1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Trọng sinh] Vẫn Là Em - Kiều Ninh (full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      Chương 4:



      Cuộc sống khô khan nhàm chán ngừng tái diễn ── học, làm, vội vàng làm báo cáo, ăn cơm ngủ.



      , cuộc sống của Hạ Điềm Hinh hết sức nhàm chán, nhưng chuyện này có thể chấp nhận, chỉ có hoàn cảnh gia đình rất bi thương. nghĩ, nhất định kiếp trước ông trời rất chướng mắt với , cho nên mới để trọng sinh thành Hạ Điềm Hinh.



      về.”



      Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy cha kế Lâm Hoà Thuận ngồi ghế sa lon, trong tay còn cầm hé ra tờ giấy, chuyên dùng để chơi Bingo, trong lòng đột nhiên nổi lên trận căm ghét, chỉ biết người cha kế thích đánh bạc chờ cửa, tuyệt đối, tuyệt đối có chuyện tốt.



      Cúi đầu, buồn bực, muốn yên lặng qua phòng khách, nhanh chóng trở lại phòng của mình, kết quả điềm báo xuất trong đầu trở thành , vừa mới chuẩn bị bước chân, lập tức bị Lâm Hoà Thuận ngăn lại.



      “Hôm nay ngày mười, tiền lương mày đâu?” Lâm Hoà Thuận khách khí đưa tay đòi tiền.



      “Tôi còn chưa rút.” lạnh lùng đáp lại, trong ánh mắt có bất tuân khiến Lâm Hoà Thuận hơi sửng sốt.



      Từ lúc đứa con kế này xảy ra tai nạn giao thông nửa năm trước, sau khi tỉnh lại con người cũng thay đổi. Lúc trước nào dám mạnh miệng phản đối, còn phải là ngoan ngoãn nộp tiền ra, kết quả bây giờ chỉ sợ ông ta, còn trừng mắt với ông ta.



      Lâm Hoà Thuận đột nhiên tức giận, kéo con tránh mình qua.



      “Tao còn chưa hết, thái độ của mày như vậy là gì?”



      Mới vừa kết thúc ngày làm việc liên tục ở khu bán thức ăn, Hạ Điềm Hinh mệt mỏi đến mức tay chân tê dại, chỉ muốn nhanh nghỉ ngơi, bị người cha kế khốn kiếp này làm ầm ĩ, đè nén tức giận của cũng xông lên.



      “Đừng đụng vào tôi!” hung hăng trừng lại, khí thái kia khiến vẻ mặt Lâm Hòa Thuận khiếp sợ nhìn con có vẻ mềm yếu.



      “Mày trừng to mắt thế làm gì? Mày muốn chống đối hả?!” Lâm Hoà Thuận tức giận kéo lại đây, giơ tay lên, tát cái đau rát.



      “Buông tôi ra!” bị đánh mặt, tai phải bị ù , tầm mắt cũng bắt đầu lờ mờ, nhưng vẫn cố gắng chống cự cha kế thô bạo.



      “Còn dám mạnh miệng! Hôm nay dạy dỗ mày lại, sau này mày còn phản kháng cưỡi đầu tao!”



      “Đừng!” Lâm Ngâm Hương nghỉ ngơi trong phòng bị màn cãi nhau làm thức giấc, vừa ra cửa phòng nhìn thấy con bị Lâm Hòa Thuận đè mặt đất đánh.



      “Tiện nhân cút ngay!” Năm xưa Lâm Hoà Thuận là công nhân xây dựng, mỗi ngày khiêng thép và gạch vụn, lực cánh tay mạnh đến kinh người, cái vung tay cũng đủ đẩy ngã Lâm Ngâm Hương yếu ớt vì bệnh tật.



      Trong nháy mắt cả thế giới như sụp đổ, Hạ Điềm Hinh nghe tiếng Lâm Ngâm Hương gào khóc, Lâm Hoà Thuận mắng ầm ĩ, bị ông đè mặt đất thể động đậy, hai bên gương mặt bị mấy cái tát, vừa tê vừa sưng.



      Trước khi té xuống khe núi, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận mùi vị tuyệt vọng như thế. Nước mắt tràn ra hốc mắt, thân thể đau đớn giống như lửa thiêu: lửa đốt muốn phỏng, dù cố gắng chống cự thế nào, cũng cách nào thoát được thô bạo đáng sợ của Lâm Hoà Thuận.



      Tại sao trời cao lại chỉnh nặng như vậy? mệt mỏi, phải dùng thân phận người khác sống tiếp, thay thế người khác sống cuộc đời của họ quá mệt mỏi...



      Từ từ, từ bỏ việc giãy giụa, đôi mắt cũng tuyệt vọng chậm rãi nhắm lại, tùy tiện Lâm Hoà Thuận hành hạ sao cũng được, muốn làm Hạ Điềm Hinh nữa, linh hồn Kha Hựu Tâm muốn lấy lại tự do, dù thể sống tiếp, ít nhất cần làm người khác nữa...



      “Mày là ai? Mày nghĩ mày làm gì... A!” Lâm Hoà Thuận đột nhiên bị người đàn ông cao lớn xông vào túm lấy, người đàn ông mạnh gấp đôi ông ta, cường tráng đến kỳ dị, ông ta kịp đề phòng, cả người đập vào tường phát ra tiếng kêu đau.



      Sức lực khổng lồ đè người đột nhiên biến mất, Hạ Điềm Hinh mở ra đôi mắt mờ mịt, giây kế tiếp nước mắt tràn mi.



      Khuôn mặt lạnh nhạt, tròng mắt màu hổ phách như pha lê, là người đàn ông nửa tháng trước bị quyết định lưu luyến nữa xuất .



      Gương mặt u ám, bàn tay dịu dàng ôm lấy . nghẹn ngào, cảm xúc tích lũy lâu đều sụp đổ, tựa vào trong ngực khóc lớn thành tiếng.



      “Lôi Quang Hằng...Huhu... Huhu... Lôi... Quang hằng... Oa...”



      quản được nhiều như thế, cũng muốn để ý, chỉ cảm thấy mệt quá, làm người khác mệt quá, mệt mỏi với cuộc sống của người khác, gánh trách nhiệm của người khác mệt quá, chiếm dụng thân thể Hạ Điềm Hinh cũng phải là mong muốn của , hiểu tại sao trời cao muốn đối xử với như thế.



      “Mày là ai?” Lâm Hoà Thuận tức giận chỉ vào Lôi Quang Hằng, lại bị ánh nhìn lạnh lùng của dọa sợ đến toàn thân lạnh cả người.



      “Cậu muốn dẫn con tôi đâu?” Lâm Ngâm Hương cũng sợ ngây người, đuổi theo ra ngoài phòng giữ chặt Lôi Quang Hằng.



      Chỉ biết, người này toàn thân phát ra hơi thở tôn quý, vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ tức giận lại giống như ác ma, vẻ mặt nghiêm khắc liếc Lâm Ngâm Hương, ánh mắt sắc bén như thanh gương, có thể khơi mào sợ hãi sâu vô cùng trong lòng người.



      Lâm Ngâm Hương giật mình, lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến tận ót.



      ấy phải là con của bà.” Để lại những lời lạnh như băng này, Lôi Quang Hằng ôm chặt người khóc rống trong ngực rời .



      Khóc đến mê man, khí trong phổi cũng cạn kiệt, toàn thân giống như mệt lả , khóc lóc đến mức còn sức lực, mới từ từ khôi phục bình thường, thấy ràng chỗ ở.



      gian phòng màu trắng, phong cách trang trí phong tình của phía nam nước Pháp, cửa sổ hướng dương treo cái dream catcher, những cái chuông rũ xuống phát ra tiếng đinh .



      Khay trà bằng đồ cổ chế tạo ở nước Pháp, phía có chạm trổ tinh xảo, mặt bàn bày bộ đồ uống trà của Đan Mạch, bình Hồng trà thơm nóng, hộp bánh chocolate xếp đầy quả óc chó, từng thứ từng thứ đập mạnh vào tim khiến loạn nhịp.



      Thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn đến giường lớn mềm mại.



      Mền bông thêu hoa nhập từ Ai Cập, gối bằng lông, lúc mất ngủ thể ôm cái gối mập mạp như con mèo...



      Oh! nằm mơ sao? Nơi này là gian phòng của ... đúng hơn, phải là phòng của và Lôi Quang Hằng.



      Kết hôn hơn hai năm, dù cãi nhau gay gắt, hay chiến tranh lạnh, đến cuối cùng tất cả hóa giải trong căn phòng này, cái giường này chứng kiến lần đầu tiên của bọn họ, cùng với vô số lần hoan ái ngọt ngào.



      Giây lát, tầm mắt của mơ hồ mảnh, nước mắt khiến tất cả lờ mờ, nằm sấp gối có mùi hương của , tham lam hít lấy.



      cánh tay khỏe mạnh ôm lấy hông của , bất ngờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mình luôn nghĩ về.



      cầm túi chườm nước đá, nhàng đắp lên gương mặt sưng đỏ của , tay giữ chặt hông , để cho tựa vào trước ngực .



      “Lạnh quá.” thút thít kháng nghị, muốn hất đầu né tránh, lại lập tức bị bàn tay của nắm trở về.



      “Tôi biết.” cúi đầu, an ủi tựa như hôn lên mặt, lại trượt đến đôi môi màu hồng mân côi, hôn lên.



      theo bản năng muốn đáp lại , nhưng bỗng nhiên lại sững sờ... đúng, bây giờ là Hạ Điềm Hinh, lại hôn !



      “Lôi Quang Hằng, biết tôi là ai ?” bực mình chất vấn.



      “Hạ Điềm Hinh.” bình tĩnh đáp lại, đáy mắt lại lướt qua tia khó hiểu.



      “Vậy còn dám hôn tôi!” nắm chặt quả đấm trắng mịn, tâm tình phức tạp đập lên ngực , ăn dấm chua với thân phận mới của mình.



      “Đừng quên, ngày đó làm việc là câu dẫn tôi trước.” Bàn tay dãn ra lại nắm chặt, trong nháy mắt bàn tay mềm mại bé rơi vào trong tay .



      cắn môi, khóe mắt còn vương lại nước mắt trong suốt, trái tim còn vướng víu ủy khuất, đồng thời cũng buồn rầu lo lắng.



      Chẳng lẽ thích Hạ Điềm Hinh? Mặc dù Hạ Điềm Hinh chính là “” ── Kha Hựu Tâm, nhưng thế nào, xét từ ngoại hình, Hạ Điềm Hinh và Kha Hựu Tâm chênh lệch rất nhiều, sao có thể thích 18 tuổi ngây ngô yếu ớt này chứ?



      Kích thích quá độ cho nên thay đổi khẩu vị? Hay là hưởng thụ lần đầu tiên xong, phát thân thể trẻ tuổi xinh đẹp ngon miệng, nên quyết định đâm lao phải theo lao ăn luôn Hạ Điềm Hinh?



      Sao có thể như vậy! Tức giận xen lẫn ghen tức xông lên, đôi mắt giận đến đỏ lên, thò tay đánh vào ngực của , giống như chất vấn lòng của .



      “Lôi Quang Hằng, thể thích tôi!” Trong đầu mảnh hỗn loạn, giống như hồ dính, bắt đầu hối tiếc lúc trước ầm ĩ, thế nào nhỉ, là tự tay thúc đẩy “thay lòng”.



      “Tại sao thể?” kinh ngạc hỏi ngược lại, ánh mắt tràn đầy châm chọc.



      “Bởi vì tôi là Hạ Điềm Hinh, phải là Kha Hựu Tâm.” A, nhưng mà linh hồn của là Kha Hựu Tâm! Càng càng phức tạp, ngay cả chính cũng sắp bị hồ đồ!



      “Vậy thế nào?” nhíu mày, vẻ mặt vẫn cho là đúng.



      “Thế nào gì chứ! Người là Kha Hựu Tâm!” vừa giận vừa khóc.



      ấy chết, tồn tại, sao tôi còn ấy?” Con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo, khẩu khí cũng đầy bất mãn thờ ơ.



      ... ấy có chết, chẳng qua là...” hít hít chóp mũi, cứng họng nên lời.



      “Đúng, ấy chết, chẳng qua là biến thành ma, nhưng mà tôi cũng thể con ma.” Thái độ trước sau hoàn toàn thay đổi.



      “Lần trước ràng như vậy!” Tại sao lại lật mặt nhanh như vậy?! “Đêm đó ở “Dạ”, lúc ôm tôi phải , coi như là ma cũng tốt, cả đời cũng chỉ thích tôi, để cho tôi rời .”


      Đôi mắt sâu xa như biển híp lại, giống như nắm được điểm yếu, khóe miệng cong lên hừ lạnh: “Trong miệng “Tôi” ứng với bà xã của tôi, phải là , Hạ Điềm Hinh.” Chợt bị gọi tên, sống lưng chợt lạnh, khỏi cảm thấy giống như bị nhìn thấu ── , là suy nghĩ nhiều.


      cố nén hoảng hốt, cố gắng trấn tĩnh.”Đúng rồi, mới vừa rồi tôi nhất thời lỡ lời. Dù sao, biết người là ai là được rồi, nên thay đổi, làm rối loạn.”


      lại khiêu khích. “Ai với là thay đổi được? Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ rất nhiều, đột nhiên thông suốt, nếu người cũng chết, tôi cũng lưu luyến nữa. ra tình cảm của tôi và bã xã cũng tốt, tôi vì ấy suy sụp hơn nửa năm, coi như là hết lòng quan tâm, tôi có quyền theo đuổi tình cảm mới.”


      Giọng lạnh lẽo thoáng dừng lại, quên nhắc nhở câu: “Lần trước phải cũng , người chết thể sống lại, tôi cũng thể vì người chết mà thủ thân như ngọc cả đời.”


      Tức tức tức! Người đàn ông này hoàn toàn muốn chọc tức chết mà! Lại còn lặp lại lời của với em khiến tức muốn hộc máu.


      là cái đồ lòng lang dạ sói khốn kiếp!” lại bị tức mà khóc, nước mắt như những hạt châu ngọc rơi ra khỏi đôi mắt to, chóp mũi ê ẩm chua xót, ngực cũng giống như bị đánh nát đến đau nhức.


      “Những lời này, nếu từ bà xã chết của tôi đúng, là người ngoài có tư cách.” Nhìn thấy vẻ mặt giống như từng quen biết, trái tim của kịch liệt đập mạnh, nấn ná vì suy đoán hoang đường trong lòng, dường như còn là suy đoán.


      “Tôi muốn mắng đó! Làm sao nào!” giận đến hoa mắt, lý trí cũng bắt đầu nổ tung, bất chấp. “ là người vô tình, biết vợ nhiều lắm ? Ngay cả trước khi chết ấy cũng nghĩ đến , bởi vì trước khi chết hối hận cúp điện thoại của , lúc đó xương sườn bị gãy đau đến mức nào biết ? Đau đến thể hít thở, nhưng trong đầu ấy vẫn nghĩ về , xương tay cũng bị đâm xuyên qua, vẫn muốn nhặt điện thoại di động gọi điện thoại cho , bởi vì ấy biết mình nhất định sống được, muốn có thể nghe thấy giọng của lần nữa trước khi chết...”


      Cái miệng nhắn vừa khóc vừa kể bị ngăn lại, những thổ lộ đau lòng kia, tất cả đều hóa thành dao bén nhọn, cắt trong lòng chảy máu.


      Đủ rồi, nên căn cứ vào bất kỳ tính chất khoa học chính xác nữa, đầu tiên là liên tục tố cáo, ánh mắt thống khổ giằng vặt, cần suy đoán nữa, cũng cần chất vấn nữa, suy đoán trong đầu , được xác nhận.


      thể như vậy...” biết mình sớm lộ tẩy nghiêm trọng, khóc càng dữ dội, nước mắt rơi xuống, cũng dính ướt lên gương mặt tuấn. Nhưng khóc càng thảm, hôn càng mãnh liệt.


      Tay ngừng đánh vào lồng ngực bị giữ lại, trọng sinh vào thân thể mới quá gầy yếu, hoàn toàn thể đánh lại cánh tay cường tráng của .


      thể... thể... Người là Kha Hựu Tâm...” từ chối nụ hôn của , nhưng mà bá đạo đồng ý, lưỡi nóng như lửa tiến quân thần tốc, tiến vào khoang miệng thơm mát, hút lấy mùi vị ngọt ngào của .


      Biết Kha Hựu Tâm còn tồn tại thế giới này, nhưng cũng cách nào chịu được cảnh thấy tận mắt người khác, ích kỷ hi vọng, vĩnh viễn bất kỳ ai nữa.


      ấy chết, tồn tại.” Cho dù đáp án trong lòng , nhưng để cho biết, ngược lại tức giận tiếp tục chọc đau lòng.


      ... phải...” bị áp đảo giường lớn quen thuộc, bức tranh Lam Thiên Hoa của Hy Lạp năm trước đập vào mắt khiến đáy lòng của cũng là mảnh tối tăm.


      Đè hai tay gầy của ở hai bên thân thể, đặt sức nặng toàn thân lên, mềm mại và rắn chắc xen lẫn vào nhau, khiến người ta muốn ngất vì khoái cảm chết người.


      thể tin được, lại cho cảm giác được kích động mãnh liệt giữa hai chân, thuộc về , nguy hiểm mà hấp dẫn, khiến cho tất cả phụ nữ vì mà bằng lòng hóa thành dòng nước ngọt ngào như mật...


      Buồng tim giống như bị va chạm mãnh liệt, vết thương rỉ ra máu đỏ tươi, cảm giác đau lòng so với tan xương nát thịt còn đau đớn hơn gấp mấy trăm lần. Người đàn ông của , lại nhanh chóng động tình với người phụ nữ “”, mặc dù người này là cơ thể mới trọng sinh của .


      Ngoài dự đoán... ngoài dự đoán... sao có thể trong thời gian ngắn ngủi thay đổi tình cảm, đối với thân thể này mà sinh ra cảm giác với Kha Hựu Tâm ── lần trước thể thừa nhận, đó là cố ý trêu đùa. Lần này ràng kháng cự mọi cách, thậm chí còn nhắc nhở , người phụ nữ nhất là Kha Hựu Tâm, lại có thể chuyện Kha Hựu Tâm chết lạnh lùng như thế. Ngoài dự đoán... Oa... Sao có thể vô tình như thế...


      “Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Buông ra phía dưới khóc đến gương mặt tái nhợt gần như hít thở thông, cuối cùng dừng nụ hôn sâu, cả người phiền não lại đau lòng dỗ dành.


      “Oa... thể hôn tôi, người là Kha Hựu Tâm, phải là Hạ Điềm Hinh...” Quá bi thương, thân thể của là tiểu tam, linh hồn lại là chính cung, đời này còn có thể bi thảm hơn ? Huhu…


      cúi xuống than bên tai, giọng khàn khàn lộ ra chua xót nồng đậm, than : “Em còn muốn tiếp tục cùng chơi trò hai mặt này sao?”


      Gương mặt xinh đẹp khóc thút thít bỗng dừng lại, nâng lên hàng mi ướt đẫm, ngẩn ngơ nhìn lại.


      Mày kiếm của nhíu chặt, mặt là những biểu cảm quá quen thuộc bất đắc dĩ, dung túng, cưng chiều, luyến tiếc, cùng với tràn đầy thương.


      Tim đông lại, sau đó mới phát , ánh mắt nhìn ... Cũng phải là nhìn Hạ Điềm Hinh, mà là nhìn Kha Hựu Tâm.


      Nhưng mà, chuyện này thể nào, cũng rất ràng, giờ phút này cũng có bị Kha Hựu Tâm “nhập hồn”.


      “Trò chơi hai mặt gì... Tôi hiểu gì.” Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn khiến toàn thân nóng lên, chuyển hai mắt sưng đỏ sang hướng khác, dám nhìn .


      “Khi Hạ Điềm Hinh, lập tức tuyên bố mình bị linh hồn của Kha Hựu Tâm nhập, trò chơi hai mặt này rất thú vị sao?” buông tay ra, nhưng bàn tay lại cực kỳ dịu dàng vuốt gương mặt xinh đẹp của .


      Lông mi run rẩy, đôi mắt to bị ánh mắt tức giận của khóa lại thể dời , lại hiểu rốt cuộc vì sao tức giận. Từ lúc vừa bắt đầu, người lờ mờ phát ra tức giận.


      “Lần đầu tiên gặp mặt ở đại học Thượng Đức, khi đó em cũng bị nhập hồn sao? , lúc ấy trời còn chưa tối, làm sao linh hồn có thể thân dưới mặt trời.” Bây giờ ngón cái ... dùng sức, vân vê cánh môi của , vết chai tay vuốt nhè , ánh mắt kia ràng xóa sạch khiến cho đau lòng đau đớn. “Ở khu bán thức ăn, em xông đến tát môt cái, khi đó cũng bị nhập hồn sao? Nếu như nhớ sai, ngày đó là hơn giờ chiều.”
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      heomaz, Cobe, mailinh32 others thích bài này.

    2. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42
      hóng chương mới ❤
      ~Lazy Cat~ thích bài này.

    3. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      “Đó là lúc trong phòng, bà xã của tìm chỗ trốn, cho nên...” Cái gì chứ! Ngay cả chính cũng liều mạng dám nhận.

      Con ngươi màu hổ phách lạnh lùng đông lại, vẻ mặt của thể tin, chột dạ cúi xuống tránh ánh mắt, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Thấy cùng với Tử Linh, em giận đến ngay cả mình là ai cũng quên. Ngày đó làm việc, rất chắc chắn em có bị bà xã nhập hồn, nhưng mà em lại có thể ra đêm tân hôn, ấy ở nơi này hứa hẹn.” Ánh mắt của giống như cây đao, lột từng lớp ngụy trang của ra.

      “Ưm…ừ, những chuyện kia đều là linh hồn của vợ cho tôi biết!” hoảng hốt giải thích.

      “Nhưng mà kỳ lạ.” nhíu mày, liếc nhìn vẻ mặt vừa lạnh vừa tuấn.

      “Kỳ lạ gì?” thở gấp nhìn .

      hiểu tính cách của bà xã , theo cá tính của ấy, chuyện thân mật này, cho dù có chết cũng để cho người thứ ba biết, lại dễ dàng tiết lộ với em?”

      “Bởi vì ấy sợ tin...” yếu ớt tiếp tục mất dê mới sửa chuồng, lại càng có cảm giác đau đầu vì càng càng bị nhìn thấu.

      “Hựu Tâm bướng bỉnh như thế, đáng như thế, lại thích gần gũi, cho là ấy cho em biết những chuyện này.”

      “Tôi có chỗ nào đáng !” Bị đâm trúng chỗ đau, chút nghĩ ngợi phản kích , giận đến hốc mắt lại ướt nước mắt.

      chỉ có đáng , còn rất thành , luôn thích chơi trò chơi với , vĩnh viễn suy nghĩ làm sao để ép phát điên, ngay cả chết cũng để tốt hơn, cố ý đóng giả diễn thành người khác trêu , ngay cả chuyện nhập hồn hoang đường cũng nghĩ ra.”

      Hoàn toàn rơi vào bẫy của người khác lập tức hai gò má trở nên ửng hồng, cảm thấy thể diện bị mất vội vàng biện hộ: “ ràng chính là bắt đầu trước! Trước kia phải tới bây giờ tin chuyện ma sao? Ngày đó còn phải là hỏi em trước, là phải có thể nhìn thấy ma, em chỉ tương kế tựu kế, lừa em có thể bị ma nhập ── “

      A a a! Sao có thể đánh mà khai như vậy?!

      Khóe miệng Lôi Quang Hằng cong lên, vẻ mặt như con mồi vào túi như dự kiến. “Cho nên mới , trò chơi hai mặt này, rốt cuộc em muốn chơi đến bao giờ? Hựu Tâm.”

      Giọng nam mềm mỏng như tơ đấm vào lòng nhạy cảm của , cả người chấn động, ánh mắt cũng bị vây hãm, lớp ngụy trang kém bị phơi bày.

      ngẩn người. “Sao lại...”

      Vẻ mặt chợt thay đổi tức giận, đôi mắt đau khổ đông lại. “Cho nên em thừa nhận? Em phải là Hạ Điềm Hinh, mà là Kha Hựu Tâm, từ đầu tới đuôi em đều là Kha Hựu Tâm, hoàn toàn có chuyện ma nhập ngu xuẩn như thế!”

      “Em...”

      “Em đáng ghét! Chết tiệt!” tức giận ôm vào lòng ngực, hai cánh tay giống như khóa sắt, ngừng kiềm chặt thân thể mềm mại yếu ớt, buồng tim càng đập nhanh gấp đôi lúc nãy.

      “Quang Hằng, em...”

      “Kha Hựu Tâm, thiếu chút nữa liền bị em lừa! Chỉ chút xíu nữa thôi, bỏ qua em!” giận đến bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng, tức giận khiến lồng ngực xao động, ngừng xông tới , sợ đến mức liên tục co rúm lại.

      Đây…đây là chuyện ngoài ý muốn! Sao lại phát là Kha Hựu Tâm? tin tưởng là Kha Hựu Tâm sao? Chẳng lẽ cũng cảm thấy hoang đường sao?

      “Quang Hằng...”

      “Câm miệng! muốn nghe lời em giải thích nữa, cũng lại bị chuyện ma của em làm mê muội, biết là em, biết! Bất kể này xảy ra bất kỳ chuyện gì, bất kể vì em sao lại chạy vào bên trong thân thể của Hạ Điềm Hinh, nhưng biết!”

      cũng cách nào khống chế mình tức giận!

      Hạ Điềm Hinh chính là Kha Hựu Tâm ── khi trong lòng lên suy nghĩ này, ngay cả cũng cho là mình điên rồi.

      Nhưng mà suy đoán từ lúc mới bắt đầu có những hành động khác thường, mặc dù có lúc rơi vào trạng thái bị ma nhập, lời cử chỉ, thậm chí ngay cả dáng vẻ tức giận và mỉm cười ── đều giống Hựu Tâm.

      điều tra từ đầu đến cuối, bất kể là hoàn cảnh cuộc sống, bối cảnh gia thế, cá tính tính khí, Hạ Điềm Hinh và Kha Hựu Tâm điểm chung nào.

      Từ trước Hựu Tâm rất ít ra ngoài, lại càng giống như những phu nhân thích làm người nổi tiếng, giả sử phải là người của xã hội thượng lưu, hoàn toàn thể nào đoán ra tư thái và hấp dẫn của , chớ chi là giọng điệu và thói quen ưa thích.

      Vì vậy, thành lập suy nghĩ hoang đường trái ngược với lý luận của khoa học ── Hạ Điềm Hinh chính là Kha Hựu Tâm, linh hồn của , tiến vào thân thể người khác.

      Nhưng hiểu, tại sao lại giả vờ là Hạ Điềm Hinh, thậm chí định cho biết , tất cả suy đoán cứ quanh quẩn trong lòng , dường như muốn làm phát điên.

      “Tại sao? Tại sao cho , em chính là Hựu Tâm? Tại sao muốn cố ý gạt ? Rốt cuộc em suy nghĩ cái gì?” tức giận chất vấn, khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu đau đớn.

      rất sợ, bởi vì nữa, muốn ở bên cạnh nữa, cho nên mới cố ý giấu giếm, muốn dùng thân phận của Hạ Điềm Hinh để sống cuộc sống mới... Chết lần còn chưa đủ, còn muốn dùng loại phương thức khác cách xa , để mình bị nỗi đơn đáng sợ và nỗi nhớ nuốt hết, hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng sâu thẳm, cả đời cũng nhìn thấy nữa.

      Hạ Điềm Hinh bị gào đến mức ù tai, trong lòng ủy khuất nhất thời lại như đê vỡ ra, nước mắt trong suốt như ngọc tuôn rơi.

      cho rằng em muốn sao? có biết , lúc em tỉnh lại ở bệnh viện, phát mình lại biến thành người khác, trong lòng em rất sợ, em cho là mình điên rồi, bằng chính là Hạ Điềm Hinh điên rồi, mà em chính là ấy...”

      khóc đến đôi môi cũng run rẩy, nhớ lại tình cảnh lúc đó, nỗi khiếp sợ vẫn còn xuất trong lòng như cũ.

      “Nhưng mà em biết em phải, em ràng biết mình là người nào, nhưng mà em có thể với ai đây? cảm thấy có người tin tưởng em sao? Nếu khi đó em ở bên ngoài trung tâm hội nghị thẳng với tất cả, tin tưởng em sao?”

      Cổ họng Lôi Quang Hằng cứng lại, cách nào khẳng định đáp án. Đúng, nếu như phải trải qua tất cả, thể nào phát là Hựu Tâm.

      “Em sợ bị cho là người điên, sợ để ý tới em... Hơn nữa ngay cả em cũng biết, từ nay về sau nên sống thế nào, em rất bối rối, phân biết được, rất do dự... Em cũng sợ có cách nào tiếp nhận con người mới hoàn toàn của em, em cũng hi vọng khiến bối rối như em.”

      “Hựu Tâm...” Trong nháy mắt cơ thể cao lớn của co quắp lại, sức lực cả người giao phó cho , gương mặt tuấn tú của chôn ở bên trong cổ của .

      Chốc lát, cảm giác da thịt ở gáy bị chất lỏng nóng rực thấm ướt, ngây người, cả trái tim đau đến muốn tê liệt.

      Lôi Quang Hằng, người đàn ông kiêu ngạo này, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai... Lại khóc...
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      lêthanh9009, heomaz, nbichhhh29 others thích bài này.

    4. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      Chương 5:


      Yên tĩnh.


      Bên trong phòng trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau còn bất kỳ thanh nào khác.


      Gương mặt kiêu ngạo chôn ở cổ mềm mại của , chất lỏng nóng bỏng trong suốt chảy qua da thịt của , nhắm mắt, khóc cùng .


      “Lôi Quang Hằng, xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi.” hối hận, nên tự cho là mình quyết định đúng, thậm chí còn muốn lừa gạt cả đời, cho biết mình sống lại trong thân thể của Hạ Điềm Hinh.


      biết em phải đau khổ như thế, tưởng rằng, tưởng rằng em muốn biết em còn sống, tưởng rằng em... muốn ở bên nữa, cho nên mới muốn gạt .” Trong căn phòng yên tĩnh, vang vọng tiếng người đàn ông khàn khàn đầy bi thương.


      Khi ngước gương mặt tuấn tú lên, ràng nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu và gương mặt đẫm nước mắt.


      Trời ạ! khóc! Tận mắt nhìn thấy, khiến rung động tự trách lòng quặn đau, ra là trong khoảng thời gian này người bị hành hạ muốn chết chỉ riêng cũng thế.


      rất hối hận, tự trách mình, nên ích kỷ quyết định thay , cũng từ bỏ tất cả lo ngại, cho biết tất cả ...


      “Lôi Quang Hằng... Huhu... xin lỗi... xin lỗi.” khóc đến cả gương mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, hai tay run rẩy nâng khuôn mặt , nghiêng người về trước, xoa gương mặt ướt đẫm của .


      “Em tinh mà ông trời phái xuống trừng phạt !” Ngược lại ôm chặt , cái lưỡi nóng bỏng cuốn lấy như gió bão, cần lời , dùng cơ thể để trao đổi chính là chứng minh ràng nhất.


      Chứng minh điều gì? Chứng minh nhớ nhiều đến thế nào, thương nhiều, nhiều.


      “Lôi Quang Hằng... Em muốn mất lần nữa...” Lúc cuồng bạo hôn, đau lòng lẩm bẩm.


      “Từ đầu tới cuối em có mất , là đánh mất em, em khiến nỗi nhớ của rơi vào địa ngục, để cho chịu hết đau khổ. Hựu Tâm, em là ác độc, em lại muốn rời bỏ , để sống cuộc sống mới, em ích kỷ.”


      phẫn nộ của đến từ tình sâu đậm, kết quả bị trừng phạt là chuyện đương nhiên.


      Tay của ngang tàng, nóng nảy, dùng sức ôm chặt , cái lưỡi giống như ngọn lửa nóng, cắn nuốt nghẹn lời.


      “Chờ chút... Chờ chút...” chợt rút người ra, giữ gương mặt cáu kỉnh của , ngăn cản tiếp tục.


      “Buông ra.” Con ngươi màu hổ phách nheo lại, biểu tức giận chưa tan.


      cũng ngại em như vậy sao?” ra đây chính là câu hỏi lớn nhất sâu trong lòng .”Bây giờ em thay đổi toàn bộ hình dáng... Thay đổi thành thân thể khác, cảm thấy rối loạn sao?”


      “Trong mắt , em phải là Hạ Điềm Hinh, mà người trong thân thể này là em, Kha Hựu Tâm.”


      Dứt lời, trước khi cảm động chưa kịp rơi nước mắt, lần nữa đoạt lại thế chủ động, hôn đến cách nào thở, từng phần khí trong lá phổi đều bị hút hết.


      Tích trữ quá nhiều nhớ nhung, lại trải qua đau đớn tuyệt vọng, cổ vũ khát vọng của đối với . Lưỡi càn rỡ mãnh liệt, quấn lấy khiến vui sướng, phải là người bị động chịu đựng, mà nhiệt tình đáp lại.


      Đầu lưỡi của bọn họ cuốn lấy lẫn nhau trong khoang miệng, mút lấy đối phương, dâng tất cả mùi vị cho đối phương, thể chia cắt được.


      là người đàn ông đầu tiên mở ra dục vọng của , mặc dù thay đổi thân thể, vẫn tốn chút sức nào kích thích .


      bị kéo ngồi dậy, nắm lấy bàn tay giơ cao, đầu lưỡi phóng đãng tinh tế liếm môi của , khiến cho nhụy hoa nở rộ, tay của vỗ về cơ thể gầy gò của , đẫy đà trước đây còn, nhưng chỉ cần là , quan tâm những điều này.


      Áo quần bị đẩy cao, thậm chí thể chờ đợi mà áp sát, để cho dùng môi lưỡi đáp lại.


      ...


      Buông thả tất cả nỗi nhớ triền miên.


      có sức nằm ở lồng ngực rộng lớn của , tay vẽ lên tim , hô hấp vẫn còn hổn hển, con ngươi xinh đẹp bởi vì dục vọng chưa thối lui mà quyến rũ.


      Dựa vào bên trong khuỷu tay rắn chắc của , khóe miệng của cong lên cười như nụ hoa, mắt to chăm chú nhìn .


      Trong đôi mắt đều là cưng chiều. “Tại sao nhìn như vậy?”

      nằm ở trước ngực , cắn cái cằm của .” Đích thân kiểm tra, mới xác định nửa năm này có làm bậy với người khác, em suy nghĩ nên khen thưởng thế nào.”

      “Phần thưởng tốt nhất chính là hầu hạ cả đêm...” Ám hiệu mập mờ của biến mất sau cái hôn dây dưa, bàn tay chưa thỏa mãn dọc theo phía sau từ từ lên, lượn quanh tới phía trước, ngón cái lướt qua bầu ngực mềm mại.

      nên làm loạn.” cười khanh khách, bắt lấy bàn tay hư hỏng còn muốn đốt lửa của .

      “Mặc kệ, nửa năm này em phải đền bù lại cho .” Câu có vẻ tức giận nhưng gương mặt tuấn mỹ khiến cho người ta muốn mất hồn.

      thu lại nụ cười lúm đồng tiền, đầu ngón tay rơi vào mặt , dọc theo góc cạnh, phác hoạ lại dung mạo của . Có thể nhìn qua đôi mắt của Hạ Điềm Hinh, ngắm nhìn lâu, rốt cuộc là may mắn, hay xui xẻo?

      “Em ngỡ rằng, nhanh chóng quên em, tìm người khác bầu bạn.” Duy trì yên lặng đưa mắt nhìn hồi lâu, nhàng .

      “Dựa vào cái gì mà em nghĩ như vậy?” cau mày, đáy mắt xuất tia vui.

      “Chẳng lẽ quên?” liếc .”Ngày nào chúng ta cũng cãi nhau, ngay cả chén đĩa trong sóng cũng có lúc khua, trừ lúc ân ái khắng khít, rời khỏi cái giường này, chúng ta khác gì kẻ thù với nhau.”

      từng có lúc cảm thấy chán nản, nghĩ rằng đây phải là cuộc hôn nhân muốn ban đầu, càng hối hận hơn là, có phải quá vội vàng đồng ý lời cầu hôn của , dường như quên mất tính tình hai người hay nóng nảy, từ lúc hẹn hò cũng chính là lúc ngừng rơi vào tình cảnh tranh cãi.

      “Em từng thấy cãi nhau với người khác sao?” Giọng của thay đổi, nghiêm túc hỏi.

      “Hả...” nghiêng đầu suy nghĩ, ngay sau đó kinh ngạc : “Tên khốn khiếp nhà hình như chỉ cãi nhau với em ư?!”

      “Em dám chồng mình là tên khốn kiếp?” Tròng mắt màu hổ phách xinh đẹp nhíu lại.

      “Ha ha, thói quen mà.” xoa xoa chân mày nhíu chặt của , nhàng hôn .

      “Trở về vấn đề chính, chưa bao giờ tranh cãi với ai, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, là người phụ nữ muốn tranh cãi.”

      “Trời ạ, Lôi Quang Hằng!” cắn lên môi mỏng của , trợn tròn mắt. “ trẻ con!”

      “Cái này gọi là tình thú của riêng hai ta.” lạnh nhạt đáp trả, bàn tay mai phục dưới mền lại lặng lẽ tấn công.

      “Ưm... Ghét! Đừng đụng nơi đó!” mềm mại ngã xuống, dựa lên đầu vai của , nơi nhạy cảm bị đầu ngón tay đùa bỡn.

      Thích thú nhìn ánh mắt mờ mịt quyến rũ của , dù thay đổi hình dáng nào, chỉ cần là , vẫn vì mà nhiệt tình, vì động lòng.

      Đặt nụ hôn lên trán , khàn khàn lẩm bẩm: “Hựu Tâm, sau này cho em rời khỏi nữa, em chỉ có thể ở bên , được đâu.”

      “Lôi Quang Hằng...” ràng nhìn thấy trong mắt tích trữ u sầu, tim quặn đau, tay bé vuốt ve gương mặt gầy gò của .

      “Bất kể em biến thành bộ dạng gì, cũng chỉ cần em, chỉ mình em.” cúi đầu, cho cái hôn nhàng.

      Sau khi sống lại, nước mắt của lúc nào cũng mãnh liệt, khó lòng phòng bị, chỉ trong chốc lát, gương mặt ướt đẫm mảnh, môi ấm áp thấm vào đáy lòng, hai trái tim càng gắn bó.

      “Em cũng vậy, bất kể linh hồn của em ở đâu, em cũng , vĩnh viễn chỉ thích .”

      Kha Hựu Tâm sống lại, cũng khiến Lôi Quang Hằng như ‘sống lại’ lần nữa.

      Mấy ngày ngắn ngủi, Lôi Quang Hằng từng lạnh lùng giống như tượng đá, lại lần nữa trở về tinh thần phấn chấn nửa năm trước.

      Ánh mắt của hề trống rỗng nữa, vẻ mặt hề đóng băng nữa, chuyện cũng lạnh như băng mang gai phòng thủ, nụ cười của nhiều hơn, cả ánh mắt cũng ấm áp hơn.

      Tất cả mọi người phát thay đổi rất nhiều, lại người nào biết được nguyên nhân cụ thể.

      Bắt đầu có người to gan suy đoán, nửa năm trước đau lòng vì người vợ mất, lần nữa lại , đối phương giờ là ai?

      Bí mật.

      “Bí mật” suốt ngày bị giấu ở trong nhà, buồn bực đến mức muốn lên mốc!

      “Lôi Quang Hằng, em muốn ra ngoài!” Điện thoại di động vừa tiếp nhận, Hạ Điềm Hinh giận đến thét chói tai.

      Đúng vậy, bọn họ thông suốt, để tránh tạo phiền toái cần thiết và rắc rối, chỉ có thể tiếp tục làm Hạ Điềm Hinh. chưa quen, cũng vậy, nhưng bọn họ nhất định bắt buộc phải quen với điều này.

      “Điềm Hinh.” may là cũng ghét tên mới của , giống như gọi Điềm Tâm, càng gọi càng thuận miệng.

      “Gọi Điềm Tâm cũng vô dụng!” nằm ghế salon hoàn toàn tức giận.

      “Em bình tĩnh, cũng muốn giam lỏng em...”

      ràng là như vậy!” trở thành tiểu tam thần bí được bao nuôi!

      thể mạo hiểm để cho em mình ra ngoài.” Từ lúc trở lại bên cạnh , tính tình nóng nảy của thu lại rất nhiều, giống như trước đây, động chút là dùng lời kích động , tức giận .

      biết, đó là bởi vì nguyên do mất mà tìm lại được, khiến xem là bảo bối cưng chiều, ngay cả chút ủy khuất cũng dám để cho chịu, thậm chí còn vệ sĩ dạy dỗ Lâm Hòa Thuận trận.

      Ai... nhàng thở dài trong lòng, chưa từng nghĩ tới, người đàn ông đối với bất cứ chuyện gì cũng sợ hãi, bởi vì , trở nên cố chấp như vậy.

      “Em chỉ là muốn học hóng mát chút, cũng thể để cho em chỉ có trình độ học vấn trung học cấp hai chứ?” bực mình hỏi.

      “Em sớm lấy bằng Thạc sĩ, cần gì phải tiếp tục học đại học.” vĩnh viễn tìm được lý do ngăn chặn .

      “Người có bằng thạc sĩ là Kha Hựu Tâm, phải là Hạ Điềm Hinh!” tay đỡ trán, giận đến choáng váng đầu.

      “Đừng với , em lại muốn trải qua tuổi trẻ lần nữa?”

      “Tại sao được?” ngoan cố hỏi ngược lại, thuận tiện mỉa , “Lôi Quang Hằng, nên khẩn trương, bây giờ em là thiếu nữ 18 tuổi trẻ trung, còn , hừ hừ, nếu xui xẻo, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ .”

      “Em thử xem chút, xem cả đời này em có thể thành công vứt bỏ .” Khẩu khí đột nhiên trầm xuống.

      “Hừm, tức giận?” Ngón tay dây dưa cuốn dây điện thoại, giọng cười ngọt ngào của .” em rất nhiều có phải ?”

      hận bây giờ thể trở về nhà em.” cười khẽ lại mập mờ đứng đắn.

      Chẳng bao lâu sau, chỉ cần có thể nghe được tiếng cười tràn đầy sức sống của , liền thỏa mãn đến mức có thể giữ vững nụ cười cả ngày, lổ hổng to lớn trong lòng được lấp đầy, sao có thể ở bên cạnh?

      “Nếu như chịu gác lại việc ở công ty, lúc nào em cũng có thể phục vụ.” mới sợ, chỉ sợ đến lúc đó người đủ thể lực chính là , hừ!

      “Điềm Hinh, đây chính là em .”

      “Chờ chút!” Thiếu chút nữa lại trúng gian kế của . mới ngốc như vậy, tiếp tục bị bắt giam ở nhà như sủng vật, phải ra ngoài! làm tiểu tam bị nuôi nhốt!

      Lôi Quang Hằng tâm tư gian xảo ở bên đầu điện thoại kia cười hỏi, “Sợ sao?”

      gào lên: “Lúc nào thấy em sợ hả?”

      “Đúng vậy, em cái gì cũng sợ, cũng chỉ sợ thay lòng thương em.”

      “Hừ! buồn nôn!” lúng túng vùi mặt vào ghế sa lon. “Em muốn gặp .”

      ở công ty, tiện.” giống như tiếc nuối thở dài.
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      minhhanhng, heomaz, nbichhhh29 others thích bài này.

    5. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      hóng chương mới của b....chụt!chụt!
      ~Lazy Cat~Ngan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :