1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Hiện đại] Xem như anh lợi hại, đồ xấu xa - Hốt Nhiên Chi Gian (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 5: Bối rối
      Đầu giờ làm buổi chiều, Cố Tịch nhìn thấy Vi Đào từ tít đầu hành lang bên kia bước tới, vội cắm đầu vào phía sau màn hình máy tính. Văn phòng của phòng Kế hoạch nằm ngay ngoài lối , nên cửa cũng nằm ngay lối , mà vách tường bằng kính cũng song song với lối . Chỗ Cố Tịch ngồi lại vừa khéo đối diện với vách kính, mỗi lần có ai ngang luôn phát ra đầu tiên. Phương Phi từng đùa chỗ ngồi là nơi tốt nhất cả văn phòng, chỉ cần lo xem Tống Huệ Linh có bất ngờ vào kiểm tra hay , mà còn có thể nhìn thấy ai đến phòng Kế hoạch này.

      Nhưng lúc này Cố Tịch lại cảm giác có chút kỳ quặc. Vừa rồi thấy Vi Đào sải những bước chân vững chắc, từ xa tiến lại, tim bỗng có phần hồi hộp, chỉ có thể cụp mắt xuống. Thực ra từ sau đêm ở quán bar và Vi Đào hề tiếp xúc trực tiếp, nhưng tự nhiên lại sợ như vậy.

      Vi Đào mở cửa văn phòng, đứng bên cửa sổ lúc rồi bước vào, đóng cửa. Cố Tịch nghe thấy tiếng đóng cửa mới ngẩng đầu lên, căng thẳng trong lòng mới từ từ tan biến.


      vùi đầu vào làm việc, tiếp tục sửa bản thẩm định ban sáng cho xong. Bỗng có giọng trầm ấm khiến giật mình ngẩng lên, “Sản phẩm nước uống A do ai phụ trách?”.

      Vi Đào mặc áo sơ mi thắt cà vạt, quần âu đen, rất đẹp trai đứng ở cửa, ánh mắt quét qua cả văn phòng. Khi ánh mắt lướt tới Cố Tịch dừng lại, tim đập nhanh hơn nhịp, bất giác thu ánh mắt.

      Phương Phi gõ gõ bàn , khẽ nhắc, “Cố Tịch!”.

      Ý thức lúc này của mới xoay chuyển, nước uống A, là do phụ trách. Cố Tịch hít thở sâu, ngẩng lên mỉm cười, “Là tôi”.

      Vi Đào nhìn khoảng nửa giây, sau đó gật đầu, “Đến văn phòng tôi lát”, xong quay về phòng.

      Cố Tịch thấy da đầu tê liệt, khoá màn hình máy tính lại rồi cố gắng trấn tĩnh đứng lên. Phương Phi đưa ánh mắt quan tâm nhìn, động viên đừng sợ, nàng nhận ra căng thẳng của .

      Cố Tịch cầm cây bút nước màu đen đến văn phòng Vi Đào, gõ mấy cái, nghe thấy giọng , đẩy cửa vào, cúi đầu đóng lại rồi bước đến bàn làm việc. Cố Tịch thầm cố gắng trấn tĩnh, trấn tĩnh.

      Vi Đào đưa tờ tài liệu đến trước mặt , “Cái này do hoạch định phải ?”.

      Cố Tịch nhận lấy, nhìn lướt, là bản báo cáo kế hoạch về mức giá đặc biệt dành cho thị trường tiềm năng trong nửa tháng sau của nước uống A, chính là do hoạch định. gật đầu.

      “Tại sao có giá của Thuận Liên?”, Vi Đào hỏi thẳng.

      Cố Tịch ngớ người, lần nữa đọc kỹ bản báo cáo. Ôi trời, đúng là có giá của Thuận Liên. Cố Tịch ra sức nghĩ lại xem tại sao lúc làm xong kiểm tra cẩn thận, nhưng bên Tống Huệ Liên ký tên rồi, bây giờ đến giai đoạn Vi Đào phê duyệt.

      Cố Tịch thấy đầu nóng bừng, vội vàng ấp úng, “Hình như…quên rồi…”. Cố Tịch lúc này mặt đỏ tía tai, càng dám nhìn Vi Đào. Bình thường khi làm báo cáo đều rất cẩn thận, sao kế hoạch lần đầu để Vi Đào ký lại sai sót thế này, xấu hổ cắn môi.

      Cố Tịch cúi đầu đứng trước bàn làm việc lúc lâu, nghe thấy Vi Đào gì, len lén ngước lên nhìn. Ánh mắt chạm ngay cái nhìn lạnh lùng của , vẫn luôn nhìn .

      “Phó tổng Vi, nếu còn chuyện gì, tôi xin phép ra ngoài, báo cáo tôi xem lại lần nữa.” Cố Tịch bị nhìn tới thiếu tự nhiên, giọng bất giác run rẩy.

      Vi Đào gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó cúi xuống đọc tư liệu bàn.

      Cố Tịch căng cứng người, nhanh ra, nhưng nỗi xấu hổ khiến suýt mở được cửa, phải mất rất nhiều sức lực mới vặn được tay nắm cửa bước nhanh ra ngoài. Cố Tịch xoay tay, định nhàng đóng cửa nhưng nghe thấy sau lưng vang lên thanh cực lớn, cửa “ầm” tiếng tự sập lại. đứng trước cửa, toàn thân nóng hực, nhanh chóng về phòng Kế hoạch.

      Cố Tịch vừa về chỗ vùi đầu xuống bàn, nhìn chằm chằm bản báo cáo, tại sao có giá của Thuận Liên? Tại sao? Nhưng, đầu óc hỗn độn, thực nhớ ra tại sao mình lại sơ suất trong việc lên giá cả tiêu thị như vậy.

      Bỗng vách ngăn vang lên tiếng gõ, ngẩng mặt, Phương Phi thò đầu qua vách ngăn, giọng hỏi vẻ quan tâm, “Bị mắng hả?”. Cố Tịch đỏ bừng mặt, người tinh mắt chỉ nhìn là biết giờ xấu hổ đến tới cực điểm rồi.

      Cố Tịch lắc đầu, tiếp tục nhìn bản kế hoạch. nhanh chóng mở ly nước, uống nột ngụm lớn nước lạnh, mới nhớ ra bản kế hoạch này là làm cùng Khổng Mạnh Diên, chủ quản kênh thị trường tiềm năng. Cố Tịch vội gọi điện thoại cho Khổng Mạnh Diên, hỏi ta vì sao có giá của Thuận Liên?

      Khổng Mạnh Diên bị hỏi bất ngờ cũng ngớ ra, im lặng mãi rồi mới đáp, “Thuận Liên chưa nhập nước A mà”.

      Cố Tịch bỗng nhớ ra, đúng rồi, loại đồ uống này vì lý do từ phía giấy kiểm định chất lượng mà việc đưa sản phẩm vào thị trường vẫn còn nhiều chỗ cần bàn bạc thêm. thầm rủa trong lòng, sao lại quên béng chuyện này, rồi vội vàng cảm ơn Khổng Mạnh Diên. Cúp máy xong, lại chăm chú xem kỹ bản kế hoach ba lần, xác nhận có vấn đề gì, mới gồng mình vào văn phòng của Vi Đào.

      Gõ cửa bước vào, Cố Tịch đến trước bàn Vi Đào, đưa bản kế hoạch cho , “Xin lỗi, Phó tổng Vi, lúc nãy tôi quên mất, Thuận Liên chưa nhập nước uống A, nên hoạt động lần này có siêu thị đó”. Cố Tịch hết hơi rồi đứng đợi.

      Vi Đào nhận lấy rồi xem kỹ lại lần nữa. Cố Tịch thấy dáng vẻ nghiêm túc của thấy thỏng yên, nhưng ánh mắt vẫn bất cẩn nhìn vào rèm mi dài của , rất dài, sắp bằng búp bê rồi.

      Phù, hàng mi ấy nhướng lên, Cố Tịch rơi ngay vào đôi mắt đen nhánh sáng rỡ của Vi Đào, ngẩn ra.

      “Lúc nãy sao giải thích?” Cố Tịch biết vì sao mà ánh mắt lại ngừng ở đôi môi , tai ù ù nghe tiếng .

      Cố Tịch đỏ mặt, “Xin…xin lỗi”. Cố Tịch cũng rất buồn bực, lần nào đối mặt với cũng thấy bối rối, ngay cả sai lầm này mà cũng phạm phải.

      Vi Đào thu ánh mắt lại, lấy bút từ túi áo ra, ký nhanh tên mình lên. Cố Tịch ngẩn ngơ nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của , tim dần treo lơ lửng, tên viết rất đẹp.

      Vi Đào đưa lại cho , Cố Tịch vội nhận lấy, nhìn rồi nhàng , “Lần sau cẩn thận chút”. Cố Tịch vội gật đầu.

      Cố Tịch thấy Vi Đào lại cúi đầu vội cầm bản báo cáo ra ngoài. Lần này ra khỏi cửa, nhàng vặn tay nắm đóng cửa lại, rất lặng lẽ. Trong khoảng khắc khép cửa Cố Tịch nhìn Vi Đào vùi đầu vào đống tài liệu bàn, sau đó, khép cửa lại.

      Cố Tịch cầm tài liệu định đến tìm Tổng giám đốc Mã để ký tên. Sau khi ra khỏi văn phòng ông ta, Cố Tịch ngang văn phòng Vi Đào, khoé mắt vẫn kìm được mà liếc nhìn về phía ở sau cửa kính, vẻ mặt rất nghiêm túc, chăm chú.

      Cố Tịch nhanh vào phòng Kế hoạch, sau đó gọi điện cho Khổng Mạnh Diên, thông báo cho ta biết báo cáo được phê duyệt. Khổng Mạnh Diên bảo đến ngay, ta cũng đợi người mang văn kiện tới.

      Cố Tịch làm xong chuyện này mới cầm ly nước lên từ từ uống. phải làm sao mới có thể tránh được sai sót trước mặt Vi Đào? khổ sở thẫn thờ nhìn màn hình máy tính.
      Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 6: Tin đồn
      Kỳ thực Cố Tịch phải người bất cẩn, tự cũng hiểu vì sao cứ đối diện với Vi Đào là mình lại căng thẳng. Có lẽ loạt chuyện xấu hổ xảy ra trước mặt khiến bị ám ảnh tâm lý. Tục ngữ , con người càng sợ gì nó càng đến. rất muốn phạm sai lầm trước mặt , nhưng chuyện đó do quyết định. Nên trốn tránh được, nếu cần phê duyệt báo cáo nữa nhất định nhờ Phương Phi giúp, cần thiết phải tìm Vi Đào quyết định . Cho dù thỉnh thoảng chạm mặt nhau ngoài hành lang, cũng gắng nở nụ cười rồi lướt nhanh qua .

      Vi Đào vừa vào công ty nên có rất nhiều chuyên môn cần phải học. Còn Mã Sở Vân thời gian này lại luôn họp ở nơi khác, công việc của Lương Thịnh đều do Vi Đào toàn quyền sử lý. Cách để Vi Đào làm quen với công việc, chính là thăm dò thị trường và họp muộn. Mỗi ngày đều ở công ty buổi sang để ký công văn, buổi chiều nhờ các chủ quản nghiệp vụ cùng mình thăm dò thị trường, sau đó buổi tối tập hợp các chủ quản kinh doanh để họp muộn.

      Đám nhân viên lâu năm ban đầu mấy tin tưởng Vi Đào cũng dần dần tỉnh ngộ. Vi Đào tuy trẻ nhưng việc quản lý rất chuyên nghiệp, đối với những vấn đề khó nhằn mà đám quản lý cấp trung quăng cho, cũng nhanh chóng tìm được cách giải quyết, vạch ra chế độ quản ký mới, nhanh nhẹn giải quyết hết những vấn đề khúc mắc còn đọng lại.

      Cố Tịch cảm nhận ràng sau khi Vi Đào đến, phương án hoạch động của công ty nhiều hơn, đồng thời phòng Nghiệp vụ cũng phản ánh hiệu quả của hoạt động càng lúc càng thấy , phản hồi từ thị trường rất tốt. Vì vậy, phòng Kế hoạch cũng theo đó mà tăng ca, mỗi tối Cố Tịch và Phương Phi rời công ty lúc bảy giờ hơn mà vẫn thấy Vi Đào vùi đầu vào làm việc. nỗ lực và tận tình của nhanh chóng phá tan lời ong tiếng ve nghi ngờ.

      Mã Sở Vân công tác tuần trở về, buổi chiều triển khai họp các cấp quản lý. Ông rất tán thưởng thành tích của Vi Đào, đồng thời bảo các trưởng phòng phải tích cực phối hợp hơn. Vi Đào mấy đắc ý với những lời khen đó, ngược lại còn đề nghị khảo sát các thị trường khác, muốn nhanh chóng hiểu về thị trường hơn. Mã Sở Vân rất tán thành, bảo Vi Đào sắp xếp để ngày mai thăm dò thị trường.

      Tống Huệ Liên họp xong quay về, rằng ông Mã khen Vi Đào nhiều lắm, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Sau đó lại Mã Sở Vân khen các phương án gần đây của phòng Kế hoạch, chỉ đuổi kịp tổng bộ mà còn chủ động vạch kế hoạch phù hợp với thị trường. Cố Tịch thấy Tống Huệ Liên vừa dương dương đắc ý tự khen mình, vừa tỏ ra kênh kiệu dạy dỗ họ, rằng có số người tính “giác ngộ” chưa cao, ngày nào cũng nhiều việc mà chịu tăng ca, vừa vừa quét mắt về phía Phương Phi và Cố Tịch.

      Cố Tịch rủa thầm, bà này bệnh sao? Mỗi ngày họ tăng ca tới hơn bảy giờ, lẽ ta mong bọn họ đói tới mức đau dạ dày mới vui sao. Cố Tịch liếc nhìn Phương Phi quả nhiên thấy bên kia, bạn mình tỏ vẻ bất mãn. QQ nhấp nháy, Phương Phi gửi tin nhắn tới.

      “Nhà chị ta ở ngay sau công ty, đương nhiên có thể ăn cơm rồi tới tăng ca, hừ, ăn cơm mà cũng đòi quản, bắt chúng ta nhịn đói tới tám, chín giờ như họ à, bệnh quá!”

      Cố Tịch len lén gửi biểu cảm đồng tình điên cuồng. Tống Huệ Liên là người cuồng công việc, khi mới vào công ty, ta làm việc như muốn chết vậy, kết quả là bệnh trận, hết đau dạ dày tới đau mắt. Còn trong tư tưởng của ta nhân viên tích cực chăm chỉ nhất định phải làm việc ngoài giờ. Nhưng Phương Phi và Cố Tịch ghét nhất là tăng ca, có lúc công việc quá nhiều, bất đắc dĩ mới phải như vậy. Tuy nhiên họ luôn quan trọng hiệu suất công việc, làm xong ổn thoả mới về. Còn những đồng nghiệp khác lại sợ Tống Huệ Liên, lúc nào cũng nhẩn nha ngồi lại trong công ty, đến khi ta rời khỏi mới dám ra về.

      Cố Tịch tăng ca là vì buổi tối có rất nhiều việc, còn Phương Phi say mê game online. Nên hai người thường xuyên thích làm thêm giờ.

      “Buổi tối bar Phí Điểm ?” Tối nay có người hẹn Phương Phi bar, lần nào cũng rủ Cố Tịch cùng , nhưng Cố Tịch lại thích thú lắm.

      “Tối nay có chương trình phát thanh.” Mỗi tối thứ Sáu Cố Tịch đều có tiết mục, thỉnh thoảng thứ Ba lại tăng thêm chương trình.

      “Thu lại mai gửi cho tớ.” Phương Phi cũng rất ý tứ, chỉ cần Cố Tịch bận làm chương trình là cổ vũ. Nếu có việc thể nghe trực tiếp cũng nhờ Cố Tịch thu lại gửi cho. thường nhạc phát trong chương trình của Cố Tịch rất hợp để chơi game.

      “Ừ.” Cố Tịch biết Phương Phi tối nay tăng ca, cũng nhanh chóng làm xong việc của mình, tranh thủ tan sở đúng giờ.


      Nhưng khi còn nửa tiếng nữa là kết thúc giờ làm Phương Phi bỗng gửi tin nhắn, “Cậy xem topic này nè”.

      Cố Tịch mở đường link đó ra, đó là diễn đàn Thiên Nhai, công ty rất nhiều đồng nghiệp cũng tham gia trong này, là nơi đặc biệt để buôn chuyện. Tiêu đề topic thẳng thắn, “Đến bình luận về gian tình trong công sở cạnh tôi”. Cố Tịch đọc kỹ, càng đọc càng toát mồ hôi, ai mà rảnh rỗi thế này.

      Topic về mối tình thầm kín trong công ty của chủ topic, lại còn có tấm ảnh. Tấm đó mới nhìn biết chụp bằng điện thoại di động, rất mờ rất tối. Hơn nữa, nam chính trong tấm ảnh hình như được xử lý làm mờ. Nhưng đồng phục của hai người, và cả sắc cà vạt thoáng kia vẫn khiến rất nhiều người theo dõi topic phải suy đoán.

      Và theo miêu tả của chủ topic nữ chính trong công ty rất nổi tiếng, hơn nữa luôn tự nhận là độc thân, ngờ lại có gian tình với đồng nghiệp nam nào đó, có khả năng còn sống chung nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy nữ chính chắc mang thai ba tháng, vì gần đây thỉnh thoảng ta lại nôn khan vô cớ. Chủ topic rất tò mò biết nam chính rốt cuộc là ai, ta cố gắng truy tìm.

      Cố Tịch vẫn đọc tin nhắn của Phương Phi gửi tới.

      “Topic này là do trong nhóm gửi, mọi người đoán là ai, mà cứ theo tình hình này …” Cố Tịch vừa đọc xong thấy tức giận.

      “Cho tớ xem.” Cố Tịch có gia nhập nhóm hành chính kinh doanh trong công ty, nhưng bảo chủ đề nhảm nhí nên tắt cửa sổ hiển thị.

      Phương Phi gửi tin nhắn lưu cho xem, Cố Tịch càng đọc càng giận, mấy người này ăn no rảnh rỗi quá rồi. Mọi người đoán ra người trong ảnh là đồng nghiệp trong công ty, sau đó căn cứ chỉ dẫn của chủ topic, rằng nữ chính ở trong bảng xếp hạng nào đó, nên khoá chặt mục tiêu ở Cố Tịch, còn lớn tiếng bàn luận là thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

      “Ai vớ vẩn thế này?”, Cố Tịch giận giữ hỏi.

      biết. Tịch Tịch… cậu sao chứ?” Phương Phi nhớ đến chuyện đùa giỡn của mình và bạn.

      Cố Tịch nghiến răng trừng mắt, vẫy tay gọi bạn lại. Phương Phi dè dặt chuồn đến chỗ Cố Tịch ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng . Cố Tịch nhéo bạn cái, “Tớ có, bệnh viêm họng mãn tĩnh của tớ tái phát thôi”.

      Phương Phi trợn mắt nhìn vài giây rồi bật cười. Vừa cười vừa bò về chỗ ngồi, gửi tin nhắn cho .

      “Sao cậu sớm?”

      “Ai biết lại có người rảnh rỗi thế đây.” Cố Tịch càng nghĩ càng tức, mấy hôm trước nôn khan, quả thực có vài đồng nghiệp nam nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Hoá ra… tức chết mất!

      Phương Phi lại gửi tấm ảnh cho , là chữ ký của các đồng nghiệp MSN* đồng loạt đổi: “Gian tình ơi là gian tình”. Cố Tịch tức điên, mấy người này điên hết rồi.

      (*MSN “viết tắt của Microsoft Network”: là tập hợp các dịch vụ Internet được cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ tin nhắn nhanh MSN Messenger.)

      Sau đó Cố Tịch nhìn thấy QQ của mình bắt đầu nhấp nháy điên cuồng, có n người gửi tới lời chúc mừng, “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng có thể ra khỏi bảng rồi!”. Rồi mọi thứ tối đen, màn hình máy tính đen thui! Chương trình QQ xảy ra lỗi, máy tính đứng hình!
      Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 7: Đáng hận

      Cố Tịch lập tức khởi động lại máy, đăng nhập cả QQ lẫn MSN, sửa chữ ký với tốc độ nhanh nhất.

      Phương Phi lát sau ngẩng lên cười, nhìn , “Thế này có tác dụng ?”. Cố Tịch sửa chữ ký thành “Bệnh viêm họng mãn tính tái phát!!!”. Mấy dấu chấm than biểu thị chấn động.

      Cố Tịch hừ tiếng, “Có lẽ có tác dụng với heo”. tức tới nỗi muốn nghẹn thở, ai bảo mấy người này khoa trương như vậy.

      Phương Phi vội gửi tin nhắn xoa dịu , “Đừng giận, mấy người này tọc mạch sống nổi mà. Hừm… Tấm ảnh này sao quen thế nhỉ?”, hoá ra Phương Phi vẫn nghiên cứu tấm ảnh đó.

      Cố Tịch vội mở ra xem thêm, bối cảnh trong tấm ảnh là ở quán bar, từ góc đèn neon lộ ra có thể thấy chữ “Quy”. Cố Tịch lại thấp thỏm, tấm ảnh này… chắc phải là chụp trộm ở quán bar hôm đó chứ? Càng nhìn càng giống, cơ thể nam chính chặn bên nữ chính, từ phía sau lưng nhìn giống như nam chính dìu nữ chính dựa vào tường, nên chỉ có thể nhìn thấy bên mặt của man chính.

      Phương Phi có vẻ cũng nhận ra, “Tịch Tịch, chàng này phải là Phó tổng Vi đó chứ?”
      Cố Tịch im lặng, Phương Phi lại gửi tin, dịu dàng an ủi , “ sao, nhìn lưng bọn họ tuyệt đối đoán ra là Phó tổng Vi đâu”.

      Cố Tịch chỉ đáp lại bằng chỗi dấu chấm.

      Được thôi, tan sở tắt máy, cần nghĩ gì hết, Cố Tịch dọn túi xong kéo Phương Phi ra khỏi văn phòng. Trước khi ra ngoài nhìn lại, ánh mắt của “mợ Tống” như mũi kiếm sắc nhọn bắn về phía họ, Cố Tịch vẫn mỉm cười , “Trưởng phòng Tống, chúng tôi về đây”. Chỉ nghe thấy Tống Huệ Liên bực dọc “ừ” tiếng.

      Phương Phi thấy sắc mặt Cố Tịch u ám, định mở miệng an ủi Cố Tịch cướp lời “Stop, được nhắc!”. Phương Phi vội vàng im miệng gật đầu, bảo mật, nuốt vào trong bụng.
      Hai người ngang văn phòng Vi Đào, đúng lúc cũng mở cửa bước ra.

      Cả ba ngẩn người, Phương Phi phản ứng nhanh, lên tiếng ngay, “Chào Phó tổng Vi”. Vi Đào gật đầu, Cố Tịch kéo nhanh Phương Phi về phía thang máy. Hôm nay sao Vi Đào tan sở đúng giờ thế nhỉ?

      Có lẽ do tâm lý lúng túng, Cố Tịch nhìn chằm chằm vào thang máy, Phương Phi vừa nhìn Cố Tịch vừa liếc Vi Đào từ từ tiến lại, lén lút nhéo tay Cố Tịch nhưng Cố Tịch vẫn bất động. Cố Tịch nào dám nhúc nhích, bây giờ phải giả vờ như thấy gì hết, nghĩ gì hết.

      Lát sau các đồng nghiệp cũng kéo ra, lục tục đứng chờ trước thang máy. Cố Tịch cảm thấy vô số ánh mắt chiếu vào lưng mình, đành tiếp tục giữ vẻ bình thản, nghe thấy, còn Phương Phi lại thản nhiên cười với họ.

      Thang máy tới, Cố Tịch là người đầu tiên lao vào trong. Phương Phi cũng theo vào nhưng lại kéo tới giữa, thầm, “Đứng trước cho đễ ra”. Cố Tịch cũng phản đối, nhích lên phía trước.

      Mọi người nhường Vi Đào vào trước, qua Cố Tịch vào trong cùng, hình như đứng bên sau . Cố Tịch cảm thấy mình như con nhím, lúc nào cũng có thể xù lông lên, chỉ sợ ai đó nhắc đến những lời đồn đại nhảm nhí kia.

      Cũng may, mọi người thấy có Vi Đào cũng chỉ lướt mắt qua, gì.

      Cố Tịch cảm thấy dần dần bớt căng thẳng, nhưng mới dễ chịu hơn chút dạ dày lại bắt đầu cuộn lên. Làm ơn, làm ơn, đừng lên cơn buồn nôn ở đây chứ! Ừ, dạ dày rất ngoan, cuộn lên nữa. Nhưng, lại bắt đầu nấc cụt. Cố Tịch nuốt nước bọt, hễ căng thẳng rất dễ nấc, đây là do thầy dạy hoá biến thái ở thời trung học bức bách mà thành tật.

      Cố Tịch cố gắng vờ bình tĩnh, nuốt nước bọt, tiếng nấc đầu tiên phát ra, mọi người đều phản ứng gì, chỉ thấy Phương Phi quay sang chút. Cố Tịch cười, nhìn chằm chằm đèn thang máy. Tốt, đén tầng mười lăm rồi. Xuống nhanh , Cố Tịch như ngồi đống lửa, đếm thời gian mãi.

      Tiếc là trời chiều long người, thang máy từ tầng mười lăm lien tục có người vào. Cơn nấc của cũng bắt đầu vọt ra có quy luật. Cái thứ hai ai nhúc nhích. Cái thứ ba, bắt đầu có người nhìn. Cái thứ tư… mọi ánh mắt đều đổ dồn vào .


      Phương Phi cẩn thận kéo tay , “Tịch Tịch, sao chứ?”

      Cố Tịch giả bộ điềm tĩnh, gật đầu, “ sao, viêm họng mãn tính thôi”. Câu cuối rất chậm, rất nặng, cố ý nhấn mạnh.

      Nhưng Cố Tịch lại thấy ánh mắt của đồng nghiệp hẹn mà gặp đều nhìn về bụng mình. tức điên, khi thang máy mở ra, người đàn ông đứng trước phải ra ngoài, trong túi ta có cả vợt tennis, cán vợt lộ ra. Khi ta ra khỏi thang máy phải chen lấn, vô ý làm cán vợt chỉa vào bụng Cố Tịch. Cố Tịch định lùi ra sau tránh bàn tay đưa ra trước, che lấy bụng , “Cẩn thận!”.

      Cố Tịch ngớ người, sau đó thang máy đóng lại. Các đồng nghiệp đều thở phào, tất cả đồng thanh, “Cẩn thận cái bụng!”.

      Cố Tịch hoá đá tại chỗ, từ từ nhìn từ cánh tay ấy lên lại là… là Vi Đào chết tiệt, sao lúc này lại tỏ vẻ hùng cứu mỹ nhân, ai cần cứu chứ!

      Vi Đào rụt tay lại, thấy nhìn mình chằm chằm ngắn gọn câu, “Đừng khách sáo”.

      Hừ… tôi đâu muốn cảm ơn , tôi…tôi chỉ muốn cắn chết , là đồ ngốc. Cố Tịch khẽ run rẩy, cố kìm nén lửa giận trong lòng, nặn ra nụ cười rất ư là giả tạo, “Cảm ơn, Phó tổng Vi”.

      Chỉ có Phương Phi nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt khi Cố Tịch , cuối cùng nhịn được cười, “Tịch Tịch, bụng cậu sao chứ?”. Phương Phi chết tiệt lúc này còn bon chen đùa giỡn, Cố Tịch giận giữ quay sang, “Có muốn ăn đấm ?”.

      Đám đồng nghiệp lại hít hơi, “ được!”.

      Cố Tịch mặt mỉm cười nhìn mọi người, sau đó từ từ nhìn Phương Phi, “Viêm họng mãn tính chả liên quan gì tới bụng cả”.

      Sau đó, mọi người đều câm lặng. Cửa thang máy vừa mở, Cố Tịch khéo Phương Phi chạy như bay ra ngoài. Đến khi tới bến xe buýt, Phương Phi mới ngừng cười, “Tịch Tịch, cậu xem bọn họ bây giờ có thể đoán ra người đàn ông trong bóng tối là ai chưa?”. Cố Tịch nhéo mạnh vào eo bạn, “Còn hả!”. sắp tức tiên rồi, mấy người đó còn ngốc hơn cả heo, bị viêm họng mãn tính mà bọn họ còn quan tâm tới bụng làm cái quái gì.

      Phương Phi ôm , cười đến đứng thẳng nổi, “Tịch Tịch, hay là lần sau trước mặt bọn họ, tớ đá cậu xuống lầu, họ có thể tin đó!”. Cố Tịch lườm cái, “Cậu muốn tớ chết để tỏ mình trong trắng hả?”. Phương Phi gật mạnh đầu, “Bán thân bất toại cũng được”. Cố Tịch làm bộ sắp đá bạn, Phương Phi nhảy ra, hét lên, “Xe đến rồi. Tịch Tịch, về nhà nhớ trả lời topic đó, tốt nhất đăng hết triệu chứng bệnh viêm họng mãn tính lên”, xong lao lên xe.

      Cố Tịch trợn mắt nhìn Phương Phi lên xe, đành bất lực khoát tay. Tuy rằng hơi vớ vẩn hưng cách này có thể thử, chí ít cũng để số người hiểu tằng thế nào là ngộ nhận.

      Cố Tịch ngồi xe buýt, dọc đường lại nghĩ, cách này có thể được, là được! chú ý thấy xe buýt dừng đèn đỏ, trong chiếc xe đậu song song có người quen thuộc. Vi Đào từ từ quay sang, thấy Cố Tịch ngồi cạnh cửa xe tỏ vẻ trầm ngâm. Đèn chuyển sang xanh, Vi Đào đạp chân ga, chiếc xe lao vọt qua ngã rẽ.

      Cố Tịch vẫn ngồi thẫn thờ xe, lúc nãy Vi Đào tại sao lại đưa tay ra? Cố Tịch nhớ đến ánh mắt cũng chiếc vào bụng , trong lòng hận tả nổi. chắc cho rằng mang thai chứ? Ôi, làm ơn , người trong ảnh ràng là , nếu đọc topic đó rồi, sao có thể hiểu lầm được. ràng là người xa lạ bắn mười tám tầm đại bác còn chưa tới, gian tình ở đâu ra.
      Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 8: Tây Cố
      Cố Tịch tối đó quả nhiên đăng triệu chứng viêm họng mãn tính lên topic, lại còn phô trương đăng đăng lại, chủ topic đó chắc chắn hiểu lầm được nữa. Tiếc rằng lúc ấy chẳng ai buồn trả lời, Cố Tịch canh chừng khoảng nửa tiếng, bỗng phát ra sắp bảy giờ rưỡi. Tám giờ còn có chương trình phát thanh, nên nhanh chóng tắt diễn đàn, chạy vào nhà bếp nấu vội bát mỳ để ăn tạm.

      Tám giờ đúng, Cố Tịch kết nối chương trình mạng. thích nhất là làm phát thanh viên, có thể chia sẻ bài hát mình thích với mọi người, còn có thể trò chuyện với họ diễn đàn nữa.

      Vi Đào dọn dẹp trong phòng, ngày mai bắt đầu khảo sát vòng thị trường, chí ít cũng phải hai ngày. Bỗng, phòng bên cạnh vẳng đến cười lớn, Vi Đào kéo khoá ba lô lại rồi mở cửa bước ra.

      Gõ cửa phòng kế bên, Vi Đào đẩy cưa bước vào.

      Lạc Gia Tuấn nhìn máy tính, cười như điên, trong máy hình như phát nhạc, Vi Đào mặt biểu cảm bước tới, “ làm gì đó?”.

      Lạc Gia Tuấn là con trai của Chủ tịch tập đoàn Lạc Trường Thanh, cũng là em trai của Lạc Tịnh. Lần này Vi Đào được phía đến thành phố W, ngoài việc rèn luyện ra còn có nhiệm vụ quan trọng khác là chăm sóc, chỉ dẫn cho Lạc Gia Tuấn. Lạc Gia Tuấn vừa thi đậu đại học ở W, là sinh viên mới của Đại học H. Cậu quen Vi Đào ở M, nên rất vui với sắp xếp của bố. Vốn dĩ Lạc Trường Thanh muốn Lạc Gia Tuấn ở trong trường, nhưng cậu ở nổi tuần, rằng trường cứ đến giờ là cúp điện, cậu quen. Lạc Trường Thanh biết Lạc Gia Tuấn ở nhà mà có mạng, có điện là làm ầm lên nên chiều theo, bảo Lạc Gia Tuấn dọn đến ở chung với Vi Đào. Vi Đào vốn thuê căn hộ chung cư gần công ty, Lạc Trường Thanh lại bảo thuê chung cư tốt hơn gần trường Lạc Gia Tuấn, cuối cùng, Vi Đào và cậu thuê căn hộ gồm hai phòng ngủ phòng khách, trang trí đẹp, đồ đạc có đủ, dọn thẳng vào ở.

      Lạc Gia Tuấn cười muốn đứt hơi, chỉ vào trang web trong máy, “Buồn cười quá”. Vi Đào liếc qua, hình như là diễn đàn, Lạc Gia Tuấn trang trả lời topic với ai đó.

      Lạc Gia Tuấn vừa cười vừa mở nhanh chuỗi hộp thoại, rồi chỉ cho Vi Đào thấy, “ nàng Tây Tây này vui tính quá. Lại bị người khác hiểu lầm là mang thai, thực ra ấy chỉ bị viêm họng mãn tính thôi”. Vi Đào vốn chỉ vô tình xem qua, khi nghe thấy từ từ đưa mắt nhìn trang web đó, thế gian này còn có ngốc khác cũng gặp chuyện như vậy sao? Lúc này nhạc kết thúc, trong máy tính phát ra giọng , dịu dàng rất hay, hơn nữa ngữ điệu này hình như từng quen.

      Lạc Gia Tuấn kéo , người ấy là phát thanh viên Tây Cố, phát thanh viên trong diễn đàn cậu tham gia, cũng chính là người dẫn chương trình radio internet, hơn nữa còn kiêm luôn việc điều chỉnh, sắp xếp thời gian chiếu phát của tổ làm phim, là người phụ trách chính của diễn đàn. tài năng, giọng lại siêu hay, háy cũng rất tuyệt.

      Vi Đào vẻ mặt hờ hững gật đầu, nghe giọng phát thanh viên Tây Tây ai oán “Thế mới , con người thể gặp xui xẻo như vậy được. Thực ra cũng thể trách họ, chỉ có thể trách Tây Tây quá tham ăn, nếu cứ nhịn đói trong công ty, có lẽ họ thể thấy tôi nôn khan, mà là nhìn thấy con quỷ đói nào đó hai mắt lờ đờ, chắc chắn liên tưởng tới chuyện mang thai”.

      “Đọc được tin nhắn Đinh Đinh gửi, ôm cái nào”. Mặt Vi Đào ràng co giật, ôm? Ôm chó hay ôm mèo?

      Tây Tây tiếp, “Cảm ơn quan tâm, ngày mai tôi khám, để bác sĩ kê đơn thuốc, tôi uống trước mặt đồng nghiệp, có lẽ còn ai nghi ngờ tôi mang thai nữa. Nhớ lấy, bệnh viêm họng mãn tính phải được chữa trị kịp thời, nếu giống tôi vậy. Tôi hỏi bố, ông vì tôi bị lò nướng nhà hàng xóm suốt ngày hoạt động làm ảnh hưởng, tôi thành thỏ nướng, mà thành nôn khan rồi”.

      ID của Gia Tuấn là Đinh Đinh, cậu vừa nghe cười lăn lộn, khen là đáng . Tây Tây trả lờ mấy câu rồi tiếp tục phát nhạc. Gia Tuấn thấy Vi Đào vẫn đứng cạnh, vẻ mặt thờ ơ đắc trí hỏi , “Giọng ấy hay chứ?”.

      Vi Đào lặng lẽ gật đầu, nhìn thấy tiêu đề topic là “Đông tẩu tây cố” hỏi, “Đây là tiết mục của ấy à?”.

      “Đúng, vì ID của ấy là Tây Cố, nên ấy lấy cái tên này. nhìn này, chữ ký của ấy là “Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố*”. Gia Tuấn vẻ mặt mê mẩn ngân nga giai điệu nhạc, “Em vì ấy mà thi đại học ở W, mỹ nữ vừa đáng lại vừa lợi hại, là thần tượng của em”.

      (Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố: Trong bài cổ diễn ca của Nhạc Phủ, dịch là: Có con thỏ trắng bơ vơ, về đông vẫn muốn chờ phía tây, Áo quần mà mới hay, Người ta bạn cũ vui vầy là hơn.)

      Vi Đào nhướng mày, “Em gặp ấy rồi à?”, tuy có thể chắc chắn chí ít phải đối tượng “nôn khan” nhưng thần tượng , nghĩ tới bộ dạng khó coi của người nào đó trước mặt mình, rất khó có thể tán thành.

      “Chưa, nhưng em mong là có thể gặp mặt.”

      “Vậy vì sao em biết ta phải khủng long?” Vi Đào nghe giọng Tây Tây lại xuất , mạng nghe khá là hay, trong thực tế lại phát ra.

      “Xuỳ, em nhìn phía sau lưng ấy, dáng người siêu đẹp.” Gia Tuấn thấy thần tượng bị kỳ thị vội lấy chứng cớ ra để bảo vệ. “Em cho xem ảnh của ấy.”

      Gia Tuấn mở topic, bên trong có tấm ảnh, là sau lưng mảnh mai, mặc áo pull tay và quần jeans, dáng người cũng khá gợi cảm. Vi Đào khoé môi giật giật, “Thường khủng long chỉ dám khoe ảnh phía sau”.

      Gia Tuấn trừng mắt, “ ấy là người rất giỏi máy tính, em có vài vấn đề về phần cứng đều phải hỏi ấy. Hơn nữa trong diễn đàn có rất nhiều người là fan của ấy, giọng của ấy có thể làm MC”. Gia Tuấn lại đắm chìm trong giọng của Tây Tây. Cậu thấy trong topic có người cầu đòi Tây Tây hát nên cũng vội vàng phụ hoạ.

      Vi Đào thấy bộ dạng mê mẩn của Gia Tuấn vỗ vỗ vai cậu rồi từ từ ra khỏi phòng.
      Tây Cố – Cố Tịch, Vi Đào khó liên hệ giọng ngọt ngào ban nãy với luôn luôn làm chuyện mất mặt trước mặt , nghĩ đến lúc trong thang máy, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, khoé môi lại bất giác cong lên.

      Hôm sau là cuối tuần, Cố Tịch dậy từ sớm. Vì tối qua tổ trưởng điên cuồng gửi tin nhắn cho , bảo sáng nay có phim cần làm phụ đề, nên chưa tới tám giờ dậy rồi. Ăn sáng xong, ngồi trước máy tính, tính toán thời gian online của các thành viên khác trong tổ, có lẽ phải tiếng nữa, nên phát nhạc rồi dọn dẹp phòng.

      Rất nhanh, tin gửi tới. Cố Tịch dừng việc nhà, nhanh chóng bước vào công việc. Bỏ ra hai tiếng đồng hồ rút ngắn thời gian, lại xem lại lần nữa rồi chuyển cho tổ trưởng, sau đó để QQ rồi tiếp tục dọn nhà.

      thích công việc hiệu chỉnh thời gian, đó là việc làm rất tỉ mỉ, cần chăm chú và nhẫn nại. Nhớ lúc còn , giáo khi phê cuối học kỳ cho , thường xuyên bảo quá cẩu thả, qua loa đại khái. Tật này có lẽ liên quan tới tính cách của , thích tính toán, làm việc nhanh chóng gọn gàng, mà như thế rất dễ phạm lỗi. Nên khi tham gia vào tổ chế tác, chọn công việc hiệu chỉnh thời gian này, muốn mượn nó để tập tính tỉ mỉ cho bản thân.


      Buổi chiều, Phương Phi gọi điện tới, hẹn xem phim. Cố Tịch nhắn tin hỏi tổ trưởng còn có việc gì ? ta OK rồi mới đồng ý .

      Hai người xem phim, rồi lại ăn buffet, chơi đến mười giờ tối mới nhà ai nấy về.

      Ngày cuối tuần dễ chịu khiến Cố Tịch tạm quên những lời đồn đáng ghét. Chủ nhật, đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc, bảo chú ý nghỉ ngơi, đừng để nhiễm lạnh. Lúc về, nằm trong nhà xem phim Mỹ cả ngày, kết quả, đám đồ ăn vặt trong nhà đều hết sạch.

      Thứ Hai, Cố Tịch làm, thấy đồng nghiệp nhìn mình còn kỳ lạ nữa thở phào hơi, có lẽ lời đối đáp của có tác dụng.

      Khi qua văn phòng của Vi Đào, thấy bên trong tối om. Cố Tịch nhớ ra Vi Đào công tác chưa về, bất giác thấy thoải mái hẳn.

      Cả buổi sáng, Tống Huệ Liên biết uống thuốc gì mà dạy dỗ hết lượt những người trong phòng. Cố Tịch và Phương Phi đều im lặng dưới đàn áp của ta, dù sao họ cũng quen nghe tai trái cho ra tai phải rồi.

      Phương Phi gửi tin nhắn cho , “Chắc chắn là hôm qua bị chồng mắng rồi”.

      Cố Tịch gật gù, “Hơn nữa có lẽ chị ta phản kích nên trở thành kẻ thù rồi”.

      Hai người cứ thế xấu mợ Tống, sau đó bị từng đám nhân viên nghiệp vụ tới nhấn chìm trong công việc, toàn là làm lại việc phân phối nguồn vốn. Có việc thời gian qua rất nhanh, giờ cơm đến nhanh chóng.

      Cố Tịch và Phương Phi lại đến quán canh hầm Giang Tây để ăn cơm rồi về. Vừa vào văn phòng thấy Tiểu La phòng Kế hoạch bị mấy nhân viên phòng Kinh doanh khác vây quanh. Họ vừa thấy và Phương Phi về tươi cười , bao vây cả hai.

      “Cố Tịch, về rồi à?” Tiểu Tiền phòng Kinh doanh cười kỳ quặc nhất.

      “Ừ.” Cố Tịch cười, gật đầu.

      Đặng Lôi phòng Kinh doanh số hai cũng cười theo, “Cố Tịch, bọn này rất tò mò, người đàn ông ấy là ai? Nhìn lưng rất cao to bảnh trai đó”. Vừa xong mấy nàng phòng Kinh doanh cười toe toét.

      Cố Tịch mặt đờ ra, phải chứ, hỏi thẳng luôn à? Giả ngốc thôi, lúc này mà giả ngốc có mà ngốc .

      “Ai cơ?”, Cố Tịch vừa hỏi vừa di chuyển muốn thoát ra vòng vây tiến về phía Phương Phi. Nhưng cái vòng nhúc nhích mà vẫn siết chặt.

      “Cố Tịch, đừng giả vờ, mọi nghười đều biết người trong ảnh là cậu, tuy, khụ khụ, có người cậu… chuyện đó ràng là hiểu lầm, nhưng đêm đó khuya như vậy, hai người lại mờ ám thế, thực là rất có…” Tiểu Tiền chưa xong mà Cố Tịch nhìn thấy trong mắt nàng hai chữ “Gian tình”.

      Cố Tịch nuốt nước bọt, vừa cười khan để kéo dài thời gian, vừa đưa mắt cầu cứu nhìn Phương Phi.

      Đặng Lôi càng thúc ép, “ nào, bọn tớ nghe đó là ai?”. đám người đầy vẻ mong chờ.

      Phương Phi kéo Cố Tịch sát lại, “Làm gì có ai chứ, có lẽ là hỏi đường thôi”. Cố Tịch gật đầu lia lịa.

      “Mặc đồng phục công ty mình mà hỏi đường à? Hê hê, là người mới của bộ phận nào đó?”, Tiểu Tiền buông tha.

      Cố Tịch thấy cổ họng thắt lại, người mới, Vi Đào, , thể có liên tưởng đó.

      “Có gì mà chứ, đến lúc tự khắc biết”, Cố Tịch liều mình. tôi có gian tình tôi thừa nhận luôn, dù sao các người tuyệt đối thể biết được ấy là ai.

      “Cố Tịch thú vị tý nào, cậu cứ , bọn này tò mò mấy ngày rồi.” Nụ cười trong mắt Đặng Lôi chỉ là tò mò mà ràng còn là ganh tị, vì nàng cũng nằm trong bảng ế. Luận về vóc dáng hay nhan sắc đều bằng Cố Tịch, nên ta càng tò mò xem “cỏ gần hang” của Cố Tịch là ai, tại sao ai chọn ta.

      Cố Tịch quay đầu , “Đánh chết cũng được”.

      à?”, Đặng Lôi đưa mắt ra hiệu với Tiểu Tiền.

      . Làm chuyện bí mật phải kiên định”, Cố Tịch cứng. thấy Phương Phi đứng cạnh ra sức trợn mắt, nhíu mày, thầm với nàng: “Tớ… ‘bị ép lên Lương Sơn’ mà”.

      “Được, bọn này thoả mãn cho cậu”, Đặng Lôi nhếch mép, chắc chắn.

      Cố Tịch cười, tỏ ra cảm kích. Phải đó, đừng ép người quá đáng, phải để cho người ta chút riêng tư chứ.

      Đặng Lôi nhếch mép với Tiểu Tiền, “Chúng ta đánh đập tra khảo ấy , dù sao ấy cũng chẳng cầm cự được bao lâu đâu”.

      Cố Tịch bỗng khủng hoảng lùi ra cửa trốn, nhưng lại bị hai người chặn lại, vội vàng cầu cứu Phương Phi. Phương Phi liều mạng chen vào cứu ra bị hai người chặn ở bên ngoài.

      Đặng Lôi và Tiểu Tiền mỗi người bên kẹp , “Thực ra bọn này chỉ tò mò thôi, rốt cuộc là tên xui xẻo nào có gian tình với cậu mà chụp ảnh rồi vẫn lộ diện, haizzz…”. Tiểu Tiền thở hắt ra, làm Cố Tịch ấm ức muốn chết. Bọn họ làm mất mặt chịu buông tha.

      Phương Phi thấy Cố Tịch giãy giụa đau khổ đành lên tiếng, “Thực ra là…”.

      Cố Tịch hét lên, trứng mắt nhìn Phương Phi, Phương Phi quả nhiên lền im miệng, thậm chí cả sắc mặt cũng thay đổi, lảm nhảm , “Phó tổng Vi”.

      A… hai nàng kẹp Cố Tịch cũng ngớ người, đồng thanh: “Phó tổng Vi?”. Cố Tịch tức giận giằng ra khỏi tay họ rồi lao về phía Phương Phi.

      Phương Phi chỉ ra ngoài cửa, lại kêu lên, “Chào Phó tổng Vi”.

      Cố Tịch đứng đờ ra, bất động. Chỉ nghe thấy hai người lúc nãy quay nhanh lại, cũng cung kính gọi: “Phó tổng Vi”. Cố Tịch vằn đen đầy đầu, chậm rãi quay lại. Quả nhiên Vi Đào đứng trước cửa văn phòng nhìn lướt qua bọn họ, vẻ mặt biểu cảm, gật đầu, “Ừ”, sau đó mở cửa bước vào.

      Mấy nàng kinh doanh ở đó đều như chuột trong trò chơi mèo bắt chuột mà chuồn hết. Chỉ còn lại Cố Tịch đứng đờ ra bên cửa, ngón tay run run chỉ về hướng văn phòng Vi Đào, lại chỉ sang Phương Phi, “Sao sớm?”.

      “Tớ mới nhìn thấy”, Phương Phi mở to mắt rồi vòng tay qua cổ Cố Tịch, “Nhưng có vẻ Phó tổng Vi nghe thấy ba chữ ‘tên xui xẻo’ sắc mặt rất khó coi, cậu… cậu tự lo lấy thân nhé”. xong buông ra, ngồi vào chỗ.

      Cố Tịch vô cùng thê thảm trở về chỗ ngồi, trừng mắt nhìn cánh cửa khép chặt, sao ta lại đột ngột quay về? Hình như lưng vác ba lô, người này có cần bán mạng đến thế ? công tác mà nhà cũng về, chạy thẳng tới công ty? Ôi trời, chỉ cần đụng phải là chẳng có chuyện gì hay ho cả, Cố Tịch gục mặt xuống bàn.

      Sau tiếng gõ cửa, Cố Tịch ngẩng lên, Vi Đào bước vào văn phòng họ, “Cố Tịch, lại đây chút”.

      Cố Tịch bắt đầu rịn mồ hôi trán, nhìn Phương Phi, trong mắt nàng ngoài thương hại ra vẫn là thương hại, rồi nhanh chóng cúi đầu.

      Cố Tịch đành “vâng” tiếng, chầm chậm đứng lên, di chuyển ra ngoài. Dù sao cũng chết, liều thôi! Cố Tịch vặn cửa, để ý rằng mình gõ cửa mà vào thẳng.

      Phương Phi nhìn chằm chằm bóng Cố Tịch khuất sau cánh cửa, Tịch Tịch, cậu bảo trọng nhé!
      Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 9: Tăng ca

      Cố Tịch vào văn phòng của Vi Đào, ngồi sau bàn nhìn , “Sắp xếp lại các chương trình hoạt động trong ba năm gần đây khi nước uống A được tung ra thị trường cho tôi, phân giá khuyến mãi và hàng tặng kèm ra nhé”.

      Cố Tịch vốn chuẩn bị tinh thần chết chắc, khi nghĩ nghe thấy bọn bàn luận sau lưng mình, kiểu gì cũng lôi tên đầu sỏ là ra để dạy bài học. Nhưng vừa nghe nghiêm túc chuyện công việc ngớ người, nhất thời trả lời ngay được.

      Vi Đào nhìn , ánh mắt hơi loé sáng, “Sao? có à?”.

      Cố Tịch vội gật đầu, “Có, nhưng cần thống kê lại”.

      “Cần bao lâu?”, Vi Đào hỏi.

      “…” Cố Tịch do dự, cũng thể chắc.

      “Được, ra ngoài , làm xong gửi email cho tôi.” Vi Đào xong gật đầu với . Cố Tịch đành vâng dạ rồi ra ngoài.

      Vừa về văn phòng, Phương Phi nhìn chằm chằm. Cố Tịch ngồi vào chỗ, thế là Phương Phi lại gửi tin nhắn quan tâm: “Tịch Tịch, đừng buồn, cứ để Phó tổng Vi vài câu , đừng bận tâm”.

      Cố Tịch trả lời, trong đầu vẫn thắc mắc vì sao Vi Đào “lên lớp” .
      Tin của Phương Phi lại tới, “Tịch Tịch, phải chứ, Phó tổng Vi hung giữ thế sao? Hừ, tớ giúp cậu trù ẻo ta”.

      Cố Tịch hơi nhướng môi, trả lời nhanh, “Phó tổng Vi lên lớp tớ, mà chỉ bảo tớ thống kê số liệu thôi”.

      “Vậy tốt quá rồi, ấy độ lượng. Cũng phải, đàn ông thường so đo những chuyện vặt vãnh, ha ha, được rồi, Tịch Tịch, cậu khoẻ rồi.” Phương Phi nghe bị mắng cũng vui theo.

      Cố Tịch cười cười, vội vàng bắt tay vào làm việc. Đầu tiên gọi điện hỏi xem văn kiện mình cần tìm tay có cần gấp , nếu gấp có thể để sáng mai mới xin chữ ký. Hỏi xong phòng Nghiệp vụ, bắt đầu chỉnh lý những văn kiện cần gấp, sau đó đưa đến cho Tống Huệ Liên duyệt. Tống Huệ Liên vừa đọc, vừa hờ hững hỏi Vi Đào tìm có việc gì. Cố Tịch ngoan ngoãn trả lời rằng Vi Đào bảo tổng hợp số liệu của loại nước A. Tống Huệ Liên gật gù, Phó tổng Vi cần gấp phải làm gấp.

      Cố Tịch ký văn kiện, gửi cho phòng Kinh doanh xong lại bắt đầu thống kê số liệu mà Vi Đào cần.

      Việc này phức tạp phức tạp mấy, nhưng lại rất lặt vặt, kho số liệu gần hai năm nay thực ra điều có thống kê. Còn hai năm trước nữa đủ, hơn nữa lại chia riêng rẽ giá đặc biệt và hàng tặng, có số hoạt động lại khiển khai chung với nhau, khi thống kê rất phiền phức.
      Cố Tịch vì muốn Vi Đào tìm ra sai sót của mình nên rất chăm chú xem tất cả báo cáo, có số bản điện tử , phải tìm bản gốc để đối chiếu. Nhưng loại đồ uống A gần đây quá nhiều hoạt động, luôn có nhân viên nghiệp vụ gọi điện đến hỏi vấn đề phân phối nguyên liệu, số thậm chí còn có khác biệt khá giữa phân phối và thực tế, cần điều chỉnh lại. Cố Tịch vừa nghe điện thoại, vừa oán than trong lòng, những vấn đề này có thể nào đến mai hãy hỏi được . Nhưng chuyện gì cũng gấp, nếu trả lời cho các phòng họ thể chuyển khai kế hoạch kinh doanh tiếp theo. Vì vậy Cố Tịch chỉ có thể vừa ứng phó với các phòng, vừa làm gấp bảng số liệu.

      Đến khi tan sở, Phương Phi tới gõ gõ bàn, Cố Tịch vẫn chưa làm xong. thấy Vi Đào chưa về, đành bảo Phương Phi về trước, còn làm xong mới về được. Phương Phi ăn gì trước rồi làm tiếp, Cố Tịch cười nhận lời. Tống Huệ Liên lúc về thấy vẫn vùi đầu vào làm việc gật gù hài lòng, “Có việc lên tăng ca chứ”. Cố Tịch cười đáp, trong lòng bắt đầu giận dữ, ta cứ nghĩ rằng ai tăng ca tiến bộ được. Những đồng nghiệp khác thấy Tống Huệ Liên về rồi cũng vội vàng chuồn hết.

      Cố Tịch mặc kệ mọi thứ, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa số liệu. Vi Đào tại sao lại cần số liệu ba năm chứ, nếu chỉ hai năm gần đây còn dễ thống kê. Năm trước nữa chỉ là nhân viên kinh doanh, số liệu đều nằm trong tay người tiềm nhiệm, kho số liệu căn bản phải lập nên khi thống kê rất phiền toái.

      Cố Tịch nhìn những phòng khác tắt hết đèn, chỉ còn lại văn phòng Vi Đào và còn sáng. vặn người, lưu số liệu lại, định đến phòng lấy nước để pha ly sữa, bận đến mấy cũng phải kiếm gì dằn bụng .

      Lúc ngang văn phòng Vi Đào, Cố Tịch thấy chăm chú vào máy tính, chớp mắt, bèn vội vàng lướt qua. Khi đứng ở trong phòng lấy nước, nghĩ xem có cần pha ly trà cho hay , về sau nghĩ mình thôi đừng quá nhiều chuyện, hoàn thành cho nhanh rồi biến là hay nhất.

      Cố Tịch bê đồ uống về văn phòng, tiếp tục vùi đầu làm việc. Miệt mài biết đến mấy giờ, cuối cùng cũng sắp xong, cứ nghĩ rằng sắp được giải thoát càng cao hứng hơn.

      “Sao còn chưa về?”, bỗng giọng trầm trầm vang lên ở cửa.

      Cố Tịch ngẩng lên, Vi Đào vai khoác ba lô đứng ở cửa, cửa phòng sau lưng đóng, đèn tắt.

      Cố Tịch đứng lên đáp, “Phó tổng Vi, tôi sắp xong rồi, gửi cho ngay”.

      Vi Đào hơi cau mày, “Cái gì?”, vẻ mặt rất nghi hoặc.

      Cố Tịch nhìn vẻ mặt như mất trí nhớ của , cuống lên, “ chẳng phải cần số liệu ba năm nay của nước uống A hay sao ạ?”.

      Vi Đào nghe xong như tỉnh ra, gật gù, “Hoá ra là cái đó, ngày mai đưa tôi cũng được”, xong liền quay . Cố Tịch trừng mắt theo bóng , cơn ấm ức toát ra khỏi lồng ngực, tức đến khàn giọng, buộc miệng chửi, tức giận cực độ. Phải sớm chứ, nếu gấp tại sao lúc lại tỏ ra nghiêm túc như vậy,hại tưởng cần gấp, tiết kiệm luôn thời gian vệ sinh, chỉ để làm xong trước khi về. Cố Tịch càng nghĩ càng giận, rủa thầm trong bụng trăm nghìn lần.

      Vi Đào vài bước rồi quay đầu, Cố Tịch khựng lại, biểu cảm khủng bố mặt chưa thu lại kịp, ngoạc miệng tra cười giả lả, tôi cười, tôi cười mà. vừa ấm ức vừa thôi miên .

      “Cười gì thế?” Vi Đào đúng là như bị thôi miên, nhìn nét mặt hỳ quặc của , lại nhíu mày.

      Cố Tịch nuốt nước bọt, “ tốt quá, làm đình trệ công việc của Phó tổng Vi, tôi còn lo mình chậm quá”. Khỉ gió! là quần chúng lao khổ đáng thương bị bóc lột triệt để.

      Khoé môi Vi Đào động đậy, “Muộn rồi, về sớm , về khuya an toàn đâu”. Cố Tịch thấy lòng ấm áp, đến nỗi vô tình, ánh mắt cũng dịu lại. Nhưng câu tiếp theo của lại làm hụt hẫng, “Nhưng, tăng ca thường hiệu sất có vấn đề”, xong thong thả bỏ .

      Cố Tịch đứng dậy, trùng mắt dõi theo biến mất ở đầu hành lang. Cuối cùng thể kiềm chế cơn tức giận, đấm mạnh xuống bàn, “Quá đê tiện, quá đê tiện!”.

      Người này có mưu, có mục đích gây phiền toái cho , ràng rất bực bội khi bị người ta là xui xẻo, bực bội vì người ta có gian tình với , bực bội vì bị người ta chụp ảnh, có khả năng càng bực bội càng để lộ ra mặt. Đúng, người này ràng là bực bội nhưng lại giả vờ thản nhiên, lại còn nghiêm túc bảo mình thống kê số liệu, quá đáng!

      bực , tôi cũng bực đây, ai thèm bị người ta chung với , cũng là kẻ bị hại mà. Cố Tịch căm phẫn ngồi xuống, càng nghĩ càng tức, nhưng thấy bản báo cáo sắp hoàn thành, cuối cùng vẫn làm nốt. Thôi, đụng phải ngã mọn, được so đo với ta, nếu mày cũng là kẻ mọn kém. Dù sao làm sớm tốt, ngày mai đỡ bị ta kiếm chuyện.

      Cố Tịch lại bỏ ra mười mấy phút làm xong, chăm chú xem lại lượt, sau khi điền nốt thời gian làm và người lập bảng, mới gửi vào email của Vi Đào. Công ty cầu rất nghiêm đối với bảng biểu, bảng biểu mắc lỗi có thời gian lập và người lập, bị kiểm tra dữ dội.

      Tốt rồi, Cố Tịch tắt máy tính, xách túi tắt đèn rồi rời khỏi công ty.

      Nhìn công ty chẳng còn ai, tự giễu, biết sớm thà bị lên lớp bài còn hơn, dù sao trong mắt , cũng chẳng còn hình tượng nữa. Làm xong rồi, thoải mái rồi, bỗng cảm giác đói khát lại dâng lên.

      Cố Tịch ra khỏi toà nhà công ty, thấy bên đường đèn đóm sáng rực nắm chặt túi, hít thở hơi, qua đường để đến bến xe buýt.

      Cố Tịch đeo tai nghe, vệ đường, mong dùng nhạc để xua tan nỗi bực dọc trong người. Bỗng sau lưng vẳng đến tiếng còi xe, tưởng mình chặn đường nên nhích vào trong. Nhưng tiếng còi vẫn kiên trì đuổi theo, Cố Tịch quay sang trừng mắt, người gì đáng ghét thế, biết trong thành phố được bấm còi ầm ĩ sao? Coi chừng phạt tiền bây giờ!

      Nhưng khi nhìn ngớ người. Sao còn chưa ?

      Vi Đào ngồi trong xe vẫy tay với , Cố Tịch nhìn quanh quất, gọi ? Cố Tịch thấy gật đầu lúng túng bước lại, đứng bên cửa xe, “Phó tổng Vi, còn có việc gì nữa ạ?”. Trong giọng điệu có vẻ oán trách, tuy thể mắng đê tiện nhưng phải xả giận chứ.

      “Nhà ở đâu, hay tôi đưa về đoạn.” Vi Đào như thể chỉ khen thời tiết hôm nay khá đẹp, bẫng, thản nhiên.

      Cố Tịch lại trợn mắt nhìn, mà tốt bụng thế sao? Hừ, chắc phải muốn nhân hội chơi xỏ chứ. Cố Tịch lắc đầu, “ cần đâu”

      Vi Đào thầm tức tối, “Bến xe ở đâu? Đưa đến đó cũng được”.

      Cố Tịch lại lắc đầu lia lịa, “ cần mà, rất gần”. Thực ra vẫn phải mười phút nữa, nhưng nghĩ tới đó càng an toàn.

      Phía sau có người bấm còi thúc giục, Vi Đào tỏ ra hơi bực bội, “Lên xe”. Cố Tịch rất khó xử, trong ánh mắt cưỡng ép của , đành ngồi vào trong xe, dù sao cũng là cấp dưới, thể nể mặt lãnh đạo.

      xe hai người đều im lặng, Cố Tịch cầm túi, chỉ mong nhanh chóng đến bến xe.

      Vi Đào lấy ra túi bánh mỳ từ ngăn đựng giữa ghế ngồi đặt lên bệ trước mặt , Cố Tịch nhìn bánh mỳ kẹp thịt trong túi, hai mắt bắt đầu đỏ lên. Đây… là bù đắp hay là ngược đãi ? Nếu chỉ để nhìn, làm ơn đặt nó xa chút, giờ đói đến nỗi thể chịu nổi cám dỗ rồi. Còn nếu muốn cho làm ơn tiếng, cũng dễ xử hơn. Cứ để đó như thế, há chẳng phải làm khó sao?

      Vi Đào liếc nhìn cố gắng nuốt nước bọt, chậm rĩa “Cho ”.

      Cố Tịch nghe thế suýt nữa rơi nước mũi vì cảm kích, nhưng nghĩ lại kẻ hại chính là cái ông thần mặt đen này, thế là lời cảm kích lại nuốt vào. Cố Tịch ra vẻ hiên ngang lắc đầu tuy có chút tình nguyện, “Tôi đói”.

      Vi Đào liếc nhìn , gì nữa, nhưng thấy ánh mắt thể ràng, tin. Phải, ngay cả cũng chẳng tài nào thuyết phuc nổi bản thân , ràng là sắp đói chết rồi, làm ơn đừng ngoan cố nữa, muốn đối đầu với kẻ địch cũng phải đợi đến khi lấp đầy bụng rồi mới có sức chứ, nhưng lời thốt ra, làm sao đưa tay nhận bánh mỳ được? Cố Tịch, mày là đồ ngốc!

      Vi Đào chạy đến đầu đường, dừng lại bên bến xe, “Ở đây à?”.

      Cố Tịch gật đầu, cố tỏ ra vui vẻ, “Cám ơn Phó tổng Vi”, xong từ từ mở cửa xuống xe. là rất chậm rãi, vẫn còn lưu luyến chiếc bánh mỳ kia, thậm chí cảm thấy miếng pho mát ở rìa bánh bắt đầu vẫy tay với mình. Ôi, tạm biệt, pho mát, lần sau ta nhất định nuốt hết mày!

      Cố Tịch đứng cạnh xe, quay lại cảm ơn Vi Đào lần nữa. gật đầu, sau đó hơi rướn người lên, nhét bánh mỳ vào tay , “Còn để đói nữa coi chừng bện viêm họng mãn tính tái phát”.

      xong, “vù” tiếng, chiếc xe lao vút .

      Cố Tịch ngơ ngẩn đứng nhìn đuôi xe biến mất, trong lòng rất hỗn loạn, … là quan tâm hay giễu cợt ? Cố Tịch ủ rũ mặt mày nhìn chiếc bánh trong tay, cuối cùng biến đau thương thành sức mạnh ngậm nhấm, tiêu diệt sạch ổ bánh mỳ!

      Cuối cùng Cố Tịch ý thức được, ai đó là loại động vật vô cùng đáng sợ, còn hình như chọt giận rồi! muốn mà, có trời làm chứng! Nhưng, biết ai đó có muốn cho cơ hội để giãy bày hay .
      Chris_Luu, B.CatTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :