1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Thiếu gia bị bỏ rơi - Nga Lão Ngũ Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 9: Hoa khôi đại học Ninh Hải

      Edit+beta: Yun MA

      Ngày hôm sau, Diệp Mặc tới công viên Thanh Độ Hồ để tập thể dục, mà sáng sớm thức dậy đứng ở trong sân luyện bộ quyền, sau đó ra ngoài mua đồ.

      hộp thuốc chữa bệnh mini, bộ kim châm bạc, ngoài ra còn mua đống dược liệu trở về, tự mình luyện chế số viên đan dược đơn giản và súp dịch, đương nhiên ngay cả đan dược bình thường nhất cũng tính, nhưng đối với Diệp Mặc mà mấy thứ này đủ để bày ra quầy hàng rồi.

      Cứ như vậy, số tiền còn dư lại khiến lâm vào nguy cơ. Khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng, đại học Ninh Hải bắt đầu khai giảng, Diệp Mặc là sinh viên năm thứ tư của Đại học Ninh Hải rồi.

      nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Mặc có môn nào thi đạt, toàn bộ đều phải thi lại. Tuy nhiên Diệp Mặc có để ý chuyện này, mà trường học cũng như vậy. Nếu như là sinh viên bình thường chỉ cần vượt quá ba môn phải thi lại, chừng cũng bị xử phạt nghiêm trọng, thậm chí bị thôi học, nhưng Diệp Mặc lại thuộc loại đặc biệt.

      Tuy rằng bị đuổi ra Diệp Gia rồi, nhưng trường học vì chuyện này mà đắc tội với Diệp Gia, ai biết đại gia tộc người ta chơi đùa trò gì, dù sao học xong bốn năm cũng rời , trường học cũng có tổn thất cái gì, cũng giống như lúc vào học tại Đại học Ninh Hải, cũng phải thi vào.

      Đối với việc phải thi lại tất cả các môn học, Diệp Mặc có để ý, căn bản cũng có để ở trong lòng. còn chuyên tâm chuẩn bị sạp chợ đêm của , cái này và việc ban ngày đến thư viện trường học, buổi tối chợ đêm bày quầy bán hàng có gì xung đột.

      Diệp Mặc mỗi ngày tới Đại học Ninh Hải đều là chạy bộ, mục đích chủ yếu chính là vì rèn luyện 'Vân Ảnh bộ' . tại tu luyện cũng thể lấy được tiến triển, nếu như ngay cả thế tục võ nghệ cũng thể tu luyện, còn cảm giác nguy hiểm. Tuy nhiên ở trong này cảm nhận được cái loại nguy cơ đánh giết của đại lục Lạc Nguyệt, điều này làm cho an tâm ít.
      Khai giảng là tuần thứ hai rồi, Diệp Mặc tuy rằng còn chưa dọn xong y quán chợ đêm , nhưng cảm thấy 'Vân Ảnh bộ' tiến bộ nhiều hơn, xem ra mỗi ngày sớm về trễ, cộng lại gần bảy mươi dặm lộ trình với vẫn có chỗ tốt.

      Sáng nay, Diệp Mặc ngủ dậy hơi muộn chút, ngủ nhiều hơn giờ so với bình thường, chờ chạy đến Đại học Ninh Hải cũng hơn bảy giờ, lại ra tiệm tạp hóa ngoài trường làm chén sữa đậu nành, mấy cái bánh bao, ăn xong gần tám giờ.

      - trai, muốn mua đóa hoa ?

      Bên ngoài tiệm tạp hóa bé cầm trong tay bó hoa tươi, có chút khẩn trương và nao núng tới trước mặt Diệp Mặc hỏi.

      Diệp Mặc nhìn bé mỏng manh này, khí trời cuối tháng chín mấy ngày nay buổi sáng còn có chút cảm giác mát. bé này sớm như vậy ra bán hoa hồng, xem ra trong nhà hẳn là có chút khó khăn. Diệp Mặc nhớ tới chính mình trước đây, cũng là đứa trẻ lang thang, mãi cho đến chín tuổi mới được gã lão đạo đưa tới môn phái của sư phụ, tuy nhiên thời gian chưa tới năm lão đạo chết rồi. Sau khi lão đạo chết, ở cùng sư phụ Lạc Ảnh, cuộc sống mới tốt lên.

      - Sao em học?

      Diệp Mặc trong lòng tự nhủ lúc này đúng là thời điểm lên lớp, nơi này chế độ giáo dục bắt buộc học chín năm, bé này nên bỏ học chứ.

      - Hôm nay là thứ bảy, em giúp chị ra bán hoa đấy.

      bé này thanh trả lời rất , nhưng Diệp Mặc nghe ra xót xa trong lòng của bé, tuy nhiên Diệp Mặc cũng quản được nhiều như vậy, chỉ có thể hỏi:

      - Được, mua đóa, bao nhiêu tiền đóa?

      Trong lòng của vẫn suy nghĩ, nghĩ tới hôm nay lại là thứ bảy, mỗi ngày chạy tới chạy lui, đều quên thời gian rồi.

      - Năm tệ, nếu mua nhiều hơn em bán ba tệ thôi.

      bé nghe Diệp Mặc muốn mua hoa, thanh lập tức liền trở nên có chút trong trẻo, ràng lời của Diệp Mặc kéo lòng tin của bé.

      - Được rồi, hoa trong tay em đều mua hết, tiền của em nè.

      Diệp Mặc nhìn hoa hồng trong tay bé, phỏng chừng có hai mươi đóa. Xuất ra trăm đồng tiền đưa cho bé, nhận hoa trong tay bé, xoay người rời .

      - trai ơi, em còn muốn trả tiền thừa cho .

      bé vừa thấy là tờ trăm tệ, nếu mua hết tính là ba tệ đóa, hơn nữa nếu là năm tệ đóa cũng có thể trả giá mà.

      - cần, tặng hoa cho bạn thể giảm giá, tạm biệt.

      Diệp Mặc cầm lấy hoa biến mất ở cửa trường học Đại học Ninh Hải.

      Nếu như là ở thời điểm tan học, chừng chỗ hoa đó Diệp Mặc mang về ném cho Hứa Vy rồi, tuy nhiên bây giờ là trong trường học, xem ra chỉ có thể tìm cái thùng rác mà vứt .

      - A, người vừa rồi mua hoa có phải là Diệp Mặc trường chúng ta ? lại có bạn ? lời còn rất có triết lý đây, tặng bạn hoa thể giảm giá, ai lớn gan như thế, lại dám làm bạn của ?

      Cửa trường học hai nữ sinh nhìn thấy Diệp Mặc cầm hoa hồng vào trường, có nữ sinh nhận ra Diệp Mặc nên kỳ quái hỏi.

      - chính là Diệp Mặc?

      nữ sinh khác cũng có chút ngạc nhiên hỏi, tuy nhiên so với nữ sinh vừa kia tuyệt đối xinh đẹp hơn nhiều. Rất ràng câu hỏi của có ý tứ là nghe qua Diệp Mặc người này, nhưng lại biết .

      - Tô Mi, là hoa khôi của trường Đại học Ninh Hải, đương nhiên biết thế giới bi thảm của , tôi lại biết người này, nghe chính là cái bi kịch. Chúng ta đuổi theo mau, nhìn bạn của là ai?

      nữ sinh khác hì hì cười.

      - Yến Tư, nhưng tôi lại cảm giác phải vì bạn mà là vì bé kia nên mới mua.

      Nữ sinh Tô Mi lại cau mày .

      - Tiểu Mi, muốn tìm em, ngờ lại gặp em ở cửa trường học, hôm nay xem em rất rảnh, mời em ăn cơm, em có thời gian chứ.

      Yến Tư còn chưa kịp chuyện, thanh đúng lúc rơi vào tay.

      chiếc xe BMW đời bảy vững vàng dừng ở cửa trường học xe ra chính là thanh niên có dung mạo rất khá, nhưng làn da có chút khỏe mạnh, nhìn thấy Tô Mi vẻ mặt rất vui vẻ.

      - Là Trịnh Văn Kiều, cả của Đại học Ninh Hải, Mi Mi, bạn thực rất hấp dẫn nha, hoa khôi giảng đường và đệ nhất công tử, thực hâm mộ bạn...

      Yến Tư vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Mi, loại ánh mắt này nghĩa là muốn mình được như Tô Mi tốt quá.

      Tô Mi sắc mặt trầm xuống, lập tức quay đầu nhìn tên công tử trẻ tuổi này, có chút có lỗi :

      - Xin lỗi, bạn trai tôi tới.

      xong Tô Mi chạy mau vài bước, tới bên cạnh Diệp Mặc, giơ tay vén cánh tay Diệp Mặc lên, lại lấy loại giọng điệu cực kỳ ôn nhu :

      - Mặc tử, sao giờ mới đến, em chờ lâu rồi, hoa này là mua cho em sao? đẹp.

      Diệp Mặc hiểu ra sao cả bị mỹ nữ xinh đẹp biết từ đâu chạy tới khoác tay, còn nghĩ hoa trong tay mình cầm là tặng cho ta. Lòng thầm mình từ khi nào có bạn xinh đẹp như vậy? tại sao biết?
      Tuy nhiên Diệp Mặc thấy Trịnh Văn Kiều cách đó xa mới từ xe BMW xuống, sắc mặt trầm đáng sợ, liền biết mình lại bị làm bia đỡ đạn.

      Nhìn mỹ nữ ôm mình nét mặt tươi cười như hoa, Diệp Mặc trong lòng hừ lạnh tiếng, loại cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên.

      Người phụ nữ này tự cho là mình rất xinh đẹp, giống như đem người khác để vào mắt. Đối với nàng mà chỉ là lấy mình làm bia đỡ đạn trong chốc lát, tình qua , ta lại phủi mông biến ngay, lưu lại mình đống cứt thối. Giống như ta lấy Diệp Mặc làm bia đỡ đạn là vinh hạnh của Diệp Mặc, loại phụ nữ tự đắc ý đó, cảm giác mình dường như quá mức tốt bụng.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 10: Tôi muốn mời ăn cơm

      Edit+beta: Yun MA

      Vừa thấy ánh mắt thanh niên này tái nhợt, chỉ biết tuyệt đối buông tha cho mình. Tuy rằng Diệp Mặc sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vô duyên vô cớ bị tính kế như thế này, trong lòng của rất là thoải mái. Hơn nữa đây là , đổi lại nếu là Diệp Mặc trước đây, tổn hại sau chuyện này tuyệt đối là nghiêm trọng.

      Sắc mặt tái nhợt của thanh niên vừa thấy cũng phải là đồ tốt, nếu bỏ qua Diệp Mặc , vậy ở Tu Chân giới mười mấy năm uổng công.

      Mắt biểu tình nhìn chằm chằm mỹ mạo bên người liếc mắt cái, Diệp Mặc gì, tuy rằng rất phản cảm với động tác chịu trách nhiệm của nữ sinh này, chút nào suy xét động tác này mang đến hậu quả cho người khác. Nhưng cũng thích sắc mặt tái nhợt xanh lét như mắt cá chết của người đó, nếu người này dám tìm gây phiền phức, ngại khiến ta nhớ cả đời.

      - Bằng hữu, tồi a, thậm chí ngay cả hoa khôi Tô Mi cũng vài phần kính trọng cậu, mình làm quen chút , ta tên là Trịnh Văn Kiều, thấy cậu rất quen, hẳn là người quen nhỉ.

      Trịnh Văn Kiều đến phía trước Diệp Mặc, thản nhiên . Trong mắt khinh thường và ác độc chợt lóe lên, thậm chí còn toát ra ít thương hại, dường như nhìn thấy bộ dạng Diệp Mặc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      - Cút...

      Diệp Mặc chút do dự quát Trịnh Văn Kiều, lấy kinh nghiệm sinh tồn của ở Tu Chân giới, chỉ nhìn ánh mắt Trịnh Văn Kiều, liền biết y suy nghĩ gì rồi.

      Nếu quả cấp bách, ngại giết người này, nơi này có chỗ cho ta, nhưng nơi khác có. Tuy rằng cũng hiểu được nơi này là xã hội pháp chế, giết người đều là sau lưng, lộ liễu giết người, vẫn là rất nghiêm trọng đấy, nhưng số bản tính phải sửa liền sửa được. là người Tu Chân, cho dù là ở rừng sâu núi thẳm cũng giống như vậy thôi.

      - Cậu, được, can đảm...

      Diệp Mặc chuẩn bị khi Trịnh Văn Kiều động thủ, trước hết giáo huấn y chút, nghĩ tới Trịnh Văn Kiều ngờ chỉ là vài chữ, vẻ mặt trầm xoay người rời .

      Diệp Mặc nghĩ Trịnh Văn Kiều hẳn là thấy thân thể cường tráng, sợ chịu thiệt cũng dám động thủ, đoán chừng là gọi người, nhưng căn bản để vào mắt.

      - Diệp Mặc, ? có biết là ai ?

      Tô Mi cũng nghĩ đến Diệp Mặc này dũng mãnh như thế, ngay cả đệ nhất công tử đều để vào mắt, cha Trịnh Văn Kiều là Phó thị trưởng Ninh Hải, hơn nữa thực nghiệp Khâu Thị của mẹ y cũng là trong Top 100 xí nghiệp ở Trung Quốc, có lẽ ai ở trường này biết đến.

      phú quan nhị đại như vậy, ngờ bị Diệp Mặc giáp mặt cút, Diệp Mặc này đầu óc quả nhiên có chút vấn đề, tuy nhiên hành vi của mình lại rất thích.

      Tô Mi rất nhanh liền kịp phản ứng, trong lòng lại cũng là khâm phục Diệp Mặc, giúp mình đuổi ruồi bọ , hơn nữa là loại ruồi bọ rất chán ghét. Lập tức cười khanh khách :

      - Diệp Mặc, sớm nghe đại danh của , nghĩ tới ngay cả Trịnh Văn Kiều cũng dám mắng, hôm nay là cảm ơn rồi, thế nào, em mời khách, cùng ăn bữa cơm .

      Tô Mi ra lời này, cho rằng hẳn là ặt mũi, còn có người nào có thể khiến Tô Mi mời khách đây, người muốn mời nàng xếp hàng vượt ra khỏi Ninh Hải rồi. Ý nghĩ của nàng, Diệp Mặc hẳn là niềm vui bất ngờ đáp ứng mình, sau đó vui vẻ theo phía sau nàng, ngừng cảm tạ nàng mời khách.

      Nhưng điều vượt ra ngoài dự kiến của nàng chính là, Diệp Mặc lại có chút chán ghét nhìn nàng cái, thậm chí ngay cả trả lời đều có, xoay người liền tiến vào thư viện, dường như nàng chỉ giống như khí, đem Tô Mi ngây ngô như gà gỗ gạt ở bên ngoài.
      Mãi cho đến khi Diệp Mặc vào thư viện lâu, Tô Mi lúc này mới phản ứng lại. Người này ngờ làm vẻ ta đây như thế, Tô Mi chưa khi nào chịu lạnh nhạt như thế, huống chi là chính mình mời ăn cơm. Bị tên vô dụng nhìn như vậy, trong nội tâm nàng cảm giác khó chịu tựa như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng.

      được, bất kể như thế nào, mặt mũi này thể mất, tôi cũng tin tôi mời được , nghĩ đến đây, Tô Mi cũng vào thư viện.

      Mặc dù là thứ Bảy, nhưng người cũng rất nhiều, có chỗ trống ngồi nữa, Tô Mi nhìn thấy Diệp Mặc. đứng ở phía trước cái giá sách y dược, trong tay liếc nhìn quyển sách.

      Tô Mi tiếng cười lạnh, còn giả học y nữa, ngay cái chỗ ngồi đều lấy được, trong lòng có chút khinh bỉ người này.

      Tuy nhiên Tô Mi vừa vào thư viện, lập tức liền có mấy người gã bảnh bao tranh nhau nhường chỗ. Có thể làm cho Tô Mi ngồi bên người là loại vinh hạnh, là đệ nhất mỹ nữ mà.

      Người khác tiến vào có chỗ ngồi, nhưng Tô Mi có thể lựa chọn chỗ ngồi. lựa chọn chỗ có thể dễ dàng thấy được Diệp Mặc rồi ngồi xuống, chỉ là cái mỉm cười khiến cho gã bảnh bao nhường chỗ hôn mê nửa ngày. Tô Mi tùy tiện cầm lấy quyển sách, thực tế là nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Theo thấy, Diệp Mặc tiến vào hoàn toàn là vì giả bộ, tuyệt đối kiên trì nửa giờ, liền rời .

      Nhưng điều khiến Tô Mi ngờ chính là, vài cái nửa giờ trôi qua, Diệp Mặc có ý muốn rời , cũng có ý muốn tìm chỗ ngồi chút.

      Tốc độ đọc sách của nhanh, hơn nữa cứ đứng bên cạnh giá sách y dược, giờ cơ bản phải thay đổi ba đến bốn quyển sách, hơn nữa Tô Mi xem rất ràng, mỗi quyển sách đều xem vô cùng mau, nhưng đều là từ đầu tới đuôi, tờ cũng bỏ qua, tuy nhiên tốc độ giở sách quả thực quá là nhanh.

      Giả vờ, cứ giả vờ . Loại tốc độ giở sách này, cần xem nội dung, còn phải lý giải, ngay cả xem cái tiêu đề đều có chút quá nhanh.

      Diệp Mặc đắm chìm trong y học tại nơi này, viện y học Đại học Ninh Hải vẫn tương đối nổi danh đấy, cho nên sách y học nơi này cũng khá đầy đủ hết, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, tuy rằng cũng có chút mới mẻ độc đáo, lại đều vượt ra ngoài dàn giáo.

      Bất kể là trung y hay là Tây y, đều là giống nhau. Tuy nhiên mặc dù là như vậy, vẫn ghi nhớ qua từng nội dung. vốn có trí nhớ rất tốt, hơn nữa tại là luyện khí tầng rồi, chút thần thức, cho nên xem những sách này cơ bản tốn phí bao nhiêu thời gian.

      Mấy thứ này so sánh với nội dung công pháp tu luyện, thực kém quá xa. Nếu là Trúc Cơ Kỳ, có thể dùng năm canh giờ xem hết toàn bộ sách y học giá sách. Nếu là Kết Đan Kỳ, ba giờ có thể xem hết toàn bộ thư viện, nếu là Nguyên , thậm chí đều cần tiến vào thư viện, thần thức thoáng quét chút, những thứ kia liền chỗ nào che giấu.

      Bộ sách dù sao cũng là bộ sách, so với nội dung Ngọc Giản còn kém quá xa. Nhưng Nguyên kỳ làm sao có thể, chính là kiếp trước, cũng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ mà thôi.

      Tô Mi lại càng đợi càng nóng lòng, hơn ba giờ chiều rồi, ràng còn xem sách, ngay cả cơm trưa cũng ăn, bởi vì phải theo dõi , chỉ có thể đói bụng chờ.

      hiểu tại sao mình nhất định phải khiến cho nghe lời mình, ăn bữa cơm, nhưng cự tuyệt chính mình, trong nội tâm nàng chính là rất thoải mái.

      lúc Tô Mi thể nhịn được nữa, Diệp Mặc rốt cục buông sách trong tay xuống, ra thư viện.

      Tô Mi thấy thế, ngay lập tức theo ra ngoài.

      - còn có chuyện gì?

      Diệp Mặc thanh rất lạnh, rất ràng, vẫn biết Tô Mi theo .

      - A...

      Tô Mi bị Diệp Mặc đột nhiên hỏi ngơ ngác chút. Tuy nhiên lập tức liền phản ứng, vội vàng :

      - Là như vậy, bởi vì buổi sáng giúp tôi, tôi là tâm muốn mời ăn bữa cơm. Tôi muôn nợ của ân tình, bằng tôi rất, vô cùng...

      Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn Tô Mi cái, trong lòng thầm than, chỉ có loại phụ nữ này tự cho mình là công chúa, mới có thể ưu việt có chút tự tin cho là đúng . căn bản cũng nghĩ động tác của mình mang đến hậu quả cho người khác, chỉ suy xét đến cảm giác về ưu việt của chính mình.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11: Trực ban giúp phiền phức

      Edit+beta: Yun MA

      chừng thấy, sau khi mời ăn xong, phải thiếu nợ ân tình của Diệp Mặc, trái lại có lẽ là thiếu nợ . Đối với có cảm giác thấy mình vô cùng tốt đẹp này, Diệp Mặc có chút hảo cảm nào.

      - Ý của cảm thấy nợ tôi ân tình, vì thế mới mời tôi ăn cơm, đúng ?

      Diệp Mặc lạnh nhạt .

      - Đúng, đúng, chính là như thế.

      Tô Mi vì Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ý của mà cảm thấy vui vẻ, trong lòng có cảm giác thở phào nhõm.

      - mời tôi ăn bữa cơm này định tiêu hết bao nhiêu tiền?

      Câu hỏi của Diệp Mặc khiến Tô Mi hơi ngây người.

      - Ấy… Hả… Tôi muốn hai người ở căn tin của trường ăn bữa, có lẽ là khoảng ba trăm tệ.
      Tuy hiểu ý tứ lời này của Diệp Mặc, nhưng Tô Mi vẫn phải ứng lại.

      - Ồ, người nay có hai trăm tệ tiền mặt ?

      Diệp Mặc nhìn Tô Mi, vẫn có vẻ mặt gì.
      Trong lòng Tô Mi hừ lạnh tiếng, giả vờ cái gì, giả vờ lạnh lùng còn phải muốn hỏi vay tiền , xem ra bó hoa kia đúng là mua để chuẩn bị tặng, phỏng chừng là do cầm hoa của , mới như vậy. Tuy nhiên lập tức liền lấy ra hai trăm tệ, trong lòng còn nghĩ, cho vay tiền rồi, bữa ăn này hay là cần mới ăn nữa, dù sao tiền này cũng hy vọng trả lại.

      - Tôi nghĩ ba trăm tệ bữa ăn, tôi có lẽ phải ăn hết hai phần ba, vừa đúng hai trăm tệ, bây giờ đưa rồi, cho thấy mời tôi ăn rồi, tại hai chúng ta có gì, đừng đến làm phiền tôi nữa.

      Diệp Mặc cất hai trăm tệ , xoay người rời .

      -

      Tô Mi lâu sau mới phản ứng lại, lại còn có loại người này, ngực suýt chút nữa bị nghẹn. còn cho rằng là ai chứ, tên phế nhân lại còn chảnh như vậy, chẳng lẽ quên phế nhân?

      Khiến Diệp Mặc kì quái đó là, ăn cơm ở trường xong rồi, dường như còn phát ra có người khả nghi nào đó nhìn chằm chằm vào . tin Trịnh Kiều Văn bỏ qua như vậy, xem ra tên này đúng là có thể nhẫn nhịn mà.

      Diệp Mặc vừa mới chạy về nơi ở của , nhìn hấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Vy tới lui ở chỗ ở của , liền hơi hiếu kì hỏi:

      - Hứa Vy, sao thế? Giống như kiến bò chảo nóng vậy?

      - Diệp Mặc cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu giúp tôi việc được , hôm nay tôi thực có việc gấp, nhưng mà buổi tối tôi lại đồng ý giúp Chu Vân trực ban rồi.

      Hứa Vy vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền lập tức vui mừng kinh ngạc tiến lên .

      - Tôi có thể giúp cái gì?

      Diệp Mặc hơi hiếu kỳ hỏi.

      - Là như này, vốn là hôm nay tôi giúp Chu Vân trực ban, nhưng bây giờ tôi đột nhiên có chuyện gấp, cậu giúp trực thay lát được chứ, chỉ có mấy tiếng thôi, mười hai giờ đêm là có tan tầm rồi.

      Vẻ mặt Hứa Vy vội vàng .

      Trán Diệp Mặc đen xì, có chút biết phải sao .

      - Tôi là đứa có việc làm, để tôi đến bệnh viện giúp trực ban, có phải sốt đấy?

      - phải cậu cậu hiểu chút y thuật sao? Thực ra cậu chẳng hiểu gì cũng có thể trực ban, bởi vì công việc buổi tối của tôi chỉ là kiểm tra sốt, chỉ cần lấy cặp nhiệt độ đưa cho bệnh nhân để họ tự đo nhiệt độ. Sau đó ghi chép lại, dựa vào có bị sốt hay , để bọn họ đăng ký là được, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, bảo ấy dạy cậu chút, mấy phút là học được.

      Hứa Vy xong rất kì vọng mà nhìn Diệp Mặc.
      Diệp Mặc gì mà nhìn Hứa Vy, quả nhiên rất đơn giản, đối với Hứa Vy từng mời ăn cơm, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút hảo cảm, ngẫm nghĩ chút rồi :

      - Có thể giúp , nếu chẳng may lãnh đạo kiểm tra, phát phải làm sao?

      - Cậu yên tâm , lãnh đạo kiểm tra đến bàn dự kiểm đâu, nếu kiểm tra cũng là tới các phòng, hơn nữa buổi tối tuyệt đối có lãnh đạo kiểm tra. Huống hồ lúc đó cậu đeo khẩu trang, ai biết cậu là ai?

      Hứa Vy khẳng định.

      Trong lòng Diệp Mặc đương nhiên yên tâm, chính là điều tra ra là giả, bị phạt cũng phải . lo lắng cái rắm ấy.

      Thấy Diệp Mặc đồng ý, Hứa Vy đưa tấm bảng ở ngực cho Diệp Mặc, vội vàng đeo ba lô xoay người rời , vừa còn vừa gọi điện thoại. Xem bộ dáng vội vã của , Diệp Mặc biết hẳn là gặp phải chuyện khó giải quyết gì đó rồi.

      Vì phòng ngừa chẳng may, Diệp Mặc vẫn mang hòm thuốc chữa bệnh của mình tới, ngờ hòm thuốc để chữa bệnh ở vỉa hè mà chuẩn bị còn chưa dùng tới, lần đầu tiên lại còn chính thức đưa tới bệnh viện.

      Có thể là Hứa Vy gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, Diệp Mặc đến bàn dự kiểm sốt của bệnh viện Lợi Khang, Tiểu Vũ liền kéo khẩu trang xuống phất phất tay với :

      - Cậu là Diệp Mặc hả, cậu mặc áo blouse vào trước, tôi với cậu chút, rất đơn giản, chính là ghi chép và cầm cặp nhiệt độ, những cái khác đều giao cho tôi được rồi.

      Diệp Mặc giờ mới hiểu được đúng là đơn giản, người đến khám bệnh buổi tối cũng nhiều, thực ra nếu đến có lẽ mình Tiểu Vũ cũng làm được.

      - Thực ra chính là sợ buổi tối người đông, tôi bận kịp, bị người bệnh khiếu nại. Bác sĩ đến bị bệnh nhân khiếu nại là rất nghiêm trọng, Chu Vân còn trong thời kỳ thử việc càng thể đến. Đến đây buổi tối đều là số trẻ , cúm sốt gì đó.

      Tiểu Vũ dường như nhìn ra nghi hoặc của Diệp Mặc, cười giải thích.

      Diệp Mặc hiểu ra, vì vậy đến trực ban thay là vì sợ bệnh nhân khiếu nại, chỉ có người kiểm, vậy người đến biết sao.

      Tiểu Vũ là mặt tròn, cười lên có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất thân thiện. Quả nhiên sau sáu giờ chiều, bệnh nhân bắt đầu đông lên, sai chút nào so với Tiểu Vũ , về cơ bản đều là trẻ con, cúm sốt gì đó, nếu như chỉ có mình Tiểu Vũ đúng là bận kịp.

      Tới mười giờ đêm, về cơ bản người được tan tầm đều tan tầm rồi, trong bệnh viện cũng bắt đầu lạnh lẽo, Diệp Mặc và Tiểu Vũ cũng cơ bản trở nên dỗi dãi.

      Tiểu Vũ thấy có ai nữa, liền với Diệp Mặc:

      - Tôi lấy chút đồ ăn, tôi trực đêm, có cần tôi lấy giúp cho cậu phần ?

      Diệp Mặc khoát tay, vẫn chưa đói, thấy Tiểu Vũ ra ngoài, cũng đeo hòm thuốc tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh sở dĩ đeo hòm thuốc của , là bởi vì đồ đạc trong hòm thuốc này chỉ có hiểu giá trị bao nhiêu, bàn dự kiểm người đến người , tuy là buổi tối, chẳng may có người thuận tay cầm , cố gắng bao nhiêu ngày của và mấy vạn tệ điều tong rồi.

      - Cậu theo tôi lát, tôi có chút việc cần cậu giúp đỡ.

      vị bác sĩ trung niên khoác áo blouse trắng vừa hay gặp Diệp Mặc từ nhà vệ sinh ra, vội vàng ngăn lại .

      Diệp Mặc vốn muốn để ý người này, nhưng nghĩ đến giọng điệu của tên này dường như là chủ quản gì đó, nếu như ông ta biết giúp Hứa Vy trực ban, đắc tội ông ta, đến lúc đó làm khó dễ Hứa Vi tốt rồi. Thôi được rồi, coi như giúp Hứa Vy lát.

      Ông bác sĩ trung niên đưa Diệp Mặc tới phòng cấp cứu, hỏi:

      - Cậu ở khoa nào?

      Diệp Mặc nghĩ thầm, tuổi tác của người này, nếu như là khoa nào, chừng ông ta cũng quen, chẳng may sai còn khó hơn, nghĩ đến đây đành phải :

      - Tôi là vì…

      Diệp Mặc còn chưa tìm được lý do, điện thoại của ông bác sĩ trung niên liền reo lên, ông ta nhận điện thoại, mới mấy câu liền giận dữ, ầm ĩ trong điện thoại lúc lâu, rồi nghe thấy ông ta lớn tiếng :

      - Ly hôn ly hôn, đúng là người biết xấu hổ…

      chuyện điện thoại xong, người trung niên này cũng lười để ý Diệp Mặc, cởi áo ra, cầm cái ba lô lên rồi xoay người .

      Trong lòng Diệp Mặc , cái ông này, ly hôn cùng bà xã, còn chưa đến giờ tan tầm chạy rồi, bây giờ mới đến mười giờ nha. Nhưng mà cũng vô cùng buồn bực, gọi đến nơi này, chuyện gì cũng chưa liền chạy trước rồi, lẽ nào bà xã ông này muốn ly hôn với ông ta.

      Diệp Mặc vừa mới đứng lên, liền có hộ sĩ và hơn hai mươi tuổi dắt ông lão hơn sáu mươi tuổi vào, Diệp Mặc chỉ cần nghe bước chân, liền biết hai bước chân này rất gấp gáp.

      - Cậu là ai? Bác sĩ Thôi đâu?

      Tuy Diệp Mặc đeo khấu trang, nhưng hộ lý này vừa nhìn liền biết phải là bác sĩ Thôi, lập tức vội vàng hỏi.

      - Ồ, ông ấy mới , tôi trực ban thay, là giúp…

      Diệp Mặc còn chưa ra chuyện giúp Chu Vân trực ban, vị y tá này liền cắt đứt lời của .

      - Vậy nhanh giúp ông này kiểm tra chút , cả người ông ấy đau đớn, có cách nào chuyện rồi…

      Y tá đỡ ông lão sắc mặt xanh mét lên giường bệnh, nhanh chóng hết với Diệp Mặc, liền lập tức bắt đầu giúp đỡ rồi.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 12: Ông chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

      Edit+beta: Yun MA

      Diệp Mặc nhìn ông lão nằm giường, lúc mới đến ông lão dường như còn có thể miễn cưỡng lại, bây giờ trực tiếp hôn mê rồi, hơn nữa khuôn mặt biến thành màu xanh tím rồi.

      Lại nhìn y tá lo lắng, còn có còn lo lắng hơn kia, còn kịp chuyện, này liền khóc nức nở :

      - Bác sĩ, xin bác sĩ cứu ông tôi, là tôi hại ông, tôi nên để ông lén đến Ninh Hải…

      Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc này nên gì, nên phải là phí lời sao, rút mấy cây ngân châm từ trong hòm thuốc ra, châm lên người ông lão vài cái, chân khí trong nháy máy lưu chuyển qua chỗ khác.

      Ông lão nôn ra ngụm máu, sắc mặt xanh tím nhanh chóng tiêu tan, đảo mắt liền khôi phục bình thường, mở mắt câu:

      - Tình Nhi, cháu đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của ông.

      Y tá kia và tên Tình Nhi sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lúc lâu cũng phản ứng lại, đây là y thuật gì? Mấy cây châm cứu ông lão sắp chết trở về?

      mặc đồ y tá phản ứng lại trước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn khẩu trang của Diệp Mặc, ta còn nghĩ, người giúp bác sĩ Thôi trực ban này là ai? Y thuật lợi hại quá.

      Nhưng kia cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức bổ nhào vào ông lão trước giường:

      - Ông, dọa chết cháu rồi, lần sau cháu cũng dám tự tiện đưa ông nữa…

      Còn chưa xong nước mắt tuôn rơi.

      Diệp Mặc nhìn này, cả người hàng hiệu, bộ áo Tanner - Karan phòng chừng phải mấy chục nghìn tệ, dưới chân đôi giày hình như là Chanel, cảm giác đầu tiên của Diệp Mặc chính là, đây là có tiền.

      Lại nhìn mặt vẫn còn vết nước mắt, lại là mỹ nhân bại hoại cực kỳ xinh đẹp, cùng với người phụ nữ lần trước mua bùa của Diệp Mặc có loại cảm giác tương xứng. Sắc mặt có thể do hơi lo lắng, lên hồng nhuận, càng toát ra da thịt trắng nõn của , cái cổ trắng nõn thon dài khiến Diệp Mặc nhịn nổi nhìn xuống dưới, khẽ rãnh sâu của cái áo Tanner - Karan càng làm cho người ta…

      - Tình Nhi, ông hề gì, cháu đỡ ông ngồi dậy.

      Ông lão khoát tay .

      - Cậu là bác sĩ rất giỏi, bệnh của tôi tôi biết, vẫn chưa có ai có thể khiến tôi trong thời gian ngắn từ khi phát bệnh tỉnh lại…

      Lời của ông lão còn chưa hết, tên Tình Nhi dường như nhớ ra cái gì đó.

      xoay người, rất kinh ngạc nhìn Diệp Mặc :

      - ngờ y thuật của lợi hại như vậy, là bác sĩ trung y sao? Cái dùng là châm cứu sao? có thể nhìn ra được bệnh của ông tôi là bệnh gì ? Lần này thiệt thòi nhiều quá, thực cảm ơn .

      chuỗi câu hỏi bị quăng ra.

      Nhưng tên Tình Nhi nay dường như cũng có chuẩn bị câu trả lời của bác sĩ này, bởi vì bệnh của ông trải qua kiểm tra của rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong ngoài nước, đều có cách nào đoán được bệnh tình cụ thể, chỉ là căn cứ vào lão hóa vô duyên vô cớ của các cơ quan trong cơ thể ông, đưa ra thông báo chỉ còn tuổi thọ nửa năm nữa mà thôi.

      hỏi như vậy chỉ là hành vi bản năng, chủ yếu vẫn là lòng cảm ơn vị bác sĩ này cứu sống ông. May là bệnh viện Lợi Khang tương đối gần, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi. Ông xảy ra chuyện, trong lòng những vô cùng đau khổ, hơn nữa cũng có cách nào gánh vác trách nhiệm này, tuy là đứa cháu ông thương nhất, nhưng người và chuyện ông có liên quan đến quá nhiều.

      Diệp Mặc gật gật đầu :

      - Tôi biết đây là bệnh gì.

      Bệnh này đương nhiên biết, nhưng cũng biết nay Trái đất vẫn chưa có kết luận cụ thể với loại bệnh này, vì thế phỏng chừng bệnh của ông lão này đến bây giờ vẫn chưa phát ra bệnh gì. Bởi vì bệnh này hiếm thấy, gần như có thể là trong hàng tỉ người cũng người.

      Trong giới Tu Chân có loại khoáng thạch gọi là “Tử tiêu”. “Tử tiêu” là loại khoáng thạch có thể luyện chế trong pháp khí bậc trung, nhưng thấy nhiều. Nhưng “Tử tiêu” có đặc điểm, chính là sau khi đào được loại khoáng thạch này phải dùng hộp ngọc bảo vệ, nếu mất hiệu quả. Nếu như chỉ để “Tử tiêu” trong túi áo, thế chỉ cần trong ngày vật chất có hại bên trong “Tử tiêu” liền có thể thẩm thấu vào cơ thể con người, cũng biến thành khoáng thạch bỏ .

      Bệnh trạng của ông lão này ràng là trúng độc “Tử tiêu”, khi châm cứu vào liền biết . Người trúng độc “Tử tiêu”, lúc ấy nhìn ra, nếu như cơ thể tốt phải mười năm, thậm chí sau mười mấy năm mới có bệnh trạng, nhưng khi xuất bệnh trạng nếu như trị liệu đúng chỉ có đường chết.

      Bệnh trạng trúng độc “Tử tiêu” là toàn thân phát màu tím, lục phủ ngũ tạng dần dần biến thành cháy sém, cuối cùng hít thở thông mà chết. Ông lão này điển hình chính là trúng độc “Tử tiêu”. Nếu như phải người Tu Chân có thể dùng thuốc từ từ loại trừ, nhưng Diệp Mặc là người luyện khí tầng , chỉ cần dùng chân khí loại trừ là được rồi.

      Chỉ có điều Diệp Mặc ngờ tới, Trái Đất cũng có loại khoáng thạch này, thực là ngạc nhiên. Nếu như để có được, cũng tệ.

      - Cái gì? biết ông có bệnh gì? Bác sĩ, có thể chữa được ? Chỉ cần chữa khỏi cho ông tôi, điều kiện gì tôi cũng có thể giúp đạt được.

      tên Tình Nhi lúc lâu mới phản ứng lại, lúc chuyện tay cũng run.

      Ông lão cũng là vẻ mặt thể tin nổi nhìn Diệp Mặc, vị bác sĩ trẻ này có thể khiến ông ta tỉnh giỏi lắm rồi, ngờ còn biết ông mắc phải bệnh gì, điều này cũng quá thái quá rồi. Trình độ chữa bệnh của bệnh viện Lợi Khang ở Ninh Hải cao như vậy sao? Đến bác sĩ cấp cứu cũng biết bệnh của ông, điều này có thể sao?

      Điều kiện gì cũng có thể đạt được? Diệp Mặc khẽ mỉm cười, câu này con thể tùy tiện ra được. Nhưng cũng hiểu được giađình này phú cũng quý. Nếu như vậy, cũng cần khách khí, vừa may thiếu tiền, kiếm ít tiền cũng là điều nên làm.

      Nghĩ đến đây Diệp Mặc với y tá vẫn há hốc mồm dám tin:

      - ra ngoài trước , tôi chuyện với người nhà bệnh nhân.

      Đợi sau khi y tá ra, Diệp Mặc mới gõ gõ bàn, trầm ngâm lát :

      - Bệnh này tôi có thể chữa được.

      “Bộp” tiếng điện thoại của tên Tình Nhi rơi xuống đấy, pin bị văng ra rất xa, nhưng chút cảm giác được, điện thoại của có thể rơi hỏng rồi.

      - Bác sĩ, thực có thể chữa khỏi bệnh của ông tôi, là sao?

      Tình Nhi chút phát ra điện thoại của rơi hỏng rồi, mà vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Mặc, túm lấy hai tay Diệp Mặc vội vàng hỏi.

      Ông lão kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, ông cho rằng Diệp Mặc dối, bởi vì vừa rồi biểu của Diệp Mặc lên bác sĩ rất có bản lĩnh, nếu như vậy, có cái bản lĩnh này.

      - Ấy, tôi Tình Nhi, đừng kích động, ngồi xuống trước rồi .

      Bị xinh đẹp túm lấy hai tay của mình, Diệp Mặc cảm thấy rất là hưởng thụ, xinh đẹp tên Tình Nhi này so với cái Tô Mi kia còn muốn xem hơn chút, nếu như Tình Nhi này đến đại học Ninh Hải, vậy cái danh xưng đệ nhất mĩ nhân của Tô Mi kia phải nhượng lại rồi, chủ yếu nhất là, Tình Nhi khiến người ta dễ chịu hơn Tô Mi.

      Thấy vị bác sĩ kia cũng gọi là Tình Nhi, mặt đỏ lên, vội vàng buông tay Diệp Mặc ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông lão. đương nhiên Diệp Mặc chỉ là biết tên là gì, liền gọi giống như ông gọi .

      Thấy cháu mình cũng xấu hổ, ông lão kia cười ha hả, rất ràng cảm thấy thú vị.

      - Ông muốn chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

      Diệp Mặc đột nhiên hỏi.

      - Chữa phần ngọn là như nào? Chữa phần gốc là như nào? Tôi đương nhiên hi vọng chữa khỏi hoàn toàn cho ông rồi.

      Tình Nhi thấy Diệp Mặc trở về phương diện trị liệu, màu đỏ mặt rút , lập tức hỏi. Trong lòng lại nghĩ, ánh mắt của bác sĩ này sáng, đáng tiếc chính là thấy mặt của .

      Diệp Mặc lại :

      - Với bản lĩnh nay của tôi, nếu như chữa tận gốc, chỉ nắm chắc bảy mươi phần trăm, còn có ba mươi phần trăm có khả năng ông mất sớm, nếu như chữa phần ngọn tôi nắm chắc trăm phần trăm, có thể khiến cơ thể ông khỏe mạnh sống thêm ba năm. Nhưng cho dù lựa chọn loại chữa trị nào, tiền thuốc phải đưa cho tôi tại chỗ, thuốc này là thuốc riêng của tôi, khất nợ.

      Diệp Mặc nắm chắc bảy mươi phần trăm tuy có chút giữ lại, nhưng cũng là dựa vào võ công của , tuy y thuật của tồi, nhưng võ công chỉ có tầng luyện khí, nếu đến tầng hai luyện khí, liền nắm chắc chín mươi phần trăm, nếu như bây giờ là tầng ba luyện khí, nắm chắc trăm phần trăm.

      - Hả, sao có thể như vậy? Ông…

      tên Tình Nhi ràng thể đưa ra quyết định, có chút khó xử nhìn ông của mình, hi vọng ông có thể cho chủ ý tốt.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 13: phải tên lừa đảo.

      Edit + beta: Yun MA

      Nghe xong lời của Diệp Mặc, ánh mắt ông lão ánh lên tia sáng, tuy ông biết Diệp Mặc là người có bản lĩnh, nhưng lúc chữa khỏi hoàn toàn cho ông, ông vẫn có chút tin, vả lại người này vừa mở miệng là đến tiền, chẳng có chút y đức nào cả.

      Trong y học nếu nắm chắc 70% có nghĩa là cơ hội rất lớn, nhưng người này lại nắm chắc 70% chữa khỏi cho ông, nghe có vẻ nhàng quá, điều đó khiến cho tin tưởng ban đầu của ông lão đối với Diệp Mặc lần nữa có chút buông lỏng, nhưng nghĩ lại nếu như mình chữa trị, chỉ còn sống được vài tháng mà thôi, để cho chữa trị, nếu chữa khỏi, cũng chỉ mất ít tiền.

      Nhưng muốn lừa tiền của ông cũng đâu phải dễ, nghĩ đến đây ông lão :

      - bây giờ chưa chắc trị khỏi hoàn toàn cho tôi, vậy đến khi nào nắm chắc đây?

      - Ba năm.

      Diệp Mặc cười thản nhiên .

      Diệp Mặc nghĩ đợi đến khi ‘Ngân Tâm thảo’ của mình đến khi thu hoạch, tu luyện của mình thể lên cao thêm nữa, luyện khí tầng ba chắc cũng được rồi, tuy hiểu được ý trong câu hỏi của ông lão, nhưng biết ông ta có chút hoài nghi mình, nhưng sao, dù gì tiền cũng chỉ kiếm lần này thôi.

      ngốc đến nổi đem chuyện của mình kể cho người khác, dù kiếm tiền cũng tiết lộ chuyện của mình. Chỗ này là nơi nào, Diệp Mặc biết rất ràng, nếu để người khác biết có phép thuật, thậm chí đến khoa học ở chỗ này cũng thể giải thích, nhất định gặp chuyện gì tốt lành cả.

      Với thực lực của chuyện trốn cũng khó, lớn mạnh của lực lượng chính phủ biết rất . Cho nên chỉ còn cách kiếm tiền cách lén lút, tuyệt nhiên thể quang minh chính đại mà tỏ thực lực của mình, để tránh mình bị đem giải phẫu như lũ chuột bạch.

      - Vậy trị ngọn, nhưng cần bao nhiêu tiền, chúng tôi có mang theo, đợi khi trị khỏi, tôi bảo người chuyển khoản cho, hoặc là với chúng tôi để lấy tiền.

      Ông lão cũng có chút hứng khởi , ông ta xác định tên bác sĩ này là tên lừa đảo, bởi vì ta giờ chưa thể chữa khỏi, mà phải đến ba năm sau, như thế ai mà tin cho được.

      Sở dĩ còn muốn Diệp Mặc thử xem, là bởi vì cây ngân châm lúc nãy khiến ông tỉnh lại, điều đó khiến cho ông có ý muốn thử . Vả lại ông cũng muốn biết tên bác sĩ này chuẩn bị lừa gạt như thế nào. ta làm việc cho Lợi Khang, chẳng trốn đâu được.

      Diệp Mặc lắc đầu :

      - có tiền tôi làm gì được, tôi trị bệnh là muốn kiếm tiền. Và tôi cần tiền ngay bây giờ, còn về việc chuyển khoản hay với các người, tôi có hứng thú.

      Diệp Mặc cự tuyệt ngay lời của ông lão, có thực lực, phơi bày ra đâu, nham hiểm của lòng người, được thấy từ lâu rồi, có thể ngoài sư phụ Lạc Ảnh ra, tin bất cứ ai, vả lại cũng tin người này có tiền, người có tiền như ta, làm sao đến tấm card cũng có chứ.

      Sắc mặt ông lão liền trở nên khó coi, sao lại có tên bác sĩ như vậy chứ, cần biết có phải là kẻ lừa đảo hay , nhưng làm gì có loại người chưa chữa bệnh mà đòi tiền công chứ, đây phải là chuyện y đức kém, mà hoàn toàn có y đức.

      - Ông nội, nghe các bác sĩ bây giờ đều như thế, có tiền muốn chữa bệnh, ông đừng nổi giận nữa.

      tên Tịnh Nhi vì ông nội chuyển nguy thành an, trong lòng thoải mái đôi chút, ngược lại khuyên ông nội của mình.

      - Trị ngọn cần bao nhiêu tiền?

      tên Tình Nhi phải kẻ ngốc, tuy ta nhìn thấy Diệp Mặc có chút bản lĩnh, nhưng người này hình như hơi khoác lác, nhưng đối mặt với người duy nhất có khả năng trị khỏi bệnh cho ông nội, muốn bỏ qua.

      - Hai mươi vạn.

      Diệp Mặc nhìn cách ăn mặc của người con đoán chừng cũng có hai mươi vạn, nên muốn hai mươi vạn đối với có lẽ rất dễ dàng.

      Thiếu nữ này có chút khó xử, tất cả tiền của ta cộng lại chỉ có năm vạn, mà lại đòi đến hai mươi vạn. Chẳng lẽ nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền người mình nên mới đòi giá thế? Nhưng quần áo người đâu phải do mua, mà cũng mua nổi, là do bà tặng.

      - Tôi chỉ có năm vạn, tất cả đều ở đây, mật mã là 880521.

      xong ta lấy ra cái card duy nhất người đưa cho Diệp Mặc.

      Diệp Mặc cầm lấy, nhìn ta cái, nghĩ ta mọn, viên hộ tâm đơn cũng đáng giá hơn năm vạn rồi, nhưng năm vạn năm vạn, đối với việc kiếm tiền chịu thiệt thòi quan tâm, có năm vạn tạm thời cũng cần lo nghĩ chuyện tiền nữa.
      Cầm lấy card rồi cũng nhiều lời, mở hộp thuốc lấy ra viên thuốc màu đen đen đưa cho ông lão và :

      - Ông hãy uống viên hộ tâm đơn này trước, tôi châm cứu cho ông sau.

      - Đây là thuốc gì? Hộ tâm đơn à? Sao khó coi thế, phải là giang hồ lang trung chứ? Đây là bệnh viện Lợi Khang đấy.

      tên Tịnh Nhi cản lấy tay Diệp Mặc, có chút lo lắng.

      - Nếu muốn chữa trị nữa, tôi trả card lại cho .

      Diệp Mặc với vẻ vui.

      Ông lão nhìn vào mắt của Diệp Mặc, xua tay :

      - Tình Nhi, cháu tránh ra , đưa thuốc đây ông uống.

      Ông lão cầm lấy viên thuốc, lời nào nuốt vào trong, nhàng thở ra, phải ông sợ chết, nhưng nếu ông có thể sống thêm ba năm nữa, có rất nhiều việc ông có thể sắp xếp ổn thỏa, nhưng nếu ông ra đột ngột, gia đình có thể vì thế mà náo loạn, thậm chí sụp đổ, đây là điều ông muốn nhìn thấy.

      Cho nên dù chắc rằng Diệp Mặc là tên lừa đảo, nhưng chỉ cần 10% hy vọng ông cũng phải thử.

      Nhìn ông ta uống xong thuốc, Diệp Mặc gật gật đầu, bảo ông ta nằm xuống, bắt đầu châm cứu.

      Tình Nhi vốn hoài nghi ta, bởi vì lấy ra viên thuốc màu đen đen càng nghi ngờ, nhưng khi thấy tốc độ châm kim của Diệp Mặc và vẻ mặt tươi tỉnh hơn của ông, lại bắt đầu kì vọng ở Diệp Mặc.

      Tuy chưa từng được thấy châm cứu trị liệu của Trung y bao giờ, nhưng cũng nhìn thấy qua ti vi, châm cứu trị liệu thông thường, tuyệt đối thể mây bay nước chảy như Diệp Mặc, mà nhanh nhẹn của tên bác sĩ này đến độ gần như chỉ thấy bóng tay, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho niềm tin của dâng lên.

      Đến sau cùng, nghi ngờ của đối với Diệp Mặc gần như biến mất, bởi vì trán Diệp Mặc thấm đẫm mồ hôi.

      Đột nhiên ta trở nên căng thẳng, bởi vì nhìn thấy gương mặt ông có vẻ đau đớn, lúc ta muốn mở miệng hỏi đột nhiên Diệp Mặc lôi ông lão trở ngược mình, chưởng cái vào lưng ông ta.

      ‘Phụt’ tiếng, ông lão phun ra đống nhầy nhụa vừa đen vừa nồng.

      Diệp Mặc thở phào với ta:

      - Ông của khỏi rồi, trong 3 năm bị gì đâu, bây giờ để y tá vào dọn dẹp, tôi phải đây.

      xong đợi ta kịp trả lời, vác hòm thuốc vai quay lưng , đợi khi Tình Nhi định thần lại định đuổi theo, Diệp Mặc biến mất rồi.

      - Ông nội…

      tên Tịnh Nhi chạy trở lại phòng cấp cứu, lo lắng gọi, nghĩ Diệp Mặc là loại người lừa gạt xong , thậm chí có thể phải là người trong bệnh viện Lợi Khang. Lúc vừa vào đây, y tá phải là bác sĩ Thôi, lúc này mới nghĩ ra, nhưng bây giờ kịp nữa.

      Ông lão hồi phục, cầm lấy cái khăn lau miệng, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhìn rồi :

      - Tên bác sĩ này phải kẻ lừa đảo, ông cảm thấy toàn thân nhõm hơn nhiều, mệt mỏi như ngày xưa nữa. ngờ lại có vị thần y như thế, lát nữa cháu hãy hỏi y tá, vị bác sĩ ấy tên gì, loại người này nên quen biết chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :