1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Sống lại yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn (New)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 19: Trình Việt Vũ


      Hiếm khi được nghe giáo sư Lê khen ngợi, cho dù là Bạch Thấm cũng tránh khỏi vui mừng, nghiêm túc của mình có thể được giáo sư Lê tán thưởng, đây là chuyện đầu tiên khiến vui vẻ kể từ sau khi giận dỗi với An Tử Thiên.

      Sau khi khai giảng, nhìn thời khoá biểu biết được thầy giáo dạy môn chuyên ngành của học kỳ này là giáo sư Lê cũng rất hưng phấn, nếu như có thể được vị giáo sư đức cao vọng trọng thương trường này ưu ái, vậy trợ giúp khá nhiều cho tương lai của đó! Bắt đầu từ đó, chỉ cần giáo sư Lê có tiết Bạch Thấm đều biển vô cùng nghiêm túc, tích cực phát biểu giống như những người khác, nhưng khi phát biểu khiến cho đôi mắt của giáo sư Lê sáng lên. Sau lần hiểu bài tiểu luận đó, Bạch Thấm cảm tạ đề tài tự do của giáo sư, có tâm cơ khác, chọn khái niệm về hệ thống quản lý thương mại mà vài năm sau mới có người đưa ra. còn cố ý dùng ngôn ngữ giống như học sinh tiểu học viết ra quy luật, mặc dù là ngôn ngữ của trẻ con nhưng vẫn để cho giáo sư liếc mắt cái là nhìn thấu được nội dung trong đó. Giáo sư vốn có ấn tượng sâu sắc với , từ đó càng thêm coi trọng hơn.

      có kiến thức chuyên môn, nhưng mà có tư duy tốt, ý tưởng hay còn sợ người học sinh đó ưu tú à. Có ngư cụ (dụng cụ đánh bắt cá) có cá lớn, chỉ là có kỹ xảo câu khéo léo mà thôi, đợi thời gian nữa, học được kỹ xảo dĩ nhiên câu được cá lớn.

      Bạch Thấm hiểu rất đạo lý đó, giáo sư Lê thích nhất phải là sinh viên có kiến thức chuyên môn giỏi, mà là người có tư duy có ý tưởng và nhiệt tình với chuyên môn, cho nên phải trúng chỉ bằng kích.

      "Cám ơn giáo sư, em nỗ lực!"

      "Chương trình học trong năm đầu phải quá nhiều, ngoài giờ học chắc e khá rảnh rỗi nhỉ. Thầy tìm vài việc cho em làm nhé?" Giáo sư Lê thấy hai mắt Bạch Thấm sáng ngời, ông vẫn khá hưởng thụ sùng bái của sinh viên với mình, vẻ mặt dĩ nhiên càng thêm ôn hòa rồi.

      "Giáo sư mà bảo em làm cho dù có bận bịu em cũng bớt chút thời gian làm." Mặc dù giáo sư Lê cụ thể là làm gì, nhưng Bạch Thấm cảm giác nhất định là chuyện tốt, liền cười híp mắt vuốt mông ngựa.

      "Em học được cách nịnh nọt người khác từ bao giờ vậy?" Giáo sư Lê có chút kinh ngạc, tính tình của Bạch Thấm luôn luôn lạnh nhạt, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nhóc mới mười mấy tuổi, sao có thể lạnh mặt suốt được chứ?

      "Dưới quyền thầy có cậu tiến sĩ tên là Trình Việt Vũ, gần đây chuẩn bị luận án tiến sĩ, em đến giúp việc cho cậu ta . Thế nào, có đồng ý ?"

      "Đồng ý, tại sao có thể từ chối ạ, cám ơn giáo sư quan tâm em!" Bạch Thấm vội vàng tỏ vẻ mình rất sẵn lòng làm chuyện này. hiểu rất , tiến sĩ thực tập chuẩn bị luận văn vốn cần người khác đến giúp tay, giáo sư Lê là cố ý tạo ra cơ hội đó để quan tâm .

      "Tôi cảnh báo trước, mặc dù chỉ là giúp việc, cũng phải chuyện quan trọng gì, nhưng em cũng được lơ là, phải nghiêm túc bất kể việc lớn mới có thể học được nhiều thứ hơn. Tôi tìm Trình Việt Vũ để hỏi thăm tình hình, nếu em có chút lười biếng, đến lúc đó bị mắng đừng trách tôi nhắc nhở em!" Giáo sư Lê thấy Bạch Thấm đáp ứng tích cực như vậy, nghĩ đến tình hình gần đây liền rất vui mừng, tâm tính bền bỉ mới có thể đạt được thành tựu.

      "Xin giáo sư yên tâm, em nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà đàn giao phó, nhất định khiến giáo sư thất vọng." Bạch Thấm cung kính .

      "Ừ, theo Trình Việt Vũ cố học tập tốt, cậu ta là sinh viên xuất sắc, em học được nhiều được bổ ích từ cậu ta." Nhìn thấy sinh viên nghiêm túc cam đoan với mình như vậy, vẻ mặt vừa nghiêm khắc giờ lại trở nên hiền từ.

      "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải nghiêm túc học tập, cần phân tâm vì những chuyện vô nghĩa ở bên ngoài.-=-=-lelequyuuydooonnn-=- Em phải nhớ kỹ đời là giả giả, đơi sau này em thành công người khác đương nhiên dám coi thường em." Mấy ngày nay, cho dù hay nghe chuyện bên ngoài nhưng ông vẫn nghe lọt vài lời đồn thổi, tình cảnh của Bạch Thấm chắc cũng chẳng dễ chịu.

      Đối với người con thanh danh là quan trọng nhất, ông còn hơi lo lắng Bạch Thấm chịu nổi những chuyện này, hôm nay đặc biệt lên lớp liếc qua, thấy bình an vô giống như bị ảnh hưởng, lúc này mới yên lòng, càng thêm hài lòng với sinh viên thông mình này. Bây giờ trẻ con đều được nuông chiều từ bé, gặp chuyện liền dễ dàng hốt hoảng, nhưng ông rất hài lòng với tình cách kiên cường của Bạch Thấm. Đứa bé biết chịu đựng những đả kích ngày sau mới có thể vô cùng tỏa sáng.

      Nghe được giáo sư Lê lời quan tâm, trong lòng Bạch Thấm ấm áp hẳn lên.

      "Em nhớ kỹ lời giáo sư , cảm ơn thầy quan tâm, em nghiêm túc nỗ lực học tập. Thầy cứ yên tâm , những chuyện nhặt kia ảnh hưởng gì tới em đâu!" xong, tràn đầy tự tin nhìn giáo sư Lê.

      Giáo sư Lê gật đầu cái, : "Ừ, em hiểu là tốt rồi."

      xong, cầm túi tài liệu ở bàn lên, dặn dò: "Em mang những tài liệu này đến phòng nghiên cứu 306 , Trình Việt Vũ chờ ở đó, hai đứa có thể làm quen trước, tìm hiểu chút xem sau này em có thể giúp được những gì."

      nhận túi tài liệu giáo sư đưa tới, : "Vâng, em mang qua đó, nếu giáo sư còn chuyện gì em trước ạ."

      "Em , tôi còn phải tham dự buổi toạ đàm, cũng sắp phải rồi."

      Sau khi lễ phép tạm biệt giáo sư Lê, Bạch Thấm nhanh chậm tới phòng nghiên cứu 306, cửa phòng khép nửa, lễ phép gõ cửa, liền nghe được tiếng ở bên trong.

      "Mời vào."

      Giọng trong trẻo, Bạch Thấm nghĩ người đàn ông này ca hát mà tiếng lại vang trong, cũng tệ lắm.

      vào bên trong, người đàn ông tốc ký xong vừa khéo cũng đặt cây bút trong tay xuống ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thấm, cởi mở nhe răng cười tiếng. Bạch Thấm thấy người đàn ông ngẩng đầu cũng nhìn ràng bộ dạng của , hơi sửng sốt chút.

      Mắt trong mày khéo, vài sợi tóc rối che đôi mày rậm, sống mũi rất đẹp, ngũ quan có vẻ rất lập thể, hé môi, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, rất tuấn tú. Rất giống với dáng vẻ sau khi Triệu Ngạn Bân trưởng thành mà tưởng tượng ở kiếp trước. ,.,,,l3,..,qu,,..uuy..,d00n,,,nn...Vừa có diện mạo tuấn lãng rực rỡ như ánh mặt trời vào thuở thiếu niên, phóng khoáng ngông ngênh, tư thái tự do, vừa có bao dung, ôn hòa, trầm ổn, sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

      "Xin chào, là?"

      bị tiếng của kéo suy nghĩ về thực tại.

      "Xin chào, tôi là Bạch Thấm, là giáo sư Lê bảo tôi qua đưa tài liệu cho ."

      "A, Bạch Thấm, ra phụ tá mà giáo sư Lê tìm cho tôi lại là đại mỹ nữ cơ đấy!" Ý cười mặt đối phương càng thêm nồng đậm.

      "Mặc dù biết, nhưng tôi vẫn nên tự giới thiệu chút nhỉ. Xin chào, tôi là Trình Việt Vũ, rất hân hạnh được biết , xinh đẹp." xong còn làm động tác cúi người rất tiêu chuẩn với Bạch Thấm.

      Ống tay áo tùy tiện cuốn lên và cổ áo hơi mở làm ra hành động này khiến Bạch Thấm vui vẻ nở nụ cười, phối hợp đáp lễ: " may là hôm nay tôi mặc váy, nếu rất thất lễ. Xin chào, thân sĩ!" Bạch Thấm có ấn tượng khá tốt với vị đàn mới quen này, rất dễ dàng cảm nhận được thân thiện của .

      "Xem ra 'mỹ nhân băng giá' trong truyền thuyết cũng lạnh lùng đâu, hay là sức hút của tôi quá lớn khiến cho xinh đẹp vừa gặp thương chăng?"

      "Tôi nghĩ, có lẽ do hôm nay tâm tình của ấy tệ." Bạch Thấm mỉm cười , đưa tài liệu trong tay qua.

      "Hả? Có thể chia sẻ chút với tôi ?" Trình Việt Vũ nhận lấy túi giấy, hỏi.

      " ấy vừa quen vị thân sĩ đẹp trai."

      "Nhưng vị thân sĩ đẹp trai lại bỏ lỡ vị tiểu thư xinh đẹp." Vì muốn tăng thêm tính chân cho những lời này, chẳng những giọng của người đàn ông mang theo mất mát, mà vẻ mặt cũng biến thành buồn khổ dứt.

      "Hả?" Bạch Thấm nghi ngờ nhìn đối phương.

      Trình Việt Vũ liếc qua tay , đầy thiện ý cười : "Chiếc nhẫn đính hôn 'Nhà Eva' rất đẹp, tiểu thư xinh đẹp thoạt nhìn rất hạnh phúc! Quả nhiên là thể tin lời đồn đãi được!"

      Bạch Thấm nghe xong hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, chiếc nhẫn tinh sảo đeo ở ngón giữa. ngẩng đầu nhìn về phía Trình Việt Vũ, mỉm cười, : "Đàn đúng là tinh mắt, người khác chú ý đến đâu."

      biết đây là Trình Việt Vũ cố ý chỉ ra, Eva là tập đoàn thiết kế đồ trang sức rất có danh tiếng thế giới, trong đó thiết kế nhẫn là nổi tiếng nhất,-£.><><€...- rất được các đôi tình nhân thích. Bởi vì là tác phẩm thuần thủ công,-q-{Qu4}-uuyy- thành phẩm hạn chế, phải cứ có tiền là mua được, cho nên nhẫn của Eva cũng là tượng trưng cho thân phận.- đôn0n—n0nn- Điều này giống như : tin vào lời đồn trong trường mà là tin .

      "Ha ha, tôi chỉ cảm thấy khá hứng thú với mẫu thiết kế của Eva mà thôi, thấy chiếc nhẫn của rất giống với phong cách của họ, đoán mò thôi." Trình Việt Vũ thản nhiên .

      "Tôi cũng rất ưa thích chiếc nhẫn này." xoa ngón giữa, có lẽ là vì nhìn chiếc nhẫn mà nghĩ tới An Tử Thiên, cũng có lẽ là vì hành động của Trình Việt Vũ, nên Bạch Thấm cảm thấy rất uất ức.

      Sau khi sống lại, lần đầu tiên chạy tới phòng làm việc tìm , hung hăng khóc lớn trận, chưa kịp làm gì ngủ mất, lúc tỉnh lại liền phát tay dư ra đồ vật này. chưa từng quên trong lúc vô tình phát chiếc nhẫn này đeo vào tay mình trong lòng tự chủ được mà sinh ra vui mừng và có chút ngọt ngào. Tử Thiên của đó, có lẽ đến đời sau cũng tìm được người cố chấp giống như nữa. Lỡ bỏ qua buổi lễ đính hôn, tại cũng muốn bổ sung, muốn trả nợ cho An Tử Thiên, nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của , chiếc nhẫn đính hôn của nam giới vừa đơn giản mà phóng khoáng an vị tay .

      "Như vậy mới hoàn chỉnh, tại sao chỉ có mình em đeo nhẫn đính hôn chứ."

      cười thoải mái, lúc chuẩn bị thu tay về đột nhiên bị An Tử Thiên nắm lấy, có hơi lo lắng, lúc này có phải nên vài lời êm tai ? Nhưng muốn gì, thế nào thốt ra được . . . . .

      Ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Thiên, vậy mà bất động, cố sức nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngón tay. Nhìn thấy bộ dạng đó của An Tử Thiên, biết vì sao đột nhiên đỏ mặt.

      muốn gặp quá, Bạch Thấm chợt rất muốn nhìn thấy An Tử Thiên. Giận dỗi nhiều ngày như vậy, có nổi bữa ăn, giấc ngủ ngon, tự khi nào mà có thói quen hôn hôn trước khi ngủ, mỗi bữa cơm phải có bên cạnh làm bạn, quen hương vị đồ ăn do làm. . . . . . Lúc nào có thói quen theo sát cuộc sống của mình, quen với nuông chiều của thế....

      Dòng suy nghĩ bị tiếng chuông di động cắt đứt, Bạch Thấm áy náy xin lỗi Trình Việt Vũ: " xin lỗi, tôi nhận điện thoại ." Mà đối phương hiền hòa làm ra động tác ' cứ tùy ý'.

      lấy di động ra nghe. Di,,ennn,,,dan000,,,nn....£⋆e♥L€quᵩ♣Qu4♫♪Ð♦⋆Ø♥n.....

      "Lâm Mặc à."

      "Bạch Thấm, tôi vừa khám bệnh cho An Tử Thiên xong."

      "Tôi biết rồi, hôm nay là ngày ấy tái khám." Mỗi lần An Tử Thiên đến tái khám ở chỗ của Lâm Mặc Lâm Mặc gọi điện thoại báo cho Bạch Thấm, hai người trao đổi về tình trạng của .

      Bạch Thấm vừa vừa ra bên ngoài. Mặc dù có ấn tượng khá tốt với Trình Việt Vũ nhưng dù sao cũng là lần đầu quen biết, vẫn nên để ta nghe thấy những chuyện riêng tư này.

      "Kết quả tốt như lúc trước, tôi cảm giác hôm nay hơi khó khai thông cho ta, ta đồng ý nòi gì với tôi cả. Tôi hỏi An Trì, ta cũng mấy ngày nay trạng thái của An Tử Thiên tốt lắm. có cảm giác như thế ?" Lâm Mặc có chút nghi ngờ, phải tình trạng dần tốt lên sao, tại sao tại lại xảy ra tình trạng này?

      "......Hai hôm trước chúng tôi có cãi nhau, hai ngày nay chúng tôi vẫn chưa chuyện lại." Do dự hồi, Bạch Thấm mới .

      "Cái gì? Hai người cãi nhau hả?" Ngay cả Lâm Mặc luôn luôn bình tĩnh cũng thấy rất kinh ngạc.

      "Tôi biết mà, cũng chỉ có mới có thể ảnh hưởng đến ta thôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Thấm, chẳng lẽ quên mất ban đầu gì ở trước mặt tôi hả?"

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 20: Nếu như là .


      Trước kia Bạch Thấm quá hung dữ khắc sâu ấn tượng với Lâm Mặc rồi, cho nên, theo bản năng Lâm Mặc liền cho rằng Bạch Thấm làm gì đó khiến An Tử Thiên bắt đầu quay về trạng thái lúc trước, có lẽ, tình huống thậm chí còn có thể tệ hơn nữa.

      "Chúng tôi có cãi nhau, chỉ là giận dỗi mà thôi." Nghe lời tra hỏi của đầu bên kia, biết vì sao Bạch Thấm lại có chút chột dạ. Chỉ là giận dỗi mà thôi, đây đâu tính là cãi nhau chứ.

      "An Tử Thiên vĩnh viễn cãi nhau với ." Im lặng lúc, Lâm Mặc đáp lại lời giải thích của Bạch Thấm bằng câu như thế.

      Bạch Thấm ngây ngẩn cả người.

      An Tử Thiên vĩnh viễn cãi nhau với .

      mãi mãi có chút bất mãn nào với , mãi mãi luyến tiếc đặt chút tức giận lên người . Trước khi sống lại, mỗi lần gọi là tranh cãi đều là tự bản thân công kích mà thôi.

      Cuộc sống sau khi sống lại trôi qua quá thuận lợi, bất tri bất giác liền quên mất những ký ức kia. Ngẫm lại, tại bản thân lại muốn dùng cách thức này để dẫm vào vết xe đổ của đời trước ư? Đời trước lấy danh nghĩa hận để tổn thương , đời này lại lấy danh nghĩa để tổn thương .

      hối hận dứt, ở trong lòng hung hăng trách mắng mình.

      Rời khỏi chỗ của Trình Việt Vũ, Bạch Thấm nhấn số di động của Triệu Ngạn Bân để hẹn gặp mặt ta.

      Triệu Ngạn Bân nhận được điện thoại hẹn gặp của Bạch Thấm liền vô cùng vui mừng. –ll,,e..ele...Đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại hẹn mình gặp mặt, -qu,...uy..,uy.. như vậy chẳng phải chứng tỏ bản thân cũng có chút vị trí trong lòng sao! –do,,..n,,,nnnn-

      Lúc ta đến quán cafe ước định, liếc mắt liền thấy mà mình thầm lâu yên tĩnh ngồi góc, cúi đầu nhàng khuấy cốc cà phê trong tay. Khoảng cách hơi xa nên thể thấy vẻ mặt , có lẽ suy nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn, nên hồi lâu vẫn hề đổi động tác. Ngọn đèn tường hắt ra ánh sáng dịu dàng bao quanh tạo thành vòng sáng mông lung, giờ phút này, Triệu Ngạn Bân cảm thấy tương lai thể tìm được nào khiến ta động tâm như Bạch Thấm thế giới này nữa.

      Bước từ từ đến trước mặt , tiếng động ngồi xuống đối diện , Triệu Ngạn Bân im lặng, chỉ tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tinh tế của ở trước mắt.

      Bị bóng râm bao phủ kéo suy nghĩ về, Bạch Thấm ngẩng đầu thấy Triệu Ngạn Bân ngồi ở đối diện nhìn mình chằm chằm, Bạch Thấm hơi sửng sốt, liền nghĩ tới An Tử Thiên. thích nhất chính là chẳng làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn , ăn cơm đến nửa dừng lại nhìn , lúc đọc sách chỉ nhìn sơ qua rồi lại dời ánh mắt sang . Nửa đêm tỉnh ngủ len lén đến phòng , vịn mép giường nhìn , nhìn lúc ngủ mất tiêu. Ngày hôm sau vừa mở mắt nhìn thấy hôm đó tâm tình rất tốt.

      Làm thế nào đây, Tử Thiên, rất nhớ đó!

      "Em chờ lâu chưa?" Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Triệu Ngạn Bân có chút ngượng nghịu.

      " đâu, tôi cũng vừa đến thôi." Bạch Thấm phục hồi tinh thần, đáp lại.

      Gần đây Mễ Nhạc thường trách mình hay ngẩn người, hình như đúng là có việc này nhỉ.

      ".... nghĩ tới em lại chủ động hẹn gặp , rất bất ngờ song cũng rất vui vẻ!" Triệu Ngạn Bân có chút kích động .

      Bạch Thấm lại lần nữa thu hồi ánh mắt có chút mông lung của mình, nhìn về phía Triệu Ngạn Bân, cảm thấy mới thời gian gặp, dường như mình hơi quên mất dáng vẻ của ta rồi.

      "Hẹn tới là vì cần ràng số việc với ." –di.,>><.ieenn,,,...da,,,,,annda,,,N////Le/.l3,,><>,..,.,qu4yqy.....do00n-

      Triệu Ngạn Bân sửng sốt, đột nhiên có chút hoảng hốt khi thấy ánh mắt của Bạch Thấm, trực giác khiến ta muốn nghe Bạch Thấm tiếp. ta cảm giác nếu để cho tiếp tục về sau mình thể tham dự vào cuộc đời được nữa.

      "A, đúng rồi, có kết quả của cuộc thi diễn thuyết rồi đấy, đứng hạng nhất đó, em định chúc mừng sao?"

      "Triệu Ngạn Bân."

      " nghe em cũng tham gia, nhưng tại sao vào lúc tranh tài, nhìn thấy em đâu? có chuyện gì......"

      "Triệu Ngạn Bân!" Bạch Thấm lên giọng, rốt cuộc cắt đứt tiếng lải nhải ngừng của ta.

      " hãy nghe tôi trước, đừng mở miệng nữa."

      "Bạch Thấm, đừng nữa được , đừng tàn nhẫn với như thế."

      Bạch Thấm nghe ra được trong giọng của Triệu Ngạn Bân đè nén bi thương.

      "Triệu Ngạn Bân, xin hãy nghe tôi ." Bạch Thấm dừng lại, nghiêm túc lặp lại lần nữa, tay cầm thìa liền hơi dùng thêm sức.

      "Gần đây tâm trạng tôi tốt lắm, bởi vì tôi và chồng chưa cưới có chút mâu thuẫn. Lý do là tôi khuyên ấy thu hồi quyết định thu mua công ty Đông Thành nhưng ấy đồng ý. ấy cho rằng có người mơ tưởng vợ chưa cưới của mình nên phải nhận chút báo ứng, để cho người đó hiểu, phải là đò của mình đừng nhòm ngó. Tôi cho ấy biết tôi dứt khoát từ chối người đó, ấy nên nhẫn tâm phá hủy nghiệp của người ta như vậy. Chồng chưa cưới của tôi rất cố chấp, tôi nhất thời xúc động vài câu nặng lời, sau đó hai chúng tôi vẫn im lặng cho đến bây giờ."

      Nhìn thoáng qua Triệu Ngạn Bân khiếp sợ, Bạch Thấm tiếp tục : "Hẳn là cũng biết, gần đây gia đình ở trong tình trạng nguy hiểm như thế đều là do tay tạo thành. Tôi từ chối rồi, rốt cuộc còn chờ mong điều gì nữa?" Bạch Thấm rất nặng nề, thậm chí là rất vô tình, suy nghĩ cẩn thận, ngoại trừ An Tử Thiên chẳng cần phải mềm lòng với bất cứ ai cả.

      "Hôm nay tôi hẹn tới chính là muốn , bắt đầu từ hôm nay chúng ta cần gặp nhau nữa, về sau xin đừng xuất trước mặt tôi nữa, nếu như có ngày nhìn thấy tôi xin hãy tránh xa. Chắc muốn công ty do cha mẹ nỗ lực xây dựng hơn nửa đời người bị phá hủy trong chốc lát chứ? Tôi cũng hy vọng vì người liên quan mà tôi và chồng chưa cưới sinh ra mâu thuẫn, làm thương tổn tình cảm giữa chúng tôi. ấy là người đàn ông duy nhất mà tôi suốt đời này."

      muốn cho ta biết, chỉ cần ta chủ động xuất trước mặt công ty nhà ta bình yên ngay.

      Bạch Thấm ăn vô tình, hành động cũng lưu loát, xong lời nên liền bỏ qua vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Triệu Ngạn Bân, dứt khoát đứng dậy rời .

      "Em dựa vào đâu mà có thể xác định cả đời này chỉ chồng chưa cưới của mình, em dựa vào đâu mà chắc chắn cả đời này ta thay lòng." Lúc những lời này, giọng điệu của ♫Triệu Ngạn Bân thậm chí có ý: vô tình tôi cũng độc ác châm biếm.

      Bạch Thấm chẳng thèm quay đầu lại, chỉ : "Bởi vì tôi chính là lẽ sống của ấy." Mặc kệ người phía sau phản ứng ra sao, giờ phút này chỉ muốn mau chóng về nhà, ở trong nhà chờ đấy.

      Trở về nhà, vừa mở cửa liền thấy An Tử Thiên bê đĩa quả đào rửa sạch về phía ghế sofa trong phòng khách. =.= l♥£♥€-.- Sau bữa tối, thỉnh thoảng Bạch Thấm cũng xem TV, xem được nửa liền thèm ăn thứ gì đó, An Tử Thiên cho ăn quà vặt, mỗi ngày đều chuẩn bị vài đĩa trái cây rửa sạch,-q4-,.,quᵩ..,.- Qu4.,..- thậm chí là cắt gọn gàng đặt ở đâu đó cho Bạch Thấm đỡ thèm. Mặc dù, mấy ngày nay Bạch Thấm giận dỗi chuyện với , -Do-do./.n⋆♥ĐØn♣♪ - nhưng vẫn làm gián đoạn thói quen thường ngày của , chẳng qua là hai người biến thành người mà thôi.

      An Tử Thiên ngờ Bạch Thấm về sớm như vậy, bình tĩnh đứng lại, hai người chỉ im lặng nhìn nhau. An Tử Thiên quay đầu thu hồi tầm mắt, bước về phía trước, đặt đĩa quả đào đõ thẫm vừa rửa sạch ở chỗ cố định.

      đột nhiên cảm thấy eo mình bị ôm chặt, có thứ gì đó dán lưng, thân thể cứng ngắc, nghe giọng của Bạch Thấm.

      " Tử Thiên......"

      An Tử Thiên biết mở miệng chuyện thế nào, ấy tha thứ cho mình rồi sao? Rốt cuộc cũng nguyện ý chuyện với mình sao? An Tử Thiên vẫn nhúc nhích.

      Người phía sau vòng đến trước mặt, đôi tay vẫn ôm eo , ngước khuôn mặt nhắn đầy uất ức lên nhìn , khẽ : " Tử Thiên để ý tới em sao?"

      Lúc này mới có phản ứng, vươn tay ôm chặt Bạch Thấm, khẽ gọi: "Thấm Thấm"

      Tâm trạng hoảng loạn mấy ngày qua giờ mới yên ổn lại, có trời mới biết hối hận thế nào vì hôm đó nhất thời bị kích động mà lẫy. Bạch Thấm phớt lờ mấy ngày rồi, thậm chí suýt chút nữa cũng bắt đầu hoài nghi hai người ở cùng nhau chỉ là giấc mộng, tại tỉnh mộng, bọn họ lại sắp như trước rồi.

      " Tử Thiên, em với Triệu Ngạn Bân rồi, về sau gặp mặt ta nữa, sau này người kia bao giờ quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa." Nhận được đáp lại của An Tử Thiên, Bạch Thấm mới nở nụ cười.

      "Nếu như là Tử Thiên em đều có thể nhân nhượng."

      An Tử Thiên cảm thấy chuyện duy nhất mình có thể làm ngay bây giờ là dùng sức ôm chặt ở trong ngực, ôm chặt, ai cũng đừng nghĩ cướp chỉ thuộc về riêng .

      cố chấp muốn thu mua công ty Đông Thành, cho cùng chẳng qua là vì nội tâm xấu xí và ghen tỵ của chính mình mà thôi. ghen tỵ tên Triệu Ngạn Bân đó cùng Thấm Thấm vượt qua ba năm học cấp 3, còn tồn tại trong ba năm đó. Ghen tỵ trong ba năm đó, Triệu Ngạn Bân hấp dẫn ánh mắt của từng chút từng chút , thậm chí suýt chút nữa khiến ái mộ, suýt chút nữa khiến mất người con mình nhất.

      có ham muốn chiếm hữu đến đáng sợ, mười mấy năm qua, cho dù có ở chung phòng vẫn gạt bỏ ra khỏi cuộc sống của , trừ những lúc ở nhà họ An, đều thể ở bên cạnh .-. _.le..,.l3.,L.qu...u4y...do,0,0n- Cố gắng thay đổi tình trạng này, nhưng đổi lấy kết quả là quyết liệt tự tổn thương mình. Vì vậy, đổi sang cách khác, mặc dù thể ở bên cạnh nhưng đều nắm mọi hành động của . thầm giải quyết những người mơ tưởng , dạy dỗ những kẻ xấu , cuộc đời của vẫn bị dùng những hành động đáng sợ đó để xâm nhập vào mà chẳng hề hay biết.-lqlqdonn-..,.- Cho dù là tại, có thể ôm trọn vào lòng nhưng những hành động đó vẫn được tiếp tục ngừng.

      Tất cả đều do ham muốn chiếm hữu tham lam của quấy phá, mà Thấm Thấm của lại chẳng biết gì cả, ngược lại còn từng bước thỏa hiệp với hành động ích kỷ của .

      im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng mang theo vẻ khàn khàn vốn có: "Nếu như có ngày làm ra chuyện khiến em rất tức giận, rất tức giận em làm sao?"

      Bạch Thấm mỉm cười duỗi ngón tay thon lướt qua gương mặt An Tử Thiên, cuối cùng dừng lại ở bên môi .

      " Tử Thiên muốn tổn thương em à?"

      Hô hấp của người đàn ông lập tức rối loạn, vội la lên: " thể nào!" Cả đời này thể làm tổn thương em!

      Hôn khóe môi , tâm tình của Bạch Thấm rất vui vẻ, liền : "Nếu như là Tử Thiên sao cả." Em tin tưởng vĩnh viễn thương tổn em!

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 21:


      Triệu Khai đến văn phòng của người hướng dẫn để đưa bảng chấm công cả tuần vào thời gian cố định như thường lệ. Bây giờ chính là thời gian các lớp có tiết dạy đến chấm công, trong phòng làm việc hơi náo nhiệt hơn so với bình thường, cửa mở, cũng gõ cửa liền thẳng vào.

      Vừa tiến vào liền phát vị hoa khôi Bạch Thấm rất khó gặp gỡ của lớp mình cũng ở đây, còn có Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển nữa.

      Ừm! Bình thường Bạch Thấm cũng khá thân thiết với hai người họ.....Khoan, đúng, hai ngày qua phải Tô Thanh Thiển và Bạch Thấm rất xa cách ư, hai ngày nay cũng chẳng thấy bóng dáng Lâm Mễ Nhạc đâu, sao bây giờ lại đông đủ thế?

      Liếc nhìn xung quanh lại thấy ánh mắt của các thầy giáo và đám học sinh cũng như có như ngó qua bọn họ, càng cảm thấy rất kỳ quái. Nghi ngờ bước đến bên cạnh người hướng dẫn, còn chưa kịp mở miệng nghe thấy tiếng của Lâm Mễ Nhạc: " ngờ Bạch Thấm có thể vào được đại học bằng cách đó, nếu phải do cậu ấy nhịn được mà chính miệng với mình, mình ngờ trông cậu ấy kiêu ngạo như thế mà phải dựa vào bán mình mới lên được đại học."

      "Cũng vì tính cách cương liệt của cậu mới sinh lòng nghi ngờ gì với biến hóa lớn như thế, cậu là đồ ngốc à?" Đây là tiếng của Tô Thanh Thiển, vẫn độc mồm như cũ.

      Đây là, Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển, làm sao có thể chứ? Bạch Thấm ở trước mặt bọn họ, tại sao họ có thể như vậy? Triệu Khai còn chưa kịp kinh ngạc được bao lâu, lại cảm thấy giọng này, hình như có gì đó bất thường!

      Theo bản năng dời tầm mắt, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trước máy vi tính của Mộ Nhiên.

      Đúng, là máy vi tính, giọng này là từ trong máy vi tính truyền ra! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Lại tiếp tục bước lên trước hai bước, rốt cuộc có thể nhìn nội dung trong máy vi tính, đưa lưng về phía màn hình, cảnh tượng kia chính là phòng ngủ của nữ sinh, đứng ở cửa phòng ngủ nhưng hề vào. Triệu Khai nhìn kỹ, tấm biển cửa là số 306. Nếu như nhớ lầm, phải phòng 306 là phòng ngủ của đám người Lâm Mễ Nhạc sao? kia......

      Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, giọng của Lâm Mễ Nhạc lại vang lên bên tai: "Ai, mình cho cậu biết, phải là để cho cậu mình đần, mình là muốn cậu nghĩ cách giúp mình, làm thế nào đây? Bạch Thấm bảo mình giúp cậu ấy, mình giúp thế nào hả? Nhà mình mở công ty chứ có mở đài truyền hình đâu, sao mà mở cuộc họp báo mời ký giả làm sáng tỏ được chứ? Huống chi, lời đồn trong trường học đúng mười cũng đúng bảy phần mà....." Nghe thấy giọng là biết phiền não.

      "Cậu đừng xía vào chuyện này, với cả cậu cũng chẳng quản được đâu. Việc duy nhất cậu có thể làm là giữ bí mật giúp cậu ấy, đừng cho bất kỳ ai, để cậu ấy tự giải quyết chuyện của mình . Đại gia bao nuôi cậu ấy cũng , nếu làm cần sợ thân bại danh liệt. Trước kia là do mình bị mù mới nghĩ cậu ấy tồi, sau này thân thiết với cậu ấy nữa."

      Triệu Khai cảm thấy ánh mắt của mình chính xác, trước kia cảm thấy, ra người lạnh lùng nhất trong lớp phải là Bạch Thấm, mà là Tô Thanh Thiển, bây giờ xem ra đúng là vậy rồi. Như vậy, đứng ở cửa chính là.....

      màn hình, chợt xoay người lại, Triệu Khai lập tức thấy được khuôn mặt đáng của lên nụ cười lạnh, hề che giấu chút nào...

      Tống Điềm, quả nhiên là Tống Điềm!

      Nhìn thoáng qua ba người Bạch Thấm đứng xoay lưng về phía , trong nháy mắt đó, Triệu Khai đột nhiên hiểu ra được cái gì, nếu như đoán lầm lời đồn đãi trong trường học..... muốn nghĩ thêm nữa, ràng là đáng như vậy, tại sao lại làm thế chứ?

      màn hình, Tống Điềm ra khỏi ống kính, hình ảnh đột nhiên thay đổi, cảnh tượng chuyển thành trong quán internet, hình ảnh cũng lắm, song vẫn nhận ra được nhân vật chính trong đoạn video chính là Tống Điềm. Trong góc phòng, ta điều khiển chuột và bàn phím của máy vi tính ở trước mặt, mười ngón tay lướt như bay. Mặc dù hình ảnh lắm, nhưng Triệu Khai vẫn cảm nhận được Tống Điềm luôn tươi cười, hơn nữa ý cười còn càng lúc càng đậm. Nụ cười này tương phản khá lớn với tươi cười ngọt ngào làm người ta hài lòng của ta, nó mang theo sảng khoái ác độc, thậm chí mặt mũi còn có chút vặn vẹo. Đến cuối cùng, hình như ta còn lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng lại hoàn toàn nghe , vì vậy video chấm dứt như thế.

      "Ở trong file của cái usb khác, tôi tìm được chuyên gia về máy vi tính, lần theo vài địa chỉ IP của topic gửi vào BBS của trường học. Tất cả địa chỉ IP đều là ở trong tiệm internet, mà hai ngày trước, địa chỉ IP phát tán ra topic gọi là chính là của máy vi tính trong tiệm internet đó. Mà gần đây nhất có người mở topic bằng địa chỉ IP này chính là người trong phòng 306 của chúng tôi." Người chuyện là Bạch Thấm, tới dây, liền dừng chút.

      "Thầy hướng dẫn, kết quả đều ở trong đây."

      Nghe giọng hình như có gì khác thường, nhưng đôi mắt sắc bén của Triệu Khai phát Bạch Thấm có hơi đỏ vành mắt.

      "Cho nên, những lời ở trong phòng ngủ đều là sắp xếp trước, ra, đây là màn kịch mà em tìm Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển phối hợp diễn để gài bẫy Tống Điềm. Nhưng sao em có thể chắc chắn người đó là Tống Điềm chứ?" Kỳ Trương Viễn tin người tung ra lời đồn là Tống Điềm rồi. Thân là người hướng dẫn, dĩ nhiên là có chút hiểu biết về học sinh của mình, đặc biệt là hai người sôi nổi như Bạch Thấm và Tống Điềm.

      Bình thường nhìn Bạch Thấm khá lạnh lùng nhưng ra rất thông minh, bé có thể nhìn người xung quanh đối xử với mình là tâm hay giả dối. Còn Tống Điềm nhiệt tình với người khác nên thoạt nhìn khá là dễ thương đáng , nhưng ra xử lại quá khôn khéo, vô cùng coi trọng danh lợi, hơi vì cái lợi trước mắt. Đây đối với sinh viên còn non nớt như ta mà cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Mà quan trọng nhất là, biết mặc kệ là xét về gia thế hay tính cách của mỗi người Bạch Thấm hoàn toàn chẳng cần phải dối. Song có tin cũng vô dụng, hiểu rất dụng ý của Bạch Thấm khi đặc biệt lựa chọn vào xế chiều hôm nay, lúc phòng giáo viên hướng dẫn đông đủ nhất trong cả tuần để tới giải thích lời đồn. Tuy rằng kết quả này có chứng cớ vô cùng xác thực nhưng ý chỉ trích lại hết sức ràng, cũng ngại 'thuận nước đẩy thuyền' giúp đỡ Bạch Thấm phen.

      "Chẳng lẽ ngay từ đầu em nhận định là Tống Điềm tạo ra tin đồn sao?"

      Vấn đề có chút sắc bén đấy, mọi người xung quanh chân tướng liền cho là thầy hướng dẫn thiên vị bạn Tống Điềm kia.

      "Tống Điềm và em vốn cùng phòng, chúng em ở chung cũng khá tốt, làm sao em lập tức nhận định là bạn ấy chứ, là...." Giọng vốn bình yên gợn sóng nhưng lúc này lại vì câu hỏi sắc bén hơi chói tai của người hướng dẫn mà hơi run .

      Triệu Khai lập tức nghe ra được, người đẹp bị uất ức, có chút đau lòng đấy. Thầy hướng dẫn, thầy đừng nghiêm khắc thế chứ! Bạch Thấm phải là loại người vô duyên vô cớ nhằm vào người khác đâu, tin tưởng Bạch Thấm làm vậy là có nguyên nhân.

      Bạch Thấm còn chưa hết câu, Lâm Mễ Nhạc lại thể đứng nhìn bạn tốt chịu uất ức liền cắt ngang lời , giải thích: "Thưa thày, là em, là em phát Tống Điềm khả nghi trước."

      Trương Viễn thấy Lâm Mễ Nhạc chen miệng giải thích, cũng gì nhiều, ý bảo tiếp tục giải thích.

      "Tuy rằng lời đồn trong mỗi topic diễn đàn của trường đều khác nhau nhưng em lại phát ra dưới mỗi topic gần như đều có corset tên là 'Con thỏ nghiệp dư', mặc dù nên gì nhiều song những nội dung phát tán ra đều là ngôn từ công kích Bạch Thấm. Mà corset đó, em từng vô tình nhìn thấy trong máy vi tính của Tống Điềm, hình như là nickname ta đặt trong BBS. Em bảo Bạch Thấm nghĩ cách thử ta lần, nào ngờ lần thử này lại vạch trần được bộ mặt của ta. Nếu phải do em tận mắt nhìn thấy em hoàn toàn tin là do ta làm. Bình thường ta còn luôn an ủi Bạch Thấm, tin tưởng Bạch Thấm nhất định phải loại người như vậy, ta tuyệt đối tin tưởng mà, bởi vì lời đồn là do chính tay ta tạo ra!" Lâm Mễ Nhạc càng càng kích động, lượng cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, đoán chừng người hành lang cũng nghe tiếng của rồi.

      Lâm Mễ Nhạc vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền yên lặng mấy giây. Triệu Khai chợt nhớ tới hai ngày trước tiết dậy của giáo sư Lê, Tống Điềm còn ngồi bên cạnh khích lệ ủng hộ Bạch Thấm, còn luôn luôn là bạn bè. Lúc đó chỉ cảm thán Bạch Thấm đúng là biết điều, ngay cả được ngây thơ thiện lương như Tống Điềm an ủi mà cũng chẳng chút lưu tình mà đẩy ra ngoài, khi đó ngay cả cũng hơi tin tưởng lời đồn đó. tại, cẩn thận nhớ lại những lời khi đó của Tống Điềm, đúng là hàm ý sâu sa mà. có chút sợ hãi, ngờ bình thường nhìn như nhiệt tình, đơn thuần lại có tâm cơ khá sâu, thủ đoạn còn khá ác độc. Phải biết rằng: Danh dự của quan trọng đến cỡ nào! Bạch Thấm đắc tội gì với Tống Điềm mà khiến Tống Điềm dùng mọi thủ đoạn với như thế?

      Mọi người trong phòng bắt đầu thầm, thảo luận vấn đế này.

      Có lẽ là do lời an ủi của bạn tốt, giọng của Bạch Thấm khôi phục bình tĩnh: "Bây giờ em chỉ muốn biết rốt cuộc em đắc tội gì với cậu ấy, để cho cậu ấy có thể giả vờ thân thiết giống như chị em ở trước mặt em, vừa xoay người phá hủy danh dự của em rồi."

      Tiếng vừa dứt, tiếng nghị luận chung quanh càng lớn hơn. tại Triệu Khai chỉ cảm thấy ra Tống Điềm lại là có nội tâm xấu xa chịu nổi!

      "Ai, Tống Điềm đó là ai vậy, gặp qua chưa?"

      "Tôi gặp Tống Điềm đó rồi, thoạt nhìn là sinh viên rất đáng , ngờ hóa ra lại là người như vậy. Phụ nữ ấy à, quả nhiên là thể coi thường."

      "Vậy Tống Điềm này và Tống Điềm trong hội học sinh kia là cùng người rồi. Xem , tôi trước với Tống Điềm đó đơn giản mà, vẫn tin, còn ta rất đơn thuần. xem, người đơn thuần mà làm ra chuyện đơn thuần rồi đấy."

      "Học sinh thời nay à, tâm tư đúng là càng ngày càng phức tạp rồi. Tôi có ấn tượng với Tống Điềm kia, học khá tích cực, tôi còn nghĩ là đứa bé ngoan, nào ngờ là người như vậy đâu, ai. . . . . ."

      Mọi người ở đây đều rối rít nghị luận, bỗng có giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào: "Tôi cũng muốn biết lý do nào khiến quý nhà trường có danh tiếng hơn trăm năm lại để mặc cho học sinh của mình bị lời đồn bao vây, uất ức đến tận bây giờ!"

      Mọi người sửng sốt, theo nơi phát ra tiếng nhìn về phía cửa, người đàn ông từ ngoài cửa hùng hổ tiến vào. Thân cao 1,84m, âu phục người được cắt may tỉ mỉ khéo léo lộ ra thân hình cao ráo của . hề do dự, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, thẳng đến bên cạnh Bạch Thấm.

      Triệu Khai nghe thấy Lâm Mễ Nhạc giọng kêu lên: "Rất đẹp trai đó!"

      Được rồi, cho dù bản thân muốn thừa nhận, nhưng chỉ trong cái liếc mắt ngắn ngủi, cũng cảm thấy người đàn ông này có tướng mạo hết sức xuất sắc. Mặc dù màu da có chút tái nhợt, nhưng hề lộ vẻ yếu đuối, hình dáng gương mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, có góc cạnh, đôi môi mím chặt như muốn với mọi người rằng: tại tâm tình của tốt, trong đôi mắt thâm sâu tràn đầy tức giận khiến người ta dám dễ dàng nhìn thẳng,

      là ai? Triệu Khai nghi ngờ.

      " Tử Thiên, sao lại tới đây?" Bạch Thấm rất kinh ngạc, vì sao An Tử Thiên lại xuất ở đây vào lúc này chứ?

      " đến, còn để em chịu uất ức nữa sao?" An Tử Thiên hiếm khi mỉm cười với Bạch Thấm, lúc chuyện còn mơ hồ tức giận.

      "Bạch Thấm, vị tiên sinh này là?" Trương Viễn cũng hề tức giận vì An Tử Thiên bỗng nhiên xuất , còn thèm nhìn mình nữa. Ánh mắt của luôn luôn sắc bén, nhìn ra người đàn ông ở trước mắt này phú quý, người bình thường tuyệt đối những lời này ở trước mặt công chúng, quyết định phải biết thân phận của người tới mới sau.

      Bạch Thấm vừa mới chuẩn bị trả lời câu hỏi của người hướng dẫn, giọng nam trả lời thay : "Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc của An thị, vị này là tổng giám đốc của An thị." An Trì bước lên trước, khách khí giới thiệu thân phận của mình với Trương Viễn.

      An thị? Trương Viễn rất bất ngờ, thời gian trước trường học chi món tiền khổng lồ để xây sân thể dục mới, nghe chính là do An thị tài trợ toàn bộ tiền bạc, hai người kia An thị chắc là An thị này rồi.

      Còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, ngoài cửa lại có tiếng truyền vào: "Tổng giám đốc An đại giá quang lâm đến trường của chúng tôi, sao báo sớm để chúng tôi chuẩn bị tiếp đón chứ!"

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 22: Vạch trần


      Người đến là viện trưởng của học viện ngoại thương - Tiền Chí Quốc.

      "Ai nha, trợ lý An, chào cậu, chào cậu!" Ông ta vừa tiến vào liền nhiệt tình bắt tay chào hỏi An Trì.

      "Viện trưởng Tiền, xin chào ông! Hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện của Bạch Thấm - vợ chưa cưới của quản lý nhà chúng tôi. Gần đây Bạch bị người ta hãm hại tung tin đồn, chúng tôi muốn biết rốt cuộc quý trường xử lý thích đáng như thế nào." Lời của An Trì hoàn toàn đối lập với vẻ nhiệt tình của Tiền Chí Quốc, thẳng vào vấn đề, biểu đạt mục đích chính của lần 'hưng sư vấn tội' này.

      Vị viện trưởng Tiền Chí Quốc này cũng phải ngồi rỗi, lập tức dừng chảo hỏi, nhanh chóng tiến vào chủ đề. giỡn à, lần trước xây sân thể dục mới đều do An thị tài trợ toàn bộ tiền bạc đấy, vị thần tài này mà đối xử tốt coi sao được chứ!

      "Tổng giám đốc An cứ yên tâm , chúng tôi sớm chú ý tới chuyện này, vì tính đặc thù của chuyện này, chúng tôi cũng tiện 'khua chiêng gióng trống' điều tra, liền giao cho thầy hướng dẫn Trương Viễn của trò Bạch Thấm tự mình điều tra."

      xong liền xoay người hỏi Trương Viễn: "Thầy Trương, thời gian trước tôi nhấn mạnh với cậu về những lời đồn trong trường học, cậu điều tra đến đâu rồi?"

      Trương Viễn vội vàng : "Viện trưởng tới đúng lúc lắm, kết quả tra ra được. Tóm lại những lời đồn trong trường học đều là giả dối , ra là có người cố ý tung tin đồn muốn phá hoại danh dự của trò Bạch Thấm." Ở trong lòng yên lặng châm chọc, ông nhấn mạnh với tôi phải điều tra chuyện này từ lúc nào chứ, nếu phải do tôi coi trọng Bạch Thấm, kịp thời nhắc nhở hôm nay sợ là ông lại khác rồi.

      Tiền Chí Quốc vốn mỉm cười lập tức trầm mặt xuống, : "Hừ, cố ý tung tin đồn phá hoại danh dự của bạn học phải là lỗi đâu! Sinh viên thời nay đều là như thế sao? Ai làm? Chẳng lẽ thầy Trương định trừng phạt nó à?"

      "Tôi cũng vừa mới biết thủ phạm sau những lời đồn đó là ai, còn chưa kịp gọi người tới để hỏi cặn kẽ tình hình."

      "Gọi tới , hỏi ràng xem tại sao lại muốn hãm hại vợ chưa cưới của tôi!" chuyện chính là An Tử Thiên, chỉ cần nghĩ tới Thấm Thấm phải chịu uất ức trong thời gian dài như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận.

      "Đúng, vậy bây giờ gọi em đó đến đây , tìm hiểu cặn kẽ tình huống. làm gì đưa ra hình phạt cũng hơi bất công đó." Thái độ cả vú lấp miệng em của An Tử Thiên cũng khiến cho Tiền Chí Quốc tức giận, ngược lại còn phụ họa thêm.

      ra ông ta chỉ miệng vậy thôi, nhưng người có đầu óc đều nghe ra là gọi Tống Điềm đến chỉ là phông nền, để người ta mượn cớ mà thôi. –ll3l;;’’;e.;.;qu,,uuy,d,.,.ô,,n..- Hôm nay tổng giám đốc của An thị đích thân đến truy cứu chuyện này, Tống Điềm nhất định gặp vận rủi rồi!

      Nhận được điện thoại, Tống Điềm liền chạy đến phòng giáo viên, nửa đường còn gặp phải lớp trưởng Triệu Khai của lớp mình, Tống Điềm liền bày ra nụ cười ngọt ngào như ngày thường, chào hỏi: "Chào lớp trưởng!"

      Ngoài ý muốn, hề được đáp lại, chỉ thấy Triệu Khai dùng vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt kỳ quái để nhìn mình, Tống Điềm đột nhiên cảm thấy có chút mù mờ, suy nghĩ chút tình huống gần đây, cảm thấy mình hề đắc tội Triệu Khai, liền nhấc chân tiếp tục đến văn phòng.

      Cửa văn phòng đóng, Tống Điềm có chút kỳ quái, bình thường vào giờ này, cửa văn phòng đều luôn, luôn có sinh viên đến tìm thầy giáo, sao hôm nay lại an tĩnh như vậy? Nghĩ đến vừa rồi đụng phải Triệu Khai, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, chắc cậu ta cũng từ đây về . Trong lòng Tống Điềm khỏi có chút lo lắng, ổn đinh tâm tư liền nâng tay lên gõ cửa, nghe được bên trong 'mời vào' mới đẩy cửa vào.

      Phòng làm việc yên tĩnh khác thường, bình thường mặc dù cũng phải giữ yên lặng, nhưng người đến người khó tránh khỏi có chút huyên náo. Mà hôm nay lại chẳng có ai chuyện, chỉ nghe thấy tiếng lật trang sách và di chuyển đồ vật thôi. Tống Điềm nhạy cảm phát có vài thầy giáo liếc mắt quan sát mình, trong lòng càng thêm lo lắng. Ánh mắt Tống Điềm chuyển sang thầy hướng dẫn, bên cạnh còn thêm người, có chút quen mặt, cẩn thận suy nghĩ chút - Là viện trưởng! Viện trưởng làm gì ở phòng giáo viên hướng dẫn vậy? Nếu như có chuyện tại sao còn ngồi đó, nhanh chậm uống trà chứ?

      Cố đè xuống nghi ngờ trong lòng, Tống Điềm bày ra chiêu bài của mình.

      "Chào thầy hướng dẫn, chào viện trưởng!"

      "Ừ." Tiền Chí Quốc hề để ý đến Tống Điềm, vẫn uống trà như cũ, chính là để lại dấu vết quan sát nữ sinh đáng , vui vẻ này. Chỉ có Trương Viễn đáp lại Tống Điềm, dù sao đợi lát nữa người hỏi chính là mà.

      "Tống Điềm à, hẳn là em nghe gần đây trong trường học nổi lên rất nhiều lời đồn về Bạch Thấm chứ?" Thái độ của Trương Viễn với Tống Điềm vẫn như bình thường, mặt còn mang theo ý cười mơ hồ, cũng quá nghiêm nghị, hỏi câu rất bình thường.

      "Có nghe qua ạ." Trong lòng Tống Điềm kinh hãi, mặt có ý cười, miễn cưỡng chuyển vẻ mặt tự nhiên thành nghiêm túc.

      "Em và Bạch Thấm là bạn cùng phòng, có quan hệ thế nào?" Trương Viễn tiếp tục hỏi.

      "Thưa thầy, vừa vào học kỳ Bạch Thấm liền dọn ra ở riêng, thỉnh thoảng cũng có về qua phòng. Chúng em ở chung tệ lắm, bạn ấy dọn ra ngoài bọn em cũng ít chuyện hơn." Tống Điềm cố gắng cân nhắc từ ngữ, cẩn thận trả lời, chỉ sợ thầy hướng dẫn phát ra điều bất thường.

      "Em và bạn ấy có mâu thuẫn gì ? Em cảm thấy bạn ấy là người như thế nào?"

      "Tuy tính tình Bạch Thấm hơi lạnh nhạt, nhiệt tình khi ở chung với người khác, nhưng nhân phẩm khá tốt._,...,£♫♪€././L{e}l3-,.,- Ban đầu ở chung phòng chúng em có chút xích mích nhưng to tát lắm. Em quý bạn ấy, mặc dù thích chuyện với người khác,-qu...,.qy..,q,♫ᵩQu4,.,uy..- nhưng là người rất chân thành." Tống Điềm xong còn cười cười, có chút mâu thuẫn thầy hướng dẫn cũng chẳng tin đâu, cứ có chút xích mích . ta hề chú ý tới, -d.,d.,o....,d0,,.nnn- lúc ta quý Bạch Thấm viện trưởng ở bên liền ngừng giở tài liệu trong mấy giây.

      "Ừ, xem ra các em sống khá hòa thuận đấy. Bình thường tôi cũng nghe , em rất nhiệt tình với mọi người, danh tiếng trong đám sinh viên cũng khá tốt."

      Nghe thấy thầy hướng dẫn khen ngợi, Tống Điềm nhịn được cười khẽ tiếng, mặt chợt thoáng qua vẻ đắc ý.

      "Vậy em cảm thấy những tin đồn về Bạch Thấm là hay giả? Dựa theo hiểu biết của em về Bạch Thấm có phải bạn ấy là người như vậy ?"

      Trọng điểm tới rồi, nghe câu hỏi của thầy hướng dẫn, Tống Điềm liền nhíu mày, vẻ mặt khổ sở, do dự.

      Thấy thế, Trương Viễn tiếp tục dẫn dắt: "Em cần suy nghĩ nhiều, tôi hỏi Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển về những vấn đề này rồi. tại lời đồn truyền ra lợi hại như vậy, ảnh hưởng đến danh dự của trường học rồi, bây giờ tôi thể bỏ mặc được. Dù sao ba người các em cũng là bạn cùng phòng với Bạch Thấm, hiểu bạn ấy hơn những người khác, tôi nghĩ nên tìm các em hỏi trước tình hình rồi mới giải quyết."

      Tống Điềm nghe thấy thầy hướng dẫn hỏi Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển trước liền nhíu nhíu mày, nghĩ tới hai ngày trước.....Khóe miệng kìm được hơi nhếch lên.

      Nghe thầy hướng dẫn xong, Tống Điềm vẫn vờ tỏ ra vẻ khó xử, do dự hồi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Thưa thày, em cảm thấy Bạch Thấm là tốt, tuy rằng chúng em phải là bạn bè tốt nhất, nhưng em rất quý trọng người bạn này. Người khác đều bạn ấy dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình mà làm kiêu, nhưng em biết bạn ấy hoàn toàn giống như thế, bạn ấy....Bạn ấy chỉ muốn bày ra mặt hoàn mỹ nhất ở trước mặt mọi người mà thôi."

      "Hả? Tại sao em lại như vậy?"

      "......Trong lúc vô tình, em từng nghe thấy Lâm Mễ Nhạc Bạch Thấm rất thiếu tiền, nhưng đó là chuyện vừa mới vào trường đại học thôi. Thỉnh thoảng em có nhìn thấy ai đó đến trường đón bạn ấy, ban đầu em cũng thấy rất kỳ quái, song sau khi bạn ấy có chồng chưa cưới rồi em chẳng hề suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đó cũng là chuyện riêng của bạn ấy."

      Tống Điềm do dự xong, Tiền Chí Quốc nghe vậy, rốt cuộc ngẩng đầu, san sẻ chút ánh mắt vào ta, ánh mắt sắc xảo nhìn ra được đằng sau vẻ mặt do dự của Tống Điềm là suy nghĩ: hỏi tôi mau , hỏi tôi nhiều vấn đề nữa , tôi có rất nhiều điều muốn đó.

      "Vậy em có xem qua nội dung của những bài đăng đó , có bình luận ở phía dưới ?"

      "Em có xem qua nội dung bài đăng, nhưng mà em bình luận, bởi vì em cảm thấy 'thanh giả tự thanh' (người trong sạch tự chứng minh mình trong sạch), giải thích quá nhiều ngược lại là che giấu, em nghĩ rằng ngày nào đó mọi người hiểu và thông cảm cho Bạch Thấm." Tống Điềm mỉm cười, nó.

      Trương Viễn hỏi tiếp: "Hả? Em chưa từng bình luận sao? Nhưng vì sao Lâm Mễ Nhạc lại trong lúc vô tình thấy em bình luận phía dưới bài đăng, tài khoản là chú thỏ thích chưng diện chứ?"

      Nụ cười của Tống Điềm hơi cứng ngắc, Trương Viễn tiếp tục : "Tôi cố ý đọc vài bình luận ở phia dưới bài đăng, quả nhiên phát ra có tài khoản này, nội dung bình luận cũng giống như bài đăng, đều dùng ngôn từ mang tính châm chọc."

      Có lẽ là bị giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc của Trương Viễn hù dọa, hoặc có lẽ là bị nội dung hù dọa, sắc mặt Tống Điềm biến thành tái nhợt, miệng há ra nhưng thốt ra được câu hoàn chỉnh.

      "Thưa thầy, em....em có....." Hốt hoảng đụng phải ánh mắt nghiêm nghị của Trương Viễn, liền vội vàng tránh né, nỗ lực ổn định tâm tư, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, muốn tìm lý do ứng phó với tình huống trước mắt.-lqly;’’’’;đyon..= Tống Điềm đột nhiên hiểu ra, ban nãy lớp trưởng Triệu Khai nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, có lẽ chính là vì chuyện này .

      "Thưa thầy, em nhớ ra rồi. Ban đầu nó là tài khoản phụ của em, sau lại bị Lâm Mễ Nhạc thấy được, cậu ấy tìm em muốn dùng nó, là tăng thêm tài khoản cho mình. Sau đó em thể nào đăng nhập tài khoản đó nữa, bây giờ còn chẳng nhớ mật khẩu rồi." Mặc kệ, phải qua cửa này trước, có chết cũng phải kéo Lâm Mễ Nhạc xuống nước.

      Trương Viễn hề bỏ qua tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Tống Điềm, lại tiếp: "Ý của em là những bài viết đó đều do Lâm Mễ Nhạc đăng, sợ bị tra được nên mới vu oan cho em, đúng ?"

      "Lâm Mễ Nhạc và Bạch Thấm là bạn học chung cấp 3, trong trường, bạn ấy là người hiểu Bạch Thấm nhất, em nghĩ bạn ấy đối xử với bạn tốt của mình như vậy đâu." đối xử như vậy với bạn tốt của mình, nhưng nếu như còn là bạn bè nữa thí sao? ta nghe , hai ngày qua Lâm Mễ Nhạc và Bạch Thấm rất ít khi ở cùng nhau.

      Trương Viễn nhìn nữ sinh trước mắt, nội tâm khẽ than thở. ra vẫn cảm thấy Tống Điềm là sinh viên tốt, có năng lực, có bản lĩnh, có cầu, mặc dù có bối cảnh gia đình xuất sắc chống đỡ nhưng dựa vào tính cách mạnh mẽ sau khi tốt nghiệp cũng có thể nhận được ít thành tựu về mặt nghiệp. Đáng tiếc, lại sử dụng những năng lực này vào sai chỗ rồi, chọc tới An thị cuộc sống sau này có lẽ chẳng mấy dễ chịu đâu.

      "Em mình đăng, còn phải là Lâm Mễ Nhạc, bây giờ lại chỉ có hai người các em biết, vậy phải là trong hai em là ai?" Viện trưởng vẫn luôn im lặng ngồi uống trà, giở tài liệu ở bên đột nhiên mở miệng. Là vẻ nghiêm nghị và tức giận khác hẳn với Trương Viễn.

      "Chỉ là, lúc bạn Lâm Mễ Nhạc đến chuyện này còn giao ra vài tư liệu, nếu thầy Trương biết tra xét bằng cách nào."

      xong, tay liền lắc lắc túi tài liệu dày cộp ở trước mặt Tống Điềm: "Coi như những lời trước của em đều đúng , vậy em muốn giải thích như thế nào về cái này đây?"

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 23: Kết thúc trò hay.

      Dù sao Tống Điềm cũng chỉ là sinh viên đại học chưa trải chuyện đời, làm sao từng bị người là giáo sư như Trương Viễn quát hỏi, lúc cầm tập tài liệu, bàn tay cũng run lên, ta lật xem từng tờ từng tờ , sắc mặt dần trở nên tái nhợt, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh. Trong tay ta là tài liệu mà An Trì điều tra được, thời gian, địa điểm mỗi lần ta post bài đăng đều được liệt kê rất cặn kẽ, còn có cả thông tin về người giúp ta làm giả ảnh chụp nữa. Đây đều là những chứng cứ Bạch Thấm tìm ra được, cần phải thêm điều gì nữa, giấy trắng mực đen như vậy đủ để chứng minh rốt cuộc là ai là người đứng sau những lời đồn đại. Tống Điềm cố gắng kiềm chế bản thân ngừng run rẩy, nhưng đột nhiên ta nghe được giọng của Lâm Thước Nhạc: “ ra lúc còn học trung học, mối quan hệ giữa tôi và Bạch Thấm cũng hẳn là rất thân thiết, sau này học đại học mới gần gũi với nhau như vậy.”

      Nội dung quen thuộc như vậy khiến cho Tống Điềm đột nhiên ngẩng đầu. màn hình máy tình chính là hình ảnh ta đứng trước cửa phòng kí túc xá cong môi cười lạnh. Cho đến tận bây giờ, ta cũng nghĩ được rằng lúc ta cười lạnh có dáng vẻ như vậy, ra ngay cả bản thân ta cũng thể nhận ra mình được nữa rồi sao? Rốt cuộc Tống Diềm cũng thể khế được cơ thể ngừng run rẩy.

      Mãi cho đến khi đoạn video kia kết thúc, cơ thể ta run rẩy càng ràng, tài liệu trong tay Tống Điềm bị nắm chặt đến nhàu nát, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ta ngừng chảy ra làm thấm ướt tập tài liệu.

      Trương Viễn nhìn Tống Điềm gì, đột nhiên siết chặt nắm đấm tay đến mức gân xanh nổi lên ràng, Tiền Chí Quốc cười lạnh mở miệng: “Thầy Trương, đây chính là học sinh mà bình thường ông vẫn luôn khen ngợi sao? Ông xem , cái gọi là ‘học sinh tốt’ của ông làm ra chuyện gì! ngờ trường đại học A của chúng ta lại có thể tuyển được học sinh có thủ đoạn ác liệt như vậy, nếu cứ như vậy, truyền thống và danh tiếng trăm năm nay của trường sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay hai người!” Tiền Chí Quốc hung hăng vỗ bàn, thể phẫn nộ của mình.

      Tuy rằng Trương Viễn biết Tiền Chí Quốc như vậy ra phải để phê bình ông, mà là cho người nào đó nghe, để ta vì chuyện lần này mà giận chó đánh mèo, rút tiền tài trợ dành cho trường, nhưng dù sao ông cũng có mặt trong căn phòng này, bị thẳng mặt kiêng nể gì trước mọi người như vậy, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng thể mắng lại, nên đương nhiên trút hết mọi tức giận lên kẻ đầu sỏ là Tống Điềm.

      Trương Viễn cũng nặng nề vỗ bàn mạnh: “Tống Điềm, là em khiến cho tôi quá thất vọng rồi! Tốt nhất tại em nên giải thích cho tôi biết, tại sao em lại làm như vậy!”

      Bỗng nhiên đôi mắt vốn ráo hoảnh của Tống Điềm dần trở nên mơ hồ, nước mắt hề báo trước rơi xuống từng giọt lớn giọt , vì sao lại làm như vậy, vì sao ta lại làm như vậy: “Tôi* thích ta, tôi vô cùng chán ghét ta.” Có lẽ là bởi vì khóc, giọng của ta còn ngọt ngào như bình thường nữa.

      *Chữ “tôi” vốn là để xưng hô với giáo sư Trương, mình để Tống Điềm xưng hô như vậy có thể coi là rất “hỗn”, nhưng cảm xúc của ta bị rối loạn, hơn nữa nếu xưng “em” có vẻ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.