1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hiệp sĩ Sante Hermine - Alexandre Dumas (122 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 14: Léon de Sainte-Hermine


      Ít lâu sau khi cha bị hành quyết, mẹ tôi ngã bệnh và qua đời, tôi thể báo tin đau đớn này cho Léon của tôi.
      Từ khi cuộc chiến ở Berchem nổ ra, chúng tôi biết ấy ra sao. Tuy vậy, tôi viết cho Charles ở Avignon và ấy lập tức về Besançon. Sau này chúng tôi mới biết về trận Berchem và số phận của Léon. Tin này từ chính thái tử Condé sai người về viếng mẹ tôi cùng thời điểm Charles từ Avignon về.
      Ngày mùng bốn tháng Mười hai năm 1793, hoàng tử Condé bị chiếm tổng hành dinh ở Berchem. Hai lần Pichegru phản kích nhưng lấy lại được. Để chiếm lại làng, Léon dũng cảm đầu và mất tích trong đó. Dù ấy có đồng đội cùng nhưng những người này có tin tức gì. Người ta lục tìm trong số các xác chết những có. Mọi người cho rằng do quá mải săn đuổi quân Cộng hoà nên ấy bị bắt. Bị bắt cũng có nghĩ là chết vì bất kể ai rơi vào tay họ đều phải ra toà án binh và đều bị xử bắn. Tin tức dù chưa chính thức ấy làm chúng tôi đau đớn, cùng lúc có người báo lính trẻ Besançon đến từ quân đội sông Rhin muốn gặp chúng tôi. Đó là thanh niên còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bốn tuổi, cậu talàcon trai của bạn cũ của bố tôi. Cậu ta ít hơn tôi tuổi và chúng tôi lớn lên cùng nhau. Cậu ấy tên là Charles N. Tôi chạy ra đón cậu ấy trước tên. Tôi biết từ ba tháng qua cậu ấy ở bên cạnh tướng Pichegru. Tôi chạy đến và khóc.
      - Charles đấy ư? Cậu mang tin của tôi phải ?
      - Tiếc thay là như vậy. Charles của cậu có ở đây ?
      - Có - Hãy cho người gọi ấy. Điều tôi với cậu cần có chứng kiến của ấy.
      - Tôi gọi trai xuống.
      - Charìes, cậu ấy mang tin của Léon.
      - Tin xấu đúng ?
      - Em e là như vậy vì nếu cậu ấy rồi.
      Người bạn của tôi gì, chỉ cười buồn rồi lẳng lặng lấy chiếc mũ lính từ trong áo đưa cho tôi.
      - Bây giờ là chủ gia đình, vật này thuộc về .
      - Cái gì vậy? - tôi hỏi.
      - Chiếc mũ mà ấy đội khi bị bắn - Charles trả lời.
      - Như vậy thôi sao? Thế là hết ư? - tôi hỏi lại, mắt ráo hoảnh trong khi nước mắt tôi trào khỏi mi.
      - Vâng.
      - ấy mất rồi ư?
      - Như hùng.
      - Cầu Chúa phù hộ! Cầu cho danh dự ấy được bảo toàn!
      - Chắc phải có gì trong này chứ?
      - lá thư.
      tôi lật ngược cái mũ lấy dao rạch đường chỉ và rút ra lá thư, bên ngoài có ghi: "Gửi em Charles của , Trước tiên và trước tiên nhất, em hãy giấu mẹ càng lâu càng tốt về cái chết của ".
      - Vậy là ấy mất mà biết mẹ trước mình? - tôi hỏi.
      - phải - Charles đáp- Em cho ấy biết.
      tôi giở lá thư và đọc:
      " bị bắt ở Berchem: ngựa của trúng đạn ngã gục khiến tự vệ được. Kiếm của bị văng ra xa, thế là bốn tên lính Cộng hoà xông vào.
      Chúng dẫn ra lâu đài Auenhein để xử bắn , trừ có phép màu nếu thể thoát. Cha trao gửi lời thề với đức vua và hy sinh vì nó. thề với cha vì mục đích tương tự và ra . Đến lượt em, em hãy tiếp tục lời thề ấy. Nếu em chết, Hector trả thù cho chúng ta. Hãy cho gửi lời cầu nguyện bia mộ mẹ và gửi nụ hôn vĩnh hằng đến Hector.
      Vĩnh biệt.
      Léon de Sainte-Hermine"
      Tái bút: biết làm thế nào để gửi lá thư này , chỉ cầu Chúa phù hộ cho nó"

      tôi hôn lá thư, đưa cho tôi hôn nó rồi ấp lá thư vào lòng.
      - Cậu chứng kiến cái chết của tôi chứ? - Charles hỏi.
      - Vâng - Bạn tôi đáp.
      - Vậy hãy kể tường tận, đừng bỏ sót chi tiết nào.
      - Được ạ. Hôm đó, em đường từ Strasbourg đến tổng hành dinh của tướng Pichegru ở Auenheim gặp toán lính bộ binh khoảng hai chục người do đại uý dẫn đầu đến gần Sessenheim. Toán người ấy hàng hai. Ở giữa có người tập tễnh mà nhìn qua em cũng biết đó là kỵ binh. ấy choàng chiếc áo trắng xuống tận chân chỉ hở cái đầu. Đó là thanh niên còn trẻ, thông minh và nhìn quen quen. đội chiếc mũ quân đội kiểu quân Pháp. Em lại gần ấy và chắc thấy em còn trẻ hỏi.
      - Em đâu thế, công dân?
      - Đến thủ phủ của tướng Pichegru, từ đây đến đấy còn bao xa?
      - Khoảng hai trăm bộ nữa thôi. Cuối con đường này, ngôi nhà đầu tiên là làng Auenheim.
      Em hơi ngạc nhiên khi chỉ đường bằng cái hất cằm chứ đưa tay ra.
      - Cảm ơn!
      Em rồi rảo bước nhanh vì thấy người cùng hài lòng về ấy. Nhưng ấy gọi em lại.
      - Này, nếu em vội, em hãy chậm cùng chúng tôi để tôi hỏi tin nhà được .
      - Tin nhà nào? - Em hỏi lại.
      - Thế chẳng phải cậu là người Besançon hay ít ra là người miền France-Conté đó sao?
      Em ngạc nhiên nhìn ấy; giọng , khuôn mặt, quần áo đều gợi cho em ký ức tuổi thơ. Chắc chắn ngày xưa em có quen chàng trai đẹp đẽ này.
      - Sau đó, cậu có thể tiếp tục cuộc vi hành của mình. - ấy và cười.
      - đâu - Em trả lời - Tôi chỉ nhớ xưa có vị học giả lấy biệt hiệu Tyrtame sau đó người Athens đạt tên Beau Parleur và sau năm mươi năm sống Athens được coi luôn là người Lesbot.
      - Ái chà, cậu là học giả cơ đấy. Thời này, điều ấy là xa xỉ đấy - ấy .
      - đâu. Tôi gặp tướng Pichegru, ông ấy cũng rất có học thức. Tôi hy vọng với hiểu biết của tôi, ông đồng ý nhận tôi làm thư ký. Còn , tôi tò mò muốn biết liệu có phải ra nhập quân đội ?
      đâu - ấy và cười.
      - Thế bị bắt buộc à?
      - Bị bắt - ấy lại cười và - Phải rồi, cậu tìm đúng từ rồi đấy chỉ có điều tôi bị họ bắt buộc mà tự tôi , thưa quý ngài đáng kính.
      - Này, từ "quý ngài" to thế mà sợ bị mất chỗ à?
      - Này đại uý - ấy với viên sĩ quan và cười - chàng này sợ tôi bị mất chỗ vì tôi chữ "Quý ngài". Ngài có biết ai thích tôi ? Để tôi còn viếng ta.
      - Đồ quỷ đáng thương! - Viên đại uý lẩm bẩm và nhún vai.
      - Này chàng trai trẻ, có đúng cậu là người Besançon ?
      - Tôi gật đầu.
      - Chắc cậu phải biết gia đình Sainte-Hermine chứ?
      - Có bà goá và ba con trai.
      - Ba con trai, đúng rồi - ấy kèm theo tiếng thở dài - Bây giờ còn ba. Cảm ơn. Cậu rời Besançon bao lâu rồi?
      - Bảy ngày.
      - Vậy cậu có tin gì mới ?
      - Có nhưng buồn lắm.
      - Cứ .
      - Trước hôm tôi , hai cha con tôi dự đám tang của bá tước phu nhân.
      - Trời ơi! ấy và ngửa mặt lên trời - Bá tước phu nhân chết!
      - Vâng.
      - Càng tốt!
      - Sao lại càng tốt! - Em kêu lên - Bà ấy là bậc thánh nhân!
      - Vì như thế là khỏi phải đau lòng khi nghe tin đứa con trai bị xử bắn.
      - Cái gì cơ! Bá tước Sainte-Hermine bị bắn ư?
      - Chưa nhưng sắp rồi.
      - Khi nào?
      - Khi chúng ta đến lâu đài Auenheim.
      - Bá tước ở đó ư?
      - Chưa người ta dẫn ta đến.
      - Và người ta bắn ấy?
      - Ngay khi tôi đến nơi.
      - là người hành quyết sao?
      - , tôi là người chịu hứng đạn.
      - Ôi lạy Chúa! Có phải là...
      ấy phá lên cười:
      - Chính vì thế nên tôi mới cười khi cậu bảo tôi ăn thận trọng, tại sao tôi muốn có người thay chỗ mình đúng như cậu : tôi bị bắt buộc!
      Rồi ấy lắc áo choàng để lộ la hai tay bị trói.
      - đúng là…
      - Bá tước Sainte-Hermine, chàng trai ạ. Cậu thấy tôi đúng khi mẹ tôi nên chết trước chưa.
      - Ôi lạy Chúa! - Em kêu lên.
      - may là các em tôi vẫn còn sống.
      - Đúng thế, chúng tôi đồng lòng trả thù cho ấy - Hector Sainte-Hermine .

      ***
      - Như vậy là trai chàng bị xử bắn? - Tiểu thư Sourdis hỏi.
      - Vâng - Hector đáp - Nàng có muốn nghe chi tiết ? Mỗi chi tiết đều làm chúng tôi nghẹn ngào nhưng với nàng có thể chúng bình thường vì nàng chưa biết ấy.
      - Ngược lại! - Tiểu thư Sourdis thốt lên - Đừng như vậy. Dù bá tước Sainte-Hermine là người thân của em nhưng lẽ vì thế mà em có quyền được nghe kể cái chết của ấy hay sao?
      - Vậy tôi xin kể lại lời Charles thuật lại cho chúng tôi nghe.
      "… Các có thể hình dung em bàng hoàng thế nào khi nhận ra chàng trai ấy là Sainte-Hermine, người nước, thủ lĩnh các gia tộc quân chủ chúng ta. Em lại gần ấy và hỏi:
      - có cách nào cứu nữa ư?
      - Phải thú với cậu là tôi chưa nghĩ ra, nếu có tôi thực để lỡ giây nào rồi. Tuy nhiên tôi có việc muốn nhờ cậy.
      - .
      - Có thể điều này hơi nguy hiểm và sợ cậu phải hoảng hốt.
      - Em sẵng sàng làm cho bất cứ việc gì.
      - muốn em chuyển tin cho em trai của .
      - Em đồng ý.
      - Nhưng đó là lá thư.
      - Em chuyển.
      - Nếu vậy em hãy nghe đây.
      Em tiến sát ấy.
      Thư viết rồi và được giấu trong mũ của .
      - Vâng.
      - Em hãy xin viên đại uý cho phép em tham dự buổi hành quyết.
      - Em ư - Em đáp mà mồ hôi lạnh toát chân tóc.
      - Đừng sợ, hành quyết luôn gây hiếu kỳ. Nhiều người vẫn đến xem cho vui đó thôi.
      - Em bao giờ dám.
      - Thôi nào, chuyện đó xảy ra nhanh thôi.
      - Ồ bao giờ! bao giờ!
      - Đừng nữa. Sau này, nếu có cơ hội gặp các em tôi, hãy rằng cậu gặp tôi đường đưa tôi xử bắn:
      Rồi ấy huýt sáo bài Đức vua Henry Đệ tứ vạn tuế. Em vội lại gần ấy và :
      - Em xin lỗi, em làm như muốn.
      - Thấy chưa, cậu là chàng trai tốt! Cảm ơn em!
      - Chỉ có điều…
      - Gì vậy?
      - với tên đại uý cho em được… bao giờ em tự tha thứ cho mình khi để người khác nghĩ rằng em xem xử tử cho vui.
      - Được thôi, để . cầu để em giữ lại chiếc mũ của chuyện này cũng bình thường thôi, vẫn diễn ra thường ngày mà. chiếc mũ có gì đáng nghi cả.
      - Vâng ạ.
      - Lúc chuẩn bị bắn, ném nó ra cạnh. Đừng vội nhặt, chờ hẳn
      - Ôi trời ơi! - Em run lẩy bẩy và tái người .
      - Có ai còn rượu cho cậu em tôi ngụm ? Cậu ấy bị lạnh.
      - Lại đây cậu bé - Viên đại uý gọi và chìa bi đông ra.
      Tôi đón lấy và uống ngụm rồi quay lại phía ấy.
      - Khi chết - Léon - Hãy nhặt cái mũ nhưng đừng làm ra vẻ quan trọng quá, kỳ thực nó là tâm nguyện cuối cùng của đấy, tâm nguyện của người sắp ra . Nó là vật thiêng liêng. Em phải trao tận tay em trai lá thư ấy. Nếu cái mũ vương víu, em có thể vứt nó nhưng hãy giữ lại lá thư, đừng để mất nó nghe ?
      - Vâng ạ - Em và cố gắng ngăn hai hàng nước mắt chực ứa ra.
      - Em làm mất đúng ?
      - ! đâu! cứ yên tâm.
      - Và em trao tận tay em trai của ?
      - Vâng, tự em làm.
      - Hãy đưa cho em Charles của . Tên cậu ấy cũng giống tên em rất dễ nhớ.
      - Cho Charles, ai khác. Em hãy nhớ lấy và khi họ hỏi, em hãy kể chết như thế nào, cậu Charles em "Phải rồi, tôi có người rất dũng cảm" rồi khi đến lượt cậu ấy, cậu ấy ra như .
      Chúng em đến đoạn hai đường giao nhau: dẫn đến tổng hành dinh của tướng Pichegru, dẫn đến lâu đài. Em muốn điều gì đó mà cất lên lời. Em nhìn Léon với vẻ van nài nhưng ấy cười.
      - Đại uý - ấy gọi - cho tôi ân huệ.
      - Nếu nó thuộc quyền hạn của tôi…
      - Có thể đó là yếu mềm nhưng chỉ chúng ta biết với nhau thôi được ? Khi chết tôi muốn được ôm hôn người đồng hương. Chúng tôi đều là con của miền Jura, chúng tôi sinh ra và lớn lên đất. ngày nào đó, nếu tình cờ cậu ấy gặp gia đình tôi, cậu ấy kể rằng cậu ấy ở bên tôi đến lúc tôi trút hơi thở cuối cùng như thế nào.
      Viên đại uý nhìn em khóc.
      - Thôi được nếu điều đó làm hai vui lòng.
      - Tôi nghĩ chuyện đó làm em tôi vui lòng - Léon vừa vừa cười - Nhưng tôi rất vui. Ngài chấp thuận chứ?
      - Tôi đồng ý - Viên đại uý .
      Em lại gần ấy. nhìn em cười và .
      - Cậu thấy chưa, cho đến giờ mọi chuyện đều ổn thoả.
      Chúng em tiến lên quả đồi và nhanh chóng qua chiếc cầu treo. Chúng em đợi lúc trong sân chờ lệnh hành quyết từ đại tá, lát sau, viên đại uý xuất .
      - sẵn sàng chưa?
      - Bất cứ lúc nào.
      - còn muốn ?
      - , nhưng tôi muốn nhờ ngài số điều.
      - Tôi chấp nhận nếu thuộc thẩm quyền của tôi.
      - Cảm ơn đại uý.
      Viên đại uý lại gần trai Léon của các .
      - Chúng ta có thể phục vụ dưới hai lá cờ - ta - Nhưng chúng ta vẫn là người Pháp và những người hùng đều hiểu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn gì?
      - Trước tiên, tôi muốn tháo sợi dây trói này ra, nó khiến tôi giống như tên trộm.
      - Được rồi, cởi trói cho ta! - Viên đại uý ra lệnh.
      Em xông vào tháo dây cho bá tước trước khi bất cứ ai lại gần ấy.
      - Tự do là dễ chịu - Léon vươn tay khỏi áo choàng và .
      - còn muốn gì nữa ?
      - Tôi muốn là người ra lệnh khai hoả.
      - được ra lệnh.
      - Tôi muốn gửi món đồ kỷ niệm cho gia đình.
      - biết là mọi thứ liên quan đến chính trị đều bị cấm, ngoài ra vấn đề gì.
      - Ồ tôi muốn khiến ngài lo lắng. Đây là người đồng hương Charles của tôi được ngài cho phép tham gia vụ hành quyết Tôi nhờ cậu ấy mang về phải thư từ gì cả mà chỉ đồ vật của tôi như cái mũ chẳng hạn.
      - Có thế thôi ư? - Viên đại uý hỏi.
      - Chỉ thế thôi. đến giờ rồi. Tôi bắt đầu thấy lạnh chân, lạnh chân là điều tôi ghét nhất đời. Chúng ta thôi, tôi nghĩ ngài cùng tôi chứ?
      - Đó là nhiệm vụ của tôi.
      Bá tước Léon de Sainte-Hermine chào em, bắt tay và cười như người vui sướng vì thành công.
      - Đến chỗ nào? - ấy hỏi.
      - Vào kia - Viên đại uý vàchỉ vào cây cột phía xa xa.
      Mọi người theo ông ta qua công , qua chiếc sân rồi đến chân tường thành. Phía đó có dựng bức tường cao bằng đầu người dính các vết đạn chi chít.
      - Đây rồi! - Tù nhân .
      ấy tự về phía bức tường. Đến nơi dừng lại, tên sĩ quan đọc bản án. Léon gật đầu như thể chấp nhận rồi :
      - Xin lỗi đại uý. Tôi muốn thầm với mình vài câu.
      Mọi người đều hiểu muốn cầu nguyện nên lùi ra xa. Còn lại mình, Léon đứng bất động, môi lẩm bẩm những điều ai nghe thấy, rồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ như cười. vừa ôm hôn em vừa như vua Charles Đệ nhất từng :
      - Hãy nhớ lấy.
      Em gật đầu và bật khóc, còn ra lệnh chắc nịch:
      - Chuẩn bị!
      Đám lính đứng xếp hàng lại. Vì Léon muốn là người ra lệnh bắn nên chủ động ném chiếc mũ về phía chân em.
      - Sẵn sàng chưa? - hỏi lại.
      Rồi! - Đám lính đồng thanh .
      - Chuẩn bị, sẵn sàng, bắn! Đức vua vạn…
      - chưa kịp dứt lời tiếng súng vang lên, bảy viên đạn xuyên qua ngực.
      ấy ngã xuống. Còn em quỳ xuống đất, khóc nức nở như bây giờ.
      Quả thực cậu bé kể lại cái chết của tôi nấc lên.
      ***
      Và chúng tôi cũng vậy, thưa tiểu thư, chúng tôi đều bật khóc vì đau xót - Hector .
      - Ôi! Câu chuyện về gia đình chàng bi thảm - Claire và chấm nước mắt.
      - Tôi tiếp tục chứ! Hector hỏi.
      - Vâng ạ, chưa bao giờ em được nghe câu chuyện nào vừa lôi cuốn lại vừa đau đớn đến vậy.

    2. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 15: Chales de Sainte-Hermine


      Hector de Sainte-Hermine chờ lát cho tiểu thư Sourdis bình tâm rồi mới tiếp tục kể:
      "Tiểu thư thấy câu chuyện này về gia đình tôi bi thảm nhưng nó còn bi thảm hơn nữa kia.
      Tám ngày sau khi người bạn tôi mang thư của Léon đến Charles của tôi biến mất. ấy để lại cho tôi lá thư:
      " cần phải cho em biết đâu và làm gì vì chắc em cũng tiếp tục xứ mệnh trả thù và thực lời thề của mình. Vậy là em chỉ còn lại mình. Chỉ mười sáu tuổi em bất hạnh trở thành chủ nhà. Nhưng trong hoàn cảnh này, người ta mau chóng trưởng thành thôi.
      Hãy nghe như những người đàn ông. Đàn ông, đó là cây sồi tráng kiện có bộ rễ mọc trong thời cổ đại còn ngọn cây vươn tới tương lai. Nó chống chọi được tất thảy; nóng, mưa, bão, gió, nóng. Lạnh thậm chí cả sắt và cả vàng.
      Hãy để cả thể xác và tinh thần em làm việc cật lực. Hãy trở nên khéo léo với những tập luyện cơ bắp. Em thiếu thầy giỏi cũng như tiền bạc.
      Ở tỉnh, em có thể tiêu mười hai nghìn phăng năm cho ngựa, súng ống, thuật đua ngựa và kiếm thuật. Khi lên Paris, em có thể tiêu gấp hai nhưng chỉ trong mục đích duy nhất: Trưởng thành, thành người đàn ông thực thụ.
      Luôn chuẩn bị sẵn khoảng mười ngàn phăng bằng vàng để đưa cho người lạ mặt mong thư có hình con dao găm đến, nhân danh và chữ ký Morgan. Khi Morgan có vấn đề duy nhất em biết là có vấn đề.
      Hãy làm theo lời dặn và coi đó là mệnh lệnh. Ít nhất, em hãy đọc lá thư này tháng lần.
      Hãy luôn sẵn sàng tiếp bước đinh, trả thù cho và sẵn sàng hy sinh.
      trai của em
      CHARLES"

      - Bây giờ có lẽ tiểu thư cũng biết Hector de Sainte-Hermine và Morgan chỉ là - Hector nòi - Tôi cần phải theo ấy từng bước và có lẽ cũng cần kể ấy thế nào.
      Tiếng tăm của người thủ lĩnh đồng đảng Jéhu lan khắp nước Pháp và thậm chí còn sang cả nước ngoài. Trong vòng hai năm từ Marseille đến Nantua, nước Pháp thành vương quốc của ấy. Tôi như nhận được thư của ấy đôi lần với ký hiệu và chữ ký như dặn và mỗi lần, tôi đều gửi tiền cho .
      Cái tên Morgan trở thành vừa là nỗi kinh hoàng vừa là tình cho người dân Miền Nam. Toàn thể phe Bảo hoàng coi đồng đảng Jéhu là những hiệp sĩ chân chính, các từ kẻ cướp, vô lại mà người ta cố gắn cho họ làm mất uy danh của họ.
      Nhiều lần, thủ lĩnh Morgan chứng tỏ sức mạnh, lòng can đảm và độ lượng trong các cuộc giao tranh chống lại chính phủ, dân miền Nam có thể tự hào rằng đồng đảng Jéhu sợ bất cứ chính quyền địa phương nào. Dưới chế độ Đốc chính, mọi chuyện đều êm đẹp. Chính phủ quá ươn hèn trước ngoại xâm càng khiến nội chiến có lý do bùng phát.
      Nhưng Bonaparte trở về từ Ai Cập. Tình cờ, ông ấy chứng kiến sức mạnh của đồng đảng Jéhu và đạo đức của họ. Trong số tiền lấy của chính phủ có hai trăm đồng louis của thương nhân buôn rượu vang Bordeaux. Ông ấy phàn nàn trong phòng ăn và ngay lập tức được người trang bị vũ khí và che mặt mạng trả khoản tiền lấy nhầm. Bonaparte và sĩ quan tuỳ tùng Roland de Montrevel ăn tối tại đó và chứng kiến cảnh , Roland xích mích với ông Barjols nên ở lại hạ đối thủ rồi mới lên Paris theo Bonaparte.
      Qua việc , Bonaparte hiểu rằng mình phải đối đầu với những người như thế nào. Chính họ khôi phục nền quân chủ chứ phải quân . Do vậy, ông ta quyết định diệt trừ họ và phái Roland toàn quyền về miền Nam.
      Nhưng Roland tìm được người phản bội họ: con người, hang động rừng núi… tất cả đều giúp đỡ, ủng hộ những con người bảo vệ đức vua.
      Nhưng rồi điều mong đợi đến khiến cho những người ấy bị thất bại vào tay người phụ nữ. Chắc tiểu thư còn nhớ cuộc đụng độ chính trị khiến thành phố Avignon chao đảo như cuộc động đất.
      Nó diễn ra trong nơi mà người ta giết hại nhau thương tiếc, sẵn sàng đâm bổ vào kẻ thù chừng nào người ta còn sống, còn chút hơi thở, đánh cho đến lúc kêu được, thở được có nạn nhân trong số đó là bá tước Fargas.
      Ông ấy bị giết, bị thiêu cháy, bị quân địch ăn thịt. Ông có hai con, trai chạy thoát khỏi cuộc tàn sát, tạo hoá ban nhầm tính cách cho họ, người mềm yếu như phụ nữ còn em lại gan góc hơn đàn ông. Hai em, Lucien và Diana đều thề trả thù cho cha nên Lucien gia nhập đội quân của Jéhu hay còn gọi là quân đội miền Nam.
      Lucien bị bắt, chịu nổi tra tấn khi bị giam vào ngục tối nên khai các em của mình. Nhưng sau đó, để tránh bị đội quân của Jéhu trả thù, người ta đưa ta đến từ nhà tù Avignon đến Nantua. Tám ngày sau, nhà tù tại Nantua bị tấn công, tù nhân bị bắt đem đến Seillon.
      Ngày hôm sau, xác của Lucien de Fargas phơi trước sân tỉnh trưởng đối diện khách sạn Grottes de Ceyzériat nơi Diana thuê ở. Xác chết bị lột sạch quần áo, con dao găm quen thuộc của đội quân Jéhu cắm giữa ngực. mảnh giấy treo lủng lẳng dao có ghi:
      "Tôi chết vì phản bội lời thề thiêng liêng và tôi xứng đáng phải chết. Con dao găm ngực tôi có nghĩa là tôi phải là nạn nhân của vụ ám sát hèn hạ mà nó chứng tó báo thù chính nghĩa"

      Mới tờ mờ sáng Diana bị tiếng ồn ào đánh thức. Người ta cho biết thanh ấy mang niềm bất hạnh sắp đổ xuống, vội khoác áo choàng, kịp buộc tóc chạy vội ra cửa sổ cúi xuống. Vừa nhìn xuống phố, thét lên kinh hoàng, lảo đảo lùi lại người mê man, tái mét chạy vội xuống gần cái xác và kêu lên:
      - tôi! tôi!
      Trong đám người chứng kiến cảnh tượng ấy có người lạ. Đó là phái viên của tướng Cadoudal. ta mang nhiều mật lệnh trong đó có lá thư liên quan đến gia đình tôi. Tôi chép lại lá thư đó.
      "Morgan quý,
      - Chắc tiểu thư còn nhớ đó là tên trai tôi - Hector ngừng lại lát rồi tiếp tục.
      "Morgan quý, chắc hẳn ngài còn nhớ trong cuộc họp ở phố Postes, ngài hứa, trong trường hợp tôi tiếp tục cuộc chiến dù có viện trợ trong nước và nước ngoài ngài sẵn sàng là người đầu tiên lo tài chính cho tôi. Các đồng minh của chúng ta hoặc bị hy sinh chiến trường hoặc bị xử bắn.
      Autichamps đầu hàng quân Cộng hoà, chỉ còn mình tôi vẫn giữ nguyên đường lối và trụ vững ở Morbihan.
      đội quân hai, ba nghm người với tôi là đủ để tiếp tục cuộc chiến này, nhưng đội quân ấy cần quân lương, nhu yếu phẩm, súng ống, đạn dược. Từ vụ Quiberon, người viện trợ gì sang nữa. Hãy gửi cho chúng tôi tiền, chúng tôi tiếc gì xương máu. như vậy có nghĩa là chúng tôi đánh đồng mọi chuyện - có Chúa chứng giám - hy sinh của người vĩ đại hơn tật thảy và so với nó, tận tuỵ của chúng tôi chưa là gì.
      Khi bị bắt, chúng tôi bị bắn còn các ngài, các ngài phải hy sinh đoạn đầu đài. Ngài viết cho tôi rằng có những khoản thu nên tôi muốn chắc chắn mỗi tháng có từ 35 - 40 nghìn phăng.
      Tôi phái người bạn hữu của chúng ta, Coster de Saint-Victor, đây là người mà chỉ nghe tên ngài cũng có thể hoàn toàn tin tưởng. Tôi cho ta số ám hiệu qua đó có thể tìm đến ngài. Hãy giao bốn mươi nghìn phăng đầu tiên nếu ngài có đủ và giữ giùm tôi phần còn lại. Nếu chỗ ngài an toàn, hãy đến gặp tôi.
      Dù ở xa hay ở gần, tôi luôn quý trọng và cảm ơn ngài.
      GEORGE CADOUDAL
      Tổng tư lệnh quân đội Bretagne
      Tái bút - Tôi được biết, thưa ngài Morgan, rằng ngài có mặt em trai khoảng hai mươi tuổi. Nếu ngài chê tôi xứng, hãy gửi cậu ấy đến chỗ tôi cho quen chiến trận. Cậu ấy trở thành sĩ quan tuỳ tùng của tôi”.

      Sau khi bàn bạc với các bạn của mình, trai tôi hồi như sau:
      "Kính thưa tướng quân,
      Chúng tôi nhận được lá thư từ tay tín viên gan dạ của ngài. Chúng tôi có gần 150.000 phăng, do đó chúng tôi có thể đáp ứng cầu của ngài. Với đội ngũ do tôi toàn quyền, tôi nhờ Alcibiade mang bốn mươi nghìn đầu tiên đến chỗ ngài. Hàng tháng, ngài có thể nhận được khoản tương đương tại nhà băng. Trong trường hợp tôi hy sinh, tiền được chôn ở những địa điểm khác nhau với cũng khoản như .
      Dưới đây là danh sách những người biết tiền ở vị trí nào. Người em Alcibiade cũng vừa chứng kiên vụ thanh trừng và biết hình phạt cho kẻ phản bội là gì.
      Tôi xin đa tạ tướng quân về ưu ái ngài dành cho em trai tôi. Nhưng nghĩa vụ của tôi là phải tránh mọi nguy hiểm cho cậu ấy để cậu ấy còn thay thế tôi. Cha tôi bị xử trảm, trước khi chém, ông di nguyện lời thề cho trai của tôi. cả của tôi hy sinh truyền mối phục thù ấy cho tôi. Có thể tôi chết, như ngài đoạn đầu đài, khi ấy, em út của tôi tiếp con đường chúng tôi cống hiến như chúng tôi từng cống hiến, cho vinh quang của mục đích cao cả hoặc hy sinh như chúng tôi hy sinh.
      Chính vì động cơ đó nên xin phép tướng quân dành quyền quản lý em Hector cho tôi.
      Khi nào ngài có thể, hãy gửi lại người em Alcibiade cho chúng tôi. Niềm vui nhân đôi khi tin tức lại được ấy tiếp tục gửi tới ngài.
      MORGAN"

      Đúng như tôi , Coster de Saint-Victor tham dự cuộc trừng phạt. Lucien bị tuyên án và hành quyết ngay trước mặt Coster. Sau đó nửa đêm, hai hiệp sĩ ra khỏi tu viện dòng thánh Bruno ở Seillon.
      người là Coster de Saint-Victor mang bốn mươi nghìn phăng của Morgan đến chỗ tướng Cadoudal ở Bretagne.
      Người kia là bá tước Ribier mang thi thể của Lucien de Fargas lưng ngựa để đặt tại sân tỉnh phủ.
      Hector ngừng lại giây.
      - Xin thứ lỗi - - nếu câu chuyện của tôi bắt đầu phức tạp như tiểu thuyết, nhưng tôi buộc phải những kiện. Để tiểu thư phải nghe những điều khủng khiếp, tôi xin lược bộ số điều tôi làm để nàng thấy rối.
      - Ngược lại, xin bá tước đừng lược gì cả - Tiểu thư Sourdis - Mọi vắn tắt đều phụ thuộc vào chú ý của người nghe. Đằng này tôi luôn quan tâm đến mọi nhân vật của chàng và nhất là tiểu thư Fargas.
      - Nếu vậy, tôi xin kể ngay về ta.
      Ba ngày sau khi thi thể đặt trước dinh Bourg-en-Bresse được xác nhận là của Lucien de Fargas, phụ nữ còn trẻ đến Luxembourg cầu được gặp công dân đốc chính Barras.
      Công dân Barras bận họp. Viên cận vệ của ông thấy còn trẻ lại xinh xắn nên mời vào phòng màu hồng, căn phòng tiếp phụ nữ xa hoa của công dân đốc chính.
      Khoảng mười lăm phút sau, vẫn người cận vệ ban nãy thông báo công dân đốc chính Barras đến. Ông này vào phòng, đặt mũ lên bàn, lại gần vị khách và :
      - muốn gặp tôi, vậy tôi đây!
      Người phụ nữ đứng im chờ Barras lại gần và vén mạng che mặt để lộ vẻ đẹp kiều diễm hiếm thấy.
      Barras sững sờ cầm tay rồi mời ngồi nhưng vẫn đứng im.
      - Xin lỗi ngài, tôi xin phép đứng vì tôi có chuyện cầu xin ngài.
      - Cầu xin ư! - Barras - phụ nữ như cần phải cầu xin mà ra lệnh hoặc ít ra cũng là cầu.
      - Vậy đúng như thế, nhân danh mảnh đất cho hai chúng tôi sinh ra, nhân danh người cha của tôi là đồng niên với cha ngài, nhân danh lòng bác ái bị lãng nhục, nhân danh công lý bị vùi lấp, tôi đến để cầu được trả thù.
      - Trả thù ư?
      - Trả thù - Diana nhắc lại
      - Từ này nghe nặng quá! - Barras - nhất là lại được phát ra từ trẻ trung và xinh đẹp nhường kia.
      - Thưa ngài tôi là con của bá tước Fargas bị quân Cộng hoà sát hại ở Avignon, và là em của tử tước Fargas, người mới bị ám sát ở Bourg-en-Bresse do đồng đảng của Jéhu ra tay.
      - có chắc thế ?
      trẻ chìa cho Barras con dao găm và mảnh giấy.
      - Đây là con dao quá quen thuộc của bọn chúng - ta và đưa mảnh giấy chứng tỏ đích danh chủ mưu và động cơ vụ sát hại.
      Barras xem xét kỹ con dao.
      - Thế con dao này? - ông ta hỏi.
      - Nó được cắm ngực trai tôi.
      - Nếu chỉ dựa vào con dao này chưa chắc chắn - Barras - Nó có thể bị bắt chước để đánh lạc hướng.
      Nhưng còn tờ giấy được viết từ chính tay trai tôi, còn cả chữ ký mà Barras đọc:
      "Tôi chết vì phản bội lời thề thiêng liêng và tôi xứng đáng phải chết. Con dao găm ngực tôi có nghĩa là tôi phải là nạn nhân của vụ ám sát hèn hạ mà chứng tỏ báo thù chinh nghĩa.
      LUCIEN DE FARGAS"

      - Có đúng đây là nét chữ của trai cò ? - Barras hỏi.
      - Đúng vậy.
      Câu "tôi phải là nạn nhân của vụ ám sát hèn hạ mà chứng tỏ báo thù chinh nghĩa" là gì?
      Khi bị người của các ông bắt, tra tấn, ấy giữ lời thề, khai các đồng phạm. Lẽ ra phải tôi thay ấy mới đúng.
      - Sao lại có chuyện ấy. Thế mà tôi biết gìcả- Barras .
      - Đó là nhờ đám cảnh binh của ngài đấy - Diana vừa vừa cười những kẻ sát hại , và khi bị bắt chúng đừng hòng kêu xin.
      - Giá mà tôi biết tên chúng - Diana - tôi đến gặp ông mà đâm chết chúng rồi.
      - Nếu thế, hãy điều tra theo hướng của , chúng tôi điều tra theo hướng của chúng tôi.
      - Tôi ư? Tôi điều tra cái gì? Đó là phận của tôi à, có phải tôi là chính phủ, có phải tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là chăm lo cho các công dân đấy chắc. Các ông bắt tôi, giam giữ ấy trong nhà ngục. Nhà tù là nhà của chính phủ và phải trả cho tôi, nhà tù mở ra nhưng giữ nổi mạng của họ; như vậy chính phủ phải thanh toán món nợ này. Vì ông là người đứng đầu chính phủ, tôi đến và cầu ông hãy trả cho tôi.
      - rất quý trai của mình?
      - Rất, rất .
      - có muốn trả thù cho ấy?
      - Tôi sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình để giết chết bọn sát nhân.
      - Thế nếu tôi cho cách để biết tên chúng, có chấp nhận .
      Diana lưỡng lự lát rồi quả quyết.
      - Bằng giá nào tôi cũng chấp nhận.
      - Nếu thế, hãy giúp chúng tôi, chúng tôi giúp .
      - Tôi phải làm gì?
      - đẹp lắm, thậm chí rất rất đẹp.
      - Việc này có liên quan gì đến sắc đẹp của tôi? - Diana và cụp mắt xuống.
      - Ngược lại - Barras - Nó đặc biệt liên quan là đằng khác. Trong cuộc chiến sinh tử này, cái đẹp dành cho phụ nữ chỉ là món quà đơn thuần của tạo hoá dùng để thoả mãn đôi mắt của tình lang hay các ông chồng mà là phương tiện tấn công và phòng thủ đấy.
      - Vậy ông .
      - Tướng Cadoudal lạ gì đồng đảng của Jéhu. ta mới là thủ lĩnh đích thực của họ. Họ làm việc vì nên biết hết tên bọn chúng.
      - Thế sao?
      - Sao ư? Rất đơn giản. hãy đến Bretagne, hãy gặp Cadoudal với tư cách là nạn nhân của lòng tận trung với hoàng gia. Dần dần, chiếm lấy lòng tin của , mọi chuyện với rất đơn giản. Cadoudal thể , ngày biết tên của những kẻ mà chúng tôi có cố công cũng thể tìm được. Chỉ cần biết tên chúng mối thù của được báo. Bấy giờ, nếu ảnh hưởng của đủ để khiến viên tướng cứng đầu chịu khuất phục như những người khác cần phải , chính phủ
      Diana giơ tay ngăn lại:
      - Hãy cẩn thận, công dân Đốc chính, thêm câu nữa là ông thoá mạ tôi đấy.
      Rồi trầm ngâm lát:
      - Tôi cần hai mươi tư giờ để suy nghĩ.
      - Hãy quyết định sớm thưa , tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh.
      - Hẹn ông chín giờ tối mai tại đây.
      rồi tiểu thư Fargas lấy lại con dao và lá thư bàn cho vào túi chào Barras và ra.
      Ngày hôm sau, đúng giờ hẹn, người ta thông báo cho đốc chính rằng tiểu thư Diana đến. Ông ta chạy đến phòng tiếp.
      - Thế nào hỡi người đẹp Némésis của tôi?
      - Tôi quyết định làm như vậy; chỉ có điều tôi cần giấy thông hành qua được mọi canh gác của quân Cộng hoà. Trong đoạn đường sau này có thể tôi bị bắt khi đụng độ quân của các ông, các ông bắn sát hại phụ nữ, trẻ em đó là cuộc clúến huỷ diệt… nhưng đó là chuyện của ông với Chúa. Tôi có thể bị bắt và tôi muốn mình bị bắn trước khi rửa mối hận này.
      - Tôi lường trước chuyện này và để chuyến của chậm trễ, tôi cho chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết. Bây giờ có thể đến tận cùng Bretagne và Vendée.
      - Vậy tốt quá! Xin cảm ơn ông.
      - Tôi mạo muội hỏi khi nào định khởi hành?
      - Tối nay, xe của tôi chờ ngoài hàng rào điện Luxembourg.
      - Cho phép tôi hỏi câu hỏi tế nhị nhưng thuộc chức trách của tôi được ?
      - Ông cứ hỏi.
      - có tiền chưa?
      - Tôi có sáu nghìn đồng vàng tương đương với sáu mươi nghìn phăng tiền Cộng hoà của các ông. Ông nghĩ thế đủ chưa?
      Barras chìa tay ra cho nhưng để ý đến phép lịch ấy mà cúi chào theo cung cách quý tộc rồi ra.
      - Đúng là con rắn duyên dáng - Barras - Mình muốn là người thiêu cháy ta chút nào.

    3. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 16: Tiểu thư Fargas


      Số phận run rủi cho tiểu thư Fargas và Coster Saint-Victor gặp nhau gần làng La Guerche, cách chỗ tướng Cadoudal hạ trại khoảng ba dặm.
      Coster Saint-Victor là trong số những người lịch lãm nhất thời bấy giờ. Người này từng là địch thủ của Tổng tài Bonaparte trong việc tiếp cận trong số những nghệ sĩ khả ái nhất hồi đó. Nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp xe thư có mui, nhân đoạn đường lên dốc, xe chậm, ta thúc ngựa bắt kịp.
      Ban đầu Diana tỏ ra lạnh lùng nhưng thấy chàng này tỏ ra quý phái trong từng lời chào hay câu khen ngợi khiến thể thờ ơ với như những người qua đường. Vả lại, miền đất hoàn toàn xa lạ, nơi mỗi bước ta qua đều có hiểm nguy rình rập. Người đồng hành cố gắng làm quen với lại có vẻ biết rất nơi đây cho nên có thể nhờ ta tìm Cadoudal.
      Cả hai đều dối về mình. Coster Saint-Victor rằng mình tên là Argentan là nhân viên trưng thu ở Dinan; còn Diana xưng tên là tiểu thư Rotrou, chủ trạm ngựa ở Vitre. Từ dối này đến dối khác cuối cùng cả hai cũng lộ ý định của mình là cùng gặp Cadoudal.
      - Biết ông ấy chứ? - Argentan hỏi.
      - Tôi chưa gặp ông ấy bao giờ - Diana trả lời.
      - Vậy thưa , tôi rất vui lòng được giúp - Argentan giả - Cadoudal là người bạn thân của tôi, chúng ta đến rất gần chỗ ông ấy. Nhân đây tôi cũng xin thú thực, tôi phải là nhân viên trưng thu của chính phủ mà là người của ông ấy. Nếu cầu gì, thưa tiểu thư, tôi niềm sung sướng của tôi nhân lên gấp đôi khi tình cờ. Chỉ có thể gọi là số trời cho tôi gặp .
      - Ngài , tôi cũng dám giấu - Diana - Tôi phải là chủ trạm ngựa ở Vitré mà là người cuối cùng sống sót trong gia tộc quân chủ nhờ ông ấy giúp báo thù bằng cách thu nhận tôi vào đội quân của ông ấy.
      - Ở mức độ nào?
      - Từ lòng tự nguyện của tôi.
      Coster ngạc nhiên nhìn rồi :
      - Rốt cục điều này cũng có thể lắm chứ, Dumouriez chẳng phải cũng có hai tuỳ tùng là phụ nữ, hai chị em Femig đó sao. Chúng ta sống trong thời kỳ lạ lùng, phải thích nghi với mọi chuyện dù có những chuyện thể tin nổi.
      Diana gì thêm. Đến La Guerche, họ vượt qua toán lính Cộng hoà ngược về Vitré. Phía dưới La Guerche, họ gặp thân cây ngáng đường .
      - Lạy Chúa! - Coster - Cadoudal ở sau các ụ công này tôi cũng ngạc nhiên.
      - ta dừng lại và ra hiệu cho xe của Diana cũng dừng theo rồi bắt chước tiếng mèo hoang hai lần, lần tiếng cú mào.
      Tiếng đáp lại là tiếng quạ.
      - Họ nhận ra chúng ta rồi. Hãy ở đây, tôi quayl ại ngay.
      Hai người đàn ông xuất , nhảy qua các ụ chắn và Diana nhìn thấy người vừa cùng mình lao vào vòng tay của người khác biết đó là Cadoudal.
      Cadoudal nhanh chóng vượt qua ụ chắn đến trước mặt ngả mũ :
      - Thưa tiểu thư dù vừa chặng đường dài, dù rất muốn được tỏ lòng hiếu khách nhưng mong hãy nhanh cho, gần tiếng nữa quân Cộng hoà kéo đến đấy. Tiểu thư thấy đấy chúng tôi sẵn sàng tiếp chúng.
      Ông ta chỉ vào những ụ đất xung quanh:
      - Chúng tôi có hơn nghìn năm trăm quân rải rác khắp trong vạt cây đậu kim, họ chơi loại nhạc mà tiểu thư chưa từng nghe bao giờ.
      - Thưa ngài - Diana - Tôi xin đa tạ lòng hiếu khách và ơn trời cho tôi được thấy trận chiến mà tôi hằng ao ước được tham gia.
      Cadoudal ra hiệu cho binh sĩ của mình nâng thanh chắn cho xe của Diana qua. nhìn ra xung quanh, ngoài nghìn năm trăm quân nấp trong vạt đậu kim mà Cadoudal vừa còn có nghìn lính khác nằm dưới đất đặt súng cạc bin bên cạnh, khoảng năm mươi ky binh nấp sau vạt cây bụi.
      - Thưa - Cadoudal với Diana - trong lúc này mong đừng bực bội khi tôi phải thực công việc chỉ huy của mình: tôi phải quá lại giữa nhiều toán quân.
      - Các vị cứ và đừng bận tâm về tôi giá các vị có ngựa…
      - Tôi có hai con - Argentan - Tôi dành cơn cho . Chỉ có điều nó vẫn quen đánh trận và quen được đàn ông điều khiển.
      - Đúng là thứ tôi cần đấy - Diana và khi thấy chàng trai trẻ dắt ngựa lại kêu to:
      - Cảm ơn ngài trưng thu!
      Rồi đóng cửa xe ngựa của mình lại.
      Mười phút sau, có những tiếng súng trường vang lên từ phía cách ụ chắn chừng phần tư dặm: cuộc chiến bắt đầu.
      Đúng lúc ấy cửa xe ngựa mở ra, chàng trai mặc đồ Bảo hoàng, áo nhung, thắt lưng tráng có dát hai khẩu súng ngắn. Người này đội chiếc mũ phớt cài túm lông trắng bay bay, dắt thanh ươm bên cạnh sườn. Đo là Diana.
      ta lên ngựa rất nhàng chứng tỏ đó là kỵ sĩ thiện nghệ sau đó đến nhập đội kỵ binh dưới chỉ huy của viên tướng Cadoudal.
      - Tôi kể cho nàng về trận đánh - Hector tiếp - mà chỉ kết quả là quân Xanh thua thê thảm. Tướng Hulot đành thu quân về làng La Guerche.
      Ngày hôm đó chưa phải là thắng lợi lớn với Cadoudal về mặt vật chất nhưng chiến thắng tinh thần to lớn. Với hai nghìn quân, Cadoudal chỉ vượt mặt bốn, năm nghìn quân thiện chiến tham gia ít nhất năm năm trận mạc mà còn đánh bật chúng khỏi miền nông thôn, đẩy chúng về thành phố sau khi hạ bốn hoặc năm mươi tên. Đó là nổi dậy, nổi danh của người Bretagne, tiếp nối nổi dậy của miền Vendée và giành thắng lợi.
      Diana chiến đấu ở hàng đầu tiên ngừng nhả đạn, bên cạnh đó, Coster Saint-Victor quay lại, chiếc áo Bảo hoàng vắt qua bên vai, cánh tay ta bị đâm nhát lưỡi lê.
      - Thưa ngài! - trẻ với Cadoudal - Ngài cho tôi tham gia trận đánh để tôi bộc lộ chính bản thân mình vì sao tôi lại đến gặp ngài và mong muốn ở ngài điều gì. Trận đánh kết thúc, tôi muốn được gia nhập đội quân của ngài.
      - Với danh nghĩa gì, thưa ?
      - Là người tự nguyện chứ sao. Tôi vừa chứng tỏ cho ông thấy khói đạn hề làm tôi run sợ.
      Cadoudal nhíu mày, khuôn mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.
      - Thưa - ông - Lời đề nghị này quan trọng hơn lời đề nghị tham chiến lúc nãy nhiều. Tôi phải điều kỳ cục rằng: Trước hết là người theo đạo, tôi luôn rộng lòng đón nhận tất cả những ai muốn gia nhập quân của tôi. Bản thân , tôi nghi ngờ gì cả, sĩ quan tuỳ tùng tài giỏi, người dũng cảm, can trường. Tôi luôn nghĩ phụ nữ cũng giỏi giang kém đàn ông. Từ Epichans, người sẵn sàng cắn đứt lưỡi để phải khai đồng đội của mình đến Charloue Corday, người trừ khử con quái vật khiến nhiều đàn ông đời phải run sợ trước . Từ thế kỷ này nối tiếp thế kỷ khác, chúng ta đều có những minh chứng cho lòng dũng cảm của họ. Nhưng trong tôn giáo của chúng tôi, nhất là ở miền Bretngne cổ kính này, luôn có những thành kiến khiến Charette cũng phải lu mờ. Những thành kiến ấy đôi khi cản trở rất nhiều mong muốn phục vụ tận tuỵ số em chiến hữu của tôi cũng nhận chị em nhưng họ có người thân hoàng gia bị ám sát, với những người ấy chúng tôi phải giúp đỡ và bảo vệ khi họ muốn.
      - Thưa ngài, ai với ngài tôi phải là con hay con có cha, bị ám sát và có quyền được như những người phụ nữ mà ngài ?
      - Trong trường hợp đó, làm sao giấy thông hành của Barras và mang danh chủ trạm ngựa ở Vitré - Argentan vừa vừa cười.
      - Vậy ngài có vui lòng cho tôi xem giấy của ngài ? - Diana hỏi Argentan giả.
      - Hỏi hay lắm - Cadoudal khi thấy vẻ lạnh lùng của Diana làm ông quan tâm.
      - Ngài thử giải thích xem, làm sao ngài, người bạn, cánh tay phải đắc lực của tướng quân Cadoudal lại có quyền tự do lại đất quân Cộng hoà với giấy chứng thực là người trưng thu ở Dinan?
      - Cậu hãy giải thích cho quý đây tại sao cậu là người trưng thu ở Dinan, sau đó ấy giải thích danh phận của mình.
      - Điều này là bí mật mà tôi dám để lộ cho Cadoudal biết. Tuy nhiên, nếu ép tôi dù điều đó có thể làm ông ấy thoải mái. Ở phố Colonnes, Paris gần nhà hát kịch Feydeau có quý Aurélie de Saint-Amour rất được Barras quý và từ chối điều gì, còn ấy cũng nỡ từ chối lời đề nghị của tôi.
      - Do đó cái tên Argentan giấy thông hành của bạn tôi - Cadoudal - còn chứa đựng cái tên cho phép ta đến mọi nơi thuộc nhóm Bảo hoàng miền Bretagne, Vendée, những hoàng thân quốc thích mang lá cờ trắng ở Pháp cũng như nước ngoài. Người bạn đồng hành của quý mọi điều và cũng cần phải sợ mà giấu giếm. ấy chính là trung gian giữa tướng Đầu tròn và đồng đảng của Jéhu.
      Diana chột dạ khi nghe đến những từ đó.
      - Và tôi phải thêm - Argentan tiếp lời Cadoudal - rằng tôi mới tham dự vào cuộc hành quyết khủng khiếp, tử tước Fargas phản bội bị đâm chết ngay trước mắt tôi.
      Diana cảm giác như máu dồn lên mặt. Nếu tên của mình, mục đích của chuyến này bị lộ. Với em của bá tước Fargas, đành im lặng giả đò như chờ nghe phần kết lời của Argentan.
      Cadoudal hiểu im lặng ấy nên tiếp:
      - ấy phải là Argentan mà là Coster Saint-Victor, chẳng phải bằng chứng là chính vết thương ấy sẵn sàng chịu vì nghiệp thần thánh của chúng tôi.
      - Nếu chỉ vết thương cũng đủ để chứng tỏ lòng tận trung đơn giản - Diana lạnh lùng đáp.
      - Sao thế? - Cadoudal hỏi.
      - Hãy xem đây!
      Diana rút con dao từng giết trai mình đâm mạnh xuyên thủng cánh tay giống vị trí bị thương của Coster rồi chìa cho Cadoudal xem.
      - Ngài muốn biết có phải tôi là người xuất thân cao quý chứ gì? Ngài hãy nhìn ! Tôi hy vọng máu của tôi nhạt hơn ngài Coster Saint-Victor. Ngài muốn biết tôi có đáng tin chứ gì? Con dao này cho ngài tin tôi là người gia nhập đội quân Jéhu. Ngài muốn biết tên tôi chứ gì? Tôi là con cháu dòng La mã? Người trấn an chồng và sẵn sàng tự đâm nhát dao. Tôi tên là Porcia!
      Coster Saint-Victor rùng mình, còn Cadoudal ngưỡng mộ nhìn nữ thần báo thù.
      - Tôi thừa nhận con dao kia đúng là con dao của đội quân Jéhu, bằng chứng là nó giống với con dao do thủ lĩnh phát hôm gia nhập.
      rồi ta rút con dao găm giống hệt con dao vừa xuyên qua cánh ta tiểu thư Fargas.
      Cadoudal chìa tay cho Diana.
      - Kể từ giây phút này, nếu còn cha, tôi là cha , nếu còn , là em tôi. Vì chúng ta sống trong thời đại mà mỗi người đều phải giấu tên của mình bằng cái tên khác, xứng đáng là người La mã, mang tên Porcia. Từ nay, là người của chúng tôi và là cấp chỉ huy.
      Khi thầy thuốc xử lý vết thương xong, tham dự cuộc họp do tôi chủ trì.
      - Xin đa tạ tướng quân - Diana - Còn về thầy thuốc, xin hãy để họ chăm sóc vết thương cho ngài Coster vết thương của ông ấy nặng hơn của tôi nhiều.
      xong rút mạnh con dao ra, xé toạc tay áo để lộ cánh tay rất đẹp rồi quay sang Coster Saint-Victor.
      - Chiến hữu, làm ơn cho tôi mượn ca vát của .
      Diana de Fargas ở hai năm trong quân đội Bretagne gần tướng Cadoudal mà ai biết tên nào khác của ta ngoài cái tên Porcia.
      Trong hai năm, ta tham dự vào tất cả các trận đánh, chia mọi hiểm nguy gian khổ với thủ lĩnh người mà ta tỏ ra trung thành. Cũng trong hai năm, ả nén nỗi thù hận đồng đảng Jéhu vào tận tâm khảm vờ ngợi khen những chiến công của họ, tán dương những cái tên Morgan, Assas Adler và Montbar.
      Trong hai năm, quý ông đẹp trai Coster Saint-Victor, người chưa bao giờ gặp nào từ chối mình, đành ngậm ngùi khi những lời bóng gió thương của mình đều bị cự tuyệt và cuối cùng, sau khoảng thời gian ấy, Diana cũng đạt được mục đích.
      Cuộc đảo chính ngày 18 Brumaire đột ngột rung chuyển nước Pháp. Tâm điểm được độc tài mới chú ý là miền Vendée và Bretagne. Cadoudal hiểu rằng cuộc chiến thực bắt đầu. Để nuôi cuộc chiến ấy, ông ta cần tiền, và chỉ đội quân Jéhu mới có thể đảm nhiệm được việc này.
      Nhưng Coster Saint-Victor vừa bị thương ở đùi. ta thể thực chuyến để hoàn thành vai trò người trưng thu được Cadoudal quay sang Diana, người bấy lâu vẫn đội lốt Porcia ta chứng tỏ lòng tận trung và can đảm đến nỗi ngoài Coster Saint-Victor chỉ thấy là người thích hợp cho nhiệm vụ đặc biệt này. Với trang phục phụ nữ có thể dọc nước Pháp mà lo ngại gì, vả lại bằng xe chỉ được nhiều tiền hơn, ông tham khảo ý kiến của thương binh Coster và dĩ nhiên này đồng ý.
      Diana được gọi đến bên giường bệnh, ở đó Cadoudal giải thích ông cần gì ở ta.
      Diana liên lạc với quân Jéhu bằng hai lá thư, của Cadoudal của Coster Saint-Victor sau đó mang tiền về trong khi cuộc chiến gấp gáp hơn bao giờ hết.
      Diana lặng người vì sung sướng nhưng khuôn mặt vẫn để lộ những gì diễn ra trong lòng.
      - Dù nhiệm vụ này rất nặng nề - ta - Tôi mong gì hơn là hoàn thành nó, nhưng ngoài hai lá thư, tôi cần biết những mật hiệu để đến tận chỉ huy của tổ chức này.
      Coster Saint-Victor cho Diana, ta ra với nụ cười môi và niềm căm hận sục sôi trong lòng.

    4. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 17: Động Ceyzenat


      Vừa đến Paris, Diana xin gặp Tổng tài Bonaparte, khi đó Roland mới xong nhiệm vụ gặp Cadoudal trở về được vài ngày. Mọi người đều biết Roland ít khi chú ý đến phụ nữ.
      nhìn thấy Porcia nhưng lướt qua hề để tâm. Cũng có thể còn nghĩ Diana là phụ nữ mà là quân Bảo hoàng. Barras chẳng còn quyền lực gì, ta đến nhờ xin gặp Bonaparte với lý do là mình biết cách bắt đồng đảng Jéhu nhưng với điều kiện phải đích thân trao đổi với ngài Tổng tài.
      Bonaparte vốn ưa phụ nữ tham gia vào chính trị, sợ phải rắc rối, ông gửi giấy cho Fouché đích thân tiếp Diana de Fargas.
      - Nàng có biết Fouché , thưa tiểu thư - Hector đột ngột dừng lại hỏi.
      - thưa ngài - Claire đáp.
      - Đó là kẻ xấu ma chê quỷ hờn. Hai con mắt gã như bằng sành, mái tóc vàng quạch và cứng đơ, nước da mai mái, cái mũi tẹt môi bóng để lộ hàm răng nanh nọc, cái cằm nhọn hoắt cộng với bộ râu hung hung càng làm khuôn mặt như bị nhọ. Fouché là thế đấy! Mà thường thường cái đẹp lại ghê sợ cái xấu.
      Vừa nhìn thấy Fouché bước vào với dáng vẻ nửa ti tiện nửa ngạo đời, Diana ra đón. Nhưng khi thấy con người đáng sợ ấy, theo bản năng, ta phải lùi lại mà quên chỉ ghế cho Fouché ngồi.
      Ông này tự ngồi xuống. Diana gắng để lộ cái nhìn ghê sợ biểu ra ngoài.
      - Thế nào - Fouché - em, chúng ta có gì để khai với cảnh sát nào? Nghe em muốn mua bán gì đúng ?
      Diananhìn quanh đầy ngạc nhiên khiến Fouché phải hỏi:
      - tìm gì đấy?
      - Tôi tìm xem ông vừa chuyện với ai, thưa ông?
      - với chứ ai - Fouché ngạo mạo .
      - Vậy ông nhầm. Tôi phải là em, tôi là đại tiểu thư con của bá tước Fargas bị ám hại ở Avignon, em của tử tước Fargas bị sát hại ở Bourg. Tôi đến phải để khai báo với cảnh sát cũng như mua bán gì. Tôi dành cái đó cho kẻ nào bất hạnh đứng đầu cả quan ấy và đám nhân viên của ông ta. Tôi đến để đòi công lý và nếu tôi nhầm - Diana vừa vừa đứng dậy - ông chẳng làm gì được cho cuộc truy tìm thần thánh ấy. Tôi buộc lòng phải với ông rằng ông đến nhà tôi là gõ nhầm cửa rồi.
      Khi thấy Fouché, hoặc vì kinh ngạc hoặc vì cao ngạo, vẫn nhúc nhích khỏi ghế, Diana rời phòng khách và đóng cửa lại.
      Hai giờ sau, Roland de Montrevel đến tìm theo lệnh của Tổng tài. Roland dẫn ta đến phòng chờ bằng tất cả những gì cần phải đối xử với phụ nữ theo phép lịch mà mẹ dạy , sau đó báo cho Bonaparte. Chỉ vài phút sau ông xuất trong phòng.
      - Hình như ông Fouché cư xử phải với , hãy thứ lỗi cho ông ấy. có thể mong đợi được gì từ người như tôi.
      - Lẽ ra tôi nên đòi hỏi, thưa ngài Tổng tài, nhưng tôi đành phải mượn ngài sứ giả khá hơn.
      - đúng - Bonaparte đáp - được hai bài học hay liền lúc đấy. Những tôi đây rồi đúng ? Hình như có chuyện quan trọng muốn , vậy hãy .
      - Ngài biết ngồi khi nghe tôi , trong khi tôi lại cần ngài nghe mình, tại sao chúng ta vừa dạo vừa chuyện.
      - Vậy chúng ta , thông thường khi tiếp phụ nữ tôi như thế này đâu vì họ thích.
      - Được rồi. Nhưng với hai năm làm sĩ quan kề cận tướng Cadoudal tôi nhiều đấy.
      - có hai năm là sĩ quan của Cadoudal?
      - Vâng.
      - Vậy tại sao Roland biết , chưa từng gặp cũng hề biết tên?
      - Vì lý do mà ở Bretagne, người ta chỉ biết tên tôi là Porcia. Trong lúc Roland ở gần Cadoudal, tôi vẫn phải giả là Porcia.
      - À có phải chính là người đâm con dao vào tay khi xin nhập đội quân Bảo hoàng ?
      - Vết sẹo ấy đây! - Diana và vén tay áo lên.
      - vết thương lạ lùng.
      - Nhưng con dao gây ra vết thương ấy còn kỳ lạ hơn nó đấy.
      Diana xong, rút con dao găm đưa cho vị Tổng tài.
      Bonaparte xem xét cẩn thận vũ khí, như thể nó mang trong mình điều rất tồi tệ.
      - Con dao này từ đâu đến? - Bonaparte hỏi.
      - Từ chính giữa ngực trai tôi!
      - Xin hãy kể vắn tắt, thời gian với tôi làrất quý báu.
      - quý hơn thời gian của người phụ nữ mà hai năm qua luôn mong mỏi được báo thù đâu.
      - là người đảo Corse?
      - , nhưng tôi nhờ người từ đảo này, ông ấy hiểu tôi.
      - muốn gì?
      - Muốn mạng sống của những kẻ lấy mạng sống của tôi.
      - Họ là ai?
      - Tôi với ngài trong thư rồi đó, những đồng đảng Jéhu.
      - Trong thư có cách để bắt họ.
      - Tôi có các mật hiệu và hai lá thư, của Cadoudal, của Coster Saint-Victor cho thủ lĩnh Morgan.
      - chắc chắn bắt được họ chứ?
      - Tôi chắc, miễn là ông cho người tài giỏi thông minh như ngài Roland de Montrevel chẳng hạn và sĩ quan tương đối.
      - Điều kiện của là gì?
      - Trước tiên, bọn họ được đặc xá.
      - Tôi đặc xá cho bọn kẻ cắp và giết người.
      - Tiếp đến, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mà người ta phái tôi đến gặp họ.
      - Nhiệm vụ gì?
      - Tôi phải có số tiền mà Cadoudal cần.
      - muốn tự do sở hữu số tiền đó sao?
      - Thưa công dân Tổng tài, đây là câu mãi phá ấn tượng tốt của tôi về cuộc gặp gỡ này.
      - Nhưng cần số tiền quỷ quái đó làm gì?
      - Tôi muốn chúng được gửi đến đúng địa chỉ.
      - Tức là muốn tôi cho phép chuyển tiền đến cho kẻ chiến đấu chống lại tôi sao? bao giờ!
      - Nếu vậy, thưa tướng quân, xin phép ngài tôi về, giữa chúng ta có gì phải bàn nữa.
      - bướng bỉnh! ấu trĩ! - Bonaparte kêu lên.
      - Ngài phải khen là hào hiệp, tướng quân ạ.
      - Thế nghĩa là gì?
      - Nghĩa là phải bướng bỉnh dẫn đến lời đề nghị ông mà chính lòng hào hiệp thúc đẩy nó đấy.
      - Tuy vậy tôi thể nối giáo cho giặc được.
      - Thế ngài có tin Roland de Montrevel ?
      - Có.

    5. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      - Ngài cũng biết ta làm gì tổn hại đến thanh danh của ngài cũng như thương hại đến lợi ích quốc gia chứ?
      - Tôi chắc chắn như vậy.
      - Được rồi, vậy ngài nên giao cho ta việc này. Tôi phối hợp với ta và làm thành công sau đó lấy phần của mình.
      - Đồng ý - Bonaparte .
      Giống như mọi lần quyết định nhanh chóng Bonaparte ra cửa.
      - Roland, lại đây!
      Khi Roland vào phòng, ông :
      - Cậu toàn quyền phối hợp với đây, bằng mọi giá phải đem các quý ông kia về bằng đường cái quan, những kẻ cướp mà lại tự cho mình là các đức ông vĩ đại.
      Sau đó, Bonaparte khẽ chào Diana de Fargas:
      - Nếu thắng lợi, xin đừng quên đến gặp tôi.
      - Còn nếu tôi thất bại?
      - Tôi quen những người thất bại.
      xong, Bonaparte ra để lại Roland và Diana trong phòng. Mặc dù thích thú gì khi phụ nữ phải rơi vào hoàn cảnh ấy, nhưng Diana quên ngay thẹn thùng về cách biệt giới tính khi Roland ngay từ đầu đối xử với ta như người đồng chí tốt, thân thiện của Roland, khiến ta càng ghét Fouché bao nhiêu càng mến Roland bấy nhiêu. Trong tiếng, họ thoả thuận xong mọi việc. Ngay đêm hôm đó họ bằng hai con đường khác nhau những cùng đến Bourg-en-Bresse, tổng hành dinh của đội quân Jéhu.
      dễ hiểu khi với đầy đủ thông tin, các mật hiệu và hai lá thư Diana de Fargas đến thẳng Seillon nơi bốn thủ lĩnh tụ họp khó khăn gì ai nghi ngờ người phụ nữ này lại là tiểu thư Fargas, em của người bị họ xử tử do phản bội.
      Vì khoản tiền Cadoudal cần là trăm nghìn phăng tập trung đủ tại tu viện Seillon nên họ hẹn Diana nửa đêm hôm sau đến động Ceyzeriat để lấy nốt bốn mươi nghìn phăng còn lại.
      Ngay khi được tin của Diana, Roland cho gọi đại tá quân cảnh và đại uý đội ky binh thành phố đến. Viên đại uý rất thụ động sẵn sàng cùng số quân cần thiết chỉ đâu đánh đấy nhưng viên đại tá quân cảnh ngược lại. Đó là chỉ huy lão luyện đầy thù hận quân Jéhu, từ ba năm qua, theo cách của ông là " để ông yên". Hơn chục lần ông ta phát ra họ, truy đuổi và lần nào cũng thế, dù điều khiển ngựa cừ khôi, khôn ngoan và có chiến thuật nhưng vẫn để họ thoát. lần, tình cờ phát quân Jéhu trong rừng Seillon, họ chấp nhận giao đấu và hạ của ông ba người, bắt theo hai tù binh, chính vì thế ông trở nên chán nản, tuyệt vọng và chỉ mong điều bao giờ bị chính phủ ép đánh quân Jéhu. Lúc Roland tìm đến ông ta là khi ông nghỉ tĩnh dưỡng hay đúng hơn là chìm trong thất vọng.
      Nhưng khi nghe Roland địa điểm là động Ceyzeriat vị sĩ quan già trở nên trầm ngâm suy nghĩ lúc rồi nháy mắt.
      - Khoan thế khoan ! Động Ceyzeriat, động Ceyzeriat… chúng ta bắt chúng nào!
      nụ cười thoáng môi viên đại uý.
      - Ông ấy bắt được chúng - ta .
      Roland và Diana ngờ vực nhìn nhau, họ tin tưởng viên đại tá như đại uý nọ.
      Để xem - Roland ậm ừ.
      - Bọn mị dân muốn phá nhà thờ Brou - Đại tá già - Tôi có cách.
      - Tôi chẳng lạ - Roland .
      - Như thế chỉ cứu nhà thờ của chúng ta mà còn cứu được cả những lăng mộ tuyệt đẹp.
      - Bằng cách nào? - Roland hỏi.
      - Gần nhà thờ có cửa hàng bán cỏ khô cho ngựa.
      - Tôi hiểu rồi - Roland - cỏ bảo vệ lớp đá.
      - Tôi là người đến nhận tiền ở nhà thờ. Tôi muốn xem các chỗ.
      - Chúng tôi nghe ngài đây, ngài đại tá.
      - Thế này nhé, ở đầu kia hầm mộ có cửa thông vào đường hầm đoạn khoảng phần tư dặm, đường đó bị hàng rào sắt chặn lại, nhưng lại có ngảrẽ sang động Ceyzeriat.
      - À tôi bắt đầu hiểu rồi - Roland .
      - Tôi chẳng hiểu gì cả - Viên đại uý đội kỵ binh .
      - Rất dễ thôi mà - Tiểu thư Fargas gật gù.
      - Diana, hãy giải thích cho ngài đại uý đây biết , để xem hai năm là sĩ quan của Cadoudal có uổng phí nào?
      - Vâng, hãy giải thích cho tôi - Viên đại uý và giang chân chống hai tay lên cạnh sườn mở to mắt lãng nghe.
      - Được thôi - Diana - Đại tá đem theo hơn chục người vào nhà thờ Brou, cạnh đường hầm, chúng ta cùng hai mươi người tấn công trực diện phía . Đội quân Jéhu rút chạy qua đường hầm, như vậy chúng bị kẹt ở giữa hai làn đạn.
      - Đúng rồi đấy? - Viên đại tá gật gù ngưỡng mộ đoán đúng kế hoạch của ông.
      - Tôi ngốc? Có vậy mà nghĩ ra - Viên đại uý vỗ tay lên trán.
      Roland khẽ phướn mày ra vẻ đồng tình, rồi quay sang phía đại tá:
      - Thưa đại tá chỉ có điều ngài phải vào nhà thờ sớm hơn chúng. Quân Jéhu vào đó lúc nửa đêm bằng cửa phụ. Tôi cùng tiểu thư Fargas, chúng tôi cải trang thành quân Bảo hoàng sau khi lấy được bốn mươi phăng, chúng tôi quay ra cất chỗ và cho cảnh sát canh giữ, sau đó, chúng tôi quay lại tấn công dồn chúng vào động rồi chúng phải đầu hàng hoặc bị giết từng tên .
      - Sáng nay tôi về sở chuẩn bị lương thực cho cả ngày, đêm nay trận chiến bắt đầu - Viên đại tá rồi rút gươm ra lướt lên tường rồi lại tra vào bao.
      Roland để cho hành động quá khích ấy dịu xuống mới vỗ vai ông già.
      - thay đổi gì trong kế hoạch. Đúng nửa đêm chúng tôi vào động lấy tiền, mười lăm phút sau có tiếng súng nổ, như ngài là trận chiến bắt đầu.
      - Trận chiến bắt đầu - Viên đại uý lặp lại như câu vọng.
      Roland dặn dò lại lần nữa những điều cần làm, mọi người cần chuẩn bị sẵn sàng rồi mới ra về.
      Tất cả thực đúng như tiên liệu.
      Diana de Fargas và Roland giả trang thành Bruyère và Branche-d Or, tiến vào động Ceyzeriat, sau khi mật hiệu với hai lính canh bên ngoài, dưới chân núi và ở lối vào động.
      Nhưng họ gặp khó khăn đầu tiên: Morgan có mặt vì bận. Monbart và hai thủ lĩnh khác, Assas và Adler, thay mặt thực . Họ nghi ngờ giao đủ bốn mươi nghìn phăng cho Diana và Roland.
      - Ai cũng nhận thấy sau khi giao tiền, đội quân Jéhu nghỉ qua đêm trong động nhưng vị đại thủ lĩnh vẫn chưa có mặt.
      Liệu Roland và Diana có được coi là thành công khi bắt được Morgan cùng những người khác? Morgan có thể trở về nhưng ai biết vào lúc nào? Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, thà bắt ba chỉ huy còn hơn là để cả bọn thoát. Vả lại, khi tóm gọn băng còn người còn lại dễ đối phó hơn. Biết đâu khi ba người kia bị bắt, ta ra đầu hàng sao?
      Ánh mắt của Roland và Diana nhìn nhau đủ để họ quyết định vẫn tiếp tục hành động như kế hoạch.
      Roland lại gần lính canh và mật hiệu, chưa dứt câu thứ ba, ngã gục xuống đất.
      Roland đâm chết .
      Người thứ hai đổ vật xuống giống như người thứ nhất kêu được tiếng nào.
      Roland ra hiệu cho viên đại uý dẫn quân đến. Tuy phải là người thông minh những viên đại uý lại là người thiện chiến. ta rút gươm xông lên dẫn đầu đội quân, Diana và Roland ở hai cánh hai bên.
      Họ chưa tiến được chục bước hai phát súng vang lên, đó là trong số quân của Montbar đụng phải đội kỵ binh của Roland.
      viên đạn trượt, viên kia trúng tay người. Sau đó là tiếng kêu "Cầm lấy vũ khí!" vang dội trong hang.
      Lập tức trong ánh đuốc dọc hang, người đàn ông chạy thục mạng, tay cầm khẩu súng trường còn bốc khói.
      - Cầm lấy vũ khí! - ta hô hoán - Cầm lấy vũ khí! Quân kỵ binh!
      - Hãy nghe ta là chỉ huy! - Montbar kêu to - Hãy tắt đuốc, rút xuống dưới nhà thờ!
      Như thể nhận ra nguy hiểm, mệnh lệnh của Montbar được thực ngay lập tức. Tất cả theo Montbar xuống sâu dưới động.
      Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng động phía trước rất gần, tiếng thào rồi cuối cùng là tiếng nạp đạn lách cách.
      - Khoan ! - Montbar và giang tay ra.
      - Bắn! - giọng cất lên.
      - Nằm xuống! - Montbar gào lên.
      Mệnh lệnh này chưa dứt loạt đạn nhức óc vang lên.
      Tất cả những ai kịp nằm xuống đều nghe thấy tiếng đạn rít bên tai, tổng số những ai chưa kịp tuân lệnh hay chưa định hình chuyện gì có ba người ngã gục.
      Qua ánh sáng loé lên, Montbar kịp nhận ra quân phía trước là đội hiến binh.
      - Bắn! - Lần này đến lượt Montbar ra lệnh.
      Hơn chục nòng súng nhả đạn. Đường hầm tối đen lại bừng sáng trong chốc lát lại thêm ba lính Jéhu ngã xuống.
      - Đường lui bị chặn rồi - Montbar - Quay lại thôi, nếu may mắn chúng ta thoát vào rừng.
      Montbar dẫn đầu đội quân quay trở lại. Tiếp loạt đạn nữa của quân hiến binh dội đến, vài tiếng kêu, tiếng người ngã xuống đất vang lên.
      - Tiến lên các bạn! - Montbar hô to - Chúng ta có thể hy sinh nhưng hãy hy sinh cách xứng đáng nhất.
      - Tiến lên! - Quân Jéhu đồng thanh lặp lại.
      Nhưng càng tiến lên, Montbart ngời thấy mùi khói khiến lo lắng.
      - Hình như bọn bất lương ấy hun chúng ta.
      - Tôi sợ chuyện đó lắm! - Adler .
      - Chúng tưởng bẫy cáo chắc.
      - Chúng biết móng vuốt của chúng ta bởi lẽ chúng ta là sư tử.
      Càng khói càng dày, quầng sáng càng to ra chỉ cách lối lên chừng năm chục bước, ngọn đuốc được đốt lên, phải để xông khói mà để chiếu sáng.
      Qua ánh sáng từ ngọn đuốc, ai cũng nhìn thấy những nòng súng trường và lưới gươm sáng loá của đội kỵ binh.
      - Bây giờ, chúng ta chết nhưng trước khi chết, hãy giết chúng ! - Montbar hô to rồi lao đầu tiến vào quầng sáng bắn hai phát đạn vào quân địch sau đó quẳng khẩu súng trường hết đạn xuống đất, rút súng lục tiếp tục trận chiến.

      ***
      - Tôi cố kể hết những gì xảy ra - Bá tước - Đó là cuộc hỗn chiến kinh hoàng nằm trong lòng cơn bão thịnh nộ.
      Tiếng chửi rủa vang lên, những cây súng lúc càng lên những đường khói và ánh sáng, khi súng hết đạn là đến lượt gươm vào dao găm vào cuộc.
      Quân hiến binh ở đầu kia đường hầm cũng chạy đến nhập vào đám hỗn độn đó, đánh trả trong gian đỏ bèm và khói mù mịt ngã xuống đứng dậy lại ngã xuống. Người ta nghe đâu đó tiếng hú lên man dại, tiếng kêu đau đớn. Đó là những hơi thở cuối cùng của con người.
      Cuộc hỗn chiến ấy kéo dài khoảng hai mươi phút. Sau đó, người ta đếm được khoảng hai mươi hai cái xác nằm trong đất động Ceyzeriat, trong đó mười ba người của quân cảnh, chín người của đội Jéhu. Năm trong số quân Jéhu vẫn chưa chết nhưng đầy thương tích và bị Diana bắt sống. ta nhìn họ với con mắt của Némésis thời cổ đại.
      Đám quân cảnh còn lại tay vẫn cầm gươm. Viên đại uý già bị thương vào tay, đại uý bị phát đạn vào đùi. Roland máu me quân địch đầy mình nhưng bị thương.
      Hai tù binh phải chuyển bằng cáng vì họ được.
      Người ta đốt đuốc và chuẩn bị về thành phố có tiếng ngựa phi đến. Roland dừng lại :
      Mọi người cữ trước, tôi xem đó là ai.
      - Ai đó? - Roland hỏi to khi kỵ sĩ còn cách hơn hai chục bước.
      - Thêm tù nhân nữa đây - Kỵ sĩ đáp - Tôi thể có mặt trong trận đấu nhưng tôi muốn có mặt giá treo cổ! Những người bạn của tôi đâu?
      - Họ kia - Roland đáp.
      - Xin lỗi - Morgan - Tôi muốn chỗ trong số ba người bạn của tôi, tử tước Jahiat, bá tước Valensolles và hầu tước Ribier. Còn tôi là bá tước Charles de Sainte-Hermine.
      Ba tù binh thốt lên ngưỡng mộ trong khi Diana đáp lại bằng tiếng reo sung sướng. Thế là ta bắt gọn cả bốn thủ lĩnh.
      Ngay đêm hôm đó, như hứa, khoản tiền trăm nghìn phăng của quân Jéhu được chuyển đến Bretagne. Đội quân Jéhu bị chuyển sang toà án, nhiệm vụ của Roland hoàn tất.
      trở về với Bonaparte, sau đó Bretagne để thuyết phục Cadoudal liên minh với nền Cộng hoà nhưng vô ích. Sau cuộc chiến trăm, trở về Paris, lại cùng Tổng tài dong duổi các cuộc chinh chiến tại Italy và qua đởi tại Marengo.
      Còn về phần Diana de Fargas, đó là tâm hồn sa quá sâu vào hận thù đến độ thể thoả mãn khi chưa đạt đến mục đích cuối cùng là chứng kiến việc xử tử của bốn lãnh tụ quân Jéhu.
      Ở Besançon, được tin trai bị bắt, tôi vội đến Bourg-en-Bress nơi phiên toà xét xử tôi diễn ra.
      Việc dự thẩm bắt đầu. Phạm nhân có sáu người, năm người bị bắt trong động còn người là trai tôi sẵn sàng sống chết có nhau với họ. Hai người do bị thương nặng nên sau tám ngày bị bắt chết.
      Trước tiên, họ lẽ ra phải bị đưa ra toà án binh và xử bắn, nhưng toà dân , theo luật vẫn có quyền xét xử các vụ án chính trị. Bản án của toà dân là tử hình; xử trảm là điều lăng nhục còn xử bắn cũng có vẻ nhàng hơn.
      Trước toà án binh họ nhận hết nhưng trước toà dân họ chối thừa nhận những cái tên Assas, Adler và Morgan mà khai tên tuổi như sau:
      Louis-andré de Jahiat, sinh tại Bâgé-le-Châtel, tỉnh Ain, hai mươi bẩy tuổi.
      Raoul-frédenc-Auguste de Valensolles, sinh tại Sainte-Colombe, tỉnh Rhôn, hai mươi chín tuổi.
      Pierre-Auguste de Ribier, sinh tại Bellène, tỉnh Vaucluse, hai mươi sáu tuổi và Charles de Sainte-Hermine, sinh tại Besançon, tỉnh Doubs, hai mươi tư tuổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :