HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 48: Trộm . - Tỷ tỷ, người muốn làm gì đây? Ba ngày? Ba ngày sau chúng ta lấy cái gì mà đền cho người ta đây. - Hê hê, tỷ tỷ của muội là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất đời này ( nổ thấy ghớm) lẽ nào lại có biện pháp sao? Hoa Nhi, chúng ta còn có biệt lâu đúng ? - Vâng, đó là căn lầu 2 gác, là nơi chủ nhân cũ dùng để thưởng nguyệt a. Nhưng sau này bị tiểu Dung Mệnh doạ sợ phải rao bán. Tỷ phu nhân đó mua luôn để tỷ tỷ tiêu khiển a ( tg: ta bái phục tỷ, tài phét của tỷ giờ là đỉnh nhất thiên hạ a. HN: cần gì ngươi phục, ta còn phục chính ta nữa cơ mà. Tg: *bĩu môi* HN: * vác dao, rượt* tg: ù té quyền) - Ta cũng xem qua, tuy chỉ là lầu thưởng nguyệt nhưng lại rất rọng rãi giống như tửu lâu, lại sạch thoáng mát, địa thế cũng đẹp, phong thuỷ tốt. Yên Phong, ngươi làm cho ta cái biển đẹp ghi : MỸ NHÂN Y CỤC, sau đó dọn dẹp sạch biệt lâu cho ta. Hoa Nhi, muội hãy vào thành tập hợp tất cả nữ nhân trong thành, nếu có được nữ nhân càng thanh tú càng tốt, có điều có cũng sao, sau đó hãy lựa chọn trong số họ những người có tay nghề may vá khéo léo nhất cho ta. Lạc Lạc, ngươi với cha đưa khoản tiền rồi tới tiệm vải ở trong thành, lựa chọn cho ta số vải tốt mang về. Còn nữa, ngươi hỏi luôn ở nơi này có ai biết dệt sợi . làm . - Tỷ tỷ/ chủ nhân, người muốn làm gì a? - Rồi các ngươi biết. thế nào? Lời ta nghe? ( lại là khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, ba người kia hốt quá phắn lẹ). Bọn họ rồi, Lạc Hy mới trở vào trong phủ. Nàng đến gần cây Dung Mệnh cầm cành của nó mà giật thương tiếc. - Á, đau đau quá. Ô ô chủ nhân sao lại kéo tóc của ta. Đau chết được. - Dung Mệnh, ta vất vả cả nửa ngày mà ngươi lại ở đây đánh giấc ngon lành a. Ngươi đáng a. ( cười nham hiểm) - Chủ… chủ nhân… ( Tiểu Dung Mệnh nuốt nước bọt cái ực. Hai năm trước ,khi Lạc Hy dần cho trận khóc được cười xong, nàng ấy cũng cười như thế a). - Sao vậy? ta có làm gì ngươi đâu a? làm gì mà co rút lại vậy? ( vuốt vuốt mặt, bước tới gần). - Chủ nhân… ô ô ô… ta sai rồi chủ nhân… chủ nhân sai gì ta cũng làm… ô ô ô… đừng có đánh ta a… - Ây da, ngươi còn , ta nào dám bắt ngươi làm gì. Nhưng mà ngươi có lòng ta đây cũng phải có tý nước mắm chứ nhỉ. Dung Mệnh ngoan, hi hi, lại đây, lại đây… - Chủ nhân… người có gì cứ dặn dò… Dung Mệnh đứng đây là được rồi ( nhích ra xa hơn). - Hầy, vậy cũng được. Ngươi, mau kiếm cho ta ít hạt giống sợi bông, sau đó trồng ở hậu viện cho ta. Ta mặc kệ ngươi làm cách nào, phải làm cho số bông đó mọc được ở cái đất nước chết tiệt này, làm được ? - Điều này có gì đâu mà khó, chủ nhân cứ tin tưởng ở ta a. ( định , lại bị kéo giật trở lại). - Từ từ , ta xong đâu. Tối nay, ngươi cùng ta đến nơi. - đâu a chủ nhân? - Hoàng cung. - Hoàng cung, để làm gì ạ? - Trộm. - …. Bọn Hoa Nhi lăn lộn cả ngày cuối cùng cũng làm xong việc. Ba người ngồi dồn lại với nhau thở hổn hển. - Tỷ tỷ, tìm xong rồi, tìm cả thành được đúng năm người a. - Chủ nhân, biệt lâu dọn dẹp xong rồi, cũng làm xong biển. - Chủ nhân, vải mua được, nhưng mà vì đắt quá nên tiền dự trữ của chúng ta sắp hết rồi. Hơn nữa cũng chỉ có người biết dệt sợi, có điều bà lão cũng hơn 80 tuổi rồi. chỉ e… - sao, ta có đối sách. Hoa Nhi, sáng mai muội tìm thêm vài người khéo tay khác đến cho ta, Lạc Lạc hãy mời bà lão ấy đến, chúng ta nhờ bà ấy dạy cho những người khác. - Sợi ở đâu mà dậy a? - Đừng quên chúng ta còn có linh hồn của cây cỏ a. phải lo. - Con lo nhưng mà ta lo muốn chết đây này. ( Tiêu lão gia vào, dáng vẻ bất bình). - Cha, cha lại sao vậy? - Con xem, hôm qua ta còn cầm cái túi tiền vẫn nặng tay a, hôm nay nó thế này đây ( giơ túi tiền lên). Hầy… - Phụ thân, người phải lo đâu, con có cách rồi ( Nàng phát ra người cha này rất ham tiền nha). - sao? Cách gì? - Mai mọi người biết thôi. Con cảm thấy mệt rồi, con muốn nghỉ sớm chút a. Mọi người từ từ bàn bạc. rồi nàng nhanh chân lẻn về phòng, chốt chặt cửa. - Dung mệnh, Dung Mệnh… - Ta ở đây chủ nhân. - A… ngươi làm ơn đừng có nhảy ra bất ngờ thế đc ? doạ chết người ta mà. Nhanh, chúng ta xuất phát thôi. - Chủ nhân, bây giờ vẫn còn sớm a, trộm bây giờ bị phát đó. - Ngốc ( cú đầu), giờ này bọn họ chắc chắn ăn uống hoặc vui chơi, an ninh nới lỏng, chúng ta lúc này là thích hợp nhất. Mau thôi. - Vâng. luồng sáng màu xanh lục và lam tím vụt biến mất, trong phòng bây giờ chỉ là màn đêm. Hoàng cung Hạ Quốc… - Chủ nhân, sao người lại biến thành mèo? Lại còn bắt ta làm cây hoa nữa. - Suỵt, khẽ thôi. ăn trộm phải nguỵ trang chứ. Hầy, biết Ngân Cung phòng ở chỗ nào a? - Sao người trộm trong quốc khố, chỗ đó Dung Mệnh biết a. - Ngốc ( giơ vuốt mèo), quốc khố có ấn ký của hoàng cung, lấy ra xài làm sao được. Chỉ có Ngân Cung phòng là nơi cung cấp, phân phát bổng lộc cho quan lại, phi tần, hoàng thân quốc thích a. Tiền đó lấy tiêu sợ bị phát , cũng sợ phải áy náy nữa. thôi mau tìm thôi. Ngươi qua bên đó, ta tìm bên này. Thế là con mèo trắng nhanh nhẹn trườn nóc nhà, dò dò tìm kiếm, chậu hoa Mẫu đơn “ chạy” luồn lách qua hành lang. Dò dò hồi… - A ha, đây rồi. Dung Mệnh ta tìm được rồi. Dung Mệnh??? - Ô ô ô chủ nhân, ta bị con mụ phi tần của hoàng đế tóm được rồi, ả còn muốn tỉa cành của ta nữa. Cứu ta ô ô ô… - Hầy, vô dụng. Đợi ở đó lúc . Ta lấy tiền xong qua cứu ngươi. rồi nàng dùng vuốt mèo cậy hòn ngói lên, phi thân đáp xuống cái tủ phía đầu quan kiểm toán. Quan kiểm toán phân chia ngân phiếu và bạc, gói thành từng gói để sang bên. Lúc ông ta vừa quay có cái móc câu nhanh nhẹn thả xuống móc cái gói lên. Ông vẫn hay biết. Đến khi Lạc Hy trộm được mười gói, thấy cũng đủ rồi liền bao chúng lại thu đeo lưng. Nàng nhàng chuồn lên mái nhà, phi thân mèo mất, nhàng tiếng động. Còn ông quan kia … - 1, 2, 3 ,4… quái. ràng ta xếp đủ 100 gói rồi mà giờ lại thiếu mất mười gói nhỉ? Có khi ta đếm nhầm mất rồi. Hầy, già rồi, trí nhớ kém quá.( rồi lại tiếp tục gói tiền) ( tội nghiệp). Lúc này… - Tiểu Hoa, bao ngươi lấy cái kéo mà lâu quá vậy? Chậu hoa này đẹp, ta lấy nó làm quà tặng thái hậu, nhất định thái hậu rất thích. Ta làm cho Phi Yến Trân Bảo kia phải thua nhục nhã, ha ha ha. - Nương nương, kéo đây. - Đưa ta. Lúc nàng ta vừa định đưa kéo lại gần … - A, đừng, đừng có cắt ta, đau lắm a. xong, liền nháy câng câng về phía vườn hoa để trốn ( thụ ngàn năm mà kém thế). Hai người kia chết trân tại chỗ, sau hồi chỉ kịp thét lên tiềng QUỶ rồi lăn đùng ra ngất. Lúc này mới thấy tiếng Lạc Hy… - Tiểu quỷ, ngươi ở đâu? - Chủ nhân, ta ở đây a. ô ô ô chân ta bị kẹt vào cái khe rồi, mau cứu ta. - Hầy. mèo cây ra sức lay, cuối cùng cũng thoát được, bọn họ nhanh chân lẻn vào bóng đêm hướng tường thành tới. Chợt Lạc Hy kéo Dung Mệnh núp vào bồn hoa. Dung Mệnh hiểu gì, nhìn theo hướng mắt Lạc Hy. Ở đó có bóng người nằm cỏ, chân bắt chéo rung rung… - Well I wonder, could it be. When I was dreaming ‘ bout you baby You were dreaming of me”… - What? Chương 49: Tiểu Bảo. - What? Bóng người kia giật mình ngồi dậy, nhìn dáo dác xung quanh. - có ai? Lẽ nào mình nghe nhầm. vừa nghe có người tiếng mà. Hầy… chắc tại nhớ nhà quá nên loạn tai rồi. - Ngươi có nghe lầm đâu, girl. - Hả? ai? Ai đấy? - Ta. - Hả? mèo? con mèo biết . trời ơi… - Suỵt. ( nhìn trước nhìn sau, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, xác định có ai) Ta là người phải mèo. Nhìn đây. luồng sáng lam tím bao quanh con mèo, nó to dần, to dần lên biến thành nương vô cùng xinh đẹp. Người kia tròn mắt, mồm há hốc, muốn mà được. Có lẽ bị doạ cho sợ quá. - Nè, ngươi vừa hát tiếng đúng ? ngươi cũng đến từ thế kỉ 21 đúng ? - ( Bừng tỉnh) vậy ngươi cũng giống ta, cũng xuyên ? - ừm, ta tên Lê Trần Lạc Hy, đến đây ta tên Tiêu Lạc Hy, ta mới xuyên đến có mấy ngày thôi. Còn ngươi, ngươi là ai? - Ta tên Trúc Huyền, đến đây gọi là Phi Yến Trân Bảo, làm phi tần của hoàng đế nước này. Ngươi có thể gọi ta là tiểu Bảo. ẩy. Mà sao ngươi lại ở đây, lại trong cái bộ dạng này nữa. ngươi biết pháp thuật sao? - Ta là pháp sư a. cho ngươi hay ta vào đây là để… ( lại nhìn ngó) trộm. - Trộm? ( há hốc mồm) - ừ, ta cần khoản tiền để mở tiệm may trang phục. Nè, ta tin tưởng ngươi, nể ngươi là đồng hương mới cho ngươi biết, đừng có bán đứng ta đấy nha. - Tiệm may trang phục? Ẩy. ngươi có thể tự do ra vào cung vậy ngươi có thể mang ta ra ngoài chơi ? Ta muốn ra ngoài, hơn nữa ta cũng có chút hiểu biết về trang phục, có thể giúp ngươi a. - Chủ nhân, nơi này thể ở lâu được, chúng ta mau thôi. - Á, cái cây biết … ( kinh hãi kêu lên) - Ai ở đằng kia? ( thị vệ nghe được tiếng ) - Chết bị phát rồi. chuồn mau. - Khoan ,( kéo áo) mang ta cùng ngươi . ở đây ta chịu khổ cực lắm. nha nha. - Hầy, bám vào ta. Lạc Hy mang theo tiểu Bảo biến mất trong màn đêm. Thị vệ kia tới nơi tìm kiếm có ai… - Chậc, dạo này tai mình kém quá rồi, nghe tiếng gió lại tưởng có người. Tiêu phủ… - Hộc hộc, mệt chết ta, ngươi ăn gì mà nặng quá vậy? ( Lạc Hy vuốt vuốt ngực thở hổn hển). - Ngươi là pháp sư mà, có đoạn đường vậy mà cũng kêu mệt. - Ngươi biết cái gì? Chủ nhân ta mang thai, đương nhiên là dùng pháp thuật được lâu rồi. - Thằng nhóc này cũng ghê ghớm nhỉ. Ủa? ngươi có thai, vậy ngươi có chồng rồi sao? Sao ngươi ngươi mới đến đây có vài ngày. - Hầy. thế mới khổ. Ta vì cứu bạn mà chết. Diêm Vương niệm tình gia gia ta nên cho ta cuộc sống mới. Người này là nương tử của người ta a, nhưng chồng may bị hại chết, em chồng mưu đoạt gia sản đổ tội cho nàng ta giết chồng. Phụ thân nàng thương nàng nên đưa nàng trốn. Vì chịu nổi đả kích nàng ta hôn mê rồi chết. Vậy là ta xuyên vào. Vậy còn ngươi, sao lại xuyên? - Hầy. chuyện kể ra dài dòng lắm. Chuyện là thế này, vào ngày đẹp trời... bô lô ba la… Chuyện là thế đấy. - Oa ra ngươi là hoàng hậu của nước này, lại còn là biến thái nữ nhân a. (nhìn lại mình, ôm lấy thân) nầy ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ nam nhân thích nữ nhân, ngươi đừng có mà làm bậy nha. - Ngươi cái gì đây. Lòng ta chỉ có Băng Tinh thôi. Nàng chết hai năm rồi, ta cũng dần muốn quên rồi. Ta học cách nam nhân. Tuy rằng rất khó nhưng bây giờ ta đối nữ nhân còn rung động nữa rồi. - Nếu vậy tốt, ngươi nên cố gắng . Như vậy tốt hơn cho ngươi. ta cũng hâm mộ ngươi với nương đó a. Các người ít nhất còn có những ngày tháng sống bên nhau. Còn ta, chồng ta ta cũng còn chưa gặp mặt a. Lại còn hoài thai đứa của nữa. Nhưng dù sao ta vẫn muốn sinh nó ra. - ừm, ngươi thế cũng đúng. Ẩy, mà ngươi định mở tiệm như thế nào? - Thôi, để mai . Ta mệt quá rồi. ngủ thôi.( leo lên giường) - ừ ( định leo lên giường) - này ngươi làm gì? - ngủ a. - Ai cho ngươi ngủ cùng ta. Ngủ chỗ kia ( Chỉ cái giường được kết bằng dây leo Dung Mệnh mới làm) - Tại sao a? - Mặc dù ngươi bây giờ ngươi bình thường, nhưng dù gì ngươi cũng từng là biến thái nữ nhân. Ai biết ngươi giở trò gì. - … ( đành lủi thủi về phía đó). tồi, cũng khá êm ái. Chúc ngươi ngủ ngon. - Ngươi cũng vậy. Chỉ lúc sau, Lạc Hy chìm vào giấc ngủ ngon lành. Tiểu Bảo nằm yên chăm chú quan sát nàng. nương chính là người trong truyện của Sao Băng a, xinh đẹp. Lúc này chắc hẳn là uống Mạnh Bà canh . Hầy, đáng tiếc chưa đọc xong truyện bị xuyên rồi. Ta tò mò biết truyện kết thúc như thế nào, có hậu hay có hậu? Với tính cách của Băng chắc là “happy end”. Mỉm cười, nàng vào giấc ngủ. Đêm nay tìm thấy nàng, có lo lắng ?
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 50: Chiếc bóng. Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào mắt tiểu Bảo, nàng hơi hơi chớp mắt rồi từ từ hé mở… - Á…. Mẹ ơi…. Ngươi … ngươi làm cái gì mà dí sát mặt vào mặt ta vậy hả? - Hôm qua trời tối lại mệt mỏi ta để ý kĩ ngươi. ngờ ngươi là đại mỹ nhân a. Da trắng bóc như trứng gà, mắt phượng, mày ngài, môi đỏ thắm như hoa hồng, khuôn mặt trong sáng như nước. là đẹp hiếm thấy đời. Tên hoàng đế đó có phúc a. ( đôi mắt ngưỡng mộ). Tiểu Bảo - Phi Yến Trân Bảo - Ngươi lẩm bẩm cái gì đây? Ta làm sao so sánh được với ngươi. Nếu ta là biển ngươi là trời , trong sáng thoát tục, đẹp đến mị hồn. - Hắc hắc, ta cũng tự thấy ta rất đẹp a. ngờ lại được đãi ngộ lớn đến vậy. nè mau dậy sửa soạn . Ta đưa ngươi gặp mọi người. - ừ. Mà nè, nhớ dấu thân phận của ta nhé. Nếu uổng công ta trốn chơi lắm. - biết rồi. Đại sảnh… - oa tỷ tỷ, nương xinh đẹp này là ai a? ( nước dãi). - Hoa Nhi, em có phải cũng bị biến thái rồi ? nhìn người ta bằng ánh mắt hám sắc thế hả? - Tỷ tỷ, em là người đam mê cái đẹp mà. Hihi. - Tiểu Bảo, đến đây. Mọi người, đây là tiểu Bảo, là bằng hữu mới quen biết của ta. Tạm thời nàng ấy giúp ta thiết kế trang phục. Tiểu Bảo, đây là cha ta, tên Tiêu Thượng Bình. - Chào Tiêu bá bá/ Chào nương. - Đây là nghĩa muội của ta, Hoa Nhi. - Chào. - Đây là Yên Phong, Lạc Lạc. Bọn họ là tuyết linh hồ ngàn năm, đều là thuộc hạ cùa ta. - Xin chào nương/ chào 2 người. - Còn đây là thụ ngàn năm mà ngươi gặp hôm qua, tên Dung Mệnh. - Chào tiểu soái ca/ hứ, xú nữ nhân. - Ngươi cái gì? - Thôi thôi, đừng chấp nó. Với nó ai cũng xấu chỉ có mình nó là đẹp thôi. Dung Mệnh. Việc ta giao ngươi làm đến đâu rồi. - xong rồi chủ nhân, giờ chỉ cần thu hoạch thôi. - ừm. Hoa Nhi. tập hợp đủ người chưa? - Dạ đủ rồi tỷ tỷ. - Tốt, chúng ta tiến hành thôi. Bọn họ tiến ra ngoài, hướng biệt lâu tới. Dưới gốc cây lớn, có mấy nữ nhân đứng chờ họ. - Xin chào mọi người, ta là Tiêu Lạc Hy, là người thuê các vị làm việc. Từ này ta là lão bản của MỸ NHÂN Y CỤC này. - Chào lão bản. - ừm, Vị này chính là Tống bà bà. - Vâng, chính là lão. nương, muốn tôi truyền dạy kĩ thuật dệt sợi cho họ nhưng mà nếu có bông, dậy được đâu a. - Lão bà, bà yên tâm. Mọi người, theo tôi đến nơi này. rồi nàng dẫn bọn họ về phía sau của biệt lâu. Nơi này biết từ lúc nào mọc rất nhiều cây bông, mà còn thời kì thu hoạch. - Oa, chính là cây bông a. nương, làm thế nào mà trồng được vậy? - phải ta trồng, mà là Dung Mệnh. Dung Mệnh, ngươi cho họ biết . - Vâng. Những cây bông này được mang giống từ Phong quốc về. Vì đất ở đây đa phần là bị chua, ta xới vùng đất gần những cây có tàn lá rộng, sau đó rắc vôi bột, rồi lại xới lại, gieo hạt giống xuống. Chỉ cần cung cấp đủ nước, cùng phân bón, kèm theo dùng bẫy xua chuột và sâu bọ, sau tháng, cây phát triển đều a. ( thực ra là ta làm phép nên thời gian còn có 1 ngày). - Oa giỏi, tiểu huynh đệ có tài a. làm sao mà cậu làm được vậy. Giỏi quá. - Hihi là cha ta dậy. - Nào mọi người, mau giúp mỗi người tay thu hoach bông a. lão bà, bà chỉ cho họ cách chọn bông chín và tốt a. rồi, bọn họ mỗi người xách cái giỏ được chuẩn bị để sẵn trong góc vườn, bắt đầu thu hoạch theo chỉ dẫn của bà lão. Lạc Lạc, Yên Phong cũng xông pha giúp họ tay. Hoa Nhi mài mực cùng màu vẽ để cho Lạc Hy cũng Tiểu Bảo vẽ mẫu thiết kế. - Nè, Lạc Hy, ta thấy ở chỗ viền áo này nên may màu vàng a. như thế này này… đúng đúng rồi… - Nếu vậy ống tay áo cùng cổ áo cũng phải có màu như vậy a. - Đúng thế… Ẩy, ta nghĩ chỗ cổ áo này nên làm cứng lên chút, hơi dựng lên như thế làm người mặc có khí chất, bới cứng nhắc. - ừm ta cũng nghĩ vậy. Này, chiếc áo này màu trắng viền vàng, nên làm đai đeo màu gì a? ta nghĩ nên làm màu vàng. - ừm, thế cũng hợp lý đấy. hầy, trang phục nam nhân phức tạp. - … - … - Lão bản, bông thu xong rồi. - Nhanh vậy sao? Cũng được khá nhiều. Nào mọi người rửa chân tay mặt mũi vào ăn cơm , lát chúng ta làm việc tiếp. Buổi chiều… - Này, mấy người được chọn may vá đâu? - Dạ chúng tôi đây. - cho ta biết tên . - Tiểu nữ Tú Cầu, Diên Vĩ, Đinh Hương, Ngọc Lan, Quỳnh Hoa. - ừm, tên rất hay, là tên các loại hoa a. Người cũng rất đẹp. Mấy người xem qua bản vẽ, sau đó cho ta ý kiến. Nếu ổn rồi chúng ta bắt đầu tiến hành. Đây ( đưa bản vẽ), còn Tống bà bà cùng nững người còn lại hãy sang bên này…. Đây chính là dụng cụ kéo sợi, có đầy đủ mọi thứ để chuẩn bị cho các khâu từ đơn giản đến phức tạp. Bên này là khung cửi dùng để dệt vải. Đây phải là khung cửi bình thường, con thoi này được làm từ gỗ trầm hương ngâm cùng với số hương hoa, khi dệt, mùi thơm thấm váo từng sợi vải. Có cả thảy 12 con thoi có mùi thơm của 12 loài hoa khác nhau. Mọi người hãy học cách đoán biết. bên này chính là nơi nhuộm vải, thuốc nhuộm này được chế biến 100% là chất liệu thiên nhiên, ảnh hưởng đến sức khoẻ của mọi người. Mọi người có thắc mắc gì ? - có lão bản, giỏi a, khâm phục. - moi người đừng quá khen nếu ta kiêu ngạo mất ( thực ra là : “ cảm ơn cảm ơn, ta vốn dĩ giỏi thế mà”). Tất cả hãy mau chóng làm việc . À quên, 2 bộ trang phục này ( chỉ vào 2 bức tranh tay Diên Vĩ) là ta thiết kế riêng cho Tam Vương gia, vậy nên khi mảnh vải đầu tiên dệt xong, chúng ta mới dùng nó để may áo. Nào ( vỗ tay bốp bốp), 1…2…3 bắt đầu. Mọi người ngay lập tức bắt tay vào làm việc, xế chiều may xong gần bốn mươi chiếc áo, dệt xong 2 tấm vải. Lạc Hy đổ thuốc nhuộm màu trắng và màu vàng vào hai thùng nhuộm. Cho hai tấm vải vào nhuộm rồi phơi lên. Đến tối, vải khô, họ đem giặt lại rồi phơi tiếp lên. Bọn người làm muốn may nốt hai chiếc áo nhưng Lạc Hy bảo họ nghỉ ngơi, mai đến làm tiếp. Khi họ về rồi, nàng dùng phép biến hoá lên hai tấm vải, đưa sinh khí của trời đất vào đó, lấy ánh sáng của mặt trăng cùng các tinh tú dệt thành những sợi chỉ óng ánh. Nàng bắt đầu công việc cắt vải. Hôm trước vì “ đo” thử thân hình của Cảnh Thiên nên nàng cắt cách chính xác. canh, hai canh… - Lạc Hy, ngươi ngủ sao? Vẫn còn may quần áo à? ẩy, đây là gì? Vải này khác hẳn với vải ta dệt chiều nay, còn nữa, ngươi lấy đâu ra những sợi chỉ đẹp như vậy? - Ta dùng pháp thuật để biến hoá a. Ngươi đừng phiền ta, ta rất tập chung a. - Hầy, ngươi bộ đồ này may cho Tam vương gia. Tam vương gia Hạ Cảnh Thiên phải ? - Đúng thế. - Thấy ngươi tỷ mỷ từng chút như vậy, lẽ nào ngươi có ý với rồi. - Ngươi đừng bậy, chẳng qua ta thích 2 bộ đồ này. Ta cảm thấy chúng rất quen thuộc, như thấy ở đâu đó. Vậy nên, ta muốn tự tay may chúng. - ố ồ, thế chứ phải là người mặc chúng vào ngày mai sao? - bậy. ngủ . Đừng phiền ta. - Được được. oa good night. Lạc Hy vẫn chăm chú may quần áo, càng may càng hăng say, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận tỷ mỷ. Hoa Nhi ở phòng bên vẫn chưa ngủ. Cuộc chuyện giữa Tiểu Bảo và tỷ tỷ vừa rồi nàng đều nghe thấy. Tỷ tỷ à, đó là những bộ đồ người từng may cho hoàng thượng khi ngao du bên ngoài a. Dù tỷ có uống vong tình thuỷ sao chứ, trong tận sau trái tim tỷ vẫn còn in sâu chiếc bóng… Chương 51: Rất đẹp, ta rất thích. - Này này, bà vẫn còn ở đây à? Hôm nay là ngày hẹn của Tam vương gia với Tiêu tiểu thư đấy. Bà tới đó xem à? - ừ nhỉ, bà tôi cũng quên. Ông nó à, ra trông hàng cho tôi lúc, tôi công chuyện. ( hóng chuyện đúng hơn). - Hầy, nhanh rồi về đấy, mà nè, nếu có cái áo nào đẹp đẹp mà rẻ mua luôn cho tôi mấy cái nhớ ( hàng rẻ mà đòi đẹp, tôi cũng bó tay với bác). Áo của tôi cũ lắm rồi. - Biết rồi, biết rồi ( rồi phóng như bay về phía tây thành). chiếc xe ngựa… - Nè, đệ có chắc chắn bảo bối của ta ở đó ? - Chắc mà, đệ cho người theo dõi mấy hôm thấy hoàng tẩu cùng nương đó mà. - E hèm, tam đệ. Có phải đệ động tâm rồi ? chậc chậc, thế mà ta cứ tưởng đệ bị đoạn tụ. - Ách, huynh là… tới nơi rồi. Tiêu phủ… - Mọi người từ từ đừng chen lấn, chỗ đồ này hôm nay tiểu cục khai trương bán có nửa giá. Tuy nhiên vì mới mở nên số lượng có hạn, mỗi người chỉ nên mua 1 chiếc. Thời gian còn dài, sau này vị nào muốn may y phục, cứ đến đây. Chúng tôi dốc hết sức mình phục vụ a. - Tiêu nương, quần áo ở tiệm của đẹp a. Nam trang đẹp, nữ phục còn đẹp hơn. Mấy kiểu cách này rất lạ a. may rất khéo. - Cảm ơn các vị ủng hộ, cảm ơn cảm ơn. - TAM VƯƠNG GIA GIÁ ĐÁO…. - THAM KIẾN TAM VƯƠNG GIA.. - Mọi người cần lễ đứng dậy cả … - Tạ vương gia. Hạo Chính Thuần cải trang trốn khỏi cung nên tất nhiên có ai biết trừ người. Nàng nhìn thấy mà giật thót cả người, nhân lúc mọi người để ý lẻn lẻn trốn vào trong phòng. Chính Thuần uất lắm, nếu phải vì nể mặt hoàng đệ phóng lên túm nàng trở về, hảo hảo dạy dỗ. - Tiêu tiểu thư, tại hạ đến đúng như ước hẹn. - Vương gia đúng giờ a. Đinh Hương, mang đồ ra đây. - Vâng. Đinh Hương trở vào trong lát mang ra cái khay, đó có hai bộ y phục. màu trắng, màu xanh đen. - Cảnh Thiên, ngươi lại gần đây. - Ân? Lạc Hy nghĩ ngợi gì nhiều nhanh tay lột ngoại bào của y, cởi luôn thắt lưng, cởi bỏ lớp áo bên ngoài. Cảnh Thiên đề phòng nên chết sững người. Mọi người trong sảnh hoá đá. Cái này phải là thê nhi giúp tướng công thay đồ sao? Sao Tiêu nương để ý đến hình tượng mà dám làm thế chứ? Cảnh Thiên đỏ chín mặt, uốn ** người hòng thoát khỏi ma trảo của Lạc Hy, tay thủ trước ngực… - Này này, ngươi… ngươi…muốn…làm cái gì??? - Đứng yên ta lột sạch đồ của ngươi luôn bây giờ. Cảnh Thiên bức xúc, nhưng nghe khẩu khí của nàng sợ nàng làm đành đứng im thin thít. Hạ Chính Thuần sớm nhịn được cười đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Lạc Hy dường như chẳng bận tâm đến lời xì xào, vẫn cởi áo Cảnh Thiên. Đến khi chỉ còn lớp áo lót mỏng nàng mới dừng lại, đưa tay lấy bộ y phục màu trắng tay Đinh Hương xịt máu mũi. lớp, lại lớp khoác lên người Cảnh Thiên, chăm chút tỷ mỷ. Cảnh Thiên khỏi thất thần. Nàng giống hệt nương tử chăm sóc cho tướng công, trong lòng bỗng cảm thấy cỗ hạnh phúc dâng trào. Lớp áo cuối cùng, Lạc Hy ngửa cổ, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Cảnh Thiên, tiện tay vuốt lại mấy sợi tóc hỗn độn của . Lúc này, nàng vô tình nâng mắt lên, nhìn nàng. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, lọt vào mặt người khác rất tình tứ. Nàng nhìn chăm chăm, vì cái gì mà nàng cảm thấy cảnh này rất quen, cứ như từng làm qua rồi. Cảnh Thiên thấy tim đập liên hồi, mùi hương hoa sen từ chiếc áo thoang thoảng làm tâm them xao động, tay kiềm chế được mà đưa lên áp vào mặt Lạc Hy, khẽ nâng mặt nàng lên, cúi xuống… - Này, hai người làm cái trò gì? Lúc này Hoa Nhi mới nấu nướng trong bếp ra, đập vào mắt nàng là tỷ tỷ cùng Cảnh Thiên, hai người họ tình chàng ý thiếp, dính sát vào nhau, chuẩn bị…. Điên tiết, nàng phi ra kéo Lạc Hy ra đằng sau tiện chân đạp phát vào bụng tên kia. Hạ Cảnh Thiên bây giờ mới tỉnh lại, biết mình thất thố nên cười trừ, tay gãi gãi đầu… - ừm… ân… bộ đồ này rất đẹp. Ta… ta rất thích…. Xong rồi ôm nốt bộ đồ còn lại, quay lưng chạy mất dạng. Hoa Nhi quay lại vẫn thấy Lạc Hy bộ dạng ngờ ngờ nghệch nghệch, thất thần nhìn theo bóng Hạ Cảnh Thiên sôi máu lên. - T Ỷ… T Ỷ... ( rít lên từng chập). - Ân? A, ha ha, Hoa Nhi, muội sao vậy, mặt mũi nhăn nhó khó coi quá, giống hệt con khỉ, ha ha, ha ha. - T Ỷ T Ỷ ( đôi mắt sếch lên, lửa cháy ào ào, trông rất đáng sợ) - A, ha ha, ta thấy hơi đói, chắc tiểu hài tử đòi ăn, ta ăn, ha ha, mọi người cứ tự nhiên a. ( rồi cũng biến mất tăm luôn). Tỷ còn nhớ tỷ còn có tiểu hài tử? Hoa Nhi tưởng chừng xì ra khói. Tỷ tỷ biết xấu hổ là gì mà. Ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người cùng tam vương gia kia tình ý nồng đậm, ân ân ái ái. Ngày hôm đó, kinh thành loan tin đồn, Tam vương gia cùng Tiêu tiểu thư quân tình thiếp ý, rằng hai ngươi đẹp đôi, rằng tam vương gia phải lòng Tiêu tiểu thư chuẩn bị đưa nàng về làm Vương phi,… Lời có cánh, thêm mắm dặm muối, trở thành tình sử truyền kì, đâu đâu cũng kể, đâu đâu cũng bàn tán. Trong lúc đó, tiểu Bảo nhà ta vơ vét hành lý… - Tiểu Bảo, ngươi muốn làm gì, sao lại thu thập đồ đạc định đâu? - Ta phải , ta phải trốn , nếu ta chết thảm a. - NÀNG CÒN BIẾT NÀNG CHẾT RẤT THẢM SAO????? Lúc này ngoài cửa xuất nam nhân, chính là người mới cùng Cảnh Thiên lúc nãy. Dũng mãnh kiêu sa, nét đẹp tiêu biểu của nam nhân có chí khí. Có điều vẻ đẹp của bây giờ bị tầng mây đen phủ mất, ánh mắt nhìn tiểu Bảo như muốn nuốt sống… - A, ha ha, ngươi tới chơi à? Ha, sao báo với ta tiếng? - Báo nàng? Nực cười, nếu mà ta báo với nàng chắc nàng chuồn êm từ lâu rồi, còn đứng đây sao? Nàng thân là hoàng hậu, lại trốn cung ra ngoài chơi, coi, nàng đáng tội gì? - Ta… ta… tại ta buồn quá mà. Ngươi suốt ngày bận chính quan tâm ta, vậy nên ta mới ra ngoài chơi. Chỉ định chơi vài ngày về a. Ta… - chỉ vài ngày? Vài ngày của nàng là bao nhiêu lâu, hử? ( mày kiếm nhướng nhướng, hướng Tiểu Bảo bước tới) Tiểu Bảo sợ quá, bước giật lùi. Lạc Hy nhìn người mới bước vào, đoán chắc tên này là Hoàng đế Hạ Quốc. nha, thập phần đáng , làm Lạc Hy kìm nổi muốn trêu chọc . Nàng vội tiến lên, ôm Tiểu Bảo vào lòng… - Ngươi đừng có lại gần, cho phép ngươi làm tổn hại đến TIỂU BẢO CỦA TA ( nhấn mạnh). - … ( mặt đen thêm vài phần, nghiến răng kèn kẹt) “ Tiểu Bảo của ta”??? Xong tiến lên lôi tiểu Bảo về phía mình. Lạc Hy lôi trở lại, cũng lôi về phía , lôi qua lôi lại đầu tiểu Bảo bây giờ chim chóc bay loạn xạ. Hạ Chính Thuần kéo mãi được, ức chế quá, tung chưởng đánh về phía Lạc Hy. Nàng đề phòng nên chưởng lực phóng tới kịp tránh. Lạc Hy nhắm tịt mắt lại, lúc sau chỉ nghe tiếng “bịch” rồi tiếng hét lên : BẢO BỐI. Nàng mở trừng mắt ra thấy tiểu Bảo nằm ôm ngực, miệng chảy tơ máu. Hoảng hồn, nàng vội vàng ôm lấy tiểu Bảo… - Tiểu Bảo, ngươi có sao ? sao lại ngốc thế? Ô ô ô, ta xin lỗi, tất cả là tại ta… ô ô ô. - Ta sao, chết được đâu, ngươi việc gì chứ? - Ta sao. Ô ô ô Màn vừa rồi thu hết vào mắt Chính Thuần. cảm thấy trời đất quay cuồng, đứng vững. - Bảo bối, nàng… chẳng lẽ nàng lại… nàng nàng ta… Tiểu Bảo lúc này đứng dậy, tới gần , nắm tay giơ lên cú mạnh đầu . - cái đầu ngươi a. Nàng là tỷ muội tốt của ta, ngươi dám đả thương nàng. Nàng còn mang thai cháu của ta ha, ngươi muốn hại cả đứa bé sao? May cho ngươi là nàng việc gì, nếu ta cắt đầu ngươi, xẻ thịt ngươi, vặn răng ngươi, lóc xương ngươi… ( nghiến răng nghiến lợi) - … ( nuốt nước bọt cái ực) nàng… nàng … nàng ta có thai sao? Vậy nàng ta với Tam đệ… - Đừng thừa. Đứa bé là con của nàng ta với người chồng quá cố, liên quan đến đệ đệ ngươi. Đệ đệ ngươi mới gặp nàng ta có mấy ngày a. - Vậy… đệ ấy có biết… - Rồi biết, thôi nháo đủ rồi. VỀ… ( xách tai lôi xềnh xệch) - Ai nha, vợ . Đau quá, chồng sai rồi mà. thôi, ai da… ( lại thêm tên sợ vợ). - Hầy, là… Lạc Hy quay lại, liền nhận được ngay ánh mắt nghi ngờ của mấy người Hoa Nhi bắn về phía mình. biết làm sao, nàng đành chìa ra bọc ngân phiếu và nguồn gốc của nó. Phụ thân nàng hai mắt sáng quắc ôm bọc tiền rời, Hoa Nhi chắp tay ngang hông mắng nàng xa xả. Lạc Lạc cùng Yên Phong sớm thấy bóng dáng, biết đâu. mái nhà… - Mau viết thư báo cáo với hoàng thượng tìm thấy hoàng hậu. - . Hai tên áo hồng, đeo mặt nạ sắt nhìn nhau, định nhún chân phi thân …
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 52: Thị vệ???( Thượng) “Boong”… “boong”… Sau hai tiếng động kì lạ ấy, là hai nam nhân lảo đảo nhào từ nóc nhà xuống hôn mặt đất thắm thiết. Tác giả của việc này chính là Lạc Lạc và Yên Phong. Vừa rồi, nghe Hoa Nhi lải nhải muốn điếc tai, họ liền chuồn lên mái nhà tâm . Chợt Yên Phong khịt khịt mũi, có người lạ. Cả hai liền biến thành dạng cáo núp vào tán cây xoà mái nhà. Quả nhiên, lát sau liền có hai người mặc hồng y, đeo mặt nạ sắt phi thân xuống, dỡ mảnh ngói nhìn xuống phía dưới. Được lúc họ thầm cái gì mà bẩm báo hoàng thượng, hai con cáo giật mình. kịp nghĩ ngợi Lạc Lạc biến ra hai cái chảo, nàng với Yên Phong mỗi người cái, nhắm đầu hai tên kia nện xuống lực. Hai tên đó chỉ kịp thấy sao bay đầy trời rồi lăn xuống đất bất tỉnh. Tất nhiên là quá trình , Lạc Hy có biết vì nàng bận bịt tai chống lại lời giáo huấn của Hoa Nhi. Hai người vội vàng đáp xuống, kéo hai tên kia trói lại trong kho củi, đợi đến nửa đêm. - Hoa Nhi tỷ tỷ, hai tên này phải làm thế nào? - Nầy, các ngươi có thấy được ký ức của chúng ? - Có thể việc này rất đơn giản. rồi thi pháp… - Hoàng thượng, mật báo tại Hạ Quốc, có tin tức của hoàng hậu. - sao? Trẫm phải tìm nàng. - được hoàng thượng ( hình ảnh Trường Khanh lên, tim Hoa Nhi thắt lại), Hạ Quốc xa xôi hiểm trở, hơn nữa, triều chính ai đảm đương, phản tặc Vương Thiên Long còn chưa bắt được, người thể lúc này a. - Vậy phải làm sao đây? tìm được nàng, trẫm sống nổi.( hốc mắt chảy lệ dài) - Hoàng thượng, chúng thần tự nguyện Hạ Quốc thăm dò tin tức của Hoàng hậu. - Hồng Thuỷ, Hồng Ngân, hai ngươi… - Xin hoàng thượng thành toàn. - … ( suy nghĩ)… Vậy được, hãy lên đường ngay lập tức. Có tin tức gì phải báo ngay về cho trẫm. Sử dụng Thiên Ưng. - . Nhìn đến đây Hoa Nhi liền xoa trán suy nghĩ…. hồi lâu sau nàng mới lên tiếng: - Hai người, hãy xoá ký ức của họ . - Việc này… - Ta biết đó là điều cấm kị, hơn nữa ta cũng mong muốn hoàng thượng và tỷ tỷ có thể bỏ qua lỗi lầm, sum họp với nhau. Thế nhưng khi tỷ tỷ muốn, chúng ta nên làm trái. Mau, xoá kí ức của họ . - Được. Yên Phong thi pháp, từ đỉnh đầu của hai người họ xuất hai trái bóng nước. Yên Phong mở chiếc hồ lô, thu hai trái bóng vào. Tốt rồi, kí ức của họ bị phong ấn, bây giờ chỉ cần tạo cho họ nguồn kí ức mới. Sáng hôm sau… - Oa, Hoa Nhi, hai vị soái ca này là ai a? - Tỷ tỷ, đây là thị vệ muội mới thuê để bảo vệ an toàn cho phủ đệ của chúng ta a. - Hai ngươi tên gì? - Xin tiểu thư ban tên. - ừm… xem nào… Ngươi khuôn mặt tròn trịa, da thịt mịn màng, lại có khí chất ôn nhu như nước, ta gọi ngươi là Thuỷ, còn ngươi, mũi thẳng, mắt dài hẹp, da sáng sủa, gương mặt tuấn tú thu hút ánh nhìn của người khác giống như bạc vậy, ta gọi ngươi là Ngân. ( chả khác gì tên cũ). - Đa tạ tiểu thư. - Tốt, từ nay chịu khó làm việc trong phủ của ta, đảm bảo ăn no mặc ấm. Hơn nữa cũng đừng câu nệ, cũng được khom lưng cúi đầu, ra dáng nam nhân. Hãy coi như đây là nhà các ngươi, chúng ta là thân nhân của các ngươi, cần phải câu nệ lễ tiết. - Vâng. - Được, làm việc . ta ngủ thêm đây. Độ này lúc nào cũng buồn ngủ, có lẽ tại nhóc con này đây mà ( xoa xoa bụng). tháng sau, hoàng cung Linh Quốc… - Hoàng thượng, có tin tức từ Hạ Quốc. - Mau, đọc lên ( sốt ruột). - “ Tiêu Lạc Hy, người Hạ Quốc, 38 tuổi, chồng họ Lương, có 2 hài tử, ngoài ra còn ai có tên như vậy. Chúng thần tiếp tục điều tra”. - phải nàng sao? là… mấy tháng nay toàn nhận được tin tức giả, làm trẫm đứng ngồi yên. - Hoàng thượng, thần hiểu cảm giác của người. Thần cũng lo lắng cho Hoa Nhi. Hoàng thượng, thần có điều này, biết có nên ra ? - . - Hoàng thượng có nghĩ hoàng hậu phải người thường ? - Ý ngươi là… - Hoàng hậu có lẽ là tiên nữ hạ phàm. Chúng ta tìm lâu như vậy thấy nàng, có lẽ chỉ còn cách lý giải mà thôi. - Là gì? - Hoàng hậu về thiên giới, mang theo cả Hoa Nhi và Tiêu tướng quân… - Đừng nhảm, trẫm tin lại có chuyện như vậy. - Nhưng còn lí do nào khác cả, hoàng thượng, khí chất cùng năng lực của hoàng hậu, người . Dù sao đây cũng chỉ là giả thiết, chúng ta cũng nên mất hi vọng. Hoàng thượng, đêm khuya rồi. Người nghỉ ngơi, thần xin phép cáo lui. - ừm. lui … Trường Khanh rồi, Thiên Lãnh đưa hai tay lên ôm đầu, nức nở. Lạc Hy, ngàn vạn lần đừng như Trường Khanh , ta muốn mất nàng, đừng rời bỏ ta… HẠ QUỐC… - OA, ( vươn vai), ngủ quá. - Tỷ tỷ, nhắc tỷ bao nhiêu lần rồi, được… - Được rồi, được rồi. Cảnh Thiên, hôm nay ngươi tới sơm quá vậy? - ừm, ta mang cho nàng ít thuốc an thai, còn có ít nhân sâm cùng tổ yến mang ở trong cung ra. Nàng nhớ uống thuốc đều đặn, ăn uống đây đủ đứa trẻ mới khoẻ mạnh a. - hầy, ăn ăn ăn. Ngày nào cũng ăn. Ngươi xem, người ta bây giờ giống hệt cái thúng rồi nè. ( xoay vòng). - Xì… Nhưng mà bụng nàng cũng lớn đấy, mới có 4 tháng mà to như 6 tháng rồi ấy. - Hầy, ngươi đừng nữa, ta lại tự ti a. Ta bây giờ nhìn xấu a. - có, nàng càng ngày càng đẹp, ta đấy. - Ngươi à nha, miệng còn ngọt hơn cả đường. À, đúng rồi. sao lâu quá thấy tiểu Bảo tới thăm ta. Ta nhớ nàng ta a. - Tẩu ấy bị hoàng huynh cấm túc rồi. Cũng tại nàng, biết huynh ấy sợ nhất là cái gì mà còn trêu trọc. - Ta chỉ đùa có xíu thôi mà. Lúc ghen đáng nha. Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông ghen a. ( sai lầm rồi, tỷ nhìn thấy nhiều là đằng khác). - xì… nè, cháo mang lên rồi, nàng ăn cho nóng. Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi. Ta có mang ít lông cáo đến, nàng may áo mà mặc nha. Lạc Lạc cùng Yên Phong nghe đến “lông cáo” lập tức sắc mặt lãnh đến kì lạ. Hạ Cảnh Thiên biết vì sao, nhưng mà cảm tưởng sắp thấy địa ngục đến nơi. - A, ta nhớ ra rằng có việc phải làm gấp. Nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ta đây ( phắn lẹ). - Hi, hai người doạ khách của ta chạy mất rồi a. đâu biết hai người là cáo đâu, chỉ là vô tình thôi mà. Nè, đằng nào cũng mang tới rồi xài cũng phí. Mau đem bảo diên vĩ may cho ta chiếc áo choàng. . - Vâng. Lạc Lạc ngậm ngùi bước , đau lòng nhìn đống lông cáo. Buổi tối, chờ Lạc Hy ngủ, bọn họ gọi Ngân và Thuỷ lại, bảo họ viết bức thư với nội dung kì lạ. Mặc dù chả hiểu gì, nhưng chủ nhân bảo sao tôi tớ nghe vậy. Viết xong, lại cầm cây sáo ( giống cái còi ý) thổi lên vài tiếng con chim ưng lớn từ đâu bay lại. Hoa nhi đặt bức thư ở dưới, đem hai chiếc mặt nạ sắt của hai tên kia để lên , gói lại rồi đưa Thuỷ buộc vào chân chim ưng. Nó vỗ cánh bay vút , mất hút trong bóng đêm. Lại tháng nữa trôi qua, Trường Khanh vội vã lấy cái bọc vải từ ngươi Thiên Ưng xuống giao cho Thiên Lãnh… “ Trong khi làm nhiệm vụ, bất cẩn để người ta thấy mặt, xin lấy cái chết để tạ tội. Xin đa tạ ân nghĩa người dành cho chúng thần bấy lâu nay. Chúng thần mãi khắc cốt ghi tâm. Nơi này có manh mối gì về hoàng hậu. Xin hoàng thượng triển khai kế hoạch khác. Chúng thần hi vọng hoàng thượng cùng nương nương sớm ngày đoàn tụ. Hồng Ngân, Hồng Thuỷ xin vĩnh biệt”. - Haizzzz! Bọn họ bất cẩn. biết quy định của ám vệ Linh quốc là lộ mặt bằng tử, vậy mà… Có lẽ nàng có ở nơi đó. Tìm nơi khác . - Vâng.... 4 tháng sau, Tiêu phủ… - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Hy nhi… ( định xông vào). - Vương gia, ngài được vào, đây là điều cấm kị. ( ngự y 1). - Phải đó, vương gia. Nếu có chuyện gì may có chúng thần ở ngoài này rồi ( Ngự y 2). Hạ Cảnh Thiên nóng lòng lại lại. So với người trong Tiêu phủ, có vẻ còn sốt ruột hơn. Nghe tin Lạc Hy sắp sinh, liền phái luôn 2 ngự y danh tiếng trong triều cùng bà mụ giỏi nhất kinh thành đến, ngồi trước cửa phòng chờ đợi, chốc chốc lại lại lại. Tiêu Thượng Bình lắc lắc đầu, tiểu tử này, có phải con của đâu… - Oa oa oa - Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng thiếu gia, là tiểu nam hài a. ( bà này tưởng Lạc Hy là vợ của Cảnh Thiên). - Hay quá. Lạc Hy, ngươi xem, là tiểu nam hài a. - ừm… AAAAAAAAAAAAAAA… - Chết rồi, vẫn còn đứa nữa. Mau mau, đem nước lại đây. Phu nhân, ngươi cố lên, ráng sức lên… - Hy nhi, cố lên. ( nắm chặt tay Lạc Hy). - Aaaaaaaaaaaaaa. Hộc… hộc… Ư AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - OA OA OA - Ra rồi, ra rồi. Lần này là tiểu nữ tử a. Cung chúc thiếu gia, là long phụng song sinh a. - Xấu quá ( này này, dám chê con người ta hả?) - Thiếu gia, trẻ mới sinh như vậy đó. Chỉ lát là hết ngay thôi. Bà mối tắm rửa cho đứa bé, bọc lại cẩn thận rồi đưa cả hai đứa đến bên giường. - Phu nhân, người xem. Chúng đáng a. Lạc Hy chậm rãi đưa tay lên vuốt ve hai đứa bé, nhưng cánh tay mới đưa được nửa chừng liền rơi xuống, đôi mắt Lạc Hy nhắm chặt lại… - Hy nhi/tỷ tỷ/ phu nhân. NGỰ Y, NGỰ Y ĐÂU… Cùng lúc đó, ở hoàng cung Linh Quốc… - Ngũ công chúa, được đâu a. hoàng thượng bận nghị cùng các vị đại nhân… - Ngươi cút ra cho ta. Hoàng huynh, huynh mau ra đây. Miệng , chân đạp bay cánh cửa ngự thư phòng, ai cản được. Tú Bình xách váy vác bụng bầu chạy thẳng vào trong, Lưu Thần lật đật chạy theo… - Xảy ra chuyện gì? - Hoàng thượng, ngũ công chúa… - Hoàng huynh, huynh . Sao huynh lại để Lạc Hy bỏ . - Ngũ công chúa ( Trường Khanh), hoàng thượng vì chuyện này mà suy sụp rất nhiều, công chúa… - Phải, là lỗi của trẫm, trẫm quan tâm đến cảm nhận của nàng ấy. Bay giờ nàng ấy bỏ rồi, trẫm tìm được. Trẫm biết phải làm sao.. - Huynh còn , nếu huynh chịu với Lạc Hy, mọi chuyện thế này. Nàng ấy còn mang thai nữa, tâm lí rất nhạy cảm. hức hức ( nức nở). - Muội… muội vừa cái gì? Muội… … Hy Nhi… Hy Nhi có thai???? - Chẳng lẽ huynh biết? có ai làm chồng như huynh ? Giờ khỏi phải , với tính cách của Lạc Hy, nàng ấy tuyệt lưu đứa lại. Huynh phụ lòng tin của Lạc Hy, nàng ấy thống hận huynh, đời đời kiếp kiếp tha thứ cho huynh… Vương Thiên Lãnh chỉ nghe “ầm ầm” sét đánh bên tai, đôi chân loạng choạng bước ra khỏi khán thư… - Hy nhi…. bé con à…. ( hai tay run run đưa ra). “BỊCH”…. - HOÀNG THƯỢNG/ HOÀNG HUYNH. MAU, MAU GỌI NGỰ Y….
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 53: Người đó là ai? - Ngự y, nàng ấy sao rồi? - Hồi bẩm vương gia. Phu nhân đây chỉ là kiệt sức quá mà ngất . Thần kịp châm cứu điều khí cho nàng ấy rồi. ngày đêm nàng ấy tỉnh a. Thần kê mấy đơn thuốc, khi nào nàng ấy tỉnh ngài hãy cho nàng ấy uống. - Vậy mau .. - Vâng. Cảnh Thiên ngồi bên cạnh giường nhìn Lạc Hy nằm bất động. Thời khác nàng ngất , tim như ngừng đập. Vì nàng, luôn cả đứa của nàng. rất sợ, mẹ con nàng mà có mệnh hệ gì, chắc sống nổi. Đôi mày Lạc Hy hơi nhíu lại, nàng khó chịu? vội nắm chặt tay nàng hơn, đưa tay vuốt mấy sợ tóc bết lại khuôn mặt nàng… - Hy nhi, có ta ở đây, đừng sợ. - P…P H U..Q U Â N… Lạc Hy hơi hé mắt ra, khó nhọc cất lên được hai tiếng rồi lại nhanh chóng chìm vào hôn mê. Hạ Cảnh Thiên thấy tim như ngàn vết dao cắt. Ngay cả khi thần trí tỉnh táo, nàng cũng chỉ nhớ đến phu quân của nàng. cười chua xót. Nguyên lai trong lòng nàng có , chưa bao giờ có … Hoàng cung Linh Quốc… - Hoàng thượng, người tỉnh? - … - Hoàng thượng…. - Ra ngoài hết , trẫm muốn ở mình… - Nhưng mà…. - NGHE TRẪM GÌ SAO??? CÚT HẾT RA NGOÀI. - Hoàng thượng thứ tội, chúng thần cút, chúng thần cút… Bọn quan viên cùng thị vệ, cung nữ thái giám đều nhanh chóng lui hết, chỉ còn Trường Khanh là đủ can đảm đứng ở lại. - Sao khanh còn chưa ra? Lời của trẫm, khanh còn nghe sao? - Hoàng thượng, ( mỉm cười buồn bã, tiến lên kéo lại chăn cho Thiên Lãnh) Thần cũng có nỗi đau chunh với người. Hoa Nhi bỏ mà lời từ biệt. Hoàng thượng, người cần mau chóng khoẻ lại, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, biết đâu… - Đủ rồi. Trẫm muốn. Trẫm sợ… Trẫm sợ đối mặt với Lạc Hy, trẫm sợ ánh mắt căm hận của nàng ấy, sợ khi tìm được nàng ấy rồi, nàng ấy giả vờ như quen biết trẫm. Trường Khanh, trẫm rất sợ… - Hoàng thượng… ( ngậm ngùi). - Đưa lệnh của trẫm, kêu những ám vệ cùng những người được cử tìm hoàng hậu trở về, cần tìm kiếm nữa… - Hoàng thượng, việc này… ( hốt hoảng)... - Đủ, đừng gì thêm nữa. Sau này cũng đừng nhắc hoàng hậu trước mặt trẫm. … ( quay mặt vào trong). - Vâng… ( ngậm ngùi ra). Hạ Quốc, Tiêu Phủ… - Lạc Hy, ngươi thế nào rồi? ngươi làm ta lo chết được. ( Tiểu Bảo khóc sưng húp hết cả mắt). - Ừm ta sao hết, đừng khóc. Ngươi khóc đau lòng a. ( chỉ Chính Thuần). Con của ta đâu? - Đây thưa chủ nhân. Thuỷ và Ngân mỗi tay bồng đứa đưa đến trước mặt Lạc Hy. Tiểu nữ tử khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh to tròn, con ngươi linh động, giữa trán có ấn ký hình bông hoa, lớn lên là đại mỹ nhân. Còn tiểu nam hài, khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt cương nghị, điều lạ là thằng nhóc này có mái tóc màu bạc, ấn kí trán lại nằm phía bên trái, cả người toát lên vẻ lạnh lùng cùng khí chất biết nên gọi là gì? Vương giả? Đúng, chính là khí chất của quân vương. Tiểu Bảo vui vẻ đánh giá hai đứa bé… - Lạc Hy, ngươi xem, đứa bé này giống hệt ngươi a. sau này lớn lên chắc đẹp y như ngươi vậy. Còn thằng bé này, nó giống ngươi, có lẽ nó giống cha của nó a. Tiểu Bảo vô tình ra mà biết, sắc mặt của Cảnh Thiên có biến đổi trong chốc lát rồi bình thường trở lại. - Hy nhi, nàng định đặt tên con là gì? - Tiểu tử này gọi là Lãnh Phong, còn nữ nhi gọi là Lãnh Nguyệt. - Cảnh Lãnh Phong, Cảnh Lãnh Nguyệt, tên rất hay tỷ tỷ. ( ra là Vương Lãnh Phong và Vương Lãnh Nguyệt). - ừm. Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút. Mọi người đều lui ra, còn lại mình Lạc Hy vẫn nằm đó, đôi mắt nhìn lên đỉnh màn chăm chăm như suy nghĩ điều gì đó xa xăm lắm. Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái đến ngày đầy tháng của Lãnh Phong và Lãnh Nguyệt. Hai đứa trẻ này cũng đến kì lạ. bàn bày rất nhiều thứ chọn mà nhằm vào hai cuốn sách của Lạc Hy. Lãnh Phong cầm tay sách võ công vãy vãy, cười toe toét. Còn Lãnh Nguyệt ôm khư khư quyển tiên pháp, chịu buông. Lạc Hy mỉm cười, bọn này có tương lai a. Dạy võ công, nàng giao cho Ngân, Thuỷ; pháp thuật giao cho Lạc Lạc và Yên Phong sau này dạy chúng. Ngoài ra, nàng chịu trách nhiệm dạy chúng cầm kì thi họa, nữ tắc… Đêm dần buông xuống, Hoa Nhi muốn ru bọn trẻ ngủ nhưng Lạc Hy chịu. nàng muốn được ru con ngủ. Khi nàng hát ru, Hoa Nhi hơi giật mình. Bài hát đó… Nàng lắc đầu, những gì từng tồn tại dù có cố quên cũng có nghĩa là vứt bỏ được nó nha. Nghĩ xong Hoa Nhi quay qua dọn dẹp phòng để Lạc Hy ngủ. Đến khi dọn đến thư án, nàng thấy có mấy bức tranh. Tò mò nàng mở ra xem… “Kịch” - Hoa Nhi, muội làm sao thế? - Tỷ tỷ, tỷ nhớ ra rồi đúng ? Tỷ nhớ lại rồi phải ? - có, sao muội lại hỏi thế? - Vậy, mấy bức tranh này… làm sao tỷ có? - Muội bức tranh vẽ nam nhân này sao? Từ khi sinh Phong Nhi với Nguyệt nhi xong, hằng đêm ta đều mơ thấy a. Có lúc mơ thấy cười, lúc giận dữ, lúc ôn nhu, phải rồi, bài hát ru vừa rồi cũng là ta nghe hát… Ta thấy kì lạ nên vẻ lại. Hoa Nhi, người đàn ông này là ai? Ta có quen ? Hoa Nhi, sao muội lại khóc? Có chuyện gì? - Tỷ tỷ, lòng thể từ bỏ, tại sao còn muốn quên chứ. Tại sao tỷ phải hành hạ bản thân mình như vậy? ( khóc nức nở) - Muội gì sao ta hiểu? - Tỷ tỷ, người này chính là tỷ phu, chính là người tỷ nhất và hận nhất a. Tỷ tỷ, tỷ vẫn thể quên được người ấy. ( rồi ôm mặt chạy , trong lòng Hoa Nhi thấy nhớ Trường Khanh dữ dội). Hoa Nhi bỏ rồi, Lạc Hy còn trân trân chỗ. Nàng vuốt ve khuôn mặt trong bức tranh… - Người này chính là phu quân của ta sao? Tại sao đêm nào cũng xuất trong giấc mơ của ta, những cử chỉ của làm ta rung động. Vì sao????? Chương 54: Gặp người trong giấc mộng. Năm năm sau… - Đồng chí nương, đồng chí muội, 2 người định chuồn đâu đó? - A, ha ha, đồng chí Lãnh Phong, xin chào. Hôm nay trời đẹp ha. - Ca ca, hôm nay nhìn huynh đẹp giai nha. Huynh hôm nay định làm gì? - đánh trống lảng. , hai người ăn mặc như thế này định đâu? Đừng lại kỹ viện nha. Hôm trước hai người nháo còn chưa đủ sao? - Đâu có, ta sao lại đến nơi đó chứ. Phong nhi, chúng ta tập thể dục thôi mà. Phải Nguyệt Nhi.( nháy mắt). - Phải a, tập thể dục thôi mà. 1 2 1 2… Nhìn bóng hai người lắc lắc cái mông quay về phòng, Lãnh Phong phì cười. Sao lại có người nương này nha, chịu tu thân đành còn dạy hư cả muội muội. Hôm trước, hai người giả nam vô kĩ viện tranh giành nữ nhân với người ta, gây ra trận đánh kinh thiên động địa. Từ hôm đó, ngoại công phái cùng 2 vị phụ Ngân, Thuỷ giám sát chặt chẽ họ. Lạc hy cũng Lãnh Nguyệt về phòng thở phì phì, hai mẹ con nhìn nhau, quay ra cửa nguyền rủa: - Lãnh Phong chết bầm, chết dẫm, Lãnh Phong thối. Lạc Hy thầm nhủ, sao nàng lại có đứa con trai đáng sợ thế chứ. mới có 5 tuổi thôi mà hành như kẻ 15 tuổi vậy. Lạnh lùng, lãnh huyết. - Nương, con muốn chơi a. Mấy ngày nay ở trong nhà con sắp mọc rễ đến nơi rồi. - Con tưởng ta muốn sao. Nhưng mà phải nghĩ cách thoát khỏi Lãnh Phong mới được. - Hai người muốn thoát khỏi ai????? ( lù lù vào) - Đâu, làm gì có. Ai thế? ( chối ngay được). - Hừ, biết điều là tốt (hỏng nặng, con mà với mẹ thế à?). Đây là thiệp mời trong cung, hôm nay hoàng đế Linh quốc đích thân sang Hạ Quốc mừng thọ hoàng thượng, nhưng mục đích chính là để cầu thân. Bảo di nương muốn nương chuẩn bị số trang phục thượng hạng tặng cho người ta. Nương chuẩn bị . - Hoàng đế Linh Quốc ư, ông ta trông như thế nào? Có đẹp trai ? - Ai mà biết. với nương, con luyện công đây. - Hắc hắc, Nguyệt Nhi, tối nay chúng ta lại được chơi rồi. - Con cũng được sao? - Được chứ. Mau, cùng nương chuẩn bị. - Yes, madam. ( bé này giỏi tiếng ghê). Quay lại mấy tháng trước, hoàng cung Linh Quốc… - Mẫu hậu, người đừng khóc nữa, làm ơn mà. - Lãnh Nhi, con 5 năm, nếu 5 năm tìm được Hy nhi, con lập tân hậu mà. Sao giờ lại thoái thác. Mẫu hậu già lắm rồi, muốn có đứa cháu a, muốn nhìn thấy có người nối ngôi a. Bao nhiêu năm qua con chỉ vùi đầu vào chính , nữ nhân màng. Ta chọn nữ nhân cho con, con liền đuổi . Rốt cuộc con muốn thế nào? Con muốn ta chết mới vừa lòng phải ? - Mẫu hậu, xin đừng quá xúc động. Hoàng huynh ( Thiên Chính đưa đôi mắt ai oán nhìn Thiên Lãnh). - … - Ây da, trời đất ơi, con ta nghe lời nữa rồi, ta sống để làm cái gì? Hoàng thượng à ta còn mặt mũi nào gặp người nữa ( hoàng thượng ở đây là tiên hoàng ý). Thiên a, hãy để ta chết cho rồi ( rồi nhắm mắt lao đầu về phía cây cột) ( giống Hoa Nhi ghê). - Mẫu hậu, đừng… Hài nhi nghe theo người. Thiên Chính, việc triều chính giao lại cho đệ, ta lập tức đến Hạ Quốc cầu thân. Lập tức liền. Trường Khanh… ( phi thân , thực ra là trốn) - … Khà khà khà ( hai người nìn nhau cười nham hiểm). tại, Hạ Quốc… - Nương, mau lên, nếu kịp thấy mặt hoàng đế Linh quốc đâu. - Chứ tại ai mà chúng ta tới muộn thế này, ai kêu con giữa đường làm nữ hiệp làm gì? - Tại tên đó rất xấu xa, chọc ghẹo con nhà người ta a… - Ai? ( chặn lại). - Là ta. - Quận chúa, tiểu quận chúa. Xin mời vào trong. Hoàng thượng cùng hoàng hậu đợi. ( oai ghê, lên quận chúa hồi nào vậy). - Ừm… Hy nhi/ Nguyệt nhi, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. - Nghĩa muội, nghĩa tử bình thân. Mau tiến lại đây. ( chỉ cái ghế bên cạnh tiểu Bảo). - Tạ hoàng thượng… Tiểu Bảo ( thầm), hoàng đế Linh Quốc đâu? - đường xa mới tới, tẩy trần ở Khan phòng. Chắc lát nữa tới. - Ừm. À, ta nhớ ra có việc, ta ra ngoài chút lát quay lại liền. ( rồi nhanh chóng , Cảnh Thiên còn chưa kịp chào hỏi). - Xì… di nương ( thầm), nương con chắc lẻn xem mặt hoàng đế Linh quốc rồi. - Đúng thế, gì chứ nếu nghe thấy tiếng trai đẹp mà được gặp ngay, nàng ta chịu ngồi yên đâu. Đúng như hai người họ bàn luận, Lạc Hy mới ra khỏi Hạ Thanh điện liền dáo dác ngó trước nhìn sau, xác định có ai mới hoá thành con mèo trắng rất đẹp, nhanh chóng phi thân lên nóc nhà, mất hút trong màn đêm. Chẳng mấy chốc mà đến Khan phòng. Hoàng cung này, Lạc Hy nhẵn đất rồi, chẳng nơi nào nàng biết cả. Cạy hòn ngói , con mèo nhìn quanh. Quái, sao có ai. Nghĩ vậy, nàng uốn cái thân mèo, phi xuống đáp cái bàn. Nhìn quanh thấy có người tắm, trong hơi nước mập mờ, người đó thoắt thoắt . tò mò giết chết con mèo, nàng mèo Lạc Hy rón rén lại gần. Xịt…. Máu mũi phun toán loạn. Mẹ ơi mỹ nam, phải là cực phẩm của nhân gian a, mỹ đến tột cùng. Mấy nam nhân nàng gặp trước đây bao gồm cả Ngân và Thuỷ cũng đẹp bằng nha. Nhưng mà… gương mặt này… Nàng nhảy lên thành dục bồn, cố đưa cái mặt với đôi mắt mèo lại gần . Chợt mở trừng mắt, Lạc Hy sững người. người mèo kinh ngạc nhìn nhau. Lạc hy mất thăng bằng muốn đám xuống mặt nước, nhưng nàng nhắm mắt hồi lâu vẫn thấy gì, mở mắt ra thấy đỡ nàng. - Ô con mèo, rất xinh đẹp. Đôi mắt của ngươi rất giống người trong lòng của ta. Ngươi là mèo của ai? Mặc kệ. ta chiếm ngươi làm của riêng.( đứng dậy). - Xịt… meo meo meo ( này đừng có câu dẫn ta thế chứ) ( đưa tay mèo lên che mắt). - Nga, con mèo háo sắc. Rất thú vị. đem nàng đặt cái giá, cứ thế tồng ngồng trước mặt nàng mặc quần áo, Lạc Hy biết chảy biết bao nhiêu máu mèo, nếu nhanh mặc đồ vào chắc nàng chết vì mất quá nhiều máu. - Cùng ta đến yến hội nào. ( bế nàng cùng). - Trường Khanh… thôi. Mẹ ơi, lại soái ca nữa. Hôm nay ta may mắn, gặp được 2 cực phẩm nhân gian a, lại còn được ở trong lòng tên sờ mó khắp nơi. Hắc hắc, đậu hũ của tên này hảo ngon a. - Sắc miêu, làm cái gì đây? Sàm sỡ ta hả? - Meo. ( đâu có, lắc lắc đầu mèo). - Nga, hoàng thượng. Con mèo này lạ a. - ừ. Đến rồi. - HOÀNG ĐẾ LINH QUỐC GIÁ ĐÁO. - THAM KIẾN CẬN ĐẾ. - Đa tạ, các vị miễn lễ. Hoàng đế Linh quốc kính chào bệ hạ, chào hoàng hậu. - Cận hoàng cần khách sáo. Mời ngồi ( chỉ cái ghế ngay cạnh mình). - Đa tạ. Các công chúa, quận chúa của Linh quốc thấy mặt Thiên Lãnh tim đập chân run, mặt đỏ tưng bừng. Có nàng xúc động quá còn ngất tại trận phải đưa “ cấp cứu”. Trong suốt buổi yến tiệc càng nàng thi nhau trổ tài, bất quá Thiên Lãnh vẫn chả thèm ngó lấy cái. Từ đầu đến cuối, chỉ chăm chú đút cho “con mèo” ăn. Lãnh Nguyệt thấy Lạc Hy trong lòng Thiên Lãnh hưởng thụ đôi mắt tinh ranh loé lên. Nương à, người muốn hương thụ mỹ nam sao? Bất quá ta thể cho người toại nguyện a. rồi rời ghế tới phía Thiên Lãnh…
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 55: Gặp người trong giấc mộng. - Thúc thúc, con mèo này là của ta. Người trả lại nó cho ta được ? Lúc này, Thiên Lãnh mới ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là nữ oa nhi thập phần đáng nhìn bằng cặp mắt trong suốt, gương mặt nó hảo giống… Nhưng Thiên Lãnh chú ý nhiều hơn cả là ấn ký trán nó. Đưa tay chạm vào… - Nữ nhi, cái này ở đâu mà ngươi có??? - Từ khi sinh ra ta có rồi. Thúc thúc, người trả mèo cho ta . - Meo… mẻo… ( Lạc Hy trong lòng Thiên Lãnh kêu lên bất mãn). - Được, ta trả. Nhưng mà cháu phải hát tặng ta bài. Nếu làm ta vui, ta trả lại nó. - … ( hỏng, phần hát hò này Lãnh Nguyệt rất tệ nha, có lẽ do gen di truyền ^^!) - Thế nào? muốn hát sao? - Khục… khục… Thiên Lãnh giật mình giơ con mèo lên. có phải nghe nhầm, vừa nghe thấy con mèo này cười. Lãnh Nguyệt tặng cho con mèo ánh mắt giết chóc. - Thúc thúc, ta hát rất dở. Ta múa được ? - Được. - Vậy thúc thúc cho ta mượn con mèo. Nếu lát nữa ta thể làm thúc thúc vui con mèo này thuộc về thúc. Mọi người có thể làm chứng. - Được. Lãnh Nguyệt đưa tay túm cổ con mèo cách thương tiếc. - Ui da, con mạnh tay quá vậy?. - Tại nương hết đó. Bây giờ đàn hát cho con múa . Bài Salioa ý. - Sao ta lại phải làm việc này, thích. - Con về mách ca ca nương câu dẫn nam nhân. - Nè.. nương hát là được chứ gì? Hầy, có hai đứa con mà đứa nào cũng uy hiếp mẹ thế đây. lúc sau, Lãnh Nguyệt từ cửa bước ra. Tiểu nữ này mặc chiếc áo để hở bụng, đầu đội khăn sa… ( chung là đồ của vũ nữ ấn độ). Nàng đứng giữa điện tạo dáng. Tiếng nhạc nổi lên, tiếng hát trong tréo, cao vút cất lên, Lãnh Nguyệt nương theo đó mà lắc bụng, đưa tay uốn **, trông rất quyến rũ. Hạ Kiệt ngồi bên cạnh tiểu Bảo mà đôi mắt nhìn Lãnh Nguyệt chớp. Tiểu Bảo nhìn con trai, rồi nhìn Lãnh Nguyệt. Tiểu a đầu này a, có sức cuốn hút mê người, sau này là bậc khuynh quốc khuynh thành a. Thiên Lãnh nhìn theo động ác của Lãnh Nguyệt mà mỉm cười, chốc chốc lại đưa mắt tìm xem ai là người hát. Lãnh Nguyệt lắc lạc cái chuông , xoạc rộng chân, ngửa người ra phía sau, tiếng nhạc chấm dứt. Ai nấy đều vỗ tay, Thiên Lãnh cười xoà. - Hay rất hay, tiểu oa nhi, cháu thắng. Lại đây… Cháu tên gì? - Cảnh Lãnh Nguyệt. - Tên rất hay. Này, cho cháu. ( xuất ra ngọc bội màu lam tím rất đẹp). - Đẹp quá, cảm ơn thúc thúc. - Ân. Hoàng thượng, ta có chút hơi mệt. ta về nghỉ ngơi trước. Phải rồi, này mai ta muốn tham quan kinh thành Hạ Quốc chút. - Vậy được. Người đâu? Đưa Hoàng đế Linh Quốc về nghỉ ngơi. Thiên Lãnh rồi, Lạc Hy mới từ sau rèm bước ra, môi chu chu… - Nương, con mệt rồi. về thôi. - ờ. Hoàng huynh, hoàng tẩu, ta về trước. - ân. Cẩn thận chút. Lạc Hy dắt Lãnh Nguyệt trở về. Trong lòng nàng vẫn có khúc mắc. Người đó là ai? Rất quen thuộc như gặp ở đâu đó… Chương 54: Phụ tử đối mặt. Kinh thành Hạ quốc… - hộc hộc, Trường… Trường Khanh… ngươi làm gì mà kéo ta chạy như điên vậy. Hộc… hộc… - hộc hộc… thần… thần nhìn thấy… người… rất giống… Hoa Nhi… - đâu… đâu???? - Mất… mất dấu rồi… tới đây thấy nữa… - Hay là người của phủ này? Thử vào xem thế nào. - Nhưng tự dưng vào nha người ta, thần thấy hơi kỳ a. - Vậy trèo tường vào. - … Thiên Lãnh vừa mới phi thân lên đụng ngay vật từ trong bay ra. “Bịch”… - Ui da, đau chết ta rồi. ô ô ô… - Ngươi nằm lên người ta đau cái nỗi gì? - Là thằng nào cản đường của bà… ơ… đây chẳng phải là thúc thúc xinh đẹp sao? Sao lại trèo tường ăn trộm a? - Là cháu sao? Ta trộm, chỉ là thử nhảy lên xem thôi. Vậy chứ sao cháu lại bay từ trong ra, còn mà võ công cũng lợi hại a. - Suỵt… cháu trốn ca ca chơi. Để ca ca biết được thảm lắm đó… - PHẢI THẢM ĐÂU MÀ LÀ CỰC KỲ THẢM. Mấy người bọn họ ngước lên nhìn. tiểu mỹ nam đứng bờ tường nhìn họ. Khuôn mặt tuyệt mỹ của khỏi có tầng sương lạnh. Thiên Lãnh hơi ngẩn người. Tiểu tử này có mái tóc rất đặc biệt, cũng có ấn ký trán, bất quá lại nằm phía bên trái. Trường Khanh cũng hơi hoảng. chơi cùng với Thiên Lãnh từ khi còn nên khi nhìn thằng nhóc này, tưởng như nhìn thấy Thiên Lãnh thứ hai. - Ca ca, cho muội chơi mà. Muội cùng với thúc thúc xinh đẹp này a, sao đâu mà. Muội thề lần này muội nháo nữa. nha, nha. - Ta nhắc lại lần thứ 100 lẻ 7. Ta bao giờ tin muội lần thứ ba đâu. Theo ta trở về. - chịu đâu, hu hu, thúc thúc à, người thuyết phục ca ca cho con , nha nha ( mắt long lanh). - Ân ( hoàn toàn bị thuyết phục). ta muốn nhờ Nguyệt Nhi đưa dạo phố. Nếu tin tưởng, cháu có thể cùng chúng ta. Thế nào? ( ánh mắt nghiệm nghị) - … ( nhảy xuống)… thôi. - Yeah, yeah… Lãnh Nguyệt nhảy cẫng lên vui sướng kéo tay Thiên Lãnh hết chỗ này chỗ khác. Lãnh phong ôm kiếm theo phía sau, mày hơi nhíu lại. Vì sao lúc nãy lại đồng ý cùng họ nha, cảm thấy lời người kia ra, thể nghe theo. Trường Khanh song song với Lãnh Phong, nhìn rời, chốc chốc lại đưa mắt nhìn Thiên Lãnh cười toe toét chơi đùa với Lãnh Nguyệt. Sau cùng, nhịn được nữa… - Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì? - Cảnh Lãnh Phong. - Cảnh Lãnh Phong, cái tên đặc biệt. Ta thấy hai huynh muội ngươi có vẻ xuất chúng. Cha mẹ ngươi chắc tầm thường a. - Cha ta qua đời năm năm trước rồi, nương ta là Lạc Sương Quận chúa, là nghĩa muội của hoàng hậu, cũng là chủ nhân của Mỹ nhân y cục chuyên phục vụ chuyện may mặc cho cả nước. - Nga, vậy ngươi cũng coi là hoàng thân quốc thích rồi. Nương ngươi tên gì? - tuỳ tiện được. - Ngươi ta hỏi người khác cũng bằng nhau cả thôi. - Tiêu Lạc Hy. - Hả? - Tên của nương ta, Tiêu Lạc Hy. Nơi các ngươi mới đứng vừa rồi là phủ đệ của nhà ta, Tiêu phủ. “Ầm, ầm, ầm”… Trường Khanh bị sốc đứng chết trân chỗ. mòn đế dầy tìm ra, ngờ sắp bỏ cuộc đến nơi lại vô tình gặp lại. quay ngoắt lại, nắm chặt vai Lãnh Phong khiến Lãnh Phong hơi nhăn mặt… - Nương ngươi tên Tiêu Lạc Hy, có phải nàng ta có phụ thân là Tiêu Thượng Bình, nghĩa muội Tiêu Hoa Nhi còn có cả hai con Tuyết Linh Hồ ngàn năm tên Lạc Lạc và Yên Phong???? - Làm sao ngươi biết điều này? ?( há hốc miệng ngạc nhiên). - Cha ngươi tên gì??? - Cãnh Lãnh Thiên. Uỳnh… uỳnh… trời ơi. chuyện với chính là Thái tử a, là con của hoàng thượng a. Trường Khanh muốn chạy đến cho Thiên Lãnh hay trong tầm mắt xuất thân ảnh làm tâm thắt lại. - A, Hoa di nương, con ở đây. ( Lãnh Nguyệt vẫy vẫy tay với thân ảnh áo tím). Hoa Nhi nghe tiếng quay lại tươi cười, định mở miệng gọi nhưng lại nhìn thấy thân ảnh phía sau Lãnh Nguyệt, nàng sững sờ, giỏ táo tay rơi xuống… - Hoàng… hoàng… sao… sao… lại… - Hoa Nhi ( Thiên Lãnh cùng Trường Khanh đồng thời thốt lên). - Hoa Nhi, Hoa Nhi của ta ( nhào lên ôm chặt lấy), ngươi có biết ta nhớ ngươi đến nhường nào ? Sao lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy ( mắt đỏ hoe). - Trường Khanh… hức… Trường Khanh… ta cũng nhớ ngươi ( ôm chặt lấy Trường Khanh, khóc ròng). Lãnh Phong và Lãnh Nguyệt đứng trân trân chả hiểu chuyện gì, hai người này quen Hoa di nương? - Hoa Nhi, Lạc Hy đâu? Nàng ở đâu, nàng thế nào??? ( khẩn trương). - Hoàng thượng, nơi này tiện chuyện, hãy đến trà lâu kia . Phong Nhi, Nguyệt Nhi cùng , đến lúc cho các con biết mọi chuyện rồi. Bọn họ tiến đến trà lâu phía nam thành. Thiên Lãnh vừa ngồi xuống, Lãnh Nguyệt leo tót lên ngồi ung dung đùi . Lãnh Phong nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở, Hoa Nhi mỉm cười sao. - Lãnh Phong, Lãnh Nguyệt, người này chính là hoàng đế của Linh quốc, là phụ hoàng của hai con. - Hả??? ( đồng thanh) Di nương gì vậy, cái gì mà phụ hoàng a? - Hoa Nhi, ngươi chúng chính là con của ta??? ( ngạc nhiên + vui mừng). - Phải, Phong nhi, Nguyệt Nhi, phụ hoàng chính là phụ thân, là cha. - Thế là thế nào? phải nương cha của chúng con chết rồi sao? Sao bây giờ lại mọc ra cha nữa? ( Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi, Thiên Lãnh đau lòng, Hy nhi, nàng hận ta đến vậy sao?). - Hai đứa nghe di nương đây, chuyện xảy ra từ năm năm trước… !~@#$%%^&&*&%$#@!... - vậy sao? vậy thúc thúc xinh đẹp đây là phụ thân của chúng con sao? Nga, phụ thân. ( ôm cổ Thiên Lãnh, Thiên Lãnh mừng rớt nước mắt). - Di nương, theo lời người chúng con họ Vương chứ phải họ Cảnh sao? Nương của con quên hết tất cả mọi chuyện? Vậy làm sao mới có thể làm nương nhớ lại? - Ta cũng biết, Phong Nhi, đến bên phụ thân con . ( đẩy đẩy). - Phong Nhi, lại đây ( xoè tay ra). - . - … ( sốc toàn tập)… - Chừng nào nương của ta chịu gọi ngươi hai tiếng phu quân, ta mới nhận ngươi là phụ thân của ta. ( xong lạnh lùng bước ). - Phong Nhi, Phong… - Phụ thân, mặc kệ . Ca ca luôn như vậy mà. Huynh ấy chỉ giả vờ thôi, chứ từ lúc đầu huynh ấy công nhận người là phụ thân rồi. Phụ thân, Nguyệt Nhi vui quá, vậy là Nguyệt Nhi có phụ thân rồi. ( dụi dụi mặt vào cổ Thiên Lãnh). - Ân, Nguyệt Nhi, phụ thân cũng hạnh phúc a. Nguyệt Nhi, chúng ta về gặp nương của con, được ? - Vâng, a, phụ thân biết , con mèo mà hôm qua phụ thân ôm chính là nương a. hihi - vậy sao? Thảo nào ta thích nó như vậy. Nào, chúng ta . Cõng Lãnh Nguyệt vai, Thiên Lãnh vừa vừa hát, làm trò cho Lãnh Nguyệt cười, bản thân cũng cười hạnh phúc. sắp gặp lại nàng… Chương 56: lại từ đầu. - Nương/ tỷ tỷ. - Ân. Ơ. Ai đây? Trông quen quen… - À, ta là Vương Thiên Lãnh, hoàng đế Linh Quốc. - Ngươi… đúng, chính là ngươi ( hung hổ bước đến), ta hỏi nguwoi, tại sao ngươi cùng tướng công ta giống nhau đến vậy? Các nguwoif có quan hệ gì sao? - Hy Nhi, xin lỗi nàng. Ta khiến nàng chịu khổ rồi… - ????? - Thực ra, là ta giả chết… - ????? - Nàng là hoàng hậu của ta, đường cải trang vi hành, chúng ta bị hoàng thúc của ta mưu sát. Lúc đó ta bị thương, đoán chắc sống nổi, nàng bị sốc quá mà bất tỉnh. Chúng ta mỗi người nơi, ta may mắn được cao nhân tương trợ nên thoát nạn. Hy nhi, ( ôm chầm lấy), năm năm qua ta kiếm nàng vất vả quá... ( lại khóc rồi) ( Lãnh Phong + Lãnh Nguyệt : hổ là phu thê, tài phét đỉnh ngang nhau). - Stop, khoan khoan ( đẩy đẩy ra), ngươi ta là hoàng hậu của ngươi? - Ân. - Ngươi là phụ thân của các con ta? - Ân. - Hoa Nhi, tại sao lại gạt ta a? - Tỷ tỷ, lúc đó chúng ta sợ phản đồ truy ra tung tích của người nên đành phải dấu diếm. tỷ tỷ, tất cả cũng vì an nguy của tỷ, hoàng tử và công chúa a. ( đổ mồ hôi hột). - Khoan khoan , chuyện này tạm thời ta tiêu nổi. Ta… ta có chút chút rung động với ngươi, nhưng có nghĩa là ta chấp nhận ngươi. Ta… ta… hầy, ta chẳng biết làm sao. - sao, Hy nhi. ( ôn nhu) Chúng ta bắt đầu lại từ đầu a. Có được ? ( Chu chu mỏ, mắt long lanh, Lạc Hy thấy có hai cái tai mọc ra đầu và đằng sau mọc ra cái đuôi vẫy vẫy). - Đáng… đáng quá à. Yes, ta đồng ý ( dính bẫy, tất cả mọi người đều nhìn Thiên Lãnh nửa khinh bỉ nửa kính phục). - Nương tử… ( ngân dài). - Ách, ta , ngươi đừng gọi ta như vậy, ta thấy muốn ói. - Mặc kệ ta cứ gọi ( trẻ con hết mức). - … ( ^^!)… Vậy là bắt đầu từ ngày hôm đó, báo với hoàng đế Hạ quốc là ở lại Tiêu phủ, ngày ngày bám lại nàng rời. Nàng ăn, ăn, nàng ngủ, hát ru cho nàng ngủ, ru luôn 2 đứa nhóc phá đám đêm nào cũng chen vào nằm giữa hai vợ chồng , nàng quậy cũng quậy. Lạc Hy càng ngày càng thích người chồng này nha. Có điều, cái hũ dấm của mang theo khiến nàng bớt thích chút. Nàng chuyện với ông Trương hàng xóm, ghen; nàng cùng tiểu Bảo ở chỗ có cử chỉ hơi thân mật chút, ghen; Cảnh Thiên đến tìm nàng, ghen… thậm chí còn cho nàng giao du với Cảnh Thiên nữa, cứ lúc nào Cảnh Thiên đến liền trưng ngay ra cái bộ mặt lạnh mức lạnh. Cảnh Thiên tới hồi lâu, mới được vài câu, chơi với Lãnh Phong cùng Lãnh Nguyệt tý bị nhìn cho tới chịu nổi, xách mông ra về ( tội quá, thương thầm Hy tỷ cả mấy năm trời). Hầy, là đàn ông mà, tại sao cái hũ dấm lại đầy như vậy a? Bất quá nàng lại nghĩ ra trò mới a. Hắc hắc. - Nương, nương cười đáng sợ. - Ân, hai đứa lại đây. Từ hôm nay trở việc tắm giặt, nấu nướng, ăn uống của hai đứa, nương phụ trách nữa. - Tại sao? ( Lãnh Phong lại nhăn mày) - sao giăng gì hết. Hai đứa dạo này chỉ quấn lại phụ thân, bỏ rơi nương nên những việc như vậy, kêu phụ thân của các con làm . ( rồi ngúng nguẩy bỏ ) - … Thế là… - Phụ thân, tắm cho con… - Phụ thân con đói, con muốn ăn cháo đậu đỏ. - Phụ thân, nhanh lên, con bẩn lắm rồi. - Phụ thân/phụ thân/ phụ thân…. - …… Thiên Lãnh chạy ngược lại chạy xuôi, chóng hết cả mặt. vừa tắm cho Lãnh Phong vừa nấu cháo cho Lãnh Nguyệt, vừa mặc quần áo cho con trai lại đút cháo cho con , xong rồi lại giặt đống quần áo, dạy con văn, dạy con trai võ… Trong khi đó Lạc Hy chỉ đứng bên hắc hắc cười rất đểu. Đến nửa đêm, mệt nhoài bò về phòng, vừa cởi áo ra tắm, hai đứa xông tuột vào… - Oa, phụ thân. Thân hình của người đẹp nha ( Lãnh Nguyệt). - Ru con ngủ ( Lãnh Phong). - … haizzzz Sáng hôm sau, vác đôi mắt gấu mèo tìm Lạc Hy… - Nương tử… ( thều thào). - Ân? A, trời. mới có ngày mà ngươi thành thế này sao? là, ai lại hành hạ ngươi như vậy? ( con tỷ chứ ai, mẹ nào con nấy) - … ( gục mặt bàn)… Nương tử, ta biết ta sai rồi, nàng tha cho ta được ? - Ơ, ngươi nó lạ , ta có làm gì ngươi đâu a. mang tiếng. Ta phải vào cung đây, trưa nay ta muốn ăn thịt viên tứ hỷ. ( rồi phắn luôn để lại Thiên Lãnh đau xót với theo). - Nương… tử… ngày, lại ngày cứ thế trôi qua. Thiên Lãnh ngán ngẩm nhìn đống quần áo cao bằng hòn giả sơn. Hầy, cả đời làm hoàng đế minh thần võ, thế mà dưới tay vợ cũng chỉ là siêu cấp thê nô. Thiên a, đúng là tự chuốc khổ vào thân mà. - Phụ thân, con muốn chơi. - được đâu Nguyệt Nhi, ta giặt quần áo , lát nữa còn phải dạy ca ca con văn thư. Con ở nhà chờ nương về được ? - được, con muốn chơi. chịu đâu, ô ô ô, con muốn chơi, chơi, chơi… ( mè nheo). - Việc này… - Nguyệt Nhi, đừng làm khó phụ thân con, bá bá đưa con chơi, chịu ? ( Cảnh Thiên mới tới nghe tiếng Lãnh Nguyệt phụng phịu). - Thiên bá bá, hay quá. Vậy cho con cùng Thiên bá nha phụ thân, nha nha… ( long lanh). - Được rồi, được rồi. nhưng nhớ đưng ăn vặt nhiều quá, trưa về còn ăn cơm a. - Ok. thôi Thiên bá. - Ân. Lãnh Nguyệt tung tăng kéo Hạ Cảnh Thiên hết chỗ nọ đến chỗ kia, ăn luôn miệng. Cảnh Thiên thế nào cũng chịu nghe, đành mặc kệ. - A, Thiên bá bá, cửa hàng bán bánh bao thịt mở cửa rồi. Thiên bá, người chạy qua mua cho con . - Đông quá làm sao mà con chen vô được. - Bá bá, con đứng đây được rồi. Người mua a. Bánh bao ở nơi này ngon nổi tiếng đó. Số lượng có hạn thôi. mà, mua cho con , , điiii ( lại mè nheo). - Đượ rồi, đứng đây chờ bá bá nha. Nhớ đứng yên ở đó đó, được chạy lung tung nghe chưa. Nhớ đó rồi Cảnh Thiên chạy vội , chen vào đám người đông đúc phía trước. lát sau… - ặc ặc, thiếu chút nữa là tắc thở. Nguyệt nhi, mua được bánh rồi. Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi…. NGUYỆT NHIIIIIIIIIIIIIIIIIIII