HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 18: Huynh có thích ta ? Mấy ngày tiếp theo, đến tìm nàng nữa, chỉ có tăng cường thêm nha hoàn, thái giám cùng thị vệ ở Dao Trì cung. Nàng vẫn phải giả ngốc ( đến là mệt). Thường ngày, nàng cùng bọn họ chơi đùa rất vui vẻ. Bọn nô tài ở Dao Trì cung rất quý mến nàng. Ban đầu bọn họ cũng có e dè thân phận nhưng dần dần mọi người trở nên rất thân thiết hình thành luật lệ: Dao Trì cung có khái niệm nô tài – chủ tử, mà chỉ có gia đình có có em, có người lớn trẻ Ban ngày chơi rất vui còn buổi tối ai làm việc nấy. LH thường giả vờ ngủ rồi hoá thành bướm bay vào nội cung hướng phòng khách nhân mà tới. Nơi đó có người nàng thích: Thần ca ca của nàng. Đậu ở 1 bông hoa ở bàn, nàng im lặng nhìn hình ảnh Lưu Thần chăm chú vuốt ve khuôn mặt nàng trong tranh vẽ. , Nhị vương gia Phong quốc, 24 tuổi nhưng chưa từng chạm qua nữ nhân. Trong phủ của có thê thiếp, tới giờ cũng chưa có ý định lập Vương phi nên cả hoàng cung Phong quốc đều hi vọng chuyến lần này mang về cho họ Nhị Vương phi. Nhưng có lẽ mọi người phải thất vọng rồi vì bản thân người mà thể có được. - Hy nhi, nàng biết , ta rất nhớ nàng, rất muốn đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, rất muốn mang nàng xa, giấu nàng ở nơi mà chỉ có ta mới biết nhưng ta làm được. Nàng là Hoàng hậu, là thê tử của người ta, nàng cùng rất vui vẻ, ta lấy cái gì để mang nàng đây chỉ có thể giấu nàng trong tim ta. Ngày mai ta rồi, nàng có ra tiễn ta ? Ta chỉ mong có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần thế thôi, ta mãn nguyện rồi…. - …. ( nước mắt tý tách rơi)… (bay vì sợ ở lâu nguyên hình)… Thần, ta cũng thích ngươi nhưng ta thể cùng ngươi a…. (bụp, úi mẹ ơi)… - ồ, dạ hồ điệp (bướm đêm)… ngươi làm mặt ta bị đau đó nha. Là thúi hoàng đế,sao lại ngồi nóc nhà làm gì a. lại tóm chặt chân nàng cho nàng bay nữa chứ. AAAAAAAA khốn kiếp, thả ta ra AAAA ( giẫy dụa) - đến tiểu điệp như ngươi cũng ghét ta a ( sặc mùi rượu, uống rượu?) vậy nàng còn ghét ta đến mức nào? Nàng ta thực bẩn, ngươi coi, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường đúng , vậy mà nàng ta bẩn. Ta rất muốn có nàng a, bây giờ ta mới nhận ra ta thích nàng nhưng mà ta dám chạm vào nàng. Ta sợ, ta rất sợ vấy bẩn nàng, sợ nàng ghét ta. Ta phải làm thế nào đây, làm thế… nào??? ( ngủ luôn) - …( được thả ra bay bay trước mặt )… xin lỗi, ta có ngươi, ta chỉ muốn làm người chịu những thương tổn mà ta từng chịu đựng a… ( rồi bay ) Sáng hôm sau… - Hoàng thượng, người tỉnh rồi. - Trường Khanh, sao ngươi lại ở đây? - Hôm qua thần vào cung muốn tìm hoàng thượng tán gẫu nhưng thấy người. Tìm mãi mới thấy người nằm ngủ nóc nhà nên thần đưa người xuống. - có… đúng rồi. Lát nữa Sứ giả Phong quốc trở về nước, cùng trẫm tiễn họ. - Vâng. Dao Trì cung…. - Mau mau,Hoa Nhi làm tóc cho ta mau lên, Xuân Ni, lấy cho ta bộ y phục màu lam, tiểu Đậu Tử mau ra liên trì hái cho ta bó hoa sen, nhớ là hái hoa ở hướng tây nha được hái ở hướng đông,Tiểu Hồng, muội lấy Ngọc Cầm của ta ra đây, nhanh nhanh lên. - Dạ…( chạy toán loạn) - Hoa Nhi, Nhị vương gia chừng nào xuất phát? - Chắc là nửa canh giờ nữa. - Nhanh vậy sao? Các thứ xong hết chưa? - Dạ… xong hết rồi nương nương. - Đưa đây cho ta (đón lấy rồi chạy như bay) - Tỷ tỷ, đợi muội…. Cổng hoàng cung… - Nhị vương gia thượng lộ bình an, cho gửi lời hỏi thăm cùng cung chúc tân niên đến hoàng đế quý quốc. - Tạ ân điển hoàng thượng, thần xin cáo từ ( miệng nhưng mắt cứ nhìn phía trong tìm ai đó) - Cáo từ. vừa định bước lên xe …. - Thần ca caaaaaaaaaaaaaaaa - Bé con… hoàng hậu nương nương…. Hy nhi… - Thần ca ca,… huynh… phải rồi… sao ? ( vừa vừa thở) - ừ, ta rồi muội nhớ giữ gìn sức khoẻ, lần khác ta đến thăm muội. - Muội biết rồi, ẩy… cái này cho huynh ( giơ hoa và đàn ra)… - Cảm ơn muội ( đón lấy + cười hạnh phúc) - Tỷ …tỷ… (giờ mới chạy tới nơi)… - Hoa Nhi, đưa hoàng hậu hồi cung.( hũ dấm chua bị rò rỉ) - Dạ hoàng thượng… tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi - Ân ( mắt rưng rưng quay )… (bước được tầm 20 bước)…( quay ngoắt lại)… thần ca ca. - Ân, sao muội còn có trở về. - Thần ca ca, huynh có thích muội ? - … ( toàn bộ mọi người có mặt ở đó chết sững)… - , có thích muội ? - Thích… có thích… ( tim nhảy lên từng hồi) - Vậy mang muội cùng . - ĐƯỢC. XÀM NGÔN. NGƯỜI ĐÂU, ĐƯA HOANG HẬU VÈ DAO TRÌ CUNG CHO TRẪM NGAY LẬP TỨC ( giữ nổi bình tĩnh nữa) - , , ta muốn cùng thần ca ca a, ô ô ô, ta thích thần ca ca ( khóc thảm thiết) ô ô buông ta ra, huynh làm cái gì, buông raaaaaaaaaaaa - Nhị vương gia, thứ lỗi tiễn ( rồi lôi xềnh xệch LH về phía Dao Trì cung) Nhìn bóng nàng bị Vương Thiên Lãnh kéo , Lưu Thần chỉ muốn tiến lên kéo nàng trở lại nhưng bước vừa tiến bị Hoa Nhi kéo lại. “ Vương gia, nếu tỷ tỷ muốn, ai có thể cản nổi bước của tỷ ấy. Nếu ngài quá nóng vội khiến tình hình phức tạp hơn”. Lưu Thần đau lòng nhìn bóng dáng LH bị kéo khuất sau hành lang, quay sang lấy chiếc sáo ngọc trong ngực ra đưa cho Hoa Nhi “ với nàng ấy hãy chờ ta, ta nhất định đưa nàng ấy ” “ừm” - Hoa Tổng quản, nơi nay có trách nhiệm của ngài, mời ngài trở về ( trong lời phảng phất mùi dấm chua) - Từ trạng nguyên, cảm ơn nhắc nhở ( rồi hờn dỗi bước ) - ….. - Nhị vương gia, ta biết ngươi và Hoa tổng quản vừa gì nhưng ta mong người suy nghĩ cho kỹ. Chuyện này bây giờ còn là chuyện riêng của vương gia nữa mà là tồn vong của 2 đế quốc và bình yên của lê dân bá tánh. Vương gia, tới giờ rồi. Người cũng nên khởi hành thôi. - Được,( khuôn mặt trầm tư) nàng… liệu có ổn ? - Người yên tâm , hoàng thượng thích hoàng hậu, ngài ấy làm gì nàng đâu. - Vậy.. ta cáo từ - Cung tiễn vương gia. Chương 19: Ta vĩnh viễn giam cầm nàng bên ta Dao Trì Cung… Bịch… rầm… LH bị quăng lên giường 1 cách thương tiếc - Cút hết ra ngoài cho ta. ( gầm lên) - …( lui hết, gương mặt lo lắng)… Nàng vùng dậy cũng định chạy nhưng lại kéo nàng trở lại. Ném nàng trở lại giường nằm đè lên nàng, tay bắt lấy tay nàng năm chặt khiến nàng đau đớn… - TẠI SAO? TẠI SAOOOOOOOOOOOOOOOOO? ( HÉT LÊN) - A, đau, huynh làm gì vậy? Đau quá, buông muội ra. - Đau? Ngươi còn biết đau? Tiêu Lạc Hy, người muốn làm cái gì đây? Vì cái gì mà muốn theo ? - Vì ta thích huynh ấy, ta muốn làm thê tử của huynh ấy. - Thê tử? Vì sao? Vì sạch , còn ta bẩn? Ha ha ha, Tiêu Lạc Hy, dù muốn hay ngươi vẫn là thê tử của trẫm, là hoàng hậu của trẫm, ngay bây giờ ta làm ngươi chính thức thành thê tử của trẫm ( điên cuồng hôn nàng). Xoẹt… xoẹt… từng mảnh áo người nàng bị xé 1 cách thương tiếc. Mặc nàng giẫy dụa, dùng sức ghì chặt nàng khiến hai tay nàng tím bầm mảng. người nàng chi chit những dấu hôn. muốn để lại mọi thứ cơ thế nàng để chứng minh nàng là của . điên cuồng chiếm giữ nàng, cho nàng thoát ra. Đau đớn thể xác cùng tinh thần, nàng bật khóc, là tiếng khóc tận trong tim. Thấy 2 hàng châu rơi, đau lòng, rất đau. Buông nàng ra, lau những giọt nước mắt má nàng.. - Bé con, ta xin lỗi. Ta làm thế nữa. Nhưng tại sao? Tại sao nàng lại mà ta. Ta đáng ghét vậy sao? Hay vì nàng chê ta bẩn. Bé con, mặc kệ thế nào, ta cũng muốn giam cầm nàng ở bên ta mãi mãi. Ta buông tay. đứng dậy chỉnh lại bộ dáng vừa rồi vì giằng co mà trở nên xộc xệch. Quay lại hôn lên trán nàng vừa dịu dàng, ôn nhu lại vừa mạnh mẽ, kiên quyết. xoay người bỏ cũng quên phân phó người chiếu cố nàng. Trong tâm nghĩ để mất nàng, bao giờ. Chỉ còn 1 mình trong phòng, nàng ngậm ngùi. có làm gì nàng ( thế mà còn chưa làm gì, tý nữa bị ăn sạch rồi). Lòng đau. Nàng làm thế đúng hay sai? Nàng trả thù , làm nàng nhưng đến bây giờ khi chịu đau khổ nàng cũng đau lòng kém. - Tỷ tỷ, người sao chứ? - sao, muội lấy cho ta trang phục khác . - Tỷ tỷ, chúng ta có nên dừng lại ? - Muội có ý gì đây? - Tỷ, muội thấy tỷ nhầm lẫn tình cảm của mình. Tỷ đối Nhị vương gia chỉ là ái mộ chứ có . Muội có thể nhìn ra được. Nhưng nếu tỷ tỷ muốn hướng trái tim đến Nhị vương gia, muội cũng ủng hộ tỷ. - …. - Đây là của Nhị vương gia đưa cho tỷ, ngài ấy hãy tỷ hãy đợi, ngài ấy nhất định đến đưa tỷ . - Ân ( nhận cây sáo) HN, ta thấy vui. Ta muốn ngủ ở liên trì, muội đừng để ai quấy rầy ta. - Vâng. Tỷ tỷ… ( ngập ngừng).. - Sao vậy? - Muội thấy hoàng thượng có vẻ lòng với tỷ, tỷ thấy có nên… - Đủ, đừng nữa. Muội làm việc . rồi nàng bước nhanh quay đầu lại. Hn biết, tỷ tỷ của nàng bối rối.
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 20: Huynh hát rất dở nhưng muội rất thích Tâm trạng của Lạc Hy dần ổn định. Ngay sau chuyện xảy ra ngày hôm đó hạ thánh chỉ tuyên bố với toàn thể thiên hạ rằng, nàng, Tiêu Lạc Hy, chính là hoàng hậu của mãi mãi thể thay đổi. Nàng cũng quan tâm, cũng để ý đến điều gì nữa. Bây giò nàng chỉ ăn + ngồi thẫn thờ + ngủ, ít , ít cười, sôi nổi như trước nữa. Vương Thiên Lãnh thấy nàng như vậy đau lòng lắm. Bé con của trưởng thành rồi. Vì nam nhân phải mà trưởng thành. Đêm nay lại đến đây vừa lúc thấy nàng ngồi ở xích đu ủ dột. - Bé con, chưa ngủ sao? - Thần tiên ca ca, muội ngủ được. - Muội nhớ ? - Ân. - Ngoan, ta đưa muội vào ngủ ( đoạn bế nàng vào phòng). ( nằm xuống cạnh nàng). Đừng nghĩ đến nữa.( ôm vào lòng) Ta hát ru muội ngủ nhé. - Ân. Bảo bối thân mau mau ngủ , ba mãi là nguồn an ủi ấm áp nhất của con. Ba ba khe khẽ đến bên canh con, con đừng sợ ban đêm. Bảo bối của ta, đừng khóc nữa. con phải học cách sợ bóng đêm, con phải tự đối mặt với tương lai, cuộc sống trong bóng tối. con ngoan mau ngủ , ngoan ngoan ngủ . Niềm vui hay nỗi buồn, đừng sợ đối mặt với bóng tối. Dũng cảm lên bảo bối của ta. Bảo bối của ta ngoan ngoãn ngủ …… ( vỗ vỗ) - Thần tiên ca ca. - Hả? - Huynh hát dở tệ. - Ách… - Nhưng muội thích… - Ân. Vậy ngủ . - Ca ca, mai muội muốn về thăm phụ thân. - Ừ. Vậy mai ta cùng muội. - Ân, chúc huynh ngủ ngon ( hôn lên má). - …. ( sướng)… Trời sáng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, nàng phải cùng thượng triều nhận lời cung chúc của quần thần, sau đó thỉnh an thái hậu. Vì nàng trong sang ngây thơ lại thập phần đáng nên thái hậu rất có hảo cảm với nàng. Xong đâu đấy nàng cùng Hoa Nhi, Vương Thiên Lãnh còn có Từ Trường Khanh tướng quân phủ. - Lão thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên thiên tuế. - Bình thân - Nga, sao lạ vậy? Huynh muội là thê tử của huynh, như vậy phụ thân chính là nhạc phụ của huynh nha. Sao phụ thân phải hành lễ mà phải là huynh a? - Hy nhi, được ăn hồ đồ ( Tiêu tướng quân mắng đứa con biết sống chết) - Oa, chịu đâu, ô ô, ca ca, phụ thân mắng muội. - Ngoan, bé con đừng khóc, là ta sai, đáng lẽ ta phải hành lễ mới đúng. ( đoạn quay sang ). Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân - Áy ấy, hoàng thượng đừng làm thế lão thần tổn thọ a…. Nhìn già trẻ khúm núm cúi đầu trước nhau, TTK cùng HN sớm nhịn được cười thành tiếng khe khẽ. - E hèm, tân tướng quân Từ Trường Khanh, còn mau hành lễ với cựu tướng quân - Vãn bối, Từ Trường Khanh tham kiến Tiêu tiền bối - Từ tướng quân, cần đa lễ - Nghĩa nữ Tiêu Hoa Nhi tham kiến nghĩa phụ. - Hoa Nhi ngoan, đứng dậy . các con mau vào trong - Cha, hôm qua thần tiên ca ca ru con ngủ nha. Bài mà cha vẫn ru con ấy. Nhưng mà huynh ấy hát dở lắm hay bằng cha. - Hả? hoàng thượng hát ru? ( cả 6 con mắt nhìn chằm chằm Vương Thiên Lãnh) - …( đỏ mặt) có - Sao huynh lại chối rồi, hôm qua…. - Bé con, muội là muốn ngắm hàn mai ở hậu viện mà ta đưa muội - Ơ ơ muội còn chưa bái tổ tiên nha - Bái sau ( túm cổ áo nàng xách như xách con mèo) - Ha ha ha ( thèm kiêng dè nữa cười phá nhà luôn) Hoa Nhi nhìn theo, sắc mặt lâm vào suy tư. biết tỷ tỷ có nhận ra biến đổi của chính mình ? Chương 21: Lưu Thần cầu thân Ba tháng sau,tại chính điện hoàng cung Linh Quốc… - Nhị vương gia, ngươi có chắc muốn thành thân với ngũ công chúa ? - Thần chắc chắn. - Vương gia, ngươi đâu nhất thiết phải làm vậy? Ngũ công chúa bẩm sinh bệnh tật, yếu ớt. Ngươi vì sao lại chấp nhận lấy nàng? Hoàng huynh ngươi ép buộc sao? - Thần là tình nguyện, xin hoàng thượng thành toàn. - Được, nếu ngươi muốn như vậy trẫm thành toàn cho ngươi. Người đâu, hạ thánh chỉ xuống Thân Vương gia Lưu Thần sang Linh quốc cầu thân Ngũ Công chúa Vương Tú Bình. Trẫm thành toàn, ngày 15 sau là ngày hoàng đạo chọn làm ngày thành thân. - Tạ ân điển hoàng thượng. - Lưu Thần, trẫm cho phép ngươi đến Dao Trì cung thăm nàng. Nhưng đừng vượt quá bổn phận cũng đừng cho nàng biết mục đích ngươi đến đây. Trẫm lựa lời với nàng sau. - Thần tạ ân điển hoàng thượng. Dao Trì cung… - Nhị vương gia Phong quốc, Lưu Thần cầu kiến. - Thần ca ca, nhanh nhanh mời vào ( 2 mắt long lanh) - Thần, Thân vương gia Lưu Thần khấu kiến hoàng hậu - Ai da, thần ca ca, sao huynh phải câu nệ thế làm gì a? ( ôm lấy). Thần ca ca, muội sợ nhớ huynh nha, ngày nào muội cũng đợi huynh như huynh . Thần ca ca, hôm nay huynh đến để đưa muội đúng ? ( 2 mắt mong chờ) - …( bối rối)…. - Sao vây? - , ta… ta đến cầu thân. Ta lấy Ngũ công chúa Vương Tú Bình làm vương phi của ta. - ..( sững sờ) huynh cái gì đây? Huynh đùa phải ? - có ( nén đau thương) ta là . - thể nào, huynh là đến đón muội bảo muội đợi huynh mà. - Ta cũng rất muốn đưa muội cùng ta nhưng…. - Vậy tại sao huynh lại muốn lấy người khác a, sao huynh lại gạt muội???? ( khóc) - Ta… ta xin lỗi ( lòng đau như cắt). Hy nhi, ta… xin lỗi. Chúng ta thể được. Muội còn có hoàng thượng, hoàng thượng rất thương muội a. - Muội cần. Muội ghét huynh, muội muốn gặp huynh nữa, huynh cút ( vơ đồ đạc ném Lưu Thần) Cút . - Nhị vương gia, ngài mau . - Ta…. - Huynh còn cút , huynh…. ( tức quá, ngất) - Hy nhi – tỷ tỷ - nương nương - Mau truyền thái y Càn Thanh cung… - Hoàng thượng, hoàng thượng, nguy rồi, hoàng hậu nương nương bị ngất xỉu rồi. - Cái gì ( phi luôn ra khỏi phòng) truyền thái y chưa? - Dạ truyền ( vừa chạy theo vừa ) - Chuyện này là thế nào? - Bẩm, sau khi Nhị vương gia đến biết gì làm nương nương nổi giận và ngất xỉu - Khốn kiếp. Dao Trì Cung… - Hoàng thượng giá lâm - Tham… - Miễn, hoàng hậu thế nào rồi.( phi thẳng đến chỗ LH) - Bẩm, hoàng hậu vì nộ khí nhất thời dẫn đến khí huyết công tâm nên ngất xỉu. Lão thần kê vài đơn thuốc bổ khí cho hoàng hậu uống chỉ 2 ngày là khoẻ. - Còn kê đơn ( quát lớn) - Dạ dạ - Lưu Thần, trẫm phải dặn ngươi được gì rồi sao? ( ánh mắt hằm hè) - ( ánh mắt sắp khóc đến nơi) ta, ta nhất thời quên mất. Ta… - Thôi đủ, ngươi trở về nghỉ ngơi . Nơi này có trẫm. - Vâng… ( luyến tiếc nhìn nàng rồi rời )… Khoảng 1 canh giờ sau… - Ưm… - Bé con, muội tỉnh rồi. muội thấy sao? Có thấy khó chịu ở đâu ?( nắm chặt tay nàng, ân cần) - Thần tiên ca ca ( muốn ngồi dậy) - Từ từ để ta đỡ muội. - Thần tiên ca ca, sao huynh ấy lại lấy người khác. Huynh ấy là đến đón muội mà sao lại như vậy? Có phải giống như trư bà bà , muội là ngốc tử ai thèm để ý tới muội, phải vậy ? ( nức nở) - Bé con ngốc, được nghe người ta bậy. Ai bảo muội là ngốc tử, muội rất thông minh còn thông minh hơn cả ta nữa - Vậy tại sao huynh ấy…. - Đừng đến nữa. có lý do của . Muội còn có ta cơ mà. Ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi ha. Ca ca hát ru muội ngủ nhé. - cần đâu, muội muốn yên tĩnh. Thần tiên ca ca, huynh trở về . - ..(im lặng hồi) … Vậy được muội nghỉ ngơi . Lát ta lại đến thăm muội. - Ân. Sau khi Vương Thiên Lãnh rời , Lạc Hy từ từ mở mắt nở nụ cười chua xót. Người nàng tâm giả dối nàng còn người nàng lừa gạt lại tâm với nàng. Đời ngang trái Viên Tầm cung… - Vương gia, ngài định giải thích với hoàng hậu ư? - , hãy để nàng hận ta,như vậy ta vui hơn. - Nhưng ngài bị hoàng thượng… ngài… - Dạ, đừng nữa ( vuốt ve ngọc cầm). Hoàng huynh ta đúng.Ta và nàng hữu duyên vô phận. Tất cả chỉ đến đây thôi. giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan phím đàn….
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 22: Nàng chết? Hai ngày sau khi nàng ngất… - Nương nương, mau uống thuốc . - Ây da, Xuân Ni à, ngươi xem ta khoẻ mạnh như vậy sao phải uống thuốc chứ. Ta uống. - Tỷ tỷ, người phải uống thuốc lần sau mới bị ngất nữa ( đón lấy thuốc từ tay Xuân Ni). Tỷ tỷ, nghe lời muội nha muội mách hoàng thượng đánh đòn người nha. - uống, đánh chết ta cũng uống. - Tỷ tỷ người có uống ? - uống. - uống? - uống, uống - Ai da, tiếc đó Xuân Ni, ta làm nhiều kẹo hồ lô quá mà tỷ tỷ lại phải kiêng nha. Thôi, chúng ta đành tự mình giải quyết hết vậy. - Kẹo hồ lô ( 2 mắt sang quắc) ta uống, ta uống thuốc là được chứ gì. Nhưng uống xong phải cho ta ăn kẹo nha. - Được Cầm lấy bát thuốc, Lh chợt nhíu mày. Có độc. Là Khổng Tước Linh, loại độc này độc nhất trong các loại độc, có thuốc giải, uống vào chết ngay tức . Kẻ nào lại ra tay độc ác đến vậy. Nhưng nếu bây giờ nàng chết nàng có thể rời khỏi và nàng cũng muốn biết, nếu nàng chết thế nào? Nghĩ vậy nàng liền thi pháp hoán thân. Trong nháy mắt nàng biến thành tàng hình, mà chỗ nàng đứng được thay thế bằng 1 “ nàng “ khác mà ai phát được. Thực chất đó là 1 củ sen. “ Nàng” thản nhiên uống thuốc, vừa uống xong bát thuốc … Choang… ụa… ngụm máu tươi hộc ra từ miệng “nàng”, “nàng” lăn ra đất bất tỉnh. - Tỷ tỷ, nương nương, mau gọi thái y. - Hoàng thượng, nương nương bị trúng độc. - Cái gì? ( bay thẳng đến Dao Trì cung) - Bé con, bé con ( nắm chặt tay nàng) thái y, thái y đâu? - Chúng thần… - Mau mau, xem hoàng hậu làm sao? - …( chạy tới bắt mạch)…. ( mặt tái mét)… Hoàn…g… Hoàng thượng, hoàng… hậu… … - cái gì, mau làm nàng tỉnh dậy, nếu trẫm chém đầu các ngươi ( hối hả) - Hoàng thượng xin thứ tội hoàng hậu giá băng rồi ( quỳ xuống dập đầu khóc lóc) - K..h..ô..n..g..thể…n..à..o ( Hoa Nhi ngất ngay tại chỗ) - , thể thế được. Các ngươi… lũ vô dụng… cút hết cho trẫm. Bé con, bé con, Tiêu Lạc Hy, ngươi tỉnh dậy cho trẫm nếu trẫm đánh vào mông ngươi, mau tỉnh lại ( tỉnh bằng niềm tin). Hy nhi, nếu ngươi tỉnh lại, trẫm giữ ngươi bên trẫm nữa, trẫm cho ngươi cùng Lưu Thần, trẫm cho ngươi làm thê tử của . Tỉnh lại, mau tỉnh lại , Bé con, thần tiên ca ca cầu xin muội (quỳ gối) , hãy tỉnh lại , đừng có bỏ huynh… , LẠC HYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY ( nước mắt rơi, lần đầu tiên rơi lệ) - Nương nương, huhuhu. Dao Trì cung bỗng chốc thành 1 mảnh tang thương còn nhân vật chính của khí ấy lại đứng bên. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Thiên Lãnh. quỳ gối cầu nàng tỉnh lại, khóc vì nàng. Đau, tim nàng quặn đau. Nhìn Hoa Nhi bất tỉnh nằm trong lòng TTK, các nô tài trong Dao Trì cung khóc đứng dậy nổi, nàng lại nhớ đến Tú Bình. Khi nàng chết, Tú Bình cũng khóc như vậy. loạng choạng đứng dậy, bế “ nàng” ra khỏi cửa đưa nàng xuống liên trì nơi có cái bè gỗ thường cùng nàng nằm ngủ, cùng nàng nô đùa. - Hoàng thượng… - Các ngươi , ta muốn yên tỉnh ở cùng nàng. - … ( tất cả lui ra để mình cùng nàng ở đó)… - Bé con, lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng bay từ nơi này lên nha. Lúc đó nàng xinh đẹp hệt như tiên nữ vậy. Ta chưa bao giờ thấy nàng bay lần nào nữa a. nàng tỉnh dậy bay cho ta xem nào… ( nhúc nhich)… hay là muội ngồi dậy thọc lét ta , ca ca nằm yên cho muội thọc lét a, nào tỉnh dậy . Ca ca hát cho muội nghe nha. Vì lần trước muội chê ca ca hát dở nên ta cố gắng tập hát hay, ta hát cho muội nghe nha. ( vừa hát 2 hàng châu vừa rơi khiến cho người đứng đó tim quặn đau). Dù đến kiếp sau lại cùng ước hẹn nhưng kiếp này chỉ cần oán hận Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng Ta nguyện cùng nàng làm lớp bùn trong băng tuyết, làm máu nhuộm đỏ chốn hồng trần Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ Sớm chiều nương tựa vào nhau Ta là bèo, nàng là nước Gặp gỡ rồi nhau phải là tội lỗi Đất mãi khóc than, trời cứ tuôn dòng lệ Vì nàng, nhuộm đỏ máu ta Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay Kiếp này có nàng, ta mơ giấc mộng Kiếp sau lại đợi chờ nàng đến khiến lòng ta say đắm Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay Rời xa chốn hồng trần đầy rẫy thị phi Nhân gian si tình vạn dặm xa xăm lối về Chi bằng làm đôi bướm bay lượn giữa trời xanh… - Bé con, ta hát có hay …… “ Hay, rất hay, muội xin lỗi. xin lỗi vì bây giờ muội mới nhận ra muội huynh mất rồi. Nhưng nhớ đến huynh từng đối xử tệ bạc với muội, muội biết làm thế nào mới có thể chấp nhận huynh.” Nàng ngồi xuống bên cạnh , đưa tay lau giọt nước mắt của nhưng nàng tàng hình, chạm vào lại xuyên qua, giống như khi nàng cố lau nước mắt của Tú Bình vậy. vẫn ngồi đó, hàng lệ vẫn rơi…. Chương 23: Ngũ công chúa ôm “ nàng” ngồi đó muốn năm ngày. ăn uống, bất động. Quần thần đến khuyên can nhiều lần, thái hậu còn lấy cái chết ra đe doạ mà vẫn có phản ứng. Cứ ngồi đó, ngày ngày kể chuyện cho nàng, mỗi ngày hát 1 bài hát cho nàng nghe. bây giờ so với cái xác khô khác là bao. Tiều tuỵ, xơ xác. HN mấy ngày nay cũng xơ xác kém. Tuy có được Trường Khanh thúc giục ăn chút ít nhưng cả ngày ngồi đờ đẫn, ngày nào nàng cũng khóc. Trường Khanh biết làm sao, chỉ biết ôm nàng vào lòng an ủi (tg: TK lợi dụng lúc Hoa tỷ buồn ăn đạu hũ nhé TTK: ta an ủi nàng lòng, ngươi biến chỗ khác mà chơi) LH thấy tình cảnh nàng gây ra cũng thập phần áy náy nhưng biết làm sao. Chợt… - Lạc Hy… - Câu hồn quỷ, sao ông lại tới đây, lẽ ta sắp chết ? - phải ngươi mà là nha ( chỉ chỉ Vương Lãnh Thiên) - Cái gì? sắp chết? Chết rồi ,chết rồi , chuyện này cũng tại ta mà ra, làm sao đây, làm sao bây giờ ( cuống cà kê cả lên) - Hầy, ta chỉ đùa thôi làm gì mà cuống lên thế. - Đùa? (túm cổ áo) Ông nghĩ chuyện này là để ông đùa đấy hả? Ông có tin ta cho ông mất hồn luôn ? - Tin, ta tin. Ta chỉ báo cho tin này…. ra… ra … - ra cái gì mau… - Ta… ta lại bắt nhầm hồn của bạn nữa rồi.. - CÁI GÌ??????????????? - Á, điếc tai ta. - Chết tiệt, ta phải gặp lão Diêm Vương. - Ấy đừng, chuyện này là ta làm sai, nếu báo Diêm Vương vậy ta vạn kiếp được siêu sinh đâu. Ta đưa linh hồn bạn vào ngũ công chúa của nước này rồi. ấy giúp giải quyết chuyện này. - Ngũ công chúa? Chuyện này là sao đây? - Là thế này ..bla bla bla…. Thế đấy. - Được tôi, bây giờ ta gặp Tú Bình. Tha cho ông đấy - Đa tạ Lạc Hy tỷ tỷ ( giọng sủng nịnh) - ..( nổi da gà) Bình Liên điện… - Hu huh u công chúa huhuhu - Ui da, đau quá. Ai khóc vậy? ( ngồi bật dậy) - Á aaaaaaaaaaaaaa, có ma, có ma ( chạy còn bóng) - Cái gì đây? Mấy người này là ai a, kỳ lạ. - Tú Bình… ( rưng rưng) - là ai? - Là tớ, Lê Trần Lạc Hy đây, bạn thân của cậu đây nè - Lạc Hy? ( nhìn nhìn, ngó ngó) - Mèo hen nhà cậu, là tớ đây, nhận ra tớ sao? Tớ chết và được xuyên vào cơ thể này a. - Oa, LH, là cậu . Sao cậu đẹp quá vậy? - Đừng nữa. Cậu bây giờ là ngũ công chúa của Linh quốc Vương Lạc Bình rồi. - Vậy là sao? - Là thế này bla bla bla… ( hoa chân múa tay loạn xạ)… cậu hiểu chưa? (nốc ngụm trà) - À, hiểu rồi. bây giờ cậu muốn tớ giúp cậu chứ gì? - Đúng thế - được thôi, nhưng sau vụ này phải cho tớ soái ca à nha - Ừ ừ, bây giờ thế này nhé ( vào tai) !@#$%^^&&$#@!@#$$@@#$ thế nhé. - Ok. - Vậy tớ đây, mà nè. Cậu bây giờ cũng đẹp lắm đó. Phu quân tương lại của cậu cũng soái lắm á. Cố gắng nắm bắt xong mà mần thịt nhá. Bai bai ( bay ) Vương Tú Bình Dao Trì cung… - LH, Lh đâu rồi ( xách váy vào, vừa vừa rống) - Ngũ… ngũ công chúa… - Tiêu Lạc Hy đâu? - Chủ tử nhà ta qua đời rồi, hoàng thượng vẫn ngồi ôm xác nàng mấy hôm nay, ăn ngủ, ai có thể khuyên can được, ô ô ô - Họ ở đâu? - ở kia ( chỉ ra liên trì) Tú Bình men theo cây cầu ra bè gỗ, đên nơi nàng bị doạ cho giật mình. - A, maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - …( trừng mắt lạnh lùng nhìn)… - (rét run) hoàng… hoàng huynh, huynh… - ( gì, chỉ đưa tay vuốt tóc “ Lạc Hy củ sen”) Tú bình đưa tay ra định chạm vào Lạc Hy bị nắm lấy tay : “ ngươi muốn làm gì?” “ a, ta chỉ xem có nàng chết rồi ?” “ có ý gì? ” “ Ngươi cứ buông tay ta ra ( chạm vào LH, lập tức nàng biến thành củ sen), ( giơ giơ lên) xem xem các ngươi bị lừa rồi, nàng ta chắc sớm cao chạy xa bay rồi” - Làm sao muội biết. - Nguyệt ca với muội, huynh ấy cứu muội từ cõi chết trở về, huynh ấy còn bảo muội với hoàng huynh là Hy tỷ vốn có độc sẵn trong người nay gặp Khổng Tước Linh chất độc cũ giải được, tỷ ấy thông minh trở lại. Nhưng vì Khổng Tước Linh độc tính quá mạnh, cho nên nếu cứu chữa kịp thời nguy hiểm đến tính mạng. Huynh ấy lấy củ sen làm thế thân cho Hy tỷ rồi mang tỷ ấy giải độc a. - là vậy sao? - Đúng, huynh ấy nếu muốn tìm được Hy tỷ phải dựa vào tâm của chính huynh mới tìm được. Huynh ấy còn , tỷ tỷ hình như rất hận huynh nha. - Có thể tìm được nàng ấy sao? Tìm như nào mau cho ta biết ( nắm chặt vai, lắc lắc) - Khụ … huynh định giết muội đấy hả? - Xin lỗi, ngũ muội. Hãy cho ta biết làm ơn cho ta biết . - Chỉ cần mang Tuyết Linh Hồ theo,nó tìm ra. Có điều hơi lâu. - Được, được lâu ta cũng tìm, ta tìm luôn. - Gượm … hầy… ta có là Hy tỷ mà gặp huynh trong bộ dạng này cũng là quen biết mất thôi. Huynh chuốt lại sắc đẹp với nghỉ ngơi cho lại sức . Ngày mai chúng ta khởi hành. Muội còn phải cho 1 vài người cần biết nữa. Chuyện Hy tỷ còn sống phải tuyệt đối giữ bí mật. - Được….. Sao đó, Tú Bình tìm Hoa Nhi và Từ Trường Khanh ba la ba la hồi, bọn họ hiểu được vui mừng hết sức, cuống cuồng chuẩn bị để ngày mai tìm nàng. - Ê, Viên Tầm cung ở đâu? ( kéo kéo tiểu thái giám) - Bẩm công chúa, công chúa cứ hết con đường này rồi quẹo trái là tới - ừ, … Viên Tầm cung… Tú Bình nhìn ngang nhìn dọc thấy người nàng cần tìm đâu. Chợt nhìn thấy tên đứng ngắm mai gần đó. Vì quay lưng về phía nàng nên nàng biết là ai liền chạy ra vỗ vỗ vai… - Này ngươi, cho ta hỏi…. Á aaaaaaaaaaaaaaaa maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ( nhảy lên ôm cột nhà) - ma… ma ở đâu? ( nhìn quanh) - Là ngươi chứ ai, tên xú bát đản ngươi cái bộ dạng gì đây, muốn doạ chết người ta hả? Nhìn lại người mà Tú Bình gọi là ma, chính là Lưu Thần đẹp trai, nhưng bây giờ tiêu điều xơ xác cũng kém Vương Thiên Lãnh. - Ta là Lưu Thần, là…. - Ngươi chính là Lưu Thần, là phu quân tương lại của ta… huhuhu Lạc Hy ngươi lừa ta, ngươi rất soái, sao giờ thành ma thế này, huhuhu. Ta chịu đâu, ta chết đây ( ôm cột khóc lóc) (LH: tiễn) - Ngươi chính là ngũ công chúa Vương Tú Bình, người vừa nhắc đến Lạc Hy, là Hy Nhi. - ừ, ngươi chuẩn bị ngày mai tìm nàng với chúng ta (“ ta muốn lấy gã này làm chồng đâu, huhuhu”) - Cái gì? Nàng vẫn còn sống ư? Là ? - , nhưng nhớ giữ bí mật đấy. Thôi ta đây ( , )..( quay lại). À, Lưu ma , ta thấy chúng ta nên huỷ hôn nha, ta có ngươi, ngươi ta, nên làm khổ nhau. Thế nhé, bai bai Lưu ma ? Ta? Lưu Thần nhìn bóng TB khuất khỏi ngỡ ngàng. Những gì nàng cũng đúng, nàng và .... Nhưng nghĩ đến Lạc Hy còn sống vui mừng thôi. - Kệ nàng ta, ta tìm Hy nhi . đoạn trở vào chỉnh chu lại nhan sắc và chuẩn bị hành trang. Còn về Tú Bình, nàng hiểu vì sao Lạc Hy lại bảo nàng tìm cùng. Người này có lẽ là nam nhân trong lòng LH, nhưng từ khi nào bạn của nàng có gu thẩm mỹ kém đến vậy? Từ Ninh cung… - Chuyện này thể được, hoàng nhi, ngươi làm sao có thể… - Mẫu hậu, nhi thần quyết định rồi. mẫu hậu hãy lấy cớ con vì thương tâm quá độ màng triều chính nên người tạm thời nhiếp chính đến khi con hồi phục. Con gửi thư cho Nhị Hoàng đệ và Tam hoàng đệ rồi. Hai ngày nữa họ trở về phụ giúp mẫu hậu. Mẫu hậu, nếu kì này, nhi thần có trở về xin người hãy trao hoàng vị lại cho Nhị hoàng đệ. - Lãnh nhi, con vì nữ nhân mà từ bỏ giang sơn có đáng hay ??? ( đau lòng nhìn con) - Đáng, rất đáng. Nếu như có giang sơn mà có nàng, con sống bằng chết. - …( nhìn bộ dáng tiều tuỵ của con, đau lòng nguôi)…( suy nghĩ nhồi)… hoàng nhi, ta muốn con có gì bất chắc, đường cẩn thận… - Tạ mẫu hậu… Nhìn bóng con trai rời , thái hậu rơi từng giọt nước mắt. Thằng bé nãy giống hệt cha của nó. Ngày xưa, tiên hoàng cũng vì phi tử mà thương tâm đến chết. Bà sắp mất luôn đứa con này rồi….
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 24: tìm nàng. Sáng hôm sau tại Dao Trì Cung… - 1, 2, 3,… ý vị ca ca đẹp giai này là ai? Sao thấy Lưu ma đâu hết??? - Lưu ma ??? ( 3 người kia tròn mắt) - Là phu quân tương lai của muội đó - ..( cả bọn trợn mắt)…( nhìn Lưu Thần) - … (lắp bắp) đừng… đừng.. .. ngươi.. là… - Ta chính là Lưu Thần. - ( trợn mắt lên nhìn)… ngươi… - Có thắc gì sao,… bệnh miêu ( mèo bệnh)? - Bệnh miêu? Ta? ( chỉ mặt mình) Tên ma nhà ngươi, dám ta là mèo bệnh, ta chém chết ngươi ( rút kiếm của Trường Khanh, rượt Lưu Thần) - Ha ha ha ( vừa chạy vừa cười) lại đây tiểu dã miêu, ai ngươi gọi ta là ma , ha ha ha - Đừng có chạy ( thở thở) ngươi đứng lại… - đứng, các ngươi còn mau, muốn trễ giờ a. - ừ nhỉ, xém quên ( bó tay) Trường Khanh ôm Hoa Nhi dùng khinh công bay vù lên tường thành, Vương Thiên Lãnh cũng đáp xuống nhé nhàng chỉ còn Tú Bình nhà ta đứng nhảy nhảy… - ê ê, ta biết võ công a, các ngươi định bỏ mặc ta sao??? ( tức tối) - Tiểu dã miêu ( cười cợt nhả) nếu ngươi chịu gọi ta 1 tiếng phu quân ta đưa ngươi a ( hiểu sao rất thích trêu trọc tiểu nhân nhi này, có lẽ nàng cũng có cái khí chất thu hút người khác giống như Lạc Hy). - gọi, ta cần ngươi giúp. Hoàng huynh quý của muội, giúp muội ra ha. - ( mặt có lấy 1 tia cảm xúc, bay ra khỏi cung mặc xác T Từ Trường Khanh cũng ôm Hoa Nhi bay theo. Giờ chỉ còn nàng với Lưu Thần… - Lưu ma , nếu ngươi mang ta ra, đến khi gặp Lh mà có ta, nàng ấy hành hạ ngươi đến chết. - ( đứng im, mặt vênh vênh) - Lưu ma , Lưu Thần thối, ngươi…. - ( mặt vênh vênh tiếp) Tú Bình tức đến xì khói, nàng đến gần bức tường thử trèo lên. Cứ trèo lên lại tụt xuống , trèo lên lại tụt xuống. Nhìn tiểu dã miêu bướng bỉnh vất vả nghĩ cách… trèo tường, Lưu Thần khỏi cười khổ. Nàng… rất đáng nha. Sau hồi tận lực có kết quả, Tb đành quay lại chỗ LT đứng… - Lưu… phu quân - Hả? nàng gì, ta nghe . - P H U Q U Â N ( nàng rít qua từng kẽ răng) - Ai nha, sao nghe chả có tý tình cảm nào thế a. được rồi, ta mình vậy ( đoạn bước ) - ấy đừng, ( nắm lấy tay áo, bẽn lẽn kêu) phu… phu quân. - Ha ha ha ( ôm nàng bay ra ngoài) ( đúng là Lưu ma ) (TB: “tên khốn nhà ngươi, hãy đợi đấy, thù này báo, ta phải là Liêu Tú Bình” tg: đương nhiên phải rồi, giờ người là Vương Tú Bình nha) Ra khỏi cung, Hoa Nhi thả Lạc Lạc xuống đất. Lạc Lạc cuộn tròn người lại, lăn lăn vài vòng giống như đồng tiền xu quay dưới đất. Xong nó hếch mũi về hướng Đông, kêu kiu kiu. Bọn họ thuê chiếc xe ngựa theo hướng Lạc Lạc chỉ mà . - Cảnh công tử - ừ, chuyện gì? - Trong thời gian qua ta điều tra ra được kẻ thuê sát thủ và hạ độc Lạc Hy rồi. Đó chính là Lưu phi. - Lưu phi? Có chứng cớ xác thực ? - Có. Chỉ có điều lạ là, Lưu phi là nữ tử nông thôn nha, làm sao có thể biết đến tổ chức sát thủ này, hơn nữa lại có Khổng Tước Linh thất truyền trong giang hồ. Chắc chắn có ai đó lợi dụng nàng ta để trừ bỏ Lạc Hy. - … ( suy nghĩ).. việc này phải điều tra kỹ. Ta muốn để kẻ đó lọt lưới nếu hại đến LH - Vâng. Còn có chuyện này… - Chuyện gì nữa - Huyền phi có mang rồi Vương Thiên Lãnh giật mình. Từ khi Lạc Hy bẩn, còn hứng thú với nữ nhân khác nữa. Chỉ là hôm ấy Huyền phi mời đến dự sinh thần của nàng. nhớ chỉ uống có chút rượu rồi biết gì nữa. Hôm sau tỉnh giấc Huyền phi và người manh áo nằm giường. biết chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cảm nhận được làm gì với nàng ta - Chú ý theo dõi Huyền phi, ta nghĩ có chuyện gì mờ ám - Vâng. Chương 25: Nàng ra ở đâu? xe ngựa… - Ê tên Lưu ma này, ngươi làm gì mà sán lại gần ta thế hả? nóng chết được. - Chứ phải ngươi sán lại gần ta hả? Lại còn giơ vuốt mèo lên nữa chứ.Tránh ra chỗ khác coi. - Này 2 người…. - Cái gì? ( đồng thanh) - Chúng ta cũng phải sán vào nhau đấy thôi, cái xe này quá mà. Đến trấn tiếp đổi xe khác nha. - TA MUỐN CHUNG XE VỚI TA/NÀNG TA ( cùng hét lên) - Đồ mèo hoang - Đồ ma - … - … 3 tháng trôi qua…. Cứ như vậy họ đến Vũ Lăng. Dọc đường , họ đến những chỗ mà Lạc Lạc cảm nhận được Lạc Hy nhưng cứ như nàng chơi khúc bắt với họ vậy. Họ đến nàng , cho đến hôm nay…. - Chủ quán à, ông có thấy người giống trong tranh này bao giờ chưa? - Người này hả? Chưa thấy bao giờ. Nhưng có công tử tóc trắng cũng có cái hình ở trán giống nương này. - sao? ta ở đâu? - Ở tiểu viện ngoài tây thành. Nơi đó tên là Nguyệt Viên, là tiên cảnh chốn trần gian a - Đa tạ lão bá. Nhanh nhanh, có nàng lại chuồn mất bây giờ. Năm người hồ chạy như ma đuổi tiến về biệt viện ngoài tây thành. Từ Trường Khanh định gõ cửa cánh cửa tự động mở ra. cơn gió mang mùi hương hoa đào thoảng qua khiến họ ngây ngất. Bước vào phía trong họ choáng ngợp trước cảnh đẹp nơi đây. Nơi này trồng toàn loại đào màu phớt hồng toả hương thơm ngát, cánh hoa đào bay bay cùng với khói mờ mờ ảo ảo. Trong khung cảnh ấy có tiếng đàn vọng lại. Họ men theo tiếng nhạc sâu vào trong thấy trong màn sương huyền ảo có 2 bóng người, mặc đồ trắng, kiểu tóc giống Lạc Hy, còn người áo lam tóc trắng, trán có ấn ký. Nhìn kỹ, đó là nữ nhân quay lưng về phía họ và đối diện nàng ta chính là Huyết Nguyệt. Hai người họ vừa đàn vừa hát, cùng cánh đào bay lất phất tạo nên khung cảnh thần tiên. Tiếc rằng ánh bình minh thấu hiểu nỗi đau thương, khiến hai người về hai ngã Ai có thể quên được khoảng thời gian đó, biệt ly quá dễ dàng mà tương ngộ lại khó khăn Gió thổi hết tang thương Mưa đong đầy trong khóe mắt Thế gian này còn ai là người sưởi ấm cho ta Ta ở phương xa, trông ngóng đến bàng hoàng, trời đất mênh mông, nhìn cảnh lòng đau như cắt Ta ở phương xa, nỗi tương tư càng thêm khắc khoải, lệ tuôn ướt đầm manh áo trắng Ta ở phương xa, nhìn hoa rơi, cõi lòng tan nát, sống có gì vui, chết cũng thanh thản Ta ở phương xa, đau lòng tựa cửa, đợi chờ người đến tím ruột bầm gan Người ở phương xa Ta ở phương xa, nhớ về dĩ vãng, trái tim băng giá, lệ đọng thành sương Ta ở phương xa, tình khó phai mờ, nén được nỗi thương tâm Ta ở phương xa, mãi tiếc nhớ người xưa, giữa trời đất nhân gian, bướm thành đôi bay lượn Ta ở phương xa, linh hồn bầu bạn cùng giấc mộng, muôn đời vẫn mãi hướng về nhau Người ở phương xa - Bé con, bé con là nàng sao? ( chạy tới, quay người nàng lại ) - …( quay mặt lại, cười quyến rũ)… - Oẹ…… ( cả bọn nôn thốc nôn tháo) Là nam nhân a, nhưng tên này kinh di. chát lớp phấn dầy, 2 má đánh đỏ như *** khỉ, môi tô nguệch ngoạc… tóm lại là xấu kinh khủng. - Ây nha, các ngươi làm sao vậy a? (Nhìn thấy Hoa Nhi) Vô Khuyết… ô ô… sao chàng lại bỏ thiếp ở lại nơi này mình, chàng xấu quá à. - Vô Khuyết????? ( nhìn sang Hoa Nhi) luồng ánh sáng bao quanh Hoa Nhi, nàng biến thành Hoa Vô Khuyết ngày nào. - Ai nha, Yên Phong. Nàng biến thành cái bộ dạng doạ người a ( Hoa Nhi sủng nịnh nhéo nhéo má Yên Phong) - Hi hi.. đùa bọn họ chút thôi mà ( lấy khăn che mặt lại, bỏ ra)… thế này được chưa? - Được rồi ( ôm ôm, xoa xoa) bỏ lớp nguỵ trang ra trở thành tên nam tử dung mạo đẹp như hoa, nữ tử còn phải thẹn là bằng.. Chính là yên Phong của ta. Chân dạng: Cữu Vỹ Linh Hồ. Tuổi 1000 năm tuổi Từ Trường Khanh úp mặt vào vai Vương Thiên Lãnh khóc thút thít - Nguyệt ca, ô ô ô, muội nhớ huynh chết được. Sao giờ huynh mới chịu xuất a. ( chạy lại ôm chầm lấy Huyết Nguyệt dụi dụi mặt vào ngực nàng) ( Huyệt Nguyệt ôm lấy luôn) - Vương Thiên Lãnh. - Hả? - Cho ta mượn vai ngươi ( gục mặt vào khóc rất thảm thương). - …. Vương Thiên Lãnh trở thành tấm nệm để 2 nam nhân thất tình kia tựa vào. sốt ruột hỏi Huyết Nguyệt. - Hy nhi đâu? Nàng thế nào rồi. - Các ngươi cứ ở đây . Qua vài ngày nữa, nàng khắc xuất trước mặt ngươi. - ……………. rồi nắm tay Tú Bình, nháy mắt với Hoa Nhi và Yên Phong bước vào nhà, để mặc đằng sau 3 kẻ vật vờ như những cái xác hồn… Nàng, ra ở đâu?
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 26: Chính là nàng sao? Hồng nhan viễn, tương tư khổ Kỷ phiên ý, nan tương phó Thập niên tình tự bách niên độ Bất trảm tương tư bất nhẫn cố - Hay, thơ rất hay. Nguyệt huynh có tâm sao? - Lãnh huynh, tâm rất nhiều có điều muốn ra. - Vậy sao? Ta có hỏi tâm của huynh sao? - trước cho đỡ tốn công hỏi ( bó tay). Tiểu Hy Hy có thư cho ngươi. - Bé con? Mau đưa ta. “ Vương Thiên Lãnh, ta muốn ngươi 3 ngày sau hãy đến biệt viện bỏ hoang cạnh Nguyệt Viên và sống ở đó nửa tháng, có thức ăn hay nước uống, có quần áo, chỉ được phép ăn rau cỏ dại và uống nước mưa. Ngươi hãy đưa Từ Trường Khanh cùng. Nhớ lấy thời gian, đúng nửa tháng.” … sao nàng lại muốn ta làm như vậy???? - Còn chưa hết ( đưa tay lên trán VTL hoá phép). Nàng bảo ta phải tạo cho ngươi vết sẹo ở trán. Vết sẹo này hàng đêm mang cho ngươi đau đớn giống như bị người ta xô từ cao xuống vậy. Hãy chuẩn bị . - Được, Trường Khanh, Trường Khanh, cùng ta đến biệt viện bỏ hoang…. Tại biệt viện ngày thứ 5… - Đói quá, hoàng thượng, thần sắp chịu nổi nữa rồi ( thất thểu). Sao hoàng hậu lại đưa ra mệnh lệnh kì cục vậy chứ. ôi, ôi, khó chịu quá… - Aaaaaaaaaa - Hoàng thượng, người lại đau sao? Đây đây, lấy cái khăn ướt này đắp vào . Hoàng hậu sao lại làm thế chứ? là… - ( lúc sau)…Trường Khanh, ngươi đừng nữa. Nàng và Hoa Nhi từng chịu nhiều khổ sở hơn chúng ta bây giờ. - Thế là sao hoàng thượng? - Đây cũng là lỗi của ta. Ba năm trước vì muốn đoạt lại binh quyền, ta sắc phong nàng làm hoàng hậu. Nhưng ta chưa bao giờ liếc nhìn nàng lấy cái, chưa từng sủng hạnh nàng. năm sau, nàng cùng Lưu phi ngồi thưởng trà trong ngự hoa viên. Lúc đó, Lưu phi có mang 2 tháng. ngờ trà có độc khiến Lưu phi sảy thai. Ta thèm suy xét trắng đen, nghe theo lời Huỳnh phi khích bác mà tiến đến cung của nàng. Nàng vừa mới tỉnh dậy, thuốc giải độc còn chưa kịp uống ta đánh nàng trưởng khiến nàng đập đầu vào cạnh giường trở nên ngờ nghệch và có vết sẹo như thế này trán. Nửa năm sau, Tiêu Thượng Bình trao lại binh quyền để đổi lấy nàng nhưng ta cho phép và đẩy nàng vô lãnh cung. Ta biết nàng bị Lưu phi đẩy ngã, cũng hề biết trong suốt thời gian ở lãnh cung nàng cùng Hoa Nhi cơm có ăn, nước có uống,phải ăn rau dại với uống nước hứng từ lá cây, lại còn vì chất độc cùng vết thương bị Lưu phi xô ngã mà suýt chết. Ta hối hận, nếu phải vì tò mò của Lưu Thần ta cũng quên luôn tồn tại của nàng. Nếu có Lưu Thần, ta đâu có được những tháng ngày hạnh phúc bên cạnh nàng. Ngươi xem ta đáng phải chịu như thế này mà, đúng ? Chỉ tội cho ngươi, khi phải cùng ta chịu tội. - Hoàng thượng, nương nương là vì muốn thần hiểu được những thống khổ cùng cực của Hoa Nhi mà thương nàng hơn. Nhưng mà, người . Sao Hoa Nhi lại là nam nhân a, lại còn cùng với tên Yên Phong đó… - Thôi, đừng nữa. ngủ thôi, chúng ta là nam nhân, lẽ nào chịu được nửa tháng. - Hoàng thượng, củi hết rồi, đêm nay chúng ta làm sao ngủ đây? - Ngồi sát vào nhau là được mà. Lại đây ngồi . Bỗng… ầm ầm.. rào… rào… ( trời mưa lớn) Nguyệt Viên… - Tỷ tỷ, trời mưa lớn như thế này, bọn họ có chăn, hơn nữa nơi đó còn dột nát. Bọn họ liệu có bị ướt hết ? Muội sợ bọn họ bị cảm lạnh mất. - Phải đấy, Lạc Hy. Cậu nỡ lòng nào nhìn thấy như vậy . - Ây da, Hoa nhi, tiểu dã miêu. Các ngươi thuyết phục được nàng ấy đâu. Đến lúc cần nàng ấy tự biết phải làm sao a. - Ngươi còn được sao? Tập trung vào chuyên môn . Xin miêu tả tình cảnh của Lưu Thần giờ, phải đứng 2 cái lu theo thế trung bình tấn, đầu đội chậu nước lớn, hai tay nâng 2 chậu nước khác. Phải đỡ như vậy đến hết 1 nén nhang, nếu làm giọt nước nào sánh ra ngoài phải chịu thêm 2 nén nhang nữa. Cứ như vậy cũng 5 ngày. Nếu 2 tên kia chịu khổ trong biệt viện cũng chịu khổ kém.( cho chết, ai bảo dám gạt Hy tỷ) Lạc Hy nhìn ra ngoại trời mưa gió, trong mắt lên tia lo lắng rồi vụt biến mất. rất kiên cường, sao đâu ( có sao đấy chị ạ) - Hoàng thượng, người sốt rồi. - Khụ… ta sao. Trường Khanh, người ngươi cũng nóng quá. - Có lẽ chúng ta bị cảm lạnh rồi. Thần đứng lên nổi nữa. - … - … Hai ngày sau đó… Hai người dần dần mất ý thức. Trước khi ngất còn nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Dù nhưng biết đó là nàng. - Bé con, là nàng sao? Chương 27: Ta trở về cùng ngươi nhưng…. - Ưm…. - Ngươi tỉnh rồi hả? ai da, ta nha, các người 2 nam nhân trai tráng khoẻ mạnh mà sao lại chịu mấy ngày vậy. đáng xấu hổ nha. ( Yên Phong õng ẹo lên tiếng). - Là ai đưa ta về đây? - Ngươi nghĩ có thể là ai a? Là chủ nhân đưa ngươi về. Chủ nhân hôm nay cho ngươi biết người mà ngươi thương nhớ ở đâu. - Mau đưa ta gặp . - Ngươi xem ngươi kìa, đứng còn nổi. Đợi ta chút ( ra đẩy 1 cái ghế có bánh xe vào) ( xe lăn đấy bà con ạ) Ngươi ngồi lên đây, ta đưa ngươi . - ừ, cảm ơn ngươi. Tại Đào Viên… Tình như gió, đến và để lại dấu vết Giữa trời đất, thổi làm cho đau đớn vô cùng Nhưng vì sao, vẫn muốn giữ gió bụi ngày xưa? Mộng nghìn năm, chàng vẫn mãi ở trong tim thể trở lại ngày xưa, trăng sao đều mông lung Đành để tất cả trôi theo tiếng trống chiều, chuông sớm Vẫn biết rằng, nhân gian tình sắc đều là Nhưng bao giờ quên, trong tâm trí em Biển trời xa, chàng đến và vội vàng Đọng lại những khoảnh khắc như mơ Ôm ấp nỗi niềm, biết rằng phận nữ nhi yếu ớt Nhưng sức kéo nổi cây cung của chàng Sức cung của chàng thể trở lại ngày xưa, trăng sao đều mông lung Đành để tất cả trôi theo tiếng trống chiều, chuông sớm Vẫn biết rằng, nhân gian tình sắc đều là Nhưng bao giờ quên, trong tâm trí em Chốn bụi hồng, ôm mối và hận chàng ngừng tuôn, dòng nước mắt rơi ướt đẫm có chàng, mới biết đời người khổ đau Tha thứ cho em, ngày trước hiểu Ngày trước hiểu. - Bé con. ( rồi nhào người đứng dậy nhưng lại ngã sấp mặt xuống). - Ai nha, ngươi được đâu. Ngồi im .( Yên Phong lắc đầu, đỡ dậy) - Bé con, là nàng sao? Nàng trở về. - Phải ( lãnh đạm) - Bé con, nàng… Ngươi phải bé con của ta, ngươi là Huyết Nguyệt phải ? Đây phải Lạc Hy của . Bé con của vốn sôi nổi, tinh nghịch, vừa thấy là nhào tới cười cười . Người con trước mặt đây lãnh đạm như sương, lạnh lùng băng giá, đôi mắt nhìn có cảm xúc. - Phải, có điều ta cũng chính là Lạc Hy. Chúng ta là . - thể nào, ngươi dối. - Ta là người có 2 khuôn mặt. Trước đây ta sống cùng ngươi với nửa khuôn mặt kia của mình.( rồi nhắm mắt lại). Thần tiên ca ca, huynh có làm sao ? Có bị đau ở đâu ? ( nhào tới nắm tay , đôi mắt long lanh ngân ngấn nước) - Bé con… ( đây chính là nàng) Có lẽ nào lại như vậy? Nàng như thế nào lại giả ngốc để gạt ta. thể nào… ( đau quằn quại). - Chính là như vậy. Nếu ta còn có thể đứng trước mặt ngươi như bây giờ sao? ( lại lạnh lùng). Thế nào? chấp nhận được sao? Vậy ngươi có thể rời . - , dù nàng là ai, dù nàng thế nào ta nhất quyết từ bỏ nàng. Ta cố gắng làm quen với khuôn mặt này của nàng. Bé con, hãy trở về cung với ta. - Ta về nhưng mà… ta còn có điều kiện. Ngươi trở về nghỉ ngơi trước, khi ngươi lành bệnh ta . Ta đưa ngươi về. Yên Phong, hãy cùng Lạc Lạc chuẩn bị những thứ ta căn dặn. Giao quyền quản lý viên cho quản gia, nhắc mọi người tuân thủ theo ý của ông ấy. Các ngươi cũng chuẩn bị cùng chúng ta luôn . - Vâng ( còn Yên Phong ẻo lả nữa mà là nam nhân dũng, khí khái) - Bé con, chuyện này… - Đừng nghĩ nhiều. Thần tiên ca ca, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt để còn đáp ứng điều kiện của ta. ( cười ôn nhu, ánh mắt tinh ranh) - Được.( nàng kết hợp cả hai tính cách, dù chưa quen nhưng cũng vẫn thấy tâm rất ấm áp) Hai người họ qua phòng của Từ Trường Khanh, tiếng Hoa Nhi thút thít: - Đậu hũ thối nhà ngươi bây giờ mới chịu tỉnh hả. Ngươi là nam nhâm gì chứ, mới dính mưa chút thôi mà thành ra thế này rồi. - Hoa trư đừng khóc, ta sao đâu. - sao cái đầu ngươi a. Lúc tỷ tỷ đưa ngươi về, nhìn mặt mũi ngươi trắng bệch giống hệt đậu hũ luôn a. Hu hu hu - Nàng quan tâm cho ta sao? - Quan tâm cái đầu ngươi á, đồ ngu như heo. biết sao mà còn hỏi nữa. Đậu hũ thối chết bầm. - Hoa Nhi ( cảm động nắm tay), ta mặc kệ nàng là Hoa Nhi hay Hoa Vô Khuyết, cũng mặc kệ nàng tên Yên Phong kia hay , mặc xác đẹp hơn ta, ta nhất định giành lại được nàng. Ta rất nàng. - Ngươi… ngươi cái gì đây? ( đỏ mặt) - Ta ta nàng, TA NÀNG Có tiếng cười khúc khích vọng từ ngoài cửa vào, Hoa Nhi xấu hổ chạy phía cửa. - Tỷ… tỷ…, Hoàng thượng,… ( xong chạy mất dạng). - Ây da, ta Từ tướng quân, ngươi có cần phải thẳng thắn quá như thế ? - Hoàng hậu, người còn . Ta nàng ấy ta , giống 2 người nào đấy, mà chịu thừa nhận, cứ thích hành hạ nhau. - Ây nha. Ta định gả Hoa Nhi cho Yên Phong, có lẽ nên tiến hành sớm chút. - Hoàng hậu, người… Hoàng thượng ( ai oán). - Phải a, bé con. Ta nghĩ Hoa Nhi hợp với Yên Phong đó. - Hai người… thèm với 2 người nữa ( hờn dỗi, trùm chăn kín mít) - Ha ha ha, đúng là trẻ con. Từ Trường Khanh, Yên Phong chỉ có Lạc Lạc thôi. là Cửu Vỹ Linh Hồ ngàn năm có thể biến thành người, Lạc Lạc cũng vậy a. Hôm nào ta kêu họ biến cho ngươi coi. Thôi, phiền ngươi nghỉ ngơi. Phu quân, chúng ta trở về thôi. - Ừ ( sướng chỉ muốn nhảy lên mà nhảy nối) Còn lại Trường Khanh nằm giường tim nảy liên hồi. phải là người của nàng vậy ta có cơ hội rồi. Ta nhất định có được nàng, nàng làm vợ ta. ( cười sung sướng, nằm xuống giường… ngủ)