1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Sống lại yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn (New)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11: Nhà họ An

      Trường học cho sinh viên nghỉ đông, An Tử Thiên và Bạch Thấm cùng về thành phố W.

      Bạch Thấm vẫn sống tại nhà họ An như trước, chỉ khác là phòng của đổi thành căn phòng gần phòng của An Tử Thiên.

      An lão gia đối với việc hai người cùng trở về có ý kiến gì, chỉ : “ về là tốt rồi, ở lại qua Tết rồi hãy .” Sau đó ông thẳng vào thư phòng luyện thư pháp.

      Bạch Thấm hiểu được ý của An lão gia. Kỳ đối với ông cụ nhà họ An, Bạch Thấm vẫn luôn kính phục. Ông tay vất vả tự mình sáng lập ra tập đoàn An Thị, đến lúc lớn tuổi lại phải chịu tang con trai, làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau đó cháu trai lại mắc chứng bệnh tự bế. Ở kiếp trước bệnh tình của An Tử Thiên vốn có hy vọng được chữa khỏi nhưng lại vì ích kỷ suốt hơn hai mươi năm nên bệnh tình càng lúc càng trầm trọng đến mức thể chữa được. Bạch Thấm nhớ đến quãng thời gian mình biến thành hồn phách, An lão gia hơn tám mươi tuổi nhìn An Tử Thiên điên cuồng mà cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp xuống, suy sụp tự trách bản thân ông rốt cuộc làm sai điều gì để khiến cho con cháu nhà họ An thể chết già, cuối cùng trúng gió nằm liệt giường thể nhúc nhích.

      Người mà kiếp trước Bạch Thấm phải xin lỗi nhiều nhất là An Tử Thiên, sau đó là An lão gia, mà tiếp theo chính là An Tử Nguyệt.

      Đến lúc sắp ăn cơm chiều, An Tử Nguyệt về nhà. Bạch Thấm nhìn khí thế mạnh mẽ trước mắt rất muốn bước đến ôm ấy cái.

      Bạch Thấm nhớ đến lần đầu tiên mình gặp An Tử Nguyệt, năm ấy bảy tuổi còn An Tử Nguyệt mười bốn.

      Lần đầu tiên đến nhà lớn của nhà họ An, còn nên cũng có hứng thú với thế giới của người lớn nên mới trốn khỏi đại sảnh của buổi tiệc, vụng trộm sâu vào khuôn viên nhà họ An.

      “Tiểu thư, buổi tiệc được diễn ra ở đại sảnh, kỳ có thể nghỉ ngơi chút hoặc ra đó khiêu vũ bài để thả lỏng cũng được.”

      Đó là giọng nam xa lạ.

      “Vậy ngày nào cũng tổ chức tiệc tôi cũng được nghỉ ngơi mỗi ngày à?” Lần đầu tiên Bạch Thấm nghe được giọng nào lạnh lùng như vậy, trong thế giới của ai ai cũng là những người có vẻ mặt ôn hoà, chưa bao giờ có người lạnh lùng như vậy.

      Lòng hiếu kỳ khiến cho Bạch Thấm tiếp tục về phía trước, sau đó nhìn thấy chủ nhân của giọng ấy. Đó là tóc ngắn, màu da trắng nõn, gương mặt bướng bỉnh, môi mỏng mím lại đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình đối diện. lên màn hình là những chữ tiếng Bạch Thấm hiểu, nhưng An Tử Nguyệt lại ngược lại, đôi tay ấy ngừng gõ bàn phím, Bạch Thấm nhìn đến ngẩn ngơ.

      “Cháu là ai?” Là giọng nam xa lạ kia đem kéo thực tế.

      lấy lại tinh thần mới phát An Tử Nguyệt nhìn mình, Bạch Thấm còn biết phải làm sao, chỉ sợ hãi đứng tại chỗ nhìn An Tử Nguyệt. Nhưng ánh mắt của An Tử Nguyệt cũng dừng lại ở người lâu mà lại tiếp tục nhìn màn phía trước, hai tay tiếp tục gõ bàn phím: “Thầy giáo, thầy đổi trang khác ạ?”

      “Chị.” Bạch Thấm biết mình bị sao nữa, ràng sợ người con trước mắt nhưng lại gọi ấy là chị, mà ra cũng hiểu mình gọi ấy để làm gì. Chẳng lẽ muốn “Chị nghỉ ngơi chút , em cùng chơi với chị được ?” à? Cho dù lúc đó còn tuổi nhưng cũng phát ra vẻ mặt mệt mỏi của An Tử Nguyệt cũng chịu dừng lại, giống nhau ở vội vàng đuổi theo cái gì.

      Bàn tay gõ bàn phím của ấy vẫn dừng lại: “Thầy đưa bé này về đại sảnh , đây chắc là con cái của vị khách nào đó lạc đường.”

      Người đàn ông đáp lời, vừa bước vài bước thấy bé đột nhiên quay đầu chạy.

      Có đôi khi Bạch Thấm suy nghĩ, có lẽ ngày đó nếu như ngoan ngoãn ở cạnh cha mẹ có lẽ số mạng của thay đổi. Sau khi chạy khỏi chỗ An Tử Nguyệt, mơ mơ màng màng đến vườn hoa phía sau nhà họ An, từ đó gặp An Tử Thiên.

      “Chị Tử Nguyệt, lâu gặp, có nhớ em ?” Bạch Thấm bước lên ôm lấy An Tử Nguyệt, khẽ cười hỏi.

      An Tử Nguyệt sửng sốt, tuy biết rằng Bạch Thấm từ khi học đại học thay đổi rất nhiều, nhưng tại tự mình chứng kiến vẫn kinh ngạc, Bạch Thấm lại sợ , còn chủ động gần gũi với nữa.

      “Ở thành phố A thế nào?” An Tử Nguyệt nhàng ôm lại Bạch Thấm, hỏi.

      “Tốt lắm, em với Tử Thiên đều rất vui vẻ. Cho nên, chị Tử Nguyệt, chị cũng nhớ chúng em phải ?” Bạch Thấm cố ý tránh vấn đề An Tử Nguyệt hỏi. phát người nhà họ An có điểm giống nhau là cho dù vô cùng quan tâm đối phương nhưng biết biểu đạt thế nào, nhắc đến chuyện tình cảm luôn bị động.

      An Tử Nguyệt lườm Bạch Thấm, đáng tiếc lại khiến Bạch Thấm sợ hãi mà lại cười tủm tỉm nhìn .

      để ý tới Bạch Thấm, An Tử Nguyệt quay đầu xem An Tử Thiên: “Ở thanh phố w có quen ?”

      “Vẫn tốt.” An Tử Thiên ngoại trừ lúc ở trước mặt Bạch Thấm ràng chút đối với những người khác cơ bản là tiếc chữ như vàng.

      Bạch Thấm về nhà họ Bạch, từ lúc bị cha mẹ đóng gói đưa đến nhà họ An cư, mỗi khi về nhà họ Bạch cứ xa lạ như khách vậy. Kiếp trước luôn chế nhạo cha mẹ mình và nhà họ Bạch phải bán con mới có thể kết thân với An Thị, mới có được chút danh tiếng. Bọn họ và lũ buôn người có cái gì khác nhau.

      Sau Bạch Thấm sống lại cũng trách móc cha mẹ mình nữa, dù sao ý nghĩ của trước kia quá mức cực đoan, sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, số việc thể tiếp tục xem xét theo góc độ đó nữa.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11: Nhà họ An (tiếp)

      Tình của cha mẹ rất vĩ đại, cốt nhục tình thâm cũng là loại tình cảm hết sức sâu đậm, đây đều là những loại tình cảm rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người, nhưng rất quan trọng có nghĩa là quan trọng nhất. Có đôi khi, cho dù là con cũng thể cầu cha mẹ coi mình là quan trọng nhất.

      Giống như cha mẹ Bạch Thấm, đối với cha Bạch, chuyện quan trọng nhất của cuộc đời ông chính là nghiệp kinh doanh. Còn đối với mẹ Bạch, điều quan trọng nhất của cuộc đời bà chính là chồng mình, cho dù nguyện ý, nhưng bà cũng tìm trăm ngàn lý do để thuyết phục mình nghe theo chồng, bao gồm việc bỏ rơi Bạch Thấm. Bà tự thuyết phục mình, chẳng qua là con thay đổi chỗ ở mà thôi, tuy rằng ở bên cạnh bà, nhưng lại có được cuộc sống có điều kiện hơn, càng nghĩ bà lại càng cảm thấy đúng, rồi lại cho rằng nếu tiếp tục giữ con ở lại nhà họ Bạch mới là điều đúng.

      Tuy rằng Bạch Thấm trách cứ cha mẹ của mình, nhưng cũng hiểu được từ nay về sau mình cùng bọn họ chẳng thế nào thân cận được như trước nữa, dù sao hành động của họ cũng gần như là bỏ rơi đứa con của họ là rồi. Từ nay về sau, chỉ còn có thể coi họ là hai trưởng bối mà đối xử tôn kính, chỉ có tôn tính, chứ hề có thân thiết.

      Trong lúc Bạch Thấm rất cần đến hai người thân thiết nhất là bọn họ, lại bị đưa đến nhà họ An. Trong lúc khóc lóc kêu gào đòi trở về nhà, cái mà hai người bọn họ đáp lại chính là từ chối lạnh lùng. Khi sựo hãi bất lực muốn bỏ trốn, cái bọn họ cho cũng chỉ là trách cứ, bất luận có năn nỉ như thế nào, họ cũng hề dao động, thậm chí hai người họ còn chủ động đưa về nhà họ An, lại vẫn chịu mở miệng xin cho trở về nhà họ Bạch.

      Cho nên, khi trở lại thành phố W, Bạch Thấm chỉ cùng An Tử Thiên đến nhà họ An dùng cơm, tỏ ý trở về, bao lâu sau cũng rời , bởi vì dù có ở lại cũng chỉ có thể lạnh nhạt và trầm mặc gì.

      An Tử Thiên trở lại, An Tử Nguyệt cũng liền thoải mái hơn. Đối với nghiệp của nhà họ An, An Tử Thiên chính là thân cây trụ cột, mà An Tử Nguyệt lại chính là cành cây. An Tử Thiên có ở nhà chính, thân cây rời khỏi địa phương ban đầu, như vậy, việc hấp thu dinh dưỡng của cả cây đại thụ lớn đều hoàn toàn dựa vào cành cây này, như vậy, có thể thấy, bình thường An Tử Nguyệt vô cùng bận rộn vất vả, tại thân cây rốt cuộc cũng trở về, việc hấp thu dinh dưỡng nhanh chóng hơn, cũng thuận tiện hơn rất nhiều, mọi vụ đều có thể giải quyết trong lần, làm cho hiệu suất làm việc được nâng cao hơn rất nhiều.

      Nhưng An Tử Thiên bận rộn, thời điểm cuối năm lại càng bận rộn hơn, lúc này cái cây lớn An Thị càng cần thân cây An Tử Thiên này hơn bao giờ hết.

      Bạch Thấm ở nhà, cảm thấy vô cùng nhàm chán, vừa liều mạng cùng Lâm Thước Nhạc dạo phố xong, lúc trở về mua được rất nhiều đồ. Sau đó, Bạch Thấm lại gọi điện cho Lâm Mặc, báo cáo tình hình gần đây của An Tử Thiên, Lâm Mặc tình hình bệnh lý của càng ngày càng khả quan hơn, khiến cho Bạch Thấm hết sức vui mừng. Tiếp đó, Bạch Thấm lại gọi điện cho Tô Thanh Thiển chuyện phiếm, nhưng thời gian cuộc gọi lại vô cùng ngắn ngủi, hai người đều phải là người nhiều. Tắt điện thoại, mở tivi, Bạch Thấm vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, lại cầm lấy điện thoại.

      Tử Thiên...”

      “Thấm Thấm.”

      làm cái gì?”

      “Bận bịu.”

      “Em dạo phố cùng Thước Nhạc về, mua được rất nhiều đồ.”

      “Có mệt ?”

      mệt, tại em xem tivi.”

      “Xem cái gì?”

      “Hình như là [Hiền phu].”

      “Xem hay ?”

      “Có chút cẩu huyết*, hay.” là rất nhàm chán…
      *Cẩu huyết: tình tiết lặp lặp lại đến nhàm chán, hoặc những tình tiết vô lí, thiếu logic.
      “Vậy xem cái khác.”

      “Cái khác cũng hay.”

      “…”

      Tử Thiên…”

      “Ừ.”

      “…”

      “Ừ?”

      “Em nhớ .”

      “…”

      Bút trong tay An Tử Thiên chợt dừng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên. Đây là lần đầu tiên, Bạch Thấm chủ động nhớ .

      “…”

      dùng đầu óc suy nghĩ mà vô tình thốt ra những lời này, có phải rất nhàm chán hay ? Bạch Thấm yên lặng đỏ mặt.

      cũng vậy.” An Tử Thiên tưởng tượng đến dáng vẻ vừa ôm điện thoại vừa ngượng ngùng, trái tim tự chủ liền đập nhanh hơn, cảm thấy hết sức ngọt ngào. (Maybe: Editor là tôi đây cũng thấy ngọt ngào...)

      An Tử Nguyệt đẩy cửa vào, nhìn thấy em trai mặt than* của mình lại ôm điện thoại ngẩn người cười ngây ngô, cho dù là nội tâm vô cùng mạnh mẽ cũng có chút thích ứng được, liền biết còn cố hỏi: “Khụ khu… chuyện với Bạch Thấm sao?”

      *Mặt than: kiểu khuôn mặt luôn lạnh lùng, thể cảm xúc.

      Bên này Bạch Thấm nghe được giọng của An Tử Nguyệt liền hoảng sợ, vội vàng cúp điện thoại. khẽ đưa tay xoa khuôn mặt sớm đỏ rực của mình rồi tiếp tục ôm gối xem tivi, nhưng trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến bóng dáng của An Tử Thiên. Trong phim ràng chiếu đến cảnh phát người có người khác, người thứ ba tìm đến tận cửa nháo loạn, vậy mà lại cười đến vô cùng ngọt ngào.

      Bạch, lão gia trở lại.” Người hầu gõ cửa .

      “Tôi biết rồi.” dặn bọn họ là khi ông cụ trở về liền thông báo cho biết.

      “Ông, người trở lại.” Bạch Thấm cười tủm tỉm bưng nước trà ngon mới pha nghênh đón ông cụ.

      “Có chuyện gì?” Ông cụ tiếp nhận ly trà, uống ngụm .

      có việc gì thể tìm ông sao? Ông ra ngoài đánh cờ thu được kết quả như thế nào ạ? Có phải lại toàn thắng hay ạ?”

      Nhà họ An lớn như vậy, nhưng lại luôn thiếu khí sinh động của những tiếng cười, tuy rằng cũng phải là người có tính tình hoạt bát, nhưng nếu như có thể làm cho mọi người vui vẻ hơn chút, giả bộ làm chút cũng đâu có sao.

      “Cũng tệ lắm, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của ông chứ. đám lão già chơi cờ dở tệ, làm sao mà thua được chứ, hừ!” Có lẽ là hôm nay vận may của ông cụ nhà họ An tệ, Bạch Thấm lại biết cách hỏi đúng trọng tâm, khiến co tâm tình của ông cụ khá tốt, hơi nghiêm mặt rồi cũng bắt đầu tươi cười.

      Bạch Thấm nhân cơ hội giúp ông cụ xoa bóp vai rồi nịnh nọt: “Cháu biết là ông thắng mà... hắc hắc… Ông, người lợi hại!”

      “Có việc gì cứ việc thẳng, đừng có quanh co lòng vòng!” Tuy rằng rất hưởng thụ lời khen của Bạch Thấm, nhưng ông cụ lại quen với việc Bạch Thấm đội nhiên thân thiết như vậy, rất được tự nhiên.

      “Cháu làm gì có chuyện gì chứ, chỉ là muốn chuyện phiếm với ông chút thôi. Lúc ở thành phố A cháu vẫn luôn rất nhớ ông đó!”

      “Hừ! vậy ? Chẳng phải con vẫn luôn chán ghét lão già này sao!” Tuy rằng được nghe Bạch Thấm nhớ mình rất vui vẻ, nhưng ông cụ nhà họ An vẫn chịu thừa nhận ý tốt.

      “Làm gì có chứ! Trước đây là do cháu còn tuổi hiểu chuyện mới ra những lời hỗn hào như vậy, bây giờ ông hây quên nó , quên mất nó ! Cháu rất sùng bái ông, ông rất lợi hại, cháu làm sao chán ghét ông được chứ. Lại rất lâu ông hề dạy cháu luyện thư pháp rồi, có phải ông chán ghét cháu hay ?” tại, ở trước mặt ông cụ nhà họ An, Bạch Thấm hoàn toàn là dáng vẻ của mới mười tám tuổi, chỉ biết làm nũng và giả vờ uất ức.

      “Là con chịu luyện hay là do ông dạy, trong lòng con phải hơn ai hết chứ.” Nghe được trong lời của có lẫn uất ức, ông cụ có chút mềm lòng, nhưng lại vẫn biểu ra ngoài như trước.

      “Hắc hắc… ông, con biết sai rồi, vừa thi vào trường đại học xong liền chơi đến quên trời đất. Từ bây giờ con cố gắng bù lại tất cả, có được ạ?” Bạch Thấm làm nũng lắc lắc cánh tay của ông cụ.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 12: Thân cận

      Đối với việc Bạch Thấm làm nũng, ông cụ lại có chút biết làm sao. rất nhiều năm rồi, còn có ai làm nũng với ông như vậy nữa. Đứa cháu duy nhất là An Tử Nguyệt lại hề có loại người tính tình ngây thơ như vậy, hơn nữa sau khi mười hai tuổi, hành động làm nũng như vậy ông cũng còn được thấy. Kỳ , ông vẫn luôn hâm mộ số những người bạn già có con cháu làm nũng với họ. Hôm nay bỗng nhiên ông cũng được Bạch Thấm đối đãi như vậy, ông cụ lại có chút phản ứng kịp.

      Thấy ông cụ lời nào, Bạch Thấm : “Ông, cháu biết cháu sai rồi, ông tha thứ cho cháu được , hôm nay cháu có mua quà cho ông đấy, ông nhận quà rồi đừng tức giận với cháu nữa có được ?” Bạch Thấm xong, chờ ông cụ trả lời liền lạch bạch chạy lên lầu lấy quà.

      Món quà Bạch Thấm mua cho ông cụ là cái chặn giấy bằng bạch ngọc, mặt có khắc câu thơ nổi tiếng. Dưới ánh đèn, chặn giấy bằng bạch ngọc phát ra ánh sáng hết sức ôn nhuận nhìn rất thích. Bạch Thấm thấy mặt ông cụ lên thích, yên tâm đứng bên nở nụ cười. Thích là tốt rồi, uổng công kéo Lâm Thước Nhạc tìm cả buổi trưa mới chọn được món quà như vậy.

      Sau đó, Bạch Thấm cùng luyện thư pháp với ông cụ lúc người hầu báo lại An Tử Thiên trở về.

      Vừa ra khỏi phòng đọc sách, Bạch Thấm liền thấy An Tử Thiên đứng ở lầu. Thấy , An Tử Thiên lập tức liền chạy lại ôm lấy: “ về rồi.”

      Bạch Thấm có chút ngại ngùng đỏ mặt: “ Tử Thiên, ông còn ở đây đó."

      Ông cụ có chút ghen tị, ràng là cháu trai của ông nhưng vừa trở về đến nhà, còn chưa thèm chào hỏi ông, lại chỉ biết ôm người phụ nữ của mình.

      “Ông nội.” An Tử Thiên buông Bạch Thấm ra, rất lễ phép ân cần chào hỏi ông cụ nhà mình.

      “Ừ, cuối năm rồi, công việc ở công ty có chút bận rộn, vất vả cho cháu rồi.”

      “Dạ.” vẫn chỉ trả lời duy nhất chữ như cũ.

      Ăn cơm xong, Bạch Thấm vô cùng hào hứng vàng lôi kéo An Tử Nguyệt lên phòng.

      “Chị Tử Nguyệt, hôm nay em dạo phố, phát thấy chiếc lắc tay này, cảm thấy vô cùng hợp với chị nên mới mua, thế nào, chị có thích nó hay ?” Bạch Thấm lấy chiếc lắc tay đưa ra trước mắt An Tử Nguyệt như hiến vật quý.

      “Cũng tệ lắm.” An Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, tặng cho ư?

      “Thích là tốt rồi, để em đeo giúp chị.” xong, Bạch Thấm liền nắm lấy tay An Tử Nguyệt, giúp ấy đeo lắc tay.

      “Vì sao lại đột nhiên tặng quà cho chị?”

      “Dạ? có gì, chỉ là em thấy liền mua thôi, huống chi, tay chị lại trống trơn cái gì cũng có, là con nên đeo chút trang sức làm đẹp mới phải chứ.” Bạch Thấm mực chuyên tâm đeo lắc tay giúp An Tử Nguyệt.

      “…”

      “Kỳ , em hy vọng chị Tử Nguyệt bị mệt mỏi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi chút, vì bản thân mà sống lần, tại nhà họ An rất tốt, chị hoàn toàn có thể trộm lười biếng lúc.” Bạch Thấm suy nghĩ chút, nhìn An Tử Nguyệt.

      “Chị Tử Nguyệt đơn sao? Đúng ra nên có người luôn ở bên cạnh, chăm sóc chị mới đúng, mỗi ngày chị chỉ lo công tác, cuộc sống của chị nên chỉ xoay quanh mỗi công việc.”

      An Tử Nguyệt lời nào, chính là nhìn Bạch Thấm sâu, khiến cho Bạch Thấm nhớ đến lần đầu tiên gặp An Tử Nguyệt năm đó, ấy cũng nhìn như vậy.

      Thời gian trôi qua nhanh!


      “Quà của đâu?” Bạch Thấm tắm rửa xong liền nhìn thấy An Tử Thiên ở trong phòng chờ , sau đó lập tức bị kéo vào trong lòng, nghe thấy giọng có chút uất ức của :“Vì sao bọn họ đều được tặng quà, nhưng lại có?”

      “Làm sao lại có chứ? Là em chờ đến tìm em thôi.” Bạch Thấm khẽ nắm lấy tay An Tử Thiên .

      “Chỗ nào?” Giọng của lập tức nhảy nhót.

      ôm em như vậy, làm sao em lấy được?”

      Món quà Bạch Thấm dành cho An Tử Thiên là bộ chiếc áo sơ mi màu trắng, kiểu dáng rất đơn giản, lúc ấy Bạch Thấm chỉ liếc mắt cái liền vừa ý, tưởng tượng đến An Tử Thiên mặc chiếc áo này vào, nhất định bộ dáng rất tuấn tú!

      mau mặc thử xem.” Nghĩ đến việc ngay lập tức là có thể nhìn thấy dáng vẻ của khi mặc chiếc áo này, Bạch Thấm có chút khẩn trương.

      Nhưng An Tử Thiên lại hề có động tác gì, chỉ nhìn Bạch Thấm.

      “Sao vậy? thích nó sao?”

      “Em giúp mặc .” giơ hai tay nhưng lại hề có động tác gì, chỉ nhìn Bạch Thấm, ánh mắt mang theo chờ mong.

      Bạch Thấm nghĩ biết hôm nay mình bị làm sao vậy, tại sao lại hay đỏ mặt như vậy. chậm rãi giơ tay về phía An Tử Thiên, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy nhìn mình chằm chằm, liền hung tợn : “Mau nhắm mắt lại cho em!”

      An Tử Thiên rất nghe lời nhắm mắt lại, hoàn toàn là bộ dáng chịu dựng tùy ý làm bậy, khiến cho Bạch Thấm càng đỏ mặt hơn.

      Rất nhanh Bạch Thấm cởi bỏ hết cúc áo chiếc áo sơ mi mặc. Dáng người của An Tử Thiên phải rất cường tráng, có bắp thịt, nhưng làn da lại vô cùng trắng mịn, dáng người cũng rất cân đối, thắt lưng... rất , có chút thịt thừa. Dáng người như vậy hẳn là rất đẹp rồi, Bạch Thấm nhìn có chút mê mẩn, đầu ngón tay nhàng xẹt qua cơ thể của .

      Đột nhiên tay của bị bàn tay khác nắm lấy. Vừa ngẩng đầu lên, Bạch Thấm liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của , vốn là hô hấp bình tĩnh lại có chút hơi nặng nề: “Thấm Thấm, em làm gì?” Giờ phút này, thanh hơi khàn khàn của lại trở nên vô cùng quyến rũ.

      Khuôn mặt của Bạch Thấm vô cùng đỏ, vội vàng thu ánh mắt nhìn nữa, tùy tiện khoác chiếc áo sơ mi trắng lên người , khẩn trương cài lại cúc áo.

      “Được rồi.” An Tử Thiên nắm lấy bàn tay lộn xộn người .

      Bạch Thấm ngẩng đầu.

      Có lẽ mỗi đều từng ảo tưởng rằng, khi mình trưởng thành, gặp được bạch mã hoàng tử của riêng mình, khuôn mặt điển trai, thích mặc áo mơ mi trắng, có thể thích chuyện, nhưng mỗi lần nhìn mình lại đều mỉm cười dịu dàng.

      Có lẽ, giờ phút này, An Tử Thiên cũng là bạch mã hoàng tử, mặc áo sơ mi trắng, khí chất ưu nhã, ánh mắt nhìn chăm chú. Bạch Thấm cảm thấy, quả cũng sắp chết chìm trong dịu dàng ấm áp này mất rồi.

      biết khi nào bắt đầu, chỉ biết khi Bạch Thấm phản ứng lại bọn họ ôm nhau ngã xuống giường, cách lớp quần áo, bàn tay của An Tử Thiên khẽ nắm lấy nơi mềm mại của . Kĩ thuật hôn của còn rất ngây ngô, mang theo vội vàng mà gặm cắn, Bạch Thấm có chút đau, nhưng cũng cố gắng hôn trả.

      Hai cái người ngu ngốc bọn họ hôn nhau lại biết thở, đến khi dừng lại khuôn mặt của cả hai đều bị nghẹn đến mức đỏ bừng, hoặc… có lẽ cũng bởi vì động tình. Bạch Thấm ghé vào ngực của An Tử Thiên, cảm nhận tiếp tim đập mạnh mẽ của , giọng nén được ngọt ngào: “ Tử Thiên…”

      An Tử Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của trong lòng, thể kìm lòng lại tiếp tục hôn lên đuôi mày, khuôn mặt, khóe mắt, mũi và cuối cùng lưu luyến dừng lại ở phần cổ trắng noãn của , nhàng cắn cắn. Chỉ hôn lướt qua liền thôi được sao? Hương vị của này ngọt ngào đến mức làm cho muốn ngừng mà được.


      “A!!!” Lúc Bạch Thấm rời giường soi gương rửa mặt mới phát bờ môi của mình vì bị gặm cắn mà rách da, liền nhịn được kêu to.

      “Làm sao vậy?” An Tử Thiên nghe được tiếng hét của , liền vội vàng hấp tấp chạy vào.

      nhìn , nhìn môi của em ! Như vậy em làm sao có thể ra ngoài gặp người khác được nữa chứ!” Bạch Thấm chỉ vào môi của mình, khuôn mặt nhắn nhăn nhó nhìn An Tử Thiên.

      “A!” An Tử Thiên nhìn kỹ chút.

      “Đều là tại đó! Kỹ thuật hôn của là quá kém! Hôm nay làm sao em ra khỏi cửa được đây?” Bạch Thấm hung hăng nhéo hông .

      “Vậy đừng nữa.” nhéo có chút đau, nhưng chịu được. lại biết bộ dáng tức giận quyệt miệng thở phì phì của bây giờ đáng biết bao nhiêu đâu, muốn bị người khác nhìn thấy.

      Nhưng mà, quả có kinh nghiệm trong việc hôn môi, cần phải luyện tập nhiều hơn chút. (Maybe: Sao ta cứ cảm thấy dường như cũng rất phúc hắc?)

      … ưm ưm…” Bạch Thấm vừa mới mở miệng liền bị An Tử Thiên lòng muốn luyện tập kĩ thuật hôn đột ngột hôn xuống.

      Người nào đó mượn chuyện luyện tập mà mưu đồ muốn “túng dục”…


      thể tránh né, lúc xuống lầu dùng bữa sáng, Bạch Thấm liền bị An Tử Nguyệt và ông cụ nhà họ An thay phiên nhau dùng ánh mắt làm lễ rửa tội phen.

      An Tử Nguyệt : “Tử Thiên, lần tới nhớ phải dịu dàng chút.”

      Ông cụ nhà họ An : “Người trẻ tuổi phải hiểu được tiết chế.”

      Mỗ nam da mặt dày vẫn thản nhiên như có gì, nhưng Bạch Thấm lại chỉ ước gì tìm được cái động để mà chui vào.

      Chỉ còn tám ngày nữa là đến đêm ba mươi, đột nhiên An Tử Thiên lại muốn đến thành phố C công tác ba ngày.

      Bạch Thấm giúp sắp xếp hành lý, bất ngờ An Tử Thiên ở sau lưng ôm lấy : “Em có muốn cùng hay ?”

      được, sớm về sớm nhé! công tác ở bên ngoài, chị Tử Nguyệt lại ở công ty suốt ngày, em phải ở nhà chăm sóc ông, bằng mình ông ở nhà, như vậy rất đơn.” Bạch Thấm xoay người, vòng tay ôm lấy thắt lưng của : “Huống chi, thành phố C lại cách đây xa lắm, nếu ngồi xe cũng chỉ mất nửa ngày đường mà thôi. Rất nhanh trở về, phải sao?”

      An Tử Thiên có chút mất hứng, càng ôm chặt hơn chút, cằm tựa lên trán của Bạch Thấm, thỉnh thoảng cọ cọ: “ cũng rất đơn.”

      “Được rồi, đừng náo loạn, em tin tưởng trở về rất nhanh thôi” Bạch Thấm ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm của , còn chưa kịp rời , đôi môi bị bắt lấy, tiếp theo lại là phen quấn quýt dây dưa…


      Bạch Thấm vốn là ở nhà với ông cụ, nhưng lại bị ông cụ đuổi ra ngoài: “ người trẻ tuổi như cháu lại học ông ngày nào cũng ở lì trong nhà làm cái gì chứ, mau ra ngoài dạo , tuổi còn trẻ, vậy mà lại lười vận động lấy đâu ra sức khỏe!”.

      Bạch Thấm có chút buồn cười, lang thang dạo ở đường, ông cụ ra lệnh, tốt nhất vẫn là nên ở bên ngoài lát rồi mới trở về vậy.

      Thời gian cuối năm, ở đường, mọi người ai ai cũng bận mua sắm đồ tết, từng nhóm từng nhóm người tụ tập vào chỗ, khí vô cùng ồn ào náo nhiệt. Bạch Thấm đường mình, lại nhìn từng nhóm người qua lại đường, đột nhiên lại cảm thấy bản thân có chút nhớ An Tử Thiên.

      “Bạch Thấm!” Đột nhiên, ở phía sau lưng có người kêu tên .

      Bạch Thấm quay đầu nhìn, phát thiếu niên điển trai ở cách đó xa chạy tới chỗ -- là Triệu Ngạn Bân.

      “Bạch Thấm, lâu gặp, cậu mình à?” Có lẽ là vì bất ngờ gặp được Bạch Thấm, nụ cười mặt Triệu Ngạn Bân vô cùng sáng lạn.

      “Triệu Ngạn Bân, lâu gặp.” Bạch Thấm mỉm cười, lịch chào hỏi.

      “… Cái kia, cậu… càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

      Bị nụ cười của Bạch Thấm làm cho hoa mắt, người vẫn luôn giỏi giao tiếp từ trước tới giờ như Triệu Ngạn Bân vậy mà lại biết gì, cứ phun ra nuốt vào hồi lâu, mới thốt ra được câu như vậy. Nhưng đây cũng là lời . Từ trước đến giờ tuy rằng Bạch Thấm vẫn luôn rất xinh đẹp, nhưng lại luôn lạnh lùng như băng tuyết khiến cho người ta thể đến gần, mà tại, làn da của trắng nõn mịn màng, đôi mắt trong trẻo như nước, lại thêm nụ cười nhàng, thể khiến cho Triệu Ngạn Bân bị hấp dẫn.

      “Cảm ơn, cậu cũng trở nên tuấn tú hơn rất nhiều.” Được rồi, đây có lẽ cũng là lời . Tha thứ Bạch Thấm, còn nhớ bộ dáng ban đầu của Triệu Ngạn Bân là như thế nào nữa rồi.

      Nghe xong lời của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân có chút ngượng ngùng.

      có việc gì tớ trước nhé, ra ngoài quá lâu khiến cha mẹ tớ lo lắng.” xong, Bạch Thấm chuẩn bị xoay người rời .

      “A… từ từ …” Vừa nghe đến việc Bạch Thấm phải , rốt cuộc Triệu Ngạn Bân cũng lấy lại tinh thần: “Là thế này, ngày kia là sinh nhật của tớ. Tớ mời rất nhiều bạn bè hồi cấp 3 đến dự tiệc, cậu có thể đến được ?”

      “Còn phải tùy tình huống , có lẽ ngày đó tớ lại có việc đột xuất chừng.” , Bạch Thấm muốn , nhưng lại thể từ chối quá mức ràng.

      “Kỳ có gì, cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ là muốn mời nhiều bạn học cũ đến tụ họp với nhau chút, ngày đó có rất nhiều người. Đúng rồi, tớ cũng mời cả Lâm Thước Nhạc, vậy nên cậu nhất định cũng phải tham gia! Tớ thông báo cho mọi người là cậu cũng tới.” Nghe ra ý muốn từ chối trong lời của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân vẫn mời rất nhiệt tình.

      Bạch Thấm có chút biết gì nhìn chằm chằm Triệu Ngạn Bân. Đây là chuyện gì chứ, bởi vì cho bạn học là , nên nhất định phải , nếu chính là lời mà giữa lời rồi.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 13: Trở về (1)

      Edit: Lam – *******************

      Ba ngày trôi qua, An Tử Thiên vẫn chưa trở về.

      Trong điện thoại là vì cao tốc thành phố C bị tuyết phủ kín, hơn nữa cuối năm xuân đến, bọn bị chặn ở đường cao tốc tiến lùi được.

      Bạch Thấm cực kỳ lo lắng, khi An Tử Thiên gọi điện thoại đến, Bạch Thấm cầm điện thoại cố gắng ổn định tâm tình, phải tỉnh táo lại, nếu An Tử Thiên có vấn đề bởi vì tâm tình của , xảy ra chuyện gì đường cao tốc, hối hận đến chết.

      Lạnh lẽo, đói khát, ầm ĩ, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ, trước mắt còn có di động có thể kết nối với bên ngoài, nhưng lại mất sóng, làm sao bây giờ? Bạch Thấm cực kỳ sợ hãi, nếu An Tử Thiên thể khống chế cảm xúc của thành công, có thể phát bệnh ở nơi đó rồi hay ?

      rất hiếm khi thấy An Tử Thiên phát bệnh, ngoại trừ tình hình chứng tự bế của An Tử Thiên tương đối lạc quan, cũng có ý thức khống chế mình phát tác trước mặt .

      Mà sau khi trùng sinh, cơ bản An Tử Thiên chưa từng phát tác. Tình hình này thay vì là phát bệnh, giải thích kĩ càng hơn là vì kích thích bên ngoài làm cho khống chế được cảm xúc, dẫn đến khống chế được hành vi. Kiếp trước nguyên nhân Bạch Thấm chán ghét An Tử Thiên là vì lần vô tình nhìn thấy phát bệnh khống chế được cảm xúc, lúc đó còn , cái gì cũng hiểu, nhìn thấy An Tử Thiên giống như kẻ điên ngừng tổn thương chính mình, tổn thương người bên cạnh, mãi đến khi bị cưỡng ép tiêm thuốc an thần mới hôn mê. rất sợ, từ đó về sau cũng muốn tới gần An Tử Thiên.

      Tử Thiên, sao rồi? Có ổn ?” Cầm di động, giọng tự chủ được có chút nghẹn ngào.

      “Đừng lo lắng, có việc gì.” An Tử Thiên an ủi.

      cao tốc tuyết rơi lớn, lại có gió, nhất định phải mặc nhiều chút, đừng để bị cảm. Còn nữa, cảnh sát đưa nước ấm và đồ ăn nhất định phải ăn hết uống hết, được bắt bẻ. Chỗ đó dù sao cũng phải ở nhà, Tử Thiên được tùy hứng chịu đụng chạm người khác gì đó.” hối hận tại sao nghe lời cùng tới thành phố C, sợ An Tử Thiên bởi chứng tự bế mà chịu tiếp xúc với người xa lạ, bởi vì bắt bẻ mà chịu tiếp nhận mấy món đồ ăn cẩu thả, càng lo lắng bởi vì hoàn cảnh phức tạp và khép kín mà khống chế được cảm xúc.

      Bạch Thấm ngừng dặn dò An Tử Thiên, liên tục đủ thứ, muốn cho biết luôn luôn bên cạnh , muốn để yên tâm đợi đường cao tốc khai thông. Cho dù có An Trì bên cạnh , cũng thể yên tâm.

      “Ông nội luôn đuổi em ra ngoài, người trẻ tuổi cứ đứng trong nhà là tốt. Về sau em cố ý sáng sớm vừa dậy ra ngoài, kết quả ông nội lại em nên cứ chạy bên ngoài. Tử Thiên, có phải ông nội rất xấu hay ?”

      “Ừ, rất xấu.”

      Tử Thiên, sao có thể ông nội của mình như vậy được. Em hiểu ra trong lòng ông nội rất muốn em bồi ông, cho nên, chờ sau khi trở về bồi ông nội nhiều chút được ?”

      “Được, chúng ta cùng bồi ông.”

      “Bồi ông chơi cờ, bồi ông luyện chữ, bồi ông đánh quyền có được ?”

      “Được, bồi ông.”

      “Mấy ngày nay chị Tử Nguyệt bận nhiều việc ở công ty, nhưng em phát ra bí mật đấy… muốn nghe ?”

      “Muốn…”

      “Em phát Lâm Mặc và chị Tử Nguyệt hình như có chút gì đó…”

      “Cái gì?”

      “Ôi, ngốc quá, là có tình nha, hình như Lâm Mặc thích chị Tử Nguyệt trước, ra em cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, chị Tử Nguyệt cần người đàn ông dịu dàng có kiên nhẫn như Lâm Mặc ở cùng.”

      “…” vui nghe Bạch Thấm khen ngợi người đàn ông khác: “Bọn họ rất xứng đôi.”

      cũng cảm thấy như vậy phải , em biết mà…”

      An Tử Thiên ở đầu dây điện thoại bên này yên lặng nghe Bạch Thấm, biết Bạch Thấm khác thường d;đ;lqđ là vì cái gì, trong lòng vốn có chút nôn nóng bất an dần dần bình tĩnh lại, cứ nghe giọng của vợ như vậy, cực kỳ an tâm…

      mãi đến khi điện thoại lại mất tín hiệu lần nữa, Bạch Thấm nhìn di động trong tay, vẫn vô cùng lo lắng, biết khi nào cao tốc có thể khai thông, biết An Tử Thiên có thể chống đỡ đến lúc này hay .

      Bạch Thấm gọi điện thoại cho Triệu Ngạn Bân trong nhà có số việc thể tới tham gia tiệc sinh nhật của , quà sinh nhật gửi Lâm Thước Nhạc mang đến.

      Triệu Ngạn Bân mặc dù tiếc nuối, nhưng nghe được giọng hơi lộ vẻ mệt mỏi của Bạch Thấm trong điện thoại, cũng chỉ có thể an ủi cần lo lắng thái quá, quá mệt nhọc rồi.

      Sáng sớm ngày thứ năm, Bạch Thấm nhận được điện thoại của Triệu Ngạn Bân, bây giờ ở trước cửa Thanh Uyển, mời ra ngoài chuyến.

      Thanh Uyển là tiểu khu, ra là ở lưng chừng núi, có xe riêng mà tới chuyến cũng tiện. Mà sáng sớm Triệu Ngạn Bân tới rồi, người nhà đều đến cửa tiểu khu, Bạch Thấm cũng tiện từ chối gặp.

      Từ rất xa Triệu Ngạn Bân nhìn thấy Bạch Thấm tới phía mình: “Bạch Thấm.”

      ra có việc cậu có thể trong điện thoại, sáng sớm đến đây cũng tiện.” Bạch Thấm rất khéo léo lên ý kiến của mình.

      “Gặp mặt bày tỏ lòng biết ơn mới đủ thành ý. Cảm ơn quà sinh nhật của cậu.” Đây là lí do Triệu Ngạn Bân suy nghĩ lâu mới nghĩ ra để hẹn gặp Bạch Thấm.

      Có chút biết gì, chỉ vì việc này mà sáng sớm đến đây, ta sợ lạnh bao nhiêu: “ có gì, nếu mời tớ, tớ dĩ nhiên đưa quà sinh nhật, cậu cần như vậy.” Dù Triệu Ngạn Bân có ngu ngốc cũng nghe ra ý tứ của Bạch Thấm, tớ đưa cậu quà sinh nhật phải vì tớ biết cậu sinh nhật, mà là vì cậu mời tớ tham dự tiệc sinh nhật của cậu, hoàn toàn là hành vi theo lễ tiết, cậu đừng tự mình đa tình.

      “Nhìn sắc mặt cậu tốt lắm, chuyện trong nhà vẫn chưa giải quyết sao?” ta gượng gạo sang chuyện khác.

      “Tớ vẫn tốt, cậu cần lo lắng cho tớ.”

      Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân tức giận: “Chồng chưa cưới của cậu đâu? Chẳng lẽ trong nhà cậu xảy ra chuyện mà chồng chưa cưới của cậu quan tâm gì sao?” ta tức giận người đàn ông kia vậy mà chăm sóc tốt cho Bạch Thấm, để trong lòng.

      Nghe thấy Triệu Ngạn Bân nhắc tới An Tử Thiên, tâm tình Bạch Thấm vốn tốt lúc này sắc mặt càng kém hơn.

      Nhìn thấy sắc mặt đột ngột thay đổi của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân cho rằng Bạch Thấm có lẽ vì chồng chưa cưới của mà đau lòng như vậy: “Có phải chồng chưa cưới của cậu làm chuyện gì có lỗi với cậu ? Cậu cho tớ biết, tớ giúp cậu trút giận!” Nghĩ đến Bạch Thấm bị tổn thương, ta càng thêm tức giận.

      …” Bạch Thấm mới mở miệng, ta lập tức ngắt lời cầm lấy tay : “Cậu cho tớ biết sao cả, tớ giúp cậu giáo huấn tên đàn ông kia, vậy mà lại làm ra chuyện có lỗi với cậu. Tiểu Thấm, cậu đừng buồn, ta, cậu còn có tớ, lòng tớ đối với cậu cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, Tiểu Thấm, tớ thích cậu, tớ rất thích cậu, cậu chấp nhận tớ , có được ?” ta càng càng kích động, vội vã muốn có được câu trả lời của Bạch Thấm.

      Bạch Thấm cố gắng tránh khỏi tay của Triệu Ngạn Bân, ta cầm tay rất đau: “Triệu Ngạn Bân, cậu buông ra, cậu...”

      “Cậu đồng ý với tớ tớ lập tức buông ra, Tiểu Thấm, cậu hãy tin tớ, tớ thích cậu, tớ đối xử tốt với cậu.” Lại cắt ngang Bạch Thấm, lại tăng thêm sức lực trong tay.

      Đúng lúc này, bàn tay to xuất giữa hai người, dùng lực kéo Bạch Thấm qua, ôm vào trong lòng.

      Bạch Thấm chỉ cảm thấy trước mắt xoay chuyển, liền đụng vào bức tường thịt, ngẩng đầu nhìn cái, là An Tử Thiên.

      Tử Thiên, trở về rồi! có sao ? Có chuyện gì hay ?” Giọng kinh hỉ (kinh ngạc mừng rỡ) kêu lên, hai tay còn an phận sờ loạn dưới, kiểm tra xem người mình vẫn luôn nhớ mong trước mặt có bình yên vô hay .

      An Tử Thiên bắt được hai bàn tay làm loạn người : “ sao, rất ổn, em cần lo lắng.”

      Nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim nâng lên lamanh/lqđ mấy ngày nay của Bạch Thấm cuối cùng cũng hạ xuống: “ sao là tốt, sao là tốt.” Hốc mắt lập tức đỏ lên, giọng nghẹn ngào.

      “Chúng ta về nhà.” An Tử Thiên ôm chặt, giọng .

      “Chúng ta về nhà, về nhà, ông nội và chị Tử Nguyệt đều ở nhà chờ đấy.”

      Vì thế, An Tử Thiên cứ thế ôm Bạch Thấm từ từ xa, bỏ lại mình Triệu Ngạn Bân trong nháy mắt bị Bạch Thấm bỏ quên ngu ngơ trong gió rét, đắm chìm trong việc An Tử Thiên sau cùng quay đầu lại liếc mắt thâm sâu nhìn ta cái, hàm chứa kinh hoàng, cảnh cáo, uy hiếp, cùng với phẫn nộ.

      ta nhìn bàn tay trống của mình, vừa rồi ràng cầm lấy tay Bạch Thấm, tại trống chỉ còn lại khí, bên tai giống như vẫn còn tiếng kêu đau của Bạch Thấm vang vọng, mà khi đó ta lại để ý.

      Bây giờ… còn cái gì nữa. Trong nháy mắt ngay khi người đàn ông kia xuất , trong mắt Bạch Thấm cũng chỉ có ta, khóc vì ta, cười vì ta, biểu lộ cảm xúc trực tiếp như thế, đó là Bạch Thấm ta chưa từng nhìn thấy, đó… Mới là Bạch Thấm chân chính.

      Hóa ra, ra, cho tới bây giờ ta chưa từng có được người con thanh khiết mà lạnh lùng tột cùng này. Triệu Ngạn Bân bỗng nhiên nhớ tới ngày ta tỏ tình với đó lần đầu tiên, khi ấy nhắc tới chồng chưa cưới trong mắt chợt lên ánh sáng chói mắt, đó là tình cảm ta chưa bao giờ nhìn thấy người , buồn cười là khi đó ta lại ngây ngốc chịu buông bỏ, cho tới bây giờ…

      Trở vào trong nhà, trải qua việc ông nội và An Tử Nguyệt quan tâm hỏi han ân cần, An Tử Thiên mới có thể ôm Bạch Thấm về phòng, trở lại thế giới của hai người lần nữa.

      Vừa trở lại phòng, cảm xúc Bạch Thấm kiên cường chống đỡ lâu rốt cuộc bộc phát, nằm trong lòng An Tử Thiên khóc thảm thiết. An Tử Thiên đau lòng lau nước mắt cho , làm thế nào cũng lau hết, dứt khoát ngừng hôn lấy nước mắt, từng giọt từng giọt tất cả đều ăn hết, vừa đắng vừa mặn, An Tử Thiên đau lòng dừng được: “Thấm Thấm, Thấm Thấm…”

      Tử Thiên, em nhớ , rất nhớ !” Bạch Thấm khóc thành tiếng.

      cũng nhớ em, sao rồi, bây giờ sao rồi, trở về.”

      câu trở về của khiến cho Bạch Thấm khóc kịch liệt hơn, chuyện đứt quãng: “ trở về… Trở về… Về sau em… để mình nữa.”

      An Tử Thiên đau lòng nhìn người con trong lòng, nhớ tới ngày nào đó chợt xông vào văn phòng của nhào vào lòng khóc cũng kịch liệt như thế này, cũng là khóc đến đôi mắt đều sưng lên, khóc thở ra hơi, với muốn ở cạnh , để mình nữa.

      cực kỳ ảo não, tại sao biết bản thân vô dụng thế này, lúc nào cũng hại rơi nước mắt, khóc thương tâm như vậy. là đáng chết!

      phải mình, chúng ta ở cùng chỗ…” còn chưa xong, Bạch Thấm vội vàng hôn lên, cần thông qua cách này để chứng minh An Tử Thiên tồn tại, chứng minh lúc này An Tử Thiên ở ngay bên cạnh .

      dùng lực hôn, thậm chí đè An Tử Thiên ngã xuống giường, đầu lưỡi tiến công thần tốc tùy tiện quấy động trong miệng , liên tục vươn đến nơi sâu nhất trong khoang miệng. Vội vàng cảm nhận được An Tử Thiên, cái ôm của , nụ hôn của , thân thể nóng bỏng của

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 14: Trở về (2)

      An Tử Thiên lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ ngủ say ở trong lòng mình, đôi mắt hơi sưng của nhắm chặt, hàng mi cong dày vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa khô, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người. Đôi môi của vốn mịn màng mềm mại, lại bởi vì nụ hôn kích động vừa rồi mà trở nên cực kì sưng mọng, hơi hơi vểnh lên, thể tâm tình rất tốt của người ngủ say.

      cố gắng hít hít hơi thở của trong lòng mình rồi thỏa mãn thở dài, nghĩ đến vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ và nỗi nóng lòng chờ đợi được ôm lấy của vào lúc nhìn thấy vừa mới trở về, vào khắc đó, An Tử Thiên cảm thấy tất cả cố gắng và tốn kém để gấp rút trở về của chính mình đều vô cùng đáng giá. Có điều, chỉ cẩn nghĩ tới chàng trai cứ cầm lấy tay Bạch Thấm buông, ánh mắt An Tử Thiên lập tức trở nên tối sầm, xem ra vẫn nên phải "thời thời khắc khắc" đều canh giữ ở bên người mới được, vừa mới có mặt ở đó chưa bao lâu liền có người mơ tưởng đến của rồi.

      Ở trong phòng khách, ông cụ nhà họ An ngồi ghế sô pha, An Tử Thiên vừa xuống liền nhìn thấy.

      "Ông ạ."

      "Ừ”. Ông cụ vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi : “Ngồi xuống đây .”

      Đợi cho An Tử Thiên ngồi xuống tử tế, ông cụ mới mở miệng: “Vào lúc cháu tốc độ cao bị chặn lại tâm tình thế nào.” ra ông cũng vô cùng lo lắng khi đó An Tử Thiên thể khống chế được được cảm xúc của mình rồi xảy ra chuyện gì đó, nhưng may mắn là có. Điều này có nghĩa là bệnh tình của An Tử Thiên ngừng chuyển biến tốt hơn.

      “Rất tốt.” An Tử Thiên nhíu mày lại, nghĩ đến hoàn cảnh khi đó của chính mình, cảm xúc của vẫn hơi chịu ảnh hưởng chút.

      “Hả? Vậy làm cách nào cháu khiến cho bản thân bình tĩnh lại được?”

      “Thấm Thấm.” So với câu hỏi trước trả lời nhanh hơn. Khi nghĩ đến Bạch Thấm, đường nét gương mặt ràng trở nên dịu dàng hơn. mong muốn bị mất bình tĩnh, trở nên thể khống chế được, như vậy cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh hơn.

      Ông cụ nhà họ An tử có chút hơi nghẹn lời...

      Được rồi, tuy rằng cực kỳ muốn thừa nhận, nhưng quả là ông cụ nhà họ An rất ghen tị với Bạch Thấm. ràng đứa cháu này là do ông nuôi dưỡng từ đến lớn, nhưng vì sao trong mắt nó lại chỉ có con bé Bạch Thấm kia, rốt cuộc là nó lại muốn bỏ mặc ông già này đơn mình hay sao!

      Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà cho dù Bạch Thấm vẫn mực tốn tâm tư lấy lòng ông nhiều như thế nào, ông lại vẫn luôn muốn quan tâm đến . Ông cụ vẫn luôn trêu chọc rằng, nếu An Tử Thiên thương Bạch Thấm nhiều như vậy, nhất định ông cũng nguyện ý thích Bạch Thấm, có đáng nũng nịu, vừa thông minh lại xinh đẹp như vậy làm cháu là tốt...

      Trước kia, vào lúc Bạch Thấm chịu đón nhận An Tử Thiên, ông cụ nhà họ An vẫn luôn nghĩ rằng: cháu trai quý của ông chỉ biết năng có chừng mực, vừa tuấn tú lịch , lại còn có năng lực kinh doanh tốt như vậy, mà Bạch Thấm , ngoại trừ là có được vài phần quyến rũ còn lại hoàn toàn có gì đặc biệt, tại sao lại chịu ngoan ngoãn ở chung chỗ với đứa cháu của ông chứ? Được cháu trai quý của ông để ý đến là phúc lớn khó có được của .

      tại, Bạch Thấm hạnh phúc ngọt ngào ở chung chỗ với An Tử Thiên ông cụ lại bắt đầu ghen tị.

      Được rồi, ông cụ nhà họ An, ông cứ thừa nhận , kỳ ông chính là ông già cực kì kiêu ngạo.

      Mẫn cảm nhận ra được khí bên cạnh chợt xấu , bỗng nhiên An Tử Thiên nghĩ tới những lời Bạch Thấm với ở trong điện thoại, nên mở miệng : “ làm ông phải lo lắng.”

      Ông cụ nhà họ An nghe được đứa cháu cưng của mình như vậy, vẫn còn chưa kịp hài lòng thể chút tình cảm vui mừng của mình, lại nghe An Tử Thiên thêm: “Là Thấm Thấm vậy.” (Maybe: ôi tiểu Thiên Thiên của chúng ta... haha...)

      "..."

      Ôi, ông cụ nhà họ An à, đời này ông cũng đừng mong chờ đứa cháu trai cưng của ông có thể thoát khỏi ma chướng của Bạch Thấm, tuy rằng chỉ là Bạch Thấm chỉ có vài phần quyến rũ cũng đủ khiến cho đứa cháu nội của ông mê tít lượn quanh, vậy nên, ông cũng nên biết chừng mực , ít nhất Bạch Thấm kia còn biết phải lấy lòng ông, nếu như đổi thành tiểu tinh khác sớm dùng cước đá bay ông lên sao Hỏa rồi. (Maybe: đây hoàn toàn là lời của tác giả, editor như tôi đây rất vô tội, tôi là người rất biết kính già trẻ, thiện tai thiện tai...)

      An Tử Thiên khó hiểu nhìn ông mình nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, tại sao ông nội vừa mới còn vui vẻ lại đột nhiên liền tức giận.

      Lên lầu tiếp tục ngắm Thấm Thấm ngủ vậy...

      [Rất muốn bổ sung thêm câu gào thét của ông cụ nhà họ An vào đây: "An Tử Thiên, cháu còn có thể có tiền đồ hơn được nữa sao!!!!!]

      Bạch Thấm bị An Tử Thiên nhấm nháp làm cho tỉnh lại. Tự chủ của An Tử Thiên quá kém, vốn chỉ định ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh nhìn Bạch Thấm ngủ, nhưng ngắm nhìn lại hồi đột nhiên lại nhớ đến nụ hôn nhiệt liệt của trước đó, chịu đựng nổi dụ hoặc ngọt ngào nên mới "hạ miệng" với Bạch Thấm.

      Mở mắt liền nhìn thấy cái đầu đen tuyền áp sát vào người mình, đây là cái gáy của An Tử Thiên... Từ chỗ gáy ngừng truyền đến □* báo cho Bạch Thấm tin tức rằng người nào đó thừa dịp ngủ mà ăn trộm đậu h của .

      *Cái này là nguyên bản của raw, là kí tự, phải từ, cái này có lẽ do tác giả.

      Tử Thiên... rất nặng đấy..." Trong thanh của thiếu nữ mang theo nét mềm mại đặc thù khi vừa tỉnh ngủ khiến cho càng thêm hứng thú dâng trào, An Tử Thiên hai lời liền xâm chiếm đôi môi của .

      Người nào đó từ lúc được hôn liền sinh ra nghiện mất rồi. cảm thấy ở nhà nơi tốt. Từ sau khi về nhà, Bạch Thấm liền đối xử với vô cùng thân thiết, thậm chí còn cũng chủ động với chút.

      “Ngô... ngô...” Đột nhiên Bạch Thấm nghĩ đến, nếu như vào lúc hôn mà bởi vì thể lấy hơi mà bị ngất , liệu có phải vô cùng mất mặt hay đây...

      Cho nên là, An Tử Thiên tức giận?

      Nhưng là lúc này Bạch tiểu thư suy nghĩ nhiều...

      thấy Bạch Thấm đáp lại, An Tử Thiên dịu dàng liếm liếm khóe miệng của : “Thấm Thấm...” Trong giọng mang theo chút tủi thân thấp thoáng, hàng mi khóe mắt còn mang theo chưa thỏa mãn đầy tính trẻ con. Bạch Thấm liền nộp vũ khí đầu hàng ngay tại chỗ, An Tử Thiên, dám cứ thể dụ dỗ em như vậy! Nội tâm Bạch Thấm chống đỡ được, chút do dự hôn lên khóe mắt nam nhân.

      Từ khóe mắt đến chóp mũi rồi đến cằm, làn môi của lướt khuôn mặt chờ mong của An Tử Thiên, thế nhưng từ đầu đến cuối lại hề đụng chạm vào đôi môi của . An Tử Thiên nhìn đôi gò má đỏ bừng của người con trước mắt, trong nụ cười của mang theo vài phần giảo hoạt, đôi mắt sẫm lại.

      An Tử Thiên đoạt lấy quyền chủ động, xâm chiếm đôi môi mềm mại, ngăn chặn hơi thở của , công thành đoạt đất từng góc trong miệng . người đàn ông phương diện này đều có thiên phú bẩm sinh, hơn nữa An Tử Thiên còn là người vô cùng thông minh. Bạch Thấm vô cùng bất mãn, ràng hai người đều là tân thủ*, tổng cộng chỉ có vài lần kinh nghiệm như vậy, vì sao kỹ thuật của An Tử Thiên lại thuần thục như vậy được chứ?

      *Tân thủ: người mới chơi, mới tham gia

      Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào, căn phòng được những tia nắng ấm áp hiếm có khiến cho giống khunh cảnh mùa xuân về hoa nở...

      Chẳng mấy chốc đến ngày ba mươi tết, An Tử Nguyệt cho người giúp việc về nhà nghỉ tết, từ ngày ăn cơm tất niên (30 tết) cho đến mùng ba, tổng cộng là bốn ngày. Vào hôm ba mươi, người giúp việc vừa nấu cơm tất niên xong xuôi liền rời khỏi nhà họ An, lúc này là thời điểm từng nhà đều vui vẻ chờ đợi đoàn viên. Hôm nay Bạch Thấm cũng trở về nhà họ Bạch, dù như thế nào nữa cũng vẫn là người của nhà họ Bạch, đến bữa cơm tối tất niên mà còn trở về quả là có chút thể nào nổi.

      Bạch Thấm vừa rời khỏi nhà họ An, An Tử Thiên liền thúc giục ông cụ nhà họ An bắt đầu ăn cơm, bởi vì Bạch Thấm với rằng, chỉ cần ăn xong cơm lập tức quay lại.

      “Thấm Thấm...”

      Tử Thiên, nhanh như vậy sao? ăn xong cơm tất niên rồi à?” Hai người giao hẹn, ai ăn cơm xong trước gọi điện thoại cho đối phương. Tốc độ nhanh như vậy, Bạch Thấm hoài nghi rốt cuộc An Tử Thiên cuộc có ăn cơm hay .

      “Ăn xong rồi.” An Tử Thiên thúc giục ông cụ và An Tử Nguyệt ngồi vào bàn, bản thân lại chỉ ăn được mấy miếng liền vội vàng lên lầu gọi điện thoại cho Bạch Thấm.

      “Vậy ăn mấy bát?” Bạch Thấm có thể khẳng định chắc chắn rằng An Tử Thiên ăn nhiều lắm.

      “...”

      Tử Thiên...” Trong giọng của Bạch Thấm mang theo nét hờn giận vui, chẳng lẽ là chưa ăn?

      “Cũng được mấy miếng.” Nhận thấy Bạch Thấm vui, liền dám chần chờ.

      “A...” Ở đầu bên kia điện thoại lập tức phát ra tiếng kêu than: “ Tử Thiên! ràng là em cho biết ý nghĩa của bữa cơm tất niên rồi mà. Mọi người trong nhà ngồi vòng quanh bàn tròn cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm mới gọi là cơm tất niên chứ! Tử Thiên, mới ăn mấy miếng như vậy có khác gì ăn đâu, tại sao lại như thế chứ?" Bạch Thấm vô cùng đau đầu, đoán chừng tại chắc ông cụ nhà họ An cực kỳ tức giận đây, nhưng An Tử Thiên làm sai cũng thể trách cứ, cuối cùng kẻ chịu khổ phải là chính sao...

      Tử Thiên, phải nghe lời em, đầu tiên xuống lầu tiếp tục ăn cơm, nhớ còn phải kính rượu cho ông nội và chị Tử Nguyệt, hai câu chúc dễ nghe cho ông nội nghe . vừa mới rời khỏi bàn, tại khẳng định là ông vô cùng tức giận, nhanh chóng dỗ dành ông nội ...”

      “... có em ở đây, đoàn viên làm sao được?” Trong thanh nặng nề của An Tử Thiên mang theo mất mát vô cùng ràng. Bạch Thấm nghe xong mà sống mũi hơi cay, thiếu chút nữa vì xúc động mà ngay lập tức trở về nhà họ An, sau đó nhào vào trong lòng người đàn ông này.

      Tử Thiên, trước tiên cứ quay lại kính rượu cho ông rồi chờ em trở lại, chẳng mấy chốc nữa em trở về. nghe lời em , lúc nào em trở về có thưởng!” Bạch Thấm chậm rãi, dỗ dành An Tử Thiên.

      An Tử Thiên ngoan ngoãn trở lại bàn cơm, kính rượu cho ông cụ: “Ông nội, chúc ông mạnh khỏe!”

      Cho dù có tức đến đâu, nhưng đứa cháu cưng kính ông ly rượu này, ông cụ cũng trở nên nhàng hơn, khóe miệng ông khẽ giật giật, như vậy cũng chứng tỏ tại tâm trạng của ông cụ vô cùng vui tươi hớn hở. Phải biết rằng tất cả mọi người trong nhà họ An đều hơi bị cứng cơ mặt, cho tới bây giờ những biểu cảm khuôn mặt cũng được phong phú cho lắm. (Maybe: Là lời của tác giả...)

      Khi kính rượu cho An Tử Nguyệt, vốn là An Tử Thiên cũng định chuẩn bị chúc khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến những lời Bạch Thấm với chính mình, mêm sửa lại thành: “Chị, chúc chị sớm sinh quý tử với Lâm Mặc.”

      Bàn tay An Tử Nguyệt giơ ly rượu lên cứng khựng lại ở giữa trung, đỏ mặt hồi lâu. Ông cụ nhà họ An cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cháu mình. Chuyện từ này lúc nào vậy, tại sao ông lại hề hay biết?!

      Kỳ tình cảm giữa An Tử Nguyệt và Lâm Mặc vẫn luôn mực ở trong tình trạng dây dưa . Căn bản An Tử Nguyệt đối với đoạn tình cảm này vẫn giữ thái độ tin tưởng, chút cảm giác an toàn, Lâm Mặc cố gắng rất lâu mà tiến triển cũng ràng, vô vùng đau đầu. Nay An Tử Thiên vừa như vậy, lại trong lúc vô ý giúp ta phen, khiến cảm tình giữa hai người được đẩy từng bước về phía trước.

      Sau khi cơm nước xong xuôi áng chừng mất giờ, rốt cục Bạch Thấm cũng quay lại nhà họ An trong chờ đợi của An Tử Thiên, nhận được vòng ôm nồng nhiệt của . Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày mọi nhà đều đoàn viên, vì thế cũng làm cho An Tử Thiên bị lây cảm giác cuốn hút luyến tiếc nỡ để Bạch Thấm rời khỏi mình dẫu chỉ chốc lát. Vậy nên dù thời gian rời nhau ngắn ngủi nhưng vẫn nhớ nhung như thế.

      Đến lúc đón giao thừa, Bạch Thấm làm mặt dày quay sang đòi lì xì mừng tuổi của ông cụ nhà họ An, rồi lại nhìn đến An Tử Nguyệt muốn cái nữa. Khi vừa đến 12 giờ, bị An Tử Thiên kéo về phòng ngủ. có quan niệm rất mạnh mẽ về thời gian nghỉ ngơi và làm việc, kéo dài tới 12 giờ là giới hạn của , tất cả mọi người trong nhà đều bị xua về phòng ngủ.

      Tuy rằng bị An Tử Thiên đuổi về phòng ngủ, nhưng ông cụ nhà họ An vẫn vô cùng vui vẻ. Ông cảm thấy rốt cuộc đứa cháu của mình cũng biết chủ động quan tâm tới ông nội rồi, mà lại hề biết điều này chỉ là do chứng cố chấp của An Tử Thiên tác quái mà thôi. Bạch Thấm sớm quen với tính nết này của An Tử Thiên, nên chỉ cười tủm tỉm cầm mớ lì xì đỏ hôm nay nhận được lên lầu ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.