1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Hiện đại] Xem như anh lợi hại, đồ xấu xa - Hốt Nhiên Chi Gian (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 54: Hầm súp


      Từ khi Cố Tịch học nấu súp Borscht lần trước, muốn nấu cho Vi Đào ăn từ lâu, kết quả là xảy ra chuyện Khổng Diễm nên cũng quên mất.

      buổi chiều nào đó, Cố Tịch bỗng nhớ tới chuyện quan trọn này, quyết định cuối tuần nấu nồi súp cho .

      Vừa hay, cuối tuần Gia Tuấn và các bạn cắm trại, Chủ nhật mới về.

      Sáng thứ Bảy, Cố Tịch dậy rất sớm. biết Vi Đào buổi sáng vẫn phải đến công ty họp, vội chạy sang trước khi , sau đó phải giúp Gia Tuấn sửa máy tính. Vi Đào cũng nghĩ gì, đưa chìa khóa cho . Cố Tịch lúc đưa ta cửa dịu dàng dặn nhớ về sớm.

      Dáng vẻ dịu dàng kiều diễm đó khiến Vi Đào rung động, tìm kiếm nụ hôn mãnh liệt từ rồi mới chịu .

      Cố Tịch nhìn bóng Vi Đào khuất ở thang máy, vẻ mặt hạnh phúc quay vào nhà, định cho niềm vui bất ngờ.

      Cố Tịch lát sau mới xuống lầu mua đồ, vòng trong siêu thị, mua nguyên vật liệu nấu súp, và cả ít thức ăn chín. Mua xong xách túi quay về nhà Vi Đào.

      Rửa rau và cắt gọt xong, bắt đầu hầm súp. Nhưng cách lần trước quãng thời gian nên có những bước gần như quên mất. luống cuống gọi điện cầu cứu Phương Phi. Phương Phi chỉ có từng bước, Cố Tịch làm theo, cuối cùng bỏ tất cả nguyên liệu vào trong nồi.

      Nghe Cố Tịch lo lắng, Phương Phi an ủi, đừng căng thẳng, chỉ cần là làm Vi Đào chắc chắn thích. Cố Tịch lại nhệch môi ra, vì nên mới làm, đương nhiên phải làm tốt nhất. Phương Phi chọc , có bỏ thuốc độc vào Vi Đào vẫn ăn. Cố Tịch xùy khẽ, mắng Phương Phi bậy.

      Cố Tịch đeo tai nghe điện thoại, vừa nấu vừa trò chuyện với Phương Phi.

      Cuối cùng, hầm mất mấy tiếng đồng hồ, món súp hoàn thành. Ngửi mùi thơm đậm đà, Cố Tịch cười, hương vị khá lắm. Thấy sắp tới trưa, gọi điện cho Vi Đào, hỏi khi nào về. Vi Đào đường rồi.

      Cố Tịch thót tim, cúp máy, vội vàng bắt đầu nấu cơm. Mong rằng trước khi về, có thể làm xong mọi thứ. Khoảng nửa tiếng sau, Vi Đào về nhà.

      Nghe tiếng chuông cửa, Cố Tịch chạy như bay ra mở.

      Vi Đào vừa vào nhíu mày, món gì thơm quá? Thấy Cố Tịch cười tươi đứng bênh cạnh, hiểu ra. Cố Tịch đón lấy laptop trong tay , đặt ở thềm cửa. Vi Đào ôm trong lòng, “Em làm gì thế?”. Cố Tịch cười, “Lát nữa cho biết”. đẩy Vi Đào rửa tay.

      Khi hai người đối diện nhau bàn, Vi Đào nhướng mày, “Đâu là em nấu sao?”.

      Cố Tịch gật đầu, “Tuy bằng ngoài quán, nhưng em lấy nhân cách của mình ra đảm bảo là nó ăn được”.

      Vi Đào khẽ cười, “Chắc chắn em nếm thử, an toàn tính mạng hẳn thành vấn đề”.

      Cố Tịch lúng túng đỏ mặt, cười .

      Vi Đào nhoài người qua bàn nắm lấy tay , “ rất vui”. biết hứng thú chuyện vào bếp, cũng mong chủ động nấu ăn. Nhưng hôm nay nhìn nồi súp đỏ tươi này, biết chắc chắn bỏ ra nhiều tâm sức. Chỉ điểm này thôi, cũng thỏa mãn lắm rồi.

      Nhìn Vi Đào nếm ngụm, mặt cảm xúc, Cố Tịch căng thẳng hỏi, “Thế nào? Có mặn ? Liệu có quá loãng ?”. Bây giờ rất sợ nhìn thấy cau mày, súp này hầm ba tiếng rồi.

      Vi Đào nuốt xuống, vẻ mặt nghiêm túc như nếm thử. Cuối cùng ngước lên, cười, “Ngon lắm”.

      Cố Tịch như cảm thấy đánh đổ lọ mật ong trong tim, ngọt ngào, tuyệt vời.

      Vi Đào hôm nay có vẻ vui, đề nghị uống chút rượu. Cố Tịch thấy lấy chai rượu vang ta căng thẳng lắc đầu, uống tốt lắm. Vi Đào nhướng môi, bảo được nghỉ nên sao.

      Hai người vừa ăn vừa uống, khí rất tuyệt. Lúc ăn gần no, Vi Đào ra ngoài phòng khách mở loa nhạc, bước đến rất ga lăng, cúi người, chìa tay ra: “May I?”.

      Cố Tịch phì cười trước dáng vẻ của , đưa tay ra hỏi khẽ: “Gì thế?”.

      Vi Đào kéo tay về, ôm sát bên người, xoay vòng đưa ra ngoài phòng khách, “Chúng ta nhảy nào”.

      Cố Tịch cười, bám vào vai , “Em biết nhảy”.

      cũng biết”, Vi Đào chớp mắt, ôm chậm rãi xoay tròn.

      Cố Tịch chỉ có thể di chuyển theo chuyển động của Vi Đào, đầu dựa vào ngực . có nhịp tim đập mạnh mẽ nhất, lồng ngực vững chắc nhất, và cả hơi thở ấm áp nhất, dẫn lối chìm vào say đắm.

      Có lẽ do uống rượu, có lẽ do mặt trời hôm nay đặt biệt trong trẻo, nhìn ánh sáng lung linh nền nhà, trước mắt hơi choáng váng, chỉ muốn dựa vào vai ngủ giấc.

      Vi Đào ôm eo , tay nhàng ve vuốt, cơ thể rất đẹp, từ vai đến eo thon và mông, tạo ra đường cong tuyệt mỹ. có thể cảm nhận được hơi ấm nhàng dưới lòng bàn tay, hơi thở của phả vào ngực , tuyệt diệu.

      Vi Đào từ từ lên tiếng, “Tịch Tịch, hôm nay em dùng nước hoa à?”.

      Cố Tịch váng vất lắc đầu, “”.

      Vi Đào ngửi mùi tóc thơm của , “Vậy tại sao lại thơm như thế?”.

      Cố Tịch bị những động tác xoay lắc nhè làm cho gật gù buồn ngủ, vô thức hỏi, “Thơm gì cơ?”.

      Môi Vi Đào trượt theo tóc xuống tai, đầu mũi cọ , “ biết, để ngửi”. như ngửi , theo tai xuống cằm, rồi xuống cổ. Cố Tịch bị ép phải ngửa ra sau, chóp mũi lành lạnh của khiến nhồn nhột, khẽ cười, ngửa đầu ra rồi kêu lên, “Buồn quá, đừng nghịch!”.

      lại như rất nghiêm túc, ngửi nhiệt tình hơn, chóp mũi di chuyển tới hõm cổ , miết xương quai xanh gợi cảm. khẽ kêu lên, “Em dùng nước hoa, mà”.

      Vi Đào siết chặt tay, phòng ngửa ra sau nhiều quá ngã, chóp mũi lại lướt cổ , tư thế ngửa ra sau làm ngực nhô cao, cổ áo bật mở, để lộ đường cong tuyệt mỹ. Vi Đào ngửi thấy mùi hương nhàng, dần dần dùng chóp mũi chà xát đường cong ấy.

      Khi chóp mũi chạm đến đỉnh cao nhạy cảm, run bắn lên, phát ra tiếng rên như mèo kêu. Tay ôm chặt eo , tay nhàng trườn tới phần mông. Cố Tịch áp vào , mở đôi mắt mơ màng nghi hoặc, tại sao lại nhảy nữa?

      Vi Đào ngước đầu lên khỏi ngực , ôm lấy cổ , mặt kề sát lại, “Vẫn ngửi ra mùi hương gì”. Cố Tịch thấy nụ cười nghịch ngợm trong đôi mắt ấy mới nhận ra suy nghĩ của . nào có ngửi mùi gì, ràng là muốn nếm thử. Cố Tịch đỏ mặt đẩy ra, quay người định bỏ , “Em… em rửa bát”.

      Vi Đào siết mạnh, kéo lại vào lòng, “Vẫn chưa nhảy hết bài”. Cố Tịch nhìn ánh mắt đen thẫm, nụ cười ỡm ờ của , trong lòng như có giọng phóng lớn lên. Dáng vẻ này... chết tiệt, quyến rũ!

      Vi Đào nhìn hàng lông mi hơi cụp xuống, gò má đỏ hồng, đôi môi hé mở của Cố Tịch, tiểu ác quỷ trong lòng càng lúc càng nhảy múa. ôm tiếp tục lắc lư chậm rãi, lòng bàn tay di chuyển sau lưng , đầu ngón tay thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn nơi dưới bả vai. Nhìn đôi gò bồng đào phập phồng lên xuống của , khóe môi từ từ nhếch lên. thích nhất là nhìn khi bị kích thích, có vẻ e thẹn, chút từ chối, nhưng cơ thể lại phản ứng rất chân thực.

      Vi Đào cúi xuống, từ từ hôn lên mặt . Nghe tiếng kêu khẽ phát ra, hơi thở dần rối loạn, niềm vui thích của càng tăng lên.

      Khi bờ môi quấn vào nhau, hai người đều cảm thấy thỏa mãn, rất nhẫn nại, dịu dàng mút lấy, như thể đôi môi là thạch hoa quả ngon lành nhất, nhận lấy từng chút . chỉ có thể nhắm mắt, ngửa đầu trong lòng , nhận lấy trân trọng thương dịu dàng của .

      Đầu lưỡi tham lam bắt đầu tách môi ra, nhàng vẽ những chiếc răng trắng. mê man giữ chặt lấy hàm răng, cơ thể trong ve vuốt của , dần dần nóng hực, phải là nhảy sao? Tại sao nhảy đến nỗi người mềm nhũn ra thế này?

      Phần mông nhói đau, khẽ rên, định gì nhưng nhanh chóng bị làn hơi ấm chặn lại, lưỡi luồn vào trong. Ối ối ối, bị trêu chọc đến nỗi tê dại, hơi thở nóng ấm đoạt lấy mọi hơi thở của , quấn lấy, trốn tránh được. động đậy lưỡi, quấy lấy , như được cổ vũ, càng quậy phá hơn, há miệng nuốt lấy môi , dẫn dắt lưỡi hoạt động. Khi cuối cùng thử đưa đầu lưỡi ra, thoáng cái bị đôi môi nóng ấm của ngậm lấy, thót tim định lùi lại nhưng thể.

      ra sức khuấy động, lòng bàn tay to cũng còn an phận, từ mép áo luồn lên . Ôi, cảm giác tràn căng lan tỏa khắp cơ thể, hai tay bất giác ôm cổ , áp sát vào .

      Cảm giác tê dại ập tới từng hồi, đỏ mặt thở dốc, giọng hổn hển đứt quãng, “Vi Đào”. khó chịu quá, nóng nực, bức bối.

      Nhưng đúng lúc ý loạn tình mê, khao khát nhiều hơn bàn tay to lớn đặt trước ngực dừng lại, môi lưỡi quấn quýt của cũng ngừng động đậy.

      nghi hoặc mở to mắt, “Vi Đào?”.

      Vi Đào cúi đầu, cau mày, vẻ mặt chịu đựng.

      Cố Tịch thót tim, “ sau vậy? Có phải chịu đựng khó lắm ? Em… em có thể giúp ”. nghĩ nhẫn nhịn vì lời dì , trong lòng cuống quýt.

      Vi Đào tỏ ra đau khổ, hít thở hơi rồi gượng , “Xin lỗi, nhịn được nữa”.

      Cố Tịch xót xa ve vuốt mặt , “Đừng nhịn nữa, em với dì”.

      Vi Đào đau khổ cố nặn ra nụ cười, hôn mạnh lên mặt , “Bà xã… xin phép…”.

      Trong vẻ sửng sốt của Cố Tịch, Vi Đào nhanh chóng bỏ .

      Rầm! Cửa bật mở, rồi lại đóng mạnh vào! Khiến tim Cố Tịch cũng rung lên theo.

      lại…

      Lao vào nhà vệ sinh!

      Ăn món súp lần đầu Cố Tịch nấu, ai đó bị đau bụng!

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 55: “Thay máu[1]”


      [1] Thay máu: Ý chỉ quá trình điều chỉnh và đổi mới về mặt nhân trong cơ cấu tổ chức.

      Vi Đào đáng thương tại sao lại bị đau bụng? Bởi đó là món súp lần đầu bà xã xuống bếp nấu, đương nhiên phải nể mặt . mình ăn hết hơn nửa nồi to, sau đó lại ăn món lòng vịt và cổ vịt mà Cố Tịch đặc biệt mua về. Kết quả là phản ứng ngay tức khắc, cả buổi tối chạy vệ sinh mấy lần.

      Thấy Vi Đào cuối cùng ráng nở nụ cười bước ra, Cố Tịch xót đến nỗi muốn khóc.

      “Ngốc quá, khóc cái gì?”

      “Đều tại em tốt.”

      “Rất tốt, như thế mới có ấn tượng khó phai.”

      Cố Tịch đỏ mặt cúi đầu, thất bại. Lần đầu nấu súp lại có kết quả thế này.

      Vi Đào vuốt má, lau nước mắt cho , “Chỉ cần là em nấu đều thích”.

      Về sau Phương Phi biết chuyện này, chỉ có thể thở dài, “Xem ra cứ để Vi Đào nấu cho cậu ăn an toàn hơn”.

      Cố Tịch bất lực tán thành, có lẽ chính là kẻ mù nấu nướng bẩm sinh.

      Nhà mới trang trí xong, hai người định để đó thời gian rồi mua vật dụng gia đình sau.

      Quãng thời gian đó, Lương Thịnh xảy ra chuyện lớn.

      Do phòng giám sát của tổng bộ phát có mấy lô hàng được tuồn ra ngoài từ thành phố W, nên tổng bộ cử người xuống điều tra vụ này, cầu Lương Thịnh mua lại tất cả những hàng hóa mang ra bán bên ngoài, đồng thời phạt nặng, Lương Thịnh tổn thất nghiêm trọng, Mã Sở Vân và Vi Đào đều bị tổng bộ gọi về làm báo cáo kiểm tra, ra lệnh trong vòng tháng phải tra cho những thứ hàng hóa đó từ đâu mà ra, rồi xử lý hậu quả. Nếu hai người đều bị cách chức.

      Vi Đào và Mã Sở Vân từ tổng bộ quay về, bắt đầu cho nội bộ điều tra ngầm.

      Cố Tịch thấy Vi Đào gần đây hay bực bội chỉ có thể ở cạnh an ủi .

      tìm ra chưa?”

      Vi Đào lắc đầu, “Có chút đầu mối, nhưng tại còn thiếu chứng cứ xác thực”. Muốn bắt trộm phải bắt quả tang, có chứng cứ xác thực, thể khiến mọi người phục được.

      “Công ty chẳng phải có người chuyên ghi lại số liệu hàng hóa hay sao?” Tổng bộ phán đoán là tuồn hàng ra, chủ yếu căn cứ vào số hiệu ghi bên ngoài các thùng hàng, hàng hóa bị kiểm tra của lô này đều do thành phố W cung ứng.

      Vi Đào ôm vào lòng, “Toàn là hàng cũ, lúc đó chỉ ghi số lô, phạm vi số lô lại quá lớn”, hôn lên tóc , trong đầu vẫn suy nghĩ. và Mã Sở Vân từng bàn bạc riêng, số lượng lớn như vậy nhất định là công ty có người tham gia. Nếu , chỉ dựa vào bên tiêu thụ, chắc chắn dám tuồn hàng ra nhiều như vậy.

      Cố Tịch vuốt mặt , xót xa hỏi, “Vậy phải làm sao?”.

      Vi Đào cho nghe nghi vấn đó, bây giờ chủ yếu là phải ra tay với mấy chủ quản nghiệp vụ bị tình nghi. Hành động của mấy người này, bên dưới chắc chắn có người hiểu nội tình, bây giờ điều họ cần làm chính là tìm cho ra những người biết chuyện.

      Cố Tịch nghe ra những người bị tình nghi bàng hoàng, ngờ đều là các chủ quản cấp nguyên lão của công ty.

      “Họ làm thế chứ? Hơn nữa cũng phải là đơn vị kinh doanh họ quản lý, làm sao có thể?”, có phần tin.

      “Đó chính là điểm gian xảo của họ, nếu họ tuồn hàng thuộc đơn vị mình quản lý ra, chắc chắn bị nghi ngờ. Nên họ có thể liên minh với nhau, tuồn những hàng khác ra, như thế thể nghi ngờ tới họ.” Vi Đào nghĩ mấy người đó ăn của công ty, dùng đồ của công ty, bây giờ lại có người còn thấy chưa đủ mà muốn lợi dụng công ty, thực đáng giận.

      Cố Tịch an ủi, “Nhân viên nghiệp vụ càng làm càng chuyên nghiệp”. Nhưng nghĩ lại, mấy người này có số là đến Lương Thịnh ngay từ buổi đầu thành lập, thể nghĩ ra vì sao họ lại phản bội.

      Vi Đào cười lạnh, “Tham vọng của con người đều là vô hạn, em càng cho nhiều họ càng thấy đủ”.

      Cố Tịch ôm , khẽ thở dài.

      Mấy hôm sau quả nhiên nghe Lương Thịnh có động thái lớn.

      Mã Sở Vân tập hợp các đơn vị kinh doanh lại, mở cuộc họp.

      Trong cuộc họp, Mã Sở Vân biểu dương vài đơn vị và chủ quản khu vực có thành tích xuất sắc. Tiếp đó nhấn mạnh lần nữa thái độ của công ty đối với việc tuồn hàng ra ngoài, tuyệt đối tha cho hành vi đó. Đồng thời trong cuộc họp, thông báo quyết định cho nghỉ việc vài chủ quản và thông báo ngưng hợp tác với số đơn vị kinh doanh.

      Tất cả đơn vị kinh doanh đều rúng động, ngờ lần này thái độ của Lương Thị lại kiên quyết đến vậy.

      Sau cuộc họp, những chủ quản bị cho thôi việc đều lần lượt tìm đến Mã Sở Vân. Vi Đào đem chứng cứ mấy người này câu kết với bên kinh doanh ra, đồng thời cho họ xem như báo cáo và hóa đơn ghi lại số hàng, chắc chắn những lô hàng đó đều do họ tuồn ra.

      Mã Sở Vân đau lòng chỉ trích họ từng chung hoạn nạn với mình, đồng cam cộng khổ gây dựng Lương Thịnh, tại sao đến hôm nay lại làm chuyện đó? Mấy vị chủ quản nghẹn lời, bắt đầu cầu xin Mã Sở Vân niệm tình cũ mà tha cho họ lần. Mã Sở Vân nghiêm khắc từ chối, ông ta có thể tha thứ cho việc phạm lỗi, nhưng thể chịu được phản bội.

      Có hai vị chủ quản lại hề hối hận, chỉ oán trách chế độ quản lý Lương Thịnh hà khắc. Nhân viên nghiệp vụ mỗi tháng áp lực lớn như vậy, nhiệm vụ bị đặt ra là căn bản thể hoàn thành, nếu làm thế sao hoàn thành nhiệm vụ?

      Mã Sở Vân bị họ làm cho giận điên người, vậy có thể tuồn hàng ra ngoài, gây tổn hại lợi ích công ty sao? Loại người này tuyệt đối thể giữ lại.

      Cuối cùng, mọi chủ quản dính dáng đều bị cho thôi việc. Trưởng phòng nghiệp vụ thành phố bị giáng cấp xuống làm chủ quản, thử việc trong vòng ba tháng.

      Từ đó, Lương Thịnh bị tổn thất nguyên khí quá nặng, mọi người trong bộ phận Nghiệp vụ thành phố đều bất mãn, rất nhiều nhân viên cũng bỏ công ty . Mã Sở Vân ra lệnh phòng Nghiệp vụ của thành phố do Vi Đào trực tiếp quản lý.


      Vi Đào bỗng bận rộn kinh khủng, ngoài kế hoạch nghiệp vụ, phê chuẩn công văn thường làm ra, còn phải xử lý những chuyện lớn bé trong phòng Nghiệp vụ nữa.

      Cố Tịch liên tục thấy về nhà sau mười giờ tối, thương quá vất vả.

      vừa xoa nắn vai cho , vừa thầm: “Bây giờ ổn hơn chưa?”.

      Vi Đào nhắm mắt dựa vào lưng ghế, lắc đầu, “Lần này chặt chém quá nhiều đơn vị kinh doanh, khu vực lại phải chia lại, rất nhiều chủ quản nghiệp vụ cũng mới nhậm chức, căn bản quen việc”.

      Cố Tịch khẽ thở dài, “Các liệu có gấp gáp quá , ‘thay máu’ nhiều như vậy, việc kinh doanh bị ảnh hưởng”. ở trung tâm cũng nghe các đồng nghiệp bàn tán, Lương Thịnh lần này thay quá nhiều người nên việc kinh doanh sụt giảm thấy .

      Vi Đào trầm ngâm hồi lâu, “ mạnh tay thể diệt trừ họa được”. Mã Sở Vân cũng lo lắng làm vậy ảnh hưởng tới Lương Thịnh, nên ban đầu lúc muốn đụng đến đám người này, ông ta cũng có phần ngần ngại. Nhưng Vi Đào rằng nếu ra tay gọn lẹ chắc chắn để lại hậu họa, khiến những đơn vị kinh doanh kia lần nữa rắp tâm làm chuyện mờ ám. làm làm đến cùng, tình nguyện bây giờ gặp gian khó, cũng tuyệt đối cho phép bọn họ làm loạn quy tắc của công ty.

      Cố Tịch nghe những lời giải thích của , tuy tán đồng nhưng vẫn cảm thấy như vậy hơi cực đoan. Chí ít, lời những người đó cũng phản ánh những lỗ hổng trong quản lý của Lương Thịnh. Nếu công ty cải thiện sau này vẫn có khả năng xảy ra chuyện tương tự. Nhưng biết, Vi Đào bây giờ nghe những lời này, bây giờ chỉ có thể cứng rắn đến cùng.

      Sau hai tháng chỉnh đốn, Lương Thịnh cuối cùng hồi phục.

      Lúc Cố Tịch đọc email của tổng bộ, nhận ra thành quả từ thái độ kiên quyết của Vi Đào.

      Tổng bộ rất khen ngợi tốc độ và khả năng giải quyết chuyện này của Lương Thịnh, chỉ giảm nửa hình phạt ban đầu mà còn có phần thưởng cho mã Sở Vân và Vi Đào.

      Chuyện quan trọng nhất là, tổng bộ lại cất nhắc Vi Đào làm nhân tài trù bị cho chức vụ tổng giám đốc công ty mới.

      Cố Tịch nhìn tên Vi Đào trong danh sách, tâm trạng lần nữa phấp phỏng lo sợ, liệu có bị điều nữa ? Người tài như Vi Đào, tổng bộ để lãng phí.

      Buổi tối, Cố Tịch gọi điện cho Vi Đào, chuẩn bị cùng về nhà.

      Vi Đào lại tối nay tiếp khách, thể đưa về được.

      Cố Tịch mìm cười đáp: “Vâng”.

      Buổi tối ăn cơm với Gia Tuấn bên ngoài rồi về.

      Mười giờ hơn, chuông cửa vang

      Cố Tịch mở cửa, Vi Đào vào nhà, cơ thể nặng nề đổ lên người .

      Cố Tịch vội giữ lấy , gồng mình gánh chịu, nặng quá. Mùi rượu nồng nặc, uống nhiều! Cố Tịch đóng cửa, dìu Vi Đào đến ngồi xuống sô pha.

      thấm khăn bông nóng rồi mang ra lau mặt cho , Vi Đào lắc đầu tránh né.

      Cố Tịch giữ mặt lại, “Đừng nhúc nhích”. vừa lau vừa hỏi, “Tự lái xe về à?”.

      Vi Đào lắc đầu, “Mã Sở Vân đưa về”. Cũng may phải tự lái xe, uống say rồi lái xe là điều lo lắng nhất.

      Cố Tịch lau xong định rót cho ly nước. Nhưng vừa đứng lên bị kéo xuống, đầu dựa vào, dụi dụi cổ , “Tịch Tịch”.

      Cố Tịch nâng đầu lên, “Sao vậy?”. hễ uống say là lại giống đứa trẻ, cứ thích bám riết người khác.

      Vi Đào bỗng cười, cao giọng, “Tịch Tịch”.

      Cố Tịch bị làm cho dở khóc dở cười, chỉ gọi mà gì, có phải là say quá rồi ?

      Vi Đào kéo lại, cơ thể nặng nề ập xuống, đè xuống sô pha.

      Hơi thở nóng hực phả bên tai , “Mã Sở Vân sắp di dân”.

      Ưm… Cố Tịch ngớ ra, Tổng giám đốc Mã sắp di dân? Tin này quá bất ngờ.

      Vi Đào tiếp tục phát ra tiếng lảm nhảm, “ trai bảo rằng ông ta chuẩn bị sẵn, lần trước tổng bộ muốn điều , ông ta đồng ý, chỉ vì , mà còn vì chính ông ta”.

      Cố Tịch lắng nghe, lặng lẽ chịu đựng sức nặng của .

      “Ông ta muốn tìm người tiếp quản Lương Thịnh, nếu tổng bộ dễ dàng để ông ta . Hừ, mọi người đều có ích kỉ của mình”, Vi Đào giọng lạnh lẽo.

      Cố Tịch vuốt tóc , chắc cảm thấy bị Mã Sở Vân lợi dụng? Thực ra đó cũng là lợi dụng lẫn nhau, cần nơi khác, Mã Sở Vân cũng có thể thoát thân sớm nhất.

      muốn sao?”, khẽ hỏi.

      Vi Đào nhúc nhích người , đè nghiến khiến thở được, nhưng gì, để nằm thoải mái hơn.

      “Mã Sở Vân sắp rồi nên mới đồng ý cho ‘thay máu’, vì ông ta biết có lỗ hổng lớn mấy cũng dọn dẹp.” Vi Đào bực bội, cứ tưởng Mã Sở Vân cổ vũ là vì lợi ích công ty, khốn kiếp , người nào cũng chỉ nghĩ đến mình.

      Cố Tịch có thể cảm nhận được buồn bực của , khẽ , “Chắc chắn làm tốt hơn ông ấy”.

      Vi Đào ậm ừ, “Đương nhiên”. vì ở lại W mà cuối cùng hợp tác với Mã Sở Vân, mua lại cổ phần trong tay ông ta, làm chủ Lương Thịnh.

      Cố Tịch mỉm cười, người đàn ông tự tin này dễ dàng bỏ cuộc.

      ra khúc mắc trong lòng rồi, Vi Đào mới cảm thấy nhõm hơn. Cánh tay ôm Cố Tịch siết chặt, từ từ giãy ra định đứng lên, hôm nay nhất định uống say, “Vi Đào, em dìu ra giường ngủ nhé?”. Hai người chen chúc sô pha thực khó chịu.

      Vi Đào ậm ừ, Cố Tịch đẩy ra ngồi lên. Vi Đào ôm eo , cho .

      Cố Tịch dỗ dành, dìu ra giường. Hôm nay say, vừa nằm lên giường là trở mình ngủ luôn.

      Cố Tịch cởi quần áo ra cho , sau đó bê chậu nước ấm tới, dịu dàng giúp lau người.

      Vi Đào cảm thấy nóng nên phát ra tiếng ậm ừ, nghe . Cố Tịch nhìn bộ dạng say ngủ đáng của bật cười khẽ. Bình thường trông rất nghiêm túc bình thản, lúc này lại chu môi giống hệt đứa trẻ, mũi cứ “khụt khịt” liên tục, thú vị.

      Cố Tịch lau xong phần lưng lật lại, phát ra “lão nhị” thức dậy. Mặt đỏ bừng, liếc nhanh gương mặt , mắt vẫn nhắm nghiền, chưa tỉnh. Nhưng… nhưng ngủ rồi mà sao cơ thể vẫn phản ứng. Cố Tịch đỏ mặt lau nhanh đùi rồi bê chậu nước .

      Lau xong cho , cũng mệt đến toát mồ hôi nên quyết định tắm.

      Tắm xong ra, thấy Vi Đào nằm giường kéo chăn lên kẹp vào đùi, lộ ra cả phần cơ thể phía sau.

      Cố Tịch khẽ cười, trèo lên giường, rút chăn ra khỏi chân rồi đắp lên người. Tay hụt hẫng nên vô thức huơ tay lên, ôm lấy ấn vào trong lòng, ôm chặt, đè xuống phía dưới.

      Cố Tịch giật mình nằm im, chỉ sợ còn có động tác tiếp theo.

      Nhưng chỉ ôm chặt , tiếp tục ngủ say.

      Cố Tịch cẩn thận kéo lại chăn, dựa vào lòng , từ từ nhắm mắt.

      Sáng hôm sau, khi bị nụ hôn nóng bỏng của ai đó đánh thức, Cố Tịch mới giật mình nhận ra người nóng rực. làm sao lại cho rằng ai đó thỏa mãn với việc chỉ ôm mình ngủ đêm? Buổi tối bỏ lỡ đương nhiên sáng phải bù, mà còn kịch liệt hơn nữa.

      Cuối cùng sau khi ai đó “trồng mảnh vườn dâu đỏ” người , mới gầm lên, lao vào nhà tắm, dội nước lạnh cho hạ hỏa.

      Tháng Mười, sắp tới rồi.
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 56: Ảnh cưới


      Tháng Mười dần đến, lễ cười của hai người cũng cận kề.

      Vi Đào và Mã Sở Vân ngầm thỏa thuận xong xuôi, ông Mã lập tức làm đơn xin từ chức lên tổng bộ. Do liên quan đến tình hình cổ đông của Lương Thịnh, nên tổng bộ nhanh chóng phái tiểu tổ giám sát xuống tiến hành kiểm tra Lương Thịnh, tiếp đó gọi hai người về tổng bộ làm điều tra lần cuối.

      Vi Đào tuy ở M nhưng mỗi tối đều lên mạng chuyện với Cố Tịch.

      Cố Tịch thông báo tiến triển việc chuẩn bị đám cưới, liệt kê những thứ còn phải mua. Vi Đào bảo đừng vội, đợi về rồi cùng sắm. Cố Tịch lại muốn làm bận lòng nên cuối tuần mua với Gia Tuấn cũng được.

      Giọng Vi Đào hơi trầm xuống, “Em kết hôn với , sao có thể để người khác lo giúp được”. Cố Tịch thè lưỡi, ý thức làm chủ của người đàn ông này quá mạnh, tùy .

      “Hôm nay studio gọi điện đến ảnh cưới xong, bảo thứ Bảy này lấy.” Cố Tịch biết cuối tuần có về kịp , “Nếu chưa về em nhờ Gia Tuấn lấy với em”.

      về kịp”, muốn bỏ lỡ việc cùng chia sẻ mỗi giây phút ngọt ngào, hơn nữa mình lấy ảnh cưới, nhân viên người ta chắc chắn chê trách làm chồng mà có trách nhiệm.

      Cố Tịch mỉm cười, “ mau làm việc chính , đừng lo ở nhà”. Hai người trong lúc chuyện bất giác để lộ cảm giác “người nhà”.

      Tối thứ Sáu, Vi Đào vẫn chưa về. Chiều thứ Bảy, Cố Tịch tự tới studio.

      Cố Tịch vừa vào nhân viên tiếp đón, nghe đến lấy ảnh cưới bảo đợi ở đại sảnh chút.

      Cố Tịch ngồi sô pha đợi chán quá nên tiện tay lật album để bàn ra xem.

      Bỗng có bóng người tới gần, “Chị Vi, chào chị”. Cố Tịch ngẩng lên, là nhân viên kinh doanh họ Đinh lần trước đón tiếp họ, “Chào ”.

      Đinh rất nhiệt tình, “Chị đến nhận ảnh cưới ạ?”.

      Cố Tịch gật đầu, “Ừ, họ lấy rồi”.

      Đinh thấy Cố Tịch buồn chán ngồi xuống cạnh, “Chồng chị đến sao? Ảnh hơi lớn, mình chị chắc mang nổi đâu”.

      Cố Tịch mỉm cười, “ ấy hơi bận”. có thể nhờ xe đưa đến dưới lầu rồi bảo Gia Tuấn xuống giúp.

      Lát sau nhân viên xách hai túi ra, trong túi là ba cuốn album, hai cuốn ảnh cưới, cuốn chụp tự do.

      Đinh giúp Cố Tịch lấy ra, để lật xem. Cố Tịch nhìn những tấm hình tinh tế đó, có cảm giác vô cùng ngọt ngào.

      Di động trong túi đổ chuông, lấy ra nghe mấy.

      “Tịch Tịch, em ở đâu?”, vừa nghe giọng Vi Đào, tâm trạng Cố Tịch tươi tỉnh hẳn.

      “Em ở studio, nhận ảnh.” rất muốn với rằng ảnh rất đẹp, rất đẹp trai.

      “Được, về rồi đây, lát nữa gặp”, Vi Đào ngắn gọn rồi cúp máy.

      Cố Tịch cầm điện thoại, lời muốn chỉ có thể nuốt vào. Vốn định nhờ đến đón, nhưng nghĩ lại mới về, chắc chắn rất mệt, thôi vậy.

      Cố Tịch đóng cuốn album lại, sau đó hỏi ảnh lớn làm xong chưa.

      Đinh lên kia giục giùm , sau đó lên lầu hai.

      Cố Tịch tiếp tục lật xem album.

      Lúc này có cặp tình nhân trẻ đẩy cửa vào. ngước lên nhìn rồi tiếp tục cúi xem album. Chủ đề chụp của và Vi Đào chọn nghe là chủ đề trọng điểm mới nhất mà studio vừa đưa ra, rất duy mỹ, rất thời thượng. Lần đâu nhìn thích, nhưng cảm thấy giá quá cao nên hơi ngần ngại. Vi Đào lại đồng ý ngay, phải chụp đẹp nhất. Quả nhiên bây giờ nhìn thành phẩm, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.

      Bên cạnh có tiếng xuýt xoa, Cố Tịch ngước lên nhìn, đôi tình nhân lúc nãy đứng cạnh, ngắm nghía album của .

      “Đẹp quá”, kéo tay chàng trai, vẻ mặt hâm mộ.

      Chàng trai ôm , chiều chuộng hỏi: “Thích ? Thích chụp bộ”.

      hưng phấn gật đầu, chàng trai kia gọi nhân viên trong studio lại. bước đến gần Cố Tịch, “ chị chụp đẹp quá”.

      Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn”.

      Chàng trai thấy ai tới bước đến quầy. ngồi xuống cạnh Cố Tịch, “Bộ này của chị bao nhiêu tiền thế”. Cố Tịch giá cả, nàng trợn tròn mắt, “Đắt thế sao?”. Cố Tịch cười khẽ.

      tiếp tục hỏi bộ này chủ yếu chụp những gì, có ưu đãi nào ? Cố Tịch cho nàng mọi điều biết. chàng kia dẫn nhân viên tới, nhân viên thấy dò hỏi Cố Tịch vội dẫn .

      Cố Tịch nghe nàng kia than thở với người là đắt quá, hay chọn cái khác . chàng nhìn vẻ quyến luyến của người nghiến răng dù đắt mấy cũng chụp, chỉ cần ấy thích. cảm động ôm ngay lấy chàng trai kêu “Honey”.

      Cố Tịch nhìn cặp tình nhân đó, mỉm cười. Vi Đào cũng từng thế, rất hạnh phúc.

      Đinh bảo nhân viên khiêng ảnh xuống, Cố Tịch thấy tấm ảnh dựa vào tường muốn xem. Đinh bảo nhân viên mở ra, bỗng dung mọi thứ sáng lóa, tấm ảnh là đôi tình nhân đẹp vô cùng.

      nàng lúc nãy lại hét lên, “ xem, người ta đúng là trai tài sắc kìa”. Đinh cũng khen ngợi, “ Vi và chị xứng đôi”. Cố Tịch cười, định cảm ơn sau lưng vẳng đến tiếng , “Cảm ơn khen”. sửng sốt quay nhanh lại, Vi Đào bước vào cửa trong ánh sáng cứ như vị thần, người dát đầy ánh vàng. Cố Tịch rung động, nỗi xúc động cứ dâng trào. Sao lại quay về nhanh như vậy.

      Vi Đào bước tới ôm lấy , khẽ hôn lên mặt rồi mới quay sang nhìn tấm ảnh, cúi đầu dịu dàng hỏi, “Thích ?”. Cố Tịch ngoài gật đầu ra biết làm gì nữa, rất thích.

      Vi Đào nhìn ra kích động trong đôi mắt , cười khẽ rồi quay sang Đinh, “ Đinh, về đề nghị lần trước của , nếu vợ tôi phản đối tôi đồng ý?”.

      Cố Tịch hơi thắc mắc, còn có chuyện gì mà biết?

      Đinh cười tươi nhìn Cố Tịch, “Do chị là cặp đôi đầu tiên chụp ảnh với chủ đề này, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, nên công ty định lấy ảnh cưới của hai người làm quảng cáo cho chủ đề này. biết chị Vi có đồng ý ạ?”.

      Cố Tịch nhìn Vi Đào, ngẩn ngơ mấy giây. Muốn bày ảnh cưới của họ ra ngoài sao?

      Vi Đào cúi xuồng thầm bên tai , “Đẹp trai có gì sai?”.

      Cố Tịch phì cười, người này biết khiêm tốn. do dự chốc lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. Ảnh chụp rất đẹp, cũng rất vui được chia sẻ với mọi người.

      Đôi tình nhân phía sau nghe hai người có đặc quyền như vậy cũng đòi được hưởng thụ. Đinh mỉm cười đáp lại, “Đây là đặc quyền của cặp đôi đầu tiên cho chủ đền này”. Thực ra Đinh còn nửa câu sau chưa . Người ta là trai đẹp xinh, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, làm quảng cáo tăng thêm hiệu quả.

      Vi Đào nhìn nhân viên khiêng tấm ảnh lên xem, sau đó xách túi rồi choàng vai Cố Tịch ra về.

      Cố Tịch cứ ngỡ tấm ảnh chỉ đặt ở trước tòa nhà studio.

      Nhưng hai hôm sau, khi Vi Đào nắm tay dạo, bị tấm quảng cáo cực lớn phố bộ làm cho rúng động, ngơ ngẩn.

      Ảnh cưới của họ lại được biến thành tấm quảng cáo khổng lồ, treo bức tường tòa nhà cao nhất, rực rỡ chói sáng.

      Nỗi xúc động trong lòng Cố Tịch thể diễn tả bằng lời, chỉ đờ đẫn nhìn tấm ảnh đó. nhất định là cố ý, cố ý cùng studio giấu , cứ tưởng chỉ là tấm ảnh đặt trước tủ kính của studio. Kết quả… lại là nổi bật thế này. Cố Tịch cắn môi, rất muốn giữ vẻ bình thản, nhưng mắt cư rung rung, mờ nhòa. quá hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc.

      bóng đen bao trùm phía trước, ôm chặt vào lòng, “Ngốc quá, khóc gì chứ?”.

      Cố Tịch lắc đầu, nổi, nước mắt thấm ướt áo , bàn tay khẽ đấm vào ngực , chỉ tại lúc nào cũng khiến chuẩn bị. Trước , lúc nào cũng cảm động bất ngờ đến muốn khóc.

      Vi Đào ôm , lồng ngực hơi rung rung, cười hài lòng. Gần đây quá bận, đám cưới chỉ mình lo liệu. vừa hổ thẹn vừa xót xa, nhưng phải nhanh chóng lo xong chuyện làm chủ Lương Thịnh, nếu ảnh hưởng tới hôn lễ của họ. Thế nên mới vắt kiệt đầu óc để cho bất ngờ.

      Nghe Cố Tịch nhắc chuyện lấy ảnh, liền nhớ đến đề nghị lần trước của Đinh. Lúc ấy muốn quá khoa trương nên từ chối. Về sau gọi điện hỏi lại, biết họ chỉ đặt ảnh bên ngoài studio, mà còn có ý làm bảng quảng cáo lớn. Lúc đó quyết định nhờ Đinh giúp tay. Đinh nghe có lòng như vậy, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

      Khi công ty treo tấm bảng quảng cáo lên, Đinh gọi điện cho Vi Đào, Vi Đào liền cố ý dẫn Cố Tịch dạo, để tự phát . Thấy xúc động như vậy, vô cùng tự hào, chỉ mong lúc nào cũng cảm nhận được tình của mình.

      Cố Tịch nhào vào lòng Vi Đào, lúc sau mới ngừng khóc.

      Người qua lại thấy họ ôm chặt nhau đứng giữa đường đều nhìn tò mò. Bỗng có người phát ra Vi Đào rất giống nam chính trong tấm bảng quảng cáo cực lớn kia, liền kìm được nhìn thêm chút nữa. Rất nhanh, đám phụ nữ ồ lên những tiếng kinh ngạc, “Chính là ấy, nam chính trong bảng quảng cáo kia, wow, đẹp trai quá!”.

      Vi Đào bị mọi người chú ý nhưng vẫn bình thản mỉm cười, thậm chí còn gật đầu. Đám con càng hét lên, tò mò biết trong lòng có phải nữ chính .

      Cố Tịch hiểu gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giật nảy mình, sao lại có đám người bao vây họ vậy

      Đám con thấy Cố Tịch khóc như mưa đều hít hơi, giống giống nhưng sao lại khóc? Chắc là quá cảm động? Mọi người bàn tán xì xào.

      Cố Tịch bị quan tâm quá, đỏ mặt tía tai, chỉ biết nấp vào lòng Vi Đào.

      Vi Đào trầm trầm, “Vợ tôi da mặt mỏng”. Mọi người nghe thế đều cười thành tiếng, vẻ thấu hiểu. Cố Tịch càng lúng túng muốn bỏ chạy ngay.

      Vi Đào nâng mặt lên, lau nước mắt cho như thể xung quanh có ai, ánh mắt dịu dàng như nước. Cố Tịch cũng rung động trước vẻ dịu dàng ấy, chỉ ngơ ngẩn để mặc . Đến khi tiếng xuýt xoa bên cạnh biến thành lời ngưỡng mộ, Cố Tịch mới phát họ mờ ám thế nào, ngay nơi công cộng mà tình tứ ân ái. Oái! Mặt Cố Tịch lại nóng hực, cúi đầu vùi mặt vào lòng Vi Đào.

      Bên tai vẫn nghe mọi người cảm thán, “ này hạnh phúc! Ngưỡng mộ chết mất!”. Vi Đào mỉm cười , “Người hạnh phúc là tôi”. Ôi ôi, tiếng kêu lại vang lên. Người có bạn trai kéo tay bạn trai than vãn, xem chồng người ta oai chưa kìa. Người chưa có bạn trai đành kéo tay người xung quanh chỉ trỏ, sao tôi có phúc như vậy?

      Đến khi mọi người dần dần tản mác, Vi Đào mới vỗ vỗ lưng Cố Tịch, “Đừng trốn nữa, còn ai đâu”.

      Cố Tịch từ từ ngước lên, trừng mắt nhìn , hôm nay bị trúng gió hay sao vậy? Bình thường trước mặt người ngoài mà muốn ngọt ngào lãng mạn, đều chú ý đến khung cảnh, hôm nay sao lại sến thế?

      Vi Đào nhéo gương mặt nhăn nhó của , vẻ mặt đắc ý, “ muốn để mọi người biết chúng ta cưới nhau”.

      Cố Tịch nhìn vẻ tự tin và hạnh phúc trong mắt , cảm xúc dâng trào, người đàn ông này mãi mãi có khả năng khiến tim loạn nhịp. Dường như mỗi ngày đều là ngày mới, chỉ duy nhất thứ đổi, chính là trái tim chân thành của .

      chàng xấu bụng, cần trái tim vô cùng mạnh mẽ, nguyện vì mà mạnh mẽ hơn.
      Tiểu Ly 1111B.Cat thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 57: Đùa nghịch


      Do hiệu ứng quảng cáo mà rất nhiều người trong công ty biết được tin vui của hai người. Họ hỏi khi nào tổ chức hôn lễ. Rất nhiều đơn vị kinh doanh của Lương Thịnh nghe Vi Đào sắp kết hôn cũng đòi đến chúc mừng. Vi Đào muốn làm phiền mọi người, nhưng nhiệt tình của họ vẫn giảm. Cuối cùng đành phải liên hệ với khách sạn đặt thêm phòng bao.

      Chuyện thủ tục làm chủ Lương Thịnh của Vi Đào đến giai đoạn cuối, Mã Sở Vân bàn giao công việc cực kỳ suôn sẻ. Ông ta rất vui, trước khi phải chúc mừng Vi Đào kết hôn. tuần trước đám cưới, công văn nhậm chức của Vi Đào chính thức phát xuống, lên chức tổng giám đốc Lương Thịnh.

      Do những rối loạn gần đây của phòng Nghiệp vụ khiến cho việc kinh doanh sa sút, Vi Đào vừa nhậm chức lên tinh thần cho mọi người, hứa hẹn hoàn thành nhiệm vụ tháng Mười công ty tổ chức du lịch Hải Nam. Quả nhiên vừa tuyên bố xong, mọi người như được tiêm thuốc kích thích, tinh thần hừng hực, tự tin vạn lần.

      Cố Tịch bắt đầu nghỉ phép để lo chuyện kết hôn. Nhà mới có thể vào ở, đồ dùng gia đình đặt mua cũng được chuyển đến. Cố Tịch thấy Vi Đào bận rộn nên cũng làm phiền , tự mình bố trí nhà mới theo phương án bàn trước. Vi Đào thấy lo lắng như vậy rất thương xót, Cố Tịch lại cười an ủi , phải có cơ hội cho phát huy chứ. thể giúp chia sẻ gánh nặng nhiều hơn, chỉ mong toàn tâm toàn ý yên tâm làm việc.

      Do cả hai đều phải người thành phố W, nên họ định tổ chức tiệc cưới ở W trước, sau đó tới M và N lần lượt tổ chức tiếp. Kết hôn ở nơi khác phiền phức như vậy, gia đình hai bên đều phải chú ý đến, thành phố W lại là nơi sau này họ sinh sống lâu dài, đồng nghiệp bạn bè càng thể bỏ qua.

      Chỉ chuyện viết thiệp mời thôi rất phiền toái. Vi Đào chắc chắn rảnh rỗi, kết quả việc viết thiệp mời lại trở thành cơ hội luyện chữ cho Cố Tịch. Cố Tịch nhờ Vi Đào báo số khách mời, rồi in danh sách ấy ra làm hai bản. Phía các đơn vị kinh doanh, Vi Đào phát thiệp. vừa lên chức, rất nhiều việc muốn kín đáo. Nhưng bọn họ biết về hôn , đều tới.

      Nhà mới sau khi trang trí gần xong, Vi Đào bảo Cố Tịch trả lại nhà thuê, dọn đến ở trước. Nhà thuê của Cố Tịch vừa hết hạn nên dọn dẹp đồ đạc đưa đến nhà mới luôn.

      Vi Đào cũng chuyển đa số đồ đạc tới, mỗi tối đều làm việc ở thư phòng rất khuya.

      Cố Tịch rót ly nước cho Vi Đào, xoa xoa huyệt thái dương của , bắt nghỉ ngơi chút.

      “Đừng có bạt mang như vậy.” Chỉ cần nhắc đến công việc là như biến thành người khác, lúc nào cũng căng thẳng.

      Vi Đào nhắm mắt, dựa vào lưng ghế da, hưởng thụ dịu dàng của những ngón tay thon mảnh, “ làm xong chuyện làm sao hưởng tuần trăng mật với em được”. Còn mấy ngày nữa là đám cưới, tiệc ở W vừa xong sau đó làm ở M và N. Đợi hoàn tất tiệc cưới ba nơi, họ hưởng tuần trăng mật, và trong vòng nửa tháng, thể quan tâm tới công việc.

      Tình trạng Lương Thịnh nay thực cho phép thờ ơ. bắt buộc phải sắp xếp tạm ổn mọi thứ trước khi nghỉ phép, chỉ mong có thể cho tuần trăng mật hoàn hảo.

      Cố Tịch khẽ thở dài vẻ thông cảm, “ nghỉ giao công việc cho ai?”.

      “Trương Kiến Dũng”, Vi Đào vuốt ve ngón tay , đùa nghịch. Cố Tịch hơi ngạc nhiên, Trương Kiến Dũng vốn là giám đốc nghiệp vụ vòng ngoài, bây giờ tranh cử chức phó tổng với các giám đốc kinh doanh khác. Nhưng kinh nghiệm ta nhiều, cũng còn khá trẻ, liệu có ổn ?

      Vi Đào biết sửng sốt, “ ta làm việc vững, có thể mình đảm đương, thử ta lâu rồi”. Tuy làm việc dưới quyền Mã Sở Vân nhưng cũng chú ý đào tạo người của mình, Trương Kiến Dũng là người đáng để tín nhiệm.

      Khi Vi Đào cầu Trương Kiến Dũng thay trong lúc nghỉ phép, Trương Kiến Dũng cũng rất bàng hoàng, hoàn toàn ngờ Vi Đào lại tín nhiệm mình như vậy. Luận về hồ sơ lý lịch, Lương Thịnh còn nhiều người lớn tuổi, kinh nghiệm hơn ta, Vi Đào chỉ câu, “Tôi cần người trung thành, biết làm việc”. Đối với người mới, ngoài việc xem xét năng lực ra, phần nhiều còn phải có cảm giác tín nhiệm. Trương Kiến Dũng vội cảm kích nhất định để thất vọng.

      Vi Đào cùng Trương Kiến Dũng hoạch định chiến lược kinh doanh tháng sau, hơn nữa còn cố ý để lại cho ta vài vấn đề khó nhằn. Tổng bộ công ty đối thủ gần đây khá mạnh tay, ngừng giành giật những thị trường khả năng tiêu thụ lớn của Lương Thịnh. giao cho Trương Kiến Dũng nhiệm vụ, cầu để mất bất kỳ đơn vị kinh doanh nào trong đó! Nếu có khả năng giải quyết vấn đề Trương Kiến Dũng vẫn cần được rèn luyện.

      Cố Tịch nghe Vi Đào lên kế hoạch từng bước rất khâm phục, người như lúc nào cũng có khả năng nắm bắt mọi thứ.

      Vi Đào gập laptop lại, đứng lên chuẩn bị về. Tuy Cố Tịch ở đây nhưng sợ mấy ngày cuối cùng kiềm chế nổi, nên kiên trì mỗi tối về nhà Gia Tuấn ngủ.

      Cố Tịch thấy mệt mỏi kéo tay, “Muộn thế này rồi về làm phiền Gia Tuấn đó”.

      Vi Đào khựng lại, nắm chặt tay , từ từ quay người lại, “Em giữ à?”.

      Cố Tịch e thẹn nhìn chỗ khác, “ có thể ngủ ở phòng dành cho khách, em dọn xong rồi”.

      Vi Đào bước tới áp sát , nâng mấy lọn tóc xõa trước ngực lên, cố ý trầm trầm, thong thả, “Nghe giường nhà chúng ta rất thoải mái…”. Mỗi lần đều mở đầu rồi kết thúc, biết rất khổ cực sao? Nhưng thường người xấu hổ cuối cùng đều là . Cố Tịch thấy ngực thắt lại, mặt càng đỏ, “Phải… rất… thoải mái”. Vi Đào nhìn gò má đỏ ửng của , ngẩn người, lại…

      rất tự nhiên choàng tay qua eo , “Tịch Tịch, đừng khiêu khích ”. Biết chính là ngọn lửa, chỉ cần châm mồi chút… nhịn cả mấy tháng, đừng để phá vỡ ở cửa ải cuối cùng.

      Cố Tịch đặt tay phải lên vai , dịu dàng trượt từ cổ xuống ngực ,, “Giường dành cho khách cũng rất thoải mái”. xong nhân lúc còn ngớ người, cười khẽ rồi đẩy ra, uyển chuyển rời khỏi thư phòng.

      Vi Đào nhìn cửa, cảm thấy hụt hẫng, thầm mắng trong lòng, tiểu tinh!

      tranh đấu mất mấy giây rồi nhanh ra phòng dành cho khách.

      Cố Tịch từ trong phòng bước lại, chặn ở cửa, ánh mắt như cười, “ về nữa à?”

      Vi Đào liếc nhìn cái giường rộng trong phòng, tỏ vẻ nghiêm túc ho tiếng, “Nếu thoải mái như thế nên thử”, vừa vừa vào trong. Cố Tịch lại ngăn , hai tay chìa ra, nhún vai, vẻ rất bất lực, “Em quên mất, ga giường hôm nay mới bị thấm ướt, chưa khô”. Vi Đào nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của , lại thầm rủa trong lòng, chọc vui lắm chắc?

      nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, liếc nhìn giường chỉ đặt mỗi cái gối, gật gù vẻ rất thấu hiểu, “Vậy thôi, cứ về là được”, xong quay người ra ngoài.

      Cố Tịch nhìn bóng thất vọng bỏ bịt miệng cười trộm, vẻ mặt bất lực của thực quá thú vị. Trước kia luôn là chọc , hiếm có cơ hội chọc lại , Cố Tịch vừa vui thầm vừa theo Vi Đào ra khỏi phòng.

      nén cười, vờ tiếc nuối Vi Đào ra cửa, “Ngày mai ga giường khô thôi”. Vi Đào lạnh lùng “ờ” tiếng, giọng trầm thấp. Cố Tịch áp vào tường, gắng nhịn cười, nhìn thế này thực quá vui. Cố Tịch vừa nhịn cười đến “nội thương”, vừa vẻ giả tạo, “Xin lỗi ông xã, làm ấm ức quá”.

      Khi sắp kìm được, cười thành tiếng Vi Đào ra tới cửa. Nhưng mở cửa như nghĩ mà bấm khóa lại.

      Vi Đào khóa cửa xong ung dung quay lại, tới gần , vẻ mặt thản nhiên, “Ý thức an toàn quá kém, sau này nhớ phải khóa cửa”.

      Cố Tịch liếc , lại nhìn cửa, lẩm bẩm, “Ngày nào em cũng khóa mà”. định đợi rồi mới khóa.

      Vi Đào nhìn tư thế áp sát tường của , thần sắc vui vẻ, cố ý liếc nhìn phòng cho khách rồi mới nhìn , “Phòng đó nếu ngủ được vào phòng ngủ chính”, xong ung dung vào phòng ngủ.

      Cố Tịch ngẩn ra mười giây, ba mươi giây.

      Khi đầu óc cuối cùng vận hành trở lại, hét lên và lao vào trong phòng, “ thể ngủ ở đây”.

      Nhưng trong phòng ngủ đâu thấy bóng nữa. Áo sơ mi trắng và quần âu đen vứt bừa lên sô pha, từ phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy, ai đó tắm rồi.

      Giọng uể oải quyến rũ của vọng tới, “Mùi dầu gội này thơm quá”. thích mùi thơm tóc tối nay, thoang thoảng rung động.

      Cố Tịch biết sợ, chẳng kịp thu dọn quần áo của , vội vàng chạy vào phòng khách, khóa cửa lại.

      chọc giận , tối nay chắc chắn… chắc chắn rất kinh khủng.

      Hôm sau, khi Cố Tịch tỉnh dậy chiếc giường lớn, vô cùng hối hận ôm lấy chăn.

      Sao có thể để ngủ ở phòng dành cho khách? Khi vừa thấp thỏm nhắm mắt, dùng chìa khóa mở cửa vào. Cuối cùng ai đó thành công ấn xuống giường. Đáng sợ nhất là ai đó lấy lý do trừng phạt trò đùa dai của , cố ý khiêu khích đến mức muốn chết sống lại. Cuối cùng khi nài nỉ van xin, mới thỏa mãn thở ra, giường lớn thoải mái!

      Dù sao, ai đó chẳng tắm nước lạnh mấy lần rồi đấy thôi, quen rồi!

      Thực ra cũng thầm lau nước mắt, bấm đốt ngón tay đếm ngược. Dì ơi, chiêu này của dì quá độc!
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 58: Chúc phúc


      Các chị em nhà Cố Tịch đều kết hôn rồi, bạn thân nhất của ở W là Phương Phi, đương nhiên phù dâu phải là nàng. Nhưng Phương Phi chỉ có thể về trước đám cưới ngày.

      Ba ngày trước hôn lễ, Vi Đào vẫn bận rộn ở công ty. Cố Tịch đành mình đến khách sạn, xác nhận lần nữa chuyện tổ chức.

      Khi ra khỏi khách sạn, bất ngờ gặp Tiết Khải.

      Hai người chạm mặt nhau cầu, Cố Tịch hơi ngẩn ngơ, vẫn là Tiết Khải nở nụ cười trước, gọi .

      Họ đến quán cà phê bên cầu, ngồi xuống trò chuyện.

      “Chúc mừng em”, Tiết Khải ra câu ấp ủ trong lòng bấy lâu, nhận được thiệp mời. Nhìn vẻ hạnh phúc rạng ngời của , cuối cùng cũng yên lòng.

      Cố Tịch cười cảm kích, thấy được ổn lắm. Trước kia, tuy ít nhưng luôn toát lên vẻ nhõm thoải mái, ấm áp bình thản. Còn bây giờ cứ có vẻ u buồn, nên như thế. Lẽ nào vẫn chưa thông suốt?

      có khỏe ?”, Cố Tịch luôn thấy hổ thẹn với , cho dù là vì dì Vương hay Phương Phi. Đặc biệt là và Phương Phi trở thành thế này, mỗi lần khuyên Phương Phi thử đón nhận người khác, nàng lúc nào cũng cười, trả lời. Phương Phi trước kia như thế, phóng khoáng hoạt bát, thường nàng vô tâm vô tư đối với đàn ông. Thực ra sai, Phi Phi phải vô tâm vô tư, mà chỉ chưa gặp được người để thực lòng mến. Nhưng, Tiết Khải lại khiến ấy tổn thương.

      “Vẫn thế.” Tiết Khải nhìn , ánh mắt vẫn dịu dàng như nước. Cố Tịch chuẩn bị tâm lý, nếu Tiết Khải nghĩ chưa thông suốt, nên khuyên giải thế nào? Thực ra, chỉ mong có thể làm bạn với .

      Tiết Khải thấy im lặng ánh mắt hơi tối lại, “Phương Phi khỏe ?”

      Cố Tịch ngạc nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng , lại chủ động hỏi Phi Phi, điều này… khiến quá bất ngờ.

      “Rất khỏe, ấy… ngày mốt về, làm phù dâu cho em.” Cố Tịch có ẻ ấp úng, trong lòng vẫn bàng hoàng trước chủ động của .

      “Thế à? Vậy tốt quá.” Tiết Khải chỉ câu rồi ngừng. Cố Tịch nhìn , trực giác mách bảo chưa hết.

      Quả nhiên Tiết Khải từ từ ngẩng lên, gương mặt lộ vẻ khó đoán, “Gần đây luôn nghĩ, hối hận lần, liệu còn có phải hối hận lần thứ hai?”. chậm hơn Vi Đào bước, nên Cố Tịch chọn Vi Đào.

      Cố Tịch nhìn , biết nên gì. Giữa và Phi Phi chắc xảy ra vài chuyện mà biết.

      Tiết Khải nhấp ngụm cà phê, vẻ mặt còn u ám mà lộ ra chút nhung nhớ khắc khoải, “Phương Phi là rất độc lập, rất có tư tưởng, cá tính”. Cố Tịch thầm tán thành, cuối cùng cũng nhận ra. “Lại còn rất cố chấp”, vừa , vừa cười.

      Cố Tịch nhìn ánh mắt xa xăm, nụ cười ôn hòa, trong lòng rất khó tin. Tiết Khải chỉ khen Phương Phi mà còn tỏ ra nhớ nhung, đó có nghĩa là giữa họ có chuyện gì rồi? Cố Tịch thấp thỏm đợi tiếp tục.

      “Có lần công tác ở S, vô tình nhắc đến chuyện bị bệnh, thế mà ấy tranh thủ cuối tuần bay đến thăm.” Cố Tịch thắt tim, Phi Phi vốn là ngốc như vậy, nàng chưa hề chuyện này với . Tiết Khải cười khẽ, vẻ mặt bỗng có phần đơn, “Lúc đó thấy ấy, tâm trạng rất phức tạp, nên vẫn để ấy về”. Cố Tịch nhìn biểu của Tiết Khải lộ ra vẻ hối hận, kìm được thầm kêu than, bất bình thay Phi Phi, sao có thể tàn nhẫn với Phi Phi như thế chứ?

      ấy gì, vẫn ở cạnh hai ngày rồi mới về. Thực ra khi thấy ấy cười và tạm biệt, suýt nữa muốn gọi lại, nhưng làm gì cả.” Tiết Khải gần đây cứ bất giác nhớ đến nụ cười đó của Phương Phi, có vẻ u buồn, có vẻ thê lương, khiến trái tim nhói đau. Vì thế hơi bối rối, ràng Phương Phi hợp với , tại sao lại cứ quyến luyến.

      Cố Tịch lặng lẽ nhìn, đợi hết.

      “Bây giờ dám đối mặt với ấy, có thể ấy cũng muốn gặp nữa.” Khi từ chối như vậy, tự biết .

      Cố Tịch chậm rãi , “ có thích ấy ?”. Đó mới là điều quan trọng nhất, nếu có cảm giác với Phi Phi tất cả còn chưa muộn. Tuy Phi Phi chuyện này với , nhưng biết trong lòng bạn mình luôn có .

      Tiết Khải im lặng, lâu sau mới , “ có chút nhớ ấy”. Cố Tịch hừ thầm trong bụng, tại sao chịu là thích? Chính vì tính cách này của mới khiến phụ nữ chắc chắn được, phải kiên định hơn chứ.

      “Nhớ tìm ấy, ấy còn vì mà bay đến S được, người đàn ông như tại sao thể chủ động chứ?” Cố Tịch có phần oán trách do dự của , cảm thấy đáng cho Phi Phi.

      chỉ có phần chưa xác định, vì cảm giác với ấy giống với em…”, Tiết Khải khựng lại, như ý thức được mình vừa sai. cười ngượng, cầm ly cà phê lên uống. nên như vậy, nhưng lời trong lòng giữ lâu, rồi cũng phải trút ra. Bây giờ người có thể trò chuyện chỉ còn lại Cố Tịch.

      Cố Tịch quan tâm lắm, cười bảo, “ đối với em thực ra cũng có nhiều cảm xúc, vì chúng ta căn bản còn chưa bắt đầu. Có thể có chút cảm giác thích, nhưng cũng chỉ nhàng thoáng qua, sâu sắc lắm”. Họ rất ít khi tiếp xúc, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy nhau thu hút, hẳn có thể nhanh chóng thoát ra. Chỉ là, cứ thừa nhận mà thôi.

      “Còn vì điều đó mà từ chối Phương Phi, em thấy nên. ấy thích , lẽ nào cảm nhận được?” Nếu thử tìm hiểu có thể thấy được tấm lòng của Phương Phi. và Vi Đào sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn viện cớ này để từ chối Phi Phi sao? Mau tỉnh lại , phụ nữ tốt có nhiều đâu.

      Tiết Khải nhìn Cố Tịch nghiêm túc phân tích cười thầm, hiếm khi đạo lý như vậy, nhưng thỉnh thoảng ra lại rất đâu vào đấy. Trong đầu bỗng ra buổi chiều ấy, ngồi trước mặt thao thao bất tuyệt kể chuyện ma, lúc đó rất đáng .

      Tiết Khải sực tỉnh, bỗng chuyển đề tài, “Vi Đào vẫn chưa được nghỉ à?”. Vi Đào nên ở cạnh , tại sao chỉ có mình?

      Cố Tịch hóm hỉnh, “ ấy muốn làm chú rể thoải mái nhất, lúc đó chỉ cần mặc lễ phục xuất ở tiệc cưới là được”.

      Tiết Khải cũng cười, Vi Đào hạnh phúc, cho dù ta làm gì, Cố Tịch cũng thông cảm.

      Cố Tịch nhìn ra thâm ý trong nụ cười đó, vội giải thích cho Vi Đào, “Thực ra ấy cố gắng kiếm tiền, biết đó, bây giờ đồ đạc đắt lắm”.

      Tiết Khải nhịn được, cười to, “Có em tiết kiệm giúp là được rồi”. Cố Tịch mang ma lực như vậy, có thể khiến người xung quanh trở nên nhõm thoải mái, thích nhõm đó.

      Hai người ngồi trong quán cà phê trò chuyện lúc nữa rồi mới ra về.

      Ở đầu đường, họ chia tay.

      Tiết Khải nhìn Cố Tịch, mỉm cười, “Nhất định phải hạnh phúc hơn nhé”.

      Cố Tịch gật mạnh đầu, “ cũng phải hạnh phúc”. Hy vọng, hạnh phúc của cũng chính là hạnh phúc của Phi Phi.

      Tiết Khải nhìn sâu lần cuối rồi xoay lưng trước, sải bước bỏ .

      Cố Tịch nhìn theo bóng dần xa, cảm khái trong lòng, thực ra cũng là người đàn ông tốt, chỉ có điều hợp với .

      Buổi tối, kể Vi Đào nghe chuyện gặp mặt chiều nay, Vi Đào tỏ ra bình thường. Chỉ khi nghe nhắc rằng Tiết Khải chắc cũng có cảm tình với Phương Phi, mới , “Với tính cách đó của ta Phương Phi cũng chịu đủ”.

      Cố Tịch nhăn mày, tuy biết Vi Đào có khúc mắc với Tiết Khải nhưng chuyện liên quan tới Phương Phi, thể quan tâm, “ chừng sau này bị Phương Phi thay đổi, ấy khác bây giờ sao?”.

      Vi Đào hừ khẽ, “Vậy chúc Phương Phi may mắn”, sau đó tiếp tục làm việc.

      Cố Tịch làm mặt quỷ sau lưng , cứ nhắc đến Tiết Khải là vui, đồ mọn.

      nên chuyện với Phương Phi hơn.

      Vi Đào thấy ra khỏi thư phòng nhướng môi, mấy ngày nữa là cưới rồi, vẫn còn rảnh rỗi lo cho người khác? Xem ra lại phải cố gắng, để khiến chuyên tâm hơn mới được.
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :