1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Thiếu gia bị bỏ rơi - Nga Lão Ngũ Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 14: tìm được.

      Edit + beta: Yun MA

      Diệp Mặc trở về nhà, Hứa Vy vẫn chưa về, hôm nay tuy rằng thế ta buổi, nhưng cũng kiếm được mấy vạn tệ, đối với kẻ cạn kiệt lương thực như Diệp Mặc mà , đây là chuyện đáng ăn mừng. Nhưng chuyện này chỉ có thể làm lần này thôi, nếu làm nhiều lần có thể làm lộ thân phận ta, bây giờ vẫn chưa có khả năng tự bảo vệ mình, bây giờ mà tiết lộ thân phận và số chuyện của , đó phải là chuyện hay ho, thế giới này chắc gì an toàn như vẻ bên ngoài của nó.

      Ngày hôm sau Hứa Vy trở về, nhưng Diệp Mặc nhìn thấy bọng mắt của ta có vẻ sưng đỏ, hình như xảy ra chuyện gì. Nhưng Diệp Mặc và ta chỉ là quan hệ bình thường, nên cũng hỏi xảy ra chuyện gì.

      Những ngày tiếp theo, Diệp Mặc ngoài việc học là việc tu luyện và luyện quyền. Bởi vì có ít tiền, việc bày bán ngoài chợ đêm được ta dời lại. Chuyện khiến cho Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là, từ lúc Tô My ăn nhục trước mặt , còn tìm nữa. Nhưng như thế cũng tốt, lo nghĩ nhiều nữa.

      Diệp Mặc biết rằng, những người tìm kiếm ít. Ngoại trừ Tô Tịnh Văn, người mua bùa của ta, còn có lão già mà trị bệnh trong bệnh viện. Ngoài ra, còn có tên Vương Bằng cũng tìm , bởi vì từ lúc lần trước cái tên bán bùa đá ta cái, khuỷu tay của ta vẫn chưa thể dùng sức, nếu dùng sức liền bị trật khớp, vả lại sao khi nối vẫn như vậy.

      Nhưng mặc cho ông lão được Diệp Mặc trị bệnh có lật tung cái bệnh viện Lợi Khang, cũng tìm được kẻ nào tên Diệp Mặc, người này như xuất từ trung, và lại biến mất trong trung.

      những tên bác sĩ Thôi lần trước bị tra hỏi, mà thậm chí tất cả bác sĩ, y tá đều bị tập hợp lại, tra hỏi từng người, nhưng vẫn tìm được tên bác sĩ xách hòm thuốc, và sử dụng châm cứu.

      Tiểu Vũ có chút nghi ngờ Diệp Mặc, bởi vì chuyện này xảy ra vào đêm mà thay ca, nhưng ta để ý lần trước Diệp Mặc có đem theo hòm thuốc hay . Nhưng qua Hứa Vy được biết Diệp Mặc là tên lưu manh nghề nghiệp, lập tức xóa tan mọi nghi ngờ.

      Nếu như phải vì bệnh tình của ông lão khỏi hoàn toàn và thân phận của , thậm chí có người cho rằng chuyện này là do ông ta và cháu bịa đặt ra.



      Tâm trạng gần đây của Tô Tịnh Văn tệ, những bệnh tình của mẹ khỏi mà cái tên Vương Bằng mà căm ghét còn xuất nữa, trong lòng Tô Tịnh Văn hết sức cảm ơn kẻ bán bùa cho , là thay đổi mọi thứ giúp .

      - Văn Văn, kẻ bán bùa cho con tìm được chưa?

      vị phu nhân dáng mạo quý phái ngồi bên cạnh hỏi.

      Văn Văn đương nhiên chính là Tô Tịnh Văn, còn vị phu nhân quý phái kia chính là mẹ . Lần trước chính do bùa của Diệp Mặc mà bà tỉnh dậy, từ lúc mẹ tỉnh dậy, Tô Tịnh Văn hễ có thời gian là luôn ở bên cạnh bà.

      Từ lúc được ‘bùa Thanh thần’ cứu, cả nhà Tô Tịnh Văn rất nỗ lực tìm kiếm Diệp Mặc, những Tô Tịnh Văn và mẹ tìm, mà Tô Kiến Trung cũng tìm kẻ kỳ bí này.

      Tô Tịnh Văn và mẹ tìm kiếm Diệp Mặc là bởi vì còn nợ món nợ tình nghĩa, tuy lá bùa này trả tiền, nhưng bây giờ họ hiểu, dù có tốn mấy vạn cũng chưa chắc mua được góc bùa.

      Bởi vì hiểu quý báu của lá bùa, lá bùa còn lại được Tô Tịnh Văn cất giấu cẩn thận, đem theo bên mình. muốn tìm Diệp Mặc là bởi vì muốn đền đáp thêm ít tiền cho .

      - có, con đến vườn Hải Bảo rất nhiều lần rồi, nhưng đều gặp ta. Nhà họ Vương hình như cũng tìm ta, con sợ ta bị thiệt thòi bởi nhà họ Vương.

      Tô Tịnh Văn đáp, hình ảnh Diệp Mặc đeo kính đen và mũ vành thấp xuất hàng trăm lần trong đầu .

      Người phụ nữ trung niên cười :

      - Tịnh Văn, con cảm thấy kẻ thần bí kia sợ nhà họ Vương sao? Con đừng lo nữa, sau này con để ý ta chút là được rồi, nếu gặp nhất định con phải đưa ta về đây, mẹ phải đích thân cảm ơn ta, nếu ta chịu đến nhất định được đối xử tệ với ta.

      - Vâng.

      Tô Tịnh Văn tò mò cực lớn đối với Diệp Mặc, vả lại từ lúc mang ‘bùa trừ tà’, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vô số lần, muốn thử uy lực của ‘bùa hỏa cầu’, nhưng khống chế được, bởi vì ‘bùa hỏa cầu’ chỉ có lá, xài rồi hết.

      Diệp Mặc đương nhiên là biết là rất nhiều người tìm mình, nếu biết cũng làm như biết. Lúc này tiền của ít, việc tu luyện cũng phải ngày ngày hai là có thể giải quyết, mà có tiền, đến chợ đêm cũng cần nữa, cho nên sống thoải mái hơn, mỗi ngày đều là trường lớp và chỗ ở, chỉ hai chỗ này thôi, cuộc sống thể bình thường hơn.
      Nhưng hôm nay lúc từ trong thư viện ra, Diệp Mặc cảm thấy có ai theo dõi mình, lúc ra khỏi trường, cảm giác này càng dữ dội.

      Bên góc đường xa cổng lớn của trường, chiếc xe đua Land Rover lập tức bị nhìn thấy, trong xe hình như chỉ có người và đều chú ý đến .

      Diệp Mặc cười lạnh nhạt, xem ra bị những kẻ ngồi trong xe theo dõi rồi. Từ sau khi đến đây, Diệp Mặc rất kín đáo, nếu như có ai khiêu khích , cũng chủ động khiêu khích ai. Nếu như có mâu thuẫn gì chỉ có thể là tên Trịnh Văn Kiều mà thôi, xem ra những kẻ này nhất định là có liên quan đến tên họ Trịnh rồi.

      Diệp Mặc nghĩ chắc là nên chủ động đến đó, đem bọn họ đến nơi vắng vẻ đập cho họ trận, chiếc Land Rover bước xuống hai gã thanh niên tóc vàng.

      Hai gã thanh niên đó đến trước mặt Diệp Mặc, liếc xéo Diệp Mặc cái, sau đó, trong số họ :

      - là Diệp Mặc? Phiền với chúng tôi chút. Ha ha, đừng từ chối, bởi vì như thế chết rất thê thảm đấy.

      Diệp Mặc cười mỉm, cứ tưởng tên Trịnh Văn Kiều có bản lĩnh gì ghê gớm, ra là chỉ kêu bọn lưu manh đến đây.

      Hai tên tóc vàng kẹp lấy Diệp Mặc ở giữa, rất ràng là cho Diệp Mặc thoát được. lúc hai tên nghĩ là Diệp Mặc từ chối, định ra tay cho bài học, lại ngoài dự đoán của chúng, Diệp Mặc lại :

      - Dẫn đường .

      Ngơ ngác lúc, trong hai tên tóc vàng nhìn Diệp Mặc :

      - Được lắm.

      Diệp Mặc mặc kệ hai tên tóc vàng gì, mà còn ung dung theo bọn họ, cứ như hai người này là đến đón vậy.

      Tô Tịnh Văn vừa cho xe dừng tại cổng trường đại học Ninh Hải, nhìn thấy Diệp Mặc bị hai gã thanh niên tóc vàng lôi lên xe, Tô Tịnh Văn lắc lắc đầu, đương nhiên là ta biết tên học trò này đắc tội với ai đó, nên bị lôi , nhưng những chuyện này cũng xảy ra thường xuyên, nên cần quan tâm.

      Nhưng khi ta lướt qua mặt , hơi giật mình, kẻ này hình như rất quen thuộc? Đúng rồi, hình bóng ta hình như gặp ở đâu rồi, và người có khí chất khó diễn tả bằng lời, mình nhất định gặp rồi, thậm chí từng chuyện.

      kẻ quen thuộc bị Tô Tịnh Văn nhìn thấy, ta thể bỏ mặc , dù sao cũng phải biết thân phận của thế nào.

      Nghĩ đến đây, Tô Tịnh Văn lập tức báo cảnh sát, sau khi miêu tả hướng của chiếc Land Rover, cũng lái xe đuổi theo, nhưng dám tiến quá gần, sợ bị phát , chỉ dám nhìn từ xa, lấy ống dòm để nhìn theo chiếc Land Rover.

      Hướng của chiếc Land Rover quả nhiên càng lúc càng vắng vẻ, dần dần đến vùng ngoại thành, Tô Tịnh Văn biết rằng đám người này muốn tìm nơi vắng vẻ để đối phó tên học trò kia, rất có thể xảy ra án mạng. Vả lại chiếc Land Rover lắc lư dữ dội, chừng đám người kia động thủ rồi, có vẻ lo lắng, nhưng cảnh sát vẫn chưa chịu xuất .

      Sau khi chiếc Land Rover được mười mấy phút, lắc lư càng lúc càng dữ dội. Đúng lúc Tô Tịnh Văn căng thẳng tột độ, chiếc xe cảnh sát hú còi từ từ chạy tới.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 15: Vào đồn cảnh sát

      Edit + beta: Yun MA

      Còn chưa tới chỗ cần đến, cũng bởi vì trong đám lưu manh đó muốn giáo huấn Diệp Mặc chút, thế là cảnh Diệp Mặc chỉnh đốn đám đó diễn ra sớm hơn. Land Rover cộng luôn lái xe cũng chỉ năm người, sao có thể cản trở được quyền đấm cước đá của Diệp Mặc. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, ngoại trừ tên lái xe bị đánh hai cái tát, còn lại mấy tên kia toàn bộ bị Diệp Mặc dẫm nát dưới chân, gẫy tay gẫy chân.

      Đây là Diệp Mặc hiểu nơi này thể tùy tiện giết người, bằng cũng dám khẳng định mình có lỡ tay giết luôn mấy tên khốn này .

      Khiến Diệp Mặc kỳ quái là, từ đầu tới đuôi, đều cho bất kỳ ai cầm điện thoại lên, sao xe cảnh sát nhanh như vậy tới rồi? cũng cho rằng ra Trịnh Văn Kiều hảo tâm như vậy, còn giúp báo cảnh sát. biết là ai ăn no rỗi việc đây, ngờ kêu cảnh sát đến, điều này làm cho mất hứng hẳn.

      Rất ràng người báo cảnh sát rất chi tiết, xe cảnh sát rất nhanh liền đuổi theo Land Rover và ngăn cản xe Land Rover.

      Diệp Mặc nhìn nhìn mấy tên lưu manh rên rỉ xe, lạnh giọng :

      - Trở về cho tên họ Trịnh, tôi tìm đấy.

      xong bước xuống Land Rover.

      - Chuyện gì thế? Mới vừa rồi có phải báo cảnh sát ?

      xe cảnh sát có hai gã cảnh sát bước xuống, người chính là tên cảnh sát trung niên có sắc mặt bị hun khói hơi đen đen, có vẻ mặt rất là kiên nhẫn.

      - phải tôi báo, mấy tên này bắt cóc tôi, tôi phản kháng chút, kết quả chính là như vậy, tôi đoán chừng là người dân hảo tâm nào đó báo cảnh sát.

      Diệp Mặc chỉ chỉ mấy tên lưu mạnh xe :

      - Ngụ, vừa rồi chính là người này ép em lên xe, sau đó bức bách em lái xe đến vùng ngoại thành, còn quyền đấm cước đá mấy người bên em.

      Tên lái xe – người duy nhất có thể cử động, gặp được cảnh sát mặt đen này, lập tức giống như nhìn thấy cha ruột, vừa vừa dùng tay chỉ Diệp Mặc.

      Người cảnh sát mặt đen quay đầu lại nhìn thoáng qua tên lái xe tóc vàng, bất động thanh sắc gật gật đầu, rất ràng y quen tên tóc vàng.

      Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, vừa thấy xưng hô thế này liền biết tên này và bọn lưu manh có mưu kế.

      Quả nhiên Diệp Mặc ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển, cảnh sát mặt đen liền lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc cái, sau đó quay đầu hướng người lái xe này hỏi:

      - cưỡng ép lên xe các , còn đánh người? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn muốn cướp xe hay sao?

      - Đúng, đúng, đúng, người này chính là muốn cướp xe của chúng em, còn muốn đả thương chúng em, nếu lâu chút nữa, nhất định ném chúng em xuống xe, sau đó lái xe .

      Tên lái xe này bị Diệp Mặc đánh hai cái tát, trong lòng sớm khó chịu, tại được chỉ điểm, liền vội vàng cho cảnh sát mặt đen rằng Diệp Mặc muốn cướp xe.

      Diệp Mặc gì, có lòng giết mấy người này xong lập tức rời , nhưng cũng biết với tu vi tại của , muốn thoát khỏi mạng lưới điều tra hùng mạnh của chính phủ, thể nghi ngờ là người si mộng. Trong lòng liền bụng căm tức người nhiều chuyện báo cảnh sát kia.

      - có hiềm nghi cướp bóc, cùng tội gây thương tích, phiền cùng chúng tôi chuyến đến đồn cảnh sát.

      Tên cảnh sát mặt đen miệng , mà tay đặt lên cán súng bên hông, người thanh niên này mình đánh mấy người, là người giỏi võ, thể phòng.

      Người cảnh sát trẻ tuổi còn lại, hơi chau mày, miệng giật giật, cuối cùng thở dài, gì thêm.

      Diệp Mặc muốn tại giết người chạy trốn, chỉ có thể theo tên cảnh sát này lên xe cảnh sát. Bất quá trong lòng thầm cân nhắc, nếu chẳng may ở trong bót cảnh sát gặp phải độc thủ, liền lập tức lẩn trốn. Chỉ cần về đào gốc 'Ngân tâm thảo' mang là được, ngày nào đó trở về trả thù.

      Tô Tĩnh Văn quan sát qua kính viễn vọng hiểu ra sao cả, cảnh sát đến đây, ngờ mang người thanh niên có dáng học sinh kia, mà xe Land Rover lại trực tiếp lái , chuyện này khỏi quá mức kỳ quái. Khi mình báo cảnh sát rất ràng, mấy tên lưu manh xe Land Rover muốn bắt cóc người học sinh kia, nhưng kết quả cuối cùng tại sao có thể như vậy?

      Bóng dáng người thanh niên có dáng học sinh kia có chút quen thuộc phải? Tô Tĩnh Văn rốt cục nhớ tới gặp dáng người này ở nơi nào rồi, dường như có chút ấn tượng. Người trẻ tuổi bán bùa cho , tuy rằng mang kính râm, còn mang cả khẩu trang, nhưng thân hình của dường như cùng bong dáng chàng học sinh bị cảnh sát mang này rất ư là giống nhau, chẳng lẽ là ta? Mặc kệ phải hay , Tô Tĩnh Văn quyết định xem trước rồi tính.

      Xe cảnh sát tiến vào đồn cảnh sát, tên cảnh sát mặt đen đưa mắt liếc ra ý với hai gã cảnh sát trẻ tới, :

      - Trước hết để cho nghỉ ngơi chút, lát nữa ghi khẩu cung.

      Diệp Mặc híp mắt gì, đương nhiên biết tên cảnh sát mặt đen này có hảo tâm như vậy. Hơn nữa y định tội danh ình vẫn là cướp bóc và đả thương người.

      Quả nhiên, ngoài dự liệu của Diệp Mặc, hề được đưa tới chỗ nghỉ ngơi, mà là trực tiếp bị đẩy vào gian phòng giam phạm nhân tạm thời khá lớn.

      Diệp Mặc lúc tiến vào, bên trong có bảy tám người rồi, tuy nhiên có bốn thằng vây cùng chỗ, đều là thanh niên trai tráng rắn chắc vô cùng, từ hình xăm cánh tay bọn họ là có thể nhìn ranh được, những người này đều là loại người hung ác. Còn mấy người khác chia ra núp ở các góc, chỉ liếc mắt nhìn lén Diệp Mặc cái, liền để ý nữa.

      Rất nhanh Diệp Mặc cho ra kết luận, gian phòng giam này phải chuyên môn tạo ra để giam giữ phạm nhân, hẳn là chỉ tạm giam mà thôi. Phỏng chừng sau khi xác định hành vi phạm tội, có phòng giam khác nữa. Diệp Mặc vừa thấy bốn thanh niên trai tráng này liền hiểu mục đích mà tên cảnh sát mặt đen đem mình vào đây, y chắc là muốn mình tại nơi này bị đánh trận trước.

      Nhìn thấy Diệp Mặc có chút nho nhã tiến vào, ánh mắt bốn gã vạm vỡ vây cùng chỗ lập tức liền nhìn qua, đều chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

      Nằm ngoài dự liệu của Diệp Mặc là, đợi nửa ngày, ánh mắt bốn người kia lại quay trở về, ngờ ai lên lời vô nghĩa hoặc là gây chuyện. người trong số đó cằm có vết sẹo, rất ràng người này là thủ lĩnh mấy người bọn họ. Diệp Mặc thấy tên mặt sẹo này đưa mắt ra hiệu mắt ra hiệu mấy người xung quanh, bốn người này ngờ lại như hề quan tâm mặc kệ tất.

      Diệp Mặc chỉ quét qua người mấy người này quét chút, liền còn có hứng thú quan sát, quan sát chính là nhà tù này, nếu như muốn chạy trốn, có thể dùng biện pháp gì.

      Tuy nhiên Diệp Mặc có thính lực rất mạnh, trong bốn gã kia giọng chuyện vẫn bị nghe thấy được.

      - Đao ca, vì sao để cho tên mặt trắng này chút uy thế phủ đầu, khiến hiếu kính vài cái?

      chuyện chính là tên hơi lùn.

      - Người này đơn giản, chúng ta còn vài ngày ra ngoài, cần phải gây chuyện. Phỏng chừng đám người kia muốn mượn tay của chúng ta thu thập tên mặt trắng này, tao mắc bẫy bọn họ. Mày có trông thấy , người này sau khi vào căn bản có bất cứ vẻ sợ hãi gì, ánh mắt cũng rất lạnh, đây tuyệt đối là cọng rơm hơi cứng, nhớ kỹ, nên trêu chọc .

      Tên Đại ca cằm có sẹo lập tức cảnh cáo .
      Diệp Mặc nhìn bốn phía chút, phỏng chừng nếu muốn , chỗ này cũng ngăn được . Trong lòng thoải mái chút, trước tìm chỗ ngủ giấc rồi sau.

      Tuy nhiên Diệp Mặc nhìn cả gian phòng, cái giường khá sạch duy nhất chính là chỗ tên cằm có sẹo ngồi, hơn nữa giường của gã gần cửa sổ, khí cũng tươi mát hơn nhiều.

      - Nhường chỗ chút coi, tôi muốn ngủ giấc.

      Diệp Mặc đến trước mặt tên cằm có sẹo, câu khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

      - Mày cái gì?

      Tên cằm có sẹo dường như có chút thể tin được đứng lên, y làm phiền Diệp Mặc, Diệp Mặc ngờ gây phiền lên đầu y.

      Thanh Diệp Mặc chợt trở nên lạnh lùng:

      - Tao mày tránh ra, tao muốn ngủ rồi, mày nghe hiểu hả?

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 16: Tô Tĩnh Văn nổi giận

      Edit + beta: Yun MA

      - Muốn chết à?

      Tên mặt sẹo chửi, giơ tay giáng cái tát lên mặt Diệp Mặc. Vốn chỉ là thấy Diệp Mặc dễ chọc, cộng thêm việc phải ra ngoài gấp mới muốn nhiều chuyện. Bây giờ Diệp Mặc chủ động khiêu khích y. Tên mặt sẹo thích ức hiếp người khác sao mà chịu nhịn được, giơ tay tát Diệp Mặc.

      Những người khác trong phòng đều hả hê nhìn Diệp Mặc. Mấy thằng con trai đứng trong góc thầm lắc đầu. Tự nhủ, cái người này chắc là mọt sách. Nếu tên mặt sẹo này gây phiền phức với thôi, lại còn chủ động gây chuyện, đây phải là muốn ăn đòn sao.

      Nhưng tình hình giờ làm bọn họ thể tin được, há hốc mồm, đó là vì Diệp Mặc bị bọn họ cho là muốn chết lại tay tóm chặt tên mặt sẹo. Tay kia tát mấy cái, vẫn chưa là gì, sau đấy Diệp Mặc còn thêm cước vào bụng tên mặt sẹo.

      Tên mặt sẹo thân thể cường tráng những có sức mà trả đòn lại còn bị Diệp Mặc cước đá bay lên, va vào cửa sắt, vang lên tiếng “cạch - bang”.

      cảnh sát sát mặt đen ở ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng “cạch - bang”, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lập tức móc điện thoại ra gọi.

      - Là thiếu gia Kiều đúng ? Vâng, là tôi. Thằng nhóc đó bị tóm lại rồi. Bây giờ bị nhốt lại, tên mặt sẹo dạy dỗ cậu ta, liên quan đến chúng ta. Vâng, được được. Tôi nhất định để yên cho cậu ta, trước khi phán hình tôi cũng lột lớp da của cậu ta…"

      Tên cảnh sát mặt đen nghe thấy bên ngoài có tiếng truyền đến, lập tức dập điện thoại, giả vờ tới cửa.

      Tên mặt sẹo bị người ta cước đá bay, chuyện này chính y thể tin được. Người này trà trộn xã hội đen bao nhiêu năm, biết ngay Diệp Mặc là người dễ chọc. Tuy y trông hung hãn cường tráng nhưng lại phải đồ ngu, nếu chọc giận Diệp Mặc ở đây y được vui đâu.

      Tên mặt trắng lại lợi hại như thế, tên mặt sẹo chắc chắn dù bốn người bọn họ xông lên cũng phải đối thủ của Diệp Mặc, nếu chủ động khiêu khích y.

      Diệp Mặc lại chậm rãi đến chỗ tên mặt sẹo, thong thả :

      - Tao thích ngủ cái giường gần cửa sổ đó, mày có ý kiến gì ?

      Thấy Diệp Mặc đến gần, trong lòng tên mặt sẹo liền sợ sệt, tưởng Diệp Mặc còn muốn động thủ, ngờ Diệp Mặc chỉ thích ngủ cái giường đấy. Trong lòng nhõm, vội vàng :

      - có ý kiến gì cả, cứ ngủ ạ.

      Tên mặt sẹo nhận tình thế, lập tức bày vẻ mặt tười cười với Diệp Mặc cho dù đau chỗ vừa bị va vào cửa sắt cũng phải lờ . Thấy tên mặt sẹo biết ý thế này rồi, mấy tên cao to kia càng dám lên tiếng. Đùa sao, bình thường tên mặt sẹo mình có thế đấu mấy người họ. Bây giờ tên mặt sẹo đứng trước mặt người này nhưng bất lực đánh trả. Lúc này lại còn gây chuyện với Diệp Mặc, khác gì với việc tìm chết sao?

      Tô Tĩnh Văn đường tới đồn cảnh sát, càng nghĩ người bị cảnh sát bắt càng giống người bán bùa cho . Trong lòng càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp người kia ra ngoài.

      Nhưng Tô Tĩnh Văn ngờ là người trong đồn cảnh sát lại ngăn cho gặp Diệp Mặc.

      - ta phải phạm nhân, dựa vào cái gì cho tôi gặp ta? Hơn nữa cảnh sát các dựa vào cái gì mà nhốt ta lại?

      Tô Tĩnh Văn tuy biết chân tướng việc nhưng lại rất nếu chỉ đưa Diệp Mặc đến đồn mà xe Land Rover lại sao. Tất nhiên là biết xe Land Rover bây giờ đỗ tại cổng bệnh viện.

      - Người này khả nghi cướp bóc và gây thương tích cho người khác, gây giờ vẫn lấy khẩu cung. muốn gặp ta mai quay lại.

      Tên cảnh sát mặt đen thấy khí chất Tô Tĩnh Văn có chút tao nhã, hơn nữa trông cũng xinh, lúc này mới nén giận lại, :

      - Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy giống? Tôi ràng thấy chiếc xe Land Rover đưa bạn tôi , cuối cùng chiếc xe đó sao, còn bạn tôi lại bị đưa vào đồn. Thế là sao?

      Tô Tĩnh Văn cười nhạt tiếng rồi .

      - Nếu có chứng cứ đừng có mà lung tung, đây là đồn cảnh sát, việc gì cũng cần phải có chứng cứ. Nếu vẫn muốn làm loạn tôi tạm giam với tội trở ngại người thi hành công vụ.

      Tên cảnh sát ngờ người con này lại thấy quá trình chiếc xe Land Rover đó đưa Diệp Mặc , mặt tức trầm xuống, giọng điệu cứng nhắc.

      - là uy phong, tôi phải xem xem lấy tội cản trở gì mà bắt giữ tôi.

      Sắc mặt Tô Tĩnh Văn đanh lại. Tên cảnh sát này ngờ lại ăn bừa bãi thế, lại còn kiêu ngạo, có thể chắc chắn là người bị đưa đó được tốt.

      - , theo tôi vào lấy khẩu cung, tôi nghi ngờ và người trước đó là đồng bọn.

      Tên cảnh sát đó chỉ Tô Tĩnh Văn, cách khoa trương. Quần áo, cách ăn mặc của Diệp Mặc đáng mấy đồng tiền, quan hệ của người phụ nữ này và cậu ta, kẻ đứng sau cũng cứng lắm, cứ phủ đầu ta trước rồi tính sau.

      - là cảnh sát hay là thổ phỉ?

      Sắc mặt Tô Tĩnh Văn có chút khó coi, người này quá ngạo mạn.

      - phục kiện tôi , tôi là Hoàng Ngụ, nhớ lấy.

      Tên cảnh sát mặt đen cách khinh thường.

      - Sếp Hoàng…

      Tên cảnh sát hơi trẻ tuổi này thực là quá ngứa mắt, lên, gọi tiếng. Cảm thấy tác phong của đội trưởng Hoàng có chút giống thổ phỉ nhưng lại dám nhiều lời.

      Hoàng Ngụ vẫn chưa ở cửa có tiếng vọng tới:

      - Cảnh sát chúng tôi trở thành thổ phỉ lúc nào thế?

      thanh trầm mạnh, hơn nữa mang theo thái độ chân , đáng tin.

      - Sếp Cảnh...

      Hoàng Ngụ và tên cảnh sát đều thấy người ở cửa, vội vàng gọi.

      - Sao lại thế này?

      Người trung niên này nhìn lướt qua Hoàng Ngụ, lên tiếng hỏi.

      - A, Tổng giám đốc Tô, sao lại ở đây?

      Người trung niên này vừa nhìn nhận ra Tô Tĩnh Văn, ràng là ta quen Tô Tĩnh Văn.

      - là lái xe Cảnh Học Bân đúng ? Sao bây giờ lại làm cảnh sát thế?

      Tô Tĩnh Văn cũng nhận ra người này. Mấy năm trước ta là lái xe của bố , ngờ bây giờ lại làm cảnh sát, hình như còn làm cục trưởng, leo cao nhanh .

      - Đúng vậy, nghe theo sắp xếp bên mà. À, đúng rồi, vừa xảy ra chuyện gì thế?

      Người trung niên này nhớ ra chuyện vừa rồi, trong lòng liền có dự cảm lành. Tổng giám đốc Tô là thiên kim của thị trưởng Tô, nếu ở đất của ta mà chịu oan ức gì ta có ngàn cái miêng cũng giải thích được.

      - Hừ.

      Cảnh Học Bân nhắc đến còn may, khi nhắc chuyện này, sắc mặt Tô Tĩnh Văn liền đanh lại. Hừ tiếng lạnh lùng :

      - Có người uy hiếp bạn của tôi, kết quả là cảnh sát lại đưa bạn tôi vào nhốt lại. Mà cái người uy hiếp lại thấy bóng dáng đâu cả. Tôi đến gặp bạn lại ấy là tình nghi cướp bóc, thậm chí còn nghi ngờ tôi là đồng bọn. Tôi phục, kiện ta. Chả nhẽ cảnh sát bây giờ đều lộng hành vậy sao?

      Mặt Hoàng Ngụ hơi chuyển sang trắng, bộ mặt đen của ta cũng giấu được, ta nghĩ rằng người phụ nữ này lại quen cục trưởng Cảnh của bọn họ. Tuy thiếu gia Kiều cuối cùng cũng bảo vệ ta nhưng thế này ngờ rằng tốt cho việc thăng chức của ta.

      - Cậu vừa thế sao? Đây là thái độ của cảnh sát nhân dân của cậu sao?

      Cục trưởng Cảnh thầm hận tên mặt đen này. Bình thường cũng biết y ỷ là người của Trịnh Văn Kiều, có chút hoành hành nhưng lần này lại dám chọc giận thiên kim của thị trưởng Tô, chỉ có thể trách xui xẻo.

      - Vâng, chỉ là vừa nãy tôi nhất thời tức giận, trong lòng lại hề có ý này.

      Hoàng Ngụ dám dối, dù sao nghe thấy y cũng có mấy người. Bình thường cũng chả có người nào dám những câu này, chỉ là ngờ hôm nay lại gặp người quen Cục trưởng.

      - Tháo súng của ta xuống, lập tức điều tra chuyện này. Trần Trấn, chuyện này cậu phụ trách. Mau điều tra ra kết quả. Cảnh sát là thần hộ vệ của nhân dân, phải là lưu manh vô lại.

      Cục trưởng này rất dứt khoát, lột cảnh phục của đội trưởng Hoàng trước mặt Tô Tĩnh Văn.

      Tô Tĩnh Văn biết là ta chỉ diễn kịch cho mình xem nhưng lại gì.

      - Cục trưởng Cảnh, làm thế này hợp pháp, muốn tố cáo tôi, bây giờ cũng có quyền làm gì tôi.

      Thấy Cảnh Học Bân làm , đội trưởng Hoàng liền nóng. Y tưởng Cảnh Học Bân biết quan hệ của với Trịnh Văn Kiều nhiều lắm cũng chỉ làm bộ thôi, ai ngờ ta làm .

      - Tổng giám đốc Tô, chúng ta thăm bạn của trước, cục cảnh sát có phần tử thoái hoá như thế này cũng là sỉ nhục của chúng tôi. Về tôi nhất định kiểm điểm với thị trưởng Tô.

      Cảnh Học Bân dường như nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Ngụ, thèm để ý đến y. Ông ta rất là nếu có chuyện bạn của Tô Tĩnh Văn, đằng sau cái mông của tên thối nát mặt đen kia cũng đủ y ngồi tù.

      Cái gì? Thị trưởng Tô? Hoàng Ngụ lập tức ngây ra, liên hệ với thái độ của Cảnh Học Bân đối với người con này, còn gọi ta là Tổng giám đốc Tô, y còn biết quan hệ của người con này với thị trưởng Tô y là đồ con heo rồi.
      Nếu người con này là người gì đó với thị trưởng Tô Trịnh Văn Kiều cũng có cách nào bảo vệ y, trong lòng Hoàng Ngụ chợt như rơi vào hố băng.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 16: Tô Tĩnh Văn nổi giận

      Edit + beta: Yun MA

      - Muốn chết à?

      Tên mặt sẹo chửi, giơ tay giáng cái tát lên mặt Diệp Mặc. Vốn chỉ là thấy Diệp Mặc dễ chọc, cộng thêm việc phải ra ngoài gấp mới muốn nhiều chuyện. Bây giờ Diệp Mặc chủ động khiêu khích y. Tên mặt sẹo thích ức hiếp người khác sao mà chịu nhịn được, giơ tay tát Diệp Mặc.

      Những người khác trong phòng đều hả hê nhìn Diệp Mặc. Mấy thằng con trai đứng trong góc thầm lắc đầu. Tự nhủ, cái người này chắc là mọt sách. Nếu tên mặt sẹo này gây phiền phức với thôi, lại còn chủ động gây chuyện, đây phải là muốn ăn đòn sao.

      Nhưng tình hình giờ làm bọn họ thể tin được, há hốc mồm, đó là vì Diệp Mặc bị bọn họ cho là muốn chết lại tay tóm chặt tên mặt sẹo. Tay kia tát mấy cái, vẫn chưa là gì, sau đấy Diệp Mặc còn thêm cước vào bụng tên mặt sẹo.

      Tên mặt sẹo thân thể cường tráng những có sức mà trả đòn lại còn bị Diệp Mặc cước đá bay lên, va vào cửa sắt, vang lên tiếng “cạch - bang”.

      cảnh sát sát mặt đen ở ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng “cạch - bang”, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lập tức móc điện thoại ra gọi.

      - Là thiếu gia Kiều đúng ? Vâng, là tôi. Thằng nhóc đó bị tóm lại rồi. Bây giờ bị nhốt lại, tên mặt sẹo dạy dỗ cậu ta, liên quan đến chúng ta. Vâng, được được. Tôi nhất định để yên cho cậu ta, trước khi phán hình tôi cũng lột lớp da của cậu ta…"

      Tên cảnh sát mặt đen nghe thấy bên ngoài có tiếng truyền đến, lập tức dập điện thoại, giả vờ tới cửa.

      Tên mặt sẹo bị người ta cước đá bay, chuyện này chính y thể tin được. Người này trà trộn xã hội đen bao nhiêu năm, biết ngay Diệp Mặc là người dễ chọc. Tuy y trông hung hãn cường tráng nhưng lại phải đồ ngu, nếu chọc giận Diệp Mặc ở đây y được vui đâu.

      Tên mặt trắng lại lợi hại như thế, tên mặt sẹo chắc chắn dù bốn người bọn họ xông lên cũng phải đối thủ của Diệp Mặc, nếu chủ động khiêu khích y.

      Diệp Mặc lại chậm rãi đến chỗ tên mặt sẹo, thong thả :

      - Tao thích ngủ cái giường gần cửa sổ đó, mày có ý kiến gì ?

      Thấy Diệp Mặc đến gần, trong lòng tên mặt sẹo liền sợ sệt, tưởng Diệp Mặc còn muốn động thủ, ngờ Diệp Mặc chỉ thích ngủ cái giường đấy. Trong lòng nhõm, vội vàng :

      - có ý kiến gì cả, cứ ngủ ạ.

      Tên mặt sẹo nhận tình thế, lập tức bày vẻ mặt tười cười với Diệp Mặc cho dù đau chỗ vừa bị va vào cửa sắt cũng phải lờ . Thấy tên mặt sẹo biết ý thế này rồi, mấy tên cao to kia càng dám lên tiếng. Đùa sao, bình thường tên mặt sẹo mình có thế đấu mấy người họ. Bây giờ tên mặt sẹo đứng trước mặt người này nhưng bất lực đánh trả. Lúc này lại còn gây chuyện với Diệp Mặc, khác gì với việc tìm chết sao?

      Tô Tĩnh Văn đường tới đồn cảnh sát, càng nghĩ người bị cảnh sát bắt càng giống người bán bùa cho . Trong lòng càng hạ quyết tâm phải nhanh chóng giúp người kia ra ngoài.

      Nhưng Tô Tĩnh Văn ngờ là người trong đồn cảnh sát lại ngăn cho gặp Diệp Mặc.

      - ta phải phạm nhân, dựa vào cái gì cho tôi gặp ta? Hơn nữa cảnh sát các dựa vào cái gì mà nhốt ta lại?

      Tô Tĩnh Văn tuy biết chân tướng việc nhưng lại rất nếu chỉ đưa Diệp Mặc đến đồn mà xe Land Rover lại sao. Tất nhiên là biết xe Land Rover bây giờ đỗ tại cổng bệnh viện.

      - Người này khả nghi cướp bóc và gây thương tích cho người khác, gây giờ vẫn lấy khẩu cung. muốn gặp ta mai quay lại.

      Tên cảnh sát mặt đen thấy khí chất Tô Tĩnh Văn có chút tao nhã, hơn nữa trông cũng xinh, lúc này mới nén giận lại, :

      - Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy giống? Tôi ràng thấy chiếc xe Land Rover đưa bạn tôi , cuối cùng chiếc xe đó sao, còn bạn tôi lại bị đưa vào đồn. Thế là sao?

      Tô Tĩnh Văn cười nhạt tiếng rồi .

      - Nếu có chứng cứ đừng có mà lung tung, đây là đồn cảnh sát, việc gì cũng cần phải có chứng cứ. Nếu vẫn muốn làm loạn tôi tạm giam với tội trở ngại người thi hành công vụ.

      Tên cảnh sát ngờ người con này lại thấy quá trình chiếc xe Land Rover đó đưa Diệp Mặc , mặt tức trầm xuống, giọng điệu cứng nhắc.

      - là uy phong, tôi phải xem xem lấy tội cản trở gì mà bắt giữ tôi.

      Sắc mặt Tô Tĩnh Văn đanh lại. Tên cảnh sát này ngờ lại ăn bừa bãi thế, lại còn kiêu ngạo, có thể chắc chắn là người bị đưa đó được tốt.

      - , theo tôi vào lấy khẩu cung, tôi nghi ngờ và người trước đó là đồng bọn.

      Tên cảnh sát đó chỉ Tô Tĩnh Văn, cách khoa trương. Quần áo, cách ăn mặc của Diệp Mặc đáng mấy đồng tiền, quan hệ của người phụ nữ này và cậu ta, kẻ đứng sau cũng cứng lắm, cứ phủ đầu ta trước rồi tính sau.

      - là cảnh sát hay là thổ phỉ?

      Sắc mặt Tô Tĩnh Văn có chút khó coi, người này quá ngạo mạn.

      - phục kiện tôi , tôi là Hoàng Ngụ, nhớ lấy.

      Tên cảnh sát mặt đen cách khinh thường.

      - Sếp Hoàng…

      Tên cảnh sát hơi trẻ tuổi này thực là quá ngứa mắt, lên, gọi tiếng. Cảm thấy tác phong của đội trưởng Hoàng có chút giống thổ phỉ nhưng lại dám nhiều lời.

      Hoàng Ngụ vẫn chưa ở cửa có tiếng vọng tới:

      - Cảnh sát chúng tôi trở thành thổ phỉ lúc nào thế?

      thanh trầm mạnh, hơn nữa mang theo thái độ chân , đáng tin.

      - Sếp Cảnh...

      Hoàng Ngụ và tên cảnh sát đều thấy người ở cửa, vội vàng gọi.

      - Sao lại thế này?

      Người trung niên này nhìn lướt qua Hoàng Ngụ, lên tiếng hỏi.

      - A, Tổng giám đốc Tô, sao lại ở đây?

      Người trung niên này vừa nhìn nhận ra Tô Tĩnh Văn, ràng là ta quen Tô Tĩnh Văn.

      - là lái xe Cảnh Học Bân đúng ? Sao bây giờ lại làm cảnh sát thế?

      Tô Tĩnh Văn cũng nhận ra người này. Mấy năm trước ta là lái xe của bố , ngờ bây giờ lại làm cảnh sát, hình như còn làm cục trưởng, leo cao nhanh .

      - Đúng vậy, nghe theo sắp xếp bên mà. À, đúng rồi, vừa xảy ra chuyện gì thế?

      Người trung niên này nhớ ra chuyện vừa rồi, trong lòng liền có dự cảm lành. Tổng giám đốc Tô là thiên kim của thị trưởng Tô, nếu ở đất của ta mà chịu oan ức gì ta có ngàn cái miêng cũng giải thích được.

      - Hừ.

      Cảnh Học Bân nhắc đến còn may, khi nhắc chuyện này, sắc mặt Tô Tĩnh Văn liền đanh lại. Hừ tiếng lạnh lùng :

      - Có người uy hiếp bạn của tôi, kết quả là cảnh sát lại đưa bạn tôi vào nhốt lại. Mà cái người uy hiếp lại thấy bóng dáng đâu cả. Tôi đến gặp bạn lại ấy là tình nghi cướp bóc, thậm chí còn nghi ngờ tôi là đồng bọn. Tôi phục, kiện ta. Chả nhẽ cảnh sát bây giờ đều lộng hành vậy sao?

      Mặt Hoàng Ngụ hơi chuyển sang trắng, bộ mặt đen của ta cũng giấu được, ta nghĩ rằng người phụ nữ này lại quen cục trưởng Cảnh của bọn họ. Tuy thiếu gia Kiều cuối cùng cũng bảo vệ ta nhưng thế này ngờ rằng tốt cho việc thăng chức của ta.

      - Cậu vừa thế sao? Đây là thái độ của cảnh sát nhân dân của cậu sao?

      Cục trưởng Cảnh thầm hận tên mặt đen này. Bình thường cũng biết y ỷ là người của Trịnh Văn Kiều, có chút hoành hành nhưng lần này lại dám chọc giận thiên kim của thị trưởng Tô, chỉ có thể trách xui xẻo.

      - Vâng, chỉ là vừa nãy tôi nhất thời tức giận, trong lòng lại hề có ý này.

      Hoàng Ngụ dám dối, dù sao nghe thấy y cũng có mấy người. Bình thường cũng chả có người nào dám những câu này, chỉ là ngờ hôm nay lại gặp người quen Cục trưởng.

      - Tháo súng của ta xuống, lập tức điều tra chuyện này. Trần Trấn, chuyện này cậu phụ trách. Mau điều tra ra kết quả. Cảnh sát là thần hộ vệ của nhân dân, phải là lưu manh vô lại.

      Cục trưởng này rất dứt khoát, lột cảnh phục của đội trưởng Hoàng trước mặt Tô Tĩnh Văn.

      Tô Tĩnh Văn biết là ta chỉ diễn kịch cho mình xem nhưng lại gì.

      - Cục trưởng Cảnh, làm thế này hợp pháp, muốn tố cáo tôi, bây giờ cũng có quyền làm gì tôi.

      Thấy Cảnh Học Bân làm , đội trưởng Hoàng liền nóng. Y tưởng Cảnh Học Bân biết quan hệ của với Trịnh Văn Kiều nhiều lắm cũng chỉ làm bộ thôi, ai ngờ ta làm .

      - Tổng giám đốc Tô, chúng ta thăm bạn của trước, cục cảnh sát có phần tử thoái hoá như thế này cũng là sỉ nhục của chúng tôi. Về tôi nhất định kiểm điểm với thị trưởng Tô.

      Cảnh Học Bân dường như nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Ngụ, thèm để ý đến y. Ông ta rất là nếu có chuyện bạn của Tô Tĩnh Văn, đằng sau cái mông của tên thối nát mặt đen kia cũng đủ y ngồi tù.

      Cái gì? Thị trưởng Tô? Hoàng Ngụ lập tức ngây ra, liên hệ với thái độ của Cảnh Học Bân đối với người con này, còn gọi ta là Tổng giám đốc Tô, y còn biết quan hệ của người con này với thị trưởng Tô y là đồ con heo rồi.
      Nếu người con này là người gì đó với thị trưởng Tô Trịnh Văn Kiều cũng có cách nào bảo vệ y, trong lòng Hoàng Ngụ chợt như rơi vào hố băng.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 17: Nhận lầm người???

      Edit + beta: Yun MA

      Vốn nghĩ Diệp Mặc bị nhốt lại nhất định phải chịu ấm ức ghê gớm, thế nhưng khi mở cánh cửa phòng giam ra, Tô Tĩnh Văn khỏi bất ngờ vì cảnh tượng trước mặt - Diệp Mặc kê cao gối mà ngủ ngon lành, thậm chí giày còn thèm cởi, vẻ rất bình thản như có gì xảy ra. Trong khi đó mấy tên thanh niên trai tráng cao lớn thô kệch lại khép nép đứng vào góc. khí yên tịnh chẳng giống dáng vẻ của cái nhà giam chút nào!

      Cánh cửa sắt vừa mở ra Diệp Mặc liền tỉnh ngay. Khi trông thấy Tô Tĩnh Văn, biết được có chuyện gì rồi. Có lẽ Tô Tĩnh Văn nhận ra Diệp Mặc chính là người bán bùa cho nên giờ tới đây mới để cứu , mà rất có khả năng là cú điện thoại báo cảnh sát cũng là do gọi. Nếu đúng như vậy ta đúng là giúp mà hóa phiền rồi.

      Thấy Diệp Mặc bình yên vô , Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy nhõm. Nếu đúng là ta lá bùa mà bán quả thực quá linh nghiệm. Vào tới đây rồi sợ gì mấy tên lưu manh nữa, hèn gì chẳng lo lắng gì mà an tâm ngủ ngon thế.

      - Xin chào, chắc nhận ra tôi chứ? Tôi là Tô Tĩnh Văn, vì trông thấy bị bắt ở chỗ cổng Đại học Ninh Hải vậy nên tôi báo cảnh sát.

      Diệp Mặc trong lòng tự nhủ, quả nhiên là như vậy, Tô Tĩnh Văn là có ý tốt, cũng khó mà trách ta. Nhưng có lẽ ta cũng chưa dám khẳng định chính là người bán bùa. vậy mình nhất quyết công nhận, bởi biết khi thừa nhận chuyện này đem lại rắc rối to.

      Cục cảnh sát vào dễ, ra khó. Mà giờ trong tình cảnh của , đến hạ sách giết người rồi bỏ chạy cũng chẳng dám nghĩ đến nữa là. Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, thực lực ít, chẳng may nếu có người nào đó lai lịch lớn hơn coi như tiêu đời.

      Thấy Diệp Mặc định gì rồi lại thôi, Tô Tĩnh Văn bèn lên tiếng:

      - Đây phải là chỗ để chuyện. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

      Cảnh Học Bân đích thân giúp Diệp Mặc ghi chép rồi mới tiễn Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đến ra cửa lớn.

      Tô Tĩnh Văn mở cửa chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ. Trong xe toát ra mùi rất giống như mùi cơ thể của phụ nữ. Diệp Mặc có thể đoán ngay chiếc xe này bình thường rất ít cho người khác vào, hoặc thậm chí... Diệp Mặc là người đầu tiên. Dù sao cũng là ta tự nguyện, tội gì!

      - Cùng ăn cơm tối được ?

      Tô Tĩnh Văn trong lòng thầm coi Diệp Mặc là vị đại sư bán bùa chú nọ, bởi vậy giọng điệu tỏ ra rất khách khí.

      Từ lúc ra khỏi trường đến giờ Diệp Mặc vẫn chưa có gì vào bụng. Thấy Tô Tĩnh Văn có ý mời ăn cơm, chút chần chừ mà đồng ý ngay.

      Tô Tĩnh Văn đưa Diệp Mặc tới quán ăn có tên là “Tây Hồ Nhân Gia”. Đây là quán rất yên tĩnh, bên trong được trang trí hết sức trang nhã. Khách cũng đông lắm, ai nấy đều rất giữ trật tự. Diệp Mặc vừa bước vào biết đây là chỗ tồi. Bình thường toàn ăn ở những quán ven đường, chọn đại vài món rồi mang chứ chưa bao giờ quá quan trọng chuyện ăn uống.

      - Tĩnh Văn, lâu rồi thấy ghé qua đây.

      người phụ nữ dáng đầy đặn, toàn thân toát lên vẻ nho nhã, trông thấy Tô Tĩnh Văn bước vào lập tức tươi cười chạy ra đón.

      - Chị Phương, dạo này có chút chuyện nên thể ghé qua, hôm nay mới cùng bạn đến ăn cơm được. Còn phòng riêng chị?

      Tô Tĩnh Văn cười . Trông dáng vẻ ta tự nhiên như vậy, nhất định là có chỗ thân quen với chị Phương này.

      Nghe Tô Tĩnh Văn , người phụ nữa khí chất tao nhã kia liền đưa ánh mắt kì quặc và khó hiểu liếc sang Diệp Mặc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường như , :

      - Có chứ, sảnh Tương Tri còn trống này.

      Chị Phương phải quá xinh đẹp, nhưng chị có đôi mắt hoa đào kiều diễm như muốn hút mất ánh nhìn của người đối diện. Đặc biệt đôi gò bồng đảo căng đầy mơn mởn của chị thực khiến đàn ông phải nóng mắt, đàn bà phải ghen tị. Thường những người phụ nữ như vậy trông có vẻ lẳng lơ, nhưng ở chị Phương này lại toát lên vẻ tao nhã cao quý đến kì lạ, nhìn là biết ngay người có học thức. Nhưng khi Tô Tĩnh Văn Diệp Mặc là bạn , ánh mắt của chị Phương biến đổi cách rất lạ. Điều này lọt qua mắt của Diệp Mặc.

      Sảnh Tương Tri bên trong mờ mờ ảo ảo, chỉ có chút ánh sáng leo lắt chiếu vào từ ánh đèn bên ngoài. Trông căn phòng này chẳng có vẻ gì là nơi để ăn cơm mà giống với chỗ để hẹn hò thổ lộ tâm tình hơn. Diệp Mặc thích cái quang cảnh như vậy chút nào, lập tức kéo hết rèm trong phòng lên. Ánh hoàng hôn chiếu vào bên trong, căn phòng mất hẳn cái vẻ mờ ám ban đầu.

      - Tĩnh Văn, cứ gọi đồ ăn lên , tôi pha trà nhé.

      Chị Phương cầm tờ thực đơn đặt lên bàn rồi quay người bước .

      Diệp Mặc nghĩ thầm, việc pha trà cũng cần đích thân bà chủ làm, chẳng lẽ ở đây có nhân viên hay sao?

      Dường như nhận ra nỗi thắc mắc trong lòng Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn bèn giải thích luôn:

      - Chị Phương vốn là cao thủ trong giới trà đạo, đến đây dùng cơm đều là khách quen cả, thường chị Phương đích thân pha trà.Thực đơn đây, gọi món .

      rồi Tô Tĩnh Văn đưa tờ thực đơn trong tay cho Diệp Mặc.

      Diệp Mặc nhìn tờ thực đơn. Các món tuy nhiều nhưng hình ảnh minh họa cho các món ăn quả thực là vô cùng bắt mắt.

      - Sao ghi giá ở đây?

      Diệp Mặc phát thực đơn trong tay có yết giá.

      - Ở đây bất kể món gì cũng là 300 tệ đĩa nên cần ghi giá. Khách quen của quán đều biết điều này.

      Tô Tĩnh Văn tự nhiên cười .

      Diệp Mặc hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ đĩa rau cũng 300? Tất nhiên miệng ra câu này. Mình nghèo đâu có nghĩa người ta cũng có tiền đâu. Diệp Mặc đương nhiên hề hay biết, nơi này thứ đắt nhất phải đồ ăn.

      Diệp Mặc trước nay chưa bao giờ quá chú ý tới chuyện ăn uống, nhưng có thể đoán ngay Tô Tĩnh Văn là người có tiền, bởi thế mà ta đâu có nề hà gì chuyện giá cả. Món nào cũng giá như vậy, thế mình cứ chọn đại vài món.

      Diệp Mặc thích uống trà có nghĩa là biết gì về trà. Trà mà chị Phương pha uống ngụm mà hương lưu lại môi, làm người ta khỏi có cảm giác muốn lập tức thưởng thức thêm ngụm thứ hai, thứ ba...

      Thấy Diệp Mặc dường như rất thích trà của nơi này, Tô Tĩnh Văn cười mỉm, hỏi:

      - chính là vị đại sư lần trước bán bùa cho tôi đúng ?

      Đòn tấn công bất ngờ khi đối phương chưa kịp chuẩn bị của Tô Tĩnh Văn có lúc tỏ ra rất hiệu quả, thế nhưng trong trường hợp này, khi đứng trước mặt Diệp Mặc xem ra chiêu này phát huy được tác dụng. tỏ vẻ gì là bị bắt quả tang cả, điệu bộ “vô tư như hề hay biết”, ngạc nhiên hỏi:

      - Đại sư gì? Bùa gì cơ? Tôi còn là sinh viên mà. xem, thẻ sinh viên đây này.

      xong Diệp Mặc cầm thẻ sinh viên đưa ra trước mặt Tô Tĩnh Văn.

      Diệp Mặc, sinh viên khoa công trình Đại học Ninh Hải, quả đúng sinh viên năm thứ tư.

      Tô Tĩnh Văn có chút thất vọng đem thẻ sinh viên trả lại cho Diệp Mặc, ngờ mình lại nhận lầm như vậy. Thấy bị người ta bắt ở cổng trường Ninh Hải, hóa ra chính là sinh viên của trường.

      - Ừm... Tô Tĩnh Văn, có phải là nhận nhầm người rồi hay , mất công đưa tôi đến nơi cao cấp thế này để dùng cơm. ngại quá!

      Diệp Mặc thừa biết Tô Tĩnh Văn chẳng tiếc gì mấy ngàn đồng, nhưng đây là phép lịch tối thiểu.

      - Có gì đâu, tại trông rất giống người bạn của tôi. Với lại, nhậm lầm cũng có sao đâu, trước lạ sau quen ấy mà. Chúng ta giờ chẳng phải là là chỗ quen biết rồi hay sao? tuổi hơn tôi, từ giờ cứ gọi tôi là chị Tĩnh Văn là được rồi, gọi tên nghe có vẻ tự nhiên cho lắm.

      Tô Tĩnh Văn cười .

      Ấn tượng của Diệp Mặc trong lòng tệ, chẳng những đẹp trai ngời ngời mà lại rất phong độ, có khí khái. Ánh mắt nhìn cũng có chút nào mờ ám làm cho thể thoải mái.

      - Chị Tĩnh Văn, hôm nay tôi được hưởng phúc lây của chị nên mới được ăn bữa thịnh soạn thế này.

      Diệp Mặc hề tỏ ra khách khí, bởi đơn giản nghĩ mình hề ăn , đây chẳng qua là Tô Tĩnh Văn cám ơn bán chiếc Thanh thần phù cứu mẹ mà thôi.

      Tô Tĩnh Văn lấy ra tờ danh thiếp đưa cho Diệp Mặc :

      - Đây là số điện thoại của tôi, nếu sau này những người đó còn tìm cậu cứ gọi cho tôi.

      Diệp Mặc nhận lấy tấm danh thiếp, trong lòng thầm nhủ: “Lần này nếu có phải đỡ được bao nhiêu chuyện hay . Gọi cho ? Miễn . Ăn xong bữa cơm này, đường , tôi đường tôi, liên quan gì đến nhau nữa.”

      - Ha ha, vậy tôi khách khí nữa. Có điều, tôi có thể làm gì giúp được cho chị đâu.

      Diệp Mặc thuận miệng .

      - Cũng chưa chắc. Có lẽ thời gian nữa tôi lại phải đến làm phiền cậu đó.

      Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên nở nụ kì quặc, trong lòng ta biết suy tính điều gì.

      Diệp Mặc thầm trách mình nhiều mất rồi, đến thời gian tu luyện còn đủ, những chuyện nhặt bớt được chút nào hay chút ấy.

      Tô Tĩnh Văn bỗng có cảm giác như và Diệp Mặc khi ở bên nhau hết sức thoải mái, tự nhiên, hề có chút áp lực nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :