1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hiệp sĩ Sante Hermine - Alexandre Dumas (122 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 78: Chuẩn bị ngày hôn lễ


      René từng chịu rất nhiều đau khổ. Vì lẽ đó mà thấy dửng dưng với cuộc sống và bất cần trước nguy hiểm. Ở tuổi hai mươi sáu, độ tuổi mà cuộc sống mở ra trước mắt con người ta vườn hoa đầy hương sắc những với cuộc sống khép lại rồi. Đột nhiên bị rơi vào nhà ngục nơi có các tù nhân lần lượt tự tử và hầu hết những ai đặt chân vào đó đều có kết cục là bước lên đoạn đầu đài. Từ quan điểm của mình, thấy Chúa bất công vì Chúa trừng phạt , ý muốn theo tấm gương và truyền thống gia đình, tức là tận trung với triều đình. phải đọc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều mới nhận ra rằng trong lòng tận tụy bất hợp pháp đôi khi dẫn đến tội ác và chỉ có lòng tận tụy vì lẽ Chúa và vì Tổ quốc là đúng. cũng ngộ ra điều rằng phải tận tụy với Chúa - và vì Chúa người tạo ra vạn vật chứ phải vị Chúa của cá nhân, người viết giấy khai sinh cho mỗi con người đồng thời viết luôn số phận của ta.

      Nếu nhầm lẫn, nếu ngược lại với tất cả khả năng đưa ra. Vị Chúa ấy vẫn bất công và mù quáng, nếu sinh mạng của nhân loại bao gồm những tai ương vật chất, bị bỏ mặc cho cơn đỏng đảnh của ngẫu nhiên vị Chúa dẫu chẳng có gì phải phàn nàn khi chống lại Chúa và vẫn là con người trung nghĩa dù Chúa có phản đối chăng nữa.

      Thử thách rất nhiều và vẫn vượt qua nó như lưỡi thép mới đúc xong: cứng cáp và thuần khiết. Đức tin con trẻ lần lượt rụng từng mảng dưới chân giống như những mảng lá chắn lỏng lẻo rơi dần trong cuộc đấu. Nhưng cũng gương như Asin, cần vào dòng sông Stich rồi. ghê tởm cái ác vì hiểu bản chất của nó, và làm điều tốt, mong ân huệ khoản đãi nào. Vì tin vào bảo vệ trực tiếp của Chúa với con người trong những mối hiểm nguy mà họ phản đối diện, tin vào sức mạnh của chính bản thân vào khéo léo và tỉnh táo lạnh lùng của mình. chưa ra những phẩm chất bên ngoài, thứ người ta nhận được từ tạo hoá với nền giáo dục đạo đức cũng như thể chất của trí não và cơ thể do chính người ta tu dưỡng học tập mà thành. khi nghĩ thấu đáo như thế, đổ lỗi cho Chúa phải chịu trách nhiệm về những bất hạnh vụn vặt đời mình nữa, làm điều ác vì ghê tởm cái ác. làm điều tốt vì cái tốt là nghĩa vụ xã hội giao cho con người.

      Trước con người như thế, Jane có lý khi với chỉ mình "Em tin vào mình nhưng em tin ấy". Và để tận dụng quãng thời gian ngắn ngủi René còn ở bên mình, Jane ít rời xa nếu có thể. Họ dạo bằng ngựa bên nhau ở những nơi có người ở và chỉ trở về khi tiếng kẻng gọi họ về ăn trưa hay cái nóng như thiêu như đốt bắt buộc. Buổi chiều, họ lại chơi lang thang đây đó, đôi khi tình cờ xa hơn mức bình thường. Nhưng khi René có cây súng khoác ngang vai và súng ngắn đeo bên ngựa Jane chẳng sợ gì hết.

      Vả lại từ ít lâu nay, Jane có vẻ hoàn toàn thờ ơ trước nguy hiểm, thậm chí còn mong gặp nó hơn là tránh nó. Buổi tối, hai con người trẻ tuổi ngồi dưới mái hiên. Họ cùng nhau về những triết lý mà tháng trước Jane hiểu nên bàn luận gì. Bây giờ thường xuyên trăn trở trước cái bí hiểm vĩ đại của cái chết, trăn trở mà được sáng tỏ với Hamlet. Những suy nghĩ của ràng, chắc chắn và quyết đoán đáng kể. Vốn chưa bao giờ từng nghĩ đến những vấn đề tương tự, đầu óc vốn có trực giác còn trong sáng nó cho phép nếu nhận ra chí ít cũng nhận ra khả năng lý luận trong những lý lẽ của René.

      Còn lại, có lẽ bề ngoài Jane có gì thay đổi ngoài việc vẫn xanh xao hơn, buồn bã hơn và ánh mắt đắm đuối hơn. Hầu như kết thúc buổi tối nào, cũng gục đầu vào vai René và ngủ thiếp . René trở nên bất động nhìn mà lòng se thắt. Qua ánh trăng vằng vạc, bé trẻ đẹp này chứng tỏ nỗi buồn và nỗi bất hạnh của mình. Và rồi khi cơn buồn ngủ khiếm nhã muốn cặp mi để rơi hạt lệ, lại dùng lý trí giữ nó lại. thở dài, nhìn trời trong lòng thầm hỏi liệu những đau khổ ở thế giới này có được bù đắp bằng hạnh phúc ở thế giới khác hay . Ngày và đêm nối tiếp nhau qua như thế. Chỉ có Jane ngày càng buồn hơn, xanh xao hơn.

      buổi sáng, cha Louis, được sốt ruột mong đợi với người này và là mối sợ của người kia, cuối cùng cũng đến. Lần này, Jane thể giấu nổi cảm xúc của mình, chạy vào phòng, vùi mình vào giường khóc nức nở.

      Chỉ mình René nhận ra vắng mặt ấy. vốn vẫn dành cho Jane tình cảm bạn bè nhưng tình cảm ấy vừa dịu dàng, có dự báo và lo lắng hơn là thứ tình tầm thường.

      Cha Louis biết mình được chờ đợi. người đàn ông thông báo diện của cha từng được gửi đến Pégou để báo tin và dẫn đường cho ông. Vị linh mục mình cùng người đàn ông ấy dưới che chở của Chúa mà lo sợ chút nào.

      Họ ở ngày thứ ba. Lễ cưới được ấn định vào ngày chủ nhật tới và mỗi ngày từ thứ ba đến chủ nhật đều là ngày chuẩn bị cho hôn lễ.

      Chúng ta nhắc đến ở là chỉ có René nhận ra vắng mặt của Jane. lên phòng , mở cửa thân mật như người và bắt gặp khóc thổn thức. biết ngày đánh dấu hạnh phúc của Hélène cũng là ngày đánh dấu bất hạnh của bởi lẽ khi xong đám cưới, James Asplay và Hélène có lý do gì để giữ René lại, còn René cũng có lý do gì để ở lại.

      đỡ dậy dìu ra gần cửa sổ, mở cửa, rẽ tóc rồi hôn lên trán.
      - Can đảm lên Jane thân của tôi, can đảm lên!
      - Can đảm ư, dễ lắm - Jane vừa đáp vừa nức nở - xa em để tìm người , trước sau, còn em xa để bao giờ gặp lại nữa.
      René ôm chặt vào lòng trả lời. biết sao đây? ấy hoàn toàn đúng! nghẹn thở, con tim thổn thức những giọt nước mắt trào ra.
      - tốt bụng - và đưa tay lên môi rồi chạm vào môi mình như thể muốn uống những giọt nước mắt ấy.
      Jane chắc chắn là rất đau khổ, nhưng René có lẽ còn đau khổ hơn vì nghĩ rằng là người gây ra bất hạnh này mà thể làm gì để an ủi bạn được, đầu óc căng ra tìm lời trợ cứu nhưng trí óc chỉ cho vài câu đơn điệu mà con tim muốn. Có những lúc trí tuệ chẳng thể làm gì, người ta cảm nhận là đủ và chỉ có con tim mới an ủi được con tim.

      Thế là cả hai cùng im lặng mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Vì dòng suy nghĩ ấy giống nhau cùng là thứ tình bất hạnh nên tốt nhất họ im lặng để khỏi phải những câu vô nghĩa.

      Jane, René vẫn thấy tình cảm buồn bã khi cảm nhận tình của dành cho . Nếu thể sống cùng Claire người phụ nữ duy nhất sẵn lòng muốn sống cùng là Jane. Trong chờ đợi, giờ phút trôi qua, ngày trôi qua và càng ngày Jane càng thêm buồn và đáng .

      thứ nhân đôi nỗi đau của Jane đó là những chuẩn bị cho thứ mà người ta gọi là ngày lễ.

      Bernard, bằng cách rạch thân cây tìm được cây gọi là tsy-tchou, loại cây sơn chắc chắn và trong suốt như cây thanh thạch núi cao.
      Đám nô lệ cũng tìm được loại sáp gọi là pélatchong làm ra tứê nên vừa thanh khiết vừa trong như nến của ta.
      Người ta còn hái hoa quả trong rừng cho vào giỏ lớn để làm rượu. Thứ rượu này làm những người da đen và người Indu rất mê.
      ai giấu giếm những chuẩn bị ấy trước mặt Jane và ai ai cũng tham gia chuẩn bị hứa hẹn hạnh phúc trọn vẹn cho chị và dù chị có dịu dàng với bao nhiêu. Jane vẫn tan nát cõi lòng.

      Buổi tối thứ bảy, Jane càng trở nên đau đớn là René để mình. Thấy đứng dậy ra ngoài, chờ vài giây rồi cũng theo. thể rời xa phòng của mình. xuống cầu thang, bước được bốn bước thấy ngất xỉu bên bậc. bế về phòng. Thông thường khi bị như thế, Jane chỉ cần ngửi muối là hồi phục song lần này cơn mê sảng vẫn dai dẳng.

      Jane nằm ngang gối René, ngực áp vào ngực bàn tay lạnh như đá, tim như ngừng đập chỉ đôi môi cách môi vài centimét là còn chút hơi ấm yếu ớt phả ra từ lồng ngực trẻ.

      truyền sống cho . tin rằng chỉ áp môi mình vào môi , dựng người lên như bị cơn sốt điện. Tuy nhiên, dám thử cách này hay cách kia. Có lẽ tự tin vào mình như Jane từng tin vào . Khi nhìn trẻ trung đến thế, xanh xao đến thế, héo hon bất động đến thế con tim chàng trai như tan ra những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt . Thế là như bông hoa bị héo nước bừng dậy khi có giọt sương mai, Jane ngẩng đầu mở mắt ra.
      - Khi ở đây nữa! Em ra sao? Em thà chết còn hơn!

      Sau câu than vãn đau đớn ấy là cơn chấn động thần kinh mạnh. René muốn gọi người tới giúp nhưng Jane níu chặt lấy :
      - Đừng bỏ em mình. Em muốn chết lắm nhưng em muốn ở lại đây cơ.
      René quay lại ôm vào lòng vỗ về nhàng cho đến khi tỉnh hoàn toàn. Hélène và James quá sung sướng nên thể nghĩ đến những người khác nhất là những người khác có mặt ở đó.

      Cho đến hai giờ sáng, René và Jane ở ban công. Mọi người trong nhà đều thức chuẩn bị cho lễ cưới. Ba em Justin cất những cành cây đầy hoa định trồng thành hàng từ nhà đến giáo đường. Vì đây là món quà bất ngời cho Hélène và James nên họ bí mật làm việc từ mười giờ đêm đến ba giờ sáng. Khi trở về, tay vịn vào tay René, nhìn thấy cành cây cuối cùng. René :
      - Tội nghiệp những bông hoa sống trọn mùa xuân của chúng chỉ trong ba ngày rồi chết!
      - Em còn biết loại hoa sống đến mùa xuân mà chết trước chúng cơ - Jane lẩm bẩm.

    2. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 79: Đám cưới


      Sớm ngày hôm sau, khi René xem tình hình sức khỏe của Jane, gặp Hélène vào phòng . chị tốt bụng chợt nhớ ra hôm qua chú ý đến em đến xin lỗi. Lúc ấy trời còn sớm nên chưa ai trong nhà thức dậy. Hai chị em ở trong vòng tay nhau nửa tiếng mới chia tay.

      René chờ cho Hélène về phòng mới tiến đến cánh cửa của Jane. Khi nghe tiếng nức nở gọi tên nhiều lần mới hỏi qua cửa:
      - Em có cần gì chàng? vào được chứ?
      - Vâng, em cần , vào .
      bước vào.

      Jane ngồi giường, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lanh rộng, bên cạnh chiếc túi lớn đựng đá rubi, saphia, ngọc bích dốc nửa ra tấm trải giường. chọn những viên to nhất đẹp nhất cho vào chiếc túi da Tây Ban Nha thơm ngát và thêu hai chữ.
      Hai chữ đó là C và S.
      - Lại đây - với René - đến ngồi cạnh em .
      René kéo chiếc góc lại gần giường Jane.
      - Chị em vừa ra khỏi đây. Chị ấy rất hạnh phúc. Điều duy nhất khiến chị ấy buồn là em thể giấu được nước mắt của mình. Chị ấy hỏi bao giờ , em là ngày mai mai , đúng ? - hạ giọng và cố giữ cho giọng khỏi run.
      - Em cầu ở đến hôm sau ngày cưới còn gì.
      - Và tốt bụng đồng ý. Hãy tin rằng em rất biết ơn , René ạ. Chị ấy hỏi em có muốn giữ ở lại vài ngày nhưng em đây là quyết định của , vả lại cũng cần chấm dứt thôi.
      - Chấm dứt ư, Jane quý của tôi! Em định gì?
      - Em định là mình đau khổ, rằng em cũng làm đau khổ tình trạng của chúng ta lối thoát, rằng dù có ở lại thêm ngày, hai ngày hay năm ngày chăng nữa sau năm ngày vẫn rời xa chúng em. Người ta chỉ sợ cái chết khi người ta sống hạnh phúc thôi.

      René thở dài và gì. Suy nghĩ của giống hệt ý của Jane, chỉ có điều thấy ngạc nhiên khi còn đủ can đảm để rành mạch như thế.

      Jane dốc nốt túi đá quý xuống giường và tiếp tục chọn. Trong công việc ấy buồn bã biết nhường nào. chăm chút chọn những viên to nhất, đẹp nhất mà René dám hỏi định làm gì với những viên mà tách ra khỏi những viên khác ấy.

      Trời sáng ùa vào căn phòng. Người trong nhà lục tục kéo nhau dậy và gây tiếng động. Jane chìa tay ra cho René ra hiệu đến lúc về phòng mình. René hôn tay rồi ra. Chắc chắn lòng cũng phiền muộn như . thay bộ quần áo ngủ bằng bộ veste buổi sáng và xuống nhà.

      Con ngựa mà Justin quen dùng yên được thả tự do đồng cỏ cạnh nhà. lại gần, chìa cho nó nắm cỏ và huýt sáo khe khẽ. Con ngựa đến ăn cỏ trong tay , nhân lúc đó nhảy lên lưng nó.

      Con ngựa nhảy chồm lên nhưng lúc René kẹp chặt nó giữa hai chân mình thể hất xuống được. Chỉ Justin mới có thể làm được như thế. Có lẽ vì vậy mà con ngựa ấy mang tên Bất Khả Thuần Phục. Cánh cửa mở ra và giọng vang lên.
      - Vì Chúa, René! ai dám cưỡi con ngựa ấy đâu. Nó giết ngài mất.
      Nhưng chưa đầy năm phút, con Bất Khả Thuần Phục bị khuất phục. Nó trở nên ngoan ngoãn như con cừu.

      René lồng tay túm bờm nó và dùng nó làm dây cương. dẫn nó đến bên cửa sổ của Jane và mặc cho nó kháng cự, ép nó quỳ gối xuống. Nhưng tay vừa mới khỏi cổ là nó dựng lên chạy vòng đưa vào con đường quanh co qua góc nhọn. Ở góc quanh ấy gặp bà già da đen. Dù ép con vật dẹp sang bên phải nó vẫn biết mình sắp làm gì tuy tuân lệnh nhưng nhanh chóng va vào vai bà già rồi hất bà ngã.

      Người phụ nữ ấy hét lên nhưng René nhanh chóng nhảy xuống đất và giúp bà đứng dậy.

      Tai nạn có gì thậm chí người khác còn bận tâm. Nhất là ở Ấn Độ chuyện ấy vặt vãnh vì người da trắng đầu tiên đến đây cũng đều nghĩ mình có quyền cán nát bà da đen. Nhưng René rất tốt bụng. rút thỏi vàng trong túi ra đưa cho bà. Nó tương đương với mười lăm, hai mươi phăng. Bà già muốn hôn tay .
      Thấy bà ta bình thường và tai nạn có gì nghiêm trọng, huýt sáo gọi con Bất Khả Thuần Phục lại, nhảy lên lưng nó lên đường về nhà. Justin chờ sẵn để khen ngợi .

      Chưa người nào có thể trèo lên lưng ngựa của ta, thế mà ta thấy René chần chừ nhảy lên lưng nó, thuần phục nó rất nhanh.

      René chuyện trò với Justin lát bà già bị hất ngã ở góc đường vào sân hỏi vài câu với người trong nhà. Hỏi xong, bà ta vào khu nhà rồi mất hút.
      - Đó là ai thế? - René hỏi.
      Justin nhún vai đáp:
      - Đó là mụ phù thủy. Quỷ mới biết con mụ bất lương đến đây làm gì - Rồi nhận ra René vẫn mặc áo veste trắng và quần dài trong khi James mặc đại lễ xuống ta - Tôi nghĩ ngài muộn rồi đấy. Buổi lễ bắt đầu lúc mười giờ sáng.
      René rút đồng hồ đeo dây ra xem, chín giờ kém mười lăm.
      - Đúng rồi. Nhưng tôi còn thừa thời gian.
      Tuy vậy vẫn lên phòng. Nhưng khi qua phòng khách, ngạc nhiên khi thấy bà già da đen ra từ phòng Jane. Mụ ta đến đây làm gì?
      tiến lại gần hỏi vài câu nhưng bà ta lắc đầu ra hiệu hiểu rồi tiếp.
      René muốn vào phòng Jane để hỏi nhưng phòng bị khoá bên trong. hỏi có vào được , Jane đáp:
      - được, em thay quần áo.
      René trở lại phòng mình. Vài phút sau thay bộ đồ đại uý hải quân lịch . xuống nhà và gặp vị cha cố ở phòng ăn.

      Từ hôm người ta biết ông đến, Adda nghĩ đến việc may cho ông bộ áo choàng lễ. Ý nghĩ để ông hành lễ trong chiếc áo đen khiến vui suốt cả ngày. Thế là dựa vào cây thủy cư mà dân Ấn Độ dùng để trang trí màu vàng quần áo các nhà sư, nghĩ ra cách kết hợp với đường chỉ thêu tạo thành chiếc áo choàng mà ngay ở châu Âu cũng phải coi đó là kiệt tác.

      Cha Louis chưa bao giờ thấy cái áo đẹp thế nên nét mặt vô cùng rạng rỡ.

      Mười giờ, những cây nến điện thờ cháy. Tất cả mọi người đều sẵn sàng.
      Jane yếu đến mức chính cha cố mời dựa vào tay ai đó để đến nhà thờ. tựa vào tay René. Vì ở Đất Trầu có toà thị chính nên hôn lễ tổ chức theo phương thức dân mà theo nghi thức tôn giáo.

      Lối trồng toàn cây nở hoa trải từ nhà đến nhà thờ làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trừ những ai trồng nó. Nhìn cây giống như mọc bởi phép thuật vậy.
      Sau những câu hỏi quen thuộc với trả lời đồng ý của cặp vợ chồng, lúc cha cố trao nhẫn cho Hélène, Jane thở mạnh và sụp xuống chiếc ghế đối diện.
      René vội đưa lọ muối ngửi. Jane hiểu mọi người đau lòng thế nào khi có biểu buồn bã như vậy. tập trung tất cả can đảm của mình giả cho mọi người thấy chỉ quỳ gối cầu nguyện thôi.
      Chỉ có Hélène và René nhận ra chuyện vừa xảy ra.
      Jane muốn dự bữa trưa nhưng sức khỏe chiều theo ý muốn của . rời bàn và lên nhà.
      René đưa mắt nhìn Hélène ra hiệu ở lại, nhưng năm phút sau với :
      - Ngài René, phiền ngài lên xem Jane thế nào. Ngài là bác sĩ của tất cả chúng tôi. Em tôi dạo này yếu quá và chỉ ngài mới có cách chữa thực .
      René đứng dậy nhảy lên phòng Jane. thấy đổ vật xuống sàn. kịp nằm lên ghế hay lên giường. đỡ dưới vai dìu ngồi lên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ. chuyển từ cơn mệt sang mê man. Khi dứt cơn sốt, rơi vào tình trạng đờ đẫn, còn đáng sợ hơn bị sốt.
      Người ta cảm thấy có điều bất ổn xảy ra trong cỗ máy người đẹp đẽ này. theo quy luật cuộc sống thông thường nữa mà theo những cơn biến động lộn xộn của bất ổn ấy.
      - Ôi, Jane - René tuyệt vọng - Em định tự sát đấy à?
      - Ôi! - Jane đáp lại - Nếu em có thời gian, em tự sát đâu em chết mình cơ.

    3. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 80: Eurydice(1)

      Nghe câu trả lời ấy có lẽ người ta còn gì để . Người ta cảm thấy cơn tuyệt vọng ghê gớm trong trái tim trẻ trung buông xuôi mặc cho mọi chuyện đến đâu đến.

      Jane ở cung bậc đau khổ cao nhất khiến René quyết định rời suốt hôm ấy.

      Đến giờ ăn tối, Hélène giấu tất cả nét vui tươi tràn ngập trong lòng lên phòng Jane xem có xuống nhưng em ở tình trạng đờ đẫn đến nỗi thấy gì vui thú có thể giúp ích cho tâm thần bị tổn thương sâu sắc đến thế. là người đầu tiên xin René ở lại bên em mình. Hélène hiểu chỉ có nguyên do đau khổ mới có thể khiến em mình đờ đẫn như vậy.

      René, về phần mình cũng rụng rời. còn lời nào để với Jane. thở dài, nhìn , chìa tay cho . Giữa họ, những cơ chỉ ấy còn là ngôn ngữ biểu cảm hơn mọi lời họ có thể với nhau. Nếu René nghĩ vài ngày ở thêm có thể chữa khỏi bệnh cho Jane chắc chắn ở lại. Nhưng đòi hỏi về đạo đức buộc ra và với số người, đòi hỏi ấy đôi khi là mạnh nhất. Vả lại, Jane cũng có vẻ đồng tình với ra đó, từ bảy tám ngày qua chỉ tính đến thứ hai. Sau ngày thứ hai, có gì còn tồn tại với nữa và như chiếc đồng hồ lên giây cót cho 8 ngày, sau tám ngày ấy mọi chuyển động của nó dừng lại.

      Tiếng đồn về căn bệnh của Jane lan ra khắp khu dân cư và vì mọi người đều quý nên ai cũng buồn. Đồng thời, người ta cũng đồn căn bệnh này là số phận do bàn tay của bà trò làm rắn.
      Người ta gọi bà già da đen mà René va ngựa vào người ra khỏi phòng Jane như thế. René nghe tiếng xì xào bàn tán của các nô bộc trong nhà nhưng cũng quên lời than vãn thốt ra từ miệng Justin khi này nhận ra bà ta.
      - Liệu phát súng có giúp chúng ta thoát khỏi ả vô lại đó ?
      Trong lúc xuống dưới nhà để ăn tối, Jane cũng nhờ xuống xin lỗi vì xuống được, René hình như cũng đồng tình với thái độ của Justin với bà già da đen dù hiểu hơn ai hết căn bệnh của Jane do đâu mà có. hỏi Justin về người phụ nữ nọ.

      Người ta gọi bà là kẻ làm trò rắn vì bà ta có khả năng đặc biệt là ru ngủ và chạm được vào những loài bò sát độc nhất. Nhưng tài năng của bà ta dừng lại ở đó, người ta đoán bà ta còn biết về những loại cỏ độc, loại có thể giết người chỉ trong vài phút.
      - Sao Jane lại có quan hệ với người đàn bà như thế?
      Khi đến gần Jane, René định hỏi nhưng đứng trước thiên thần ngây thơ trong trắng ấy, từ ngữ dám phát ra khỏi miệng . Tuy thế vẫn mơ hồ cảm nhận điều đặc biệt kinh khủng. thấy run rẩy như cơn dự báo rồi đột nhiên tim se thắt lại buộc kêu lên tiếng nghẹn thở khiến Jane cũng phải rùng mình.

      Sau đó tiến lại phía như người cha tiến lại gần đứa con mà ông ta sợ mất nó. áp vào lòng, hôn lên trán, lên tay nhưng cử chỉ ấy chỉ dịu dàng ở mức độ nào đó nằm ngoài tình cảm lứa đôi mà chính Jane cũng thể nhầm.

      Đêm xuống, hai thanh niên ấy lại đến ngồi chỗ quen thuộc của họ ngoài mái hiên. Như thể tất cả đều đồng tình trả cho Jane tội nghiệp bình yên nên chưa bao giờ đêm đẹp như thế, chưa bao giờ trời có nhiều ánh sáng xua tan bóng đêm đến thế. Dù trăng và những vì sao bị màn mây che khuất nhưng đâu đâu cũng bừng sáng: mùi thơm hãng hạc, nồng nàn xộc vào các động mạch, vào phổi, khơi dậy cuộc sống lạ lẫm mà người ta chỉ có thể hiểu được toàn bộ sức mạnh khi sống trong khí rừng rực như khi người ta hít thở ở châu Á và đặc biệt ở Ấn Độ.

      René ngỡ thổ lộ với Jane ngọn nguồn mọi câu hỏi và câu trả lời về khả năng cuộc sống tương lai và bất tử của linh hồn. René là người theo thuyết vô thần, tin vào vĩnh hằng của vật chất vì nhận ra rằng hạt cát có thể bị nghiền thành nghìn hạt cát chứ mất , tin vào linh hồn vì dưới mọi góc độ linh hồn chưa bao giờ xuất cũng tin vào thuyết vô hình hay siêu hình.

      Bichat mới vừa chết, ông ta xử lý và giải quyết vấn đề ấy. Cuốn sách hay của ông về cái chết và sống được René đọc trong tù. còn nghiên cứu rất kỹ phần mở rộng của Gall và Spurzheim. càng phát triển thuyết vật chất của mình những giọt nước mắt càng chảy khuôn mặt Jane.
      - René, như vậy tin rằng khi chúng ta xa nhau là xa nhau vĩnh viễn chúng ta gặp nhau nữa đúng ?
      - như vậy - René đáp - tình cờ khiến chúng ra gặp nhau lần đầu, em có thể trở lại Paris, cũng có thể trở lại Ấn Độ, tình cờ có thể khiến chúng ta gặp nhau.
      - Em đến Pháp - Jane buồn bã - cũng trở lại Ấn Độ. Con tim chúng ta xa cách hoàn toàn vì tình dành cho người phụ nữ khác, cơ thể chúng ta chia cách mãi mãi vì khoảng cách mặt đất. Vừa nãy với em rằng tin vào những điều vô hình và tưởng tuy nhiên em lại tin vào tình của với Claire de Sourdis, dù nó vô hình và tưởng đến đâu.
      - Đúng vậy, nhưng mục đích của tình ấy là tưởng và vô hình. cũng tin vào em dành cho , Jane ạ.
      nhìn thấy nó nhưng nó vẫn bao bọc như đám mây của thần Énéide che giấu các vị thần ấy.
      - có lý, René ạ - Jane và lau nước mắt, tiếp tục và đứng dậy - Em tàn nhẫn và ích kỷ. Em bắt bất hạnh theo đau khổ của em: Hẹn ngày mai, René. Ngày mai chúng ta xa nhau. Đừng làm tâm hồn em thêm đuối vào thời điểm cực độ này. Em cần tất cả sức mạnh của mình và có thể cũng cần tất cả sức mạnh của .
      - Em về phòng ư, Jane?
      - Vâng. Em cần cầu nguyện. Em biết lời nguyện cầu chữa khỏi bệnh nhưng nó như thứ cần sa giúp ta mê muội . Chỉ xin hứa với em chuyện.
      - Chuyện gì hả Jane?
      - Đó là đừng đột ngột bỏ với em lời từ biệt. Em cần lời từ biệt dài và an ủi. Em cần ngủ vai như mọi khi nhưng lần này phải tin là em bao giờ dậy nữa.
      René lưỡng lự muốn rời Jane. cảm thấy thứ tình cảm sao cắt nghĩa được. dìu đến phòng, ôm trong lòng lâu rồi mới về phòng mình sau khi dừng lại ba bốn lần vì tưởng Jane gọi . Khi về phòng, sao chợp mắt nổi. có cảm giác sắp có bất hạnh lớn xảy ra.

      René lại gần cửa sổ phòng mình gắng hít thở khí trong lành từ vài cơn gió đêm. ra những làn gió ban mai bắt đầu lướt mặt đất rồi. Cái màu trắng nhợt nhạt khiến đêm có màu sáng trong suốt bắt đầu lụi dần và luồng hơi nước xám nhạt bắt đầu thay thế nó. Đúng lúc đó, hình như nghe thấy tiếng mở cửa phòng Jane. chạy ra khỏi phòng mình xem có cần gì nhưng có cảm giác mình như tên rình mò giấc ngủ của thiếu nữ nên đừng lại trước cánh cửa khép chặt ở phòng mình. Sau đó nghe động tĩnh gì nữa, trở lại cửa sổ. Khi ấy dù trời còn tờ mờ, vẫn nhận ra Jane trong bộ áo choàng đêm ra khỏi nhà lưỡng lự về phía đồng cỏ như thể bước bằng đôi bàn chân trần. Ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu là Jane bị mộng du. Nhưng nhanh chóng nhận ra phải như vậy. bước với dáng vẻ cứng nhắc như những bóng ma hay những người bị mộng du mà ngược lại rất rụt rè, thỉnh thoảng còn rùng mình đau đớn khi giẫm phải vài hòn sỏi sắc nhọn. Có lát ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ của René nhưng kịp nép vào trong nên thấy .

      Jane ra ngoài mình và hầu như ăn mặc đơn giản, điều này những bất bình thường mà còn bất cẩn nữa. Mùi thịt thơm mà mọi người rán trong buổi tiệc cưới có thể thu hút loài thú dữ đến quanh nhà và nấp trong bụi rậm hay vài đám cỏ um tùm. Chúng có thể bất thình lình xông ra tấn công .

      với tay tìm khẩu cạc bin nạp đạn sẵn trong bóng tối và lại gần cửa sổ.
      Đúng lúc đó, thấy khối đen di chuyển lại gần Jane nhưng xác định được hình dạng vì trời còn tối. Nhưng Jane, thay vì chạy trốn lại tiến về phía đó. Đó là người đàn ông? Hay người đàn bà? René chưa kịp phân biệt nghe tiếng Jane hét lên đau đớn ngã khuỵu xuống rồi lăn cuộn tròn ra đất như vừa chịu cơn đau khủng khiếp. René nghĩ bị sát hại khi thấy bóng đen cố chạy về phía rừng gần đó. Nhưng bóng đen chỉ chạy được chục bước, René đưa súng lên vai và nhả đạn.
      Tiếng hét thứ hai kém phần chói tai và đau đớn vang lên. Kẻ sát nhân, đàn ông hoặc đàn bà, lăn xuống cỏ, giãy vài cái rồi nằm thẳng đơ, bất động.

      René ném cây súng ở lại trong phòng, vội chạy xuống cầu thang và thấy tất cả những cánh cửa Jane mở để ra ngoài. Thoảng thấy bóng Jane nằm cỏ, chạy thẳng về phía đó, bế chạy trở lại nhà.

      Tiếng súng khuấy động toàn bộ khu nhà. Người ta tưởng bị tấn công ban đêm nên ai nấy cầm ngay vũ khí đầu tiên tìm được và chạy ra. Justin là người đầu tiên dẫn hai, ba nô lệ chờ sẵn ngoài cửa với đèn đuốc sáng rực.
      René ôm Jane trong tay, bế vào mà để ý con rắn cắn chân còn lủng lẳng bám vào chân qua cái răng móc đầy nọc độc.
      - Con rắn khoang kìa? - Justin hét lên rồi dùng tay trần túm lấy nó quật đầu vào tường - Ai đó mút vết thương!
      - Tôi làm điều đó - René và bế lên phòng - tìm và hỏi xem thông thường người da đen có cách trị độc rắn.
      - Ngài ấy đúng đấy - Justin - Ba bốn ngựa tìm mụ phủ thủy rắn lại đây bất kể mụ còn sống hay chết!
      Trong khi ấy, René mang Jane lên phòng đặt xuống giường. Khi nhìn chân trắng muốt, lạnh như đá có hai vết cắn như hai vết kim đâm có hai giọt máu rịn ra áp môi vào bắt đầu hút máu độc.
      Mọi người bắt đầu tụ tập quanh Jane, người nhắm mắt, tay để ngực như sắp chết. Tuy nhiên René thấy chân rung rung dưới đôi môi . Jane đau và đau khủng khiếp.
      Quanh có rất nhiều người. René mệt mỏi ngước mắt lên nhìn thấy ở hàng đầu tiên có Hélène mặt mày tái mét vịn vào tay James mặt cắt còn giọt máu như .
      - James - René - Hãy ngay sang tủ thuốc săn của tôi lấy lọ amoniac và con dao.
      James chạy ngay sang phòng René và mang hai dụng cụ được cầu mang lại. quầng thâm nhạt to bằng đồng năm phăng tụ quanh vết cắn. René lấy ly nước, vài giọt alcali rồi cầm lấy dao rạch đường cho máu đen chảy ra. tiếp tục mút, ép cho đến khi máu đỏ chảy trở lại. để vài giọt dung dịch ăn mòn vào vết rạch. Jane co chân lại vì đau.
      - Chúa phù hộ! - Hélène reo lên - ấy chết.
      - ấy chỉ chết vào ngày mai, đúng giờ ấy bị rắn cắn sáng nay - Justin khẽ.
      René nhân lúc Jane tỉnh lại ép uống ly nước alcali. Mấy người bị sai tìm bà điều khiển rắn da đen trở về thông báo họ tìm thấy xác mụ phù thủy cách chỗ Jane ngã hai chục bước.
      - À - René thốt lên - Khi nghe Jane kêu và thấy ấy ngã xuống, tôi tưởng đó là người giết hại ấy nên bắn chết bà ta.
      - khốn thay - Justin - Ngài giết chính con người duy nhất có thể cứu ấy rồi.
      - Tội nghiệp thân của tôi! - René ôm Jane vào lòng và khóc nấc lên.
      - Đừng lo cho em - Jane để ai nghe thấy - nghe Justin là em còn sống được hai mươi tư giờ nữa hay sao?
      - Thế sao chứ? - René hỏi.
      - em còn hai mươi tư giờ được tự do là em tình của đời em ạ! Dù cái chết được chào đón, em tin tưởng vào nó nhưng em cũng mong nó lại độ lượng đến thế.
      Đúng lúc đó vị cha cố bước vào. ai nghĩ đến chuyện báo ông. Ông chỉ nghe tai nạn và đến thăm. Qua rèm mi hé mở, Jane nhận ra ông.
      - Hãy để tôi mình với con người thánh này - , sau đó quay sang René thào - Hãy vào đây ngay khi ông ấy ra, em muốn để lỡ bất cứ phút giây nào trọng quý hai mươi tư tiếng của mình.
      Tất cả mọi người ra.
      Đến cửa những tiếng nức nở rộ lên.
      Hélène, hầu như ngất trong tay chồng, được đưa về phòng. ai ngờ đến việc như vậy xảy ra, ai cũng sững sờ thậm chí còn rớm lệ.

      René ngồi lại ngoài mái hiên nơi vẫn còn hai chiếc ghế cạnh nhau. ngồi xuống chiếc ghế của mình, tựa đầu vào ghế nơi Jane vẫn ngồi, mặc nỗi đau sâu thẳm, những giọt nước mắt chưa từng thấy trào ra. René để cho tâm trí con đường quá khứ và thấy Jane chuẩn bị cái chết của mình đúng hôm ra . cho gọi người đàn bà da đen đến. Liệu đó có phải là ả nô tì xứ Naybi được Cléopâtre giao cho việc mang con rắn trong làn đến để cắn mình chết?

      Cái chết này được xác định giờ hẳn hoi. Vì hôm trước Jane bắt hứa thể ra gì vì muốn lời từ biệt với . Lời từ biệt ấy phải là tiếng giã từ thông thường mà là lời vĩnh biệt. sắp sẵn mọi chuyện. biết tất cả người trong nhà đều ghê tởm bà phù thủy, cả người lẫn vật nuôi nên nghĩ bà ta đến sân vào ban đêm. Tiếng chó sủa và tiếng nguyền rủa của gia nhân ngăn bà ta đến được chỗ . Do vậy, quyết định đến chỗ bà ta với đôi chân trần để con rắn dễ dàng cắn và tiêm chất độc vào người.

      Cuối cùng, thay vì than trời cho mình ít thời gian với René, lại sung sướng có được hai mươi tư tiếng để có thể bộc bạch tất cả sức mạnh tình của mình với . Sau hai mươi tư tiếng, cái chết gội sạch những lời lẽ quá dạn dĩ ấy. Lời thú tội của rất ngắn gọn, chỉ "Con René" và xưng tội của mình . Vị cha cố ra khi trời vừa sáng, ông ta ở bên nửa giờ.

      Lúc ra ngoài, ông tiến đến bên René bảo:
      - Hãy đến bên bé thánh thiện con . Con đừng bận tâm, hãy an ủi bé ra .
      Khi bước vào phòng Jane, René thấy giang tay chờ mình.
      - Hãy ngồi xuống cạnh em hỡi người dấu của em - - Trước hết phải biết là rời xa em cho đến lúc cái chết đón em .
      - Trước hết cho xem chân em thế nào rồi.
      - Để làm gì cơ chứ? Bản án của em chẳng phải tuyên rồi hay sao? Bây giờ em chỉ còn sống thêm hai mươi ba giờ nữa. Em cần giảm án, cần giúp đỡ, em hạnh phúc.
      - Cha gì với em thế?
      - lô những điều hay ho mà em nhập tâm được. Cha làm em hy vọng. Ông với em rằng chúng ta có những tinh thần vô hình bay bổng trong trung bao bọc, rằng chúng ta thể phân biệt được chúng vì chúng tan trong khí và trôi nổi trong gió. Những tinh thần này là linh hồn của người mến chúng ta. Họ lượn lờ quanh chúng ta, lướt vào chúng ta, thầm những từ ta hiểu được khi ta thức và chuyện với ta khi ta ngủ. Họ biết điều chúng ta biết vì họ ở trong bí mật của định mệnh: Vài lời thú nhận, vài linh cảm mà những linh hồn mến chúng ta quá để chúng ta cảm thấy. Chúng ta tin vào điều chúng ta thấy, đó là nhưng có vô số bằng chứng buộc chúng ta phải nghi ngờ yếu đuối và bất lực của cảm giác. Trước khi người ta phát minh ra kính hiển vi, tức là trong gần sáu nghìn năm, nửa những sinh thể ngày nay phát được được biết đến. Người đầu tiên nhìn vào thế giới vô cùng bé ấy cho rằng thế giới này là vô hạn và bị coi là điên. Thế biết đâu ngày - Cha với em - ngày người ta chế tạo ra công cụ cho phép nhìn được những vật thể vô cùng trong suốt như người ta từng thấy các siêu vi. Vậy cho nên, bằng cách nào đó ngoài ngôn ngữ, người ta liên hệ với các thiên tinh ấy, thứ mà chỉ thi ca nghi ngờ tồn tại của chúng. René quý, cái ý nghĩ rằng linh hồn em rời xa , khi chết em vẫn có thể theo bất cứ đâu, hoà vào khí thở, ở trong làn gió ve vuốt mái tóc cái hy vọng ấy dù rất phi lý vẫn làm em vui khôn xiết. Shakespeare chẳng từng : "Còn biết bao điều trong trời đất này mà triết học loài người tưởng tượng được" đó sao?
      Giọng của Jane dần và với những từ cuối cùng gục đầu vào vai .
      - Em đau à? - Chàng trai hỏi.
      - , hẳn như vậy, em chỉ yếu , chỗ chân bị cắn đông lại. Đó là nơi em bước vào hầm mộ. Cái lạnh lên dần dần như thế, khi nó đến tìm em chuyển từ giường ngủ sang chiếc giường vĩnh hằng.
      Vì René thấy dang thiu thiu nên gì nữa để tìm trong giấc ngủ chút sức lực cho cuộc chiến cuối cùng. Giấc ngủ của bất an, đầy những cơn giật mình và mê sảng.

      Hélène lên phòng . Cửa phòng hé mở và ló đầu đưa mắt hỏi em mình ra sao. René chỉ vai mình. Hélène bước vào lại gần và hôn lên trán em.
      - Lạy Chúa! Hélène, hỏi mọi người nhà xem có làm gì, dù chữa khỏi cũng an ủi bé tội nghiệp này ?
      - Ồ ngài nghĩ tôi chưa hỏi ai, kể cả người biết gì nhất hay sao? Tất cả đều cái chết đau đớn nhưng thể tránh khỏi. Hãy với ấy rằng tôi để ấy mình với ngài phải vì tôi dửng dưng mà vì tôi muốn tước niềm vui cuối cùng của em tôi.
      Rồi cúi xuống lần thứ hai. Hélène hôn em lần nữa và lại nhón gót chân ra.

      Hélène vừa khỏi, đôi mắt Jane lại mở ra chúng trân trân bất động lát rồi thở dài.
      - René quý! Em vừa mơ giấc mơ đẹp làm sao! Em thấy , như thấy vậy này, thiên thần lộng lẫy rực rỡ trong ánh sáng xuống gần giường em, hôn lên trán em và : "Đến với chúng ta, em chúng ta chờ em!" Rồi thiên thần hôn em lần nữa và bay .
      Nếu , René tước ảo tưởng đẹp nên im lặng.
      - Bây giờ người dấu của em - Jane tiếp - Hãy để em đến chuyện. Hôm nọ khi em quyết định theo . thấy em chọn những viên đá quý và cho vào túi riêng đúng ?
      - Đúng vậy Jane ạ. định hỏi em muốn làm gì nhưng nghĩ như vậy khiếm nhã nên lại thôi.
      - Em cũng đoán được ý định của . Nhưng vì chưa đến lúc nên em gì cả.
      - Chiếc túi ấy thêu hai chữ C và S bằng tay - René .
      - Hai chữ ấy làm tò mò đúng ?
      - Đó là chữ viết tắt của Claire de Sourdis.
      - Đúng thế. Đó là chiếc túi dành cho Claire de Sourdis của em. ngày nào đó khi làm Napoléon quên lỗi mắc phải khi có được vị trí xứng đáng, tiểu thư Claire de Sourdis trở thành vợ . Khi đó với chị ấy rằng: " gặp, ở xứ sở nhiệt đới với những đam mê cháy bỏng, hai , hai người em họ. Ban đầu, cứu danh dự của họ rồi cuộc sống của họ. Khi xa em, dù luôn nghĩ đến em, vẫn dành mạng sống của mình cho họ. em bất hạnh qua đời: ấy bằng tình bạn đằm thắm nhưng trái tim thuộc về ấy, nó thuộc về em. ấy chết vì tình đó là trong những tình chỉ gây tử biệt khi nó sống được. Nhưng trước khi chết ấy chuẩn bị cái túi này từ tài sản riêng của mình nó bao gồm ba món quà hoàn chỉnh, viên hồng ngọc, viên ngọc saphia và viên ngọc bích. Tự tay ấy chọn chúng trong số lượng đá lớn gấp mười lần. Tự tay ấy cũng thêu tên viết tắt của em trân chiếc túi này. Cuối cùng, trước khi qua đời, ấy nhờ trao lại nó cho em, đây là món quà cưới. Em được quyền từ chối nó vì nó được tặng cho em từ bàn tay của người dưới mộ. Em đừng ghen, bao giờ ấy vả lại người ta cần ghen với người chết.
      René khóc nức nở.
      - Thôi em đừng , Jane, em đừng nữa.
      - Lần nào nhìn thấy ba đồ trang sức này, buộc phải nghĩ đến em.
      - Ôi Jane, Jane? - René lêu lên - Em có thể nghĩ có lúc nào lại quên em ư?
      - Em khát nước - René, cho em uống nước.
      Nhu cầu uống nước là điều duy nhất đòi ba lần từ sáng.
      René đưa ly nước và Jane uống lấy uống để. Trán sẫm lại, có vẻ ngày càng yếu.
      - ai đến hỏi han em à? - Jane hỏi - Hình như chị em thực lời em cầu được ở riêng với .
      René thấy tiếc vì trong thâm tâm Jane đổ lỗi thờ ơ cho Hélène. tự trách mình giấu chuyện thăm ban nãy.
      - Đừng trách Hélène - - ấy đến đây trong khi em ngủ.
      - À - Jane cười - Em nhầm mà, chính chị ấy là người em thấy trong giấc mơ, em lại tưởng chị ấy là thiên thần từ trời. Chị Hélène quý, chị ấy chẳng khác gì các thiên thần, chỉ cần thêm đôi cánh nữa thôi.
      - Jane này - René - rời em giây phút nào cả, nhưng em cũng đừng khiến những ai quý em đau lòng vì được em gặp lo nghĩ đến họ khi em sắp xa họ mãi mãi.
      - đúng René, hãy gọi mọi người lại đây.
      René nhàng đặt đầu xuống gối và gọi Hélène.
      - Đến ngồi lại bên em - Jane bảo - ai được quyền như , ở bên em cho đến khi em chết. Đêm nay, em muốn ngủ. Khi mọi người trở về, bế em ra ngoài hiên nơi chúng ta từng trải qua những giờ phút hạnh phúc. Em vĩnh biệt bầu trời, các vì sao, tất cả và .
      Họ nghe tiếng bước chân những người đến cầu nguyện bên Jane, đầu tiên là chị Hélène của , James Asplay và vị cha cố.

      Sau những người đó là ông già Rémi, ba con trai của ông, Adda và François. Sau François đến lượt người làm, gia nô người Miến và đám người da đen. Tất cả đều quỳ gối. René đứng ở đầu giường. Cha có đứng giữa phòng, tất cả những người khác quỳ quanh ông.

      xứng đáng thay người như cha Louis. Ở bất cứ hoàn cảnh nào, ông cũng tìm được ngôn từ thích hợp. Bản diễn ca của ông là lời từ biệt cảm động của thiếu nữ đến những điều mới lạ, đến những bí của tình , đến dịu dàng của việc kết hôn, niềm vui làm mẹ. Ông đối lập những thứ với hạnh phúc vĩnh hằng, thần thánh dành cho những người con được Chúa lựa chọn.

      Jane lại ngất lần thứ hai. Cha cố là người đầu tiên :
      - Ta nghĩ ai thánh thiện hơn đứa con ngoan đạo này, ấy cần phải cầu nguyện cũng về được trời.
      Ở lại bên Jane chỉ còn René, Hélène và James. René cho Jane ngửi muối. rùng mình, làm vài động tác theo bản năng, mở mắt trở lại và mỉm cười. thấy quanh mình có tất cả những người quý và những người còn mãi, cả người cha chờ trong giáo đường. đưa tay cho Hélène và Hélène lần nữa sà vào vòng tay em .
      - Chị biết là em thể sống được nữa, chị Hélène quý của em - Jane - Em hỏi bà già khốn khổ người cho em cái chết nhàng nhất, bà ta hướng dẫn cho em để rắn khoang cắn. Nếu em chết đó là em muốn như vậy và đừng trách em nếu René rời xa em hôm nay, em chết từ từ trong đau đớn và buồn khổ. Chính em phải là người bỏ ấy em muốn thế nhưng bất hạnh mà người ta tự chuốc cho mình lúc nào cũng thể chịu nổi. Đó là thứ số phận áp đặt mà người ta thể cam chịu. Hãy xem em bình tĩnh và hạnh phúc biết bao. Nhìn chị thế kia người ta lại nhầm tưởng chúng ta đổi vai sao? Chị khóc còn em lại cười. Chị Hélène quý của em, để cái chết đến với em như em mong muốn, cứ để em ra vai ấy, bàn tay dấu của phải mãi mãi ấp tay em ngực em. Chị còn nhiều tháng ngày hạnh phúc phía trước, em chỉ còn vài phút nữa thôi. Hãy để em với ấy. ấy là người báo cho chị biết.
      Hélène ôm hôn em lần cuối, James nắm chặt tay . Người ta nhận thấy trong nét bình thản khuôn mặt cơn run run đau đớn và giọt nước mắt chảy ra qua đôi rèm mi khép lại rồi cả thân hình được bóng dáng của Hélène chùm lên ôm chặt lấy như thể Hélène sợ cái chết giằng mất người em của mình.

      Thời gian vẫn trôi, đêm đến và dù trong phòng có ánh sáng đêm ấy vẫn là đêm sáng tỏ, người ta có thể nhìn như trong buổi chiều tà.
      - Thời điểm ấy đến gần quá rồi - Jane - Em thấy cái lạnh dần ngấm dần, em đau nữa, em chỉ thấy thể sống được. - chỉ vào thắt lưng .
      - Từ đây em nhìn thấy gì nữa. Hãy mang em ra chỗ ban công của chúng ta. Em muốn lời vĩnh biệt ở đó, đó là nơi em ra .
      René ôm Jane, bế ra ngoài ban công đặt ngồi vào lòng. Đến đó, như thở được và tươi hơn. Đêm trong suốt như đêm hôm trước. René nhìn qua bãi cỏ con đường mà Jane . thấy mụ da đen đến bên . nghe tiếng hét lên rồi ngã xuống, thấy mụ da đen lăn ra sau phát súng của mình. Tất cả cảnh tượng ấy bày ra trước mắt khiến khóc nức nở. áp Jane vào lòng mà rên siết.
      - Ôi! Jane, Jane quý!
      Jane mỉm cười.
      - làm tốt câu ấy với em từ hôm kia, nếu em thể quyết định ra nổi.
      im lặng lát, mắt mở to như muốn nhìn cá René và bầu trời.
      - Ôm em chặt trong vòng tay nữa , René - - Hình như để em tuột khỏi .
      - Ồ - René kêu lên - , ngược lại, ôm em chặt có thể đây.
      - Nếu thế, là cái chết kéo em về phía nó rồi. Bảo vệ em, René! Hãy bảo vệ em!
      Đôi tay quàng lên quanh cổ René cứng đờ và ngả đầu vào ngực . René cũng gục đầu mình vào đầu .
      lát sau, cảm thấy run lên. René ngẩng đầu và nhìn thấy khuôn mặt co giật vì đau đớn.
      - Ôi! hét lên - Nó cắn vào tim nó cắn vào tim.
      Bằng động tác kéo đầu René xuống áp đôi môi mình vào môi chàng trai: "Vĩnh biệt! Vĩnh biệt" - Rồi bằng giọng lí nhí ràng thêm: Tạm biệt! Có thể…
      Rồi thả lỏng toàn bộ sức nặng của cơ thể lên tay René.

      nhìn : mắt vẫn mở, nhìn như vẫn thấy. áp tay lên ngực, tim ngừng đập. áp má lên môi : hơi thở tắt, hơi thở cuối cùng chạm vào mặt mang linh hồn ra .
      im lặng nhìn vài phút. cứ luôn nghĩ chỉ từ hay cử động nào đấy cho tỉnh lại lần cuối.
      Nhưng ra , ra mãi mãi.
      René đưa trở lại phòng, đặt lên giường bắt chéo hai tay trước ngực và gõ chiêng. Tất cả mọi người chạy đến. Hélène và James là người đến đầu tiên.
      - Tất cả chấm dứt - René .
      Tiếng khóc vang lên từ tứ phía. Hélène lại gần. Giang tay định vuốt đôi mắt còn mở.
      - Ồ - René nhàng đẩy tay Hélène ra - biết tôi là người phải làm việc này.

    4. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 81: Trở về (2)

      Đột nhiên người bơi kêu ré lên rồi biến mất dưới làn nước. Chắc chắn là con cá sấu lặng lẽ lại gần ta ngoạm vào chân và lôi xuống đáy hồ.

      Với tiếng hét hoảng hốt và kinh hãi như thế, tất cả những người khác vội bơi vào bờ. Nhưng phía sau họ vài bước người ta thấy con quái vật rẽ nước bơi lại. Người bị đuổi vội tăng tốc bơi lại gần bờ gấp hai lần.

      ta vừa đứng mặt đất cũng là lúc con cá sấu nhô cái đầu lên khỏi mặt nước. Nó bám chân bò lên đất. Người da đen chỉ cách nó chục bước vội chạy hết sức về phía René.
      - Này, có chuyện gì thế - René cười hỏi.
      - con cá sấu, nó muốn dùng tôi làm bữa trưa - Người da đen đáp.
      Trong lúc ấy, con cá sấu lên hẳn bờ chuẩn bị đuổi theo người da đen mà nó nghĩ ta vừa chạy trốn.
      - Này, - René hỏi - cá sấu có tấn công người cạn ?
      - Tôi nghĩ chắc như thế thưa ông chủ, nhất là khi nó được nếm mùi thịt người rồi. Nhưng kìa nó lại gần phía tôi, bây giờ tôi săn nó.
      - Nhưng cậu có vũ khí? - René .
      - cần - Người da đen rồi quay sang các bạn của mình - Ồ tui cần, lại đây các tui chỉ cần cái cây.
      Và thay vì chạy trốn, con cá sấu dừng lại. Thấy con mồi có đồng loại giúp đỡ, nó ngại tiến thêm.

      Nhưng người da đen chạy lại gần nó khiến nó tưởng đớp được ta, há miệng ngoác vái miệng ra, song cái mõm nó khép lại như tiếng hai thanh ván va vào nhau. Con vật chỉ đớp được khí.
      Nó bắt đầu đuổi theo. Nhưng chàng châu Phi nhanh chóng leo lên cái cây gần đó vừa chỉ cho các bạn để kết thúc trò đùa với con cá sấu.
      ta vừa kịp lấy đà nhàng leo lên cây như con khỉ con cá sấu cũng trườn cách ta mươi bước. René nghĩ chàng da đen qua khỏi cơn nguy hiểm thấy con cá sấu nặng nề trườn lên cây như loài bò sát quỷ quái nhích lên sau chàng da đen.
      ta bèn đu vào cành nằm song song với mặt đất. Con cá sấu mải theo mồi cũng leo ra cành đó. Đến đây ai cũng lo cho chàng da đen vì đoán chắc thua. Nhưng ta leo ra đầu cành và nhàng đu xuống đất.

      Lập tức, các bạn của ta chạy lại giúp đỡ, họ túm đầu cành cây cùng nhau lắc mạnh khiến cành cây rung tít, đột ngột nên dù cứng đến mấy, con cá sấu bắt đầu hiểu nó rơi vào bẫy.
      Bấy giờ nó có những cử chỉ sợ hãi chứng tỏ nhận ra mình sinh ra phải để leo lên cây, nó thẳng đơ người, dùng hết sức của bốn chân bám chặt vào cành, mặc cơn rung lắc mạnh, cố giữ thăng bằng. Nhưng cuối cùng nó phải lăn xuống mạn dưới thân cành cây như chiếc yên lăn xuống bụng con ngựa rồi rơi bịch xuống.
      Thấy nó bất động, mấy người da đen chạy lạy. Nó đập đầu xuống đất trước nên bị gẫy cổ.
      tiếng sau, đoàn người ngồi quây quần bên đống lửa lớn ăn thịt cá sấu chứ phải bị nó ăn thịt.

      Đêm xuống rất nhanh. René ra lệnh cho tất cả mọi người nhặt củi cạnh rừng để đốt đống lửa lớn xua các oải rắn rết, thú dữ và cá sấu.
      Mười phút sau, người ta lượm đủ củi đốt cho cả đêm. René dùng củi dựng thành đống sao cho họ có thể chất thêm khi lửa lụi dần.
      Cuối cùng mời trầu cho mọi người khiến họ rất vui rồi để mọi người ngủ. tuyên bố mình cùng François canh cho tất cả bọn họ.

      Đống lửa cháy. Đêm xuống cùng với bản hoà nhạc tang tóc của tiếng hổ gầm gào, tiếng báo rên gừ gừ và tiếng cá sấu rền rỉ giống tiếng khóc của trẻ con. Hình như tất cả đều lên tiếng để doạ nạt con người: rừng, nước như chiến trường cho đội quân của quỷ sẵn sàng xông vào xâu xé nhau. khí là kẻ cuối cùng xung vào chiến trường ấy. Vào khoảng mười giờ những con dơi to như chim cú đến lượn đống lửa vừa thêm những nốt chói tai vào bản hoà ca kinh sợ ấy vừa bay lớp khói như thể đám khói ấy bốc lên từ cửa địa ngục.

      Phải có trái tim ba lần bọc thép như Horace mới run sợ trước thanh ấy. Dù là người vô cùng gan dạ, François trong giây lát vẫn thấy lòng can đảm chạy đâu mất. ta đặt bàn tay lên cánh tay của René, tay kia chỉ cho hai đốm sáng nhấp nháy trong rừng cách họ khoảng ba chục bước chân.
      - Im lặng nào - René - Tôi thấy chúng rồi.
      Rồi điềm tĩnh đặt báng súng lên vai ngắm mục tiêu, bóp cò.
      tiếng rú lồng lộn đáp lại phát súng của . Sau đó, như thể tiếng rú ấy là dấu hiệu đánh thức vô số những tiếng hú khác quanh cái trại , cả chốn rừng hoang đe doạ.
      - Chất thêm củi vào đống lửa - René bình tĩnh .
      François tuân theo.
      Bị giật mình tỉnh dậy, những người Miến và người lndu kẻ quỳ người đứng.
      - Ai trong số các trèo lên cái cây kia và chặt cành xuống được? - René hỏi bằng tiếng .

      người Miến đứng ra mượn François thanh gươm và nhanh nhẹn leo lên cây gần trại nhất. Cành cây đổ rào rào xuống tứ phía. May thay, đó là cây có nhựa cháy, những cành đầu tiên vừa ném thành vòng tròn, lập tức vòng lửa dựng lên như bức thành ngăn khu trại với cánh rừng. Tuy thế, tại nơi René vừa nhả đạn những tiếng rên rĩ vẫn vang lên: hoặc con hổ bị thương chưa chết hoặc theo thông lệ, kẻ bạn tình của nó vẫn quẩn quanh.

      René bắt đầu nạp đạn và đưa cho François giữ bốn khẩu súng trường tạo thành dàn pháo của . Sau đó, lượm những hòn than hồng ném lên cây vừa bị chặt. Thân cây bắt lửa. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa quấn lên thân, lên ngọn tạo thành đống lửa khổng lồ chiếu sáng cả vùng năm chục bước quanh đó. Nhờ thế người ta thấy bên hồ những con cá sấu cố bò lên bờ trườn đến chỗ đoàn người.

      René tiến về phía hai con bò sát khổng lồ trong giây lát lưỡng lự bò tiếp vì sợ lửa. Người ta quan sát cặp mắt to ngây dại của chúng ngỡ ngàng, cơ thể chúng bị chạm phải lửa quá nóng rúm người lại. Mỗi mắt chúng phải to như đồng năm phăng, con tiến về phía René. bắn phát đạn vào mắt con gần nhất cách khoảng chục bước. Con này quằn quại rồi lăn nhào trở lại phía hồ nước vài bước.
      Thế là chàng da đen vừa săn cá sấu ban nãy vớ lấy cành cây có đầu cháy dùng nó như mũi lao phóng thẳng vào họng con quái vật. Con này kêu rú lên ghê người, dập lửa bằng cách lao xuống hồ. Con thứ hai thấy sợ trước những gì xảy ra với bạn nó liền lùi lại và cũng trườn xuống nước.
      Trong khi đó, cái cây vẫn cháy đùng đùng. Từ ngọn cây rụng xuống những cành cháy đỏ đổ lửa xuống vạt cỏ lan sang những cây lân cận. Chẳng mấy chốc lửa lan ra thành vòng rất rộng. Gió từ mặt hồ thổi lên đẩy mạnh đám lửa trước mặt nó xa. Lửa lan đến đâu người ta nghe những tiếng các con vật đến đấy. Giữa những tiếng kêu tán loạn có tiếng phun phì phì của lũ rắn vừa chạy vừa trườn cái đuôi của chúng lên cành cây nơi chúng quấn đậu.
      - Thôi nào các bạn của tôi, - René - Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể yên tâm ngủ được rồi.

      Và khi nằm giữa vòng trong lửa, năm phút sau quả nhiên ngủ ngon lành như ở khoang tàu của mình vậy.

    5. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 82: Hai chiến lợi phẩm


      Sáng sớm hôm sau, René thức dậy, còn François, ta thể làm như vậy. Là lính canh cần mẫn, ta gác cả đêm. con thú nào, ngay cả cá sấu, đến quấy quả nữa.

      Khi thức giấc, René ra hiệu xuất phát và quên cho mọi người uống chút rượu arack và nhai trầu. May thay lũ ngựa bị buộc níu vào nhau, nếu vì sợ đám lửa bị mặt hồ phản chiếu như tấm gương khổng lồ mà chúng chạy trốn, e là chúng thành công.

      Tất nhiên lúc tất cả loài vật sống ở chốn đáy sâu của cái mặt nước này hiểu chuyện gì xảy ra. Rừng cháy rộng đến nửa dặm và ngay cả hồ nước cũng giống như hồ lửa.

      Hôm sau, khi trời sáng , tất cả chạy trốn. Người ta nghe thấy tiếng hổ gầm, tiếng rắn phun phì phì, tiếng cá sấu xì xoạt. Tất cả đều im lặng, tất cả đều chạy trốn đám cháy đến nỗi người ta còn nghe tiếng bước chân bên rừng rậm.

      Mọi người nhìn René đầy ngưỡng mộ. Ban ngày người có thể đối diện với nguy hiểm mà nao núng nhưng ban đêm vẫn người ấy có thể lại run lên trước mối lo hoặc trước việc mà ban ngày ta cho là quá dễ. Nhưng tâm hồn của René là nước thép đặc biệt nên nỗi sợ thể xâm nhập được.

      Đoàn người tiếp tục bộ. ai thú nhận nỗi sợ đè trĩu trong người họ nhưng những bước chân của họ cho thấy ai cũng muốn mau chóng thoát khỏi cánh rừng nguyền rủa ấy.

      Khoảng hai giờ chiều người ta nhìn thấy bìa rừng và ai nấy đều thở phào. Họ đến chặng nghỉ và ăn tối nhưng phải đến lúc ra khỏi rừng người ta mới dám thực dự định ấy, cái dự định mà nếu thực trong rừng có lẽ được coi là khá táo bạo với cả những người dũng cảm nhất.

      Khi ra đến đồng bằng lúc trời còn sáng mọi người mới bắt đầu nhận ra rằng họ từ sáng mà chưa ăn gì. Họ vui vẻ ngồi xuống, lấy đồ ăn đeo hai bên sườn ngựa gồm chiếc đùi linh dương quay và hun khói, mỗi người cắt miếng, vừa ăn vừa uống ly rượu arack.

      Sau đó, chỉ mất hai ba tiếng bộ trong địa hình bằng phẳng và họ gặp tai nạn nào cho đến khi về thành Pégou.
      Con tàu của René hề di chuyển. Nó vẫn bập bềnh bên mỏ neo.
      René ra hiệu, lập tức chiếc xuồng được tháo khỏi mang tàu Tay đua New York đến bờ đón . Người đến chờ René thanh toán tiền thuê người, ngựa và voi đợi tàu.

      Ngay tối hôm ấy, họ thanh toán mọi khoản trước chứng kiến của ông chủ cảng. Riêng hai con voi mà René làm quà tặng cho Hélène có trong hợp đồng nên chuyện được bàn với ngài Shabunder. Như , chức danh Shabunder tương đương với chức cảnh sát trưởng hải quân ở .

      gì có thể níu giữ René ở lại Miến Điện nữa, chỉ ngẫu nhiên dẫn đến đây. Nghĩa vụ gia đình hoàn tất, còn lý do gì mà lưu luyến chốn này. Vì vậy, ngay hôm sau họ thuê người hoa tiêu dạo trước xuôi dòng Pégou.
      Đó là ngày 22 tháng Năm năm 1805.
      René hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra ở Pháp từ ngày rời Saint-Malo lên tàu Revenant năm trước.
      Cũng phải có quá ít lý do để người ta tiếc thương tổ quốc nơi sinh ra ta. Vả lại, René rời nước Pháp ở thời điểm có nhiều kiện trọng đại phôi thai. Ngài Bonaparte quyết định sinh tử với nước . Liệu ông ta có theo đuổi dự định ấy hay từ bỏ nó rồi? Đây là điều ai có thể với từ khi đến An Độ.

      Có lẽ khi về đến đảo Pháp, gặp lại thuyền trưởng Surcouf, ông ta có thể cung cấp cho vài tin tức gì đó chăng. Nhờ dòng sông mang tàu Tay đua New York ra biển, họ chỉ mất ba ngày là vượt đoạn đường từ Pégou đến Rangoon. Ngày thứ tư, họ vào biển.
      René chỉ đạo nước chạy con tàu về mũi đảo Sumatra. Mười ngày sau nhận ra mũi Achem. Ngay tối hôm ấy vượt qua nó vào khoảng mênh mông vô tận trải dài có mỏm đá nào từ Achem đến Chagos.
      Sớm hôm sau, thủy thủ canh gác hô to "Có tàu!", lập tức René chạy lên boong tay cầm ống ngắm.

      Quả từ phía múi Jouzou, người ta nhận ra ba con tàu, hai chạy về phía quần đảo Chagos và tiến đến chỗ họ. Qua vẻ bề ngoài René đoán hai tàu đều là tàu buôn. Nhưng ở thời điểm ấy tàu buôn cũng trang bị vũ khí như tàu của chính quyền. Tuy nhiên, René lại tập trung toàn bộ chú ý của mình vào con tàu tiến đến gặp họ. Qua dáng vẻ nhàng và lướt nhanh của nó, dễ dàng nhận ra đây là tàu có vũ khí dùng để săn đuổi.

      René chuyển ống ngắm cho François chỉ gọn "Nhìn kìa!" nhưng toàn bộ sức nặng đó đè lên câu ấy.
      François cầm ống ngắm nhìn hồi rồi thể kìm được cơn run lên vui sướng. Thấy René mỉm cười, François trả ống ngắm và thầm:
      - Tôi xin thề đúng là nó.
      phát đạn pháo của con tàu ấy tách biệt vang lên, cờ hiệu của nó cuộn quanh lớp khói.
      - Cậu thấy chưa, cờ Cộng hoà đấy - René bảo François.
      Hai con tàu chạy cầm chừng lập tức cũng đáp trả bằng phát đạn đại bác và giương cờ lên.
      - Giương tất cả buồm lên! - René ra lệnh - Quay mũi tàu về phía có đụng độ!
      Tàu của René cách đó độ hai dặm biển nhưng trời ít gió lên chẳng mấy chốc tàu của cũng nằm giữa đám mây khói. Việc ít gió quan trọng đối với con tàu có thể chạy năm đến sáu dặm giờ như Tay đua New York.
      Càng đến gần, lớp khói càng dày vấn vít lấy ba chiếc tàu. Tiếng đạn pháo ngớt từ những cái miệng lửa tạo thành những tiếng vang rền rĩ đến từ phía Mã Lai giống như tiếng sấm dai dẳng dứt. Ba chiếc thuyền buồm vờn nhau gần tiếng René ra lệnh chuẩn bị lao vào lớp khói mù mịt bao quanh họ. Các pháo thủ vào vị trí, qua ánh mồi lửa René thấy tên trong hai tàu là Louisa.
      Bất cần nó thuộc quốc gia nào và thủy thủ đoàn của nó là ai! chỉ biết con tàu buôn này chiến đấu với tàu Pháp. chỉ cần có thế!
      - Khai hoả mạn trái! - ra lệnh.
      Sáu khẩu đại bác từ mạn trái đồng loạt nhả đạn. Rồi vượt lên trước con tàu ngỡ ngàng biết mình gặp phải địch thủ nào, bắn hai phát dọc từ mũi xuống đuôi con tàu . tiếng gãy răng rắc vang lên: cột buồm mũi đổ gục xuống boong tàu Louisa.
      Qua làn khói ngày càng dày đặc, René nghe thấy giọng quen thuộc át mọi thanh: "Tấn công lên tàu!"
      Lúc này cột buồm mũi của René vướng vào dây neo của con tàu trước mũi nó mà chưa biết tên. Mặc kệ, hoà theo tiếng hô ban nãy bằng tiếng hô tương tự: "Tấn công lên tàu!"

      Dứt lời qua tia sáng, nhận ra viên sĩ quan bàn điều khiển con tàu vừa áp sát, René chuyển súng trường từ tay phải sang tay trái, vai rung mạnh nhả đạn và thấy tên người lăn tròn xuống boong.
      - Tấn công! - Các bạn ơi tấn công! hét lên lần nữa rồi lao đầu tiên lên cột buồm mũi trong khi chục người khác do François dẫn đầu cũng leo lên dây neo đu sang cột buồm theo sau chỉ huy của họ.
      Người còn ngỡ ngàng hiểu những người này ở đâu ra hay từ trời rơi xuống giọng như sấm của René bằng tiếng vang lên:
      - Hạ cờ xuống cho tàu Tay đua New York?
      Viên trợ lý tàu giơ tay định ngăn lại lệnh nhưng tay thõng xuống theo cơ thể, giọng của nghẹn lại trong cuống họng, viên đạn từ súng lục vừa xuyên qua thái dương . Lần này tàu hạ cờ và René bằng tiếng Pháp.
      - Các bạn, dừng chiến, tàu hàng rồi.

      xong lắng nghe. Tất cả im lặng.
      Người ta cảm thấy cơn gió thổi đến làm căng hai cánh buồm che phủ trận đấu và hai con tàu. Khói vẫn chầm chậm quấn lấy các cột buồm. Hai con tàu đều đầu hàng vài phút sau, René nhận ra viên thuyền trưởng con tàu cộng hoà Pháp cũng làm chủ boong tàu địch thủ của mình giẫm chân lên cờ .
      René nhầm: đó chính là thuyền trưởng Surcouf.
      Cả hai đồng thời kêu lên vì sung sướng và vì chiến thắng.
      Nếu như hai tay họ với tới nhau được hai cái tên thốt ra từ miệng họ cho thấy hai người bạn nhận ra nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :