1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Vợ yêu, tổng giám đốc phóng ngựa tới đây - Lăng Thanh Điểu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31 : Oan gia ngõ hẹp

      Edit : Sóc Là Ta

      Có lẽ Bạch Tuyết sợ Nhiếp Phong, hoặc cũng có thể thấy Nhiếp Phong đến trả tiền cho mình gần tháng nên vào chín giờ sáng thứ ba, quyết định đến tập đoàn PLO để phỏng vấn.

      Thời điểm đứng trước cửa phòng nhân tập đoàn PLO, vẫn còn do dự biết mình có muốn làm việc với người đàn ông độc đoán như Nhiếp Phong trong cùng công ty hay ? Nhưng cẩn thận suy nghĩ chút, tập đoàn PlO là tập đoàn lớn mạnh và muốn được làm việc trong môi trường như thế. Nghĩ vậy, chỉnh trang lại mình lần nữa và chuẩn bị bước vào phòng để phỏng vấn.

      Sau khi điền vào bảng trắc nghiệm về công việc trong buổi đầu tiên phỏng vấn, Bạch Tuyết thoải mái trả lời các câu hỏi của vị chủ khảo. Sau khi được họ cho biết nên chờ đợi họ xem xét, mới rời khỏi phòng phỏng vấn của tập đoàn PLO.

      Vốn tưởng rằng Nhiếp Phong sắp xếp cho vị trí, lại ngờ mình phải cố gắng từng bước để được vào làm việc tại tập đoàn PLO.

      Đứng trước cửa thang máy, Bạch Tuyết chợt nghĩ liệu mình có muốn là lính nhảy dù hay ? Dù gì Nhiếp Phong cũng là tổng giám đốc của tập đoàn PLO, cũng nên giữ lại chút thể diện cho .

      Tư Hoài Dương đưa tài liệu mật tới cho chủ tịch tập đoàn PLO, ai khác chính là mẹ của Nhiếp Phong. ra, tập đoàn PLO là do chính ông ngoại và cha của Nhiếp Phong cùng chung sức xây dựng nó. Họ luôn cố gắng nỗ lực để từng bước đưa nó lên. Đến nay, họ giao lại cho người đời sau.


      Cửa thang máy mở ra, Nhiếp Phong đứng đằng trước, có nhiều đứng phía sau , có lẽ là thuộc hạ của .


      "Hả?" Nhiếp Phong nhìn thấy Bạch Tuyết chờ thang máy nên với những người khác, "Mấy người vào trước ."

      Mấy người kia liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, sau đó mới về phòng làm việc.

      "Em tới phỏng vấn à?" Nhiếp Phong nhìn cách ăn mặc của Bạch Tuyết, "Thế nào rồi? Thành công rồi sao?"

      Hôm nay trông khá đẹp trai, toàn thân toát ra mùi đàn ông, cực kỳ thu hút, cực kỳ quyến rũ.

      Bạch Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt, nghe thấy Nhiếp Phong nhíu mày hỏi thăm, mới tỉnh táo, "Ừ, cũng tốt. Em ngỡ là. . . . . ."

      "Tưởng rằng giúp em?" Nhiếp Phong dường như đoán được ý nghĩ của Bạch Tuyết nên tiếp, "Xin em hãy bỏ ý nghĩ này . Dù có thể giúp em vào công ty, nhưng cũng thể giúp em hoàn thành công việc được giao. Vì vậy, cách tốt nhất là em hãy đứng lên bằng chính thực lực của mình."

      Bạch Tuyết vốn cảm kích Nhiếp Phong, nhưng lại nghe như thế, cảm thấy mình như bị dội gáo nước lạnh xuống đầu.

      hất cằm, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn Nhiếp Phong, "Tổng giám đốc Nhiếp rất đúng, em cũng đồng ý là nên dựa vào thực lực của chính mình để gia nhập vào công ty. Nhưng giờ em muốn gia nhập vào công ty khác, điều kiện cũng như môi trường làm việc ở các công ty khác cũng tốt. Vì vậy, em quyết định gia nhập vào tập đoàn PLO."

      " thể nào." Nhiếp Phong mỉm cười, tràn đầy tự tin , "Em hãy nhìn khắp thành phố Z, tập đoàn PLO luôn là lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai. ra ở Bắc Kinh cũng có vài công ty , nhưng cũng bằng tập PLO này. Người khôn ngoan có lẽ cũng hiểu điều này."

      Ý đủ thông minh. Bạch Tuyết nổi giận, hai lỗ mũi giống như hít thở thông.

      Khi thang máy vừa dừng, đợi Nhiếp Phong ra ngoài, Bạch Tuyết thèm quan tâm, trực tiếp dùng lực ấn nút đóng cửa mạnh.

      Nhiếp Phong lắc đầu cười, hai tay đút vào túi quần tới phòng làm việc. cố tình sắp xếp để vào làm việc với , muốn ở bên cạnh , khống chế . Sớm muộn gì cũng sa vào lưới của mà thôi.


      Nếu như Bạch Tuyết có thể vượt qua kì sát hạch này để vào được công ty làm việc từng bước chỉnh về thái độ khinh thường lúc nãy.

      **

      Nhận được thông báo của phòng nhân , thông báo trúng tuyển, Bạch Tuyết lại cảm thấy vui vẻ mà ngược lại chau mày ủ dột như mình sắp vào chín tầng địa ngục.

      Nhiếp Phong có nhúng tay vào chuyện này sao? Bạch Tuyết tin.

      Hai mươi ngày sau, Bạch Tuyết lại phải dậy sớm để đón xe buýt. còn chưa quen với việc này.

      Khi đến, còn hai phút nữa là trễ giờ, nhanh chóng ,bước đến bấm thẻ và chạy vào công ty. Đây là ngày đầu tiên làm ở tập đoàn PLO.

      "Bạch Tuyết, đây chính là việc của em." Người phụ trách phòng nhân dẫn Bạch Tuyết đến phòng làm việc của bộ phận thiết kế, "Nơi đây là phòng thiết kế, chịu trách nhiệm về thiết kế cho cả tập đoàn PLO, người phụ trách là . . . . ."

      Đái Kiều Nghiên? Vợ cũ của Nhiếp Phong?
      Chương 32 : Kết hôn ngầm

      Edit : Sóc Là Ta
      Bạch Tuyết vốn nở nụ cười tươi với các đồng nghiệp mới, nhưng khi nhìn thấy quản lý chợt cứng lại.

      Đái Kiều Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ tới lại chạm mặt với "Bạn học cũ"

      Quản lý bộ phận nhân giới thiệu sơ lược chút, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của bộ phận thiết kế.

      " Bạch, mời cùng tôi đến phòng họp." Đái Kiều Nghiên lạnh lùng , "Để tôi sơ lược về công việc của ."

      đúng là oan gia ngõ hẹp. Bạch Tuyết miễn cưỡng theo sau Đái Kiều Nghiên vào phòng họp.

      Vừa bước vào phòng, Đái Kiều Nghiên thay đổi thái độ, khuôn mặt từ lạnh lẽo chuyển sang hung ác.

      "Người đàn bà biết xấu hổ này lại dám xâm nhập vào tập đoàn PLO sao? Vẫn còn muốn quyến rũ Nhiếp Phong sao?" Đái Kiều Nghiên khách khí mắng Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết vốn nghĩ rằng muốn chuyện êm đẹp với Đái Kiều Nghiên, muốn hóa giải hận thù bốn năm trước với ấy.

      Dù sao năm đó cũng do còn trẻ tuổi hiểu chuyện, nhưng sau đó Đái Kiều Nghiên cũng trở thành vợ của Nhiếp Phong đó thôi.

      ngờ Đái Kiều Nghiên hung hăng mắng nên Bạch Tuyết cũng muốn hoà hảo với ta nữa.

      Kéo ghế ngồi xuống, cuối cùng Bạch Tuyết nghĩ dù gì Đái Kiều Nghiên cũng là cấp của mình, nên mình cũng thể quá lỗ mãng trong lời được.

      "Quản lý, giảithích cho tôi về công việc đây sao? Hay là chúng ta tranh tài xem ai quyến rũ được tổng giám đốc Nhiếp?" Bạch Tuyết lạnh lùng .

      "…" Đái Kiều Nghiên tức đến nỗi chạy đến trước mặt Bạch Tuyết, cũng còn để ý dáng vẻ của mình, "Tôi cho biết, nên từ bỏ ý nghĩ chim hoá thành phượng hoàng . Nếu làm sai việc gì ở đây, tôi lập tức sa thải ."

      Chà, Bạch Tuyết khẽ nghiêng mặt, nhưng vẫn tránh được nước bọt của Đái Kiều Nghiên văng vào mặt.

      Đưa tay lên chùi nước bọt, Bạch Tuyết lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn Đái Kiều Nghiên hung dữ như muốn ăn thịt người, : "Quản lý, trong thời gian làm việc nên chúng ta về chuyện công việc thôi. Mặc dù tôi cũng rất tò mò, rằng tại sao vợ cũ lại làm ở công ty của chồng mình được, chẳng lẽ ly hôn rồi cũng trở thành bạn bè tốt được sao?"

      Đái Kiều Nghiên trợn mắt, tuy có hơi hoảng loạn nhưng ta vẫn cố gắng trấn định lại, " bậy bạ gì đó? Ai tôi là vợ cũ của Nhiếp Phong"

      Bạch Tuyết tới bàn hội nghị, rút hai tờ giấy lau mặt, thờ ơ : "Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học, quản lý kết hôn cùng tổng giám đốc Nhiếp, còn có đứa con trai, nhưng cuối năm ngoái ly hôn. . . . . . Cho nên, đến tập đoàn PLO, khi gặp , tôi cũng giật mình."

      ". . . . . . Làm sao biết như vậy?" Đái Kiều Nghiên trở nên hoảng loạn, " điều tra tôi sao?"

      là người rảnh vậy sao? Bạch Tuyết khinh thường cười tiếng, trả lời câu hỏi của Đái Kiều Nghiên.

      Xem như có ý đồ xấu, muốn làm Đái Kiều Nghiên lo lắng. Có vậy, sau này Đái Kiều Nghiên cũng chỉnh nhiều trong công việc.

      "Tôi mới Bắc Kinh về, chuyện của quản lý cũng do tình cờ nghe người khác nhắc tới , cho nên. . . . . ."

      " thể nào, tôi và Nhiếp Phong là cưới (ý là cưới ngầm, để ai biết). Cũng có ai biết việc này." Đái Kiều Nghiên lớn tiếng, "Người ngoài cũng chỉ biết chúng tôi đính hôn mà thôi, sau đó giải trừ hôn ước rồi."

      Sao? cưới sao? Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người.

      Đái Kiều Nghiên ngờ Bạch Tuyết biết mình và Nhiếp Phong kết hôn, chỉ thế, còn biết bọn họ ly hôn. Chuyện này ổn.

      Nhìn thấy Đái Kiều Nghiên vì lo lắng mà cứ lắc đôi , tay, nhíu mày ra vẻ suy tư, Bạch Tuyết lo sợ. muốn mới ngày đầu tiên làm mà bị đuổi khỏi tập đoàn PLO, chỉ vì lý do biết bí mật của bọn họ.

      Hết chương 32

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32 : Kết hôn ngầm

      Edit : Sóc Là Ta

      Bạch Tuyết vốn nở nụ cười tươi với các đồng nghiệp mới, nhưng khi nhìn thấy quản lý chợt cứng lại.

      Đái Kiều Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ tới lại chạm mặt với "Bạn học cũ"

      Quản lý bộ phận nhân giới thiệu sơ lược chút, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của bộ phận thiết kế.

      " Bạch, mời cùng tôi đến phòng họp." Đái Kiều Nghiên lạnh lùng , "Để tôi sơ lược về công việc của ."

      đúng là oan gia ngõ hẹp. Bạch Tuyết miễn cưỡng theo sau Đái Kiều Nghiên vào phòng họp.

      Vừa bước vào phòng, Đái Kiều Nghiên thay đổi thái độ, khuôn mặt từ lạnh lẽo chuyển sang hung ác.

      "Người đàn bà biết xấu hổ này lại dám xâm nhập vào tập đoàn PLO sao? Vẫn còn muốn quyến rũ Nhiếp Phong sao?" Đái Kiều Nghiên khách khí mắng Bạch Tuyết.

      Bạch Tuyết vốn nghĩ rằng muốn chuyện êm đẹp với Đái Kiều Nghiên, muốn hóa giải hận thù bốn năm trước với ấy.

      Dù sao năm đó cũng do còn trẻ tuổi hiểu chuyện, nhưng sau đó Đái Kiều Nghiên cũng trở thành vợ của Nhiếp Phong đó thôi.

      ngờ Đái Kiều Nghiên hung hăng mắng nên Bạch Tuyết cũng muốn hoà hảo với ta nữa.

      Kéo ghế ngồi xuống, cuối cùng Bạch Tuyết nghĩ dù gì Đái Kiều Nghiên cũng là cấp của mình, nên mình cũng thể quá lỗ mãng trong lời được.

      "Quản lý, giải thích cho tôi về công việc đây sao? Hay là chúng ta tranh tài xem ai quyến rũ được tổng giám đốc Nhiếp?" Bạch Tuyết lạnh lùng .

      "…" Đái Kiều Nghiên tức đến nỗi chạy đến trước mặt Bạch Tuyết, cũng còn để ý dáng vẻ của mình, "Tôi cho biết, nên từ bỏ ý nghĩ chim hoá thành phượng hoàng . Nếu làm sai việc gì ở đây, tôi lập tức sa thải ."

      Chà, Bạch Tuyết khẽ nghiêng mặt, nhưng vẫn tránh được nước bọt của Đái Kiều Nghiên văng vào mặt.

      Đưa tay lên chùi nước bọt, Bạch Tuyết lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn Đái Kiều Nghiên hung dữ như muốn ăn thịt người, : "Quản lý, trong thời gian làm việc nên chúng ta về chuyện công việc thôi. Mặc dù tôi cũng rất tò mò, rằng tại sao vợ cũ lại làm ở công ty của chồng mình được, chẳng lẽ ly hôn rồi cũng trở thành bạn bè tốt được sao?"

      Đái Kiều Nghiên trợn mắt, tuy có hơi hoảng loạn nhưng ta vẫn cố gắng trấn định lại, " bậy bạ gì đó? Ai tôi là vợ cũ của Nhiếp Phong"

      Bạch Tuyết tới bàn hội nghị, rút hai tờ giấy lau mặt, thờ ơ : "Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học, quản lý kết hôn cùng tổng giám đốc Nhiếp, còn có đứa con trai, nhưng cuối năm ngoái ly hôn. . . . . . Cho nên, đến tập đoàn PLO, khi gặp , tôi cũng giật mình."

      ". . . . . . Làm sao biết như vậy?" Đái Kiều Nghiên trở nên hoảng loạn, " điều tra tôi sao?"

      là người rảnh vậy sao? Bạch Tuyết khinh thường cười tiếng, trả lời câu hỏi của Đái Kiều Nghiên.

      Xem như có ý đồ xấu, muốn làm Đái Kiều Nghiên lo lắng. Có vậy, sau này Đái Kiều Nghiên cũng chỉnh nhiều trong công việc.

      "Tôi mới Bắc Kinh về, chuyện của quản lý cũng do tình cờ nghe người khác nhắc tới , cho nên. . . . . ."

      " thể nào, tôi và Nhiếp Phong là cưới (ý là cưới ngầm, để ai biết). Cũng có ai biết việc này." Đái Kiều Nghiên lớn tiếng, "Người ngoài cũng chỉ biết chúng tôi đính hôn mà thôi, sau đó giải trừ hôn ước rồi."

      Sao? cưới sao? Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người.

      Đái Kiều Nghiên ngờ Bạch Tuyết biết mình và Nhiếp Phong kết hôn, chỉ thế, còn biết bọn họ ly hôn. Chuyện này ổn.

      Nhìn thấy Đái Kiều Nghiên vì lo lắng mà cứ lắc đôi , tay, nhíu mày ra vẻ suy tư, Bạch Tuyết lo sợ. muốn mới ngày đầu tiên làm mà bị đuổi khỏi tập đoàn PLO, chỉ vì lý do biết bí mật của bọn họ.

      Hết chương 32

      Chương 34 : Tôi hận .


      Edit : Sóc Là Ta

      có phiền toái nào chứ? Sau khi nghe lời của Nhiếp Phong, Bạch Tuyết có cảm giác có mưu tính gì đó, có lẽ là lý do khó . chắc chắn tuyệt đối muốn tái hôn.

      "Muốn tái hôn?" Bạch Tuyết bắt chước khuôn mặt bất cần của Nhiếp Phong, chau mày cười , "Nếu muốn, vậy tổng giám đốc Nhiếp cứ tự tìm người khác mà tái hôn hoặc làm mẹ ghẻ cho con trai của ngài. Van xin ngài đừng tuỳ tiện hy vọng vào người phụ nữ như tôi đây."

      Hừ! ta xem là vắt mì sao? Mặc muốn vo tròn, khi dễ sao?

      "Em đứng lại." Dáng người phong độ cùng giọng mang đậm khí chất dũng cảm, lớn tiếng gọi . Nhìn lại , toàn thân bao quanh cỗ khí lạnh, khiến người đối diện rét mà run.

      Ai thèm nghe lời ta chứ. Bạch Tuyết lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi cho Tư Hoài Dương.

      "A, Tiểu Bạch, sao cậu trả lời tin nhắn của tớ." Tư Hoài Dương vừa bắt điện thoại của Bạch Tuyết, lập trách mắng , "Hôm nay cậu làm, cũng mới vừa tan ca, cậu có muốn tớ đón cậu ?"

      " cần đâu, tớ xe buýt được rồi." Bạch Tuyết khéo léo từ chối ý tốt của Tư Hoài Dương, "Tư Hoài Dương, cậu đúng, ở thành phố Z, có nhiều công ty thích hợp hơn ở đây, nhất định là phải làm ở tập đoàn PLO này."

      Bên kia Tư Hoài Dương cầm điện thoại trầm mặc mấy giây, giọng tràn đầy nghi ngờ, "Tiểu Bạch, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      " có, chỉ là. . . . . ." Bạch Tuyết tập trung chuyện với Tư Hoài Dương, trong phút chốc quên rằng mình đứng ở bãi đậu xe, xe cộ qua lại rất nhiều. Đột nhiên hồi tiếng kèn xe vang lên liên tục kèm thêm tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Bạch Tuyết còn chưa kịp nhìn sang, cảm thấy cổ áo bị người khác níu lấy, thân thể bị đẩy bật về phía sau.

      "A!" Bạch Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó ngã xuống đất, hai cánh tay càm thấy đau nhói, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.

      Phía dưới người , đột nhiên có giọng khác, kêu lên đau đớn. Bạch Tuyết chóng mặt lắc đầu, định thần nhìn lại thấy mình nằm người Nhiếp Phong, coi người ta là đệm thịt.

      "Xin lỗi! có sao ? có muốn bệnh viện ?" giọng tràn đầy lo lắng từ đỉnh đầu vang lên.

      Bạch Tuyết lật người ngồi dậy, nhấc hai cánh tay mình lên, thấy bàn tay bị trầy xước nhiều nơi. Sau đó, nhìn người đàn ông cúi xuống hỏi thăm mình, trong lúc nhất thời biết xảy ra chuyện gì.

      Nhiếp Phong chống thân thể ngồi dậy, tựa như rất đau, liên tục hít thở khí trời.

      " ngại quá, vừa rồi tôi chuyện điện thoại nên thấy trước mặt. Thành xin lỗi ." Người đàn ông mặc âu phục áy náy , "Lúc vừa thấy tôi thắng còn kịp nữa rồi."

      Bạch Tuyết nhìn chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở lối , cũng đoán biết được vừa mới xảy ra chuyện gì.

      " cần lo lắng như vậy." Bạch Tuyết xoay người, chống tay ngồi dậy khỏi người Nhiếp Phong, trong mắt mờ mịt hơi nước. Lỗi cũng tại , lo chuyện điện thoại mà chú ý xe phía trước phía sau. Nhiếp Phong bị thương cũng vì cứu .

      Nhiếp Phong khoát tay, cảm thấy đau đến nỗi ra lời.

      "Tới bệnh viện , để tôi lái xe đưa hai người đến bệnh viện." Người đàn ông kia ngồi xuống đỡ Nhiếp Phong.

      Nước mắt Bạch Tuyết rơi xuống, đẩy tay người đàn ông kia ra, ôm chặt lấy Nhiếp Phong, " đau ở đâu? có muốn gọi xe cứu thương hay ?"

      Chắc là bị thương nên mới thể cử động được như thế.

      Người tài xế bất cẩn kia vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn gọi 120.

      " sao đâu." Giọng Nhiếp Phong có chút khàn khàn, " cần gọi. . . . . . xe cứu thương."

      "Nhưng đau lắm mà." Bạch Tuyết nghẹn ngào , " xin lỗi, đều là lỗi của tôi. . . . . . Taị tôi chú ý nhìn đường nên mới bị như thế này."

      Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt át bởi vì khóc của Bạch Tuyết, cười cười, "Em lo lắng cho sao? nghĩ em hận chứ."

      "Tôi hận ." Bạch Tuyết cúi đầu, Die nd da nl e q uu ydo n, nước mắt rơi bộ âu phục của Nhiếp Phong, giọng dần giống như tiếng muỗi kêu.

      Hết chương 34.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :