1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Thiếu gia bị bỏ rơi - Nga Lão Ngũ Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 18: Khó khăn của Ninh Khinh Tuyết

      Edit + beta: Yun MA

      Tại Yến Kinh, Ninh gia. Tuy cũng là gia tộc hạng trung đẳng nhưng trải qua nhiều năm gột rửa, cộng thêm bệnh tình của ông cụ nhà họ Ninh năm nay, Ninh gia càng trông có vẻ lung lay sắp đổ.

      Lúc này khí Ninh gia vô cùng nặng nề. Tuy là hội nghị gia tộc Ninh gia nhưng lại chả có chút nào là vui mừng và sôi nổi cả.

      - Con bé Khinh Tuyết vẫn mở miệng sao?

      Trầm mặc lúc lâu sau, vị trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi bên lấy tay đập bàn .

      Ông ấy chính là Ninh Trung Tắc - người cầm lái tại của Ninh gia, cũng chính là con lớn của ông Ninh - Chủ tịch quận Hà Loan, Yến Kinh.

      Yến Kinh là đô thị quốc tế lớn như thế, chủ tịch quận thăng lên cấp bậc Giám đốc sở, thậm chí còn được coi trọng hơn so với Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng ở Yến Kinh viên gạch rơi xuống cũng có thể đập trúng phó cán bộ địa phương. Cái khu vực này Quận trưởng thực chất chả là cái gì. Bây giờ ông Ninh về hưu, ông cũng hơn năm mươi tuổi, nếu xảy ra cái gì Quận trưởng là cương vị cuối cùng của ông ta.

      - cả, bây giờ phải do con bé quyết định nữa rồi. Dược liệu Ninh Thị, giờ gặp phải vấn đề em nghĩ Lão Tam cũng . Cung ứng lớn nhất vốn là công ty Ska của Mỹ. Bây giờ công ty Ska của Mỹ lại bị người phụ nữ nhà họ Tống khống chế, đây là đòn đả kích chí mệnh đối với họ Ninh chúng ta.

      - Sau khi ba về hưu, nhà họ Ninh chúng ta mà muốn có thành tích quan trường là rất khó. Nếu thương trường mà chịu đả kích nữa, tôi nghĩ nhà họ Ninh cũng suy sụp như vậy. Tống Thiếu Văn tuy có chút phong lưu sa đọa nhưng nhà họ Tống ta vẫn thuộc đại gia tộc. Nếu kết hôn với người nhà họ Tống, những làm ăn của Ninh gia lập tức khởi sắc mà còn ngay lập tức thay nhiệm kì mới. cũng cần thiết phải tiến thêm bước nữa.

      người trung niên ngồi bên phải Ninh Trung Tắc tức khắc , khẩu khí dường như có hơi kích động.

      Ninh Trung Tắc thở dài, khoát tay :

      - Trung Vi, hiểu ý của em. Tuy kết hôn với người Tống gia vô cùng có lợi nhưng Tống Thiếu Văn, cái người này… Haizz, chuyện này vẫn phải bàn bạc với chú ba , dù sao Khinh Tuyết là con của chú ba.

      - cả, em thấy chú tư đúng, bây giờ là thời điểm sinh tồn của Ninh gia, hơn nữa chỉ là chuyện gả Khinh Tuyết cho Tống gia mà thôi, cũng chả phải chuyện gì, em nghĩ Khinh Tuyết có thể hiểu được. Chú ba cũng có thể hiểu được. Huống hồ từng tiếp nhận chuyện kinh doanh Yến Kinh, trong lòng nó phải biết, chả nhẽ nó thấy được việc lớn?

      Lần này Ninh Trung Thủ ngồi phía bên trái tỏ vẻ tán thành.

      - Ba, chú hai và chú tư đều có lý, con nghĩ Thiếu Văn tuy hơi phong lưu nhưng bây giờ làm gì có thanh niên nào phong lưu. Bình thường những người này sau khi kết hôn thay đổi, đây cũng là vì tốt cho Khinh Tuyết, vẫn tốt hơn phế nhân Diệp gia. Hơn nữa Thiếu Văn cũng rất thích Khinh Tuyết, chắc chắn bạc đãi nó đâu.

      Thấy quan điểm của hai người chú thống nhất, con trai trưởng của Ninh Trung Tắc cũng ngay lập tức tán thành.

      Ninh Trung Tắc im lặng hồi lâu, mới ngẩng đầu :

      - Cứ vậy , để tôi chỗ Trung Phi, Trung Thủ, cậu để Huệ Ly làm công tác với Khinh Tuyết. Mùng tháng mười chả còn bao nhiêu ngày nữa, tranh thủ giải quyết chuyện hôn nhân này trong tháng mười .

      Người thanh niên ngồi ở cuối há hốc mồm, thấy gia chủ lên tiếng, cuối cùng cậu ta phải nuốt lời của mình xuống. Cậu ta chính là Ninh Dương, con trai thứ hai của Ninh Trung Tắc, cũng là người duy nhất trong Ninh gia đồng ý Khinh Tuyết gả cho Tống gia.

      Cho nên lúc hội nghị gia tộc kết thúc, Ninh Dương tìm ngay Ninh Khinh Tuyết.

      Tuy lần trước sau khi Ninh Khinh Tuyết công khai ngôn luận, người ngoài đều tưởng bị Ninh gia cấm đoán. Thực ra chỉ là muốn ra ngoài mà thôi. Tính tình lạnh nhạt, thích ra ngoài, từ sau khi bị miễn chức ở dược liệu Ninh Thị, phần lớn thời gian đều ở nhà. Trừ người bạn thân Lý Mộ Mai, rất ít bạn bè.

      Lý Mộ Mai những là trợ lý của Ninh Khinh Tuyết ở dược liệu Ninh Thị Yến Kinh mà cũng là bạn thân của Ninh Khinh Tuyết, đồng thời còn là em họ của .

      Nếu Ninh gia còn người qua lại thân thiết với Ninh Khinh Tuyết chính là Ninh Dương họ . Nhưng việc của Ninh Dương rất nhiều, bình thường cũng chả hay đến tìm ấy. Nhưng hôm nay Ninh Dương lại đến, điều này đem lại dự cảm lành cho Ninh Khinh Tuyết.

      - Dương, lâu lắm gặp.

      Lý Mộ Mai thấy Ninh Dương liền chào hỏi, biết gì với Ninh Khinh Tuyết.

      Sắc mặt Ninh Dương có chút khó coi, cũng chả có gì mà phải tránh Lý Mộ Mai, mà thẳng quyết định của gia tộc cho Ninh Khinh Tuyết nghe.

      - Khinh Tuyết, hạnh phúc nằm trong tay em, nghĩ nếu em muốn ra nước ngoài có thể giúp em. Tiền đồ của gia tộc thể dựa vào người con như em đến đổi lấy được.

      Mục đích chính của Ninh Dương đến đây là vì giúp Ninh Khinh Tuyết chạy trốn, vì chỉ có ta mới biết Tống Thiếu Văn là người như thế nào.

      Nghe xong lời của Ninh Dương, sắc mặt Ninh Khinh Tuyết liền trở nên tái nhợt. Khuôn mặt như vẽ kia có chút u ám và thất vọng. Cho dù thế nào ở nơi công cộng cuối cùng vẫn chạy thoát khỏi vận mệnh gia tộc bán đứng mình.

      - Khinh Tuyết…

      Lý Mộ Mai hơi lo lắng, gọi tiếng.

      khí trong phòng khiến cho người ta im lặng đến ngạt thở. Ninh Dương biết chuyện đưa em ra nước ngoài cũng là chuyện rất khó khăn huống hồ rồi liệu có lợi ích gì.

      - Em đừng có lo, về trước sắp xếp, tránh đến lúc lại kịp. Mộ Mai, Khinh Tuyết phải nhờ em chăm sóc rồi.

      Ninh Dương đứng dậy, vội vã rời . Nếu Ninh Khinh Tuyết phải ra nước ngoài chuyện này càng nhanh càng tốt. Ngộ nhỡ để các chú của ấy biết tuyệt đối để ra ngoài.

      Nhìn bộ dạng hơi đờ đẫn của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Lý Mộ Mai cũng dễ chịu. Khinh Tuyết là bạn thân nhất của , cũng vì quá xinh nên thể tự do. Tống Thiếu Văn là người như thế nào, người trong Bắc Kinh ai mà biết. Ngang nhiên cùng vài đứa con ăn chơi trác tang còn bị người ta quay lại. Nếu phải Tống gia có thế lực, phong toả chuyện này chừng cả thiên hạ đều biết.

      Hơn nữa người này còn có sở thích ghê tởm đó là đem tặng người con mình chơi chán cho người khác. Thiếu nữ Bắc Kinh bị y chà đạp vô số kể. Có nữ minh tinh mới ra nghề, vì phản kháng Tống Thiếu Văn mà bị y đánh gãy hai chân, vứt vào ổ điếm. Cuối cùng ép tới mức người đó phải tự sát. Vì thế trong Bắc Kinh y có biệt hiệu ác ma.

      - Khinh Tuyết, em có cách, chỉ là, chỉ là có chút tổn hại đến danh tiếng của chị…

      Lý Mộ Mai đến phần sau, dường như cũng cảm thấy cách này của mình chả ra sao cả, có chút muốn .

      - Cái gì…

      Ninh Khinh Tuyết nhìn chằm chằm Lý Mộ Mai, bất kể là chủ ý như thế nào, chỉ cần để thoát khỏi Tống Thiếu Văn đều đồng ý.

      Lý Mộ Mai thở dài, :

      - Chính là lợi dụng cái tấm bia đỡ đạn đó của chị, dù sao chị cũng chị là người của Diệp Mặc trước mặt người khác rồi, tuy ai cũng biết đây chỉ là cái cớ nhưng nếu chị và gạo nấu thành cơm, vậy

      Thấy Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn mình, Lý Mộ Mai biết ấy hiểu nhầm rồi, vội :

      - Em ý gạo nấu thành cơm phải là cái ý đó, chị cũng biết người đó là người… Dù sao cũng thể làm gì chị. Nếu chị đột nhiên cưới ta, hơn nữa ở cùng ta lại còn ngẫu nhiên để phóng viên chụp được cảnh chị ở giường cùng ta vậy ràng biết chị trong sạch Tống gia cũng thể cưới chị về được.

      Ninh Khinh Tuyết hai mắt bỗng sáng lên, nhưng lập tức lại im lặng gì.

      Lý Mộ Mai ở cùng với lâu nhất, đương nhiên là biết ý của , lại :

      - Diệp Mặc là con ông cháu cha, hơn nữa còn rất trọng sĩ diện. Sau khi bị nhà chị từ hôn còn tìm người bạn lớp làm bạn , rất giỏi che giấu cái kia của bản thân…

      - Nhưng chị có biết người con đó trả lời ta như thế nào , có thể lên giường với em ? Nghe Diệp Mặc lúc đấy suýt xỉu tại chỗ. chắc chắn nghĩ rằng bạn học vốn cung kính lại đột nhiên đối xử với thế. Não người này chắc là cũng dễ dùng, vẫn chưa cái thực bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà.

      - Còn nữa, tại rất túng quẫn, hai vạn tệ lần trước em nhờ người gửi qua đó, nghe hề từ chối mà nhận ngay. Nếu chị đưa mấy vạn tệ tuyệt đối làm chuyện vừa có thể diện vừa có tiền tiêu như thế này.

      Ninh Khinh Tuyết thở dài :

      - Chị để ý đến chút danh tiếng đấy, dù sao chị từ lâu còn danh tiếng rồi. Chỉ là, chỉ là như vậy có khiến Tống gia trả thù ?

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 19: ngoài cửa lớp

      Edit + beta: Yun MA

      - Khinh Tuyết, chị cũng là, gia tộc lớn như Tống gia rất giữ thể diện, nếu như chị kết hôn với Diệp Mặc, Diệp Mặc mà xảy ra chuyện, chắc chắn bất kỳ người nào cũng nghi ngờ Tống gia, em nghĩ rằng Tống gia chắc chắn làm mấy cái việc tốn công mà được gì đâu.

      Lý Mộ Mai dường như rất như có kinh nghiệm phân tích.

      Ninh Khinh Tuyết trầm ngâm lúc gật gật đầu :

      - Được rồi, coi như mình nợ ấy lần .

      Lý Mộ Mai lại lắc lắc đầu :

      - Khinh Tuyết, chị sai rồi, phải là chị nợ ấy, mà là ấy nợ chị, em có thể khẳng định suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc với của chị rất khác nhau, ta còn vui mừng được nữa là, nếu như thế này , ngày mai là sinh nhật của Tĩnh Văn, chúng ta có thể lấy lý do này đến Ninh Hải, sau khi tham gia party sinh nhật của Tĩnh Văn, em cùng với chị tìm Diệp Mặc được .

      Cái Tô Tĩnh Văn này, Ninh Khinh Tuyết cũng lạ lẫm gì, lúc còn học, Tô Tĩnh Văn là mỹ nữ nổi tiếng, chỉ là mấy nắm trước mẹ ta xảy ra chuyện, ta mới đến Ninh Hải, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng cũng coi như là biết ta, chẳng qua Lý Mộ Mai lại là bạn tốt nhất của Tô Tĩnh Văn.



      Diệp Mặc chẳng mấy khi đến phòng học, hơn nữa chương trình học mấy năm gần đây cơ bản học cũng gần hết rồi, do hôm nay Thi Tu mời ăn, chủ yếu là do Thi Tu có mấy tấm vé miễn phí của Tụ Vị Lầu trong trường, có đồ ăn miễn phí, gã đương nhiên muốn rủ Diệp Mặc cùng ăn.

      Nếu như Diệp Mặc ở Ninh Đại còn có người bạn, vậy đó chính là Thi Tu, bình thường chỉ cần Diệp Mặc đến lớp, Thi Tu đều đến ngồi bên cạnh Diệp Mặc, gã cùng Diệp Mạc rất hợp, từ lúc Diệp Mặc vào Đại Học Ninh Hải như thế rồi, cũng bởi vì Diệp Mạc bị đuổi khỏi Diệp gia mà có bất kỳ thay đổi nào.

      Ban đầu Diệp Mặc lần đầu tiên tỉnh lại ở đây, cũng là do Thi Tu gọi dậy, hơn nữa còn rất quan tâm đến bảo đừng có tiếp xúc với Nhan Diễm, sau này khi Diệp Mặc bị đuổi khỏi Diệp gia, kinh tế khó khăn, chỉ cần gã có thể giúp được, gã đều cố hết sức giúp đỡ Diệp Mặc, có thể ở Ninh Đại, chỉ có Vương Dĩnh và Thi Tu hai người giúp đỡ Diệp Mặc về kinh tế, Vương Dĩnh có lẽ là do Diệp Lăng, còn Thi Tu là do là bạn của Diệp Mặc.

      - Diệp Mặc, tiết này là của Vô Tình Băng, cậu đắc tội với ta lần rồi, cậu đến còn tốt, lúc vào lớp chúng ta chuyện nữa, vạn nhất bị ta nhìn thấy, lại bị phiền toái.

      Thi Tu cẩn thận với Diệp Mặc.

      Diệp Mặc cười cười, vỗ vai Thi Tu:

      - Loại đàn bà hẹp hòi này mình cũng thèm so đo cùng ta, yên tâm , để liên lụy đến cậu đâu, đừng tiết gì, cho dù là tháng gì cũng có vấn đề.

      Thi Tu cũng cười cười, gã đương nhiên cho rằng Diệp Mặc tháng có thể gì.

      - Cậu ai lòng dạ hẹp hòi, Diệp Mặc, phế nhân như cậu mà cũng có tư cách người khác sao, lại còn dám vác mặt lên lớp.

      giọng nữ trong trẻo vang lên cắt đứt lời của Diệp Mặc.

      - Nhan Diễm, cậu có ý gì, Diệp Mặc cũng cậu, cậu dựa vào cái gì lên tiếng, chẳng lẽ cho rằng Diệp Mặc dễ bắt nạt.

      Thi Tu do lần trước Diệp Mặc bị Nhan Diễm làm cho tức đến phát ngất , cho nên đối với Nhan Diễm rất là ưa, nếu là lần trước do Diệp Mặc, lần này Nhan Diễm cố tình.

      - Ô ôi!!! Thi Tu cậu cũng tồi mà, lại dám rống lên.

      Nhan Diễm thấy người luôn hiền lành như Thi Tu ngờ lại dám quát tháo với ta, lập tức muốn nổi đóa lên.

      Diệp Mặc lập tức giơ tay kéo Thi Tu cái :

      - Cần gì phải chấp nhặt với loại người này, coi như chó sủa bên tai là được rồi.

      - Diệp Mặc...

      Nhan Diễm chỉ mặt Diệp Mặc định chửi.

      Diệp Mặc cười lạnh tiếng, trong lúc Nhan Diễm chưa kịp chửi ra :

      - Xấu phải lỗi của cậu, nhưng xấu lại còn đầu gấu là do bạn rồi, ồ, lần trước bạn rằng tôi có muốn ngủ với bạn ? xin lỗi, mình có hứng thú với khủng long.

      Diệp Mặc đương nhiên là bởi vì thân thể trước mà trút giận, loại người như Nhan Diễm quá mức khoa trương.

      Nhan Diễm vốn định mở miệng mắng chửi nhưng đột nhiên lại mở miệng cười lên, ngờ Diệp Mặc xấu, tuy rằng phải là hoa khôi trong trường, nhưng cũng có thể coi là hoa khôi trong lớp, lập tức mỉa mai :

      - Tôi xấu, Diệp Mặc mắt cậu bị mù rồi, mở to mắt ra mà nhìn, cậu biết nào xinh hơn tôi sao? Có sao? Nếu có bà đây tự nhận mình xấu, nếu có...

      Lúc này cửa phòng học vang lên thanh mềm mại êm ái cắt đứt lời ta:

      - Diệp Mặc, cậu ra ngoài chút , tôi đến tìm cậu mấy lần rồi, nhưng đều tìm thấy.

      Gần như tất cả mọi người đều nhìn về cửa lớp, toàn bộ nam sinh ánh mắt liền sáng ra, trước cửa lớp là vô cùng tú lệ, nếu như các ngôi sao phải thông qua các loại hóa trang mới có được vẻ đẹp trước ống kính, nhưng này lại giống như phù dung trong nước, nhìn ra bất kỳ dấu vết hóa trang nào.

      Lông mi cong dài, phối hợp với khuôn mặt tươi cười của , cần nhìn dáng người của , biết mỹ nữ khó gặp rồi, nếu như là sinh viên của Ninh Đại, Tô My phải hoa khôi số rồi, mà là trước mặt này.

      Nhan Diễm giống như con gà mái bị bóp cổ, tiếng kêu đột nhiên dừng lại, vừa rồi ta còn Diệp Mặc quen người nào đẹp hơn ta, bây giờ đột nhiên xuất biết ưu tú hơn gấp bao nhiêu lần, cái này còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là ta lại còn gọi Diệp Mặc.

      Diệp Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhan Diễm, cần phải chấp nhặt với ả này, dù sao cũng trút giận được rồi, sau này còn chuyện gì nữa.

      - Tĩnh Văn, tìm tôi có việc gì?

      Diệp Mặc ngờ Tô Tĩnh Văn tìm đến phòng học, nghe ý của hình như chỉ tìm hai lần.

      Thấy Diệp Mặc cũng có gọi mình là chị Tĩnh Văn, mà trực tiếp gọi Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn lườm Diệp Mặc cái, nhưng cũng phản đối.

      Cũng do nguyên nhân từ ba mình, cho nên cách nhìn của Tô Tĩnh Văn đối với đàn ông cũng có chút lệch lạc, nhưng đối với Diệp Mặc cũng cảnh giác nhiều, tuy rằng Diệp Mặc phải là người mà chính mình muốn tìm, nhưng Diệp Mặc với người đó rất giống, hơn nữa ánh mắt Diệp Mặc nhìn rất trong sáng, có tý gì xấu xa ở bên trong, lại thêm Diệp Mặc còn là sinh viên, cho nên cách nhìn của Tĩnh Văn đối với Diệp Mặc cũng tồi.

      - Chẳng lẽ có việc thể đến tìm cậu, cậu có rảnh ? Chúng ta ra ngoài chuyện.

      Tô Tĩnh Văn cười cười .

      Diệp Mặc bất đắc dĩ gật gật đầu, biết cơm miễn phí ăn cũng ngon lành gì, lần sau ăn cơm phải chú ý, ăn của Hứa Vi bữa cơm, phải giúp ta trực ban đến đêm, ăn của Tô Tĩnh Văn bữa, lại tìm đến tận cửa rồi, nghĩ chút, trực tiếp đứng ở cửa với Thi Tu buổi tối cần đợi .

      - thôi.

      Diệp Mặc vừa với Tô Tĩnh Văn, thấy giáo tiếng Vân Băng cầm mấy quyển giáo án đến, nhìn theo bóng dáng Diệp Mặc rời lớp, mặt tràn ngập vẻ chán ghét, chẳng qua vừa nhìn Tô Tĩnh Văn, mặt lại xuất tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại biến thành tiếc nuối.

      Diệp Mặc đương nhiên cũng nhìn thấy Vân Băng, nhưng cũng để ý đến học hành, ta như thế nào, cũng để ý, cho dù có cho 0 điểm cũng có vấn đề.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 20: Lời mời

      Edit: Yun MA + QueenRebel
      Beta: QueenRebel

      - Diệp Mặc, tôi muốn nhờ cậu giúp việc.

      Giọng điệu của Tô Tĩnh Văn dường như hơi ngượng ngùng.
      Diệp Mặc tự nhủ mình biết ngay mà, nhưng ấn tượng của với Tô Tĩnh Văn xấu. Từ lần đầu tiên thấy ấy khẩn thiết cứu mẹ biết người phụ nữ này là người đáng được giúp đỡ. Hơn nữa tuy là lần trước bản thân cũng do ấy mà bị vào đồn nhưng ấy cũng là có ý tốt.

      - Chị , nếu có thể giúp được, thời gian dài tôi nhất định giúp. Có thể giúp đỡ người đẹp là vinh hạnh của tôi.

      Diệp Mặc cười .

      - Thực ra, Diệp Mặc, cậu cười trông rất đẹp trai, cậu nên cười nhiều vào.

      Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên thốt ra câu chả liên quan đến vấn đề.

      Diệp Mặc ngây ra lát, tuy rất con người và tình ở đây nhưng trong sâu thẳm vẫn có chút đề phòng. Lại cộng thêm việc sau khi bị vào đồn, đề phòng này lại tăng thêm bậc. cảm thấy thực lực của bản thân quá thấp, sở dĩ có đề phòng này là vì sợ lai lịch của mình bị tiết lộ, đem đến nguy hại cho mình. Vì thế bình thường giao tiếp với người ta đều có chút lạnh lùng.

      Bây giờ nghe Tô Tĩnh Văn thế, cảm thấy mình có chút cẩn thận quá mức. Chỉ cần bí mật của bản thân bị tiết lộ bình thường cũng cần thiết cẩn thận như thế.

      - Diệp Mặc, thực ra chị có nghe qua chuyện của cậu…

      Tô Tĩnh Văn vừa đến đây dừng lại, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Diệp Mặc, thấy vẫn bình thường mới an tâm tiếp:

      - Chị có đứa em ở Ninh Đại, nó tên là Tô My, chị nghe tin về cậu qua nó.

      - Có phải cậu với Tô Mi có chút hiểu nhầm đúng . Tính Tô Mi có chút kiêu ngạo, nó thực ra xấu. Thôi, về nó nữa, thực chị cũng hiểu nó lắm. Cái đó, cái đó…

      Tô Tĩnh Văn “cái đó” hồi lâu mà vẫn ra nửa câu sau.

      Thực ra Tô My biết điều của Diệp Mặc cho Tô Tĩnh Văn ấy cũng chả thèm nghe. Tô My là người như thế nào ấy cũng lắm. Sở dĩ ta nhắc đến việc của Tô My là muốn bảo Diệp Mặc đừng tự trách bản thân. ấy còn định ấy quen người rất giỏi, thậm chí người thực vật cũng có thể chữa khỏi được. Nếu tìm được người này, chừng Diệp Mặc cũng có thể chữa khỏi.

      Nhưng những lời này ra, cho dù ấy có quen Diệp Mặc nhưng cũng chưa thân đến mức mà cái gì cũng , họ chỉ là bạn bình thường mà thôi. Huống hồ những lời đó, để người con ra vẫn luôn có chút ngại ngùng.

      Diệp Mặc hiểu ý của Tô Tĩnh Văn, nếu ấy là chị của Tô My ràng ấy biết chuyện của mình. ấy nên lời cũng là chuyện bình thường. khoát khoát tay ngăn Tô Tĩnh Văn :

      - Thực ra tôi rất vui mà, có gì là thoải mái cả. Chị yên tâm , nhưng vẫn cám ơn quan tâm của chị. Được rồi, bây giờ chị chị cần tôi giúp gì .

      Mặt Tô Tĩnh Văn hơi hửng đỏ, trong lòng tự nhủ, từ biểu của Diệp Mặc, ấy chả quan tâm đến cái gì đó. Chẳng lẽ ta lại rộng rãi như vậy sao, hề để ý đến những cái này?

      Nhưng Tô Tĩnh Văn lại thầm quyết định, khi gặp cái người bán bùa kia, rồi mới hỏi ta có phải có thể mua tấm bùa trị liệu cho Diệp Mặc .

      tuy quen biết Diệp Mặc lâu, nhưng ở cùng Diệp Mặc lại cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa Diệp Mặc những trông sáng sủa, làm người cũng rất phóng khoáng, khiến ấy hề cảm thấy bị áp lực. Đây cũng là nguyên nhân muốn giúp Diệp Mặc.

      - Hôm nay là sinh nhật chị, vì lí do gia đình, mấy năm rồi chị đón sinh nhật cách vui vẻ. Chị muốn mời em tham dự tiệc sinh nhật của chị. biết em có thể nhận lời .

      Vẫn còn câu Tô Tĩnh Văn chưa ra, chính là lúc sinh nhật, ấy cần bạn nhảy nhưng lại chưa tìm được người thích hợp, mà để người đơn thuần như Diệp Mặc giúp đúng là rất chuẩn.

      Diệp Mặc ngây ra, trong lòng dấy lên chút ấm áp. Tô Tĩnh Văn ràng biết mình là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp nhưng vẫn mời . ràng trong lòng giống với suy nghĩ của Thi Tu, chỉ là tự mình biến mình thành người bạn, hề có nhân tố nào khác ở bên trong.

      - Đương nhiên là đồng ý, cám ơn chị mời tôi tham gia sinh nhật của chị. Tối nhất định đến.

      Diệp Mặc vui vẻ nhận lời.

      Tô Tĩnh Văn lấy ra tấm thiệp đưa cho Diệp Mặc, :

      - Đến lúc đó tôi đến gọi cậu nữa nhé, tối nay sáu giờ ở câu lạc bộ câu tư nhân Ngư Vãn, bên có ghi địa chỉ. Tôi phải đến sân bay đón bạn, tối gặp nhé.

      Diệp Mặc nhìn chiếc Mercedes Benz của Tô Tĩnh Văn biến mất, trong lòng lại nghĩ tham dự tiệc sinh nhật của Tô Tĩnh Văn nên tặng quà gì đây, cũng thể tay được.

      người có ít tiền, nhưng Diệp Mặc cũng phải đồ ngốc, chút tiền này còn phải giữ lại để dùng.

      Cuối cùng Diệp Mặc mua khối ngọc ở chợ, khối vô cùng bình thường để làm vòng tay pháp khí. Tuy là vòng tay nhưng bên chỉ có sáu viên ngọc như đậu Hà Lan. Ngọc mua về được mài thành hình tròn, làm thành vòng ngự pháp khí. Tuy cái này chả có cấp bậc nào cả nhưng ở đây vẫn có thể đề phòng số công kích đơn giản.

      Chỉ có điều cái vòng tay này chỉ có sáu viên ngọc châu tròn. Mỗi lần phòng ngự hư hao viên ngọc châu. Hình dáng phải đặc biệt tinh mĩ nhưng lại được ở thực dụng.

      Sở dĩ chỉ mài sáu viên, là vì Diệp Mặc chỉ tốn hơn ba trăm đồng, hai là vì thực lực bây giờ của Diệp Mặc chỉ có thể hoàn thành sáu viên nhưng có lẽ Tô Tĩnh Văn cả đời này cũng chả dùng hết viên trong số đó.

      Đối với loại người có tiền như Tô Tĩnh Văn này, ngọc mấy trăm đồng đối với ấy mà đáng nhắc đến. Diệp Mặc mà tặng vòng tay này có chút khó coi, ấy cũng chưa chắc đeo nhưng chả cần biết ấy có đeo hay , Diệp Mặc cũng đây là vòng tay pháp khí.

      Quay lại chỗ ở, Hứa Vi vẫn chưa về, Diệp Mặc sửa sang lại hoa của mình trồng. Nhiều nhất vẫn còn tháng, hạt của “Ngân Tâm Thảo” có thể thu hoạch rồi.

      Sau khi làm xong những cái này, Diệp Mặc mới yên tâm đến câu lạc bộ tư nhân Ngư Vãn.



      Trong sân bay Ninh Hải.

      Tô Tĩnh Văn mới nhìn thấy Lý Mộ Mai, nhưng bên cạnh Lý Mộ Mai lại có người con vô cùng đẹp. Thậm chí còn có cảm giác linh hoạt hơn . Người con này là ai? Trông lại thanh lịch, thoát tục như thế này? Nếu phải mặt gợi chút u buồn, Tô Tĩnh Văn còn tưởng đây là tiên tử ăn khói lửa nhân gian.

      những Tô Tĩnh Văn, mà rất nhiều người ở sân bay đều bị Ninh Khinh Tuyết thu hút. Nhưng lúc Tô Tĩnh Văn đến, lại có ánh mắt của nhiều người nhìn vào , hai người con là xinh đẹp. So sánh Lý Mộ Mai diện mạo xấu cũng chỉ có thể coi là bình thường thôi.

      - Tĩnh Văn, sinh nhật vui vẻ nha, tớ đặc biệt chạy về để chúc mừng sinh nhật cậu đấy, hihi!

      Lý Mộ Mai từ xa thấy Tô Tĩnh Văn đến, bắt đầu gọi.

      - Mộ Mai, cậu có thể đến Ninh Hải, tớ rất là vui, đây là…

      Tô Tĩnh Văn lập tức kéo tay Lý Mộ Mai, cách hào hứng.

      - Tĩnh Văn, xin chào, tôi là chị họ của Mộ Mai, Ninh Khinh Tuyết, chúc mừng sinh nhật.

      Ninh Khinh Tuyết khẽ mỉm cười .

      - Cảm ơn, hoá ra chị là Khinh Tuyết à, đúng là xinh quá, chả trách là đệ nhất mĩ nữ Bắc Kinh, em cũng có chút động lòng rồi…

      Tô Tĩnh Văn nghĩ người con trước mặt là Ninh Khinh Tuyết nhưng thấy biểu của Ninh Khinh Tuyết có chút ảm đạm, lập tức nghĩ đến Diệp Mặc, lập tức im miệng.

      Lý Mộ Mai dường như nhận ra có chút nhạt nhẽo, liền vội vàng :

      - Tĩnh Văn, Khinh Tuyết, hai người xem bây giờ có rất nhiều người nhìn chúng ta, chúng ta mau thôi.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 21: Tô đại thần côn*

      *Thần côn = kẻ lừa gạt

      Edit + beta: QueenRebel

      Tô Tĩnh Văn vừa lái xe vừa vẫn nghĩ chuyện sao Ninh Khinh Tuyết lại qua đây? Mình và ta cũng phải thân lắm. Theo lí mà , loại người này nếu mời ta sao ta lại có thể đến sinh nhật mình?

      Ai ôi!!! hay rồi, Tô Tĩnh Văn chợt nhớ ra chuyện rất quan trọng, hôm nay Diệp Mặc cũng đến, gặp mặt Ninh Khinh Tuyết liệu có…

      - Tĩnh Văn, cậu sao thế? Thấy cậu có hơi tập trung.

      Lý Mộ Mai thấy Tô Tĩnh Văn hơi phân tâm liền .

      - Ừ, thế à, tớ chợt nhớ ra chuyện, bây giờ nghĩ thông rồi. À, đúng rồi, Mộ Mai, Khinh Tuyết đến sao trước với tớ. Khinh Tuyết, bây giờ tiếp nhận công việc kinh doanh của ba chưa? Lần trước tôi nghe làm ở dược liệu Ninh Thị rồi.

      Tô Tĩnh Văn tìm chuyện để , để chuyển thất thần của mình vừa rồi.

      Lý Mộ Mai lại :

      - Thực ra Khinh Tuyết nhận công việc kinh doanh dược liệu Ninh Thị ở Yến Kinh lâu rồi, tớ cũng làm ở đấy, làm trợ lý cho chị ý. Chỉ là sau này có chút chuyện, chị Khinh Tuyết tạm thời làm ở dược liệu Ninh Thị nữa.

      Tô Tĩnh Văn hỏi chuyện gì, đoán chắc là mâu thuẫn nội bộ. Chuyện này hỏi tốt hơn. Thấy trong ánh mắt Ninh Khinh Tuyết có chút buồn phiền, chắc ấy ra ngoài cho khuây khoả. mình gọi điện cho Diệp Mặc, bảo hôm nay đừng đến, tránh cho tâm trạng Ninh Khinh Tuyết càng xấu hơn.

      Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn mới nhớ ra Diệp Mặc vốn có điện thoại, mà bây giờ ở trường, bản thân cũng biết chỗ ở của , tất nhiên liên lạc được với . Xem ra Diệp Mặc mà gặp Ninh Khinh Tuyết là chuyện chắc chắn xảy ra rồi.

      - Chị Tĩnh Văn, em nghe Mộ Mai bác khoẻ, bây giờ đỡ chưa ạ?

      Ninh Khinh Tuyết tất nhiên là nhìn ra Tô Tĩnh Văn có chút thất thần, chắc là nghĩ ra chuyện gì đó của rồi, chủ động lên tiếng hỏi.

      Tô Tĩnh Văn lấy lại tinh thần, những chuyện này chờ đến thời điểm rồi . Bây giờ bản thân mình cũng thể khống chế được. Nghe Ninh Khinh Tuyết hỏi, cười :

      - Mẹ tôi khỏi rồi, Mộ Mai chưa với sao?

      Ninh Khinh Tuyết có chút ngại ngùng, chưa từng hỏi Lý Mộ Mai về chuyện bệnh tình của mẹ Tô Tĩnh Văn. Nhưng Tô Tĩnh Văn ràng là chả để ý, tiếp:

      - Tôi may mắn gặp được đại sư, các biết bùa của vị đại sư đó…

      Bây giờ Tô Tĩnh Văn sùng bái nhất là Diệp Mặc, lúc này Ninh Khinh Tuyết hỏi, càng làm cho lời lẽ của vị đại sư bán bùa cho hai. Thậm chí còn kể lại quá trình mua bùa và dùng bùa cách chi tiết.

      Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai nghe mà há hốc mồm, nhìn chằm chằm Tô Tĩnh Văn. Chắc rằng mê tín như Tô Tĩnh Văn kiểu này rất ít, huống hồ Tô Tĩnh Văn còn là người có giáo dục. Có thể thấy người bán bùa đấy là bọn lừa đảo giang hồ, vô cùng khéo mồm khéo miệng.

      - Cái đó, Tĩnh Văn, bác khỏi rồi tất nhiên là chuyện tốt nhưng có những thứ chúng ta chỉ biết là được rồi, cần phải bận tâm.

      Lý Mộ Mai thấy Tô Tĩnh Văn mê tín như thế, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

      - Tớ biết hai người tin, được thôi, tớ làm cho hai người tin nữa. người tớ còn lá Hoả Cầu phù. Nếu phải là tiếc tớ lấy ra cho hai người xem. Nhưng tớ vứt rồi, có tiền mà mua được. Đại sư đó bây giờ cũng tìm được.

      Tô Tĩnh Văn cách bất đắc dĩ.

      - Được rồi, chúng tớ tin rồi, Tô đại thần côn.

      Lý Mộ Mai phải đầu hàng dưới bất đắc dĩ.

      Ngay cả Ninh Khinh Tuyết lúc nào cũng nhăn mày mà cũng có hơi muốn cười rồi. Tuổi Tô Tĩnh Văn lớn hơn họ nhưng chuyện lại thực tế, giống với tin đồn là ấy rất khéo léo chút nào cả. Nhìn xinh đẹp như vậy lại mở miệng là bùa và đại sư, đúng là có chút hợp.

      Nếu phải tình cảnh của mình khó khăn, thấy Tô Tĩnh Văn giả thần giả thánh như thế, chừng tâm trạng cũng vui lên rồi.



      Diệp Mặc làm xong vòng tay, cất thẳng vào túi áo, cũng chả bọc ngoài cho đẹp đẽ gì bắt đầu phục hồi nguyên khí. Cái vòng tay này làm tốn khá nhiều khí lực của . Nếu phải loại này bán được, chừng còn làm vài cái mang bán.

      Sau khi đến thế giới này, Diệp Mặc lần đầu tiên ngồi taxi. phải muốn chạy bộ đến câu lạc bộ tư nhân Ngư Vãn mà vì biết đường.

      Xe taxi của Diệp Mặc dừng lại ở ngoài câu lạc bộ vì căn bản là cho lái xe vào trong.

      Bảo vệ cửa thấy Diệp Mặc đến bằng taxi, hơn nữa trông giống người có tiền. Tuy ăn mặc, quần áo sạch gọn gàng nhưng tóc hơi loạn. Hơn nữa chân lại giày vải bình thường, chắc là đồ ba bốn mươi tệ liền đến chặn trước mặt Diệp Mặc.

      - ơi đây là câu lạc bộ tư nhân, người ngoài

      Lời của bảo vệ cửa chưa hết Diệp Mặc lấy tấm thiệp đưa cho ta.

      cũng chả thèm để ý, loại người ăn mặc như bị bảo vệ nhìn chằm chằm cũng là chuyện bình thường, cần thiết phải phẫn nộ.

      Bảo vệ cầm tấm thiệp của , xem xem lại mấy lần. Sau khi xác nhận mới trả lại với vẻ kinh ngạc, :

      - Xin lỗi , mời vào.

      Diệp Mặc vừa bước vào cửa, chiếc Porsche đỏ liền vọt vào sân. Bảo vệ dường như chỉ là cái đồ trang trí mà thôi. Nhưng sau khi chiếc xe Porsche đỏ này vọt từ sau người vào lại quay lại ngay lập tức.

      Người này là lớn lối. Đây là đại viên chứ phải đường cao tốc mà lại lái xe như thế. Vừa nhìn biết đấy là chủ xe.

      lúc Diệp Mặc nghĩ về chủ xe này, chiếc xe dừng lại bên cạnh , từ xe nhảy xuống.

      Áo màu lửa đỏ, cộng thêm quần bò bó sát người, đường cong cơ thể, khí tức phô trương mồn .

      Tô Mi, Diệp Mặc thấy ta ở đây cũng có gì là ngạc nhiên. ta là em của Tô Tĩnh Văn, đến tham dự tiệc sinh nhật của ấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng người con này ở trường tuy phô trương nhưng vẫn có chút dè dặt, ngờ ngoài trường còn hơn thế.

      - Diệp Mặc, đứng yên. đến đây làm gì?

      Tô Mi lần trước bị từ chối cách khó hiểu, lại còn lấy của ta mấy trăm, cũng nể mặt ăn bữa cơm với ta nên trong lòng rất khó chịu.

      Diệp Mặc nhìn Tô Mi có chút khó hiểu, :

      - Tôi đến đây đương nhiên là vì có người mời, chả nhẽ đây là chỗ của sao? Tôi đến đây còn phải báo cáo với ?

      Lúc này xe lại có người con nhảy xuống, trang điểm giống như Tô Mi nhưng đáng chú ý hơn Tô Mi là ta còn nhuộm cả đầu màu vàng.

      - Sao thế, Mi Mi. Người nhà quê này là ai thế?

      Người này xuống xe là hỏi Tô Mi, sau đấy liếc mắt nhìn Diệp Mặc.

      Diệp Mặc lắc đầu, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

      Tô Mi hừ tiếng lạnh lùng, vẫn chưa kịp tiếng nào chiếc Audi dừng lại tại sân cửa, tiến vào mà thanh niên hơn hai mươi tuổi bước xuống xe. Thấy Diệp Mặc ở đây, cũng bước tới.

      - Tô Mi, lâu lắm gặp, sao thế, thấy em có vẻ vui.

      Người thanh niên này bộ dạng tươi cười, chào hỏi từ xa.

      Tô Mi thấy người này bước tới, mặt liền nở nụ cười:

      - Vương Tự, chả đến thăm em gì cả, còn lâu lắm gặp.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 22: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp

      Edit: QueenRebel
      Beta: Yun MA

      - phải tôi đến rồi sao, Gia Gia cũng ở đây à.

      Cái giọng điệu bình thản, trầm khàn này có chút nào là thuộc dạng xốc nổi của thanh niên cả.

      - Em còn tưởng Tự nhận ra em.

      Thiếu nữ tóc vàng giả vờ làm bộ tức giận.

      Diệp Mặc tuy thấy loại thanh niên này rất hào hoa phong nhã, diện mạo cũng rất oai hùng nhưng khí chất lại có chút hung hãn, thậm chí có chút sát khí lờ mờ.

      Sát khí này người khác nhìn ra, nhưng kiếp trước Diệp Mặc từng giết nhiều người và thú, chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra. Người thanh niên này chắc chắn từng giết người, hơn nữa gã ta còn giết người cách trắng trợn, thậm chí còn lấy giết người làm vẻ vang, bằng có loại sát khí này.

      Tuy là ở đây có việc của , cũng cần thiết phải ở lại đây. Đúng lúc Mặc Diệp muốn , vị thanh niên này lại quay đầu lại, giơ tay ra hướng về Mặc Diệp :

      - Tôi là Vương Tự, xin hỏi là?

      Diệp Mặc thấy cậu này lúc đưa tay ra vẻ mặt như trêu tức, biết kiểu suy nghĩ của ta, từ từ đưa tay phải ra, :

      - Diệp Mặc.

      Nhìn Diệp Mặc và Vương Tự bắt tay, người vui nhất chính là Tô Mi. Vì ấy biết Vương Tự có thói quen này. Lần đầu tiên làm quen với người khác, chỉ cần là nam giới, ta đều muốn thử qua bắt tay mà biết được cân lạng của người ta. Có lần đứa bạn của mình, trong lúc bắt tay với Vương Tự hét lên. Sau đó nam sinh đó còn mặt mũi nào mà gặp lại ấy nữa.

      Bây giờ Vương Tự bắt tay Diệp Mặc, kết quả thế nào đây? Tô Mi thậm chí còn kì vọng tiếng thét chói tai của Diệp Mặc.

      “Răng rắc” mấy tiếng, Vương Tự cảm giác tay của Diệp Mặc bị ta bóp gẫy ra rồi. Thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy. Đến việc Diệp Mặc rút tay lúc nào ta cũng biết. Trong lòng giật mình, tự nhủ tốt. ta nghĩ bụng lực của mình quá lớn, vừa nãy khống chế tốt, ngờ lại bóp đến vỡ tay người ta.

      Tô Mi và cái người con tóc vàng tên Gia Gia kia cũng ngây ra. Họ nghĩ rằng Vương Tự lại ác như thế, ngờ lại làm gãy tay Diệp Mặc cách trực tiếp như thế. Tiếng xương bị gãy vừa rồi bọn họ nghe mồn . Đó là tiếng gãy nghe rất kinh khủng.

      - A, Vương Tự, sao lại làm gãy tay Diệp Mặc thế? ấy là do chị Tĩnh Văn mời đến đấy, cái này... Ớ, Diệp Mặc đâu rồi?

      Tô Mi đến đây mới nhận ra Diệp Mặc thấy đâu nữa rồi.

      Vương Tự cũng biết việc có chút nghiêm trọng rồi. ta hề nghĩ Diệp Mặc lại dễ bóp như thế, tay của ta mới bắt, thậm chí còn chưa dùng hết lực mà tay gãy rồi. Đây là cái gì vậy chứ?

      Nghe thấy tiếng kêu của Tô Mi, ta mới biết, Diệp Mặc thấy đâu rồi. Diệp Mặc lúc nào vậy, mấy người mà lại nhìn thấy.

      - phải chỉ là học sinh nghèo thôi sao, đến lúc đưa cho cậu ta ít tiền, để cậu ta tự bệnh viện khám là được rồi. Đúng là cái đồ vô tích .

      Người con tên Gia Gia liền .

      Thanh niên hơi có dáng vẻ tuấn cười khổ tiếng :

      - Thế này Tĩnh Văn chửi tôi, ta chắc chắn vào rồi. Tôi xem ta. Haizz, tôi nghĩ tay ta lại yếu đến thế.

      Diệp Mặc muốn dông dài với mấy cái người nhàm chán này. đến tham dự sinh nhật của Tô Tĩnh Văn. Nếu làm mất lòng với người ở đây gây khó xử cho ấy. Nhưng khá hài lòng với thuật súc cốt của mình. Tuy là tiến độ chân tu lớn, thậm chí đến bây giờ vẫn là luyện khí tầng nhưng trong võ nghệ thế tục cũng bị tuột dốc.

      Diệp Mặc biết người lợi hại nhất thế giới này có thể đạt đến trình độ nào nhưng đối với nếu thể tu luyện bình thường chỉ có thể tu luyện võ nghệ thế tục khiến trở nên càng mạnh càng an toàn. Nhưng biết võ nghệ thế tục của mình lại đạt đến cực hạn rồi. Ở đây có đủ các loại vũ khí nóng, có cách nào an toàn được.

      Lúc Tô Mi và Vương Tự ba người họ vẫn còn bàn bạc về vết thương của Diệp Mặc, Diệp Mặc rồi. Cửa câu lạc bộ vẫn có người tiếp khách, nhưng ta chỉ nhìn chút vào thiệp mời của Diệp Mặc để Diệp Mặc vào trong rồi.

      Người trong câu lạc bộ đến rất đông, có thể thấy lần này Tô Tĩnh Văn làm khá là long trọng. Đoán là vì chúc mừng bình phục của mẹ, tiện thể gặp lại những người bạn lâu gặp.

      - Diệp Mặc, cám ơn đến dự sinh nhật của chị, đến đây, ngồi bên này .

      Diệp Mặc vừa bước vào Tô Tĩnh Văn nhìn thấy, vội vàng kéo Diệp Mặc sang cái bàn bên cạnh.

      - Đương nhiên, tôi tôi đến chắc chắn đến.

      Diệp Mặc cười, chuẩn bị lấy quà sinh nhật ra nghe thấy có người gọi:

      - A, Tĩnh Văn, chàng đẹp trai này là ai đấy? Chắc phải là bạn trai của cậu chứ…

      Nhưng lúc ta thấy chân Diệp Mặc đôi giày chơi bóng bình thường, thêm cả Diệp Mặc ăn mặc như thế nào nửa câu sau tiếp nữa. Hơi xoay người :

      - Á, cái này, kiểu ăn mặc của ta đúng là có cá tính…

      Tô Tĩnh Văn sợ Diệp Mặc khó xử, vội :

      - Cậu ấy là người bạn của tôi, Diệp Mặc…

      Tô Tĩnh Văn lúc này mới phát Diệp Mặc lại nhìn chằm chằm vào phía sau , dường như chả nghe thấy lời ấy. Vội vàng xoay người lại nhìn, là Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai đến. Tô Tĩnh Văn khỏi thầm kêu khổ, tự nhủ, sớm thế này gặp mặt rồi, ấy còn chưa kịp với Diệp Mặc nữa.

      Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết mặt như tranh đến. Người con mặc chiếc áo vàng nhạt này ngờ lại đem cho loại tươi đẹp. ấy với mái tóc đen như mực xoã vai, trông rất dịu dàng. Khuôn mặt tròn lại chút tì vết của trang điểm.

      bên tóc cài trang sức hình con nai, mấy sợi tóc vô tình xoã xuống khoé mắt. Mắt lại có loại u buồn. Nhưng bước chân bước tới lại nhàng như tiên nữ bước mây nhưng mắt tại sao lại quen như thế?

      Ánh mắt u buồn và mất mát đó? Lạc Ảnh? Đúng rồi, ánh mắt của ấy và Lạc Ảnh sư phụ quá là giống. Diệp Mặc thở phào cái, lấy lại tinh thần. biết người con này phải Lạc Ảnh sư phụ, chỉ là ánh mắt của ấy rất giống mà thôi.

      Sắc mặt của Diệp Mặc lại trở lại bình thường, quen Ninh Khinh Tuyết.

      Ninh Khinh Tuyết lại thấy ánh mắt người thanh niên này nhìn , tuy có vài giây thất thần nhưng giống với người khác là ta soi xét cẩn thận. Quay về bộ dạng của ta lúc trước, giống những người khác, khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác vẫn còn nhìn trộm mình.

      - Khinh Tuyết, Mộ Mai, hai người cũng ngồi . Tôi giới thiệu chút…

      Tô Tĩnh Văn vừa định giới thiệu mấy người với nhau Lý Mộ Mai lại đến bên Tô Tĩnh Văn thầm vào tai:

      - Đừng có giới thiệu ở đây, Khinh Tuyết chưa từng gặp Diệp Mặc.

      Tô Tĩnh Văn lập tức phản ứng lại, nếu Ninh Khinh Tuyết quen Diệp Mặc, ở đây thực phù hợp để giới thiệu hai người.

      - Chị Tĩnh Văn, vừa mới xảy ra chút chuyện, Vương Tự cẩn thận làm gãy tay Diệp Mặc, bây giờ Diệp Mặc biết đâu rồi, em…

      Tô Mi vội vã chạy vào, vừa vào vội vàng .

      Nhưng ấy vừa nửa cảm thấy đúng, vì mấy người kia đều nhìn hơi kinh ngạc mà ta cũng đúng lúc hiểu chuyện gì nhìn thấy Diệp Mặc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :