Hi du hoa tùng - Xích Tuyết(full)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51: Đại kiếp nạn buông xuống.

      giờ ba đạo quân của Lưu Phong hợp binh tổng cộng vượt hơn trăm vạn, tăng cường bảo vệ các cửa thành. Nữ Nhân Hoa cũng bắt đầu theo lệnh phân phối bí mật giám sát các vương công quý tộc và quan viên tiền triều.







      Đến khi mọi thứ bước đầu ổn định phải đến hoàng hôn ba ngày sau. trung sau bao ngày ngột ngạt rốt cục trận mưa to, trong khí tràn đầy mùi ẩm ướt.







      Lưu Phong đứng ở đỉnh Hoàng thành thâm hít hơi sâu thấy tâm tình thư thái hơn rất nhiều. Tuy nhiên ở sâu trong nội tâm lại hề thấy hưng phấn như lúc trước tưởng tượng.







      Lãnh Nguyệt lặng yên đến sau lưng Lưu Phong hạ giọng : “Bệ hạ, đại quân Tam Vệ của Yến vương bị chúng ta tiếp quản. Yến kinh được Ân Nguyên Đạo đại nhân đánh úp cũng chiếm rồi. Sau khi Yến vương biết được mấy tin tức này mấy lần định tự sát nhưng bị thần ngăn cản. Ngài quyết định xử trí như thế nào”







      “Di nương có người muốn gặp , cho nên cứ tạm lưu cho mạng...” Lưu Phong thản nhiên .







      “Thần có thể hỏi câu được ? Là ai muốn gặp ?” Lãnh Nguyệt thản nhiên .







      “Ta dối gạt ngươi, là Thái tử...” Lưu Phong nhàng : “Thái tử phi thăng lên tiên giới, giờ thiên hạ đại loạn nên ngài nhân cơ hội quay về thăm...”







      Lãnh Nguyệt nghe vậy, suy nghĩ chút, : “Cũng tốt, Yến vương hẳn là cứ để Điện hạ tự mình xử lý.”







      Ngừng chút, Lãnh Nguyệt lại hỏi: “Bệ hạ, đại lễ đăng cơ ngài xem khi nào cử hành tốt hơn?”







      “Cứ sau, chờ đại kiếp nạn trôi qua ” Lưu Phong cũng có hứng thú với đại lễ đăng cơ. Dù sao tại thần dân thiên hạ đều biết lên ngôi Hoàng đế. Hơn nữa, giờ đại quyền binh mã thiên hạ đều vày tay , căn bản là có lo lắng.







      Sau khi trở lại hành cung, Lý Hương Quân cười : “Phong nhi, nghi thức Tế Thiên của Tế Thiên tháp chúng ta dựa theo sắp xếp của Đại tỷ chuẩn bị xong. Ngày mai là có thể đến để bắt đầu nghi thức Tế Thiên được rồi”







      Lưu Phong gật gật đầu : “Chỉ mong nghi thức Tế Thiên có thể bảo hộ thái bình cho thiên hạ. để đại kiếp nạn quấy nhiễu.”







      “Yên tâm , Đại tỷ đại thiên kiếp này chủ yếu nhằm vào tu chân thiên hạ, với thường dân nguy hại lớn. Ta nghĩ nghi thức Tế Thiên của Tế Thiên tháp nhất định có thể bảo đảm thiên hạ thái bình. Đúng rồi, Tiểu Linh Nhi cùng nhóc đầu bóng loáng đùa nghich náo loạn trận, nàng mệt mỏi liền ngủ thẳng ở giường của ngươi. Có muốn ta bế nàng chỗ khác...” Lý Hương Quân cười hỏi: “Ngươi tại là ngôi cửu ngũ chí tôn nên mọi thứ đều khác trước. thể để quá tùy tiện —!”







      cần—!” Lưu Phong mỉm cười: “Cứ để cho nàng ngủ .”







      “Vậy được rồi, Linh Nhi giao cho ngươi chiếu cố, ta còn có chuyện cần xử trí. có thể cùng ngươi...” tới đây, Lý Hương Quân khẽ gắt tiếng: “Thiên hạ nào có ai làm Hoàng đế giống như ngươi, đích thực là phủi tay mặc kệ chuyện gì cũng quản. Nếu có chúng tỷ muội ta xem ngươi làm gì bây giờ?”







      Lưu Phong vô sỉ cười cười: “Ta có dự kiến trước điều này trước sao?” “Đồ bảnh chọe nhà ngươi, tốt lắm, ta đây...” xong, Lý Hương Quân liền lắc lư đôi mông ra ngoài. Lưu Phong tới thấy ở giường Tiểu Linh Nhi ngủ say.







      Tiểu Linh Nhi ngủ có hề có nề nếp gì cả, chăn gối đều bị lật tung ra. Lưu Phong đưa tay xếp chân Tiểu Linh Nhi thu lại vào trong chút.







      Chân Tiểu Linh Nhi dường như có vẻ rất mẫn cảm nên liền tỉnh lại. Nàng thấy Lưu Phong cúi người sửa lại chăn cho mình liền vội vàng hai tay ôm lấy cổ la ầm lên: “Ba ba làm Hoàng Thượng, Linh Nhi phải làm Hoàng hậu. Linh Nhi phải làm Hoàng hậu...”







      Vừa nghe vậy Lưu Phong ngạc nhiên, làm công chúa còn được. Làm Hoàng hậu có phải là hơi... rất tà ác.







      “Linh Nhi phải làm Hoàng hậu... Linh Nhi làm Hoàng hậu để hầu hạ Hoàng Thượng...” Tiểu Linh Nhi cười hắc hắc. Trong đôi mắt lên vẻ giảo hoạt, đột nhiên liền ghé miệng vào tai Lưu Phong : “Mụ mụ , Linh Nhi là thuộc về ba ba.”







      Lưu Phong lại ngạc nhiên, hài tử đến mười tuổi a. Có lẽ nàng còn mơ hồ về cái gọi là lộng gì gì đó.







      Cẩn thận quan sát hồi, khuôn mặt Tiểu Linh Nhi tuy rằng còn mang theo nét non nớt, nhưng có thể thấy được nàng đại mĩ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Hơn nữa thân thể của nàng tài cũng giống như là bạn cùng trang lứa, mà là có vẻ trưởng thành sớm. Tuy rằng dáng người xinh, nhưng cũng bắt đầu thấy lồi lõm.







      “Tội lỗi a—!”







      Ngay khi ánh mắt Lưu Phong chạm đến bộ ngực Linh Nhi hình thành trong lòng lập tức có chút áy náy. Tuy rằng Liễu Thanh Nghi nhiều lần ám chỉ, Linh Nhi thuộc về mình. Nhưng dù sao nàng còn rất . Với tiểu la lị ( lolita) như vậy có chút tà ác, xấu hổ quá...







      “Ba ba, đồng ý Linh Nhi, để Linh Nhi làm Hoàng hậu của người, để ta hầu hạ người...” Kỳ Lưu Phong cũng biết, Tiểu Linh Nhi được Khuynh Thành dạy dỗ nên trong lòng hiểu được nhiều điều vượt xa so với bạn cùng lứa tuổi. Nàng rất ràng hầu hạ có nghĩa là gì. Nàng cũng biết, dù mình gọi Lưu Phong là ba ba, nhưng mà hai người có dây mơ rễ má, hề có quan hệ huyết thống gì cả.







      Trong suy nghĩ của Tiểu Linh Nhi còn luôn coi Lưu Phong là người đáng tin nhất. Cho nên khi Liễu Thanh Nghi ngừng giáo huấn nàng hề kháng cự mà cứ điềm nhiên tiếp nhận. Hơn nữa do Khuynh Thành xúi giục nên Tiểu Linh Nhi biết rất nhiều chuyện nam nữ.







      Nếu tà ác chính là Khuynh Thành ma nữ tà ác kia.







      “Ba ba, đáp ứng Linh Nhi. Ta muốn cả đời chiếu cố người, hầu hạ người, vĩnh viễn đều ly khai người...” Dần dần, trong ánh mắt của Tiểu Linh Nhi nhìn Lưu Phong có thêm vài phần quyến rũ tương xứng với tuổi . Nàng ôm chặt lấy cổ Lưu Phong, cái miệng nhắn thổi khí nóng vào tai Lưu Phong mà giống như rên rỉ: “Linh Nhi là của người, Linh Nhi chỉ biết thuộc về người...”







      Lỗ tai Lưu Phong hơi ngứa ngáy. Đồng thời Tiểu Linh Nhi mang lại cho kích thích khác thường khiến cho trong lòng cũng có chút khó chịu. Ngay lúc Tiểu Linh Nhi thổi vào tai hạ thân nam nhân bởi vì ý nghĩ vô sỉ hạ lưu mà có phản ứng nào đó.










      Mịa nó, rất tà ác—!







      Lưu Phong cố gắng ức chế tà niệm trong lòng mình. Nhưng Tiểu Linh Nhi lại uốn éo thân mình cố ý hấp dẫn. Dần dần trong tâm tư Lưu Phong bắt đầu có biến hóa, bàn tay ngờ lại nâng đôi mông nhắn mịn màng của Linh Nhi rồi nhàng nhéo vài cái.







      Kỳ quái chính là khi Lưu Phong vỗ về chơi đùa lại làm Linh Nhi có hưởng ứng.


      Đúng vậy, trong mắt Linh Nhi đích xác sinh ra vẻ dụ hoặc và xuân sắc của nữ nhân thành niên.







      “Ngươi là của ta, dù ngươi còn , nhưng ta chờ ngươi lớn lên...” Tại thời điểm mấu chốt Lưu Phong vẫn kịp từ bỏ ý nghĩ tà ác trong lòng mình. suốt đời bất diệt, trường sinh bất lão. có đủ thời gian chờ đợi Tiểu Linh Nhi lớn lên. Tuy rằng háo sắc, nhưng là cũng phải là súc vật.







      “Lão công, hai vị tiền bối Tuyệt Sắc, Tuyệt Tình bắt được thích khách tên là Tố Nhã. Chàng xem nên xử lí như thế nào. Các ngươi cứ ở đây...” Đợi khi vào Long sàng Đình Nhi thấy lão công cùng Linh Nhi ở tư thế mờ ám nên hơi kinh ngạc.







      Sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ. May mắn mình kịp làm gia súc, nếu phen này khẳng định bị Đình Nhi trông thấy. Lưu Phong nếu có thu Linh Nhi nữ nhân khác nghĩ đến cũng phản đối, nhưng Đình Nhi khác. Dù sao nàng vẫn còn phần tư tưởng xã hội mới từ kiếp trước. Đối với thú tính như vậy hơn phân nửa tán thành.







      “Đình Nhi mụ mụ, ta cùng ba ba chuyện thân mật...” Vẫn là phản ứng của Tiểu Linh Nhi nhanh hơn chút.







      “Nga.” Đình Nhi lên tiếng, nàng suy nghĩ, mình về sau có nên chờ truyền lệnh hãy tiến vào, nếu cảnh tượng xấu hổ như vậy chừng còn gặp ít. thực tế ngoại trừ Đình Nhi, các nữ nhân cạnh Lưu Phong cũng ai dám như vậy. Các nàng đều tuân theo qui củ của cung đình.







      “Mang nàng vào đây, làm sao ta lại nhớ mình khi nào trêu chọc người nữ nhân tên là Tố Nhã...” Vì che dấu xấu hổ của mình nên Lưu Phong cho người mang Tố Nhã vào.







      “Ta với ngươi có cừu oán sao? Vì sao lại muốn ám sát ta?” Lưu Phong nhìn thoáng qua Tố Nhã, phát nàng lúc mới lớn lên tệ. Đáng tiếc mặt có vài nhát đao chém nên gương mặt vốn thanh tú có vẻ hơi dữ tợn.







      “Cẩu tặc, nghĩ tới ngươi ngờ làm Hoàng đế. Ngươi còn nhớ Hắc Ám tu chân sát thủ năm đó bị ngươi giết chết ? Ta chính là nữ nhân Tố Nhã của . Năm đó ngươi sai Cẩm Y Vệ tìm ta khắp nơi. Đáng tiếc đám phế vật kia căn bản là tìm thấy ta. Cuối cùng để ta trốn được. Mấy năm nay ta vẫn khổ luyện sát chiêu để kế thừa ý nguyện của nam nhân mình. Lại nghĩ rằng giờ ngươi trở thành Hoàng đế. Ta giết được ngươi... tại lại rơi vào tay ngươi, ngươi giết ta ?” Tố Nhã hung tợn : “Nếu phải là ngươi làm Hoàng đế ta nhất định giết ngươi...”







      Lưu Phong nghe vậy cẩn thận nghĩ lại chút, quả đúng là có chuyện như vậy. Năm đó ở Giang Nam Yến vương cùng Thái tử phi ít lần phái người giết . Trong đó có sát thủ, đích xác chính là sát thủ Hắc Ám tu chân. Tố Nhã như vậy là người việc .







      Cá lọt lưới a.







      tệ, trong vòng vài năm ngắn ngủi mà ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy cũng là tệ rồi. Ta niệm ngươi vì tình si nên cho ngươi cơ hội.” Lưu Phong khẽ cười tiếng truyền lệnh: “Buông nàng ta ra, ta cho nàng ấy cơ hội.”







      Tuyệt Sắc Tuyệt Tình nghe vậy liền thả Tố Nhã ra, hơn nữa còn giải cấm chế cho nàng. Bọn họ biết tu vi của Lưu Phong nên tuyệt lo lắng Tố Nhã làm Lưu Phong bị thương. Ngược lại còn khâm phục trí tuệ của Lưu Phong.







      Tố Nhã nghĩ Lưu Phong lại thả mình. Hai con mắt nàng nhìn thẳng vào Lưu Phong trở thành màu đỏ tràn đầy oán hận dường như có thể hóa thành kiếm sắc bén từ trong mắt đâm ra.







      “Sát—!”







      Tố Nhã bỗng nhiên gầm điên cuồng, thân mình vọt lên còn trong tay xuất ra trường kiếm màu đen phát ra đạo kiếm quang ngập tràm sát khí chém thẳng vào Lưu Phong.







      Lưu Phong mỉm cười, cũng xuất kiếm. đưa tay đón đỡ trường kiếm chém tới của Tố Nhã. tiếng va chạm kịch liệt, Tố Nhã run lên, cơn đau nhới từ bàn tay truyền thẳng lên cánh tay.







      Tố Nhã giật mình, nghĩ tới thực lực của Lưu Phong mạnh mẽ như vậy.







      Trầm ngâm hồi Tố Nhã mamg ý niệm liều chết trong đầu. tiếng gầm lên, trường kiếm lại vung lên chém Lưu Phong công tới, ngờ chỉ chăm chăm mong được cùng chết.







      Lưu Phong thầm gật đầu, Tố Nhã này nữ nhân si tình. Dưới áp lực báo thù ngờ lại luyện được tu vi như thế. tệ.







      Chỉ khoảng nửa khắc, Lưu Phong chặn hơn mười kiếm, tuy rằng lấy ngón tay đón đỡ trường kiếm cuar Tố Nhã, nhưng lại làm Tố Nhã bị chấn động toàn bộ cánh tay. Ngực như chịu đè nén đến cả thở dốc đều khó khăn.







      “Cạch—!”







      Lưu Phong chặt ngón tay xuống nhưng lại bẻ gẫy trường kiếm của Tố Nhã.


      Đồng thời, tay phải cầm kiếm của Tố Nhã cũng mơ hồ tóe máu, bàn tay bị dập nát. Nàng lui ra phía sau bước, môi run rẩy, ngực phập phồng, liên tiếp ói ra mấy ngụm máu tươi.







      “Ta muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận—!” Tố Nhã biết mình cách nào báo thù, cuối cùng quyết định chuẩn bị lấy phương thức tự sát để báo thù.







      “Phanh—!”







      tiếng, sau tiếng nổ mạnh vang lên, thân hình đẫm máu của Tố Nhã nổ tung tóe. Cả người hóa thành vòi máu mạnh mẽ phun tới Lưu Phong.


      Lưu Phong thở dài, người lên đạo Thất Thải Hà quang ngăn cản vòi máu kia mà hóa nó thành tro tàn.







      Như vậy, mấy năm khổ luyện của Tố Nhã hoàn toàn xong đời. Đến lúc sắp chết mà nàng cũng biết tu vi Lưu Phong rốt cuộc mạnh như thế nào.







      “Sao phải khổ vậy?” Lưu Phong lại thở dài sau đó hóa ra đạo Tử Vi Linh hỏa đốt hết những gì xung quanh bị dây máu.







      Căn cứ suy tính của Thu Sương ba ngày sau Đại thiên kiếp tiến đến. Hôm nay, tượng thiên văn có dị biến, bầu trời vốn trong xanh trong nháy mắt trở nên u. Đám mây trắng nõn lúc này lại trở nên đỏ rực, mơ hồ có mùi tanh hôi lan đến. Quan viên các nơi cũng lần lượt báo về các tương khác thường. Có địa phương trong giếng cổ ngàn năm phun ra máu đỏ tươi. Có địa phương, nửa đêm thường có tiếng ma quỉ gào. Có địa phương ngờ còn sinh ra trẻ con ba đầu. Tóm lại, khi Đại kiếp nạn đến dường như toàn bộ thế giới đều bị khí tức tử vong bao phủ.







      Lưu Phong mặt dặn dò lợi dụng việc nắm giữ dư luận để cho dân chúng thiên hạ đừng lo lắng căng thẳng. mặt tích cực chuẩn bị nghi thức Tế Thiên vào ba ngày sau.


      Hôm nay, phải nghênh đón khách nhân trọng yếu. Đó là Thái tử đến từ Tiên giới.








      Chương 52: Tế Thiên cầu phúc điềm lành đến

      [ Hoàn mỹ đại kết cục].




      Đối với việc Thái tử đến Lưu Phong có áp lực tâm lý, bởi vì ngài biết thân phận của mình. Hơn nữa, giờ có quan hệ với Điềm nhi cũng là việc đáng chú ý, nghĩ đến cũng có chút xấu hổ.







      “Lão công, trông chàng có vẻ hơi căng thẳng...” Ngay lúc đứng ở đỉnh Hoàng thành đợi Thái tử đến Đình Nhi chậm rãi tới ôm lấy rồi nhàng : “Chàng sợ Thái tử vạch trần thân phận của mình sao?”







      Lưu Phong quay đầu lại kéo Đình Nhi vào trong lòng mình nhàng gật gật đầu, : “Ân, quả có chút...” Theo ý nghĩa chặt chẽ mà ở trong thế giới này chỉ có Đình Nhi mới lý giải được tâm tư của . Bởi vì cùng Đình Nhi là người tình hai kiếp. Tuy rằng trong trí nhớ của nàng phải gánh thêm suy nghĩ của Đình Nhi ở Huyền Tâm Chánh tông, nhưng vẫn có phần kí ức của bọn họ ở kiếp trước. Chỉ có ở trước mặt Đình Nhi mới có thể hề e ngại ra tâm của mình.







      “Đừng lo—!”







      Đình Nhi giọng : “Đại tỷ bảo thiếp tới cho chàng tiếng, về chuyện chàng cùng Điềm nhi Thái tử gì cả”







      “Nàng có biết, ta lo lắng phải điều này...” Lưu Phong nhẹ nhàng : “Ta suy nghĩ, nếu Thái tử đem thân phận của ta cho Thu Sương di nương, biết nàng có phản ứng thế nào?”







      “Có lẽ ngài ” Đình Nhi trấn an.







      “Chỉ hy vọng như thế , nếu ...” Trong mắt Lưu Phong lên đạo sát ý.







      Đình Nhi thầm kín thở dài mà : “ có biện pháp, cũng chỉ có thể như thế” làn gió trong lành thổi đến, hai người hồi lâu gì.







      “Phong nhi, ta đến đây—!” lát sau, giữa trung truyền đến tiếng thanh thân thiết. Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ở giữa trung đích thực là Thái tử phi đến.







      Nhiều năm thấy, thần thái của Thái tử vẫn như Tống Ngọc. đạo tiên linh khí bao quanh toàn thân. Ngài mỉm cười : “Lần này có thể trở về, phải là hoàn toàn dựa vào ngươi, nếu được Chí tôn hỗ trợ ta cũng chưa về. Tuy nhiên ta chỉ có nửa ngày. Đưa ta gặp Yến vương cùng Thái tử phi...”







      Lưu Phong gật gật đầu: “Đều chuẩn bị tốt, cũng chờ ngài đến...”







      “Đình Nhi, nàng về trước . Ta còn theo Điện hạ nữa...” Lưu Phong với Đình Nhi rồi quay người đưa Thái tử đến điện Đức Nhân.







      Sau khi Yến vương và Thái tử phi biết tin Thái tử sắp thân vừa xúc động vừa sợ. Nhất là Yến vương, căn bản mặt mũi nào gặp Đại ca từng đối xử tốt với .







      Ngược lại, tâm tình Thái tử phi ra hơi bình tĩnh hơn. Nhiều như vậy năm trôi qua, điều cần từ bỏ nàng bỏ. giờ đối với Thái tử nàng chỉ có chút áy náy, chứ cũng có suy nghĩ gì khác nhiều lắm. Nàng tin tưởng, tất cả chuyện tình có Lưu Phong xử lý tốt.







      “Điềm nhi, Tứ đệ nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt?” Ngay lúc hai người tư lự ngàn vạn điều Thái tử và Lưu Phong đến.







      Yến vương ngẩng phắt đầu nhìn thấy Thái tử thành tiên. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, rất muốn quỳ xuống sám hối với Đại ca tốt của mình, nhưng rồi lại chịu mất mặt.







      Thái tử phi cố gắng trấn tĩnh để lên tiếng tiếp đón Thái tử tự nhiên: “Ngươi có khỏe ? Chúc mừng ngươi phi thăng thành tiên...”







      Thái tử hơi hơi run chút. Nhìn thê tử ngày xưa, trong mắt cũng hơi phức tạp. Tuy nhiên ngài cũng biết, tất cả mọi thứ đều là quá khứ. Hơn nữa, sau khi biết được chân tướng thì ngài cũng cắt đứt thân mật với Thái tử phi. Nếu khách khí chỉ vì ngại làm điều phải với Lưu Phong, bằng ngài tuyệt đối bỏ qua nữ nhân phản bội từng là của mình.







      “Ta khỏe. Ngươi cũng tốt lắm—!” Thái tử câu ý nghĩa cao thâm, lập tức chuyển ánh mắt quay sang nhìn Yến vương mà cười nhạt rồi : “Tứ đệ, thực nghĩ rằng ngươi bày mưu tính kế, kết quả là lại rơi vào tình cảnh như vậy. Hừ, ngươi hẳn là càng nghĩ tới, huynh đệ chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại nhau sao?”







      Yến vương thầm thở dài rồi : “Đại ca, việc cho tới bây giờ ta cũng có gì để , ngươi giết ta . Được làm vua thua làm giặc rốt cuộc ta biết. Ta thể thừa nhận, ngươi sinh ra nhi tử tốt... chẳng những báo thù cho ngươi, mà còn tiếp quản mọi thứ của ngươi, bao gồm cả nữ nhân của ngươi...”







      “Hừ—!”







      Thái tử khinh thường cười : “Lão Tứ, đừng tưởng rằng chỉ có mình thông minh, ngươi định chia rẽ quan hệ của ta cùng Phong nhi? Đừng phí công suy nghĩ nữa. sai, Điềm nhi đích thực từng là nữ nhân của ta. Nhưng trước khi ta phi thăng, chúng ta cũng hoàn toàn còn quan hệ gì nữa rồi. Hơn nữa, Phong nhi cũng phải con đẻ của nàng. Bọn họ tại cùng chung sống làm sao?”







      Yến vương nghe vậy trong lòng chấn động mà có chút giật mình. nghĩ tới Thái tử lại rộng lượng như thế. nào biết đâu rằng, Thái tử rộng lượng cũng được a. Trước khi , Chí tôn qua với ngài, với Lưu Phong chỉ có thể cảm ơn, mà được có oán hận chỗ nào. Bằng Chí tôn liền ra tay.







      Thái tử vì thế cũng thấy mâu thuẫn quá, đau đớn quá. Nhưng mà nghĩ lại việc tới tình trạng hôm nay, thể trách được Lưu Phong. Có trách trách Yến vương, muốn đổ lỗi hỏi ý trời.







      thực tế, ngài cảm thấy Lưu Phong cũng đáng thương, thiên ý trêu người buộc phải rời xa thế giới của mình. Hơn nữa, ngài cũng thực lòng cảm tạ Lưu Phong vì cha con bọn họ làm mọi thứ. Ít nhất ở trong mắt con dân đế quốc, thắng lợi cuối cùng thuộc về huyết mạch Thái tử nhà ngài. Chỉ điều đó thôi cũng đủ rồi.







      “Đại ca, ngươi giết ta , ta biết sai lầm rồi. Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng hy vọng xa vời ngươi có thể tha thứ, ngươi cứ giết ta ?” Yến vương cuối cùng lại quỳ rạp xuống đất rơi lệ sám hối, hy vọng điều này có thể được Đại ca tha thứ.







      “Lão Tứ, được rồi, thu hồi bộ dạng đó của ngươi, ta mềm lòng. Ngươi chết —!” xong, Thái tử vung tay xuất ra ngọn lửa vàng trùm kín người Yến vương.







      Lập tức từng hồi tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Yến vương. Trong ngọn lửa, gương mặt hoàn toàn biến hình nhăn nhó trông thập phần khủng bố.







      “Với ngọn lửa Cứu Thục này ngươi bất diệt trong vòng ba năm” Thái tử cười nhạt : “Nếu ngươi có thể chịu đựng được ba năm đau đớn và dày vò linh hồn của ngươi được chuyển thế, nếu ngươi bị hôi phi yên diệt”







      Lưu Phong hít sâu, thực tàn nhẫn a. Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại đó cũng là bình thường. Với việc làm của Yến vương thủ đoạn trừng trị như vậy cũng xứng đáng. Giết , là quá dễ dàng sao.







      “Phong nhi, Điềm nhi, thời gian của ta hết, đại cừu báo. Trong lòng ta còn bận tâm, ta nghĩ ta nên trở về. Chúc các ngươi hạnh phúc—!” Thái tử quay đầu nhìn hai người cười .







      Lưu Phong có chút ngờ: “Ngài dự định như vậy sao?”







      Thái tử đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cười cười: “Yên tâm , bí mật kia ta vĩnh viễn ra. Ta nghĩ ta hoàn toàn quên nó rồi. Còn nữa, bằng hữu của ta. Hy vọng tương lai ở chín tầng trời có thể gặp lại các ngươi...” xong, Thái tử liền đằng vân thăng thiên.







      Hổi lâu sau, giữa trung vọng đến câu: “Phong nhi. Cầu chúc nghi thức Tế Thiên của ngươi thành công, con dân đại thiên hạ của ta cảm tạ ngươi...”







      Thái tử phi thấy Yến vương ngừng kêu thảm thiết thì sợ hãi lao vào lòng Lưu Phong: “Phong nhi, cảm ơn ngươi. Nếu có ngươi, ta nghĩ số mệnh của ta và là giống nhau.”







      . Nàng nhầm rồi. Là nàng tự quay đầu vào bờ nên mới có kết quả hôm nay” Lưu Phong ôm Thái tử phi đến trước Yến vương lạnh nhạt : “Yên tâm , ta để cho ngươi tuyệt hậu. Ít nhất Chu Triệt được bình an cả đời. Tuy rằng có tự do, nhưng lại có thể giữ mạng sống.”







      trung càng lúc càng trở nên u ám, cả bầu trời nhuộm máu đỏ bầm. Khí tức tử vong khủng bố gần như làm cho người ta thở nổi. Hôm nay, các công việc chuẩn bị cho nghi thức Tế Thiên hoàn toàn xong xuôi. Chỉ còn chờ Lưu Phong đến tiến hành đại lễ Tế Thiên.







      Lý Hương Quân độc đáo kết hợp đại lễ đăng cơ của Lưu Phong và đại lễ Tế Thiên cùng lúc. ngày hai việc, chuyện tốt nhân đôi.







      Được lòng người có cả thiên hạ, các chính sách nhân từ của Lưu Phong được tất cả con dân đế quốc ủng hộ. Mặc dù khí tức tử vong giữa trung làm cho người ta thoải mái. Nhưng vào lúc Lưu Phong đăng cơ, dân chúng đế quốc vẫn khua chiêng gõ trống, đốt pháo hoa chúc mừng. cũng lạ, theo khí vui mừng của mọi người, khí tức u ám bầu trời kia ngờ yếu rất nhiều.







      “Phong nhi, bắt đầu . Sự hăng hái trong lòng con dân thiên hạ làm sát khí của thiên kiếp yếu rất nhiều. Sau khi Tế Thiên thì lại triệu tập khí lành là tuyệt đối có thể xua tan sát khí” Thu Sương tiên tử khẽ cười .







      Lưu Phong gật gật đầu, được Khuynh Quốc, Đình Nhi, Bạch Khiết, Thu Sương hầu hạ đã mặc Hoàng bào. Cuối cùng được Tuyết Cơ hầu hạ cũng đội xong vương miện. Quanh người lập tức liền tỏa ra khí tức đế vương.







      Tu Duyên Thiên sư hét lớn tiếng: “Tế Thiên bắt đầu—!”







      Theo lệnh xướng của Tu Duyên Thiên sư, Lưu Phong lập tức triệu xuất Tử Hư Chân Long hộ thể và chim Thanh loan thần điểu, lại chuyển động Tử Hư Chân Long khí tầng thứ mười hai với tốc độ nhanh nhất. Khí tức vương giả mãnh liệt liền từ người bắt đầu tản ra bốn phía.







      Cùng lúc đó, Chân Long hộ thể và chim Thanh loan thần điểu đồng thời rống tiếng, phun ra đạo huyết dịch lên ̉nh Tế Thiên tháp. Lập tức giữa trung thiên lôi nổ ra từng trận, Lưu Phong nhân cơ hội cũng vội vàng phun ra ngụm máu tử kim sắc cho ̉nh tháp hấp thu.







      Tế Thiên tháp lập tức biến thành màu vàng óng ánh, từ ̉nh tháp bắn ra một ngọn lửa vàng bay thẳng đến trời xanh rồi mở ra một lỗ hổng trong đám sát khí của huyết tinh thiên kiếp.







      Tế Thiên tháp cần hiến tế, đám Lưu Phong chọn cách dùng chính máu tươi của mình để triều cống, tránh những hy sinh cần thiết. Đồng thời, trong máu bọn họ lại tràn đầy chính khí, nên thần lực Tế Thiên triệu tập cũng có thể bảo đảm là chính nghĩa.







      Thu Sương tiên tử lại nhân cơ hội cũng hiến tế Thất Thải Hà quang bay lên tận trời. Sau đó, Bạch Khiết, Đình Nhi, Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên, Tuyết Cơ, Phỉ Nhi, Đan Hùng, Tuyệt Sắc Tuyệt Tình. Gần như các tu chân hiện trong đế quốc đều đem lực lượng của mình vận chuyển tới mức mạnh nhất phún xuất lên trung.







      Theo lỗ hổng mở rộng, từ trong Tế Thiên tháp phát ra tiếng ầm vang. Toàn bộ ̉nh tháp phóng lên cao rồi nổ giữa trung. Đồng thời, luồng chính khí mạnh mẽ bao la từ trời giáng xuống về phía người Lưu Phong.







      Dần dần, thân thể Lưu Phong hoàn toàn biến thành vầng sáng, căn bản là thấy thấy lắm thân hình của hắn.







      Trong vầng sáng, Lưu Phong chợt bừng tỉnh bấm tay phát động pháp quyết, đưa toàn bộ lực lượng này chuyển hóa thành Tử Hư Chân Long khí, ngừng phóng xuất ra khỏi cơ thể.







      Sau ngày đêm thì thiên tượng khôi phục lại sự trong sáng. Sát khí của thiên kiếp dưới tác dụng của Tử Hư Chân Long khí đã biến mất còn tăm tích. Dân chúng thiên hạ biết được bệ hạ đã cảm động tới trời, cầu được điềm lành bảo hộ cho mọi người lại xúc động thôi. Mọi người đều ca tụng Lưu Phong là nhân đức khiến cho danh tiếng của đạt tới mức trước nay chưa từng có.







      Cùng lúc đó, tu chân tránh ở Phiêu Miểu Cốc cũng thành công độ qua thiên kiếp. Những tu chân nào vì tâm thuật bất chính mà bị Phiêu Miểu Cốc cự tuyệt dưới sức mạnh thần kì của thiên kiếp đều bị thần hình cụ diệt.







      Sau khi hoàn thành nghi thức Tế Thiên, Lưu Phong hao lực quá mức phải nghỉ ngơi ba ngày trong cung. Trong ba ngày này, Lý Hương Quân và Thu Sương thương nghị rồi đưa tất cả tỉ muội ở Phiêu Miểu Cốc cùng đoàn viên với Lưu Phong.







      Sáng nay Lưu Phong vừa mới hết phiên triều thì Khuynh Thành liền lao đầu vào trong lòng hắn: “Tỷ phu, rốt cục lại gặp được chàng, thiếp chết mất...”







      Lưu Phong khẽ cười : “Đã đến đây cả rồi sao?”







      “Ân, đều đã đến...” Khuynh Thành ngẩng đầu lên, cười : “Tỷ phu, ta phải làm Hoàng hậu, ta phải làm Hoàng hậu...”







      Lưu Phong ngạc nhiên, đây là người thứ hai cầu làm nữ nhân Hoàng đế. Tuy nhiên cũng đúng vậy, phỏng chừng ngoài Linh Nhi và Tiểu ma nữ thì người khác cũng tuyệt đối đưa ra cầu như vậy.







      “Phong nhi. Chúng ta đều đã đến—”.







      Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lên, bốn vị Sư tôn xinh đẹp Tần Thủy Dao, Thủy Mỵ Nhi, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân, Đình Nhi, Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi, Tố Nương, Ân quý phi, Bạch Vũ, Bạch Khiết, Vương Đông Đông, Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Nhâm Hiểu Duẫn, Tình Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Tuyết, Thái Tử Phi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Phỉ Nhi, Thanh Liên, Thu Sương, Ba Ba Lạp, Ái Lệ Ti...Tất cả nữ nhân đều kéo đến.







      Lưu Phong hướng về phía chúng nữ cười cười, lên tiếng chào đón. Lập tức hỏi Nhâm Hiểu Duẫn: “Sao vậy? làm cung chủ nữa ư?”







      Nhâm Hiểu Duẫn cười hắc hắc: “Cung chủ có gì tốt mà làm, ta phải làm Hoàng phi...”







      “Ta cũng làm Hoàng phi—!” Bạch Vũ cũng hưng phấn .







      “Ha ha—!” trường lập tức cười phá lên. Nhưng mà trong lòng mọi người đều ràng, Bạch Vũ đã ra mong muốn của các nàng. Theo Lưu Phong lâu như vậy nên phải có danh phận.







      Lưu Phong cười lớn tiếng : “Ha ha, yên tâm , tất cả mọi người là Hoàng hậu, người cũng thể thiếu—!”


      (Trọn Bộ)

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :