1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Trùng Sinh Chi Tra Thế Biến Hiền Thê - Thiển Toái Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5: Lâm Vĩnh Mặc

      “Tiểu thư làm phiền theo tôi.” Hoàng Hân Nguyệt từ từ theo phía sau , hai người tới phòng khách.

      Người đó lễ phép hỏi : “Tiểu thư muốn uống gì?”

      “Cho tôi cốc nước sôi là được rồi, cảm ơn.”

      lát sau Hoàng Hân Nguyệt có cốc nước sôi trước mặt, cầm lấy cái cốc uống ngụm, nhiệt độ vừa phải, Hoàng Hân Nguyệt phải cảm thán đạo đãi khách của Lâm thị, vì mình là người quan trọng mà chậm trễ, trái lại để cho người ta cảm thấy được coi trọng.

      “Tiểu thư vậy làm phiền ngồi chờ Triệu tiểu thư chút, tôi còn có việc phải làm.

      ” Hoàng Hân Nguyệt gật đầu, cười híp mắt : “Cám ơn , cứ tự nhiên.”

      Tiểu Lý bỗng cảm thấy rằng Hoàng Hân Nguyệt hình như có cảm giác rất quen thuộc nơi này, nhưng có thời gian nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy phòng họp.

      Đến thời khắc này ngồi ở phòng khách Hoàng Hân Nguyệt cũng có chút mơ hồ, nhất thời xung động chạy tới Lâm thị, nếu như gặp phải Triệu Dao Dao phỏng chừng tại còn ở dưới lầu kìa. Lúc này lại biết có muốn gặp người kia hay , có nên cho người kia biết có thai hay ?

      Còn đời này chọn quấy rầy , để cưới người vợ môn đăng hộ đối, thế nhưng vì sao tim của lại đau như vậy, nước mắt giống như hạt châu ngừng rơi xuống.

      luyến tiếc, biết trong tâm mình buông được, tháo chiếc cúc áo treo cổ xuống cầm trong tay, nội tâm giống như bị vặn thành cái dây thừng, không__ nếu tới nơi này, thể buông tay, đẩy ghế đứng lên, mở cửa phòng khách vội vội vàng vàng chạy tới phòng họp.

      Lúc này trong phòng họp, hội nghị tiến hành thuận lợi, vì Hoàng Hân Nguyệt ngây người ở cửa phòng họp lâu như vậy, hội nghị vừa vặn sắp kết thúc.

      ai quen thuộc nơi này hơn so với , tới lúc đứng ở cửa phòng họp, toàn thân run rẩy, giơ tay do dự lâu, nghe thấy từ trong phòng truyền ra thanh thuần hậu: “Quyết định như vậy , tan họp!”

      sững người, kịp thả tay xuống, có người đẩy cửa phòng họp ra, Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn người đó nước mắt kiềm chế được chảy xuống, cho tới bây giờ cũng tưởng tượng nổi, có ngày chật vật như vậy trước mặt của .

      Lâm Vĩnh Mặc cắt tóc ngắn, thân áo sơ mi trắng, càng tôn thêm vẻ ngoài tuấn cùng khí vũ bất phàm, mày kiếm tà phi tuấn ( túm lại là cực kỳ đẹp giai, đẹp rạng ngời mà chói lóa), ánh mắt thâm thúy có thần, mũi cao, làn môi mỏng khẽ mím, gương mặt góc cạnh phân minh, vóc dáng thon dài. nghi hoặc liếc nhìn Hoàng Hân Nguyệt, nhíu nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị: “Thư ký Triệu__”

      Lời còn chưa dứt, Hoàng Hân Nguyệt tiến lên ôm chặt mà khóc rống lên, làm cứng người đứng đờ ra. Đúng lúc này, Triệu Dao Dao từ phòng họp ra, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mí mắt (Triệu Dao Dao) run , kịp kéo (Hoàng Hân Nguyệt) ra.

      Hoàng Hân Nguyệt vừa khóc vừa gọi: “Vĩnh Mặc__”

      Thư ký Triệu và Triệu Dao Dao hai mặt nhìn nhau, hai người nhìn Hoàng Hân Nguyệt gọi Lâm Vĩnh Mặc thân mật như vậy, muốn họ tin tưởng vô tội, quỷ mới tin.

      Hoàng Hân Nguyệt đem tất cả ủy khuất, tất cả sợ từ lúc trùng sinh tới nay khóc hết lần, cảm giác khá nhiều, lúc này Triệu Dao Dao cũng kịp phản ứng, liền vội vàng tiến lên kéo Hoàng Hân Nguyệt qua, lo lắng hỏi: “Hân Nguyệt em làm sao vậy? Em quen Lâm tổng?”

      Hoàng Hân Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần, vừa thấy Lâm Vĩnh Mặc tâm tình của nàng kích động, hoàn toàn mất khống chế, lúc này bị Triệu Dao Dao hỏi mới phát cửa phòng họp đứng rất nhiều người, đặc biệt những người đó nhìn hai người bọn họ, ánh nhìn__

      Tuy rằng bọn họ là có quan hệ, nhưng bị người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn, mặt Hoàng Hân Nguyệt bỗng đỏ bừng, tâm tình bởi vì mới vừa kích động, mà chiếc kia cúc áo nắm chặt trong tay cũng bị đánh rơi.

      Lâm Vĩnh Mặc lúc đầu định từ từ đẩy ra, nhưng khi thấy chiếc cúc áo lăn mặt đất, con ngươi của co rụt lại, Hoàng Hân Nguyệt cũng bị Triệu Dao Dao kéo ra, Lâm Vĩnh Mặc ngồi xổm xuống đem nhặt cúc áo lên. kéo vai Hoàng Hân Nguyệt qua, với người phía sau: “Thư ký Triệu tôi có chút chuyện riêng muốn xử lý, việc còn lại giao cho .”

      Triệu Dao Dao muốn đuổi, bị thư ký Triệu kéo lại, Triệu Dao Dao tức giận muốn bỏ qua , thư ký Triệu lại mỉm cười : “ thấy hai người bọn họ có vấn đề sao? Tuy rằng rất quan tâm bé kia, thế nhưng có số việc hãy để cho đương xử lý tốt hơn.” xong cũng thả ra, Triệu Dao Dao cũng đuổi theo nữa. Dù sao, họ chết bầm của cũng có lý, không__ nhất định thừa nhận họ giỏi hơn , hừ!

      Nghĩ vậy, về phía phòng khách, Tiểu Lý vội vàng đuổi theo .

      Mà Hoàng Hân Nguyệt bị Lâm Vĩnh Mặc lôi vào phòng tổng giám đốc, Hoàng Hân Nguyệt có chút do dự, tới lúc lấy lại tinh thần, người bị an trí ghế salon.

      Lâm Vĩnh Mặc cầm chiếc cúc áo trong tay nhìn , hỏi: “Đây là ?”

      Hoàng Hân Nguyệt vô ý thức nắm tay, gật đầu, lại lắc đầu.
      Phương Lăng, linhdiep17, thuyt2 others thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 6: nhân

      Lâm Vĩnh Mặc dùng ánh mắt của người xa lạ nhìn , bỗng nhiên cảm thấy từng đợt khó chịu, ánh mắt bao dung, cưng chiều dành cho trước đây biến mất, thay vào đó là khuôn mặt quen thuộc nhưng ánh nhìn xa lạ, như thể Hoàng Hân Nguyệt là người lạ.

      cố nhịn rơi nước mắt nữa, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc cúc áo nắm chặt trong tay, chìm vào hồi ức.

      Đời trước, Lâm Vĩnh Mặc muốn cưới chủ yếu là vì thích , còn nhớ, đời trước lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt là tại công ty của trai , tuy rằng khi đó còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, còn phải học lại năm, có điều muốn về lại trường đối mặt với ánh mắt của mọi người, nên cùng Vương Tiếu Vân vào làm việc trong công ty trai, mà Vương Tiếu Vân được vào công ty hoàn toàn dựa vào quan hệ của , cũng từ đó chuyện phiền phức cũng ngừng xuất .

      Đầu tiên là rất nhiều hàng xóm tìm tới cha mẹ , cầu giới thiệu đến công ty của làm việc, thậm chí còn có kiểu cực phẩm, đến cầu người ta mà như uy hiếp, về sau Hoàng phụ Hoàng mẫu nhiều lần bị quấy rầy, phải dọn nhà, cũng bởi vì… lần dọn nhà này, mà bị hàng xóm thành vi phú bất nhân (giàu rồi nhận ai nữa), còn tiếng tốt nào ở đó.

      Về sau mới biết, là do Vương Tiếu Vân khắp nơi Hoàng gia phát đạt, mỗi tháng thu nhập hơn mười vạn, hơn nữa cuộc sống rất giàu có, ngay cả công ty cũng mở rất nhiều, những điều này đều là mãi về sau mới từ từ biết đến.

      biết Lâm Vĩnh Mặc khi là nhà thiết kế của công ty, vừa vặn khi đó có hạng mục cần hợp tác với Lâm thị, nên tiếp xúc nhiều với Lâm Vĩnh Mặc, hai người dần dần thân thuộc. Đến ngày lấy chiếc cúc áo ra liền bị dọa, về sau biết từng có đứa bé, khi đó Vương Tiếu Vân chỉ là có em bé mà phá thai, khi đứa bé còn, vẻ mặt của cả đời này cũng quên được.

      Sau đó họ kết hôn mà lại thể có thai, nghĩ đến đây, lại hận thấu Vương Tiếu Vân, nếu phải ả ta mang tới phòng khám chui kém chất lượng để phá thai, có thể bị vô sinh sao?

      Nghĩ vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vĩnh Mặc, bình tĩnh nhìn : “Hôm đó tôi bị bạn bán đứng, họ hùa nhau chuốc say tôi, chuyện tiếp theo cũng biết.”

      Hoàng Hân Nguyệt còn nhớ hôm đó là sinh nhật Lý Hồng Vũ, Vương Tiếu Vân các nữ sinh khác hùa nhau chuốc rượu ta, mà còn biết, còn ngây ngô cản rượu giúp ả, mà Vương Tiếu Vân dùng cái lý do nát đó, mà lại tin, cái gì mà ả ta thể uống rượu, thể đưa về vân vân, hừ, đêm hôm đó uống bất tỉnh nhân , sáng ra tỉnh dậy phát mình nằm chiếc giường lạ, bên cạnh cư nhiên còn có người đàn ông xa lạ.

      rất hoảng loạn, phải biết sống hai mươi mấy năm vẫn luôn là bé ngoan trong lòng cha mẹNàng thoáng cái luống cuống, phải biết rằng nàng sống hai mươi mấy tuổi, vẫn luôn là bé ngoan, tại sao lại như vậy chứ, vào lúc đó rất sợ hãi trong đầu chỉ có ý nghĩ phải rời khỏi đó nhanh, chỉ có rời khỏi đó mới bị phát .

      Lúc đó mình ngây thơ, đơn thuần cỡ nào, mà chiếc cúc người Lâm Vĩnh Mặc là ngày đó rơi vào trong túi xách tay của , sau đó mới phát , nhưng biết người đó là Lâm Vĩnh Mặc, nếu phải mình trùng sinh, chừng cũng biết.

      Thế mà đời trước Vương Tiếu Vân lại biết, có thể thấy ta sắp đặt hết thảy, sau đó chờ mình ngu ngơ nhảy vào bẫy, đời trước mình cả đời sống như tiểu bạch hoa (bông hoa trắng trong nhắn cần được che chở, ý là ngây thơ, ngu ngốc, được bao bọc quá kỹ nên biết gì về cuộc đời hiểm ác, rất dễ bị lừa gạt), bị người mưu hại, bị người lợi dụng, bị người khi dễ.

      Cho nên về sau Lâm Vĩnh Mặc bỏ , tâm tình ức chế rất lâu rốt cục bạo phát, khi đó Vương Tiếu Vân như nguyện gả cho Lý Hồng Vũ, mà Lý Hồng Vũ cũng đến bên người cha giàu có của , về sau vô ý biết được. ra Lý Hồng Vũ là con riêng, vốn được nhận về gia tộc, nhưng đoạt sinh ý (công việc kinh doanh), đoạt hạng mục hợp tác của Hoàng Tân Duy, mà quật khởi, nên mới được nhận về gia tộc, có thể thấy Lý Hồng Vũ và Vương Tiếu Vân tiếp cận cũng đều có mục đích, sau đó ngòi nổ cho tất cả những gì phát sinh sau đó chính là .

      Khi biết bộ mặt của Vương Tiếu Vân, cũng là lúc Hoàng gia sắp phá sản, khi đó Vương Tiếu Vân diện mục khả tăng (mặt mày vênh váo), trước mặt cũng thèm che giấu, Vương Tiếu Vân vẫn luôn cảm thấy có gì có thể so được với ả, nhưng vì sao ả ta vẫn luôn biệt khuất (thấp kém, ủy khuất) hơn so với , ả ta thấy mình cũng có thể xoay mình lần, đương nhiên càng thêm dào dạt đắc ý. Lập tức lộ ra bản mặt , đem tất cả những lần tính kế trong mấy năm nay từng chuyện kể ra để chế nhạo , châm chọc , giễu cợt .

      Vẫn là người vẫn trôi qua như ý, mà người khác lại trôi qua quá mức thuận lợi, bỗng nhiên có ngày thân phận đảo ngược, trong lòng cảm thấy như thế nào, đương nhiên__ tựa như Vương Tiếu Vân vậy.

      Hoàng Hân Nguyệt tới lúc đó mới hiểu được, mấy năm ngu ngốc cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, hơn nữa về sau Lâm Vĩnh Mặc cũng bỏ , choáng váng, sây sẩm mặt mày, toàn thân như còn sức lực, đoạn thời gian đó là quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời . Vừa hổ thẹn, vừa sám hối, lại tràn ngập cừu hận, càng hận chính mình ngu ngốc, ngây thơ, cứ như vậy, giày vò mình mỗi ngày, khiến mình gầy gộc rất nhiều, về sau có ngày cho biết, công ty bọn họ phá sản, mà là chuyển tất cả tài sản ra nước ngoài phát triển.
      Phương Lăng, linhdiep17, thuyt2 others thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7:: Có chút thương tổn là cả đời

      Editor: Ni Tỹ

      Khi đó mới phát giác được tâm lý dễ chịu ít, đồng thời cũng cảm thấy còn lo lắng về sau. Cha mẹ hai chăm sóc chiếu cố, rốt cuộc có thể tìm Vương Tiếu Vân tính sổ.

      Khi đó cảm giác rằng mình hình như giải thoát rồi, ức chế lâu cuối cùng dùng cây dao tiễn mệnh Vương Tiểu Vân, kế tiếp liền lựa chọn cách tự sát để giải thoát cho mình.

      ….

      Lâm Vĩnh Mặc phát trước mặt hình như trải qua tang thương, trong mắt tràn đầy bi thương nồng đậm, làm cho cả người cũng có cảm giác buồn bã theo.

      Hoàng Hân Nguyệt phục hồi tinh thần lại, kế tiếp đem sờ sờ bụng do dự :

      tại phỏng chừng tôi có hài tử của .”

      Lâm Vĩnh Mặc sửng sốt, tiếp liền nhíu nhíu mày, tuy rằng trước mặt mang thai hài tử của , điều này làm cho nội tâm có chút vui vẻ, phải biết rằng, vẫn thích nhất chính là tiểu hài tử, nếu phải vì cơ nghiệp gia tộc, sớm chạy làm lão sư ở nhà trẻ, cũng đến mức vì những công việc này đem mình cấp làm trễ nãi.

      Bất quá, tuy rằng này như vậy, cũng thể nghĩ đến bởi vì sinh ý của Lâm gia càng lúc càng lớn, cho nên tránh khỏi có người đến gõ cửa tìm thân. Vì thế cũng thể xác định đêm hôm kia có phải là trước mặt này hay . Lập tức giấu thần sắc lạnh nhạt :

      “Nếu như hài tử là của tôi tôi nguyện ý chịu trách nhiệm này, đồng thời sanh xong hài tử tôi cho khoản tiền.”

      Hoàng Hân Nguyệt bởi vì lời của làm cho trong lòng trầm xuống. Phía sau câu kia nếu như nàng hiểu uổng phí cơ hội trùng sinh trở về rồi. Bỗng nhiên rất sinh khí. Bất quá nghĩ lại liền hiểu, Lâm thị dù sao cũng là tập đoàn lớn, mặc dù tuy rằng Lâm gia phải chỉ có mình Lâm Vĩnh Mặc thừa kế.

      Người Lâm gia đều là người làm ăn, gia tộc nghiệp, bao gồm chính đầu tư nghiệp cũng có rất nhiều. Có đôi khi người của Lâm gia tự thân kiểm tra sổ sách, cho nên đời trước Lâm gia tổn thất lớn như vậy, cũng thấy bao nhiêu ảnh hưởng, có thể thấy tài sản bọn họ tới cùng là rất lớn.

      Người của Lâm gia am hiểu việc buôn bán, cũng ưa đầu tư, đời trước Hoàng Hân Nguyệt biết Lâm Vĩnh Mặc đầu tư ít đồ dùng trẻ con, còn có bên ngành giáo dục trẻ, làm từ thiện đại đa số cũng là có liên quan tới trẻ con, ở Lâm gia chính là cái ngoại tộc, bình thường bị đám chị em đem ra cười nhạo, cũng vẫn như cũ làm theo ý mình.

      Bất quá này cười nhạo đều là ít ngôn ngữ đùa giỡn, mặc dù cũng có lúc cãi nhau bạo miệng, nhưng Lâm gia vẫn là tốt lắm, bọn họ gia đại nghiệp cũng có xuất tượng tranh quyền đoạt lợi, bởi vì Lâm gia gia quy và phương pháp bồi dưỡng con cháu cũng rất nghiêm túc khác người.

      Theo Lâm Vĩnh Mặc , như vậy… lựa chọn là hài tử, thế nhưng còn ? làm sao? Đứa bé này đối với cũng đồng dạng rất trọng yếu, hay là nên chọn hài tử mà buông tha Lâm Vĩnh Mặc?

      Có lẽ đối với Lâm Vĩnh Mặc mà việc này đồng dạng lại là chuyện tốt, chí ít bị liên lụy tới tráng niên mất sớm.

      Nghĩ thế bỗng nhiên thay đổi chủ ý, có nhìn Lâm Vĩnh Mặc, là nghĩ tới muốn được ở bên , nhưng nhìn thấy ánh mắt xa lạ của , nếu như gượng ép, như vậy về sau mỗi ngày phải đối mặt với cái mặt này. Kia nhưng thể tiếp thu, thể chấp nhận được. Nghĩ tới đời trước Lâm Vĩnh Mặc phải chết vì mình, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực giống như có ngàn mũi kim châm vào.

      “Tôi hôm nay tới chỉ là muốn tới báo cho biết tiếng mà thôi, cũng cần nghĩ nhiều, mới vừa ở cửa phòng họp có hành động lỗ mãng với , tôi xin lỗi!” xong từ ghế salon đứng lên, đồng thời cũng vì mình quyết định.

      “Tiểu thư nếu như đùa, như vậy phải khiến thất vọng rồi.” Lâm Vĩnh Mặc vừa nhìn thấy Hân Nguyệt muốn rời liền vô thức cảm thấy hẳn là đến đùa giỡn với .
      Huống hồ, hài tử trong bụng của , cũng biết có phải hay là của đâu.

      Hoàng Hân Nguyệt tới cửa bước chân dừng hồi, lập tức xoay người lại : “Tôi cũng cần cái gì. Nhưng mà… về sau cần phải cẩn thận. Nhất là cái người có tên Lý Hồng Vũ và người tên Vương Tiếu Vân”

      Hoàng Hân Nguyệt xong cũng dừng lại mà quay đầu mở cửa ra. Sống lại đời, thấy rằng nên làm liên luỵ đến Lâm Vĩnh Mặc, đáng giá tìm được nữ nhân mới tốt hơn . Như vậy mới là tốt nhất.

      chút thương tổn bao giờ chữa khỏi, cho dù đời trước kết thúc sinh mạng của Vương Tiếu Vân, nhưng cũng vô pháp bổ khuyết đau thương trong lòng. Mà đối với việc Lâm Vĩnh Mặc ly khai kia… nghĩ thống khổ lần là đủ rồi, muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

      Lâm Vĩnh Mặc ngẩn người, nhìn bóng lưng Hân Nguyệt rời . Sau khi phục hồi tinh thần liền ấn điện thoại gọi đường dây riêng ở nội bộ công ty, dặn dò vài câu, xong liền đem điện thoại cúp rồi, chỉ là mặt thần tình càng thêm nghi hoặc thể lý giải.

      Triệu Dao Dao vẫn ở phòng khách chờ Hoàng Hân Nguyệt, cà phê đều uống tới chén thứ ba, Hoàng Hân Nguyệt vẫn chưa về. rốt cục nhịn được mở cửa phòng khách chạy ra ngoài. Tiểu Lý đứng ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ nhìn đồng hồ tay, bởi vì tại đây ba ly cà phê thời gian, Triệu Dao Dao hỏi hơn mười lần rằng tổng giám đốc có biết hay người kia là bằng hữu của , biết, tiểu Lý làm sao biết đâu.

      Tiểu Lý sợ có chuyện gì phát sinh, vội vã đuổi theo, mà ở cửa chính liếc mắt liền thấy Triệu Dao Dao đứng trong hành lang, nội tâm thở dài hơi.

      Lúc này Triệu Dao Dao nhìn từ phía trước hành lang Hoàng Hân Nguyệt tới, nghi ngờ nhíu nhíu mày. phát lúc này ánh mắt Hoàng Hân Nguyệt nguội lạnh, nhãn thần trì trệ, vội vã chạy tới, lo lắng hỏi: “Hân Nguyệt em làm sao vậy?”

      Hoàng Hân Nguyệt vội vã phục hồi tinh thần lại, cười trở về: “chị Dao chúng ta trở về .” xong liền tới trước mặt tiểu Lý lễ phép gật đầu, Triệu Dao Dao hướng tiểu Lý lắc lắc tay, ý bảo tự , cần tiễn.
      Phương Lăng, linhdiep17, thuyt3 others thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 8:: Muốn Dọn Nhà

      Editor: Ny Tỷ


      Lúc đến là thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, lúc rời khỏi lại thang máy bình thường.

      Đợi ra khỏi Lâm thị, còn đợi Hoàng Ngân Nguyệt cái gì cả người bị Triệu Dao Dao kéo lên xe. Hoàng Ngân Nguyệt bất đắc dĩ thở ra hơi, trong lòng cũng nổi lên tia cảm động ấm áp. Có đôi khi người yên lặng quan tâm chính là như vậy, giống Vương Tiểu Vân người kia. Miệng lưỡi trơn tru ngọt lịm. Lúc nào cũng tỏ vể thân thuộc thế này, thân mật thế kia. Mỗi khi chuyện cũng luôn làm ra vẻ bí mật chỉ cho mình biết. Làm như thể đời này chỉ mình ả đối tốt với nhất. Nhưng ra…

      Triệu Dao Dao đem Hoàng Hân Nguyệt kéo lên xe, sau đó mở máy điều hòa rời mới hỏi: “, em và tổng giám đốc Lâm thị tới cùng là chuyện gì xảy ra? Em nhận thức ? Các ngươi hàn huyên cái gì hàn huyên lâu như vậy?”

      “Chị Dao, chị hỏi nhiều cái vấn đề như vậy, em biết trả lời chị thế nào?” Hoàng Hân Nguyệt xoè lòng bàn tay đếm đếm, bất đắc dĩ hỏi.

      “Trả lời từng cái . Thành nhanh, của em ngày mai từ nước ngoài trở lại rồi, đến lúc đó nghe người khác , hoặc nghe chị kết quả là đồng dạng như vậy.”

      “Được được . . . . Chẳng qua là đúng dịp mà thôi, nhận lầm người, em chỉ là đến đây tìm hiểu chút mà thôi, chị biết tuần sau em liền muốn tốt nghiệp, lúc này đương nhiên phải quan tâm phương diện này nhiều hơn.”

      Triệu Dao Dao trong mắt loé lên tia nghi ngờ, bất quá Hoàng Hân Nguyệt muốn , cũng miễn cưỡng, dù sao nếu quan tâm quá độ cũng rất phải phép.

      “Đưa em về nhà hay là đến trường học?”

      Triệu Dao Dao hỏi. Hoàng Hân Nguyệt suy nghĩ chút, mới nghiêm túc trả lời: “Chị Dao, làm phiền chị đưa em đến nhà em .” Sợ Triệu Dao Dao suy nghĩ nhiều, lại giải thích: “ em ngày mai trở lại rồi, em nghĩ muốn trước đến nhà mừng về”

      Triệu Dao Dao hiểu gật đầu, trái lại cho rằng Hoàng Hân Nguyệt hẳn là muốn nhìn thấy Hoàng Tân Duy, cũng bởi vì Hoàng Tân Duy vẫn luôn bận chuyện của công ty, trong khoảng thời gian này luôn luôn bay các quốc gia khác, hai em họ cũng lâu chưa từng gặp mặt.

      Suy nghĩ hồi, Hoàng Hân Nguyệt lại mở miệng ra: “Chị Dao, phiền chị lát nữa cho người đến phòng trọ của em thu thập hành lý dùm nha”

      Triệu Dao Dao quay đầu liếc mắt nhìn Hân Nguyệt, xong cũng có hỏi nhiều, gật đầu: “Tốt. Là toàn bộ hành lý sao?”

      Triệu Dao Dao phụ trách này nọ rất nhiều, là trợ lý đắc lực của Hoàng Tân Duy, có ít chuyện riêng Hoàng Tân Duy cũng giao phó cho hỗ trợ xử lý, bao gồm tình của Hoàng Hân Nguyệt.

      “Đúng vậy.” Hoàng Hân Nguyệt thấy rằng nhà trọ an toàn, hơn nữa ở nhà trọ Vương Tiếu Vân cũng có cái chìa khóa. Đời này Vương Tiếu Vân đừng hòng bỏ qua cho ả, bởi vì ngay từ đầu Vương Tiếu Vân liền tính kế , cho nên đời này dễ dàng như vậy liền để cho Vương Tiếu Vân hương tiêu ngọc nát. Phải biết rằng, giày vò người có rất nhiều loại phương pháp, đời trước áp dụng như vậy biện pháp cực đoan, đó là vì muốn sống đời. Nhưng đời này, Lâm Vĩnh Mặc phải tốt mà sống, hơn nữa lập tức liền sắp có con của mình, ngu như đời trước vậy.

      “Đúng rồi, chị Dao mấy ngày nữa có người kêu Vương Tiếu Vân đến công ty chúng ta phỏng vấn, chị trực tiếp đem ả loại .”

      “Làm sao vậy?” Hoàng Hân Nguyệt làm Triệu Dao Dao cảm thấy rất kinh ngạc, phải biết rằng công ty khai trương lâu như vậy, quản ở thị trường trong trước vẫn là thị trường ngoài nước. Hoàng Hân Nguyệt và ông Hoàng bà Hoàng đều rất ít quản chuyện của công ty, ngay cả thông báo tuyển dụng người mới cũng chưa bao giờ hỏi nhiều câu, ngày hôm nay Hoàng Hân Nguyệt giao phó, Triệu Dao Dao cảm thấy bất ngờ.

      “Ả là bạn học của em, cũng là hàng xóm. Mới lúc trước ả hỏi em luận văn viết xong chưa, nếu như viết xong liền cho ả mượn. Còn ngày kia phải nộp lên, sợ rằng kịp thời gian. Ả đến lúc đó ả xem xong giúp em giao luôn cho lão sư. Em có đáp ứng, ả liền vung mặt rời , nhìn —” Lúc này vừa vặn đèn đỏ, Hoàng Hân Nguyệt liền vén tóc lên đưa cái trán ra cho Triệu Dao Dao xem. Cái trán trơn bóng còn lộ ra điểm sưng đỏ đỏ. Hoàng Ngân Nguyệt chỉ vào :

      “Chị xem, ngay cả làm cái trán em bị thương cũng thèm xin lỗi, thèm dòm ngó tới!”

      Có đôi khi mặt Triệu Dao Dao lộ ra biểu tình thà, cho nên làm cho người ta đối với buôn xuống đề phòng, cũng làm cho người ta có cảm giác an tâm. Kỳ thực rất khôn khéo, nếu cũng thể ở bên Hoàng Tân Duy làm trợ lý được. Cho nên Hoàng Ngân Nguyệt chỉ bao nhiều đó hiểu được việc thế nào.

      “Vậy em lấy lý do nào để từ chối?”

      “Em em cẩn thận nhấn nút xoá mất rồi!”

      Hoàng Hân Nguyệt đem tóc giãi khai, sau đó nhếch nhếch môi thản nhiên tựa lưng vào ghế.

      Triệu Dao Dao lại nhíu mày, sau đó hơi lo lắng hỏi: “Trán của em có nhìn bác sĩ chưa? Có thuốc men gì chưa?”

      “Có a, yên tâm chị Dao, em thoa thuốc rồi.” Hoàng Hân Nguyệt có điểm bất đắc dĩ a, chút vết thương căn bản cần nhìn bác sĩ, chỉ là thoạt nhìn có điểm sưng mà thôi.

      Nhìn bộ dạng khẩn trương của Triệu Dao Dao, Hoàng Ngân Nguyệt có thể thấy được quan tâm chân thành. Chỉ là vết thương nho cũng làm chị ấy lo lắng tới như vậy. Người a, có so sánh mới càng có thể nhìn ra chỗ bất đồng, vì sao trước kia ngu như vậy?

      Lúc này đổi xanh đèn, Triệu Dao Dao tiếp tục lái xe bên còn thêm: ” Người đồng học này nhìn như vô hại, kỳ thực chị xem lại phải vậy. Ả vốn dĩ làm cho em đối với ả buông xuống cảnh giác, nhưng là… Tóm lại, em nên cẩn thận chút!”
      Phương Lăng, linhdiep17, thuyt3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa.tiep di ban oi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :