đánh.”

      Lưu Bạch Ngọc khụ tiếng: “Lại tiếp, nghe hoàng thượng thường hay đến chỗ tỷ tỷ lắm, sao hôm nay lại thấy đến vậy?”

      —— ****** ——-

      Kinh Trập: là trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở. Theo quy ước, tiết kinh trập là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 3 khi tiết xuân phân bắt đầu.

      Thanh Minh: Tiết Thanh minh là khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

      Theo quy ước, tiết thanh minh là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 khi kết thúc tiết xuân phân, và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :