1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN - Giáo Ưởng (76 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 49

      CÓ THỂ KẾT ĐỒNG TÂM VỚI VUA ĐƯỢC Ư
      Editor: Docke

      “Sao ta cảm thấy chúng ta giống như nạn dân chạy nạn thế nhỉ?” Kim Phượng phun ra bãi nước miếng, trong miệng hỗn tạp bùn đất.

      Đoàn Vân Chướng nhặt mấy mảnh lá cây đầu nàng xuống. “Đây mới là vợ chồng hoạn nạn a.”

      Kim Phượng cũng nhón chân lên, dùng viền tay áo lau chùi mồ hôi mặt . ngờ ống tay áo nàng vốn dính bùn đất, càng lau càng bẩn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cười to. Hơn mười năm sống trong cung đình, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy đối phương chật vật như vậy.

      Đoàn Vân Chướng dặn dò lão lính ngục, mệnh cho y cầm đồ trang sức tùy thân của đến quý phủ của Lại bộ thượng thư tìm Sài Thiết Chu, cũng hẹn Sài Thiết Chu đến Thúy Vân Đình cách kinh thành ba dặm về phía tây gặp mặt. Hai người ra khỏi cổng thành… , là ra khỏi chuồng chó, tiếp tục về phía Tây. khoảng chưa đầy hai dặm đường liền gặp hộ nhà nông. Lúc này, bụng Kim Phượng rất có khí thế, kêu to. Đoàn Vân Chướng cũng thấy đói, bèn vào hộ nhà nông xin chút ít cơm ăn.

      Chủ nhà nông là đôi vợ chồng trung niên hiền lành. Thấy hai người ăn mặc tầm thường lại chật vật như vậy, chẳng lời nào đưa bánh rán cùng cháo gạo kê đến. Mặc dù đến mức vô cùng ngon miệng, nhưng cũng đủ no bụng. Kim Phượng muốn tháo chiếc nhẫn vàng ngón út xuống tặng cho chủ nhà, lại bị Đoàn Vân Chướng hung hăng trừng mắt liếc.

      “Đêm hôm đó tìm nó khổ cực như vậy, sao có thể tùy tiện tặng cho người ta?”

      Kim Phượng ngượng ngùng thu tay, lại thấy Đoàn Vân Chướng giật ngọc bội đeo bên hông xuống.

      “Đó là ngọc bội năm ngoái thái hậu nương nương đặc biệt sai người chế…”

      “Nàng là được. Chúng ta trở về chế lại cái giống y như đúc.”

      Kim Phượng gì nữa, cứ vùi đầu chuyên tâm húp cháo.

      Đại thẩm chủ nhà nhận ngọc bội, vui mừng rạo rực mà : “Người thanh niên, vừa thấy các ngươi biết là con cái thế gia vọng tộc, là cùng nhau bỏ nhà trốn phải ?”

      Kim Phượng phun cháo ra ngoài.

      Đoàn Vân Chướng lẳng lặng lau mặt cho nàng.

      Đại thúc trung niên kéo vòng eo đại thẩm lại, cười : “Hai người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối báo quan đâu. dám dấu diếm, năm đó hai chúng tôi… Hắc hắc, cũng là bỏ nhà trốn .”

      “Khụ khụ…” Lúc này, cháo trực tiếp chui thẳng vào lỗ mũi.

      “Đại thẩm, chúng ta phải…” Kim Phượng muốn giải thích.

      “Ôi chao, thẹn thùng cái gì. Ta xem nương cũng phải là người hay ngượng ngùng nha. Cậu thanh niên, ánh mắt của cậu cũng tệ, tìm vợ phải tìm như vậy. Nhìn dáng vẻ này mà xem!” Đại thẩm tặc tặc trong miệng mấy tiếng, đột nhiên đưa tay vỗ cái vào mông Kim Phượng. “A ơ ơ, rất có tính đàn hồi. Cậu thanh niên, cậu có phúc đấy!”

      “Ta…” Kim Phượng che mông, khóc ra nước mắt.

      Đoàn Vân Chướng vểnh cao khóe môi, nghiêm túc đánh giá cái mông Kim Phượng. “Đại thẩm là có đạo lý.”

      Kim Phượng tức giận trừng , lại ra vẻ vô tội, cúi đầu húp cháo.

      Đại thẩm cười càng vui vẻ hơn. “Xem vợ chồng son này, còn liếc mắt đưa tình nữa chứ. Ông lão a, cũng giống chúng ta năm đó quá nhỉ?”

      Đại thúc sờ lên cằm. “Giống, hắc hắc, rất giống.”

      Đại thẩm nhìn đôi bạn trẻ trước mắt, càng xem càng thích, nhịn được : “Ta thấy hai người a, dứt khoát ở chỗ chúng ta làm hỷ ? Đại thẩm ta chẳng thích gì khác, thích nhất là mở hỷ cho người ta nha.”

      “Mở hỷ ?”

      “Đúng vậy! Có sẵn nến đỏ rồi đây, khi Nhị Nữu ở thôn trước thành thân còn dư lại. Còn có khăn voan đỏ năm đó đại thẩm ta thành thân dùng đến, bên còn thêu đôi uyên ương nữa đó!”

      Kim Phượng gần như nước mắt lưng tròng. “Đại thẩm, sở thích của thẩm cũng là đặc biệt…”

      “Đừng khách khí, đừng khách khí.”

      “Đại thẩm…” Kim Phượng rốt cuộc quyết định thể cứ để đại thẩm tự do đắm chìm trong thế giới bé của mình như vậy được nữa, muốn mở miệng đánh tan mộng đẹp của đại thẩm, lại bị Đoàn Vân Chướng dùng tay bịt miệng.

      “Đại thẩm.” Đoàn Vân Chướng đầy vẻ khẩn thiết. “Vậy vất vả cho thẩm rồi.”

      “Hả?” Kim Phượng trợn tròn con mắt. “Ai muốn cùng ngươi thành thân!”

      Đoàn Vân Chướng nắm chặt hai bàn tay bé mũm mĩm quơ múa của nàng. “Đại thẩm, xin giao nàng cho thẩm xử lý.”

      “…” Kim Phượng tức giận. Nhưng vốn thể thoát ra khỏi xiềng xích trói buộc của , bèn dứt khoát cắn mạnh xuống cổ tay của cái.

      Đoàn Vân Chướng khẽ ‘ái ui’ tiếng.

      “Đại thẩm, thẩm xem, bé kia vẫn còn xấu hổ kìa.”

      Đại thẩm ha ha cười. “Nhìn hai vợ chồng son các người, đại thẩm ta liền nhớ lại thời thiếu nữ thanh xuân của mình…”

      Kim Phượng rốt cuộc gì, bị đại thẩm đẩy lưng ép tiến vào buồng trong.

      Đoàn Vân Chướng nhìn theo bóng lưng của họ, trong ánh mắt chợt lóe lên thần sắc kỳ dị.

      Kim Phượng ngồi trước tấm gương đồng thô ráp trong nhà, mặc cho đại thẩm bài bố.

      nương à, mái tóc của rất đẹp, rất đẹp.” Đại thẩm vừa chải đầu vấn tốc cho nàng, vừa thở dài .

      Kim Phượng yên lặng hạ mí mắt xuống, đem hai tay đặt ngang đầu gối, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

      Qua hồi lâu, nàng rốt cuộc lên tiếng.

      “Đại thẩm.”

      “Ừ.”

      ra… Ta là dâu của , mười năm trước thành hôn rồi.”

      “Hả?” Đại thẩm sững sờ, dừng động tác vấn tóc lại. lọn tóc từ ngón tay rớt ra, rơi xuống bên tóc mai của Kim Phượng.

      “Hôm nay muốn cùng ta làm lại lễ thành hôn, là có đạo lý. Trừ phi… Trừ phi muốn thu bán trái tim của ta.”

      Đại thẩm ngỡ ngàng, sau đó lại cười tươi rói: “Vậy còn chưa đủ sao. nam nhân, vì muốn chiếm được trái tim của mà làm nhiều chuyện như vậy…”

      phải như thế.” Kim Phượng cười khổ, “ và cha ta… có chút vui. Ngẫu nhiên lại bị ta phát lén lút làm chút chuyện tốt sau lưng cha ta. … Có lẽ vì sợ ta cho cha ta biết, nên mới bày ra những chuyện này.”

      Đại thẩm im lặng, lúc sau mới : “Mấy chuyện trong nhà danh gia vọng tộc các người, đúng là phiền toái.”

      “Cũng phải.” Kim Phượng thở dài.

      “Chỉ có điều, đại thẩm ta vẫn cảm thấy, nghĩ nhiều quá rồi. Ta thấy cậu thanh niên kia đối với lòng. Ở trước mặt , mọi cử chỉ đều rất dè dặt cẩn trọng, dường như sợ làm cho vui.”

      sao?”

      mà.” Đại thẩm vừa vừa tiếp tục vấn tóc cho Kim Phượng. “ nương à, có câu thế này: ‘Của vô giá dễ cầu, khó được tình lang’.”

      Trong lòng Kim Phượng chấn động.

      “Huống chi, cũng thích , phải sao?”

      “Ta… cũng thích ?” Kim Phượng lầm bầm lặp lại.

      “Chẳng lẽ đúng sao? Nếu như thích , sao lại theo xa như vậy?”

      Nhịp tim của Kim Phượng rối loạn.

      Ngoài cửa sổ, trời sáng ngời.

      Đoàn Vân Chướng treo trước ngực áo bông hoa đỏ rực, nín thở chờ hai nữ nhân ở buồng trong ra. Đột nhiên có cảm giác mình có chút buồn cười.

      Thành cái gì hôn đây? phải mười năm trước thành hôn rồi sao?

      Nhưng mười năm trước, chỉ là thằng bé ngốc nghếch ngu đần, nàng cũng chỉ là con bé đơn thuần thiện lương. Bọn họ, đều là những quân cờ mặc cho người ta định đoạt. buổi hôn lễ giống như màn kịch náo loạn. say rượu, khi tỉnh lại, trông thấy tân nương tròn xoe như nắm xôi đậu đen, thể thừa nhận, trong lòng là cực độ ấm ức. chưa từng nghĩ đó là buổi hôn lễ, chỉ cảm thấy đó là trò cười mà người ta áp đặt lên người .

      Hôm nay nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

      Lúc đại thẩm đề xuất muốn mở lễ cưới cho bọn họ, đột nhiên cảm giác được, lời đó mạnh mẽ thấm vào tận đáy lòng .

      Có lẽ cần lễ cưới, để xác nhận Lưu Hắc Bàn nàng là thê tử của Đoàn Vân Chướng .

      Cho nên, ngắm nghía bông hoa trước ngực. Buồn cười cứ cười , vui vẻ đón nhận.

      “Cậu thanh niên à,” Đại thúc đứng bên cạnh , đưa cả hai tay lên chụp lấy bờ vai . “Kỳ , mấy thứ hôn lễ, bái đường gì đó nha, đều là màn biểu diễn ưa thích của nữ nhân bọn họ thôi, theo ta thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Đại thúc ý vị sâu xa liếc nhìn cái. “Đêm động phòng hoa chúc mới là mấu chốt, mấu chốt đấy.”

      Đoàn Vân Chướng liền giật mình.

      “Cậu thanh niên,” Đại thúc quan sát đánh giá phen, “Thể lực của cậu, còn đủ ?”

      “…” Da mặt Đoàn Vân Chướng lên vùng đỏ ửng khả nghi.

      “Tuyệt đối đủ!” Câu trả lời của rất có khí phách.

      Rèm buồng trong được vén lên, đại thẩm vui sướng dìu tân nương tử ra.

      Tân nương tử vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, nhưng đầu phủ thêm tấm khăn voan đỏ chói mắt. Hai túm tóc đen lộ ra khỏi khăn voan, rủ xuống trước ngực, khiến cho lòng người mơ màng vô hạn.

      Đoàn Vân Chướng đột nhiên khẩn trương. Đó là Hắc Bàn sao, có thể sau khi vén khăn voan lên, lại phát nữ nhân khác đây?

      nhịn được, gọi tiếng: “Hắc Bàn?”

      Sau khăn voan, Kim Phượng nhàng ‘Ừ’ tiếng.

      Đoàn Vân Chướng tự chủ được nhếch miệng nở nụ cười. Là nàng, đúng là nàng.

      Vòng eo này, ngón tay này, giọng này, ngoại trừ nàng còn ai vào đây nữa.

      Đại thẩm háy cái: “Ai cho cậu chuyện với tân nương?”

      Hai người song song đứng ở hai bên ngưỡng cửa, đối mặt với bầu trời xanh quang đãng.

      “Nhất bái Thiên Địa!” Đại thúc trung khí tràn đầy hô to tiếng.

      Hai người chân thành bái lạy.

      “Nhị bái… Ách, cao đường có ở đây, tiếp tục bái Thiên Địa .” Đại thúc cười ngây ngô.

      Đoàn Vân Chướng nghe thấy sau lớp khăn voan bên cạnh có tiếng hút khí rất . rốt cuộc nhịn được, đưa tay kéo lấy ống tay áo đối phương, nhéo nhéo bàn tay trong tay áo.

      Trơn láng mượt mà.

      Tay kia nhanh chóng rụt lại vào trong tay áo.

      Đoàn Vân Chướng nở nụ cười, mang theo cảm giác mừng thầm khó hiểu.

      “Phu thê giao bái!”

      Hai người xoay qua mặt đối mặt, ‘làm việc nghĩa chùn bước’ cúi xuống bái lạy.

      Đoàn Vân Chướng kìm lòng đặng, tưởng tượng vẻ mặt dưới lớp khăn voan của nàng. Gương mặt đó, hẳn là vẫn luôn trong sáng như thường.

      đợi đại thúc lên tiếng, chủ động cầm lấy tay Kim Phượng, để cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

      “Hắc Bàn,” tựa ở bên tai nàng, cách lớp khăn voan, “Chúng ta động phòng .”

      Kim Phượng hơi run rẩy, lại quy về bình tĩnh.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 50

      TRỜI NGUYỆN LÀM ĐÔI CHIM SẺ
      Editor: Docke

      Đôi vợ chồng nhà nông đẩy mạnh Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng vào buồng trong, vừa đóng cửa lại liền buông tay quản.

      Kim Phượng ngồi bên mép giường đất, thực tại biết mọi chuyện vì sao lại có thể phát triển đến trình độ này.

      Nàng chỉ nhớ nàng xuất cung bắt gian, a phải, là tìm người. Đương nhiên, tiện thể cũng dạo quanh Nghi Xuân Viện đầy sắc thái truyền kỳ kia chuyến. Chẳng ngờ, dạo quanh dạo quanh hồi lại dạo đến đại lao. Lại dạo quanh hồi dạo qua chuồng chó. tại, ràng lại dạo quanh hồi dạo vào động phòng.

      Nàng bi thống đè nén biểu cảm. Hoàng đế bệ hạ a, nếu như ngài muốn thể nghiệm khó khăn dân gian, đại khái có thể tự chơi mình cũng được mà, cần gì phải lôi cả ta vào nữa?

      Nhưng ngẫm nghĩ lại, hình như là do mình liên lụy ?

      Có điều, nếu dạo thanh lâu, mình sao phải xuất cung đến tìm rồi gặp những chuyện này.

      Cho nên, tất cả đều là lỗi của

      ràng là vào lúc này, cho dù suy nghĩ thế nào nếu thành thân, là sai càng thêm sai, thể tha thứ.

      Ừ, tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho . Kim Phượng quyết định chủ ý, nghiêm sắc mặt.

      Mép giường bên cạnh hơi trầm xuống, trong lòng Kim Phượng cũng trầm xuống, biết Đoàn Vân Chướng vừa ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng rất muốn giật khăn voan xuống rồi hỏi , chơi thú vị lắm sao? Trêu chọc nàng như vậy, thích thú lắm sao?

      Nàng đưa tay bắt lấy khăn voan, lại bị Đoàn Vân Chướng đè lại. Tay của nóng hôi hổi, giọng cũng nóng hôi hổi.

      “Hắc Bàn.” khàn khàn , chậm rãi cầm lấy tay nàng, cùng nhau kéo tấm khăn voan đỏ chói từ từ trượt xuống.

      Trong giây lát đó, Kim Phượng có chút hoảng hốt. Khăn voan lững thững rớt xuống, đôi mắt nàng thẳng tắp đối diện với đôi mắt hơi mông lung của Đoàn Vân Chướng, rồi sau đó dời xuống, chiếu thẳng vào bông hoa đỏ rực ngực .

      Nàng kéo căng khóe miệng, kéo căng đến nỗi thể kéo hơn được nữa, hì hì tiếng bật cười.

      Đoàn Vân Chướng cau mày, xé rách chút bông hoa trước ngực. “Buồn cười đến vậy sao?”

      Kim Phượng gật đầu như gà con mổ thóc, toàn thân run rẩy giống như bị động kinh.

      Đoàn Vân Chướng đưa tay ra sau lưng, muốn tháo bỏ bông hoa. Kim Phượng vội vàng kéo lại. “Cứ đeo thêm lát nữa .” Ánh mắt nàng sáng trong lóng lánh.

      Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng cái, thu tay về. “Thôi được, người xưa có thải y ngu thân, còn ta đây lại thải y ngu thê.”

      (Thải y ngu thân: điển cố trong Nhị thập tứ hiếu về Lão Lai Tử hơn 70 nhưng vẫn mặc quần áo sặc sỡ, hành động như trẻ con để làm cha mẹ già vui vẻ. Còn Đoàn Vân Chướng ở đây ăn mặc sặc sỡ để chọc cho vợ cười)

      Kim Phượng càng cười nắc nẻ.

      Đoàn Vân Chướng thấy nàng cười lăn lộn, bên môi cũng nở ra đóa hoa cười, thân thể khỏi tiến sát lại gần. “Nàng thử xem, nàng nên báo đáp ta thế nào đây?”

      “Báo đáp?” Kim Phượng ngửa mặt nhìn , đôi con ngươi trong trẻo.

      Đoàn Vân Chướng nghiêm túc gật đầu. “Ta cõng nàng từ trong lao trốn ra ngoài, đổi bánh rán cho nàng ăn, còn chọc cho nàng cười vui vẻ như vậy. Chẳng lẽ nàng nên báo đáp ta sao?”

      Kim Phượng ngẫm nghĩ lát. “Cũng phải. Có thể cõng chạy trối chết, có thể trông nom no bụng, còn có thể khôi hài vui vẻ, nam nhân có ba dạng này, là đáng giá lấy thân báo đáp.”

      Con ngươi đen nháy tĩnh mịch chợt lóe lên cái. “Vậy, nàng còn chờ gì nữa?” lặng lẽ ôm lấy eo nàng, liền muốn dán cả người đến.

      Kim Phượng siết chặt khăn voan, hề ôn nhu chút nào đẩy mặt ra xa, còn mình dựa ở tường, cười ha hả. “Hoàng thượng, ngài còn chưa chơi đủ sao?” Nàng chau hàng lông mày, mang theo ba phần giọng mỉa mai, bảy phần giả vờ giận.

      Đoàn Vân Chướng bị nàng đẩy cái lảo đảo, đặt mông té xuống giường.

      Kim Phượng ngồi xếp bằng. Thấy ngã cũng chẳng thương cảm chút nào, ngược lại còn cười hì hì, nghiêng người về phía trước. “Hoàng thượng, đừng thần thiếp làm tròn bổn phận làm vợ. Đùa giỡn cũng nên có giới hạn. Ngài xuất cung từ hôm qua đến giờ, suốt cả ngày đêm rồi đó. Trong cung biết loạn đến mức nào rồi đây! Huống chi, Sài đại nhân còn chờ ngài, ngài quên rồi sao?”

      Đoàn Vân Chướng ngồi dưới đất, trong lòng nhất thời cũng biết là nên khóc hay nên giận. Mặt của bị đẩy ngược ra hướng cửa phòng, nãy giờ cũng quên thu lại.

      “Lưu Hắc Bàn, nàng biết cách sát phong cảnh.” cười khổ.

      Kim Phượng nghiêng đầu. “Hoàng thượng quá khen.”

      Đoàn Vân Chướng gì. buồn buồn cúi đầu. Tâm tình vốn tung tăng như chim sẻ, giờ chẳng còn sót lại chút gì.

      “Hắc Bàn, lúc nàng tức giận hoặc muốn trốn tránh, đều gọi ta là hoàng thượng.”

      “Có sao? Có sao?” Kim Phượng mỉm cười, đưa chân xuống giường dự định chuồn . ngờ mũi chân còn chưa chạm đất, mắt cá chân bị nắm lại.

      Đoàn Vân Chướng ngẩng đầu lên. “Đừng gọi ta là Hoàng thượng, ít nhất bây giờ đừng gọi.” Thần sắc của phân biệt được vui hay giận. Giữa hàng lông mày hình như có bão táp mưa giông nổi lên.

      “Nàng tưởng ta giỡn sao? Nàng cho rằng ta đeo trước ngực bông hoa nực cười thế này, chỉ vì muốn cùng nàng diễn trò đùa nhàm chán hay sao? Lưu Hắc Bàn, ta cho nàng biết, ta rất nghiêm túc.”

      “Nàng cho rằng ta là nhất thời xúc động, hay là thay đổi phương pháp lừa gạt để nàng lòng dạ với ta? Lưu Hắc Bàn, nàng cũng xem lại mình , bản thân nàng có gì đáng giá, ta lừa nàng có ích lợi gì?”

      “Nàng nhớ kỹ cho ta, cả đời này nàng đều là người của ta. Nàng là con Lưu Hiết cũng được, nàng lén sau lưng ta cùng đám người Chu Văn Thiên, Ngư Trường Nhai có mưu gì cũng tốt, ta đều để ý. Nhưng nếu nàng muốn trong lòng có ta, cứ như vậy nhàn nhã mà sống, có cửa đâu. Ta cho nàng ba năm thanh tĩnh, là vì ta còn chưa biết làm thế nào để có được nàng. Có điều, Lưu Hắc Bàn, ngày tháng bình yên đó kết thúc rồi.”

      đột nhiên dùng lực, trực tiếp giật Kim Phượng xuống giường. Lại tiến tới bước, vây hãm cả người nàng ở giữa thân mình cùng mép giường.

      Lưng Kim Phượng bị ép sát vào cạnh giường, cẩn thận co tay chân lên, xoa cái mông bị té đau của mình. Đời này của nàng, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình bé xinh xắn. Mà người đè ép lên người nàng, chính là nam nhân quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, lại mạnh mẽ như con thú phiên giang đảo hải (Phiên giang đảo hải: dời sông lấp biển, sóng cuộn biển gầm, chỉ khí thế mạnh mẽ)

      “Hoàng thượng…” Nàng vô ý thức gọi tiếng, hoàn toàn biết mình gì.

      “Gọi ta là Vân Chướng.” Đoàn Vân chướng từ cao nhìn xuống uy hiếp.

      “… Vân Chướng.”

      “Rất tốt.” hài lòng nhếch khóe môi. “Lưu Hắc Bàn, hôm nay đây, tất cả đều là tự nàng chuốc phiền. Có bản lĩnh, lúc trước nàng đừng nhảy xuống Thái Dịch Trì trong đêm đông năm đó.”

      Nhịp tim Kim Phượng rối loạn.

      “Nàng quên rồi sao, nàng gầm lên tên của ta, mắng ta tỉnh lại, còn tát ta bạt tai.” thân mật mà nguy hiểm bám vào bên môi nàng, .

      Cũng từ khắc đó trở , có đường lui. Giang sơn, muốn, Hắc Bàn, cũng muốn.

      Kim Phượng chăm chú nhìn , nét vui cười còn bóng dáng. Nàng làm sao có thể quên được?

      Đây là khoản nợ oan nghiệt cỡ nào a.

      Đây là nam nhân thù dai cỡ nào a.

      Trong mắt nàng dần dần có chút ướt át.

      Đoàn Vân Chướng, ngươi là tên khốn. Chẳng lẽ ngươi biết, có rất nhiều chuyện qua rồi nên để cho nó qua hay sao? Cứ lật lên, là đau đớn. Ngươi cho rằng khốn cảnh lúc trước, hôm nay liền tồn tại nữa sao?

      Hoàng cung cũng tốt, triều đình cũng tốt, thậm chí là chính bản tâm của bọn họ, đều giống như cái bồn máu rộng ngoác chờ bọn họ trở về. Thiên đầu vạn tự như vậy, biết làm sao cho ?

      Nàng an tường ngửa mặt, để mặc cho nước mắt trượt xuống khuôn mặt mượt mà của mình. Trong mắt lại mang theo vui vẻ, cũng mơ hồ khiêu khích.

      “Nếu vậy, Đoàn Vân Chướng, chúng ta bỏ trốn .”

      Thân thể Đoàn Vân Chướng chấn động.

      “Bỏ trốn?”

      “Giống như đại thúc và đại thẩm vậy, cái gì cũng quản nữa. Chúng ta bỏ trốn .”

      “Nàng… Nghiêm túc ư?” Đoàn Vân Chướng khàn khàn .

      “Thế nào, chàng dám?” Nàng lau nước mắt, hất cằm lên, vẻ mặt giống hệt năm đó ở bên Thái Dịch Trì, giận dữ mắng mỏ làm khiếp hồn.

      Đoàn Vân Chướng trầm mặc lát, sau đó nở nụ cười giống hệt như nàng.

      “Được.”

      Dưới chân tựa hồ tràn đầy sức lực, bỗng nhiên đứng lên, cũng kéo nàng đứng lên theo. Hai người sánh vai, hai tay nắm chặt, liền hề buông ra.

      “Chúng ta đâu?” hỏi.

      Kim Phượng nhìn về phía cửa gỗ nhà nông, hất miệng.

      “Vậy còn đại thúc cùng đại thẩm…”

      Kim Phượng cởi mở cười to: “ là bỏ trốn, còn cần thông báo với ai sao?”

      Đoàn Vân Chướng hiểu ý, cũng liền cười lớn. “Tốt, chúng ta !”

      Bên căn phòng cách vách, đại thẩm cầm ngọc bội, hài lòng thỏa mãn mỉm cười.

      “Ông lão à, lại làm được chuyện tốt rồi. trời nguyện làm chim liền cánh, người có tình ắt thành thân thuộc thôi.”

      nhiều năm như vậy rồi, thói quen của đại tiểu thư Duệ Vân Nhi bà vẫn thay đổi ư?” Đại thúc cười nhìn bà.

      Đại thẩm nguýt ông cái. “Ông hiểu, có số việc cần phải dùng chút hoa cỏ chim chóc, mới đẹp mới tốt a.”

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 51

      ĐỒNG LÚA LÀ ĐỊA PHƯƠNG TỐT
      Editor: Docke

      Bỏ trốn, là hai chữ mập mờ mà giàu hứng thú cỡ nào.

      Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, chạy thẳng mạch đến cánh đồng lúa vàng rực rỡ.

      Đoàn Văn Chướng siết chặt bàn tay Kim Phượng, trong lòng chỉ có ý niệm: Chạy.

      Con đường mòn giữa đồng quanh co uốn lượn, biết thông tới đâu. Chạy trốn giữa cổ vũ của sóng lúa vàng kim gào thét, cuồn cuộn nổi lên cao hơn nửa đầu người. Lá và bông lúa ma sát trong gió, phát ra những thanh véo von mà quyến rũ. Đoàn Vân Chướng quay đầu lại, liền trông thấy khuôn mặt màu đồng đỏ của Kim Phượng ở giữa những bông lúa múa lượn trông giống như mặt trời mới nhú.

      thu cổ tay lại, liền ôm chầm lấy nàng vào lòng. Lần này, để cho nàng có bất kỳ cơ hội được lời nào, để cho nàng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, hung hăng hôn lên đôi môi đầy đặn nở nang của nàng.

      Môi nàng ở giữa môi , khanh khách cười, như muốn né tránh lại như dẫn dắt đuổi theo. Nàng càng cười, càng giận, mực cắn miếng thịt béo dâng lên đến miệng, chết cũng buông. Đôi môi nàng như rượu ngon thuần cất, lưỡi nàng như bọc thịt quả bồ đào. mặc sắc quấy động chất rượu kia, nuốt chửng thịt quả kia. Răng lợi ngẫu nhiên va chạm lại giống như vàng đá khua nhau, cùng với nhịp tim rối loạn chọc người, càng kích thích dục vọng của như hỏa tinh văng ra khắp nơi.

      xâm nhập sâu hơn, biến nàng thành bông lúa mạch nâng nui trong lòng bàn tay. Làn môi như nước suối trong, quấn quýt, bừa bãi hấp thu.

      Kim Phượng rốt cuộc cười được nữa. Nàng nắm lấy phần áo trước ngực , vò nát từng mảnh thở dốc. Xúc tua của lúa mạch đùa nghịch bên tai, nhột nhạt mà thoải mái.

      Cuối cùng cũng chậm rãi buông môi nàng ra, cho nàng chút gian thở dốc. Hai người dán chặt hai vầng trán vào nhau, hô hấp cũng vô cùng ám muội.

      cầm tay nàng chặt, thốii lui hai bước, mỉm cười với nàng. “ theo ta.”

      Nàng cũng nhếch môi cười với . Hai vầng sáng ngời má giống như ráng chiều nơi chân trời, trầm mặc mà đầy dũng khí. “Ừm.”

      xoay người, lôi kéo nàng tiếp tục chạy về phía trước.

      và nàng, cũng biết phía trước có gì chờ đón bọn họ, chỉ biết rằng tất cả sau lưng, càng lúc càng xa.

      Cũng biết chạy trốn bao lâu, Kim Phượng rốt cuộc kéo tay lại.

      “Thiếp… Thiếp chạy hết nổi rồi…”

      Nàng thở dốc từng đợt từng đợt.

      Đoàn Vân Chướng vung mày kiếm: “Chạy nổi cũng phải chạy!”

      Kim Phượng đỡ eo. “ chạy hết nổi rồi…”

      Đoàn Vân Chướng tay bứt nàng kéo dậy. “Nàng , vợ chồng vốn là chim cùng rừng.”

      Kim Phượng nổi giận, trở tay ôm lấy eo , hung hăng cắn cái vào lưng: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng. Thiếp chạy nổi nữa, chàng cũng đừng chạy!”

      Trong nháy mắt, chỉ có tiếng gió luồn lách qua đồng lúa vang bên tai nàng, lại nghe thấy Đoàn Vân Chướng trả lời. Kim Phượng nghi ngờ nhướng mắt, chỉ thấy như mãnh hổ bao quát cao, trong mắt sáng lên chút ánh vàng của lúa, đều là dục vọng nam nhân.

      “Nếu chạy hết nổi rồi, cũng đừng trách ta.” Khóe môi tràn đầy hứng thú chiếm đoạt. Sau khắc, cúi người ôm chầm lấy nàng, đặt nàng nằm xuống nền thân lúa, còn mình quỳ rạp xuống bên chân nàng.

      “Hắc Bàn…” lầm bầm . tay đỡ sau gáy nàng, tay đặt bắp đùi nàng, dùng đầu ngón tay nhàng vuốt ve, kích thích nàng hồi run rẩy.

      Nàng hoang mang rên rỉ tiếng, lại khiến cho ánh sáng trong mắt càng thêm ám trầm. Vì vậy, càng vô liêm sỉ hôn xuống, từ chân mày hôn đến chóp mũi, xuống môi, rồi xuống cổ. Cái cằm cương nghị lún phún râu ria, theo xu thế môi hôn mở ra tà áo nàng, liên tục hôn xuống phía dưới. Nàng muốn giãy giụa, cuối cùng lại bị đè chặt tay chân thể động đậy. Nàng từ trước đến nay luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vì vậy cũng giãy giụa nữa. Thế giới trong mắt dần dần tan rã, chỉ có bông lúa cong nhọn mơ hồ vung vẩy đỉnh đầu nam nhân, lúc lúc .

      Bỏ trốn a, là cái gì cũng quan tâm ngó ngàng.

      như tay kiếm sĩ, lấy môi làm kiếm quơ múa da thịt nàng. Cánh tay lại như chiếc giường tơ tằm mềm mại nhất, khóa chặt lấy nàng. Càng giãy dụa, càng dây dưa. Bỗng nhiên, đôi môi kia lướt đến địa phương chết người, nhàng cắn xé, nàng liền khàn khàn kêu lên.

      Nghe được thanh trong cổ họng của nàng, da thịt toàn thân Đoàn Vân Chướng càng thêm sung sướng, căng phồng dục vọng, rốt cuộc kéo rơi chướng ngại vật cuối cùng.

      Đúng vào khắc cuối cùng ấy, lý trí trong nháy mắt đột nhiên tràn về. Kim Phượng bỗng dưng đau xót, chống tay xuống mặt đất cứng rắn ngồi thẳng nửa người.

      “Thúy Vân Đình…” Nàng lúng túng.

      Sài Thiết Chu vẫn còn ở Thúy Vân Đình chờ đợi.

      Binh lính phủ Lưu Hiết còn ở trong thành lục soát.

      Đoàn Vân Chướng ngẩn ra, thân thể vận sức chờ phát động bỗng nhiên dừng lại.

      cảm giác hư khó thành lời chậm rãi tràn ngập khắp tứ chi.

      Kim Phượng nhìn chăm chú nam nhân người mình lâu, đưa tay bưng lấy gương mặt tuấn của .

      “Chúng ta, cuối cùng thể…”

      Da mặt Đoàn Vân Chướng có chút co rút. khó khăn nhìn nàng cái, mắt khép hờ.

      “Là chúng ta thể, hay là nàng muốn?”

      “Thiếp…” Kim Phượng cắn cắn môi. “Thiếp nguyện ý.”

      Toàn thân Đoàn Vân Chướng chấn động.

      hồi lâu, rời khỏi thân thể nàng, khép lại tà áo của nàng.

      “Được, chúng ta trở về.” dịu dàng đỡ nàng dậy, lại hôn lên môi nàng.

      “Ừm.” Kim Phượng cúi đầu đáp.

      ******

      Sài Thiết Chu cùng Ngư Trường Nhai ở Thúy Vân Đình hết đợi lại đợi, cơ hồ muốn hạ quyết tâm trở về thành sai cấm vệ hoàng cung xuất cung lục soát. Rốt cuộc dưới ánh hoàng hôn, hai bóng dáng mong đợi lâu từ xa xa sóng vai tới.

      “Ngư khanh, khanh cũng tới à?” Nét mặt Đoàn Vân Chướng đầy vẻ mệt mỏi, vô tình hay cố ý quét mắt nhìn Ngư Trường Nhai cái.

      Sài Thiết Chu vội vàng giải thích. “Thần dám để lộ chuyện này. Đức Miễn là Kinh Triệu Doãn, chuyện ra vào thành có ở đây thuận lợi hơn rất nhiều.”

      Đoàn Vân Chướng gật đầu , cũng nhiều lời.

      “Hoàng thượng, nương nương, mời lên xe.” Sài Thiết Chu chuẩn bị cỗ xe ngựa nhàng thoải mái, đưa hai người vào thành.

      “Trong xe có thức ăn ?” Đoàn Vân Chướng hỏi.

      “Trong xe có sẵn bánh bao hấp cùng cháo thịt của Khánh Hương Trai, mời hoàng thượng cùng nương nương thưởng thức.” Ngư Trường Nhai tỏ vẻ phục tùng, hồi bẩm.

      “Khanh cũng hiểu khẩu vị của nương nương quá nhỉ.” Đoàn Vân Chướng cười cười, xoay người vịn lấy vòng eo Kim Phượng, đỡ nàng lên xe. Kim Phượng cúi nhìn cái ót của Ngư Trường Nhai, cuối cùng lại gì, tiến vào xe húp cháo.

      Đợi Đoàn Vân Chướng lên xe, Ngư Trường Nhai mới ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Sài Thiết Chu. “Huynh , nương nương tận mắt nhìn thấy hoàng thượng dạo kỹ viện?”

      Sài Thiết Chu biến sắc, trước nhìn thoáng qua xe ngựa, sau đó mới trừng mắt đè thấp giọng. “Huynh muốn sống nữa ư? Chuyện phải giống như huynh nghĩ đâu!”

      Ánh mắt Ngư Trường Nhai rất thông suốt. “ Ngọc, ta cảm thấy huynh thay đổi rồi. Huynh lúc trước, quang minh lỗi lạc cỡ nào, hiệp can nghĩa đảm cỡ nào. Nhưng hôm nay, chuyện thấp kém như vậy mà huynh cũng cam tâm tình nguyện giúp ngài ấy.”

      Sài Thiết Chu nhất thời gì, sau đó thở dài. “Đức Miễn, suy nghĩ của huynh làm cho người ta biết nên làm thế nào mới phải.”

      Ngư Trường Nhai tiếp nữa, ngồi vào vị trí lái xe, nặng nề vung roi ngựa: “Chza.”

      Hành trình này, là chạy thẳng đến trung tâm của thiên hạ: Hoàng thành.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 52

      LOẠN VÂN TRÀN VÀO THÀNH CUNG RỒI
      Editor: Docke

      Lưu đại phu nhân lâu vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương.

      Trong ba tháng này, phủ Uy Quốc công cực kỳ hỗn loạn. Lưu Hiết dù sao cũng lớn tuổi, chuyện triều đình ít nhiều cũng có chút lực bất tong tâm, chuyện trong nhà lại càng quản được, lạnh nhạt với vài vị phu nhân tất nhiên là khó tránh khỏi. Trước đó vài ngày, thanh mai trúc mã khi còn bé của Thất phu nhân cải trang vào phủ làm người làm vườn, chăm sóc Lạc Hoa viện tươi tốt thơm hương. Thất phu nhân chơi rất thú vị, liền lưu ý đến người làm vườn này. Thường xuyên qua lại, hai người liền nhận ra nhau. Lại qua hai tháng, cả hai thừa dịp đêm khuya cùng nhau bỏ trốn. Thất phu nhân cũng là kẻ nhẫn tâm, có người tình mới ngay cả đứa con trai mười tuổi cũng cần, cứ như vậy dọn đồ bỏ . Phút cuối cùng, vẫn quên khuân theo tám gói to, sáu gói , gói nào gói nấy đều có giá trị liên thành mà ngày trước Lưu Hiết tặng cho bà. Sáng hôm sau, nha đầu bưng nước rửa mặt đến mới phát phu nhân biến mất. bàn để lại tờ giấy, kể lể chi tiết lúc trước Lưu Hiết cưỡng đoạt bà về làm thiếp thất như thế nào, chia rẽ đôi uyên ương tốt đẹp như thế nào. đến tận cùng, tránh khỏi lại liệt kê từng tiếng xấu của Lưu Hiết trong dân gian, còn sắc bén chỉ ra ông đối lập với dân chúng, tất nhiên có kết cục chết yên thân.

      Lưu Hiết cả đời tự phụ, cho đến bây giờ chỉ có ông đạp người khác, bao giờ đến phiên người khác đạp ông? Chuyện này vừa ra, đương nhiên tức giận đến mức nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên ( ông Phật ra đời hai ông Phật chết ). Ở nhà an dưỡng ước chừng nửa tháng, vừa mới khôi phục được chút ít nguyên khí lại báo án. Kinh Triệu Doãn Ngư Trường Nhai đại nhân sai người vẽ lại chân dung của đôi gian phu dâm phụ kia quảng phát thiên hạ, lại còn công bố văn thư. Kết quả vẫn như đá ném xuống biển, hoàn toàn có tin tức.

      Vất vả lắm Uy quốc công đại nhân mới luyện da mặt thành bức tường dày, quyết định mặt đổi sắc lên triều, lại có chuyện hư hỏng lan truyền trong phố xá.

      Đại công tử nhà Uy Quốc công, Võ Uy Tướng quân Lưu Ngạc cùng nhị công tử Phiêu Kỵ Xa Úy Lưu Đằng ở giữa chợ đông vung tay vung chân, chỉ vì tranh đoạt đôi ngọc báo thượng hạng do Khuyển Thích chế tác. Theo những người có mặt tại trường kể lại, Lưu đại công tử chặt đứt hai ngón tay, Lưu nhị công tử chột mất con mắt.

      Nghe tin bất ngờ, Uy quốc công đại nhân che ngực, lập tức ngã lăn ra ở ngoài điện Càn La. Thiên tử long ân, đặc biệt dùng long liễn đưa Uy quốc công đại nhân về phủ, lại mệnh cho thái y kịp thời trị liệu mới có được chuyển biến tốt đẹp.

      Kết nối với thời gian lúc trước ở nhà tĩnh dưỡng, Uy quốc công đại nhân nghỉ bệnh ước chừng được hai tháng.

      lúc mọi người cho rằng, vận rủi trong phủ Uy quốc công tới cực điểm, tai ương chân chính mới ghé thăm. Đại công tử Lưu Ngạc vì đền bù tội lỗi mình phạm, đích thân cưỡi ngựa đến Chung Nam Sơn tìm kiếm linh dược ngàn năm Tuyết Bồ Đề. ngờ lúc ở núi, bất cẩn té xuống ngựa, bị vó ngựa đạp bể đầu, chết tươi.

      Tin dữ truyền đến, trong đêm, phủ Uy Quốc công từ trong ra ngoài đều treo cờ trắng. Phản ứng của Uy quốc công đối với chuyện này cũng mãnh liệt như hai chuyện trước, chỉ lạnh lùng câu: Ngịch tử, có cũng được. Nhưng những ngày sau đó, Lưu đại phu nhân lại chứng kiến trượng phu vốn vô cùng khí khái hào hùng của bà, tóc nhiễm phong sương, tựa như cờ trắng treo đầy khắp nhà.

      phố, có người ác độc tỏ vẻ hả hê, cũng có người bất mãn với ngang ngược hống hách của Lưu gia, nhao nhao câu: Báo ứng.

      Lưu Hiết để ý đến những lời cay nghiệt đó, càng để ý đến ánh mắt cũa lũ triều thần. Ba ngày sau, ông lại lâm triều. Việc làm đầu tiên chính là tố cáo con trai của Lăng đại tướng quân Lăng Tiêu bảo thủ, dùng binh quyền của thiên tử như quân đội nhà mình, hề có lòng thần phục.

      Hoàng đế bệ hạ thở dài, cũng trực tiếp đồng ý với thỉnh tấu của Lưu Hiết, nhưng cũng bãi chức tướng quân Tiêu Kỵ Doanh của Lăng Tiêu, mệnh cho về nhà tự suy ngẫm.

      Lưu Hiết tựa hồ cũng đủ hài lòng, thêm gì nữa liền hạ triều về nhà. Chúng triều thần dò xét bóng lưng Uy quốc công, đột nhiên cảm giác quyền thần cực thịnh thời, hình như cũng đến mức cao thể chạm như tưởng. Bóng lưng của ông, giống như hơi còng xuống.

      kim điện, vẻ mặt của hòang đế bệ hạ tuổi trẻ lại càng trở nên bí hiểm.

      Màu đông ở kinh thành năm nay đặc biệt rét lạnh. Ngoài cửa, các ao nước đều bị đóng thành băng rất lâu, cho đến tháng hai mới mơ hồ có dấu hiệu chết sống lại. Kim Phượng sai người làm lò sưởi theo kiểu dáng thịnh hành nhất trong kinh thành, phân phát đến các điện. Nàng nghĩ có nên vụng trộm vận cái ra khỏi cung đến cho Vĩnh Phúc hay , ngoài cung liền truyền đến tin tức, Lưu đại phu nhân bị bệnh.

      Kim Phượng cũng được coi là người từng trải ít sóng gió, nghe tin tức như thế lại khẽ ngẩn ngơ.

      Từ trước đến nay đều là Lưu đại phu nhân quan tâm chuyện của người khác. Nàng gần như quên mất, Lưu đại phu nhân cũng là con người, cũng ngã bệnh.

      Vì vậy, nàng tìm đến thái y chẩn bệnh cho Lưu đại phu nhân thăm hỏi vài câu. Thái y chỉ cúi đầu đáp: “Khó mà được.”

      “Chẳng lẽ lại là chứng bệnh nan y gì?” Kim Phượng khiếp sợ đứng dậy, mấy chung trà bàn cũng bị lật đổ.

      Thái y liên tục dập đầu. “ ra cũng chỉ là chứng bệnh phụ nữ bình thường. chữa khỏi, nặng nan y.”

      “Vậy triệu chứng của đại phu nhân là…”

      “Lao tâm quá độ, ngũ tạng mất dưỡng, huyết hư lộ . Chỉ sợ có cách nào trị được tận gốc.”

      “Nếu từ từ điều trị sao?”

      “Có thể thọ thêm mười năm.”

      Kim Phượng nhất thời câm lặng.

      Chuyện lớn chuyện trong quý phủ Uy quốc công, toàn bộ đều dồn hết cho Lưu đại phu nhân làm chủ. Muốn cho bà tĩnh dưỡng, dễ vậy sao? Ngay đến bản thân Lưu đại phu nhân cũng đồng ý.

      Lưu Hiết đối với nàng, là xa lạ. Nhưng Lưu đại phu nhân đối với nàng mà , lại tương đương với nửa phụ thân. Lưu đại phu nhân cũng thân mật với nàng, nhưng trước sau vẫn luôn là tấm gương tràn trề thiện ý, lời việc làm đều rất mẫu mực. Bà là người phụ nữ tốt nhất thế giới, dịu dàng hào phóng, ghen ghét, hẹp hòi.

      Thời gian gần đây, phủ Uy quốc công xảy ra quá nhiều chuyện. Tuy là nhân họa, nhưng cũng có chút hương vị của số mệnh. Đối với đối thủ mà , Lưu Hiết là kình địch chê vào đâu được. Nếu như ông còn có chỗ nào gọi là nhược điểm, đó chính là người nhà.

      Nếu trời muốn giáng vận rủi xuống phủ Uy quốc công, Kim Phượng có gì dị nghị. Nhưng ít nhất, ít nhất cũng nên có chút tổn thương nào đến Lưu đại phu nhân mới phải.

      Đêm đó, Kim Phượng trằn trọc sao ngủ được. Cuộc sống chìm chìm nổi nổi trong cung mười mấy năm qua lần lượt lên ràng trong đầu nàng. Cho đến bình minh, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí, tìm Đoàn Vân Chướng.

      Kể từ sau khi trải qua kiếp nạn ở ngoài cung trở về, ánh mắt nhìn Đoàn Vân Chướng của nàng thay đổi rất nhiều. Mỗi ngày, cho dù bận rộn thế nào, sau khi xử lý xong chính đều đến Hương La Điện cùng nàng dùng bữa tối. Dùng xong bữa tối, còn luôn nhìn nàng với ánh mắt sáng quắc, ám hiệu ra điều muốn ngủ lại. Kim Phượng đùn đẩy mấy lần, Đoàn Vân Chướng tựa hồ cũng cưỡng cầu nữa. Chỉ là mỗi lần dùng xong bữa tối liền lôi kéo nàng đến ngự hoa viên tản bộ qua mấy con đường mòn cây cối rậm rạp. ra cho oai là tản bộ tiêu cơm, nhưng tản qua tản lại mấy lần, Kim Phượng liền hiểu được gã này vẫn chưa chừa thói hư tật xấu. Nếu , vì sao lúc tản bộ cứ toàn chọn vào mấy địa phương vắng vẻ u tối, vì sao dạo quanh dạo quanh tay lại cứ dạo quanh người nàng.

      Kim Phượng cho dù hiểu ý tứ ‘Ăn’ là như thế nào, nhưng cũng hiểu vào cái hôm ở cánh đồng lúa mạch, Đoàn Vân Chướng ăn nàng triệt triệt để để rồi. Theo lý thuyết, nàng to gan đến mức rủ bỏ trốn, vừa có danh phận lại có , bất luận thế nào cũng cần phải tùy muốn làm gì làm. Nhưng trong lòng Kim Phượng vẫn bị chận ngang bởi tảng đá lớn. Cảm giác, cảm thấy chuyện thân mật nam nữ này là chuyện hệ trọng, nên tùy tiện như vậy.

      Nhưng cùng Đoàn Vân Chướng tản bộ mấy lần, Kim Phượng dần dần cũng hiểu niềm vui thú trong việc tản bộ này. Ngẫu nhiên công việc có được chút thời gian nhàn rỗi, còn có thể nhớ lại dư vị của mấy lần tản bộ, vẫn đỏ mặt. Tình hình như vậy của nàng bị Phong Nguyệt bắt gặp rất nhiều lần. Ánh mắt Phong Nguyệt nhìn nàng, liền dẫn theo ít ám muội.

      Thời gian lại trôi qua, ánh mắt Đoàn Vân Chướng nhìn nàng càng lúc càng sáng quắc. Mỗi lần như vậy, sống lưng Kim Phượng lại chảy dài mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ, gã này có thể mực chờ đợi đến thời cơ tốt nhất, kích trí mạng, ăn tươi nuốt sống nàng đây?

      Chỉ có điều…

      Nhìn chằm chằm vào cửa cung Hiên La Điện, trong lòng Kim Phượng có chút hậm hực.

      Nếu như hôm đó, cứ tiếp như vậy, thế nào? Có lẽ nàng cam tâm tình nguyện trao hết cho . Có lẽ hai người vì vậy mà tìm xứ sở bí , mặc kệ bên ngoài hỗn loạn đến mức sóng cuộn biển gầm, còn ta cứ bình lặng sống cuộc sống gia đình yên vui của mình.

      Hoặc là, hai người quen thói áo đến vươn tay cơm đến mở miệng, lang thang mấy ngày liền rơi vào kết cục bụng ăn no quần áo tơi tả.

      Ai mà biết được?

      Bất luận thế nào, , vẫn là được. Bỏ trốn, cuối cùng cũng chỉ là ý niệm trong đầu mà thôi. Nếu trở lại tình cảnh phức tạp, phải ngoan ngoãn sống qua cuộc sống phức tạp ấy.

      Đứng lát, trong Hiên La Điện có người thò đầu ra nhìn dáo dác, trông thấy thấy Kim Phượng, hì hì thi lễ.

      “Nương nương, ngài đừng đứng như vậy nữa, mau mau vào thôi.”

      Kim Phượng sững sờ: “Tiểu Tôn Tử, đây là ý gì?”

      Tiểu Tôn Tử có chút lúng túng, rồi dứt khoát giọng mật báo: “Nương nương, hoàng thượng đứng cạnh cửa sổ nhìn người lâu rồi. Nương nương đứng lâu như vậy còn chưa chịu vào, hoàng thượng nóng ruột đến độ giậm chân luôn kìa. Vì vậy… mệnh cho tiểu nhân ra thúc giục ngài vào.”

      Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ngài còn có thể mất mặt hơn nữa đây…

      Hai má Kim Phượng bay lên hai rặng mây hồng. “Về bẩm lại với hoàng thượng, bản cung cảm thấy ba chữ Hiên La Điện này viết rất đẹp, muốn thưởng thức tinh tế chút diệu dụng trong bút pháp.”

      Sắc mặt Tiểu Tôn Tử nhất thời trắng bạch, cúi đầu tối tăm quay vào.

      Mí mắt Kim Phượng run rẩy, quả nhiên khoanh tay, ngửa đầu lên thưởng thức bảng hiệu sắc vàng đỏ rực dưới mái hiên Hiên La Điện.

      Vừa nghĩ giờ phút này, sắc mặt của người nào đó trong điện xanh trắng giao thoa, trong lòng nàng liền vô cùng, vô cùng, vô cùng sung sướng.

      Chờ giây lát, trong điện truyền đến từng tiếng ho khụ. Kim Phượng hạ cần cổ nãy giờ ngửa ra có chút đau nhức, xuống thấp chút, liền trông thấy có nam tử tuấn mặc triều phục màu vàng kim, phong thái thanh nhã đứng dựa bên cạnh cửa điện.

      “Lưu Hắc Bàn, nàng vào đây cho trẫm.” Đoàn Vân Chướng mím môi, miễn cưỡng gọi tiếng. Ánh mắt lại dẫn theo chút nguy hiểm.

      Kim Phượng bị vẻ bề ngoài tuấn ngời ngời cùng phục sức rực rỡ của thiêu đốt, phản ứng khó tránh khỏi chậm chạp chút. Sau khắc liền nghe thấy tiếng chiếc quạt bằng ngọc trong tay nam nhân kia sít sao gấp lại.

      “Thần thiếp đến ngay đây.” Kim Phượng cúi đầu theo quy cách tự cho là vô cùng uốn mình, rồi thong thả bước qua.

      Đoàn Vân Chướng nheo mắt, đánh giá nàng từ xuống dưới, rồi thoắt cái chiếm lấy cổ tay nàng, lôi nàng vào trong chút ôn nhu, lại phịch tiếng đóng cửa lại.

      Tiểu Tôn Tử cùng Phong Nguyệt đồng loạt bị đuổi ra cửa, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ ngồi xổm song song bậc cửa.

      Hoàng thượng a, nương nương a, đều là vợ chồng già rồi, cần gì phải thế chứ?

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      HOÀNG HẬU LƯU HẮC BÀN – CHƯƠNG 53

      BIỆT HỮU U SẦU ÁM HẬN SINH
      Editor: Docke

      Kim Phượng bị lực cưỡng chế cậy mạnh kéo vào trong điện. Cũng biết vòng vo mấy vòng, sống lưng lại bị dán vào cây cột lớn sơn son trong điện. Sau khắc, đôi môi nóng hổi liền dình vào, ngón tay nhàng vuốt phẳng cần cổ hơi ngửa lên của nàng. Nàng cảm thấy toàn thân như hóa thành bãi bùn nhão, lại giống như biến thành bức tranh tết, dán ở cây cột.

      Đoàn Vân Chướng dùng ngón cái xoa vai nàng, nhàng gặm cắn môi nàng chút rồi mới rời môi , bất mãn :

      “Treo ham muốn của ta, thú vị lắm sao?”

      Kim Phượng ôm lấy cổ , cười vô cùng xảo quyệt.

      Đoàn Vân Chướng oán hận lườm nàng cái, lại cắn lên cổ nàng cái.

      Kim Phượng kêu ‘Ai’ tiếng: “Đau mà.”

      “Đau cho biết thân.” Đoàn Vân Chướng trừng nàng.

      Kim Phượng đáng thương nhìn , sau đó lại dời đôi mắt sáng trong nhìn về phía khác. “Lại , bảng hiệu Hiên La Điện này rất đẹp mắt, biết là do ai đề ha?”

      Đoàn Vân Chướng nghiến răng. “Chính là ta đề.”

      “Ôi chao, bút pháp của hoàng thượng quả là lực hùng tráng kiện, rất có phong phạm vương giả nha…”

      “Lưu Hắc Bàn!” Đoàn Vân Chướng lại hung hăng bóp mạnh vào eo nàng cái.

      Kim Phượng ha ha cười rộ lên.

      Nàng rất thích hoàng đế bệ hạ của nàng.

      Yên lặng hồi lâu, Kim Phượng dán lên thái dương Đoàn Vân Chướng nhàng thở dốc.

      “Thiếp… muốn trở về nhà chuyến.”

      “Nếu vậy, chờ thêm ít ngày nữa, ta tranh thủ thời gian cùng nàng xuất cung chuyến.” Đoàn Vân Chướng vuốt ve khuôn mặt nàng, .

      Kim Phượng thở dài: “ phải là căn nhà ở ngõ hẻm Hoàng Gia.”

      “Ửm?”

      “Chính là tòa nhà lớn nhất ngoài Chính Dương Môn.”

      Đoàn Vân Chướng im lặng. Đừng là toà nhà lớn nhất ngoài Chính Dương Môn mà ngay cả toà nhà lớn nhất kinh thành, ngoại trừ hoàng cung chính là phủ Uy Quốc Công.

      “Nàng đến phủ Uy Quốc công làm gì?” Trong giọng của thoáng qua tia khó chịu.

      Kim Phượng suy nghĩ chút, lựa lời mà : “Thiếp nghe người ta những tiểu thư tốt số được phong làm Quý phi hay Hoàng hậu nương nương, đều về nhà khoe khoang phen. Bề ngoài gọi là ‘thăm viếng’. Thiếp vào cung nhiều năm, còn chưa từng về thăm viếng lần nào. Hôm nay kiềm chế được, muốn trở về phủ Uy quốc công khoe khoang chút.”

      Đoàn Vân Chướng hung hăng gõ mạnh cái lên đầu nàng. “ .”

      Kim Phượng ỉu xìu. “Chỉ muốn trở về thăm chút thôi.”

      “Trở về thăm ai? Thăm người cha có lương tâm của nàng ư?” Đoàn Vân Chướng hừ lạnh tiếng. “Nàng vào cung nhiều năm như vậy, sao thấy ông ta hỏi thăm nàng đến lần?”

      “Nhưng… ông ấy vẫn là cha của thiếp…”

      Đoàn Vân Chướng im lặng.

      “Chuyện giữa ngài và cha thiếp, thiếp muốn xen vào. Nhưng liên hệ máu mủ, phải muốn cắt đứt là cắt đứt được. Mỗi người đều có việc mình cần phải làm.”

      Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng. “Vậy ngày mai ta sai người chuẩn bị phượng liễn, tiễn nàng xuất cung, phải trở về trong ngày.”

      “Chỉ sợ thời gian đủ.” Kim Phượng cúi đầu. “Trong phủ Uy quốc công gần đâu được an bình, sức khỏe của Đại phu nhân cũng tốt. Thiếp trở về, mặt cũng muốn xem mình có thể giúp được phần nào hay .”

      “…” Đoàn Vân Chướng giận dữ trừng nàng. Nha đầu Hắc Bàn là ngốc hay giả ngu đây?

      Phủ Uy quốc công hỏng bét, người đắc ý nhất ai ngoài hoàng đế bệ hạ. Giỏi cho Lưu Hắc Bàn, lại còn muốn trở về “giúp đỡ phần nào”? Nam nhân của nàng ở triều phải vụng trộm tính toán muôn vàn, mới miễn cưỡng cướp được thời cơ tốt như vậy, vừa giả làm kẻ ngốc vừa làm tiểu nhân, nàng lại chạy đến nạy góc tường lên?

      Đoàn Vân Chướng kìm nén nửa ngày mới thốt ra được câu. “ được .”

      Kim Phượng cũng quá bất ngờ. Trước khi nàng đến cũng đoán được, hơn phân nửa là Đoàn Vân Chướng để nàng .

      “Vậy ngày mai thần thiếp xin thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương nhân từ, chắc hẳn cảm thương cho tấm lòng hiếu thuận của thần thiếp, đồng ý cho thần thiếp xuất cung.”

      “Trẫm cũng đến với mẫu hậu, cho nàng .”

      Kim Phượng cười cười. “Hoàng thượng định dùng lý do gì đây?”

      Đoàn Vân Chướng cứng họng.

      bỗng nhiên hiểu được, hoàng hậu nương nương của hôm nay đến thăm, có chuẩn bị vạn toàn. Hoàng hậu thăm viếng, về công là thay mặt an ủi thần tử, về tư chính là tận hiếu với cha mẹ. cấm hoàng hậu về nhà thăm người thân, thực tại là danh bất chính, ngôn bất thuận. Lỡ như lan truyền ra ngoài, hình tượng đức vua minh nhân từ mà khổ tâm tạo dựng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

      Kỳ , Kim Phượng về phủ Uy Quốc công, cũng chẳng tổn hại gì đến đại . cho nàng , đơn giản là vì trong lòng hoàng đế bệ hạ được thoải mái.

      “Nàng tính kế với ta?”

      Kim Phượng cười hì hì, hôn lên khóe môi Đoàn Vân Chướng. “Thần thiếp dám.”

      Đoàn Vân Chướng tràn đầy ham muốn, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng. Muốn mấy lời cường thế để bổ khuyết cho vẻ hơi bất lực của mình, suy nghĩ chút, cuối cùng chỉ ra câu: “Nàng… khi nào trở lại?”

      Kim Phượng sững sờ, sau đó mỉm cười, rúc sâu vào trong cổ Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, thiếp rất nhớ người.”

      Đoàn Vân Chướng nắm tay nàng, ho chút, mặt hơi nóng lên: “ ?”

      “Ừm.”

      “Nếu nàng mau chóng trở lại, ta …” suy nghĩ chút, thực tại có gì có thể uy hiếp được nàng. “Ta liền tìm Bạch Ngọc.”

      Thân thể mượt mà trong ngực ràng cứng đơ ra.

      “Ngài tìm Bạch Ngọc… làm gì?”

      “Khụ khụ, đương nhiên là ngâm thơ làm phú, ngắm hoa nghe hát.”

      cần phải .” Kim Phượng cất giọng thờ ơ, nghe ra vui giận.

      “Sao vậy?”

      “Thiếp dẫn muội ấy cùng về nhà thăm viếng.”

      “…”

      Hoàng đế bệ hạ vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành phải : “Tóm lại, nàng phải nhanh chóng trở về.”

      *******

      là vì muốn khoe khoang, kỳ , hoàng hậu nương nương về nhà thăm viếng chuyến này, chuẩn bị vô cùng đơn giản.

      Đơn giản đến mức chỉ có ba cái rương lớn, bốn cung nữ và chiếc xe ngựa bình thường, cứ vậy mà xuất cung.

      Lúc Lưu Bạch Ngọc lên xe, vẫn còn có chút tâm cam tình nguyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu Hắc Bàn nghiêm nghị xám đen, cũng đành phải ngoan ngoãn lên xe.

      “Tỷ tỷ muốn về nhà, cần gì phải lôi kéo ta theo?” Ngồi ở bên toa xe, Lưu Bạch Ngọc quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhàng .

      Kim Phượng chống khuỷu tay lên mặt bàn , rất có hứng thú đánh giá Lưu Bạch Ngọc hồi lâu, mới : “Bạch Ngọc, chẳng lẽ muội nhớ nhà ư?”

      “Chỗ đó phải là nhà của ta.” Lưu Bạch Ngọc trả lời cực nhanh.

      “Vậy muội nhớ Đại phu nhân, nhớ cha ta sao?”

      Lúc này Lưu Bạch Ngọc mới quay mặt lại, có chút bất ngờ nhìn Kim Phượng, hừ tiếng.

      Bên trong toa xe nhất thời có chút tẻ ngắt.

      Kim Phượng vẫn nồng nhiệt nhìn Lưu Bạch Ngọc chăm chú.

      Gò má mỹ nhân, cũng vô cùng xinh đẹp.

      xinh đẹp lại tài năng như vậy, chẳng lẽ muốn giống như đóa u lan ai hỏi thăm đến, chết già trong thâm cung hay sao? Người sai lầm, đến tột cùng là ai? Kẻ giam cầm nàng ta, rốt cuộc là thế gian vô tình này hay là chính chấp niệm trong lòng của nàng ta?

      Kim Phượng thời gian qua được tình tưới mát, trái tim cũng mềm mại rất nhiều, cảm thấy Lưu Bạch Ngọc tự khóa bản thân trong thâm cung, thiếu vắng nam nhân làm dịu, vẫn là thiếu thốn rất nhiều niềm vui thú nhân gian.

      Huống chi, Lưu Bạch Ngọc thiếu hụt lạc thú nhân gian, tất nhiên lại muốn đến tranh đoạt nam nhân của nàng.

      Nàng nâng trán cân nhắc lâu, tự cho là vô cùng hữu hảo, : “Bạch Ngọc, ra chuyến này, muội cũng đừng hồi cung nữa?”

      Lưu Bạch Ngọc ngẩn ra, mặt vẻ khó có thể tin nổi. hồi lâu, nàng ta cười khổ: “Tỷ tỷ, vẫn là tha cho ta sao?”

      Kim Phượng yên lặng cúi đầu, rốt cuộc cũng với nàng ta câu xuất phát từ tận đáy lòng: “Muội tự cho mình số khổ, kỳ cho cùng, số mạng của muội là bị chính bản thân muội giày xéo thành ra như vậy.”

      xinh đẹp lại giàu tài năng, nếu như cuộc đời của nàng ta thuận lợi bình thường, tất nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán. Vì vậy, nàng ta liều hết sức lực của mình, cũng muốn nhân sinh thê thảm chút. Nếu , vẻ đẹp cùng tài năng của nàng ta làm sao nổi bật lên được? Nếu , nàng ta làm sao có nhiều oán trách cùng tình ý như vậy? Nếu , chẳng phải nàng ta biến thành nữ nhân bình thường và thuận lợi giữa muôn người bình thường khác hay sao?

      cho cùng, Lưu Bạch Ngọc cũng chưa từng làm hại đến ai, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà Kim Phượng mới vô cùng tiếc hận.

      Cửa chính sơn son của phủ Uy quốc công, tựa như nhiều năm trước đây, vẫn sáng . Mà tâm tình của Kim Phượng, nay khác xưa.

      Mặc dù giản lược hết sức, lễ nghi phong thái hoàng hậu vẫn còn. đám gia quyến trong phủ Uy quốc công quỳ gối ở cửa phủ nghênh đón. Kim Phượng nhìn lướt qua, Lưu đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đều có mặt. Uy quốc công đứng ở phía trước nhất, eo lưng thẳng tắp, tóc mai trắng phau, hoa văn của năm tháng in hằn khóe mắt ông.

      Được cung nữ dìu xuống xe, Kim Phượng rũ rũ ống tay áo màu vàng kim, đứng định trước mặt Lưu Hiết.

      Lưu Hiết bắt hai tay vào nhau, lẳng lặng nhìn Kim Phượng, khóe mắt mang chút lạnh lẽo, cũng có ý định muốn quỳ xuống hành lễ.

      “Nương nương, ngài cao hơn rất nhiều.”

      Kim Phượng miễn cưỡng cười cười, khéo môi có chút run rẩy. Đây là lần thứ ba nàng gặp phụ thân. Lần đầu tiên là ở căn nhà nằm trong ngõ hẻm Hoàng gia. Khi đó, ông giống như thần tướng từ trời giáng xuống, tùy ý xới tung toàn bộ cuộc sống của nàng. Lần thứ hai là lúc nàng xuất giá. Khi đó, ông chẳng hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh hoặc cầu gì với nàng, lại khiến cho nàng cảm thấy, cho dù nàng có trở thành nhất quốc chi mẫu, cũng chỉ là quân cờ chẳng phân biệt được trắng đen ở dưới ngón tay của ông.

      Hôm nay, lần thứ ba này, ông vẫn như chủ nhân cao cao tại thượng, tường tận xem xét nàng. Điều ông suy tư, chính là hàm nghĩa phía sau hành động lần này của nàng, là địa vị của nàng vẫn có chút quan trọng khi ông còn tay khống chế thiên hạ, chứ phải là con người nàng, đứa con ruột của ông.

      “Lưu Hắc Bàn, đừng làm ta mất mặt.” Trước khi xuất cung, Đoàn Vân Chướng cắn vành tai nàng dặn dò. Nghĩ tới đây, nàng lại vươn thẳng sống lưng.

      “Uy quốc công càng vất vả công lao càng lớn, bản cung miễn lễ cho ông.” Kim Phượng ràng mà tự phụ, thốt ra câu.

      Trong ánh mắt của Lưu Hiết lóe lên cái.

      đợi Lưu Hiết gì, Kim Phượng tùy ý quơ quơ tay áo. “Các vị phu nhân, tất cả cũng đứng lên .” xong, nàng bước đầu hài phượng, đạp lên lụa đỏ, thẳng vào trong.

      Tam phu nhân quỳ ở hàng đầu từ từ nâng người lên, mặt có chút khó coi.

      “Nha đầu kia…” Hơn mười năm gặp, thành hoàng hậu.

      mặt Lưu Hiết lên nụ cười hàm nghĩa.

      “Quả nhiên là con của Lưu Hiết ta.”

      Việc công xong, kế tiếp, chính là việc riêng. Dùng xong bữa tối quy củ phiền phức, hoàng hậu nương nương tiếp kiến Uy quốc công tại thư phòng.

      Kim Phượng cởi bỏ triều phục, thay thường phục, ở trước mặt Uy quốc công lễ phép xá cái.

      “Phụ thân.”

      Sau án thư, Lưu Hiết khẽ nhếch khóe môi, xoay người lại.

      “Kim Phượng, những năm gần đây, ngươi sống có tốt ?”

      Kim Phượng thoáng ngừng chút, như thế nào là tốt, như thế nào là tốt đây?

      “Nữ nhi sống rất tốt ạ.”

      “Đoàn Vân Chướng đối với ngươi có tốt ?”

      Kim Phượng nghe ông gọi thẳng tục danh của hoàng đế, trong lòng đột ngột máy động, sắc mặt vẫn hề biến đổi

      “Hoàng thượng ngài ấy…”

      Còn chưa trả lời, Lưu Hiết cười sang sảng, cắt đứt. “ làm sao có thể đối tốt với ngươi? Ngươi vừa phải là giai nhân tuyệt sắc gì, lại là con của Lưu Hiết ta. cũng dám dính vào ngươi, càng muốn dính vào ngươi.”

      Kim Phượng ngập ngừng phen, cuối cùng gì thêm.

      Lưu Hiết dò xét đỉnh đầu cúi xuống của nàng, bỗng nhiên thở dài. “Máu mủ tình thâm. Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận thế nào, ngươi vẫn là con của Lưu Hiết ta. Cho dù có ngày ta ngã xuống, chết , ngươi vẫn là con của ta.”

      “Nữ nhi hiểu.”

      Lưu Hiết kinh ngạc nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, hồi lâu, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.

      “Ta còn nhớ hơn mười năm trước, ở căn nhà trước kia lần đầu tiên ta nhìn thấy tình hình của ngươi. Kim Phượng, trước đó, ta chưa bao giờ tin tưởng ngươi là con của ta. tú nương thân phận đê tiện, làm sao có thể sinh ra con của ta? Ta cho rằng, nhất định là bà ta mang thai đứa con của kẻ khác lại vọng tưởng vu oan cho ta.”

      Kim Phượng đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ con, bà ấy phải là người như thế.”

      “Hôm nay, ta đương nhiên biết .” Lưu Hiết để ý lắm, khoát khoát tay. “Ngay khi ở trong căn nhà đó, chỉ qua hai ba câu, ta liền vững tin, ngươi là con của ta.”

      “Cũng bởi vì con giải đáp được câu hỏi của ngài sao?” Ánh mắt Kim Phượng tiết lộ chút bi ai. Nếu như lúc trước nàng cố làm ra vẻ thông minh, vậy hôm nay, chẳng phải tất cả hoàn toàn khác biệt rồi sao?

      .” Lưu Hiết cười khẽ. “Lúc ấy ta nghĩ, chỉ có con của Lưu Hiết ta mới biết giả ngu như vậy, mới biết gạt người như vậy.”

      “Hôm nay, con chim sẻ nho cũng trở thành phượng hoàng chân chính.” Lưu Hiết cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, dường như rất giật mình kinh ngạc. “Nghe nay, tấm lòng của các thủ lĩnh nội cung đều hướng về hoàng hậu Hắc Bàn. Mà ngay cả trái tim của thái hậu nương nương, cũng bị ngươi mua chuộc. Trong tình hình này, cho dù ngươi có làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì, e rằng cũng có ai tin tưởng?”

      Bả vai Kim Phượng, rốt cuộc nhịn được, run lên cái.

      “Phụ thân, muốn con làm gì sao?”

      Lưu Hiết lẳng lặng đánh giá gương mặt nàng, lâu sau mới chậm rãi : “Ta muốn ngươi làm cái gì, chẳng lẽ ngươi ngoan ngoãn làm sao?”

      Kim Phượng .

      Lưu Hiết nở nụ cười. “Kim Phượng, vội cái gì. Dù sao ta cũng là cha của ngươi.”

      “Ngài cũng là cha của Lưu Ngạc.”

      Lưu Hiết đếm xỉa tới vẻ mặt tựa hồ rốt cuộc cũng xuất vết rạn nứt. “Ý của ngươi là, cái chết của Ngạc Nhi, là lỗi do ta?”

      Kim Phượng nhìn ông sâu.

      Nàng có lẽ từng nhát gan, nhưng những năm gần đây lại bị Đoàn Vân Chướng nuôi dưỡng, lá gan càng lúc càng lớn.

      “Có lẽ ngài trực tiếp phạm sai lầm, nhưng nguyên nhân là do ích kỷ của ngài. Ngài chỉ lo cho nghiệp của mình, lại quên mất con cái chính là khoản nợ của ngài. Ngài mất trách nhiệm dạy bảo, chung quy có ngày cũng phải trả nợ.”

      Lưu Hiết trầm mặc.

      lát sau, ông nhàng : “Kim Phượng, lần này ngươi trở về, đến tột cùng là vì cái gì? Là Đoàn Vân Chướng sai ngươi trở về ư?”

      Kim Phượng hít sâu hơi: “Nữ nhi vì bệnh trạng của mẫu thân nên mới trở về.”

      Lưu Hiết rũ mắt, tựa hồ khẽ thở phào nhõm. “Mẫu thân của ngươi tĩnh dưỡng ở Lưu Hạc Viện. Bây giờ ngươi có thể đến thăm bà ấy.”

      Kim Phượng khẽ gật đầu, liền đứng dậy ra cửa.

      “Kim Phượng, nếu như … Ngươi thể làm nổi hoàng hậu nữa, ngươi có bằng lòng trở thành công chúa hay ?”

      Lưu Hiết thình lình ném ra câu.

      Kim Phượng cả kinh. Nhịp tim càng phát ra kịch liệt.

      “Phụ thân… đùa sao?”

      Sau lưng truyền đến tiếng cười lanh lảnh. “Đương nhiên là đùa. Cho dù khắp thiên hạ đều phản bội vương triều Đoàn gia, Lưu Hiết ta, tuyệt đối phản bội.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :