1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Thiếu gia bị bỏ rơi - Nga Lão Ngũ Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 23: Ấn tượng đầu tiên của Ninh Khinh Tuyết.

      Edit:QueenRebel
      Beta: Yun MA

      - Tay của ?

      Tô Mi nhìn chằm chằm Diệp Mặc như có chuyện gì xảy ra, hơi hoảng hốt chỉ tay phải vào Diệp Mặc.

      Diệp Mặc thấy Tô Mi, nhíu mày, câu:

      - Tĩnh Văn, tôi nghỉ lát.

      xong tự sang bên, đổi bàn khác và ngồi xuống.

      Diệp Mặc? Ninh Khinh Tuyết nhìn Lý Mộ Mai cách khó hiểu, tự nhủ, cái người Diệp Mặc là ai?

      Lý Mộ Mai cười khổ cái, vội vàng kéo Ninh Khinh Tuyết sang bên :

      - Thực ra ta chính là Diệp Mặc, người đính hôn với chị, chỉ là bây giờ và trước đây có chút giống nhau. những diện mạo hơi thay đổi mà thậm chí khí chất cũng hoàn toàn bất đồng. biết xảy ra chuyện gì người ta. Nhưng em cũng lâu lắm rồi thấy ta, chỉ là biết tại sao Tĩnh Văn lại mời ta đến.

      ta chính là Diệp Mặc? Ninh Khinh Tuyết theo bản năng lại nhìn lại Diệp Mặc. Diệp Mặc trước mắt này năng và hành động kiêu ngạo cũng tự ti. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng cử chỉ đều rất tự nhiên, phóng khoáng, hề mất tự nhiên cũng hề có kiểu quần là áo lượt, thậm chí người còn có chút khí khái đàn ông, từ xa ấy cảm giác được điều này.

      người như thế sao có thể là người đó? Ngộ nhỡ ta phải người đó, ở cùng ta, cái này… Ninh Khinh Tuyết do dự. Nhưng ấy liền cười giễu, nếu Diệp Mặc chính là con người trước mặt này vậy cuối cùng có đồng ý ý kiến của mình hay vẫn là hai cách .

      - Khinh Tuyết, em cảm thấy ta thay đổi rất nhiều, em trước tìm cách hỏi dò ta, chị cứ ngồi đây .

      Lý Mộ Mai lúc thấy Diệp Mặc, bỗng hơi do dự về kế hoạch của mình. Diệp Mặc trước mặt và người suy sụp tinh thần trong truyền thuyết dường như giống nhau chút nào. Nếu nhất định phải chỗ lôi thôi của chính là tóc có hơi hỗn độn, thợ cắt tóc chuyên nghiệp để chỉnh sửa lại đầu tóc.

      Ninh Khinh Tuyết kéo tay Lý Mộ Mai:

      - Mộ Mai, việc này để chị tự .

      Diệp Mặc thấy người đến đây toàn người giàu, người nào cũng ăn vận rất đẹp, hơn đứt Diệp Mặc với bộ quần áo giản dị. Nhưng lại vì thế mà tự ti, mà lại còn rất tự nhiên. khi người ta mà ở trong bất đồng tư tưởng của ta hoàn toàn giống.

      Đừng Diệp Mặc có những quần áo đẹp đẽ đó. có nhưng vẫn sống theo cách sống của bản thân. Cái theo đuổi phải là ở đây. Nếu theo đuổi cái này, nắm chắc trở thành phú ông được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng như thế có là gì? Đời người cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, sống mang đến, chết chả mang . vốn dĩ theo đuổi cuộc sống vĩnh cửu, bây giờ tuy việc tu luyện trở nên chậm chạp nhưng theo đuổi của vẫn thay đổi.

      Bây giờ còn bận lòng sư phụ Lạc Ảnh, người của hai thế giới. Nếu bây giờ hiểu tâm tư của Lạc Ảnh, thực có thể chết thêm lần nữa. Đối với việc khác, đối với Diệp Mặc mà đều là như khói thoảng qua thế thôi.

      - Diệp Mặc…

      Ninh Khinh Tuyết đến bên bàn của Diệp Mặc, kêu lên có chút phức tạp.

      - Đến rồi à, ngồi .

      Diệp Mặc cười nhạt, giống như người con trai hàng xóm, Ninh Khinh Tuyết bỗng có cảm giác quen thuộc lâu lắm rồi. Tuy biết đây là lần đầu gặp Diệp Mặc, tuy biết trước đây hề muốn gặp người này.

      - Cảm ơn.

      Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống, bỗng có cảm giác thoải mái, hoặc có thể cảm giác yên bình, Diệp Mặc như hồ nước bình lặng, làm ấy có phần yên tâm.

      - Trán cứ nhăn lại, ánh mắt mang theo chút mệt mỏi, có tâm gì sao? Nếu tôi giúp gì được tôi giúp.

      Diệp Mặc đương nhiên biết người con như Ninh Khinh Tuyết, đến chuyện cách vô duyên vô cớ với người con trai từ bỏ hôn ước với . Nếu đến rồi chắc chắn là có chuyện. Chi bằng ra trước, hơn nữa ấy và Lý Mộ Mai tuy là nhưng Diệp Mặc vẫn nghe thấy. Chỉ là nghĩ rằng vợ chưa cưới của lại là người con xinh đẹp như thế này, thậm chí còn chả kém Lạc Ảnh.

      có ác ý với Ninh Khinh Tuyết hoặc có thể có tình cảm với . Nhưng lúc thấy ánh mắt u buồn và lờ mờ của lại nhớ tới Lạc Ảnh.

      Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc cách ngạc nhiên. ấy kinh ngạc vì khả năng thấy những thứ bé và còn khả năng chuyện ràng, có tư duy của . Loại người này lại là thiếu gia bị gia tộc vứt bỏ ư?

      - Tôi…

      Ninh Khinh Tuyết hồi lâu vẫn thể mở miệng. Thầm thở dài, lòng tự nhủ nếu để Lý Mộ Mai đến tốt rồi.

      Diệp Mặc lặng lẽ ngồi phía đối diện , có chút cảm giác áp lực nào cả, chỉ mang lại cảm giác yên lặng và yên ổn cho . Ninh Khinh Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm :

      - Là vì chuyện hôn nhân của tôi…

      Diệp Mặc hơi nhíu mày, trong lòng cuối cùng cũng có chút dao động, lần đầu tiên ngắt lời Ninh Khinh Tuyết:

      - Nhà họ Ninh các bỏ hôn ước của chúng ta rồi, hơn nữa bây giờ tôi cũng phải người nhà họ Diệp ở Bắc Kinh nữa rồi…

      Diệp Mặc nữa, nhưng ý đồ của rất ràng rồi. Chính là việc khác có thể giúp nhưng chuyện hôn nhân nhà họ Ninh các bỏ rồi còn đến tìm tôi dường như có chút quá đáng rồi đấy. Tuy có thiện cảm với Ninh Khinh Tuyết nhưng cũng có nghĩa Ninh Khinh Tuyết có thể dây dưa lằng nhằng về vấn đề này.

      - Xin lỗi…

      Ninh Khinh Tuyết bỗng cảm thấy có chút yếu đuối.

      Diệp Mặc cười nhạt, :

      - có gì phải xin lỗi cả, loại phế nhân bị nhà họ Diệp đuổi ra ngoài như tôi cũng xứng với nhà họ Ninh các . Loại hôn nhân bị từ chối như này đối với tôi mà cũng là giải thoát lớn. Tôi cũng có bất kỳ ý trách móc , chỉ là muốn về chuyện này nữa.

      Trong lòng Ninh Khinh Tuyết bỗng có chút lo sợ mà khó chịu. Nếu trước khi gặp Diệp Mặc, câu này của Diệp Mặc ấy nghe thấy cũng có thể coi như chưa nghe thấy. Nhưng sau khi gặp Diệp Mặc, ấy cảm thấy bản thân xem thường Diệp Mặc, còn cái loại tiềm thức Diệp Mặc xứng với có chút buồn cười.

      Diệp Mặc trước mắt dường như có gì cả, nhưng lại tỏ ra như mây bay. Và cái khí chất thản nhiên đó căn bản là khác quá xa với Diệp Mặc trong tưởng tượng. Dường như phải Diệp Mặc mà có gì cả đó mà là Diệp Mặc coi rẻ thiên hạ, mình núi cao. Cảm giác này khiến Ninh Khinh Tuyết thấy rất kì lạ.

      Diệp Mặc thở dài. biết Ninh Khinh Tuyết có khó khăn nhưng nếu phải điều bản thân có thể giải quyết được cũng hết cách. Nghĩ đến đây liền :

      - Nếu

      Ninh Khinh Tuyết dường như biết Diệp Mặc muốn gì, cắn môi, ngắt lời Diệp Mặc:

      - Tối nay tôi muốn

      bỗng cảm thấy mình ngắt lời Diệp Mặc trong lòng lại có cân bằng rất sảng khoái. Dường như vừa rồi vui vì Diệp Mặc ngắt lời nay còn nữa.

      Tuy nhiên Ninh Khinh Tuyết nghĩ là câu của cũng bị người khác ngắt lời như thế.

      - Khinh Tuyết, đúng là , nghĩ là lại gặp ở sinh nhật của Tĩnh Văn. Tôi quá vui và bất ngờ đấy.

      Vừa dứt lời, nửa ly rượu vang trong tay người thanh niên bàn bên cạnh bàn Diệp Mặc.

      Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, gì nữa.

      Người thanh niên này cũng khó coi lắm nhưng ánh mắt rất rời rạc. Lúc ta vừa thấy Diệp Mặc lướt qua ngay rồi vì Diệp Mặc căn bản giống khách, thậm chí còn chả giống người tiếp đãi.

      - Cậu nhường chút , tôi lâu lắm rồi gặp Ninh Khinh Tuyết.

      Người thanh niên có ánh mắt rời rạc này đến trước mặt Diệp Mặc .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :