HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 8: là ai??? Cả đám lăm lăm kiếm trong tay nhất tề xông lên chém họ. vốn chỉ định đứng ngoài xem kịch nhưng nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hoa Nhi, Lạc Hy biến sắc. Khốn kiếp, dám đả thương HN. - Từ Trường Khanh, lui xuống. (LH quát) - Tại sao? thể được - LUI XUỐNG (quát lần 2) - … ( Từ Trường Khanh lui xuống vội, hiểu sao thấy rất sợ nam nhân này) LH đẩy Hoa Nhi vào lòng Trường Khanh :” bảo hộ đệ đệ ta” rồi phi thân về phía hắc y nhân. Từ 2 cánh tay nàng xuất hai dải lụa trắng, thoạt nhìn mỏng manh nhưng khi lướt lại mạnh mẽ vô cùng, xé rách khí xoẹt qua đám hắc y nhân. Bọn chúng chỉ thấy cơ thể đột nhiên lạnh buốt, tứ chi đông cứng lại đứng bất động. Riêng tên tiểu nhị lúc nãy giơ kiếm định chém Hoa Nhi thân thể nát vụn như pha lê. lưu lại thứ gì, chỉ có những tinh thể băng màu đỏ như máu lấp lạnh đẹp cách quỷ dị. Cảnh Lãnh Thiên và Từ Trường Khanh thấy vậy kinh hãi thôi còn Hoa Nhi khỏi phải . Tỷ tỷ của nàng từ lúc nào lợi hại như vậy a. khâm phục. Giải quyết xong đám hắc y nhân, nàng quay lại quấn dải lụa quanh Hoa Nhi kéo nàng về phía mình. Từ Trường Khanh thấy tay trống trống cảm thấy nuối tiếc nguôi. Vừa rồi, ôm tiểu tử đó thấy có cảm giác rất kỳ lạ. rất ấm áp ( tim đạp liên hồi). Hoa Nhi nàng cũng cảm thấy vậy nha. Vừa rồi nàng còn chưa kịp tranh thủ đậu hũ của tên kia mà. - Thiên huynh, thương nhân như huynh uy lực cũng lớn, có thể ra lệnh được cho cả con trai Lễ bộ thượng thư, tại hạ đây coi như được mở rông tầm mắt. Những hắc y nhân này ta giết nhưng chúng uống độc dược từ trước nên cũng sống được. Việc ở đây có trách nhiệm của ta, xin cáo từ. hẹn ngày tái ngộ. Nàng gằn từng chữ ở câu cuối như để cảnh báo rằng nếu để nàng gặp lần sau chết rất khó coi. rồi biến mất làm 2 nam nhân trong phòng chết đứng. Huyết Nguyệt vừa rồi là biến mất nha phải là dùng khinh công hay cước bộ, là hay là tiên? ( dĩ nhiên là tiên rồi). lúc này mới có 1 đám người xông tới nhìn cảnh tượng trong phòng mà đổ mồ hôi - Hoàng thượng, chúng thần kịp thời cứu giá tội đáng muôn chết. xin hoàng thượng trách tội. - Đủ, còn mau đem đám tử thi này cho khuất mắt ta - Vâng Đám thị vệ vừa chạm vào tử thi liền rụt vội tay lại. Lạnh, rất lạnh, cứ như là băng ngàn năm vậy (chuyện, đó là vải được dệt bởi khí của hồn đó nha). Cảnh Lãnh Thiên nhíu mày: “Lấy vải bọc lại, đem ” Từ Trường Khanh hiểu được tâm tư của Cảnh Lãnh Thiên. tò mò thân thế của bạch y nam nhân kia còn có cả lam y nam nhân đó nữa, cùng Huyết Nguyệt nhưng lại có chút võ công nha, hay là… Từ Trường Khanh dám nghĩ tiếp…. Về phần Lạc Hy sau khi dùng phép làm Hoa Nhi ngủ, nàng liền dùng “tức thời dịch chuyển thuật” để về Dao Trì cung. Nàng tự trách mình lúc nãy nóng nảy mà thi triển pháp thuật trước mặt người khác. Nàng cũng tò mò về thân thế của tên Cảnh Lãnh Thiên kia. người có khi chất vương giả, lại có thể ra lệnh được cho Từ Trường Khanh. Lãnh Thiên, Lãnh Thiên…. Thiên Lãnh, Lãnh Thiên- Thiên Lãnh… chả lẽ là…. Pi pi pi tên hoàng đế chết bầm, ra là , khốn kiếp, nếu để lần sau gắp lại ngươi ta lột da ngươi, rút gân ngươi, róc thịt ngươi, băm xương của ngươi cho chó ăn, hoàng đế chết tiệt, hoàng đế thối iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Lúc ấy ở Tuý hồng lâu, Cảnh LãnhThiên bất giác rùng mình… - Hoàng thượng, sao vậy? - Tự nhiên ta thấy lành lạnh sống lưng - Vậy hồi cung thôi, có lẽ tại hôm nay người bị hoảng sợ quá độ (tg: mà biết sợ sao? TK: ta biết đâu tg: thế sao ngươi vậy? TK: Nịnh lần sau mới đc chơi miễn phí) - ừ, thôi. Chương 9: Nguy hiểm tới gần Thời gian cứ thế dần trôi, đêm hội hoa đăng ấy cũng dần dần bị lãng quên. Cuộc sống của nàng cứ như vậy mà trôi qua. Các nàng nuôi thêm mấy con vịt ở hậu viện, thêm con chó , con mèo Ba tư và quý giá hơn là con Tuyết linh hồ mà nàng có được khi hai người ngao du ở biên giới giữa Phong quốc và Linh quốc. Nàng gọi tên nó là Lạc Lạc. Thấm thoát nàng xuyên qua ngót 1 năm. Nàng cùng HN thường trốn khỏi cung du ngoạn phải vài tháng. HN rất thích cùng nàng vì nàng có thể ăn nhiều món ngon. Nàng thỉnh thoảng cũng về thăm “phụ thân”, cho ông biết nàng gặp được cao nhân được chỉ dạy võ công cùng pháp thuật nên có cuộc sống rất tốt. Phụ thân nàng nghe thế cũng vui mừng, 2 hàng châu rơi xuống. LH thấy nao nao cõi lòng. vị tướng chinh chiến bao nhiêu năm, hùng bất khuất mà nay vì nữ nhi sống tốt mà rơi lệ vui mừng. Ở đạị, cha mẹ nàng mất sớm chỉ có gia gia cùng thúc thúc nuôi dưỡng dậy bảo nên nàng sớm thiếu vắng tình thương cha mẹ. Nay đến đây, dù có mẹ nhưng lại có được người cha thương hết mực, nàng cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tháng ngày hành phúc của nàng sắp còn được bao lâu nữa còn nàng vẫn mảy may hay biết. ngày sắp đến năm mới, Nhị Vương gia Phong quốc Lưu Thần đến Linh quốc chúc tân niên. Chính điện hoàng cung… - Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. - Các ái khanh bình thân - Tạ long ân - Các ái khanh, hôm nay sứ thần của Phong quốc là Nhị vương gia Lưu Thần đến tặng quà tân niên,tối nay mở yến tiệc tại ngự hoa viên, các ai khanh hãy chuẩn bị đón tiếp sứ giả. - Chúng thần tuân mệnh - Các ái khanh còn việc gì cần bẩm báo? - Dạ hoàng thượng, vi thần có chuyện bẩm báo - Thừa tướng, khanh - Hoàng thượng, Linh quốc hơn 1 năm có hoàng hậu, nay thần đại diện cho các đại thần trong triều kính mong hoàng thượng sắc phong tân hoàng hậu. - Xin hoàng thường sắc phong tân hoàng hậu ( đồng thanh hô) - Về vấn đề này trẫm cũng suy nghĩ qua, trong lòng cũng có chủ định, đợi sang năm mới trẫm công bố với toàn thể các đại thần. các khanh còn gì bẩm tấu ? - Dạ thưa hoàng thượng - Vậy các khanh hãy về chuẩn bị tối dự yến tiệc. à hãy mang cả các ái nữ của các khách theo, nhị vương gia vẫn chưa có vương phi. Nếu trong buổi tiệc vương gia vừa ý ai trẫm tứ hôn cho người ấy (hối hận vẫn còn chưa muộn đâu). Bãi triều - Bãi triều ( cái giọng eo ** của thái giám vang lên) - Cung tiễn hoàng thượng. Buổi tối hôm ấy, ngự hoa viên hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, các quan lại có mặt đầy đủ, các thiên kim tiểu thư trang phục diễm lệ ngồi chuyện phiếm với nhau. Chợt có tiếng của thái giám vang lên: - Thái hậu giá lâm, hoàng thượng giá lâm……………..( theo sau la bầy vịt… phi tử) - Chúng thần cung nghênh thái hậu, cung nghênh hoàng thượng, Thái hậu vạn phúc, hoàng thượng vạn tuế. - Các ái khanh bình thân - Sứ thần Phong quốc đến….. Nghe thấy thế các thiên kim lẫn các quan viên đều hướng phía người bước đến. Chỉ thấy các quan viên đều trầm trồ khen ngợi còn các vị tiểu thư của họ sơm đỏ mặt tim đập nhanh cúi gầm mặt xuống, dám thở mạnh. Lưu Thần thân lam y, khuôn mặt phải gọi là siêu tuấn, dáng vẻ oai phong mà ôn nhu như nước. đến trước mặt Vương Thiên Lãnh cúi đầu: - Sứ giả Phong quốc, Lưu Thần tham kiến thái hậu nương nương, tham kiến hoàng thượng, chúc thái hậu cùng hoàng thượng thọ tỷ nam sơn - Đa tạ. sứ thần miễn lễ - Tạ hoàng thượng - Các ái khanh, sứ giả tới, nay chúng ta bắt đầu nhập tiệc. Nhị Vương gia mời thượng toạ - Tạ hoàng thượng ….. Yến tiệc bắt đầu, sử giả cùng hoàng đế Linh quốc và các vị quan trò chuyện, thưởng hoa cùng vũ nhạc. các thiên kim tiểu thư cố gắng phô diễn tài nghệ cùng sắc đẹp để thu hút nhưng từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc các nàng lấy cái. Đột nhiên nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Vương Thiên Lãnh: - Nghe Linh quốc phế hoàng hậu hơn 1 năm rồi, chẳng hay quý quốc sắc phong tân hậu chưa? - Trẫm cũng nghĩ tới việc này vầ quyết định sang năm mới tấn phong tân hậu. lúc ấy gửi thiệp mới đến các nước bạn bè nhất là Long quốc đây. - Vậy sao? Ta tò mò muốn biết vị phế hậu kia như thế nào? - Vương gia ( Lưu phi lên tiếng), phế hậu là nữ nhân xấu xí lại si ngốc, nàng ở lãnh cung cũng lâu chắc cũng còn sống nữa - Ta muốn xem - Nhị vương gia, nơi đó u lạnh lẽo, khí bao phủ, làm ảnh hưởng đến người nha - Ta sợ. hoàng thượng, lẽ nào ước vọng nhoi này của ta người lại đáp ứng được sao? - … ( suy nghĩ, suy nghĩ) Nếu vương gia thích, ta cùng vương gia tới đó. Mong rằng vương gia bị sợ hãi.( trẫm cũng muốn xem tiện nhân đó còn sống hay ) - Được, sảng khoái, thế mới là bậc đế vương chứ. Ha ha ha - Hoàng thượng được, nơi đó… - Đủ, trẫm cùng Nhị vương gia. các ngươi cần nháo. - Vậy chúng thần cùng người. – thiếp cũng . Thiếp cũng muốn (cả 1 bầy quạ cái nhao nhao) - Vậy được, nhưng đừng làm ồn
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 10: Đừng đánh thức tỷ tỷ Tại Dao Trì Cung, ai đó biết nguy hiểm đến với mình vẫn ngồi thổi sáo. Khúc nhạc nàng thổi chính là Huyết lệ khúc được lưu truyền qua các đời pháp sư của dòng họ nàng. Đó là khúc nhạc có ai oán, có bi thương, có mãnh liệt đủ để an ủi những linh hồn có oán niệm quá sâu nặng. Những linh hồn ở lãnh cung được nàng đưa vào hoa sen liền phát ra ánh sáng khiến cả liên trì sáng rực màu huyền ảo. Hôm nay tâm nàng cảm thấy bất an lạ thường. Nàng bước xuống chiếc giường mặt hồ của mình, giăng kết giới và thả mình nằm xuống. Những linh hồn kia giờ ở dưới dạng những tinh linh vẫn cứ phát sáng như muốn ru nàng ngủ, muốn bảo vệ cho nàng. Trong khi đó… - Dao Trì cung? Từ khi nào trong hoàng cung của trẫm có nơi như vậy? tiểu khấu tử. ngươi có chắc đây đúng là lãnh cung - Vâng hoàng thượng, đây đích thị là lãnh cung. - Kỳ lạ, vào thôi. Cả đoàn người bước vào lập tức bị làm cho choáng ngợp. vẻ đẹp lung linh, huyền ảo này là cái gì? Cả muốn liên trì có những đốm sáng lấp lánh, còn có đào viên vẫn còn nở hoa cũng có những thứ ánh sang như vậy. Bây giờ là mùa đông nhưng nơi này lại ấm áp lạ thường. Đây như thế nào lại là lãnh cung, đây phải gọi là tiên cung mới đúng. Tiểu Khấu Tử hắng giọng: - Hoàng thượng giá lâmmmmmmmmmmmmmm …… có ma nào đáp lại. - HOÀNG THƯỢNG GIÁ LẦM ( RA SỨC GÀO) Nghe tiếng, HN hớt hải chạy từ hậu viện ra, nàng làm bánh và mứt quả để mai cùng tỷ tỷ về phủ tướng quân đón năm mới. Lần trước, tỷ tỷ với nàng tên Lãnh Thiên đó là hoàng đế nàng kinh ngạc mãi thôi. Hôm nay hoàng thượng thế nào lại đến đây, liệu có đến cùng ? ( ây da, chết vì giai thôi) - Nô tỳ tham kiến hoàng thượng - Nô tỳ to gan ( giọng Lưu phi choe choé) dám để thái giám tuyên lần thứ 2 - Nô tỳ dám, nô tỳ bận việc được rảnh rỗi cho lắm ( nàng đứng thẳng người ngẩng cao đầu mà đối diện với lưu phi. Lâu nay theo tỷ tỷ nàng cũng mạnh dạn lên ít) - To gan, ngươi dám… - Lưu phi, đủ nháo ( Vương Thiên Lãnh quát lớn). hoàng hậu đâu? ( quay sang hỏi HN) - Hoàng hậu? Hoàng thượng, nơi này có hoàng hậu nha ( nhếch mép cười khinh bỉ) - Chủ tử của ngươi đâu ( gân xanh nổi trán)? - Hoàng thượng, nô tỳ có chủ tử, chỉ có tỷ tỷ ( cách đó xa, có đôi mắt nhìn Hoa Nhi, người con này, thấy rất quen thuộc) - Nàng ta đâu? ( giọng điệu như mất kiên nhẫn “ giỏi cho tên nô tài, chủ tử dậy thế nào mà khẩu khí lớn như vậy. xem ra đánh giá thấp tiện nhân đó) - Tỷ tỷ ngủ trong liên trì, khoảng nửa canh giờ nữa dậy. nếu hoàng thượng muốn gặp vậy xin hãy đợi ở đây. Khi chủ tử ngủ mà quấy rầy hậu quả rất khó lường Hoa Nhi là , nàng vẫn còn nhớ mấy tháng trước muốn ra khỏi cung chơi gọi hoài tỷ tỷ dậy, liền liều mạng xuống gọi tỷ tỷ. người tỷ tỷ nàng chưa có chạm vào mà nàng … Haiz. May mà tỷ tỷ tỉnh dậy kịp lúc nàng gặp diêm vương lão gia rồi đâu còn Hoa Nhi xinh đẹp đứng ở đây. ( tự kỷ nữa kìa) - Hỗn xược, trẫm đường đường là quân vương lại phải đợi phế hậu sao. Tiểu Khấu Tử, xuống lôi tiện nhân đó lên đây cho trẫm. - Vâng. Hoa Nhi nhận ra đây chính là tiểu Khâu bị nụ cười của nàng làm ngẩn ngơ. Nàng thở dài ngao ngán: - Hầy, đáng tiếc cho 1 sinh mạng lại sắp lìa đời, chẹp chẹp - … (chân run run) ( run mới lạ đó)… - Còn mau Tiểu Khấu Tử bước xuống cầu mà Hoa Nhi chỉ, vào trong lá sen cao che mất chỉ thấy cái chóp mũ nhô lên. lúc sau thấy có luồng sét bao xung quanh chỗ, rồi tiếng hét của tiểu thái giám tội nghiệp, kế đến là vật đen sì từ liên trì bay lên ôm chặt lấy cây cột nhà. Nhìn ra đó chính là Tiểu Khấu Tử, tóc tai dựng ngược, da đen xì, quần áo cháy xém vẫn còn bốc khói. Vương Thiên Lãnh cả kinh. Như thế nào lại như vậy? lại quay qua nhìn Hoa Nhi, được nàng nhìn lại bằng ánh mắt : rồi mà nghe. Dưới liên trì Lạc Hy sớm tỉnh từ lúc tiểu thái giám tuyên thệ nhưng vẫn nằm im nghĩ cách đối phó tên Thiên Lãnh chết bầm đó. Nàng giảm kết giới vì muốn tên đó bị thương giống như Hoa Nhi lần trước ( đúng là phúc 7 đời nhà ) Chương 11: Nàng là tiên nữ - Ai nha, oaaa ( tiếng ngáp)… ai phá giấc ngủ của ta thế? thân ảnh màu lam bay từ liên trì lên, giữa những đốm sáng lung linh, nàng khác gì tiên nữ,, nàng chính là tiên nữ, vẻ đẹp gì có thể sánh bằng. Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, nhất là Vương Thiên Lãnh và Lưu Thần. nàng đáp xuống bên cạnh Hoa Nhi - Hoa nhi, phải muội xuống đó sao? Vậy là ai? ( bằng cái giọng ngây ngô, HN biết ngay tỷ tỷ nàng giả ngốc rồi) - Là ở đằng kia tỷ tỷ( cố nhịn cười) - Oa , sao lại ra nông nỗi này, HN phải dặn rồi sao, đc phá ta ngủ mà. Sao ngươi nhắc . xem nè xem nè, thành heo quay luôn rồi - To gan, thấy hoàng thượng còn hành lễ ( lưu phi nãy giờ thấy hoàng thượng nhìn LH chớp mắt khí tức dâng lên) - Hoàng thượng? HN, nhiều người như vậy ai là hoàng thượng? - Tỷ tỷ, là người mặc long bào kia kìa. Đó đó, chính là hoàng thượng đó - … ( chạy lại gần, cái đầu nghiêng nghiêng, miệng chu chu)… ( ngửa mặt lên nhìn , sờ sờ 2 má )…(đưa tay xuống dưới ngực , bóp bóp) … oa, là nam nhân phải nữ nhân a. Ca ca xinh đẹp, huynh là hoàng thượng sao? Hoàng thượng là như thế nào? Có phải rất oai phong ? - … ( sững người)…(“nàng vẫn ngây ngốc”)…(bất giác đưa tay chạm lên trán nàng) đây là… - Ca ca thấy nó thế nào? Có đẹp ? Là thần tiên ca ca cho ta đó, thần tiên ca ca cũng có cái như vầy nha. - Thần tiên ca ca? - Đúng, là thần tiên ca ca, ca ca dạy ta bay, dạy ta hát, làm hồ sen cho ta, làm giường dưới nước cho ta, còn cho ta gà, vịt, Cầu Cầu, Tiểu Bạch còn cả Lạc Lạc nữa. Ca ca rất đẹp nhưng huynh còn đẹp hơn. Ta gọi huynh là thần tiên ca ca được ? ( cái mặt đáng vô cùng chỉ muốn cắn cho cái) - Được được, gọi là gì cũng được ( 2 mắt sớm thành hành trái tim) - Hi hi ( đột nhiên nhìn ra phía sau) oa, ở đây cũng có vị ca ca cũng rất đẹp ( cầm tay lắc lắc) ta cũng gọi huynh là thần tiên ca ca nha, nha… - Được – được ( có mùi dấm) – sao lại được, ta cũng gọi huynh là thần tiên ca ca được đây thôi ( chu chu cái mỏ) – ta được là được ( “ chỉ được gọi ta như thế thôi”) - Ta tên Lưu Thần, gọi ta là Thần ca ca, bỏ chữ tiên là được rồi. - Được, thần ca ca, muội là Tiêu Lạc Hy, ca ca gọi muội là Hy nhi - Được - Thần ca ca dịu dàng a giống như vị thần tiên ca ca này cục cằn thô lỗ.( chỉ thẳng mặt Thiên Lãnh) - Nhị vương gia, xem cũng xem rồi, cũng muộn rồi mời trở về nghỉ ngơi. Các ái khanh cũng trở nên trở về . Ngươi ( quay sang LH, ôn nhu) ngủ sớm , buổi tối nên ngủ ngoài trời bị cảm lạnh đấy. - Ân. Thần ca ca mai huynh lại đến chơi với ta nha - Bãi giá ( gân xanh nổi trán “ sao phải là ta”) Đoàn người lại kéo nhau quên khiêng thêm tiểu thái giám nãy giờ vẫn ôm cột kia, lần này im lặng như lúc nữa mà có những tiếng rì rầm bàn tán. Có vài kẻ vẫn ngoái lại nhìn trong đó có 2 kẻ nhìn bóng áo xanh nhảy nhảy lên vẫy tay với họ, còn kẻ nhìn cái thân ảnh màu tím đứng đằng sau kia. Xem cách nàng ăn mặc và khí chất giống nha hoàn, nàng rốt cục là ai. HN nãy giờ đứng xem tỷ tỷ biểu diễn, chợt thấy người đó như nhìn bất giác mất tự nhiên, đầu hơi cúi xuống che dấu khuôn mặt ửng hồng. sau khi nhảy hồi, thấy đám người kia xa rồi nàng mới dừng lại… thở. “ mệt chết ta mà, tên hoàng đế đó dỗi hơi hay sao mà đến đây. Nhưng mà có vẻ thích ta. Được ta se làm cho thích ta, ta nhưng mãi mãi có được ta. Ha ha ha. Hả? Hoa Nhi, Hoa Nhiiiiiiiii” - Tỷ gọi muội? - Làm sao lại thất thần rồi, chả nhẽ để lọt bóng hồng nào vào mắt rồi ( bó tay cách ví von của tỷ) - Tỷ tỷ ( HN hờn dỗi dậm dậm chân) - Thôi được rồi, ta đùa thôi, chuẩn bị nước tắm cho ta rồi nghỉ . ta nghĩ chỗ bánh kia mai hãy làm. Sắp tới có lẽ chúng ta trốn được rồi. - Vâng, tỷ tỷ. Lh cởi đồ, trầm mình trong nước ấm với những cánh hoa hồn bập bềnh nhắm mắt hưởng thụ. Chợt nàng cảm nhận được có ánh mắt nhìn nàng. Nàng thầm hỏi các tinh linh được biết chính là tên hoàng đế thối đó. Đủ điên, hồi nãy đến làm phiền nàng còn chưa đủ hay sao giờ còn rình mò. Bất quá, nàng nghĩ ra trò mới. nàng với tay lấy chiếc khăn tắm quấn quoanh người rồi từ từ đứng lên. Dù chỉ hở ra cánh tay và cặp đùi nhưng cũng đủ khiến ai đó xịt máu mũi, tý lộn cổ từ cây xuống. về tới Càn Thanh cung tắm rồi xem qua tấu chương. Nhưng tập trung được bèn hạ rèm ngủ, cũng khá hơn. Trong đầu cứ toàn hình ảnh nàng tiên bay giữa liên trì lung linh huyền ảo, tiểu oa nhi ngây thơ gọi là thần tiên ca ca ( goi là tiện nhân nữa ). liền phi thân đến nơi này, ngờ đúng lúc gặp màn xuân tình trước mắt. vội vã bỏ vì sợ kìm được mà hại đến nàng. Biết thân ảnh bên ngoài rời , nàng ngửa cổ lên trời cười ha hả , xem ra Dao Trì cung của nàng sắp có chuyện náo nhiệt nha.
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 12: Nàng quen Huyết Nguyệt? Buổi triều sớm tan nhưng vẫn còn thẩn thơ gì đó. Hôm nay các quan trong triều thi nhau bẩm tấu, nghe tai này lọt qua tai kia. Trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu nhân nhi kia, biết nàng dậy chưa? Nàng làm gì?. lại vùi đầu vào đống tấu chương mong quên hình ảnh đêm qua nhưng nó cứ hiển từng bản tấu. Nhịn nổi, mò đến Dao Trì cung, tất nhiên là 1 mình. Hoa Nhi mấy ngạc nhiên vì có mặt của vì tỷ tỷ cảnh báo nàng từ trước rồi. - Tham kiến hoàng thượng - Miễn lễ. Hoàng… Lạc Hy đâu? - Dạ, tỷ tỷ ngủ trong liên trì - ừm. trẫm biết rồi. Ngươi làm việc - vâng. bước xuống liên trì lần theo cây cầu mà hướng phía nàng ngủ. Rút kinh nghiệm lần trước ( từ Tiểu Khấu Tử) đứng ở giữa cầu gọi: - Lạc Hy, bé con - Ư, ân. Ai đấy? - Là ta, thần tiên ca ca. ta tới đó được chứ? - (?) oa, ra là thần tiên ca ca, được được, ca ca tới đây . lò dò bước vào, nàng vẫn còn nguyên bộ dạng ngái ngủ trông thập phần quyến rủ. - Ta nằm đây được chứ? ( rồi nằm phịch xuống cần đợi người ta trả lời) - Ân… Ơ, thần tiên ca ca, huynh nằm đó ta nằm đâu? ( ngây thơ quá mức) - nằm đây ( rồi kéo nàng vào trong lòng, để đầu nàng tựa ngực ) - Thần tiên ca ca ( giẫy giẫy) Hoa Nhi thường nam nữ thụ thụ bất thân nha. - Ta là thần tiên ca ca của muội, ca ca ở cùng muội muội có gì đáng ngại nha ( rất đáng ngại) - Nha, vậy sao? - ừ, Lạc Hy, muội quen biết Huyết Nguyệt? - Huyết Nguyệt? Là ai a? - Là tên có mái tóc trắng, có hình trán giống muội, lại biết cả pháp thuật nữa ấy. - A, là thần tiên ca ca của muội - được gọi là thần tiên ca ca nữa ( “nhất là đừng thêm từ “của muội” vào”) - Tại sao nga? Vậy gọi là gì? - Gọi gì tuỳ muội nhưng được gọi như thế nữa - Ưm…. (dáng vẻ suy nghĩ)… a, vậy muội gọi là Tiên ca ca. Muội có thần tiên ca ca huynh rồi nè, còn có thần ca ca rồi nè, chỉ còn tiên ca ca. huynh ấy là tiên ca ca. - ừ, muội quen biết . - ân, nghe Hoa Nhi lúc trước khi muội sắp chết, HN ngửa cổ lên trời cầu Quan… Quan gì đó xuất đạo ánh sáng, rồi có 1 tiên nhân tóc trắng đáp xuống sau đó người đó cứu sống muội. HN với muội đó là thần tiên trời, nên muội gọi huynh ấy là thần tiên ca ca. Huynh ấy dậy muội rất nhiều thứ nha : nào là hát, đánh đàn, múa, bay nè, còn có… còn có… ( gãi đầu ra chiều nhớ ) - còn có gì nữa??? - À, ưm…. A, đúng rồi. còn dậy muội nấu ăn, biến cho muội vườn rau, gạo và rất nhiều thứ nữa nha. Huynh ấy muội rất thông minh nga, học đâu hiểu đấy. nhưng huynh ấy huynh ấy phải xa thời gian có lẽ lâu lâu mới trở về. biết bao giờ huynh ấy mới về? muội rất nhớ huynh ấy nha ( mặt phụng phịu) khó chịu, thập phần khó chịu. hiểu vì sao lại thấy vậy. Trước đây, cảm giác này chưa từng có kể cả với nữ nhân vô cùng sủng ái : Lưu phi. thấy nhớ Lạc Hy, nếu gặp nàng bứt rứt yên, ở bên nàng cảm thấy tâm rất thanh thản lo nghĩ điều gì, và bây giờ nghe nàng nàng nhớ nam nhân khác chỉ muốn tìm tên đó đập cho 1 trận ( đập nổi ?). lẽ, thích nàng. đâu, nàng là ngốc tử, như thế nào lại thích nàng. Có lẽ chỉ là cảm giác mới mẻ thôi - Bé con ngốc, cần nhớ tới ( rồi hôn lên trán nàng) - (sờ sờ trán) huynh vừa làm gì vậy? - Ta sàm sỡ muội ( cười gian manh) - Sàm sỡ… ( ngẩn người rồi đỏ mặt)… oa, huynh xấu, huynh… huynh trộm thân muội - Ha ha ha - Huynh còn cười, được muội cho huynh cười đến tắt thở luôn ( rồi đưa tay lên người … thọc lét) - A..a muội làm cái gì thế… ha ha ha nhột quá… ha ha ha đủ… đủ rồi… đừng … có thọc… nữa… ha ha ha - Ha ha ha, huynh thích cười mà muội làm cho huynh cười đến chết luôn. Chết nè.( cười ngoác cả miệng) - Oa… muội bắt nạt ta nha… ha ha ha đừng, đủ rồi, ha ha, huynh sai rồi… huynh cười muội nữa… ha ha tha huynh mà.. ha ha ( cười chảy cả nước mắt luôn) Hai người nô nghịch làm đám sen rung động muốn gẫy. bờ, thân ảnh vừa bước đến nhưng chỉ thẫn người 1 lúc rồi bỏ . “Ta nghĩ cái gì chứ, nàng là của nam nhân khác, dù bị phế bỏ nhưng nàng vẫn là của , ta lấy cái gì để vọng tưởng đến nàng đây?” Trong khi đó, Hoa Nhi cũng đứng tiểu đình, nghe tiếng 2 người nô đùa và nhìn thân ảnh Lưu Thần rời , nàng xiết chặt bàn tay lại đấm cây cột: “ Tỷ tỷ, ra người nghĩ cái gì, sao có thể thân thiết với như vậy chứ, chẳng lẽ tỷ quên, đối với tỷ…”. Nghĩ đến đây, nước mắt nàng bất giác tuôn. Hình ảnh tỷ tỷ bị hắt hủi, bị biến ngờ nghệch, bị đẩy vào lãnh cung, bị người ta xô ngã đến sống dở chết dở, cơm có ăn, áo có mặc…lại ra mồn . Tỷ tỷ, người quên rồi sao? Chương 13: Nàng phải sống như thế sao? Vương Thiên Lãnh giật mình tỉnh dậy, vẫn ở hồ sen nhưng thấy tiểu nhân nhi nữa. Vừa rồi nàng làm cười rất thoải mái, lâu lắm rồi được cười như vậy. Tâm rất vui, nghĩ đến nàng bất giác nở 1 nụ cười ôn nhu chưa từng thấy mà cũng hề hay biết. Vươn vai hít thở mùi thơm xung quanh, bước lên bờ. thấy tiểu nhân nhi ngồi ở tiểu đình, 1 tay chống cằm, tay kia gõ gõ bàn, cái miệng chu chu ra như kiểu gặp chuyện gì đó khiến nàng băn khoăn. - Bé con, làm sao vây? - Nga, huynh tỉnh rồi. huynh xem tại sao Hoa Nhi lại giận muội, muội muội ấy cũng có nghe, còn thèm nhìn muội nữa. Hoa Nhi chưa bao giờ như vậy nha. - …. ( sắc mặt hơi trầm) ta cũng biết (“có lẽ vì trước đây ta đối với 2 tỷ muội nàng tốt”) - Hoàng thượng, tỷ tỷ đến giờ dùng cơm rồi ( sắc mặt hầm hầm) ở đây chi có cơm canh đạm bạc được phong phú như ở ngự thiện phòng. Hoàng thượng nếu muốn ăn xin hãy trở về ( trong câu mang theo 1 tia hằm hè) ra, khi nãy Vương Thiên Lãnh ngủ, tỷ tỷ cho nàng nghe mọi kế hoạch trả thù của tỷ ấy, mong nàng hãy hợp tác. Nhưng cứ nghĩ đến từng bạc đãi tỷ tỷ, lòng nàng lại thấy cực kỳ khó chịu. - Nga, ngự thiện phong là nơi nào a? ta thấy đồ HN nấu rất ngon nha - …( nếm thử) cũng rất ngon, ngươi sao còn ngồi xuống ăn? - … ( khách khí ngồi xuống) mời hoàng thượng dùng bữa, tỷ tỷ ăn rau xào , hôm nay HN có cho thêm mật hoa. Rất là thơm nha - Oa… ngon …( nhồm nhoàm) oa i ấu ăn à on ất ( HN nấu ăn là ngon nhất) - Xì…( cười) xem, muội ăn uống thô tục quá , cơm dính đầy miệng kìa. ( nàng đáng như vậy, sao từ trước tới giờ ta nhận ra) Vương Thiên Lãnh đưa tay lau miệng cho Lạc Hy. Hành động ôn nhu này của làm nàng và Hoa Nhi giật mình. … từ khi nào mà … dịu dàng với nàng quá vậy? cũng giật mình vì hành động của chính . Thấy Hoa Nhi nhìn mình chằm chằm, con ngươi muốn rơi ra, vội đổi chủ đề: - Hoa Nhi, sao ngươi cho tỷ tỷ ngươi ăn thức ăn ngự trù mang đến mà phải nấu làm gì? - Ngự trù? ( cười khinh bỉ) Hoàng thượng, từ khi nào ngự trù của người lại mang thức ăn tới lãnh cung này ha? Nếu đợi thức ăn bố thí của hoàng thượng mang đến, tỷ muội tôi bây giờ chắc là hai bộ xương khô rồi. - Thế là thế nào? phải hàng ngày đều có 2 bữa cơm mang đến đây ư? Dù ngon gì lắm ( cũng biết là ngon?) nhưng vẫn đủ ăn. - có, 1 giọt nước cũng có chứ đừng là cơm. Tỷ tỷ bị Lưu phi đẩy ngã xuống cầu thang chảy máu đầu rất nghiêm trọng nhưng vẫn bị đưa vào lãnh cung, có ngự y, có thuốc. nếu phải tỷ tỷ phước lớn mệnh lớn lại gặp được tiên nhân bây giờ đâu còn ngồi để mà ăn cơm với hoàng thượng.( giọng phẫn uất vô cùng) - Vô lý, là vô lý, sao lại có thể như vậy? ( đập tay mạnh xuống bàn, vẻ mặt giận dữ lạnh lẽo khiến Hoa Nhi phát run) - Khụ…khụ…khụ ( nãy giờ ăn chuyên tâm bị giật mình nên nghẹn ý mà) - Bé con- tỷ tỷ- n..ư..ớ..c… - nước đây- nước đây ( 2 cốc nước đưa tới trước mặt, nốc cạn) - Sao rồi bé con. - ( thở)Thần tiên ca ca, huynh làm gì vậy? làm muội giật mình, khi nãy huynh đáng sợ nha. - Xin lỗi bé con, làm muội sợ phải ? Ngoan, phải sợ, ca ca như vậy nữa. ta biết muội phải sống như vậy. ta sơ ý Sơ ý? phải cố ý sao? Nhưng nhìn vẻ mặt thống khổ cùng áy náy của có vẻ gì là giả dối - Cái gì mà sống như vậy? như vậy là như thế nào, muội thấy đâu có gì nha, muội thấy thích cuộc sống thế này. - ừm, bé con, muội có thích đến nơi khác ? Phượng Dương cung chẳng hạn, trước kia muội cũng sống ở đó. - Phượng Dương cung? thích, muội thích ở đây hơn, nơi đó có trư bà bà rất là đáng sợ, muội muốn tới đó. - Trư bà bà??? - Là Lưu phi dấu của ngài thưa hoàng thượng (mỉa mai). Đến ngây thơ như tỷ tỷ còn biết người đó rất đáng sợ, người muốn tỷ tỷ của ta sống bằng chết nữa hay sao? Còn nữa, ta cũng thẳng luôn dù có vô lễ chăng nữa, trư bà đó của ngươi phải do tỷ tỷ ta hại sảy thai. Nếu tỷ tỷ muốn hại Lưu phi ngu gì khi mà biết trà có độc vẫn cứ uống để rồi thành điên điên khùng khùng như vậy. Hoàng thượng, người người đều ngài minh thần võ nhưng theo ta thấy… người bằng 1 tiểu hài tử. Tỷ tỷ, ăn xong rồi người nên vào phòng nghỉ ngơi . Hoàng thượng, người cũng nên trở về tẩm cung. Thứ lỗi Hoa Nhi tiễn - …… (im lặng)….. (nhìn Lạc Hy vẫy vẫy tay)…. (xoa đầu Lạc Hy, hôn lên trán nàng rồi rời ) - Oa, HN à, ta bái phục muội luôn nha ( ta cũng phục) - Phục cái gì mà phục ( vuốt vuốt ngực) muội sợ muốn đứng tim luôn - , chúng ta phủ tướng quân lát rồi trở về. Ta e nơi này lâu nữa còn chỉ có 2 ta cùng các tiểu tinh linh nữa. - Vâng ( cầm giỏ bánh + ôm Lạc Lạc theo) Đến tối 2 nàng lại trở về. Hôm nay, tâm trạng nàng cảm thấy vui nên dặn Hoa Nhi là nàng xuống liên trì. Lần này nàng giăng kết giới nữa, sợ có ai dại dột mà bước xuống khổ. Vương Thiên Lãnh tung tăng vào Dao trì cung tay cầm thứ đồ chơi rất thú vị. Đó là chiếc hộp khi mở ra phát ra tiếng nhạc, lại có hai hình người chạy ra nhảy múa. Đây là cống phẩm của đất nước phía tây mang đến làm quà chúc mừng năm mới. Các phi tần đều nhìn nó bằng ánh mắt thích thú nên nghĩ nàng chắc cũng thích lắm. Nghĩ vậy liền giữ làm của riêng, chờ đến tối mang nó tặng cho nàng. Hoa Nhi nàng ở liên trì, liền vội vã bước xuống. - Bé connnnn…. - Thần tiên ca ca, là huynh sao? Xuống đây . - … ( nằm xuống) muội ngủ sao? Ta có cái này cho muội nè. - Đây là cái gì? ( đón lấy, mở ra xem) Music box. ( reo lên vui mừng) - Hả? miu gì cơ? - phải miu, mà là đáng iu. hay quá. Cái này ở đâu ra vậy? - Muội thích ? - Thích thích lắm a. Thần tiên ca ca cho muội sao? ( gật gật) huynh tuyệt.( hôn lên trán ) - Hả? muội... - Sàm sỡ huynh, hihihi, a a a - Cẩn thận bé con Ùm… nàng ngã xuống nước. Vừa nãy nàng vui quá quên mất đây là hồ sen, thế là ngửa người ra sau…. Hậu quả là nàng ướt như chuột. - Bé con, mau lên đây, nào đưa tay cho ta. - Huhu ướt hết rồi. Oa, thần tiên ca ca, mũi huynh bị thương hay sao? Chảy máu rồi. - ….( xịt máu mũi) … sao… vội quay nhắc nhở mình bình tĩnh. Vừa rồi khi đưa nàng lên, quần áo nàng bị ướt dính sát vào người lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, khiến kịp kiềm chế. chưa từng bị thế này bao giờ a. Quay lại bắt gặp ánh mắt trong suốt nhìn mình, ngồi xuống đưa tay gỡ những sợi tóc dính mặt nàng. Đôi môi đào chum chím cười vô cùng quyến rũ. Nhịn nổi hôn lên môi nàng. Nàng giật mình đưa tay lên sờ môi… - Thần tiên ca ca, huynh làm gì vậy? Miệng là để ăn, sao huynh lại đặt miệng huynh lên miệng muội. - Cái này gọi là hôn. - Hôn? - Muội biết sao? Để huynh dậy muội nhé.( đoán lại dán môi lên môi Lạc Hy) - Ưm ưm… Bạc môi cứ dán chặt lên môi nàng mà cắn mút, tham luyến chịu rời . Nàng vừa khẽ mở miệng đưa lưỡi xâm nhập vào quấn lấy lưỡi của nàng. hôn rất điêu luyện, khi ôn nhu, khi bá đạo khiến Lạc Hy rơi vào mê lộ. Đôi bàn tay tự chủ mà sờ khắp thân thế nàng, vuốt ve những đường cong quyến rũ. rời môi nàng, hôn xuống cổ, vành tai nàng khiến nàng ngây ngất. Tay cởi thắt lưng của nàng, vai áo nàng tuột xuống lộ ra làn da trắng mịn đẹp đến mê người. Dục vọng của nổi lên cao hơn, đưa tay luồn vào trong áo nàng xoa bóp đôi bồng đào đầy đặn. lúc cao trào như thế ……..
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ TÁC GIẢ: SAO BĂNG Chương 14: Cẩn thận cái mông của ngươi. - Hắt xì, hắt xì. Tiếng hắt xì làm bừng tỉnh. làm gì đây, vừa rồi …. Nhìn đôi má đỏ hồng của nàng, cùng quần áo bị cởi gần hết mà giật mình. kìm chế đươc. - Hắt xì, hắt xì. - Bé con, muội bị nhiễm lạnh rồi. ( cởi áo , khoác cho nàng). Ta đưa muội về phòng ( bế thốc nàng lên) - Hoa Nhi, Lạc Hy bị té xuống nước. Ngươi mau thay cho nàng y phục mới rồi lấy thêm chăn giữ ấm cho nàng kẻo nàng bị cảm lạnh. ( rồi vội xoay bước rời ) - Tỷ tỷ, sao lại để bị ngã xuống nước vậy. tỷ tỷ, tỷ tỷ ( lay lay) - Hả? ( giờ mới hồn mới trở về) - Mau thay áo cảm lạnh bây giờ. - Ân. lúc sau… - Nương nương, nô tài là Tiểu Khấu Tử, hoàng thượng dặn nô tài mang ít thuốc bổ khí, tiêu hàn đến cho nương nương. Hoàng thượng dặn người phải mặc ấm và uống thuốc ngay. Hoa Nhi đón lấy cảm ơn . Tiểu Khấu Tử tươi cười rời , trong đầu nghĩ đây là lần đầu tiên hoàng thượng chăm lo đến sức khoẻ của người khác nha. Hoàng thượng dạo này rất kỳ lạ a…. Mấy ngày sau thấy Vương Thiên Lãnh bén mảng đến Dao Trì cung nữa. Cũng tốt, mà đến nàng biết đối mặt với như thế nào nha. Đó là nụ hôn đầu đời của nàng, cơ thể nàng cũng chưa từng cho nam nhân chạm qua nha. Nhưng mà đến ….. - Haizzzzz - Lần 165… - Ầy Hoa Nhi à, đừng có đếm nữa. Ta chán quá a. Mấy nay được ra ngoài chơi, ta sắp mọc rễ ở đây rồi. - Chứ biết làm sao giờ hả tỷ, ai kêu tỷ làm hoàng thượng thích làm chi. - đó là kế hoạch của ta. Ài , chán quá ( 2 tay vỗ vỗ bàn). A, đúng rồi ( nhảy dựng lên). Hoa Nhi, ta chưa dạo hoàng cung này bao giờ. Ngoại trừ ngự thiện phòng ta chẳng biết chỗ nào khác hết á. Chúng ta xem .( kéo kéo áo HN) - Việc này… - mà, nha nha Hoa Nhi tỷ tỷ ( mắt long lanh) - …. Hai thân ảnh đẹp như tiên tung tăng chạy khắp hoàng cung khiến các cung nữ, thái giám ngẩn ngơ thôi. - Oa, Hoa nhi. Hoa ở đây đẹp quá nha. Ẩy, Viên Tầm cung? Là cung của ai a? - Là cung của khách nhân. Mọi người phàm là khách quý của triều đình đều được bố trí nghỉ ngơi ở đây. Có 3 cung dành cho khách nhân là Viên Tầm cung, Lạc Tầm cung và Di Tầm cung. - Chúng ta vào xem xem ai ở trong này ( bước luôn vào) - Tỷ tỷ, nơi này tuỳ tiện vào được. Ấy tỷ tỷ, đừng vào ( rượt theo) - Tỷ…. úi. (Đập mũi vào đầu Lạc Hy) - Suỵt…. Trong sân, có thân ảnh hướng mặt về phía mai viên thổi sáo, có 2 thân ảnh đứng xem, mang theo tia tán thưởng ( HN), mang theo 1 tia si mê ( Lạc Hy). Đây là mẫu người lý tưởng của nàng nha. tuấn siêu phàm, ôn nhu mà yếu đuối, lạnh lùng mà bá đạo, tuyệt vời (tg: chết, tỷ sa vào lưới tình rồi) - Oa oa hay quá ( vỗ tay bốp bốp) - Hy nhi, là muội sao - Thần ca ca, Huynh thổi sáo hay nha. Oa cây sáo cũng rất đẹp. - Muội thích sao? - Rất thích ( thích huynh) - Vào trong ( cười ôn nhu) - Ân. Ba người vào trong phòng. Rất thoáng mát sạch , trang trí đơn giản mà cao quý, bàn còn có bình hoa hồng. - Thần ca ca, huynh cũng thích hoa hồng sao? - ừ, ta thấy nó rất đẹp. Tuy cao sang lộng lẫy như mẫu đơn nhưng lại mang nét đẹp dịu dàng, khi nào nở diễm lệ hơn bất cứ loài hoa nào, nó còn có màu đỏ của máu, nên ta rất thích. Muội cũng thích sao? - Đúng vậy, hoa hồng là hoa tình , màu đỏ tượng trưng cho màu của trái tim nha. - Vậy ư? Ta biết đấy. - Huynh vô tâm ( vồ lấy cái bánh bàn, mỗi tay cầm 1 cái, ngấu nghiến thương tiếc) - Tỷ tỷ… ( ngượng thay cho chủ) - Ha ha ha, Hy nhi. Muội là tiểu dã trư nha. - Dã trư? Là gì? ( đc đáp lại bằng tiếng ha ha ha) Hoa Nhi, là gì vậy? - Là… là… lợn hoang. - Lợn hoang? (trợn mắt lên)… huynh … huynh dám… ( vơ luôn cây kiếm được treo gần đó)… đứng lại… đừng có chạy… - Ha ha ha, ta đâu có ngu. Đứng lại để muội chém chết à. - Đứng lại, huynh có đứng lại bảo… Rầm…. Nàng đâm phải bức tường thịt và ngã phịch xuống. - Ai da, là kẻ nào … ( ngước mặt lên nhìn “ bức tường”). Thần tiên ca ca ( đứng dậy cười cười). - Tham kiến hoàng thượng. Vương Thiên Lãnh lúc này chẳng cần nhìn cũng biết nộ khí ngất trời. Lạc Hy sợ quá trốn đằng sau Lưu Thần càng làm điên tiết hơn. Nàng dám ra khỏi Dao Trì đến đây để vui đùa với tên kia, còn cười rất vui vẻ nữa chứ. mới thượng triều xong, định đến thăm Lưu Thần theo lễ nghi rồi đến tìm nàng. Thế mà nàng…. Tức, tức chết mất thôi. Lưu phi thấy Thiên Lãnh tức giận liền bồi thêm lửa vào dầu ( dầu vào lửa): - Ây dô, đây phải là phế hậu hay sao? Sao lại chạy ra khỏi lãnh cung câu dẫn nam nhân rồi. Hoàng thượng, người xem, ra thể thống gì. - Ta câu dẫn nam nhân đấy sao, liên quan gì đến ngươi, trư bà bà.( cố ý kéo dài câu cuối) - Ngươi.. ngươi dám… ngốc tử như ngươi mà dám ta như vậy, ngươi chán sống rồi.( sán lại gần) - Trư bà bà, ai là ngốc tử? trư bà bà, trư bà bà thối ( cũng bước lên, 2 người mặt dán mặt) - Ngươi chính là ngốc tử. Cả đời cả kiếp này đừng mong có ai thích ngươi. Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử……………. ( tít lên hết cỡ). - Đủ nháo, Lưu phi lui xuống cho trẫm ( quát). ( Lạc Hy chạy lại ôm lấy cánh tay Lưu Thần, thè lưỡi lêu lêu). Tiêu Lạc Hy, trở về Dao Trì cung với trẫm ngay lập tức. - về về, ở đây chơi với thần ca ca vui hơn. ( ôm chặt hơn) - Hoàng thượng, người xem, ả ta… - Im mồm. ( rồi giằng Lạc Hy ra khỏi Lưu Thần, ném đến bên Hoa Nhi đứng gần đó). Nhị vương gia, nên giữ bổn phận. ( Nhìn bằng ánh mắt…, nếu có thể giết người Lưu Thần chết ngàn lần chưa đủ). - Dạ, thần biết. - về Dao Trì. - về, ta về. aaaaaaaaaaaaa huynh làm cái gì, thả ta xuống. mất hết kiên nhẫn liền xốc nàng vác lên vai như vác bao tải đồ. Lưu Thần lo lắng cho LH, Hoa Nhi nhìn LT với ánh mắt an ủi rùi lạch bạch chạy theo Vương Thiên Lãnh. Về đến Dao Trì cung, đóng sầm cửa lại rồi ném nàng lên giường. Lạc Hy vùng ra định bỏ chạy bị kéo lại, đặt nàng nằm úp đùi , lấy tay phát vào mông nàng mấy cái lực ( oa độc ác, dám đánh Hy tỷ) - Oa, đau quá. Ô ô ô. Thần tiên ca ca xấu xa. Ô ô ô. - Còn dám gặp Lưu Thần nữa ? ( ra là ghen) - Gặp, vẫn gặp. Chơi với thần ca ca rất vui. ( vẫn còn cãi bướng) - Này gặp này ( đánh thêm vài cái nữa) - Ô ô ô, đau quá. gặp , gặp nữa. ca ca đừng đánh muội nữa.ô ô ô. Muội đau quá. Ô ô ô Chỉ đợi có thế buông nàng ra. Lạc Hy xoa xoa mông, mếu máo. Nhìn nước mắt rơi tý tách mặt nàng, đau lòng. ( đánh cũng đánh rồi, đau lòng gì nữa). Lau giọt nước mắt má nàng, thủ thỉ: - Nhớ lấy những gì muội vừa , nếu mà còn gặp ( gằn ) cẩn thận cái mông của muội. - …. Chương 15: Trẫm muốn lập nàng làm hoàng hậu. Càn Thanh cung… - Hoàng thượng, việc này thể được. Tiêu Lạc Hy là ngốc tử, sao có thể ghánh vác cả hậu cung. - Phải đó hoàng thượng, xin người suy xét việc này. - Vậy các ngươi xem, trong các phi tần có người nào đủ khả năng gánh vác trọng trách? - …. ( nhìn nhau)… bẩm, có. - Đằng nào cũng có, trẫm thà lập ngốc tử làm hậu còn hơn lập kẻ ngạo mạn hay kẻ quá xảo trá. Như vậy, trẫm mất ăn mất ngủ đó. Chẳng lẽ các khanh muốn trẫm chết sớm sao? - Bẩm chúng thần dám - Vậy cứ quyết định vậy - Nhưng hoàng thượng…. trước đây hoàng hậu từng làm Lưu phi xảy thai, bây giờ lại phục vị cho nàng thần e các quan nhân phục. - việc đó trẫm sai người điều tra ra rồi. Người bỏ độc vào trà hại Lưu phi sảy thai và làm hoàng hậu ngây ngốc chính là Huỳnh Phi, con của tri huyện Giang Khê. Trẫm quyết định phế bỏ nàng ta và đuổi ra khỏi cung, cả đời được bước vào kinh thành 1 bước. - Hoàng thượng, sao đày nàng ta vào lãnh cung chịu khổ? - Lãnh cung, Hoàng cung của trẫm có nơi nào là lãnh cung sao? - (hiểu ý) bẩm hoàng thượng, có. - Được, người đâu truyền ý chỉ của trẫm, Ngày đầu tiên của năm mới sắc phong Tiêu Lạc Hy làm hoàng hậu, Dao Trì cung chính là tẩm cung của hoàng hậu, nếu có ý chỉ có trẫm, bất cứ kẻ nào cũng được phép tới gần. - Chúng thần tuân chỉ. Lưu Hoa cung… Choang… choang…( tiếng đồ vật vỡ) - Khốn kiếp, thể như thế được, Trịnh Lưu Huyền ta lại bằng ngốc tử, nó có gì hơn ta, tại sao hoàng thượng năm lần 7 lượt đều chiếu cố đến nó chứ ( người này chính là Lưu phi, nữ tử dân gian, ỷ được hoàng thượng sủng ái ngang tàn ngạo mạn, để ai vào trong mắt) - Ai dô, tỷ tỷ, sao lại tức giận như thế a ( ẽo ượt bước tới) ( mụ này chính là Tú phi, Trương Tú Vân, con của Trương đại học sĩ, tính tình lẳng lơ, gian xảo vô cùng) - Đúng vậy a, việc gì khiến tỷ tỷ phải tức giận như vậy ( Huyền phi, Lan Như Huyền, ôn nhu dịu dàng nhưng ra độc hơn bất cứ ai) - Hừ các người đừng có giả mèo khóc chuột, đừng có giả bộ quan tâm ta. ra các người cũng giống như ta thôi, đều muốn cái hậu vị kia. Thế nhưng hoàng thượng lại coi chúng ta vào mắt, lại lập cái ngốc tử kia làm hậu, hỏi sao ta giận. - Phải a, bọn muội cũng giận lắm nhưng mà tỷ tỷ à phải bình tĩnh. Nếu tỷ bồng bột giống Huỳnh phi kia khó sống lắm. Hoàng thượng xử Huỳnh phi vì cha nàng ta là trung thần, làm quan liêm khiết. Nhưng đối với người phải tiểu thư khuê các, có hậu thuẫn …. ( lời này nhắm vào Lưu phi). - Ai da, Tú phi, tỷ cái gì đây. Thôi, bọn muội trở về đây, phiên tỷ tỷ nghỉ ngơi. ( bước , nở 1 nụ cười nham hiểm) Khốn kiếp, 1 lũ khốn kiếp, dám khinh thường nàng. Được đợi đến khi nàng làm hoàng hậu xem chúng có dám khinh thường nàng . Mà có được hậu vị ngốc tử kia phải chết. Tiêu Lạc Hy, ngươi phải chết, tốt nhất là đừng oán ta. Có oán hãy oán chính bản thân ngươi làm hoàng thượng thương ngươi. Ha ha ha ( muốn giết Hy tỷ, mơ cưng)
HY NHI VỀ BÊN TA NHÉ! TÁC GIẢ: SAO BĂNGChương 16: Thích khách Đêm đó, sau khi phê duyệt tấu chương lại mò tới Dao Trì cung, nghĩ rằng nàng ngủ rồi. Ngay từ ngoài cửa nghe tiếng sáo. Nàng chưa ngủ? cẩn thận bước từng bước nhàng, đúng là nàng chưa ngủ. Điệu sáo nàng thổi sao nghe bi ai thống thiết quá vậy, ngốc tử sao có thể có nỗi bi thương lớn như vậy. Chẳng lẽ nàng giả ngốc. Nghĩ đến đây đôi mắt nảy lửa, nếu nàng dám gạt khiến nàng thống khổ. Chợt những bông hoa sen nở ra, những đốm sáng giống như lần đầu gặp nàng bay ra vây quanh nàng như múa. Khúc nhạc vừa dừng Lạc Hy liền cảm nhận được có người đằng sau. Nàng xoè bàn tay ra để 1 tinh linh đậu đó và cất giọng ngao ngán: - Các tỷ tỷ, mấy người , bao giờ tiên ca ca mới về a? Lúc huynh ấy có dặn ta đêm nào cũng phải thổi khúc nhạc này cho mọi người nghe để trừ bỏ oán niệm nhưng mà ta thực chán lắm rồi. Chán quá à. Ta thổi nữa đâu ( rồi giơ cây sáo lên trực ném ). - Bé con (đỡ lấy cây sáo nàng định ném ) được vứt đồ lung tung nha. - A, thần tiên ca ca, huynh đến khi nào? - Được lúc rồi. Này, đây là cái gì vậy? ( lấy tay chọt chọt tiểu tinh linh) - Tiên ca ca họ là những hồn ma ở đây, huynh ấy đưa họ vào hoa sen để làm gì đó muội nhớ được, chỉ biết huynh ấy gọi họ là tinh linh và bảo muội hàng đêm phải thổi khúc sáo này cho họ nghe. Đêm nào cũng thổi chán quá à.( phụng phụng mặt) - Vậy thổi nữa. Đến đây, huynh thổi điệu sáo khác cho muội nghe. - Hay quá hay qua, huynh thổi Tiếng sáo du dương cất lên, LH nghe hồi liền : - Hay quá, huynh đợi muội lát ( rồi chạy vào trong nhà) ( cầm theo cây đàn). hiểu sao khi thấy huynh thổi sáo muội lại muốn đánh đàn a. liệu có được ??? ( cái mặt ngây thơ) - Được ( kìm nổi lòng) Hai người, 1 sáo đàn cất lên những giai điệu mượt mà sâu lắng, những tiểu tinh linh liền tụm lại với nhau thành hình trái tim và nhảy múa theo điệu nhạc ( chắc là đẹp lắm đây, huhu, ta cũng muốn đến đó xem) - Muội đàn hay. - sao? Vậy huynh muội có thông minh ? - Có, muội cực kỳ thông minh - Hi hi hi …. Oáp ( che miệng ngáp) hây, muội buồn ngủ quá rồi. - ừm, vậy ngủ thôi ( bế nàng vào trong phòng )…. - Huynh ngủ cùng muội sao? - Đúng vậy? có vấn đề sao? - có, vậy huynh hát ru muội ngủ - Hát ru? Ta… ta có biết - Hầy.. chán huynh ghê ( đoạn kéo đầu áp vào ngực mình) để muội ru huynh ngủ nha. (tg: á trời ơi, có đời thuở nhà ai lại mời xơi đậu hũ thế kia ? LH: trót giả ngây thơ rồi đành ngây thơ hẳn vậy thôi) Tim đập liên hồi, nàng ôm , nàng ôm đó nha. nở nụ cười sung sướng - Bé ơi ngủ , đêm khuya rồi. Để những giấc mơ đẹp theo bên em ….. ( vừa hát vừa vỗ vỗ lưng như mẹ ru con ý) Bài hát hay như thế nhưng vào tai lại thành : @#$%^&**((+_)*@@#$%&^$@????? - Bé con, muội hát cái gì vậy, huynh nghe hiểu. - …(cứng họng)… muội cũng đâu có hiểu ( ra nàng hát tiếng việt, chả trách hiểu) - Vậy sao muội lại hát? - Vì tiên ca ca hát cho muội nghe nên muội hát cho huynh nghe. Nghe tới đây, cảm giác được khói xì qua 2 lỗ tai. Tên đó, dám cùng với bé con của ta…. Tên khốn đó, … …. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA tức chết ta rồi. - Thần tiên ca ca, huynh sao thế? - , cũng ôm muội thế này phải ? - A, đau. Huynh làm muội đau quá. - mau. - có a. Huynh ấy ngồi đầu giường hát còn Hoa Nhi vỗ lưng muội nha. HN ngủ rồi nên muội mới vừa hát vừa vỗ vỗ nha. - sao? - mà, muội có dối. muội ru huynh ngủ nữa đâu. Huynh đáng sợ mà. Huynh làm muội đau. - ….( thẹn quá được gì)… bé con huynh xin lỗi, ru huynh ngủ nữa , nha nha ( rồi ôm chặt lấy nàng, dụi dụi mặt vào ngực nàng) Bất chợt Lạc Lạc nằm trến ghế nệm kêu lên : Kiu… kiu… kiu… - Nó sao vây? - Nó bảo là có sát khí, có người muốn giết muội nha. - Khốn kiếp, người….. ưm ưm ưm… muội làm gì thế? - Muội vừa nghĩ ra trò này hay lắm. - Trò gì? - Nhát ma. - Nhát ma? - Đúng a, muội vẫn hay dùng trò này để nhát HN nha. - Được ? – Được mà – vậy làm . Hai người hồ xuống giường dò dò trốn sau bình phong…… Chương 17: Có ma aaaaaaaaaaaa Lh vào tai Lạc Lạc, biết gì chỉ thấy nó giật giật cái tai lia lịa. xong rồi nó kêu lên mấy tiếng kiu kiu. Tức có 7 tinh linh bay vào. biết LL gì với chúng nó, chỉ thấy chúng liền tản ra núp vào góc, tắt hết ánh sáng. Trong phòng chỉ còn 1 màu đen kịt, khí rất chi là quỷ dị. - Nè, rốt cuộc muội muốn làm gi? - Ai da, thần tiên ca ca, huynh chỉ cần ngồi im mà xem thôi. Huynh sợ sao? ( liền choàng tay ôm lấy ). ngoan, có Lạc Hy ở đây rồi, ca ca cần phải sợ đâu? phì cười. nàng nghĩ là ai chứ. chỉ tò mò thôi mà. Nhưng cũng chả tội gì ra. thích được nàng ôm thế này ( đúng là háo sắc) còn mây cửa từ từ hé mở, 1, 2, 3… 7 tên mặc áo đen bịt mặt cầm kiếm rón rét bước vào. Lạc Lạc nãy giờ ở trong bóng tối bỗng phát sáng lên nhảy qua nhảy lại trước mặt chúng khiến chúng hoảng hồn. - ( có người khều khều)… ai nha( thấp giọng) ngươi khều cái gì? ( vẫn có người khều khều) … ngươi… ( quay lại) Áaaaaaaaaaaaaaaaaa. ( cả bọn kia giật mình quay lại) - Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Có đến 7 cái bóng ma bay lơ lửng ở sau lưng chúng nha. Con nào con nấy tóc tai bù xù, có con chỉ còn 2 hốc mắt thỉnh thoảng có máu trào ra, có con hai mắt lồi ra xuống tận mũi thỉnh thoảng còn liếc liếc, có con có cái lưỡi thè ra máu me toe toét, có con bị rữa đến nửa khuôn mặt,… Bọn sát thủ mặt cắt còn giọt máu, chân tay run lẩy bẩy, tội nhất là cái tên sau cùng bị khều cho quay lại chẳng may môi chạm môi với con ma ấy ngất ngay tại chỗ, miệng còn có vài con ròi ngoe nguẩy.( oẹ, kinh dị quá). - Ư… ư… ư… hoàng ….thượng, người… đến… rồi… sao??? Lại…. đây… cho… thiếp… hôn… cái… nào…( đoạn nhảy bổ đến tóm mấy tên kia đòi hôn làm Vương Thiên Lãnh ở trong góc phòng muốn ói) - Tha cho chúng ta, chúng ta phải là hoàng thượng a, a, cứu mạnggggggggggggggggg … 1’, 2’,… cả gian phòng trở nên im lặng. Lúc này LH và Vương Thiên Lãnh mới thò đầu ra, thắp nến lên thấy đống nằm dưới đất. Sau khi kiểm kê kết quả, Vương Thiên Lãnh quay lại “ báo cáo” với LH: - 2 tên bất tỉnh nhân , 3 tên sùi bọt mép, 1 tên thần trí bất minh, 1 tên vẫn còn tỉnh nhưng bị doạ cho tè ra quần đứng lên được nữa. - Ai nha, mấy cái người này nhát gan quá , bằng HN. Nàng ta còn đánh cho hồn ma bị trọng thương. - Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội nghe thấy tiếng hét. Có chuyện gì? Hoàng thượng sao lại ở đây? Còn cái đống này là gì? LH kéo HN sang 1 bên hoa chân múa tay khoe thành tích. HN hai tròng mắt muốn lọt ra ngoài, kinh ngạc mãi thôi. Vương Thiên Lãnh nhìn LH khoe khoang trong lòng thấy vui lạ thường nhưng cũng 1 nỗi lo. Mới đó thôi mà có kẻ chịu yên phận rồi. - Người đâu? - Có thuộc hạ. - Mang mấy tên này giam trong đại lao, điều tra xem ai đứng đằng sau chúng.tăng cường thị vệ ở Dao Trì cung bảo vệ an toàn cho hoàng hậu - Chúng thần tuân mệnh Hoàng hậu? lại lập nàng làm hoàng hậu sao? - Thần tiên ca ca, hoàng hậu là gì a? - Bé con, muội chính là hoàng hậu của ta, là vợ của ta, muội hiểu ? - Vợ? phải huynh có vợ rồi sao? Trư bà bà phải vợ của huynh sao? - Các nàng ấy chỉ là thiếp, muội mới là chính thê của ta, là hoàng hậu của Linh Quốc. - Nga, ta thích - Tại sao? - Huynh có nhiều nữ nhân như vậy, huynh thực rất bẩn, muội muốn làm vợ huynh. - Bẩn? nàng cái gì ( nắm chặt tay LH) - A, đau. Bẩn tức là bẩn, muội muốn có 1 phu quân như phụ thân muội, chỉ có 1 nữ nhân trong đời. Muội chỉ biết từng chạm qua nữ nhân khác là bẩn. Phụ thân thường thế ( khóc) - (sững người)… ( lau nước mắt và ôm nàng vào lòng) bé con, muội đau sao, ta xin lỗi, đừng khóc, muội khóc ta rất đau lòng. Có thể bây giờ muội chưa quen, nhưng dần dần quen thôi. Ta là hoàng đế, hoàng đế nào chả có tam cung lục viện. Muội là hoàng hậu của ta, là người cai quản họ, muội đứng tất cả. - Muội thích, muội ghét huynh ( bỏ chạy) - Bé con, bé con…. - Tỷ tỷ, đợi muội. Hoàng thượng, xin người đừng như thế nữa. tỷ tỷ quá trong sáng ,người đừng khiến tỷ tỷ bị nhiễm bẩn ( rồi chạy theo LH tới đào viên). thấy trong lòng đau. Nàng ghét , nàng bẩn chỉ vì từng chạm qua nữ nhân khác. …. phải làm sao??? ( lững thững bỏ ). Cách đó xa, trong đào viên, hai thân ảnh nhìn nhau lộ ra nụ cười xảo trá. Cá mắc câu….