1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Vợ yêu, tổng giám đốc phóng ngựa tới đây - Lăng Thanh Điểu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: Tai hoạ ngầm – mẹ chồng tương lai xem chính là cái đinh trong mắt.

      Edit : Sóc Là Ta
      "Tiểu Phong! Tiểu Phong!" người phụ nữ trung niên vừa bước vào vừa lớn tiếng hô to, tìm kiếm giường bệnh của Nhiếp Phong, "Tiểu Phong! Sao lại cẩn thận như vậy? Bị thương ở chỗ nào rồi?"

      Khúc Như Hoa lo lắng nhìn con trai mình, còn cố ý vén ga giường lên nhìn kỹ chút. Khi thấy có vết thương nào nặng, bà mới cảm thấy yên tâm chút.

      "Mẹ, có chuyện gì đâu, yên tâm ." Nhiếp Phong an ủi mẹ mình.

      Khúc Như Hoa giận dỗi, trừng mắt liếc con trai mình. Đến khi bà nhìn thấy tay trái Nhiếp Phong quấn băng gạc, thầm nghĩ chắc bị thương rồi, khoé mắt bắt đầu ửng hồng.

      "Con còn có việc gì sao? Con là người làm việc luôn luôn cẩn thận, tại sao bây giờ. . . . . ."

      "Tổng giám đốc Nhiếp, tôi mua nước về rồi." Bạch Tuyết thở hổn hển.

      Khúc Như Hoa nghe thấy giọng của Bạch Tuyết nên nhìn sang. Bà liếc nhìn từ xuống dưới khiến Bạch tuyết lạnh sống lưng.

      Bạch Tuyết cầm nước bước tới giường bệnh, mở nắp đưa cho Nhiếp Phong.

      Nhiếp Phong nhận lấy nước uống, sau đó giới thiệu: "Bạch Tuyết, đây là mẹ tôi. Mẹ à, đây là nhân viên mới của phòng thiết kế, Bạch Tuyết."

      Mẹ của Nhiếp Phong sao? phải là chủ tịch tập đoàn PLO đó chứ?

      Bạch Tuyết vội vàng cúi đầu chào góc 90 độ, "Chào Chủ tịch."

      Mới vừa nghe là nhân viên mới, Khúc Như Hoa cũng chẳng them quan tâm, bà tiếp tục quay sang hỏi thăm con trai mình.

      "Gần đây con bận rộn lắm sao? Phu nhân Đỗ mời con đến dự tiệc hai lần rồi mà con cũng tham gia, khiến người khác cho rằng mẹ và con có chiến tranh đấy." Khúc Như Hoa trách cứ con trai, .

      Bạch Tuyết lúng túng đứng đó biết làm gì. Cảm giác bị người khác làm lơ dễ chịu chút nào.

      "Bạch Tuyết, hỏi thăm xem kết quả X-quang của tôi ra sao rồi?" Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết .

      Bởi vì lúc ngã xuống, bị đập đầu dưới đất, sống lưng có đau chút nên cũng cầu bác sĩ chụp X-quang cho .

      Bạch Tuyết gật đầu nghe lời, sau đó ra ngoài tìm bác sĩ.

      Bạch Tuyết vừa , Khúc Như Hoa bén nhạy hỏi: "Con và kia có chuyện gì xảy ra sao?"

      Đừng tưởng rằng chỉ câu"nhân viên mới của công ty” là có thể lừa bà được. Bà cũng phải đơn giản, già rồi mắt mờ. Bà có cảm giác ánh mắt kia nhìn Nhiếp Phong – con trai bà- dường như rất lo lắng. Bà có cảm giác ta phải sợ Nhiếp Phong với cương vị là sợ cấp mà là có chút áy náy lẫn hối hận.

      Nhiếp Phong mím môi cười, xem ra chuyện gì cũng thể lừa gạt được mẹ mình.

      "Đó là người con chọn.” Nhiếp Phong thẳng thắn .

      Sớm muộn gì mẹ mình cũng biết mà lại muốn lừa gạt Khúc Như Hoa.

      "Cái gì?" Khúc Như Hoa nhíu mày, lên giọng hỏi, "Con chọn đó sao? Người phụ nữ đó làm bạn được nhưng . . . . . ."

      "Mẹ!" Gương mặt Nhiếp Phong trầm xuống, khóe mắt liếc sang những giường bệnh khác, "Có chuyện gì để về nhà sau."

      Khúc Như Hoa im lặng, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

      Trong phòng bệnh, giường của Nhiếp Phong là dễ thấy nhất. phải vì cuộc đối thoại lạ lùng của bọn họ mà vì cách ăn mặc, nhìn vào là biết thuộc tầng lớp cao cấp. Đặc biệt là Nhiếp Phong, chỉ ngã xuống đất, bị trầy xước sơ ngoài da thôi, thế mà lại muốn kiểm tra toàn bộ thân thể, lại còn nhập viên ngày. phải điều đó quá khoa trương rồi sao?

      Nếu phải bệnh viện này có phòng bệnh cao cấp, có lẽ người cao quý như thế cũng chấp nhận nằm phòng bình thường này.

      Bạch Tuyết đến chỗ bác sĩ và y tá hỏi thăm, sau đó dẫn bác sĩ về phòng bệnh Nhiếp Phong. Bác sĩ cũng sơ qua về tình trạng của Nhiếp Phong với Khúc Như Hoa. Có lẽ vết thương của Nhiếp Phong cũng quan trọng lắm.

      Sau khi làm thủ tục xuất viện, Khúc Như Hoa liền lợi dụng Bạch Tuyết để bà sai việc vặt. Tất cả mọi việc đều giao cho Bạch Tuyết. Còn Bạch Tuyết vốn cho rằng Nhiếp Phong vì mình mới bị thương nên cũng vui vẻ làm việc, suy nghĩ nhiều. nào biết thời điểm đó Khúc Như Hoa xem là cái , đinh trong mắt, cần phải được nhổ tận gốc.

      Hết chương 35.

      Chương 36 : Tổng giám đốc, giờ làm việc xin đừng quấy rầy.

      Edit: Sóc Là Ta
      ta cứu mình nên mình phải chịu trách nhiệm với ta sao? Đây là đạo lý gì thế? vậy, nhưng Bạch Tuyết cũng chấp nhận này.

      Trong công ty, vào vai người mới vào làm để mặc người khác sai bảo. Còn ngoài công ty, chính là người hầu phải vâng dạ ở trước mặt tên tổng giám đốc kia.

      "Tổng giám đốc Nhiếp, còn muốn tôi làm gì nữa ?" Lấy ly cà phê nguội lạnh, Bạch Tuyết cung kính khom mình chờ đợi lệnh của Nhiếp Phong.

      bận rộn xử lý công việc, Nhiếp Phong ngước lên, "Hãy pha ly cà phê nữa cho tôi."

      Khoé miệng Bạch Tuyết nhếch lên, tỏ vẻ cực kì khó chịu. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm ly ra ngoài, chuẩn bị pha ly cà phê mới cho Nhiếp Phong.

      Bạch Tuyết cầm ly cà phê vào phòng bếp, sau đó đến phòng thư ký với xinh đẹp, "Tiên Đế, tổng giám đốc Nhiếp muốn uống ly cà phê nữa."

      Đôi môi mềm mại của kia khẽ nhếch lên, “Lại pha ly cà phê nữa sao? Tổng giám đốc Nhiếp uống năm ly cà phê rồi, uống quá nhiều tốt cho sức khoẻ.” là người có cấp bậc thấp nhất trong công ty, có nhiệm vụ pha cà phê cho tổng giám đốc và thư ký cao cấp phòng bí thư.

      Bạch Tuyết cười gượng, đưa ly cho Tiên Đế.

      Tiên Đế uyển chuyển đứng lên, đến phòng bếp để chuẩn bị pha cà phê. Bởi vì trong công ty, chỉ có mỗi mình biết liều lượng để pha cà phê cho tổng giám đốc Nhiếp là bao nhiêu thôi.

      Bạch Tuyết ngồi nhìn bên cạnh bàn làm việc của Tiên Đế để lau mồ hôi, thầm nghĩ, xem ra cho đến trưa nay, Nhiếp Phong cảm thấy rất mệt đây.

      Nhiếp Phong làm việc như người điên, căn bản là hề quan tâm đến ai. Nếu mượn cớ muốn đưa bản thiết kế cho ta có lẽ cũng thể ra khỏi đó được.

      Tiên Đế pha xong ly cà phê, khóe mắt liếc nhìn Bạch Tuyết, dùng giọng mỉa mai : " Bạch mới vào công ty được trọng dụng, đơn giản."

      "Đâu có, nhờ có quản lý Đái tin tưởng, giao cho tôi làm bản thiết kế này đó mà." Bạch Tuyết nhận cà phê .

      "Vậy sao?" Tiên Đế trở lại chỗ ngồi , "Vậy cũng nên cẩn thận, tổng giám đốc Nhiếp cũng phải người dễ hầu hạ. Đến lúc chịu khuất tất, đừng chạy đến khóc lóc với tôi là được."

      ra sắp khóc.

      Go cửa phòng làm việc để chuẩn bị bưng cà phê vào, nghe có tiếng trả lời bên trong vọng ra nên đẩy cửa bước vào.

      Còn ở ngoài, Bạch Tuyết vừa vào, Tiên Đế liền nhấc điện thoại bàn lên và bấm số gọi.

      "A? Quản lý Đái, tôi là Tiên Đế." ra là ta gọi điện cho Đái Kiều Nghiên thuộc phòng thiết kế, " ta lại bưng ly cà phê vào phòng tổng giám đốc rồi. Đúng vậy. . . . . . Hừ! Hai người cùng ở trong phòng, biết có là làm việc nữa? Bộ dạng của Bạch Tuyết này kinh tởm. Dạ, yên tâm, tôi khiến ta còn đường lui nữa. Ha ha."

      **

      Bộp! Bản thiết kế bị ném dưới chân Bạch Tuyết, còn gương mặt của Nhiếp Phong lạnh lùng, tàn khốc như Diêm Vương đến từ địa ngục.

      "Trong đầu chứa gì trong đó? bản thiết kế tệ hại như thế này mà dám trình cho tôi xem."

      Khó khan lắm mới được Tổng giám đốc để mắt tới, cho mình trình bày bản thiết kế hoàn chỉnh, thế mà kết quả lại bị ném xuống đất như thế này đây.

      Bạch Tuyết cúi thấp đầu, dám lời nào.

      "Là tập trung vào làm bản thiết kế này hay là ngu ngốc." Chân mày Nhiếp Phong nhìu chặt, đứng đó chất vấn Bạch Tuyết.

      "Thành xin lỗi tổng giám đốc Nhiếp, tôi về làm lại." Bạch Tuyết ngồi xống nhặt bản thiết kế lên .

      "Làm lại sao? Vậy được, nửa ngày đủ chưa? Sáng mai cầm bản thiết kế hoàn chỉnh đến nộp tôi. Nếu như tệ như thế này chuẩn bị nhận lương thôi việc ."

      "Dạ" Bạch Tuyết cắn môi, trong mắt ươn ướt.

      Cầm bản thiết kế, xoay người , Bạch Tuyết chuẩn bị rời khỏi phòng của Tổng giám đốc.
      "Bạch Tuyết." Giọng Nhiếp Phong trầm thấp vang lên sau lưng , "Chấp nhận làm nhân viên của tôi tôi nương tay. Còn nếu đồng ý kết hôn với tôi, cần phải làm việc."

      Bạch Tuyết tức giận quay đầu nhìn khuôn mặt tà ác sau bàn làm việc của Nhiếp Phong, phẫn hận : "Tổng giám đốc Nhiếp, đây là giờ làm việc, xin đừng quấy rầy tôi. "

      Hết chương 36.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37 : Tin bất ngờ của Tư Hoài Dương : Chia tay

      Edit : Sóc Là ta

      Nhiếp Phong và Đái Kiều Nghiên liên tiếp làm khó dễ Bạch Tuyết khiến cũng gặp nhiều khó khăn, trắc trở trong công việc của mình. Nhưng cuối cùng cũng cố gắng hoàn thành tốt công việc thiết kế trong buổi lễ khánh thành chúc mừng ngày thành lập tập đoàn PLO?

      Cố gắng làm việc trong nửa tháng, cũng chịu đủ mọi đày đoạ của Nhiếp Phong trong nửa tháng, cuối cùng cũng được Nhiếp Phong công nhận. Khi ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhìn , môi mỏng nhếch lên "Được rồi, dùng thiết kế này ." Bạch Tuyết có cảm giác nhõm, bái lạy trời phật phù hộ cho .

      Vì bản thiết kế được thông qua, nên Bạch Tuyết cảm thấy rất vui vẻ. Lúc trở về phòng làm việc, đột nhiên nghĩ đến việc mình liên lạc với Tư Hoài Dương nửa tháng nay rồi.

      Bởi vì đây là bản thiết kế đầu tiên của , mà lại phải ở bên cạnh phụ giúp Nhiếp Phong nên quên gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.

      Nhìn đồng hồ tay còn hai mươi phút nữa là đến giờ tan ca, Bạch Tuyết quyết định lười biếng chút, chạy vào phòng rửa tay gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.

      Bình thường năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, Tư Hoài dương lúc nào cũng mở máy. Thế nhưng hôm nay điện thoại của cậu ta lại tắt máy.

      Hay là điện thoại của cậu ở chế độ máy bay ? Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, sau đó quyết định tối nay gọi lại cho cậu.

      Trở lại phòng làm việc, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Đái Kiều Nghiên nhìn mình tựa như chờ đợi lâu.

      "Quản lý Đái." Bạch Tuyết bình tĩnh đến trước mặt Đái Kiều Nghiên, "Về chuyện . . . . ."

      "Tiên Đế có gọi điện thoại cho tôi, ta thấy bản thiết kế của bàn làm việc của tổng giám đốc nên ta cầm lên xem." Giọng Đái Kiều Nghiên hơi lạ, có thể dùng từ “lạ lùng” để hình dung, "Làm tốt lắm, lần đầu làm bản thiết kế thế nhưng lại thành công tốt đẹp."

      "Cũng nhờ quản lý Đái chỉ dạy." Bạch Tuyết quyết định hạ mình nịnh bợ ta, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.

      Đái Kiều Nghiên liếc mắt, lấy viết từ bàn, cầm lên viết vài chữ và ném cho Bạch Tuyết, "Đây là số điện thoại liên lạc với mấy người lãnh đạo, bản thiết kế được đánh giá khá cao nên họ muốn hợp tác làm việc với ."

      Cảm thấy kinh ngạc khi nhận tấm giấy từ tay Đái Kiều Nghiên, mắt Bạch Tuyết tròn to, "Được ạ."

      Khoé miệng Đái Kiều Nghiên nhếch lên cười lạnh, liếc mắt nhìn tờ giấy Bạch Tuyết cầm trong tay. ta ngờ phía còn có người dễ dàng đối phó.

      **

      lạ lùng, mãi đến buổi tối mà điện thoại của Tư Hoài Dương vẫn tắt máy.

      "Ba à, gần đây ba có gặp bác Tư ?" Bạch Tuyết cầm điện thoại di động vào phòng khách hỏi ba mình xem TV.

      Ba Bạch nghe câu hỏi của con , cảm thấy sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt né tránh : " có. . . . . . có."

      Bạch Tuyết ngồi vào bên cạnh ba mình : "Ba, ba đứng dối. Mỗi lần ba dối với mẹ đều bị mẹ vạch trần. Hay là ba muốn thử nữa?"

      Ba Bạch chuyển kênh : "Đâu có. . . . . . Làm gì có chuyện đó. Việc nhà của Tư Hoài Dương liên quan gì đến ba mà ba phải dối?"

      Chuyện nhà của Tư Hoài Dương? Những lời này có ý gì?

      "Ba, có phải nhà của Tư Hoài Dương xảy ra việc gì hay ?" Bạch Tuyết khẩn trương đoạt lấy remote TV hỏi tới.

      Ba Bạch thấy mình giấu được đứa con thông minh của mình, nên đành thở dài, kể lại chuyện may nhà của Tư Hoài Dương cho Bạch Tuyết nghe.

      Nghe xong, Bạch Tuyết ném remote TV và chạy ra cửa.

      Quả nhiên nhà họ Tư xảy ra chuyện. Thừa lúc bận rộn việc ở công ty, Tư Hoài Dương còn cố ý gọi điện thoại cho ba mẹ , muốn họ giấu giếm, cho biết nữa chứ.

      Đứng trước cửa biệt thư nhà họ Tư, đúng lúc thấy có người từ bên trong chạy ra.

      Nhờ vào hai ngọn đèn lớn trước sân, nhận ra ngay đó chính là bạn của Tư Hoài Dương. Có lẽ ấy khóc.

      Hoa Nhị Nhị lao ra, vừa lúc thấy xe taxi, liền chạy tới.

      " Hoa" Bạch Tuyết ngăn Nhị Nhị, "Hoài Dương, cậu ấy. . . . . ."

      "Tránh ra!" Hoa Nhị Nhị thét lên dùng sức đẩy Bạch Tuyết, "Cậu ta cần người bạn thanh mai trúc mã như an ủi đó. Mau ."

      Suýt chút nữa Bạch Tuyết té ngã, nhưng cố gắng giữ thăng bằng. Sau đó bước đến muốn ngăn Nhị Nhị lên xe, " Hoa, hiểu lầm rồi. Tôi và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè thôi. "

      " và cậu ta có quan hệ thế nào cũng liên quan gì tới tôi." Hoa Nhị Nhị lạnh nhạt hừ tiếng, "Tinh thần sa sút lại trút giận vào bạn . Cậu ta đúng là người đàn ông xấu xa. Tôi và Tư Hoài , Dương chia tay. tránh ra."

      Hết chương 37.

      Chương 38 : quá đáng, ta biết trước

      Edit : Sóc Là Ta
      Bạch Tuyết bị khí thế của Hoa Nhị Nhị áp đảo.

      Từ lần đầu tiên gặp nhau, Hoa Nhị Nhị chưa bao giờ có lời lịch với Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết có thể hiểu rằng Hoa Nhị Nhị ghen tuông mối quan hệ giữa mình và Tư Hoài Dương. Biết là thế nhưng ta cũng cần biểu ràng như thế chứ.

      Lần đó ở quầy rượu, cố gắng nhờ Nhiếp Phong giúp đỡ, giải thích với ta. Thế mà ta vẫn náo loạn như thế.

      "Hoa Nhị Nhị, phải thấy nhà Tư Hoài Dương xảy ra chuyện nên muốn chia tay với cậu ấy chứ?" Bạch Tuyết lạnh lùng, khách sáo , "Nếu như chỉ là loại người ham giàu có, vậy tôi cũng ngăn cản làm gì. Nhưng nếu hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Tư Hoài Dương, tôi lập tức quay về, cần gặp cậu ta làm gì nữa."

      Hoa Nhị Nhị hất tay Bạch Tuyết, khinh thường hừ tiếng : "Bạch Tuyết, biết có rất nhiều người cảm thấy rất chán ghét sao?"

      Bạch Tuyết cắn môi nhìn Hoa Nhị Nhị. Nếu như người đứng trước mặt phải là bạn xinh đẹp của Tư Hoài Dương, chắc chắn mình nể mặt mà mắng ta trận.

      "Đầu tiên, cậy mình là bạn từ của Tư Hoài Dương mà muốn làm gì làm. phân biệt thời gian, dù ngày hay đêm, cũng cần biết người ta làm gì, hơn nửa đêm cũng còn gọi điện thoại kể khổ với người khác. Từ chuyện gặp khó khăn trong công ty, rồi bị người bỏ rơi, bất cứ điều gì cũng làm phiền đến ta. người phụ nữ vô liêm sỉ." Hoa Nhị Nhị ra hết những bất mãn trong lòng mình "Phụ nữ mà tìm đàn ông kể khổ khiến người khác buồn nôn. có bạn là phụ nữ sao? biết làm phiền tôi và Tư Hoài Dương âu yếm với nhau sao? quả người phụ nữ quá quắt như thế đó. "

      Đầu óc Bạch Tuyết u, nuốt nước bọt, quay đầu chỗ khác.

      Xe taxi rất xa rồi nhưng hai người phụ nữ này cứ đứng đó tranh chấp lẫn nhau.

      Bạch Tuyết cũng nghĩ nhiều. Khi đó, chỉ muốn đùa giỡn với Tư Hoài Dương, chỉ muốn nghe lời an ủi của người bạn chơi từ thuở Tư Hoài Dương nhưng nghĩ đến những việc Hoa Nhị Nhị mới vừa . . . . . .

      "Tôi ghét , cũng giận Tư Hoài Dương. ràng tôi mới chính là bạn của ta nhưng ta lại quan tâm hơn tôi.” Hoa Nhị Nhị vòng cánh tay mình qua người ta, quát, "Người đàn ông như vậy, tôi cần."

      Môi dưới Bạch Tuyết sưng đỏ do bị răng cắn lâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoa Nhị Nhị, " muốn chia tay với cậu ta tại sao sớm mà đợi đến khi nhà cậu ta xảy ra chuyện thế này, thời điểm cậu ta cảm thấy khó khăn như thế này mới chứ?"

      Nếu như ta sớm chút, có lẽ Tư Hoài Dương cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng bây giờ Hoa Nhị Nhị chia tay chẳng khác nào đá cho Tư Hoài Dương cái khiến cậu càng thêm suy sụp.

      "Tại sao bây giờ chia tay ư?" Hoa Nhị Nhị cười lạnh , "Cũng có nguyên nhân gì đặc biệt, tôi cũng chỉ muốn đến an ủi Tư Hoài Dương nhưng hình như cậu ta còn bình tĩnh được nữa. Mọi thứ trong nhà đều bị niêm phong, ba ta cũng bị bắt về đồn công an để hỗ trợ điều tra. cũng nên tránh xa cậu ta để bị liên luỵ. Tôi là nữ tiếp viên hàng , cũng nên giữ mình trong sạch. Nếu tôi cũng bị người khác khinh chê. "

      Bạch Tuyết cười lạnh gật đầu, lúc này đến phiên khinh miệt Hoa Nhị Nhị rồi, " , Tư Hoài Dương có mắt nhìn người.”

      " vậy có ý gì?" Hoa Nhị Nhị tức giận .

      Bạch Tuyết để ý tới Hoa Nhị Nhị, xoay người chuẩn bị vào biệt thự của Tư Hoài Dương.

      Vào đến biệt thự, Bạch Tuyết nhận được điện thoại của Nhiếp Phong.

      "Em ở đâu?" Giọng Nhiếp Phong ràng tỏ vẻ vui.

      "Tổng giám đốc Nhiếp, bây giờ tan ca." Bạch Tuyết khách sáo .

      "Em biết rồi sao?" Giọng Nhiếp Phong tỏ vẻ như hiểu ra điều gì.

      Đầu tiên Bạch Tuyết hiểu ý của Nhiếp Phong, nhưng sau đó liền hiểu ra. . . . . .

      " ra sớm biết nhà họ Tư xảy ra chuyện gì?" Bạch Tuyết tức giận thét chói tai.

      “Làm chủ tịch của tập đoàn lớn, làm sao lại bỏ qua những tin tức như thế này?" Nhiếp Phong vẫn ôn hoà , " còn cảm thấy lạ rằng tại sao em vẫn điềm tĩnh làm việc. em biết gì về chuyện này."

      Bạch Tuyết tức giận , muốn lời nào với Nhiếp Phong nữa. hung hăng cúp điện thoại trước.
      Hết chương 38

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39 : Côn trùng, hãy tập trung vào việc của chúng ta

      Edit : Sóc Là Ta

      Ba của Tư Hoài Dương là người sáng lập công ty chế tạo xe hơi sớm nhất, cũng chính ông là người đóng góp nhiều công sức, từng bước làm cho công ty phát triển. Lần này gặp chuyện may cũng là do có người tố cáo ông trốn thuế.

      Nhà họ Tư chế tạo xe hơi, hơn nữa việc kinh doanh cũng rất tốt. Ngoại trừ đại lý nhà họ Tam ở thành phố Z, ai cũng biết đến sức tiêu thụ xe hơi đại lý 4S của nhà họ Tư.

      Bạch Tuyết muốn gặp Tư Hoài Dương, nhưng lại bị mẹ Tư khuyên can. Bà khóc lóc tâm trạng của Tư Hoài Dương tốt, muốn gặp ai. Bạch Tuyết biết làm gì nên đành ôm bụng tức giận bỏ về.

      Hôm sau, Bạch Tuyết làm, vẫn như cũ tìm cơ, hội điện thoại cho Tư Hoài Dương nhưng điện thoại vẫn tắt.

      "Làm việc bên cạnh mà tâm trí cứ suy nghĩ về người đàn ông khác, em có cảm thấy mình quá đáng hay ?" Nhiếp Phong đứng sau lưng Bạch Tuyết, nhìn buồn bã để điện thoại di động xuống.

      "Ô!"Bạch Tuyết giật mình, xoay người lại liền thấy mặc bộ tây trang, áo sơ mi và cà vạt có đính kẹp bằng vàng xa xỉ, sang trọng. sợ hãi đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

      Ngược với Bạch Tuyết, ánh mắt Nhiếp Phong giăng đầy mây đen u ám.

      "Nhiếp. . . . . . Tổng giám đốc Nhiếp." Bạch Tuyết giấu điện thoại ra phía sau, cúi đầu , " xin lỗi. . . . . . Tôi làm việc."

      Vừa định thoát khỏi Nhiếp Phong, lại bị tàn nhẫn kéo cổ áo trở lại.

      Nhiếp Phong gằn từng tiếng "Tính nhẫn nại của có hạn. Về chuyện kết hôn, em suy nghĩ thế nào rồi?"

      Người đàn ông này có phải có bệnh tự kỷ? Ánh mắt Bạch Tuyết tức giận quét nhìn Nhiếp Phong. nhớ mình chưa từng với ta rằng mình cân nhắc về đề nghị đính hôn hay kết hôn của ta mà.

      Nhiếp Phong nhìn ánh mắt khinh thường của Bạch Tuyết khi nhìn mình. bất mãn giơ tay lên, ngón trỏ thon dài khéo léo nâng cằm lên khiến hoảng sợ vội ngậm chặt miệng lại.

      "Đừng ép phải ra tay." Nhiếp Phong chau mày, cúi đầu xuống nhàng bên tai Bạch Tuyết, "Nếu đoạn video kia chứng minh được gì, có thể chuyện chúng ta lên giường vào bốn năm trước cho mẹ em nghe. Đến lúc đó, dù là người từng kết hôn lần, lại có đứa con trai mẹ em cũng nhất định trói em lại và đưa đến cho thôi."

      ". . . . . . hèn hạ." Bạch Tuyết tức giận đến nỗi ra lời.

      Nhiếp Phong đứng thẳng người, lạnh lùng cười, "Hèn hạ sao? chỉ muốn cảnh cáo em thôi. Dù sao trong lúc còn chưa làm tới em cũng nên suy nghĩ kỹ. phải loại người có tính nhẫn nại cao đâu."

      Còn tự cao tự đại nữa sao? Bạch Tuyết muốn hộc máu, nhưng chỉ run run đôi môi ra lời.

      "Tại sao lại là tôi?" Bạch Tuyết hiểu nguyên nhân tức giận của Nhiếp Phong từ đâu mà đến.

      Tròng mắt đen của Nhiếp Phong chăm chú nhìn Bạch Tuyết. Sau khi suy nghĩ chút, nâng lên đôi tay, lấy ngón tay vẽ trung cái hình tròn, "Ví dụ đây là mạng nhện, mà em chính là con sâu trùng hợp đụng vào. Là vậy đó."

      Vậy thôi à?

      Bạch Tuyết muốn đánh quyền vào mặt Nhiếp Phong khi nhìn thấy vẻ mặt "đương nhiên" của . ra mình chỉ là con côn trùng có cánh xui xẻo đụng phải mạng nhện của ta.

      " hãy cho tôi biết nguyên nhân. Chắc gây ra những chuyện phiền toái bên ngoài, chứ sao lại muốn gấp gáp kết hôn như thế." Bạch Tuyết hít hơi sâu, quyết định hỏi .

      Lúc này, thang máy dành riêng cho nhân viên PLO vang lên, có tiếng người chuyện ngày càng . Họ chuẩn bị ngang qua phòng cháy (phòng để thiết bị phòng cháy chữa cháy), cà thẻ để vào phòng làm việc.

      Mà lúc này, Bạch Tuyết và Nhiếp Phong đứng ở phòng cháy ngay chân cầu thang.

      "Hôm nay là thứ tư, thứ hai tuần sau, trước khi tan việc hãy cho câu trả lời chắc chắn." Nhiếp Phong vỗ vào bả vai Bạch Tuyết , "Đừng vì chuyện nhà người bạn thanh mai trúc mã của em mà làm ảnh hưởng đến việc theo đuổi em. Nếu bản thiết kế lần này được thông qua, em cũng được bên Tuyên Hoà hẹn gặp mặt thôi."

      ta. . . . . . theo đuổi của ta là uy hiếp phải ? Uy hiếp trắng trợn.

      Bạch Tuyết chán nản cúi đầu, có cảm giác mình là con trùng bị vướng vào lưới nhện. Hơn nữa, còn có con nhện to từng bước tới gần mình.

      Hết chương 39.

      Chương 40 : Con trai còn hư hơn ba


      Edit : Sóc Là Ta
      giúp gì được cho nhà họ Tư nhưng vẫn nhớ những lời của Hoa Nhị Nhị.

      Bạch Tuyết cảm thấy chuyện chia tay của Hoa Nhị Nhị và Tư Hoài Dương cũng có phần lỗi của mình trong đó.

      Trước kia cũng quan tâm nhiều. Bây giờ, khi nghe Hoa Nhị Nhị đả kích mình như vậy, mới phát ra mình ỷ lại vào Tư Hoài Dương quá nhiều. Thậm chí cũng quan tâm đến tâm tình của cậu ta.

      Vừa lo lắng cho bản thiết kế Tuyên Hòa, vừa suy nghĩ cho tỉnh táo lại, Bạch Tuyết cũng quên lời Nhiếp Phong uy hiếp mình trước đó.

      Ngày chủ nhật, Bạch Tuyết đến công ty làm việc, hi vọng mình có thể mượn công việc để cần suy nghĩ đến chuyện của Tư Hoài Dương nữa.

      Cầm máy chụp hình theo, Bạch Tuyết nghiêm túc bước vào trong, thỉnh thoảng cũng chụp được vài tấm.

      tới lầu năm, đến khu vui chơi Bạch Tuyết phát bóng dáng quen thuộc.

      Nhiếp Phong mặc đồ bình thường, còn dáng vẻ nghiêm trang trong bộ tây trang như lúc ở công ty nữa. Bây giờ có dáng vẻ đàn ông lịch lãm mang khí chất quý tộc như ở thư viện ngày đó.

      đứng bên cạnh nhìn đứa trẻ nhảy chiếc đệm phía trước. Có mấy người phụ nữ nhìn đứa bé nhảy trong kia mà ánh mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đứng bên ngoài đây.

      Nhiếp Phong cảm giác có ánh mắt nhìn mình, thản nhiên nhìn về phía Bạch Tuyết đứng. Lúc này có cảm giác mình chính là con thỏ mà ta chờ đợi, con thỏ ngu ngốc, con thỏ đáng thương.

      Nhắm mắt tiến về phía trước, Bạch Tuyết gật đầu chào Nhiếp Phong cái, "Tổng giám đốc Nhiếp, ngài thị sát công việc à?" Hay là ngài cố ý đến đây?

      Nghe được lời chào hỏi của Bạch Tuyết với Nhiếp Phong như vậy, thích thú trong ánh mắt của mấy người phụ nữ kia chợt dâng lên mấy phần.

      Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, cười đến mê người, " phải, dẫn con trai chơi."

      Con trai sao? Bạch Tuyết liếc nhìn qua lưới phòng hộ, bên trong có năm đứa bé, hai nam ba nữ nhảy. Đúa nào là con trai ta?

      Đột nhiên, đứa bé lớn nhất nhảy nhào tới lưới phòng hộ, khiến Bạch Tuyết sợ hãi lui lại suýt chút nữa ngã xuống, may nhờ có Nhiếp Phong kịp thời vịn hông .

      "Hồ ly tinh này dũng cảm, lại dám chào hỏi ba tôi trước." Đứa bé giương nanh múa vuốt như con cọp dữ tợn há miệng giọng quát.

      Mặt Bạch Tuyết tái xanh, nhất thời hiểu câu đạo lý: cha nào con nấy. Con trai của Nhiếp Phong cũng thế. khiến người khác cảm thấy chán ghét.

      **

      "Ba, con muốn uống nước dưa hấu." Đẩy ly nước trước mặt ra, đứa, bé trai bảy tuổi Nhiếp Học Văn ranh mãnh , "Nghe nước trái cây dưa hấu làm lợi niệu (ý là lợi đường tiểu ấy), trời nóng nực thế này, uống thứ đó là tốt nhất.”

      "Để tôi mua." Bạch Tuyết đứng lên, muốn mua ba ly nước dưa hấu.

      " cần, để ." Nhiếp Phong cũng đứng lên, "Em ngồi đây chơi với Học Văn nhé."

      Nhiếp Phong vừa khỏi, Bạch Tuyết cảm thấy lúng túng khác thường.

      Chuyện gì xảy ra? Mẹ kế và con riêng lần đầu gặp mặt sao?

      ! còn chưa đồng ý gả cho Nhiếp Phong mà.

      " chính là người phụ nữ được ba tôi thích sao?” Nhiếp Học Văn vừa ăn trái cây bánh ngọt, vừa hỏi. Bạch Tuyết cảm thấy cậu ta có đôi mắt giống hệt Nhiếp Phong.

      "Việc đó. . . . . . nhưng tôi thích ba cậu." Bạch Tuyết liếm đôi môi giọng , sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Phong.

      Nhiếp Học Văn ngờ Bạch Tuyết trả lời như vậy, nên sững sờ, " thích ba tôi sao? Ba tôi thua kém người khác sao? Loại phụ nữ gầy đét, khô quắc như đậu ve, khuôn mặt mập như heo, chỉ là loại phụ nữ xấu xí mà lại dám chê ba tôi sao?" Đứa bé có chút tin .

      Khốn kiếp! Thằng nhóc chết tiệt này! Ngay lúc này Bạch Tuyết muốn lấy ly trái cây khi nãy bị cậu đẩy ra hất vào mặt cậu.

      "Cậu. . . . . . như cậu biết gì chứ?" Bạch Tuyết cắn răng nghiến lợi .

      "Đồ ngốc! Tôi bảy tuổi rồi, cái gì mà biết chứ. Ở nước ngoài, những đứa trẻ khoảng mười ba tuổi cũng có thể xem phim cấp ba rồi. nay truyền hình, internet lưu hành rất nhiều. nên về nhà học hỏi nhiều hơn ."

      Bạch Tuyết tức giận đến nỗi có cảm giác mình giống như hỏa tiễn muốn bay lên trời. nhìn chằm chằm cậu bé Nhiếp Học Văn nhàn nhã ăn bánh ngọt, "Vậy có ai cho cậu biết, tên khốn kiếp như vậy cần phải có người dạy dỗ ?"

      Hết chương 40.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: Coi chừng được bồng cháu sớm

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      Cha là người đàn ông xấu xa, còn con trai cũng là đứa trẻ đáng ghét.

      Bạch Tuyết bị tên tiểu tử Nhiếp Học Văn mới gặp chưa đến mười phút làm cho phát cáu lên.

      " mắng tôi là tên tiểu tử khốn kiếp cũng chính là muốn mắng ba tôi. Lần này tiêu rồi." Nhiếp Học Văn giận dữ giơ ngón tay chỉ về hướng Bạch Tuyết, "Vừa rồi ba tôi giới thiệu rằng chính là cấp dưới của ba tôi. Lần này tôi ba tôi trừ lương .”

      Hừ! Bạch Tuyết lại ngồi xuống, cười lạnh : "Ba cậu, ba cậu có thể làm những việc này. Vậy cậu có tài cán gì có thể đánh bại tôi?"

      Đứa bé bảy tuổi bị Bạch Tuyết khiêu khích, làm gì được nên khuôn mặt cậu xệ xuống, môi mím lại, có chút mất hứng.

      Nhiếp Phong mua nước dưa hấu trở về, đưa phần cho Nhiếp Học Văn, sau đó ngồi xuống nhìn Bạch Tuyết cầm máy chụp hình trong tay, hỏi "Công việc như thế nào?"

      "Cứ tiến hành theo kế hoạch." Bạch Tuyết thản nhiên uống ly nước của mình, .

      "Vậy em suy nghĩ chuyện đến đâu rồi?" Nhiếp Phong vừa cầm ly nước trái cây đưa cho con trai mình uống, vừa thừa cơ hội hỏi Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết bị sặc, ho khan vài tiếng. Sau đó nhìn lại Nhiếp Phong.

      Nhiếp Phong nhíu mày chờ câu trả lời.

      "Ba à, dì thích ba." Nhiếp Học Văn lạnh lùng tố cáo, " Dì còn ba là tên khốn kiếp."

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Bạch Tuyết trợn mắt, căm tức nhìn Nhiếp Học Văn. Đúng là tên tiểu quỷ dối trắng trợn.

      Nhiếp Phong cũng lơ đễnh, vỗ đầu con trai mình, cười : " được bướng bỉnh như vậy."

      Bướng bỉnh sao? Đây chính là xấu xa.

      Nhiếp Học Văn bị cha mắng nên thêm gì nữa, ngoan ngoãn uống nước dưa hấu và ăn bánh ngọt. Điều này làm Bạch Tuyết cảm thấy bất ngờ, cứ nghĩ tên tiểu quỷ nghịch ngợm này sợ trời sợ đất, thế mà cậu lại sợ ba mình.

      Đợi Nhiếp Học Văn ăn xong, Nhiếp Phong và con trai tạm biệt Bạch Tuyết, "Bọn còn có việc trước, tạm biệt em."

      Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong quàng vai con trai mình thân thiết, trong lòng có cảm giác khác thường.

      "Nhiếp Phong!" Bạch Tuyết mở miệng gọi Nhiếp Phong.

      Nhiếp Phong xoay người nhìn về phía Bạch Tuyết cau mày.

      Bạch Tuyết liếm môi, bước từng bước nặng nề đến trước mặt Nhiếp Phong. cúi đầu dám nhìn vào tròng mắt đen của , lại dám nhìn Nhiếp Học Văn nhìn với ánh mắt thù hằn.

      "Việc đó. . . . . . Ngày mai có rãnh ?" Giọng của Bạch Tuyết trầm thấp, chỉ đủ cho mình nghe.

      "Cái gì?" Nhiếp Phong hơi cúi đầu, nhíu mày hỏi.

      Bạch Tuyết khẩn trương, quấn dây đeo máy chụp hình quanh cổ tay mình, cố gắng cất giọng lớn hơn, : "Xin hỏi ngày mai có rãnh ? Em muốn. . . . . . Em nghĩ chúng ta nên tìm hiểu về nhau trước. . . . . . nếu hẹn hò . . . . . . . . . . ."

      "Được, sáng mai chín giờ, đến đón em." Nhiếp Phong nhanh chóng mỉm cười , "Nếu có gì thay đổi báo biết, tránh cho đến mà thể gặp được em."

      "Ừ." Bạch Tuyết nặng nề gật đầu cái .

      "Ba, sao ba lại thích loại phụ nữ này?" Nhiếp Học Văn tức giận , "Con muốn người phụ nữ xấu xí này làm mẹ kế."

      Khuôn mặt Bạch Tuyết lạnh lẽo, nhướng mắt nhìn Nhiếp Học Văn, sau đó mở miệng cũng là cho Nhiếp Phong nghe, "Tổng giám đốc Nhiếp, dạy con hay . Lúc nãy khi mua nước, cậu bé rằng ở nước ngoài những đứa trẻ mười ba tuổi là có thể xem phim cấp ba rồi, rằng cái gì cậu cũng biết hết rồi……. Trẻ em phải được giáo dục đàng hoàng, nếu sau này được bồng cháu sớm đấy….”

      Ánh mắt Nhiếp Phong lạnh lẽo, cúi đầu nhìn về phía con trai mình.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42: Lời biện hộ - ấy chính là vị hôn phu của tôi

      Edit : Sóc Là Ta

      Ngồi xe ấy, Bạch Tuyết có cảm giác như ngồi thuyền giặc.

      Bạch Tuyết mạnh mẽ đóng cửa xe "ầm" tiếng, Nhiếp Phong vội khởi động xe. Vừa nghe tiếng xe khởi động, Bạch Tuyết kích động muốn nhảy xuống xe ngay lập tức.

      " đâu?" Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết, thấy toát mồ hôi lạnh.

      Chẳng lẽ đáng sợ đến thế sao?

      Bạch Tuyết biết có lẽ cả đời này mãi mãi thoát khỏi tay Nhiếp Phong được.

      Bởi vì nợ nên bây giờ phải phụ thuộc vào , dù việc có giả dối cũng phải xem như là .

      viết vài chữ vào tờ giấy đưa cho Nhiếp Phong, "Tới chỗ này." Giọng Bạch Tuyết khẽ run rẩy.

      Nhiếp Phong dường như cũng đoán ra được, cong môi cười khẽ tiếng, chân đạp ga cho xe chạy nhanh.

      Khách sạn Lệ Hinh vốn là nơi nổi tiếng vì nơi này là nhà trọ dành cho "Nữ tiếp viên hàng "

      Đây là nhà trọ khá sạch , nằm trong nội thành, chỉ cách sân bay khoàng 20 phút xe. đường có nhiều cây cỏ xung quanh lại thêm an ninh cũng khá tốt.

      ra những nữ nhân viên trọ ở đây phải ai cũng là tiếp viên hàng , nhưng vì tiền trọ phòng khá đắt nên hầu như chỉ có những người chức cao nhiều tiền mới trọ ở đây.

      Hoa Nhị Nhị mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, ,đứng dưới đại sảnh chờ Bạch Tuyết. Vừa trông thấy Bạch Tuyết, ta nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì? Tối nay chín giờ tôi phải bay đến Hải Nam, nên tôi còn muốn ngủ lát."

      Bạch Tuyết cắn môi ngẩng đầu nhìn Hoa Nhị Nhị, lại liếc mắt nhìn Nhiếp Phong ở phía sau.

      " Hoa, hôm nay tôi tới là muốn giải quyết những hiểu lầm của ." Bạch Tuyết lui lại, đứng bên cạnh Nhiếp Phong, khoác cánh tay , "Người lần trước thấy ở quầy rượu chính là bạn trai của tôi, còn nhớ ?"

      Đôi mắt sắc lạnh của Hoa Nhị Nhị quan sát Nhiếp Phong mấy lần, loáng thoáng có chút ấn tượng. Hai tay bắt chéo vòng trước ngực lại tự chủ buông xuống, làm ra vẻ tiếp viên hàng hiền thục, xinh xắn.

      "Ừ, có chút ấn tượng." Nhưng lúc này ta vẫn còn có chút hoài nghi.

      Lòng Bạch Tuyết cũng nguôi ngoai nửa, kéo Nhiếp Phong lên hai bước, " ra chúng tôi dự định đính hôn, hơn nữa vị hôn phu của tôi cũng hiểu nên ấy đồng ý giúp Tư Hoài Dương vượt qua cửa ải khó khăn này. . . . . . đúng Phong?"

      Nhiếp Phong cúi xuống, nở nụ cười gượng gạo, nhưng khóe miệng nhếch lên.

      Bạch Tuyết rất lo lắng vì lúc xe, còn chưa kịp ý định của mình với Nhiếp Phong. Nếu bây giờ, ấy đồng ý cũng có nghĩa là phải đồng ý đính hôn với ta.

      "Đúng vậy, tôi cố gắng hết sức giúp đỡ cậu Tư vượt qua khó khăn này, bởi vì. . . . . ." Nhiếp Phong dùng lực bóp chặt chiếc eo nhắn của Bạch Tuyết, quay về hướng Hoa Nhị Nhị, nở nụ cười quyến rũ chết người, "Bởi vì Tuyết Nhi và cậu Tư chính là thanh mai trúc mã mà."

      Hoa Nhị Nhị sửng sốt, nghi ngờ : " Nhiếp phải . . . . ." Là thần tiên từ nơi nào đến?

      Nhiếp Phong lấy từ trong túi quần ra tấm danh thiếp, đưa cho Hoa Nhị Nhị, "CEO – Nhiếp Phong - tập đoàn PLO."

      Hoa Nhị Nhị nhận lấy tấm danh thiếp với lớp giấy mạ vàng và hàng chữ màu xanh dương đậm, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn kỹ hàng chữ tiếng Trung và tiếng ghi danh thiếp.

      "P. . . . . . tập đoàn PLO?" Hoa Nhị Nhị run run cầm tấm danh thiếp trong tay, ánh mắt ta nhìn Bạch Tuyết với vẻ khinh thường, " là vị hôn phu của Bạch Tuyết?"

      "Đúng vậy." Nhiếp Phong cúi đầu nhìn Bạch Tuyết cúi đầu giả chết, nở nụ cười cưng chìu, thầm nghĩ Hoa Nhị Nhị chắc hẳn ghen tức, "Bốn năm trước tôi và Tuyết Nhi quen nhau, nhưng ấy chỉ muốn tự do nên chạy trốn sang Bắc Kinh."

      "Nhưng ở Bắc Kinh, phải là Bạch Tuyết . . . . ." phải có bạn trai rồi sao?

      "Từ lúc ấy bỏ , chúng tôi chưa hề chia tay." Nhiếp Phong khôi phục dáng vẻ nghiêm trang của mình như cũ, " giờ ấy quay về, chúng tôi lại gặp nhau, cảm thấy cả hai đều thể sống thiếu nhau nên quyết định tiến tới hôn nhân."

      Hoa Nhị Nhị sửng sốt lúc, còn lòng Bạch Tuyết càng ngày càng u ám.

      Hết chương 42

      Chương 43 : Đính hôn

      Edit : Sóc Là Ta
      khí trong xe yên lặng, ngay cả nhạc cũng có.

      " . . . . . . ấy trở về bên cạnh Tư Hoài Dương sao?" Bạch Tuyết mở miệng phá vỡ khí yên tĩnh lúc nãy.

      ". . . . . ." Nhiếp Phong vẫn lái xe mà trả lời .

      "Lần trước ở nhà họ Tư, em gặp ta trước cửa biệt thự ta em cứ quấy rầy Tư Hoài Dương hết lần này đến lần khác, em luôn làm phiền họ. Em biết có lúc mình lại bị lệ thuộc quá nhiều vào cậu ta."

      "Em khiến người khác rất chán ghét." Nhiếp Phong lạnh lùng bình luận.

      Bạch Tuyết ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Nhiếp Phong.

      "Nhìn cái gì? sai sao?" Nhiếp Phong tiếp tục lạnh lùng , "Em phải biết làm bạn thanh mai trúc mã phải rất thận trọng. Nếu là người khác phái, trong hai người phải có người ít xuất để tránh làm phiền người kia, cũng cần ca tụng thân phận bạn bè thanh mai trúc mã ở trước mặt người khác."

      "Nhưng em. . . . . ." Bạch Tuyết định cãi lại nhưng rồi lại cảm thấy Nhiếp Phong cũng đúng.

      Bạch Tuyết im lặng cúi đầu, khí bên trong xe lại trở nên im ắng.

      Nhiếp Phong chạy xe vào thành phố, dừng ở bãi đỗ xe tại quãng trường Hằng Long thuộc trung tâm thành phố.

      "Xuống xe!" Cởi dây an toàn ra, giọng Nhiếp Phong cứng rắn, lạnh lùng.

      Bạch Tuyết nhìn chung quanh bãi đậu xe, nhìn thấy hàng chữ to “quảng trường Hằng Long”.

      "Tại sao dẫn em đến đây?" Bạch Tuyết chậm chạp cởi dây an toàn ra, có chút lo lắng hỏi.

      Nhiếp Phong là tổng giám đốc của tập đoàn PLO, mà PLO có ba chi nhánh lớn. Vậy vì sao lại đến Hằng Long đây?

      “Ở trước mặt bạn của Tư Hoài Dương, em tuyên bố rằng chúng ta sắp đính hôn. Vậy em có biết những lời đó gây ra hậu quả gì ? Em đừng là em chỉ muốn lợi dụng để giúp người bạn thanh mai trúc mã làm hoà với bạn thôi nha." Nhiếp Phong nghiêng người, dùng sức nắm chặt cằm Bạch Tuyết xoay đầu về hướng mình. Ánh mắt đen loé lên tia sáng lạnh lùng, "Em cần phải đợi đến thứ hai mới trả lời , mà bây giờ chúng ta lập tức mua nhẫn đính hôn. Sau đó, chuẩn bị hôn lễ, ba tháng sau chúng ta kết hôn."

      "Đợi. . . . . . Đợi nào..." Bạch Tuyết hoảng sợ, muốn lắc đầu nhưng cằm bị Nhiếp Phong mạnh mẽ nắm chặt nên thể cử động, "Có nhanh quá ? Mẹ em . . . . ."

      Nhiếp Phong cúi đầu, hung hăng hôn vào đôi môi lạnh lẽo của Bạch Tuyết, lại gặm lại cắn, lại hút lại mút, cho tránh né.

      "Ừm" Bạch Tuyết cảm giác mình môi mình đau nhức, giơ tay lên vỗ mạnh vào vai Nhiếp Phong.

      Nhưng sức so với Nhiếp Phong như muỗi đốt, ngược lại đôi môi bị Nhiếp Phong hôn đến nổi sưng đỏ lên.

      lúc lâu sau, Nhiếp Phong từ từ thả lỏng, đầu lưỡi nhàng liếm láp qua môi Bạch Tuyết, sau đó khẽ rút lui.

      Lông mi Bạch Tuyết dài giống như cây quạt xoè ra, khoé mắt chợt rơi hai giọt nước mắt.

      Nhiếp Phong dùng tay lau lệ cho , lại cúi đầu xuống dịu dàng hôn Bạch Tuyết lần nữa.

      mạnh mẽ khiến sợ, dịu dàng lại làm say đắm.

      Bạch Tuyết cũng biết mình vì cái gì mà đau lòng, ngăn được dòng nước mắt, cứ thế chấp nhận cho Nhiếp Phong tuỳ ý vuốt ve và khẽ hôn lên môi mình.

      “Em khóc vì ai? Vì em sao? Hay vì thanh mai trúc mã?" Nhiếp Phong nhìn vẻ mặt thấm đẫm nước mắt của Bạch Tuyết, đáy lòng có chút phiền não.

      "Ai. . . . . . Ai cũng phải. . . . . ." Bạch Tuyết nghẹn ngào mà , "Em cũng biết. . . . . . Tại sao mình lại khóc. . . . . ."

      Là bởi vì quá dịu dàng khiến nhớ tới chuyện đêm đó của bốn năm trước?

      "Em cũng nên chỉ nghĩ đến thôi. Hôm nay là ngày chúng ta đính hôn." Nhiếp Phong chặn môi Bạch Tuyết, thầm .

      Bạch Tuyết khẽ mở miệng, Nhiếp Phong nghĩ rằng, mời gọi nên đem đầu lưỡi tiến dần vào trong đôi môi xinh của . thanh mờ ám vang vọng góc sân.

      bị động ngậm đầu lưỡi của , Bạch Tuyết rên . Thân thể vẫn còn nằm trong tay của Nhiếp Phong, đáp lại nụ hôn của .

      Hết chương 43

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :