1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Vợ yêu, tổng giám đốc phóng ngựa tới đây - Lăng Thanh Điểu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44 : Nhẫn đính hôn

      Edit : Sóc Là Ta
      Giống như Nhiếp Phong đoán trước rằng nhất định đồng ý, dẫn đến tiệm kim hoàn nổi tiếng ở quảng trường Hằng Long. dùng thẻ hội viên VIP để chứng minh rằng mình có đặt nhẫn trước và bây giờ cùng Bạch Tuyết đến lấy nhẫn.

      chiếc hộp vải nhung màu lam được bày mặt kính, nhân viên bán hàng thận trọng mở chiếc hộp. Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, Bạch Tuyết nhìn thấy bên trong chiếc hộp sang trọng kia là chiếc nhẫn kim cương sáng loáng toả sáng trước mặt mình.

      Ông trời ơi! Chiếc nhẫn này phải đến mấy cara đây?

      "Lại đây." Nhiếp Phong vẫy tay, ý gọi Bạch Tuyết ngồi bên cạnh mình.

      Bạch Tuyết lo lắng ngồi xuống, cặp mắt rời chiếc nhẫn kim cương lớn kia. Nếu như chỉ có đính hôn mà dùng chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này, có phải lúc kết hôn, lễ cưới hoành tráng giống như những minh tinh trong phim điện ảnh và truyền hình hay ?

      Nhiếp Phong cầm chiếc nhẫn lên, nắm tay Bạch Tuyết và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho .

      "Đính. . . . . . phải đính hôn nên đeo vào ngón giữa sao?" Bạch Tuyết trợn mắt, nhìn Nhiếp Phong đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh tay mình.

      "Đây là nhẫn kết hôn." Cặp mắt Nhiếp Phong rời chiếc nhẫn, trêu chọc , "Tay em hơi lớn."

      Bạch Tuyết sửng sốt, nhìn lại chiếc nhẫn cảm thấy tâm tình Nhiếp Phong dường như suy sụp.

      Tháo chiếc nhẫn tay mình xuống, Bạch Tuyết để ý có cái gì bên trong, quả nhiên có khắc chữ.

      "Beloved Rose", Rose sao? phải cho .

      Từ từ để chiếc nhẫn xuống, Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong, "Chiếc nhẫn này là cho người tên Rose?" có cảm giác bị sỉ nhục.

      Bạch Tuyết nhanh chóng cất chiếc nhẫn vào hộp, lòng dâng lên chua xót và tức giận. cũng quan tâm chiếc nhẫn có được cất vào hộp cẩn thận chưa? nhảy xuống ghế, xoay người bỏ .

      quá đáng. Mặc dù biết mình là người theo đuổi Nhiếp Phong, thậm chí còn muốn giật người của người khác nhưng vẫn muốn làm vật thế thân cho người khác.

      Nhiếp Phong đuổi theo, nắm được tay Bạch Tuyết, "Thế nào?"

      "Thế nào?" Bạch Tuyết xoay người giễu cợt, "Nhiếp Phong, đúng, chính là em muốn cầu cạnh , đồng ý đính hôn với . Nhưng cũng thể quá đáng đến nỗi đưa nhẫn cưới của người phụ nữ khác cho em chứ. Nếu có tiền mua chiếc nhẫn mới em cũng cần đeo nhẫn cưới mà."

      Sắc mặt Nhiếp Phong trầm xuống, lạnh lùng buông cánh tay Bạch Tuyết, "Em có thể chọn chiếc nhẫn mình thích, hay là chiếc nhẫn kia. . . . . ."

      " cần!" Bạch Tuyết cũng lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời , hất cằm lên , "Thôi, giữa chúng ta vốn cũng có tình , chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Em cũng tin vào tình , gả cho ai cũng vậy. Vậy thà lấy người giàu có, quyền thế để bớt cực khổ hơn là phải lấy tên nghèo khổ."

      Cầm chiếc nhẫn lên, dự định bán nó . muốn thấy số phận chiếc nhẫn “Rose” kia được trưng bày ở hiệu cầm đồ hay là ủ dột nằm trong chiếc hộp mãi mãi.

      "Đó phải nhẫn đính hôn, cho nên bây giờ em phải chọn chiếc nhẫn đính hôn." Giọng Nhiếp Phong có chút ngang tàng .

      " chiếc thôi sao?" Giọng Bạch Tuyết cao lên, ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, " phải cặp nhẫn sao, Tổng giám đốc Nhiếp?"

      Rốt cuộc mèo hoang bị chọc giận rồi, sợ rằng nếu được quào người khác chịu để yên đấy.

      Nhiếp Phong cúi đầu nhìn xuống mặt đất hồi lâu mới : "Được rồi, mua cặp."

      miễn cưỡng. Bạch Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Nhưng bao giờ để Nhiếp Phong muốn gì làm đâu. muốn mua cặp, mua cặp đắt tiền.

      Quay trở về tiệm kim hoàn kia lần nữa, nhân viên bán hàng cũng lập tức mỉm cười bước đến chuẩn bị phục vụ hai người.

      Sau khi chọn xong cặp nhẫn Lam Bảo Thạch, Bạch Tuyết cầm chiếc nhẫn dành cho nam, sau đó vẫy tay gọi Nhiếp Phong, "Đưa tay."

      Nhiếp Phong cảm thấy buồn cười, mình thế mà bị Bạch Tuyết gọi với giọng điệu như gọi tên hầu. Tuy nghĩ thế nhưng vẫn đưa tay mình ra.

      Chiếc nhẫn này là do chọn nên đeo Die nd da nl e q uu ydo n, vào ngón giữa rất vừa vặn.

      " biết chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch này tượng trưng cho cái gì ?" Bạch Tuyết cầm chiếc nhẫn dành cho nữ ở ngón giữa hỏi Nhiếp Phong, "Nó thể tình trung thành, vững chắc và thành thực."
      Hết chương 44.
      Chương 45 : Toàn tâm dâng hiến

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      Truyện chỉ được đăng tại ……..


      "Đứa trẻ phải con mà chỉ là cháu thôi sao?" Bạch Tuyết há miệng nhìn Nhiếp Phong.

      Mua nhẫn xong, hai người ăn cơm, Nhiếp Phong thẳng thắn kể hoàn cảnh của Nhiếp Học Văn với Bạch Tuyết.

      "Vậy sao nó gọi là ba?" Bạch Tuyết vẫn còn ngờ vực khi nghe tin này.

      Giống như Nhiếp Phong xem là vị hôn thê rồi nên muốn giấu diếm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc vì sao nóng lòng muốn kết hôn với .

      "Năm năm trước, trai qua đời vì tai nạn xe cộ. Lúc ấy Học Văn chỉ có hai tuổi, còn từ nước ngoài trở về, lo hậu cho đại ca, sau đó nuôi dưỡng Học Văn. Vì vậy, giờ vừa là chú của nó mà cũng vừa là ba của nó." Nhiếp Phong thản nhiên , "Đái Kiều Nghiên chính là em của chị dâu ."

      "Đái Kiều Nghiên chính là em của chị dâu ?" Bạch Tuyết há miệng càng lớn hơn.

      này gây chấn động quá lớn khiến thể tiêu hoá ngay được.

      "Bởi vì ấy biết Học Văn vẫn còn sống, nên mẹ suy tính nếu ấy kết hôn, có lẽ ấy cũng thương Học Văn như chính con ruột của mình, nhưng ngờ…” Nhiếp Phong tỏ ý chế giễu hừ tiếng, " ta thích Học Văn, bị Học Văn chọc giận đến nỗi giơ chân muốn đá nó. Cuối cùng, cuối năm ngoái bọn ly hôn."

      Bạch Tuyết nhớ lại khuôn mặt của Nhiếp Học Văn kia, nghĩ lại tính khí của đại tiểu thư Đái Kiều Nghiên, cũng khó trách thể sống chung nhà được.

      Nhiếp Phong trải lòng mình, chân thành chuyện với khiến Bạch Tuyết dần quên chuyện mua nhẫn cưới trong tiệm kim hoàn lúc nãy. cảm thấy dường như mình càng tiến gần về phía Nhiếp Phong, cảm thấy trong lòng ấm áp lạ kỳ.

      "Em nhớ từng , mẹ sợ vì chuyện của Học Văn mà làm ảnh hưởng đến việc kết hôn của , cho nên giờ bà chăm sóc cho Học Văn mà gấp gáp như vậy là vì muốn lấy lại Học Văn, đúng chứ?" Bạch Tuyết có cảm giác mình sắp làm cho Nhiếp Phong ra rồi.

      "Đúng vậy, mẹ có ý muốn giữ lại Học Văn nhưng muốn như vậy." Nhiếp Phong thẳng thắn , "Học Văn là đứa trẻ thần đồng có chỉ số IQ cao nhất là 180, mẹ muốn dạy dỗ nó. biết những đứa trẻ thần đồng thường rất nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh. muốn Học Văn có suy nghĩ rằng nó bị vứt bỏ lần nữa."

      Chỉ số IQ180 sao? phải là 250 sao? Bạch Tuyết thầm chế giễu .

      Khi chuyện với Nhiếp Phong, có cảm giác kỳ lạ, giống như mình vượt qua được rào cản nhưng lại chưa tìm ra được lý do là gì nên cứ đứng đó xoay xoay bàn tay của mình.

      Bạch Tuyết trầm mặc lúc lâu. Tuy chỉ lặng lẽ ăn cơm nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc.

      Ăn uống xong, Bạch Tuyết buông đũa xuống, lau miệng, uống ngụm nước. Sau đó, nhìn về phía Nhiếp Phong.

      " cách khác, và em kết hôn phải vì tình mà chỉ là muốn tìm mẹ kế cho con thôi, để nó có cảm giác bị bỏ rơi?" Bạch Tuyết tóm tắt lại câu chuyện mình mới vừa nghe kể.

      Nhiếp Phong cau mày, cẩn thận phân tích lại tình huống phức tạp này, sau đó làm động tác lúc gật đầu lúc lắc đầu, "Có lẽ vậy."

      " vậy, em cảm thấy mình bị thua thiệt." Bạch Tuyết bày ra thái độ mặc cả với Nhiếp Phong.

      Ánh mắt Nhiếp Phong lóe sáng, ngồi thẳng dậy, môi nở nụ cười tà khí nhìn Bạch Tuyết, "Thua thiệt sao? cũng có thể kết hôn với người phụ nữ khác, như nữ tiếp viên hàng – bạn thanh mai trúc mã với em, hoặc người mẫu, hoặc diễn viên điện ảnh….. Em lấy lo sợ về cơm ăn, áo mặc, lại được người khác ngưỡng mộ. Sao em lại nghĩ rằng mình thiệt thòi?"

      Bạch Tuyết liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, sau đó uống hớp nước giữ bình tĩnh tránh để mình kích động hắt ly nước vào mặt Nhiếp Phong.

      " ưu tú như vậy, nổi tiếng như vậy, sao lại muốn theo đuổi em? Sao lại ép buộc em phải gả cho chứ? Mặc dù em biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng em dám chắc cần gấp người vợ." Bạch Tuyết phục , " muốn ba tháng sau làm đám cưới cũng được nhưng phải cứu lấy gia đình của Tư Hoài Dương. Còn em dùng nửa đời sau của mình để trả phần ân tình này của ."

      Nụ cười gương mặt của Nhiếp Phong chợt biến mất, ngồi dựa vào ghế lạnh nhạt : " ngờ em lại toàn tâm dâng hiến cho Tư Hoài Dương như vậy."

      Hết chương 45

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46 : Hãy tắm và ăn mừng lễ đính hôn của chúng ta

      Edit : Sóc Là Ta
      ta toàn tâm dâng hiến với Tư Hoài Dương mà nghĩ rằng cho ta lần đầu tiên của mình sao?

      Tần ngần đứng trước giường lớn, đôi mắt Bạch Tuyết bị chói khi nhìn chiếc ga giường màu trắng sáng loá mắt.

      "Em tắm trước hay là tắm trước?" Nhiếp Phong khoá chốt cửa phòng, đứng sau lưng Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi.

      "Tắm. . . . . . Tắm sao?" Bạch Tuyết máy móc lặp lại lời Nhiếp Phong.

      Gió từ đâu thổi tới, sau đó có đôi tay ôm vòng eo của Bạch tuyết chắc khiến giật mình suýt chút nữa nhảy lên.

      "Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta. Mặc dù có ai chúc phúc nhưng chúng ta cũng nên ăn mừng." Đôi môi Nhiếp Phong rơi chiếc cổ trắng ngần của Bạch Tuyết, ngửi mùi thơm mái tóc , "Chúng ta cũng ăn xong rồi, kế tiếp. . . . . ."

      ta. . . . . . Tinh trùng xông lên não ta rồi sao?

      Đầu lưỡi của Bạch Tuyết giống như bị mèo tha rồi, còn cảm giác gì nữa. Mặc dù trong lòng ghét ta nhưng thân thể và môi lưỡi đều cứng đờ.

      "Được rồi, tắm trước đây." Nhiếp Phong buông lỏng cánh tay và vào phòng tắm.

      Trong nháy mắt, Bạch Tuyết cảm thấy mọi gượng gạo và trói buộc dường như biến mất và trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát.

      Lắc đầu mạnh, Bạch Tuyết thầm mắng mình hoa si (ý là mê trai). Qua bốn năm rồi, sao tật xấu này lại bỏ được?

      Cửa bên ngoài phòng tắm cũng chưa đóng, có thể nghe tiếng nước chảy bên trong. Nếu muốn rời khỏi đây bây giờ là cơ hội cuối cùng cho .

      Nhưng lạ lùng thay, chân của Bạch Tuyết cứng lại giống như bị cây đinh đâm vào, khiến cứ đứng trước giường nhúc nhích.

      Bây giờ lời của cũng còn ý nghĩa gì nữa. cũng giữ lòng tự trọng của mình mà đến cầu xin ta giúp gia đình của Tư Hoài Dương rồi. Bây giờ, nếu chạy trốn chỉ gây ra rắc rối thêm thôi.

      ta chính tự động đụng vào mạng nhện. Đây cũng chính là cơ hội để săn đuổi .

      ta cần người vợ là vì ta muốn đoạt đứa bé kia về từ tay mẹ ta thôi, chứ ta thực tế cần tình .

      Nhưng thể sống với người đàn ông tình . giờ bọn họ chỉ là giao dịch phương thức đôi bên cùng có lợi, còn mọi thứ khác đều phải.

      Bạch Tuyết ngồi giường, đầu óc cực kỳ hỗn loạn. biết rốt cuộc mình suy nghĩ gì? Tại sao lại cự tuyệt ta? Tại sao phải vì hoàn cảnh khó khăn của gia đình Tư Hoài Dương mà xin Nhiếp Phong giúp đỡ tay?

      Hoa Nhị Nhị và Tư Hoài Dương có hoà hợp hay có liên quan gì tới ?

      Đúng lúc này, Nhiếp Phong từ phòng tắm ra, người chỉ quấn chiếc khăn tắm lớn. vừa ra vừa dùng khăn lau tóc.

      Thấy Bạch Tuyết ngơ ngác ngồi giường với khuôn mặt rối rắm, chỉ lẳng lặng cười tiếng.

      ngờ thừa dịp tắm mà chạy trốn.

      muốn ép , muốn mình trở nên hèn hạ trong mắt . Nếu muốn, tuyệt đối ép buộc .

      Nhưng bây giờ nhìn thấy Bạch Tuyết còn ở đây, nghĩ cũng cần khách khí nữa.

      Chỗ ngồi bên cạnh chợt lún xuống, lần này Bạch Tuyết giật mình, trợn to hai mắt, hoảng loạn nhìn thân thể Nhiếp Phong với chiếc khăn tắm quấn quanh người.

      "Em. . . . . .Em. . . . . . Em tắm." Bạch Tuyết đợi Nhiếp Phong mở miệng, giống như thỏ, vọt vào phòng tắm, sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại.

      Khi nghe được tiếng chốt khóa cửa, môi Nhiếp Phong nhếch lên và tiếp tục lau tóc.

      Bạch Tuyết ở trong phòng tắm cực kỳ lâu. . . . . . Nhiếp Phong cũng muốn thúc giục , muốn cho thời gian suy nghĩ để đối mặt với .

      Cuối cùng tiếng chốt khoá cửa phòng tắm cũng vang lên, cửa mở ra. Bạch Tuyết cũng mặc chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài xoã ra, thân thể còn dính ít nước.

      Như người bị lạc từ trong rừng lâu, sau khi tắm xong, Bạch Tuyết cảm thấy mình có vẻ yếu ớt, đôi mắt thể kinh hoảng và ngượng ngùng.

      Nhiếp Phong chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó đứng lên tới chỗ Bạch Tuyết.

      Hết chương 46.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47: từng trải qua

      Edit : Sóc Là Ta

      ràng nhiệt độ trong phòng thấp nhưng khi Bạch Tuyết thấy Nhiếp Phong từ từ bước về phía mình có cảm giác lạnh lẽo của Bắc Cực dần kéo đến đây. Cả người đột nhiên rét run khiến nổi da gà.

      "Em cũng lôi thôi như thế này với bạn trai cũ à?" Nhiếp Phong đứng trước mặt Bạch Tuyết, ngón tay thon dài lau nước người giống như đứa bé bướng bỉnh chơi đùa thứ gì đó.

      Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt có chút mơ hồ.

      Con người cảm thấy tự tin hơn khi mặc y phục. Nếu có y phục họ cảm thấy lúng túng. Nhưng hình như Nhiếp Phong cảm thấy như vậy.

      Nhiếp Phong lấy chiếc khăn lông trong tay mình, lau tóc cho Bạch Tuyết và giọng : " thích người phụ nữ của mình ràng với cái đuôi."

      Cái đuôi? Đầu óc Bạch Tuyết có chút chậm chạp .

      Bộ dáng ngốc ngếch của trông rất đáng , Nhiếp Phong kìm lòng được nâng cằm lên và hôn lên môi Bạch Tuyết.

      Nụ hôn của êm ái, dịu dàng, ngược lại đó là nụ hôn mãnh liệt như muốn đoạt lấy thứ gì từ trong miệng .

      Bạch Tuyết hít thở thông vì quả Nhiếp Phong tiến vào chỗ yếu nhất trong cổ họng rồi.

      giãy giụa, giống như mèo con. ngoan ngoãn mặc cho bàn tay của Nhiếp Phong từ từ cởi chiếc áo choàng tắm người và ném xuống đất. Sau đó ôm từ từ tiến vào giường lớn.

      thẹn thùng nằm giường giống như đứa trẻ, đôi tay lóng ngóng nắm chặt ga giường để chống đỡ cảm giác nơi tư mật của mình muốn lên đỉnh.

      Thân thể cường tráng của Nhiếp Phong nằm đè người Bạch Tuyết. Ánh mắt lướt nhìn qua toàn bộ thân thể trắng như tuyết của , trong mắt ánh lên tia lửa nóng bỏng.

      " giờ so với bốn năm trước, thấy em tự nhiên hơn nhiều." Nhiếp Phong đùa giỡn .

      Bốn năm trước? Bạch Tuyết nghĩ đến việc bốn năm trước mình ôm ấp thương Nhiếp Phong, lần đầu tiên ăn trộm trái cấm, trong phút chốc hai má đỏ ửng.

      Nếu lần gặp nhau sau quầy rượu đêm hôm đó, say nên hồ đồ, lại lần nữa xảy ra quan hệ với Nhiếp Phong mà có ấn tượng gì lần này rất tỉnh.

      Nhiếp Phong nắm tay Bạch Tuyết giấu ở trước ngực kéo ra, hai bầu ngực trắng như tuyết nhảy lên, mê hoặc Nhiếp Phong khiến mải mê ngắm nhìn.

      Hết chương 47.
      Chương 48 : Bà dì (ý là kinh nguyệt ấy) tới

      Edit : Sóc Là Ta

      Mẹ Bạch vừa mở cửa, thấy con mình với dáng vẻ mệt mỏi đứng trước cửa.

      "Hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi mà cả ngày chạy đâu hả? Chẳng lẽ con tăng ca?" Mẹ Bạch nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của con mình nên đau lòng , "Con , làm nổi đừng ép mình."

      Cảm giác đau nhức giữa hai chân khiến cảm thấy choáng váng. giờ có cảm giác như phải là chân mình nữa. Bước vào phòng khách, đụng phải chiếc ghế, đau đớn nhăn mặt.

      vất vả mới bước về phòng mình, Bạch Tuyết ném túi xách xuống đất, từ từ nằm xuống, úp mặt giường nhưng cả người đau nhức khiến kêu thành tiếng.

      Lần đầu tiên bị Nhiếp Phong dạy dỗ đến mức thảm hại.

      Bạch Tuyết vùi mặt vào trong chăn, nhớ lại cuộc kích tình giường lớn kia.

      Bả vai bên phải còn in dấu răng của . Về nhà đau đến nỗi nhấc tay lên nổi, thể mở khoá vào nhà.

      nhớ lại cuộc kích tình đêm qua, vội tiến vào, bàn tay vẫn để người như muốn đốt nóng thân thể . Còn , ngoại trừ khóc lóc, chỉ biết cầu khẩn trong lòng, còn biết gì nữa.

      Trong đầu đều nghĩ về , thân thể cũng là của . mang đến nhiệt tình, đốt lửa nóng khiến thân thể như tan chảy.

      Khi mặc tây trang, tuy vóc người cao lớn, nhưng cũng to con, mạnh mẽ lắm. Vậy mà khi ở giường, lại mạnh mẽ dùng bắp thịt đè lên người . Hai chân giống như nham thạch cứng rắn. muốn đẩy ra nhưng cũng thể làm được.

      chỉ cảm thấy mạnh mẽ ra vào liên tục, mỗi lần đẩy vào khiến thân thể rã rời, như muốn kéo linh hồn ra khỏi thể xác mình.

      Chiếc giường kia chính là địa ngục của , nhưng cũng chính là thiên đường của .

      "Tiểu Tuyết." Mẹ Bạch bưng chén nước đường đỏ tới, thấy con mở đèn, nên thuận tay mở đèn cho sáng. Bà thấy Bạch Tuyết nằm giường biết là ngủ hay là thức, "Mẹ có nấu cho con nước đường đỏ. . . . . ."

      "Nước đường đỏ?" Bạch Tuyết chợt ngồi dậy, cảm thấy cả người đau đớn, "Mẹ, mẹ nấu nước đường đỏ cho con làm gì?"

      Chẳng lẽ mẹ biết hôm nay làm chuyện xấu?

      Mẹ Bạch để chén nước đường đỏ tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống mép giường trách con , "Mấy ngày nay con cực khổ quá, lại còn tăng ca. Mẹ thấy chắc là con lại bị đau bụng?"

      Cực khổ sao? Đau bụng kinh? Khuôn mặt của Bạch Tuyết càng lúc càng tái nhợt.

      Ông trời ơi! Đau bụng kinh quả rất tốt nhưng sao đến giờ nó vẫn chưa đến?

      *

      Ngày thứ hai, làm, ghé đến nhà thuốc mua que thử thai, Bạch Tuyết giống như kẻ trộm đem que bỏ vào trong túi xách và bước vào toà Cao ốc.

      Vừa đến công ty, bị Đái Kiều Nghiên kéo vào phòng họp, nghe giám đốc phòng tiếp thị Hoàng bên Tuyên Hòa gọi điện thoại tới tố cáo rằng tiến độ công việc quá chậm chạp mà buổi lễ khánh thành lại sắp tới gần.

      Trong lòng Bạch Tuyết có chuyện phiền não nên những lời Đái Kiều Nghiên cũng như nghe từ tai tai này lại qua tai kia, căn bản cũng để ý đến nó nữa.

      "Sao tôi có chút phản ứng vậy?" . Đái Kiều Nghiên tức giận, bước đến đẩy Bạch Tuyết, " dám nhìn tôi à? Còn giả câm giả điếc nữa. đừng tưởng có Tổng Giám Đốc duyệt bản thiết kế của muốn làm gì làm. Tôi công nhận thông minh, có bản thiết kế độc đáo, mới mẻ hơn những người khác, nhưng tôi tin nếu họ cố gắng hơn nữa họ cũng có thể có bản thiết kế hay hơn ."

      "Quản lý Đái. . . . . ." Ánh mắt Bạch Tuyết dao động, tinh thần có chút mệt mỏi, ngẩng đầu "Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn xin nghỉ nửa ngày để khám bệnh."

      Đái Kiều Nghiên sửng sốt, " khám bệnh? Sao vậy? muốn trốn à?"

      Tâm tình Bạch Tuyết hoảng loạn, còn tâm trạng giải thích với Đái Kiều Nghiên. nhanh chóng xin lỗi và xoay người bước ra khỏi phòng.

      "Bạch Tuyết! quay trở lại cho tôi." Đái Kiều Nghiên tức giận "Tôi báo cáo việc này với tổng giám đốc Nhiếp, khinh thường cấp , nếu nghe. . . . . ."

      Nhưng bóng dáng của Bạch Tuyết cũng sớm biến mất.

      Hết chương 48.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49 : Mang thai, đứa phải con ta

      Edit : Sóc Là Ta
      "Có thai sao?" Nhiếp Phong đánh rơi cây bút ngòi vàng cầm tay, trong đầu như có sấm sét chợt vang lên dữ dội.

      "Nếu hỏi em đứa là con ai, em lấy cái chén gõ nát đầu " Bạch Tuyết hung ác trừng mắt nhìn Nhiếp Phong ngồi đối diện.

      Nhiếp Phong há hốc miệng nhưng vẫn đành nhịn xuống nửa lời.

      nhìn vào phiếu xét nghiệm của bệnh viện, cố ý lật qua lật lại, xem tới xem lui nhưng rốt cuộc vẫn hiểu đó viết gì.

      "Nhất định là lúc ở quán bar rồi... Trời ạ!" Bạch Tuyết cũng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, vùi đầu vào hai bàn tay, bắt đầu than thở, "Làm sao bây giờ? Đều tại hết. Tại sao dùng biện pháp tránh thai?"

      Nhiếp Phong cầm phiếu xét nghiệm xem cẩn thận, trong đầu đầy nghi hoặc.

      "Em dùng tên giả tới bệnh viện xét nghiệm à?" xong, đẩy phiếu xét nghiệm đến trước mặt Bạch Tuyết.

      "Cái gì mà dùng tên giả?" Khuôn mặt chôn trong hai cánh tay đột nhiên mở ra, khàn giọng .

      Nhiếp Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, "Vậy tên phiếu xét nghiệm này ghi họ tên là 'Vương Tư Lan'. Vậy Vương Tư Lan là ai?" Ngón tay gõ ngay chỗ họ tên phiếu xét nghiệm.

      Lan sao? thanh ầm ầm vang vọng trong đầu .

      A? Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm.

      phải là tên sao? phải là giấy xét nghiệm của sao? cầm nhầm phiếu xét nghiệm của người khác rồi.

      Sau khi kiểm tra nước tiểu, trong lòng bất an ngồi trước hành lang bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm.

      lát sau, kết quả xét nghiệm cũng có, người hộ lý kêu đến tên người kia nhưng có ai ra nhận. Lúc đó, Bạch Tuyết mơ hồ liền ….

      Bạch Tuyết cầm chắc tờ xét nghiệm trong tay và nhảy cẫng lên, trong lòng muốn chạy ngay đến bệnh viện để lấy phiếu xét nghiệm của chính mình.

      " chỉ muốn hỏi câu." Giọng của Nhiếp Phong trầm thấp lại mang theo vẻ lạnh lùng, cất tiếng gọi Bạch Tuyết.

      "Câu hỏi gì?" Bạch Tuyết xoay người nhìn gương mặt tuấn tú, có kèm theo chút căng thẳng của Nhiếp Phong sau bàn làm việc.

      Nhiếp Phong có câu hỏi thắc mắc trong lòng từ lâu. suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở lời, "Em và cũng lên giường hai lần trong tháng. Vậy muốn hỏi, ngoài quan hệ với , em có cùng với người đàn ông khác……"

      " có." Bạch Tuyết khẳng định như đinh chém sắt.

      Đừng là trong tháng này, ngay cả lúc trước, cũng chỉ có người đàn ông là thôi.

      Khuôn mặt Nhiếp Phong giãn ra, nở nụ cười thoải mái, nhõm trong lòng.

      "Vậy em cũng cần bệnh viện để kiểm tra nữa vì em mang thai được đâu." Nhiếp Phong đứng lên, về phía Bạch Tuyết, "Bởi vì lần trước ở quán bar, lúc em uống say, đêm đó chẳng làm gì em cả."

      làm gì sao? Bạch Tuyết ngơ ngác cầm phiếu xét nghiệm tới trước mặt Nhiếp Phong.

      "Tuy rằng đàn ông có thể trở thành lang sói trước mặt phụ nữ, nhưng thích người phụ nữ tỉnh táo, tự nguyện dâng hiến chứ muốn lên giường với người phụ nữ nồng nặc mùi rượu. Mà từ trước đến giờ, chưa có người phụ nữ say rượu nào dám đến quyến rũ . Vì vậy …...." Nhiếp Phong nắm eo Bạch Tuyết, nhàng ôm vào lòng, "Cũng giống như ngày hôm qua vậy, em ở dưới thân, sôi nổi gọi tên , vận động kịch liệt khiến nhớ đến lần chúng ta tiếp thân mật của bốn năm trước."

      Sôi nổi gọi tên ? Vận động kịch liệt? Bạch Tuyết máy móc nhắc lại lời của Nhiếp Phong.

      "Bởi vì em vận động quá sức, lại suy nghĩ quá nhiều, nên vì lẽ đó làm chậm lại kinh nguyệt cũng là chuyện thường tình." Nhiếp Phong hôn lên gò má Bạch Tuyết cái cười .

      Má ơi! Người đàn ông này cái gì cũng biết. Cách chữa bệnh phụ khoa cũng biết sao?

      "... ?" Bạch Tuyết tin nháy mắt mấy cái.

      "Nhưng ngày hôm qua dùng biện pháp tránh thai, nếu em muốn mang thai ..." Nhiếp Phong liếc nhìn bụng dưới của Bạch Tuyết.

      "A." Bạch Tuyết bối rối, cảm giác có dòng nhiệt ở phía dưới tuôn trào ra.

      thể nào! Chẳng lẽ tinh thần thoải mái khiến cho “bà dì” tới sớm.

      Hết chương 49

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :