1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Yêu hơn cả bằng trái tim - Thiên Mỹ Khả (update c22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 16]- Lừa đảo- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      “Con à… đâu có gì mà phải ngại chứ?”- mẹ Cung Dương Á Miên vỗ về đứa con chui rúc đầu trong chăn chịu ra. Hôm qua chồng bà kể cho bà tất cả mọi chuyện, ban đầu chính bà cũng rất sửng sốt, nhưng sau đó, nhận ra con mình là con cũng cảm thấy gì ngoài vui sướng nữa.

      Cung Dương Á Miên chôn đầu trong gối, vẫn biết mặt mình giờ đỏ đến đáng sợ như thế nào. Lòng thầm mong trí nhớ cha mẹ bị xóa hết, phải lo nữa.

      Nếu bị hôn trong hoàn cảnh là con sao. Đằng này, lại trong bộ dạng tây trang nam, đầu tóc nam, danh nghĩa là người con trai lại có thể bị người ta hôn.

      “Mẹ à… mẹ mau ra .”- gạt bàn tay của mẹ ra, chui ngày càng sâu vào trong chăn. Thầm ước mãi mãi bao giờ chui ra nữa.

      Mẹ cũng hết cách, đành đứng dậy rời khỏi, con bà chính là chưa từng trải qua tình , thứ chuyện này xem chừng vẫn truyền thống.

      Nhưng ở cái đất nước văn hóa sôi nổi như Mĩ mà lại truyền thống vậy … xem chừng hơi cổ hủ phải.

      Lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại, bà xuống nhà cùng chồng uống trà, trà quả là thượng hạng, quà quý của khách tặng có khác.

      “Vũ Bảo Lĩnh…”- Cung Dương Á Miên vào điện thoại.

      “Vâng tôi nghe, sao hôm nay đến làm việc? Cũng gọi cho tôi?”

      Cung Dương Á Miên uể oải lật người. mà đến được còn phiền gọi ta sao?

      Tạm thời giải thích vài câu xong, cúp máy. Giờ cảm thấy lười nha…

      Nghĩ tới đây, gọi lại cho Vũ Bảo Lĩnh, sang Đài Bắc thời gian, nhưng thực chất, là muốn làm con mèo lười ở nhà.

      chỉ cần với cha mẹ là giải quyết công việc ở nhà là được.

      là thông minh .

      Cung Dương Á Miên tiếp tục rúc đầu vào chăn ngủ, hôm qua lỡ chân bước lên cân, thấy mình bị giảm xuống hai cân tám lạng, tiếp tục ngủ có lẽ hồi lại cân.

      ấy sang Đài Bắc? Làm gì?”- người đàn ông ánh mắt thâm sâu nhìn màn hình vi tính, nhưng thực chất lại chỉ để tâm đến cuộc điện thoại .

      “Tôi , chỉ thấy ấy sang Đài Bắc, ngoài ra cũng biết ấy đâu.”- Vũ Bảo Lĩnh cắn răng muốn ra Cung Dương Á Miên đến chỗ tổng giám đốc Triệu Thế Vương, bởi tổng giám đốc Triệu Thế Vương là nhân vật bí , thể tùy tiện tiết lộ cho ai.

      “Được, tôi tự điều tra, cảm ơn cậu.”

      có gì.”

      Tắt máy, Nam Cung Tư Nghị nở nụ cười tà. Tới Đài Bắc? Chạy trốn hay đấy, chạy nửa vòng Trái Đất để trốn tránh nụ hôn?

      Để xem, ai nhanh chân hơn nào.

      nghĩ là làm, liền gọi phi cơ tư nhân chuẩn bị sang Đài Bắc, khách sạn Nhật Đằng ở đó cũng có nhánh, tiện thể thăm vài người quen.

      Để lại công việc cho Lam Vũ Bằng quản lý, sắp xếp tạm đồ rồi nhanh chóng rời khỏi, tới sân bay.

      Khi ngồi sân bay, mong nhanh chóng tới đó, thế nhưng, mấy máy bay phía kia vẫn chưa chịu bay lên, đáng giận.

      nơi nào đó, Cung Dương Á Miên yên giấc ngủ ngon chiếc giường đặt tại căn phòng, căn phòng đặt tại Cung Dương gia, Cung Dương gia đặt tại Las Vegas… hoàn toàn ý thức được chuyện mình làm ra đẩy tổng giám đốc Nhật Đằng cao cao tại thượng đến nửa vòng Trái Đất.

      “Oáp…”- Cung Dương Á Miên bò như con sâu giường, lăn đến đầu giường, lăn thêm vòng nữa, cả người tiếp đất đau điếng… cũng lười chẳng buồn kêu đau. Đưa thân thể mệt mỏi đến phòng tắm. loạt các công việc đánh răng rửa mặt được thực . Xong cũng gần trưa.

      Giờ buồn chẳng muốn xuống nhà, nên ra chỗ tủ lạnh cuối phòng lấy ra bánh cùng sữa, vừa ăn vừa ấm ức chuyện bị cha nhìn thấy cùng Nam Cung Tư Nghị thân mật.

      ràng nghĩ lại thấy đầu óc hỏng rồi, sao có thể “đòi lại” nụ hôn đầu chứ? Vậy chẳng phải là tự rước họa hay sao?

      Còn nữa, đề tài giới tính của báo chí vẫn là vấn đề nóng hổi, nếu chuyện này lộ ra ngoài… phải làm sao bây giờ?

      Hơn thế, đâu cũng bị Nam Cung Tư Nghị phát , đâu cũng gặp , liệu có phải sắp xếp mọi chuyện ?

      Mục đích của … chính là nhằm vào Thiên Kỳ sao? Chẳng lẽ… thôi xong rồi. Cung Dương Á Miên thầm kêu ổn, Nam Cung Tư Nghị chính là muốn bắt lấy , tóm được nhược điểm của , sau đó thâu tóm Thiên Kỳ.

      phải làm gì bây giờ? nhất định tóm gọn trong lòng bàn tay. Mấy lần rồi đều như vậy. đâu cũng tránh được .

      được, cũng ngại chiến đấu, thủ đoạn của thương trường chẳng lẽ biết, có lẽ giờ là lúc lui về ở . Tránh thế gian trần tục. ( :)) )

      Nhưng trước hết, nên xử lý đống bánh trước mặt . Rồi kiếm cớ chuồn sau.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 17]- Nam Cung tổng gặp lại “người cũ”- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      Phi cơ vừa hạ cánh, Nam Cung Tư Nghị vội vã xuống, lấy xe và phóng tới khách sạn Nhật Đằng.

      Cất xong đồ, lại lái chiếc mui trần thăm thú khắp nơi.

      Mười năm trở lại, Đài Bắc thay đổi cũng nhiều, cũng có cả đồ ăn nhanh rồi. Ngắm nhìn lúc, phát ra Đài Bắc tại lớn hơn mười năm trước rất nhiều, tìm người thế này, hóa ra là mò kim đáy bể sao?

      Thoáng trong lòng thất vọng, theo trí nhớ lái tới công viên ngày được đến, nhớ ra sáng còn chưa ăn gì, liền vào cửa hàng đồ ăn nhanh.

      Vừa bước vào cửa, bàn cạnh cửa sổ gần cuối có khiến thấy quen thuộc.

      Chẳng lẽ…

      “Di… là em sao?”- Nam Cung Tư Nghị nhìn Triệu Mạn Di, thốt lên kinh ngạc.

      Triệu Mạn Di ngẩng lên, chàng mắt xanh chăm chú nhìn , mà nhìn người này…

      “Nam Cung Tư Nghị?”- Triệu Mạn Di thốt lên bốn chữ đầy khó khăn.

      “Quá chuẩn.”- Nam Cung Tư Nghị gật đầu cười, nhanh chóng ngồi xuống đối diện .

      thấy, vẫn duy trì mặt lạnh nhìn … ôi cái ánh mắt này thể sai vào đâu được.

      “Cũng ngờ mới đây mà mười năm rồi.”

      “Phải phải.”- ngờ người con cách đây mười năm còn chỉ thẳng vào mặt , là đồ quái vật mắt xanh hôm nay lại gặp ở nơi này.

      ngờ có thể nhận ra tôi sau những mười năm chưa gặp.”- Triệu Mạn Di khinh thường cười khẩy.

      Nam Cung Tư Nghị cười thầm, vẫn là cha mẹ cách tháng lại tới Las Vegas thăm gia đình , khoe ảnh của , vậy mới nhận ra chứ. Từ đằng sau nhìn cũng ra bóng lưng . vẫn xinh đẹp. , phải là ngày càng xinh đẹp.

      nếu cha mẹ kể cho về chuyện có người , hay vẫn chưa biết đến Cung Dương Á Miên, nhất định theo đuổi bằng được.

      cười cười.

      “Chính em cũng nhận ra tôi đấy thôi.”

      “Nhờ màu mắt của chứ sao?”- Triệu Mạn Di khinh thường.

      Nam Cung Tư Nghị dường như cảm thấy có điều gì thất thường, quay lại.

      “Cố Hạo Thần.”- kinh hô. Hai mắt nhìn Cố Hạo Thần.

      “Tư Nghị?”- Cố Hạo Thần nheo mắt- “Cậu tới đây khi nào?”

      “Tôi chính là trở về thăm lại cố nhân a… Chúng tôi trước kia là thanh mai trúc mã”- Nam Cung Tư Nghị chỉ vào Triệu Mạn Di ngơ ngác nhìn bọn họ.

      Mặt Cố Hạo Thần lạnh mấy phần.

      “Di… em , vậy là sao?”- Cố Hạo Thần trầm giọng, mang theo băng lãnh mà hỏi.

      là hàng xóm cũ của em thôi.”- lấy hai tay day thái dương, này là sao? Quanh quẩn lại toàn người quen, Trái Đất đến vậy sao?

      “Hàng xóm cũ?”- Cố Hạo Thần làm vẻ tin nhìn Nam Cung Tư Nghị- “Cậu , cậu với ấy là sao?”

      Cứ nghĩ đến Triệu Mạn Di và Nam Cung Tư Nghị trước kia từng bên nhau, Cố Hạo Thần hít thở thông.

      Và thế là trước ánh mắt đáng sợ của Cố Hạo Thần, Nam Cung Tư Nghị đành kể hết việc.

      “Tôi với ấy vốn hai gia đình ngày trước gần nhau, chơi với ấy từ bé, nhưng thủy chung vẫn là tôi , còn ấy lờ . Đến tận năm ấy sáu tuổi mới chịu chuyện với tôi. Khi ấy mười hai, tôi mười lăm, gia đình tôi lại chuyển qua Las Vegas. Gia đình ấy thỉnh thoảng lại qua thăm gia đình tôi, bố mẹ tôi thỉnh thoảng cũng về. Còn tôi giờ mới về nên gọi là mười năm mới gặp lại.”

      nghĩ người của Triệu Mạn Di hẳn chính là Cố Hạo Thần này , đúng là Trái Đất này cũng , nơi đâu cũng có người quen, hơn nữa, quan hệ quả là bình thường.

      Triệu Mạn Di uống chút nước, xử lí xong cái bánh xinh, ngẩng đầu lên.

      biệt xứ mười năm, gây dựng Nhật Đằng rồi tuốt luốt bên đó. Tôi nghe cha mẹ tôi kể đủ về cậu rồi.”

      Nam Cung Tư Nghị với cái bánh đĩa Cố Hạo Thần, cắn xuống miếng, phong thái cũng rất nhàng như uống trà với nữ hoàng, nhìn Cố Hạo Thần rồi lại nhìn Triệu Mạn Di. khác chắc? Cũng là nữ tổng giám đốc của Triệu Thế Vương đại danh đỉnh đỉnh còn gì, cũng chẳng thèm hỏi thăm câu suốt bao năm qua. Giờ còn trách cái gì chứ?

      “Thôi, trách tôi như vậy đủ rồi, cậu tuổi hơn tôi, cũng thèm gọi tôi tiếng “ca ca”, giờ còn bài xích tôi kể lể, cậu cũng quá ác độc .”

      Triệu Mạn Di thèm chấp, thấy Cố Hạo Thần yên lặng ăn xong, cũng đứng dậy. Về phần Nam Cung Tư Nghị, ta tự biết tìm đến nhà thăm hỏi, mới cần bị Cố Hạo Thần phát ra chuyện là tổng giám đốc Triệu Thế Vương.

      “Này, tôi còn chưa có ăn xong.”- Nam Cung Tư Nghị với theo. Mười năm qua được bù lại, còn phải đơn ngồi ôm cái bánh mười mấy tệ thó được của bạn.

      “Ăn nghẹn chết cậu .”- Cố Hạo Thần lẩm bẩm.

      Nhìn bóng hai người rời , trong đó người con lại là “người cũ” của mình, Nam Cung Tư Nghị khỏi nghiên bánh ken két.

      Nghẹn hay còn chờ cậu quản sao?

      bực, nhưng ngẫm lại cũng thấy, cũng có hỏi thăm Triệu Mạn Di trong suốt mười năm qua.

      Phải rồi, nhưng có điều biết, Triệu Mạn Di trong thương giới chính là đáng sợ, lời của cũng định đoạt được bao nhiêu chuyện lớn . đối với các giới thương trường hay xã hội đều quen biết rất rộng, liệu có hay giúp tìm được Cung Dương Á Miên?

      Phải rồi, tội gì lợi dụng chứ? Nhưng trước hết phải về thăm “cha mẹ vợ” cũ .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 18]- Về Đài Bắc chui đầu vào giọ. Cung Dương cùng Nam Cung thất thủ- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      Cung Dương Á Miên có điều hiểu, gửi tư liệu về cho Triệu Mạn Di rồi vẫn chưa thấy ấy trả lời lại.

      Rốt cục là sao? Giúp ta xong, ta lời cảm ơn cũng có, người gì mà kì lạ vậy?

      được, chính là đành.

      Nhấc điện thoại lên bấm đến số máy quen thuộc, chuẩn bị bài diễn văn để cho Triệu Mạn Di biết về vô tình đến đáng sợ của ta.

      Chẳng lâu sau bên kia có người bắt máy.

      “Chuyện gì mau .”- Triệu Mạn Di trực tiếp hỏi. Giọng như thể khó chịu muốn giết người.

      Bài diễn văn của Cung Dương Á Miên bỗng dưng biến còn dấu vết sau khi nghe giọng đáng sợ kia.

      “Di, có người điều tra chuyện của cậu bên Mĩ.”- đành khó khăn thở ra. Thông tin kết nối vô cùng chính xác, mà giác quan của Cung Dương Á Miên cũng vô cùng nhạy bén, sau khi biết lập tức gọi cho Triệu Mạn Di.

      Bên kia, mắt Triệu Mạn Di lóe qua tia biết , bằng trực giác, có thể biết ngay ai giở trò quỷ.

      là muốn chơi đủ với sao? Vậy người đó chỉ có thua. phải là loại bỗng dưng tài cán gì mà ngồi lên ghế lãnh đạo Triệu Thế Vương từ khi mười tám tuổi.

      Muốn chơi? Ok. chính là chẳng sợ bất kì ai.

      “Tôi sang đó, cậu tốt nhất nên trở lại đây, thuận tiện kế hoạch với Âu Dương thị và khỏi để kẻ đó nghi ngờ.”- Triệu Mạn Di , mắt vẫn dõi theo tờ giấy được gửi đến.

      Bên này, Cung Dương Á Miên vẫn vuốt lồng ngực, vừa đối diện với Triệu Mạn Di, vừa ăn thức ăn khó trôi lắm.

      Nhưng bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý. Vội vàng luôn.

      “Ok, nhưng cậu phải chuẩn bị chỗ ở cho tôi, tốt nhất là chỗ nào mà ai tìm thấy được tôi, ai muốn tới và cũng ai nghĩ đến tôi ở đó.”- Cung Dương Á Miên loạt, rất cần nơi như vậy, rất cần.

      “Tôi có nơi cho cậu.”- bên kia đầu dây câu, câu này đối với Cung Dương Á Miên mà tín hiệu vô cùng tốt.

      ăn, Cung Dương Á Miên cũng để ý đến sắc thái của Triệu Mạn Di trong lời , ú ớ.

      “Tốt quá, nơi nào vậy?”

      “Nghĩa trang.”- xong hai chữ này, bên kia cúp máy.

      Cung Dương Á Miên nhìn điện thoại tay, trong miệng vốn có bao nhiêu bánh liền muốn móc hết ra.

      Ai bảo chỉ cần tốt với Triệu Mạn Di được ta đáp lại? ta chính là nghiệt sinh ra để hại người .

      Thế nhưng mà… nếu có Triệu Mạn Di, dự án phi trường A kia cũng thuộc về Thiên Kì.

      Nhai thêm hai lần bánh trong miệng, Cung Dương Á Miên cẩn thận suy nghĩ, nghĩa trang kì thực là nơi hội tụ đủ mọi yếu tố cần.

      Nặng nề đứng dậy, nặng nề lết thân thể lên phòng, chuẩn bị quần áo bay đến Đài Bắc thân .

      Gia đình toàn những kẻ kì cục, chỉ muốn lợi dụng để ngồi yên hưởng phúc, bạn bè quá đáng, bất công, chuyện tình cảm … người ta lại về giới tính của .

      Rốt cục kiếp trước tạo nghiệt gì chứ?

      Cười, cười rất tươi.

      Mắt xanh quyến rũ bất cứ ai nhìn thẳng vào.

      Đôi môi kia quả là rất rất tươi mà.

      Quà mang tới cũng nhiều như vậy a…

      Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân cười đến độ hai mắt trở thành hai đường chỉ với cái người nửa ngoại quốc đối diện, câu con rể lại hai câu con rể.

      Thế nhưng, con rể ở đây còn thêm chữ “hụt” vô hình ở đằng sau.

      Thế nhưng, cho dù ai cũng hiểu là có chữ “hụt”, nhưng kẻ mắt xanh vẫn mặt dày mày dạn mà cười rất tươi, lại câu cha vợ, hai câu mẹ vợ.

      Thế nhưng, cái kẻ mang danh con rể này bất chấp bị “bà xã hụt” lườm nguýt, vẫn ngừng cười.

      “Cậu tới đây đủ lâu rồi đấy, về .”- Triệu Mạn Di ngồi sofa nhìn kẻ đối diện đến chán ghét.

      “Tiểu Mạn, con được như vậy.”- cha Triệu khẽ gầm lên, đó là do chịu công bố cái chàng Cố tổng, nên họ đành lợi dụng Nam Cung Tư Nghị như cái đòn bẩy thôi.

      Nam Cung Tư Nghị quay qua nhìn Triệu Mạn Di.

      sao, ra, lần này con trở về phần cũng vì muốn nhờ vả Triệu Mạn Di chút chuyện.”

      hơi tiến lại gần bên nhận được cái nhìn rét lạnh từ bên phóng tới.

      “Ờm…”- khẽ ho vài tiếng rồi trở về vị trí của mình.

      “Ha ha…”- cha Triệu cười lớn, ông biết cá tính đứa con mình chứ.

      Triệu Mạn Di khinh thường hừ lạnh.

      “Tôi cũng sắp qua Mĩ, rảnh rang giúp cậu.”

      “Con lại qua Mĩ?”- mẹ Triệu giật mình, phải lần trước sao? Giờ lại sang đó nữa.

      “Con công việc để lại cho ai?”

      Cha thở dài, chẳng lẽ lại là do chuyện kia.

      “Con nhờ Cung Dương Á Miên quản.”

      Nghe tới bốn chữ này, Nam Cung Tư Nghị ngẩng mặt lên vội.

      “Cung Dương Á Miên?”

      “Sao?”- Triệu Mạn Di quay sang, mặt vẫn là biểu lộ khinh thường đến cực điểm- “Cậu quen cậu ta?”

      Nam Cung Tư Nghị im lặng vài giây, xin phép cha mẹ rồi kéo ra ngoài.

      “Buông ra.”- Triệu Mạn Di giọng trầm khủng bố, tự nhiên trong nhà ta lại kéo ra ngoài làm gì chứ?

      “Tôi muốn nhờ cậu chuyện.”- còn bộ dạng cợt nhả, cà lơ phất phơ như khi nãy, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

      Diễn giải hồi, Triệu Mạn Di rốt cục khóe môi nhếch lên khó thấy, cười khẩy.

      “Nam Cung Tư Nghị, cậu hẳn là biết, tôi là kẻ tính toán, cũng muốn cho ai nửa phần lợi ích.”- chính là như vậy, nghĩ giúp ? có đâu.

      Điều này Nam Cung Tư Nghị hiểu được, chính là như vậy, thương trường độc ác ai bằng, mưu mô thủ đoạn chẳng kém ai, giờ đối diện , nụ cười lạnh lẽo ghê người kia cũng làm có cảm giác đáng sợ.

      Nhưng dù sao, cũng chỉ cần đạt được mục đích, cái giá thế nào cũng quan trọng.

      “Ứng định tháng, thế nào?”- nghiêng đầu.

      “Sao lâu vậy”- Nam Cung Tư Nghị nhíu mày.

      “Nếu cậu …”- Triệu Mạn Di đến nửa câu, Nam Cung Tư Nghị gạt .

      “Bỏ , dù sao cậu vẫn thay đổi, biết thương người.”

      “Tôi xưa nay chưa từng giúp ai cái gì.”- Triệu Mạn Di cười khẩy- “Còn nữa… tôi ngắm được ba cái dự án…”

      “Được.”- Nam Cung Tư Nghị cũng muốn nhiều lời, bây giờ, cho dù bắt lao phi cơ tư nhân vào lầu năm góc, chắc cũng phải làm theo thôi.

      Xem chừng quá dung túng cho cái vụ nhờ vả này rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 19]- Cung Dương tổng sống trong khổ mà biết- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      Nhờ vả xong Triệu Mạn Di, mất ba cái dự án lớn, rốt cục Nam Cung Tư Nghị cũng được cái hứa hẹn của .

      “Tôi được gặp ấy trong thời gian này sao?”- Nam Cung Tư Nghị cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng.

      “Nếu cậu dụ được ta về Las Vegas được. Nhưng đừng làm quá, tôi còn công việc cần ta xử lý.”- Triệu Mạn Di hít hơi thuốc, rồi nhàm chán vứt bỏ vào gạt tàn.

      “Được rồi.”- Nam Cung Tư Nghị hừ , phải làm theo lời nếu muốn từ chối- “Mà cậu với Cố Hạo Thần là sao vậy? Hai người nhau sao?”- cười cười tay .

      Triệu Mạn Di liếc ánh mắt sắc lẻm phóng tới phía .

      “Tôi và ấy nhau ảnh hưởng tới cậu sao?”

      “Được được, ảnh hưởng, ảnh hưởng.”- Nam Cung Tư Nghị vội gật đầu. đối với người con này chính là dám phạm. Xưa nay vốn giỏi chỉnh người, thể những điều vô nghĩa trước mặt .

      Triệu Mạn Di dặn dò vài việc cho trợ lý rồi lên xe ra sân bay. Còn lại Nam Cung Tư Nghị ở nhà do cha mẹ muốn ở đây, để dễ chuyện hơn. Hai nhà vốn rất thân nhau.

      Lên căn phòng được sắp xếp cho khách quý của gia đình, Nam Cung Tư Nghị khỏi cảm khái đãi ngộ của Triệu gia cực tốt. Ngắm nghía lúc, lấy điện thoại bấm đến cho Cung Dương Á Miên.

      Nằm dài phòng tổng giám đốc Triệu Thế Vương. Cung Dương Á Miên bận rộn ôm laptop làm việc, tại sao công việc của Triệu Thế Vương lại nhiều như vậy chứ? Như thể mấy tháng dồn vào vậy. (Du: Chính xác rồi chị ạ)

      Tình cờ mở ra trang báo mạng, dòng tít lớn ra.

      “Gia tộc Nam Cung liệu có ý định kết thành thông gia với Lâm gia?”

      Cái này là ý gì?

      Cung Dương Á Miên dụi dụi mắt, đọc từng dòng chữ trong bài báo đó, về Nam Cung Tư Nghị cùng tiểu thư của Lâm gia.

      Này này… mới có thời gian gặp , có người khác rồi sao?

      Mà chờ , cái gì mà người khác người cũ chứ? đâu có là gì.

      Cung Dương Á Miên cười cười cho qua. mới là quan tâm. ai là chuyện của a.

      định tắt trang báo mạng, điện thoại chợt reo.

      nhìn số, bấm luôn nút nghe.

      “Ai đó?”

      “Tôi Nam Cung Tư Nghị đây.”- cất tiếng, tay cầm đĩa hoa quả mẹ Triệu vừa cho người mang lên.

      Cung Dương Á Miên vừa khéo uống nước, ngụm phụt thẳng vào màn hình.

      “Cái gì?”- hét lên khe khẽ. đến Đài Bắc chính là trốn đó. Giờ lại gọi là sao?

      Nam Cung Tư Nghị biết Cung Dương Á Miên bối rối, miệng cười nhưng giọng chút nghiêm trọng.

      “Cung Dương tổng, tôi phải với cậu chuyện, dự án của chúng ta có vấn đề.”

      “Có vấn đề?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, miệng vẫn ho sù sụ, tay kia lau tới tấp màn hình.

      “Phải, chính là như vậy, nên tôi muốn cậu trở lại Las Vegas chuyến.”

      Cung Dương Á Miên mặt tái mét, sau biết ở Las Vegas chứ?

      “Tôi về mà.”- khó khăn ra được mấy chữ.

      “Được, à phải rồi.”- Nam Cung Tư Nghị như nhớ ra điều gì, giọng có chút vội vàng- “Chuyện cái lần cậu đòi lại nụ hôn ấy…”

      “Này này…”- Cung Dương Á Miên bối rối đến nhảy lên- “Tôi với thống nhất chuyện đó nữa. Lần đó là tôi có chút tỉnh táo, đừng có lấy đó làm cái cớ để phán bừa giới tính của tôi, tôi chính là phụ nữ được ? Tôi ở cùng người phụ nữ của tôi, nên tôi chỉ về gặp được ngày thôi đấy.”

      mạch như thể sợ điều khiến sợ hãi, chân tay luống cuống, căng thẳng đến lạnh ngắt.

      Nam Cung Tư Nghị cũng nghĩ chắc có điểm sợ, nên trêu chọc nữa, chỉ trầm giọng xuống.

      “Được rồi, tôi lại. Nhưng cậu nhớ trở lại thời gian đấy.”

      “Được mà được mà.”- Cung Dương Á Miên tới vài chữ liền cúp máy.

      vuốt tay lên ngực thở phào nhõm. Nếu ra điều gì đáng sợ, đảm bảo ngất mất.

      Cửa gõ lốc cốc vài tiếng, người đẩy vào là Dương Nhậm Vũ- trợ lý của Triệu Mạn Di.

      “Cung Dương tổng, tôi vào được chứ?”

      Cung Dương Á Miên trong đầu có vài suy nghĩ khó hiểu, phải ta đẩy cửa vào rồi sao?

      “Được mà, vào . Có chuyện gì vậy?”- nhìn đống tài liệu cao như tháp Eiffel tay Dương Nhậm Vũ, khỏi nuốt ngụm mật đắng.

      phải lại là tài liệu cần giải quyết chứ?

      “Đây là số tài liệu cần giải quyết trong tuần sau của Triệu Thế Vương.”- đặt đống tài liệu xuống bàn, trong lòng mừng thầm suốt mấy tháng sau được nghỉ ngơi tốt.

      “Ai…”- Cung Dương Á Miên thở dài, muốn bò ra bàn, mấy hôm nay làm việc đến điên rồi. Tại sao tập đoàn gia đình mà công việc còn nhiều gấp ba tập đoàn gia tộc của cơ chứ?

      “Triệu Thế Vương nhiều việc quá.”- Cung Dương Á Miên ái ngại nhìn tháp Eiffel trước mặt.

      Dương Nhậm Vũ thở dài còn hơn cả Cung Dương Á Miên.

      “Cung Dương tổng biết, tập đoàn chúng tôi công việc lớn đều do Triệu tổng xử lý, tôi rất thương ấy mà biết phải làm thế nào.”- ánh mắt buồn bã nhìn ra hướng cửa sổ, nhìn về phía bầu trời xa xôi ra vẻ rất suy tư.

      Cung Dương Á Miên thấy vậy, trong lòng khỏi tự động viên mình phải cố gắng giúp Triệu Mạn Di.

      “Thế nên những khi mệt mỏi quá, ấy hút thuốc cùng uống rượu, rất hại.”- Cung Dương Á Miên nhíu mày lắc đầu, rất thương Triệu Mạn Di, sau khi biết ấy vì mệt mỏi mà tống vào người những thứ độc hại.

      Dương Nhậm Vũ thấy kết quả ngờ trong lòng vui sướng, cười thầm, mặt lại vẻ suy tư. Cứ vậy viện cớ để Cung Dương Á Miên vứt hết thuốc lá của Triệu Mạn Di cũng tốt, đỡ mang tội.

      Cung Dương Á Miên trút hết thuốc trong ngăn kéo của Triệu Mạn Di vào sọt rác, muốn Triệu Mạn Di bạn mình phải khổ sở rồi gây hại cho sức khỏe như vậy.

      Thế nhưng biết, mới là người đáng thương nhất.

      Đạt đủ mục đích, Dương Nhậm Vũ khỏi phòng tổng giám đốc, về phòng mình liền mở nhạc ra nghe, cùng vẽ vài con vật linh tinh vào cuốn sổ tay.

      Về phần Cung Dương Á Miên, tân tân khổ khổ xử lý công việc để mai trở lại Mĩ ngày giải quyết vấn đề dự án.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [Chương 19]- Cung Dương tổng sống trong khổ mà biết- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      Nhờ vả xong Triệu Mạn Di, mất ba cái dự án lớn, rốt cục Nam Cung Tư Nghị cũng được cái hứa hẹn của .

      “Tôi được gặp ấy trong thời gian này sao?”- Nam Cung Tư Nghị cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng.

      “Nếu cậu dụ được ta về Las Vegas được. Nhưng đừng làm quá, tôi còn công việc cần ta xử lý.”- Triệu Mạn Di hít hơi thuốc, rồi nhàm chán vứt bỏ vào gạt tàn.

      “Được rồi.”- Nam Cung Tư Nghị hừ , phải làm theo lời nếu muốn từ chối- “Mà cậu với Cố Hạo Thần là sao vậy? Hai người nhau sao?”- cười cười tay .

      Triệu Mạn Di liếc ánh mắt sắc lẻm phóng tới phía .

      “Tôi và ấy nhau ảnh hưởng tới cậu sao?”

      “Được được, ảnh hưởng, ảnh hưởng.”- Nam Cung Tư Nghị vội gật đầu. đối với người con này chính là dám phạm. Xưa nay vốn giỏi chỉnh người, thể những điều vô nghĩa trước mặt .

      Triệu Mạn Di dặn dò vài việc cho trợ lý rồi lên xe ra sân bay. Còn lại Nam Cung Tư Nghị ở nhà do cha mẹ muốn ở đây, để dễ chuyện hơn. Hai nhà vốn rất thân nhau.

      Lên căn phòng được sắp xếp cho khách quý của gia đình, Nam Cung Tư Nghị khỏi cảm khái đãi ngộ của Triệu gia cực tốt. Ngắm nghía lúc, lấy điện thoại bấm đến cho Cung Dương Á Miên.

      Nằm dài phòng tổng giám đốc Triệu Thế Vương. Cung Dương Á Miên bận rộn ôm laptop làm việc, tại sao công việc của Triệu Thế Vương lại nhiều như vậy chứ? Như thể mấy tháng dồn vào vậy. (Du: Chính xác rồi chị ạ)

      Tình cờ mở ra trang báo mạng, dòng tít lớn ra.

      “Gia tộc Nam Cung liệu có ý định kết thành thông gia với Lâm gia?”

      Cái này là ý gì?

      Cung Dương Á Miên dụi dụi mắt, đọc từng dòng chữ trong bài báo đó, về Nam Cung Tư Nghị cùng tiểu thư của Lâm gia.

      Này này… mới có thời gian gặp , có người khác rồi sao?

      Mà chờ , cái gì mà người khác người cũ chứ? đâu có là gì.

      Cung Dương Á Miên cười cười cho qua. mới là quan tâm. ai là chuyện của a.

      định tắt trang báo mạng, điện thoại chợt reo.

      nhìn số, bấm luôn nút nghe.

      “Ai đó?”

      “Tôi Nam Cung Tư Nghị đây.”- cất tiếng, tay cầm đĩa hoa quả mẹ Triệu vừa cho người mang lên.

      Cung Dương Á Miên vừa khéo uống nước, ngụm phụt thẳng vào màn hình.

      “Cái gì?”- hét lên khe khẽ. đến Đài Bắc chính là trốn đó. Giờ lại gọi là sao?

      Nam Cung Tư Nghị biết Cung Dương Á Miên bối rối, miệng cười nhưng giọng chút nghiêm trọng.

      “Cung Dương tổng, tôi phải với cậu chuyện, dự án của chúng ta có vấn đề.”

      “Có vấn đề?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, miệng vẫn ho sù sụ, tay kia lau tới tấp màn hình.

      “Phải, chính là như vậy, nên tôi muốn cậu trở lại Las Vegas chuyến.”

      Cung Dương Á Miên mặt tái mét, sau biết ở Las Vegas chứ?

      “Tôi về mà.”- khó khăn ra được mấy chữ.

      “Được, à phải rồi.”- Nam Cung Tư Nghị như nhớ ra điều gì, giọng có chút vội vàng- “Chuyện cái lần cậu đòi lại nụ hôn ấy…”

      “Này này…”- Cung Dương Á Miên bối rối đến nhảy lên- “Tôi với thống nhất chuyện đó nữa. Lần đó là tôi có chút tỉnh táo, đừng có lấy đó làm cái cớ để phán bừa giới tính của tôi, tôi chính là phụ nữ được ? Tôi ở cùng người phụ nữ của tôi, nên tôi chỉ về gặp được ngày thôi đấy.”

      mạch như thể sợ điều khiến sợ hãi, chân tay luống cuống, căng thẳng đến lạnh ngắt.

      Nam Cung Tư Nghị cũng nghĩ chắc có điểm sợ, nên trêu chọc nữa, chỉ trầm giọng xuống.

      “Được rồi, tôi lại. Nhưng cậu nhớ trở lại thời gian đấy.”

      “Được mà được mà.”- Cung Dương Á Miên tới vài chữ liền cúp máy.

      vuốt tay lên ngực thở phào nhõm. Nếu ra điều gì đáng sợ, đảm bảo ngất mất.

      Cửa gõ lốc cốc vài tiếng, người đẩy vào là Dương Nhậm Vũ- trợ lý của Triệu Mạn Di.

      “Cung Dương tổng, tôi vào được chứ?”

      Cung Dương Á Miên trong đầu có vài suy nghĩ khó hiểu, phải ta đẩy cửa vào rồi sao?

      “Được mà, vào . Có chuyện gì vậy?”- nhìn đống tài liệu cao như tháp Eiffel tay Dương Nhậm Vũ, khỏi nuốt ngụm mật đắng.

      phải lại là tài liệu cần giải quyết chứ?

      “Đây là số tài liệu cần giải quyết trong tuần sau của Triệu Thế Vương.”- đặt đống tài liệu xuống bàn, trong lòng mừng thầm suốt mấy tháng sau được nghỉ ngơi tốt.

      “Ai…”- Cung Dương Á Miên thở dài, muốn bò ra bàn, mấy hôm nay làm việc đến điên rồi. Tại sao tập đoàn gia đình mà công việc còn nhiều gấp ba tập đoàn gia tộc của cơ chứ?

      “Triệu Thế Vương nhiều việc quá.”- Cung Dương Á Miên ái ngại nhìn tháp Eiffel trước mặt.

      Dương Nhậm Vũ thở dài còn hơn cả Cung Dương Á Miên.

      “Cung Dương tổng biết, tập đoàn chúng tôi công việc lớn đều do Triệu tổng xử lý, tôi rất thương ấy mà biết phải làm thế nào.”- ánh mắt buồn bã nhìn ra hướng cửa sổ, nhìn về phía bầu trời xa xôi ra vẻ rất suy tư.

      Cung Dương Á Miên thấy vậy, trong lòng khỏi tự động viên mình phải cố gắng giúp Triệu Mạn Di.

      “Thế nên những khi mệt mỏi quá, ấy hút thuốc cùng uống rượu, rất hại.”- Cung Dương Á Miên nhíu mày lắc đầu, rất thương Triệu Mạn Di, sau khi biết ấy vì mệt mỏi mà tống vào người những thứ độc hại.

      Dương Nhậm Vũ thấy kết quả ngờ trong lòng vui sướng, cười thầm, mặt lại vẻ suy tư. Cứ vậy viện cớ để Cung Dương Á Miên vứt hết thuốc lá của Triệu Mạn Di cũng tốt, đỡ mang tội.

      Cung Dương Á Miên trút hết thuốc trong ngăn kéo của Triệu Mạn Di vào sọt rác, muốn Triệu Mạn Di bạn mình phải khổ sở rồi gây hại cho sức khỏe như vậy.

      Thế nhưng biết, mới là người đáng thương nhất.

      Đạt đủ mục đích, Dương Nhậm Vũ khỏi phòng tổng giám đốc, về phòng mình liền mở nhạc ra nghe, cùng vẽ vài con vật linh tinh vào cuốn sổ tay.

      Về phần Cung Dương Á Miên, tân tân khổ khổ xử lý công việc để mai trở lại Mĩ ngày giải quyết vấn đề dự án.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :