1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Xuyên không] Mỗi ngày đi làm đều xuyên qua - Hồi Sênh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyết Hoa Khuynh Thành

      Huyết Hoa Khuynh Thành Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      48
      Chương 7: Thiếu sử

      Edit: Huyết Hoa Khuynh Thành

      Thời Niên chắc điên mất.

      Ngàn tính vạn tính, ngờ rằng Lưu Triệt tự mình đưa tới cửa tới. Chốc nữa mà Điền Phẫn để các hiến nghệ, nếu vừa ý tất nhiên là hỏng bét, nhưng nếu được coi trọng…… cũng rất nguy nan nha!


      Suy ngẫm lại chút, vốn trong lịch sử, Vệ Tử Phu chính là được Lưu Triệt nhìn trúng trong yến tiệc, thay y phục triệu lâm hạnh ngay tại chỗ phải?

      …… Mẹ ơi, con sợ lắm!

      Thời Niên níu lấy ống tay áo Tô Canh, mếu máo như sắp khóc, “Nghĩ lại chút , chúng ta thể làm được đâu…… Hay bây giờ trốn……”

      thể chạy, nếu chạy kế hoạch của chúng ta hỏng bét! Cậu cho rằng đội trưởng vì sao mà đưa chúng ta vào gấp như vậy? Chẳng bao lâu nữa, người Hung Nô đến Trường An, chúng ta còn nhiều thời gian.”

      Thấy vẻ nghiêm túc hiếm có của Tô Canh, Thời Niên ngẩn người, “Nhưng, nếu chúng ta lên, Lưu Triệt mà muốn……”

      Tô Canh vẻ mặt bình tĩnh, “Trước lên, sau hành tùy theo hoàn cảnh.”

      Thời Niên: “……”

      Cư nhiên lại chơi lớn như vậy, đúng là đồ ngốc!

      Thời Niên ngồi thấp thỏm trong phòng, vặn vẹo ngón tay muốn chuyện, đối diện là Liên Kiều và Nguyệt Dung cũng rất im lặng. Bất đồng chính là, Nguyệt Dung và thời Thời Niên biểu tình lo lắng giống nhau, nhưng mặt Liên Kiều lại tràn đầy hưng phấn, cơ hồ có chút gấp gáp chờ nổi.

      Chỉ chốc lát sau, có nam tử tiến vào, Thời Niên nhận ra đó là người bên cạnh Điền Phẫn. lướt qua ánh mắt chờ mong của Liên Kiều, lập tức đến trước mặt Thời Niên và Tô Canh, “Quân hầu có mệnh, thỉnh nhị vị nữ lang đến chính đường hầu hạ.”

      Thời Niên da đầu tê dại, Tô Canh lại điềm đạm cười, “Vâng.”

      đứng dậy ra ngoài, Thời Niên theo Tô Canh, trong đầu lại ngừng tưởng tượng chuyện kế tiếp. Vừa lơ đãng, dưới chân bị vướng thứ gì đó, Thời Niên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Canh vội ôm chặt lấy , “Cẩn thận!”

      Hai người ngã mạnh xuống đất! Thời Niên thấy như nửa người phát đau, định chuyện lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch củaTô Canh, trán chốc lát mướt mồ hôi!

      cả kinh hỏi: “Cậu làm sao vậy? Tô Canh?”

      Tô Canh hút khí lạnh, ánh mắt nhìn xuống, “Chân mình…… Giống như bị trẹo……”

      Chỗ mắt cá chân quả nhiên có phần sưng lên, Thời Niên thử chạm vào, lập tức Tô Canh đau đến run rẩy. luống cuống, mờ mịt : “ tại, phải làm sao bây giờ……”

      Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nam tử truyền lời tới kia cũng trợn mắt há mồm, tức giận phản ứng lại: “Ngươi làm sao bây giờ! Bệ hạ chờ ngay phía trước, các ngươi lại có thể……”

      tức giận đến run cả người.Thấy vết thương bản thân lại trọng yếu, cục diện tại lại cần giải quyết gấp, Tô Canh cắn răng: “ sao, chúng ta có thể …… Ta có thể lên……”

      “Được rồi, ngươi dám ta cũng dám cho ngươi ! Tội danh vô lễ với hoàng thượng ai mà gánh nổi!” Nam tử xoay chuyển thân mình, ánh mắt rơi xuống thân Liên Kiều và Nguyệt Dung ở phía đối diện, trầm ngâm trong chớp mắt, “Hai người các ngươi, cùng ta ra ngoài, chốc nữa chuyên tâm mà hầu hạ!”

      Liên Kiều ngỡ ngàng phút chốc, lập tức vui vẻ đáp: “Vâng!”

      Nam nhân lười nhìn lại hai người mặt đất, nhận được người rồi liền quay . Thời Niên ôm Tô Canh, giọng : “Thực xin lỗi, đều do mình tốt. Nếu phải là mình cẩn thận nhìn đường, cậu bị……”

      liên quan đến cậu, là do Liên Kiều.”

      Thời Niên sửng sốt, Tô Canh vỗ vỗ tay , “Mình ở phía đối diện thấy được, nàng ta duỗi chân cản cậu.”

      Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ. cũng nghĩ bản thân hấp tấp đến như vậy, hơn nữa vừa rồi lúc bọn họ vấp ngã, biểu tình Liên Kiều xác cũng rất hoảng loạn. còn tưởng rằng nàng ta bị hù dọa, ra là có tật giật mình!

      Thời Niên hề nghĩ Liên Kiều như vậy, dẫu sao trước đây các cũng có hiềm khích gì. Hơn nữa việc duỗi chân ngáng người, thủ đoạn đơn giản như vậy, trong cung đấu đều thịnh hành, vậy mà lại bị trúng chiêu!

      Thời Niên vừa tức vừa giận, Tô Canh : “Nàng ta hẳn là nhất thời xúc động, phỏng chừng làm mà kịp suy nghĩ, ai ngờ vận khí lại tốt như vậy, trực tiếp cướp đoạt cơ hội của hai chúng ta.”

      Thời Niên vốn dĩ muốn cơ hội này, nhưng nghe Tô Canh thế, trong lòng bỗng có chút sốt ruột, “Chúng ta đây sao còn có thể tiến cung được? Nhiệm vụ này có phải là thất bại rồi ……”

      Tô Canh hít sâu hơi, “Trước tiên khoan vội. Để xem tình hình thế nào rồi lại .”

      Hai người cũng cần chờ quá lâu, đại khái tầm giờ sau, có người đến. phải ai khác chính là chủ nhân phủ đệ này, Võ An Hầu Điền Phẫn.

      Thời Niên chỉ gặp qua vào ngày nhập phủ, lúc đó vị quân hầu thái độ ôn hòa, giờ phút này lại lạnh lùng: “Nhiếp Thành , hai người các ngươi đều là xuất chúng. Ta nể mặt mũi , người mình đều chọn, mà thành toàn cho các ngươi. nghĩ rằng, ta thiếu chút nữa bị hai người các ngươi ám hại.”

      Thời Niên cắn răng, dám biện giải. Tô Canh , Liên Kiều làm vướng chuyện của chỉ có Tô Canh nhìn thấy, có bằng chứng, ra chỉ vô dụng, làm tốt có khi còn khiến Điền Phẫn cảm thấy bọn họ cố ý vu hãm.

      Tô Canh đáp: “Thỉnh quân hầu thứ tội, lần này là do bọn thiếp sơ suất, mong rằng quân hầu lượng thứ cấp thêm cơ hội nữa, thiếp vô cùng cảm kích.”

      Điền Phẫn nhàn nhạt nhìn ấy, lát sau : “Ngươi có cơ hội, nhưng bạnngươi còn có thể. Bệ hạ đồng ý, tuyên ba người các nàng tiến cung, lát sau xuất phát.”

      Thời Niên kinh sợ, “Chỉ, chỉ có thiếp sao? Tô Canh ?”

      “Trước kiến giá(1) bị thương, là điềm xấu. Như phải là vì Nhiếp Thành, ta nghĩ đến ngươi.”

      Khiếp sợ việc chỉ được theo người, Thời Niên biết phản ứng như thế nào. Tô Canh thấy nàng như vậy, suy nghĩ chút rồi : “Quân hầu, chuyện này có thể..…”

      Điền Phẫn nhướng mày, “Thế nào, ngươi rằng, chỉ có người, ?”

      Ngữ khí nguy hiểm, giống như nếu Tô Canh dám vậy, cũng đừng hòng muốn sống.

      Tô Canh mím môi. Sắc mặt tái nhợt, đau đớn chỗ chân chưa rút , ràng bản thân thành ra như vậy mà vẫn kiên trì nhiệm vụ, nhưng khi tình bị đổ hết lên đầu Thời Niên, lòng muốn Thời Niên từ bỏ.

      Thời Niên tâm tình phức tạp. Vừa rồi nếu phải vì bảo hộ , Tô Canh bị thương. Ánh mắt ngó đến phía sau Điền Phẫn, Liên Kiều biết vào từ khi nào, khuôn mặt còn vẻ hoảng loạn, mà là thỏa thuê đắc ý. Ả đúng là nên hoan hỷ, bởi nghe ả lên đình hiến vũ được bệ hạ khen ngợi, được phép vào cung. Các tỳ nữ đều , ả ta chuyến này ắt hẳn phải lên làm phu nhân.

      Thấy Thời Niên nhìn qua, Liên Kiều hất cằm cái, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.

      Thời Niên chỉ cảm thấy cỗ lửa giận vọt lên, chút nghĩ ngợi liền : “Đương nhiên phải.”

      Tô Canh kinh ngạc nhìn sang. Thời Niên lại cảm thấy, theo những lời này ra, chính lòng mình yên ổn kỳ dị. Việc đến nước này, đổi ý là được, bọn họ còn có đại muốn hoàn thành. Hơn nữa nữ nhân đứng nơi kia, trước mặt làm trò khi dễ bằng hữu, sổ nợ này chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?

      Thời Niên nhìn Điền Phẫn, dứt khoát : “Đa tạ quân hầu thành toàn, thiếp nguyện ý vào cung, phục tùng bệ hạ!”

      Thời Niên vẫn luôn biết, tính mình rất dễ xúc động. Bằng hữu từng như vậy sớm muộn gì cũng gặp nhiều thua thiệt, trước giờ còn tin, tại, cuối cùng tin.

      Thời Niên nằm tựa khung dệt, nhìn hoàng hôn phía xa từ từ rơi xuống, thở hơi dài.

      Ba ngày.

      Từ lúc ở trong quý phủ Điền Phẫn buông lời hào kiệt, từ biệt Tô Canh, mình vào trong Vị Ương Cung, qua ba ngày.

      “Thời Niên, đừng xao nhãng nữa a, làm xong lại khiến Thiếu phủ đại nhân tức giận.” Nguyệt Dung bên cạnh lo lắng .

      Thời Niên quay đầu, hơi tươi cười với nàng ta, trong lòng lại rất sụp đổ. Lộ Tri Dao , là mỹ nhân được dâng lên, như vậy, tiến cung là tự động trở thành tiểu lão bà của hoàng đế, cũng chuẩn bị kĩ càng. Nhưng thể tưởng tượng được rằng, tiểu lão bà hóa ra là cái đãi ngộ này —— như vậy có khác lao động đâu chứ!

      Thời Niên theo sau xa giá Lưu Triệt vào cung, thèm nhìn , trực tiếp ném cho Dịch đình lệnh an bài công việc. Vì thế, ngày hôm sau Thời Niên bị gọi tới nơi đây dệt vải. nhìn đến khung dệp sắp đầy cả phòng, cả người bối rối, người khác lại cho biết, việc dệt nữ tử trong cung đều phải làm, bao gồm các vị phu nhân ở địa vị cao.

      Kịch bản đúng, trong phim Thanh cung phải ngay cả trả lời cũng có người phục vụ sao?!

      Thời Niên căn bản biết dùng khung dệt thời đại này, ngay cả máy may thời đại còn chưa từng sờ qua! Vốn tưởng rằng mình xong đời rồi, ngờ Nguyệt Dung cùng tiến cung lại chủ động muốn dạy cho , bấy giờ Thời Niên mới kinh ngạc phát , hóa ra nữ tử ít ở quý phủ Điền Phẫn này là người có lòng nhiệt tình.

      Nghĩ tới đây, Thời Niên nắm lấy tay Nguyệt Dung, “Được rồi, ta dệt nổi nữa, chúng ta ăn cơm chiều trước .”

      Nguyệt Dung có chút chần chờ, Thời Niên : “Yên tâm, ngày mai ta nắm vững kỹ thuật. Trễ nữa là phải ăn cơm , ta chẳngsao, nhưng thể làm liên lụy ngươi.”

      Trong đình viện có vài nữ tử, tốp năm tốp ba đứng cạnh bên nhau, cùng xem mặt trời lặn và chuyện, vẻ mặt đều có chút nhàm chán, thậm chí là chết lặng. Đây là điện Tiêu Phòng phía bắc Dịch đình, tụ tập ở chốn này đều là cung nhân cấp thấp giống như Thời Niên, mặc dù mang danh là thiếp thân hoàng đế, nhưng lại chưa từng gặp qua mặt lần. Loại mới vừa tiến vào như Thời Niên đây còn tốt, có loại tiến cung nhiều năm, thần kinh có chút bình thường.

      Nhưng mà, có người ngoại lệ.

      Thời Niên ở trong đám người nhìn thấy gương mặt quen thuộc, còn chưa kịp trốn, đối phương thấy , giương giọng : “Thời Thiếu sử.”

      Thời Niên hít sâu cái, nở nụ cười, “Xin chào Liên Bát tử.”

      Người trước mắt, đúng là Liên Kiều.

      Bọn họ cùng nhau tiến cung, cũng cùng nhau thụ phong(2), thân phận tại của Thời Niên là Thiếu sử, trong Hán cung là cấp bậc thấp nhất, chỉ so với dân thường phía dưới là cao hơn chút, Liên Kiều lại được phong là Bát tử, so với cao hơn ba cấp. Nhưng mà cái này phải là trọng điểm, chuyện đáng lúc này chính là, hôm nay Liên Kiều được bệ hạ truyền triệu.

      Toàn bộ Dịch đình nghị luận ngày, hâm mộ ghen ghét tất tật đều có, Thời Niên vừa nghe đến lòng lại liền trầm xuống.

      Quả nhiên, lên tiếp kiến xong, Liên Kiều tựa như rùa biển dát vàng trở về, thần thái so với lúc trước lại cao ngạo hơn vài phần, “Thời Thiếu sử nhanh như vậy mà dệt vải xong rồi ư? Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành sao?”

      Chuyện Thời Niên dệt được vải tất cả mọi người đều biết, ở đời nhà Hán tất cả nữ tử đều biết dệt, cái này quả thực là bình thường, làm Thời Niên lúc trước chịu ít cười nhạo.

      Địch nhân được thời đắc ý, Thời Niên sáng suốt muốn chống lại, “Đa tạ Bát tử phu nhân quan tâm, còn dư lại chút, ngày mai thiếp tiếp tục.”

      Liên Kiều lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Cái gì mà ngày mai tiếp tục? Nếu ngươi hoàn thành, Thiếu phủ đại nhân trách tội xuống dưới, chỉ thấy Dịch đình chúng ta hành chưa tận lực! Đêm nay ngươi cần ăn cơm, khi nào làm xong, khi đó lại ngủ!”

      Thời Niên trợn mắt há mồm.

      Liên Kiều này, ràng lúc trước là làm nha hoàn, nay tâm tính thay đổi cũng nhanh quá ! Chuyển từ nông nô thành ca xướng?!

      ai giúp Thời Niên lên tiếng, có thể toàn bộ Dịch đình tại, ai dám động vào Liên Kiều. Ngay cả Nguyệt Dung cũng chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn , sau đó liền cúi đầu im lặng.

      Thời Niên lời, xoay người trở về gian dệt, ngồi xuống trước khung dệt.

      Bên ngoài tiếng cười Liên Kiều vẫn chói tai như vậy, xen lẫn là các lời nịnh hót của nữ nhân, còn có người hỏi thăm bệ hạ gì với nàng, biết Liên Kiều trả lời như thế nào, bên ngoài tức khắc tràn đầy mảnh tiếng cười……

      Thời Niên nghe hồi, chợt dẫm mạnh lên bàn đạp!

      Nếu phải còn có nhiệm vụ, ngươi xem ta có thèm nhịn mà lấy lòng ngươi hay !

      Tô Canh , cho dù vào cung, Nhiếp Thành cũng nghĩ cách liên lạc với . Chắc chắn tại nhận được tin tức, biết đơn độc xông vào hang hổ, nhưng lại chậm chạp có động tĩnh, chẳng lẽ là bị chuyện gì trì hoãn? Hay là người bên ngoài quả nhiên thể lẻn vào cung?

      Thời Niên cũng lo lắng chuyện bọn họ bỏ rơi , dẫu sao Vệ Tử Phu vẫn còn ở đây, Nhiếp Thành cũng vì Vệ Tử Phu mà phải tới đây chuyến. Nghĩ đến Vệ Tử Phu, biểu tình chợt biến đổi. Lúc trước thảo luận kế hoạch cũng , sau khi tiến cung nhiệm vụ thiết yếu là lấy được tín nhiệm của Vệ Tử Phu, giờ chỉ mình vào được, nhiệm vụ này cũng rơi vai mình .

      Lúc Thời Niên ra bên ngoài, bầu trời đen kịt, tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. bèn chạy về phòng, từ ngăn tủ cuối cùng lấy ra gậy kích điện phòng lang, cẩn thận núp kỹ, rồi chuồn ra ngoài.

      Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng Thời Niên mang theo quyết tâm tiến vào. Nếu chịu làm gì, ngồi chờ bọn họ tới cứu, chẳng phải là so với việc tới khác gì nhau?

      rất rất muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện này, để trước khi được chỉnh đốn Liên Kiều trận nên thân!

      Tối nay có trăng, chiếu sáng cả cung điện. Lúc trước Thời Niên nghe ngóng chuyện, biết hòa thân công chúa được chọn tại ở Phi Hương điện phía bắc Hoàng cung, đường từ Dịch đình đến cũng làm quen vào ban ngày.

      Dọc đường được thuận lợi, xa xa nhìn thấy dòng sóng biếc xuyên qua, Thời Niên biết đó là dòng chảy của Thương trì(3), Phi Hương điện ở ngay phía đối diện dòng chảy.

      Thắng lợi trong tầm mắt, Thời Niên nhảy cẫng lên, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lớn, “Người nào ở đây!”

      Là thủ vệ tuần tra. Thời Niên hoảng hốt, theo bản năng xoay người bỏ chạy, ai ngờ động tác của ngược lại làm thủ vệ khả nghi, lập tức liền có người đuổi theo!

      Thời Niên: “……”

      Xong đời rồi xong đời rồi xong đời rồi! tại dừng lại có vô dụng ? giải thích mình chỉ là cơm nước xong tản bộ ra tới đây có người tin sao?!

      Bên dòng chảy của Thương trì, Lưu Triệt đứng khoanh tay, bên cạnh là Đại Hoạn quan Dương Đắc Ý, “Đêm khuya, Thái Hậu ban ngày mới giao phó, bệ hạ có bằng lòng đến Tiêu Phòng điện nghỉ tạm?”

      Lưu Triệt nhìn bầu trời đêm, quay đầu lại đáp, “ .”

      Dương Đắc Ý ngạc nhiên chút nào, trôi chảy : “Vậy, chọn vị phu nhân khác nơi đó vậy? Lúc trước Võ An Hầu tiến hiến ba vị mỹ nhân, bệ hạ thấy Liên Bát tử và Nguyệt Thiếu sử, còn vị Thời Thiếu sử vẫn chưa triệu qua.”

      “Trẫm mang các nàng trở về là cho cữu cữu chút mặt mũi, chẳng lẽ mỗi người đều phải thấy qua sao?”

      Dương Đắc Ý đề cử xong, tự giác kết thúc trách nhiệm, cũng lắm miệng nữa. Nhưng Lưu Triệt trầm mặc lát rồi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, chưa có tin tức sao?”

      mập mờ, Dương Đắc Ý trong lòng lại biết , thấp giọng : “Do thám đều phái , ngày đêm ngủ ngừng ở thànhTrường An và thôn huyện chung quanh tìm kiếm, chỉ là, vẫn chưa phát nữ lang tương xứng với lời người miêu tả……”

      “Thời gian cũng lâu, chỉ là nữ tử mà tìm thấy, đám người do thám đó làm cái gì biết!”

      Dương Đắc Ý khó xử : “Cũng thể hoàn toàn trách bọn họ. danh họ, ngay cả bức họa cũng có, muốn tìm ra quả có chút khó khăn……”

      Lưu Triệt: “Trẫm phải cho bức họa sao?”

      Dương Đắc Ý nghẹn họng, dám trả lời, trong lòng lại thầm, người họa cái quái gì kia, ai mà nhận ra được……

      Lưu Triệt đoán ra oán thầm, nhất thời im lặng. muốn đạp cước ra sau, nhưng cuối cùng vẫn là tức giận mà xua xua tay, “Thôi thôi cút , trẫm muốn ở mình.”

      Ban đêm Vị Ương Cung luôn an tĩnh, Thương trì nước chảy róc rách, hoa rơi nổi lơ lửng. Lưu Triệt nhìn vành ngọc phía chân trời, lại nghĩ tới buổi tối kia, nhớ tới nữ tửphảng phất đứng trong ánh trăng kia.

      Từ đêm đó cách biệt, luôn muốn tìm đến nàng, nhưng nàng biến mất cùng xuất đều có dấu hiệu, mặc cho nghĩ mọi cách, cũng tìm thấy nửa điểm manh mối.

      Những lúc biết làm sao, thậm chí hoài nghi, ý nghĩ của mình có phải hay , chẳng lẽ nàng chính là tiên tử trong truyền thuyết mơ hồ……

      Phía trước bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, hình như là thủ vệ truy đuổi người nào, Lưu Triệt mày nhăn, đến phương hướng thanh truyền tới. Quả nhiên, phía xa có bóng người, yểu điệu tinh tế, giống như là nữ tử, nàng hướng phía trước chạy vội, theo sau là mấy nam nhân. Hình ảnh này có chút quỷ dị, Lưu Triệt trong lòng cười lạnh, thủ vệ trong cung càng ngày càng kém, sớm muộn cũng phải xử trí bọn họ.

      Bọn họ càng ngày càng gần nhau, rốt cuộc, nàng kia bị nam nhân chạy trước nhất bắt được. Lưu Triệt cho rằng tình giải quyếtxong, nào ngờ bỗng nhiên nàng lại lấy ra thứ gì đó ấn lên người nam nhân kia. Chỉ nghe được thanh “zic zic” lộn xộn hồi, nam nhân ngã xuốngmềm mại, lộ ra nữ tử phía đối diện.

      Nàng nghĩ tới phía trước còn có người, cùng đứng đối diện nhau.

      Sáng trong dưới ánh trăng, nữ tử vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, trọn vẹn rơi vào trong mắt .

      —————————————–

      Lời tác giả muốn :

      Chúng ta mỗi chương có thân phận mới, lần này là thiếu sử phu nhân ~~, nhưng đoạn truyện này có nhiều cung đấu, haha, nhưng cười ít thôi, nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục ~~

      Lúc trước có em đoán được Niên Niên đơn độc chiến đấu, thông minh, tặng cho các nàng đóa hoa.

      Chú thích:

      • Kiến giá: Gặp hoàng tộc, thường là vua.
      • Thụ phong: Nhận sắc phong.
      • Trì: Ao, hồ,..

    2. Huyết Hoa Khuynh Thành

      Huyết Hoa Khuynh Thành Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      48
      Chương 8: Nhảy sông

      Edit: Vô Ngôn song kiếm cùng Khuynh Thành

      “Là nàng…” khẽ kêu, khó giấu được kinh ngạc.

      Thời Niên bị người ta chặn lại, ruột lòng cuộn xoắn tùm lum, bỗng nghe được thanh này. ngạc nhiên ngước lên, nhìn thấy nam nhân có chút quen mắt, đây là thiếu niên đêm đó, thiếu niên mà vô tình cứu!

      kịp suy nghĩ tại sao lại ở đây, bắt lấy tay , “Chạy mau, nếu bị bắt chết đó!”


      Lưu Triệt chưa kịp phản ứng, bị kéo chạy về phía trước, phía sau rất nhanh lại phát ra thanh, là tiếng kêu của hai tên canh phòng còn lại. Gió rít vù vù, nhìn nơi bàn tay hai người giao nhau, chợt nhớ đến đêm ấy, đêm Trường An, khi đó nàng cũng nắm tay chạy thục mạng như vậy.

      bỗng nhiên trở tay cầm lấy bàn tay , Thời Niên cả kinh, : “Bên này.”

      Phía bên phải có hòn núi giả, bên trong có khoảng trống, trước hết đưa trốn vào, sau đó mới tự mình vào sau. Thời Niên nghe thấy tiếng bước chân đến gần, khẩn trương đến độ mồ hôi lã chã rơi, liệu bọn họ có tìm thấy ? Những người đó có phát đây chỉ là núi giả ?

      rất muốn hỏi, định ngẩng đầu lên nhưng bị đúng trúng cằm người kế bên. Sơn động hẹp, hai người đứng như vậy, thân thể gần như dính sát vào nhau. Nhiệt độ xung quanh như tăng lên, từng hơi thở phả ra, có thể nghe thấy ràng. đứng yên nhìn , tròng mắt đen nhánh lấp tia lửa, chốc lát nuốt xuống, hầu kết khẽ phập phồng.

      …”

      giơ tay lên, đè môi lại, hạ giọng, “Đừng lên tiếng.”

      sợ dám tiếp. Nhưng tay rời , động tác mềm mại, ngón cái nhàng vuốt ve, cứ như là… quyến luyến thôi.

      Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khiến phải kinh ngạc là, khi bọn họ chỉ cách nhau vách đá tiếng bước chân dừng lại. Bên ngoài nháy mắt yên lặng, lần nữa nghe thấy thanh là khi bọn họ xa.

      Nam nhân bên cạnh : “Tốt lắm.”

      Thời Niên cẩn thận nhìn quanh, “, có thể là bẫy chứ… Chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới?”

      Lưu Triệt dẫn đầu bước ra trước, gió đêm mát lạnh, khiến người ta trở nên sảng khoái, chắc chắn có ai bên ngoài, “Yên tâm , bọn họ mà thông minh được như vậy tốt.”

      muốn có người theo, Dương Đắc Ý cũng dám lưu người bảo vệ , hai tên lính gác kia hơn phân nửa là bị ám vệ của dụ chỗ khác.

      Thời Niên sau khi chắc chắn người , có phần tin nổi, cái cảm giác sống sót sau tai nạn cmn yomost. Đến lúc này mới chú ý đến người vừa cứu mình, “Cảm ơn nhiều lắm. Chúng ta, lại gặp nhau…”

      Mặc dù phương thức chào hỏi rất kì quái, nhưng kinh ngạc, như nàng trong lòng phải như vậy. Cổ quái, cơ trí, theo lẽ thường. tìm nàng lâu như thế, nhưng tìm ra, lát trước mới nhớ đến nàng, lát sau chớp mắt, nàng liền xuất trước mặt .

      Bất ngờ, giống đêm đó nàng từ trời hạ xuống.

      cười , “Đúng vậy, lại gặp nhau.”

      Lời này ra như hai người bạn cũ, Thời Niên định cười, lại nghe hỏi tiếp: “Tại sao bọn họ đuồi nàng? Nàng làm gì?”

      Nàng làm gì? vốn kịp làm đâu, chỉ là xúc động bỏ chạy, sau đó sợ quá nên chó cùng rứt giậu, lỡ tay giật điện hôn mê mấy lính canh…

      Chuyện này có bị coi là tập kích ?

      Thời Niên run lên, nghiêm mặt : “ liên quan đến tôi, là do thị vệ trong cung quá nhạy cảm. Tôi trong sạch mà!”

      nhận ra có điều giấu giếm, tiếp tục truy hỏi. nghiêng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá , giống như suy nghĩ chuyện gì đó. Thời Niên mất tự nhiên khẽ động đậy, đột nhiên cảm giác tình hình bây giờ khác màn bị thị vệ đuổi bao nhiêu.

      suy tính làm sao thoát thân, ánh mắt vừa chuyển, bị bóng người đằng xa thu hút.

      Bọn họ đứng cạnh dòng nước xanh biếc, từ góc độ của , có thể nhìn thấy trẻ tuổi chẳng biết từ lúc nào đến bờ bên kia. thân bạch y, đầu tóc rối tung, dưới ánh trăng, dung nhan thuần khiết trong sáng như tuyết. Khác hẳn phong thái tiểu thư mang hơi thở thi từ điềm tĩnh văn nhã của Tô Canh, nữ tử này cứ đứng nơi đó, kiều mà cũng mong manh yếu đuối vô cùng, khiến người ta nhịn được muốn thương tiếc, muốn bảo vệ.

      Thời Niên ngây người, muốn hỏi xem đây là người nào, cái tên bỗng nổi lên trong đầu, giống như đêm đó thấy thành Trường An như đúc.

      Vệ Tử Phu.

      sợ run hai giây, chợt lấy lại tinh thần.

      Vệ Tử Phu!!

      Đây là người mà tìm bao lâu nay Vệ Tử Phu??!

      Lưu Triệt phát ánh mắt , nhìn theo sang, vẻ mặt nhất thời biến đổi.

      Thời Niên trong đầu rối bồi, năng lực của là từ cổ vật nhìn thấy được thông tin của quá khứ, từ khi đến Hán triều, cái năng lực này chỉ phát huy lần, chính là đêm đầu tiên mới tới đó, có thanh rằng nơi này là thành Trường An. Thời Niên vốn tưởng rằng, là do đến cổ đại, những thứ này được coi là cổ vật nữa. Nhưng mới vừa rồi, năng lực của lần thứ hai lên tiếng.

      Thế nào bây giờ ngươi còn có thể nhắc luôn tên người?!

      Nhưng vô luận là thế nào, chắc chắn điều là, nhất định phải qua đó. Cơ hội thể mất, vất vả mới gặp được Vệ Tử Phu, thể để nàng chạy mất.

      cất bước muốn rời , Lưu Triệt liền hỏi: “ đâu?”

      Tới lúc này mới nhớ tới bên người còn có chướng ngại, “Tôi… tôi mới nhớ ra, tôi còn có việc bận. sao, mệt chưa? Nếu mệt về nghỉ ngơi trước …”

      Lưu Triệt nhìn chăm chú, “Tạm thời chưa mệt. Nàng có chuyện gì cần làm?”

      “Tôi…”

      Lưu Triệt bỗng nhiên nhướng mày, “ phải là nàng định gặp nàng ta chứ? Hai người quen biết?”

      Thời Niên cả kinh, bỗng nghe thấy tiếng vang lớn từ bên kia. Vệ Tử Phu ngả người xuống, rơi xuống sông.

      Thời Niên: “…………”

      Lưu Triệt thấy nữ tử rơi xuống nước, cũng cả kinh. Nhưng nàng ta lại nhanh hơn , thân thể như gió cuốn đến mé nước, chớp mắt chỉ thấy nước chảy ào ào, tố y nữ tử giãy giụa bên trong, bị cuốn đến hạ du.Thời Niên: “ được!”

      biết tại sao Vệ Tử Phu lại nhảy sông, nhưng nếu nàng ta chết, chẳng phải cũng xong đời sao?!

      Lưu Triệt nghe vừa dứt câu này, động tác tiếp theo là cởi quần áo. cởi thâm y bên ngoài ra, chỉ mặc mỗi trường khố bó sát, “Ùm” tiếng nhảy vào dòng nước.

      Lưu Triệt: “Nàng làm cái gì vậy?!”

      Nàng chìm xuống đáy sông như tưởng, nữ hài động tác hai tay cùng hai chân, nửa người lơ lửng mặt nước, hướng ràng bơi về phía trước. chưa bao giờ thấy ai bơi như vậy, khéo léo linh hoạt, giống như con cá.

      Thời Niên rất nhanh tiếp cận được Vệ Tử Phu, khí lực của nàng ấy còn được bao nhiêu, mắt nhắm nghiền chìm ở đó. kịp thời ôm lấy nàng, hai người cùng nhau bơi đến bên bờ, Thời Niên lại dùng sức đẩy Vệ Tử Phu lên mặt đất, bản thân sau đó cũng nhanh chóng bò lên.

      Khi Lưu Triệt vượt qua cầu vòm sông chạy tới, lúc vừa đến nhìn thấy Thời Niên dùng sức lay lay nữ tử hôn mê bất tỉnh, “Này, ngươi tỉnh lại ! Vệ Tử Phu? Ngươi tỉnh lại mau!”

      nhìn thoáng qua, thấy người mặt đất hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hơn phân nửa là xong. Định khuyên nàng, lại thấy Thời Niên nắm lấy mũi nữ tử, thở sâu, hôn lên môi.

      Lưu Triệt: “…………”

      Thời Niên thổi mấy hơi, bắt đầu ấn ngực nàng, “Vệ Tử Phu! Ngươi được chết! Ngươi mà chết ta làm sao bây giờ? Ngươi có thể gánh chút trách nhiệm được , đừng làm liên lụy người khác như vậy!”

      khóc lóc kêu lên: “Ngươi tỉnh lại cho ta!”

      “Khụ……” Nữ tử nôn ra ngụm nước, chậm rãi mở to mắt.

      Nước mắt Thời Niên còn đọng mặt, ngơ ngẩn nhìn nàng. Vệ Tử Phu ánh mắt mờ mịt, “Ta…… Còn sống?”

      Thời Niên nín khóc mỉm cười, “Ngươi còn sống, dĩ nhiên ngươi còn sống. Ngươi thể chết được như vậy đâu!”

      Vệ Tử Phu tập trung ánh mắt, phía trước rơi xuống mặt Thời Niên, phía sau thấy được Lưu Triệt đứng bên. Biểu tình nàng chợt biến đổi, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Triệt hỏi trước: “Ngươi sao chứ?”

      Vệ Tử Phu: “Ta có việc gì……”

      Nàng lảo đảo đứng dậy, làm Thời Niên lo lắng mà muốn đỡ nàng, lại bị tránh .

      Vệ Tử Phu nhìn bọn họ, tựa hồ muốn ổn định cảm xúc, lát sau lại uyển chuyển cúi lễ. Cả người nàng ướt đẫm nhếch nhác vạn phần, nhưng động tác này lại được làm vô cùng ưu nhã, lại có phong thái nữ tử quý tộc đoan chính trong sáng, “Thiếp trượt chân rơi xuống nước, nhờ có hai vị cứu giúp, mới bảo toàn được cái tính mạng này. Ân cứu giúp suốt đời khó quên, ngày nào đó nếu có cơ hội, nhất định kết cỏ ngậm vành(1)!”

      Thời Niên: “, cần khách khí……”

      “Hôm nay muộn, thứ cho thiếp thể ở lâu, đành phải cáo từ.”

      “Ngươi phải ? Nhưng ngươi tại……hay để chúng ta đưa ngươi trở về, ngươi còn phải gặp đại phu nữa”

      Vệ Tử Phu giống như bị cái gì làm cho hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, kiên quyết lắc đầu, “ cần. Thiếp còn muốn cầu hai vị giúp chuyện, việc tối nay, thỉnh ngàn vạn lần đừng cho người khác!”

      Nhìn vẻ khẩn thiết đầy trong mắt nàng, Thời Niên chần chờ gật đầu. Vệ Tử Phu lại hướng bọn họ hành lễ cái, xoay người nhanh chóng chạy .

      Thời Niên nhìn bóng dáng nàng, lẩm bẩm : “Nàng là nàng trượt chân rơi xuống, nhưng ràng ta nhìn thấy, chính nàng tự nhảy vào nước……”

      Lưu Triệt cũng nhìn Vệ Tử Phu, gì.

      trận gió thổi tới, Thời Niên bỗng nhiên hắt hơi cái. Cả người ướt đẫm, áo trong dán vào thân thể, đường cong lộ ra. Lưu Triệt nhìn hai lần cũng dám nhìn nữa, nghĩ nghĩ, lại cũng bắt đầu cởi áo.

      Thời Niên cả kinh, “Ngươi làm gì vậy?!”

      Lưu Triệt ném áo ngoài tới, quay lưng sang bên, “Mặc vào , đừng để bị phong hàn.”

      Thời Niên vuốt quần áo, cong môi cười. nghĩ nam nhân cổ đại này rất đứng đắn.

      Nam nhân cổ đại, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đúng vậy, tại ở cổ đại, đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu như người này truy cứu nguồn gốc lai lịch của làm sao bây giờ?

      hình như lộ rất nhiều điểm sơ hở……

      Lưu Triệt đợi lâu, trước sau tuy nghe thấy nàng được rồi, cũng dám tùy tiện quay đầu lại, mãi đến khi thời gian quá dài thích hợp, rốt cuộc xoay người.

      Lại thấy phía sau trống , ánh trăng vẫn chiếu mặt đất, nhưng người kia lại thấy.

      Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào chỗ đất trống hồi lâu, nhàn nhạt : “Ra .”

      Dường như trong chớp mắt, từ chỗ tối lập tức xuất thân ảnh, cung kính quỳ gối bên chân , trong tay còn dâng món đồ. Là thâm y nàng để quên.

      Lưu Triệt cầm lấy bên ống tay áo thâm y, vuốt ve hoa văn cổ tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, khó mà nắm bắt, “Đuổi theo, tra ra nàng là ai.”

      Chuyện Thời Niên chuồn êm ra Dịch đình cũng bị ai phát giác, tuy nhiên ngày hôm sau Liên Kiều đến thấy dệt vải chưa xong, nhìn cư nhiên dám cãi lời mình nên cảm thấy tức giận, chỉ tăng thêm gấp hai lần nhiệm vụ, còn phân phó trước khi làm xong, được cho ăn cơm.

      Liên Bát tử ngạo nghễ : “Ngươi có thể tiếp tục bằng mặt bằng lòng, chỉ cần ngươi sợ bị đói chết.”

      đói bụng đêm Thời Niên sức lực đấu tranh cùng nàng ta, thuận theo mà đến nhà dệt. Thủ đoạn của Liên Kiều độc ác, cư nhiên còn an bài người giám thị , làm cho Nguyệt Dung muốn đưa chén nước cũng được.

      Thời Niên chiến đấu hăng hái từ sáng sớm đến sau giờ Ngọ, trong lòng chỉ có ý tưởng, đó chính là làm xong nhanh chút để ăn cơm nóng. cảm thấy mình quá đáng thương, mới xuyên qua chút mà mong muốn sinh tồn hạ thấp đến mức này……

      Cuối cùng làm được, tay chân và khung dệt vận hành hài hòa, nhưng đầu óc lại bắt đầu thất thần.

      chuyến tối hôm qua, ra cũng coi như là có thu hoạch, gặp được Vệ Tử Phu, còn cứu mệnh nàng. Đáng giận là Nhiếp Thành bọn họ còn chưa lộ mặt, muốn thổi phồng hành động vĩ đại việc mình dũng cảm cứu mỹ nhân chút cũng có đối tượng.

      Chỉ là, Vệ Tử Phu vì sao muốn nhảy sông tự vẫn? Còn có nam nhân kia, rốt cuộc là người nào? Đêm khuya xuất trong cung đình, quần áo lại đẹp đẽ quý giá, chẳng lẽ là hoàng đế? Nhưng mà đúng a, nếu là hoàng đế, vì sao nhìn thấy thủ vệ lại muốn trốn? Vệ Tử Phu cũng thể nhận biết hoàng đế a!

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán ra, Thời Niên nắm tóc, thống khổ : “Ngươi rốt cuộc là ai vậy!”

      “Ngươi đoán xem?”

      “A!” Thời Niên sợ tới mức run bắn lên, lúc này mới phát biết từ khi nào bên cửa sổ xuất bóng người.

      Vào lúc giữa trưa, bóng cây lay động, thiếu niên huyền y ngọc quan tùy ý ngồi cửa sổ. chân gập lên thành, chân còn lại lơ lửng giữa trung, trong tay còn cầm quả đào, thỉnh thoảng tung lên chút.

      Thấy nàng nhìn qua, Lưu Triệt nhướng mày cười, “Ăn ?”

      —————————————-

      Chú thích:

      (1) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.

      Tác giả có lời muốn : Được, nguyên lai nụ hôn đầu tiên trong truyện, đến từ nữ chính cùng —— Vệ Tử Phu! Cùng chúc phúc cho cặp đôi mới nào! Vỗ tay to lên nào!
      Huỳnh Thượng Hỷ, 1012Tôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :