1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Trọng sinh] Vẫn Là Em - Kiều Ninh (full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 2:


      Ngồi ở ghế sô pha bằng da nhập khẩu, Hạ Điềm Hinh thân quần áo nhân viên vệ sinh ràng cùng nơi này hợp nhau.


      Nơi này, là văn phòng bách hóa của Lôi Quang Hằng. Mặt khác cũng có tòa nhà tổng bộ khác, văn phòng này chỉ phòng ngẫu nhiên đến nơi đây dạo lên ngồi chút, bình thường nơi này luôn có ai vào. Lôi Quang Hằng cảm thấy mình đại khái muốn điên rồi, ngay cả điên cũng cách mức điên xa.


      ở trước mặt công chúng bị cho ăn tát ── mà đó chỉ là nhân viên vệ sinh kiêm chức tại khu ẩm thực, nhưng lạ lùng là giận, cũng lập tức bảo cút , ngược lại còn đem lôi vào thang máy, đường kéo tới văn phòng tầng cao nhất trong trung tâm thương mại.


      Nhiều năm làm việc ở văn phòng, hơn nữa trong mình chảy dòng máu lai, nên màu da rất trắng, cái tát khi nãy ở chốn đông người dấu vết gì nổi lên, nhưng bây giờ chậm rãi nổi lên dấu tay hồng hồng.


      Tâm Hạ Điềm Hinh hơi đau chút, hai bàn tay đặt ở đùi cũng nắm lại chặt, mắt to hằn đầy lòng đố kị.


      Lòng đố kị? Lôi Quang Hằng vì nhận thức như vậy mà cảm thấy buồn cười.


      cùng bé này chỉ gặp qua hai lần, nhưng ấy lộ ra dáng vẻ như cả đời rồi, giống như thể chịu đựng được mà bộc phát lòng đố kị khi thấy cùng với những người phụ nữ khác dựa vào quá gần vậy. Bộ dáng kia, rất giống như...


      ! đến tột cùng là làm cái gì đây? Kha Tử Linh làm gì, vì ít nhất ta cũng là em cùng cha khác mẹ của Hựu Tâm, nhưng bé trước mắt này cùng Hựu Tâm từ đầu đến chân có chỗ nào giống nhau. Nhất định là điên rồi, nên mới có thể nhìn người xa lạ thành Hựu Tâm!


      Nhưng mà, đem kéo tới nơi này là , bây giờ cũng chưa tìm được bậc thang cho mình bước xuống, nên cũng chỉ có thể thâm trầm dùng đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn .


      thoạt nhìn lớn lắm, đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng ánh mắt lại sợ sệt nhìn thẳng vào mắt , trong mắt lóe ra tia vui vẻ, nhưng dáng vẻ ấy lại bị khuôn mặt non nớt trung hòa làm dịu xuống.

      là ai?” Cuối cùng, Lôi Quang Hằng đem hoang mang trong lòng vứt ra.

      xem?” Hạ Điềm Hinh lạnh lùng quay đầu nhìn , biểu tình kia, ánh mắt kia, hoàn toàn toát lên vẻ thành thục vượt qua cái tuổi vốn có của .

      “Tôi biết , tại sao lại dùng cái khẩu khí như vậy chuyện với tôi?” giống như biết mọi thứ về vậy.

      “Lôi Quang Hằng, muốn diễn cho ai xem? Hơn nửa năm trốn tránh muốn gặp ai, rồi lại cố ý ngược đãi mình, khiến mình gầy như tên đau khổ vì tình, kết quả chỉ trong chớp mắt thân thiết ăn cơm cùng em vợ, tôi nghĩ rằng người ta nên trao giải diễn sâu nhất cho , vả lại mọi người nên nhiệt liệt cho tràng pháo tay mới phải.”

      Hạ Điềm Hinh trừng đôi mắt to long lanh, bả vai cứng ngắc lộ ra tức giận, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng mắt Lôi Quang Hằng che dấu phẫn hận.

      Lôi Quang Hằng nhíu mi suy nghĩ sâu xa, lâu sau mới cân nhắc được lời giải thích hợp lý. “ quen biết Hựu Tâm?” Y theo thân phận của , thể nào biết Kha Tử Linh là em Hựu Tâm, chỉ còn khả năng duy nhất, chính là ấy quen biết Hựu Tâm.

      Đây là từ sau khi “” chết, lần đầu tiên từ trong miệng nghe thấy tên trước đây của mình, trong phút chốc, lí trí vốn bay xa rốt cuộc được kéo quay về chỗ cũ.

      ngu ngốc làm cái gì đây? Bây giờ là Hạ Điềm Hinh, còn là Kha Hựu Tâm. Mỗi ngày, từ đêm khuya tỉnh mộng, rồi sáng sớm mở mắt, luôn lẳng lặng nằm yên, ngừng tự hỏi cứu cánh của là ai... Tỉnh lại thôi! Mày còn là Kha Hựu Tâm, mày là linh hồn phải dùng thân phận của người khác sống tiếp! Tiếng lý trí kêu gọi thức tỉnh dậy.

      Nhìn sâu vào linh hồn người đàn ông mình , bỗng nhiên nghẹn lời. từng hy vọng vọng đây chỉ là cơn ác mộng, nhưng tiếc là phải, là Hạ Điềm Hinh, mười tám tuổi, đến từ giai cấp dưới đáy xã hội, cùng vĩnh viễn chút quan hệ nào với nhau.

      “Tôi...” Nhận ra tiếng xa lạ của bản thân, vẻ mặt giùng giằng, tia sáng trong mắt thoáng chốc ảm đạm.”Tôi biết ấy.”

      Lôi Quang Hằng quan sát biến hóa trong mỗi ánh mắt của , ánh mắt sắc bén có thể xuyên thấu sắt đá, nơi ấm áp trong trái tim sau khi nghe thấy tiếng trả lời chậm rãi giá lạnh.

      “Vậy vì sao biết Kha Tử Linh là em vợ tôi?” theo trực giác cảm thấy dối, bởi vì bỗng nhiên trở nên nao núng, muốn trốn tránh tầm mắt của .

      “Lúc trước tôi từng thấy tin tức ấy tạp chí.” Haiz, cảm thấy mình ngốc nghếch, nếu trời cao an bài như vậy rồi cần gì phải đem nhân sinh của đảo loạn, muốn hỗn loạn thống khổ, mình chịu được là được rồi, cần phải kéo thêm .

      Dù sao, chừng, trong lòng sớm còn “”.

      Người chết, thân thể bị chôn dưới ba tấc đất lạnh lẽo, hình dáng ở trong tâm trí chắc cũng sớm phai nhạt, tựa như còn nhớ dáng vẻ người mẹ đẻ khuất của mình vậy.

      Lần sống lại này của phải “Bắt đầu “, mà là chấm dứt, loại tuyệt vọng như cái chết.

      Nhưng nếu ông trời muốn dùng bộ dáng này để sống tiếp, cũng còn đạo lý nào để cự tuyệt. Bởi vì từng trải qua cái chết, cho nên biết còn sống là điều tốt đẹp biết bao nhiêu, nhất định làm chuyện ngu xuẩn.

      phải sống, dùng thân phận Hạ Điềm Hinh mà sống, luôn suy nghĩ thêm về quá khứ của Kha Hựu Tâm nữa.

      Có lẽ là hạ quyết tâm, tâm kết được tháo mở nên bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn, bỗng nhiên cảm thấy có giải thoát. Lúc mở mắt ra lần nữa, mặt Hạ Điềm Hinh còn vẻ tức giận như vừa rồi, bắt buộc mình dùng thái độ đối đãi như người xa lạ để đáp lại .

      có lỗi, có thể do tôi bị áp lực tinh thần quá mức nên thần trí có chút mơ hồ, mới có thể đánh Lôi tiên sinh cái tát, xin lỗi.” Đứng thẳng thân, hai tay đặt đùi, rồi cúi đầu về phía xin lỗi, bộ dạng khúm núm cùng thái độ khi nãy hoàn toàn khác xa nhau.

      Mắt Lôi Quang Hằng lạnh lẽo, cảm thấy cực kỳ buồn cười, ràng ánh mắt của rất sáng suốt, lời cũng hết sức bình tĩnh, từ đầu đến chân đều hết sức bình thường, mà bây giờ lại tuyên bố mình thần trí mơ hồ nên mới làm ra mấy hành động kỳ quái?

      chỉ là vô tâm, vô tình, nhưng phải có mắt, làm thế nào mà nhìn ra che dấu .” cho tôi biết tên của .”Mười ngón tay thon dài của Lôi Quang Hằng giao với nhau, đôi mắt màu hổ phách lóe ra tia kì dị. Hạ Điềm Hinh còn lòng dạ nào để tìm tòi nghiên cứu ý nghĩa sau tia sáng ấy là gì, nay chỉ cảm thấy mình hẳn phải nhanh chóng rời , đừng dây dưa với nữa.

      “Lôi... Tổng tài, xin lỗi vì nhiều lần mạo phạm .” trước tiên trịnh trọng xin lỗi , rồi lại tự hạ giá trị con người mình, bộ dạng nay vô cùng kinh điển, bất kể là phim thần tượng hay tiểu thuyết, mấy diễn viên nữ rất hay diễn như vậy đó nha.

      “Tôi chỉ là …công nhân vệ sinh điên cuồng mê luyến , Lôi tổng tài cần biết tên của tôi đâu.”

      “Tôi cứ phải biết, rốt cuộc là nhân vật bậc nào mà dám ở trước mặt mọi người cho tôi cái tát.” gợi lên khóe miệng, tươi cười.

      Trong lòng sợ run cả người, đột nhiên cảm giác được người đàn ông ở trước mắt này có chút xa lạ, giống như Lôi Quang Hằng mà từng quen. Hay bởi vì thay đổi thể xác khác, nên ánh mắt nhìn cũng khác , cảm thụ cũng biến hóa theo?

      “Hạ Điềm Hinh. Hạ của mùa hè, Điềm trong điềm tĩnh, Hinh trong ấm áp”. hơi, rồi cũng chờ đáp lại mà xoay người lạnh lùng rời khỏi văn phòng.


      Lôi Quang Hằng vẫn ngồi vững vàng như cũ, đôi mắt nửa khép hờ khiến người ta nhìn thấu suy nghĩ trong đáy mắt .

      Bật đèn, Hạ Điềm Hinh ném cái áo khoác rồi ngã lên chiếc giường cũ mấy gì mềm mại của mình.

      Sau khi về nhà còn phải thu dọn lại cái bàn ăn thừa để lại suốt ngày, khắc rảnh rỗi, còn phải ứng phó chất vấn hùng hổ của mấy người quen, chớ đừng nhắc tới còn phải ứng phó cả quan tâm của mẹ, toàn bộ mệt nhọc oanh tạc liên tiếp cũng để cho cảm thấy vô cùng phiền chán.

      Ông trời đúng là hậu đãi , nếu an bài cho mượn thân thể của người khác mà sống lại, vậy tại sao cố tình lại phải chọn ... nhân vật bi tình như vậy cho chứ?

      Nửa năm trước, lúc linh hồn của từ trong thân thể Hạ Điềm Hinh tỉnh lại, mới biết được, Hạ Điềm Hinh này đúng là có số phận rất thảm.

      Tuổi trẻ bây giờ đại rất nhiều, nếu nữa cũng rất nhanh nhẹn lanh lợi, tình tiết bi thương số phận bi thảm còn là trào lưu từ thập niên sáu mươi rồi.

      Vậy mà oan nghiệt là Hạ Điềm Hinh lại là ai thương như vậy, mẹ yếu đuối vô năng, tình trạng thân thể bà cũng suy nhược nhiều bệnh, cha kế lười biếng ham bài bạc, khi ông ta lấy được tiền còn có khuynh hướng bạo lực... Haiz, kể ra dài dòng lắm, mà cũng lười kể.

      bóng gió lúc mới biết được, đại khái là bởi vì từ ấy sinh trưởng trong gia đình đầy đủ, cá tính Hạ Điềm Hinh khúm núm nhát gan, kể cả đối với bản thân cũng thiếu tin tưởng, rất nhiều việc đều chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Haiz!

      Tính cách của trong thân thể mới này có khác nhau rất lớn, nó khiến rất khó khi phải giả trang thành Hạ Điềm Hinh mà mọi người vẫn quen thuộc trước kia!

      Nhưng vì để tránh những chuyện phiền toái cần thiết, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng tích lũy được nhiều bài học, phát , nếu có thể, vẫn nên cố gắng giả bộ nhu nhược tốt hơn, vì như vậy mới phải rước lấy đống phỏng đoán cùng đoán mò từ người xung quanh.

      “Điềm Hinh, có thể vào ?” Tấm ván cửa mỏng bị gõ hai cái.

      “Ách... Mẹ?” lập tức ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng.

      Lại tiếp rất quỷ dị, vốn “”, cũng chính là Kha Hựu Tâm, bởi vì mẹ mất sớm, cho nên trong lòng vẫn khát vọng tình thương của mẹ.

      Nay sống lại thành Hạ Điềm Hinh, thế nhưng có mẹ ruột, nhưng cha đổi thành người cha kế cùng huyết thống, tình trạng này với Kha Hựu Tâm hoàn toàn tương phản, có thể hoài nghi hết thảy các thứ này là do ông trời tính toán an bài ?

      Lâm Ngâm Hương mở cửa vào, sắc mặt bà ốm yếu do bệnh nhiều năm mà tái nhợt, khiến nhìn ra tia huyết sắc, làm cho người ta nghĩ phải chăm sóc bà tốt mới được, mà đó cũng là lí do chủ yếu khiến Hạ Điềm Hinh thể bỏ lại thân phận mới này.

      Có lẽ linh hồn của cùng tất cả những chuyện này có liên quan, nhưng thân thể này lại thể chặt đứt gông xiềng huyết thống, thể ích kỷ mặc kệ linh hồn của Hạ Điềm Hinh bay đến nơi nào, nếu “Chiếm” thể xác này phải có nghĩa vụ chiếu cố Lâm Ngâm Hương.

      “Điềm Hinh, con ăn tối chưa? Mẹ nấu nồi mỳ, con có muốn ăn chút gì hay ?” Lâm Ngâm Hương từ ái cười hỏi.
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      heomaz, Cobe, vanlactamviem31 others thích bài này.

    2. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      bóng gió lúc mới biết được, đại khái là bởi vì từ ấy sinh trưởng trong gia đình đầy đủ, cá tính Hạ Điềm Hinh khúm núm nhát gan, kể cả đối với bản thân cũng thiếu tin tưởng, rất nhiều việc đều chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Haiz!



      Tính cách của trong thân thể mới này có khác nhau rất lớn, nó khiến rất khó khi phải giả trang thành Hạ Điềm Hinh mà mọi người vẫn quen thuộc trước kia!



      Nhưng vì để tránh những chuyện phiền toái cần thiết, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng tích lũy được nhiều bài học, phát , nếu có thể, vẫn nên cố gắng giả bộ nhu nhược tốt hơn, vì như vậy mới phải rước lấy đống phỏng đoán cùng đoán mò từ người xung quanh.



      “Điềm Hinh, có thể vào ?” Tấm ván cửa mỏng bị gõ hai cái.



      “Ách... Mẹ?” lập tức ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng.



      Lại tiếp rất quỷ dị, vốn “”, cũng chính là Kha Hựu Tâm, bởi vì mẹ mất sớm, cho nên trong lòng vẫn khát vọng tình thương của mẹ.



      Nay sống lại thành Hạ Điềm Hinh, thế nhưng có mẹ ruột, nhưng cha đổi thành người cha kế cùng huyết thống, tình trạng này với Kha Hựu Tâm hoàn toàn tương phản, có thể hoài nghi hết thảy các thứ này là do ông trời tính toán an bài ?



      Lâm Ngâm Hương mở cửa vào, sắc mặt bà ốm yếu do bệnh nhiều năm mà tái nhợt, khiến nhìn ra tia huyết sắc, làm cho người ta nghĩ phải chăm sóc bà tốt mới được, mà đó cũng là lí do chủ yếu khiến Hạ Điềm Hinh thể bỏ lại thân phận mới này.



      Có lẽ linh hồn của cùng tất cả những chuyện này có liên quan, nhưng thân thể này lại thể chặt đứt gông xiềng huyết thống, thể ích kỷ mặc kệ linh hồn của Hạ Điềm Hinh bay đến nơi nào, nếu “Chiếm” thể xác này phải có nghĩa vụ chiếu cố Lâm Ngâm Hương.



      “Điềm Hinh, con ăn tối chưa? Mẹ nấu nồi mỳ, con có muốn ăn chút gì hay ?” Lâm Ngâm Hương từ ái cười hỏi.



      Đây là ấm áp chưa từng có được trước đây... người mẹ ruột thịt đúng nghĩa.



      Hạ Điềm Hinh lén xua hơi nước nơi đáy mắt, mỉm cười rời giường, rồi ôm lấy thân thể gầy yếu của Lâm Ngâm Hương. “Mẹ, mẹ ăn chưa? phải mẹ lại chờ con về nhà mới ăn chứ?”



      “Mẹ ăn rồi. Nhưng là con đó, con vừa làm thêm lại vừa phải học, lúc trước lại mới bị tai nạn xe cộ chỉ mới vừa phục hồi, con phải chú ý thân thể của mình nhiều hơn mới phải.”



      “Mẹ đừng lo lắng, con còn trẻ, lực hồi phục rất nhanh, mẹ vẫn chiếu cố mình mới quan trọng nhất.” Có thể ôm lấy mẹ tận tình làm nũng như vậy, vẫn là tâm nguyện của bấy lâu nay, thể tưởng được phải đến khi “Chết rồi sống lại” mới có thể thực được điều này.



      Ông trời đùa giỡn mà. Trong đáy lòng bất đắc dĩ thở dài.



      “Ba con... Ngày mai trở lại.” Vừa nhắc tới người đàn ông kia, giọng của Lâm Ngâm Hương trở nên nhu nhược rất nhiều, ánh mắt cũng biến thành lo sợ bất an.



      “Ông ta là cha kế, phải ba con.” Cái loại người này, mới có cần kêu cha.



      “Điềm Hinh, mẹ biết là mẹ có lỗi với con...” Lâm Ngâm Hương nghẹn ngào muốn khóc.



      “Mẹ, đủ rồi, con muốn chuyện này nữa.” Ít nhất trước khi nghĩ ra đối sách, tạm thời muốn bàn đến nữa. Cho dù chấp nhận dùng thân xác Hạ Điềm Hinh sống tiếp, nhưng cũng có nghĩa là cũng chấp nhận luôn cả vận mệnh bi thảm của Hạ Điềm Hinh.



      cự tuyệt làm người ai thương , nhưng trước mắt vẫn có lối giải thoát, nên chỉ có thể tạm thời kéo dài hao tổn, dù sao bây giờ trong tay cũng có tiền, muốn thu xếp cho Lâm Ngâm Hương cuộc sống an ổn vẫn còn phải đợi thời gian nữa.



      Haiz! Nhịn được lại thở dài tiếng.



      Đời trước được Lôi Quang Hằng sủng ái, mỗi ngày mở mắt ra chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, tận tình vui chơi, có bao giờ vì tiền mà phải lo âu như vậy đâu?



      May mắn trải qua hơn nửa năm điều chỉnh tâm lý, cùng với thực tế ngay trước mắt, hơn nữa hôm nay lúc chuyện với Lôi Quang Hằng cũng phát mình so với trong tưởng tượng kiên cường hơn nhiều, rất nhiều chuyện sau khi thấy, ngược lại cảm thấy cũng có gì lớn, nó cũng tựa như cơn gió, cơn mưa rào, qua rồi tốt hơn.



      Sau khi về chuyện đó nữa, hai mẹ con lại trò chuyện cười với nhau, cả hai cùng ngồi trong gian bếp chật hẹp đơn sơ ăn mỳ.



      Ngay lúc cả hai ăn xong chuẩn bị thu dọn chén đũa chuông cửa đột nhiên vang lên, hai mẹ con đều lặng chút. Mặt Lâm Ngâm Hương lộ ra vẻ bất an, Hạ Điềm Hinh đề cao cảnh giác tiến lên mở cửa.


      Mở khóa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra bên ngoài ── liền sửng sốt, tưởng mình hoa mắt, nhưng dụi dụi mắt hồi, khuôn mặt tuấn tú của Lôi Quang Hằng vẫn có biến mất, mà vẫn tiếp tục dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn từ khe cửa.


      “Mở cửa.” Trầm mặc giằng co khoảng ba mươi giây, Lôi Quang Hằng lạnh lùng buông mệnh lệnh.


      “Dựa vào cái gì?” bị giọng điệu bá đạo của chọc cho nổi điên, đôi mắt thanh tú trừng lớn, gương mặt kích động tức giận.

      Chính là biểu tình này! Mỗi khi tức giận tên Hạ Điềm Hinh này luôn lộ ra vẻ mặt này, giống như mỗi khi Hựu Tâm khiêu chiến cực hạn của . cỗ năng lượng vô hình dẫn dắt tới đây, sau khi đọc tài liệu về lại như bị thúc giục muốn đến đây gặp lại .


      điên rồi sao?


      Nhưng bác sĩ tâm lí có , người điên thường đánh mất khả năng tự nhận thức, họ có khả năng thừa nhận mình điên, bởi vậy khi hỏi có điên , cơ bản lý trí của vẫn hoạt động bình thường.


      “Nếu muốn bị tôi khởi kiện, tốt nhất nhanh ra đây.” Cách cánh cửa, tràn ngập ý cảnh cáo với .


      Lôi Quang Hằng bỗng nhiên đưa ra tờ đơn, mày kiếm xinh đẹp thâm thúy nhếch lên, nụ cười như có như nơi khóe miệng cũng kéo lên.


      “Đó là cái gì?” nhíu mi, bởi vì cách khoảng cách, khiến thấy lắm tờ đơn viết cái gì.


      “Chứng nhận thương tích. Có bệnh viện chứng minh.” Đồng tử màu hổ phách nhìn chằm chằm giống như con báo nhắm con mồi, gợi cảm xinh đẹp nhưng lại cực độ nguy kiểm.


      ... muốn kiện tôi?!” Thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai. Lôi Quang Hằng cái tên hỗn đản này! Từ khi nào ta trở nên nhen như vậy chứ, ngay cả loại yếu thế đáng thương như cũng muốn ăn hiếp, tính người của ta bốc hơi rồi sao?


      “Mở cửa, chúng ta vào rồi bàn.” giương cằm, chóp mũi cao ngất chống ngay tằm mắt .

      từ khi nào học được dùng chóp mũi trừng người ta chứ? Thái độ ngạo mạn lại ương ngạnh, kẻ có tiền lớn lối đều là sắc mặt này sao? Sao trước kia lại phát ra chứ!


      “Điềm Hinh, là ai đó?” Giọng bất an của Lâm Ngâm Hương từ trong nhà vọng ra cửa.


      có việc gì, là bạn con đến chơi. Mẹ, con ra ngoài chút, mẹ nghỉ ngơi trước .” Quay đầu xong, lập tức đóng lại, muốn để cho Lâm Ngâm Hương gặp mặt Lôi Quang Hằng.


      Giương mắt lên, mắt liền chống lại với cặp mắt màu hổ phách khiến tràn ngập cảm giác bị áp bách, ngực cứng lại phát giác mình vẫn cảm giác vô cùng quen thuộc, cùng với... sâu quyến luyến cùng ỷ lại.


      Lôi Quang Hằng ràng bắt được thâm tình trong mắt , cái loại ánh mắt tức giận được tự nhiên này, cùng bộ dáng khi Hựu Tâm cãi nhau với rất giống nhau.


      “Tùy tiện ở đâu cũng được, chỉ cần ở nhà của tôi là được. Mẹ tôi thân thể tốt, tiện.” tức giận khó tiêu trừng lại .


      ta dám hăm dọa ?! Ăn no rửng mỡ phải ? Hay là người đàn bà bên người phục vụ ta thoải mái, cho nên muốn tìm khai đao cho hả giận?


      Hiếm thấy là, Lôi Quang Hằng bị trừng, nhưng lại ngoài ý muốn muốn cười. Khó có thể tin, ngay cả góc độ trừng cũng rất giống với Hựu Tâm.


      theo tôi.” có thâm ý khác nhìn xuống đất liếc mắt cái, rồi mới xoay người ra khỏi khu nhà trọ cũ kỹ này.

      Cơ hồ là ngay lúc kéo ghế ra ngồi xuống, trong lòng Hạ Điềm Hinh dâng lên xúc động muốn khóc. Quán cà phê ngay ở giữa sườn núi này - từng là nơi mà thích nhất.


      Ông chủ là nghệ thuật gia người Pháp, bởi vì muốn tìm được sáng tác bình dị, nên chạy tới nơi này tìm linh cảm, cuối cùng linh cảm tìm được, ngược lại ông ta lại mở quán cà phê mà mỗi ngóc ngách đều tràn đầy cảm hứng nghệ thuật.

      Loại cà phê nhập khẩu từ Châu Phi này, được xây ngay tại chỗ khiến cho gian bao phủ bởi mùi cà phê thoang thoảng, mỗi ngày những ly cà phê được pha chế tùy hứng theo tâm trạng của ông chủ, mỗi lần tới đều mang cho cảm giác bất ngờ mới lạ.


      Vào ban đêm nơi đây còn có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ nhiều sắc màu. Nhớ mỗi lần cùng tranh cãi ầm ĩ xong, thường mình lái xe đến nơi đây, uống cà phê để bình ổn tâm tình.


      Nhưng Kha Hựu Tâm còn ở đây, chỉ còn lại thân phận là Hạ Điềm Hinh.


      từng tới nơi này à?” Lôi Quang Hằng từ đầu tới đuôi đều tỉnh rụi quan sát , đương nhiên vẻ kinh ngạc đến vui sướng nhưng cuối cùng lại quay về với cảm giác tịch mịch của đều thấy .


      có.” ngẩng đầu, làm bộ như có việc gì, ánh mắt ngưng ở trước khuôn mặt tuấn mỹ của , chậm chạp di dời.


      có vẻ rất quen dối.” nâng khóe miệng.” ràng vừa mới bắt đầu bày ra thái độ quen biết tôi, nhưng về sau lại chỉ là người làm công quá độ mê luyến tôi, cố ý muốn cho tôi phát dối, hay do kỹ xảo dối của ít ỏi như vậy?”


      “Ojisan này, chuyện với chú nhất định phải như máy xe sao?” bị phong độ châm chọc kích thích, quả thực tức muốn chết.


      (ojisan trong tiếng nhật nghĩa là ông chú ai thik anime hay phim nhật là biết liền )


      kêu tôi là gì?” nheo đôi mắt, giọng đột nhiên biến lạnh.


      “là O - Ji - San!” há to mồm, phát ràng, giống như sợ nghễnh ngãng nghe hiểu. Lôi Quang Hằng chán nản.

      mới ba mươi tuổi, cư nhiên bị kêu là chú! đúng là điên rồi sao? Mạc danh kỳ diệu tìm được , còn đem mang đến nơi trụ sở bí mật Hựu Tâm thích nhất, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy nè?


      Nhìn khuôn mặt lạnh như băng bởi vì tức giận mà nổi lên biến hóa, ánh mắt cũng thêm vài phần giận dữ, Hạ Điềm Hinh trong lòng thở dài nhõm hơi.


      Đúng thế, như vậy có vẻ giống hơn, bộ dạng như muốn đem mọi người đóng băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo giống chút nào.


      Buông lỏng tâm tình, để ý tới tức giận của , mở ra menu, theo thói quen : “Tôi muốn uống Caramel Macchiato, nhiều đường, nhiều sữa... À, dạo này chỉ ăn mỳ sợi, chút mùi vị cũng có, có dinh dưỡng, thuận tiện giúp tôi hỏi chút bây giờ còn có thể gọi cơm ?”


      Lôi Quang Hằng nghe vậy, tuy rằng giọng giống, nhưng giọng điệu gọi cơm của cùng dáng vẻ nũng nịu vô cùng thân thiết tất cả đều cực kỳ giống...


      Trái tim cuồng loạn, máu trong cơ thể như sôi trào, nên lời là tại sao, nhưng chính là có cảm giác bé này tuyệt đối cùng Hựu Tâm có liên kết tầm thường.


      Thế là tỉnh rụi thay gọi cơm, lại nhìn dựa lưng ghế dựa, duỗi thẳng tấm lưng mệt mỏi, khuôn mặt tựa hồ mệt rã rời, đôi mắt to như tinh linh khẽ khép lại, lông mi dài chậm rãi lây động, giống như cánh bướm đậu cánh hoa thư giãn.


      “Hạ Điềm Hinh.” gọi tiếng.


      “... Hả.” dùng hai tay chống dậy, ghé vào mép bàn, ánh sáng lưu động trong ánh mắt chú mục nhìn , khuôn mặt giống như đồ sứ trắng, chút thấy lạ lẫm, khóe mắt hơi hơi hếch lên, dáng vẻ bễ nghễ nhìn .


      Ngực bỗng dưng đập mạnh, nhìn . Bất quá chỉ mới mười tám tuổi, nhưng dáng vẻ lại như người phụ nữ có chồng, từng hành động cũng lộ ra phong thái quyến rũ hết được.



      rốt cuộc là ai?” Giọng của bình tĩnh, ngực lại đập như long trời lở đất. gây cho quá nhiều cảm giác quen thuộc, nhưng lý trí cho biết, phải thử mọi cách có thể thử đến khi tuyệt vọng, bắt đầu ảo tưởng ít việc khoa học.



      “Tôi là ai hết.” sâu kín ngước lên đối mặt với , rồi thầm đưa tầm mắt sang chỗ khác nhìn .



      ... Nửa năm trước xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, hôn mê gần tháng, lúc ở bệnh viện ... Cùng vợ tôi được đưa cấp cứu cùng phòng.”



      “Ừ.” Vẻ mặt quan tâm, vô cùng lạnh nhạt.



      “ Có phải có thể chất kỳ quái ?” tạm dừng lát, rồi bỗng nhiên lại hỏi.



      “Hả?” Cái này làm choáng váng.



      Lôi Quang Hằng là người theo thuyết vô thần, từ khi nào bắt đầu tin tưởng mấy chuyện li kì kinh dị như vậy rồi? Hay là vụng trộm giấu , tin tà giáo nào đó?



      Mặc dù bị khoa trương thất thần nhìn trừng trừng, vẫn là bộ dạng lãnh khốc, tuyệt cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình có bao nhiêu vớ vẩn.



      nhất định cũng từng nghe qua, người nào nếu có kinh nghiệm đến gần cái chết, có đôi khi thể chất thay đổi, có thể tiếp xúc được với những thực thể thuộc thế giới này.”



      “Ách... Cái gì đó chắc phải là ma chứ?” há hốc mồm ôi chao, thế nhưng có thể nghiêm mặt mấy chuyện này, buồn cười quá mất!



      “Đúng vậy, chính là ma.” vẫn nghiêm túc như cũ, giống như lúc đến vụ làm ăn kiếm lời mấy tỉ vậy.



      muốn làm gì? Chẳng lẽ nghĩ có mắt dương, có thể thấy được ma? ta chắc đem trở thành bà đồng chứ?!



      Ha ha, vụ này chơi cũng vui nha!



      Lôi Quang Hằng luôn ôm thái độ khinh thường khi nghe về mấy chuyện quỷ thần và tin bất cứ tôn giáo nào, thế nhưng bây giờ lại có liên tưởng như vậy, vậy nó đại biểu cho cái gì chứ?



      còn chưa quên mất Kha Hựu Tâm? Hay sợ Kha Hựu Tâm biến thành ma nữ u oán, nửa đêm rình coi ta cùng niềm vui mừng lăn lộn giường? Hay là, nghĩ muốn nếm thử lần tiếp xúc kỳ bí?



      Bất chợt, ý niệm mãnh liệt ở trong lòng ngưng tụ thành hình, Hạ Điềm Hinh cong lên khóe miệng, nâng chút ý cười ngọt ngào, đôi mắt như mắt mèo cũng theo đó híp lại.



      “Được rồi! Nếu hỏi đến như vậy, tôi cũng giấu diếm nữa...” ra vẻ trầm tư, cong cong lông mi, đáy mắt tất cả đều là ý cười bướng bỉnh.



      Nhưng Lôi Quang Hằng phát , lòng căng thẳng khẩn trương, rất chuyên chú lắng nghe, sợ mình nghe lọt chữ.



      “Tôi nhìn thấy.” bỗng nhiên ngước đôi mắt to như thủy tinh lên, vẻ mặt làm như nghiêm túc.



      “Thấy cái gì?” nín thở.



      “Ngày đó ở bệnh viện, tôi thấy hồn ma vợ . ra ấy vẫn luôn ở đó, có rời , bởi vì ấy quá , trong lòng còn vương vấn .” Ánh mắt của chấn động, cổ họng co rút nhanh, trái tim nhảy lên liên hồi, toàn bộ lồng ngực đều phát đau.



      ấy phát tôi có thể thấy ấy, cho nên vẫn theo tôi. Vừa mới bắt đầu tôi rất sợ hãi, nhưng dần dần cũng thành thói quen với tồn tại của ấy...”



      “Bây giờ thế nào? ấy ở nơi nào?”. Biểu tình lạnh nhạt của Lôi Quang Hằng nháy mắt tan rã, đồng tử màu hổ phách vô cùng lo lắng quan sát xung quanh, hai tay cũng gắt gao nắm lấy mép bàn, đốt ngón tay đều lên trắng xanh.



      Nhìn phản ứng lớn như vậy, Hạ Điềm Hinh hơi chột dạ, cảm giác áy náy cũng nổi lên, nhưng lời dối thốt ra, dám cũng muốn tự hại, nên chỉ có thể tiếp tục diễn.



      ấy... ở ngay bên cạnh tôi, cứ nhìn tôi là được rồi.” chột dạ liếc mắt qua hai bên cái.



      “Hựu Tâm, em ở đâu?” run sợ khẩn trương xem xét, nhiệt độ trong mắt gần như xuyên thấu .



      “Vợ ấy rất nhớ .” ưu thương nhìn lại, thanh gần như nuốt nghẹn.



      cũng vậy, mỗi ngày đều nhớ em.” ủ dột thở ra hơi, như là thống khổ thở dài, cả trái tim như sắp bị tiếng thở dài này cắn nát. , rất nhớ rất nhớ . thương .



      Từng cảnh cãi nhau và toàn bộ cảnh ngọt ngào nhất đều nhớ lại, thậm chí còn nhớ ràng trước khi ngã xuống vực, còn cúp máy trước, hận mình ngu muội. muốn cảm thụ lồng ngực của , cảm thụ nhiệt độ của , hơi thở quen thuộc của .



      “Lôi... Tổng tài, ra... Có nhiều lần vợ nhập vào người tôi tiếp xúc với , nếu ngại, tôi có thể tạm thời giao thân xác cho vợ mượn tạm.”



      “Tôi ngại!” gần như mất khống chế thấp giọng kêu, chỉ hy vọng có thể gặp lại người trong lòng.



      nhấp nhấp cánh môi tái nhợt, giả bộ nhắm lại hai mắt, bả vai nhàng rung động, sau đó lúc mở hai mắt ra trở về là mình ── Kha Hựu Tâm.



      “Hựu Tâm?” Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, cũng quá điên cuồng, dám khẳng định, nên mang chút do dự khẽ gọi.



      “Lôi Quang Hằng, tại sao lại ở cùng Tử Linh hả?” Nhờ chuyện “Ngụy trang” thành chính mình này, có thể tận tình vấn tội.



      Giọng điệu này, ánh mắt chấn vấn này đúng ── là ! !



      Ngực Lôi Quang Hằng chấn động, bỗng nhiên đứng dậy vòng qua bàn tròn, đem Hạ Điềm Hinh từ chỗ ngồi kéo lên, gắt gao ôm lấy trong vòng tay, cái ôm phảng phất như muốn khảm vào trong ngực mình, chặt đến mức khiến cho sắp thể hô hấp.



      hoàn toàn bị giữ chặt, ngoài ý muốn phát cánh tay của thế nhưng run run.



      Người đàn ông kiêu ngạo này, từng với , chưa từng sợ cái gì, cũng chưa từng bởi vì mất cái gì mà sợ hãi, bởi vì tin tưởng, chỉ cần là nhận định, cho dù đến chết cũng mất .



      Nhưng bây giờ, toàn thân tản mát ra hơi thở sợ hãi, sợ vận mệnh biến chuyển, cũng sợ tương lai có thống khổ bi thương gì chờ mình, chỉ sợ... Chỉ sợ lại mất .



      “Quang Hằng...” khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu, dính ẩm ướt hai gò má.



      “Cho dù là ma cũng tốt, lúc này đây, tuyệt đối cho phép em rời khỏi .” Giọng khàn khàn tuyên thệ, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay lại khẩn trương, ánh mắt từ cửa sổ phản chiếu lại ánh lên đau thương kịch liệt.
      Last edited by a moderator: 5/6/18
      heomaz, Dao hoa 1, pé nhỏ kute17 others thích bài này.

    3. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      truyen hay lam...cam on b!!!mong b ra truyện đều đều

    4. Hồng Cúc

      Hồng Cúc Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      63
      hay ..... lại chờ thôi, bao giờ có tiếp đây
      bear thích bài này.

    5. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      Hay!hay wa nàng oi....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :