HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 57: Mất tích . Kinh thành Hạ Quốc về đêm vẫn nhộn nhịp đông vui, nhưng ở bên trong kinh thành đệ nhất phủ Tiêu phủ kia, tầng mây đen bao phủ… - thế nào rồi Lạc Lạc, liên lạc được với Nguyệt Nhi chưa? ( Lạc Hy sốt ruột). - Vẫn chưa ( lắc đầu chán nản). Ta dạy Liên tâm thuật cho Nguyệt Nhi, tinh thần của chúng ta lúc nào cũng thông nhau, nhưng tới bây giờ vẫn khôn cảm nhận được, có nghĩa là Nguyệt Nhi bị mất ý thức. - Sao lại như vậy? nó có thể đâu a? Con của ta ( khóc lóc). - Ta xin lỗi, lỗi tại ta trông chừng cẩn thận, nếu Nguyệt Nhi xảy ra chuyện a. Cảnh Thiên ngồi ghế thở dài, mặt cúi xuống nhìn mặt đất. Hôm nay, mua bánh cho Lãnh Nguyệt trở về, thấy tăm hơi nó đâu. Tìm khắp cả kinh thành cả ngày trời mà thấy, lo lắng. Nếu Nguyệt Nhi có mệnh hệ gì, phải đối mặt với Lạc Hy thế nào đây? - Kẻ nào ???? Trường Khanh đứng tựa ở cửa liền nghe thấy thanh lạ. “ Vút”…. mũi tên từ đâu bay tới trước mặt , né sang bên. Mũi tên cắm phấp vào tường. liền phi thân đuổi theo hắc y nhân kia. Trong lúc đó, Thiên Lãnh tới gỡ mũi tên tường xuống… - Đây là ngọc bội ta tặng cho Nguyệt Nhi… - Phụ thân, còn có bức thư. ( rồi mở bức thư ra đọc). “ Vương Thiên Lãnh, nữ tử của ngươi ở trong tay ta, nếu muốn nó sống sót, hãy mang hoàng ấn cùng thư thoái vị mình đến gặp ta ở rừng trúc phía sau thành. Nếu ngươi giở trò gì, con ngươi phải chết. Vương Thiên Long”. Phụ thân, Vương Thiên Long là ai? Tại sao lại bắt muội muội??? - Khốn kiếp, tên phản tặc đó. Ta tha cho nhiều lần vậy mà biết điều, lại dám bắt cóc Nguyệt Nhi để uy hiếp ta. - Hóa ra là tại ngươi. Tại ngươi mà Nguyệt Nhi mới bị người ta bắt cóc. Ngươi xuất làm đảo lộn hết cuộc sống của chúng ta. Mau trả Nguyệt Nhi lại cho ta, trả con lại cho ta, trả nó lại cho taaaaaaaa ( đấm lực vào ngực Thiên Lãnh, khóc ngừng). - Bé con… ( nước mắt lưng tròng, đau lòng biết gì)… - Hoa Nhi, đưa tỷ tỷ con về nghỉ ngơi . Hy nhi, đừng lo lắng quá, tế tử nhất định đưa Nguyệt Nhi về. Con về phòng . Phong Nhi, con cùng nương trở về . - Vâng… Lạc Hy nổi nữa, phải vịn vào Hoa Nhi mà , đôi mắt nhìn Thiên Lãnh vừa oán trách, vừa đau lòng. liệu có mang giang sơn của để đổi lấy cuộc sống yên bình cho mẹ con nàng ? Lạc Hy vừa khuất, Trường Khanh mới trở về… - Thế nào? - … ( lắc đầu) đuổi kịp, thân thủ của người này khá lợi hại. e rằng… - Khốn kiếp. ( nghiến răng kèn kẹt, tay siết chặt đến nỗi bật máu). - Hoàng thượng, phải làm thế nào đây? Tuyệt đối thể làm theo ý được. giang sơn xã tắc rơi vào tay Vương Thiên Long sớm lụi tàn thôi. ( Tiêu Thượng Bình ngao ngán lắc đầu). - Nhưng làm thế nào để cứu Nguyệt Nhi đây? Cả đám người cứ thế lại lại, than ngắn thở dài cả đêm cũng nghĩ ra biện pháp. Sáng hôm sau… - Lạc Lạc, Yên Phong, các ngươi thử liên lạc với Nguyệt Nhi xem thế nào? - Vâng…. ụa. ( hộc máu)… - Sao vậy? các ngươi làm sao vậy? - Hoàng thượng, được rồi, hôm nay là ngày Nguyệt thực a. ( rồi gục xuống, biến thành hai con cáo, ngủ say). - Chết tiệt…. ( nắm chặt tay kêu răng rắc). - Phải làm sao đây a? ( lo lắng, mắt đỏ hoe). - Hy nhi, đừng lo lắng. Ta nhất định có biện pháp. Các người làm việc của mình . Ta muốn ở mình suy nghĩ ( rồi vào trong phòng, đóng cửa lại). Lạc Hy nhìn thân ảnh từ từ khuất sau cánh cửa kia mà tim đau nhói. Đôi vai , quá nặng rồi, mà nàng cùng các con lại làm cho cái gánh vai thêm nặng. Rồi đây làm thế nào a. Tối đến, Hoa Nhi gọi ăn cơm, cũng ăn, chỉ ngồi trong phòng. Hạ Cảnh Thiên nhân lúc mọi người chú ý, lẻn ra phía sau, về phía phòng Thiên Lãnh… - ngoài dự đoán của ta. Ngươi cư nhiên muốn làm như vậy??? - Ngươi sao lại ở đây? Thiên Lãnh gói ghém những thứ Vương Thiên Long cầu, muốn nhân lúc mọi người để ý đến rừng trúc. lúc muốn phi thân nghe giọng gọi giật lại. quay đầu lại thấy Hạ Cảnh Thiên nhìn đăm đăm, môi hơi bặm lại… - Ngươi muốn đem giang sơn để đổi lấy Nguyệt Nhi? - Phải. Ta muốn nhìn Lạc Hy đau khổ thêm lần nào nữa. - Là ngươi ngu ngốc hay giả ngu đây. Lấy được Ngai vàng của ngươi rồi, tha cho các ngươi sao? Tại sao ngươi… - Ta biết ( cắt ngang). Dù thế nào ta cũng phải cứu Nguyệt Nhi. Chỉ cần đánh thức con bé, nó tự tìm được đường về. Hạ Cảnh Thiên, nếu như ta may mắn, ngươi hãy thay ta chăm sóc mẹ con nàng, hãy bảo vệ họ khỏi Vương Thiên Long. Thiên Lãnh đầy kiên quyết, Cảnh Thiên chỉ đứng nhìn . hồi, vẻ mặt bỗng chuyển sang kinh ngạc, nhìn về phía sau Thiên Lãnh… - Hy nhi… - Hả? Thiên Lãnh vội quay đầu lại… có ai. Đúng lúc đó, bàn tay cứng rắn nhanh nhẹn điểm huyệt , điểm luôn cả huyệt câm… - Vương Thiên Lãnh, Nguyệt Nhi là do ta làm mất, chính ta đưa nó về. đoạn, Cảnh Thiên liền vác Thiên Lãnh trở vào phòng, đặt lên giường, cởi cái bọc vai cất dưới gầm giường. Xong rồi quệt thứ chất lỏng gì đó lên mặt Thiên Lãnh, lúc lấy ra, đeo lên mặt mình. Hạ Cảnh Thiên bây giờ là Vương Thiên Lãnh. Người kia vẫn kinh ngạc nằm giường, đôi mắt bàng hoàng muốn mà thể . “ Thiên Lãnh” mỉm cười nhìn … - Chỉ có ngươi mới mang lại hạnh phúc cho Hy nhi. “ Thiên Lãnh” phi thân , bỏ mặc người nằm bất động giường kia, đôi mắt người đó đỏ hoe… Chương 58: Hy nhi, ta nàng . Rừng trúc phía sau thành… - Ha ha ha, Vương Thiên Lãnh, cuối cùng ngươi xuất . “ Thiên Lãnh” vẫn lạnh lùng ngước mặt lên. Quả nhiên cũng huyết thống, gương mặt phi phàm khác nhau là mấy. - Hừ, đừng nó thừa. Nguyệt Nhi đâu? - Ha ha ha, ngươi vẫn cứ lạnh lùng như vậy, hệt như cha ngươi. Dẫn con bé ra đây. - Ư ư ư ( Lãnh Nguyệt bị bịt miệng, tay bị trói phía sau, chân ngừng giẫy dụa). - Nguyệt Nhi ( Thiên Lãnh vừa định bước lên Vương Thiên Long kề kiếm vào cổ con bé). - Đừng nhúc nhích nếu ta đảm bảo mạng của nó. Mau đưa những thứ ta cầu ra đây. - Ta mang theo người. - Cái gì? Ngươi… - Ta cất nó ở nơi khác, nếu các ngươi thả Nguyệt Nhi ra, ta chỉ chỗ cho ngươi. - Ha ha ha, nực cười. Ngươi coi ta là con nít ba tuổi hay sao? Muốn lừa ta hả? đừng hòng. - Ta lừa ngươi. Ta thế chỗ cho nó, hãy trói ta lại, ta chạy được. Vương Thiên Long hơi nhíu nhíu mày nghi hoặc, sau cùng hất tay ra hiệu cho hai tên thuộc hạ tiến đến bắt “Thiên Lãnh”. “ Thiên Lãnh” cứ để yên cho chúng trói lại… - , phụ thân ( chạy lại). - Nguyệt Nhi, mau trở về. ta sao đâu. Ta buộc ở mỗi cây trúc sợi dây kim tuyến. Hãy nương theo đó mà trở về. - Nhưng mà phụ thân… - Trở về. ( quát) con nghe lời ta sao? ( tức giận) - Phụ thân ( quay mặt, chạy , nước mắt ròng ròng) - Đủ rồi, màn chia ly đến đây là kết thúc. Mau dẫn chúng ta . - Hảo. “Thiên Lãnh” vừa vừa ngoái lại nhìn, trong lòng thầm mong, Lãnh Nguyệt có thể an toàn rời khỏi. Trong khi đó, ở Tiêu Phủ… - Hoàng thượng, hoàng thượng… ( giải huyệt). Hoàng thượng ai điểm huyệt người vậy? - Mau mau ( chồm dậy) Hạ Cảnh Thiên giả dạng ta tới chỗ Ngũ hoàng thúc rồi, mau tìm họ. - Cái gì? ( đồng thanh) Mau, gọi thêm người , mang cả đuốc lên nữa. Lát nữa trời tối như mực thấy gì đâu. đoàn người rầm rập hướng phía rừng trúc sau kinh thành Hạ Quốc mà chạy. - Cứu mạng aaaaaaaa. thân ảnh bé xíu phi từ rừng trúc ra, theo sau là tên hắc y nhân cầm đao rượt theo. Đứa bé chợt vấp té, thanh đao tay hắc y nhân theo đà chém xuống. Đúng lúc thanh đao kề sát đầu Lãnh Nguyệt chỉ còn cách 1 centimet hai thân ảnh lớn phi người lên tung chưởng về phía “ bịch” “ rầm” Hắc y nhân bay xa hàng chục mét, nằm im mặt đất. - Nguyệt Nhi/ muội muội. - Phụ thân, ca ca ( khóc lóc), con sợ quá. Ô ô ô. - Nguyệt Nhi ngoan, đừng sợ, có phụ thân ở đây rồi ( ôm con vào lòng, vuốt ve). - Ô ô ô… Ơ ( ngơ ngác) sao phụ thân lại ở đây, phải phụ thân bị người ta bắt rồi sao? - Nguyệt Nhi, đó phải là… - NGUYỆT NHI. (lao đến, ôm chầm) ơn trời, con vẫn còn sống. Làm mẹ sợ chết mất. Con có bị thương ở đâu ? Có bị đau chỗ nào ? Bọn họ có làm gì con ? ( Xoay người Lãnh Nguyệt trái phải, nhìn từ xuống dưới kiểm tra) - Nương, con sao? - Được rồi Hy nhi, Nguyệt Nhi sao rồi mà. Nguyệt Nhi, con người kia bị họ bắt rồi, họ bắt đâu? ( nắm vai, lắc mạnh) - Phụ thân, con biết. Người đó bảo con chạy , nên họ đâu con cũng biết. Phụ thân, người đó là ai a? - Được rồi. Phong Nhi, con cùng mấy người đưa muội muội về trước để ngoại công khỏi lo lắng. Hy nhi, nàng cùng họ về . - được. Ta dù thể sử dụng phép thuật nhưng còn có võ công a. Ta bỏ mặc Cảnh Thiên được. có ơn với chúng ta a. - … Vậy được. nàng phải cẩn thận, cạnh ta. Phong Nhi, Nguyệt Nhi trở về . Trường Khanh, Ngân, Thủy cầm đuốc theo chúng ta. Những người khác cũng trở về . - Vâng. Năm người theo ánh sáng của chỉ kim tuyến mà tìm dấu vết Cảnh Thiên. Mặt trăng dần dần bị che khuất, bầu trời tối đen chỉ có những ánh đuốc lập lòe. Bọn họ tìm rất lâu mà thấy bóng Cảnh Thiên cùng bọn người kia. gian im ắng đến quỷ dị. Lạc Hy thầm nghĩ nếu lồng thêm tiếng nhạc kinh dị vào bọn họ bây giờ chả khác gì nhân vật trong phim ma. “ leng keng”, “leng keng”… Đâu đó có tiếng kiếm va chạm vào nhau, cùng tiếng người la hét. Bọn họ liền hướng theo đó mà … - Nhìn kìa, là Cảnh Thiên. Lạc Hy reo lên lo lắng. Hạ Cảnh Thiên đứng giữa vòng vây, phía kia có vài kẻ cầm đuốc đứng nhìn. Vương Thiên Long ở trong số đó. Dưới ánh đuốc, Lạc Hy nhìn thấy vai, ngực, tay và sau Lưng Hạ Cảnh Thiên có những vết thương, máu từ đó chảy ra ướt đẫm cả khoảng áo. - CẢNH THIÊN Lạc Hy gọi lớn rồi lao người lên phía trước, tấm vải trắng từ trong tay nàng bay ra hướng đám hắc y nhân đánh tới. Bốn nam nhân phía sau nàng cũng rút kiếm xông vào. Bọn họ bay vào chỗ Hạ Cảnh Thiên… - Cảnh Thiên, ngươi thế nào, có sao ? ( mắt rưng rưng, giọng lạc hẳn ) - Ta… … sao ( yếu ớt). - Ha ha ha, Vương Thiên Lãnh, ngờ ngươi tìm quân cờ hi sinh cho mình, thế nhưng lại tự mình tới cứu . Haizzzz! Đáng khâm phục, đáng khâm phục. Ha ha ha - Hừ, Vương Thiên Long. Trẫm niệm tình thân nhân mới tha thứ cho ngươi hết lần này tới lần khác, ngờ ngươi cư nhiên lấy tiểu công chúa ra uy hiếp trẫm. Hôm nay, trẫm tiêu diệt ngươi, trẫm thễ làm người. - Hư, khẩu khí lớn lắm. Người đâu? SÁT - SÁTTT - Cẩn thận. Bọn hắc y nhân đôi mắt khát máu xông thẳng vào đám người Lạc Hy mà chém giết. Thiên Lãnh liền ôm lấy Cảnh Thiên bao bọc , tất cả lâm vào hỗn chiến. Vương Thiên Long đứng phía táng mắt nheo nheo lại nguy hiểm, đưa tay vẫy tên cận vệ phía sau. Tên này hiểu ý đem đến bộ cung tên. Vương Thiên Long được mệnh danh là mũi tên thần của Linh Quốc, mục tiêu mà nhắm tới chưa lần trật. Cung giương lên, mũi tên lao vút hướng Thiên Lãnh bay tới. Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên dùng chút lực cuối cùng vịn vào người Thiên Lãnh xoay lưng người lại. “ Phập” Mũi tên đâm xuyên qua người Cảnh Thiên. ngụm máu phun lên mặt Thiên Lãnh, từ từ gục xuống. - HẠ CẢNH THIÊN - CẢNH THIÊN - TAM VƯƠNG GIA Thiên Lãnh đưa tay đỡ lấy Cảnh Thiên, Lạc Hy cũng từ đằng sau nhào lên. Ba người kia cũng tiengs lại chỗ họ bảo trợ. - Hạ Cảnh Thiên, ngươi thế nào? ( run run) - Ta … ta … khụ… khụ... Máu tươi từ miệng Cảnh Thiên cứ ụa ra ngừng. Thiên Lãnh siết chặt nắm tay, nộ khí dâng cao. - Hy nhi, nàng đỡ . Giao Cảnh Thiên cho Lạc Hy, cầm kiếm đứng dậy, điên cuồng lao vào đám người kia mà chém giết. bay giờ hệt như quỷ Tu La, đôi mắt tràn đây căm phẫn, lưỡi kiếm vung liên tới đâu, đầu những hắc y nhân rơi đến đấy. Vương Thiên Long thấy tình hình ổn liền quay đầu muốn chạy trốn nhưng mới quay đầu nhận được thanh kiếm kề ở cổ, những tên cận vệ của sớm nằm đất. ra Trường Khanh cùng Hồng Ngân, Hồng Thủy bí mật tập kích phía sau từ bao giờ. Ở phía dưới, Thiên Lãnh xử lý xong đám hắc y nhân, đứng trân trân nhìn Lạc Hy khóc lóc, ôm lấy thân hình Cảnh Thiên bê bết máu, chân tay có cảm giác như rụng rời cả ra. Nàng lại khóc, cũng giống như 5 năm trước khi Tiểu Hồng bị giết. - Cảnh Thiên, Cảnh Thiên, ngươi cố lên, cố chịu đựng. lát nữa thôi khi trời sáng, ta có thể cứu được ngươi a. Cố lên, đừng có rời bỏ ta. Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, có ngươi ta biết làm thế nào. Phải rồi, Phong Nhi cùng Nguyệt Nhi vẫn đợi ngươi trở về a. Ngươi nhất định phải sống. ( nước mắt dàn dụa) - H… Hy… nhi… ta… ta… kh…ông được… rồi. “ụa” ( thêm ngụm máu)… ta… năm… năm… qua… ta… ta… luôn… muốn với nàng… điều… Hy… Hy nhi… ( đưa tay lên chạm mặt Lạc hy) ta… ta… … nàng… - CẢNH THIÊN, ĐỪNG MÀ. KHÔNGGGG
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 59: Huyết Nguyệt. Hạ Cảnh Thiên mới dứt câu, đôi mắt nhắm nghiền, cánh tay buông thõng xuống. chết rồi. Trong thâm tâm Lạc Hy như từng nhát dao đâm. Tại sao đợi thêm chút, chút nữa thôi. Thời khắc cánh tay rơi xuống, tiếng gà rừng cất lên bao hiệu sang ngày mới. Đôi tay Lạc Hy đặt ngực phát sáng, nàng cố gắng dùng thuật trị thương để cứu nhưng vẫn có kết quả. Nàng ngồi thụp xuống nhìn cái xác bất động, đôi mặt tràn đây đau khổ cùng tuyệt vọng. Nước mắt mặt Thiên Lãnh tràn đầy từ khi nào. Trường Khanh giải Vương Thiên Long đến trước mặt Lạc Hy, đạp vào gối khiến quỳ rạp xuống. - Hoàng thượng, xử như thế nào??? - Ta có quyền đó, Hy nhi, là người bắn mũi tên đó. Nàng hãy xử tội . Lần này, ta muốn phải chết ( ánh mắt lóe lên căm thù). Lạc Hy ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn Vương Thiên Long. Nàng đứng dậy, hướng Vương Thiên Long bước tới, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, mái tóc biến dần thành màu bạc. Mặt trăng đỉnh đầu nàng dần dần hé lộ màu đỏ chết chóc. Vương Thiên Long cả đời mưu đồ soán ngôi, đối với cái chết từ lâu còn sợ nữa. Thế nhưng giờ phút đứng trước nữ nhân này, hai hàm răng khỏi va vào nhau, mồ hôi túa ra, bò giật lùi về phía sau. - Đừng, ngươi đừng có đến đây, đừng, đừng… - Đừng? ha ha ha ( cười man rợ), Vậy cái lúc ngươi giết người, ngươi có đừng ? ( phất tay lên) Vương Thiên Long chỉ thấy hai chân lạnh buốt, cử động được. Mắt nhìn xuống thấy chân đóng băng, khiếp sợ thôi. Nữ nhân này, nàng là người hay ma. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Chỉ thấy tính Vương Thiên Lãnh hét lên đau đớn. Bên chân phải của bị Lạc Hy dẫm nát vụn. Rồi tiếp đến chân trái, đùi, hông, bụng, tay trái, tay phải… Từng chút từng chút , đau đớn khôn cùng… - Van… van… ngươi… hãy giết ta … - Giết ngươi? Đương nhiên giết, thế nhưng ta giết ngươi từ từ. rồi nàng đóng băng góc đầu . “ Bẹp”. Mảnh đầu nát vụn như pha lê, máu trào ra còn kèm theo mảnh óc. Vương Thiên Long rú lên từng chập, đau muốn chết mà chết được. Lạc Hy cứ từ từ hành hạ cho đến khi chỉ còn nửa cái đầu và phần ngực. Nàng đưa tay moi trái tim , bóp nát. Thiên Lãnh cùng những người kia khỏi đổ mô hôi lạnh kèm theo sợ hãi tột cùng. Lần đầu tiên họ thấy nàng đáng sợ như vậy, hệt như tinh máu lạnh. Chưa dừng lại ở đó, Lạc Hy quay đầu bước về phía họ. Đôi mắt ấy… nàng mất tự chủ rồi. Nàng muốn giết luôn họ. Đôi tay nhuốm máu vừa đưa lên, luồng ánh sáng liền chặn lại. Những đạo ánh sáng tụ lại thành hình đóa hoa sen, bao lấy người Lạc Hy đưa nàng lên cao. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Chỉ thấy Lạc Hy hét lên đau đớn, thân hình bị nhấc bổng xoay tròn giữa trung. Thiên Lãnh hốt hoảng… - Lạc Lạc, Yên Phong, các ngươi làm gì nàng??? - Này xú tiểu tử ( Dung Mệnh từ bóng tối ra), bọn họ giúp chủ nhân áp chế ma tâm, ngươi đừng làm phiền họ. - Ma tâm? Là sao? - Vì chủ nhân uống canh Mạnh Bà được chế từ những mảnh phân tán của những linh hồn độc ác dưới địa ngục ( cái này ta chém ạ), thêm nữa chủ nhân cố chấp quên thế nên mới hình thành ma tâm. Bọn họ sử dụng Liên Hoa chi thuật để áp chế nó. Thế nhưng chỉ có thể áp chế thôi, nếu trừ bỏ ma chú của canh Mạnh bà giam cầm trái tim của chủ nhân thể diệt được tâm ma. - Vậy làm thế nào mới giải được ma chú???? - Làm sao ta biết được. Đó là bí mật của ma giới. giới chúng ta hay phàm giới cùng thần giới được phép biết. Thiên Lãnh lo lắng nhìn lên Lạc Hy, nàng bị thế này cũng là do , tất cả là tại mà ra… Vầng sáng dần dần lịm tắt, Lạc Hy như con rối đứt dây rơi từ trung xuống. Vương Thiên Lãnh vội vàng đỡ lấy nàng, đôi mắt Lạc Hy mở to nhìn . Thân hình nàng bất động nhưng nước mắt khuôn mặt nàng vẫn cứ rơi ngừng. đau lòng lắm. Phải làm sao mới có thể khiến những giọt nước mắt kia đừng bao giờ rơi nữa. Lạc Hy từ từ đứng dậy, gạt tay Thiên Lãnh ra, về phía trước. Bóng nàng trải dài che khoảng đất u tối. Nàng ngước lên nhìn mặt trăng,mỉm cười, nó còn màu đỏ thế nhưng đôi tay nàng, màu đỏ vẫn còn đây, chính là màu của máu. Nàng suýt nữa giết luôn cả . Nàng muốn xa, xa vì nàng sợ, sợ lúc nào đó nàng kiểm soát được mà giết những người thân bằng chính đôi tay ngày nào nàng cũng dùng để thương họ. - Chủ nhân, chủ nhân ( Lạc Lạc), người xem này. Hạ Cảnh Thiên vẫn còn sống. - Cái gì? sao? ( mọi người cùng đổ nhào đến nơi Cảnh Thiên nằm. - Đúng vậy. Hơi thở tuy rằng rất yếu, giống như chết nhưng mạch tượng vẫn còn đập. Tính mạng của có thể giữ lại được. - Vậy còn chờ gì nữa, mau cứu sống . - Chủ nhân, có điều này… - . - Với pháp lực của chúng ta cộng thêm khí của Dung Mệnh cũng chỉ có thể giữ lại mạng cho , còn việc có tỉnh lại và phục hồi được hay … Tất cả là do thiên ý. - Sao lại có thể như vậy? ( hơi thất vọng) Dù sao giữ được mạng là tốt rồi, nhưng cái khác chờ sau này tính tiếp. Mau tranh thủ thời gian . Dung Mệnh, nhả đan thần của ngươi cho chúng ta mượng chút. - Được chủ nhân. Dung Mệnh vận công, từ trong miệng nó viên ngọc có ánh sáng màu xanh lá cây từ từ bay ra, lơ lửng trước ngực Cảnh Thiên. Ba người Lạc Hy, Yên Phong, Lạc Lạc lần lượt ngồi xếp bằng quanh thân thể theo hình tam giác cân. Ba luồng ánh sáng lam tím, trắng, đỏ cùng lúc chiếu đến viên ngọc. Nó to dần rồi chiếu thẳng luồng sáng xanh lên ngực Hạ Cảnh Thiên. Các vết thương dần dần khép miệng, sắc mặt cũng khá hơn, hơi thở đều đều, nhịp tim ràng hơn. Bọn họ cứ thi pháp mãi đến khi có vầng sáng le lói phía chân trời. Tất cả từ từ dừng lại. - Cảnh Thiên, Cảnh Thiên… sao lại tỉnh, ràng thần thái tốt hơn nhiều rồi mà. - Chủ nhân, ta rồi, tất cả là thiên ý a… ( cả hai lịm dần hoá thành hai con cáo, ngủ ngon lành). - Ơ…. Choáng…. ( ngã xuống luôn). - Hy nhi, ( chạy lại đỡ) bọn họ làm sao vậy? - sao đâu ( Dung Mệnh) chỉ là kiệt sức nên thế thôi. Chúng ta trở về thôi. Dung Mệnh xong liền hoá ra cái cáng. Nó dùng dây leo quấn quanh người Cảnh Thiên rồi đặt lên. Bọn họ quay trở về Tiêu phủ. Lãnh Phong lúc này vẫn lại lại trước cửa, chợt nhìn thấy bọn họ từ xa liền nhào tới. - Nương, nương… nương làm sao vậy??? ( hốt hoảng). - Suỵt… Bọn họ ngủ. Nguyệt Nhi đâu? - Vẫn ngủ ạ. Cha, Thiên bá bá làm sao vậy? Còn có hai linh hồ nữa, sao lại về nguyên dạng rồi. - Chúng ta vào nhà trước . Con ra bế Yên Phong đỡ Khanh thúc . - Vâng. Bọn họ trở vào trong. Buổi trưa hôm ấy, Tiêu phủ tấp nập người ra người vào, đều là ngự y, thầy thuốc, quan cận thần… khí hết sức căng thẳng. Hạ Chính Thuần lại lại trước giường Cảnh Thiên nằm, hai nắm tay tự chủ được siết chặt. Tiểu Bảo lo lắng nhìn , chốc chốc lại nhìn sang Vương Thiên Lãnh ngồi đăm chiêu nhìn mặt đất. Nàng lo sợ mối giao hảo của hai nước vì việc lần này mà bị rạn nứt, nếu vậy Lạc Hy cùng bọn trẻ chắc chắn được yên ổn. Chương 60: tìm thần y. - Thế nào rồi? ( Chính Thuần lên tiếng hỏi ngự y) - Bẩm hoàng thượng, Tam vương gia chính là bị thương tổn cũng bị nguy hiểm gì cả, thể nhưng mạch tượng của Vương gia lại như người ngủ say vậy. Thần chưa bao giờ gặp trường hợp này, rất khó chẩn đoán a. - KHỐN KIẾP. ( đạp ngự y phát) TRẪM NUÔI LŨ VÔ DỤNG CÁC NGƯƠI ĐỂ LÀM CÁI GÌ HẢ? NẾU TÌM ĐƯỢC CÁCH CỨU TAM HOÀNG ĐỆ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI CHỜ MUA QUAN TÀI . CÚT HẾT RA NGOÀI!!! Cả đám liền vội vàng chạy trối chết cứ như sợ rằng ở đó lâu thêm giây nào cái đầu của họ lung lay giây ấy. Hạ Chính Thuần nghiến răng kèn kẹt, tay đấm mạnh xuống bàn khiến mọi người giật nảy mình, trừ Thiên Lãnh. - Như người ngủ say? ( Tiểu Bảo lẩm bẩm) Chẳng lẽ…. - Cảnh Thiên thế nào rồi? sao rồi ( Lạc Hy được Hoa Nhi đỡ nhanh chóng bước vào phòng) ? - Hy nhi, ( chạy lại đỡ) nàng sao lại ra ngoài này? - Thiên Lãnh, ta lo cho Cảnh Thiên, thế nào, … có được ??? ( ánh mắt nhìn Thiên Lãnh chờ mong) - … ( lắc đầu chán nản)… - Hy Hy, ngự y như người ngủ vậy, ngươi coi có khi nào thành người thực vật rồi ? - Người thực vật? Bảo bối, nàng “ người thực vật” là sao? - Chính là… cái này… chính là… ầy da, ta biết giải thích thế nào đây? Ta dốt đặc mấy cái y học này a. - Có thể hiểu nôm na là bây giờ ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, biết khi nào tỉnh lại. Bệnh này chỉ có thần y tái thế may ra mới có phương pháp ( Lạc Hy buồn bã cất tiếng) - Thần y??? Thiên Lãnh ngẩn người, cái mặt lúc này nhìn ngu ngu kiểu gì ấy. lúc sau vỗ tay cái đét… - Đúng rồi, Bình Nhi, chắc chắn Bình Nhi có thể a. - Bình Nhi? Là ai a??? - Vợ ta… ấy ấy phải…. Ngũ muội của ta ( chậc, đôi khi luống cuống cũng dễ gây hiểu lầm). Nàng ấy là Nhị Vương phi của Phong quốc a. - Vậy ư? Vậy còn chờ gì, lập tức Phong quốc thôi. - Việc này…. - Làm sao vậy??? - Chuyện là ba năm trước, Tú Bình trốn khỏi Phong quốc ngao du thiên hạ, mới đầu năm nay bị Lưu Thần tóm trở về. Hoàng đế Phong quốc ban lệnh cấm với Tú Bình, vậy nên nàng ta kể cả rời khỏi Thân Vương phủ bước cũng được, đừng là tới đây chữa trị cho Tam vương gia… - Vậy mang người đến đó - Hả??? Toàn bộ người ở đó mắt chữ a, mồm chữ o nhìn Lạc Hy, có mỗi tiểu Bảo là . Ở đại, các nàng có bệnh đều vác thân tìm thầy thuốc nha, làm gì có như ở đây bắt thầy thuốc đến tận nhà khám bệnh. - Làm gì nhìn ta dữ vậy? - Phải đó, ta thấy cách này được đó. Người đâu, chuẩn bị hành trang cùng ngự xa đưa Tam vương gia Phong quốc. Phái 100 binh mã do Khả tướng quân dẫn đầu, 20 thị vệ cấp cao cùng 10 cung nữ, 5 ngự y cùng đến Phong quốc. Chuẩn bị thêm ngự xa cho Hoàng đế và hoàng hậu Linh quốc, 2 chiếc xe ngựa hàng sang và 3 con ngựa tốt. Ngay mai lập tức khởi hành. - Bảo bối à… ta mới là vua mà… ( khúm núm) - Cái gì? Có vấn đề gì sao? ( liếc xéo) - có, có ( nuốt nước bọt cái ực) Nàng là nhất, mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của ta a. Các ngươi còn mau chuẩn bị. - Vâng vâng, chúng thần tuân mệnh. - …. ( ai được câu gì, ra 2 người này ai là vợ và ai là chồng a?) Sau hai tháng trời ròng rã và vật vã, đoàn người Lạc Hy cuối cùng cũng đặt chân lên được kinh đô Phong Quốc. Họ tiến thẳng đến Thân Vương phủ, cầu được gặp Tú Bình... - Vương gia, Vương gia. Hoàng đế và Hoàng hậu Linh Quốc tới thăm. - Hả, sao? mau mau chuẩn bị đón tiếp khách quý, cho người vào cung bẩm báo với Hoàng thượng. San San đâu? Lôi cổ Vương phi dậy cho ta. rồi Lưu Thần phi thân ra ngoài cổng chính. Mới nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc mừng tới rớt nước mắt. - Lạc Hy, Thiên Lãnh, là hai người rồi. Tốt quá. Hy nhi, ngươi cuối cùng về rồi. Nào, cho Thần ca ca coi coi. Ừm, béo hơn trước, còn trắng hơn nữa. ( xoay tròn tròn) - Này này, ( gạt tay Lưu Thần ra), xem đủ rồi. Ta mệt muốn chết đây, ngươi biết đạo đãi khách hử? ( nhướn mày) - A, thất lễ thất lễ. Mời các vị vào trong. Bọn họ mới bước vào trong sân, còn chưa kịp ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, bóng người quần áo xộc xệch, tóc tai bù rù, chân mang giầy phi ra ôm láy Lạc Hy. - Á THÍCH KHÁCH THÍCH KHÁCH BẢO VỆ HOÀNG HẬU ( cả lũ chĩa kiếm xông ra) - ô ô ô Hy Hy, sao giờ cậu mới về a, tớ nhớ cậu chết được, ô ô ô - ???????? ( nhìn ngây ngô) - Hy Hy, cậu sao vậy? Lạc Hy kì quái nhìn người trước mặt. Nàng ta vén vén mái tóc bù xù để lộ ra khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp vô phần, còn có nét gì quen thuộc lắm mà nàng thể nhớ ra. - Ngươi.... là ai????? - (chết trân)... Ô ô ô, Hy Hy, sao cậu lại quên tớ rồi. Hu Hu, tớ nè, Tú Bình nè, bạn thân nhất của cậu mà, sao cậu nhớ chứ? ô ô ô... - Tú Bình??? Liêu.... Tú Bình???? - phải phải rồi, chính là tớ, cậu quên tớ. cảm ơn trời... - thể nào a. Ta đem dương thọ đổi cho Tú Bình, nàng ấy thế nào lại ở đây. Nếu tính ra nàng ta phải sống đến 82t nha. đúng, ngươi lừa ta. - (Ô.Ô), Tớ lưa cậu. phải 6 năm trước tớ với cậu rằng Sau khi cậu xuyên qua 1 năm tớ về thăm nhi viện sau đó đường thăm nhà bà Tư bị con bò điên húc cho lòi ruột chết xong rồi cũng xuyên luôn sao? 6 năm trước cậu cùng hoàng huynh vì hiểu lầm mà bỏ tới giờ mới về mà. thể nào, mới đó cậu quên rồi sao? - ( tầng mây đen bao phủ) - Cậu tin tớ phải ? Được, vậy tớ kể cho cậu nghe. Từ tớ sống ở nhi viện, sau đó được gia gia cậu đưa về nuôi, tớ học y thuật còn cậu học Pháp thuật. Sau khi gia gia mất, ruột cậu cùng chồng ta đuổi chúng ta ra khỏi nhà, chiếm hết của cải, chúng ta đc chú hai của cậu đem về nuôi. Sau đó, chú hai mất, chúng ta bươn trải ngoài đời vượt bao nhiêu khó khăn để sinh tồn. Hôm đó cậu vì cứu tớ mà xuyên làm Hoàng hậu thất sủng của Linh Quốc... bla bla...- - ( đen thêm tầng) - Cậu nha, thích nhất là khi ngủ được ôm cái gối dài, thích cắt tóc ngắn, khi tắm luôn luôn hát hát chịu được, thần tượng của cậu là Hoàng tử nụ cười Trương Đông Lương, có lần cậu bỏ cả học để xem biểu diễn của ấy, đầu giường cậu còn treo đầy hình của ấy, đêm đêm nằm mơ còn gọi tên ấy luôn a. - Cậu đúng là Tú Bình, những điều cậu đều là ??? ( lãnh cực độ) Xong rồi. Hoa Nhi mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra, run lẩy bẩy còn Vương Thiên Lãnh nghiến răng kèn kẹt. Trương Đông Lương là thằng nào? Nếu mà ta túm được ta thề băm ra thành trăm, à , thành nghìn mảnh ném cho chó ăn. (tg: Ngươi...Ngươi... ngươi dám động đến Lương ca của ta, ta chém chết ngươi VTL: Come on baby Tg: Ô.Ô) - Hoa Nhi~ Vương... Thiên... Lãnh~~~~ ( tiếng gọi từ địa ngục) Hoa Nhi sợ quá, ngã ngồi ra khóc tu tu. Vương Thiên Lãnh sắc mặt đổi nhưng mà chân cũng run run. Nàng từng bước từng bước tiến lên... - Oa, nương, sao đông người quá vậy? Bọn họ là ai a? tiểu oa nhi từ đâu chạy lại phá tan khí quỷ dị nơi này. Đứa này chính là Lưu Thiên, con trai của Tú Bình và Lưu Thần. nữ hài cũng lon ton chạy tới... - Thiên nhi, lại đây. Đây chính là thế bá của con, đây là... đây là... ( giới thiệu hết lượt). - Oa chào mọi ngươi, con tên là Lưu Thiên. - Cái tên xấu hoắc ( Lãnh Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, bò từ trong nhuyễn kiệu ra, dáng vẻ đáng hết mức) Lưu Thiên khỏi thất thần, ngây ra nhìn Lãnh Nguyệt. Lúc này trong nhuyễn kiệu cũng bước ra tiểu nam hài khôi ngô tuấn tú.- - Hy Hy, bọn chúng là.... - À, quên mất với cậu. Đây là con của tớ. Đây là Lãnh Phong, còn đây là Lãnh Nguyệt. Hai đứa, đây là hoàng của các con, mau chào . - - Oa, dễ thương quá. Lại đây cho xem chút nào. Lãnh Nguyệt bước qua còn Lãnh Phong vẫn đứng im như cũ nhúc nhích. Lạc Hy hiểu được mỉm cười với tiểu a hoàn của Thân Vương phủ. Nàng ta biết ý gật đầu, liền đưa Lãnh Phong "giải quyết". Tú Bình ban đầu hiểu, nhưng lúc sau nàng bất giác bật cười. Thằng này, giống hệt mẹ nó nha. - Nương, tên đó quá đáng. Dám coi thường nương. - được ca ca của ta như vậy. huynh ấy mỗi khi ngủ dậy đều phải nhà xí, nếu tạo ra mùi rất khoa ngửi. ( lườm) Lưu Thiên bị Lãnh Nguyệt , khuôn mặt đỏ ửng ngừng, nữ hài đứng bên cạnh hết nhìn Lưu Thiên rồi nhìn Lãnh Nguyệt, chốc chốc lại tìm xem cái chàng vô lễ kia "xong" chưa. - Thôi thôi, hàn huyên thế đủ rồi ( Thiên Lãnh bắt đầu lên tiếng). Hy nhi, chuyện gì cũng để sau , cấp bách bây giờ phải chữa trị cho Cảnh Thiên. - Ngươi ta cũng quên mất ( bó tay luôn ), Tú Bình, chúng ta muốn nhờ ngươi cứu giúp người. trong tình trạng người thực vật - Vậy sao? Vậy mau vào trong . Người đâu? Dẫn các vị đây đến nơi nghỉ ngơi . Còn người bệnh hãy đưa đến Tây phòng. - Vâng.... - Hy Hy, hoàng huỳnh, các người cùng bọn tới Sương phòng nghỉ ngơi chút. Ta chuẩn bị, lát nữa bắt đầu xem bệnh cho . - Được, tướng công~~~~ ( rợn tóc gáy). Chúng ta về phòng hảo hảo " chuyện" nha. rồi nàng nắm vạt áo lôi xệch xệch. Lòng Thiên Lãnh bây giờ thầm khấn trời khấn phật cho sống sót qua ngày hôm nay....
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 61: Hy nhi, về bên ta nhé !!! Phần 1: Sao tìm ta? Buổi tối hôm ấy, mấy người Lạc Hy tụ họp tại thực phòng dùng bữa. Thiên Lãnh từ đầu đến cuối lấy tay che che mặt, dám hé ra. - phụ thân, người sao vậy? Phụ thân khỏe sao? ( Lãnh Nguyệt) - Phụ thân, người bị chóng mặt à? ( Lãnh Phong) - Hoàng huynh, sao thế? - ... sao... - sao? ( Lưu Thần) Bỏ tay ra xem nào? bỏ ra... bỏ ra... ( giằng kéo)... Bảo ngươi bỏ ra cơ mà... ( giựt mạnh)... - ..... ô_ô - .....@_@ HA HA HA HA HA HA.... Cả căn phòng im ắng bỗng rộ lên tiếng cười. Từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, ai ôm bụng cười. Nguyên lai trước mặt họ bây giờ là nguyên con gấu trúc với 2 con mắt đen xì, tóc tai bù rù, mặt có nhiều vết ngắt nhéo (Ô_Ô đáng sợ thiệt đấy). Vương Thiên Lãnh đứng cúi cúi đầu ngại ngùng. Nàng chỉnh thê thảm a, chừa cái mặt ra rồi mà cũng tha. Chỉ là gạt nàng có chút xíu thôi, làm gì mà khiến giở khóc giở cười như vậy. nhìn Lạc Hy ai oán, rồi chừng mắt với bọn người cười biết trời đất gì kia, cuối cùng mang vẻ mặt giận dỗi bỏ . Mọi người cười đến nước mắt nước mũi tèm lem hết thảy, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Có điều khi tưởng tượng đến lại bất giác cười thầm. - Lạc Hy, ngươi mạnh tay quá rồi ( Lưu Thần) - Nương, nương quả là ác phụ a ( Lãnh Phong) - Cao thủ, cao thủ ( Lãnh Nguyệt) - … Ăn cơm thôi, vừa ăn vừa chuyện. ( sắc mặt lạnh lùng) - Ân. Mọi người ai dám cười nữa. Nhìn vẻ mặt của Lạc Hy đáng sợ. Có khi nào nàng vẫn chưa hết giận, lại quay sang xử luôn mình . Hoa Nhi mới nghĩ tới thôi cảm thấy rùng mình, tay cầm đũa run run. khí yên ắng đến quỷ dị nếu như bị tiếng Lạc Hy phá vỡ, có thể họ đóng phim kinh dị… - Bình, Cảnh Thiên thế nào? - Ân? hả, có việc gì. Ta đả thông kinh mạch cho rồi. Chỉ cần kiên trì châm cứu 1 tháng cùng với sử dụng thảo dược quý để xông hơi chắc chắn tỉnh lại. Có điều từng bị thương nặng, ta nghĩ sau khi tỉnh lại, tạm thời thể lại bằng chân được, giống như bị liệt tạm thời vậy. - Vậy sao? Phong Nhi, mai cùng nương làm chiếc xe lăn, khi Cảnh Thiên tỉnh dậy có cái dùng. - Vâng. - Phải rồi, Tú Bình… - Ân? - Có cách nào…. Có thể… giải cái gọi là “vong tình thuỷ” ? - Cái “Vong tình thuỷ” ngươi ta chưa từng nghe qua bao giờ. Ngươi có thể ta hơn ? - Cái này ta cũng biết, biết phải tả như thế nào? - ừm…. chủ nhân… ( Lạc Lạc)… - ân? - Thứ đó… thứ đó chính là… Canh Mạnh Bà… - ????? - Chính là thứ mà chủ nhân nhờ Quỷ câu hồn lấy giúp. Bây giờ muốn giải ma chú có lẽ phải gọi ông ta. Thuộc hạ nghĩ ông ta có biện pháp. - Vậy à? Vậy tại sao trước giờ cho ta biết chuyện này? - Chủ nhân, chính người dặn là được tiết lộ. Chúng ta dám trái ý người. - Ân. Ta hiểu rồi. Các người từ từ dùng bữa, ta coi Thiên Lãnh thế nào. Lạc Hy rời bàn ăn, tìm Thiên Lãnh. ngồi bên hồ, giận dữ ném từng viên đá xuống kêu bòm bõm. Vẻ mặt phụng phịu đáng vô cùng. Lạc Hy kìm được cảm xúc trong lòng, tiến lên vòng tay ôm sau lưng . Thiên Lãnh hơi giật mình. Những hờn giận cũng theo đó mà tan biến thay vào đó là niềm hạnh phúc vô bờ… - Tại sao 5 năm qua tìm ta? - Bé con ( quay lại, ôm nàng vào lòng), ta tìm, tìm đến nỗi phát điên lên. Năm năm qua, biết bao nhiêu lần ta hy vọng để rồi thất vọng, nàng có biết ? Vì cái gì nàng lại rời bỏ ta như vậy? Ta biết, là ta sai, ta tin tưởng nàng, chịu giải thích với nàng, còn lợi dụng nàng để tìm ra nhưng mà tất cả ta làm đều vì nàng. Ta nàng nhiều lắm, nàng biết ? - Ân ( khoé mắt ươn ướt), dù ta nhớ được nhưng mà ta có thể chắc chắn cái cảm giác người mình tin tưởng cùng với phản bội, đau lắm, hảo hảo khó chịu, ta ghét cảm giác đó. - Bé con, xin lỗi, thực xin lỗi nàng. Ta… - Đừng nữa ( lấy tay che miệng, rồi đưa tay lên vuốt những vết thương mặt ). Có đau lắm ? - , đau. So với những gì nàng phải chịu đựng, những thứ này có đáng gì. - Ân, ta hỏi thuốc giải ma chú, dù chuyện trước đây có bao nhiêu thống hận, bao nhiêu đau khổ, ta vẫn muốn nhớ lại. Vì đó là những gì từng thuộc về ngươi và ta. - Ân. Bé con à, ( siết chặt hơn) ta nhớ nàng. - Ân. Hai người họ cứ đứng ôm nhau mặc cho trời đất xoay chuyển. Thâm tâm họ bây giờ chỉ hướng về đối phương. Sau khi trở về phòng, Lạc Hy niệm chú chiêu gọi Quỷ Câu hồn. Đám khói trắng xuất , ông già với bộ đồ ngủ có hoa văn hình trái tim, bộ dạng mệt mỏi xuất … - Bà nội của tôi ơi, sao cứ nhằm lúc tôi bận mà gọi thế. Lần này là vừa mới chợp mắt được tý. - Ta để cho ông nghỉ ngơi 5 năm nay rồi còn gì. Thiên Lãnh, đây là quỷ câu hồn, chào ông ấy . - Ân, chào Câu hồn lão gia. - Ha ha, khỏi khách khí. Ủa mà sao nhìn thấy ta??? - Là ta thi pháp. Quỷ Câu hồn, ta muốn giải ma chú của Canh Mạnh Bà, ông giúp ta có được ? - Việc này… - Câu Hồn lão gia ( Thiên Lãnh khẩn khoản), cầu ông hãy giúp chúng ta, Lạc Hy còn có tâm ma trong người, nếu mau giải trừ biến thành ác ma a. Hãy giúp chúng ta , ta đồng ý trả mọi giá để cứu được nàng. - Thôi được rồi. Hầy… Các ngươi phải tìm cho ra Tuyết liên hoa ở Tuyết Sơn, Cao Linh Chi ở Cốc Quỷ, Huyết Linh Đan của Cửu Vĩ Linh Hồ, Lạc Di Sương hứng từ hoa của Hàn mai ngàn năm cùng với máu của ( chỉ Thiên Lãnh), nhưng nhất thiết phải là máu ở tim mới được. - Quỷ Câu Hồn à, những thứ kia ta có thể tìm được, nhưng còn máu ở tim … cái này được, nguy hiểm đến tính mạng a… - Bé con, sao đâu. Để giải được ma chú, ta chấp nhận lấy máu của mình… - được, ngươi chết rồi mẫu tử ta phải làm sao? được, nhớ thôi, ta cần nhớ nữa… - Hầy… Các ngươi khẩn trương cái gì? Ta máu ở tim đâu có phải là moi tim ra đâu. Thứ máu này chính là Huyết Tình a. Chỉ cần rạch đường ở ngực , làm cho máu ở đó chảy ra rồi hoà với nước mắt tình chân thành của vì ngươi mà rơi. Đó chính là máu trong tim a. - vậy sao? Vậy mà ta cứ tưởng… - Tưởng gì? Tưởng Giới Thạch chết lâu rồi, ở đây mà tưởng. Thôi tìm Linh dược , ta về ngủ . Chừng nào tìm được rồi gọi ta, nhớ phải phone trước rồi mới niệm chú nha. Bùm tiếng, Quỷ Cầu Hồn biến mất. Trong phòng chỉ còn lại Lạc Hy và Thiên Lãnh, bọn họ siết chặt vòng ôm, ngước mắt nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc… Chương 60 : Hy nhi, về bên ta nhé! !! Phần 2: Trở về. (1) - Chủ nhân, tìm được những thứ người cầu rồi, đây là Huyết Linh Đan của ta, người hãy cầm lấy . - Cảm ơn ngươi, Yên Phong. - CHủ nhân đừng vậy. Nếu có người ta cùng Lạc Lạc đâu có ngày hôm nay. Chủ nhân, hãy gọi quỷ câu hồn tới . - Ân. Lạc Hy liền mò mò trong túi quần ra chiếc Iphone 4 nàng "mượn" của diêm vương bấm số gọi cho quỷ câu hồn. Ở nơi nàng đừng biết bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía nàng, chính xác là cái "vật thể lạ" tay nàng. - A lô, Quỷ câu hồn hử. Lạc Hy đây. Mấy thứ ông dặn ta tìm được rồi, ông mau tới . Cái gì? Giờ mấy giờ rồi mà còn tắm với chả táp, cho ông 5 phút nữa. ờ... ờ... thế nhá. Nàng cúp máy, ngẩng lên nhận được biết nhiêu ánh mắt tròn xoe cùng cái miệng cũng mở lớn tới độ nhét được quả trứng gà vô. Lạc Hy cười hì hì, rồi ném trả cái điện thoại về chỗ cũ. Cũng may diêm vương họp để máy ở nhà quỷ câu hồn chết chắc. 5 phút sau... - oa... tắm xong là thoải mái a. Kiếm đủ chưa, đưa ta xem nào... Ừ thế này là được rồi. Ngươi ( CHỉ Thiên Lãnh) come on. - (ngơ ngác) - Lại đây. - ân. Thiên Lãnh lại gần, Quỷ câu hồn đưa tay mở áo của ra để lộ quầng ngực cường trang làm Lạc Hy nuốt nước bọt ừng ực. Nàng hận là thể đè ra mà ăn ngay nha. Quỷ câu hồn lấy trong chiếc túi đeo bên hông của ông ấy con dao cán bạc, lưỡii dao màu xanh lam sáng loáng nhàng khứa lên da thịt Thiên Lãnh làm tâm mọi người khỏi thắt lại. Lãnh Nguyệt chỉ thiếu chút nữa là khóc thé lên. Khi máu bắt đầu chảy , quỷ câu hồn niệm chú rồi đặt hai ngón tay lên giữa trán Thiên Lãnh. từ từ nhắm mắt lại. khắc trôi qua, từ mi hay hạt châu lấp lánh rơi xuống, máu ngực cũng theo đó mà bay lên hòa lại làm rồi rơi xuống cái chén tay Quỷ câu hồn, biến thành thứ nước màu xanh đen, lóng lánh. Vết thương ngực cũng từ từ khép lại. - Như vậy là được rồi. Các ngươi mau ra ngoài hết, Lạc Hy ở lại đây. Mọi người vâng lời ra ngoài, Thiên Lãnh vừa vừa ngoái lại, trong lòng lo âu đủ thứ. - Quỷ câu hồn, vừa rồi ông làm thế nào mà lấy được máu trong tim vậy? - À, ta cho xem kí ức của các ngươi, từ hạnh phúc đến đau khổ... ( vừa vừa nghiền nghiền trộn trộn thuốc). Lạc Hy, ngươi uống Canh Mạnh bà lần rồi, sau này thể tái sử dụng nữa, bằng là người ngoại tam giớ, bị tam giớ tiêu diệt a. - Nguy hiểm vậy sao? - Đúng, vì loại này chỉ dùng cho hồn ma, mà ngưoi lại là người vậy nên phản tác dụng. Xong rồi, nào uống vào . - Ân. Lạc Hy nhìn chén thuốc maùy đen đặc lại phát ra mùi khó ngửi mày hơi nhíu, nhưng nghĩ đến phải phục hồi kí ức, nàng đành nhắm mắt bịt mũi uống 1 hơi cạn sạch. - Ơ... buồn ngủ quá... ( leo lên giường). Quỷ câu hồn đặt Lạc Hy ngay ngắn giường, sau đó đặt Huyết Linh Đan trán nàng. Huyết Linh Đan tỏa sáng, đỏ chói màu rồi dần dần trở lại màu đen như ban đầu. Lạc Hy chìm sâu vào giấc ngủ. - Câu Hồn lão gia, Lạc Hy thế nào ( khẩn trương). - cần phải lo lắng (đưa trả Huyết Linh Đan cho Yên Phong) Nàng ta ngủ khoảng 3 ngày, trong giấc ngủ kí ức dần dần về giống như người ta nằm mơ vậy. Ngươi, ngươi phải ở bên cạnh nàng ta, đề phòng kí ức quá tồi tệ khiến nàng ta muốn tỉnh dậy nữa. Nhớ kĩ, lúc nào ngươi cũng phải gọi tên nàng ta. - vâng, đa tạ Câu Hồn lão gia. - ân, đừng khách khí. Ta phải về ngủ đây, nếu bà xã lại tưởng ta nuôi bồ nhí bên ngoài. xong, quỷ câu hồn xoay người biến mất. Trong 3 ngày sau đó, Thiên Lãnh lúc nào cũng ngồi bên giường Lạc Hy gọi tên nàng. Trong mơ, nàng mỉm cười - cười, nàng khóc - khóc cho đến khi đôi mi dài lay động, nàng từ từ mở mắt ra... - Bé con, nàng tỉnh? Thế nào? Nàng cảm thấy sao rồi? Lạc Hy gì cả, chỉ ngước mắt nhìn thâm trầm. bị nàng làm cho bối rối, biết phải làm sao mới đứng. - Bé con, ba ngày nay nàng chưa có ăn gì. Hoa Nhi mới mang đến ít cháo, vẫn còn nóng. Ta bón cho nàng ăn nhé. Nào... đút cho nàng từng thìa cháo, nàng cũng đón nhận, chỉ có điều đôi mắt sâu như nước vẫn nhìn chớp, thể đoán biết nàng nghĩ gì. - Mọi người đâu cả rồi??? - Vì đêm muộn rồi nên ta bảo họ ngủ cả rồi, hai đứa được nhũ mẫu của Vương phủ ẵm ngủ rồi. - Ân. Ta muốn uống nước. - Nước đây (chạy lấy), Nào uống từ từ... - để tự ta ( giật lấy), ngươi, ra chốt cửa lại . - ????? - ( Trừng mắt) Thiên Lãnh hốt hoảng chạy cài then cửa lại, đương nhiên biết người đằng sau tu chén nước đến ực cái rùi nhìn bằng ánh mắt nham hiểm chợt lóe lên rồi vụt tắt... Phần 2: Ta muốn ăn ngươi - Bé con, cửa đóng rồi. Nàng uống nước xong rồi sao? Đưa chén để ta cất. Thiên Lãnh mới đến chỗ cái bàn, Lạc Hy xuongs giường bước theo sau, như con thỏ. Khi quay lại thấy cái mặt nàng chình ình ngay đằng sau khỏi giật bắn người. - Bé… bé… con, nàng… Lạc Hy năng gì, cái mặt đằng đằng sát khí vẫn cứ gí sat mặt . lùi bước, nàng tiến bước, chẳng mấy chốc tới gần chiếc giường. Nàng bất ngờ đưa tay đẩy ngã xuống giường sau đó ngay lập tức nhảy chồm lên người . để kịp phản ứng, đôi môi nóng bỏng của nàng áp chặt vào môi , mút mát bạc môi chưa kịp khép lại vì nangc nhiên. Chỉ lúc sau khi đơ người, Thiên Lãnh cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn muốn thiêu đốt của nàng, đôi tay ghì chặt vuốt ve cơ thể nàng. Nàng luồn tay vào ngực áo , chỗ ngực trái vẫn còn vết sẹo do dao của Quỷ Câu Hồn để lại. Nàng khe khẽ mỉm cười, bóc lớp áo che chắn thân thể , từng lớp từng lớp, đôi môi vấn áp lên môi , cái lưỡi lươn lẹo ngừng khiêu khích lửa trong người . Thiên Lãnh muốn lật ngửa nàng lại, để hảo hảo nàng… - Đừng động, hôm nay ta mới là người trừng phạt ngươi… Lạc Hy khàn khàn giọng, phả từng lời mị hoặc bên vành tai rồi lại liếm láp. - Ân… A… Bị nàng đùa giỡn, đôi gò má cũng ửng hồng như thiếu nữ khiến Lạc Hy càng mê đắm. sao lại đáng quá vậy. Vốn chỉ muốn trêu trọc chút thôi, nghĩ rằng cư nhiên lại có cái bộ dạng này, khiến nàng cũng bị lửa dụng vọng thiêu đốt, kiềm chế được mà muốn . Nàng ràng là thiếu kinh nghiệm mà. Khiêu khích như thế, khiến muốn nổ tung ra, thế nhưng lại vụng về trong bước tiếp theo. bất chấp lời nàng , vòng tay qua lật người nàng trở lại. Đôi môi cuồng nhiệt hôn lên vành tai nàng, nhàng trượt xuống cổ, rồi đến xương quai xanh. Miệng mút mát đôi bồng đào, tay nhàng vuốt ve thân thể sớm mềm nhũn vì khoái lạc của nàng. từ từ đưa vật thể ấm nóng vào bên trong nàng. Lạc Hy còn nghĩ gì đến trừng phạt nữa, nàng bây giờ chỉ biết tận hưởng những khoái cảm mà mang tới. - Ân… a..a…a… - Hy nhi, ta nàng, ta nàng…. - A a a a a a Triền miên, triền miên… biết bao lâu, mới gối đầu nàng lên tay , nàng càng lúc càng rúc sâu vào ngực hơn. Cảm giác hạnh phúc biết nên diễn ta thế nào. Hỏi thế gian tình là gì? Mà đôi lứa thề nguyền sống chết Nam bắc đôi đàng rồi li biệt Mỏi cánh quay về, nhớ lúc hàn ôn - Hy nhi… - Ân? - Đợi khi Cảnh Thiên tỉnh lại, chúng ta cùng trở về nhé!!! - Trở về??? - Ân. Trở về Linh Quốc, trở về nhà của chúng ta. - Vậy đưa Cảnh Thiên cùng cho đến khi tự lại được nhé. Chúng ta thể nào cứ để về trong tình trạng đó được. - Hảo. Bất quá, nàng phải cách xa chút. - Tại sao? - Vì nàng, ta thích đến gần nàng. - Chàng ghen? - có. - Cái gì mà có chứ. Chữ ghen khắc lên mặt chàng rồi kìa… - có - Có… - có mà… Mặt phụng phịu đáng lắm cơ, Lạc Hy nhìn nở 1 nụ cười dâm tà... - Tướng công ~~~~ - ? - Thiếp muốn nữa~~ - Cái gì? 5 lần ròi cơ mà ( hốt hoảng)... - Mặc kệ, ta muốn nữa. - ngô, bé con... ngô, ân... a.... Chương 62: Hy Nhi về bên ta nhé!!! Phần cuối: Đám cưới Mấy ngày hôm sau, Thiên Lãnh dường như chỉ nằm bẹp giường đứng dậy nổi. Trong lòng thầm than: “Bé con a bé con, nàng phạt ta cũng quá nặng . Đáng lẽ người nằm đây phải là nàng mới đúng sao lại là ta a. Oa oa, ta chịu đâu…” - Lãnh, dậy ăn cơm . - ăn (hờn dỗi). - Lại làm sao vậy? Ai làm gì chàng hả? - Còn phải hỏi. nàng đó, ai kêu nàng…. (ngượng) làm mấy nha hoàn trong phủ này vào dọn dẹp cũng liếc ta cười đểu. ta ghét nàng ( quay mặt vào trong) (híc, Thiên Lãnh ca ca huynh mấy tuổi rồi). - Hi hi hi… ha ha ha… Đó là hình phạt dành cho chàng. Ai dô, chàng còn dám giận dỗi. được, vậy ta phạt chàng thêm nha… - cần (vừa sợ vừa đỏ mặt, lắc đầu nguây nguẩy). - Hì. Báo cho chàng 1 tin, Cảnh Thiên tỉnh rồi. Đoán chắc khoảng vài ngày nữa chúng ta có thể rời khỏi. ngờ y thuật của Tú Bình cao minh đến vậy. - Vậy sao? Vậy nàng kêu mọi người chuẩn bị . - Ta nhắc rồi. Mà nè, chàng xoá bỏ hậu cung, là ? - . nàng tin ta sao? - Tin, ta tin. Nhưng nếu chàng dám gạt ta hãy nhỡ hậu quả đấy. - … (nuột nước bọt cái ực) Vài ngày sau, bọn họ lên đường tới Linh quốc. Ban đầu Cảnh Thiên muốn , nhưng Lạc hy kì kèo mãi, thêm Lãnh Nguyệt làm nũng, lại bị Thiên Lạnh doạ nạt, bắt buộc phải tuân mệnh. Cơ mà biết, nếu cố chấp đòi về Hạ quốc cuộc đời sau này thê thảm quá mức ( vì sao ư? Hồi sau ). Tú Bình nằng nắc đòi theo, mượn cớ là theo dõi bệnh tình của Cảnh Thiên nhưng thực ra là muốn chơi. Thằng con nàng thấy vậy cũng đòi cho bằng được. Lưu Thần uất ức lắm nhưng cản được, cuối cùng gọi ghém hành lý nốt. Thế là đoàn người bọn họ bây giờ lại đông thêm. đường , có thêm tiếng trẻ con cãi vã, người lơn chuyện rôm rả, còn đường dường như ngắn lại. Và tại, họ đứng trước cổng hoàng cung Linh quốc. Hạ Cảnh Thiên vì đường xa mệt mỏi nên chống khuỷu tay vào thành xe lăn ngủ thiếp , để mặc cho thị vệ đẩy lên phía trước. Lúc này vì được thị vệ bẩm báo, thái hậu cùng Nhị vương gia và các quan đại thần ùa ra đón bọn họ. Vương Thiên Chính miệng chào hỏi Thiên Lãnh thế nhưng con mắt háo sắc lại bắn về phía mỹ nhân say ngủ kia. (ủa, là ai zị? *ngó nghiêng, ngó nghiêng* Á, hổng lẽ là….) - Hoàng nhi/Hoàng huynh/Hoàng thượng… - Mẫu… - Hoàng nhi, đừng gì nữa. Nào mẫu hậu xem con nào. Ây a, mới có mấy tháng mà gầy rộc thế này? - Mẫu hậu, con khoẻ mà. Mẫu hậu, người xem con đưa ai về này… - Hoàng thượng~~~~ Thiên Lãnh chưa kịp tránh ra chỉ Lạc Hy cùng hai tiểu hài tử cho thái hậu, bỗng nhiên ở đâu ùa ra đám xanh đỏ tím vàng… đủ loại màu sắc. Bọn họ nhào lên như những kẻ xương dựa sát vào người . Kẻ ôm eo, kẻ nắm tay trái kẻ nắm tay phải, vây tròn lại. Sau hồi vì sốc quá độ mà đứng yên, vội vàng đẩy bảy sắc cầu vồng ra, quay lại phía Lạc Hy đứng vừa nãy… ~~~?~~~ ~~~>”<~~~ ~~~@~@~~~ - Ô ô ô, mẫu hậu, người giết con cho xong, ô ô… (ngồi thụp xuống khóc lóc thảm thiết)… - … Thái hậu đứng ngẩn tò te ra, chả hiểu cái gì. Bà mất công lựa chọn khắp cả nước những xin đẹp nhất, tài năng nhất để đề phòng khi Thiên Lãnh quay về người , thế mà giờ biểu của nó thế này là sao? Tú Bình cười khổ, tiến lên thầm to vào tai bà. Khuôn mặt thái hậu biến hoá như con tắc kè, sau cùng cũng ngồi thụp xuống cạnh con trai khóc theo. Bọn bảy sắc cầu vồng kia chả hiểu gì, nhưng thấy thái hậu với hoàng thượng khóc, cũng khóc phụ hoạ. Nguyên lai là lúc Thiên Lãnh bị đám màu mè kia vây quanh, Lạc Hy bỏ mất dạng. Khi quay lại tìm kiếm chỗ nàng vừa đứng văng tanh, chỉ có mấy hạt bụi lăn tăn theo gió. Ai cũng nhìn cái cảnh khóc như đưa mà này mà đau đầu, bịt lỗ tai. Chỉ duy nhất có 1 người để ý. bây giờ ngồi xổm chống cằm say sưa nhìn Hạ Cảnh Thiên ngủ ngon lành. Cảnh Thiên bị tiếng khóc làm cho tỉnh, từ từ mở mắt. Đập ngay vào mắt là Khuôn mặt cùng nụ cười si mê của Vương Thiên Chính, ngẩn người. Vương Thiên Chính cười gian tà, tiến đến tặng cho Cảnh Thiên nụ hôn nồng cháy. việc tiếp theo, chính là tiếng khóc đưa tang bị tiếng thét như lợn bị chọc tiết đàn áp. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Hạ Cảnh Thiên hét xong liền bất tỉnh nhân . Vương Thiên Chính mặt đen lại vội vàng bế thốc chạy vào cung, luôn miệng kêu ngự y. Mọi người ở đấy tất nhiên ai biết nguyên nhân xuất phát tiếng hét có hai của Cảnh Thiên, chỉ có duy nhất tên thị vệ đẩy xe lăn chứng kiến mọi chuyện vẫn đứng bất động, quai hàm rớt xuống, mắt lòi ra ngoài. Sau nhồi được khuyên giải, Thiên Lãnh cùng thái hậu mới chịu vào trong “nhà” để tìm “đối sách”. - Hoàng thượng, theo Liên tâm thuật cho thấy, Hoàng hậu ở Tương quân phủ của Tiêu tướng quân. - Ta lập tức tìm nàng. Cứ như vậy liên tiếp trong nhiều ngày, Thiên Lãnh đến tìm Lạc Hy đều trở về mình. Rồi lần lượt đến thái hậu, các quan cận thần đều có kết quả. Tú Bình liền vận dụng tuyệt chiêu “vượt tường” của mình để gặp Lạc Hy. Nàng giải thích mọi chuyện cho Lạc Hy hiểu, tuy nhiên nàng ta vẫn cố chấp, chịu trở về cung. - Ta từ rồi, chúng ta còn quan hệ gì nữa. tại sao ta lại phải về nơi đó. ở đó còn có bầy thiên nga màu sắc rực rỡ, còn tìm ta làm gì. - Ây da, ta rát cả lưỡi rồi sao ngươi hiểu vậy. là do Thái hậu hiểu , rước đám người kia về cung. cũng giải tán hết rồi, sao ngươi vẫn chịu vậy? - Ta quan tâm, ta trở về trừ khi đáp ứng 3 điều kiện của ta. - Điều kiện gì, mau . - Thứ nhất, cầu hôn ta. Nhưng phải cầu hôn hoành tráng để bàn dân thiên hạ đều biết, mà còn phải cầu hôn cách độc đáo nhất chưa từng có. - Ách… rồi, đk thứ 2 - mặc long bào, bộ từ hoàng cung tới đây, ba bước 1 vái thiên địa, sau đó cõng ta từ đây trở về cung. - Ách, cái này hơi quá… - làm đc khỏi … - ấy… đc rồi, đk thứ 3 là gì? - đứng tường thành, bắc loa thông báo với toàn thiên hạ thề rằng lập phi tần, đời đời kiếp kiếp chỉ ta, thề tuân thủ tam tòng tứ đức ta đưa ra. - Tam tòng tứ đức??? - Được rồi, cậu khắc biết. Nếu còn muốn tớ trở về phải thực đủ 3 đk đó. - Được rồi, tớ trở về với . Tú Bình vội vã trở về hoàng cung, để lại đằng sau ba mẹ con nhìn nhau cười tà ác. Nàng là ai chứ? khi dễ nàng là khi dễ sao? ( Ai khi dễ bà hả bà???) - Hoàng huynh… - Thế nào rồi??? - !@#$%^&*()(*&@ - Cái gì? Hoàng thượng, được. Việc này trái với luân lý, làm mất mắt hoàng tộc a… - Đủ rồi, ta quyết định rồi. Nhưng mà Bình Nhi à, phải cầu hôn thế nào mới đủ độc đây. - … ( lại lại) A, có rồi. Hoàng huynh, huynh làm thế này… thế… xong rồi như thế… - ừ… ừ… ừ… Hai hôm sau, dân kinh thành được phen nháo nhào. Mới sáng sớm, bọn họ ùa ra đường để “ngắm” vị hoàng đế đáng kính của họ “hỏi vợ”. Vương Thiên Lãnh tóc ngắn (tất nhiên là tóc giả), mặc chiếc quần âu trắng, thắt lưng đen, 1 chiếc áo sơ mi trắng, cái áo vest đuôi dài xẻ tà cũng màu trắng nốt. Nhìn thôi cũng biết là do Tú Bình thiết kế. ôm bó hoa hồng lớn 999 bông, ngồi con Bạch mã ung dung dọc đường phố. Đằng sau là tiếng kèn hoa inh ỏi, thỉnh thoảng còn có người tung hoa bay lả tả. Đến tướng quân phủ, xuống ngựa tiến thẳng vào trong. Lạc Hy sửa lại trang phục cho Lãnh Phong cũng bị doạ cho hết hồn. tiến đến bên cạnh nàng, Lãnh Phong biết điều chạy ra đứng gần Tú Bình, Lãnh Nguyệt cũng mấy nha hoàn trong Tướng quân phủ len lén đứng cuối hành lang nhìn lại. Vương Thiên Lãnh nhàng quỳ xuống theo kiểu nửa quỳ nửa ngồi, dâng bó hồng đến trước mặt Lạc Hy. Nàng cười toe toét đưa tay đón lấy bó hoa. Thiên Lãnh nhanh tay lấy trong ngực áo chiếc hộp nho , mở ra lấy chiếc nhẫn cầm bàn tay trái Lạc Hy, nhàng đeo vào ngón áp út của nàng. Xong đâu đấy, hôn lên mu bàn tay nàng rồi chân thành hỏi câu: - Hy nhi! Nàng đồng ý làm nương tử của ta chứ? ( Ánh mắt mong chờ) - Thiếp đồng ý. - Oa hay quá! ( Nhảy chồm lên ôm lấy nàng, rồi nháy nháy mắt với Tú Bình) Bước 1 thành công. Dân cả thành vừa ngạc nhiên vừa hoan hỉ. Họ ngạc nhiên vì 1 loạt hình động kì quái của vị hoàng đế, vui mừng vì hoàng hậu cuối cùng cũng chấp nhận cầu của Hoàng thượng. (còn ta nổi da gà đây này) Sang ngày tiếp theo, Vương Thiên Lãnh thân Long bào, trước đoàn người cước bộ đến Tướng quân phủ, ba bước lại dừng lại vái thiên địa. Đến Tương quân phủ, rảo bước xông thẳng vào gian phòng tân nương. Lạc Hy mặc phượng bào đỏ, trùm khăn voan ngồi giường chờ . gọi khe khẽ “ Hy nhi”, người giường khẽ ừm tiếng. Xác nhận đúng chủ thể muốn rước , Thiên Lãnh đặt nàng lưng cõng nàng thong dong trở về. Người dân lại được chứng kiến thêm cảnh đón dâu cực sốc nữa. Vẫn chưa hết. Nhiều người còn ngã ngửa ra, có người xúc động quá còn ngất tại chỗ khi Hoàng đế của họ đứng tường thành cao ngất ngưởng, bắc cái loa to đùng hét hết cỡ. Nào thề thốt, nào hứa hẹn, nào đọc cả “tam tòng tứ đức”, nhiều nam nhân ở đó phát sốt. Cái gì mà tam tòng tứ đức, nhất phu nhất thê, vị hoàng hậu này đúng là “hàng độc”. Còn nữ nhân lên tiếng tán thưởng ngừng, bảo nhau sau này phải học tập. Sau khi thề thốt xong, Thiên Lãnh dùng chút hơi cuối cùng hét lên: - HY NHI, NÀNG HÃY TRỞ VỀ BÊN TA NHÉ! TA NÀNG TA NÀNG TA NÀNG…. (tội nghiệp , la xong thế này chắc tắt tiếng luôn quá) Lạc Hy từ đầu tới cuối chỉ cười và cười, nàng cũng hét lớn: TA ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý VĨNH VIỄN Ở BÊN CẠNH NGƯỜI, ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP THƯƠNG NGƯƠI… (tg: ê, *kéo kéo áo* 2 ngươi tính tra tấn lỗ tai ta đến bao giờ đây hả? LH+TL: * chìm ngập trong hạnh phúc, hoàn toàn ngỏ lơ Sao Băng*) Năm năm sau… - Mẫu thân, mẫu thân làm thế nào đây??? - Nguyệt Nhi, làm sao vậy? - Mẫu thân, Hạ Kiệt với Lưu Thiên, hai tên đó đều tới cầu hôn a. Làm sao bây giờ a??? - Vậy con thích ai? - Cả hai. - …. lúc sau… - Mẫu thân, mẫu thân… - Phong Nhi, con bị gì vậy? Sao mặt mũi xưng xỉa lên thế? - Mẫu thân, con chịu hết nổi Tương Hàn rồi. Nàng ta quá quắt, lại còn kiêu ngạo, coi trời bằng vung nữa. Con bao giờ lập nàng ta làm Thái tử phi đâu? - Vậy con ưng ý ai, sau này muốn lập ai làm phi??? - Lưu Linh, thập công chúa Phong Quốc. - Vậy với phụ hoàng sang cầu thân . - Nhưng biết nàng ta có ưng con nữa à? - hỏi - Cơ mà… cơ mà… (đỏ mặt, gãi gãi đầu) - …. Thằng nhóc này, làm cái trò gì đây. Bình thường oai phong lẫm liệt lắm mà sao lại nhát tới độ này nè. Sau khi nàng đồng ý hỏi ý Lưu Linh dùm nó, nó mới chịu buông tha nàng. Nàng đấm trán muốn nghỉ chút … - Hy nhi, Hy nhi, ta chịu hết nổi rồi. Muội mau giúp ta . - Hoàng tẩu giúp đệ - Lại cái gì nữa đây???? - Hy nhi, … muốn làm đám cưới ( đỏ mặt) - Ô.Ô - Hoàng tẩu à, ngươi coi, chúng ta nhau cưới nhau là đúng rồi. cứ coi trọng chuyện người ta bàn tán. Ngươi giúp ta khuyên nhủ - >”< Bọn người này, bọn họ coi nàng là quân sư tình hay sao cái gì cũng hỏi nàng là thế nào. Thế là Lạc Hy lại phen giảng giải đến sùi bọt mép, đến họng khô rát, hụt cả hơi, Hạ Cảnh Thiên mới gật gật cái đầu, ngượng ngùng đồng ý chuyện nọ kia với Vương Thiên Chính, nàng mới được yên thân. vậy thôi, chứ thực thân của nàng đâu có được yên. Sau khi hội ý với văn võ bá quan xong, Vương Thiên Lãnh trở về quấn lấy nàng ngừng. hiệp rồi hiệp, cứ như thế cũng gần hết đêm. - Thiên a, sao tương lai của ta lại tăm tối mù mịt đến vậy a???? ___The End____