1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Trùng sinh 1973 - Nguyệt Tân Đan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: gian (thượng)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Nhìn em nghiêm túc hỏi chuyện ở nhà ga, làm Cổ Tiểu Mạn thấy lạ: “ có, sao em lại hỏi chuyện này?”

      Chính tai nghe được Cổ Tiểu Mạn xác nhận, Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm : “Chị. phải là em rất sợ xe sao! Vài hôm nữa hạ hương, chắc chắn ngồi tàu. Nghĩ tới thấy hơi kích động, chị, ngồi tàu có vui ?”

      Mẹ Cổ và Cổ Tiểu Mạn bị chọc cười. Thấy con /em mình hướng về nông thôn như vậy, trong lòng thêm nhõm, áy nãy cũng giảm ít.

      Cổ Tiểu Mạn buồn cười : “Ngồi tàu cũng thú vị như em nghĩ đâu! tàu chỗ nào cũng là người, chen chúc, khí cũng ít. Có người ngồi lâu chân tay còn thể động đậy, người có chỗ còn thảm hơn, phải đứng, mệt mỏi khỏi !”

      Cổ Tiểu Nguyệt biết tình huống đó, kiếp trước khi ngồi tàu thôn Miêu Thạch cũng phải chịu đựng lâu mới có thể kiên trì tới đích, biết có bao nhiêu vất vả! Nhưng mà lúc này vẫn làm ra bộ dạng dám tin : “ phải vậy chứ, chị, em còn tưởng ngồi tàu rất vui cơ đấy!”

      Cổ Tiểu Mạn biết sao đành an ủi: “Em nên thất vọng, ngồi tàu cũng có những ưu điểm riêng. Ví dụ tàu nhanh hơn xe này, hơn nữa cũng dễ say. Còn nữa, xe em có thể gặp được nhiều người chuyện cũng rất vui! Nếu em tán gẫu, có lẽ thời gian cũng trôi qua nhanh hơn”.

      Lúc này Cổ Tiểu Nguyệt mới vui vẻ trở lại. Nhìn bị dụ dỗ, Cổ Tiểu Mạn và mẹ Cổ nhìn nhau cười khổ.

      Trong ký ức Cổ Tiểu Nguyệt vẫn khắc sâu chuyện tàu. Kiếp trước, lúc lên tàu đúng là thoải mái, nhưng cũng gặp rất nhiều người tốt quan tâm .

      Khát có người cho nước uống, đói có người chia sẻ đồ ăn, còn luôn dụ dỗ chuyện. Chính vì quan tâm của mọi người mà Cổ Tiểu Nguyệt mới có thể kiên trì đến được thôn Miêu Thạch.

      Ba mẹ con chuyện lúc, mẹ Cổ phải làm. Mà Cổ Tiểu Mạn ngày đêm tàu cũng mệt, nên nghỉ ngơi, chỉ còn Cổ Tiểu Nguyệt thu dọn, rửa bát đũa.

      Cuối cùng, sau khi xong hết mọi việc, Cổ Tiểu Nguyệt trở về phòng, dự đính ắp xếp đồ đạc chuẩn bị tốt để xuống nông thôn. Nghĩ tới kiếp trước chuẩn bị đủ, sau khi xuống nông thôn thiếu rất nhiều thứ, làm cho cuộc sống của vô cùng khổ sở.

      Về sau kẻ ngốc kia dùng tiền của bản thân làm ra, lén lút mua đồ dùng cho . Nhưng lúc đó cũng biết quý trọng, chỉ biết nịnh nọt tên khốn Tôn Văn Nghiễm.

      Lắc lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ tiêu cực, Cổ Tiểu Nguyệt hưng trú bừng bừng thu dọn hành lý.

      Trước tiên phải mang nhiều đồ lót chút, lúc trước chỉ đem hai bộ xuống nông thôn, những ngày đó quả thể sống. Lại nghĩ tới lúc kẻ ngốc kia mặt đỏ bừng bừng đưa cho túi đồ, sau đó cuống quýt chạy xa, cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng tràn ngập ngọt ngào!

      Lấy năm bộ đồ lót, Cổ Tiểu Nguyệt thấy vẫn còn đủ, dù sao mình có thể ở 10 năm! Hôm nào có lẽ phải mua sắm thêm!

      Lại lấy quần áo cho bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mỗi thứ hai bộ, ngay lập tức bao đồ lớn ở ngay trước mắt . Nếu bây giờ giả sử có xuống, chắc chắn cũng chả xách nổi! Cổ Tiểu Nguyệt đau đầu suy nghĩ, nhưng mà những thứ này đều là những thứ cần thiết cho cuộc sống, sầu!

      Tạm thời bỏ qua, Cổ Tiểu Nguyệt ngồi xuống trước bàn trang điểm. Nhìn bản thân trong gương cười xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh, rất hài lòng.

      chuẩn bị lấy lược sửa sang lại tóc chút, Cổ Tiểu Nguyệt phát trong hộp trang điểm của mình có chiếc nhẫn cổ xưa. Tò mò cầm lấy, Cổ Tiểu Nguyệt thể nào nhớ nổi tại sao mình lại có chiếc nhẫn này.

      Kiếp trước mua nó sao, chắc chắn phải, cũng thích sưu tầm thể loại này. Nếu là đồ cổ trong nhà còn sót lại, có lẽ cũng phải, nếu thể bị vứt vào xó như vậy. Đoán chừng là nhặt được ở đâu đó, nhìn cũng có gì hay nên tiện tay ném vào hộp trang điểm.

      nghĩ đến nguyên nhân có nữa, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận quan sát chiếc nhẫn.

      Xem ra cổ giới này có gì thu hút, khó trách bản thân mình lúc trước lại vứt bỏ. Nhưng vì cái gì bây giờ càng nhìn lại càng thấy vừa mắt, trong lòng liên tục có giọng thúc giục hãy bước vào trong.

      Bước vào, nhưng bước vào như thế nào, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt lấy làm lạ. Nhưng mà, muốn tháo nó ra, lại thể làm được. Cổ Tiểu Nguyệt đành đeo ngón trỏ trái. Đối diện với ánh mặt trời chiếu vào, bàn tay trắng nõn thon làm cho chiếc nhẫn nổi bật.

      Còn chưa kịp vui vẻ, bỗng chốc trước mặt Cổ Tiểu Nguyệt thay đổi.

      Nếu như có người ở bên cạnh nhìn thấy, nhất định cho rằng mình hoa mắt, hoặc Cổ Tiểu Nguyệt dùng thuật gì đó. Nếu người sống làm sao có thể đột nhiên biến mất?

      Cổ Tiểu Nguyệt chớp mắt cái phát mình đến mảnh đất đen, bốn bề hoang vu vắng vẻ! vô cùng sợ hãi, kêu lớn: “Này, có ai ?!”

      Đáp lại cũng chỉ là thanh vang vọng của chính , có gì khác.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhận ra dù mình kêu thế nào, cũng có người trả lời. ngẩng đầu nhìn trời, lúc này bầu trời xanh thẳm, nổi lên vài đám mây trắng, là đẹp tả xiết.

      Từ từ động viên bản thân, Cổ Tiểu Nguyệt dũng cảm nhìn tình huống bốn phía! phát gian mình đứng chỉ khoảng 200m2, còn lại chính là sương mù đậm. Cổ Tiểu Nguyệt bước về phía biên giới, mới phát tầng ngăn cản, thể vào bên trong sương trắng.

      Nếu vào được, Cổ Tiểu Nguyệt đành buông tha chỉ thăm dò xung quanh. lại lại bên trong gian, dần dần phát trong này tất cả đều là đất đen, chỉ có chỗ biên giới là xuất căn phòng .

      mảnh đất trống này, căn phòng đó rất ràng, còn lòng dạ nào thăm dò các thứ khác, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng bước về phía căn phòng.

      Đến gần, phát cửa chính của căn phòng mở rộng. Đối diện cửa chính treo bức tranh vị tiên, dưới bức tranh để rất nhiều màu vẽ, mặt đặt chút tế phẩm. bàn còn đặt chiếc đệm cói màu đỏ.

      Xìn bức tranh vị tiên râu bạc, trong tiềm thức Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy đây nhất định là vị cao nhân đắc đạo. Cốt cách tiên phong như vậy, phải người bình thường có thể học được.

      Nhìn về phía bên trái tường, tất cả đều là thư tịch. Tới gần, Cổ Tiểu Nguyệt nhận ra đây là sách cổ, bìa đều là chữ phồn thể! Tiện tay cẩm lấy quyển, nhận ra bản thân mình chỉ có thể đọc được hai chữ, căn bản thể biết trong sách gì.

      Bất đắc dĩ bỏ thư xuống, Cổ Tiểu Nguyệt xoay người nhìn đồ vật khác trong phòng.

      Gần cửa sổ đặt chiếc bàn đọc sách, bên phải để chiếc giường Quý phi, mặt là da hổ mềm mại, xem ra vô cùng quý báu.

      Cẩn thận quan sát bốn phía, Cổ Tiểu Nguyệt phát phòng cũng chỉ có gian, cũng có cái gì có thể đưa ra tin tức nơi này.

      Cổ Tiểu Nguyệt buồn bực nằm gường Quý Phi, cảm giác mềm mại bên dưới khiến phải thốt lên, quá thoải mái. Nếu vội tìm đường ra, có lẽ phải ngủ giấc ngon lành.

      Cảm giác bây giờ quả quá mức an nhàn,Cổ Tiểu Nguyệt quyết định khi chưa biết việc nhất định thể ham hưởng thụ.

      Nhanh chóng đứng dậy, quyết định ngồi vào bàn đọc sách, nghiêm túc nghĩ xem bây giờ mình nên làm gì. đến gần ngồi lên chiếc ghế ở gần đó, Cổ Tiểu Nguyệt quan sát cách bày trí của bàn học.

      Bàn sách được thiết kế bằng gỗ Tử Đàn, bàn để bộ giấy và bút mực, cùng với quyển sổ tay . mặt bàn cũng có các loại sách khác, nên quyển sổ tay này càng thêm thu hút.

      Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thất quyển sổ tay này nhất định cho mình biết tất cả, chuyện vì sao mình lại xuất ở nơi này, cùng với việc làm sao để thoát ra khỏi đây.

      Cổ Tiểu Nguyệt thể chờ đợi, cầm lấy quyển sổ mở ra. Điều khiến vô cùng ngạc nhiên đó là loại chữ được viết bên trong chính là loại chữ mà có thể hiểu được. kịp nghĩ đến việc vì sao mình lại hiểu, ngay lập tức bị thu hút bởi nội dung của quyển sổ.

      Mở đầu của quyển sổ là câu: “Chào mừng người hữu duyên đến…”
      thuyt, duyenktn1, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: gian (hạ)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      Người hữu duyên là mình sao? Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy chắc chắn! Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nên tiếp tục đọc.

      Hóa ra, đây là vật tùy thân của vị đạo nhân. Rất nhiều năm sau đó, vị đạo nhân tu thành tiên, nên phải bỏ phàm vật. Nhưng ông ta lại nỡ bỏ chiếc phòng mình ở bao năm, nên dùng tiên thuật luyện chế ra gian 200 mét vuông này.

      Sau đó, ông ta rót chút nước trong Dao Trì của Vương mẫu nương nương vào trong gian, lập tức gian hình thành cái giếng linh tuyền, miệng giếng ở ben cạnh phòng khu đất trống!

      Dựa theo cuốn sách ghi lại, nước linh tuyền này có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh, nuôi dưỡng dung nhan, kéo dài tuổi thọ, trăm độc thể xâm phạm! Bất kể là người lớn hay trẻ em, đàn ông hay phụ nữ uống nước này đều vô cùng có lợi. Còn có chuyện mà các bà nội trợ cực thích đó là, nếu bỏ chút nước linh tuyền vào thức ăn món ăn mười phần hoàn hảo.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn ra ngoài ngạc nhiên lát, có chuyện thần kỳ như vậy sao, đợi lát nữa nhất định phải thử, nếu tốt như vậy nhất định phải để cho mọi người trong nhà mình dùng chút.

      Tiếp tục đọc, Cổ Tiểu Nguyệt hiểu gian tại đây có thể trồng trọt. Bất kể là loại thực vật gì đều có thể sống, sau tháng trăng tròn là có thể thu hoạch lần. lần nữa Cổ Tiểu Nguyệt lại phấn khích, như vậy về sau cũng lo hết thức ăn, nhất định phải nuôi dưỡng mọi người trong nhà trắng trẻo mập mạp, nhất là kẻ ngốc kia! Nhớ đến Lý Quang Hoa, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy ngọt ngào.

      Sau cơn phấn khích, Cổ Tiểu Nguyệt lại tiếp tục xem hết cuốn sách ngừng nghỉ. Cuối cùng, hoàn toàn hiểu nguồn gốc gian này, cũng như chức năng của nó. Mà quan trọng nhất chính là, từ giây phút này trở , chính là chủ của gian!

      Cổ Tiểu Nguyệt thể tin rằng, mình lại có được vận may nghịch thiên như thế. Trùng sinh lại chuyện vô cùng may mắn, hạnh phúc, bây giờ ông trời cho thêm cho cái gian vạn năng, còn nghĩ biết có phải mình mơ hay !

      Nhanh chóng nhéo mình cái, đau! Hóa ra phải mơ. Cổ Tiểu Nguyệt ngây ngô cười, trong lòng liên tục cảm ơn!

      Chuyện có được cổ giới này chính là do nguyên nhân kia!

      Hóa ra, vị đạo nhân đó ở trời thời gian, quen với cuộc sống trang lệ, làm sao còn để ý đến phòng ngói hẹp. Mặc dù đem vứt , nhưng lại tùy tiện đặt bên trong nhẫn trữ vật.

      Sau này, vị đạo nhân đó thu đồ đệ . Vị đồ đệ này biết mình có thể thành tiên nên rất kích động! Nhưng mà, lại hiểu được cuộc đời đổi trắng thay đen thế nào, tham luyến tình trần thế, nên lén lút trộm ít đồ của sư phụ chạy về hạ giới, trong các đồ vật đó có chiếc nhẫn này.

      Chỉ có điều, vị tiểu đạo tu hành chưa đủ nên thể nhìn được bên trong của cổ giới. Cho rằng đó chỉ là món đồ trang sức bình thường của sư phụ nên vứt bỏ.

      Mà đạo nhân kia sau khi biết đồ đệ hạ phàm còn lén trộm đồ vật của mình, nên loại bỏ tiên cốt, cho làm người phàm. Mọi đồ vật khác đều bị thu hồi, riêng chỉ có chiếc cổ giới này là thấy bóng dáng.

      Vị đạo nhân đó cũng tìm kiếm, chỉ lợi dụng liên lạc đặc biệt, truyền cuốn sách vào trong gian, cũng thiết lập giới hạn, chờ người phàm hữu duyên nhặt được!

      Sau nhiều năm, bí mật của cổ giới ai phát ra, cho tới lúc Cổ Tiểu Nguyệt có được, trở thành người hữu duyên đệ nhất!

      Nhắc tới việc có thể khởi động gian. Cổ Tiểu Nguyệt hoàn toàn dính ánh sáng của trùng sinh. Nên biết rằng tiên nhân thiết lập giới hạn tinh thần phải cường đại mới có thể phá giải, người bình thường dĩ nhiên thể có được tinh thân như thế.

      Cổ Tiểu Nguyệt là người của hai thế giới, nên có được tinh thần của cả hai đời chất chồng mới có thể miễn cưỡng đạt tới giới hạn tiêu chuẩn mở ra. Cuối cùng trở thành chủ nhân duy nhất của cổ giới, biết chắc có phải là vị chủ nhân cuối cùng hay , nhưng những người sau còn phải xem xem có thể có được cơ duyên giống hay !

      Cảm ơn trời xanh phù hộ, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác mình may mắn. chỉ có thể trùng sinh, đây là điều ai cũng có được, mà còn có thể có được gian, điều này phải vô cùng hạnh phúc hay sao!

      sổ ghi lại, gian này được đúc thành từ phàm vật, chính vì vậy, ở trong gian năm, bên ngoài cũng chỉ mới ngày, Hay cách khác, Cổ Tiểu Nguyệt ở trong gian này ngày bên ngoài cũng chỉ có 4 phút mà thôi.

      Tất cả mọi thứ đều đến quá bất ngờ làm Cổ Tiểu Nguyệt chưa kịp thích ứng. Cho đến khi đói bụng, mới biết rằng mình ở trong này lâu. Xem đồng hồ tay, kim phút cũng mới chỉ qua có ba khấc, có nghĩa là ba phút, như vậy ở trong gian gần ngày.

      Cổ Tiểu Nguyệt đè xuống tâm trạng kích động, nghiêm túc nhìn bức tranh vị đạo nhân tường nghiêm túc cúi đầu, cảm ơn nguồi đó cho mình may mắn này!

      Sau khi tạ ơn, Cổ Tiểu Nguyệt dự định ra chỗ linh tuyền xem thử nước có thần kỳ như trong sách hay .

      Nếu là có công hiệu kỳ diệu như thế, vậy và gia đình sau này có lợi lớn. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng chạy đến bên miệng giếng, múc thùng nước, dùng tay múc ngụm uống thử, trong phút chốc cảm thấy vô cùng ngọt ngào, sảng khoái từ đầu đến chân.

      nhịn được, Cổ Tiểu Nguyệt uống đến mức cả bụng căng tròn, đầy bụng nước mới ngừng lại! Sờ sờ chiếc bụng no tròn, Cổ Tiểu Nguyệt mới nhận ra mình luống cuống quá, quả nhiên vẫn ngốc ngếch mà cả thụ sảng khoái của nước linh tuyền.

      Cổ Tiểu Nguyệt cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình hoạt động, mãnh liệt phóng thích, giống như đem tất cả độc trong cơ thể tống ra ngoài, linh khí trong gian tràn ngập cơ thể.

      Chờ cho bụng bớt trướng, Cổ Tiểu Nguyệt lấy thân phận chủ nhân tuần tra khắp gian. Nhìn cả gian đều là đất đen phì nhiêu, muốn mua ít giống cây bỏ vào trong đó.

      Nhiều đất như vậy, nếu trồng trọt quá lãng phí. Ở thời đại này, khan hiếm nhất là lương thực. Nên phải trồng nhiều lương thực chút, mới có thể đảm bảo cho cả nhà sống tốt.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn toàn bộ đất trong gian, lên kế hoạch trồng nửa lương thực, rau dưa. Nhất là trái cây phải trồng nhiều chút, rau dưa dễ rồi, nhưng trái cây là loại rất ít được ăn, quý cagf quý!

      Vừa nghĩ đến chuyện sau này mình muốn ăn trái cây gì có trái cây đó, Cổ Tiểu Nguyệt lại ngây ngô cười. Trước tiên nghe mẹ trong nhà còn trái táo, hay là ăn hết sau đó ném hột vào gian xem sao.

      Dựa theo lời trong sách, mặc niệm trong lòng tiếng ra ngoài, Cổ Tiểu Nguyệt lại nhớ đến bàn trang điểm, phát rằng mình vẫn còn ngồi trước bàn, vẫn duy trì trạng thái lúc trước khi tiến vào gian.

      Cổ Tiểu Nguyệt đè xuống kích động trong lòng, nhìn người trong gương khuôn mặt trắng hồng đến mức phát sáng, chút tỳ vết, lại cười ngốc, mình rất đẹp! (@Tiểu Tà: Chị ấy cũng quá tự tin!)

      Bản thân mình trước đây cũng rất đẹp, nhưng ngũ quan cũng đến mức tinh xảo như vậy! Cổ Tiểu Nguyệt lo lắng thay đổi của mình làm cho cả nhà cảm thấy kỳ lạ nên cầm kem dưỡng da, thoa lên mặt mình lớn, cuối cùng cũng có thể che chút.

      May là bây giờ cũng có phổ biến mốt tay ngắn, cả người đều ăn mặc rất kín kẽ, nên sau khi Cổ Tiểu Nguyệt trang điểm xong, nhìn rất ổn, cùng lắm là khí sắc tốt hơn chút, làn da sáng hơn chút mà thôi!

      Hài lòng nhìn bản thân, rất đẹp nhưng nổi trội đến kinh người như lúc trước. Người khác nhìn thấy có lẽ ngắm nhìn thôi, nhưng chấn động. Vậy là được!

      đến phòng khách cầm trái táo, Cổ Tiểu Nguyệt quay lại phòng mình, khóa chặt cửa sau đó xoay người bước vào gian!

      Linh khí trong gian dư thừa nên Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác được từng lỗ chân lông cơ thể mình đều mạnh mẽ hấp thu, thoải mái vô cùng.

      Khoan khoái vào phòng , nằm chiếc giường Quý phi thưởng thức trái táo. Đây là cuộc sống tuyệt vời biết chừng nào!

      Chỉ trong lát, Cổ Tiểu Nguyệt ăn xong trái táo. Đứng dậy, cầm hạt đến mảnh đất trước nhà. Mong rằng nhanh chóng mọc ra cây táo, sau đó ra những trái táo vừa to vừa hồng!

      Vỗ vỗ bùn tay Cổ Tiểu Nguyệt thỏa mãn ra khỏi gian. vào trong bếp rửa tay, lúc này cả nhà có ở đây, len lén cho hai giọt nước linh tuyền vào trong ấm trà!

      phải nghĩ đến việc rót đầy, mà sợ mọi người sau khi uống xảy ra thay đổi quá lớn, dẫn đến chấn động tốt. Để bị phát chỉ có thể thay đổi từng chút từng chút thể chất mọi người mà thôi!

      tới phòng Cổ Tiểu Mạn, thấy chị vẫn còn ngủ, Cổ Tiểu Nguyệt quay lại phòng mình. Có thêm gian, như vậy cũng có thể mang theo nhiều đồ đạc hơn. Ngày mai nhất định phải xin mẹ nhiều tiền chút, mua đồ dùng hàng ngày, đến lúc xuống nông thôn cũng cần lo lắng!

      Nghĩ đến đây Cổ Tiểu Nguyệt lại cười ngây ngô, nếu như bị người khác nhìn thấy nhất định cho rằng bị trúng tà!
      thuyt, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Chọn mua

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Đắm chìm trong vui sướng của việc có được gian cường đại, mãi cho đến lúc phải nấu bữa tối Cổ Tiểu Nguyệt mới bình thường trở lại.

      quyết định tối nay để cho mẹ và chị dùng thử nước linh tuyền, muốn làm cho mọi người phải khỏe mạnh, để cho họ có được cơ thể hoàn mỹ.

      Buổi tối, mọi người ngồi ăn cơm. Đương nhiên bữa tối là do Cổ Tiểu Mạn làm, kiên trì mình là chị cả, thể để cho em nấu cơm còn mình chỉ ngồi ăn sẵn.

      Cổ Tiểu Nguyệt lại, nên dự định ăn xong rửa chén. Vừa nãy cho Cổ Tiểu Mạn uống nước linh tuyền pha với nước sôi để nguội, Cổ Tiểu Mạn uống xong vui vẻ : “Nước em rót ngọt, uống vào rất vào rất thoải mái”.

      Nhìn chị ngây ngô cười, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ thôi, trong vài ngày ở nhà nhất định cải thiện sức khỏe cho chị và mẹ, làm cho họ đều mạnh khỏe.

      Nhìn đồng hồ, giờ này mẹ Cổ cũng sắp về tới. Cổ Tiểu Nguyệt rót trước chén nước, chờ mẹ về cho bà uống.

      Chỉ trong chốc lát, mẹ Cổ về nhà với vẻ mặt tươi cười. Bà vừa nghĩ đến chuyện ở nhà có hai con ngoan chờ mình về ăn cơm là trong lòng vui đến nhịn được.

      Cổ Tiểu Mạn nấu cơm cũng rất ngon, Cổ Tiểu Nguyệt dẫn mẹ cổ ngồi lên ghế, sau đó bưng chén nước : “Mẹ, mẹ làm vất vả, chỉ cần ngồi đây dùng cơm là được, để con và chị chăm sóc mẹ tốt, hì! Đây, trước tiên hãy uống chén nước giải khát nào!”

      Mẹ Cổ hưởng thụ chăm sóc của con , sau khi uống nước xong, cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài, tất cả mệt nhọc của ngày làm việc lập tức tiêu tan! Mẹ cổ : “Có con tốt, con chính là tri kỷ của mẹ, mẹ có được hai đứa hạnh phúc biết bao!”

      Cổ Tiểu Mạn cười cười bưng món ăn lên bàn: “Mẹ, hãy mau nếm tử món ăn con nấu nào, xem thử Tiểu Nguyệt nấu ngon hơn hay con nấu ngon hơn!”

      Mẹ Cổ cười : “Được, các con đều rất được! Ha ha!” Cổ Tiểu Nguyệt cố ý làm nũng : “Mẹ, mẹ mau nếm thử, chắc chắn là con nấu ngon hơn, con chính là đầu bếp đệ nhất”.

      Thấy con khoe khoang, mẹ Cổ cười gõ vào trán : “Con hả, đúng là biết ngại ngùng, hành động hôm nay có phải là muốn dụ dỗ mẹ cho thêm tiền tiêu vặt, để ra ngoài mua đồ đúng !”

      Cổ Tiểu Nguyệt cố làm ra vẻ kinh ngạc : “Ôi trời, mẹ, sao mẹ lại đoán được, chuyện này, con đúng là chú ý đến tiền! Ôi!” Cổ Tiểu Mạn nghe vậy cười : “Mẹ ăn muối còn nhiều hơn so với chúng ta ăn cơm, chuyện vặt này sao có thể nhìn ra chứ!”

      Mẹ cổ càng thêm vui mừng, Cổ Tiểu Nguyệt những ngại ngùng, ngược lại còn ôm cánh tay mẹ làm nũng: “Ôi ôi. Mẹ, mẹ cho con ! Ngày mai con phải ra ngoài dạo, mẹ đồng ý nha!”

      Bị con ầm ĩ còn cách nào khác, mẹ Cổ : “Được được, bà của mẹ, mẹ đồng ý, lát nữa cho con tiền, để ngày mai con có thể vui chơi chút!”

      Mục đích của Cổ Tiểu Nguyệt thành công, kích động hôn lên má mẹ cái, cười lớn: “A, con biết mà, mẹ là tốt nhất! Ha ha, ngày mai có thể mua đồ rồi!”

      Mẹ Cổ tiếp nhận thân mật của con , cũng vui vẻ hẳn. Ở bên cạnh Cổ Tiểu Mạn nhìn cũng vui mừng thôi, nhà nhất định phải có phút giây vui vẻ như thế này mới tốt.

      Ban đêm, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận khép chặt cửa, lại tiến vào gian như làn khói. còn cách nào khác, trong gian quả rất thoải mái, thể chống cự được mê hoặc này, chỉ cần có cơ hội, đều muốn hít thở linh khí trong gian nhiều hơn.

      Trở qua trở lại rất lâu, Cổ Tiểu Nguyệt mới thởa mãn ra từ trong gian. Bên ngoài vẫn là ban đêm, cách trời sáng còn mấy giờ nữa. Mặc dù bây giờ Cổ Tiểu Nguyệt rất hào hứng, nhưng đây dù sao cũng vẫn là đêm, cũng có việc gì làm, nên đành nhắm mắt ngủ như mọi ngày.

      đêm mộng, cảm giác ngủ được tốt. Sau khi ăn sáng, Cổ Tiểu Nguyệt xoa xoa tay xuất phát! Lần này phải dạo bốn phía mà là thẳng đến cửa hàng bán lẻ!

      Tối hôm qua Cổ Tiểu Nguyệt lên danh sách những thứ cần mua, bây giờ chỉ cần dựa theo đó mua là được. Nhưng mà, cũng thể để chị và mẹ biết mình mua nhiều đồ như vậy, nếu chắc chắn giải thích được việc làm cách nào để mang hết được xuống nông thôn.

      đến cửa hàng mà lần trước mua cuốn sổ. Cổ Tiểu Nguyệt dựa theo danh sách mà đến từng quầy trưng bày sản phẩm, đem toàn bộ năm mươi đồng mẹ cho mua chỉ còn tám đồng mới thôi.

      Đối với con cái mẹ Cổ vô cùng chiều chuộng, cho bao nhiêu tiền, tiêu dùng vào cái gì đều tùy con, chỉ cần con dùng tiền đó làm chuyện xấu, vậy bà cũng gì! Đây cũng chính là do bà thương xót các con sớm mất cha, nên con muốn gì bà đều cho cả.

      Cổ Tiểu Nguyệt vác theo bao lớn về nhà trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nhe nhàng mở cửa nhà, phát mẹ và chị có ở đây, nên mang tất cả mọi thứ ném vào gian, chỉ sợ chậm trễ chút có người tới.

      Chạy vào trong phòng, kéo chặt cửa sổ và rèm lại, Cổ Tiểu Nguyệt mặc niệm câu tién vào trong gian!

      Sau khi vào trong, Cổ Tiểu Nguyệt hít sâu lúc mới thấy tiêu tan hết mọi mệt mỏi. Trời mới biết vác theo nhiều đồ như vậy đoạn dài, phút cũng ngừng nghỉ chạy về nhà, mệt muốn chết.

      Nhưng mà nhìn đồ dùng hàng ngày nhiều như vậy, cảm thấy mệt mỏi cũng đáng. Nghỉ ngơi xong, Cổ Tiểu Nguyệt mới sắp xếp lại đồ dùng.
      Vác toàn bộ túi xách đất tiến vào trong phòng , xem xét từng thứ. Mua mười bộ đồ lót, với mấy bộ quần áo ngủ. Quần áo bốn mùa, mỗi mùa hai bộ, đồ mặc trong nhà cũng mang theo ba bộ, dù sao nông dân cũng tiết kiệm nên làm gì có chuyện ngày nào cũng mặc đồ mới, nên để lại đây cũng tốt.

      Đồ để chuẩn bị đón “dì cả” mang theo vải bông và số thứ khác. Những vật tiện dụng này, có thể dùng lâu! Dù sao ở quê cũng thể dùng những trang bị tốt, kiếp trước cũng vì chuyện này mà luôn chịu khổ, thể quen nổi.

      Còn có cặp kem dưỡng da, mặc dù bây giờ có linh tuyền, những thứ như kem dưỡng đúng là cần nhưng cũng phải dựa vào những thứ này để che dấu bản thân.

      Dung mạo của mình nếu để tên ngốc kia thấy, nghĩ đến bộ dạng Lý Quang Hoa nhìn mình đến trợn mắt há mồm, khuôn mặt đỏ bừng, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rất đắc ý! Kiếp trước cũng như vậy, sống qua đời, nếu còn hiểu biết còn ngu ngốc đến dạng nào.

      Cái còn lại là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn lông, giầy, tất... và số đồ dùng hàng ngày khác cơ bản là chuẩn bị đủ, hơn nữa còn có thể sử dụng trong thời gian dài.

      Chuẩn bị xong mọi thứ, Cổ Tiểu Nguyệt cũng thấy an tâm hơn. Bên cạnh việc mua đồ vật hàng ngày còn đặc biệt chuẩn bị chút giống cây lương thực, nmặc dù chưa có tiền mua giống cây ăn quả nên trong lòng cũng chưa hài lòng lắm. Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rằng mọi chuyện thể vội vàng được, phải từng chút từng chút mọi thứ đều có.

      Đem đồ dùng hàng ngày sắp xếp lại sàn nhà, gian này có chức năng tự lọc nên tất cả đồ vật trong gian phòng này đều sạch , chút vi khuẩn nào. Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm đặt tất cả ở trong góc.

      Làm xong tất cả, coi như giải quyết được việc lớn, nên Cổ Tiểu Nguyệt cũng lòng. Dựa theo ghi lại của cuốn sách, đem giống lương thực trồng nửa mảnh đất đen, mong rằng chúng có thể nhanh trưởng thành.

      Nhưng mà, lúc nhìn tới hạt táo mới trồng ngày hôm qua ra cây non, trong lòng vui vẻ mãi thôi. Nếu tính theo tốc độ này rất nhanh có thể ăn được quả táo vừa to vừa ngọt.

      Những hạt trái cây khác chắc cũng có thể trồng như vậy, thế sau này ăn xong còn hạt ném hết vào trong gian. Nghĩ đến chuyện nguyện vọng có thể sớm thực , Cổ Tiểu Nguyệt thấy vui vẻ hẳn lên.

      đến bên cạnh giếng linh tuyển, Cổ Tiểu Nguyệt muốn uống thêm nước, chưa đến hiệu quả của nước, chỉ tính đến việc ngọt của nó, thấy thích thôi.

      Nhưng mà, luôn dùng tay uống nước cũng tiện lợi, phải chuẩn bị cái cốc mới được.

      Nghĩ là phải hành động liền, trong nhà bây giờ có người. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng ra khỏi gian, lấy cái cốc trong nhà, rửa sạch sau đó tiến vào trong gian!
      thuyt, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Bạn học cao trung!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Cổ Tiểu Nguyệt cầm ly nước múc ly lớn, thỏa mãn uống sạch!

      Bây giờ mọi chuyện sẵn sàng chỉ còn chờ gió đông! Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc còn ba ngày nữa mình xuất phát, so với việc cam tâm tình nguyện của kiếp trước, kiếp này vô cùng tự nguyện, hơn nữa còn mong mỏi đến ngày được sống tại thôn Miêu Thạch.

      Cũng thể ở lâu trong gian, nên Cổ Tiểu Nguyệt tận hưởng lát rồi ra ngoài! Nhìn trong nhà vẫn có ai, mẹ Cổ làm chưa về có thể hiểu được, nhưng Cổ Tiểu Mạn mới về nhà, có thể đâu chứ!

      Đột nhiên, ánh mắt Cổ Tiểu Nguyệt sáng lên, trong đầu xuất ý nghĩ xấu xa, lẽ chị thể đợi được nên gặp người rồi? Hắc hắc, vừa nghĩ đến chuyện họ ngọt ngào, quyến luyến, lại mong sớm có thể nhìn thấy Lý Quang Hoa.

      Ở nhà chỉ có thể đoán mò, nên Cổ Tiểu Nguyệt quyết định ra ngoài dạo!

      Quả Cổ Tiểu Nguyệt vẫn còn là học sinh, học cao nhị! Nhưng mà kiến thức so với ngày trước cũng còn nguyên vẹn!

      Trong lúc vô tình, Cổ Tiểu Nguyệt đến ngôi trường mà bản thân học từ ngày trước. Ngôi trường lúc này vắng người, học sinh và giáo viên cũng trở về nhà hết. Bản thân mình trước đó lâu cũng nghỉ học!

      Nghĩ tới thời gian học, đó là quãng đời vui vẻ nhất, mà cũng đơn thuần nhất. Các bạn học đều có chung mục tiêu, cùng nhau cố gắng, vì đất nước, vì bản thân mà phấn đấu!

      Cổ Tiểu Nguyệt cười tiếng, quyết định mấy năm sau thi lại vào Trường Cao đẳng, nhất định phải tham gia vào trường Cao đẳng. Như vậy, bắt đầu từ bây giờ, bản thân mình thể lơ là trong việc học.

      Vấn đề là, kiếp trước cũng trôi qua mười năm, bản thân sớm quên sạch kiến thức! Nhưng mà, vẫn còn sáu năm nữa, đây chính là gấp đôi thời gian của thời trung học.

      Về nhà nhất định phải lựa mấy thứ có ích cất vào trong gian, dù sao gian cũng có thời gian nhiều hơn bên ngoài nhiều lần, tin là mình thể hiểu được những kiến thức này. Tự động viên chính mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cũng hưng phấn hẳn lên.

      Dọc theo tường rào của trường học, từ từ bước , trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt đối với tương lai tràn trề hi vọng.

      “Tiểu Nguyệt, qua đây!” Đột nhiên tiếng kêu truyền đến, Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh. Chỉ thấy chải hai bím tóc , mặc áo sơ mi đen kẻ ô, bên dước mặc chiếc quần màu đen chạy về phía mình.

      Đợi đến lúc hai người tới gần nhau, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt đáng phía trước cảm thấy khá quen thuộc, mới thăm dò : “Mạn Lệ, là cậu à?”
      Văn Mạn Lệ vểnh miệng lên, khuôn mặt kiêu ngạo đáp: “Tốt, Cổ Tiểu Nguyệt mới gặp thời gian, cậu làm ra vẻ quen biết tớ, hứ, mất hứng!”

      Nhìn bé trước mặt thanh xuân dào dạt, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng vui vẻ, cười ôm lấy cánh tay gầy của Văn Mạn Lệ làm nũng : “Ôi trời, Mạn Lệ, đúng là thời gian gặp, cậu trở nên xinh đẹp, tớ sắp nhận ra rồi đây!”

      Văn Mạn Lệ cười cái, sau đó dừng lại : “Vậy ý cậu là trước kia tớ xinh đẹp?” Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thán, này khó dụ dỗ, nên nịnh nọt cười : “Đâu có chứ, Mạn Lệ nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, luôn luôn xinh đẹp! Cậu tha thứ cho tớ có được ?”

      Văn Mạn Lệ chịu được kiểu làm nũng này, tay nổi da gà, cười : “Được, tha cho cậu, nhưng mà lần sau cho phép cậu thời gian dài như vậy liên lạc cho tớ!”

      Nhìn bạn ngồi chung bàn có khuôn mặt thanh tú đến động lòng người nghiêm túc cầu mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ thôi, liên tục gật đầu.

      Văn Mạn Lệ thấy Cổ Tiểu Nguyệt khuôn mặt mịn màng, biết rằng bạn tốt của mình rất xinh, nhưng biết tại sao mới gặp thời gian ngắn, lại có thể đẹp đến lóa mắt như thế.

      Trong lòng hâm mộ, nhưng ngoài miệng lại nịnh nọt : “Tiểu Nguyệt, tại sao mới thời gian ngắn gặp mà tớ phát ra cậu lại xinh hơn rất nhiều nhỉ, quả so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn! Mau cho tớ bí quyết , nên giấu giếm mình đâu!”

      Cổ Tiểu Nguyệt cười thầm trong lòng, cái đẹp là bản tính của con , mặc kệ thế nào, khi tán gẫu về cái đẹp vẫn là vô cùng hứng chí. Kéo bàn tay nhắn của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt : “Tớ so với trước kia có thay đổi gì đâu, chỉ là trong khoảng thời gian này ăn ngon ngủ ngon, lại ra ngoài, nên cả người trắng ra, khí sắc cũng tốt hơn thôi!”

      Văn Mạn Lệ hoài nghi : “Là sao? Cậu có gạt tớ chứ?” Cổ Tiểu Nguyệt kéo bàn nay lại: “Bà tổ của tớ ơi, tớ làm sao dám gạt cậu chứ! Mà sao hôm nay cậu lại đến trường?”

      Cổ Tiểu Nguyệt thông mình chuyển qua đề tài khác, Văn Mạn Lệ là đơn giản, nên cũng chẳng nhìn ra ý đồ của bạn tốt. Ngẩng măt lên cười : “Tiểu Nguyệt cậu biết tớ sắp phải hạ hương, ha ha!”

      Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc: “Cái gì, cậu cũng phải xuống nông thôn?” Văn Mạn Lệ thấy lạ : “Đúng thế, có gì kỳ lạ sao? Đây là cơ hội tớ đòi hỏi mới được đấy, nếu mẹ tớ cũng cho tớ đâu!”

      Nhìn bé ngây thơ trước mặt, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thở dài : à, xuống nông thôn cũng có đẹp như cậu tưởng tượng đâu, chờ khi cậu xuống đó cũng đừng có khóc đấy.

      Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn nhắc nhở: “Mạn Lệ à, cậu có ý chí như vậy tớ rất vui, nhưng mà, cậu có biết nơi đó cuộc sống như thế nào ? Từ đến giờ cậu chưa chịu khổ bao giờ, có thể kiên xuống đó sao?”

      Văn Mạn Lệ ngạc nhiên : “Á, chuyện này tớ nghĩ tới, nông thôn cũng cách chúng ta bao xa, tớ có thể ”.

      Cổ Tiểu Nguyệt còn gì để , nhưng vì suy nghĩ cho bạn tốt nên vẫn kiên nhẫn ra: “Sao có thể, cậu có hỏi người nhà xem ngày trước xuống nông thôn thế nào sao? Làm gì có ai nghĩ tốt đẹp như cậu chứ. Xuống nông thôn là để làm việc, rèn luyện nghị lực của chngs ta, nếu là nơi có điều kiện sống tốt có thể rèn luyện sao? Cậu ngốc!”

      Bị Cổ Tiểu Nguyệt lúc, Văn Mạn Lệ sợ hãi : “A, Tiểu Nguyệt làm sao bây giờ, thủ tục cũng làm, tớ muốn cũng được. Ô ô!”

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ khóc lên vì sợ hãi, trong lòng thở dài, nhưng vẫn an ủi: “Mạn Lệ, nếu mọi chuyện thể thay đổi, vậy chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mới được, bây giờ có khóc cũng vô dụng”.

      Văn Mạn Lệ kiềm chế nước mắt : “Tiểu Nguyệt, cậu chuẩn bị là sao?” Lau nước mắt cho bé, Cổ Tiểu Nguyệt chia sẻ kinh nghiệm: “Cậu có thể chuẩn bị thêm nhiều đồ dùng hàng ngày chút, để ít nhất phải vì chuyện thiếu quần áo mà buồn tủi. Còn lại phải chuẩn bị tâm lý tốt, cắn răng mà kiên trì là tốt nhất!”

      Nhìn Văn Mạn Lệ hoang mang gật đầu, Cổ Tiểu Nguyệt lại hỏi: “Vậy cậu hãy cho tớ biết nơi cậu đến, nơi đến nếu giống nhau khả năng điều kiện cũng có thể giống nhau!”
      thuyt, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Xuất hành (thượng)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      “Cái gì? Cậu cậu đâu?” Cổ Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi, còn nghĩ biết có phải mình nghe lầm hay .

      Văn Mạn Lệ làm sao có thể thôn Miêu Thạch, kiếp trước sống ở đó mười năm cũng chưa từng thấy ấy. Bây giờ sao lại thế, lẽ vận mệnh hoàn toàn thay đổi sao?

      Văn Mạn Lệ thấy Cổ Tiểu Nguyệt kích động như thế ngạc nhiên hỏi: “Đúng là thôn Miêu Thạch, vì sao cậu lại kích động vậy?” lần nữa Cổ Tiểu Nguyệt xác nhận, trong lòng mãi thể bình tĩnh lại.

      Thấy khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của Văn Mạn Lệ, đầy nghi ngờ nhìn mình, mới cười khổ : “Tại sao cậu lại chọn nơi này?”

      Văn Mạn Lệ phát Cổ Tiểu Nguyệt hôm nay có gì đó được bình thường, mặt có nét gì đó ưu sầu nên mới cầm tay hỏi: “Tiểu Nguyệt, hôm nay cậu sao vậy? Tớ cảm nhận cậu cứ buồn buồn sao ấy? Tớ thôn Miêu Thạch có gì tốt sao?”

      Nhìn ánh mắt lo lắng của bạn tốt, Cổ Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, an ủi : “ có gì, Mạn Lệ, tớ chỉ ngạc nhiên tại sao hai chúng ta lại đến cùng chỗ thôi”.

      Văn Mạn Lệ kịp phản ứng lại, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “ cùng chỗ”. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, phấn khởi : “Tiểu Nguyệt, cậu là cậu cũng muốn xuống nông thôn, hơn nữa cũng là thôn Miêu Thạch sao?”

      Sau khi nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt gật đầu. Đôi mắt Văn Mạn Lệ càng mở to hơn, tràn đầy vui vẻ, cười ha ha : “Quá tốt, Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể ở cùng chỗ, tớ cũng sợ phải xa mình!” xong còn ôm lấy Cổ Tiểu Nguyệt, kích động thôi!

      Cổ Tiểu Nguyệt lúc này cũng chấp nhận thay đổi của vận mệnh, cười tươi ôm Văn Mạn Lệ như đưa bé, cảm giác sau này đáng để mong đợi.

      Sau khi hai người vui vẻ, Cổ Tiểu Nguyệt dặn dò Văn Mạn Lệ phải chuẩn bị thứ này thứ kia, còn dặn nhất định thể quên! Văn Mạn Lệ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý rằng mình nhất định quên. Hai người nhìn nhau cười tiếng, rồi chia tay trở về nhà.

      Về đến nhà,
      [​IMG]
      thuyt, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :