1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Hiện đại] Xem như anh lợi hại, đồ xấu xa - Hốt Nhiên Chi Gian (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 40: Nhẫn

      Những hành trình vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi, khóa học của Vi Đào kết thúc. Ngày cuối cùng, dẫn đến mấy điểm du lịch, chụp rất nhiều ảnh, đến khi chạng vạng mới về khách sạn.

      Vi Đào tắm xong bước ra thấy Cố Tịch nằm bò giường, tay ôm cái gối, còn mặt vùi vào cái gối khác. bước đến, xoa mái tóc chưa khô của , lấy máy ra sấy tóc cho . Cố Tịch nằm nghiêng, vừa hưởng thụ cách hạnh phúc vừa nhàn nhã trò chuyện với . xõa tóc ra để từ từ thả lỏng người.

      Sấy tóc xong, vuốt ve lưng , khẽ hỏi, “Có phải mệt lắm ?”. Cố Tịch gật đầu, hóa ra bộ cũng khiến người ta đau nhức toàn thân. Sức lực của ngón tay rất vừa phải, cơn đau nhức dần dần giảm bớt. mát-xa xong phần lưng lại chuyển qua bắp chân, từ dưới lên , véo từng phần, cơ thể khẽ run lên. nhắm mắt mỉm cười, ý thức từ từ biến mất, thoải mái đến nỗi chỉ muốn ngủ giấc.

      nhấc tay lên nhàng xoa bóp, luân phiên từng tay như thế lúc, bỗng động tác ngừng lại. Cố Tịch từ từ mở mắt ra, sao vậy? Chỉ thấy Vi Đào xoa xoa ngón tay bên cánh tay trái, hỏi, “Gì vậy ?”. Vi Đào ngước nhìn, có vẻ ngờ vực, “Tay em sao sưng lên vậy?”. Cố Tịch choáng, hiểu tại sao thế, “Sao em thấy?”. Cố Tịch nghẹn, thế mà cũng sờ ra được? “ thể nào, ngón tay em mà em biết hay sao?” Vi Đào nhíu mày, giọng chắc chắn, “ mà”. Cố Tịch rút tay lại giơ lên nhìn, có, chẳng thấy gì hết.

      tin em tìm cái gì đó thử xem sao”, Vi Đào thản nhiên. Cố Tịch nhíu mày ngồi lên, giơ tay trái tay phải lên so sánh, vẫn thấy hề khác nhau.

      Vi Đào ra chỗ bàn trang điểm, lấy thứ gì đó rồi quay lại. Cố Tịch thấy ngồi xuống giường, mở hộp nhung trong tay ra, liền ngớ người, đây là… Chưa đợi phản ứng, lồng chiếc nhẫn lấp lánh vào ngón giữa tay trái . Cố Tịch như thiếu oxy, còn tư duy, có phản ứng, đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn trượt vào ngón tay, trong đầu chỉ lưu lại câu , “Tay thô quá, nhẫn chắc đeo vừa”. Nhưng khi chiếc nhẫn từ từ luồn vào tay, trong đầu ra câu, lẩm bẩm, “Có thô đâu, xem, vừa đó chứ”. Vi Đào nắm tay , đưa lên ngắm, chậm rãi lắc đầu, “Hình như nhìn nhầm”. Cố Tịch thấy tỏ ra tức tối cười vui vẻ, “Ha ha, hiếm khi sai sót”, vừa vừa định tháo nhẫn ra. Nhưng tay lại nắm chặt tay , ánh mắt nóng bỏng, “Hợp như thế đừng tháo ra”. Cố Tịch nhìn đôi mắt đen láy phát sáng của , thấy bóng mình trong mắt từ từ phóng lớn, … hình như lại trúng kế rồi.

      Vi Đào đưa tay lên môi, nhàng hôn chiếc nhẫn, “Tịch Tịch, lấy nhé!”. chỉ nghe thấy tim mình như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm trúng, trái tim đập nhàng như vừa bị chích liều thuốc ảo giác cực mạnh, bao nhiêu niềm vui và xúc động cứ thế tranh nhau ùa vào tim . Nhìn gương mặt thâm tình và dịu dàng ấy, cảm giác trong lòng cứ hòa lẫn vào nhau tạo thành chua xót, chỉ nghe tim đập thình thịch, kêu gào, Cố Tiểu Tịch, mày còn do dự cái gì? Ngốc quá, mau nhận lời ấy ! Nhưng lại lại nổi lời nào, chỉ nhìn vào mắt , lúc lâu sau, nghiêng người về phía trước, in lên môi dấu hôn.

      Vi Đào ngẩn người rồi nhanh chóng vòng tay ôm eo , kéo vào lòng, tìm kiếm nụ hôn cuồng nhiệt nhất. Nụ hôn tiết lộ lúc này vui sướng nhường nào, Tịch Tịch đồng ý rồi, cuối cùng nhận lời! Tuy luôn chắc chắn đồng ý, nhưng khi nhìn thấy gật đầu , niềm vui trong lòng như con sóng đập mạnh vào tim , cảm giác hạnh phúc vô cùng mãnh liệt. Hóa ra, dù tự tin đến mấy vẫn có chút lo lắng, lo còn do dự, lo rằng muốn bị trói buộc nhanh như vậy. Nhưng, nhận lời, nguyện toàn tâm toàn ý lao vào vòng tay . tuyệt vời!

      Cố Tịch có thể cảm nhận niềm vui của , đầu lưỡi nhiệt tình như lửa khuấy đảo trong miệng . Niềm vui ấy lây sang , ngờ người bình thản tự tin như cũng có lúc kích động đến thế. Tay luồn vào tóc , bị động hưởng thụ mọi nhiệt tình truyền sang, lòng ấm áp. Hóa ra, niềm xúc động đem lại cho hề thua những gì mang đến cho , rất tự hào, rất hạnh phúc! Em , Vi Đào của em!

      Hôm sau, hai người nắm tay nhau ngọt ngào, quay về thành phố W.

      Khi Cố Tịch và Vi Đào tới công ty, mọi người đều cười mờ ám, “Chơi vui chứ?”. Vi Đào cười đáp, vào văn phòng của mình. Cố Tịch lại bị Phương Phi kéo vào phòng, thào, “Khai , ấy thỏa mãn rồi chứ?”. Cố Tịch đỏ mặt, cắn môi đáp. Mọi người đều vây quanh đòi quà. Cố Tịch vội lấy đặc sản mua cho mọi người ra, họ thấy nhiều đồ ăn ngon, liền thay đổi chú ý.

      Phương Phi dễ bị đánh lạc hướng, nàng đuổi theo Cố Tịch tới tận chỗ ngồi, chen vào ngồi chung, tiếp tục hỏi. Cố Tịch , “Buổi trưa kể cậu nghe”. Phương Phi liếc nhìn mọi người rồi gật gù. nàng đứng lên định về chỗ bỗng thấy có ánh sáng lóe lên, đôi mắt lập tức mở to nhìn về hướng nào đó, rồi kinh ngạc hét lên. Cố Tịch thầm kêu khổ, vội bịt miệng bạn lại, sau đó đưa mắt ra hiệu bảo đừng kêu. Thế nhưng mọi người vẫn chú ý tới, “Sao vậy?”. Cố Tịch cười , “ có gì, Phương Phi bị trật chân”. Thấy bọn họ quay , mới kéo bạn ngồi xuống, “Xin cậu đấy, đừng hét mà”. Phương Phi kéo tay Cố Tịch ra, chụp lấy tay trái , mở to mắt ý hỏi, đây là gì? Cố Tịch nhướng mắt, chính là cái mà cậu nhìn thấy đó. Hai người hoàn toàn trao đổi bằng ánh mắt, Phương Phi chấn động xoa xoa chiếc nhẫn ngón tay bạn. Ôi trời, Vi Đào quá thần tốc, chuyến Đại Liên về cột chặt Cố Tịch rồi! Xem ra hy sinh của mình cũng đáng giá quá ấy chứ.

      Cố Tịch thầm vào tai bạn, “Buổi trưa tiếp, làm ơn ”. Phương Phi cười gian rồi buông ra, về chỗ ngồi.

      Cố Tịch cảm giác tim mình như ngồi xe tốc hành vượt mức lúc lên cao xuống thấp, đặt tay lên nhẫn, do dự biết có nên tháo ra hay . Nhưng buổi sáng Vi Đào dặn được tùy tiện tháo ra rồi. Cũng may là cố ý che giấu nên chưa bị đồng nghiệp phát .

      Giờ cơm trưa, Vi Đào nghe Cố Tịch ăn với Phi Phi cũng cùng, bảo là muốn khao Phương Phi bữa.

      Kết quả, bữa ăn bức cung của Phương Phi biến thành bữa tiệc tạ ơn của ai đó. Phương Phi nhìn Vi Đào và Cố Tịch thân thiết chăm sóc cho nhau dù ngờ nghệch cũng hiểu ra, Cố Tịch hoàn toàn bị Vi Đào thâu tóm rồi. Nhìn hai người hạnh phúc, Phương Phi cũng chân thành chúc phúc cho họ luôn ngọt ngào bên nhau, hỏi họ định khi nào tổ chức? Cố Tịch vội, Vi Đào lại bảo chuẩn bị xong rồi kết hôn. Phương Phi thấy Cố Tịch trợn mắt cười, “Cậu vội nhưng ấy vội”. Vi Đào nắm tay Cố Tịch, với Phương Phi, “Phương Phi, đến lúc đó phải phiền em rồi, ấy dễ mơ hồ lắm”. Cố Tịch đỏ mặt hừ khẽ, “Tại sao khinh thường em?”. Vi Đào nhướng mày, “Em có chắc mình em ổn ?”. Phương Phi nhìn hai người, cười , “Yên tâm, em còn phải làm phù dâu cho Tịch Tịch chứ”. Cố Tịch xấu hổ dựa vào lòng Vi Đào, cười ngọt ngào.

      Vi Đào khi quyết định chuyện gì tốc độ hành động phải là ngang với ánh sáng.

      Tối đó, cùng Cố Tịch gọi điện về nhà . Bố mẹ Cố Tịch nghe họ bảo sắp làm đám cưới nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ đồng ý ngay. Bà Cố bên kia vui sướng phải tìm dì lớn để chọn ngày tốt. Ông Cố xúc động bảo Vi Đào nghe máy, rất nghiêm túc dặn dọ phải đối xử tốt với Cố Tịch, bởi là con độc nhất của họ, tuy có chút tật xấu nhưng vẫn là đứa tốt tính, mong trân trọng, quý . Vi Đào vô cùng chân thành nhận lời ông, hứa làm Cố Tịch hạnh phúc mãi mãi, xin hai ông bà cứ yên tâm. Ông Cố nghe mà giọng có phần nghẹn ngào. Cố Tịch mắt rưng rưng, nhàng ôm Vi Đào từ sau lưng, tay đặt lên tay , quay sang hôn lên mặt , “Hãy tin ”. Cố Tịch gật mạnh đầu, ôm chặt hơn.

      Sau đó hai người lại gọi về nhà họ Vi, bố mẹ Vi Đào hoàn toàn phản đối, chỉ phải gọi điện cho thông gia, bàn bạc chuyện cưới hỏi. Vi Đào cho họ số điện thoại nhà Cố Tịch rồi mới cúp máy.

      nâng gương mặt dựa vào lòng mình lên, cười dịu dàng, “Có cần lên mạng chọn áo cưới với em ?”. Cố Tịch trong lòng trăm nghìn cảm xúc, ôi người đàn ông này, bảo làm sao từ chối? muốn từ chối, cho dù hạnh phúc là giấc mơ xa vời, cũng cam tâm say mê đắm chìm trong cơn mộng ảo này. chỉ muốn ôm chặt , người đàn ông này hứa mang lại hạnh phúc cho !
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 41: Biến cố

      Đúng lúc chuyện hai người kết hôn bắt đầu tiến hành từng bước, nhà họ Cố gọi điện cho Cố Tịch.

      Cố Tịch nghe điện thoại của mẹ mà ngẩn ra. Thế nào là khoan hãy cưới? Cố Tịch vội truy hỏi mẹ vậy là ý gì? Mẹ lại thẳng, chỉ ấp úng chuyện này phải từ từ. Cố Tịch có vẻ cuống, mẹ cứ lấp lửng tạm hoãn lễ cưới nhưng lại cho biết nguyên nhân, phải làm sao đây? Chắc chắn có lý do nào đó. Bà Cố thấy con cứ hỏi mãi cuối cùng chỉ câu, “Dì con thế”. Cố Tịch ngớ ra, dì? Đúng rồi, dì chọn ngày cho họ, lẽ nào có vấn đề? Cố Tịch vội gọi điện cho dì nhưng bị mẹ ngăn lại, “Dì bảo có vài chuyện trực tiếp, con hãy bớt chút thời gian về chuyến, khoan hãy cho Vi Đào biết”.

      Cố Tịch cúp máy, nghĩ ngợi mà đầu óc rối tung. Lời dì , nhà thường rất tin, nhưng lần này vì sao dì lại tán thành hôn của ? Cố Tịch qua lại trong nhà, cuối cùng quyết định vẫn nên với Vi Đào, đây là chuyện của hai người, thể giấu .

      Vi Đào nghe giọng Cố Tịch có vẻ cuống quýt vội đến nhà . Vừa vào, ôm chặt , thấy buồn bã lo lắng hỏi, “Có chuyện gì thế?”

      Cố Tịch nhìn , do dự mãi, Vi Đào thấy ngập ngừng lại càng thêm lo, nhàng vuốt hàng lông mày của để yên tâm trở lại, “Đừng cuống, có gì từ từ ”, vừa vừa ôm đến ngồi ở sô pha.

      Cố Tịch lấy hết can đảm, với , “Mẹ em vừa gọi điện tới”. Vi Đào tỏ ra bình tĩnh, đợi tiếp, “Mẹ … lễ cưới của chúng ta phải từ từ”. Vừa xong, thấy gương mặt lướt nhanh thoáng khó hiểu, cũng sửng sốt. Cố Tịch vô thức nắm lấy tay , “Em… hỏi mẹ vì sao ”. cũng thấy rất có lỗi, nhưng mẹ lên tiếng chắc chắn phải có nguyên do.

      Vi Đào nhanh chóng trấn tĩnh, “Vậy ý của họ thế nào?”. Nếu là ý của mẹ vợ phải tìm hiểu nguyên nhân rồi mới phán đoán được.

      “Mẹ em hình như nghe dì lớn gì đó nên mới thế”, Cố Tịch buồn bực, “Dì biết đoán số, hơn nữa còn đoán rất linh”. Càng giọng càng , thậm chí hơi rụt rè. Nhìn nét mặt chút thay đổi, chẳng đoán ra nghĩ gì, nhưng từ đáy mắt , đọc được vẻ bực bội, tuy che giấu rất tốt.

      “Dì của em sao?”, Vi Đào hơi nhếch môi, nhưng giọng vẫn ôn hòa.

      “Em cũng chưa biết, mẹ muốn trao đổi trực tiếp với em, bảo em về chuyến”, Cố Tịch nhanh chóng liếc nhìn , rồi tiếp, “Bà bảo em đừng gì với ”. làm trái ý mẹ, muốn bị mọi người che giấu.

      Vi Đào suy tư lúc. Cố Tịch nhìn cũng dám gì, khí im lặng bao trùm.

      Liệu có thấy gia đình họ rất nực cười , có lẽ đoán số mê tín gì đó đối với người miền Bắc mà là tư tưởng phong kiến, nhưng ở miền Nam họ rất xem trọng. Bố mẹ cho rằng kết hôn là việc lớn của đời người, nhất định phải xem cho kỹ, đặc biệt là xem trọng ngày sinh tháng đẻ, nên nhờ dì lớn chọn ngày. Nhưng thực ngờ kết quả mà dì đoán ra lại là tán thành? rất muốn biết nguyên nhân, đối với Vi Đào, lại càng lo biết có coi chuyện này là điều nhảm nhí?

      Vi Đào cuối cùng lên tiếng, “ cùng em về gặp dì”. Cố Tịch sửng sốt nhìn , giận cũng chẳng chế giễu, mà còn muốn cùng về tìm nguyên do? tức giận sao?

      Cố Tịch ngần ngại nắm tay , “Nhưng…”, mẹ để mình về.

      cũng muốn biết vì sao.” Vi Đào mỉm cười, ôm vào lòng. Mặt áp vào ngực , nhìn sắc mặt sa sầm, dì vì sao lại phản đối chứ?

      Cố Tịch gật đầu, buồn buồn , “Dì từng đoán số cho em, năm hai mươi bảy tuổi em gặp chân mệnh thiên tử. Ban đầu em tin, nhưng mấy cuộc tình trước đó của em thực đều kết thúc lý do, cho tới khi gặp . Lần đầu chúng ta gặp nhau là ngày cuối cùng của năm em hai mươi bảy tuổi”. có thể cảm nhận lồng ngực hơi rung động, hơi thở phập phồng. “Dì thường đoán rất chuẩn, lần này có lẽ…”, câu cuối dám ra. Vi Đào hiểu, nhàng vuốt lưng , “Đừng lo, chúng ta cùng về hỏi cho ”.

      Cố Tịch thở ra nặng nề, ngồi thẳng dậy nhìn , “Liệu có nghĩ tư tưởng của nhà em rất lạc hậu ?”.

      Vi Đào cười khẽ, “, tôn trọng suy nghĩ của mọi người”. Giữa người lớn và nam nữ trẻ tuổi đều tồn tại khoảng cách thời đại, hơn nữa những điều trưởng bối lo lắng thường nhiều hơn họ, chỉ ngờ lại đột ngột thế này.

      Cố Tịch ôm hổ thẹn, “Xin lỗi, em phải nghĩ đến cảm nhận của họ”. Kết hôn phải là chỉ là chuyện giữa , mà là của cả hai gia đình, chắc chắn phải nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ.

      hiểu”, ôm nhàng an ủi, cần hổ thẹn, đó phải là lỗi ở .

      Di động của đổ chuông, nhà họ Vi gọi.

      Cố Tịch nghe Vi Đào , “Vâng, vẫn chọn, chọn xong báo bố mẹ biết”. Nhất định là bố mẹ hỏi chuyện chọn ngày, thấy chua xót, càng xấu hổ hơn. Vi Đào và bố mẹ trò chuyện lúc về những gì cần chú ý khi tổ chức đám cưới, thấy đồng ý tất cả, cắn môi xót xa.

      Mãi Vi Đào mới cúp máy được, Cố Tịch dịu giọng hỏi, “ sao chứ?”.

      Vi Đào gật đầu chắc chắn, “ sao”. cho biết rằng thực ra bố mẹ chuyện kết hôn của hai người cho họ hàng biết, ai cũng mừng rỡ hỏi khi nào tổ chức? Bố mẹ nghĩ nếu nhà họ Cố chọn ngày rồi thời gian chắc còn lâu nữa, cười hì hì báo rằng sắp rồi. Mọi người đều chúc mừng, cuối cùng họ yên lòng được phần nào.

      Hai người định tối thứ Sáu về nhà Cố Tịch, hỏi ý của dì xem sao.

      Phương Phi biết chuyện này, cứ đòi kéo Cố Tịch chọn váy cưới. nàng ngừng giục Cố Tịch chọn kiểu trước, rồi đặt làm bộ, Vi Đào thương như vậy, chắc chắn đồng ý. Cố Tịch có chuyện phải giấu nên cả tối cứ lơ đãng, Phương Phi chọn gì cũng được. nàng thấy có hứng thú tưởng Vi Đào bắt nạt , xử lý cho hả giận. Cố Tịch cười bảo có gì, chỉ hơi mệt thôi.

      Hai người mấy tiệm áo cưới, cuối cùng chọn ra vài kiểu, quyết định về nhà suy nghĩ thêm. Phương Phi biết Vi Đào hai hôm nay ở W nên gọi điện cho Tiết Khải, nhờ đến đón họ. Cố Tịch nghe bạn nhắc tới Tiết Khải mới sực nhớ ra, hỏi họ tiến triển đến đâu rồi? Phương Phi hiếm khi tỏ ra bẽn lẽn, hẹn hò với mấy lần, còn lạnh nhạt nữa. Cố Tịch thấy bạn mình e thẹn như vậy vui mừng choàng vai bạn chúc mừng. Phương Phi khẽ thở dài, “Giá được như hai người hay biết mấy, hai người mới quen nhau chưa lâu sắp cưới, khiến tớ ngưỡng mộ”. Cố Tịch cười, kết hôn là chuyện phức tạp.

      Họ ngồi trong cửa hàng áo cưới lúc Tiết Khải tới.

      Cả hai ra xe , Cố Tịch mỉm cười, quãng thời gian gặp, trông vui vẻ. Tiết Khải thấy , ánh mắt rất nhanh lấp lánh nụ cười ấm áp. Phương Phi cười bước đến, khoác tay đứng bên cạnh. Cố Tịch thấy hai người quá hợp nhau nụ cười càng tươi, chọc, “Phi Phi, cậu vừa thấy Tiết Khải giấu nổi nụ cười rồi”. Phương Phi xấu hổ dựa đầu vào vai Tiết Khải, “Cậu còn tớ à, cậu với Vi Đào mới là tình cảm đó”. Tiết Khải chỉ cười, mở cửa xe cho họ.

      Cố Tịch ngồi phía sau, Phương Phi ngồi ở ghế phụ.

      đường, trong xe đầy tiếng cười rộn rã của Phương Phi. Cố Tịch nhìn nụ cười hạnh phúc của bạn qua gương chiếu hậu, cũng vui lây. Tiết Khải luôn giữ vẻ ôn hòa thường thấy, giọng bình thản, nụ cười tủm tỉm, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn ban đầu. Cố Tịch nhìn hai người mà thầm tán thưởng, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

      Tiết Khải vốn định đưa Cố Tịch về trước, nhưng đường về nhà lại bị tắc vì tai nạn giao thông. đành vòng, như thế qua nhà Phương Phi trước. Đến nhà Phương Phi rồi, nàng dặn Tiết Khải đưa Cố Tịch về, nhất định phải đưa đến tận cửa. Chào tạm biệt nhau xong, Phương Phi vui vẻ vào trong.

      Tiết Khải đưa Cố Tịch về nhà. Ban đầu hai người gì, cứ im lặng mãi.

      Cuối cùng, Tiết Khải lên tiếng trước, “Nghe Phương Phi hai người sắp kết hôn rồi. Chúc mừng nhé”.

      Cố Tịch mỉm cười, “Cảm ơn . và Phương Phi cũng nhanh lên, chừng cuối năm là đến hai người đó”.

      Tiết Khải quay sang nhìn , nụ cười vẫn thế, “Định bao giờ?”.

      Cố Tịch hơi cụp mắt xuống, “Vẫn chưa biết ạ”, khẽ thở dài, mong mọi chuyện suôn sẻ.

      Tiết Khải ngừng lúc rồi bỗng , “Có tâm sao?”. Tối nay cứ cảm giác trong mắt có vẻ mệt mỏi, phải do làm việc mệt quá mà ra, ngược lại do tâm trùng trùng.

      Cố Tịch ngờ lại nhạy cảm nhận ra bất thường của mình, vội cười gượng phủ nhận, “ có”.

      Tiết Khải chỉ nhìn qua gương chiếu hậu, gì.

      Cố Tịch đè nén tâm trong tim, mỉm cười, “Phi Phi gần đây rất vui vẻ, mỗi ngày làm đều thấy ấy hát hò”, đều do công lao của .

      Tiết Khải khẽ cười, “Thế à?”.

      Cố Tịch vội gật mạnh đầu, “Vâng, ấy phóng khoáng thế đấy, vui hay đều biểu rất . Thực ra ấy đối xử với mọi người rất tốt, mọi người đều thích”. muốn khen bạn nhiều hơn để hiểu điểm tốt của Phi Phi, nếu Phi Phi cứ cố ý giữ kẽ trước mặt có lẽ thể biết hết được.

      Tiết Khải gì, im lặng lúc mới bảo, “Có thể tôi khiến ấy cảm thấy tĩnh lặng quá”. Cố Tịch vội lắc đầu, “ đâu, Phi Phi bảo rất thích nghe chuyện”. Phương Phi với , giọng Tiết Khải trầm ấm dịu dàng, mỗi lần nghe là tim nàng lại nhàng nhảy múa, người đàn ông bình thản đó như ly nước soda thanh mát, có vị hơn nước lọc nhạt nhẽo, lại dịu hơn so với rượu mạnh, nàng càng lúc càng mê mẩn.

      Tiết Khải cười cười, “Có lẽ thế”.

      Hai người gì nữa, rất nhanh tới nhà Cố Tịch.

      Tiết Khải đưa lên đến cửa. Cố Tịch cảm kích gật đầu chào .

      Tiết Khải nhìn , ánh mắt sâu xa. Dưới ngọn đèn mờ ảo trong hành lang, khuôn mặt thoáng thoáng , chỉ có thể trông thấy nụ cười mỉm bên khóe môi .

      chậm rãi mở miệng, giọng rất trầm trong màn đêm, “ ngưỡng mộ Vi Đào”. Cố Tịch ngớ người, cười khan, biết trả lời sao.

      Tiết Khải nhìn , tiếp, “ ra, năm ngoái biết em. Nếu sớm đến gặp em, có lẽ khác chăng”. phải hỏi, mà giống như thở dài, nhàng, toát ra vẻ hối hận.

      Cố Tịch thấy tim thắt lại, hởi thở rối loạn, thế… rất nguy hiểm. nhanh chóng cười , “Bây giờ rất tốt mà, và Phi Phi rất hợp”. hơi cuống quýt định nhắc tồn tại của Phương Phi, hơn nữa sắp cưới rồi, những lời cần nên .

      Tiết Khải chỉ nhìn , .

      Cố Tịch ngượng ngập hất tóc ra sau gáy, cố ý lắc chùm chìa khóa trong tay, tỏ ra vui vẻ, “Mau về , Phương Phi chắc sắp gọi điện cho rồi đó”.

      tiếng thở dài rất khẽ vang lên, Tiết Khải cụp mắt nhìn xuống, khi ngước lên, gương mặt có nụ cười bình thản, “ ấy hợp nhau lắm, ngần ngại, biết nên gì với ấy, em có ý kiến nào hay ?”.

      Cố Tịch nhìn , như sững ra trước lời , sao có thể thế? ràng lúc này họ là cặp rất hài hòa, niềm hạnh phúc của Phi Phi gương mặt, còn cũng từ chối dựa dẫm của ấy. Bây giờ sao lại ra những lời lạnh nhạt như thế. Phi Phi phải làm sao?

      “Tiết Khải, Phi Phi có gì tốt? Tại sao thích ấy?”, Cố Tịch cuống lên, giọng nặng nề.

      Tiết Khải bình thản đáp, “ ấy phải em”.

      Cố Tịch thấy lồng ngực nặng trĩu, tim như bị tảng đá đè lên. nhìn vẻ bất lực, “Tiết Khải, em xem là bạn, cũng là bạn trai của Phi Phi. Em và Vi Đào ổn định rồi, cũng nên tỉnh táo, nếu thích Phương Phi có thể thẳng với ấy, xin đừng kéo em vào”. Có lẽ hơi giận dữ, mấy ngày nay phiền muộn vì lời dì , giờ lại nghe những lời linh tinh của Tiết Khải, nhất thời tức tối, khó mà nhàng với được.

      Tiết Khải nhìn hồi lâu rồi gật đầu, “Xin lỗi, Cố Tịch. chỉ hối hận có những lời mình sớm”. xong gật đầu rồi quay lưng bỏ . Cố Tịch nhìn theo bóng mất hút ở đầu cầu thang, tâm trạng phức tạp, rối bời. buồn bực hất tóc, mở cửa vào nhà, dựa vào cửa, lòng vẫn trăm mối tơ vò, lẽ nào giới thiệu Tiết Khải cho Phương Phi là sai? ngỡ chấp nhận thực là và Vi Đào nhau, nhưng ngờ lại giấu tâm sâu kín đến thế.

      Phiền muộn như tơ vò, cứ quấn lấy nhau gỡ ra được. Cuộc đời là thế, càng suôn sẻ càng có nghĩa là biến xuất bất cứ lúc nào, và Vi Đào trước kia quá suôn sẻ.
      B.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 42: Thất sát

      Do những lời tối qua Tiết Khải mà hôm sau khi Cố Tịch nhìn thấy Phương Phi, trong lòng cứ có cảm giác ân hận. biết Phương Phi là vui hay giả vờ, nếu Tiết Khải mấy tình cảm với Phương Phi như lời , thế niềm vui có thể cho Phi Phi là có hạn. Còn Phi Phi là thông minh, làm sao lại nhận ra? Cố Tịch mấy lần nhìn Phương Phi mà lòng trĩu nặng.

      Buổi trưa ăn cơm, Phương Phi vui vẻ nhắc tới Tiết Khải, Cố Tịch im lặng . Nhìn vẻ hạnh phúc gương mặt bạn, nỡ. Có lẽ tình là thế, khi chìm đắm trong nó, bạn còn khả năng kháng cự, cho dù hoàn hảo, công bằng, bạn cũng cách nào tính toán so đo.

      “Phi Phi, cậu rất thích Tiết Khải ư?”, Cố Tịch nghiêm túc hỏi.

      Phương Phi ngẩn ra giây rồi lập tức nở nụ cười, “Ừ”, khẽ , như thể cho mình nghe. bảo Tiết Khải tuy nhiều, nhiệt tình lắm, nhưng chính cảm giác nhàn nhạt đó khiến càng lúc càng thích. Cá tính vốn sôi nổi, mọi người bảo vô tâm vô tính, nhưng họ biết khi xem phim Hàn Quốc lại khóc mãi, nghe nhạc ngơ ngẩn đứng đường. cũng cảm thấy bản thân mâu thuẫn, nên thích người đàn ông mạnh mẽ, ngang ngược hơn mới đúng, nhưng tại sao đối với Tiết Khải, lại thấy rất thoải mái, rất cảm động. Có lẽ vẻ u buồn lạ lùng ở làm rung động trái tim , càng lúc càng khiến mê đắm.

      Cố Tịch nhìn Phương Phi diễn tả cảm xúc của mình, tim như ngừng đập. Phi Phi biết mình muốn gì, nên ở công ty ít đồng nghiệp nam theo đuổi, nhưng chưa từng động lòng. Còn Tiết Khải liệu có thể cho tình cần ? Cố Tịch tìm ra câu trả lời.

      Phương Phi thấy vẻ lo âu gương mặt Cố Tịch, cười , “Thích người mấy thích mình rất khổ, nhưng biết làm sao? Rút chân lại quá muộn”. Tim Cố Tịch đau nhói, nắm lấy tay bạn, chưa từng thấy bạn cười như vậy, thản nhiên mà thê lương, hóa ra Phương Phi luôn biết .

      “Phi Phi, dù sao nữa, nhất định phải vui vẻ.” Cố Tịch biết mình gì cũng vô dụng, ban đầu giới thiệu họ với nhau, có lẽ chỉ là dạng ích kỷ và áy náy, nhưng bây giờ mong họ có lựa chọn của bản thân.

      Phương Phi cố sức nở nụ cười tươi, gật mạnh đầu, “Tớ là người rất ích kỷ, thể người khác nhiều hơn bản thân. Có lẽ ngày nào đó, khí chất kia người ấy mất , tớ có mới nới cũ”. Cố Tịch nhìn bạn, gì, trong lòng lại thầm lắc đầu, Phi Phi dối, tuyệt đối là đủ ích kỷ, nếu ấy giả vờ như Tiết Khải mình.

      Tình là thế, lúc bạn , lý trí và phán đoán chỉ ngụy trang, giả vờ kiên cường. Nhưng tình cảm lại là loại phản ứng hư vô nào đó của cơ thể, bạn thể lý giải vì sao khi thích người trái tim lại đập mạnh, khi nhớ người trái tim lại chua xót, cũng thể tại sao lại đau nhói khi thấy do dự trong mắt người ấy. chính là , nếu cứ phải viện cớ nào đó cho tình , nghĩa là chưa đủ sâu. Nếu chưa sâu đậm, hà tất phải lo bị tổn thương, cùng lắm khi chia tay rơi nước mắt quay . Chẳng qua là trái tim xuất vết thương, bạn chạm đến nó, nó nhanh chóng biến mất ở mối tình tiếp theo.

      Cố Tịch kể cho Vi Đào nghe chuyện của Phi Phi mà thương cảm. Vi Đào an ủi, chỉ nhàng ôm , Phương Phi là người lý trí, lựa chọn rồi tự chịu trách nhiệm. Họ chỉ giới thiệu cho cả hai quen nhau, có nhau hay hoàn toàn do chính họ. Cố Tịch khẽ , “Em chỉ cảm thấy rất công bằng với Phi Phi”. Tình vốn công bằng, nếu phải ra tay trước, có lẽ Tiết Khải tiến vào trái tim Cố Tịch, thể để chuyện đó xảy ra. Vi Đào , “Tình cảm chính là phải tranh giành, Phương Phi hiểu mà”. Cố Tịch khẽ thở dài, ôm chặt hơn, cũng phải giành lấy, trước mắt còn phải đối mặt với vấn đề của dì.

      Thứ Sáu, họ lên máy bay chuyến tối về thành phố N.

      Hai người vừa vào nhà, bố mẹ Cố Tịch trông thấy Vi Đào sau lưng liền sững sờ. Cố Tịch tỏ ra lúng túng, cho họ biết là cùng về, sợ họ chịu.

      Ngớ ra vài giây, bà Cố vẫn là người lấy lại bình tĩnh trước vẫy gọi họ vào.

      Hai người mang hành lý vào phòng Cố Tịch rổi ra ngoài. Ông Cố nhiệt tình gọi Vi Đào đến ngồi, bà Cố kéo tay con , rót trà rồi cùng vào bếp.

      Vào tới bếp, bà Cố khẽ giọng trách, “ phải bảo con về mình hay sao?”.

      “Con nghĩ về với ấy tốt hơn, có vấn đề gì cùng giải quyết.”

      “Dì con…”, bà Cố chưa xong thở dài nặng nề. Cố Tịch thấy vẻ mặt trầm trọng của bà cũng chẳng thể thoải mái được.

      Hai người gì, rót trà mang ra. Ông Cố khá bình tĩnh, trò chuyện với Vi Đào về những chuyện khác, khí cũng khá hòa hợp.

      Ăn tối xong, bà Cố gọi điện cho dì, dì nghe Vi Đào cũng về trầm tư lúc, tuy nhiên phản đối, lát nữa tới.

      Bốn người trò chuyện vui vẻ, nhưng Cố Tịch nhận ra bố mẹ có vẻ lơ đãng. Vi Đào vẫn rất bình thản, trong lòng cũng hơi căng thẳng, nghĩ lát nữa dì thấy Vi Đào liệu có vui , gì? Cứ nghĩ thế mãi, bỗng tay nóng hổi, Vi Đào len lén nắm tay , hơi ấm nhàng truyền đến cổ vũ của , ưu phiền trong lòng dần tan biến. nhìn , cười khẽ, có rồi chẳng sợ gì nữa.

      Dì cuối cùng đến.

      Vi Đào nhìn thấy , người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn vận hợp thời, trang điểm cũng rất tinh tế, có thể nhận ra dì là người có cầu rất cao với đời sống. Ngoại hình dì lại rất hòa nhã, toát lên vẻ khiêm nhường, cử chỉ cũng rất thanh lịch. , rất hiếm khi liên hệ người phụ nữ sang trọng như vậy với thầy bói linh nghiệm.

      Dì thấy họ mỉm cười bước đến ôm chặt Cố Tịch. Từ thương nhất, đưa tay ra, “Chào dì”. Dì cười rồi gật đầu, bắt tay .

      Ông bà Cố gọi dì tới ngồi, rồi mang trà lên.

      Dì nhìn bà Cố, dịu dàng , “Chị, em muốn chuyện riêng với hai đứa nó”. Bà Cố ngẩn người rồi gật đầu. Dì gật đầu ra hiệu với hai người, họ theo dì vào phòng Cố Tịch, đóng cửa lại.

      Dì ngồi xuống bên giường Cố Tịch, còn và Vi Đào ngồi ghế đối diện, chờ đợi.

      Dì hết nhìn rồi lại nhìn , sau đó khẽ , “Chuyện kết hôn của hai đứa đừng vội”. Cố Tịch liếc nhanh Vi Đào, hỏi, “Sao vậy ạ?”.

      Dì biết họ đều rất thắc mắc nên chậm rãi giải thích, “Dì tính, chắc lắm, lại tìm người khác tính thử. Nửa năm đầu hai đứa hợp để cưới”. Lời dì cũng chắc chắn, chỉ nửa năm đầu hợp, vậy nửa năm sau OK? Cố Tịch vẫn muốn hỏi nguyên do Vi Đào ngăn lại, , “Dì thấy khi nào thích hợp ạ?”. hổ là kẻ đen tối, hết lùi đến tiến, cứ chắc chắn bao giờ thích hợp trước , Cố Tịch thầm tán thưởng rồi quay lại nhìn dì.


      Dì nhìn Vi Đào, mỉm cười, ánh mắt như quan sát rồi mãi mới bảo, “Nếu ra năm nay hợp”. Cố Tịch kêu lên, chỉ thấy tay được nắm chặt, Vi Đào cũng rất sửng sốt.

      Dì khẽ thở dài, “Vi Đào, có phải con luôn cảm thấy làm việc thường xuyên gặp trở ngại?”. Dì bỗng hỏi khiến cả hai đều ngớ ra. Vi Đào nhanh chóng trấn tĩnh, “Dạ phải”. Cố Tịch thắc mắc nhìn , vậy sao? vẫn tưởng luôn suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió chứ.

      “Con phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn người khác mới có thể giành được kết quả con mong muốn?” Dì tiếp tục , vẻ mặt bình thản.

      Vi Đào gật đầu.

      “Con có tính hiếu thắng cao, dễ tin tưởng ai, lúc nhất định rất nổi loạn”, dì mỉm cười. Sắc mặt Vi Đào tối lại, ngần ngại nửa giây rồi vẫn gật đầu. Cố Tịch kinh ngạc nhìn dì, lẽ nào dì cũng đoán được điều gì đó về Vi Đào?

      “Dì”, Cố Tịch kìm được, cắt ngang, thực ra dì cần thẳng thừng như thế.

      “Tiểu Tịch, con đừng bực bội. Nếu dì đúng, cậu ấy có thể phản bác”, dì vẫn cười dịu dàng. Tình ý của Tiểu Tịch với Vi Đào có thể thấy từ vẻ căng thẳng của .

      Vi Đào nắm tay Cố Tịch, “Dì rất đúng”. thừa nhận rằng dì rất “linh”.

      Dì thấy Vi Đào chút bực bội nào gật gù khen ngợi, “Dì coi ngày sinh của hai đứa, Vi Đào mệnh có Thất Sát, nên làm việc rất hay gặp trở ngại”.

      “Thất Sát?”, Cố Tịch lạ lùng hỏi, cái từ này vừa nghe thấy rất bất an.

      “Người thuộc sao Thất Sát thường dũng mãnh vô địch, nhưng cũng rất dễ bồng bột manh động, rất cố chấp, dễ gặp kẻ tiểu nhân, hoạn nạn. Hơn nữa… rất dễ vướng phải số thứ.” Nghe dì thế, Cố Tịch càng lo lắng, nhìn Vi Đào.

      Vi Đào gì, chỉ cười dịu dàng với , sao.

      “Sao này ám vào mệnh, trọng ở tự giải, khắc chế được dễ nổi danh, hóa giải được rất quý hóa.” Lời dì quá cao thâm, Cố Tịch hiểu lắm, còn Vi Đào cười, hiểu.

      “Dì à, chuyện cưới hỏi của tụi con phải hoãn là vì con có Thất Sát sao?”, hiểu, có lẽ đó chính là nguyên nhân quan trọng.

      “Mệnh của con và Tiểu Tịch hơi xung khắc, nếu năm nay kết hôn có thể ảnh hưởng tới bố mẹ Tiểu Tịch.” Cố Tịch càng thấy lòng nặng hơn theo mỗi lời dì , thế… phải làm sao?

      Vi Đào vẫn tỏ vẻ bình thản, nhiều thay đổi, “Dì à, chắc dì có cách, phiền dì giúp con hóa giải bớt”, ánh mắt nhìn dì rất chắc chắn, tự tin.

      Cố Tịch cũng vội vàng phụ họa, “Đúng thế, dì ơi, dì dạy tụi con ”.

      Dì nhìn họ, tỏ vẻ suy tư, “Dì cần tìm thầy hỏi thử. Nhưng Vi Đào phải chú ý, mấy tháng nay con gặp trộm cắp, phải cẩn thận”. Cố Tịch căng thẳng nắm tay Vi Đào, “Dì ơi, ấy gặp chuyện gì?”. Vẻ mặt dì nghiêm túc, “Phạm vào tiểu nhân”. Cố Tịch nhìn Vi Đào, càng lo âu hơn. Vi Đào vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Về công việc ạ?”. Dì gật đầu, Vi Đào thông minh, rất dễ trao đổi.

      Dì lại dặn dò vài việc rồi mới ra khỏi phòng. Cố Tịch thấy dì rồi nắm chặt tay Vi Đào, “Em lo cho quá”. Vi Đào lại nhàng, “Ngốc, đừng lo”. Dì lên tiếng nhắc nhở đương nhiên đề phòng.

      “Thất Sát… là gì?”, Cố Tịch chỉ thấy rất bất an, nghiêm trọng của dì và vẻ sửng sốt ở Vi Đào đều khiến có cảm giác lành, nhưng lại biết phải tránh thế nào.

      cũng biết, nhưng dì rất chuẩn”, Vi Đào ôm , giọng cũng hơi căng thẳng, “Biết vì sao xem phim ma ?”

      Cố Tịch ngước lên, đờ đẫn lắc đầu, lẽ nào có liên quan đến điều này?

      “Vì từng thấy những thứ sạch .”

      ràng cảm thấy cơ thể căng cứng, bất giác siết chặt tay ôm . Giọng mang chút cảm xúc nào, bình thản kể lại, “ thường xuyên bị bóng đè, nên xem những thứ đó”. Tiểu Tịch lờ mờ hiểu ra điều , thấy lạnh trong lòng, … hóa ra bị ám ảnh.

      “Nhưng sau khi quen em, cảm giác đó bớt nhiều rồi”, vuốt lưng , mặt áp lên tóc , cảm giác ôm rất ấm áp, rất bình yên.

      Cố Tịch rung động, “Có phải vì em to gan ?”. Vi Đào hôn lên má , chớp mắt.

      Cố Tịch vuốt ve mắt , “Em bảo vệ , sau này cần sợ nữa”. thể tưởng tượng nỗi sợ hãi của là thế nào, nhưng thấy cố ý trốn tránh rất xót xa. thích xem sau này cũng xem. phải cố gắng hóa giải nỗi sợ hãi trong lòng .

      Vi Đào nhìn , nụ cười càng sâu hơn, “ được nuốt lời”. gật mạnh đầu, “Tuyệt đối nuốt lời”. Nụ hôn ấm áp như lời hứa của hai người. Họ bảo vệ nhau, cho đến mãi mãi.

      (Tác giả giải thích thêm: Người trong mệnh có sao Thất Sát rất dễ nảy sinh chuyện tình cảm với cấp dưới hoặc đối thủ cạnh tranh ngang hàng.)
      B.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 43: Cảnh báo

      Cố Tịch đinh ninh là dì nghĩ cách, bố mẹ tạm thời có thể vững lòng, nào ngờ lo âu của bố mẹ nhiều hơn tưởng. Tối đó mẹ đặc biệt dặn dò mấy hôm ở nhà được ở chung phòng với Vi Đào, rằng hai người chưa làm lễ phải kiêng kỵ. Cố Tịch cũng thấy gì, nên bảo Vi Đào ở phòng khách. Nhưng khi và Vi Đào ngồi trong phòng khách, vừa dọn dẹp phòng vừa trò chuyện mẹ bỗng bước vào, dặn dò vài thứ linh tinh, lúc còn cố ý để ngỏ cửa.

      Cố Tịch và Vi Đào nhìn nhau, đến nỗi chứ, lẽ nào họ ở chung phòng trò chuyện cũng phải kiêng kỵ? Cố Tịch bất lực nhăn mũi, ánh mắt ai oán, “Nhà em nhiều quy tắc quá”. Vi Đào chỉ cười và gật đầu, “Cứ làm theo lời người lớn ”.

      Lần này những thứ phải chú ý nhiều hơn. Trước mặt bố mẹ, hai người được có bất kỳ hành vi thân mật nào, thậm chí chỉ khi cùng ngồi trong phòng cũng phải mở cửa. Hai người đành nhân lúc dạo bên ngoài mà ôm hôn nhau, ngờ trước mặt bố mẹ còn phải dè dặn, kiềm chế như vậy.

      Rất nhanh, dì cầu được thầy để tìm cách hóa giải. Dì chuyện riêng với Vi Đào trong phòng trước, lát sau lại gọi Cố Tịch vào. vừa vào nắm tay Vi Đào, lo lắng hỏi khẽ: “Thế nào ạ?”. Vi Đào chỉ mỉm cười, . Dì bảo Cố Tịch ngồi xuống. “Dì vừa chuyện với Vi Đào, vận xấu của cậu ấy phải dựa vào chính bản thân cậu ấy. Còn về chuyện hai đứa kết hôn, thấy là nếu bắt buộc, năm nay cưới cũng được. Ngày chỉ có thể chọn mùng Tám tháng Mười lịch, hơn nữa phải làm lễ vào mười giờ sáng, lúc làm lễ còn phải tránh bố mẹ chồng, chỉ có hai đứa thôi, trước khi làm lễ đặt tấm bùa này vào dưới gối hai đứa”.

      Cố Tịch nghe mà ngẩn người, nghi hoặc nhìn Vi Đào. tỏ ra bình thản, xem ra dì với rồi. nhìn lại dì, “Nếu cử hành hôn lễ làm sao mà tránh bố mẹ ấy được?”. Kết hôn là đại , họ làm lễ, sao có thể vái bố mẹ chồng?

      tiếp, “Mọi việc đều do con người thôi. Dì chỉ có thể nhắc những điều đó, nếu hai đứa muốn thế bố mẹ con đồng ý cho hai đứa kết hôn trong năm nay đâu”. Cố Tịch hiểu ý của dì, bố mẹ nghe hai người xung khắc về mạng vỗn mấy vui, nếu họ còn chú ý hóa giải lễ cưới này có lẽ thành.

      Vi Đào nắm tay , “Cứ làm theo lời dì. Dì à, mong dì có thể giải thích cho bác trai bác hiểu hơn, bọn con muốn kết hôn trong năm nay”. Chỉ cần có thể ở bên Cố Tịch dù phiền toái thế nào, cũng chấp nhận.

      Dì cười khẽ, bỗng nghiêm túc với , “Chuyện lúc nãy dì với con, con hãy nhớ kỹ, nếu có vấn đề gì, nhớ gọi điện cho dì”. Vi Đào im lặng gật đầu. Cố Tịch nhìn vẻ nghiêm túc của dì căng thẳng, “Vi Đào, sao chứ?”. Tại sao sắc mặt hai người lại kỳ quặc như vậy? Lẽ nào vấn đề Vi Đào gặp phải là phiền phức lớn?

      Vi Đào nắm chặt tay , “ sao, dì cảnh báo trước rồi”. muốn lo, hơn nữa những gì dì cần thời gian để hóa giải. Vì , dốc sức ứng phó.

      Cuối cùng dì dặn hai người trước khi kết hôn được ngủ chung giường. Cố Tịch đỏ mặt vâng dạ, rồi nhìn nhanh sang Vi Đào, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. phản đối sao? Vi Đào nhìn , ánh mắt dịu dàng, “Con nhất định nhớ lời dì”. Hóa ra chuẩn bị sẵn tâm lý, có lẽ lúc nãy dì dặn riêng , nhưng vẻ bình thản của thực giống với xấu bụng trước kia tí nào.

      Dì dặn dò xong lại ra ngoài bàn bạc với bố mẹ Cố Tịch rồi mới ra về.

      Tiễn dì về rồi, Vi Đào ra ngoài trò chuyện với ông bà Cố, ngày mai họ trở lại W. Cố Tịch có đầy bụng thắc mắc muốn hỏi , rốt cuộc dì với những gì? Tại sao dì thể ngủ chung mà lại bình thản như vậy, khó hiểu.

      Đêm khuya, bố mẹ Cố Tịch buồn ngủ quá nên ngủ trước. Vi Đào cũng buồn ngủ nên tắm. Chỉ còn lại Cố Tịch ngồi ủ rũ sô pha, Vi Đào ràng cả tối cho cơ hội, trước mặt bố mẹ tiện hỏi. Cố Tịch hậm hực về phòng, đóng cửa lại.

      Lát sau có tiếng gõ cửa khe khẽ, thầm nghĩ, sắp ngủ rồi còn đến tìm mình làm gì? Nhưng trong lòng tuy vui mà hai chân vẫn ngoan ngoãn ra. Cửa mở, Vi Đào tóc ướt đẫm đứng bên ngoài, cổ choàng khăn bông, nước từ tóc xuống. Cố Tịch thót tim, hơi thở bỗng gấp gáp, đừng có vô duyên vô cớ quyến rũ như thế được ?

      Vi Đào nhướng môi, mắt nheo lại càng quyến rũ gấp bội, “Chưa ngủ à? có chuyện muốn với em”.

      Cố Tịch cắn môi, lùi lại nửa bước cho vào phòng. Vi Đào lúc ngang , mùi hoa nhài thanh mát sảng khoái thoáng qua, thơm quá. Cố Tịch làu bàu trong bụng, tắm thôi mà cần gì phải thơm thế? Buồn cười là nhận ra, ràng đó là sữa tắm mùi hoa nhài mà mang về. Có thể do gần đây hai người quá ít cơ hội gần gũi nên sắp quên mất mùi hương nam tính đặc biệt của rồi.

      Cố Tịch nhàng khép hờ cửa, dám đóng mạnh, vì sợ bố mẹ trách. bước đến hỏi , “Muộn thế này rồi, còn gì nữa, để mai hẵng hay”.

      Vi Đào dựa vào bên chiếc bàn, đầu hơi cúi, mặc cho nước vẫn chảy xuống, rơi chiếc áo cổ, làm ướt khoảng. nhìn , đưa tay lên ngoắc. Cố Tịch cảm thấy hơi thở lại gấp gáp, lúc nãy chỉ là “hơi”, bây giờ rối loạn . … sao có thể quyến rũ đến thế! Khóe môi cong lên, hàng lông mày đen hơi nhướng, lúc cau vào lúc giãn ra, khóe môi ràng vẫn như lúc bình thường, nhưng vì sao nhìn lại thấy thấp thoáng nụ cười, giống như dụ dỗ, đặc biệt là vẻ mặt khi ngoắc ngón tay, uể oải như con mèo xinh đẹp. Đúng, tại sao lại thấy giống mèo, vì trong lúc cử động, đều toát ra vẻ uể oải, giống như là động tác tùy hứng, chịu chi phối của đại não, phải cố ý mà làm. Sau đó, chìm đắm mà thể kháng cự, tim bay tít lên cao.

      Vi Đào nhìn mở to mắt, rất nhiều biểu cảm gương mặt, cuối cùng biến thành màu hồng nhuộm xuống tận cổ, thậm chí cả chiếc cằm thon cũng lấp lánh ánh sáng, lại ngoắc ngoắc ngón tay.

      Cố Tịch ngần ngừ bước tới, còn cách khoảng cánh tay hơi thở của ập đến. giơ tay kéo vào lòng, Cố Tịch giật mình kêu khẽ, giãy dụa định rời ra nhưng Vi Đào ôm chặt, “suỵt” tiếng, đặt ngón tay lên môi , ánh mắt ra hiệu đừng đánh thức bố mẹ.

      Cố Tịch giãy dụa nữa nhưng vẫn giọng phản ứng, “Lời dì quên rồi sao?”.

      Vi Đào cười tao nhã: “Dì thể ôm em mà?”.


      Nghe dì thể ngủ chung giường với , trong lòng suýt gầm thét, nhưng tố chất tâm lý tốt đẹp khiến giữ được vẻ bình tĩnh. mỉm cười hỏi lý do, dì vì vận xui của có liên quan đến phụ nữ, phụ nữ trở thành hòn đá cản đường trong công việc của . Hơn nữa thầy , nếu “cai” nữ sắc liên lụy đến cả người đó, chính là Cố Tịch. Vi Đào nghe có hại cho gì mà nhận lời ngay.

      Trong lòng cũng rất buồn bực, phải làm sao để kiềm chế khi ở bên Cố Tịch đây? Có những thứ, nếu chưa từng thử mức độ khao khát có thể mãnh liệt tới vậy, nhưng khi nếm qua tuyệt diệu của nó giống như nghiện thuốc, làm sao cai là cai ngay được? Nhìn đôi môi đỏ của hơi cong lên, phần cổ nhẵn mịn, eo lưng mềm mại, rất muốn ôm trong lòng mà thưởng thức. Cho dù chỉ ngửi mùi hương thoang thoảng người , là muốn cắn lấy tai , vành tai mềm mại ấy lần nào cũng khiêu khích . người là trong lòng lúc nào cũng có người đó, mỗi tiểu tiết lãng mạn ấm áp đều vô thức xuất trong đầu, muốn có mọi thứ của .

      Nhưng đồng thời nội tâm lại giằng co, chỉ cần nghĩ đến an nguy của Cố Tịch là mọi do dự trong đều bị đè nén. cần chỉ là tại, cũng phải , hai năm, cần cả đời. Chỉ cần nghĩ đến tương lai, ngày nào cũng có thể ngọt ngào hôn tỉnh dậy, là cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn giống như sắp phá tung trái tim, nguyện đợi đến ngày đó.

      Cố Tịch chẳng thể hiểu được những cảm xúc phức tạp trong lòng Vi Đào, chỉ bị chọc giận bởi giọng điệu đùa bỡn của . đẩy ra rồi dùng cánh tay chặn giữa hai người, “Dù sao cũng được!”. Dì nghiêm túc như vậy, sao có thể xem như trò chơi thế chứ? Lúc ấy đồng ý rồi, giờ sau lưng lại thế này, được, phải làm theo lời dì dặn!

      “Tịch Tịch, cho ôm chút, chút thôi”, Vi Đào trầm giọng, từ từ ôm vào lòng, cánh tay cuối cùng thể chống cự nổi sức mạnh của vòng tay , rơi vào lòng .

      Vùi sâu trong lòng , bị mùi hương của bủa vậy, hơi ấm từ ngón tay truyền đến tứ chi, nhớ quá vòng tay này! Cố Tịch thầm mắng mình kém cỏi, thào hỏi, “Hôm nay dì gì với ?”. cứ tò mò rốt cuộc gặp vận rủi thế nào, có thể giúp đỡ , và phải giúp ra sao?

      Vi Đào vuốt tóc , “Đừng lo, sao đâu. Em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được”. Dì dặn thể cho ai, kể cả Cố Tịch. cũng muốn làm lo lắng, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng nếu có thể khiến bố mẹ Cố Tịch yên tâm, khiến yên lòng, nguyện tin những điều đó.

      “Nhưng… nhưng em bất an quá.” Từ chuyện cưới hỏi bỗng dưng tạm hoãn, thấy có gì đó ổn, cứ như ông Trời cố ý làm khó họ. và Vi Đào có thể kết hôn suôn sẻ chứ?

      “Ngốc quá, tất cả , em chỉ cần nhắm mắt đợi gả cho là được”, hơi thở nóng ấm của phả vào tai , tê dại, nhưng thể áp sát. Cố Tịch thấy nóng người, kiềm chế, nếu là bình thường gặm tai và tiếp tục thầm rồi. Nhưng lúc này chỉ ôm , có động tác nào khác. thoáng thấy xót xa, hai tay chủ động ôm lấy eo , “dạ” tiếng.

      Vì hạnh phúc cả đời, nhẫn nại trong phút chốc cũng là hạnh phúc.

      Sau khi về lại W, hai người tạm hoãn việc chuẩn bị hôn lễ. Vi Đào gọi điện cho bố mẹ, rằng chuyện cưới xin cần phải vội. Bố mẹ truy hỏi nguyên do, Vi Đào chỉ công việc quá bận, kết hôn là chuyện lớn, cả đời chỉ có lần, muốn gấp gáp. Bố mẹ Vi Đào cằn nhằn rằng nếu bận để họ giúp, hai đứa chỉ cần đợi xuất trong lễ cưới là được, còn thông báo cho họ hàng biết, mọi người đều nghĩ nửa năm đầu này được uống rượu mừng, bỗng dưng lại hoãn rất lạ lùng. Vi Đào nhẫn nại giải thích lúc. Cuối cùng hai ông bà cũng kiên quyết nữa, nhưng trước khi cúp máy, mẹ Vi Đào bỗng dưng hỏi , có phải nhà họ Cố phản đối . Vi Đào phủ nhận ngay, cũng giải thích với nhà họ Cố rồi, thực là vì công việc.

      Hôm đó khuyên bố mẹ xong, Vi Đào tưởng chuyện này ổn, ai ngờ mấy hôm sau, lại nhận được điện thoại của ông bà. Ban đầu viện cớ bận công việc để giải thích với bố mẹ, vì biết bố mẹ tin những chuyện bói toán này nọ, nếu để họ biết chuyện cưới hỏi bị hoãn vì lý do đó, hai người nhất định bực bội. Nên và Cố Tịch thống nhất với bố mẹ nguyên nhân thực . Nhưng mẹ lại gọi điện hỏi ông bà Cố, mà bố mẹ Cố Tịch tưởng Vi Đào giải thích với gia đình nên cũng thẳng ra. Lần này hay rồi, mẹ Vi Đào kết thúc cuộc chuyện với ông bà Cố liền gọi ngay cho , hỏi rốt cuộc là có chuyện gì?

      Vi Đào thấy đường cùng nên đành cho mẹ nghe. Mẹ nghe xong quả nhiên khẽ cười, trách móc, “ thời đại nào rồi? Ai còn mê tín như vậy, chỉ vì năm sinh tháng đẻ hợp mà trì hoãn đám cưới? buồn cười, hừ, nhà chúng ta tin thứ này, chừng nào cưới cưới, mùng tháng Năm rất tốt, là ngày lễ được nghỉ dài”.

      Vi Đào biết mẹ giận nên vội xoa dịu, “Mẹ, con biết bố mẹ quan tâm đến thứ này, nhưng nhà họ Cố có, chúng ta cũng nên nghĩ đến cảm nhận của họ”.

      “Có gì mà thế, nó gả đến nhà chúng ta làm dâu con lẽ còn phải theo quy tắc của nhà họ Cố? Nhà chúng ta phiền phức như vậy, cứ nhanh chóng tổ chức tiệc cưới là được, có thua thiệt gì cho nó đâu.” Mẹ Vi Đào vốn là người phương Bắc phóng khoáng, rất ghét những phong tục tập quán của người phương Nam, hơn nữa ghét nhất là nhắc đến bát quái, mê tín gì đó.

      Vi Đào thấy ánh mắt Cố Tịch nhìn mình vội che điện thoại, ra ban công. nhẫn nại xoa dịu, định làm mẹ bớt giận. Cuối cùng bà thẳng, nếu nhà họ Cố phiền toái như vậy dâu này cũng cần nữa, bà muốn tương lai có thêm nhiều rắc rối.

      Vi Đào vừa khuyên nhủ mẹ, vừa than thở trong lòng, ai ngờ chuyện này cuối cùng vẫn khiến bố mẹ vui. Khuyên nhủ mãi mẹ mới chịu cúp máy, bảo tự suy nghĩ cho kỹ.

      Vi Đào tắt máy, vừa định quay người về thư phòng thấy Cố Tịch dựa vào bàn nhìn mình.

      “Mẹ vui sao?” nghe thấy, tuy muốn trốn tránh, nhưng nghe giọng cao vút của mẹ trong điện thoại, vẫn ý thức được xảy ra chuyện gì.

      Vi Đào nở nụ cười nhõm, “Cũng ổn”. bước tới véo , “Họ biết rồi cũng tốt, sau này đỡ phải giải thích”. nghĩ cách, cần lo.

      “Xin lỗi .” Cố Tịch cúi đầu, biết cầu của bố mẹ, các gia đình khác thường khó chấp nhận. sắp bàn việc thành thân rồi còn hợp, haizzz, nếu ban đầu nhờ dì bói trước, chắc thành ra thế này. Nhưng nghĩ sâu, nếu dì hợp, liệu có thể buông bỏ, chấp nhận rời xa Vi Đào ? Chắc chắn là . Tình cảm phải bài toán đúng sai. Đúng và sai chỉ có lựa chọn, sai rồi liền có thể cắt đứt ngay được. Người , dù gặp bất kỳ khó khăn sóng gió nào, cũng phải nắm chặt tay vượt qua.

      Vi Đào đưa tay nâng mặt lên, dịu dàng ve vuốt chiếc cằm thon , “ có cái hố nào vượt qua được, tin nhé”.

      “Tin nhé”, chỉ câu này thôi mà trái tim từ từ bình tĩnh lại. nên tin tưởng vô điều kiện, nếu cho lời hứa theo . Dù ở đâu, cũng quyết bên cạnh.
      Tiểu Ly 1111B.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 44: Tranh tuyển

      Tuy nhà họ Vi rất bực bội trước việc hôn lễ bị tạm hoãn, nhưng Vi Đào vẫn kiên trì khuyên giải bố mẹ. Gia Tuấn thấy Cố Tịch buồn vì việc này chỉ có thể an ủi , kết hôn là chuyện vui, nên ủ rũ suốt ngày như vậy. Cố Tịch thấy Gia Tuấn ân cần thế cảm thấy rất ấm lòng.

      Phương Phi cũng biết chuyện, để Cố Tịch vui hơn, bảo bạn đuổi Vi Đào để cùng chơi đêm. Cố Tịch và Phương Phi dạo cả ngày trời, buổi tối cùng ăn món Tây. Lúc ăn, tin nhắn của Phương Phi cứ réo rắt, Cố Tịch thấy bạn chăm chú nhắn tin tò mò hỏi, “Ai vậy?”.

      Phương Phi cười khẽ, “Tiết Khải”.

      Cố Tịch mở to mắt nhìn bạn, hiểu nổi.

      Phương Phi gửi tin xong đặt điện thoại xuống, vừa ăn vừa , “Bọn mình giờ là bạn bình thường”.

      Cố Tịch có phần hối lỗi, gần đây lúc nào cũng lo chuyện kết hôn, thậm chí cả bản thân cũng lơ là. biết Phương Phi và Tiết Khải thế nào rồi? “Chuyện gì vậy?”

      Phương Phi cười mỉm, “ ấy đến chuyện với tớ, rằng tớ phải kiểu người ấy thích, khuyên tớ từ bỏ”. Cố Tịch nhìn nụ cười nhàng gương mặt bạn, nhưng lại liên tưởng đến hai chữ “Bất lực”. Phi Phi à…

      “Tớ được, làm người chí ít vẫn có thể là bạn, kết quả thế này đây.” Phương Phi xong chữ cuối, rèm mi hơi cụp xuống, che ngấn nước mắt. Cố Tịch nghẹn lời được gì, hóa ra mỗi người đều có chuyện phiền muộn, Phi Phi cũng thế. nắm lấy cánh tay lạnh băng nhắn của bạn, xót xa.

      “Tớ biết ấy bận, thường xuyên công tác. Tớ chỉ có thể nhắn tin để quấy rối ấy, ban đầu nhắn năm tin ấy trả lời . Bây giờ tốt rồi, chỉ cần tớ nhắn tin là ấy trả lời.” Đôi mắt đẹp của Phương Phi cong cong, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, điều cần vốn nhiều, chỉ biết Tiết Khải có thể đáp ứng hay .

      “Phi Phi, có lẽ ấy hợp với cậu”, Cố Tịch cuối cùng cũng ra. Ngay từ đầu họ sai, cứ cố tác thành cho hai người.

      “Có lẽ thế”, bình thản, phủ nhận, “Nhưng trò chuyện với ấy rất vui”.

      Cố Tịch nắm chặt tay bạn, được gì.

      Trước tình , mọi người đều là kẻ ngốc, chỉ là có may mắn hay mà thôi. biết Vi Đào phải hoàn toàn tin những lời dì , nhưng chịu làm theo, chỉ vì muốn yên lòng, muốn bố mẹ an tâm, rất ngốc nhưng lại rất đáng. Tiết Khải biết và Vi Đào nhau nhưng vẫn ra những lời đó, chỉ vì muốn bản thân phải tiếc nuối, rất ngốc và rất bất lực. Còn Phương Phi, vì người đàn ông từ chối mình mà cam tâm làm bạn ấy, chỉ vì muốn tìm chút niềm vui trong việc thỉnh thoảng trả lời tin nhắn, càng ngốc lại càng si tình. Nhưng ai có quyền họ sai? ngốc ư? Nếu hôm nay đổi lại là nhà Vi Đào đề ra cầu vô lý đó, cũng chắc chắn làm theo. Vì muốn ở bên , suy nghĩ mãnh liệt đó giữ cho vững bước vượt qua mọi khó khăn, nắm chặt tay tiếp.

      Cứ để những kẻ ngốc tiếp tục ngốc, chỉ cần có tình , ngốc sao?

      Cố Tịch tạm thời dẹp hết mọi phiền muộn, chuyên tâm làm việc. Phương Phi buổi sáng nhắc xem email của phòng, bảo rằng tổng bộ tuyển trưởng phòng kế hoạch, những đồng nghiệp khác đều hào hứng tham gia, hỏi có muốn thử sức . Cố Tịch mấy hứng thú nên từ chối.

      Buổi tối đến nhà Vi Đào ăn cơm, lại nhắc chuyện đó. Cố Tịch rất sửng sốt, Vi Đào mà cũng tán thành tranh tuyển.

      “Em được đâu”, Cố Tịch lắc đầu. Bao nhiêu người tranh tuyển thế kia làm gì tới lượt .

      “Ai bảo?”, Gia Tuấn cướp lời, “Tịch Tịch giỏi thế này, chắc chắn là được”.

      Vi Đào cũng gật đầu, “Về hồ sơ, kinh nghiệm, em đều ổn”.

      Cố Tịch ngần ngại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thôi, nếu em được người ta chắc chắn em dựa vào quan hệ với ”. Mọi người đều biết mối quan hệ của họ, bình thường chẳng ai ra, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những lời xì xầm to sau lưng, bảo rằng Vi Đào vì nên mới chú ý đặc biệt đến phòng Kế hoạch.

      Vi Đào cười khẽ, “Em nghĩ có làm vậy ?”. Cố Tịch bị nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu. Vi Đào xưa nay công tư phân minh, chắc chắn làm thế. Vi Đào càng cười tươi, “Cho dù giúp em cũng để họ nhìn ra”. Cố Tịch nghẹn lời, người này… đúng là thể khen được.

      Gia Tuấn cười chọc, “Thôi nào, Đào nhiều nhất cũng chỉ đề cử chị, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chị thôi”. Gia Tuấn biết bên tổng bộ Lương Thịnh, người có “họ hàng” quyền lực sau lưng trèo nhanh hơn, nhưng cuối cùng lên được vẫn phải dựa vào thực lực nhất định. Hơn nữa, ai dám những ứng viên khác tìm kiếm quan hệ, Cố Tịch và Vi Đào lo gì chứ.

      Ăn tối xong Vi Đào đưa Cố Tịch về nhà, lại hỏi, “ muốn em tranh tuyển chứ?”.

      “Ừ, mong em có thể sánh vai với .” Vi Đào nắm chặt tay . biết có tham vọng, nhưng từ trong thâm tâm vẫn muốn có cơ hội lên vị trí cao hơn. Như thế cũng có thể bịt miệng mẹ, hôm đó lúc mẹ giận quá Cố Tịch chỉ là nhân viên quèn, xứng với mà còn lắm đòi hỏi. muốn tủi thân, nên cũng phải giỏi giang hơn.

      Cố Tịch nhìn ánh mắt nghiêm túc của , mãi sau cũng gật đầu, . nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt ấy, tuy hiểu hết nhưng trực giác mách bảo, lo lắng vài chuyện nào đó, cho dù cố gắng để phát nhưng vẫn cảm nhận được.

      Hôm sau Cố Tịch cũng ghi danh, Phương Phi thấy quay ngoắt trăm tám mươi độ rất thắc mắc. Cố Tịch cười , con người phải cố gắng, phải thử thách chính bản thân mình. Phương Phi cười, ôm kéo đến nơi đăng ký. Hai người cùng đến trung tâm đăng ký, sau đó chuẩn bị báo cáo để tranh tuyển.

      Cố Tịch và Phương Phi đều dự tuyển làm trưởng phòng kế hoạch. Nhưng ở phần khu vực, Cố Tịch chỉ chọn thành phố W, còn Phương Phi tùy ý, chấp nhận tỉnh khác.

      Vi Đào đưa bản báo cáo dự tuyển trước kia của cho Cố Tịch tham khảo, đồng thời giúp hoàn thành báo cáo, còn nhắc lúc phỏng vấn phải chú ý những gì. Cố Tịch thấy Vi Đào rất nghiêm túc cảm động lắm, cũng phải nghiêm túc thực .

      Giai đoạn đầu của cuộc tranh tuyển là vòng thi viết, tiến hành thi về kế hoạch kinh doanh và phương thức chấp hành. Kết quả là Lương Thịnh chỉ có Cố Tịch và Phương Phi qua được, cũng nhờ Vi Đào cung cấp cho họ kế hoạch thúc đẩy kinh doanh mới nhất của tổng bộ.

      Nhìn thấy thành tích được gửi vào email, toàn tập đoàn tổng cộng có ba mươi tư nhân viên qua được giai đoạn . Giai đoạn hai chính là, thứ Tư tuần sau đến tổng bộ làm báo cáo dự tuyển và phỏng vấn. Mã Sở Vân nghe Lương Thịnh có hai người qua được vòng đầu rất mừng. Nhưng vui vui, tranh tuyển dù sao cũng là chuyện cá nhân của nhân viên. Ông ta chỉ cho hai người xin nghỉ phép, hơn nữa chi phí về cũng phải tự móc hầu bao.

      Cố Tịch sao, Vi Đào chuẩn bị hết cho . Nhưng Phương Phi ấm ức lắm, bảo Lương Thịnh hẹp hòi, chi phí cho thôi, tại sao còn quy định phải xin nghỉ phép, chỉ có thể nhận lương cơ bản. Cố Tịch an ủi, đợi thi thành công rồi thèm nhìn Lương Thịnh nữa.

      Cuối tuần, Lưu Chính Cương, của Vi Đào bỗng gọi điện cho , công ty bố mẹ gần đây gặp phiền phức, bảo gọi về hỏi thăm. Vi Đào vội gọi điện về nhà, mẹ nghe máy. Nhắc đến chuyện đó là bà thở dài thườn thượt, bảo gần đây biết sao mà chuyện gì cũng trắc trở. Đầu tiên là chuyện cưới hỏi của bị trì hoãn khiến họ hàng xầm xì bàn tán sau lưng, kế đó là hợp đồng mới nhất giữa công ty và Chính phủ lại gặp trở ngại, ký kết được, khoản tiền vay ngân hàng cũng được thông qua… phiền muộn, mãi rồi lại vòng tới chuyện nhà họ Cố. Lại nếu nhà họ Cố mê tín, bà cũng muốn mê tín, biết có phải là nhà họ Cố và nhà họ Vi hợp nhau, cứ nhắc đến kết hôn là bao nhiêu chuyện xảy ra ? Xem chừng lần này tốt nhất đừng cưới nữa.

      Vi Đào biết mẹ tức tối. Công ty là cơ nghiệp do bố mẹ vất vả tạo dựng, bấy lâu nay đều do mẹ là trụ cột. Nên công ty xảy ra chuyện, bà chắc chắn rất bối rối bực bội. Nhưng tự dưng lại giận lây tới Cố Tịch, thấy thoải mái. Vi Đào kìm nén nỗi bực bội trong lòng, khuyên mẹ vài câu rồi cúp máy. Suy nghĩ của bố mẹ lúc nào cũng khác biệt với con cái.

      phiền muộn ra ban công hút thuốc, suy nghĩ lúc, liền gọi điện cho trai, bàn bạc nên làm sao giúp bố mẹ vượt qua cửa ải này. Lưu Chính Cương tìm người hỏi thăm, bây giờ quan trọng là hạng mục hợp tác với Chính phủ, chí ít phải biết vấn đề nằm ở đâu. Lưu Chính Cương cuối cùng hỏi tới Cố Tịch, ta nhìn thấy trong danh sách tranh tuyển có tên . Vi Đào phải, Cố Tịch tuần sau đến tổng bộ dự thi, nhờ trai quan tâm. Lưu Chính Cương trầm tư lúc, hỏi có cần đưa Cố Tịch về nhà ? Vi Đào cũng suy ngẫm rồi lần sau đích thân dẫn về gặp bố mẹ.

      Vi Đào muốn gặp bố mẹ mình lúc này, hơn nữa những lời mẹ vừa , cũng cảm thấy bất an. Hy vọng công ty họ nhanh chóng vượt qua khó khăn, như thế mẹ giận lây Cố Tịch nữa.

      Cuối cùng gọi điện cho Cố Tịch, hỏi báo cáo chuẩn bị tới đâu rồi, nghe thấp thỏm, nghĩ đến nhăn nhó mặt mày, cười thầm. trầm giọng an ủi, tin rằng chắc chắn tranh tuyển thành công. Cố Tịch có lẽ cũng nghe ra nỗi buồn trong giọng nên dịu dàng kể những chuyện vui để chọc cười. Vi Đào yên lặng lắng nghe, thích nhất là nghe giọng ngọt ngào của kể những chuyện vui, dường như mọi phiền não tan biến hết trong tiếng ấy. Càng lúc càng thương, quyến luyến , cho dù chỉ là hỏi thăm thôi, cũng thấy rất khác biệt, dù thế nào cũng buông ra.
      Tiểu Ly 1111B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :