1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Yêu hơn cả bằng trái tim - Thiên Mỹ Khả (update c22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      các nàng ơi, mai ta nhờ ss làm pic 1 chương r post liền 2 chương nhé. sr các nàng :-*
      quỳnhpinky2709hangda thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 3]- Bữa tiệc gia tộc Đường Hoa- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      “Sao con phải ?”- Cung Dương Á Miên gặm bánh bất mãn nhảy lên.

      “Vì con là Cũng Dương tổng giám đốc a…”- Cung Dương phu nhân mở tủ lấy ra bộ tuxedo đen, cùng sơ mi trắng và giầy da. Túm lấy bộ tóc giả bàn, bà vội vã giục.

      “Mau lên mau lên a…”
      Cung Dương Á Miên mặt nhăn đến thể nhăn hơn lấy túi đồ chậm mang vào phòng thay đồ. Với tay lên cầm lấy áo nịt ngực- kẻ thù lớn nhất cuộc đời .

      nén thở buộc mình trong tình trạng ngực nở đến độ tưởng tượng chỉ cần thở ra, chiếc áo có thể bị xé toạc.

      Cả gia đình bốn người gồm ông bà nội và cha mẹ ngồi sofa chuyện vui vẻ, thân “nam nhân” từ cầu thang xuống khiến họ muốn rớt tròng mắt.

      “Oa… đẹp trai quá a Miên Miên.”- mẹ cười vui vẻ.

      “Đừng gọi con bằng cái tên đó.”- thực khó nghe muốn chết, là nam nhân nha.

      Ba người còn lại thầm nhủ cho Cung Dương Á Miên giả trai là vô cùng chính xác.

      Cung Dương Á Miên bị bức đến xém ngạt thở, cũng suýt nữa theo thói quen lồng giầy cao gót. may để ý lại.

      Bao nhiêu gia nhân trong nhà đều tròn mắt ngắm nhìn tiểu thư. nếu tiểu thư là con trai, bọn họ cũng được thơm lây nha…

      chán muốn thêm gì, chỉ khoát tay gọi Vũ Bảo Lĩnh ngay. Càng kéo dài thời gian ở đây, nổi cả da gà mặt mất.

      Chiếc Maybach lăn bánh tới biệt thự Đường gia, xuống xe, Cung Dương Á Miên làm tất cả nữ nhân phát cuồng lên vì nụ cười nhàng mà lạnh lùng bên khóe môi. Sải bước vào bên trong, Vũ Bảo Lĩnh thầm nghĩ chẳng lẽ tổng giám đốc quên ngài là nữ nhân?

      chuyện với Đường tổng lúc làm lạnh hết cả sống lưng, người này dường như muốn con của mình tiếp cận vậy.

      “Cung Dương tổng, Đường Yến Nhi thực đáng , lại hay ngại ngùng…”

      “Cung Dương tổng, con bé nó rất thần tượng cậu.”

      “Cung Dương tổng, lần trước tôi hỏi nó hình mẫu người chồng lý tưởng, nó chẳng suy nghĩ mà ra tên cậu.”

      “Cung Dương tổng…”

      kia diện mạo xinh đẹp, nếu có thích nữ nhân cũng chỉ chọn Triệu Mạn Di bạn nha. đúng, chính là thích nam nhân có được ? là nữ nhân chân chính mà…

      Tất cả rốt cục cũng chỉ tại cái gia tộc độc ác này mà bị biến tính trong mắt người khác. Nữ tất nhiên mọi người phải, nhưng là nam cũng chẳng ai tin, bởi có quá nhiều nét giống nữ nhân.

      Chung quy, bị liệt vào dạng nửa nam nửa nữ.

      Nhưng tại sao vẫn có quá nhiều nữ nhân bám vậy? đâu có ra dáng soái ca như trong tưởng tượng của họ?

      mải mê suy nghĩ, chợt đằng sau trận ồn ào.

      người đàn ông tây trang đen xuất , môi là nụ cười như có như , hướng tới. Nhìn ta cũng đẹp trai vô cùng.

      Đó mới chính xác là soái ca a…

      Những xung quanh dán mắt vào nam nhân ấy, miệng há ra đến nỗi tưởng chừng có thể nhét vào cả quả trứng đà điểu.

      chợt mở lời trước.

      “Cũng Dương tổng, ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu chính là đại long thấy đầu thấy đuôi đấy.”

      Thực ra mà chính là như vậy, chỉ xuất các bàn đàm phán, các vụ ngoại giao, những yến tiệc thường là Vũ Bảo Lĩnh thay. Chỉ có những yến tiệc lớn của các gai tộc mới lộ diện.

      Những lần gặp Nam Cung Tư Nghị, nhớ ra hai người chỉ gật đầu chào nhau, chứ cũng chưa chuyện bao giờ, đây là lần đầu tiên hai người chính thức chuyện.

      “Nam Cung tổng, dám. Tôi bất quá chỉ là làm cho tròn trách nhiệm với gia tộc mình thôi.”

      nâng lên ly rượu, cũng hướng Đường tổng mời, ba người cùng nhau uống rượu, Đường Yến Nhi từ phía sau tới.

      Lúc mà Cung Dương Á Miên tưởng chừng ta hướng Nam Cung Tư Nghị mà chào hỏi, ta lại ra đứng cạnh .

      “Cung Dương tổng giám đốc, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.”- ta thậm chí còn hơi ngả người về phía , bộ ngực kia còn chạm cả vào cánh tay nữa … đáng sợ…

      Cung Dương Á Miên cười gượng, giọng ngập ngừng.

      “Đường tiểu thư, ngại quá, thời gian vừa rồi tôi cũng rất bận.”- rồi hơi gỡ tay mình khỏi móng vuốt kia mà quay sang bắt chuyện cùng Nam Cung Tư Nghị.

      Nam Cung Tư Nghị cùng rất bất ngờ vì thứ kết quả kia. tuy nhận mình là người được nhất Thế Giới, nhưng chí ít so với Cung Dương Á Miên vẫn ra dáng đàn ông hơn chứ?

      Đường Yến Nhi cũng hề bỏ cuộc, lại thấy cha nhìn mình ra kí hiệu, vội kéo cánh tay Cung Dương Á Miên.

      "Cung Dương tổng, lát nữa có thể cùng em nhảy bài ?”

      Cung Gương Á Miên ấp ứng

      “Tôi... ra..."

      Nam Cung Tư Nghị chen vào.

      "Cung Dương tổng, cậu có bạn rồi cũng ra mắt báo giới sao?”

      Cung Dương Á Miên trợn mắt há mồm.

      "Bạn ?"

      Vũ Bảo Lĩnh đằng sau cười khục tiếng. Bạn nào ở đây chứ?

      Đường Yến Nhi thấy thế, tưởng mình là bạn của Cung Dương Á Miên mỉm cười.

      “Nam Cung tổng, chúng tôi vẫn chưa chính thức mà.”

      .” Nam Cung Tư Ngị mỉm cười nhìn Cung Nam Á Miên vẫn hiểu chuyện gì -” khác, phải .”

      Đường tổng cùng Đường Yến Nhi cùng trợn mắt ngạc nhiên. Thông tin này cũng mới .

      Cung Dương Á Miên mới là người ngạc nhiên nhất, có bạn từ bao giờ chính mình còn biết, sao đến lượt người này cho .

      "Nam Cung tổng, tôi có thể chuyện riêng với lát ?”

      Cung Dương Á Miên kéo cánh tay Nam Cung Tư Nghị về phía vườn hoa đằng sau. Để lại Vũ Bảo Lĩnh cùng hai cha con Đường gia.

      “Nam Cung tổng tài, khi nào nghe thấy tôi có bạn ?”- nheo mắt nhìn , lúc này trong đây cũng chỉ có họ mà thôi.

      Nam Cung Tư Nghị nhún vai.

      "Tôi là nhìn thấy tận mắt, sao có thể lầm?"

      “Tôi có bạn , tôi nữ nhân. "- Cung Dương Á Miên gân giọng lên giải thích.

      Nam Cung Tư Nghị trợn mắt. Làm thấy hơn cặp mắt xanh đẹp đẽ của .

      nữ nhân?”

      Cung Dương Á Miên bỗng nhận ra mình bị hớ, vội sửa.

      “Ý tôi là tại tôi nữ nhân.”

      "Vậy tức là tại cậu nam nhân sao?"- Nam Cung Tư Nghị khoanh tay trước ngực.

      “Đúng... à . Ý tôi là... “- Cung Dương Á Miên cảm thấy càng giải thích cảm thấy mình càng trở nên ngu ngốc.

      cố gắng bình tĩnh hít hơi sâu rồi thở ra.

      "Nam Cung tổng, cho hỏi, chính xác thấy bạn tôi lúc nào?"

      Nam Cung Tư Nghị bật cười, lại nhớ về nữ nhân đó.

      “Chính xác là cách đây tuần, thị trường, trợ lý của cậu đón ấy bằng phi cơ riêng cùng xe riêng.

      Cung Dương Á Miên nghĩ lúc, mới gật đầu như hiểu rồi.

      "A... ra vậy…” - cười cười- "Nam Cung tổng tinh mắt. Đúng vậy, ấy là bạn tôi.”

      cười rộ lên trong mắt Nam Cung Tư Nghị thế nào cũng thấy hài hòa, bờ môi nhắn kia, khuôn mặt này cũng đáng . Thứ da mặt nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn sao?

      nhìn chằm chằm khiến mất tự nhiên, theo thói quen vén tóc ra sau tai.

      Chợt nhớ, bây giờ đeo tóc gỉa.

      ... điên rồi.

      Nam Cung Tư Nghị vì động tác này của mà cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng hỏi thêm, chỉ mím môi gật gật đầu.

      Vậy hi vọng người nào đó được đến tiệc mừng của hai người.

      Trong lòng có chút tiếc nuối nữ nhân kia, nhưng lại cảm thấy, Cung Dương Á Miên có phải hơi nữ tính quá ?

      Hai người cũng chần chừ nhiều ở trong mắt, cũng ra bên ngoài. Mà khi ra hai người lại trở thành trung tâm cho mọi người nhìn ngắm.

      Hai nam nhân tuấn mỹ lại cùng nhau vào vườn hoa tối đen làm gì? Bàn chuyện hợp tác sao? đúng nha... trợ lý hai người còn bị bỏ bên ngoài kia.

      Vậy~ chính là JQ* sao? (JQ*: gian tình :)) )

      Dù sao khí còn lại của buổi tiệc cũng khá suôn sẻ, ngoại trừ có cặp nam nữ nào đó náo loạn. cái gì mà "Sao quay lại nhìn em.” vói cả. “Học trưởng, đứng lại."

      Ngoài ra mọi thứ cũng suôn sẻ, nhưng có hai người nào đó, trong đầu bỗng xuất ánh mắt cùng nụ cười của đối phương.

      [color= *FFOOOO] P/S: Tối mai có chương mới nha. *

      Coi bộ hai chị này mới gặp êuuu rồi đó :))

      À cái cặp mà kêu gào nhau đó là "Học trưởng, hãy quay lại nhìn em" trong Hệ liệt nhé!!!
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      linhdiep17 thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 4]- Tôi muốn theo đuổi bạn cậu- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      “Này này, tôi có qua gặp ta sao?”- Cung Dương Á Miên bận xử lý tài liệu, Vũ Bảo Lĩnh lại ngó vào Nam Cung tổng muốn gặp. Làm ngạc nhiên trợn tròn mắt.

      Tối hôm trước phải bọn họ bị người ta tò mò đến điên rồi sao? Giờ ta lại tới đây, thực muốn chết nha.

      “Tổng giám đốc, Nam Cung tổng đợi ở phòng tiếp khách.”

      “Là bàn về hợp tác hay gì vậy?”- Cung Dương Á Miên thầm nguyện cầu là bàn về công việc , chứ nếu mấy chuyện linh tinh về giới tính của , chắc bị bức điên mất.

      Vũ Bảo Lĩnh ngó ra ngoài, rồi lại ngó vào.

      “Tôi cũng , chỉ biết cậu ấy có việc cần gặp thôi.”

      “Ai…”- Cung Dương Á Miên thở dài, nặng nề đứng dậy ra ngoài phòng tiếp khách.

      Nam Cung Tư Nghị vừa uống cà phê vừa thưởng thức phong cảnh phía ngoài, nhớ lại bữa tiệc tại Đường gia mấy hôm trước.

      Tại sao cứ nhớ tới buổi tối đó là lại nhớ tới nụ cười của người đó chứ? Cùng là nam nhân với nhau mà như vậy có phải rất biến thái ?

      Cung Dương Á Miên nhìn qua cửa kính, người nam nhân mà ám ảnh bởi đôi mắt kia rồi, sao lại thấy rằng mình nên mở ra cánh cửa này nhỉ?

      Nhưng cánh tay vẫn vô thức đẩy vào.

      “Nam Cung tổng.”

      về phía , hai người bắt tay nhau rồi ngồi xuống. Thế nhưng…

      “Nam Cung tổng, cái đó là tay tôi.”- Cung Dương Á Miên thấy cứ nắm mãi tay mình đánh tiếng, hai người ngồi xuống rồi nha.

      Nam Cung Tư Nghị nhìn mãi bàn tay , ngờ nam nhân cũng có thể có làn da đẹp và mịn màng như vậy.

      Khoan

      Nam Cung Tư Nghị nhíu mày.

      “Cung Dương tổng, cậu sơn móng tay sao?”

      Cung Dương Á Miên hoảng hốt rụt tay lại.

      “Nam Cung tổng, cái này là do bạn của tôi nghịch trong lúc tôi ngủ thôi.”- chợt nhớ mấy hôm trước có nghịch lọ sơn của em họ, lại là màu bóng nên để ý. Giờ xong rồi.

      Nam Cung Tư Nghị trong bụng rối, cái cậu Cung Dương Á Miên này cũng đồng bóng . Nam nhi mà lại làm ra như vậy sao?

      Nam Cung Tư Nghị đằng hắng tiếng, đem toàn bộ khó hiểu cùng dị nghị nuốt vào trong bụng. Dù sao thời nay cũng có nhiều thể loại, bình thường có, đồng tính luyến ái có, song tính cũng có luôn. Đây cũng phải chuyện quá bất ngờ.

      Cung Dương Á Miên thấy Nam Cung Tư Nghị giữ vẻ mặt bình tĩnh cũng cảm thấy đáng sợ. Rốt cục trong đầu bị biến ra dạng giới tính gì rồi?

      “Vậy, Nam Cung tổng, tới đây có chuyện gì ?”- Cung Dương Á Miên lấy hết dũng cảm hỏi ra, nếu tới đây để soi mói bàn tay của , nhất định từ tầng cao nhất này xuống.

      Nam Cung Tư Nghị giờ mới cảm thấy tự tin hơn trong quyết định của mình, nhìn nghiêm túc.

      “Tôi muốn theo đuổi bạn cậu.”

      “Phụt”- Cung Dương Á Miên uống nước phun ra. Cái gì diễn ra vậy?

      “Tôi biết, ấy bất quá chỉ là vật để cậu che đậy cho mình, nhưng tại sao cậu nghĩ cho ấy chút chứ? Giữ ấy như vậy liệu có tốt cho ấy ?”

      Cung Dương Á Miên mặt vặn vẹo nhìn Nam Cung Tư Nghị, cái quái gì vậy? Che đậy cái gì chứ?

      Mà hơn nữa… muốn theo đuổi “bạn ? Người đó là mà.

      “Nam Cung Tư Nghị, có phải hay điên rồi?”- Cung Dương Á Miên giọng có chút run.

      Nam Cung Tư Nghị nhún vai.

      “Tôi quyết rồi, nên chúng ta cứ chờ xem.”- Nam Cung Tư Nghị xong rồi đứng dậy, mắt xanh biếc nhìn - “Cậu thể trói buộc người phụ nữ ở bên cậu mãi được.”

      quay người ra ngoài, suy nghĩ kĩ, kia cớ gì phải chịu đựng ở bên người như Cung Dương Á Miên?

      Thế nhưng… tại sao lại có cảm giác kì quái, chính là… cũng có hay nghĩ tới Cung Dương Á Miên trong thời gian gần đây, thậm chí là nhiều hơn cái nữ nhân mới thoáng gặp phi trường kia.

      Trời, đúng là điên rồi.

      Nam Cung Tư Nghị rời khỏi, Cung Dương Á Miên vẫn chưa hoàn hồn, từ khi nào bị người ta tranh giành, mà lại là tranh giành với chính . Ôi rối quá, muốn điên lên rồi.

      Vũ Bảo Lĩnh thấy sếp lâu ra khỏi phòng tiếp khách, mà “khách” về từ đời nào ngó mặt vào.

      “Tổng giám đốc, có chuyện gì mà trong đó suốt vậy?”

      Mặt Cung Dương Á Miên đờ đẫn, thấy Vũ Bảo Lĩnh ú ớ hỏi câu.

      “Trợ lý Vũ, thấy lúc tôi là nữ nhân có xinh đẹp ?”

      Chưa đầy mười giây sau, Vũ Bảo Lĩnh biến mất tăm khỏi cánh cửa, còn lưu lại tiếng gió do chạy quá nhanh.

      Tổng giám đốc đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, nếu ở lại, khẳng định chết rất khó coi.

      “Vũ Bảo Lĩnh, được lắm, dám trốn tôi hả?”- Cung Dương Á Miên nằm phục xuống ghế sofa, oải quá, cái vụ này nếu còn tiếp tục sớm chết mất.

      Phải rồi, chi bằng giải quyết lần dứt điểm luôn.

      Nam Cung Tư Nghị, cứ chờ xem, tôi cho thấy thế nào là nên dây dưa với Cung Dương tổng giám đốc Thiên Kì này.

      đứng dậy, hít thở vài cái lấy lại tinh thần, trở về phòng tổng giám đốc sắp xếp đồ đạc về nhà. đêm lắm có ngày gặp ma, nên diệt trừ ngay từ trong trứng nước.

      Nghĩ nghĩ lại, quả là thông minh mà, còn tên trợ lý kia… được lắm, cho ta hứng đủ.

      P/S: Tối mai có chương mới nha...
      Và mọi người thấy chị Á Miên của chúng ta đáng sợ như thế nào a... http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 5]- nàng ủy khuất cùng nàng chua ngoa- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      “Chuyện là như vậy, tôi thực muốn… hức… nhưng điều đó lại xảy ra…”- Cung Dương Á Miên ấm ức sụt sịt qua điện thoại. Dường như giọng buồn khổ.

      “Được, tôi nhất định giải quyết tốt chuyện này, Vũ Bảo Lĩnh biết tay tôi.”- giọng phụ nữ giận dữ bên kia vang lên lần nữa rồi dập máy.

      Hạ xuống điện thoại, loạt thao tác tháo sim vứt , Cung Dương Á Miên ngửa đầu lên cười thoải mái. Ha ha ha, nghĩ bỏ mặc tôi trong lúc tôi cần người an ủi là sáng suốt hả, tôi cho biết tay.

      Cũng xong nửa, giờ đến lượt nửa còn lại, lần này phải cố gắng hơn mới được.

      Vào phía phòng đồ, rẽ bên phải là nơi chứa đồ phụ nữ của , hừm… Cung Dương Á Miên thầm nghĩ, mặc bộ nào cho đẹp bây giờ?

      Chợt thấy phía cuối dãy có chiếc váy đỏ, ừm… tệ. gật đầu, để xem, lần này ứng phó thế nào.

      Mặc chiếc váy đỏ, lồng chân vào giầy cao gót vàng, thân xinh đẹp xuống nhà.

      đâu mà xinh đẹp vậy?”- mẹ ngồi thêu thùa mấy bức tranh, ngẩng đầu lên nhìn . rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài đều là rất lâu, lần này là có chuyện gì, chỉ sợ lại lần nữ biệt tăm biệt tích.

      “Con chơi lát thôi, về ngay.”- hôm nay hi sinh đến Thiên Kì là để kết thúc cái lo lắng của nha, xong hôm nay chính là hết, phải lo lắng gì nữa.

      Ngồi bên kia, cha chờ khỏi, mới vào máy bộ đàm để bên cạnh.

      theo con bé, nếu thấy nó lên phi cơ, lập tức phải đưa nó quay lại.”

      Ba tháng trời , ở nhà mệt chết, nếu còn thêm ngày nào nữa chắc họ tự đào mồ chôn sống chính mình mất.

      Cung Dương Á Miên lên chiếc xe mui trần, lái tới Nhật Đằng.

      lầu cao nhất của Nhật Đằng, Nam Cung Tư Nghị an nhàn ngồi kí vài văn kiện.

      đương nhiên thể giao hết công việc cho gia tộc của mình, nhưng cũng phân chia hợp lý, để giờ mình ngồi hưởng an nhàn, còn bọn họ làm việc vất vả ở khắp các phòng ban.

      Muốn bóc lột sức của sao? Đừng có mơ.

      “Tổng giám đốc, có là bạn của Cung Dương tổng giám đốc Thiên Kì muốn gặp .”

      Nam Cung Tư Nghị khỏi bất ngờ, kia tới tìm sao? ngờ Cung Dương Á Miên lại chịu thua dễ dàng như vậy.

      như mở cờ trong bụng, cầm áo vest đứng dậy. thẳng ra ngoài, trong lòng có chút háo hức.

      “Tại sao lại lâu la như vậy, tôi đâu có nhiều thời gian cơ chứ, các người chính là cố tình làm chậm thời gian của tôi phải ?”- nữ nhân xinh đẹp nhưng đanh đá đứng trước lễ tân mà sang sảng.

      “Tiểu thư, xin lỗi , nhưng phải khi biết muốn gặp tổng giám đốc, chúng tôi gọi ngay hay sao?”- lễ tân bất đắc dĩ , xung quanh mọi người có tiếng xì xào nho .

      “Tôi cần biết, cãi lại tôi đấy à? Tôi chính là muốn ấy xuất ngay trước mắt tôi bây giờ.”

      Nam Cung Tư Nghị vừa ra khỏi thang máy nghe thấy từng đó, bóng dáng đỏ rực đứng ở bàn lễ tân cũng nhận ra ngay, mắt nhíu lại.

      Người giống, nhưng cái thứ giọng cùng hành động kia.

      Lễ tân bất đắc dĩ chìa tay về phía nữ nhân xinh đẹp.

      “Tiểu thư, mời ra phía phòng kia chờ lát, tổng giám đốc xuống rồi ạ.”

      văng tay hất tay lễ tân ra, miệng tiếp tục lớn.

      “Tôi thích.”- trừng mắt- “Tôi muốn gặp ấy ngay bây giờ.”

      “Có chuyện gì?”- đằng sau, tiếng trầm thấp vang lên, này rốt cục có giống như vẻ bên ngoài chứ?

      Nữ nhân xinh đẹp trong bụng mừng như nở hoa, rốt cục cũng xuất , bằng , mọi nỗ lực của nãy giờ là vô ích.

      Chính xác rồi, chính là Cung Dương Á Miên.

      quay lại, thấy Nam Cung Tư Nghị làm ra bộ mừng rỡ, chạy lại.

      “Tư Nghị, nghe Á Miên muốn gặp em nên hôm nay em tới đây này.”- tự nhiên khoác lấy tay rồi kéo về phía phòng tiếp khách đối diện, trước khi còn quay lại giả vờ liếc lễ tân vừa rồi, nhưng ra lại là nháy mắt với ta cái.

      lễ tân thấy vậy lắc đầu cười.

      Cung Dương Á Miên vĩnh viễn chỉ là Cung Dương Á Miên thôi. tội nghiệp cho tổng giám đốc của các .

      Cầm lấy tập séc được kí sẵn phát cho vài người xung quanh. Phối hợp diễn xuất cũng tốt.

      “Xin lỗi tiểu thư, tới đây gặp tôi có chuyện gì ?”- Nam Cung Tư Nghị tuy mừng vì được gặp lại kia, nhưng xem chừng này có điểm đặc biệt mà để ý.

      “Ai nha, người ta chính là hâm mộ từ rất lâu rồi đó. Bấy lâu nay bị chôn vùi thân ngọc bên Cung Dương tổng giám đốc, ta cũng chiều người ta lắm, nhưng người ta còn muốn nhiều hơn nữa kìa.”

      Cung Dương Á Miên ngân dài giọng, thậm chí cố tình cao giọng lên, cố tình ra vẻ trơ trẽn nhất có thể.

      Nam Cung Tư Nghị toàn thân nổi da gà. Mắt chứng tỏ bị cái gì che mất mới có thể nghĩ thú vị.

      “Tiểu thư, ...”- Nam Cung Tư Nghị gỡ tay khỏi móng vuốt sắc bén kia. hơi mỉm cười.

      ngắt lời .

      “Người ta biết để ý người ta mà.”- Cung Dương Á Miên lúc này tiến hơi sát vào Nam Cung Tư Nghị.

      Đúng lúc đó, phục vụ bưng trà vào.

      “Tổng giám đốc, tiểu thư, mời hai người dùng trà.”

      Cung Dương Á Miên quay ngoắt trăm tám mươi độ.

      “Ta có qua đồng ý cho mấy người vào đây quấy rầy chuyện tốt của chúng ta sao? Làm phục vụ kiểu gì vậy hả?”- gân cổ lên, mười phần mười giống như những người đàn bà đanh đá chua ngoa.

      cho mấy người biết, tôi trước sau chính là hôn thê của tổng giám đốc các người, liệu mà làm sao cho phải phép.”- rồi khoác túi xách quay ngoắt , trước khi còn kịp với Nam Cung Tư Nghị.

      “Hôm nay kì thực có chút việc bận nên người ta chỉ ghé thăm được lúc, mai người ta lại đến a…”- rồi nhìn thêm vẻ mặt thẳng.

      Mọi chuyện cố gắng xong nhanh hơn, cũng chẳng bao giờ có chuyện gặp lại nữa đâu. lần này đủ cho kinh thiên động địa rồi.

      Ra bên ngoài, làm tín hiệu ok với lễ tân rồi rời khỏi. Xem như xong việc.

      Để xem còn hứng thú gì với nữ nhân đó . Càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh.

      Nam Cung Tư Nghị hoàn hồn lại xung quanh chẳng có ai.

      Cho tay vào túi quần, mỉm cười thâm trầm mà ai biết, ra, tiến vào thang máy lên thẳng phòng làm việc của mình.

      kia là muốn chứng minh điều gì? Còn tưởng biết sao?

      Cung Dương Á Miên, cậu có trong tay nữ nhân thú vị đấy.

      P/S: Tối mai có chương mới nha...
      Cảm ơn đóng góp của bạn Ngáo Ộp, mình sửa dần nhé, nhưng chỉ vài chỗ thôi, vì mình edit nên cũng phải tùy văn mà bạn, đôi khi nghe "Cung Dương tổng, có điện thoại" hay hơn là "Cung Dương tổng giám đốc, có điện thoại". Nó hơi dài dòng và hay lắm. http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gifCảm ơn bạn nhé :-*

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 6]- Trợ lý báo thù- hơn cả bằng trái tim- Thiên Mỹ Khả

      “Tổng giám đốc, có điều gì muốn với tôi ?”- Vũ Bảo Lĩnh đeo mắt kính râm cùng khẩu trang ngó đầu vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Cung Dương Á Miên liếc qua cái, rồi tiếp tục đánh máy xem dữ liệu tháng sau.

      “Cầm đống giấy tờ này phát xuống các phòng cho tôi.”- hôm nay bắt diễu hành đủ mười vòng mới thôi.

      “Cung Dương tổng, có phải đùa tôi ?”- Vũ Bảo Lĩnh lau mồ hôi trán. Mang cái bộ dạng này diễu khắp công ty, trở thành chủ đề cho người ta bàn tán.

      Hôm qua từ công ty về, mới đến cửa lĩnh trọn gậy của vợ , chưa kịp bị vợ đuổi đánh quanh sân, hỏi tại sao lại đánh vừa đuổi theo , vừa thở hổn hển, lại còn cái gì mà tán tỉnh cả phụ nữ có hai đời chồng và ba đứa con, rồi định li dị vợ để tìm tình mới.

      rốt cục hiểu mình gây nên tội vạ gì mà đáng bị như vậy, chợt nhớ ra hôm qua bỏ rơi tổng giám đốc lúc “trầm cảm đột xuất”.

      “Tổng giám đốc, hại chết tôi…”- đêm qua phải xoa đá khắp người, mặc dù trời vào thu. Đó là công việc sung sướng gì.

      Hôm nay đến công ty trong tình trạng người đau thể đau hơn, má sưng thể sưng hơn, mắt bầm thể bầm hơn.

      Vậy mà khi xưa mẹ gốc Mĩ này rất hiền.

      Lẽ ra hồi đó nên kiên quyết lấy phụ nữ Trung Quốc hơn. Vì ý chí vững, rốt cục lấy phải sư tử Hà Đông. Hơi tý là thượng cẳng chân , hạ cẳng tay.

      Nhưng được cái lúc bình thường hai người cũng tình cảm sâu sắc, chỉ lúc nào máu ghen của nổi lên, mới phải hứng.

      Than thầm ở công ty có tổng giám đốc độc ác giết người dao, ở nhà có vợ cầm dao giết người. Số cũng thảm .

      Phân phó công việc xong, Cung Dương Á Miên ngồi thầm cười sung sướng cuối cùng tránh được kiếp bị theo đuổi.

      phải có ấn tượng tốt với Nam Cung Tư Nghị, mà bây giờ cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, muốn bị ràng buộc bởi mấy chuyện đương.

      Thứ hai, vấn đề quan trọng nhất đó là cái phần “giới tính” của trong mắt mọi người vẫn là chưa ràng, nên khó có thể cùng ai đương.

      lại càng muốn người ta mới phẫu thuật chuyển giới thành con đâu.

      Vậy nên chuyện này, tốt nhất cứ để từ từ .

      Điện thoại đổ chuông, chẳng cần nhìn mà ấn xuống nút nghe.

      “Cung Dương Á Miên tổng giám đốc Thiên Kỳ rảnh rỗi nha…”

      Đầu dây bên kia luồng khí lạnh tràn tới, phải biết, nhưng hai người cách nhau nửa vòng trái đất, lo gì bị người đó xử đẹp chứ?

      “Cậu nghĩ tôi làm gì được cậu hả?”

      “Ấy ấy…”- Cung Dương Á Miên vội vàng, cũng biết sợ chứ- “Thế nào? Có chuyện gì mà cậu hạ cố gọi điện cho tôi vậy?”

      cần trêu tức Triệu Mạn Di, ấy giết người còn đáng sợ hơn nhiều.

      Bên kia có vẻ hòa hoãn xuống.

      “Cố Thiên Tự về rồi, tôi cần cậu và Diêu Giai Mẫn điều tra cho tôi vài chuyện…”

      Cung Dương Á Miên vừa nghe vừa ghi chép lại xong, gật gù.

      “Được thôi, với cậu tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”- ngừng lúc, cười cười vào ống nghe- “Người ạ.”

      “Dự án xây dựng khu thương mại AMF vẫn tiến hành sao?”- Triệu Mạn Di hỏi rất bình thường.

      Cung Dương Á Miên ở đây cũng có thể linh cảm được gì đó, nhưng vẫn trả lời.

      “A… vẫn tiến hành tốt.”

      “Cậu có thể cần tiếp tục nữa.”- Triệu Mạn Di nốt câu rồi cúp máy.

      Cung Dương Á Miên ngồi thững như trời trồng.

      Quả nhiên vẫn là Triệu Mạn Di độc nhất vô nhị.

      Người ta sai “Đạo cao thước, ma cao trượng”, núi này cao còn núi khác cao hơn, nhưng Triệu Mạn Di chính là ai có thể vượt được mà.

      Có lẽ phải nhanh chóng lấy công chuộc tội thôi, bằng , dự án đó thành bong bóng vỡ tan mất.

      Nghĩ là làm, nhanh chóng xem xét vài dữ liệu của vài tập đoàn có liên quan đến người đó trong vài năm nay, tất bật tìm kiếm rồi lại tìm kiếm. Hoàn toàn để tâm đến người trợ lý đáng thương.

      Nhưng cũng chính vì vậy, cũng biết ta chuẩn bị làm ra chuyện gì mà khiến cả cuộc đời của bị đảo lộn.

      Đại sảnh Nhật Đằng rộng lớn, nhưng cách đoạn lại có vài người nào đó rảnh rỗi hỏi chuyện của tổng giám đốc đẹp trai.

      Đại đa số đến cái gì đó mà đẹp đôi, đanh đá, cấu xé, rồi nháy mắt. Cũng ai hiểu, mà khi hiểu rồi cũng chẳng ai muốn nhắc đến nữa.

      Bởi xem chừng, đại boss vẫn thích cái đó.
      “Nam Cung tổng, vẫn quyết định như vậy sao?”- Lam Vũ Bằng ái ngại hỏi, chuyện mà tổng giám đốc vừa biết là thứ chuyện huyễn hoặc nhất từng nghe, nhưng tổng giám đốc lại tin đến sái cổ. Vậy là sao?

      “Tôi quyết định rồi. Đó cũng dễ hiểu mà.”- dựa vào ghế, hít hơi dài rồi thở ra. Giờ thấy gì cũng dễ chịu.

      Tổng giám đốc quyết, Lam Vũ Bằng cũng tiện hỏi thêm, nhưng vừa rồi có hợp tác mới của Đỉnh Vệ, cũng phải với chứ.

      “Sao?”- Nam Cung Tư Nghị giật mình- “Đỉnh Vệ?”- chẳng lẽ Vệ Quân Dương yên bề gia thất trước nên dùng cái tín hiệu này để báo thua sao?

      “Ha ha ha… Vệ Quân Dương… ngờ cậu cũng tới ngày này.”- Nam Cung Tư Nghị cười sảng khoái, vỗ vỗ lên bàn, xem ra cái họ Kiều kia thực trói được

      Còn giờ, lo chuyện với tổng giám đốc Cung Dương Á Miên của Thiên Kỳ , sau đó mới nghĩ đến đám cưới của bạn. Lần này chắc tốn kém đây.

      P/S: Tối mai có chương mới nha các bây biii :-*
      Sao ta thấy chị Miên có vẻ như là người phải chịu nhiều tầng áp bức nhất thế nhỉ? :))) Thôi chịu khó chị nhé http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif Chúng em chị :-*
      À nhân thể, Vệ Quân Dương là nam chính bộ "Gặp em ở Las Vegas" nhé :3 nhưng ta chưa có mần được http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :