HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 38: Hồi cung. Bốn tháng trời ròng rã, trái qua biết bao nhiêu là chuyện, họ cuối cùng cũng về được tới kinh thành. Nàng thấy tâm hơi xao động. Nơi này, nàng lần rời . dường như hiểu tâm tư của nàng… - Bé con, đừng hồi hộp. Chúng ta trở về cung giải thích với văn võ bá quan cùng chỉnh đốn lại triều chính chút. Sau đó ta cùng nàng về thăng nhạc phụ đại nhân, ha. - ừm. ( nàng gật đầu mỉm cười) Họ nhanh chóng tiến về phia cửa cung, khi Trường Khanh đưa lệnh bài, thị vệ lập tức mở cổng để họ vào. Bọn họ phi thân về phía ngự thư phòng, chỉnh đốn lại trang phục. Lúc này trời hãy còn rất sớm nên ai biết trở về của họ ngoài cung nữ và thái giám ở ngự thư phòng. Thiên Lãnh đưa cho Lạc Hy bộ y phục màu đỏ bảo nàng mặc vào… - Bé con, đây là phượng bào. Nàng mau mặc vào . - Gì đây? Phượng bào? Màu đỏ choe choét thế này ta mặc đâu. Chói mắt lắm. - Bé con, đây là quy định a. Nếu nàng thích chỉ cần mặc nó lúc lên triều thôi ha, rồi lại bỏ ra. - ừm, vậy cũng được. Họ vừa thay y phục cùng nghỉ ngơi được chút … - Hoàng nhi, hoàng nhi, con về rồi sao? Thái hậu bước vào mặt nở nụ cười tươi rói. Tiếp theo sau bà là 2 nam nhân. Oa, rất soái a. Nàng cùng Hoa Nhi, Tú Bình nhìn chớp mắt, nước dãi rỏ ròng ròng ( bầy hám giai). nam nhân tuấn, đôi mắt phượng cương nghị, mũi thẳng, môi cong cong hình trái tim, dáng vẻ quật cường. Lạc Hy đoán chắc đây chính là Nhị vương gia Vương Thiên Chính. Còn người nữa cũng rất soái, gương mặt tròn tròn mũm mĩm, đôi môi đào, có điều lại ngủ gà ngủ gật. Nàng đoán chắc đây là Tam Vương gia Vương Thiên Bảo. Thiên Lãnh nhìn dáng vẻ hám trai của Lạc Hy uất lắm. Nàng có bao giờ nhìn vậy đâu. liền giơ chân ra đạp cho nàng cái làm nàng tý nữa hôn đất. - Thiên Lãnh, ngươi… - Nhi thần tham kiến mẫu hậu. ( thèm nhìn Lạc Hy) Lúc này nàng mới để ý là vẫn còn thái hậu đứng đó. - Lạc Hy tham kiến mẫu hậu. - Chúng thần tham kiến thái hậu. Lúc này, thái hậu mới nhìn tới Lạc Hy. Nữ nhân này biết có gì hấp dẫn khiến con trai ta phải điên đảo vì nàng đây. Thiên Chính lúc này cũng nhìn đến vị hoàng tẩu này của . Thực rất đẹp nhưng làm thế nào mà nàng ta khiến hoàng huynh si mê đến mức ném quốc sang bên để tìm nàng. - Giỏi cho Tiêu Lạc Hy, ngươi cho hoàng thượng ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến hoàng thượng thần điên bát đảo vì ngươi. - Mẫu hậu… ( chu chu cái mỏ, cầm ống tay áo thái hậu lắc lắc) Người ta cố ý mà…. - … (đáng quá, nỡ mắng nữa). - Mẫu hậu… ( Tú Bình chịu lép vế, cũng chạy ra nũng nịu làm Lưu Thần nổi da gà). - Ai da, được rồi được rồi. Con xem, chỉ khiến hoàng thượng tìm con mấy tháng trời mà còn khiến ngũ công chúa vừa mới tỉnh dậy cũng liền mất dạng luôn. Con ấy nha ( Cú đầu Lạc Hy), dẹp cái bộ mặt đáng ấy , còn con nữa ( cú đầu Tú Bình) sắp thành thân đến nơi rồi mà còn bày đặt học theo người ta. Làm ta mất mặt quá . - Mẫu hậu à ( Lh) lần này con chỉ ham chơi thôi mà. Con thề có lần sau nữa đâu. ( giơ tay lên thề). - Mẫu hậu à ( Tb), con từ yếu ớt được đâu. Lần này hoàng huynh ra ngoài nên con mới theo cho biết đó biết đây, hơn nữa còn cùng Lưu… cùng Nhị vương gia Phong quốc, phu quân tương lai của con, tình cảm theo đó mà được tụ bồi a. Phải , thần ca caaaaaa ( kéo dài, ai nấy cũng rùng mình). - Phải phải, thái hậu, à , mẫu hậu. chuyến lần này hữu ích đó. Ha ha, ha ha. - Đúng vậy mẫu hậu, cho nên chúng ta hãy nhanh chóng cử hành hôn lễ cho bọn họ ha. Chỉ vì chuyện của con mà đám cưới bị hoãn lại lâu quá rồi. Hay là thế này , 3 ngày sau cử hành , mẫu hậu thấy thế nào - Mẫu hậu, được được đâu. Con còn mà ( “Lạc Hy chết dẫm muốn hại ta”) - Con còn ? Hi hi, ngũ hoàng muội. Muội năm nay cũng 18 tuổi rồi đó nha. mau thành thân CHỐNG Ề đó (Lạc Hy cười đểu, lêu lêu). - Cậu…… ( tức xì khói) - Thôi phải bàn cãi nữa. Cứ theo lời Hy nhi mà làm. Phong quốc Nhị vương gia thấy thế nào? - Hảo a. - Lưu ma , ngươi…. - Bình nhi. được vô lễ. Mau về tẩm cung chuẩn bị . Ba ngày sau xuất giá. Hy Nhi, mau vấn tóc với trang điểm . để thế này coi sao được. - Vâng ạ. Tú Bình làm gì được hậm hực trở về, vừa vừa nguyền rủa Lưu Thần tiếc lời. Thế này tự do của nàng còn đâu, huhu hu. được, ta nhất định phải trốn. Lạc Hy lúc này quay ra cười khẩy, với theo hướng Tú Bình : “ Nhị vương gia, ngài hãy cho người canh chừng cẩn thận nha, có dâu đào hôn mất bây giờ”. Tú Bình mặt mũi xám ngoét, quay ra trừng mắt với Lạc Hy, tay giơ giơ nắm đấm. - Xì…. Ai nấy cũng bật cười. Vương Thiên Chính thuỷ chung nhìn Lạc Hy từ đầu đến cuối. Người chị dâu này, quả rất thú vị nga. Cuối cùng cũng đến giờ thượng triều… - Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâmmmmm - Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn van tuế, nương ngương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. - Các ái khanh bình thần. - Tạ ân hoàng thượng…. ( xì xà xì xầm) Các quan văn võ trong triều bắt đầu kiêng nể hình tượng, túm năm tụm ba vào xì xào bàn tán. - Các ái khanh có phải thắc mắc về chuyện của hoàng hậu? - Bẩm hoàng thượng, chúng thần ngu muội, hiểu chuyện gì xảy ra. Mong hoàng thượng chỉ dạy. - ra hoàng hậu trúng kịch độc nhưng vốn trong người cũng có chất độc nên chưa có chết. Tuy nhiên vì Khổn Tước Linh độc tính quá lớn nên đành phải đưa nàng ra khỏi cung để giải độc. Hơn nữa trẫm cũng vì muốn tìm chủ mưu hại hoàng hậu cũng như lật tẩy mưu đồ soán ngôi của Long Thân Vương nên mới lánh mặt thời gian như các khanh biết. - Hồi bẩm hoàng thượng, chẳng hay người tìm ra kẻ *** hại hoàng hậu hay chưa? - tìm ra rồi. Tuy nhiên bây giờ trẫm chưa muốn truy xét. Tối nay trẫm thiết yến mừng hoàng hậu bình an trở về tại ngự hoa viên, các ái khanh hãy cùng trẫm uống ly rượu chúc mừng. Hơn nữa, Dương tướng quân ngoài biên ải cũng trở về. Tối nay, trẫm cũng xét xử vụ hoàng hậu bị đầu độc. Mong các khanh có mặt đầy đủ. - Chúng thần tuân mệnh. - Các khanh có gì bẩm tấu ? - Hồi bẩm hoàng thượng, Tây Lang vào vụ mùa nhưng phía đông Tây Lang bị hạn hán kéo dài, phía tây lại bị ngập úng. Chúng thần dụng nhiều biện pháp nhưng vẫn có hiệu quả, mong hoàng thượng xuy xét ( rồi dâng tấu). - Hồi bẩm hoàng thượng, phía nam Tường Lăng xảy ra nạn cường đạo. quan phủ cùng dân ở đây từng nhiều lần vây bắt nhưng thành. Tường Lăng xung quanh là núi, vách núi hiểm trở. Bọn cường đạo lại lấy vách núi cao nhất làm căn cứ khó có thể xâm nhập. Kính mong hoàng thượng suy xét ( dâng tấu). - Được, vấn đề trị thuỷ trẫm suy nghĩ phương pháp. Còn vấn đề cường đạo là vấn đề cần giải quyết ngay. Từ tướng quân, Lương thống lĩnh, Mạc học sĩ nghe lệnh. - Có chúng thần. - Trẫm lệnh cho Lương thống lĩnh điều động binh sĩ đến Tường Lăng trị cường đạo, Từ tướng quân cùng Mạc học sĩ theo hỗ trợ. Nội trong tháng phải diệt trừ cường đạo cho trẫm. - Chúng thần tuân mệnh. - Các ái khanh còn gì bẩm tấu. - Bẩm hoàng thượng, có. - Vậy bãi triều. - Bãi triều…………. Lạc Hy chỉ đợi đến lúc này, nàng vừa vừa vặn cái cổ cùng cái hông mỏi nhừ vì ngồi uy nghiêm. Thiên Lãnh chỉ lắc đầu cười khổ. Đúng lúc này…. - Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng. - Miễn lễ ( mặt lạnh băng). Huyền phi, khanh mang thai nên nghỉ ngơi nhiều mới phải. - Thần thiếp hay tin hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về nên đặc biệt tới thỉnh an. Thần thiếp còn làm số món ăn tẩy trần, mời hoàng thượng cùng hoàng hậu… - Thôi khỏi, ta bảo Hoa Nhi chuẩn bị đồ ăn rồi. Khanh cần phí sức như thế đâu. Người đâu, mau đưa Huyền Phi trở về nghỉ ngơi . Bãi giá Dao Trì cung. rồi lạnh lùng bước , để lại đằng sau ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lạc Hy. Lạc Hy cũng còn cảm thấy rung mình. - Sao ngươi lại đối với người ta như vậy. Nàng ta cũng mang hài tử của ngươi rồi. - Nhìn thấy ả là ta muốn nuốt rồi. Hơn nữa, đồ ăn Hoa Nhi nấu ngon hơn, mà ta cũng phải để cho Trường Khanh với Hoa Nhi hàn huyên chứ. Mai rồi. - ừm. Nàng cùng Thiên lãnh rời , phía sau Huyền phi nghiến răng kèn kẹt. Nếu phải Lạc Hy, cái ngôi vị hoàng hậu kia nàng ta chắc chắn ngồi vào rồi. Chợt nô tỳ thiếp thân của nàng ta gì đó. Chỉ thấy mặt mũi nàng ta tái mét, tức tối rời . Lưu Hoa cung… - ây dô, Lưu phi tỷ tỷ. Tỷ vẫn còn tâm tình ngồi đây thưởng trà sao? - Tú phi, khi lại có tâm trí đến thăm ta, ta hãnh diện quá à. - Ha ha, tỷ tỷ biết đùa a. Tú phi nào dám có cái phước phận ấy. Chẳng qua muội chỉ đến thông báo với tỷ tin rất là vui. Tỷ…. có muốn nghe hay ? - Chuyện gì đây? lẽ trong cung lại có hoàng hậu hay sao? Hứ. - Ây da, tỷ tỷ. Tỷ thông minh. Việc như vậy mà tỷ cũng đoán trúng được, muội bái phục tỷ a. - Ngươi cái gì? Chẳng lẽ lại là sao? - Đúng a. Ai da tỷ tỷ, tỷ hiểu đạo làm chủ nhà hay sao đây? Muội đứng lâu như vậy, nhiều như vậy cũng thấy mỏi à nha. - Ngồi . có gì mau , đừng có ưỡn ẹo như thế, ngứa mắt lắm. - ..( thong thả uống trà, uống xong phụt ra câu) Tiêu Lạc Hy vẫn chưa chết. Hơn nữa hoàng thượng cũng điều tra ra tỷ đứng sau vụ này rồi. - Cái gì? Tiện nhân đó chưa chết? thể nào, ràng Lan Như Huyền độc đó vô phương cứu chữa. Sao lại có thể như vậy? ( mặt mày tái mét, toàn thân run run cơ hồ sắp đứng nổi). - Tỷ tỷ, tỷ làm gì phải kích động như vậy? phải lúc mới đầu tỷ rất kiêu hãnh tự tin sao? Sao bây giờ giống CON CHÓ sắp bị người ta làm thịt thế. - Ngươi… mau nghĩ cách . Đừng quên chuyện này chỉ có mình ta, các ngươi cũng có phần… - Tỷ tỷ, tỷ cái gì đây? Sao lại đổ oan cho muội vậy chứ, muội là muội có biết gì đâu nha. Hi hi hi. Thôi phiền tỷ nghỉ ngơi, muội cáo từ. ha ha ha. - Khốn kiếp lũ khốn kiếp các người… choang choang choang( lại đập đồ). Trong căn phòng, gian yên tĩnh đến lạ kì, đột nhiên… - Phải làm thế nào đây, nếu Lưu Huyền đó ra chúng ta tất cả sôi hỏng bỏng rồi. ( giọng nữ nhân) - Ngươi gấp gáp gì chứ? Dù sao cũng có gì to tát. Ta sớm có đối sách rồi. ( giọng nam nhân) - Có cách gì mau ra , đừng phí lời ( giọng nữ nhân 2) - Sát… - Cái gì? Nhưng như thế … ( nữ nhân 1 lo lắng). - Ngươi hét cái gì? Ta thấy đây là cách hữu hiệu nhất. Hãy dàn xếp thành vụ tự tử, như vậy chúng ta liên can. ( nữ nhân 2). - Đúng vậy, ngươi đừng lo lắng. Ta làm rất gọn gàng ( Nam nhân). - Vậy hãy nhanh làm , nếu kịp. ( Nữ nhân 1). Trịnh Lưu Huyền, số của ngươi tận, đừng oán ta. Ba đôi mắt nhìn nhau loé lên tia giảo hoạt cùng nụ cười gian trá…. Chương 39: Tự vẫn????? Lưu Hoa cung… - Nương nương, giờ thiết yến qua lâu rồi. Nương nương, người nên tới đó chút. - Biết rồi, các ngươi lui hết , ta muốn ở mình. - Nương nương… - nghe thấy gì sao? Ta CÚT HẾT RA NGOÀI…. Đáng ghét………… Ai?....... Là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?.... Này… ngươi… người muốn làm gì? Đừng có tới đây… Người đâu… A khụ khụ… thả…ta…ra…khụ khụ khụ……………… Vừa rồi khi tỳ nữ lui hết ra ngoài, Lưu phi ngồi mình trước gương ngán ngẩm. Chợt có bóng người loé lên trong gương. Nàng giật mình quay lại. Là . Nhưng sao lại đến đây? Đôi mắt đó, tấm vải trắng đó… tiến lại phia nàng như muốn nuốt sống nàng vậy. Sợ hãi, nàng muốn tri hô thế nhưng cổ họng ngay lập tức bị đạo khăn trắng quấn lấy, xiết chặt lại… Giẫy dụa, giẫy dụa, giẫy dụa…. Nô tỳ thiếp thân của nàng, tiểu Liên chờ bên ngoài thuỷ chung hay biết. Lúc lâu sau chỉ thấy đèn nến tắt hết, tiếp theo nghe mấy tiếng cạch cạch, như có gì rơi xuống. Nàng bạo gan gõ cửa… - Nương nương… nương nương… người sao chứ… nương nương. Thấy có gì ổn, tiểu Liên nín thở đẩy cánh cửa. Bên trong tối om. - Tiểu Năng, ngươi mau đem lửa đốt nến lên . - Vâng. - Nương nương… nương nương… người ở chỗ nào… nương nương… Dĩ nhin là có tiếng trả lời. Tiểu Năng Tử tìm được chỗ cây đèn. Đèn vừa mới thắp sáng … - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Lúc này, tại yến hội… - Hoàng thượng, hoàng thượng, hay rồi…. - Cố chuyện gì? ( cau mày) - !@#$Y%&*()^%#~@!!#@$#%^^&%^. ( vào tai Thiên Lãnh). biết gì, chỉ thấy Thiên Lãnh nghe xong, mặt mày xám đen lại, câu gì vội vã bỏ . Lạc Hy thấy vậy biết có chuyện ổn liền chạy theo. Bá quan văn võ thấy vậy cũng lật đật theo sau, dám ho he tiếng. Bọn họ hương phía Lưu Hoa cung mà tiến đến. Lúc nãy hoàng thượng với họ người chủ mưu chính là Lưu phi, đợi lát nàng ta đến xử tội trước mọi người. Nhưng chờ mãi, nàng ta đến, lẽ nào hoàng thượng vì thế nên tức giận. Mới đến Lưu Hoa cung nghe thấy tiếng khóc của bọn nô tài. Bọn họ bước vào trong thấy màn kinh dị thôi. Trinh Lưu Huyền nằm đó, đôi mắt mở lớn trợn trừng trừng, lưỡi thè ra ngoài, mặt mày xám xẹt, môi thăm tím. là doạ người. - Xảy ra chuyện gì? ( Thiên Lãnh sắc mặt ngao, toàn bộ người ở đó rét run). - Hoàng thượng… hức hức. Vừa rồi nô tỳ thấy đèn trong phòng nương nương tắt hết, lát sau có tiếng động lạ. Nô tỳ mới mở cửa, đốt đèn lên thấy, nương nương… ngài ấy… ngài ấy treo cổ từ khi nào… ô ô ô nương nương… người chết thảm quá… ô ô ô. - Chuyện này là thế nào đây…. Phải a… là thế nào? ( xôn xao) - Hoàng thượng, thần tìm ra vật này. cấm vệ quân lục xoát phòng, hớt hải chạy ra trình lên Thiên Lãnh phong thư. Vương Thiên Lãnh mở thư ra đọc, mày kiếm hơi nhíu nhíu lại. gấp phong thư lại bình tĩnh : - Lưu phi, Trịnh Lưu Huyền, mang tội danh lập mưu sát hại hoàng hậu thành, nay bị đổ bể, sợ tội tự vẫn. Yến tiệc hôm nay dừng ở đây thôi. Các ái khanh hãy trở về . Người đâu? Mau đem xác Lưu phi tới phòng nghiệm thi, rồi sau đó đưa thi thể nàng ấy về quê an tang. Các cung nữ, thái giám ở Lưu Hoa cung được phép xuất cung hoặc chọn chủ nhân mới. y lệnh. - Chúng thần tuân chỉ. Đám đông nhanh chóng giải tán. Thi thể Lưu Huyền nhanh chóng được mang . Vương Thiên Lãnh quay sang hỏi Tú Bình lúc nãy quan sát thi thể của Lưu phi. - Ngũ muội, thế nào? - Mắt đỏ, mở lớn, mặt xám, môi tím tái đúng là do bị ngạt thở mà chết. Tuy nhiên muội để ý thấy, nơi cổ của nàng ta có dấu vết rất lạ. - Là như thế nào? - Huynh thử nghĩ xem thông thường khi người ta treo cổ, đầu hướng xuống dưới, khi ấy vết lằn do dây lụa in lại có đừng vòng cung như thế này ( lấy tay vẽ vẽ lên cổ), tức là vết lằn cong từ phía mang tai xuống. Nhưng đầu Lưu phi lại có xu hướng hơi ngửa lên , ở cổ nàng ta vết lằn lại nằm ngang kéo dài từ sau gáy đổ lại. Huynh thử đoán xem, là vì đâu. - Bởi vì xiết cổ từ đằng sau, gần giống như bị giảo hình. ( là Hình thức tử hình bằng cách trói tù nhân quỳ dựa lưng vào cây cột ngắn tới gáy, buộc dây thừng vào cổ rồi kéo ngược về phía sau cho đến khi chết - Có nghĩa là Lưu phi này bị người ta giết chết rồi mới treo lên nhằm tạo trường giả.( Lạc Hy). - Đúng. - ( huýt sáo)… Hãy mau điều tra việc này, còn nữa, tỳ nữ của Lưu phi rất có thể biết chuyện này. Hãy bảo vệ an toàn cho nàng ta, và khai thác thông tin từ nàng ta. Có phát , lập tức thông báo. - ( hồng y nhân vừa xuất chình là đội trưởng đội ám vệ hoàng cung). - Mọi chuyện cứ vậy . Bé con, ta đưa nàng gặp người. - Ai a? - Đến nơi nàng hiểu. Thiên Lãnh dẫn Lạc Hy , mấy người kia hiểu cũng tò tò theo. dẫn các nàng đến địa lao. Nơi này ẩm thấp, mùi tanh hôi sặc lên khiến nàng hơi chau mày. Đây chính là nơi giam giữ trọng phạm của triều đình, dẫn nàng tới đây làm gì a. Bọn họ dừng lại ở gian nhà lao, chung là sạch hơn ở chỗ khác. Nơi này giam giữ nữ nhân tóc tai bù rù, mặt mũi lem luốc. Bất quá, người nàng có vết thương nào a. Cửa lao mở, Lạc Hy bước vào nhìn chằm chằm nữ nhân ấy, môi run run… - Tiểu Hồng… ngươi là tiểu Hồng phải ? - Nương nương, người đến tìm tiểu Hồng sao? Hu hu hu…Tiểu hồng xin lỗi nương nương, người mang tiểu Hồng theo người xuống dưới đó …. ô ô …Tiểu Hồng muốn được hầu hạ nương nương.. hu hu hu… - Tiểu Hồng, tiểu Hồng ngoan, đừng khóc. Ta còn chưa có chết. - sao? Nương nương chưa có chết ( run run đưa tay sờ thử). Ô ô… đúng là nương nương chưa có chết… ô ô ô ( ôm chầm Lh khóc nức nở). - Tiểu Hồng, sao lại như thế này? - Nàng ta chính là người hạ độc vào chén thuốc của người. - Tiểu hồng, là ngươi sao? - Nương nương, tiểu Hồng có lỗi với người… ô ô ô… Lưu phi bắt nương của nô tỳ, ép nô tỳ hạ độc vào thuốc của người. Nô tỳ muốn, nhưng vì tính mạng của nương, nô tỳ đành phải làm. Nhưng ngờ nàng ta lừa nô tỳ. Từ đại nhân , thời điểm đó, nương của nô tỳ qua đời được tháng rồi. Chiếc vòng tay đó là di vật trước khi chết nương nhờ cửu cửu trao lại cho nô tỳ. Nô tỳ biết nương mất, chỉ thấy nàng ta giơ chiếc vòng tay là vật bất ly thân của nương nghĩ rằng nàng ta bắt nương… ô ô ô… Nương nương, Tiểu Hồng muốn sống nữa, xin nương nương cho tiểu Hồng được chết… - Thế này là sao? Nương nàng mất, sao nàng biết.( quay sang hỏi Thiên Lãnh. - Bẩm nương nương, ( TTK thay) trong cung có quy định được liên lạc với người ngoài để bảo mật thông tin. Những nô tài, cung nữ khi muốn gửi tiền hay thư về cho gia đình đều phải thông qua Tổng quản đại nhân kiểm tra, xem xét trước rồi mới đưa . còn lại được phép nhận đồ từ người thân, trừ phi có giấy báo tử của địa phương. Thần nghĩ, có lẽ tin đó chưa đến tai tiểu Hồng bị Lưu phi bưng bít rồi. - quá đáng mà. Tiểu Hồng ngoan, đừng khóc. Ta có trách ngươi. Đùng khóc ha. - Theo luật tội mưu sát hoàng hậu phải tru di tam tộc, nhưng nàng ta tự đầu thú nên ta nghĩ giảm tội cho nàng ta, trục xuất khỏi cung. - , hoàng thượng. cầu người. Người hãy để cho nô tỳ được chết để chuộc lại lỗi lầm. Nô tỳ cầu xin người. - Thiên Lãnh, người là của ta. Ta muốn tự mình xử tội nàng, được ? - Được. nàng muốn thế nào, ta đều đồng ý. - Tiểu Hồng, ngươi nghe lời người khác xúi quấy hại đến ta, ta xử tội ngươi cả đời phải theo hầu hạ ta, chết cũng được rời . Ngươi nghe chưa? - Nương nương…. - nhiều, mau chuẩn bị theo ta nhận hình phát của ngươi . rồi nàng xoay người bước , Thiên Lãnh cùng mấy người kia cũng theo. Tiểu Hồng vẫn còn ngồi ngây ngốc chỗ… - Ngươi còn mau . - Dạ dạ, nương nương. Đợi nô tỳ… Nàng lon ton chạy theo Lạc Hy, trong lòng dâng lên cỗ xúc động. Có người chủ tử như vậy, bảo nàng nhảy vào lửa nàng cũng cam lòng.
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 40: Tiểu Hồng. Rời khỏi địa lao, Tú Bình mệt mỏi trở về Bình Liên điện, Lưu Thần mặt dày lẽo đẽo theo sau. Nàng đưa tiểu Hồng trở về cung… - Tham kiến hoàng thượng, tham kiến nương nương. Hoa tổng quản, Từ tướng quân… - Miễn lễ, đứng dậy cả . - Tạ ân hoàng thượng. - Mọi người, ta đưa Tiểu Hồng về. Nàng còn là tiểu Hồng của ngày xưa nữa. Hãy để nàng được sống lại từ đầu. Các ngươi được có điều gì phân biệt đối xử với nàng, nghe chưa? - Nhưng mà nương nương, nàng ta…… - Ta biết ngươi muốn gì, nhưng nàng ta vì bị gạt thôi, các người cũng hiểu mà. Ở hoàn cảnh các ngươi, các ngươi cũng làm vậy thôi. Đừng nhiều nữa, mau đưa tiểu Hồng tắm rửa, thay quần áo , ăn chút gì rồi nghỉ ngơi . - Vâng. Xuân Ni với Hạnh Lan vừa dẫn Tiểu Hồng được mấy bước nàng ta vội vã quay lại gấp - Hoàng thượng, nương nương. Nô tỳ quên mất chi tiết với mọi người. Đó là hôm Lưu phi ép buộc nô tỳ hạ độc nương nương xong,lúc nàng ta trở về nô tỳ nhìn thấy nàng ta cùng người nào đó thầm cái gì rồi liền biến mất. Vì trời quá tối, nô tỳ đó là ai, chỉ biết người đó vóc dáng cao lớn, cao tương tự Từ tương quân đây, có điều hình như hơi mập hơn chút. - Được, ta biết. Ngươi . - Vâng. Tiểu Hồng rồi, mấy cung nữ ở đại sảnh cũng được Lạc Hy cho phép rời . Hoa Nhi cùng Trường Khanh nắm tay nhau về phía đào viên tâm . Chỉ còn nàng với Thiên Lãnh. - Bé con, lâu rồi ta chưa ngủ cùng nàng dưới liên trì. Chúng ta xuống dưới đó lúc nhé. - Ân. lúc sau, - Bé con, sao nàng lại nhân từ với Tiểu Hồng quá vậy? - Nàng ta rất đáng thương, mẹ mất mà được biết, còn bị người ta lợi dụng nữa. Nàng ta chỉ là quá ngây thơ, có tội. - Nàng nghĩ chuyện này có thể do ai làm ra? - Còn có thể là ai? Ngoài mấy lão bà của tướng công ta lẽ có người ngoài nhúng tay vào.( cái mặt xì xì, cau có). - Xì, nương tử nàng ghen hả? - Xí, ai mà thèm. ( cái bộ dạng hờn dỗi của nàng đáng vô cùng, nơi nào đó của lại bắt đầu yên phận). - Nương tử…. ( giọng khàn khàn) - Gì? ( vẫn chưa thấy quan tài). - Chúng ta có hài tử nhé. - Cái gì? được ta vẫn còn rất trẻ, còn muốn được tự do a. Ta muốn. - Nhưng mà ta muốn. Mặc kệ nàng, ta muốn có hài tử. rồi đè người nàng xuống, hôn lấy hôn để. Lạc Hy ban đầu chống cự quyết liệt nhưng dần dần chống cự yếu , nàng rơi vào mê lộ. - Đừng… ở đây… … được… Nhỡ… có… ai… - Kẻ nào phá đám, ta giết cả nhà … - Ưm… ưm… - Bé con, nàng có biết hôm nay nàng đẹp mê người thế nào ? Ta muốn giấu nàng , để người khác nhìn nàng. Nàng mãi mãi là của ta. thầm vào tai nàng, nhàng thoát y phục của nàng. Hai người dây dưa chỗ, khiến cho các tinh linh xấu hổ giấu mình vào những bông sen. Ánh sáng từ họ phát ra, xuyên qua các cánh hoa chiếu lên màu hồng lung linh huyền ảo. biết bao nhiêu lâu, Thiên Lãnh mới bế tiểu nhân nhi say ngủ lên bờ. đắp chăn cho nàng rồi ngồi nhìn nàng luyến tiếc. muốn bê luôn cả ngự thư phòng của đến đây, để khỏi phải rời xa nàng. Quốc rối rắm, tấu chương còn rất nhiều. phải rời . Sáng hôm sau khi nàng tỉnh dậy, thấy ở bên. Chắc đêm qua có ở lại. - Oaaaaaaaaaaaaaaaa ( ngáp rất chi là vô duyên) - Tỷ tỷ… ( HN bất bình ), sao tỷ sửa cái tật xấu ấy dùm muội. là… - Hầy, Hoa Nhi à, ngáp như vậy mới thoải mái chứ. ( bước ra ngoài lắc lắc cái mông, vặn vẹo xương sườn kêu răng rắc). ẩy,( ngồi chổm hổm đất) Tiểu Hồng, ngươi làm cái gì vậy? - Nương nương, đồ trang sức của người còn thiếu chiếc vòng đá. Nô tỳ lấy đá xanh ở dưới liên trì mài để làm chiếc vòng đá cho người. Người đừng coi thường những viên đá này nha. Đây là loại đá chỉ có ở những vùng nước tinh khiết, có màu xanh biếc, khi dưới ánh mặt trời lấp lánh, còn khi ở dưới nước long lanh tả nổi. Hơn nữa, loại đá này cũng có tác dụng cản phong hàn a, rất có ích cho sức khoẻ. - Oa, tiểu Hồng ( giơ ngón tay cái lên thán phục), Ngươi là giỏi quá. - Nương nương, người quá lời rồi. Gia đình Tiểu Hồng chuyên làm đồ trang sức từ đá. Hồi , phụ thân chỉ dậy cho nô tỳ chút ít. - Được rồi, tỷ tỷ, tỷ nhìn cái bộ dạng của tỷ . chả ra sao. Mau vào dây, muội chải tóc cho tỷ. - Vâng, thưa sếp. ( chụm hai chân, tay đưa lên đầu như chào cờ ý) - Hầy, tỷ là…. lát sau… - Tỷ tỷ, người tìm gì? - Hoa Nhi, ngươi có thấy chiếc khăn tay của ta đâu ? Ta nhớ hôm qua lúc dự yến, ta còn màng theo mà. - Cái khăn tỷ tú 2 con vịt trời ấy à? - Là uyên ương ( dậm dậm chân). - Vâng vâng, uyên ương…. Muội thấy ( trả lời ráo hoảnh). - Lạ , đâu rồi nhỉ, đó là chiếc khăn đầu tiên ta tú đó nha… ( nghĩ nghĩ). A, hình như đánh rơi ở ngự hoa viên rồi. - Nương nương, để nô tỳ tìm cho người.( tiểu Hồng). - Thôi khỏi, dù sao cũng có gì, ta tú lại cái khác là được. - được, nếu là bức tú đầu tiền của con , dù xấu hay đẹp cũng đều phải giữ cẩn thận nha, nếu gặp nạn. Nô tỳ tìm cho người. rồi nàng xoay người luôn, để Lạc Hy kịp từ chối. Hoa Nhi buồn cười nhìn theo, còn quên bồi thêm câu: - Tiểu Hồng, nhớ là cái khăn thêu hình 2 con vịt nha. - Hi hi hi. Tiểu Hồng bật cười, lắc đầu rời , bỏ lại đằng sau Lạc Hy đuổi đánh Hoa Nhi. Vì giờ là giờ lên triều, Ngự hoa viên cũng khá vắng vẻ. Tiểu Hồng vừa vừa khom khom người tìm kiếm. - A, đây rồi… Oa, ngờ nương nương cúng có tài, thêu hai con vịt trời sống động như vậy. ( trời ơi, uyên ương của người ta). Nàng quay người rời , đúng lúc gặp thân ảnh cũng từ xa tới. Nàng qua người đó còn câu chào, cũng đáp lại. Thế nhưng mới qua nhau được mấy bước, tiểu Hồng chợt giật mình, quay ngoắt lại. Cái thân ảnh đó… - Ngươi…. ( nghe tiếng nàng, quay lại) Ngươi chính là …. Người hôm đó…. Dao Trì cung… - Sao tiểu Hồng lâu quá chưa về vậy? - Chắc là nàng ấy tìm chưa thấy…. Bính… tích… tích… tích…. - Chuyện gì vậy? - Nương nương, phải tại nô tỳ. Là nó tự rơi xuống a. - Đây là vòng tay đá xanh tiểu Hồng làm dở. Sao lại như vậy. Đột nhiên Lạc Hy thấy nóng nóng ruột, hiểu là vì sao. Chợt ở ngoài xuất tiểu thái giám, gì đó với thị vệ gác cửa. Chỉ thấy tên thị vệ mặt tái mét, hớt hải chạy về phía nàng. - Nương nương, nương nương…. - Chuyện gì mà ngươi gấp gáp quá vậy… - Tiểu Hồng… Tiểu Hồng… - Tiểu Hồng thế nào? Ngươi mau . ( Hoa Nhi cùng Xuân Ni cũng sốt ruột). - Bẩm, Khấu công công cho người qua báo, bọn họ… bọn họ tìm thấy … xác của tiểu Hồng ở hồ nước trong ngự hoa viên. - Nương nương, tỷ tỷ…. Lạc Hy loạng choạng ngã xuống… thể nào, chỉ mới hơn canh giờ thôi, làm sao tiểu Hồng có thể. Tiểu Hồng, Tiểu Hồng…. Nàng thất thần chạy như bay về phía Ngự hoa viên, Hoa Nhi cùng Xuân Ni hốt hoảng đuổi theo. Nàng chạy như điên dại, còn có cảm giác tự chủ bản thân nữa. Đến nơi, nàng cước bộ chậm lại. Bọn họ đứng cạnh cái thi thể nữ hài tử, là tiểu Hồng… Nàng thất thểu bước tới…. - Nô tài/ nô tỳ/ chúng thần khấu kiến hoàng hậu nương nương… Lạc Hy còn nghe thấy tiếng của họ nữa, Thiên Lãnh đứng đó nàng cũng nhìn thấy. Ánh mắt nàng chỉ đặt người của tiểu oa nhi kia. Thiên Lãnh thấy nàng như vậy, đau lòng thôi. “Bính” tiếng, nàng ngã ngồi bên cạnh xác của tiểu Hồng. Vương Thiên Lãnh hoảng hốt chạy lại đỡ bị nàng nhàng đẩy ra. Nàng lay lay tiểu Hồng, mặc những giọt nước mắt lăn má, nàng cười cười… - Tiểu Hồng ngoan, ngươi lại giả chết hù ta phải ? Ta cho ngươi biết, trò này ngươi với Xuân Ni diễn nhiều lần rồi, ta mắc mưu nữa đâu. Dậy, dậy . Tìm trò khác chơi ha. Tiểu Hồng vẫn nằm im nhúc nhích… - Ngươi, con bé này cứng đầu a. Phải rồi, ngươi còn chưa có làm xong chuỗi hạt đá xanh cho ta đâu đó, nếu ngươi làm cho xong, ta bảo Đại tinh linh giả ma hù ngươi. Dậy tiểu Hồng, ta ra lệnh cho ngươi phải tỉnh dậy ngay. Ngươi nghe lời người ta ám hại ta, ta phạt ngươi cả đời phải hầu hạ ta cơ mà. Chưa có lệnh của ta, ngươi dám chết sao? TỈNH, MAU TỈNH DẬY CHO TAAAAAAAAAAAAAAA ( LH điên cuồng gào thét, ra sức lay tiểu Hồng, nước mắt ngừng tuôn xối xả). - Bé con… nương nương… tỷ tỷ…. - Các người mau tránh hết ra… mau tránh, trá xa ta ra…. Xuân Ni, tiểu Hồng chưa chết phải ? Nàng ta giả vờ để hù ta như mọi lần thôi, đúng ? , NGƯƠI MAU ( túm lấy XN, lắc mạnh vai nàng). - Nương nương,… ô ô ô… nương nương, tiểu Hồng có giả vờ…. ô ô ô…. - thể nào, thể đâu…. Lạc Hy đảo con mắt ngập nước cùng khuôn mặt dại nhìn về phía tiểu oa nhi mơi có 13 tuổi đầu kia. Nàng ấy vẫn nằm yên bất độc, gương mặt tái nhợt có chút thanh sắc, cơ thể lạnh ngắt chút hơi ấm. tay Tiểu Hồng vẫn còn nắm chặt chiếc khăn tay của nàng. Lạc Hy loạng choạng đứng dậy… - Nương nương, tỷ tỷ… - Các người… các người mau hết … tránh xa ta ra. Bọn chúng nhắm vào ta… Các ngươi ở cạnh ta chết đấy. Mau cút … mau tránh xa ta. Đừng… đừng đến gần ta….(nàng ngã ngồi, cứ thế bò lùi về phía sau)…. Hự…. Thiên Lãnh thấy nàng mất bình tĩnh liền đánh ngất nàng. đau, đau lắm. Bé con của chưa bao giờ đau khổ đến vậy. Tiểu Hồng, , tất cả những nô tài, cung nữ trong Cung của nàng đều là huynh đệ tỷ muội của nàng, nàng đau khổ giống như mất người thân vậy. , biết làm gì để giúp nàng vượt qua nỗi đau này đây. - Nương nương..ô ô ô… - Các ngươi mau trở về , Hình bộ thượng thư, việc ở đây giao hết cho ngươi. Mau truyền ngự y đến Dao Trì cung. đoạn, bế nàng trở về Dao Trì cung dặt nàng lên giường. Ngự y xem mạch xong, kê đơn thuốc rồi rời . Thiên Lãnh nhìn tiểu nhân nhi bất tỉnh trong lòng, gương mặt nhợt nhạt, lông mày nhíu lại hình chữ xuyên, nước mắt nàng vẫn còn giọt. thở dài. bất cẩn. Tiếng khóc thút thít từ bên ngoài vọng lại, đủ biết là dù cố kìm nén nhưng vẫn kìm lại được. bước ra ngoài. Cung nữ, thái giám trong cung Dao Trì cung ngồi tụm lại cạnh nhau, ôm lấy nhau mà khóc… - Các ngươi, còn khóc lóc được cái gì? Người chết, thể sống lại. - Hoàng… hoàng thượng… ô ô, tiểu Hồng sống rất tốt… hức hức, nàng ta thường xuyên làm chúng nô tài cười… hức hức. Nửa đêm hôm qua, hức, nàng ấy còn lội xuống hồ sen, hức, tìm đá xanh, hức, làm, hức vòng tay,… cho nương nương. Nàng ấy… hức hức…. nàng ấy còn chưa … chưa có làm xong… ô ô ô… ( xong rồi lại oà khóc). Thiên Lãnh trầm cúi nhặt vài viên xanh rơi *** khắp hành lang. Những viên đá này được lựa chọn rất tỷ mỷ, còn được mài nhẵn mịn nữa, đủ biết Tiểu Hồng bỏ ra nhiều tâm tư như thế nào. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được, lại có thể đồng cảm với những nô tài ở đây, cũng như đồng cảm với đau đớn trong lòng Lạc Hy. Tay nắm chặt viên đá, đôi mắt dâng lên cỗ hận. Kẻ sát nhân, tìm ra ngươi, ta thề làm vua…. Chương 41: mưu. Lạc Hy muốn hôn mê cả ngày trời cuối cùng cũng tỉnh lại. Tỉnh, nàng sao lại tỉnh chứ? nếu có thể nàng muốn đừng bao giờ tỉnh lại. Chốn thâm cung này quá tàn nhẫn, còn hơn những gì nàng cùng Tú Bình từng trải qua ở hiên đại. - Bé con, nàng tỉnh? Nàng thấy sao, người có chỗ nào khoẻ ? Hay là nàng khát nước, ta lấy nước cho nàng uống nha. Lạc Hy trầm lặng gì, nhìn vừa vừa thổi thổi chén trà, nàng lại nhớ tới khi nàng vừa tới đây, Hoa Nhi cũng từng làm như vậy. Sao nàng lại quên mất chứ, nàng… ít ra còn có , còn có Hoa Nhi. - Bé con, nào để ta nâng nàng dậy. nào để bón cho nàng. - ( mỉm cười, miệng uống nước, mắt theo dõi từng cử chỉ của )… Bị nàng nhìn đến muốn thủng lỗ chỗ người, thấy hơi mất tự nhiên. - Bé con, bộ ta đẹp lắm à? Hay là ta mặc quần áo để hở chỗ nào? - Hì, có. Ta đói. Ta nhìn người thành cái đùi gà… - Ách. Nàng như thế nào lại nhìn ta thành đùi gà, đáng ghét ( làm nũng với nàng, như khi xưa là Lạc Hoa vậy).( toàn bộ người ở đó muốn rớt hết quai hàm, tất nhiên là trừ Hoa Nhi). - Ta đói mà. - Vậy nàng ăn gì, nàng muốn ăn đùi gà phải ? Người đâu… - Hoàng… hoàng thượng…( Xuân Ni cắn cắn môi )… Nương nương mới tỉnh, ăn đùi gà bị bội thực a. - ừ nhỉ, quên mất ( bó tay với vợ chồng nhà này), Xuân Ni, ngươi chuẩn bị ít cháo mang đến đây. - Vâng. Cháo mang tới lại ngồi thổi thổi, đút từng chut từng chút cho nàng. Nàng mỉm cười nhìn . Phải, nàng thể cứ mãi u sầu được. Phải phấn chấn lên, tìm ra hung thủ để trả thù cho tiểu Hồng. - điều tra được hung thủ chưa? - Vẫn chưa. Lúc khám nghiệm xác tiểu Hồng thấy trong tay nàng cầm mảnh vải, theo như màu sắc cùng hoa văn là y phục của Cẩm Y Vệ. Trái cổ của tiểu Hồng bị bẻ gẫy chứng tỏ hung thủ có chỉ lực rất cao. Có điều, điều tra nhiều ngày vẫn chưa thấy có ai khả nghi. - ừm, rất khéo mình. Thiên Lãnh, ngươi phải đề phòng chút. - ừm. mà nè, sao ngươi gọi thiếu thân mật thế? ( bĩu bĩu cái mỏ, bất bình). - Nga, vậy gọi thế nào mới thân mật. - Gọi như gọi ngũ muội ấy. - A, nhắc đến Tú Bình mới nhớ, nàng ấy thế nào rồi. Nếu ta nhớ lầm mai là ngày thành hôn đúng ? (đánh trống lảng) - , 5 ngày nữa. Vì chuyện xẩy ra trong cung mấy ngày nay nên đám cưới bị hoãn lại. Đáng lẽ hoãn lại nửa tháng nhưng mà hôm trước nàng ta định đào tẩu bị Lưu Thần tóm được. Nên ngay đêm ấy xử lý nàng ta luôn rồi. - Xử lý? Xử lý thế nào? - À, nàng ấy sử dụng mê dược với Lưu Thần có tác dụng, lại dùng nhiều độc cũng ăn thua. Cuối cùng định dùng xuân dược bị Lưu Thần cho ăn ngược lại. vác nàng ta về Bình Liên điện, thế là…. Nàng biết rồi đấy… - Ha ha ha ha ha ah ah ha ha ha ha ha ha ha ha - Ách bé con, coi chừng lủng ruột bây giờ, đừng có cười nữa. - Buồn… buồn… cười chết mất… Suốt ngày xưng danh thần y cuối cùng bị người ta cho ăn xuân dược, đáng đời… ha ha ha ha ha. Nàng cười chảy nước mắt nước mũi, mặc kệ ai khuyên thế nào cũng cứ ôm bụng mà cười. Thiên Lãnh lắc lắc đầu. Nàng luôn như thế, buồn rất nhanh nhưng vui trở lại cũng nhanh. Cùng lúc đó… Bốp… bốp ( bị tát) - Vô dụng, quá vô dụng. Ngươi ,mọi chuyện êm đẹp sao lại thành thế này, hả? ( nữ 1). - xin lỗi, ta làm khác được. Nàng ta nhận ra ta. - Các ngươi đừng ồn. Bây giờ hoàng thượng tập trung điều tra vụ án này. Chỉ sợ sơm lộ tấy thôi. - Tất cả cũng tại ngươi. - Thôi, đừng mắng nữa. ta nghĩ ra biện pháp này. Hai ngươi xem được ? - Biện pháp gì? - Làm cho hoàng thượng phân tâm. - ????? - Ý ta là làm cho phải bận tâm việc gì đó mà quên chuyện truy cứu cái chết của nha đầu đó. - Nhưng mà làm cái gì mới được? - Tiêu Lạc Hy. - Hử? ây da. Ngươi huỵch toẹt ra luôn . khó hiểu quá. - Theo ta được biết, khi xưa khi chưa vào cung, Tiêu Lạc Hy cũng Dương Liên, tương quân trấn biên là cặp thanh mai trúc mã. Nàng ta đối tình cảm sâu nặng. Hoàng thượng lại đối với nàng ta cực kỳ ân sủng, , phải là cực kỳ thương. Ngươi xem, nếu hai người đó trước mặt hoàng thượng xảy ra màn tình chàng ý thiếp, hoàng thượng thế nào? - Ý của ngươi là… - Phải, chính là ý của ta. Năm ngày nữa là ngày ngũ công chúa thành thân, chúng ta nên tận dụng cơ hội. - Đúng, cách này rất hay. Ngươi à nha, cũng thông minh. - Ha ha ha ha ha ha…………. tràng cười của ba kẻ mình trong bóng tối như ánh sét xoẹt ngang qua bầu trời….. Năm ngày sau - Oa, Tú Bình của ta, nàng đẹp quá à. Đêm nay nàng còn đẹp hơn cả mấy tinh linh trong cung của ta nữa. hi hi hi. - Lạc Hy thối, thu ngay cái điệu cười đểu hơn cả đểu của cậu lại ngay nếu tớ cho cậu cười đến chết luôn đây. - Ha ha, nè nè, hôm nay là ngày vui của cậu đó nha. Đừng nóng giận mà hỏng việc, ha. À mà nè, có phải cậu với Lưu Thần !#%^&((*&%#!@#%^& ? Lạc Hy thầm vào tai Tú Bình mấy câu, chỉ thấy nàng ta mặt mũi đỏ lừ, trùm vội tấm khắn hỉ lên đầu. - Ây nha, xem ra tân nương của chúng ta là nóng lòng quá rồi nha. Hi hi hi. Tú Bình gì, hình ảnh tối hôm đó lại lên trong đầu. Lưu Thần cái tên đó đáng ghét, dám đem nàng ăn sạch . Thế nhưng mà mường tượng đến cơ thể cường tráng, rắn chắc của , cùng những lời với nàng, mặt của nàng lại nóng lên, tim đập rộn ràng. Cuối cùng cũng đến lúc bái đường. Lạc Hy còn muốn nháo động phòng phen, thế nhưng chợt có tiếng thầm bên tai nàng : “ muốn biết hung thủ là ai, gặp ta ở ngự hoa viên”. Nàng nhìn quanh tìm nhưng thấy ai hết. Thiên Lãnh vẫn uống rượu cùng Lưu Thần, bàn luận rất vui vẻ với các bá quan. Nàng liền mình rời bỏ yên tiệc. Lạc Hy nghĩ rằng, với khả năng của nàng, ai có thể đả thương nàng hết. Nhưng nàng trăm ngàn lần cũng thể ngờ…. Ngự hoa viên… - Hy Nhi? Ách. Thần Dương Liên khấu kiến hoàng hậu nương nương. Dương Liên? Tim nàng chợt nhói cái. Đây phải là biểu ca của Tiêu Lạc Hy sao? chính là người mà trong lòng Lạc Hy luôn luôn tưởng nhớ, thậm chí trước khi chết nàng ấy vẫn gọi tên . Nàng thấy mặt mình hơi ươn ướt… Nước mắt? nàng khóc sao? , là Tiêu Lạc Hy khóc, có lẽ đây là ý niệm cuối cùng của nàng ấy sót lại trong cái cơ thể này. Tim, quặn đau. - Biểu ca… Dương Liên nhìn hai hàng nước mắt má Lạc Hy khỏi đau đớn. muốn chạy lại ôm lấy nàng, lau những giọt nước mắt ấy. Nhưng nàng giờ là Hoàng hậu, phải biểu muội đáng của nữa, là thần tử, thể vượt quá giới hạn. - Nương nương, sao người lại ở chỗ này? Đáng lẽ người phải ở yến tiệc tân hôn của ngũ công chúa chứ. - Ta… ờm… ta… a… Nàng chưa kịp xong ngã nhào vào lòng Dương Liên. Thực ra là vì nàng quá phân tâm nên có viên đá ở đâu bắn mạnh vào lưng nàng khiến nàng ngã về phía trước.Dương Liên liền đưa tay ra đỡ. Hai người nhìn nhau, họ quên mất là mình ở trong tư thế rất ám muội. Đến lúc nàng giật mình, chưa kịp tránh ra …. - CÁC NGƯƠI LÀM CÁI GÌ?????????????????
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 42: Hiểu lầm. - CÁC NGƯƠI LÀM CÁI GÌ????????????????? Đó là tiếng gầm đầy giận dữ, mà chủ nhân ai khác ngoài Vương Thiên Lãnh. Theo sau là Huyền phi, Tú phi, thị vệ , cung nữ cùng vài vị quan lớn. Hồi nãy nhìn quanh có thấy bóng nàng. Huyền phi thấy nàng len lút về phía ngự hoa viên, thấy rất kì quặc liền tìm. Mấy người kia thấy tò mò cũng theo. đứng đằng xa nhìn lại thấy thân ảnh của nàng cùng người nữa biết là ai. Vừa định tiến lên thấy nàng nhào vào lòng kẻ đó. màn ân ân ái ái vừa rồi hết thảy đều rơi vào tròng mắt của . bây giờ giống như hoả diệm sơn, lửa giận ngùn ngụt cháy. Và điên tiết hơn nữa khi nhận ra người ôm Lạc Hy là Dương Liên. - Ây dô, đây phải hoàng hậu nương nương và Dương tướng quân sao? Sao lại ở nơi này. Hoàng thượng, người xem. Bọn họ vẫn còn ôm nhau kìa. ( Huyền phi) Lạc Hy và Dương Liên cùng nhìn lại giật mình, vội buông nhau ra. Hồi nãy vì bị bất ngờ, cả hai vẫn chết sững tại chỗ, thành ra… - Thiên Lãnh/ hoàng thượng, đừng hiểu lầm. ( cả hai đồng thanh). - Ây da, là tâm đầu ý hợp nha. A, ta chút xíu nữa quên mất. Chuyện tình của hai người khi xưa trở thành huyền thoại ở đất kinh thành này. Làm sao ta lại quên mất chứ? ây da, ta đãng trí quá à ( Tú phi, vừa vừa giả vờ vỗ vỗ trán). Vương Thiên Lãnh mặt đen nay càng đen thêm. - CÁC NGƯƠI CÚT HẾT CHO TRẪM. TIÊU LẠC HY, NGƯƠI DÁM TRỐN TA Ở CHỖ NÀY CÙNG . DÁM CẮM SỪNG LÊN ĐẦU TA. ĐƯỢC, ĐƯỢC LẮM ( chỉ chỉ mặt Lạc Hy cùng Dương Liên). CÁC NGƯƠI GIỎI LẮM. - Thiên Lãnh, người đừng hiểu lầm, ta và … - HIỂU LẦM. NHỮNG GÌ CẦN NHÌN TA NHÌN THẤY HẾT RỒI CÒN HIỂU LẦM SAO? TIÊU LẠC HY, NGƯƠI ĐÓNG KỊCH GIỎI LẮM. , NGƯƠI CÙNG VỚI BAO NHIÊU LẦN HẸN HÒ RỒI HẢ. DÁM Ở SAU LƯNG TA THÔNG DÂM. CÁC NGƯƠI TO GAN. “Thông dâm” ? chịu nghe nàng giải thích, còn đội cho nàng cái tội danh mấy sạch kia nữa. Lửa giận trong nàng bắt đầu cháy lên, lại liếc nhìn thấy cái bụng nhô cao của Huyền phi, nàng càng thêm tức giận. - THÔNG DÂM? NGƯƠI TA THÔNG DÂM CHỨ VẬY NGƯƠI LÀ CÁI GÌ? TA THÔNG DÂM? LÀM SAO, HẢ? NGƯỜI CÙNG CÁC Ả ÂN ÂN ÁI ÁI ĐƯỢC CÒN TA SAO? TA CHO NGƯƠI BIẾT, TA MUỐN THÔNG DÂM ĐÂY LÀM SAO? TA CHỈ MUỐN VỚI MÌNH MÀ CÒN MUỐN VỚI CẢ , , ( chỉ hết những người có mặt ở đó), TA MUỐN THÔNG DÂM VỚI TẤT CẢ ĐÀN ÔNG TRONG THIÊN HẠ. Bốp….. gương mặt Lạc Hy in hằn nằm dấu tay, nàng sững người nhìn , còn hết nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay mình. … vừa mới đánh nàng. - Đánh hay lắm, đánh nữa . Tốt nhất là hãy đánh chết ta , nếu ta cắm cả ngàn cái sừng đầu ngươi, cho ngươi nếm cái gọi là nhục nhã khắp thiên hạ thể ngóc đầu lên… Bốp… ( lại tát nàng) Bốp… bốp ( Lạc Hy trả lại 2 cái) - Nàng…. Nàng dám… - Ta có cái gì mà dám. Diêm Vương ta còn dám đánh ngươi là cái thá gì? - Nàng… NGƯỜI ĐÂU? LÔI HOÀNG HẬU VỀ DAO TRÌ CUNG NGỐT LẠI TRONG TẨM PHÒNG, CHO ĂN UỐNG, ĐƯỢC LỆNH CỦA TA ĐƯỢC THẢ NÀNG RA. MANG DƯƠNG LIÊN GIAM TRONG ĐẠI LAO, ĐỢI KHI NHỊ VƯƠNG GIA PHONG QUỐC RỜI KHỎI XÉT XỬ. - Ha ha ha, ha ha ha, ha ha… ha ha ha… Lạc Hy bị thị vệ dẫn , nàng ngửa cổ lên trời cười điên dại. Nàng cười nhưng nước mắt vẫn cứ rời. quay đầu nhìn nàng. Nhưng biết, nếu như quay đầu lại nhìn nàng thấy vệt máu đỏ thẫm ướt lưng áo của nàng. Viên đá vẫn còn găm trong da thịt nàng. Đau đớn, nhưng đau làm sao được bằng nỗi đau trong tim nàng lúc này. tin nàng, hoàn toàn có tin nàng. Nàng bị nhốt trong phòng thức ăn, nước uống. Hoa Nhi có đến mấy lần muốn mang cho nàng chút đồ ăn nhưng lênh của hoàng thượng ai dám trái, hơn nữa Lạc Hy sống chết chịu ăn. Nhốt nàng? Tốt, cứ coi như là cho nàng thời gian để bế quan . Nàng ngồi xếp bằng lại, đóng chặt hai mắt, vận khí. Viên đá găm ở lưng nàng bắn ra ngoài ghim sau vào cột nhà. luồng sáng màu lam tím bao quanh vết thương, nó dần dần biến mất. Vương Thiên Lãnh nhiều lần muốn đến thăm nàng, nhưng mỗi lần định bước vào Dao Trì Cung lại quay trở về. màn đêm đó cứ lởn vởn trong đầu . Nàng… phản bội . Tú Bình cung Lưu Thần phải rời . Chuyện hôm đó cho phong toả tin tức cho nên Tú Bình ngẫu nhiên biết chuyện gì. chỉ cho biết Lạc Hy vì quá thương tâm nên muốn ra tiễn nàng, mong nàng hãy hiểu. Tú Bình ban đầu cũng hơi xụ xụ mặt nhưng sau lại nghĩ rằng, Lạc Hy có thai, dù chỉ mới chớm nhưng cũng vẫn ảnh hưởng, tốt nhất là nên đau buồn quá độ. Nàng cuối cùng cũng vui vẻ cùng Lưu Thần rời . Lúc này ở Dao Trì cung, Lạc Hy đột nhiên thấy choáng váng, hiểu vì lí do gì. Nàng nghĩ có lẽ tại mình quá đói chăng. Nghĩ đến đây, nàng leo lên giường ngủ, bởi chỉ cần ngủ được, cơn đói nhanh qua . Địa lao hoàng cung… - Dương Liên, trẫm coi trọng ngươi như vậy, tại sao ngươi lại cùng hoàng hậu dan díu, lại còn đánh chết thừa nhận. Lúc này Vương Thiên Lãnh cầm tay cây roi. đem hết thảy tức giận chút lên người Dương Liên. Dương Liên từ đầu đến cuối tuyệt hé răng kêu la, cũng như thừa nhận. Thiên Lãnh tức giận hỏi , ngước lên đáp trả bằng nụ cười khinh bỉ: - Hoàng thượng, nếu lĩnh vực trị quốc, thần rất khâm phục người, thế nhưng trong chuyện tình cảm, thần cảm thấy người đáng khinh thường. - Câm mồm ( chát… chát). Ngươi biết gì mà hả? ( chát… chát). - Hoàng thượng, vậy ta hỏi, ngươi có nàng ? - , trẫm đương nhiên là nàng rồi. - Ha ha, ? Tình của hoàng thượng vĩ đại. Hoàng thượng, người thậm chí còn để cho nàng giải thích, người cho giải nàng ngươi cũng quay đầu nhìn nàng cái. Nếu ngươi quay đầu nhìn nàng, thấy lưng của nàng ướt đẫm vì máu, nếu ngươi quay lại nhìn nàng, mọi chuyện sáng tỏ từ lâu rồi. - Cái gì? Nàng bị thương? ( Gương mặt Vương Thiên Lãnh xám ngoét lại). - Đến nước này, thần cũng ngần ngại cho người hay. Hôm đó thần thấy có bóng người phi thân về phía ngự hoa viên dáng vẻ rất mập mờ, Thần liền đuổi theo. Thế nhưng khi thần đuổi đến nơi thấy dáng nữa, chỉ thấy hoàng hậu tìm kiếm gì đó. Thần và hoàng hậu chỉ hỏi nhau vài câu xã giao, đúng lúc đó có vật gì đó bay thẳng vào hoàng hậu, làm nàng ngã về đằng trước, theo bản năng thần đưa tay ra đỡ. Hoàng hậu chỉ kịp ngước lên nhìn thần, thốt lên câu “đau quá”. Thế nhưng mà cái tỉnh cảnh đó lọt vào ánh mắt của hoàng thượng minh thần võ người đây lại là màn ân ân ái ái kinh điển. Người xem, có tức cười ? Ha ha ha… Vương Thiên Lãnh mặt thêm xám xịt. Chẳng lẽ là hiểu lầm nàng, thực hiểu lầm nàng. Dương Liên ngước lên nhìn biểu tình của Thiên lãnh, suy nghĩ hồi rồi buông lời: - Hoàng thượng, người có muốn tìm ra kẻ bày ra tất cả những chuyện này ? - Muốn, trẫm tất nhiên muốn. ( nghiến răng kèn kẹt). - Thần có ý này, biết hoàng thường có tán thành hay ? - . Dương Liên gật gật cái đầu ý bảo Thiên Lãnh lại gần. vào tai Thiên lãnh mấy câu, ánh mắt của Thiên Lãnh thay đổi hẳn. Từ kinh ngạc chuyển sang thán phục. Chưa kịp để Thiên Lãnh phục hồi tinh thần, lơn tiếng rủa: - Vương Thiên Lãnh, ngươi xứng đáng có được nàng. Chúng ta thà chết cũng phải ở bên nhau. Chỉ thấy Thiên Lãnh đầu óc ong ong. Tên này có nhất thiết phải hét lớn như vậy , làm thúng cả màng nhĩ. Cả hai trao nhau nụ cười bị mật rồi vộ tắt ngúm. Thiên Lãnh bày lại bộ mặt tức giận… - ĐƯỢC, CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT CÙNG NHAU PHẢI ? TRẪM CHO CÁC NGƯƠI NGUYỆN Ý. rồi phất tay áo rời … Chương 43: Rời . Sau khi rời địa lao, liền đến Dao Trì. Lúc này Lạc Hy vẫn ngồi thiền. bước vào phòng, đập vào mắt là thân ảnh đơn bạc, yếu ớt của nàng. chua xót trong lòng. Tại vì sao mới có mấy ngày, nàng tiều tuỵ thế này rồi. đành lòng nhìn nàng, vội quay ra. sợ kiềm chế được mà ôm nàng vào lòng, như vậy hỏng hết mọi kế hoạch. chỉ thầm với Hoa Nhi, bảo mang cho nàng chút thức ăn và nước uống, dặn thị vệ cho phép Hoa Nhi vào. hắng giọng: - Tiêu Lạc Hy, các ngươi muốn cùng nhau đến chân trời góc bể ư? Muốn chết cũng phải chết cùng nhau? Ha ha, đừng hòng. Trẫm để ngươi được toại nguyện. rồi xoay người . Lạc Hy từ từ mở mắt ra, môi nhếch lên nụ cười nhạt. Số mệnh của nàng ai có quyền sắp đặt. Hoa Nhi mang vào chút thức ăn. - Tỷ tỷ, ngươi ăn chút ít . Cầu xin người. Nếu người ăn, Hoa Nhi lập tức tự vẫn. - Đừng, Hoa Nhi. Ta ăn, ta ăn. Nàng cầm lấy tô cháo trong tay HN húp cạn. thế nhưng mới húp xong nàng liền nôn hết ra ngoài. Hoa Nhi chua xót nhìn cảnh này, có lẽ tại tỷ tỷ bị bỏ đói lâu quá. Nàng lại chuẩn bị tô cháo khác. Lần này Lạc Hy ăn được vài thìa lại buồn nôn, muốn ăn tiếp. tốt rồi, dù sao cũng ăn được chút. Cứ như vậy mà qua cũng được ngót tháng hôm… - Tỷ tỷ, ô ô ô tỷ tỷ,hức hức hức… - Có chuyện gì sao? - Biểu… biểu thiếu gia… hai hôm trước bị người ta đem thả trôi sông rồi. ô ô ô. - Cái gì? Trời đất xung quanh Lạc Hy sụp đổ. chết rồi, người trong lòng của Tiêu Lạc Hy, vì nàng mà chết. Lạc Hy nắm chặt tay lại, miệng nghiến lại gằn từng chữ… - V Ư Ơ N G T H I Ê N L Ã N H. - Ô ô, chưa hết đâu tỷ tỷ, hoàng thượng trước đó còn đem tới nương, sủng hạnh nàng ta rồi phong nàng ta làm Lan phi a. Mọi người trong cung đều rất có thể nàng ta leo lên đầu của tỷ, làm hoàng hậu của Linh quốc a. Ầm… ầm… ầm… Lạc Hy choáng váng. tại sao lại đối với nàng như vậy. Lan Như Huyền còn chưa đủ giờ lại thêm Lan phi, đầu óc nàng quay mòng mòng. “ Tướng công, thiếp trở về đuổi hết bọn họ , chàng cần phải rời xa thiếp”, “ hy nhi, ta bao giờ là Lưu Triệt”…. Nàng bật cười. Vì cái gì? Vì cái gì mà nàng hội tin, đối với nàng nhất dạ chung tình. là đế vương, là đế vương a. Nàng sao lại quên mất điều này, lại nghiễm nhiên trở thành Trần A Kiều. Cái ghế hoàng hậu này nàng sớm màng, chỉ là lưu luyến , nhưng đến hôm nay, đối nàng như vậy, nàng còn gì để luyến tiếc. - Hoa Nhi, ta muốn rời khỏi nơi này. Muội hãy giúp ta chuẩn bị đồ. Ta đưa cả phụ thân cùng , đến nơi xa xa nơi này. Hoa Nhi, muội cùng Trường Khanh phải sống hạnh phúc, biết chưa? - ( ngẩn ra) ô ô ô tỷ tỷ, người cần Hoa Nhi nữa sao? Hoa Nhi cầu xin tỷ, cần bỏ HN lại. Tỷ hãy mang muội theo . - Vậy còn Trường Khanh, muội nhẫn tâm bỏ lại sao? - Muội thương nhưng muội càng thương tỷ tỷ. Coi như muội và hữu duyên vô phận. Tỷ tỷ, mang muội cùng , nếu HN lập tức tự vẫn. rồi HN nhắm mắt xong thẳng đến cây cột nhà. Lạc Hy chặn nàng lại. - Được rồi Hoa Nhi, ta đưa muội cùng . Nhưng muội phải biết, chúng ta trờ về. Muội suy nghĩ kỹ . - Tỷ tỷ, cần. tỷ đâu muội theo đó, sống cùng sống, chết cùng chết. - Hoa Nhi…. - Tỷ đợi muội, muội chuẩn bị đồ. Hoa Nhi nhanh chóng chạy , Lạc Hy ngồi xuống lẩm bẩm đọc thần chú. Bùm tiếng, đám khói xuất . Từ trong đám khói lão già bước ra, đầu quấn khăn, quanh thân choàng chiếc khăn tắm trông rất chi xì tin. Đó là Quỷ Câu Hồn. - Ây da, bà nải nải à. làm ơn lần sau gọi tôi phone cho tôi trước được ? Lần nào cũng vậy, lúc vệ sinh, lúc tắm, bực mình nhất là lúc í í é é với bà xã…. - Hề hề, xin lỗi, ta lại đánh rơi mất số phone của ông rồi. Quỷ Câu Hồn, tôi muốn nhờ ông việc. - Việc gì thế? - Ông hãy xin lão bà của ông cho tôi ít canh được ? Tôi muốn quên mọi chuyện ở đây. - muốn quên? Lạc Hy, suy nghĩ lại . giờ mang thai được hơn tháng rồi, bỏ sau này đứa trẻ đó thế nào? Lạc Hy giật mình. Nàng mang thai? Thảo nào lại thấy kén ăn, cơ thể mệt mỏi đến vậy. Thế nhưng nghĩ đến con chào đời cha nhận mặt, nàng càng đau lòng hơn. - Tôi quyết định rồi, xin ông thành toàn. - Vậy chờ tôi lát..( quỷ câu hồn biến lát rồi quay trở về, tay cầm cái lọ sứ màu xanh ngọc). Đây là Mạnh Bà canh. Khi uống nó vào, mọi chuyện sau khi đến đây quên hết, bắt đầu lại từ đầu. Hãy nhớ vào đêm trăng tròn hãy uống, nó ảnh hưởng đến hài tử của . - Ân, cảm ơn ông.( đón lấy lọ sứ, quỷ câu hồn cũng biến mất). - Tỷ tỷ, muội chuẩn bị xong rồi. - Ân. Lạc Hy quay trở lại bàn, nàng viết phong thư, đồng thời lấy con dao. Xoẹt… mái tóc dài qua đầu gối của nàng giờ chỉ còn tới ngang hông. Ở đất nước này, khi con muốn đoạn tuyệt ân tình với người của họ, họ cắt lọn tóc, trao cho người ấy. Lạc Hy suy nghĩ gì, cắt nguyên cả mớ tóc dày. Hoa Nhi nhìn thấy thế khỏi cảm thán. Hoàng thượng ơi hoàng thượng, người làm tỷ tỷ thống hận người. Lạc Hy buộc mớ tóc để lên phong thư, lấy chiếc hộp nhạc tặng nàng để bên cạnh. Đoạn nàng vung tay. Người trong Dao Trì cung đều lăn ra ngủ. - Hoa Nhi, chúng ta . Trong khi đó, ở ngự thư phòng, thân ảnh vẫn biết chuyện gì, vẫn nhàn nhã uống trà. thân ảnh màu đỏ xà xuống. - Hoàng thượng, bọn chúng bắt đầu hành động rồi. - Tốt, chúng ta xem kịch hay thôi. Ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, Thiên Lãnh nhanh chóng sải bước về phía Lan Cung.
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 44: Chân tướng. Lan cung… - Lan phi nương nương, ngươi ngàn lần cũng đừng trách ta. Ta cũng vì bất đắc dĩ thôi. Ai kêu người khi giữa đường nhảy ra cản trở việc tốt của chúng ta. Chỉ cần ngươi chết, khi Huyền Nhi sinh, con của chúng ta được làm thái tử, sau này có thể kế ngôi a. - ra là vậy sao? ( người con lúc nãy còn sợ hãi nép vào góc tường, run như cầy sấy thoát cái biến đổi, đứng thẳng dậy nhìn bằng đôi mắt quật cường, cùng nụ cười khinh bỉ). kinh ngạc thôi. Đột nhiên đằng sau truyền lại tiếng vỗ tay… - Hồng Mộc khá lắm, uổng là nương tử của đội trưởng đội ám vệ. - Hoàng thượng quá khen. Hắc y nhân kia hoảng hồn. Hoàng thượng đến từ khi nào, phía sau là Huyền phi cùng Tú phi bị người ta áp giải đến. “Lan phi” lúc này cởi bỏ bộ quần áo sang trọng mặc lộ ra chiếc áo màu hồng. Nàng ta quay mặt vào trong tháo bỏ lớp mặt nạ da người rồi đeo chiếc mặt nạ sắt lên sau đó quay lại nhìn , lạnh lùng. - Thế nào? Bất ngờ sao? Yến Thống lĩnh? - Hoàng thượng, ta đúng có ngờ được. rồi tháo bỏ khăn bịt mặt. Chính là Yến Lâm, thống lĩnh Cẩm y vệ hoàng cung. - Ngươi che dấu cũng kĩ, làm trẫm vất vả quá à nha. - Hư, hoàng thượng, nếu bắt được rồi cần gì phải phí lời. - Khá khen cho ngươi, có điều ta muốn biết nhiều hơn. Huyền phi, đứa con trong bụng nàng là của . - Phải/ phải. - Yến Lâm, đến nước này rồi đằng nào cũng vậy. Chúng ta hãy thừa nhận . nếu được sống cùng ngươi, ta thà chết theo ngươi… - Huyền nhi. - Đủ, dẹp cái màn này . Trả lời trẫm, phải hay phải? - Đúng, đứa bé này chính là con của ta cùng Huyền Nhi. Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, thế nhưng Lan đại nhân lại tham phú vinh hoa, đem nàng ép gả hoàng cung, ta liều mình gia nhập cẩm y vệ, phấn đấu đến ngày hôm nay, tất cả là muốn ở cùng nàng. Chúng ta cũng muốn tham gia vào tranh đấu chốn cung đình này, nhưng chuyện của chúng ta lại bị Tú phi phát , buộc phải nhập cuộc. - Được, rất thẳng thắn. Còn nàng sao, Tú phi? - Ô ô hoàng thượng ( quỳ cái rầm). Thần thiếp hoàn toàn biết gì hết a. là bọn họ… ( chỉ Huyền phi) bọn họ ép buộc thần thiếp. ô ô ô… - Ép buộc? ( Huyền phi nhìn nàng ta khinh bỉ) Hư, vậy ngươi coi, ngươi xúi giục Huỳnh phi bỏ độc vào trà hại hoàng hậu, cùng Lưu phi cũng là bị ép buộc , hay là thuê sát thủ cho Lưu phi chẳng hạn, hoặc là giúp hoàng hậu cùng Dương tướng quân mang tội thông dâm chẳng hạn… - Tất cả là do các người ép ta, do các người…. - Câm mồm hết cho trẫm. Giỏi lắm, dám ở sau lưng trẫm thông dâm, vu hại hoàng hậu. Gan của các ngươi cũng lớn . Người đâu? Đem Tú phi đến pháp trường, giảo hình. Trương đại học sĩ vì có cống hiến cho triều đình nên giáng quan 3 cấp, cắt bổng lộc 2 năm. Lôi . - Hoàng thượng tha mạng… ô ô ô… hoàng thượng tha mạng…. - Yến Lâm, Huyền phi phạm tội thông dâm, câu kết với Tú phi mưu hại hoàng hậu. Niệm tình Yến Lâm ngươi từng liều mạng cứu trẫm, hơn nữa trẫm cũng bao giờ giết tiểu hài tử. Trẫm xá cho hai ngươi tội chết. Tuy nhiên, các ngươi phải chịu bị thích chữ vào mặt, phế bỏ võ công, đuổi ra khỏi Linh Quốc, từ nay còn là người dân Linh Quốc nữa. - …( sững sờ hồi lâu)… Xin hoàng thượng ban cho chúng thần được chết. Làm dân Linh Quốc mà bị trục xuất khỏi quốc gia, điều này còn nhục nhã đau đớn hơn cả chết. - Vậy hài tử của các ngươi sao? Hãy nghĩ cho nó. - ( im lặng nhìn nhau, cuối cùng cũng dập đầu lậy) tạ hoàng thượng khai ân… - Đưa bọn họ . Bọn họ bị đưa rồi, tảng đá trong lòng giờ mới rơi xuống. để chuyện tương tự thế này xảy ra nữa. - Truyền lệnh của trẫm, từ ngày mai xoá bỏ hậu cung. Những nữ nhân trong cung được cấp khoản tiền rồi đưa họ về nhà. Sau này có chuyện tuyển tú nữ nữa, cũng có phi tần, chỉ có duy nhất hoàng hậu. Y lệnh. - Chúng thần tuân chỉ. Thiên Lãnh tung tăng về phía Dao Trì cung. Lạc Hy, lời hứa với nàng ta rốt cục làm được rồi. Thế nhưng đâu có ngờ…. - Các ngươi, này tỉnh, tỉnh hết cho trẫm…( tức giận đạp lực) - Ư hoàng… hoàng thượng… - Sao lại thế này? Hoàng hậu đâu? - Hoàng hậu? bẩm hoàng thượng chúng thần… chúng thần biết… - Khốn kiếp. lao thẳng vào trong phòng tìm kiếm. Nàng ở đây. chạy khắp đào viên, hoa viên rồi liên trì đều có. tìm tất cả các phòng, đều có nàng. Trong thư phòng của nàng, tim thấy nắm tóc cùng bức thư. Đọc thư xong, mặt mày xám ngoét… - … Hy nhi, nàng hiểu lầm ta rồi…. Chương 45: Hạ Quốc. - Hy nhi, con thế nào rồi, có sao ? - có phụ thân, con chỉ hơi choáng váng. - Chủ nhân, người mang thai, pháp lực tạm thời nên hạn chế sử dụng nếu nhanh chóng kiệt sức. Chuyện dịch chuyển để cho ta cùng Yên Phong làm được rồi. - Vậy vất vả cho các người rồi. Vù vù, tiếng gió lướt qua nhanh rồi chút lại im bặt. Bọn họ đặt chân lên biên thổ Hạ Quốc. Từ nơi này đến kinh đô Hạ Quốc phải mất ngày nữa. Bọn họ đành ngủ tạm trong rừng. Hoa Nhi bẻ cành cây bện thành chiếc giường lá lớn, Lạc Lạc hoá phép, chiếc giường biến thành chiếc giường nệm lông cáo trắng tinh. Các nàng đỡ Lạc Hy cùng Tiêu lão gia nằm xuống nghỉ ngơi trước. Yên Phong bắt được mấy con gà rừng, bắt đầu nổi lửa nướng. - Hy nhi, đến Hạ Quốc chúng ta ở đâu, rồi sống kiểu gì? - Phụ thân, người yên tâm. Lúc trước con với Hoa Nhi có dạo qua Hạ quốc. Lúc đó có người rao bán căn biệt viện giá khá rẻ nên con mua lại hơn nữa con còn thu phục được thụ ngàn năm, nó giúp chúng ta che dấu tung tích. - Con cha càng ngày càng lợi hại a. Vậy con có thể biến ra nhiều tiền ? - Cha, đồng tiền là phù du, phải là vĩnh cửu. Con thể dùng pháp thuật để biến ra tiền vì như thế phạm luật trời. Con có dành dụm được ít tiền, đủ để chúng ta sống thời gian dài. Đợi thời gian, chúng ta nghĩ cách khác. - ừm, vậy cũng được a. - Chủ nhân, thức ăn chín rồi. Bọn họ cùng nhau ăn thịt, xong rồi ai náy đều tìm chỗ nằm giường lông cáo đánh cách ngon lành. Trong khi đó… - Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức gì. - Khốn kiếp, vô dụng. Nàng nhất định chưa có xa đâu ( nhầm rồi bố ạ), nhanh tìm . Dù phải xới hết đất ở Linh quốc này cũng phải tìm cho ra nàng. - ( rồi phi thân mất). - Hy nhi à Hy nhi, nàng tuyệt đối đừng có làm . cần rời bỏ ta, ta cầu xin nàng… “ Nhất dạ phu thê bách dạ ân là điều ta rất từng coi trọng. Vương Thiên Lãnh, ngươi tuân thủ ước định giữa chúng ta, tin tưởng của ta đối với ngươi tới đây là con số . Tam tòng tứ đức ta đưa ra, người điều nào cũng phạm phải. Nay ta chính thức hưu bỏ ngươi, từ nay Tiêu Lạc Hy và Vương Thiên Lãnh ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời mong muốn gặp lại. Nắm tóc này là bằng chứng cho những lời ta . Vĩnh biệt ”. ( nước mắt rơi xuống) Ở trong rừng, Lạc Hy cũng ngủ được. Nàng ngước mắt lên nhìn ánh trăng sắp tròn đầy qua từng kẽ lá. Chỉ còn 2 ngày nữa là ngày trăng tròn, nàng vĩnh viễn quên . Sang hôm sau, Lạc Lạc thu hồi lại giường, bọn họ lại tiếp tục lên đường kinh đô Hạ Quốc, Hạ Châu. Dừng trước biệt viện, Lạc Hy biến đổi chút rôi mọi người cùng nhau bước vào. Nàng đặt tên phủ đệ này là Tiêu phủ. Cây tinh thấy nàng trở lại sau gần hai năm vui lắm. biến thành tiểu hài tử 5, 6 tuổi chạy ra nhảy tung tăng dưới chân Lạc Hy. - Tiểu tử, chủ nhân ta có tiểu hài tử, người đừng có xô đẩy. ( Lạc Lạc cú đầu tiểu ). - Aai nha, ngươi cùng lắm là tu hành hơn ta có mấy chục năm thôi, làm gì mà ra vẻ lớn hơn ta vây? ( bất bình) - Ây nhô, ta mới tu hành hơn ngươi có mấy chục năm thôi, nhưng mà ta lớn thế này, còn ngươi thế này. mất mặt. - Ngươi… xú nữ nhân. - Cái gì, tiểu thụ chết tiệt, ngươi có tin ta đem ngươi đốt thành than ? - Ô ô chủ nhân, Lạc Lạc tỷ bắt nạt ta ( kéo áo Lạc Hy nũng nịu). - Được rồi, Dung Mệnh ngoan. Chuẩn bị các thứ , chúng ta đường cũng khá mệt rồi. Tối nay ta viết kịch bản, các ngươi hãy theo đo mà làm. Dung Mệnh, ngươi dùng mị tâm thuật để tạo cho ta thân phận như những gì ta viết. chưa? - Vâng, nhưng mà chủ nhân, sao phải làm thế a… - Từ từ rồi ngươi hiểu. thôi vào trong nhà . Tối hôm đó, Lạc Hy ngồi trước thư án viết sẵn kịch bản, để đến khi nàng quên hết mọi chuyện, Hoa Nhi căn cứ vào đó để tạo cho nàng quá khứ mới, tương lai mới. Hoa Nhi đón lấy tờ giấy từ tay Lạc Hy, đọc xong, nàng hơi nhíu mày.. - Tỷ tỷ, sao lại phải như thế này? - HN, đêm mai ta uống vong tình thuỷ, sáng hôm sau quên hết tất cả mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu. Ta muốn biết ta và còn có ân tình cũng muốn con ta mang tiếng là con hoang. Muội hiểu ? - Muội hiểu rồi, sáng mai muội đem nó đưa cho tất cả mọi người. - ừm. ngủ … Sáng hôm sau, mọi người được HN phổ biến mọi chuyện. Tất cả đều thở dài, nhưng vẫn y lệnh mà theo. Dung Mệnh hoá thành cây cổ thụ lớn, có những chiếc lá dài thon thon như lá liễu, tán rộng, lại có những bông hoa trắng tí ti kết thành chùm. Tán cây bắt đầu rung nhé, những bông hoa lập tức rời cành, theo luồng gió mang theo mùi hương thơm nhè bay khắp kinh thành Hạ Quốc. Người dân ở đây lập tức có đoạn kí ức về người. Tiểu thư của Tiêu phủ, Tiêu Lạc Hy. Mặt trăng lên cao, tròn trịa đáng nhưng đối với Lạc Hy, trăng đêm nay buồn. Buồn vì nó sắp mang theo đoạn ký ức của nàng xa. Chiếc bình sứ được mở nắp, mùi hắc bay ra. Nàng hơi nhíu mày, đoạn đưa nó kề lên môi. Mọi người nhìn hành động của nàng, tim ngừng đập, chua xót. Nàng gục dần, gục dần, sâu vào giấc ngủ. Chiếc bình màu xanh ngọc tay nàng nhàng trượt xuống, lăn tròn rồi rơi xuống nước, đem theo hoài niệm,kí ức cũng như khát vọng tình của nàng với Thiên Lãnh chìm xuống đáy. Cuộc đời nàng bất đầu từ mai bước sang kỷ nguyên mới…
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 46: Ta là ai? - Ui da, sao mà mỏi quá vậy nè? - Tỷ tỷ người tỉnh? - ( nhìn nhìn) Ngươi là ai? - Ô ô tỷ tỷ ( giả vờ bù lu bù loa lên), tỷ nhớ muội sao. Muội là Hoa Nhi là nghĩa muội của tỷ đây mà. Có phải tỷ vì bi thương quá mà hỏng đầu rồi . ( Hoa Nhi nội tâm: *tặc lưỡi* Phải công nhận là ta đóng kịch giỏi, ta phục ta quá, há há há). - Hoa Nhi? Vậy đây là đâu? Ta là ai? Thực xin lỗi ta nhớ gì cả. - Tỷ tỷ, hầy…. tỷ tỷ đáng thương. Bị người ta đày đoạ thành ra thế này rồi. - Rốt cuộc là thế nào, mau cho ta biết. - Tỷ tỷ, người tên Tiêu Lạc Hy, con của cố tướng quân Linh Quốc. nương của người mất từ khi người còn . Người lớn lên xinh đẹp, gặp gỡ Cảnh gia Cảnh Lãnh Thiên, là người thừa kế gia sản của nhà họ Cảnh. Hai người vừa gặp , nên nghĩa vợ chồng. Nhưng đột nhiên tỷ phu bị người ta độc chết, nhị đệ của nhân cơ hội muốn chiếm đoạt gia sản liền đổ tội cho tỷ tỷ mưu sát chồng. Nghĩa phụ vì thương tỷ tỷ nên cứu tỷ chạy trốn khỏi Linh Quốc. chúng ta ở Kinh thành Hạ quốc. Lại , tỷ tỷ từ lúc mãn tang tỷ phu đến giờ, lại bị Cảnh Hạo đó vu hại, liền mê man đến giờ mới tỉnh. Hức hức hức. Chắc chắn tên Cảnh Hạo đó sát hại tỷ phu a. Chỉ tội nghiệp tỷ tỷ, bây giờ còn đường trở về, hơn nữa đại phu cũng cho biết, tỷ hoài thai đứa của Thiên ca a. - Cái gì? Ta có thai????? ( rồi rồi, xong. Đời chưa có đàn ông chạm qua mà đùng cái có thai). - Vâng, đứa được hơn tháng rồi. Tỷ tỷ, chúng ta nhất thiết phải giữ đứa lại, tỷ còn trẻ, cuộc đời còn dài…. - Tướng công ta có thương ta ? ( để Hoa Nhi hết) - Có, rất . Mặc dù có lúc rất bá đạo và lạnh lùng nhưng tình cảm tỷ phu đối với tỷ, Hoa Nhi có thể khẳng định. ( cái này có trong kịch bản, ta đành ). - Vậy vì sao phải bỏ đứa ? Nó là cốt nhục của ta a. ( dù ta có nhiều tình cảm lắm). - Nhưng mà nhà họ Cảnh đối với tỷ… - Được rồi Hoa Nhi. đến chuyện này nữa. Ta đói, ta rất muốn ăn gì đó. - Vậy tỷ đợi muội chút. - ừm. Hoa Nhi rồi, Lạc Hy nhìn dáo dác xung quanh hồi, rồi thò tay lên đầu giường tìm kiếm. A, thấy rồi. Bí kíp võ công cùng tiên pháp. Ý, sao thấy tiên đan. Cái lão Diêm Vương này lại lừa tềnh mình rồi. ràng là phải xuyên vào người có quyền thế, xinh đẹp, thế mà giờ lại thành quả phụ tứ cố vô thân, còn gương mặt chả biết thế nào. Nghĩ vậy, nàng liền mò xuống giường đến bên bàn trang điểm nhìn vào gương đồng. 1s… 2s… 3s… TRỜI ĐẤT ƠI…. TIÊN NỮ ( con tưởng mẹ la quỷ). thể tin được, nàng đây sao. Đẹp cách mê người, lại còn có bông hoa sen đỏ như máu ở giữa trán nữa. Hoa Nhi bưng điểm tâm vào, thấy Lạc Hy đứng trước gương miệng há hốc, mắt mở trừng trừng, khỏi sợ hãi. - Tỷ tỷ ( lay lay) Tỷ làm sao vậy? tỷ bị thương ở đâu? Bị đau chỗ nào? - Hoa Nhi ( lắc lắc, chỉ vào trong gương) đây là ta à? Đây là ta??? - Vâng, là tỷ là ai? - là ta… là ta…. Há há há, sao ta đẹp quá vậy trời, ha ha ha… ( Lão Diêm Vương này coi như làm được việc có ý nghĩa). - …. ( sốc nặng) Tỷ tỷ, chưa bao giờ tỷ phản ứng như vậy a. ( kế cả lần mất trí nhớ trước). - Hờ hờ, tại… tại ta thấy vui quá đấy mờ. ( cười ngượng ngùng). - Hầy, lần mất trí nhớ này tỷ khác lạ (lẩm bẩm). – hả? – ha ha, gì, gì, tỷ khác với trước a. thôi mau ăn thức ăn nguội rồi. - ừm… Oa, on oá…. - …. Hoàng cung Linh Quốc…. - Vẫn chưa thấy sao? - Bẩm chưa có ạ… - Nàng rốt cuộc ở đâu? ( ôm trán) - Hoàng thượng, có khi nào hoàng hậu tới nước khác ? - Nước khác? ( nghĩ nghĩ) đúng rồi, sao trẫm nghĩ ra chứ? ( vỗ trán cái đét). Mau mau, phân phó người tới các quốc gia khác tìm kiếm tung tích của nàng, bắt đầu từ Phong Quốc trước. Phong Quốc gần với chúng ta nhất. Nhanh lên. ( bối rối) - Vâng. ( phi thân mất)… - Bé con, bé con, đừng chơi trò đó với ta nữa được ? ta chán trò trốn tìm của nàng rồi. đừng trốn nữa, về với ta … Hạ Quốc - Tiêu phủ… - Tỷ tỷ, đây là phụ thân của người, Tiêu Thượng Bình tướng quân. - Phụ thân… - Hy nhi ngoan, lại đây cha ngắm nào. ( vuốt tóc). Số con tôi khổ ( nước mắt lưng tròng). ( hầy, sao ta phục ta quá) - Cha, cha đừng khóc, nam nhân nước mắt quý hơn châu ngọc. thể tuỳ tiện rơi a. ( lau nước mắt cho cha, trong lòng cảm động) - Tỷ tỷ, đây là Lạc Lạc, đây là Yên Phong, đều là Linh Hồ ngàn năm, mà tỷ phu tặng cho người a - Chào hai người… - Chủ nhân… ( bụp tiếng, hoá thành 2 con cáo cực kỳ đáng , dụi dụi mặt vào bụng Lạc Hy). - Oa, dễ thương quá mất. Còn tiểu huynh đệ xinh đẹp này là ai a? - Chủ nhân, ta là cây tinh ngàn năm chủ nhân thu phục được, người gọi ta là Dung Mệnh. ( chết, thằng này hớ rồi). - Cây tinh? Thu phục??? - À, hà, à… tỷ tỷ, ngày trước tỷ phu có dạy tỷ vài chiêu pháp bắt , nên tỷ thu phục được nó… ( HN nội tâm : thằng đần, tý ta chẻ ngươi làm củi đun). - Vậy sao? Ta biết pháp thuật?? - Dạ chút chút…. - Oa, tuyệt. ( nguyên lai trong cơ thể này có sẵn pháp lực, thảo nào tìm thấy tiên đan). - Tỷ tỷ, người cũng mệt rồi. Đại phu , cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt cho hài tử trong bụng người. - ừm. nhưng mà chỉ có bấy nhiêu người thôi sao? còn ai nữa à? - Dạ . tỷ tỷ nghĩ coi, Hoa Nhi nấu nướng, mấy người kia dọn dẹp, cần gì phải thuê người a. Chúng ta chỉ đủ kinh phí trong khoảng vài tháng nữa thôi. Còn phải tìm biện pháp khác. - Vậy sao? Vậy sáng mai chúng ta kiếm xem có việc gì có thể kiếm tiền . Giờ ta ngủ cái . Lạc Hy rồi, mọi người nhìn nhau thở dài. Cuối cùng cũng diễn xong. Sắp tới chỉ cần khéo léo để lộ sơ hở là được rồi. Bàn bạc xong, ai trở về phòng người nấy, ngủ giấc sâu để ngày mai bắt đầu lại từ đầu… Chương 47: Mỹ Nhân Y Cục. - Oa, Hoa Nhi, Hoa Nhi, ngươi xem đó là cái gì a? ngộ ghê. - Là tò he, tỷ tỷ ( thở dài ngao ngán). Hầy, mới sáng sớm nay tỷ tỷ khua nồi khua chảo dựng mọi người dậy. là cái gì mà “khảo sát thị trường”, “ tìm ý tưởng kinh doanh”, “ xác đinh khách hàng mục tiêu:,… túm lại là mọi người chả ai hiểu là gì, chỉ nghe tỷ tỷ giải thích là kiếm tiền. Nàng, Lạc Lạc, Yên Phong tò tò theo tỷ tỷ, thế nhưng kiếm tiền chả thấy đâu chỉ thấy nàng ta hết chạy sang quán nọ lại xà vào quán kia, thấy gì lạ cũng hỏi thấy gì hay cũng mua. Nhìn Yên Phong khệ nệ bưng đống đồ cao quá đầu, Hoa Nhi cùng Lạc Lạc lắc đầu, cùng chung nhau suy nghĩ : “ Chỉ sợ tiền còn chưa kiếm được, hết vốn rồi”. - A, kẹo hồ lô. Hoa Nhi, ta muốn ăn kẹo hồ lô. Lão bá, lão bá, kẹo này bao nhiêu tiền xâu? - nương, 2 văn tiền xâu a. - 1, 2, 3,… 10. Còn mười xâu, ta lấy tất. Tiền của ông đây. - Cảm ơn nương, kẹo của . - Cảm ơn. Nè, Hoa Nhi cho muội, Lạc Lạc ngươi cũng cầm lấy này, Yên Phong, à quên, ngươi làm gì có tay mà cầm. Xâu này ta ăn. Mau thôi. - Chủ nhân công bằng à, sao lại bắt ta mang nhiều đồ như vậy, lại còn cho ta… ui da… “Rầm” tiếng, chỉ thấy Yên Phong nằm lên người, môi đối môi, mắt đối mắt, còn đồ đạc bay tung toé mỗi chỗ nơi. Tệ hơn, người kia lại là… nam nhân a. Cả hai chỉ kịp hét lên rồi đẩy nhau ngồi dậy. Đúng lúc đó cái hũ nước mắm Lạc Hy mua về dự phòng từ đâu bay tới làm đến ào tiếng, nguyên bộ y phục của tên kia hứng trọn, bây giờ toả ra mùi rất chi là “ thơm”. Toàn bộ người ở đó chết trân, nhìn đám người trung tâm bao gồm Yên Phong ói muốn bất tỉnh, tên kia sững sờ nhìn bộ quần áo của mình, Hoa Nhi sót của, Lạc Lạc cười đến sống dở chết dở, còn Lạc Hy khỏi phải , nàng ngắm giai đẹp a. Từ lúc mở mắt đến bây giờ, ngoại trừ Yên Phong, nàng chưa thấy nam nhân nào soái đến vậy a. Gương mặt sáng sủa, cặp mày phượng hơi hếch lên, đôi mắt màu biển rất đẹp, sống mũi thẳng cương nghị, môi đỏ,… tóm gọn lại câu là cực kỳ soái a. Ta phải tranh thủ mới được, há há. Nàng định thực kế hoạch tán giai của mình … - Vương gia, vương gia, ngài có sao ? Vương gia? Các nàng xám mặt. Chết rồi, xong rồi, tiêu rồi. Đụng ai đụng đụng trúng hoàng thân quốc thích. Hầy, làm sao đây, phải vận dụng chỉ số IQ quèn của mình mới được. Nghĩ vậy, Lạc Hy vỗ vỗ cái trán, trong khi nàng còn nghĩ cách tên kia kịp phục hồi tinh thần, nổi đoá lên… - Khốn kiếp, các ngươi dám đụng bổn vương, làm hỏng cả chiếc áo hoàng huynh vừa mới tặng, lại còn dám… ( đinh cường hôn ta, lại nuốt trở vào) Làm bẽ mặt ta trước bàn dân thiên hạ. Người đâu, bắt chúng nhốt vào thiên lao cho bổn vương. - Khoan… ( Lạc Hy giơ tay lên trông rất ra dáng nữ hiệp). Vị vương gia này, chúng ta chỉ là vô tình, phải cố ý, có chuyện gì từ từ thương lượng a. xong, Lạc Hy quên khuyến mãi thêm nụ cười làm người nào đó tim lỗi mất nhịp. chỉ , mà mọi người ở đó đều ngất ngây. Nàng là ai a? Lại dám chuyện với Tam vương gia như vậy a? Nàng cũng xinh đẹp a, đôi mắt hạnh to tròn trong suốt giấu nổi nét ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt thanh tú, mi dài cong vút, mày lá liễu, mũi dọc dừa, môi đào hồng hồng, da dẻ mịn màng, hồng hào tự nhiên, trán còn có bông sen đỏ tiêm diễm,… chung là đẹp chưa từng thấy đời. nhìn nàng chớp mắt. Tên cận vệ bị chấn động hồi lâu, rồi bỗng nhiên sực tỉnh, quát lớn phá tan giác mộng của mọi người: - Thương lượng cái gì mà thương lượng. Các ngươi xem các ngươi biến Tam vương gia thành dạng gì rồi. Lôi thôi lếch thếch. Ngươi có biết bộ trang phục này đáng giá vạn lượng hoàng kim hả? - Ây da, nương này con cái nhà ai đây, khổ rồi, kiểu này lại bị tống giam mất thôi… ( rì rầm, rì rầm). - ( Lạc Hy vẫn tĩnh bơ) Vạn lượng hoàng kim? Làm gì mà đắt thế, chất vải cũng có tốt hơn chút, kiểu cách cũng có gì đặc biệt a. Miệng nàng , tay nàng sờ tới sờ lui người Tam vương gia kia “ đánh giá chất lượng” trang phục. Toàn bộ người ở đó chết sững, Hoa Nhi biết lăn ra đất bất tỉnh từ lúc nào, Lạc Lạc đỏ chin mặt, Yên Phong bỉu bỉu môi khinh bỉ. Trời đất ơi, nàng làm cái gì a, ngang nhiên người sờ tới sờ lui, có tý phong phạm của đại tiểu thư tý nào hết. Tam vương gia kia mặt mũi đỏ lừ, bị nàng sờ tới sờ lui, nơi nào đó bắt đầu ngọ nguậy, nếu để nàng “ kiểm tra” thêm lúc nữa, chắc chỉ còn nước tìm cái hố để chui xuống mất. hất tay nàng ra, giọng điệu có chút mất tự nhiên: - Ngươi…. Nữ nhân này, ngươi muốn làm cái gì? - Ta chỉ muốn kiểm tra “ hàng họ” của ngươi thôi. Ta thấy nó rất bình thường, làm gì có cái giá vạn lượng hoàng kim. Các ngươi chỉ giỏi bịa đặt. - Ngươi dám chúng ta bịa đặt. ( tên gia nhân bức xúc) cho ngươi hay, đây là tặng phẩm của Phong quốc, hoàng thượng đặc cách ban tặng cho Vương gia nhà chúng ta, cả đất nước này tìm ra chiếc áo thứ hai đâu. - Làm gì đến mức ấy a. - nương ( lão nhân lên tiếng), chiếc áo đó của Tam vương gia là hàng thượng đẳng đó. Có lẽ nương biết, đất nước của chúng ta khí hậu khắc nghiệt, trồng nổi sợi bông, nên vải vóc đều phải nhập từ Phong quốc hoặc Linh quốc về, hơn nữa phải mất vài tháng trời, mới nhập được có chút ít a. Ở đây cũng có mấy người có thể may được chiếc áo như vậy đâu. - như vậy sao? Cái nơi này kỳ quặc a. Tam vương gia, ta có thể được biết danh xưng của ngài ? - To gan, ngươi…. - Ta tên Hạ Cảnh Thiên. - Hạ Cảnh Thiên? Tên ngươi với tên tướng công ta khác nhau chỉ có chữ a. tên Cảnh Lãnh Thiên. - Tướng công? nương có tướng công rồi. ( tròng lòng có chút mất mát). - Phải, nhưng tướng công ta mệnh yểu, sớm qua đời rồi. Cảnh Thiên, cái này cho ngươi ( xuất ra thẻ bài mà vừa nãy nàng nhanh tay biến hoá ra) - Ai cho phép ngươi gọi tên của vương gia, cái thẻ bài này của ngươi có giá trị bằng chiếc áo của vương gia sao? - Ta là lấy thẻ bài đền cho các ngươi sao? ( tức giận) Đây là thẻ bài chứng thân, ba ngày sau các ngươi hãy đến Tiêu phủ ở Tây thành. Ta những đền cho ngươi chiếc áo đẹp hơn, mà còn tăng ngươi thêm vài cái nữa. Ngươi đồng ý, hay đồng ý? - Mỹ Nhân Y Cục? cái tên này lạ, ta chưa hề nghe qua. - Thế nào? tin? - phải, ta tin. Ba ngày sau nhất định ta đến. nương, xin hỏi quý danh… - Tiêu phủ Tiêu Lạc Hy. Vậy ta xin cáo từ. Hoa Nhi, Lạc Lạc, Yên Phong, chúng ta . rồi phất áo rời , gương mặt tươi cười lúc nãy còn nữa, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng như băng tuyết, khiến người ta rét run. - Ồ, ra đó là Tiêu tiểu thư của Tiêu phủ. Nghe khi họ đến đây, nàng ta bị bệnh hôn mê tỉnh, ngờ được hôm nay lại gặp được ở đây. là người đúng như trong huyền thoại a, vừa đẹp lại vừa thông minh sắc xảo… Đám đông vừa xì xào vừa tản dần ra, Hạ Cảnh Thiên vẫn chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lạc Hy. Người con này, có sức hút rất kì lạ a. cưỡng nổi ý niệm muốn có được nàng. Mỹ Nhân Y Cục? Nàng rốt cuộc làm thế nào đây? mong muốn thời gian 3 ngày qua nhanh…