HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 28: Làm nữ nhân khó. Ba ngày sau, tại đại sảnh Nguyệt Viên, có 6 nam nhân cùng 2 Tuyết Linh Hồ ngồi đối diện… nhìn nhau. Lạc Hy vẫn màu tóc trắng đẹp tựa tiên nhân, Hoa Nhi trở thành Hoa Vô Khuyết, Tú Bình nhất định chịu thua kém Lạc Hy, cũng muốn là nam nhân tóc trắng, có ấn ký trán. Lạc Hy chiều ý Tú Bình biến cho nàng mái tóc trắng như ý, thân hình thon , có ấn ký hình giọt nước màu bạc trán,… chung là đẹp biết tả thế nào. Nhìn hai người có nét tựa tựa giống nhau, Lạc Hy cười đắc ý ra vẻ : chúng ta là huynh đệ ruột thịt. Ngũ công chúa Vương Tú Bình sau khi cải trang nam nhân, lấy tên Liêu Bình. - Ê ê , mấy người ăn mặc thế này là sao đây? ( Từ Trường Khanh) - Hôm nay các người có mặt ở đây, ta cũng ra điều kiện của mình. Từ hôm nay, chúng ta là nam nhân, các ngươi là nữ nhân, chúng ta là phu quân, các ngươi là nương tử trong vòng nửa tháng. Đây là nữ phục, trang sức cùng son phấn. Các ngươi hãy mau hoá trang . Ta co thời gian đợi, nếu để ta đổi ý … ( nhìn bằng ánh mắt lạnh băng) - … ( tên nào dám gì) Trong phòng giờ chỉ còn lại Vương Thiên Lãnh, Lưu Thần, Từ Trường Khanh… - Này 2 người cái này dùng để làm gì? ( cầm cái độn ngực cùng áo lót của nữ nhân đại giơ lên) - Ta Nhị vương gia, ngươi chưa động qua nữ nhân cũng phải biết phần trước của họ lớn hơn chúng ta chứ. Cái này chắc để giả làm ngực rồi. ( Từ Trường Khanh) - Vậy mặc thế nào? (Lưu Thần) – Ta cũng biết. - Mặc như ta đây này. ( Vương Thiên Lãnh mặc quần nữ nhân, Mặc áo ngực giống như vũ công Ha-oai, nhìn bây giờ bựa tả nổi, LT và TTK thi nhau ói) - Quần áo nữ nhân sao mà phức tạp quá . Nè, phấn son này dùng như thế nào? (LT) - cứ chát lên thôi (VTL) - ừ…. - Á, quỷ yyyyy. Lưu Thần, ngươi vẽ cái gì đây???? - ngươi bảo ta cứ thế chát lên mà. - Hầy, có khi phải gọi các nàng vào giúp thôi. (TTK) Hoa Nhi à, hì hì, Hoa Nhi, ngươi giúp chúng ta làm tóc với trang điểm được ( thò đầu ra gọi Hoa Nhi). - Ây da, các người vô dụng quá . Nào xếp hàng ở đó . Đôi tay thoăn thoát của Hoa Nhi xoẹt qua xoẹt lại, chẳng mấy chốc trước mặt bọn họ ra 3 mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Phải công nhận, họ là nam nhân đẹp, làm nữ nhân còn đẹp hơn, nhất là Vương Thiên Lãnh, mị mị dễ dàng câu dẫn nam nhân a. - Oa, các ngươi đẹp quá ha. - Đúng vậy, nhưng mà Hoa Nhi à, nương tử của ta đâu ( Tú Bình lên tiếng) - Là cái tên mặc áo hồng kia kìa, tên mặc áo xanh là nương tử của ta, còn tên mặc áo đỏ là nương tử của đại ca. Hoàng đế Linh quốc Vương thiên Lãnh sau khi cãi trang nữ nhân, lấy tên Vương Lạc Hoa. Nhị vương gia Phong quốc Lưu Thần sau khi thành nữ nhân, lấy tên Lưu Trân Trân. Tướng quân hộ quốc Linh quốc Từ Trường Khanh khi làm nữ nhân, lấy tên Từ Ngọc Khanh. - Lạc Hy, công bằng, tại sao nương tử của ngươi lại đẹp quá vậy. Nhìn tên nương tử của ta , dù nam hay nữ đều giống ma hết. - Ê mèo hoang, ta cũng có tướng công như ngươi á. Tướng công người ta mạnh mẽ cao lớn, người nhìn ngươi xem, giống hệt con mèo hen. - Ngươi….. - Thôi đủ rồi, ba ngươi lại đây . ( nàng vung tay biến). Bây giờ các ngươi nhắn, gọn gàng, có giọng như nữ nhân.Ta đặt tên cho các ngươi : ngươi ( chỉ Vương Thiên Lãnh) tên Lạc Hoa, ngươi ( Từ Trường Khanh) tên Ngọc Khanh, ngươi ( Lưu Thần) tên Trân Trân. Nhớ chưa? ( Dạ chúng em nhớ rồi). Tốt, xuất phát thôi. Sáu người bọn họ ngồi ba con ngựa thong dong đường, Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân đều ngồi trước, được phu quân của họ ôm nhìn rất hạnh phúc, nhưng… - Ai nha, Lạc Hoa, nàng làm gì mà lâu quá vây? Tướng công đói quá rồi. ( Huyết Nguyệt lên tiếng) - Khụ… khụ… chút nữa thôi tướng công, thiếp… khụ… xong ngay đây. ( Lạc Hoa bây giờ mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bù rù, làm sao nhóm nổi đống củi để nướng thỏ). - Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhh, nước đâu rồi, làm gì mà lâu quá vậy? - Đây đây, tướng công, úi…( vấp phải váy) oa lại đổ nữa rồi. Tướng công, đợi chút thiếp lấy lại. - Trân Trân, ta sắp chết rét rồi. Cái áo rách có tý thôi mà nàng vá mãi xong thế hả??????????? - Dạ,dạ thiếp xong ngay đây, ái da ( lần thứ 15 kim đâm vào tay). - Lạc Hoaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhhhh - Trân Trânnnnnnnnnnnnnnnnn ….. Cứ như vậy đến khi trời sắp sáng, 3 người đẹp của chúng ta nằm phịch xuống cạnh nhau thở hổn hển. Nhìn tên nào tên ấy nhếch nhác tả nổi. Cả ba bây giờ đều nhất đồng quan điểm: Làm nữ nhân là khó a. Các nàng mới chợp mắt được chút … - Nương tử!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( cả 3 nàng đồng thanh) - Đến đây, đến đây.( Nháo nhào). - Chải tóc cho phu quân ( Huyết Nguyệt) - Thay áo cho phu quân ( Hoa Vô Khuyết) - Rửa mặt cho phu quân ( Liêu Bình) Nhanh lên nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn. - Dạ, tới ngay, tới ngay. (Vắt chân lên cổ.) - Tướng công, thiếp đến rồi.( Lạc Hoa). Xịt….. Huyết Nguyệt vừa mới ngủ dậy, áo quần còn xộc xệch tuột xuống lộ hẳn nửa người. Dù nàng bây giờ là nam nhân nhưng cơ thể nàng có sức quyến rũ kì lạ khiến cho kìm chế được phải xịt máu mũi. - Ai nha, nương tử. Nàng háo sắc nha. Ta mới có lộ có chút da thịt nàng như thế rồi, thế này làm sao ta dám bảo nàng thay áo cho ta đây. ( Tiến lại gần nâng cằm Lạc Hoa lên, híp híp mắt cười tà mị) ( tg: oa, tỷ cũng dê quá chứ . Huyết Nguyệt: ai kêu “nương tử” của ta lại dễ thương thế cơ chứ, hế hế hế) - Tướng… tướng công, thiếp… thiếp chải tóc cho chàng. ( cúi đầu e thẹn) (oạch, e thẹn?) - Ha ha ha, tiểu nương tử dễ thương ( nhéo nhéo má) Chương 29: Đừng coi thường nương tử của ta. Sau nửa canh giờ đoàn người bọn họ lại xuất phát. Hoa Vô Khuyết và Ngọc Khanh cười rất vui vẻ, còn Liêu Bình với Trân Trân thỉnh thoảng lại cãi nhau chí choé. Lạc Hoa thân tử y phiêu diêu, dịu dàng tựa vào ngực Huyết Nguyệt, gương luôn luôn cười rất hạnh phúc. - Nương tử. - Ân, tướng công. - Nàng ,nàng ở nơi đó có 3 ngàn giai lệ, ta đây có nên có thêm vài tiểu thiếp ? - được, tướng công. Thiếp về đuổi hết bọn họ . Chàng chỉ được phép có mình thiếp thôi.( ôm chặt lấy Huyết Nguyệt). - Vậy sao? Nàng có đuổi được ? Ta được biết nàng với Như Huyền đó có tiểu hài tử, bây giờ đến khi ta trở về có lẽ cũng sinh hạ được rồi đó. - , tướng công. Là ngoài ý muốn nha. Ta chỉ mình chàng thôi. Như Huyền đó xứng để ta . Nếu chàng thích, khi đứa bé ra đời ta lập tức đuổi kẻ đó . ( Trường Khanh thối, dám bán đứng ta). - Nàng muốn họ tình thâm chia lìa sao? Ta có thể chấp nhận kẻ đó ở nhà của chúng ta, có điều nếu nàng yên phận, ta rời , vĩnh viễn trở về bên nàng nữa. - Đừng nha, tướng công. có chuyện đó đâu. Ta đối tướng công nhất dạ chung tình. - Vậy sao? Nàng hãy nhớ lấy những gì nàng . Ta tin nàng nhưng nếu nàng dám lừa gạt ta, ta làm cho nàng …sống……bằng…chết..( cố ý rít mạnh câu cuối). - Ân. ( ôm chặt lấy như sợ Huyết Nguyệt rời ngay vậy). - Nè, 2 vợ chồng nhà kia ( Liêu Bình), chậm quá vậy? chúng ta sắp vào Lan Lăng thành rồi, nhanh tìm khách điếm để nghỉ ngơi . Mấy nay ngủ ngoài trời làm ta mệt mỏi quá rồi. - Ân. Sáu người, 2 hồ ngồi ngựa tiến vào thành trở thành tâm điểm của người dân ở đây. Họ chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy nha, như tiên giáng trần vậy. Mấy người đó dừng lại tai khách điếm sang trọng. - Tiểu nhị, cho ta bàn thức ăn cùng rượu sắp xếp cho ta 6 phòng thượng hạng. ( Huyết Nguyệt ném bạc lên bàn) - Dạ, xin lỗi khách quan, dạo này các tiểu điếm đều chật khách, chỗ chúng tôi cũng chỉ còn có 3 phòng hạng sang thôi. - Vậy dọn 3 phòng đó . Mau dọn thức ăn lên. - Vâng, khách quan mời ngồi dùng trà, thức ăn được mang lên. Bọn họ ngồi xuống chiếc bàn lớn, sạch . Bên cạnh có mấy tên đại hán cao to, râu ria xồm xoàm nhìn 3 mỹ nhân trong đám bọn họ nước dãi. nhịn nỗi nữa, bọn chúng cầm đao hung hổ dẫm chân lên bàn nơi Huyết Nguyệt ngồi… - Các ngươi, có biết bản đại gia ta là ai ? - biết, cũng cần biết. ( Hoa vô Khuyết) - Ai nha, tiểu tử, chúng ta chính là người của Vĩnh Sơn trang, là thiên hạ đế nhất trang. Đến hoàng đế cũng phải nể mặt chúng ta. ( nổ quá pa ơi) - Vậy sao, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. ( Liêu Bình, mặt vênh vênh) - Ẩy, 2 đệ, được vô lễ. ra các hạ là người của Vĩnh sơn trang nổi tiếng giang hồ. Hân hạnh, hân hạnh. Chẳng hay các vị có chuyện gì chỉ giáo. ( Huyết Nguyệt nho nhã ) - Coi như ngươi biết điều, ta thấy 3 mỹ nhân đây theo 3 tên thư sinh nhà ngươi là uổng nha. Chi bằng….( vuốt vuốt cằm rất đê tiện) - Ố ồ, ra các vị để ý nương tử của chúng ta sao? Nữ nhân như áo, bẩn lại thay. Ta tặng các nàng cho các vị… - Tướng công… ( Lạc Hoa uỷ khuất nhìn Huyết Nguyệt) - ( giơ tay lên ngăn lại) Có điều, ta chỉ làm thế khi mà các vị có thể chạm vào vạt áo của họ trong vòng nửa nén nhang, nếu chịu phạt. - Được, chúng ta chấp nhận. - Tiểu nhị, thắp hương lên. Tam vị nương tử ( quay sang 3 mỹ nhân cười xảo trá) chăm sóc các vị đại hán “tử tế” nha. - Dạ tướng công, chủ nhân… ( Hiểu ý, mỉm cười) - Huyết Nguyệt ( HVK và LB thầm)… - Yên tâm, ngồi xem kịch … ( nháy nháy mắt) - Ân. Lạc Hoa yểu điệu bước đến trước mặt tên kia, cười nham nhở, vừa định chạm vào nàng nàng vụt biến mắt, lại xuất phía sau . - Ây nha, vị huynh đài này, ta ở đây cơ mà. Hihihi ( che miệng cười duyên) - Ta đến đây ( chạy lại ôm) ( lại biến mất). Cứ thế các nàng vờn cho bọn chúng mệt bơ phờ mà chạm nỏi vào góc váy của các nàng. Nửa nén hương cháy hết, bọn chúng ngồi túm tụm chỗ thở hổn hển. - Các vị, nửa nén nhang cháy hết mà góc váy của các nàng, các ngươi cũng chạm được vậy phải tuân theo hiệp định ban đầu thôi. Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân, hầu hạ các vị đại gia đây . - Vâng. ( hùng hổ bước tới). Binh… binh… bốp… bốp… rầm… rầm… Mọi người nãy giờ đứng xem cũng kinh ngạc vô cùng. Họ là ba nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, những vờn bọn Vĩnh sơn trang mệt nhừ tử mà bây giờ còn đập họ trận người ra người, heo ra heo, thê thảm vô cùng. Lạc Hoa ném bọn chúng ra khỏi khách điếm, nhìn thành quả mình tạo ra, các nàng hất hất tóc. - Hứ, muốn chạm vào chúng ta, tu mười kiếp nữa . - Oa, nương tử của ta giỏi quá. ( HVK và Liêu Bình chạy ra ôm chầm lấy “ nương tử” của họ) Lúc này, Huyết Nguyệt mới thong thả bước ra, nhàng ôm Lạc Hoa vào lòng, vuốt mặt nàng đầy sủng nịnh: - Các ngươi a, đừng coi thường nương tử của ta. Lúc sau, đám đông giải tán, tiểu nhị bưng thức ăn lên bàn. hỏi các nàng: - Các vị khách quan, mấy người cũng đến tham gia đại hội võ lâm sao? Nếu vậy sao lại đả thương người của Vĩnh Sơn trang? Lỡ bị họ thù, tước quyền tham gia đại hội sao? - Đại hội võ lâm? - Ngài biết sao? Chính là đại hội võ lâm được tổ chức 10 năm lần để tìm tân minh chủ nha. Ba ngày nữa là đại hội khai mạc rồi. - Vậy sao? Nếu vậy ta nán lại đây để xem xem thế nào và ta cũng muốn biết cái thiên hạ đệ nhất trang ấy ra sao, mà có thể khiến hoàng thượng ( liếc Lạc Hoa) của chúng ta nể mặt. Tiểu nhị, ngươi lui xuống được rồi. - Vâng, chúc khách quan ngon miệng. Khi tiểu nhị lui xuống rồi, bọn họ bắt đầu chiến dịch lấp đầy cái bụng. Huyết Nguyệt và tam mỹ nhân kia ăn uống rất từ tốn còn Vô Khuyết và Liêu Bình … - On oá … ( ngon quá) ( nhồm nhoàm)… - On ật ấy ( ngon đấy) ( phùng má trợn mắt) - Nè, 2 con heo kia. Ăn uống gì thấy gớm quá. - ệ úng a ( kệ chúng ta). - Kệ họ ( Huyết Nguyệt). Lát nữa ăn xong, 3 người các ngươi ở phòng, chúng ta ở phòng, còn phòng để dành cho Yên Phong và Lạc Lạc. - Tại sao a. Phu quân, họ chưa thành thân , nhưng chúng ta là vợ chồng, sao phải ngủ riêng phòng. Hơn nữa ta cũng muốn chung giường với 2 người họ ( Lạc Hoa bất mãn, chu chu cái mỏ). - Phải a. chúng ta cũng đâu có được phúc phận ấy. ( 2 nàng kia lên tiếng). Lúc này Liêu Bình mới ngẩng đâu lên, cơm vẫn dính ở mép, : - phải trái gì hết. Dám cãi lời phu quân? - Dạ, chúng thiếp dám. - Vậy cứ thế mà làm. Huyết Nguyệt mỉm cười nhìn bọn họ. Nàng thấy tâm rất vui vẻ. Đây chính là gia đình, lâu rồi từ khi gia gia cùng thúc thúc mất, nàng và Tú Bình có được cảm giác này. Trời tối, bọn họ trở về phòng như sắp xếp. Lúc này Yên Phong và Lạc Lạc biến thành người và ở gian phòng giữa. Lạc Lạc sau khi biến thành người Phòng của bọn Lạc Hoa ở bên trái còn của Huyết Nguyệt bên phải. Lúc này tất cả bọn họ đều bỏ lớp nguỵ trang, trở về chân dạng của mình. - Hy Hy, ngươi xem, bọn họ bây giờ làm gì a? - Làm sao ta biết được. Nếu ngươi thích sang đó mà rình. - Ây nha, ta đường đường là Ngũ công chúa Linh quốc cao cao tại thượng tại sao phải làm việc đó chứ. 2 người ngủ trước , ta hóng mát chút. ( rồi dò dò ra).( hóng chuyện có). - Xì… ( Lạc Hy cùng Hoa Nhi nhịn được bật cười). Tú Bình men theo hành lang, đến gần phòng của mấy tên kia. Nàng đứng áp tai vào cửa nghe lén…. - Ây nha, là nóng quá . các ngươi xem, sao nữ nhân lại phải mặc nhiều vậy chứ? - phải rồi, là… các nàng cũng quá đáng. Chúng ta đường đường là nam nhân mà họ lại bắt chúng ta phải làm thế này. Này ngươi nhìn xem, chúng ta lại còn bị biến như con chuột thế này nữa chứ. Ta ghét dã miêu đó mà. Lợi dụng lúc ta bị phạt mà hành hạ ta. Đợi đến khi ta lấy nàng về, ta cho nàng nếm mùi lợi hại. ( chưa biết ai cho ai nếm mùi đâu). - Lưu ma thúi, ma chết bầm, chết dẫm, chết đâm, chết chém…( Tú Bình lầm bầm) - Thôi đủ rồi. đừng nữa. ngủ . - Dạ. Lát sau… - Ê, Trường Khanh, bộ ngươi rửa chân bao giờ hả, thúi quá . - Ngài kém ý. Sao lại bị hôi nách nặng thế chứ. thế này mà Ngũ công chúa nhận ra là sao nhỉ? - Hoàng thượng ( 2 người bất mãn quay sang người ung dung kia) - Sao? - Tại sao người lại nằm giường còn chúng ta phải ngủ dưới đất chứ? - Các ngươi có ý kiến gì sao? ( mắt híp híp) - có ạ ( bắt buộc phải tuân theo) - Vậy ngủ . ( rồi quay vào trong ngủ) Tú Bình hí hửng về bô lô ba la hồi cho Lạc Hy với Hoa Nhi nghe. Lạc Hy bật cười trước nàng công chúa của mình. bao lâu rồi nàng thấy Tú Bình như bây giờ nhỉ. Gia gia mang Tú Bình từ nhi viện về nuôi, kể từ ngày ấy, nàng và Tú Bình như chị em ruột thịt. Tú Bình có năng khiếu học Pháp thuật nên quay sang nghiên cứu Y thuật và Độc thuật, chế ra những loại dược rất kỳ quái nên thường xuyên bị gia gia cú đầu. Từ khi gia gia mất, cả hai bị người ta *** hại, đuổi khỏi nhà. May mà thúc thúc ruột của nàng thương cháu nên đem 2 nàng về nuôi. Nhưng được bao lâu, thúc thúc cũng theo gia gia bỏ lại 2 đứa bơ vơ, chịu bao khổ nhục, tự lực cánh sinh. Bây giờ nàng làm hoàng hậu, Tú Bình là công chúa, nỗi bi quan bất hạnh ngày xưa sớm theo cái chết của 2 nàng mà chôn vùi. - Tú Bình, hoa chân múa tay nãy giờ mệt sao? Nhìn nè, Hoa Nhi ngủ gật rồi. - Ai nha, ta còn chưa có hết mà. - Tú Bình, Bình công chúa của ta, ta sắp bị người làm mệt chết rồi aaaaa ( HN mắt nhắm mắt mở lên tiếng) - Ây da, ngươi ngủ . nào nằm vào trong mà ngủ , oaaaaa ta cũng phải ngủ thôi. Mai còn hành hạ Lưu ma đó cho bõ ghét. - Xì… ( cả 3 ôm nhau ngủ)
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 30: Đại hội võ lâm. 3 ngày sau…. - Các vị xin mời… mời vào mời vào…. khí náo nhiệt này chính là đại hội võ lâm diễn ra tại Vĩnh Sơn trang. hổ là thiên hạ đệ nhất trang, huy hoàng lộng lẫy, bất quá chỉ bằng 1 phần của hoàng cung… - Lại là lũ các người… Nơi này chào đón các ngươi, mau cút . - ấy, vị huynh đài này, chúng ta quen biết các ngươi sao? ( Huyết Nguyệt cười xảo trá). - Ngươi… - dám ra sao? ( Liêu Bình thừa cơ lên tiếng) Chúng ta đây chính là người đánh bọn họ thành đầu heo thế này đấy. các vị hùng ở đây xem, ban ngày ban mặt trêu trọc nữ nhân ngoài đường có đáng đánh ? - Phải… phải đó… ngờ Vĩnh Sơn trang lại làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy… ( xì xầm, xì xầm). - Ngươi… ngươi ngậm máu phun người. - Ây dô, ( Lạc Hoa mị lên tiếng), vị đại gia này, hôm trước chúng ta chơi chưa có . Hôm nay chúng ta chơi tiếp nha, nha… - Ngươi… - Đủ rồi, Liên Sơn, còn mau lui xuống. Người ra lệnh cho Liên Sơn đầu heo là nam nhân trung niên, dáng vẻ oai vệ, uy nghiêm. Có vẻ đây chính là trang chủ của Vĩnh Sơn trang. - Tại hạ Lương Vĩnh Sơn, trang chủ của Vĩnh Sơn trang. Xin hỏi các vị hùng đây là từ môn phái nào tới. - Chúng ta chỉ là những kẻ lang bạt, có môn phái. Hôm nay biết quý trang tổ chức đại hội võ lâm nên đến tham quan, mở rộng tầm mắt. - ồ, nếu vậy xin mời vào trong. Mời các vị vào trong. ( với tất cả nọi người) Khi đám người Huyết Nguyệt vào trong rồi, mặt Lương Vĩnh Sơn tắt ngúm nụ cười, ánh mắt xẹt qua tia giảo hoạt rồi nhanh chóng biến mất. - Trang chủ, bọn chúng… - Liên Sơn, bọn người này đơn giản. Chúng ta cần phải hành cho cẩn thận mới được. - Dạ thuộc hạ hiểu . Bước vào trong là khí náo nhiệt khác ngoài trợ là bao. Nhân sĩ võ lâm hầu như tập hợp đông đủ ở đây. Chợt Ngọc Khanh lên tiếng… - Hoàng thượng người nhìn, đó phải là Long Thân Vương sao? sao lại có mặt ở đây?( chỉ chỉ lên tháp) - ( Lạc Hoa híp híp mắt) Ta e đây đơn thuần là đại hội võ lâm. Chắc chắn có mưu gì đó. - Đúng. Long Thân Vương luôn luôn an phận, muốn soán ngôi đoạt vị. Có điều mấy năm nay thấy động tĩnh gì từ ông ta. biết ông ta có mưu đồ gì? Huyết Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng hỏi han võ đài, Lương Vĩnh Sơn cất tiếng oang oang… - Các vị, xin giữ trật tự. Lương mỗ hôm nay lấy làm vinh hạnh được tiếp đón các vị hùng hảo hán trong đại hội võ lâm lần này. Như chúng ta biết, đại hội võ lâm là cuộc tỷ thí võ công nhằm tìm ra người đại diện cho võ lâm nhân sĩ phò giúp triều đình, tổ chức 10 năm lần. Tuy nhiên, đại hội võ lâm ngày hôm nay phải là tìm võ lâm minh chủ mà còn vì lí do khác. - Sao lại thế… phải đấy… lí do gì vậy… ( lao xao, lao xao) - Các vị bình tĩnh để tại hạ đây hết. Chuyện là như thế này. Hoàng đế của Linh quốc chúng ta muốn nửa năm thượng triều, tất cả mọi việc trong triều đều do thái hậu cùng nhị vương gia, tam vương gia chấp chính. Lí do là do Tiêu Hoàng hậu may qua đời, hoàng thương còn màng đến thế nữa. các vị , hoàng đế mà lại vì nữ nhân mà gây nguy cơ cho quốc gia như vậy có xứng làm hoàng đế hay . - Phải a… sao lại như vậy a… ( Huyết Nguyệt liếc mắt nhìn Lạc Hoa, chỉ thấy nàng bình thản như xem kịch hay vậy) - Cho nên, cuộc họp mặt nhân sĩ võ lâm ngày hôm nay, là để quyết định cầu triều đình lập lên hoàng đế mới. - Vậy theo Lương trang chủ, ai là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng đây? - Phải vậy, là ai a? - Các vị. hoàng thượng có 2 người em. Nhị vương gia Vương Thiên Chính oai dũng thần võ, tuy nhiên lại có hứng thú với việc triều chính, thường xuyên ngao du thiên hạ, có đến mấy năm trở về, còn Tam vương gia Vương Thiên Bảo, tuy tài nghệ xuất chúng nhưng hành bồng bột thiếu chín chắn. Theo tại hạ đây nghĩ, chỉ có Ngũ Hoàng thúc của hoàng thượng Long Thân Vương Vương Thiên Long mới có đủ tư cách để ngồi lên hoàng vị. - Ra là thế ( Ngọc Khanh thầm). - Cũng khá xảo quyệt đấy, muốn mượn danh nghĩa võ lâm minh chủ để soán ngôi. Có điều sai nước cờ. Lạc Hoa đôi mắt nguy hiểm hướng đến nam nhân đứng tháp kia… Chương 31: Hoàng thượng giá lâm. - Xin hỏi các vị ở đây có ý kiến gì ? - Nghe Long Thân Vương tài đức song toàn, hơn nữa lại là hoàng thúc của hoàng thượng, chỉ có ông ấy mới đủ tư cách ngồi lên hoàng vị thôi. - Phải a, phải a… - Nếu nhất đồng quan điểm vậy đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. xin hỏi vị nào lên trước. - Ta,( bước lên), tại hạ tên Chu Minh Dương, người của phái Nguyệt Sơn. Xin thỉnh giáo. tên bước lên đài, 2 tên rồi ba tên. Cứ thế họ đấu đá lẫn nhau liên tục ngừng nghỉ. Còn Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân sớm thấy đâu. Lúc này, dài còn người đứng đó… - Xin hỏi vị nào tiếp theo? ai bước lên… - Nếu ai lên tỷ võ, vậy ta xin tuyên bố, ngôi vị minh chủ võ lâm thuộc về…. - Khoan … ( Huyết Nguyệt lên tiếng) - Vị huynh đài này có gì thắc mắc sao? - có, chỉ là lúc nãy ta ngủ gật, giờ mới tỉnh, ngờ gần xong rồi. Ta muốn tỷ thí với tiền bối đây. Mọi người xôn xao. Nãy giờ tất cả đều căng mắt lên để theo dõi trận đấu vậy mà tên này cư nhiên ngủ gật. coi ai ra gì mà. - Tại hạ Huyết Nguyệt, xin tiền bối chỉ giáo. - Trưởng môn phải Ngũ sơn, Trương Hiệp ,xin thỉnh giáo huynh đệ. - Mời tiền bối. - Trương trưởng môn, dậy cho tên hậu bối đó bài học … phải đó, phải đó, dám coi thường chúng ta, dạy cho biết lễ đọ ( lũ nhao nhao lên) - Huynh đệ, xin hỏi thuộc môn phái nào? - Nguyệt Băng Cung. - Nguyệt Băng cung? Chưa nghe thấy bao giờ. - Chúng ta bao giờ xuất giang hồ. Chẳng qua hôm nay trốn cung chủ chơi, lại gặp cảnh này, nên muốn chơi thử xem mùi vị thế nào. - Ngươi… - là hỗn xược. Đại hội võ lâm của chúng ta mà coi như là chỗ để vui chơi. Trương trưởng môn đánh , đánh, đánh …. Trương Hiệp vận nội công, tung chưởng hướng Huyết Nguyệt đánh tới. Huyết Nguyệt đứng im nhúc nhích. - Tiểu tử, chết , yaaaaaaaaaaaaa Huyết Nguyệt nhìn bằng ánh mắt lạnh băng. Khi trưởng lực tới gần, nàng chỉ vung tay cái. khí xung quanh bị bao quanh bởi màn sương lạnh, còn Trương Hiệp bay xa vài mét, miệng phun ngụm máu tươi. ôm ngực loạng choạng đứng dậy. chỉ mà toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều cả kinh. Đây là thứ công phu gì, tiểu tử đó thậm chí còn thèm dịch chuyển 1 bước. - hổ là cao thủ, trúng Ảnh Sương của ta mà vẫn có thể đứng lên được. - Đừng phí lời. Tiếp tục . rồi lại tiến tới đánh Huyết Nguyệt. Huyết Nguyệt giơ tay lên, có vô vàn cánh hoa hồng bay ra bao quanh lấy Trương Hiệp. Nàng vận công, những cánh hoa hồng bị xé kết tinh thành muôn ngàn băng châm có màu đỏ tươi. Nàng phẩy phẩy tay, băng châm lướt qua, lướt lại cắt vào từng mảnh da thịt người . Chỉ thấy rú lên tiếng đau đớn rồi lăn ra bất tỉnh. - Ây nha, mới có 2 chiêu cơ bản thôi, làm sao bất tỉnh nhân rồi. Ta còn chưa kịp dùng chiêu thức cấp trung. Haizzzz là mất hứng quá à. - Đây là thứ võ công gì, lợi hại quá. đó, chúng ta còn chẳng nhìn thấy ra tay thế nào nữa… đúng a đúng a… ( xì xầm, xì xầm) - Hoàng thượng giá lâm mmmmmmmmmmmmmm. Cả nhân sĩ giang hồ quay lại tập trung vào thân ảnh màu vàng đứng ở phía ngoài. ra, lúc nãy, bọn họ lui về khách điếm, thay trang phục, Huyết Nguyệt thầm biến họ trở lại hình dáng cũ. Vương Thiên Lãnh dùng pháo hiệu triệu tập ám vệ nằm vùng ở Lan Lang và các thành lân cận, nhanh chóng tập hợp chứng cớ tạo phản của Long Thân Vương thu thập nhiều năm cùng thư cấu kết của Lương Vĩnh Sơn với . Sau khi Huyết Nguyệt chơi chán, họ mới xuất đầu lộ diện. Kim bài chứng thân giơ lên, nhân sĩ võ lâm đồng luột quỳ xuống tung hô: - Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. - Miễn lễ. Trẫm cái trang vi hành, các người cần làm lớn. Như vậy hay cho lắm. - Vâng. - Hoàng thượng phải vì hoàng hậu mà màng triều chính ư? Như thế nào lại ở nơi này? … đúng vậy, chẳng lẽ có gì đúng… phải a.. phải a… ( rì rầm rì rầm) - To gan, dám mạo danh thánh thượng. Người đâu, giết bọn chúng cho ta. ( Lương Vĩnh Sơn cay cú ra lệnh) Bọn người của Vĩnh Sơn trang nhất loạt xông lên. Thế nhưng vạt áo Vương Lãnh Thiên còn chưa chạm tới, chỉ thấy 1 dải lụa trắng bay qua, chúng hoá thành những mảnh huyết băng cắm khắp nơi mặt sân. Bọn nhân sĩ kinh hãi. Là Huyết Nguyệt, ra tay như thế nào vậy? - Lương Vĩnh Sơn, ngươi cùng Long Thân Vương câu kết mưu đồ làm phản, tội này phải xử trí như thế nào? ( Từ Trường Khanh hung hổ quát, Hoa Nhi hai mắt sớm thành hình trái tim). - Hư, ngậm máu phun người. các ngươi lấy gì chứng minh ta tạo phản. - Muốn chứng cứ. Được. Người đâu, mang ra đây cho trẫm. - . - Các vị ( TTK) đây là thư từ cùng chứng cứ chứng minh Lương Vĩnh Sơn câu kết Long Thân Vương mưu đồ soán ngôi. Mọi người hãy nhìn . - Đúng a, đúng a, Lương Vĩnh Sơn, ngờ ngươi thân là trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang mà lại làm ra những chuyện bỉ ổi này. Chúng ta suýt nữa bị ngươi lừa rồi. Hoàng thượng, xin hãy đinh tội … Lúc này từ cao xà xuống chục hồng y nhân, mỗi người đều đeo môt chiếc mặt nạ, quỳ xuống trước mặt Vương Thiên Lãnh. - Hoàng thượng thứ tội, Vương Thiên Long bị đám hắc y nhân cứu mất rồi. - Như thế nào lại như vậy? Chúng ra tay cũng nhanh. - Hoàng thượng. Lương Vĩnh Sơn xử lí thế nào? ( Vừa rồi Lương Vĩnh Sơn định chuồn nhưng bị Lưu Thần nhanh chân túm trở lại). - Huyết Nguyệt, theo ngươi làm thế nào? - Ai nha, thần cũng biết đâu hoàng thượng. Chi bằng giao cho Liêu Bình . ta cũng là hàng cao thủ đó nha. - Cái gì? là cao thủ? ( mấy cặp mắt thể tin tưởng được bắn về phía Tú Bình). - Thế nào? Sao lại nhìn ta như vậy. Ta biết võ công nhưng nếu về y thuật và độc thuật, ta là số 2 ai dám nhận số đâu. ( tg: sao? * tròn mắt* TB: ngươi thử biết ngay thôi tg: dạ . Em tin tưởng chị) - sao? Mèo hoang, ngươi giỏi như vậy sao? - tin ư? Vậy nhìn .( chỉ Lương Vĩnh Sơn) - AAAAAAAAAAAAAAAA Chỉ thấy Lương Vĩnh Sơn lúc này hai con mắt chảy máu ròng ròng, da thịt từng mảng từng mảng tróc ra, rơi ra đến đâu thành máu đến đấy. Chỉ trong nháy mắt còn lại thứ gì, chỉ còn vũng máu đen sì dần dần đặc quánh lại. Mọi người cả kinh. từ khi nào hạ độc, thậm chí còn chưa cả đến gần Lương Vĩnh Sơn. Vương Thiên Lãnh khỏi phải , ngũ muội từ yếu ớt bệnh tật, từ bao giờ nó lại lợi hại quá vậy nè. Lưu Thần mặt cắt còn hột máu. “ Khổ rồi, khổ rồi. Đắc tội với Lạc Hy còn được chết yên ổn chứ đắc tội với dã miêu này sống còn bằng chết, chết cũng toàn thây. Xong rồi,xong rồi, xong đời ta rồi”. - Vậy bây giờ làm sao a? Đại hội võ lâm xong rồi nhưng Lương Vĩnh Sơn lại chết, minh chủ còn chưa có công bố a. Hay là hoàng thượng, người làm chủ . - Phải đó, hoàng thượng làm chủ a. - Trẫm theo dõi trận đấu này nên thể biết được ai có thực tài. Huyết Nguyệt, ngươi xem trận đấu, vậy ngươi coi ai xứng đáng a. - Hoàng thượng, thần thấy có người rất xứng đáng. - Là ai a? phải, ai vậy? - Chính là vị Hoàng San đại hiệp này. Mọi người có lẽ để ý nhưng ta thấy, là cố tình để thua Trương Hiệp. - vậy sao? - Huyết Nguyệt huynh, tại hạ đáng khâm phục. Tại Lương trang chủ có đến gặp tại hạ từ trước ngụ ý muốn tại hạ thua Trương trưởng môn a. ngờ lại bị huynh nhìn ra được. - Vậy theo ý của Huyết Nguyệt . Trẫm sắc phong Hoàng San, phái Nhật Trân làm tân nhiệm minh chủ. - Tạ thánh ân, Hoàng San thề chết trung thành với hoàng thượng, với thần dân Linh Quốc. Rồi đứng lên võ đài. Toàn thể nhân sĩ võ lâm ở đấy tung hô: - Tham kiến minh chủ……
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 32: Giang Khê Giải quyết xong ổn thoả mọi việc ở đại hội võ lâm, họ lại lên đường về kinh. Chẳng mấy chốc tới Giang Khê… - Ây nha, họ là ai mà đẹp quá vậy? - Phải đó, đẹp như vậy biết là phúc hay là hoạ đây… - Haizzzzz Dọc đường họ vào thành, ai ai cũng nhìn họ chỉ trỏ bàn tán. số người còn lắc đầu tỏ vẻ xót thương cho họ. Mặc dù vậy, các nhân vật chính của chúng ta vẫn hiểu nguyên do, bởi họ cứ đến gần ai, người đó lại tránh xa, hỏi thăm được gì. Chán chê họ đành tìm khách điếm nghỉ chân, nhưng… - Ây da, khách quan à. Mời cho. Mấy người đẹp như vậy chúng tôi cáng đáng nổi đâu. , . Lần này nhịn nổi nữa Liêu Bình hung hăng túm cổ tên tiểu nhị trừng mắt… - , rốt cuộc tại sao các người lại đối với chúng ta giống như quỷ Tu La thế vậy? , ta cắt lưỡi ngươi. - ( xanh mặt) khách quan à, tha cho tôi, tôi còn có vợ già… à nhầm… mẹ già, con nữa. Tôi còn phải nuôi họ a. - Bình, đừng vô lễ. ( kéo tay LB, vuốt lại cổ áo cho ) Ngươi , tại sao lại như vậy? Có uẩn khúc gì chăng? - Vị khách quan này… ( nhìn ngang, nhìn dọc)… chả dấu gì các vị, ở huyện này chúng ta có 1 đôi cẩu nam nữ dâm tiện, coi vương pháp ra gì. Bọn chúng thấy đẹp cưỡng hiếp, thấy trai đẹp bắt về làm nô dịch. Những ai chứa chấp người đẹp mà bẩm cho chúng chết rất thảm a. Cùng làm người chả ai nỡ làm vậy a. - ra thế… ( Lạc Hoa lên tiếng). vị huynh đài này hãy cho chúng tôi vào trong . Nhân tiện kể luôn những gì xảy ra ở đây cho chúng tôi biết. Chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ. - Việc này… - Yên tâm ( Huyết Nguyệt). Chúng ta tuyệt đối làm liên luỵ đến các ngươi. - Vậy… mấy người vào …. Mời ngồi đây. Chuyện là thế này: Ở Huyện chúng tôi có vị quan huyện tên Huỳnh Phong. có 2 đứa con, trai . Đứa con tên Huỳnh Chi được tiến cung làm phi nhưng vì lập mưu hại Hoàng hậu bị lộ nên bị đuổi trở về. Nàng ta những biết nhục mà còn cùng đại ca của mình huênh hoang khắp nơi, thấy nam nhân tuấn tú bắt về làm nô dịch. biết nàng ta làm gì họ mà chỉ thấy họ chịu nhục nhã hầu hạ nàng ta, mặc nàng ta hành hạ, đêm đêm sử dụng làm công cụ thoả mãn nhục dục. Những người trốn trở về chỉ đc 2 ngày liền bị hộc máu, toàn thân thôi rữa mà chết. Còn đứa con trai tên Huỳnh Lâm, thường xuyên cưỡng bức con nhà lành, có khi còn làm nhục họ giữa đường xá. biết bao nhiêu nương chịu nhục tự vẫn. Bây giờ ở nơi này, đến nam thanh nữ tú còn có nữa a. Thậm chí cả xú nam, xú nữ cũng chẳng dám ra ngoài a. - Vô lý, tại sao như vậy được. ( Lạc Hoa đập bàn). Huỳnh Phong nổi tiếng là thanh quan, tại sao lại dung túng cho con cái mình như vậy được. coi Vương pháp ra gì. - Thanh quan? Pi, thanh quan cái con khỉ gì ( tiểu nhị cay cú). những dung túng con cái làm bậy, mà còn thường xuyên hành hạ bá tính, bóc lột từng xu từng hào, nhận hối lộ của người ta đổi trắng thay đen mọi chuyện. Đấy, vừa rồi nhà bà Trương ở xóm bên bị người ta cướp mất ruộng, kêu lên còn bị cho là vu oan người khác, đánh cho tới chết. Nguyên lai vì nhận tiền của tên bá hộ kia nên như vậy. Chỉ tội cho mấy đứa bé, ai chăm sóc, phải lang thang đâu đường xó chợ. - Khốn kiếp… ( Lạc Hoa nghiến răng nghiến lợi, mất hết bình tĩnh)… - ấy nương tử, ( Huyết Nguyệt nắm lấy tay nàng), hãy bình tĩnh lại. Chúng ta ngồi xuống đây nghĩ cách ha. Từ từ, đừng nóng giận mà hại sức khoẻ. Tiểu Nhị, đa tạ ngươi. Phiền ngươi cho chúng ta chút thức ăn cùng chút trà thượng đẳng. - vâng, khách quan đợi lúc. Tiểu nhị rồi… - quá đáng, quá đáng mà. Dưới cai trị của ta lại xảy ra chuyện tày đình, vô pháp vô thiên như vậy tai sao ta lại hay biết chứ. Như vậy ta làm hoàng đế có ý nghĩa gì… ( nghiến răng kèn kẹt). - Bình tĩnh. Ta có biện pháp rồi. Các người ghé tai lại đây. (@!#$%%^&*()_+_)(*&^%$#@!) hiểu chưa? - Hiểu rồi, Huyết Nguyệt à, ngươi thông minh nha. ( toàn bộ ánh mắt sung bái đều hướng về nàng). - Được rồi, lát ăn xong ta tiến hành. lát sau… - Tiểu nhị. - Có, khách quan có gì dặn dò. - Ngươi hãy đến bào với đôi cẩu nam nữa đó, có đôi huynh muội đẹp như tiên ở tại khách điếm nhà ngươi, còn có với chúng là bọn họ có rất nhiều tiền. - Khách quan, cái này… - sao, đây là chủ ý của ta, đương nhiên ta có biện pháp. Ngươi hãy mau . - Vậy tiểu nhân đây. Sau khi tiểu nhị rồi, bọn họ mỗi người làm việc mà Huyết Nguyệt phân phó còn nàng cùng “ muội muội” Lạc Hoa của mình ung dung ngồi thưởng trà, khoé miệng nhếch lên cười trào phúng. Bọn họ sắp diễn vở kịch lớn à nha…. Chương 33: Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả cho ngươi. Quả nhiên như bọn họ đoán, chỉ lúc sau… - Ây nha, ca ca, họ đẹp quá. Muội chưa từng thấy ai đẹp như vậy a. Ca ca, muội muốn .( chỉ Huyết Nguyệt, ưỡn ẹo). - Được được muội muội, còn tiểu mỹ nhân đó là của ta ( nước dãi). Người đâu, bắt họ về cho ta. - Ơ ở các người là ai, làm gì vậy? mau thả ta ra. Ca, cứu muội ( Lạc Hoa giẫy giẫy) - Các ngươi muốn làm gì? Mau thả muội muội ta ra. ( Huyết Nguyệt lúc này đúng chất thư sinh). - Thả? Nực cười. Các ngươi là trọng phạm, cư nhiên trộm tiền của bổn thiếu gia ta. - Ngậm máu phun người, ta trộm tiền của ngươi hồi nào chứ. - Còn chối. Người đâu lục soát - Thiếu gia, có gì. - Cái gì? (Túm lấy tiểu nhị). Ngươi bọn họ có nhiều tiền. vậy sao giờ có. - Dạ dạ, Huỳnh thiếu gia. bọn họ có tới 6 người a , còn có hẳn bọc tiền lớn nữa. Sao giờ còn có 2 người vậy nè. Đúng lúc ấy … - Này, các ngươi làm gì? Mau thả các con ta ra ( đôi phu phụ trung niên vào, 2 người này ai khác là Tú Bình cùng Lưu Thần). - Các ngươi to gan, dám ra lệnh cho bổn thiếu gia. Mau bắt hết bọn chúng về phủ cho ta. - Này buông chúng ta ra, các ngươi vô lý mà. Bọn chúng đưa các nàng đến huyện đường. Hai “ huynh muội” các nàng được bọn chúng rinh về phòng riêng còn “phụ mẫu” các nàng được đưa đến công đường để huyện lão gia “ hỏi tội”. - Đừng nha, ngươi được qua đây. ( Lạc Hoa tỏ vẻ sợ hãi giật lùi về phía sau, vớ được cái gì là ném cái ấy). - Hí hí hí, tiểu mỹ nhân, đừng có sợ. Ta làm gì nàng đâu. ( hai tay xoa xoa vào nhau, môi liếm liếm) ( tg: eo, ta muốn ói quá. Lạc Hoa: ta còn muốn ói hơn ngươi. Tg: vậy chúng ta cùng…). - Đừng, đừng qua đây. Cầu xin ngươi, tha cho ta. - Tha nàng? Tiểu mỹ nhân, nàng ngây thơ. ( nhào tới) Ở bên kia Huyết Nguyệt cũng kém phần long trọng. Nàng bị trói chân trói tay ở giường. Huỳnh Chi ngừng vuốt ve thân thể nàng, nằm lên người nàng, lưỡi liếm khắp mặt, cổ, vành tai của nàng. (tg: sao da của ta lại thành da gà thế này) - Ngươi… nữ nhân này, ngươi biết xấu hổ. Thả ta ra…. - Tướng công, người đừng có như vậy nha. Uổng công thiếp lắm. Nào, nằm ngoan ngoãn để thiếp phục vụ chàng nào. Hí hí hí… - kiếp, biến thái nữ nhân. Cút , tránh xa ta raaaaaaaaaaaaaaaaa. - Ai nha, tướng công. Chàng làm thiếp đau lòng đó nha. ( cởi áo Huyết Nguyệt) Ở công đường, “ phụ mẫu” 2 người họ thương lượng xong với Huỳnh Phong… - Huyện thái gia, khế ước nhà đất cũng giao cho ngài rồi, ngài cũng phải ký cam kết thả chúng tôi ra. Chúng tôi là thương nhân nên thể tin tưởng ai cách dễ dàng được. Mong ngài hiểu cho. - Được, mau viết cam kết . - … đây thưa đại nhân… - … ( ký ký) được. Mọi việc coi như ước định. Đúng lúc ấy ….. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Chuyện gì, có chuyện gì vậy? Huỳnh phong cùng mọi người có mặt ở đây nháo nhào chạy vào hậu viện. Chỉ thấy Huỳnh Chi cùng Huỳnh Lâm nằm chỏng vó giữa sân, trước mặt họ là đôi nam nữ xinh đẹp tựa tiên giáng phàm, hai người này hoàn toàn khác xa với hai người mà bọn họ bắt về. Nguyên lai mọi chuyện là thế này: Huyết Nguyệt cùng Lạc Hoa chật vật chống đỡ “phục vụ” nhiệt tình của đôi cẩu nam nữ nghe tiếng Lạc Lạc cùng Yên Phong kêu mái nhà. Biết mọi chuyện xong xuôi, Huyết Nguyệt lẩm bẩm đọc chú… - Hé hé, mỹ nhân, nàng là của ta. ( hôn tới tấp + xé quần áo). Hả? cái gì đây? Sao lại có ngực??? - ( cười khẩy) vì ta là nam nhân a. - Ngươi? thể nào. Ngươi… ( chưa xong bị đạp cước bay ra ngoài sân) Phòng bên cạnh… - Á. Nữ nhân? Người là ai? Sao lại như vậy? dây trói của ta, sao ngươi lại thoát được. - Huỳnh Chi, Huỳnh phi đáng kính. Nàng nhận ra ta sao? - Ngươi, ngươi là ai? - Haiz, Huỳnh phi nương nương sao mà nhanh quên thế nhỉ? Ta tên Tiêu Lạc Hy, ngươi nhớ chứ? ( ánh mắt cực kỳ nguy hiểm). - Ngươi… ngươi chính là phế hậu? thể nào. Ngươi vẫn chưa chết? - Nhận ra rồi sao? Đáng tiếc ngươi sống được bao lâu nữa. ( rồi tiến đến đánh Huỳnh Chi) - Muốn giết ta? Nằm mơ. rồi ả ta tiếp chưởng của Lạc Hy. Từng chiêu nàng ta đánh ra độc vô cùng, toàn nhằm vào những điểm chí mạng mà đánh tới. - Nguyên lai là ma công thất truyền. Thảo này ngươi lại cần đàn ông đến vậy. Có điều ngươi phải là đối thủ của ta. rồi Lạc Hy sử dụng Hồng Băng ( chính là chiêu hoa hồng mà nàng ý dùng trong đại hội võ lâm ý). Chỉ thấy Huỳnh Chi hét lên đau đớn rồi cũng bị bật ra ngoài cửa nằm cạnh ca ca của ả. Lạc Hoa bây giờ cũng biến trở lại thành Vương Thiên Lãnh, nàng cũng trở về là Lạc Hy. - Tuần phủ đại nhân tới… Người được gọi là tuần phủ đại nhân chính là Trương Lĩnh, Tuần phủ Lương Châu. - Tham kiến tuần phủ đại nhân. biết đại nhân tới kịp đón tiếp, mong đại nhân lượng thứ. Huỳnh Phong thân mồ hôi hột, thầm kêu hay. Trương Lĩnh chỉ liếc nhìn Huynh Phong bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bước tới trước Thiên Lãnh. - Thần, Trương lĩnh, tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương. Thần chậm trễ kịp cứu giá, khiến hoàng thượng cùng nương nương phải chịu sợ hãi. Thần tội đáng muôn chết. - Miễn lễ. ái khanh cần tự trách. Hãy mau lôi ba phụ tử Huynh Phong vào công đường, kêu gọi mọi người trong thành đến xem xử tội chúng. - Thần tuân lệnh. ra Trường Khanh cùng Hoa Nhi cấp tốc lên dường tới Lương Châu thành mang mệnh lệnh của Thiên Lãnh tới cho Trương Lĩnh. đường cấp tốc đến Giang Khê, bọn họ kịp tường thuật chi tiết tình cũng như kế hoạch của Huyết Nguyệt. Lúc này, đường phố… - Này này, ngươi biết gì chưa? Hai người hôm nay bị bắt chính là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cải trang vi hành đó. Bây giờ Người xử tội cha con Huỳnh Phong công đường đấy. Mau mau xem thôi. - sao? Mau mau thôi. Thế là người dân cả huyện vứt bỏ công việc làm tới công đường xem xử án. Vì công đường quá chật nên Vương Thiên Lãnh lệnh đem cha con Huỳnh Phong ra trước cửa Huỳnh phủ. Thấy mọi việc ổn thoả, ra lệnh: - Trương Lĩnh, bắt đầu xử án được rồi. - Vâng. Huỳnh Phong, thân là trọng quan của triều đình lại dung túng cho con cái làm bậy, nhận hối lộ đút lót, lại lừa gạt thương nhân ép họ giao khế ước nhà đất, bưng bít , dối lừa dưới. Ngươi có nhận tội hay ? - Thần hề phạm phải những tội danh mà ngài vừa nêu ra. Mong đại nhân minh xét ( vẫn còn cứng mồm). - Ngươi vẫn còn cãi. Ngươi đâu. Mau đọc to thư từ cấu kết với gian thương cùng những thống kê chi tiêu hàng ngày của Huỳnh phủ cho ta. Đem những thứ lục xét được ra đây để mọi người chứng kiến. - Vâng. …. Từng thứ được đọc lên, trong đó có khế ước nhà đất, thư giao kết với thương nhân,… Huỳnh Phong vã mồ hôi như tắm, mặt xanh mét. - Huỳnh Phong, ngươi còn gì để chối. - Thần xin nhận tội. - Quan tri huyện Giang Khê tâm địa bất chính, cấu kết gian thương, đảo lộn trắng đen hại lê dân bá tính. Tuy nhiên, biết hối lối đem tất cả gia sản giao lại cho triều đình mở kho cứu tế cùng trả lại ruộng đất cho các hộ bị lừa gạt nên bị cách chức quan, giáng xuống làm thường dân. Huỳnh Phong ngớ người. giao lại gia sản cho triều đình bao giờ. chợt nhìn lại đôi phu phụ đứng cạnh Hoàng thượng cùng hoàng hậu kia. Sao họ lại được phép đứng đó. Giật mình, liền lấy tờ giấy khế ước nhà đất giấu trong ngực áo ra xem chỉ thấy có hình vẽ đầu heo cùng dòng chữ : “ Cẩu quan, ngươi chính là ngu như con heo, bị ta lừa mà biết, ha ha ha” ( ta cá đây là tác phẩm của Tú Bình). Huỳnh Phong cả đời gian manh chuyên bày mưu hại người khác nay lại bị người *** hại lại. Vì uất quá, ngay lập tức hộc máu mà chết. - Cha, cha… - Huỳnh Chi, Huỳnh Lâm. Các ngươi cậy quyền thế bắt người trong huyện để thoả mãn dục vọng, hành hạ lê dân bá tánh, khiến cho bao nhiêu tài nữ tài nam chịu nhục mà chết, hôm nay lại còn dám kinh động đến thánh thượng. Các ngươi có chịu nhận tội ? - Hoàng thượng tha mạng, ô ô, hoàng thượng tha mạng… - Hoàng thượng, người xem bọn chúng xử như thế nào. Vương Thiên Lãnh liếc nhìn Lạc Hy. nàng quay sang hỏi Tú Bình: - Bình, cái đó có mang theo ? - Cái gì cơ? - cái gọi là Đoạn Nhục Xuân cậu chế ra, nhưng bị gia gia cấm sử dụng ấy. Mang theo ? - Có chứ. Lúc nào cũng mang theo, đây nè. - Đưa tớ… Bà con. Hôm nay ta dùng thân phận hoàng hậu để thay bà con trút hết những oan tình cùng sợ hãi lên những kẻ gây tội với mọi người. Bọn chúng dâm loạn, khiến cho nhiều nam thanh nữ tú chết oan uổng, lại chịu nhục nhã muôn đời. Hôm nay, ta để chúng chết trong nhục dục của chính mình. đoạn nàng đổ thuốc nửa vào miệng Huỳnh Lâm, nửa vào Huỳnh Chi, rồi đem nhốt chúng vào cái cũi. Chỉ thấy chúng điên cuồng xé áo quần nhau rồi lao vào nhau giao hoan như những con thú. Trong cơn dâm loạn ấy, chúng kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy. Chưa đây 1 canh giờ, cả 2 bọn chúng xác thịt rữa ra rồi chết. Mọi người thấy vậy thoả mãn vô cùng. Họ vừa kính sợ vừa nể phục vị hoàng hậu này lắm.( TB: thuốc của ta, sao nể phục ta? Tg: thế tỷ có nghĩ ra được hình thức tra tấn dã man thế ? TB: . Tg: thế đúng rồi, kêu ca gì nữa). Riêng về phần Lưu Thần, khều khều Tú Bình: - Nè, cái đó là độc dược gì vậy? ta hiểu lắm. - Đó là Đoạn Nhục Xuân, là xuân dược do ta đặc chế. Loại này chỉ dùng để tra tấn thôi bởi khi uống nó, người ta thèm muốn thoả mãn dục vọng, thế nhưng khi giao hoan lại cảm thấy da thịt đau đớn như bị người ta róc từng miếng, từng miếng vậy. đầy canh giờ, nội tạng cùng da thịt bị thối rữa mà chết, đau đớn đến khôn cùng. - lợi hại vậy sao? ( ánh mắt sùng bái) - Ngươi muốn thử ? ( ánh mắt gian tà) - có, nương tử dấu. Nàng nỡ lòng nào làm thế, phải ? ( đấm đấm, bóp bóp vai cho Tú Bình). - .. ( vênh mặt).. coi như ngươi biết điều. Lạc Hy nhìn đống bầy nhầy trong cũi, lạnh lùng: - Huỳnh Chi, thù cũ, nợ mới, ta trả hết cho ngươi.
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 34: Nguyệt thực. Vì người dân ở Giang Khê hâm mộ các nàng quá, ngày ngày vây kín các nàng lại cho nên nửa đêm, cả bọn phải len lén mò theo đường bìa rừng mà chuồn. Lại , thời hạn nửa tháng cũng hết nên bọn người Vương Thiên Lãnh được trở về làm chính mình, phải giả trang nữ nhi nữa. Huyết Nguyệt trở về làm Lạc Hy, Liêu Bình trở về làm Vương Tú Bình, Hoa Vô Khuyết lại về làm Hoa Nhi. Thực ra, hôm nay tâm Lạc Hy cảm thấy bất an, muốn ở lại đến gần sáng mới nhưng Tú Bình cứ than ngắn thở dài mãi nên nàng đành chiều theo. Vương Thiên Lãnh rất là bức xúc bởi Tú Bình gì Lạc Hy cũng nghe theo, thậm chí hai người còn thân mật cách quá thể với nhau ví dụ như ôm ấp, cầm tay, hôn má… ( những cái rất chi là bình thường) trong khi chả bao giờ được cái đặc cách ấy. Thậm chí Lạc Hy gọi Tú Bình quá thân thiết, câu Bình, hai câu cũng Bình làm rất chi là bực mình. ( èo, ghen với cả nữ nhân kìa). Lạc Hy nhìn sắc mặt xám đen của Thiên Lãnh nàng chỉ biết lắc đầu. Hầy, đàn ông đẹp luôn luôn mang theo bình dấm, chỉ cần có chút lay động dấm rò rỉ ngay. Nhưng cái nàng quan tâm bây giờ phải là bình dấm của Thiên Lãnh. Nàng thực rất nóng ruột. Hôm nay là ngày nhật nguyệt hợp nhất, pháp thuật của nàng cùng 2 Linh Hồ mất hết. Mặc dù võ công của nàng đến nổi tệ nếu muốn có thể xếp vào hàng cao thủ nhưng nàng vẫn thấy lo lo. Nàng giục bọn họ cưỡi ngựa nhanh nên 6 người ba con ngựa chẳng mấy chốc mất hút trong bóng đêm. Chỉ cần qua khỏi khu rừng này, họ tới Vũ Châu. Từ đó về kinh thành cũng còn bao xa nữa. chợt…. - Kiu kiu. - Chết tiệt. Là sát khí. Lạc Hy vừa mới xong bốn xung quanh vang lên tiếng lá rừng xào xạc. Rồi đám hắc y nhân ở đâu bay ra quây tròn họ lại. - Vương Thiên Lãnh, ngày chết của ngươi tới. Mau xuống gặp Diêm Vương . SÁT… - KHỐN KIẾP, CÁC NGƯƠI LÀ NGƯỜI CỦA VƯƠNG THIÊN LONG. Chỉ tới đây hai bên sáp lại đánh nhau. Với võ công của 3 nam nhân cùng với Lạc Hy bọn này đáng gì. Nhưng Hoa Nhi có võ công, Tú Bình chỉ có ít công phu mèo cào hơn nữa hỗn chiến thế này nàng cũng phải bảo vệ Hoa Nhi, cũng dám dụng độc, sợ ảnh hưởng đến người của mình. Chính vì thế nên… - Bình. Coi chừng…. Á.. - Hy Hy, Hy Hy cậu có sao ? Hy Hy… - Khốn kiếp, yaaaaaaaaaaaaaaa ( Vương Thiên Lãnh điên cuồng chém giết) Chỉ loáng còn bóng tên sát thủ nào. Mọi người nháo nhào về phía người vừa bị thương. - Bé con, bé con, nàng sao chứ. - Ta sao. Ta…( ánh mắt chợt loé lên)… CẨN THẬN. phập….AAAAAAAAAA - BÉ CON…. Thực ra lúc nàng đỡ đao cho Tú Bình, chỉ bị thương sau lưng. Vừa lúc nàng nhìn lên thấy mũi tên ở đâu nhắm Vương Thiên Lãnh mà bay đến. Nàng chỉ kịp hét lên rồi đẩy Thiên Lãnh sang bên. Mũi tên vì thế mà cắm phập vào ngực nàng,cách tim chỉ đúng có vài centi. Nàng ngay lập tức hôn mê. Từ Trường Khanh vội hướng theo đường mũi tên bay đến mà đuổi theo nhưng tìm được gì đành lủi thủi quay về. Lúc này, mặt Tú Bình còn giọt máu : mũi tên có độc, là Tử Dương độc. Nếu kịp thời trừ độc, khi bình minh lên, Lạc Hy chết. - Mau mau lên, đặt nàng nằm kia. Ma , lấy cho ta cái túi lưng ngựa. Hoa Nhi, mau đem nước lại đây. Tú Bình cẩn thận rửa vết thương và rắc vào đó thứ bột. Nàng bảo Trường Khanh đốt lửa lên rồi lấy con dao hơ đó. - Hoàng huynh, hãy bẻ gẫy đầu mũi tên và rút nó ra. Cẩn thận chút, tên có độc. Nào, làm . Tay Thiên Lãnh run run. phải chưa từng làm những chuyện này, nhưng bây giờ rất sợ, sợ làm đau nàng. Nhưng nếu làm nàng toàn mạng. Nghĩ đến đây liền cắn răng, nhổ mũi tên ra. Chỉ thấy Lạc Hy nảy người lên đau đớn rồi lại bất tỉnh. Tú Bình lấy con dao rạch đường ở vết thương của Lạc Hy, rồi dùng tay nặn độc ra. Bọn họ ai nấy cũng đều nín thở, mồ hôi ròng ròng. Sau đó, Tú Bình lại lấy nước rửa qua vết thương, lau khô rồi thoa dược lên đó. Sắc mặt Lạc Hy tuy vẫn tái nhợt nhưng có chút khởi sắc. Tú Bình thở dài nhõm. may mũi tên trúng vào tim, hơn nữa độc cũng chưa kịp ngấm. Tuy nhiên, vẫn phải cho nàng uống thuốc để bài trừ toàn bộ độc. Lúc này mặt trăng cao kia dần dần bị nuốt mất, để lại cho mảnh rừng màu u, tĩnh mịch đến đáng sợ. Cũng may, Tú BÌnh kịp băng bó xong cho Lạc Hy. - ra là ngày nhật nguyệt hợp nhất, thảo nào Hy Hy Cùng Lạc Lạc với Yên Phong dùng được pháp thuật. Hoàng huynh, mau nhanh vào thành tìm khách điếm để ở tạm. Muội phải sắc thuốc cho Hy Hy. - Được, mọi người mau xuất phát thôi. Chú ý cảnh giác. - Vâng. Bọn họ lại cấp tốc lên đường. Đến lúc trời vừa hừng đông đến được Vũ Châu. Vương Thiên Lãnh lo sợ ở khách điếm an toàn nên đến thẳng biệt viện của Nhị hoàng đệ . Vương Thiên Chính là kẻ cầu danh lợi nên ở kinh thành. mua số biệt viện ở vài nơi lãnh thổ Linh Quốc cùng các quốc gia lân cận ( đại ca này giàu ghớm). Thiên Lãnh nhớ lầm ở Vũ Châu này, hoàng đệ cũng có biệt viện tên Bình Nguyên Viện. Rốt cuộc cũng tới nơi… - Xin hỏi các vị đây là… - ( Từ Trường Khanh giơ kim bài) Đây chính là đương kim thánh thượng cải trang vi hành. Chúng ta muốn mượn biệt viện của Nhị vương gia vài ngày. - Dạ, nô tài đáng chết. Mời hoàng thượng cùng các vị đại nhân vào… - ( quay lại phân phó) việc hoàng thượng tới đây phải giữ bí mật tuyệt đối có biết chưa? - Dạ tiểu nhân biết. Bọn họ vào trong. Thiên Lãnh bế Lạc Hy vào căn phòng mà từng ở. Đặt nàng lên giường phân phó: - Ngũ muội, hãy mau xem mạch cho nàng . Trương lão đầu ( vị quản gia vừa nãy). Phân phó người dọn dẹp phòng cho bọn họ, nhớ phải cung kính họ như đối với ta. Hơn nữa căn phòng này, có lệnh của ta kẻ nào được tới gần. Nghe chưa. - Dạ. Nô tài biết. Các vị đại nhân, mời theo nô tài. rồi dẫn bọn người Lưu Thần xuống. Trong phòng chỉ còn lại Thiên Lãnh và Lạc Hy… Chương 35: Ngươi làm gì ? - Ư… - Bé con, nàng tỉnh rồi hả? - ừm, đây là đâu vậy. Vai ta đau quá. - Nàng bị thương đừng nên cử động. Đây là biệt viện của nhị hoàng đệ. Tạm thời chúng ta ở lại đây. - Được. ta khát nước quá. - Đợi chút ta lấy nước cho nàng…. Nào, để ta bón cho nàng. - …. Ba ngày sau… - Bé con, nàng thế nào rồi. - Ta thấy khoẻ nhiều rồi, ngươi đừng có chốc lát lại hỏi có được ? Hơn nữa mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi rất ít, mau trở về nghỉ . - Bé con, nàng đừng lãnh đạm với ta thế được ? ( đôi mắt long lanh, cái miệng chu chu giống hết trẻ con). Lạc Hy kìm được lòng, nàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt vì nàng mà tiều tuỵ ít. Thiên Lãnh thấy tim đập liên hồi, gương mặt thoáng tầng mây hồng… - Bé con, cho ta xem vết thương của nàng được ? - được, rất xấu xí. - Cho ta xem mà, nha, nha ( miệng chu chu). - Thôi được rồi, ta cũng chịu thua ngươi. rồi, nàng kéo vai áo để lộ ra vết thương lên da non. cũng khâm phục Tú Bình, có thể khiến vết thương của nàng bình phục cách thần kỳ như vậy. Mấy ngày nay vì bị thương nên nàng dùng được pháp thuật nếu thành ra thế này. Vương Thiên Lãnh chua xót nhìn vết thương của nàng. Nàng vì cứu mà bị thương. cúi người xuống hôn vào vết thương. Hành động này của khiến người nào đó tim đập liên hồi, khuôn mặt ửng hồng nhìn vô cùng mị. Nhìn gương mặt đáng đó của nàng, nhịn được kề môi lên đôi môi đào chum chím kia. - Này ngươi…ưm ưm… lại cưỡng hôn nàng. Nhưng mà lần này nàng thấy ngọt ngào a. Ngăn được nhưng xúc cảm trong lòng, nàng đáp trả lại . Ham muốn bên trong lại dâng lên, nhàng nhàng thoát bỏ y phục của nàng. Hai người trong tình trạng thừa thịt thiếu vải, muốn tiến tới chuyện nóng bỏng … - Oanh… ( tiếng cửa mở). Hy Hy à, cậu tỉnh chưa? Ra ngoài hít thở … hả… ( ngẩn người + đỏ mặt)… hề hề, rất xin lỗi. có gì đâu, hai ngươi cứ tiếp tục, cứ tiếp tục ha… ( cười ngượng + đóng sầm cửa lại, chạy biến). - …. - …. - Aaaaaaaaaaa, ngươi biến ra ngoài cho ta. Hu hu, ta còn mặt mũi gặp ai nữa rồi. Nàng úp mặt xuống gối khóc nức nở. - Bé con à, ta… - Ngươi còn ra ( vớ lấy cái gối, ném), ta muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. A ( nhăn mặt). - Bé con, nàng đau sao? - Ngươi còn ở đây nữa ta tự tử cho ngươi coi… - Được được ta , nàng đừng kích động. Ta , ta ngay ha… rồi, lủi thủi ra ngoài, đóng cửa lại. Thấy Tú Bình cùng Lưu Thần đứng ở đằng xa, tiến lại, nhìn Tú Bình bằng ánh mắt căm tức, ánh mắt đó còn sắc hơn cả dao. Tú Bình sợ quá, núp đằng sau Lưu Thần. Vương Thiên Lãnh tưởng chừng có thể sùi được bọt mép ra luôn. Nhưng vì có Lưu Thần ở đây, muốn mất thể diện nên đành ôm cục tức rời . Khi rồi, Lưu Thần quay người nhìn tiểu dã miêu co rúm ở đằng sau lưng mình, mắt híp híp… - Mèo hoang, ngươi làm gì mà để tức giận giống như muốn luộc ngươi lên vậy? - Hầy, cũng tại ta phá hư chuyện tốt của mà. - Chuyện tốt gì thế? - Là thế này ( ghé vào tai Lưu Thần )… Chỉ thấy Lưu Thần nghe xong sắc mặt cũng ửng đỏ. Chuyện như vậy mà nàng cũng làm ra được thảo nào Vương Thiên Lãnh sắc mặt ngao thế, đổi lại là cũng thế thôi. - Hầy, ngươi là. Vợ chồng ngươi ta ân ái, ngươi xong vô làm gì. Nếu sau này ta với ngươi… (Lấy tay bụm miệng: “éc, ta gì vậy trời”) - Ta với ngươi làm sao? ( còn giả bộ ngây thơ) - … sao. Vậy bây giờ ngươi tính sao? Chả lẽ để ghét ngươi luôn à? - Ta cũng biết…( lại lại, tay xoa cằm suy nghĩ)… A, có cách rồi. - Cách gì? - Lại đây ( lại ) ~!@#$%^&*())*&^%$$#@~. - Làm như vậy cũng được sao? - Đương nhiên là được rồi. Quyết định vậy . Ngươi cùng ta triển khai kế hoạch. Thế là Lưu Thần cùng Tú Bình tìm Trường Khanh và Hoa Nhi, cho họ kế hoạch cầu họ hợp tác. Hai người họ ban đầu cùng chần chừ, sau cùng cũng gật đầu đồng ý. Thế là bốn người lục đục suốt cả buổi chiều chuẩn bị mọi thứ. - Cuối cùng cũng xong xuôi chỉ đợi đến tối nay…
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 36: Động phòng. Tối hôm ấy… - Hy Hy à, Hy Hy… Nhân vật chính của chúng ta lúc này vẫn giấu mặt vào trong chăn. - Ngủ rồi, ta ngủ rồi. Ngươi . - Ây da, ngủ rồi sao? Tiếc ghê, ta đây tự thân xuống bếp làm món chè hạt sen ngươi thích ăn nhất để bồi dưỡng, ngờ ngươi lại ngủ sơm như vậy. Hầy, Hoa Nhi, Trường Khanh, mau vào ăn… ưm ưm… - ấy đường gọi đừng gọi. Món này của ta mà. ( xong vồ lấy tô chè ăn lấy ăn để) ( chết vì ăn). - Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Ấy, ta quên chưa mang thức ăn cho Lạc Lạc với Yên Phong. Ngươi cứ ăn từ từ ha, lát ta quay lại dọn dẹp. Tú Bình ra ngoài cửa nháy nháy mắt với Trường Khanh. hiểu ý phi thân về căn phòng Lưu Thần ở. Trong khi đó… - Ây da, ngươi cứ từ từ. Nè uống chén trà rồi ta cho ngươi cách làm lành với Lạc Hy. - ( tu sạch) ngươi mau , nãy giờ cứ vòng vo làm ta sốt ruột quá. - ừ là thế này… - xong rồi hoàng thượng. Hoàng hậu xảy ra chuyện rồi. Ngài ấy tự nhiên kêu đau… - Cái gì? ( phi thân thẳng đến phòng của Lạc Hy). Chỉ còn lại Lưu Thần và Trường Khanh nhìn nhau cười rất chi là gian manh. - Hoàng thượng, tỷ tỷ… - ( thèm câu nào). Thiên Lãnh phi thẳng vào trong phòng. Vì quá sốt sắng nên cũng chẳng để ý cánh cửa được Hoa Nhi nhàng khép lại từ bao giờ. Để cho chắc ăn, nàng còn khoá thêm 2 cái khoá ở bên ngoài nữa. Xong đâu đây nàng cười đắc ý, nguẩy mông rời . Lúc này, ở trong phòng… - Bé con, bé con, nàng sao rồi. - Ta có sao, chỉ thấy rất nóng. Rất khó chịu. đến nóng, cũng cảm thấy có chút nóng . - Hay nàng bị sốt rồi. được ta phải tìm Tú Bình. vừa đứng lên đinh rời có cánh tay từ sau lưng ôm lấy . - Bé con, nàng… - Tướng công, thiếp muốn chàng… Giọng mị từ đôi môi đào cất lên, thêm vào đó là cắn mút vành tai , tay xoa ngực, tay rờ xuống cởi thắt lưng của . Bị nàng kích thích, thấy người càng lúc càng nóng như muốn bốc cháy. Nhịn nổi, quay phắt lại hôn ngấu nghiến lên đôi môi an phận cùa nàng. còn muốn nhiều hơn. Đẩy nàng nằm giường, nằm đè lên , tay sờ soạng khắp thân thể nàng. Quần áo của nàng bị xé tung. Đôi môi ngừng khiêu khích nàng. - Ưm… a…. Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng nàng khiến càng thêm điên cuồng. Nóng, thấy rất nóng, chỉ muốn nổ tung ra. Miệng tham luyến mút mát hai trái đào tiên, tay đưa xuống vuốt ve vùng cấm địa của nàng. Lạc Hy càng lúc càng lâm vào si mê, gương mặt ửng hồng gợi tình, đôi môi ngừng cất lên tiếng rên rỉ khoái lạc. - Á…. Aaaaaa vào trong nàng, xé tan lớp màng ngăn cách giữa nàng và . - Ân, a a a a a……. Cả hai cứ triền miên, triền miên biết bao nhiêu lần mãi đến khi trời sắp sáng mới chịu ngừng lại, quyện lấy nhau mà ngủ. Sáng hôm sào, khi mặt trời cao bằng sào… - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Chủ nhân của tiếng hét làm rung chuyển trời đất ấy ai khác ngoài Lạc Hy. - Vương Thiên Lãnh, ngươi như thế nào…. Ngươi và ta… ( Nàng lắp bắp lên lời). - Bé con, chúng ta hôm qua động phòng. ( nở nụ cười vui sướng). Bé con, nàng chính thức là nương tử của ta rồi. - … thể… nào… Lạc Hy nhắm mắt lại, những hình ảnh tối hôm qua lại lên mồn trong đầu nàng. Gương mặt nàng chin như gấc. Đêm hôm qua, nàng cùng … - Cộc… cộc… ( tiếng gõ cửa) Tỷ tỷ, người dậy chưa? - Hả? chưa… ta chưa có dậy… ( cuống cuồng tìm cái gì đó mặc nhưng mà quần áo tanh bành hết cả rồi). - Xì… ( phì cười)… Hoa Nhi, ngươi lấy bộ quần áo lại cho Lạc Hy, chuẩn bị luôn nước tắm , nhớ chuẩn bị nước ấm chút. - Vâng, hi hi ( che miệng cười, lon ton chạy ) - … ( mặt đỏ, tai đỏ, cổ đỏ, toàn thân đỏ). - Hì, bé con của ta, nàng ngại cái gì chứ. Chúng ta trước sau gì chả phải làm điều này, ( ghé sát mặt nàng, tà mị) phải ? - Ngươi… ngươi… ngươi… - Nương tử, cần xúc động ha. - Ngươi… còn dám . ta đánh chết ngươi… ai da. - Bé con, nàng sao vậy? - Còn sao giăng gì. Ai da ( xuýt xoa), ngươi sao lại tham lam quá vậy, hại ta đau hết mình mẩy. ui da… - Thế chứ ai kêu lên: Tướng công, thiếp muốn nữa… ( giả giọng giống thái giám) - Ngươi… ( xấu hổ quay ) thèm với ngươi nữa. - Nương tử, đừng giận mà. Lát nữa ngâm mình trong nước ấm hết đau ngay thôi, ha. - Ngươi, ta cho ngươi biết. Từ bây giờ trở , ngươi là nam nhân của ta. Nếu tuân thủ tam tong tứ đức, ta hưu ngươi. - Tam tòng tứ đức? - Tam tòng chính là : Tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tự vẫn. Tứ đức chính là: công, dung, ngôn, hạnh. Công tức là phải làm mọi việc vợ giao được làm trái, dung nghĩa là phải thay vợ quán xuyến việc nhà từ tới lớn, ngôn chính là vợ được hai, hạnh chính là tuyệt đối chung thuỷ, ngoài vợ ra được có mối quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào. Hiểu chưa? Ngươi vi phạm chỉ điều ta lập tức hưu ngươi. - Được được ta tuân theo là được chứ gì ( mặc dù điều đó rất vô lý). - Hoàng thương, tỷ tỷ, nước và quần áo xong rồi đây. - Mang vào . Hoa Nhi sai người đem vào dục bồn, đổ nước ấm, rắc lên mấy cánh hoa hồng. Nàng để quần áo của Lạc Hy và Thiên Lãnh giá rồi lui ra ngoài đóng cửa lại, từ đầu tới cuối tuyệt nhìn về phía họ lần. Thiên Lãnh ôm Lạc Hy bước vào dục bồn. Cảm giác ấm áp lan toả khiến Lạc Hy thấy bớt đau, khoan khoái lạ thường. Thiên Lãnh chỉ mỉm cười nhìn tiểu nhân nhi nhắm mắt hưởng thụ kia. Nàng quyến rũ. Dục vọng của lại trỗi dậy. - Bé con… - Ngươi… ngươi phải lại muốn… ( mở to mắt, bặm môi lại). - Ân… - Này ngươi đừng có tham lam như vậy, ngươi… ưm… ưm… để nàng hết câu vội áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi nàng. Hai người lại tiếp tục triền miên. Lúc này, ở ngoài đại sảnh… - Ha ha ha ( ngửa cổ lên cười)… - Dã miêu cười ít thôi, đứt ruột bây giờ. Chủ nhân của tiếng cười đó ai khác chính là Tú Bình. Nàng rất tự hào về tác phẩm của mình. Nguyên lai mọi chuyện đều do nàng mà ra. Trong chè hạt sen mà Lạc Hy ăn cùng chén trà của Thiên Lãnh uống, nàng cho lượng rất chi là xuân dược Loại xuân dược này do nàng đặc chế, mặc dù có thể làm người uống mê man trong ham muốn nhục dục nhưng lại khiến họ nhớ mồn từng chi tiết, từng câu của mình cũng như đối phương. - Hy Hy à, cậu đừng oán tớ. Tớ là tớ cũng chỉ vì hạnh phúc của cậu thôi. Há há há…. Chương 37: Kim ốc tàng kiều. Bọn họ cả ngày nhìn Lạc Hy cùng Thiên Lãnh với ánh mắt biết phải gọi là gì, khiến Lạc Hy ăn cơm cũng cúi gằm mặt xuống dám ngẩng lên. Khuôn mặt nàng lúc này chỉ có đỏ và đỏ. - Ai nha, Hy Hy, làm sao thế? Thế nào, 2 người đêm qua… vui vẻ chứ. hí hí hí. - Còn , nhất định cậu giở trò rồi, nếu … nếu … - Nếu làm sao? - Cậu, tớ… thèm chuyện với mấy người nữa. rồi, Lạc Hy xấu hổ bỏ chạy để lại đằng sau những tiếng cười rúc rich. Thiên lãnh vội đuổi theo Lạc Hy. biết lúc này nàng xấu hổ, nếu đuổi theo nàng đem tội lỗi đổ hết lên đầu . Cho đến khi ăn xong, mới trở về. lúc này Lạc Hy đứng tựa lan can, nhìn ra mặt hồ lấp lánh ánh trăng. Nàng suy nghĩ điều gì đó khiến đôi mày liễu hơi cau lại. - Bé con, nàng nghĩ gì? - , ta chỉ nhớ lại câu chuyện mà thôi. - Chuyện gì vậy? - Kim ốc tàng kiều. - Kim ốc tàng kiều ư? Ta chưa bao giờ nghe đến. - Ta cũng chỉ tình cờ đọc được thôi. Truyện kể rằng: có vị hoàng đế tên Lưu Triệt. Hoàng hậu của tên Trần A Kiều, con của trưởng Công chúa Quán Đào, cũng là của Lưu Triệt. Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, đối với nhau tình cảm rất mặn nồng. Ngày còn , Lưu Triệt từng rằng: nếu lấy được A Kiều, xây cho nàng toà kim ốc. Sau này khi Lưu Triệt lên ngôi, A Kiều được sắc phong hoàng hậu. Cả hậu cung của Lưu Triệt chỉ có mình A Kiều. Năm năm sau, Trần A Kiều vẫn chưa có con. Lúc này, Lưu Triệt du sơn gặp được ca cơ Vệ Tử Phu kiều hiền thục, liền si mê. về nhan sắc, nàng thua kém A Kiều là bao nhiêu, thậm chí còn nhỉnh hơn chút. Khi Lưu Triệt mang Vệ Tử Phu về hoàng cung của , A Kiều rất đau khổ. với nàng, là hoàng đế, thể chỉ có mình nàng được. A Kiều đâu có nghĩ đến điều đó, nàng chỉ biết là Lưu Triệt, là Triệt Nhi của nàng mà quên thân phận hoàng đế của . Nàng ghen ghét với Vệ Tử Phu, nhiều lần dùng uy quyền để áp đảo nàng ta. Lưu Triệt càng ngày càng cảm thấy A Kiều rất chướng mắt. Cho đến hôm, ngươi ta phát A Kiều sử dụng cổ thuật để *** hại Tử Phu. Lúc này, Lưu Triệt rất giận dữ phế truất ngôi vị hoàng hậu của A Kiều, giam nàng trong lãnh cung và phong Vệ Tử Phu làm hậu, từ đó về sau thèm ngó ngàng đến A Kiều. Cho đến khi, hậu cung của , phi tử ngày càng nhiều mới bắt đầu nhận ra thực có các nàng. đối A Kiều mới thương. Nàng tuy kiêu ngạo, ngang ngược, lại coi trọng lễ tiết vương – hậu với , nhưng chỉ có ở trước nàng, mới có thể thả lỏng tâm tư cùng lo âu muộn phiền. Nhưng biết được điều đó mọi chuyện thể khứ hồi. Còn A Kiều trong lãnh cung, chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng được gặp Lưu Triệt. Nàng đối nhất dạ thương, bao giờ nghĩ đối nàng như vậy. Cho nên, đến cuối đời, nàng vẫn là ôm hận mà chết. Vậy nên nhân gian có hát lên bài thơ: Hán Đế trọng A Kiều, trữ chi hoàng kim ốc. Khái thóa lạc cửu thiên, tùy phong sinh châu ngọc. Sủng cực ái hoàn yết, đố thâm tình khước sơ. Trường Môn nhất bộ địa, bất khẳng tạm hồi xa. Vũ lạc bất thướng thiên, thủy phúc trùng nan thâu. Quân tình dữ thiếp ý, các tự đông tây lưu. Tích nhật phù dung hoa, kim thành đoạn căn thảo Dĩ sắc tha nhân, năng đắc kỷ thời hảo? mặt chê cười si tình hoang tưởng của A Kiều, mặt chính là chê cười cái gọi là tình của đế vương. - Bé con, sao nàng lại nghĩ đến chuyện này? - Ta chỉ nghĩ, có bao giờ ta giống như Trần A Kiều, luôn luôn chờ đợi toà kim ốc của bậc đế vương như ngươi ? - Bé con, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy. ta chỉ duy nhất có mình nàng. ( ôm nàng từ phia sau). Hy nhi, ta bao giờ là Lưu Triệt, nàng có hiểu ? - ừm. muộn rồi, chúng ta nghỉ thôi. Vết thương của ta lành rồi. ngày mai lên đường trở về kinh thành thôi. - ừm. nàng vào nghỉ trước. Ta bảo bọn họ chuẩn bị mai lên đường. nào, ta đưa nàng vào.( bế nàng vào trong phòng). - ừm. Sau khi Thiên Lãnh dặn dò bọn Hoa Nhi, trở về thấy nàng còn chưa ngủ, đôi mắt xa xăm nhìn lên trần nhà… - bé con, nàng lại nghĩ lung tung nữa sao? - có, ta chỉ thấy hơi khó ngủ chút chút thôi. - ( ôm nàng vào lòng) À nè, sao nàng trả thù Tú Bình vậy? như thế đâu phải là nàng. - Ta nỡ nặng tay với nàng ấy. Ta cho Lưu Thần viên bách độc bất xâm, sao này ta giúp ta trả thù. Hì - Bách độc bất xâm? - Đúng thế. Gia gia chế ra 4 viên bách độc bất xâm, đưa cho ta đề phòng Tú Bình lấy ta làm thí nghiệm. Ta vì nghĩ Tú Bình bao giờ hạ độc thủ với mình nên uống. ngờ lại bị nàng ta làm cho như vầy. Ta nghĩ đưa thuốc cho Lưu Thần, sau này Tú Bình làm gì được . Như vậy là ta trả được thù rồi. hihi. - ừm, nàng thông minh nha. Nhưng mà… nàng với Tú Bình quen biết nhau từ bao giờ??? - À… à… việc này… ( chít rùi, thế nào đây). Từ gia gia thường xuyên đưa Tú Bình ra ngoài cung, bí mật chữa trị và dạy y thuật cho nàng ấy. nàng ấy giả ốm yếu bệnh tật để loè các người thôi. - vậy sao? Vậy gia gia của nàng…. - Oa, hầy. ta buồn ngủ quá rồi. nè, ngươi ru ta ngủ . - Ru ngủ? - ừm, như lần trước ấy. - ừm, nào lại đây. Gối đầu lên tay ta này… - thần tiên ca ca - ân. - Huynh chỉ biết mỗi bài này thôi sao? - ừm, ta chỉ học được có bài thôi. Hôm trước ta rình mãi mới đến lúc Nhị hoàng thúc hát ru ngoại tôn của ông ấy ngủ, nên chỉ học được có bấy nhiêu thôi. - Huynh bỏ nhiều tâm tư vậy sao? - Tất nhiên, bé con thích tại sao ta lại làm chứ? - Hì, nhưng mà lần này huynh hát hay hơn trước rất nhiều. - Ta luyện tập suốt đấy. Nhiều lúc Tiểu Khấu Tử còn nhìn ta đến muốn lòi con ngươi ra luôn a. ghét quá. - Hihi. Nếu dân cả nước biết hoàng đế minh thần võ của họ hằng đêm học hát ru phản ứng của họ còn nhiều hơn Tiểu Khấu Tử a. - vậy sao? - . - …… - …… Đêm đó, Lạc Hy nằm trong lòng Thiên Lãnh ngủ rất ngon. Tâm nàng dù còn nhiều vướng bận nhưng cũng quan trọng nữa. Chỉ quan trong là nàng và bây giờ có thể hạnh phúc bên nhau. Nàng sâu vào giấc mộng, mỉm cười an tịnh. Nàng thể biết được, lần trở về này, cuộc đời nàng có nhiều biến đổi.......