1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Trùng sinh 1973 - Nguyệt Tân Đan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Cuối cùng trưởng thôn cũng kết thúc diễn thuyết. Ông mang bộ dạng thà chất phát, tươi cười với ba người Cổ Tiểu Nguyệt : “Hoan nghênh ba cháu đến với thôn Miêu Thạch chúng tôi! Chúng tôi chuẩn bị chỗ ở tốt cho các cháu, hy vọng các cháu ghét bỏ!”

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn trưởng thôn, cảm thấy vô cùng thân thiết, khỏi cười híp mắt : “Trưởng thôn, ông quá khách sáo rồi, chúng cháu đến đây để rèn luyện, nên ở đâu cũng được ạ!”

      Còn chưa kịp đợi trưởng thôn trả lời, ở bên cạnh Trần Tú Mai cướp lời: “ là ở đâu cũng có thể sao? Trưởng thôn à, ở đầu thôn Đông phải là còn hai gian phòng sao, có thể sắp xếp cho các đồng chí vào đó ở!” xong còn khiêu khích nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cái.

      Cổ Tiểu Nguyệt biết hai gian phòng ở đầu thôn Đông vốn dĩ là của đôi vợ chồng già ở, nhưng mà, vào ngày đôi vợ chồng ấy may mà chết . Sau khi người dân phát , lập tức báo án, nhưng cũng tìm được đầu mối gì.

      Người trong thôn đều cảm thấy hai gian phòng này quỷ dị, cho tới bây giờ cũng có ai dám tới gần, rất sợ có người gặp chuyện may. Bây giờ Trần Tú Mai ở trước mặt trưởng thôn như vậy chính là để cho ba người bọn họ thêm việc, xem ra, kiếp này thù hận càng nhiều!

      Cổ Tiểu Nguyệt biết là kiếp trước mặc dù rất đẹp nhưng cũng đẹp như bây giờ. Lần đầu tiên Tôn Văn Nghiễm nhìn thấy cũng chỉ là tò mò chứ đến nỗi si mê như lúc này.

      Trần Tú Mai chính là bởi vì thái độ của Tôn Văn Nghiễm, nên lựa chọn đối địch với Cổ Tiểu Nguyệt. Kiếp trước uy hiếp lớn nên ta lựa chọn cách đứng sau đâm lén. Kiếp này, cả trái tim Tôn Văn Nghiễm dường như đa bị lấy , ánh mắt lúc nào cũng dán chặt lên người , nên trong lòng ta hận vô cùng, đương nhiên là phải chọn cách làm thô bạo nhất.

      Trưởng thôn vẫn trả lời, Tôn Văn Nghiễm vô cùng sốt ruột : “ được, phòng ở đầu thôn Đông thể ở. Trưởng thôn, cháu thấy hay là vẫn theo cách sắp xếp cũ , cho chúng cháu ở cách vách với nhau”.

      Trưởng thôn cũng lo lắng định giải thích, nghe Tôn Văn Nghiễm , lập tức gật đầu : “Cứ quyết định như vậy , ba người các cháu hãy ở hai phòng trong thôn. Hai cháu ở chung phòng có được !”

      Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm, mặc dù Tôn Văn Nghiễm giúp chút, nhưng cho dù lên tiếng, trưởng thôn cũng chẳng để ba người họ ở căn phòng quỷ đó. Cổ Tiểu Nguyệt chẳng hề cảm động với Tôn Văn Nghiễm.

      Nghe trưởng thôn , Văn Mạn Lệ và Cổ Tiểu Nguyệt nhìn nhau cười : “ sao ạ, chúng cháu ở chung vừa khéo lại có bạn, ha ha”.

      Hai xinh đẹp như hoa tươi cười, khiến tất cả mọi người phải choáng váng. Ngô huy nhìn Văn Mạn Lệ cười chiều, mà trái tim Tôn Văn Nghiễm lại đập dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng.

      Trần Tú Mai nhìn thấy, hận đến mức nhức răng, con tiện nhân đó lại dám dụ dỗ đàn ông trước mặt mình, hỏi sao ta tức chứ.

      Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ suy nghĩ của hai người đó là gì, dắt tay Văn Mạn Lệ theo trưởng thôn tới nơi mà sống nhiều năm.

      Nhìn hai gian phòng gọn gàng sạch , cả ba người đều rất hài lòng. Cổ Tiểu Nguyệt chỉ ghét là gian phòng này cách quá gần với phòng của tên cặn bã kia, về sau thường xuyên gặp nhau ảnh hưởng tốt đến tâm trạng của .

      Trưởng thôn dặn các thu dọn lại phòng, sau đó đến phòng làm việc của thôn để lấy đồ dùng hàng ngày, ngày mai
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Lý Quang Hoa si tình

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Khóc lóc chạy về phòng, Trần Tú Mai càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng thêm hận Cổ Tiểu Nguyệt. lau nước mắt, vẫn có ý định phải nhìn Tôn Văn Nghiễm, nhất định thể để ta ở cùng với con tiện nhân kia!

      Chỉnh sửa lại đầu tóc, Trần Tú Mai mang ý chí chiến đấu sôi sục ra cửa! Vừa lúc gặp phải Tôn Văn Nghiễm hồn bay phách lạc.

      Trần Tú Mai nhìn bộ dáng Tôn Văn Nghiễm biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt xiêu lòng trước nịnh nọt của Tôn Văn Nghiễm, nên trong lòng rất vui vẻ, biết rằng mình vẫn còn cơ hội.

      Nâng lên nụ cười dịu dàng, bước ra ngoài đón, nhàng : “Văn Nghiễm, vừa rồi em kích động quá! Cũng vì quá thích , nên nhìn đối xử tốt với khác như vậy trong lòng em rất khổ sở, kiềm chế được nên mới phát giận. Thực ra em phải là người như vậy, có thể bỏ qua thái độ vừa rồi của em !”

      Tôn Văn Nghiễm nhìn tước mặt làm ra bộ dáng đáng thương, mặc dù trong lòng khinh thương nhưng lại có cảm giác thỏa mãn biến thái. Lòng tin lại trở về, tin rằng chỉ là do Cổ Tiểu Nguyệt tạm thời chưa nhìn ra điểm tốt của , chỉ cần ở chung lâi ngày, nhất định Cổ Tiểu Nguyệt cũng lòng dạ với như Trần Tú Mai.

      Tôn Văn Nghiễm luôn rất kiêu ngạo, cho rằng mình lớn lên đẹp trai, lại lịch nhã nhặn, nên bất kỳ người con nào cũng đều trốn thoát khỏi lòng bàn tay . Trước kia ít theo đuổi, nhưng nhìn cũng chỉ thấy chướng mắt.

      Sau khi đến thôn Miêu Thạch, mọi chuyện vẫn như cũ. Chưa đến những quê nhìn thấy mặt đỏ tim đập nhanh, mà ngay cả Trần Tú Mai người cũng đến từ thành phố như cũng phải thích rời.

      Tôn Văn Nghiễm cảm thấy những này đều xứng đáng được với mình, nên cũng chẳng đồng ý. Có thể các ấy những thất vọng đau lòng, mà còn ngừng cố gắng để theo đuổi chính bản thân mình, Tôn Văn Nghiễm vô cùng đắc ý.

      Chỉ là sau khi gặp gỡ Cổ Tiểu Nguyệt, biết mình rơi vào lưới tình. xinh đẹp đến mức giống người phàm này. Nhưng mà, nghĩ tới việc sức quyến rũ của mình trong thời gian qua lại hề được Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy. Người ta rất lạnh lùng với mình, còn chẳng thèm nghĩ đến cảm giác của mình.

      tự tin của Tôn Văn Nghiễm bị đánh phá, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng trước mặt người trong lòng vẫn phải giữ vững phong độ, bày ra dáng vẻ bình thường mà thôi. Sau khi ra khỏi phòng Cổ Tiểu Nguyệt, sắc mặt Tôn Văn Nghiễm trở nen vô cùng khó coi, tin rằng mình thể chiếm được Cổ Tiểu Nguyệt.

      Tôn Văn Nghiễm giận đùng đùng trở về phòng, lại bị Trần Tú Mai ngăn ở cửa. Nhìn trước mắt bởi vì mình lên tiếng, lại càng tỏ ra dịu dàng đáng , càng thêm thấp kém! Toàn bộ tức giận khi Tôn Văn Nghiễm bị Cổ Tiểu Nguyệt từ chối đều muốn trút lên trước mặt này.

      khống chế nổi muốn hành hạ Trần Tú Mai, dùng ta để giảm bớt lửa giận trong người. Giơ tay ôm lấy Trần Tú Mai rơi lệ, nhanh chóng về phòng ta.

      Trần Tú Mai sau khi bị Tôn Văn Nghiễm ôm lấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, lại càng thêm đắc ý. Mặc cho Cổ Tiểu Nguyệt dụ dỗ thế nào, người đàn ông ta thích nhất định ta phải lấy được.

      Trong phút chốc khi Tôn Văn Nghiễm thả ta ở giường, Trần Tú Mai chẳng hề sợ hãi với chuyện sắp xảy ra như những bình thường, mà trong lòng lại cảm giác tràn trề mong đợi.

      Rất muốn gạo nấu thành cơm cùng với Tôn Văn Nghiễm, chỉ cần bản thân ta có con, ta cũng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Rất nhanh tàu đến ga, Cổ Tiểu Nguyệt vội vàng đến nơi mà Tôn Văn Nghiễm viết trong thư.

      Nhìn bộ dạng thoải mái của Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Mấy năm nay Cổ Tiểu Nguyệt gả cho cũng chưa bao giờ tươi cười, chứ đừng đến thoải mái như vậy.

      Lý Quang Hoa có cảm giác mình nhìn thấy bất cứ ai, bất luận chuyện gì, chỉ chết lặng dõi theo bóng dáng của người mà . Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cách mình ngày càng xa, tim Lý Quang Hoa như rớt xuống, giờ phút này người đứng đường đây giống như cái xác hồn.

      Tìm được nhà hàng như trong thư , Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ lắm. Bây giờ là hơn tám giờ tối, khoảng cách từ thôn Miêu Thạch đến chỗ Tôn Văn Nghiễm cũng mất hơn mười tiếng ngồi tàu.

      Trong người Cổ Tiểu Nguyệt có đồng nào, từ sáng đến giờ cũng chưa ăn chút gì. Tiến vào nhà hàng, ngửi thấy mùi thức ăn. Bụng Cổ Tiểu Nguyệt sôi ục ục. Bây giờ mới nhận ra ngày rồi mình cũng chưa ăn cơm.

      nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, Cổ Tiểu Nguyệt hơi thất vọng, lại hơi sốt sắng. Nhưng trong lòng luôn an ủi mình, Tôn Văn Nghiễm chỉ đến trễ chút, ta nhất định đến, phải đợi!

      Từ chối lời đệ nghị bưng thức ăn lên của nhân viên phục vụ, Cổ Tiểu Nguyệt chỉ tiếng, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ mong đợi Tôn Văn Nghiễm. Chỉ là cũng đợi được ta.

      Cổ Tiểu Nguyệt ngày ăn cơm, Lý Quang Hoa dĩ nhiên cũng như vậy. Nhưng mà toàn bộ tâm trí của khi đó cũng chỉ để ý đến buồn bã bên cạnh cửa sổ kia, khi cười trông xinh đẹp biết mấy. Còn những chuyện khác cũng thèm để ý.

      Cứ như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt chờ đến tận khi nhà hàng đóng cửa, Tôn Văn Nghiễm cũng đến! Bị nhân viên nhà hàng mời rời , trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt đầy thất vọng, ngăn được nước mắt chảy ra.

      Ở bên ngoài Lý Quang Hoa luôn ngóng người mình , trong lòng tràn trề hy vọng. mong rằng Cổ Tiểu Nguyệt cũng người khác, để có thể mang về nhà.

      Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt hồn bay phách lạc ra khỏi nhà hàng, đường mục đích, Lý Quang Hoa muốn bước lên đưa về, người mặc áo đen xông ra từ góc quẹo.

      Lý Quang Hoa nhìn trong tay người áo đen đó có cầm con dao nhắm về phía Cổ Tiểu Nguyệt. Mà lúc này Cổ Tiểu Nguyệt chìm trong bi thương nên cũng nhận ra.

      Trái tim Lý Quang Hoa muốn nhảy lên, thể để Cổ Tiểu Nguyệt gặp chuyện được! Liền liều mạng chạy lên trước, nắm chặt lấy con dao mà tên mặc áo đen đó hướng về phía Cổ Tiểu Nguyệt.

      Tên côn đồ lúc này mới kịp phản ứng lại, lớn giọng chửi: “Thằng nhóc, mày là ai? muốn sống sao!” Cổ Tiểu Nguyệt nghe được tiếng động, xoay người lại, nhìn thấy Lý Quang Hoa căng thẳng nhìn tên côn đồ kia, bàn tay nắm chặt dao, máu ngừng chảy.

      Cổ Tiểu Nguyệt hoảng sợ kêu lên: “Lý Quang Hoa sao lại là ?” Lý Quang Hoa dịu dàng quay lại nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, cười chút: “Tiểu Nguyệt, chạy mau!” xong lại liều mạng cùng tên côn đồ.

      Cổ Tiểu Nguyệt bị dọa đến ngây người, lúc này trời
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Gặp nhau thẹn thùng như hoa Bách Hợp!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Cảnh sát tiến hành điều tra, tất cả mọi việc đều giống như Tôn Văn Nghiễm , đều do Trần Tú Mai tạo ra!

      nghĩ tới Trần Tú Mai lại cuồng dại như vậy, hại Cổ Tiểu Nguyệt thành ngược lại còn làm cho người vô tội mất sinh mạng! Cuối cùng còn hại chết cả bản thân mình.

      Đúng là làm bậy thể sống, cảnh sát chuyện với Tôn Văn Nghiễm lát sau đó để ra ngoài!

      Tôn Văn Nghiễm ra ngoài, mang theo ba bộ thi thể, khóc lớn hồi.

      thông báo cho gia đình Lý Quang Hoa đến nhận thi thể, để ý đến việc gia đình Lý Quang Hoa mắng chửi và phỉ nhổ, vẫn mang thi thể của Cổ Tiểu Nguyệt , bỏ mặc thi thể Trần Tú Mai vẫn nằm yên tại chỗ!

      Những chuyện này kiếp trước Cổ Tiểu Nguyệt cũng biết! Trong lòng tràn ngập hận thù và đau lòng! Liên tục cầu xin ông trời cho mình cơ hội nữa để làm lại từ đầu!

      Quả nhiên, lúc mở mắt ra thấy ánh sáng, lại nghe mẹ an ủi hiểu được mình sống lại. Trời cao nhân từ, cho đạt được nguyện vọng, có thể lần nữa sống tốt, có cơ hội để Lý Quang Hoa ngốc ngếch kia!

      Bây giờ sống ở thôn Miêu Thạch, cách Lý Quang Hoa tới mấy trăm mét. Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, gnhix đến chuyện có thể làm cũng Lý Quang Hoa, cùng hít thở chung khí chỗ, mặt nhịn được mà lên nụ cười!

      Lý Quang Hoa đốn củi từ núi về, lúc qua cửa nhà Cổ Tiểu Nguyệt, vừa lúc nhìn thấy! Lý Quang Hoa ngây người, thể tin được thế giới này lại có xinh đẹp như vậy.

      khuôn mặt trắng nõn của Cổ Tiểu Nguyệt lên nụ cười xinh đẹp giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ mới nhìn thấy trong rừng, trong sáng như thế, thần thánh như thế, như đâm vào trong tim !

      Chưa từng trải qua tình nam nữ, Lý Quang Hoa chỉ cảm giác tim mình bịch bịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, tất cả đều bị xinh đẹp như tiên nữ kia hấp dẫn!

      Lúc này trong lòng Lý Quang Hoa có cảm giác, muốn kết hôn với ! muốn cùng giống hoa Bách Hợp này sống bên nhau mãi mãi. dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ , ! để phải chịu dù chỉ chút uất ức!

      chìm đắm trong tâm trạng vui sướng, đột nhiên Cổ Tiểu Nguyệt nghe Văn Mạn Lệ kêu: “Tiểu Nguyệt mau đến đây coi nè!”

      Nghe tiếng gọi, Cổ Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đành thu lại tâm tình của mình, xoay người trở về phòng!

      Tiểu Nguyệt, lẽ nào tên là Tiểu Nguyệt sao! Cái tên dễ nghe, quả giống Hằng Nga giữa vạn vì sao! Lý Quang Hoa thầm vui vẻ!

      Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của rời , Lý Quang Hoa sốt ruột muốn chạy lên phía trước kêu dừng lại, nhưng chỉ sợ mình làm như vậy dọa đến . Hơn nữa, Lý Quang Hoa nhìn bản thân mình bộ dáng khá chật vật, chỉ sợ làm cho có ấn tượng xấu về mình, vậy tốt.

      Tiếc nuối nhìn giai nhân rời , Lý Quang Hoa thầm động viên bản thân mình: “ sao cả, Lý Quang Hoa về sau nhất định còn có cơ hội nhìn ấy! Nhất định phải cưới được xinh đẹp ấy về nhà, cố gắng lên! Hắc hắc!”

      Cổ Tiểu Nguyệt tất nhiên nghĩ tới lần gặp Lý Quang Hoa này, cho đến mãi về sau này lúc hai người ngọt ngào, người nào đó nhớ lại chuyện cũ ra. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng oán trách tiếng kêu của Văn Mạn Lệ mãi thôi! Nhưng mà, đây cũng là chuyện rất lâu về sau!

      Trở lại phòng, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ áp vào người Ngô Huy! Nhìn thấy giống như gấu Koala ôm ra, Cổ Tiểu Nguyệt cười ha hả: “Hai người làm gì đây? Đây là ngược đãi người độc thân đấy! Ha ha!”

      Ngô Huy thấy Cổ Tiểu Nguyệt bước vào, mặt lập tức đỏ bừng! chẳng biết làm gì ôm Văn Mạn Lệ sợ hãi thôi! Tuy rằng cảm giác ôm người trong ngực rất tố nhưng nếu phải trong trường hợp như thế này tốt hơn.

      Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt trêu ghẹo, Ngô Huy chỉ hận tìm được cái lỗ để chui xuống!

      Mà Văn Mạn Lệ lại chẳng để ý, nghĩ đến việc Ngô Huy sau này là người của mình, nên dù làm chuyện gì cũng chẳng sao, coi như là sớm thu được chút lợi ích mà thôi ( này rất mạnh mẽ! Về sau biết Ngô Huy có thể thỏa mãn hay ! Hắc hắc! Chắc mọi người cũng hiểu được!)

      Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt liên tục giễu cợt mình cùng với người , Văn Mạn Lệ mang tâm lý bao che ló đầu ra.

      oán trác Cổ Tiểu Nguyệt ngừng cười xấu, tức giận : “Cổ Tiểu Nguyệt cậu đứng đắn chút được , nên dọa bảo bối nhà tớ như vậy! Nhanh đến xem quỷ ở cái giường kia! Vừa rồi hù dọa người ta muốn chết à!” xong còn làm bộ hơi sợ hãi, dựa vào lòng Ngô Huy, giống như chú chim nép vào trong lòng.

      Cổ Tiểu Nguyệt rùng mình cái, nhận ra sau này nhất định mình bị hai người này ngược đãi! Độc thân chịu nổi, phải nhanh dụ dỗ Lý Quang Hoa mới được.

      Nhớ đến Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng ngọt ngào. Mặc kệ hai người phía sau chàng chàng thiếp thiếp, trực tiếp nhìn phía nhìn về phía Văn Mạn Lệ , hù dọa người ta biết là cái gì?

      Lúc nhìn thấy giường gạch là con chuột chết, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác da đầu tê dại! cũng quá ác rồi!

      Chịu nổi xoay người qua chỗ khác, nhìn thấy Văn Mạn Lệ còn đùa giỡn Ngô Huy mặt mỏng, Cổ Tiểu Nguyệt tức giận : “Mạn Lệ à, cậu mau để cho ấy đến đây dọn dẹp! Đến tối rồi tùy cậu ở trong phòng, muốn thân mật sao thân mật được !”

      Dù là Văn Mạn Lệ mạnh mẽ như thế nào, nghe Cổ Tiểu Nguyệt đơn giản công bố chuyện nam nữ như vậy sắc mặt cũng thoáng hồng, thẹn thùng.

      Văn Mạn Lệ trừng bạn tốt vô lương tâm cái, đành lưu luyến rời khỏi Ngô Huy. Ngô Huy sớm ngượng ngùng vô cùng, cảm giác da mặt muốn bỏng rát, sau khi Văn Mạn Lệ buông ra, nhanh chóng dọn dẹp con chuột chết giường.

      Thực được mục đích, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng đắc ý. Nhìn bộ dạng của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt lắc đầu : “Tình giống như ma dược, có thể biến dịu dàng thành mạnh mẽ như vậy! Haiz!”

      Nghe như vậy, Ngô Huy giường lập tức bịch cái nằm sấp xuống giường, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy lại cười ha hả?

      Nhìn thấy người ngã xuống, Văn Mạn Lệ đau lòng. Vội vàng chạy lên đỡ Ngô Huy dậy, hai tay ngừng xoa xoa người Ngô Huy, giống như sợ xảy ra chuyện gì, còn liên tục hỏi thăm!

      Vốn là Ngô Huy vô cùng thẹn thùng, bây giờ lại càng giống như . Thấy bạn giở trò với mình lại căng thẳng đến mức lắp.

      Thấy cảnh đó, Cổ Tiểu Nguyệt tim phổi cười ha hả. Văn Mạn Lệ vội vã, nghe được tiếng cười của Cổ Tiểu Nguyệt vội la ầm lên: “Cổ Tiểu Nguyệt, tớ cho phép cậu bắt nạt Huy như vậy. Cậu như vậy tớ tức giận!”

      Nhìn Văn Mạn Lệ xù lông, Cổ Tiểu Nguyệt cố gắng nhịn cười : “Được, được, tớ quấy rầy hai người, hai người có thể tiếp tục!” xong cười chạy ra khỏi phòng!

      Cổ Tiểu Nguyệt ở bên này trêu ghẹo bạn tốt, ở nhà Lý Quang Hoa lại bị cả nhà trêu ghẹo!

      Lúc cho gà ăn mẹ Lý nhìn thấy con trai mình mặt mũi ngây ngô cười vào, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bà buông lúa của gà ra, bước tới kéo tay Lý Quang Hoa : “Con trai, con sao vậy, có chuyện gì mà vui vẻ như thế!”

      Lý Quang Hoa muốn chia sẻ niềm vui này với mẹ, chị dâu cả, vợ của Lý Quang Minh – Lưu Diễm Phương từ trong bếp ra.

      Chỉ thấy Lưu Diễm Phương mặc áo khoác màu đỏ, bên dưới ống quần rộng, bên hông buộc chiếc tạp dề, đầu tóc ngắn lộ ra khuôn mặt tròn vô cùng khôn khéo.

      chùi nước ở tay lên chiếc tạp dề, cười hơ hớ : “Mẹ còn phải hỏi sao, mẹ nhìn Quang Hoa mặt mũi hơn hở như vậy, chắc chắn là trong lòng để ý nào đó!”

      Mẹ Lý nghe xong vô cùng vui vẻ, nhìn con trai bị chị dâu mà mặt đỏ bừng khỏi vỗ tay vội vàng hỏi: “Con trai, chị dâu con sao? Con thích thích ? Là con cái nhà ai vậy, mẹ có biết ?”

      Lý Quang Hoa nhìn thấy ánh mắt vội vàng của mẹ mình, ngại ngùng gật đầu. Lưu Diễm Phương vui sướng la lên: “Mẹ con sao, đúng , Quang Hoa nhất định thích nên mới có thể như vậy!”

      Mẹ Lý gật đầu liên tục, nhìn Lý Quang Hoa ngây ngô cười, vỗ cánh tay : “Con trai ngốc, sao con lại ngây ngô cười như vậy, mau xem con vừa ý hình dáng như thế nào, tên là gì? Nhà ở đâu?”

      Nghe mẹ hỏi đống câu hỏi làm Lý Quang Hoa hơi sửng sốt, dở khóc dở cười : “Mẹ con mới gặp người ta lần đầu, cái gì cũng chưa biết đâu”.

      Lưu Diễm Phương nghe vậy cười : “Ôi trời, bé này nhất định vô cùng xinh đẹp, nên Quang Hoa vừa gặp cái bị biến thành bộ dạng như bây giờ, nếu có thể cưới về, chắc chắn Quang Hoa vui sướng đến phát điên”.

      Lý Quang Hoa nghĩ đến cảnh tượng tương lai có thể cưới được Cổ Tiểu Nguyệt, khóe miệng càng mở rộng! Mẹ Lý cười vỗ cánh tay con trai nhà mình : “Con trai ngốc, đừng chỉ biết cười , mau cho mẹ, con nhìn thấy ấy ở đâu, ấy trông thế nào? Nếu là tính cách tốt, mẹ cầu hôn người ta cho con!”

      Lý Quang Hoa nghe vậy bất đắc dĩ gãi đầu : “Mẹ mặc dù con rất muốn nhanh chóng cưới được ấy, nhưng vấn đề là con biết ấy là người ở đâu, từ trước đến giờ con cũng chưa thấy ấy ở thôn chúng ta”.

      Lưu Diễm Phương cũng khuyên mẹ Lý: “Mẹ, mẹ cũng quá nóng lòng rồi, bây giờ là thời đại tự do đương, mẹ hãy để Quang Hoa tự mình theo đuổi chú ấy thích . Đợi khi hai người xác định quan hệ, mẹ hãy đón em dâu vào cửa, ha ha”.

      Mẹ Lý nhìn con trai bối rối, lại nhìn con dâu nịnh nọt, nên cũng cười : “Tốt lắm, nhưng mà con trai, con cũng nên nhanh chóng chút, mẹ chờ để uống trà của con dâu! Ha ha!”.
      Last edited: 24/10/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Lộ ra ngoài!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Lý Quang Hoa nghe mẹ cùng chị dâu mình , cười đến ngu ngơ. Nhưng mà cũng lo lắng Tiểu Nguyệt để ý đến mình, cho nên lại nhíu mày!

      Mẹ Lý nhìn con trai vừa cười ngây ngô, trong phút chốc ủ rũ, lo lắng hỏi: “Con trai, con sao vậy? phải vừa rồi còn vui vẻ sao?”

      Lý Quang Hoa đem lo lắng trong lòng mình ra: “Mẹ, ấy rất tốt, là tốt nhất mà con thấy, con sợ người ta ghét con”.

      Ở trong lòng của mỗi người mẹ, con mình chính là tốt nhất, mẹ Lý cảm thấy con trai mình là đứa trẻ tốt nhất thế giới, có thể lấy được ngay cả tiên nữ!

      Nhìn Lý Quang Hoa tự ti như vậy, trong lòng vui, nên bà cảm thấy đau lòng, quát lên: “ bậy, con trai mẹ tốt như vậy, dù ấy là con nhà ai cũng có thể cưới được. Con trai, con cần lo lắng, chờ con hỏi ấy là con cái nhà ai, mẹ nhất định giúp con hoàn thành hôn này, để cho con được như ý muốn! Yên tâm ”.

      Lúc này Lý hà Hoa xem hết náo nhiệt về nhà, nhìn thấy mẹ chị dâu và đứng trong sân, còn làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, Lý Hà Hoa vội hỏi: “Mẹ trong nhà xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại vui?”

      Mẹ Lý nhìn thấy con về, nhanh chóng thay đổi bằng vẻ mặt tươi cười nhìn Lý Hà Hoa : “Hoa nhi, con về. Trong nhà có chuyện gì, con đừng lo. Đây phải là do con vừa ý nhưng lại biết người ta con nhà ai nên lo lắng sao?”

      Lý Hà Hoa dùng vẻ mặt tin : “Cái gì, trai con thích ? Là ai? Làm sao có thể? Tam Ny trong thôn chúng ta thích ấy nhiều năm như vậy, ngay cả liếc ấy cũng nhìn người ta cái, con còn tưởng rằng thương được ai chứ? Hóa ra tảng đá cũng có lúc thông suốt, ha ha”.

      Lý Quang Hoa bị em trêu ghẹo, cũng còn vẻ mặt ủ rũ, mặt mũi đỏ bừng ấp úng : “Em , em nên lung tung, ai Tam Ny thích chứ, cần loại người thích hư vinh như ta!”

      Mẹ Lý và Lưu Diễm Phương cười ha hả nhìn hai em chuyện. Vừa nghe thấy lời của mình bị phản bác, Lý Hà Hoa nhanh chóng dùng miệng lưỡi sắc bén : “Ai bậy, từ Tam Ny thích , đây là chuyện cả thôn đều biết. Chỉ có mình biết mà thôi! Tụi em còn đánh cuộc xem Tam Nỹ có thể trở thành chị dâu của em hay , nghĩ đến bây giờ lại nhảy ra người chắn đường, cướp mất . Để xem nhất định Tam Ny khóc chết mất, haiz!”

      Lý Quang Hoa biết làm sao : “ thể như thế, nhất định là mấy chị em bọn em nghĩ nhiều, dù sao thích Tam Ny, chỉ muốn cưới mình Tiểu Nguyệt thôi!”

      “Tiểu Nguyệt, con trai, hóa ra con thích tên Tiểu Nguyệt!” Mẹ Lý vừa nghe con trai kêu tên kia vẻ mặt vô cùng kích động.

      Nhắc tới tên người trong lòng, tim Lý Quang Hoa cảm giác mềm mại ra, cười ngây ngô : “Đúng vậy, ấy tên Tiểu Nguyệt, xinh đẹp giống như Hằng Nga vậy!
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :