1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Xin chào tông chủ, tạm biệt tông chủ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 10:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Haizzz, Đỗ Tiểu Nhiễm buộc lòng phải lên toàn nhà kiến trúc giả cổ kia.

      Ở đây xây dựng theo phong cách cổ xưa, nhưng tầng lầu lại có chút giống.

      Có lẽ vì xây dựng chân núi, nhìn từ xa có vẻ giống phong cách thần tiên.

      Cửa chính màu đen mở rộng, cánh cửa còn có cả bậc cửa, Đỗ Tiểu Nhiễm bước qua vào.

      Ngược lại bên trong gian rất rộng rãi, nhưng phía trước có hòn giả sơn rất lớn che chắn tầm nhìn.

      Đỗ Tiểu Nhiễm vốn nghĩ rằng ở chỗ này mặc dù được 100 người cũng có mười mấy người, có thể ở phía sau hòn giả sơn, nhưng lại phát chỗ này vắng vẻ, nghe động tĩnh gì cả.
      còn kinh ngạc Vu Kỳ vốn đằng trước chợt xoay người lại, tới trước mặt : “Tôi dẫn em tới chỗ ở.”

      Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới hỏi : “Ở đây có những ai? Đúng rồi, ba mẹ ở đây?”

      Nếu là ba mẹ ở đây vì lý do lễ phép, mình phải tới hỏi thăm.

      qua đời, em muốn thăm tôi dẫn em tới Từ đường.”

      “…. Xin lỗi….” Đỗ Tiểu Nhiễm ngượng ngùng : “Tôi biết.”

      nhịn được liếc nhìn về phía , lờ mờ nhớ tới khi còn bé từng đề cập tới thân thể ba mẹ khỏe lắm, cũng biết ba mẹ sớm qua đời, có chút buồn rầu: “Lúc ấy rất khó vượt qua đúng ?”

      “Cũng tạm, trong nhà rối loạn thời gian.” Dường như muốn nhắc tới đề tài này.

      Chỗ này rất rộng, phòng trống càng rất nhiều, Đỗ Tiểu Nhiễm phát vòng như vậy thế nhưng chẳng gặp được người nào.

      gian bên trong quá lớn, còn có cả vườn hoa hồ nước nhân tạo, trong hồ còn có cả cá chép này nọ.

      Thậm chí bên trong vườn hoa giả cổ còn có cả hành lang, dọc theo hành lang, cuối cùng có sân .

      Đỗ Tiểu Nhiễm tò mò nhìn vào bên trong, biết đây là chỗ ở của mình, nhịn được quét vòng đằng sau lưng, lúc này là mùa hè, cây nho bên trong sân có vẻ tươi tốt.

      Có mấy chùm nho từ bên thọng xuống, phía dưới còn có hai ghế làm từ cây trúc, nhìn rất sạch mát mẻ. lêquydon

      đẩy cửa ra dẫn vào bên trong phòng.

      Vốn thấy những kiến trúc này đều mang màu sắc cổ xưa, còn tưởng rằng bên trong cũng được trang trí theo phong cách giả cổ, nghĩ tới bên trong phòng ngược lại được đại hóa hết sức.

      Tổng cộng có ba gian phòng, phòng ở giữa có thể làm phòng khách, bên trái là thư phòng, bên trong đặt chiếc bàn đọc sách, bên phải là phòng ngủ có đặt tủ treo quần áo và chiếc giường cỡ lớn.

      đặt hành lý trong tay xuống, sau đó hỏi : “Buổi trưa muốn ăn gì tôi chuẩn bị.”

      “À, chuẩn bị sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc : “Ở đây có những người khác ư?”

      “Có mấy người, mấy hôm trước chơi bên Hongkong rồi.” cười cười, “Muốn ăn cá , cá ở đây mùi vị rất ngon, hấp hay là thịt kho tàu?”

      “Cá hả, hấp .” Đỗ Tiểu Nhiễm rất xấu hổ, “Phải bắt bận rộn rồi, nhưng ở đây phải chỉ có mình chúng ta chứ?”

      Chỗ ở rộng như vậy, chỉ có hai người bọn họ có khoa trương quá hay .

      “Hơn nữa chỉ mình ở lại, sao có thể quét dọn chứ?” nhịn được tiếp: “Cho dù muốn ăn cơm cũng gặp khó khăn nhỉ, món ăn từ đâu mà có, còn có cá hả, cũng phải chạy ra ngoài mua sao?”

      “Thịt có tủ chuyên ướp đồ lạnh, ao hồ hằng năm đều có cá để bắt, rau có ở vườn giờ có thể hái vào ăn, nếu muốn ăn trứng gà có chuồng nuôi gà ở bên ngoài kia.”

      “Giống như nhà nông vui vẻ hả….” Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy được tự nhiên, tấm lòng hiệu trưởng Lưu quá rộng rãi, thế mà đưa mình thả vào cái nơi như thế này.

      lấy điện thoại ra, nhìn qua màn hình, thấy hoàn toàn có tín hiệu, nhịn được : “Ở đây ngay cả tín hiệu di động cũng có, nếu muốn ra ngoài làm sao bây giờ? Có xe ?”

      “Thỉnh thoảng cũng có.” cười đưa tay xoa mái tóc , ánh mắt này có cảm giác như nhìn vào miếng thịt kho.

      Chờ sau khi , Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu ngồi giường, ngắm hành lý đất ngây ngốc trong chốc lát.

      Trong lòng thấy kỳ quái ra được, kiểu kiến trúc giả cổ này đúng ra là từ đời trước để lại, nhưng dọc đường phát kiến trúc ở đây rất nhiều thứ đều là sau này mới xây.

      cách khác, người ở đây phải có thực lực kinh tế rất tốt, ít nhất là người có tiền, mới có thể xây công trình lớn trong vùng núi hoang vu như thế này.

      Hồ nước nhân tạo vừa mới qua kia cũng đủ rẻ tiền, chứ đừng tới những chất liệu kia vừa nhìn cũng biết rất quý giá.

      Nghĩ tới đây tới phòng khách, bên trong có ghế salon và TV, ôm ý nghĩ thử lần nhấn nút mở TV, nghĩ tới chỗ này tín hiệu di động thu được, nhưng ngược lại TV rất nét, hơn nữa có rất nhiều kênh, còn có mấy kênh tiếng Tây Ban Nha và tiếng .

      Bật mở mấy kênh, cũng phải muốn xem lắm nên tắt TV.

      Sau đó ngáp cái, nhìn ghế dựa dưới cây nho bên ngoài, nhịn được ra ngồi đó.

      Đừng xem ghế làm từ cây trúc, nhưng nằm lên đó rất thoải mái, có lẽ gió thổi người rất dễ chịu, bất tri bất giác lại ngủ thiếp .

      Mơ mơ màng màng biết ngủ bao lâu rồi, người nhưng cảm thấy có cảm giác lạnh, chờ tỉnh lại lần nữa, mới phát thế mà mình ngủ lúc lâu rồi, hơn nữa người biết từ khi nào đắp chiếc chăn . Còn kinh ngạc thấy người từ bên trong phòng mình ra, cười : “Tỉnh hả, món ăn làm xong, đứng lên ăn thôi.”

      “À.” từ ghế ngồi dậy ôm chăn vào người , “ đắp chăn cho tôi?”

      ngủ say cỡ nào, thế mà tới đây cũng phát .

      May là quen biết từ , nếu phải cẩn thận bị quấy nhiễu tình dục.

      gật đầu cái, người lại quay vào.

      Lúc này bàn ăn đơn giản trong phòng khách, bàn ăn bày bốn món ăn, món ăn phải quá cầu kỳ, nhưng tươi mát ngon miệng.

      Đỗ Tiểu Nhiễm ngời tới còn có tay nghề như vậy, nhìn thoáng qua sau đó : “Những thứ nãy đều là làm? nghĩ tới rất biết nấu ăn nhé.”

      “Em nếm thử xem.” gắp miếng cá cho .

      Vốn tưởng rằng cá ở đây rất nhiều xương, chẳng nghĩ tới xương cực kỳ ít, cá ăn vào trong miệng mềm nhuyễn vô cùng, thịt rất tươi non, mang theo mùi vị thiên nhiên.

      “Đây là cá gì, ăn ngon như vậy?” nhịn được lấy di động ra chĩa về con cá chụp vài tấm, cười híp mắt : “Ăn ngon quá, tôi muốn lưu lại làm kỷ niệm!”

      tính là hiếm đâu, em thích ăn, mỗi ngày đổi món làm cho em ăn.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm cũng ngốc, len lén ngước mắt quan sát .

      Bất kể là chợt xuất trước mặt mình, hay là bây giờ ân cần nấu cơm cho mình, cũng có thể cảm giác
      [​IMG]

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Cơ thể có chút đau đớn mơ hồ, rất giống như ngày hôm sau của cuộc thi chạy 800 mét.

      Đỗ Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng lật người, trong lúc vô tình ngón tay chạm phải gì đó, cảm giác kỳ quái, thân thể cũng rất kỳ quái, giống như bị người nào đó ôm….

      Có chút nghi hoặc mở to mắt, vừa nhìn người trước mắt cả người như bị sét đánh!

      Dường như thể tin được, chợt mở trừng hai mắt!

      Cùng lúc đó tay của đối phương siết chặt lại, thân mật tiến tới trước mặt , trong khi vẻ mặt trợn to hai mắt như muốn nổi điên lại bình tĩnh cho nụ hôn buổi sáng. Nụ hôn này rất dịu dàng, mang theo nóng bỏng sau đêm, mập mờ khiến người ta đỏ mặt.

      Sau đó chăn mỏng người bị lật lên.

      Đỗ Tiểu Nhiễm dám nhìn tình cảnh dưới chăn nữa rồi.

      may là sau dở chăn lên nhanh chóng đắp lại cho , hỏi : “Bảo bối, em muốn ăn gì tôi làm cho em.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm suýt chút nữa bị hai chữ bảo bối dọa ngất.

      Trong đầu suy nghĩ ‘Dời sông lấp biển,’ rốt cuộc đây là làm sao vậy, chỉ nhớ ăn với bữa cơm, sau đó hình như ra bên ngoài….

      Tiếp theo trí nhớ bị gián đoạn, hoàn toàn nhớ mình có làm chuyện như vậy….

      Nhưng lại quá ràng, chỉ làm….

      Nhìn quần áo quăng đầy đất, nhìn dấu vết lộn xộn, còn có cảm giác của cơ thể mình, tất cả đều với , tối hôm qua tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt…..

      “Tôi, …..” sợ hãi khoa chân múa tay với , lại khoa chân múa tay chỉ về phía mình, cách nào tưởng tượng : “Chúng ta…. Tôi muốn….”

      muốn cũng sao, tiếp tục ngủ .” quan tâm xoa tóc , cười : “Em yên tâm, tôi là người đàn ông rất bảo thủ, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta tìm thời gian lấy giấy chứng nhận kết hôn , hay là em muốn tôi tới nhà em cầu hôn hơn?”

      Lúc xoay người lại nhìn về phía , ánh mắt lấp lánh.

      Đỗ Tiểu Nhiễm thực rất muốn mình cũng là người bảo thủ, mình cũng có ước mơ muốn giao lần đầu tiên cho chồng của mình!

      Nhưng điều đó cũng có nghĩa là sau khi hồ đồ ngủ cùng người ta, lại hồ đồ kết hôn.

      buồn rầu núp trong chăn, rầu rĩ : “Có thể phiền ra ngoài trước được ?”

      may là nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài, chờ ra ngoài mới từ trong chăn ngồi dậy, để ý nhiều vội vã xuống giường lần lượt mặc quần áo mình vào.

      Cuối cùng đầu óc cũng thể nghĩ ra vài ba lý do, duy nhất chỉ biết, thể cứ đần độn u mê gả chồng như vậy được!

      Chờ lúc ra bên ngoài mặt trời dâng lên cao.

      làm việc cũng khá nhanh chóng, sau khi rửa mặt xong chạy về phòng ngủ, bữa sáng cũng làm xong.

      bao lâu liền bưng tới, gõ cửa phòng .

      Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt tới, cẩn thận mở khe hở ở cửa, ánh mắt quét vòng mâm bưng, cuối cùng lúng túng : “Tôi muốn ăn sáng cùng với , có thể đưa cháo trong tay cho tôi ?”

      thoải mái?” đẩy cửa phòng, mặc dù dùng lực nhưng dường như có chút chống đỡ được.

      Tóc mới vừa tắm xong còn chưa kịp sấy, thấy nhíu mày: “Phòng tắm có máy sấy, thấy hả?”

      “Thấy, còn chưa kịp sấy….” thấp giọng xong, dường như khó mở miệng, “, có thể tạm thời quên chuyện tối hôm qua được …. Tôi, tôi hoàn toàn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì…. Tôi phải là người như vậy….”

      “Vậy em là hạng người gì?” đứng ở cửa, trong nụ cười hàm chứ lạnh lẽo: “Tôi đây ngay cả tay con cũng chưa từng cầm qua, bây giờ ngủ cũng bị em ngủ, em muốn thế nào, quay đầu quỵt nợ?”

      Đỗ Tiểu Nhiễm rất có tinh thần tự giác nhận sai lầm, nhưng chuyện bị ép đến nước này, cũng chỉ có thể cẩn thận giải thích: “Vừa rồi lúc tắm tôi cẩn thận suy nghĩ lại, hình như khi trong rừng tôi dựa vào người , nhưng tuyệt đối ý của tôi phải như vậy, tôi nhớ hình như là bất đầu…. Hơn nữa chuyện như vậy đối với đàn ông các cũng tính là thiệt thòi… Tôi cũng có thể xem chuyện như chuyện chưa xảy ra…. thể nghĩ thoáng chút sao….”

      “Cho nên em là người tùy tiện, tôi cũng phải là người tùy tiện?”

      Lần này dùng lực đẩy cửa ra, Đỗ Tiểu Nhiễm bị đẩy nghiêng cả người, sau khi vào thèm để ý tới , trực tiếp đặt đồ ăn sáng lên bàn, sau đó chỉ vào thức ăn nóng hổi, “Thừa dịp ăn khi còn nóng, em chà đạp thân thể tôi nhưng thể lại chà đạp thức ăn tôi làm chứ?”

      Đỗ Tiểu Nhiễm bị lời lạnh lùng của dọa sợ dám lên tiếng.

      Chờ ra ngoài, mới hoảng hốt cảm thấy chuyện này sao lại bị thua thiệt chứ?

      Ăn tạm món điểm tâm, trong lòng thể có cảm giác gì, hối tiếc đau khổ đều có, nhưng cũng có chút ngỡ ngàng.

      Ngồi trong phòng nghỉ ngơi lát, nhanh chóng nghĩ tới chuyện quan trọng, chỗ này có người khác để có thể nhờ giúp đỡ, cố tình lúc này điện thoại di động chẳng có chút tín hiệu nào.

      cần phải lấy quyết tâm, chuẩn bị ra bên ngoài tìm Vu Lân.

      Nếu xảy ra chuyện như vậy, hối hận cũng vô dụng, việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là nhanh chóng tìm thuốc ngừa
      [​IMG]

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 12:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ tới chuyện rất quan trọng, giọng : “ ra tôi có chuyện làm phiền .”

      Mặt đỏ đến thể đỏ hơn nữa, dù sao cũng là chuyện liên quan tới sinh mạng người mà, là người trưởng thành, nếu xảy ra sai lầm phải nghĩ tới chuyện chữa cháy, thể chờ tình hình phát triển thể cứu vãn được….

      Thấy bộ dạng khó xử của lại cười, lần nữa ngồi xuống, chờ mở miệng.

      Đỗ Tiểu Nhiễm lấy dũng khí mới giọng ra: “Thuốc tránh thai….. Tôi muốn phiền mua giúp tôi thuốc tránh thai mang về….”

      Đầu hoàn toàn dám ngẩng lên, chỉ sợ đối diện với tầm mắt , mặt càng nóng lợi hại, riêng gì mặt, chỉ sợ cả cổ cũng nóng lên rồi.

      Hồi lâu sau vẫn lên tiếng, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng biết cầu của mình hơi quá đáng, tất cả mọi người còn trẻ như vậy, thể nào xảy ra quan hệ lần mà muốn có em bé đấy chứ? lequydion

      ra tôi cũng tính toán rồi, tính là nguy hiểm thế nhưng loại chuyện này vốn rất sợ ngộ nhỡ….” Sợ để tâm, giọng : “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…. rất phiền phức…..”

      “Tôi hiểu.” Giọng nghe thể là có cảm giác gì, “Tôi xuống núi để mua, mình em ở núi sao chứ?”

      sao!” Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe mua thuốc, vội ngẩng đầu lên cười : “Yên tâm , tôi ở yên đây chạy loạn, hơn nữa nơi này cũng có nguy hiểm gì đâu.”

      “Tôi nhanh chóng quay về, em đừng lung tung.” Vẻ mặt thể bất đắc dĩ hay là thế nào, mơ hồ cảm thấy dường như có chút bực mình.

      Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng gật đầu đồng ý, thậm chí khi chuẩn bị xuống núi, còn đưa mắt nhìn lấy xe.

      Mặc dù sớm biết ở chỗ này hẳn là có khả năng kinh tế, nhưng lúc nhìn thấy nhà để xe phía sau ngôi nhà, Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn kinh ngạc, hoàn toàn ngờ tới trong núi khuất này lại đỗ nhiều siêu xe như vậy.

      Mà chìa khóa của những siêu xe kia lại tùy tiện móc tường, gần như nhìn nhanh chóng lấy chiếc mở cửa xe ngồi vào phía trước, dường như nhớ tới gì đó dặn dò câu: “Đừng có chạy lung tung đó, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm nghe thấy lời này khỏi nhớ tới truyện nhi đồng Thổ phỉ rừng xanh, thầm chẳng lẽ có thứ gì mà người ta thấy phải sợ sao.

      Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu cái, dặn dò: “Nhớ mua loại có hiệu quả nhất ấy, xin nhờ xin nhờ đó.”

      Lần này để ý tới , trực tiếp đạp chân ga xông ra ngoài, xe thể thao xinh đẹp lao ra với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

      Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chạy lung tung, ngoan ngoãn trở lại vườn hoa, lạc đà Alpaca mới lúc nãy bị hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, giờ thấy trở lại hiển nhiên vô cùng cao hứng, thoáng chốc liền đánh liều chạy tới, với cổ nhìn về phía .

      Đỗ Tiểu Nhiễm hiểu đây là tiểu tử này lại muốn ăn lá xây, đứng dậy hái được ít cho những tiểu tử này ăn.

      Lại đợi trong chốc lát, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi chợt nghe tiếng hươu sao gọi gì đó, nghe thanh giống như hươu sao vừa chạy ra bị kẹt vào đâu đấy.

      Đỗ Tiểu Nhiễm vội tìm phía phát ra tiếng kêu tới, quả nhiên tìm thấy hươu sao ở bờ tường rào bằng tre.

      Loại bờ rào này chỉ dùng để trang trí, nhưng biết tiểu tử nghĩ thế nào mà lại muốn với cổ vào ăn phía bên trong hàng rào.

      Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy đau lòng, vội trấn an : “Em đừng giãy dụa.”

      xong hai tay khẽ chống lên nhảy qua bên kia tường rào, phần trước bờ rào rộng hơn chút, thử nâng đầu con nai con lên, vừa dùng lực vừa : “Từ từ nào, đừng nôn nóng, nếu đau….”

      Tiểu tử nhanh chóng được cứu ra, trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm vui
      [​IMG]

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 13:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Nghĩ như vậy Đỗ Tiểu Nhiễm chạy về phòng ngủ, nhanh chóng thu thập đồ vào túi.

      Chỗ này rất rộng, chỉ từ trong sân ra ngoài mà phải rất lâu, chờ đến khi ra ngoài đường cũng rộng rãi kém, vấn đề duy nhất chính là quá vắng vẻ, buồn bực cúi đầu cả nửa giờ mà hoàn toàn thấy được chiếc xe nào chạy qua đường.

      Vốn nghĩ rằng có lẽ đường gặp được nửa người du khách hoặc xe đò, nhưng bây giờ cũng có chút khẩn trương. Quan trọng hơn chính là, vốn tưởng rằng ra bên ngoài di động có tín hiệu, nhưng phát lâu như vậy điện thoại di động vẫn hoàn toàn chẳng có vạch sóng nào.

      lo lắng cầm điện thoại lên quơ quơ, phát cột sóng vẫn trống rỗng.

      buồn bực quả muốn hỏng bét rồi, ở chỗ này cái di động ghẻ đường cái được tu sửa bằng phẳng như vậy mà sao cũng chẳng có vạch sóng nào cả!

      cúi đầu nhìn di động chợt nghe thấy dường như từ nơi xa có tiếng xe hơi gầm rú chạy như bay tới đây.

      Tiếng động cơ kia có chút quen thuộc, từ chỗ đường quẹo cua kia là đuổi kịp tới trong nháy mắt, Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn phản ứng theo bản năng, vọt bước chui vào trong rừng cây bên cạnh.

      Cây ở đây cũng rậm rạp như rừng nguyên sinh, người chui vào bên trong là có thể được thân cây che chở.

      Quả nhiên chờ xe lái tới, nhìn thấy Vu Kỳ lái xe nhanh như bay về phía trước.

      lái với tốc độ rất nhanh.

      Mãi đến khi xe của chạy đằng xa, mới thở phào hơi vội từ trong rừng chui ra ngoài.

      Nhưng vừa ra ngoài lập tức biết ổn, trở lại, chắc chắn về tìm mình, đến lúc đó tìm được , nhất định theo đường lớn tìm về phía bên này.

      Nghĩ đến đây vội vàng chạy xuống núi.

      Nhưng đường núi nhìn như dài song lại quanh co khúc khuỷu, thẳng đường xuống ra bước rất chậm, hơn nữa lại chưa quen đường, càng cảm thấy đường núi quá khó .

      Chỉ mới bước nhanh mấy bước cảm thấy thở hổn hển rồi.

      Trong lòng rất run sợ bước , động cơ xe quen thuộc lại vang lên phía đằng sau.

      vốn để ý tình hình phía sau, lúc này
      [​IMG]

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá. Thanks editor. N9 thần bí quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :