1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Thiếu gia bị bỏ rơi - Nga Lão Ngũ Thần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4: Khách hàng đầu tiên

      Edit + beta: QueenRebel

      Diệp Mặc còn chưa kịp tiếp lá bùa Thanh Thần ở bên cạnh là hai mươi ngàn tệ bị mắng là thần kinh. Nhưng cũng tức giận, dù sao bùa của cũng chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn, bởi chỉ có người biết nhìn mới có thể nhận ra bùa của mang theo tia linh khí nhàng lưu chuyển.

      Tuy Nhiên khiến Diệp Mặc thất vọng chính là việc sạp hàng bày ra năm ngày rồi, ít người đến hỏi mua, nhưng vẫn chưa bán được tấm nào. Thậm chí sạp bùa của ở vườn Hải Bảo nổi danh, bởi tấm bùa giấy vàng của phải bán mười ngàn tệ!

      Rất nhiều người đến phải để mua bùa giấy vàng, mà chỉ là xem xem rốt cuộc là loại bùa gì. Sạp hàng của cũng thành trò cười ở vườn Hải Bảo, bùa người khác chế đều to bằng nửa tờ giấy A4, mà bùa của chỉ to bằng lòng bàn tay, thậm chí có tấm chỉ bằng nửa lòng bàn tay. Giá bán lại cao chưa từng thấy, lại cho mặc cả, sạp hàng như vậy nổi danh cũng khó!

      Ngày thứ chín, Diệp Mặc có chút bực mình, xác định là nơi này vốn có người có thể nhận thức đồ của , chỉ có mới biết đám bùa này đừng là mười ngàn, dù bán trăm ngàn cũng đắt, nhưng có ai nhìn ra cũng là uổng công.

      Diệp Mặc quyết định hôm nay là ngày cuối cùng, nếu vẫn có ai đến hỏi bùa của , đến chợ lao động tìm tạm việc làm, bằng có cơm mà ăn.

      Mọi người cũng chỉ ngạc nhiên trong vài ngày, sạp bùa vạn tệ của Diệp Mặc tuy bị rất nhiều người đến xem, nhưng mấy ngày nay ràng qua thời kỳ ngạc nhiên, người đến xem ít nhiều rồi.

      Diệp Mặc rất nhàm chán, chuẩn bị thu xếp gian hàng, nhưng lại bị thu hút chú ý bởi cuộc đối thoại giữa thanh niên và tới. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng thính lực của lại phải bình thường, có thể nghe rành mạch.

      - Tĩnh Văn, nơi này đều là bọn treo đầu dê bán thịt chó, toàn là người mê tín mới đến đây, pháp khí em mua nhiều rồi, theo thôi , liên hệ với khoa não bệnh viện ở Pháp, nghe rất nổi danh, hay là đưa bác đến đó trị liệu .

      Người thanh niên diện mạo cao lớn, tuấn, gã bảnh bao.

      kia dáng người cũng rất cao, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất cao quý, làn da trắng nõn, là mỹ nữ tuyệt sắc. Đám nữ sinh trong lớp cũng khá là xinh rồi, nhưng so sánh với này quả là trời vực. Diệp Mặc hiểu nổi kiếp trước sao lại có tiền đồ vậy, thậm chí ngay cả loại phụ nữ đẹp thế này cũng có phúc được nhìn thấy.

      Tuy nhiên đẹp này thoạt nhìn lại lạnh như băng, mặt mày mơ hồ có chút ưu sầu. Nghe xong lời người thanh niên tuấn kia , tên Tĩnh Văn liền nhăn mặt, phải muốn cho mẹ bệnh viện, ba năm qua mang mẹ sáu nước phát triển để chữa bệnh, qua hơn mười bệnh viện, nhưng bệnh của mẹ hề có tiến triển.

      - Uông Bằng, em bắt theo em, tự theo đấy chứ. Mẹ em mấy năm nay các bệnh viện còn ít sao? cũng giới thiệu năm sáu cái bệnh viện, nhưng mẹ em giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu kiên nhẫn, cứ tự nhiên.

      giọng lạnh như băng, ràng có bao nhiêu thiện cảm với chàng bảnh bao kia.

      khác dáng vẻ rất tú, nhưng chỉ theo sát người đẹp Tĩnh Văn kia, lời nào, xem ra có vẻ là vệ sĩ.

      Diệp Mặc nghe xong buồn cười, bất cứ ai bảy tám lần cho người khác ý kiến mà thể thành công, đều nhận được thiện cảm. Tên Uông Bằng này đúng là cực phẩm, ngờ lại liên tiếp đưa ra những chủ ý vớ vẩn như vậy. này mẹ hôn mê ba năm nay rồi, xem ra là người thực vật rồi.

      Nếu như là người sống đời sống thực vật, lại mới có ba năm, nếu có thể có bùa Thanh Thần gần như thượng hạng hẳn là có thể tỉnh dậy. Nghĩ vậy, lập tức kêu lên:

      - Bán bùa đây! Người trúng tà, người sống thực vật, thân thể có chuyện gì mua lá bùa của tôi có hiệu quả ngay, hai tấm là khỏi hoàn toàn…

      Diệp Mặc đương nhiên là cố ý rao như vậy, mục đích của là có thể kinh doanh với này , người đẹp này có thể khắp bao nhiêu nước, hẳn là phải có tiền, bỏ ra hai vạn tệ chắc có vấn đề gì.

      Tô Tĩnh Văn trong lòng vốn buồn bực, ưu sầu, nghe thấy bùa có thể trị được người sống thực vật, lập tức như nghe thấy tiên , chút nghĩ ngợi thẳng đến chỗ Diệp Mặc rao to.

      - Xin hỏi, bùa của có thể trị được người sống thực vật sao?

      Tô Tĩnh Văn giọng điệu run rẩy, giống như bắt được vàng, vội vàng hỏi.

      Diệp Mặc thản nhiên cười, trong lòng nghĩ nếu bùa của mình đến người thường hôn mê cũng cứu được, chính mình đúng là nên đập đầu vào khối đậu phụ chết !

      Tuy nhiên lần làm ăn này là cố ý mời tới, dĩ nhiên muốn cuộc làm ăn này thành công, đúng là hò hét mất công rồi. Giờ mỹ nữ này hỏi, vội vàng :

      - Đương nhiên rồi, bùa của tôi đừng cứu người sống thực vật, dù chỉ còn thở được hơi có bùa là có thể cứu sống, đó là bùa giatruyền…

      Diệp Mặc còn định khoác lác tiếp, nhưng mỹ nữ cắt lời , vội hỏi:

      - Mẹ tôi là người sống đời sống thực vật, giờ tôi muốn bà ấy tỉnh lại, xin hỏi cần bùa gì?

      Diệp Mặc gật gật đầu trong lòng tự nhủ, tôi sớm biết, gọi đến làm gì, nhưng vẫn ra vẻ thâm trầm :

      - Đơn giản, chỉ tấm bùa Thanh Thần là đủ, chỗ này tôi có hai tấm, tấm cao cấp bán hai vạn, tấm bình thường bán vạn trả giá.

      - Cái gì, đồ giả thần giả thánh, lại dám lừa gạt người, tôi gọi cảnh sát đến.

      Vừa nghe giá tiền tấm bùa, gã bảnh bao tên Uông Bằng lập tức tức giận, chỉ vào mặt Diệp Mặc mắng.

      Diệp Mặc nhấc chân đá tay Uông Bằng qua bên, lại thầm vận nội lực, khiến tay gã về sau thể dùng sức, nhưng bây giờ vẫn chưa biết. Về sau tay gã chỉ cần dùng lực bị trật khớp.

      Diệp Mặc hành động nhanh chóng, dừng lại chút nào, người khác nhìn ra, nhưng oai vệ sau Tô Tĩnh Văn trong mắt lại lóe lên tia sợ hãi, nhưng cũng lập tức khôi phục bình tĩnh.
      Đá tay Uông Bằng qua bên, Diệp Mặc lạnh lùng hỏi:

      - Tôi bảo mua, nực cười, cút ngay, tôi còn phải buôn bán, đừng làm cản trở.

      - to gan,

      Uông Bằng tức giận lời còn chưa hết, bị có giọng trong trẻo, lạnh lùng ngăn lại.

      - Uông Bằng, tránh ra cho, em cần theo.

      Tô Tĩnh Văn lạnh lùng câu rồi lại áy náy với Diệp Mặc:

      - Rất xin lỗi, đại sư, người này là theo thôi, làm tôi thay đổi ý đâu.

      - Tĩnh Văn, người này ràng che mặt, hơn nữa tấm giấy vàng to bằng bàn tay bán vạn tệ, là kẻ lừa đảo, mấy vạn là chuyện , nếu chẳng may bác có chuyện gì…

      Uông Bằng còn muốn khuyên, Tô Tĩnh Văn lại sắc mặt lạnh lùng, ràng kiên nhẫn được nữa.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 5: Thuê phòng trọ

      Edit + beta: QueenRebel

      - Mấy người , tôi bán cho mấy người, người này ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.

      Diệp Mặc chỉ vào Uông Bằng với Tô Tĩnh Văn.

      Tô Tĩnh Văn mấy năm nay lo lắng cho bệnh của mẹ còn chút tinh thần nào, mất hết hy vọng với bệnh viện, nghe đại sư mẹ rất có thể bị trúng tà rồi, chỉ cần mua pháp khí trừ tà, sau đó trừ khử tà khí, mẹ có thể tỉnh lại. Nhưng mua bao nhiêu pháp khí, mà mẹ vẫn tỉnh lại, bây giờ có người bùa của có thể khiến cho mẹ tỉnh lại, làm sao có thể bỏ qua.

      Chính là người trước mắt này lừa , tuy nhiên cũng chỉ là mấy vạn đồng mà thôi, mấy vạn đồng đối với Tô gia nhà thực đáng là gì. Chỉ cần có tia hy vọng, từ bỏ. Mặc dù sâu trong lòng cũng biết, những lời của người này đến 99% là giả, nhưng vẫn muốn thử xem.

      Bây giờ nghe Diệp Mặc như vậy, làm sao có thể lo lắng, vội vàng với Diệp Mặc:

      - Xin lỗi, đại sư, tôi với người này có quan hệ gì.

      xong Tô Tĩnh Văn lạnh lùng liếc nhìn Uông Bằng :

      - Uông công tử, mời cứ tự nhiên, nhưng xin đừng theo sau tôi, nếu tôi báo cảnh sát.

      Uông Bằng nghe xong những lời này của Tô Tĩnh Văn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Diệp Mặc, trong lòng coi Diệp Mặc là kẻ tàn phế, lần sau tôi nhất định gọi người đến đánh gãy tay chân của kẻ biết điều này.

      Tuy nhiên Tô Tĩnh Văn như vậy, y cũng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể ủ rũ quay người rời khỏi.

      Diệp Mặc thấy ánh mắt của Uông Bằng, đương nhiên biết tên này muốn làm gì, tuy nhiên mấy ngày nay chỉ là làm cuộc làm ăn, xong việc lập tức rời khỏi, đâu có lo những chuyện khác. Hơn nữa, căn bản cũng sợ tên Uông Bằng này.

      - ‘Bùa Thanh Thần’ của ở đây tôi đều mua, tất cả bao nhiêu tiền.

      Thấy Uông Bằng xa, Tô Tĩnh Văn vội vàng .

      Diệp Mặc cầm lấy hai tờ ‘bùa Thanh Thần' :

      - Tấm bùa này là tác phẩm mà tôi dốc hết tâm sức, đương nhiên có nhiều, chỉ có hai tờ thôi. chỉ cần dùng tờ là được, còn tờ kia nếu dùng hết, có thể dùng hộp ngọc bảo quản, bình thường 10 năm có vấn đề gì, hai tờ tổng cộng ba vạn tệ.

      xong Diệp Mặc cầm lấy hai tờ ‘bùa Thanh Thần' đưa cho Tô Tĩnh Văn.

      Tô Tĩnh Văn cầm lấy hai lá bùa, sau đó lấy tấm chi phiếu năm vạn đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, bèn lấy ra tấm 'Bùa hộ mệnh' và tấm 'bùa Hỏa Cầu' đưa cho Tô Tĩnh Văn :

      - Nếu là năm vạn, hai tờ này cũng đưa cho là đủ.

      - Tấm ‘Bùa hộ mệnh’ này khi quay về làm cái túi thơm treo bên người, còn về ‘bùa Hỏa Cầu’ là dùng để phòng thân, khi gặp kẻ bắt cóc hãy trực tiếp ném về phái câu ‘lâm’ là được.

      Thấy Diệp Mặc muốn chiếm tiện nghi của mình, trong lòng Tô Tĩnh Văn càng có hy vọng với hai tấm bùa này, nhìn thế nào cũng thấy được tên Diệp Mặc này có thể là kẻ lừa gạt. Nghe thấy Diệp Mặc , vội vàng hỏi:

      - Đại sư, biết ‘bùa Thanh thần’ này dùng như thế nào?

      Diệp Mặc cầm lấy chi phiếu :

      - Đều giống nhau, cũng là ném vào người bệnh, sau đó chữ ‘lâm’ là được.

      - Vậy, biết quý danh của đại sư, biết có thể cùng tôi đến xem bệnh cho mẹ của tôi, tôi có thể trả gấp đôi tiền cho đại sư.

      Sau khi cầm được ‘bùa Thanh thần’, Tô Tĩnh Văn cảm thấy tâm trạng bực bội của mình dần lắng xuống, hơn nữa thoạt nhìn giống như lá bùa, còn có chút tác dụng. Càng có lòng tin với Diệp Mặc, lúc này mới nghĩ ra là mời Diệp Mặc về.

      Diệp Mặc đương nhiên cùng Tô Tĩnh Văn, chỉ là khoát tay :

      - Tôi cần , lá bùa này khẳng định có thể cứu người.

      Tô Tĩnh Văn và tên là Tiểu Việt kia thấy Diệp Mặc đồng ý cùng mình, chỉ có thể cầm hai lá bùa quay về thử xem.

      Diệp Mặc thấy hai rời khỏi, khẩn trương thu dọn đồ nghề, ngân hàng rút tiền, tại cần tiền gấp.


      - Chị Văn, người này đeo kính râm lớn, hơn nữa mặt mũi đều thấy lắm, lời của Uông Bằng cũng có chút đạo lý, em nghĩ rất có thể là tên lừa gạt.

      Tuy rằng biết Diệp Mặc là tên lừa gạt, nhưng Tiểu Việt vẫn là uyển chuyển .

      Tô Tĩnh Văn thở dài, làm sao biết Diệp Mặc là kẻ lừa đảo, nhưng cho dù biết là kẻ lừa đảo, cũng nhất định phải thử lần, bởi vì muốn bỏ qua bất cứ cách nào có thể làm cho mẹ tỉnh lại, ràng biết là bị lừa cũng phải thử lần.

      Thấy Tô Tĩnh Văn thở dài, cũng gì, vệ sĩ Tiểu Việt dường như biết cách nghĩ của , thần sắc có chút ảm đạm, cũng thêm cái gì.

      Diệp Mặc lấy được năm vạn, việc đầu tiên chính là tìm chỗ để ở, bởi vì bây giờ cần ít dược liệu để luyện chế ít nước thuốc, trong trường học rất thuận tiện. Vẫn là thuê căn phòng rẻ chút, mặc dù trong ký túc mấy tháng cũng thấy bóng dáng mấy sinh viên còn lại, nhưng đồ đạc của đều thuộc về cơ mật, cũng muốn bị bại lộ như vậy.

      Chỉ cần có tiền, ở Ninh Hải tìm căn phòng để thuê mặc dù rất dễ, nhưng căn phòng mà làm Diệp Mặc hài lòng lại rất ít. Bởi vì cần nơi để ở những phải im lặng, hơn nữa môi trường tốt nhất phải tươi mát, thậm chí còn phải có nơi mỗi ngày có thể luyện võ.

      tại tu luyện môn võ rất khó để thăng cấp, nhưng muốn vứt bỏ những võ nghệ thế tục trước đây, chỉ cần có biện pháp tự bảo vệ mình mới được.

      Khu Ninh Độ và đại học Ninh Hải ở nơi Diệp Mặc học vừa đúng là đầu Nam đuôi Bắc, mặc dù là trong thành phố, nhưng cách nhau lại khoảng chừng ba mươi dặm, khi Diệp Mặc tìm thấy Ninh Độ trời cũng gần tối rồi.

      Sở dĩ muốn tìm nơi xa chỗ mình ở, có hai nguyên nhân, thứ nhất là do muốn lai lịch của mình bị người trong trường biết, thứ hai là hy vọng, sau này đến trường đều phải chạy bộ, như vậy có thể rèn luyện thân pháp của .

      lúc Diệp Mặc cho rằng hôm nay chắc là tìm thấy chỗ ở, căn nhà tỏa ra linh khí nhàn nhạt ra trước mặt . Khiến Diệp Mặc vô cùng bất ngờ chính là, ngôi nhà này ngờ dán chữ ‘có phòng cho thuê’.

      Vẫn chưa vào tiểu viện, Diệp Mặc quyết định trọ ở đây, vì cái gì khác, chính là bởi vì linh khí rất đây rất tốt với .

      - Cậu tìm ai?

      Cửa tiểu viện mà Diệp Mặc gõ bị mở ra, chuyện là người phụ nữ hơn 50 tuổi, xong còn quan sát Diệp Mặc.

      Diệp Mặc lại quên mất trả lời người phụ nữ này, bởi vì nhìn thấy trong sân ngờ có gốc cây ‘Ngân Tâm thảo’ khó trách có linh khí tỏa ra, mặc dù có loại dược liệu này, nhưng chỉ có cái gốc mà thôi, quả thực là quá ít. ‘Ngân Tâm thảo’ có thể là linh dược chủ yếu luyện chế tụ khí đan, làm sao trong nơi linh khí bần cùng lại có?

      Diệp Mặc đè nén kích động trong lòng, đối mặt nhìn bác nhìn mình có chút kỳ quái, vội vàng :

      - à, cháu nhìn thấy ở đây có phòng cho thuê, cháu muốn thuê phòng.

      Nghe thấy lời của Diệp Mặc, bác này cuối cùng cũng hiểu ra, ra là thuê phòng, vội vàng cho Diệp Mặc vào nhà.

      Sau khi chuyện, Diệp Mặc mới biết, ra cái nhà này có hai phòng đông tây, còn có phòng khách, chủ nhà muốn ai thuê phòng khách. Phòng phía tây người khách trọ rồi, Phía Đông vốn dĩ là chủ nhà ở, nhưng bây giờ chủ nhà phải đến chỗ con ở khu Ninh Bắc, liền muốn cho thuê khu phía Đông, vừa lúc gặp được Diệp Mặc.

      Khiến bác ngờ đến là, bà báo là 1100 tệ tháng, người này thoạt nhìn cũng phải là người có tiền, nhưng cũng gì, trực tiếp thanh toán năm tiền thuê nhà.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 6: Thanh thần phù

      Edit + beta: QueenRebel

      - Ba, sao ba lại quay về?

      Tô Tĩnh Văn quay lại trại an dưỡng tư nhân nhà mình, cái đầu tiên nhìn thấy ngờ là ba của mình, từ lúc mẹ trở thành người thực vật, ba gần như dồn hết tâm trí vào quan trường. Công ty của mẹ cũng là Tô Tĩnh Văn quản lý, chỉ là cũng bởi vì chuyện của mẹ, chuyện của công ty xử lý rất lộn xộn.

      Nhưng cũng chính như vậy, ba cũng hề hỏi qua, rất ít khi đến trại an dưỡng tư nhân của Tô gia thăm mẹ. Nhưng Tô Tĩnh Văn biết hôm nay vì sao ba lại đến đây.

      - Hừ, ba đến, con còn biết làm gì, mua về nhiều thứ vớ vẩn như vậy, lần này thậm chí cả chuyện bùa phép cũng tin, có phải tiếp theo đến thầy nhảy cũng mời về?

      Vẻ mặt Tô Kiến Trung u ám, ràng là rất hài lòng với con .

      Tô Tĩnh Văn vừa nghe, liền biết là Uông Bằng mách lẻo, trong lòng thấy con lừa này rất trơ trẽn. Tuy nhiên cũng rất bất mãn với ba của mình, cứ trầm mặc như vậy, muốn trả lời.

      - Thế nào, được à, bây giờ con lập tức vứt hết những đồ vớ vẩn trong nhà

      Giọng điệu Tô Trung Kiến cứng rắn .

      - Ba, sau khi mẹ sinh bệnh, ba làm những gì, ba chỉ đến thăm mẹ lần lúc mẹ hôn mê, mấy năm nay, ba ở đâu? Ba tự hỏi lòng mình, xem ba có lỗi với mẹ ? Con làm gì, trong lòng con tự biết, cần ba quản. Mẹ từ trước tới giờ chưa hề trách việc ba ở bên ngoài có tình nhân, nhưng còn ba sao, từng nghĩ cho mẹ chút nào chưa?

      Tô Tĩnh Văn sau lúc trầm mặc, chợt .

      - Con…

      Tô Kiến Trung bị cho đỏ mặt, giơ tay lên muốn cho con cái tát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy quật cường của con , tay lại chậm rãi để xuống.

      Trong lòng ông ta hiểu , mình có tư cách con , ông quả thực có lỗi với vợ con. Công ty của vợ bây giờ là do con quản lý, ông cũng có giúp đỡ gì.

      - Được rồi, ba biết ba quản được con rồi, ba chỉ hy vọng đây là lần cuối cùng con mê tín, sau này đừng có tiếp tục làm như vậy nữa, con là người được học qua giáo dục đại học, lẽ nào đến cái này cũng hiểu. Đừng vì những kẻ giả thần giả thánh ngoài đường mà tạo ra khoảng cách với Uông Bằng, phải biết rằng lời khó nghe.

      Tô Kiến Trung có chút bất đắc dĩ .

      Trong lòng Tô Tĩnh Văn cười lạnh, đương nhiên ba mình tại sao muốn ở bên Uông Bằng, ba muốn tiến thêm bước, bắt buộc phải có giúp đỡ của ba Uông Bằng. Mà Tô Kiến Trung mặc dù là thị trưởng của cấp thành phố, nhưng những người mà Tô gia chú trọng bồi dưỡng lại có tên của ba , giúp đỡ của Tô gia, Tô Kiến Trung nếu tự tìm quan hệ, có lẽ cả đời ông cũng chỉ dừng ở chức thị trưởng.

      thực tế Tô Kiến Trung quả thức là nghĩ như vậy, thế lực của Uông gia hề hơn Tô gia, mà Tô gia cũng phải là gia tộc lớn ở thủ đô, đối tượng bồi dưỡng chỉ có thể là mấy người có tiềm lực. Ông có thể lên chức thị trưởng, quả thực là cố hết sức rồi. Hơn nữa ông cứ tiếp tục nhờ thế lực bên ngoài, có lẽ dần dần ông biến mất khỏi tầm mắt của Tô gia. khi ông mượn thế lực của Uông gia để tiến thêm bước, chừng ông lão lần nữa bắt đầu coi trọng tiềm lực của ông.

      Mặc dù biết tính toán của ba, nhưng Tô Tịnh Văn cũng gì, Uông Bằng mặc dù có diện mạo tuấn, nhưng Tô Tĩnh Văn thấy, chỉ là chiếc gối thêu hoa mà thôi. ta là con lừa bảnh bao, bên trong là bụng quê mùa, đúng là chút cũng sai.

      Nhìn thấy con vào phòng an dưỡng của mẹ, Tô Kiến Trung định mở miệng cái gì, nhưng cũng thôi, ông hiểu suy nghĩ của mình quả thực có lợi cho con , nghĩ nghĩ lại, cũng cùng vào, tuy nhiên ông chỉ đứng ở ngoài cửa, có đủ dũng khí đối mặt với người vợ hôn mê ba năm vẫn tỉnh lại.

      Người phụ nữ xinh đẹp nằm giường thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có đến ba phần giống Tô Tĩnh Văn, tuy nhiên lại đóng chặt hai mắt lại, đôi mày dường như hơi có chút nhăn lại.

      Thấy Tô Tĩnh Văn vào, y tá vẫn ngồi ở đầu giường vội vàng đứng lên, chào hỏi Tô Tĩnh Văn và lui ra.

      Nhìn thấy mẹ vẫn hôn mê, đôi mắt Tô Tĩnh Văn đỏ lên, mấy năm rồi, mặc dù vẫn từ bỏ, nhưng nỗi khổ sở trong chuyện này lại có cách nào khóc lóc kể lể với người khác, chỉ có lúc đêm khuya thanh vắng, dựa vào đầu giường mẹ khóc trận.

      Lấy ra hai lá ‘Thanh thần phù’ mà Diệp Mặc bán cho ra, Tô Tĩnh Văn có chút hoảng hốt, tuy rằng biết bùa này là gạt người đấy, nhưng vẫn thể kìm nén nổi trong lòng kích động, dường như sau khi lôi lá bùa này ra, mẹ có thể tỉnh lại.

      Nhìn con có chút tự lừa dối bản thân, Tô Kiến Trung lắc đầu, nhưng cũng tiếp tục chuyện. Ông muốn đợi con sau khi dùng xong lá bùa này, ông từ từ chuyện với con .

      Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên đứng lên, lui ra phía sau hai bước, giương tay lên, 'Thanh thần phù' trong tay bị ném hướng về phía người phụ nữ nằm giường, miệng khẽ quát tiếng ‘lâm’.

      Nhìn giống như con giả thần giả thánh, Tô Kiến Trung hề có suy nghĩ buồn cười trong đầu, trong lòng chỉ có chút bất an và áy náy. Vì mẹ mình, con học qua đại học cũng bắt đầu tin những loại chuyện này rồi.

      Tuy nhiên Tô Kiến Trung lập tức liền cho rằng hai mắt của mình có vấn đề, lá bùa bị con ném ra, sau khi con chữ ‘lâm’, ngờ biến thành vô số hào quang màu trắng, những hào quang này ngờ đều bay hết vào bên trong cơ thể vợ mình, hơn nữa bốn phía xung quanh rơi lả tả xuống ít tro.

      Nếu phải cả căn phòng đột nhiên sáng lên, mắt của ông còn bị ánh sáng chiếu vào rất khó chịu, ông thậm chí cho rằng đó là ảo giác của mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Tô Tĩnh Văn cũng ngây dại, cho rằng bùa văng ra rồi, chữ, cứ tiếp tục nằm ở chăn của mẹ, sau đó liền chuẩn bị tiếp tục kêu gọi mẹ của mình.

      Nhưng, việc nằm ngoài dự liệu của , lá bùa mà ném ra ngoài hóa thành vô số những tia sáng màu trắng mát mẻ, sau đó những ánh sáng đó chưa chui vào thân thể của mẹ, mà lá bùa mà ném ra lại thấy nữa, ngược lại nhìn thấy đám tro rơi xuống xung quanh.

      Tô Tĩnh Văn chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, biết rất nhiểu kẻ giả thần thánh dùng tượng hóa học để lừa gạt người, nhưng cũng là sinh viên giỏi của khoa khoa học tự nhiên, tượng này, có cách nào dùng phản ứng háo học để giải thích, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây quả là bùa sao?

      Nghĩ đến lá bùa này có thể có hiệu quả, Tô Tĩnh Văn cả người run rẩy, nếu quả như vị đại sư bán bùa kia , mẹ đáng nhẽ phải tỉnh lại mới đúng.

      Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn rốt cuộc nén nổi kích động, thoáng chốc vọt tới bên giường mẹ.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 7: Tên nghiện máy tính

      Edit + beta: QueenRebel

      - Mẹ, con là Tĩnh Văn, mẹ có nghe thấy ? Mẹ...

      Tĩnh Văn kích động lắc tay người phụ nữ năm ngủ say giường, ngừng gọi.

      Tay người phụ nữ này giật giật, sau đó lông mày nhíu lại, rồi từ từ mở mắt ra. Mơ hồ nhìn con vui mừng đến mức khóc nức nở ngồi trước mặt mình, muốn gì đó, nhưng Tô Tĩnh Văn lại kích động quá, nên bổ nhào vào lòng người phụ nữ này, vừa khóc vừa :

      - Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, con...

      - Văn Văn...

      Người phụ nữ giường dần dần tỉnh lại, bà dần dần cảm thấy dường như cơ thể mình nhõm hơn nhiều, tinh thần của bà cũng dần dần hồi phục.

      - Văn Văn, mẹ bị sao vậy?

      Người phụ nữ nằm giường lúc này hoàn toàn tỉnh táo, muốn ngồi dậy, chỉ có điều do nằm giường quá lâu, khiến cho bà ấy thể nhất thời mà ngồi dậy ngay được. Thậm chí bà còn cảm nhận được cảm giác nhõm ấy dần dần lan tỏa khắp tứ chi của mình.

      Tô Kiến Trung há hốc mồm đứng nhìn, thể tin nổi vào những điều diễn ra trước mắt mình, thậm chí quên cả chuyện, lần đầu tiên ông ta phát ra, quả thực thế giới này vẫn tồn tại những chuyện thể giải thích cách ràng được, đây có phải là ảo giác ?

      ===_===_===_===_===_===

      Diệp Mặc rất hài lòng với chỗ ở mới của mình, bây giờ người còn có mấy vạn tệ, tạm thời cần phải chạy khắp nơi để vay tiền nữa rồi. Chỉ cần hàng ngày ở trong sân tu luyện võ công là được rồi, còn phải cẩn thận chăm sóc “Ngân Tâm thảo” đứng độc trong bồn hoa nữa chứ.

      tháng trời, rốt cuộc Diệp Mặc cũng biết được người sống ở gian phòng phía tây là tầm hơn hai mươi tuổi. Nhưng Diệp Mặc chỉ ở trong sân tu luyện vào buổi tối và tập luyện võ công ở cái sân đó vào buổi sáng, hơn nữa ở phòng đối diện, hầu như ngày nào cũng dậy rất sớm để làm, lúc ấy về, Diệp Mặc ở trong phòng bắt đầu tu luyện rồi. Cho nên, tháng rồi, nhưng hai người vẫn chưa hề gặp mặt nhau.

      Diệp Mặc vốn dĩ cũng hề quan tâm đến ở gian phòng phía tây, mặc dù cuộc sống của khá đơn điệu, nhưng thời gian luyện tập hàng ngày cũng đủ, làm gì còn có thời gian quan tâm đến chuyện khác.

      Hứa Vi mặc dù biết căn phòng bên cạnh phòng phía đông được thuê, nhưng biết người thuê căn phòng đó là người như thế nào, chỉ biết là cậu thanh niên lớn tuổi hơn là mấy, nhưng ngày nào cũng phải làm, sáu giờ sáng là phải ra khỏi nhà rồi, lúc về đến nhà cũng là hơn bảy giờ tối, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua người đó, bởi tháng này có lãnh đạo xuống kiểm tra vệ sinh, nên ngay cả cuối tuần cũng có thời gian mà nghỉ ngơi.

      Mà người thanh niên này cũng chưa từng xuất vào lúc làm hay lúc làm về, nếu như phải mấy cây hoa trong bồn hoa ngày nào cũng có thay đổi, còn tưởng rằng gã thanh niên này hề tồn tại. Qua khoảng thời gian, cũng hiểu gã thanh niên sống ở căn phòng đối diện là tên nghiện máy tính, chỉ thích ở trong nhà, hơn nữa lại còn là loại nghiện cực nặng nữa chứ.

      Còn nửa tháng nữa là phải học rồi, tháng tu luyện này chân khí của Diệp Mặc có tăng thêm được chút, còn cách tầng khí thứ hai rất xa, nhưng nguyên khí của trời đất có ảnh hưởng rất lớn tới việc tu luyện. Nhưng võ công bình thường của cũng hề mất , trái lại, càng ngày càng thuần thục.

      Diệp Mặc biết, ở nơi này muốn đạt được đến tầng tu luyện thứ hai, nếu như có cao thủ giúp đỡ tuyệt đối thể thành công được, hơn nữa, những thang thuốc bắc ở tiệm thuốc bắc đó cũng chẳng giúp được gì cho trong việc luyện đến cấp thứ hai, nên chỉ có thể đặt mọi hy vọng vào “Ngân Tâm thảo” ở trong sân kia thôi.

      “Ngân Tâm thảo” chỉ có cây, cho nên Diệp Mặc cố gắng hết sức để chăm sóc cho nó có thể sống được, tốt nhất là có thể ra hạt, để sau này còn có thể trồng được hàng loạt.

      Nhưng thời gian để “Ngân Tâm thảo” lớn là hai năm, còn cây “Ngân Tâm thảo” này có lẽ là cây dại, mới có hơn năm. Cho dù Diệp Mặc có chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận chăng nữa, đợi cây “Ngân Tâm Thảo” này ra hoa kết trái cho hạt, cũng phải mất ít nhất là ba năm, mới có thể thu được thành quả, nhưng chắc được tốt đẹp như vậy đâu.

      Diệp Mặc ra khỏi phòng, ngờ nhìn thấy hơn hai mươi tuổi ngồi giặt quần áo, vừa nhìn liền biết ngay đây là phòng bên cạnh, trước đây ta thường giặt quần áo vào buổi tối cơ mà, sao hôm nay làm mà lại ở nhà giặt quần áo thế này?

      Lúc Hứa Vi nhìn thấy Diệp Mặc bước vào sân, liền mỉm cười, kẻ nghiện máy tính suốt ngày ở trong nhà, ở cùng ta dưới mái nhà cả tháng trời rồi, cũng chưa nhìn thấy ta lần nào, mấy hôm nay giúp đồng nghiệp chuẩn bị hôn lễ mới nhìn thấy ta, cái gã này đúng là nghiện đến mức chữa được nữa rồi. Nhưng gã cũng phải xấu xí gì, sao thấy ra ngoài nhỉ? biết gã làm gì.

      - Xin chào, tôi là Hứa Vi, sống ở cạnh phòng , làm việc ở bệnh viện Lợi Khang.

      Hứa Vi chào hỏi Diệp Mặc cách vui vẻ.

      Diệp Mặc cũng cười cười gật gật đầu :

      - Tôi là Diệp Mặc, nghề nghiệp.

      Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy Hứa Vi, dịu dàng đến lay động lòng người, nụ cười rất chân thành, tóc buộc gọn, dài lắm, làn da trắng nõn nà, mặc dù đẹp bằng mua bùa của mình, nhưng cũng kém ta là mấy, cũng coi như là mỹ nữ.

      - làm?

      Nghe thấy Diệp Mặc mình nghề nghiệp, trong lòng Hứa Vi khỏi có chút bực bội, còn trẻ như vậy, ở trong độ tuổi hoàng kim, làm, lại còn thuê căn phòng, ngày nào cũng nhốt mình trong đó, có ý gì vậy? Ở đây cũng có mạng internet, ta cũng thể ở trong nhà chơi điện tử được. Hơn nữa nhìn ánh mắt ta cũng giống với mấy tên nghiện máy tính, thế nên cẩn thận nhìn người đàn ông này lại lần nữa, biết người này có phải là tội phạm bỏ trốn nữa.

      Nhất thời, trái tim trong lồng ngực Hứa Vi bắt đầu đập loạn xạ.

      Diệp Mặc lại thèm để ý đến việc Hứa Vi nghĩ về mình như thế nào, xem cây “Ngân Tâm thảo” mà mình tự tay trồng trước tiên, rồi lại chăm sóc tỉa tót cho cây, định đánh bộ quyền, nhưng lại nghĩ đến chuyện Hứa Vi đứng bên cạnh nên lại thôi, quay lại chào hỏi Hứa Vi, rồi ra cửa.

      Hứa Vi nhìn bóng Diệp Mặc ra cửa, thở phào nhõm, nghĩ đến cảnh gã chăm sóc hoa chu đáo như vậy, thần thái chăm chú, thầm nghĩ mình quá đa nghi rồi, tên tội phạm làm gì có tâm trạng mà chăm sóc hoa cơ chứ?

      Nhìn trang phục của gã, cũng gã có phải là người có tiền hay , quả thực là biết hàng ngày gã làm những chuyện gì.

      ===_===_===_===_===_===

      Công viên Thanh Độ Hồ, là công viên gần chỗ Diệp Mặc ở nhất, diện tích ở đây cũng , còn có hồ nước rất trong. Rất nhiều người già hoặc người thích thể dục thể thao đều đến đây để luyện tập, Diệp Mặc cũng đến đây, chỉ là vốn thích tập quyền ở trong sân hơn thôi, hôm nay là lần đầu tiên đến công viên Thanh Độ Hồ để tập quyền.

      Nơi đây khí cũng tệ, hơn nữa môi trường còn tốt hơn ở sân rất nhiều. Đánh xong bộ quyền, Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng, nguyên khí trong người lại được bổ sung thêm ít, mặc dù còn cách tầng khí thứ hai rất xa, tuy nhiên chỉ cần có tiến bộ đó chuyện tốt rồi.

      - bạn quyền pháp rất tốt, chỉ có điều, tôi biết khá nhiều bài quyền, nhưng lại nhìn ra bạn đánh quyền gì, là hổ thẹn.

      Lúc Diệp Mặc thu quyền, có người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi bước đến tán thưởng.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 8: Bạn phòng bên

      Edit + beta: QueenRebel

      Người đàn ông trung niên này vừa lúc nãy cũng đứng gần đánh quyền, Diệp Mặc cũng nhìn thấy, chỉ có điều, Diệp Mặc cho rằng quyền pháp của ta thực chất chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, hề để tâm vào trong đó, lúc này lại thấy người này chạy đến chào hỏi, nên cũng thèm để ý đến. Nhưng cũng vẫn phải khẽ mỉm cười :

      - Tôi chỉ khoa chân múa tay tùy ý thôi mà, cũng có gì đặc biệt.

      Nghe thấy Diệp Mặc như vậy, người đàn ông trung niên này xấu hổ cười gượng, ràng, Diệp Mặc muốn làm quen với ta, nhưng quả thực ta thấy quyền pháp của Diệp Mặc cũng tồi, chắc cũng kém quyền pháp của mình là mấy, khiến cho ta nổi hứng muốn làm quen kết bạn, nên mới chủ động chào hỏi.

      - Tôi tên Phương Úy Thành, vừa nhìn là biết cậu thầy giỏi tài cao, nhất thời ngứa tay. Sao, chúng ta đàm đạo chút ?

      Sau khi người đàn ông trung niên này xong, Diệp Mặc mới biết ta đến tìm mình để đánh nhau.

      Nhìn nhìn Phương Úy Thành, Diệp Mặc lắc đầu :

      - phải là đối thủ của tôi, miễn bàn đến.

      Phương Úy Thành ngây người ra, vừa rồi, nghe những lời của cậu thanh niên này, ta còn cảm thấy cậu ta rất khiêm tốn, sao bây giờ lại thốt ra những lời hống hách như thế này? khỏi có chút nóng mặt, thầm nghĩ, mặc gì quyền pháp của gã thanh niên này khiến mình phải chú ý, nhưng mình phải là đối thủ của , quá đề cao bản thân mình rồi đấy.

      Phương Úy Thành mười bảy tuổi nhập ngũ, ba mươi hai tuổi mới xuất ngũ, sau khi xuất ngũ dù chỉ làm lái xe, nhưng công phu học được hề quên, sao dám mình phải là đối thủ của ? Gã thanh niên này cũng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu là cùng, nếu ta phải là đối thủ của gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, thế nào ta cũng tin được.

      Sở dĩ ta muốn so quyền cùng với gã thanh niên trẻ tuổi này, bởi ta cảm thấy quyền pháp của đối phương phải là loại quyền pháp đẹp mắt, hơn nữa của mình cũng vậy, mà động thủ với ta chắc chắn có lợi cho mình.

      - Làm sao cậu biết tôi phải là đối thủ của cậu? , tôi là bộ đội xuất ngũ, sau khi xuất ngũ trở về, tôi vẫn chưa tìm được đối thủ ình, khi cậu tự tin như vậy, chúng ta đánh thử xem nào.

      Lúc này sắc mặt của Phương Úy Thành trở nên hơi khó coi.

      Diệp Mặc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ :

      - Được rồi, khi muốn thử, vậy động thủ .

      - Ngay tại đây sao? tìm chỗ nào rộng hơn à?

      Phương Úy Thành nhìn xung quanh.

      Diệp Mặc khẽ mỉm cười :

      - Dù sao cũng chỉ là mấy chiêu, cần phải đâu cả.

      - Cậu...

      Phương Úy Thành bị những lời của Diệp Mặc chọc tức đến tận cổ, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận, có chút nóng giận :

      - khi như vậy, hãy xem đây.

      chiêu hắc hổ móc tim, chiêu hắc hổ móc tim này của Phương Úy Thành nhìn đơn giản, đợi đến khi người thanh niên kia động thủ, ta lập tức biến chiêu, khiến cho ta biết được lợi hại của mình.

      Phương Úy Thành vừa ra nắm đấm, còn chưa kịp biến chiêu, Diệp Mặc đột nhiên tiến lên bước, nháy mắt chộp lấy nắm đấm của Phương Úy Thành, giơ tay lên, cơ thể nặng cả trăm cân của Phương Úy Thành bị nhấc bổng lên, nhất thời có chút choáng váng.

      Điều này quả thực ngoài tiên liệu của ta, đợi đến khi ta tỉnh lại, mới phát mình bị Diệp Mặc quăng đến tận bên cạnh tảng đá, còn thấy bóng dáng của gã thanh niên ra tay với mình đâu nữa.

      - Lợi hại...

      lúc lâu sau, Phương Úy Thành mới phản ứng lại được thào . Cho dù lúc ta còn luyện tập trong quân đội, cũng thể có ai chiến thắng ta cách dễ dàng như vậy.

      ===_===_===_===_===_===

      Lúc Diệp Mặc bước vào cái sân , ngờ Hứa Vi vẫn chăm chú quan sát hoa mà chăm sóc, Diệp Mặc mặc dù trồng rất nhiều hoa, nhưng chủ yếu là để che dấu cái cây “Ngân Tâm thảo” kia.

      Nhìn thấy Diệp Mặc tới, Hứa Vi có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy, lắp bắp :

      - ngờ lại thích trồng hoa, bình thường đàn ông mà trồng hoa đều là những người rất cẩn thận tỉ mỉ, trông dáng vẻ cũng có vẻ giống như người rất cẩn thận tỉ mỉ. À, hôm nay tôi có mua ít thức ăn, lát nữa chúng ta ăn chung , cũng coi như hàng xóm mới làm quen với nhau.

      Diệp Mặc vẫn thường ăn cơm ở ngoài, ngờ hôm nay lại có người mời cơm, đây đương nhiên là chuyện mà tuyệt đối từ chối, cười cười :

      - Được, vậy phải đa tạ rồi. Tôi thấy ngày nào cũng sớm về khuya, sao hôm nay làm?
      - Mấy hôm nay đồng nghiệp của tôi xin nghỉ phép, vừa hay tôi lại có mấy ngày nghỉ, nên làm thay ấy ca tối.

      Hứa Vi ngờ tên nghiện máy tính này lại quan sát cẩn thận đến vậy.

      Hứa Vi nấu ăn cũng tệ lắm, ít nhất so với Diệp Mặc suốt ngày ăn lung tung ở ngoài còn tốt hơn nhiều.

      - Đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn .

      Diệp Mặc thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng có thể đến đây ăn trực tốt biết mấy, mình cần ngày nào cũng phải ra ngoài ăn nữa rồi.

      - Là hàng xóm với nhau cả mà, có gì mà phải cảm ơn, sau này có thể mời tôi ăn cơm mà.

      Hứa Vi mỉm cười , cảm thấy Diệp Mặc giống người xấu lắm.

      Diệp Mặc cười xấu hổ :

      - Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự nấu cơm cho mình...

      - Vậy nhà hàng.

      Hứa Vi cảm thấy Diệp Mặc có chút gì đó rất đáng , bình thường nếu mời thân lắm ăn cơm, làm gì có chuyện tự mình nấu, toàn phải nhà hàng đó thôi.

      Diệp Mặc bất đắc dĩ :

      - Được rồi, sau này có cơ hội, tôi mời ăn cơm.

      Trong lòng thầm nghĩ, tôi biết mà đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ, quả nhiên là vừa ăn xong bữa này liền mắc nợ người ta ngay bữa khác.

      - Diệp Mặc chúng ta đổi số điện thoại cho nhau , số điện thoại của tôi là 13xxxxxxxx, số điện thoại của là bao nhiêu?

      Hứa Vi lấy ra chiếc điện thoại màu hồng phấn nhìn khá tinh xảo.

      - Tôi có điện thoại, sau này có việc gì trực tiếp đến gõ cửa phòng tôi là được rồi, những chuyện bình thường tôi đều có thể giúp được, tôi về đây.

      rồi, Diệp Mặc đứng dậy quay về phòng mình.

      Hứa Vi sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ bây giờ đến công nhân bình thường còn có điện thoại, gã Diệp Mặc này đến điện thoại để liên lạc cũng có, gã này chắc nhẵn túi rồi, xem ra tiền thuê nhà chắc cũng chưa trả, đúng là biết tại sao chủ nhà lại cho gã thuê phòng.

      Nhưng gã này rất sĩ diện, ràng còn có thể giúp được mình những chuyện bình thường. Hứa Vi lắc đầu, xem ra Diệp Mặc này cũng phải là người xấu, chỉ là kẻ thích sĩ diện, mình có nên tìm ở bệnh viện công việc chân tay cho ta nhỉ, như vậy còn tốt hơn là có việc làm.

      Hứa Vi còn nghĩ, mình tốt xấu gì cũng là mỹ nữ, sao cái tên Diệp Mặc này ngồi thêm chút nữa, chuyện này đúng là khiến người ta phải chịu đả kích, giống như là ta thực chỉ đến ăn cơm thôi. Nhưng Hứa Vi cũng mau chóng nghĩ ra rằng, có lẽ ta tự ti, dù sao cũng thất nghiệp, thậm chí đến ngay cả cái điện thoại cũng mua nổi, đương nhiên là cảm thấy xấu hổ khi ngồi chuyện với mình rồi, nghĩ đến đây, Hứa Vi liền lấy lại được cân bằng.

      Diệp Mặc quay trở lại với căn phòng của mình, trong lòng vẫn suy nghĩ, mình có nên mua cái điện thoại , nhưng nghĩ đến chuyện mua điện thoại cũng chẳng để làm gì, nơi này cũng chẳng có ai thân thích, liên lạc với ai đây, nghĩ rồi tốt hơn hết là thôi.

      Năm vạn trong người, đưa cho chủ nhà, ít để mua dược liệu, cộng thêm với chi phí hàng ngày, cũng chỉ còn lại hơn hai vạn, Diệp Mặc quyết định bán hàng vỉa hè lại.

      Bất quá lần này bán bùa nữa, thứ bùa này quá khó bán, lần trước nếu như phải ngẫu nhiên gặp phải người phụ nữ có tâm , chừng đến tận bây giờ cũng chưa bán được tấm nào cũng nên.

      Lần này, muốn mở sạp hàng thuốc ở chợ đêm, sở dĩ muốn bán thuốc, bởi có Hứa Vi chỉ bảo rồi.

      Nguyên nhân mở sạp thuốc là vì, nó có tính lưu động cao, tránh việc người khác nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa mở quầy hàng ở chợ đêm, ngoài việc tránh được đội quản lý đô thị, còn có thể bày được số hàng mình luyện được, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là lăng băm bị cấm, chính phủ cho phép hành nghề, nên chỉ có thể làm vào buổi tối.

      Diệp Mặc cũng lên kế hoạch giống như lúc bán bùa, bán, khi bán phải đủ tiền ăn cả năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :