1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Sống lại yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn (New)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 5:

      Bạch Thấm hề muốn tham gia huấn luyện quân cho tân sinh viên, hồi du lịch ở Hải Nam bị phơi nắng còn chưa trở lại bình thường, muốn bị phơi cho đen thêm nữa đâu. Thực ra, cho dù kiếp trước trải qua đủ chuyện được như ý, nhưng hoàn cảnh cuộc sống của Bạch Thấm về mặt vật chất phần lớn người khác đều muốn mà có được, nên từ phương diện này Bạch Thấm chính là đại tiểu thư vừa soi mói lại mỏng manh. Huống chi, kiếp trước tham gia học quân lần rồi, theo thấy ngoài mệt mỏi và bị phơi nắng, huấn luyện quân mang đến cho được cái gì cả. cú điện thoại có thể giải quyết chuyện tham gia tập huấn, cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi.

      An Trì nhận được điện thoại của Bạch Thấm rất bất ngờ, tuy rằng hai tháng trước rất kinh ngạc khi thế mà lại ghi danh vào đại học A, phải biết rằng, liều mạng ép An tổng đến thành phố A, sao trong nháy mắt lại ghi danh vào trường ở thành phố A thế này? Người biết chuyện còn tưởng rằng thể rời khỏi An tổng ấy chứ! Vấn đề này còn chưa được làm , mới nhập học hai ngày nhận được điện thoại từ , tuy liên lạc trực tiếp với An tổng, cũng chỉ là chuyện tập huấn nhoi mà thôi, nhưng chuyện càng càng khiến người ta nghi ngờ. Theo như tính cách mạnh mẽ của , rất nhiều chuyện đều là tự mình gánh được gánh, bởi vì những người biết chuyện đều có thể nhìn ra ghét dính líu quan hệ với An tổng biết bao nhiêu.

      Trợ lý bên người của An Tử Thiên – An Trì nhìn có gương mặt tinh tế ở phía đối diện rất lâu gì, nỗi nghi ngờ sâu sắc khiến ta phân tâm hồi lâu, chú ý đến chân mày khẽ nhíu lại và vẻ mặt kiên nhẫn của Bạch Thấm: “Trợ lý An, trợ lý An……” Cuối cùng tiếng đặt ly cà phê xuống nặng gọi về dòng suy nghĩ của người đàn ông đối diện. Bạch Thấm thầm ngờ vực, người trợ lý bên cạnh An Tử Thiên này xưa nay đều trầm ổn chín chắn, hôm nay sao lại giống như thằng nhóc ranh vậy? Lẽ nào mình sống lại, tính cách của số người cũng thay đổi luôn à?

      “Hả, à……” An Trì ý thức được mình thất lễ, ngại ngùng hắng giọng: “ Bạch, chuyện huấn luyện quân giải quyết xong rồi, yên tâm. Nhà trường cũng hỏi đến hướng của trong thời gian tập huấn, trong thời gian này Bạch muốn đâu cũng được.”

      Trợ lý An trầm ổn rốt cuộc cũng trở về rồi, bắt dầu làm tròn trách nhiệm báo cáo công việc của ta. “Cân nhắc đến việc Bạch xưa nay chưa từng trải qua cuộc sống tập thể, lo lắng ở kí túc xá quen, An tổng đặc biệt mua căn hộ hoàn toàn mới trong khu chung cư gần trường học, hai ngày nay bắt đầu tu sửa, đều dựa theo sở thích của mà làm, sau khi đợt tập huấn kết thúc có thể vào ở rồi.” An Trì hớp ngụm cà phê, yên lặng lúc, lại mở miệng .

      ta cần chút cam đảm, bình thường Bạch Thấm tuy lạnh lùng nhưng tuyệt đối khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi lần nhắc đến An Tử Thiên trước mặt , trong nháy mắt biến thành quả bom kích nổ, những người bên cạnh cũng bị lây lan. Thân là trợ lý bên người của An Tử Thiên, An Trì đứng mũi chịu sào luôn bị nổ đến bong da tróc thịt, nhưng cũng thể tránh khỏi. An Trì đáng thương bây giờ bị ám ảnh tâm lý luôn rồi, mỗi khi nhắc đến An tổng trước mặt Bạch Thấm, đối phương còn chưa bắt đầu bùng nổ, trong lòng ta bắt đầu lo sợ.

      Điều khiến người ta bất ngờ là lần này đợi rất lâu cũng nghe thấy tiếng gào tức giận như như dự đoán, ngay lúc ta nghi hoặc giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai: “Đưa chìa khóa căn hộ cho tôi , tôi muốn tự mình thiết kế trang trí.”

      Tay cầm ly cà phê của An Trì run lên, ít cà phê bị đổ ra ngoài: “Hả? ...... Được ……”

      Bạch Thấm nhìn tay áo bị cà phê đổ vào của An Trì, trong lòng buồn bực: Cái tên An Trì này biến thành ngu ngốc rồi à? Chỉ chỉ vào tay áo của ta, mở miệng : “Dù sao gần đây tôi cũng có việc gì làm, tự tôi thiết kế trang trí vậy.”

      An Trì được nhắc nhở mới biết làm dơ tay áo, vội rút khăn giấy ra lau: “Được, đúng lúc tôi có chìa khóa căn hộ người. Vốn chuẩn bị chốc nữa liên hệ với công nhân tu sửa đến căn hộ. Nếu như vậy, tôi đưa số điện thoại liên lạc cho luôn nhé, những việc sau này có thể tự mình trực tiếp chuyện với nhóm công nhân.”

      Lau hai cái vứt tờ khăn giấy , lấy chìa khóa và danh thiếp trong túi đưa cho Bạch Thấm: “Có chuyện gì gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”

      Gật đầu, để đồ vào trong túi xách, Bạch Thấm nghĩ rằng còn có gì muốn với trợ lý dường như trở nên ngu ngốc ở đối diện nữa: “ có việc gì nữa tôi trước nhé.”

      Xách túi lên, đứng dậy, cất bước, được mấy bước, nghe thấy phía sau vang lên giọng nam có vẻ hơi gấp gáp: “ Bạch.”

      Xoay người qua, dùng ánh mắt hỏi xem đối phương còn có chuyện gì. “Nếu như Bạch bận, có thời gian có thể thăm An tổng, mấy tháng nay An tổng…… Tuy gì, nhưng tôi nhìn ra An tổng rất nhớ .” Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, nghĩ rằng theo như phản ứng của Bạch ngày hôm nay, mấy câu này chắc cũng nổi nóng dữ lắm đâu.

      Bạch Thấm chỉ yên lặng đứng tại chỗ, có bất cứ hành động nào, nhìn An Trì rất lâu mà gì, mặt cảm xúc. Mà An Trì bị nhìn càng ngày càng căng thẳng: “Đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi thôi, phải An……” Còn chưa dứt lời, ta thấy kia bất chợt xoay người rời , bước khá vội vã.

      An Trì hề tức giận khi bị xem , nếu như bỗng dưng bị Bạch Thấm nhìn chằm chằm, ta mới thấy sợ hãi. nhàng thở phào hơi, gặp ma mà! ràng hôm nay gì cả, mình lại căng thẳng hơn bất cứ lần nào khi nổi giận trước kia nữa. An Trì tuyệt đối thừa nhận rằng trong lòng ta ngầm nhận định rằng sinh vật như Bạch Thấm càng trưởng thành lức sát thương càng mạnh, sau này nếu phải có chuyện tất yếu phải giải quyết, xa chừng nào liền cách xa chừng đó!

      Bạch Thấm vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, mình dạo mục đích. Câu cuối cùng của An Trì ban nãy giống như cơn gió lớn thổi tung nội tâm vẫn luôn vờ như bình tĩnh của từ khi sống lại. muốn thừa nhận vào mỗi buổi sáng khi chỉ có mình, mỗi buổi đêm khuya yên tĩnh, điều day dứt trong lòng , đều là kí ức của kiếp trước và khoảng thời gian hơn tháng khi trở thành linh hồn: dục vọng An Tử Thiên đối với , ích kỷ của , lạnh lùng của , giam cầm của , đau khổ của , mất tự do, rồi chứng bệnh tâm thần của nữa…… Tất cả suy nghĩ, tất cả nhận thức của ở kiếp trước lại hoàn toàn bị dao động khi chứng kiến tất cả trong khoảng thời gian ngủ nghỉ kia, khi nhìn thấy thân thể bị tàn phá của mình được ôm chặt vào lòng chịu buông tay, khi nhìn thấy mặc kệ là tỉnh táo hay mê man đều chịu ngừng nhớ nhung về mình, khi nhìn thấy ngay cả cuối cùng sa vào lưới của ác ma, hơi thở yếu dần cũng đều là vì muốn gần mình thêm chút……

      Siết chặt phần vải áo ở chỗ trái tim, cứng rắn ép về dòng nước mắt sắp trào ra. ra Bạch Thấm là người cực kì bướng bỉnh, khi nhận định chuyện gì, căn bản thay đổi quan điểm nữa. Đến bây giờ cũng chịu thừa nhận rằng chính mình vì đau lòng và cảm động mà rơi nước mắt vì An Tử Thiên. Thực ra hiểu rất vì sao mình sống lại —— chấp niệm, chấp niệm mãnh liệt kia, hoặc là vì theo đuổi đến chết cũng từ của dành cho , hoặc là nỗi đau đớn và đành lòng khi đối mặt với cận kề cái chết, khiến sống lại. vẫn luôn muốn suy nghĩ quá nhiều, vì biết cứ theo đà này cán cân trong lòng , chút do dự mà nghiêng về phía, nhìn thấy lúc còn sống và chết hoàn toàn giống nhau, cho chấn động quá lớn.

      Trong chốc, Bạch Thấm biết mình nên đâu về đâu……

      “Tiểu Thấm, dạo gần đây cậu thần thần bí bí làm chuyện gì thế? Sao mình vẫn luôn thấy cậu đâu hết?” Lâm Thước Nhạc rốt cuộc cũng chịu đựng cho đến khi đợt huấn luyện quân kết thúc, cuối cùng cũng lướt đến bên cạnh Bạch Thấm – người gần đây thấy bóng dáng đâu cả.

      Kéo cùng dạo phố, giữa đường vào nhà hàng ăn cơm nghỉ ngơi, Lâm Thước Nhạc bắt đầu màn “tra khảo nghiêm khắc” của ấy: “ mau, có phải cậu vẫn luôn mình hưởng thụ sau lưng mình, đưa mình chơi cùng phải ?”

      Bạch Thấm nhìn bạn thân phía đối diện cảm thán, ấy là tinh lực dồi dào mà, những người khác đều nhân dịp tập huấn vừa kết thúc để nghỉ ngơi tốt, mà ấy lôi mình ra ngoài dạo phố. “Cho dù mình ra ngoài, lẽ nào cậu lúc nào cũng có thể thấy mình sao chứ.” Thưởng thức màu da càng thêm sậm của bạn thân, Bạch Thấm hề nể tình cười nhạo phen.

      “Ô, Tiểu Thấm, sao cậu có thể xấu xa cười nhạo mình như vậy hả.” Lâm Thước Nhạc mếu miệng, đồng thời dùng ánh mắt lên án lạnh lùng của bạn tốt: “Cậu nên đau lòng cho mình mới phải.”

      Nhưng chỉ đổi lại hai chữ “Đáng đời.” từ phía đối diện. Cái này đúng là Lâm Thước Nhạc tự chuốc lấy, gia thế của Lâm Thước Nhạc tuy thể sánh bằng An Thị, nhưng chung quy vẫn có thể so với Bạch Thị, muốn tập huấn quân cũng là chuyện đơn giản thôi. Nhưng Lâm Thước Nhạc cái gì cũng thấy tò mò, cái gì cũng muốn thử, cho dù mới mấy ngày đầu mệt đến bò ra, ấy cũng rót đầy phần sức của mình kiên trì đến cùng, đối với nhà giàu được gia đình nuông chiều từ bé mà , thế này cũng dễ dàng gì. Thế nên tuy Bạch Thấm ngoài miệng luôn đả kích bạn thân này, nhưng cũng rất đây chính là trong những nguyên nhân mà thích Lâm Thước Nhạc.

      “Ây da…… cho đổi chủ đề, mau, dạo gần đây cậu đâu làm gì thế?” Lâm Thước Nhạc lẫn nữa bị đả kích phát ra tiếng rống giận.

      “Chồng chưa cưới của mình có mua căn hộ ở gần trường cho mình, gần đây mình bận chuyện sửa sang cho căn hộ đó mà.”

      “À, sửa sang căn hộ…… Hả, chờ ! Cái gì? Chồng chưa cười?! Chồng chưa cưới gì hả? Tiểu Thấm, khi nào cậu có thêm ông chồng chưa cưới thế?” Lâm Thước Nhạc ngạc nhiên gào lên.
      Hale205 thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 7: Bắt đầu lại lần nữa

      ! muốn lại chịu kết cục bi thảm như vậy! Bạch Thấm được trùng sinh chẳng qua chỉ vì vạn lần muốn chứng kiến cảnh An Tử Thiên vì mình chết mà điên cuồng. Bạch Thấm muốn An Tử Thiên sống tốt, muốn hạnh phúc mà sống, muốn cả đời này có thể hạnh phúc bên nhau.

      Bạch Thấm chưa bao giờ có cảm giác muốn gặp An Tử Thiên mãnh liệt như vậy, miệng ngừng lẩm bẩm ba chữ An Tử Thiên, lảo đảo chạy đến công ty An thị, tìm văn phòng dưới tầng trệt của rồi đứng đó cúi đầu. Bạch Thấm cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế thân thể run run, dù chỉ cần đẩy cửa là có thể vào nhưng dám, sợ An Tử Thiên tha thứ cho những tổn thương mình gây ra cho , sợ hãi nếu đẩy cửa ra cái chờ phải là căn phòng tràn ngập hoa hồng. (ý được như mong đợi)

      Bạch Thấm hoàn toàn quên mất những lời An Trì với mình trước đó mà tự mình rơi vào thế giới riêng khó khăn giãy dụa, sắp cắn nát môi mà biết.

      Trong lúc Bạch Thấm do dự cánh cửa trước mắt bỗng nhiên mở ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông tuấn nhăn mày nhíu mi: “Em còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”

      Chính là giọng này, giọng hơi khàn khàn trầm thấp mà trong trẻo lại mang theo lạnh lùng, Bạch Thấm nghe giọng này hơn hai mươi năm, ngay hôm nay, ngay giờ phút này, mới phát bao nhiêu năm qua vẫn chưa nghe đủ.

      tại Bạch Thấm hoàn toàn quên mất mình định gì, định làm gì, trong đầu bây giờ tràn ngập hình ảnh của kiếp trước và tại đan xen lẫn lộn, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt là người vẫn luôn nhớ nhung nghẹn ngào nhào tới: “An Tử Thiên, Tử Thiên, Tử Thiên…”

      An Tử Thiên bị Bạch Thấm đột nhiên ôm lấy lập tức sững sờ, lại nghe thấy vừa nghẹn ngào vừa gọi tên mình, trong mắt chợt nổi lên ngọn sóng lớn. ôm xoay người vào phòng, bỏ lại mọi người đứng bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Đây là của , chính còn chưa ngắm đủ làm sao có thể để người soi mói, đây là thế giới hai người bọn họ, thể để người khác nhìn trộm.

      để ý Bạch Thấm khóc làm bẩn áo mình, An Tử Thiên rút khăn tay nhàng lau vết máu môi , dịu dàng như lau bảo vật quý giá nhất đời: “Có đau ?”

      Bạch Thấm gì chỉ vùi đầu vào lòng khóc lớn.

      An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm khóc đến mức mặt mũi hồng hồng, hai mắt bị sưng đỏ nhất thời chân tay luống cuống. chưa từng thấy Bạch Thấm khóc nhiều như vậy, trong trí nhớ của từ trước đến nay chỉ yên lặng rơi nước mắt, hơn nữa cũng chỉ trong chốc lát.

      An Tử Thiên tưởng rằng có người bắt nạt Bạch Thấm vừa giận vừa đau, tuyệt đối bỏ qua cho người đó!

      Nhìn trong lòng bởi vì khóc quá nhiều mà ho khan, An Tử Thiên cuống quít vỗ vỗ lưng , giúp cảm thấy thoải mái: “ Thấm Thấm …”

      Nhưng biết vì sao trong lòng vừa mới nín được chút lại đột nhiên khóc lớn hơn, hai tay càng ôm chặt lấy An Tử Thiên, vừa khóc ngừng vừa cố gắng những lời ràng.

      An Tử Thiên biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy , thấp giọng kêu: “Thấm Thấm, Thấm Thấm …”



      Bạch Thấm tỉnh lại phát mình nằm ở phòng nghỉ ngơi ở công ty của An Tử Thiên.

      Căn phòng này giống với văn phòng của An Tử Thiên ở thành phố W, đều nằm ở tầng cao nhất trong công ty, diện tích giống như phòng trọ , điều khác biệt duy nhất là căn phòng này phải văn phòng và có chút lớn hơn. Có rất ít người biết An Tử Thiên thích ngẩn người hơn rất nhiều so với làm việc buồn chán.

      Bạch Thấm ảo não tại sao bản thân có thể khóc đến ngủ ngay trong lòng An Tử Thiên, bây giờ phải làm sao? An Tử Thiên liệu có chê cười , đột nhiên gặp rồi khóc lớn đến ngủ quên, chuyện này…

      Bạch Thấm bối rối mà hoàn toàn phát giờ phút này mình giống như .

      “Em tỉnh rồi.” Bỗng nhiên xuất giọng , Bạch Thấm còn chưa kịp phản ứng thấy hai mắt tối sầm, cảm giác mát lạnh truyền đến hai mắt, khiến hai mắt sưng đỏ cảm thấy thoải mái.

      An Tử Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của Bạch Thấm, trong mắt nổi lên ý cười.

      khí vô cùng yên tĩnh, Bạch Thấm chịu được mà thấy xấu hổ: “Chân của sao rồi?” Bạch Thấm suy nghĩ hồi lâu mới tìm được đề tài chẳng ra sao để mở miệng.

      An Tử Thiên gì…

      Nghĩ rằng vẫn còn trách , Bạch Thấm đành tự mình giải vây: “Xem em ngốc nghếch cái gì này, lâu như như vậy rồi, chắc hẳn cũng sao đúng .”

      “151 ngày…” An Tử Thiên bỗng nhiên mở miệng.

      “Hả…” Bạch Thấm hơi ngửa đầu, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

      An Tử Thiên cách túi chườm nước đá nhìn ánh mắt của , :“Hôm nay là ngày thứ 152 rồi … có việc gì … rất vui…”

      Bạch Thấm nghe An Tử Thiên chậm rãi xong, sống mũi đau xót, nước mắt lập tức chảy ra.

      nhớ bao lâu gặp như vậy nhưng lại hề nhắc đến chuyện tổn thương nhiều như thế nào, chỉ cần thấy vui vẻ. trả giá nhiều như vậy, muốn lại rất ít, mà kiếp trước ngay cả chút cầu nhoi của cũng chưa bao giờ thực .

      Túi chườm nước đá bỗng nhiên bị lấy ra.

      “Làm sao vậy?” An Tử Thiên có chút bối rối, tại sao bỗng nhiên lại khóc.

      “Em xin lỗi…” Giọng của Bạch Thấm còn mang theo giọng mũi: “Em xin lỗi, từ trước đến nay em hoàn toàn hiểu được tình cảm dành cho em, xin lỗi, trước đây em ích kỷ tàn nhẫn tổn thương …”

      nghẹn ngào, nên lời, khóc nức nở lúc lâu, sau đó cầm lấy tay An Tử Thiên, nhìn : “ Tử Thiên, chúng ta bắt đầu lần nữa được … sau này em đối xử với như vậy nữa.”

      An Tử Thiên hoàn toàn tưởng tượng được Bạch Thấm với những lời như vậy, thậm chí còn thấy trong mắt Bạch Thấm mang theo quyết tâm.

      Đây là mơ sao, là mơ đúng ? Tất cả chuyện này là mơ đúng ? Nếu là mơ, liệu có thể vĩnh viễn tỉnh lại?

      An Tử Thiên bỗng nhiên ôm chặt lấy Bạch Thấm: “Thấm Thấm, Thấm Thấm… chúng ta… ở cùng chỗ… vẫn… vẫn...”

      ôm chặt lấy Bạch Thấm, cố gắng nhớ tên Bạch Thấm, lại luôn miệng nhắc đến ba từ “ở cùng nhau”.

      Bạch Thấm cười ôm lấy An Tử Thiên, cảm nhận sức lực ôm .

      ******

      Bạch Thấm có chút đau đầu nhìn An Tử Thiên ngồi tự nhiên trong nhà trọ.

      Vừa rồi nhận được điện thoại của An Trì, An Tử Thiên muốn đến căn hộ ở, đồ đạc đều chuyển đến.

      vừa vào cửa thấy An Tử Thiên ngồi sô pha cau mày.

      vui? thích cách bài trí của căn hộ?

      Nhìn thấy Bạch Thấm vào nhà, An Tử Thiên còn nhíu nhăn mày cau có hơn, nhìn chằm chằm .

      Chẳng lẽ giận mình?

      Bạch Thấm hiểu: “ Tử Thiên, vui?”

      “Em sống ở đây.” Bạch Thấm phản ứng chậm chạp rốt cuộc cũng hiểu được tại sao vui.

      Tử Thiên, căn hộ này vừa mới được sửa sang, cần khoảng thời gian mới ở được. Mùi sơn mới tốt cho sức khỏe.”

      tại?” rốt cuộc cau mày nữa.

      “A…” Bạch Thấm có chút xấu hổ, đoán rằng tại có thể ở rồi, chắc là ý này.

      Tử Thiên, nơi này cách công ty rất xa, làm tiện.”

      Tuy rằng kiếp trước bị cha mẹ đưa đến nhà họ An ở từ rất sớm, nhưng căn hộ nhà họ An lớn như vậy, người làm cũng có rất nhiều. Dù hai người bọn họ ở chung nhà nhưng thực tế là có rất nhiều người ở sống chung. Nếu như tại ở lại căn hộ này chỉ có hai người bọn họ. Nhanh như vậy hai người bắt đầu cuộc sống “ở chung”, Bạch Thấm có chút quen.

      An Tử Thiên chỉ nhìn lời nào. Bạch Thấm biết suy nghĩ sắp xếp ngôn ngữ để ra ý muốn của mình. Kiếp trước có tính nhẫn nại, chờ bắt đầu hung hăng công kích . Kiếp này, cố gắng chờ, chờ chậm rãi ra lời mình muốn, cho dù chậm đến mấy cũng sao.

      “Tối nay có việc gì.” nhìn chằm chằm Bạch Thấm rồi . chỉ mắc chứng tự bế chứ phải ngốc, thấy Bạch Thấm quá muốn ở lại đây nhưng luôn muốn sống chung với . Buổi tối ngủ có thể chúc ngủ ngon, buổi sáng vừa mở mắt có thể nhìn thấy . cười với cái, vô cùng vui vẻ.

      Hai người cứ thế nhìn nhau, lâu sau, Bạch Thấm rốt cục chịu thua: “Được rồi, nhưng chúng ta phải chia phòng ngủ!”

      có cảm giác kiếp này vĩnh viễn thể từ chối mọi cầu của An Tử Thiên. được sống lại ra vì trả nợ mà. Bạch Thấm có chút buồn bực, nhưng cũng rất nhõm.

      Bạch Thấm đồng ý rồi, An Tử Thiên nở nụ cười, cầm lấy tay Bạch Thấm kêu to: “Thấm Thấm…”

      vô cùng vui vẻ gọi tên .

      Bạch Thấm thầm nghĩ vừa vui vẻ gọi tên mình, chắc An Tử Thiên muốn chia sẻ niềm vui với rồi. Nếu như khó chịu cũng nghĩ đến tốt, muốn cùng chia sẻ mọi buồn vui.

      Bạch Thấm mỉm cười, tùy ý để bàn tay to của nắm lấy bàn tay bé của mình.
      Hale205 thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Như mình hứa, đây là chương bù tuần trước bị thiếu.

      Chương 8: Bắt đầu ở chung

      “Tiểu Thấm, hôm nay chúng ta đến đường Triêu Dương chơi được ? Nghe ở đó mới mở quán bán đồ ăn vặt khá nổi đấy! Rất nhiều người khen quán đó dứt miệng!” Mới kết thúc tiết học Lâm Thước Nhạc lập tức đòi Bạch Thấm ăn vặt với ấy.

      “Được...” Bạch Thấm nghĩ dù sao buổi chiều cũng có tiết học, mà từ chuyện lần trước chuyển ra khỏi kí túc xá khiến Thước Nhạc giận dỗi rất nhiều, hôm nay cùng ấy để bù lại chút cũng được, nếu nhất định bị Thước Nhạc oán hận đến chết.

      Vừa ra khỏi trường Bạch Thấm thấy có người đàn ông đứng cách đó xa, xung quanh còn có ít nữ sinh đứng: “Thước Nhạc, xem ra hôm nay tớ thể cùng cậu, xin lỗi, lần sau tớ mời cậu ăn được ?”

      Bạch Thấm vừa như vậy Lâm Thước Nhạc biết người đàn ông của Bạch Thấm chắc lại tới tìm, giận dỗi : “ là, lúc nào đến đến, lại cứ chọn lúc này mới đến… Tiểu Thấm, lâu rồi cậu dạo phố với tớ, mãi hôm nay mới có cơ hội, cậu lại lật lọng! Tiểu Thấm, ta là ai vậy?”

      Lúc đến gần Lâm Thước Nhạc mới phát người đàn ông này tính tình có vẻ rất tốt, chỉ im lặng đứng chỗ, cho dù xung quanh có nhiều người nhìn chằm chằm cũng chỉ mỉm cười, vô cùng kiên nhẫn. Người này trông giống như người ôn hòa, khiến cho người ta tự chủ mà có ấn tượng tốt, có cảm giác muốn thân thiết.

      ấy là bác sĩ tâm lý của An Tử Thiên, tên Lâm Mặc. Thước Nhạc, hôm nay tớ quả thể chơi với cậu, nếu cậu với Tô Thanh Thiển cùng .”
      (=.= ta còn tưởng miêu tả ATT, bảo quái sao bị cả đống sinh vật háo sắc nhìn mà vẫn dám cười)

      “Được rồi, nhớ lần sau phải mời tớ ăn đấy, nhất định phải chuẩn bị đủ tiền, nếu đến có tiền trả tớ để cậu lại trong quán trả nợ.” Nhất định phải cảnh cáo ràng, nếu đến lúc đó Bạch Thấm lại quên làm sao bây giờ, hừ!

      “Mình biết rồi.” Bạch Thấm ôm Lâm Thước Nhạc cái ý bảo tạm biệt rồi bước đến chỗ Lâm Mặc.

      Thấy Bạch Thấm, Lâm Mặc cười cười, lễ phép vươn tay: “Xin chào, Bạch tiểu thư, lâu gặp!” Nụ cười tươi kết hợp với động tác lịch khiến cho bao nhiêu nữ sinh đứng xung quanh bị mê hoặc, thậm chí Bạch Thấm còn nghe được tiếng hít khí nho .

      “Xin chào, bác sĩ Lâm, lâu gặp!” Bạch Thấm cũng lễ phép bắt tay chào hỏi lại.

      “Bây giờ Bạch tiểu thư có rảnh ? Tôi muốn thương lượng với việc.”

      “Đương nhiên, đúng lúc tôi cũng cần tìm bác sĩ Lâm.” Nếu như nhầm Bạch Thấm thấy trong mắt Lâm Mặc xẹt qua tia kinh ngạc.

      Nhưng cũng đúng thôi, từ trước đến giờ Bạch Thấm luôn cố gắng cách xa những người có quan hệ với An Tử Thiên, tâm trạng tốt sao nhưng nếu tốt, gặp ai người đó xui xẻo. Lâm Mặc là bác sĩ tâm lý của An Tử Thiên đương nhiên cũng nằm trong số đó.

      Bạch Thấm nghĩ đến cách cư xử của mình với Lâm Mặc trước đây có chút ngại ngùng, thực ra Lâm Mặc chỉ là bác sĩ tâm lý tận tâm vì bệnh nhân của mình mà thôi, nhưng lại cứ liên tiếp cố ý công kích , hơn nữa từ lúc Lâm Mặc đề nghị nên tìm bác sĩ tâm lý càng nể mặt hơn, được rồi, khi đó cũng do cực đoan, cho rằng khuyên tìm bác sĩ tâm lý tức là mắng mắc bệnh thần kinh.

      ****
      Quán cà phê.

      Lâm Mặc vừa mỉm cười chuyện với Bạch Thấm vừa im lặng đánh giá : “Theo tôi biết gần đây tình cảm của Bạch tiểu thư với Tử Thiên đột nhiên trở nên rất tốt.” trước mắt đột nhiên thay đổi hoàn toàn, thay đổi của lớn đến mức ngay cả cũng tò mò muốn biết nguyên nhân tại sao lại như vậy.

      Tóc dài làm cho Bạch Thấm trông càng thêm hiền thục, giống như trước đây để tóc ngắn trông rất bướng bỉnh. Tuy rằng cảm xúc mặt vẫn là lạnh nhạt xa cách nhưng Lâm Mặc vẫn cảm thấy rất hài lòng, dù sao cũng giống như trước đây lạnh như băng hay tràn ngập địch ý, thậm chí có khi còn là biểu cảm phẫn nộ dữ tợn là được rồi, huống chi ngẫu nhiên còn có thể mỉm cười với . Đây là lần đầu tiên cảm thấy gương mặt của đối diện khi bình tĩnh mỉm cười rất đẹp. Đột nhiên có chút hiểu được tại sao An Tử Thiên lại cứ mực thích như thế.

      “Bác sĩ Lâm cứ gọi tôi Bạch Thấm là được rồi, sau này chúng ta vẫn còn phải gặp mặt nhau nhiều, cứ gọi tên tôi là tốt nhất.” Bạch Thấm cảm thấy áy náy với Lâm Mặc vì những hành động trước đây nên thái độ đối với tự dưng cũng rất nhàng.

      “Nếu đúng như Bạch tiểu thư sau này chúng ta còn phải gặp mặt nhiều lần cũng gọi tôi là Lâm Mặc . Bác sĩ Lâm cũng chỉ là cách xưng hô của người ngoài thôi.” Lâm Mặc kinh ngạc hiểu sao Bạch Thấm đột nhiên thay đổi lớn như vậy nhưng vẫn là người biết phân biệt phải trái.

      “Vậy tôi khách khí nữa! Được rồi, Lâm Mặc, hôm nay tìm tôi có việc gì?” Bạch Thấm chuyện cũng thân thiện hơn làm khí thoải mái hơn nhiều. Nếu như quyết định đối xử tốt với An Tử Thiên Lâm Mặc là người thể có mối quan hệ tốt được, tại bắt đầu thiết lập tình cảm là tốt nhất.

      “Gần đây tình cảm của với Tử Thiên có chuyển biến rất lớn. cần tôi cũng biết cậu ấy có chút đặc biệt, hôm nay tôi đến chính là muốn hỏi xem thái độ của với Tử Thiên là gì?”

      Lâm Mặc đối với thay đổi đột ngột của Bạch Thấm hề có tin tưởng, dù sao nhiều năm như vậy mà tình cảm của hai người họ vẫn có chút tốt đẹp, tình cảm đâu phải đổi là đổi được đâu. lo lắng Bạch Thấm đột nhiên biết được chuyện gì đó mà cảm thấy đồng cảm với An Tử Thiên, nhưng sau này thái độ lại quay trở về như trước đây, hoặc muốn suy tính điều gì đó. Mặc kệ nguyên nhân nào cũng vậy, kết quả đối với An Tử Thiên mà là rất tàn khốc, có thể trực tiếp khiến bệnh tình của chuyển biến xấu.

      Ngừng vài giây, Lâm Mặc lại : “Tôi tin hiểu được tầm quan trọng của mình đối với An Tử Thiên. Là bác sĩ tâm lý của cậu ấy, tôi phải đảm bảo được tình trạng tâm lý của cậu ấy bị xấu .” Lâm Mặc bổ sung.

      “Tôi đồng ý với Tử Thiên luôn ở cạnh ấy, tôi rồi nhất định thay đổi, về điểm ấy, có thể yên tâm.” Bạch Thấm trả lời Lâm Mặc gọn gàng dứt khoát chút do dự.

      Lâm Mặc gì, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt Bạch Thấm, là bác sĩ tâm lý, hơn nữa còn là vị bác sĩ tâm lý xuất sắc, so với lời của người tin tưởng ánh mắt của người đó hơn. Nhưng may vì hoàn toàn thấy trong mắt Bạch Thấm có né tránh hay cảm xúc nào trái ngược với lời vừa rồi của mà chỉ có kiên định. Điều này làm cho Lâm Mặc cảm thấy khác biệt ràng của Bạch Thấm tại so với của trước đây cả ngày cứ như con nhím toàn thân đầy gai, thậm chí còn cảm giác được thân thiện của .

      lâu sau, Lâm Mặc rốt cục thu lại khí thế áp bức của mình giống như dáng vẻ lịch nhã nhặn trước đây, mỉm cười: “Tôi tin tưởng được làm được.”

      ****
      Bạch Thấm bị An Tử Thiên gọi điện thoại thúc giục trở về nhà.

      Vừa vào cửa Bạch Thấm thấy có người đàn ông ngồi ngay ngắn sô pha chờ về. Những lúc An Tử Thiên về nhà mà thấy Bạch Thấm ngồi ở ghế sô pha chờ . Hơn nữa An Tử Thiên chờ Bạch Thấm với đúng nghĩa của từ “chờ”, ngay ngắn ngồi im ghế sô pha, đâu hết cũng làm gì cả, giống như học sinh tiểu học nghe thầy giáo giảng bài lớp, nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần ngồi nghe. Đợi đến lúc Bạch Thấm trở về, vừa mở cửa ra, chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn thấy Bạch Thấm, mà điều Bạch Thấm nhìn thấy đầu tiên khi về nhà chính là khuôn mặt mỉm cười và ánh mắt tỏa sáng của An Tử Thiên như muốn tại rất vui vẻ. ( quá ^^)

      Bạch Thấm thấy vậy đau lòng.

      An Tử Thiên thấy về rất vui vẻ, tới, nắm lấy tay : “Em về rồi.”

      An Tử Thiên vô cùng vui mừng, chờ Thấm Thấm trở về, ngồi đợi nghe thấy tiếng bước chân của Thấm Thấm đến cửa, tiếng lấy chìa khóa mở cửa, tiếng khóa cửa chuyển động, sau đó cửa mở, Thấm Thấm của về.

      Xem, chỉ cần chờ Thấm Thấm về, còn cười với nữa.

      rất hạnh phúc nha . . . . .

      An Tử Thiên thích ăn cơm ở bên ngoài nên hai người cùng siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Cạnh căn hộ hai người ở có siêu thị khá lớn, hai người chỉ cần bộ năm ba phút tới.

      Bạch Thấm tay bị An Tử Thiên lôi kéo, tay kia chọn lựa nguyên liệu nấu ăn: “ Tử Thiên, tối nay muốn ăn gì?” đợi An Tử Thiên trả lời, Bạch Thấm suy nghĩ chút rồi : “Ừm… chúng ta nấu canh uống , kết hợp với chút đồ ăn là đủ bữa rồi.”

      Mỗi lần hỏi An Tử Thiên ăn gì, chỉ nhìn chằm chằm gì, hoàn toàn là biểu cảm như muốn ăn gì ăn cái đó.

      “Về đồ ăn xào rau cần nhé?.” Bạch Thấm nghiêng đầu, cố ý .

      lập tức thấy biểu cảm mặt An Tử Thiên trở nên vặn vẹo. Ha ha . . .

      Bạch Thấm biết An Tử Thiên ghét rau cần lại cố ý hỏi như vậy vì muốn nhìn dáng vẻ bối rối của . Thú vui tệ hại được thỏa mãn, Bạch Thấm cười tủm tỉm nhéo nhéo tay : “Đùa đó, em chỉ vậy thôi, nấu rau cần.”

      Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên thở dài nhõm hơi rồi sau đó tiếp tục mua đồ.

      Chỉ là An Tử Thiên cứ nắm chặt lấy tay Bạch Thấm buông, điều này làm cho quen: “ Tử Thiên, nắm tay em như vậy làm sao em lấy túi táo được?” chịu buông tay, cũng có cách nào rút ra được.

      An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm rồi lại nhìn túi táo, sau đó, vươn tay cầm lấy túi to đưa cho Bạch Thấm.

      Bạch Thấm bất đắc dĩ cầm lấy túi táo đặt vào xe đựng đồ, cũng còn hứng thú chọn đồ nữa.

      đường trở về, Bạch Thấm cố ý quan tâm An Tử Thiên tự mình , An Tử Thiên thấy thế càng giữ chặt tay , bước nhanh đến trước mặt : “Thấm Thấm ...”

      Bạch Thấm thèm để ý đến , xoay người tiếp. An Tử Thiên thấy vậy cũng xoay người đứng trước mặt : “Thấm Thấm ...” vì sao Bạch Thấm đột nhiên quan tâm mình, An Tử Nhiên có chút nóng nảy.

      “Hừ, theo sát em như vậy, sợ em trốn mất à?” Nhắc đến đây cánh tay hai người nắm lấy nhau run lên, cứ run… lại run.

      An Tử Thiên càng dùng sức cầm lấy tay Bạch Thấm, mân môi rồi rốt cục mở miệng: “Nhiều người, nắm, bị lạc.” Vừa còn làm vẻ mặt uất ức, ánh mắt né tránh nhìn khiến Bạch Thấm trong lòng vừa giận vừa buồn cười, khuôn mặt vẫn tiếp tục làm vẻ tức giận.

      Cho tới bây giờ Bạch Thấm cũng nghĩ được An Tử Thiên lại có thể tìm cái cớ như đứa bé như vậy: “Nhiều người? Sợ em lạc?”

      “Ừ, nhiều người, phải nắm!” xong còn gật gật đầu, giống như muốn dối.

      Bạch Thấm bị làm cho chịu thua: “ là như vậy, là vì muốn tốt cho em?”

      Bạch Thấm nhịn được nữa mà phụt cười. Siêu thị hôm nay đông, vậy mà nhiều người? Đây cũng phải lúc mua sắm đồ tết. Mà cứ cho là có đông, nếu lạc khỏi vẫn có thể tự mình về nhà, huống chi còn có thể gọi điện thoại! Bạch Thấm ở trong lòng nghĩ, được rồi, muốn nắm để nắm.

      Bạch Thấm gì nữa, nhấc chân tiếp. An Tử Thiên thấy Bạch Thấm hề cũng vui vẻ theo: “Thấm Thấm, ngoan. . .”

      Bạch Thấm vừa nghe suýt nữa cẩn thận trượt chân.

      An Tử Thiên nấu cơm còn Bạch Thấm chỉ phụ trách rửa sạch nguyên liệu.

      Bởi vì trước đây Bạch Thấm từng mình sau khi trưởng thành phải cưới được người đàn ông biết nấu ăn, An Tử Thiên nhớ kỹ, sau đó còn muốn học nấu cơm khiến toàn bộ người nhà họ An giật mình kinh hãi phen. Ông của An Tử Thiên cũng từ chuyện này mà biết mặc dù bị mắc chứng tự bế từ nhưng chỉ cần biết được muốn gì nhớ kỹ rồi làm theo. Đó cũng là lý do sau này xảy ra kiện vợ chồng nhà họ Bạch đóng gói con đưa đến tận cửa nhà họ An.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 9: kiện

      thể phủ định tài nấu nướng của An Tử Thiên rất tuyệt, Bạch Thấm lại lần nữa ăn no đến mức chịu được. ôm bụng nằm ghế sô pha xem chương trình truyền hình lúc tám giờ, thoải mái rầm rì.

      Nhưng nằm sô pha thời gian dài phải thói quen của , bình thường Bạch Thấm luôn dựa vào trong lòng An Tử Thiên… An Tử Thiên… đúng rồi, khó trách cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì… chính là An Tử Thiên.

      Bạch Thấm cảm thấy có chút kỳ quái biết ở đâu, ở phòng đọc sách? phải bình thường sau khi tan tầm làm việc nữa sao?

      Bạch Thấm mở cửa phòng đọc sách thấy An Tử Thiên ngồi trước máy tính chăm chú xem gì đó, con chuột máy di chuyển liên tục.

      Đùng đoàng ~~ (tiếng sét đánh ấy)

      nhìn thấy cái gì thế này!!! màn hình máy tính hiển thị thứ gì vậy… “bánh bao ”* vừa buổi chiều sao lại xuất ở đây??!!

      *cái mà con phải dùng hàng tháng ấy :3 ai hiểu thôi nhé.

      Vậy… vậy… An Tử Thiên chăm chú nhìn màn hình máy tính chính là để xem cái đó?

      tại điều Bạch Thấm muốn làm nhất chính là xông lên cướp “bánh bao ” rồi giấu đến nơi nào đó An Tử Thiên vĩnh viễn tìm được… Bạch Thấm vừa nghĩ lập tức làm!

      vội chạy tới trước bàn học nhưng còn chưa kịp ra tay An Tử Thiên ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Thấm Thấm, bà dì cả của em đến rồi?”

      Bạch Thấm: “A…. gì?” còn chưa kịp phản ứng lại, từ khi nào có cái dì cả? Chắc An Tử Thiên biết từ này có tầng nghĩa khác đâu nhỉ.

      Thấy Bạch Thấm hiểu, quay đầu tiếp tục nhìn máy tính, sau đó lại quay người với : “ mạng , kinh nguyệt, phụ nữ thường gọi đó là dì cả.” Sau đó lại chỉ vào “bánh bao ” ở bên cạnh: “Băng vệ sinh, vật dụng cần thiết khi phụ nữ đến thời kì kinh nguyệt….”

      Lúc An Tử Thiên nhắc đến hai chữ “kinh nguyệt”, mặt Bạch Thấm lập tức đỏ bừng, mà lúc chỉ vào “bánh bao chịu được nữa, nhanh chóng cướp lấy nó rồi chạy khỏi phòng đọc sách, đem đến phòng mình giấu sau đó bối rối ngồi lên giường.

      Lúc siêu thị, An Tử Thiên cứ nắm chặt tay chịu buông ra, Bạch Thấm chỉ có thể cùng lấy “Bánh bao ”. Vốn Bạch Thấm cũng cảm thấy gì, dù sao mọi người đều là người trưởng thành, thứ này cũng phải đồ cấm gì mà phải lén lút mua.

      Kết quả, An Tử Thiên vừa thấy thứ này cẩn thận quan sát hồi lâu rồi hỏi Bạch Thấm đây là thứ gì. Bạch Thấm cảm thấy vô cùng xấu hổ, người đàn ông trưởng thành lại dùng ánh mắt hiếu kỳ của trẻ con mà cẩn thận nghiên cứu rồi hỏi việc này quả làm Bạch Thấm biết nên như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp cho biết đây là băng vệ sinh, đồ dùng cần thiết khi phụ nữ đến chu kỳ kinh nguyệt? Nếu lại tiếp tục hỏi kinh nguyệt là gì biết phải gì mới được? “Đây đồ dùng của em, đừng tò mò.” Bạch Thấm qua loa trả lời rồi lại lôi kéo mua thứ khác.

      Vốn Bạch Thấm nghĩ An Tử Thiên nhớ chuyện này, ai ngờ lại lên mạng tra chứ….

      “Em tức giận?” Cửa phòng bị mở ra, An Tử Thiên chỉ đứng ở cửa bước vào, vẻ mặt có chút bất an.

      Bạch Thấm lúc này mới giật mình phát vừa rồi chỉ lo cho cảm giác của bản thân mà quên mất An Tử Thiên nghĩ như thế nào. Vội vàng đứng dậy lôi kéo tay , Bạch Thấm cười trấn an: “Tử Thiên, cần nghĩ nhiều, tại sao em lại tức giận chứ, đâu làm gì sai.”

      An Tử Thiên nghe vậy còn lo lắng nữa: “Thấm Thấm, chúng ta ra ngoài .”

      ra ngoài làm gì?”

      bao “bánh bao đủ, chúng ta mua thêm.”

      ……………

      Bạch Thấm cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Vừa rồi dùng máy tính chỉ để tra mấy thứ này?” Bánh bao , bánh bao , lại có thể bắt đầu gọi thứ đó là bánh bao ……

      “Đúng vậy… Thấm Thấm, lúc dì cả đến em được dùng nước lạnh, có thể ăn cay, còn….” An Tử Thiên có chút rầu rĩ vì nhớ hết được những điều phải tránh: “Thấm Thấm, để xem lại…”

      Bạch Thấm giật mình đối với việc thích ứng với cách gọi của mấy thứ đó rất nhanh.

      Bạch Thấm vội vàng kéo : “ Tử Thiên, cần xem, những chuyện đó em biết hết rồi. cùng em xem ti vi , mình em xem rất nhàm chán…” Trong giọng của còn mang theo giọng điệu làm nũng của .

      được, sức khỏe của Thấm Thấm, rất quan trọng.” Đây là lần đầu tiên An Tử Thiên làm trái với cầu của Bạch Thấm, hơn nữa còn là chút do dự. Nghĩ đến những tài liệu xem được mạng, An Tử Thiên cho rằng phụ nữ đến thời gian hành kinh vô cùng yếu ớt, thể chăm sóc cẩn thận. Đây việc quan trọng liên quan đến sức khỏe của Bạch Thấm, thể bỏ qua.

      Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên lại vào phòng đọc sách mà có cảm giác khóc ra nước mắt. Vì sao lúc nãy ở siêu thị lại ngượng ngùng chứ? hỏi cái gì cái đó, đỏ mặt cái gì chứ! Còn có, tại sao đột nhiên An Tử Thiên lại chú ý đến vấn đề này?

      đến hai ngày sau dì cả Bạch Thấm đến khiến An Tử Thiên như gặp phải kẻ địch lớn, lo lắng đủ chuyện làm cho Bạch Thấm cảm thấy đây phải đến kì mà là ở cữ*….!

      *Thời kỳ của phụ nữ ngay sau sinh, kéo dài trong 1 tháng.

      Những điều gì cần chú ý An Tử Thiên nghiêm túc cho phép làm, bởi vì thời tiết dần dần chuyển lạnh, ngay cả hoa quả Bạch Thấm cũng thể ăn, nguyên nhân là do hoa quả đều có tính lạnh, mà những đồ lạnh gây kích thích khiến kỳ kinh dễ bị rối loạn, đối với cơ thể có nguy hại rất lớn.

      Cuối cùng trôi qua năm ngày, An Tử Thiên rốt cục hủy bỏ hạn chế, Bạch Thấm vui mừng đến mức muốn dập đầu cảm ơn ông trời, đồng thời cũng hạ quyết tâm về sau An Tử Thiên hỏi gì đấy, quyết giấu diếm lảng tránh!

      Mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều hai người thường cùng nhau xem ti vi hoặc Bạch Thấm làm bài tập ở trường, An Tử Thiên cũng ngồi bên cạnh nhìn Bạch Thấm. Tóm lại mặc kệ là làm gì sau khi ăn cơm chiều hai người họ chắc chắn ở cùng chỗ sau đó tắm rửa rồi ngủ. Thói quen nghỉ ngơi của An Tử Thiên rất có quy luật, tối nào cũng phải ngủ trước 11 giờ, Bạch Thấm vốn là người thích thức khuya, nhưng từ khi sống chung với An Tử Thiên cũng giữ thói quen 11 giờ ngủ giống .

      có cách nào cả, ai chịu nổi việc dù làm việc gì cũng có người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, gì cả, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm bạn, đến lúc bạn ngủ mới chịu dừng lại.

      lần An Trì hỏi: “An tổng, hai người từng hẹn hò chưa?”

      An Tử Thiên vì thế mà cho rằng phải có hẹn hò. lên mạng sưu tầm các loại tài liệu về việc hẹn hò -- tại vô cùng tin tưởng Internet, đó có rất nhiều thông tin mà muốn tìm, ví dụ như chuyện “bánh bao ” lần trước.

      quyết định theo cách hẹn hò đơn giản nhất là dạo phố, ăn cơm, xem phim.

      dạo phố.

      Tử Thiên, phải chúng ta dạo phố à? Tại sao kéo em đến đây?” phải dạo phố sao, tại sao lại đến nơi có ai thế này?

      “Nhiều người quá.” An Tử Thiên xị mặt, tại sao lại có nhiều người như vậy? Ở nơi càng nhiều người càng cảm thấy khó chịu, lo lắng.

      …………

      Vì vậy hai người quyết định ăn cơm.

      Tử Thiên, chúng ta đâu ăn?” Bạch Thấm có kinh nghiệm, hỏi trước ràng xem muốn đâu để thẳng đến mục đích.

      “Nhà hàng Tây, ăn bít tết.” mạng phần lớn các buổi hẹn hò đều ăn cơm ở nhà hàng Tây, ăn bít tết uống rượu vang.

      “Em thích ăn bít tết, đổi chỗ khác nhé?”

      “Quán đồ ăn Nhật.” Nhà hàng Nhật cũng khá được, nghe rất thực phù hợp cho các cặp tình nhân cùng nhau ăn cơm.

      “Đồ ăn Nhật chủ yếu là đồ lạnh, bít tết dù sao cũng là đồ ăn chín, nhưng món Nhật thường là đồ sống. sợ em ăn xong bị đau bụng à?”

      “Vậy em chọn .” Tốt nhất là làm theo ý , như vậy buổi hẹn hò của hai người càng lãng mạn ngọt ngào.

      “Nếu chúng ta đến quán ăn lẩu?” Bạch Thấm vẫn thích ăn đồ nóng hổi hơn.

      vệ sinh...”

      vệ sinh? phải cũng chỉ như nhà hàng Tây là đồ ăn Nhật sao?

      Bạch Thấm: “Vậy chúng ta nên ăn gì?” Dây dưa thời gian dài như vậy Bạch Thấm sớm bị đói bụng.

      An Tử Thiên trầm mặc gì, thầm nghĩ nhìn đến những lúc Bạch Thấm ăn đồ nấu mà vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, những người khác cần!

      “Kỳ em cảm thấy tay nghề của Tử Thiên là tốt nhất, bằng chúng ta về nhà ăn .” rồi Bạch Thấm nắm lấy tay An Tử Thiên kéo , theo loại tình huống này mà dù có tiếp tục bàn luận thêm nửa ngày cũng có gì kết quả, vẫn là về nhà ăn no rồi xem ti vi và tốt nhất.

      Đồ ăn nóng hầm hập mang lên bàn, Bạch Thấm nhìn bàn đầy mỹ vị mà cảm thán, quả nhiên ăn tối ở nhà vẫn là tốt nhất, khẩu vị của bị An Tử Thiên chiều thành hư rồi, đối với thức ăn bên ngoài cảm thấy hứng thú.

      Lúc hai người ăn cơm thường lời nào, theo như giáo dục từ của gia đình hai bọn họ chính là ăn ngủ ngáy. Mãi cho đến lúc ăn cơm xong Bạch Thấm mới phát An Tử Thiên có chút đúng. Từ lúc quyết định về nhà ăn chuyện, ban đầu Bạch Thấm còn tưởng rằng mệt mỏi, muốn nhiều, nhưng đến tận bây giờ vẫn tiếng chắc chắc có vấn đề.

      tức giận, Bạch Thấm ràng cảm giác được .

      “Tử Thiên, tức giận?”

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 10: Lời đồn đãi

      tức giận, Bạch Thấm ràng cảm giác được .

      “Tử Thiên, tức giận?”

      chỉ lắc đầu sau đó xoay người vào phòng để ý đến Bạch Thấm.

      Bạch Thấm đuổi theo mà cẩn thận ngẫm lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Có phải tại đồng ý ăn cơm ở ngoài với ? Nhưng phải cũng thích ăn ở bên ngoài sao?

      Bạch Thấm nhàng mở cửa phòng ra thấy An Tử Thiên ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đầu cúi xuống, an tĩnh mà đơn. đoán ra được rốt cuộc vì sao vui, người mắc chứng tự bế quá mức nhạy cảm, Bạch Thấm vừa mới bắt đầu chấp nhận , rất chuyện còn chưa hiểu được.

      Tử Thiên, có thể cho em biết tại sao vui có được ? im lặng , em lại hiểu được , thấy như vậy em cũng rất đau lòng.” Bạch Thấm ngồi xuống cạnh , cầm lấy tay .

      An Tử Thiên nhàng giãy tay ra nhưng lại bị Bạch Thấm dùng sức lớn hơn nắm lại.

      nhìn Bạch Thấm, chỉ cúi đầu nghiêng người .

      “Tử Thiên…”

      Phát trong giọng của Bạch Thấm mang theo nức nở, giật mình hoảng hốt:

      xin lỗi… có hẹn hò...”

      An Tử Thiên tức giận bản thân mình thể cho Bạch Thấm buổi hẹn hò vui vẻ lãng mạn. Bởi vì vui nên nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Thấm khi mặc quần áo mới, nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ dưới ánh nến, lại càng được Bạch Thấm cảm động ôm hôn ở rạp chiếu phim. tại ngay cả buổi hẹn hò cơ bản nhất của người bình thường cũng thể cho Bạch Thấm, sau này chắc canh càng có nhiều chuyện thể làm cho . Có lẽ, ngày nào đó Bạch Thấm bỏ . An Tử Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.

      Bạch Thấm biết tại sao An Tử Thiên vui nên tâm trạng bối rối lo lắng cũng biến mất.

      “Tử Thiên, chắc cũng biết ý nghĩa của hẹn hò đúng ?.” Bạch Thấm xoay mặt đối diện với mình: “Hẹn hò là cách để các cặp tình nhân nâng cao tình cảm, nếu như tình cảm hai người đủ sâu sắc hẹn hò hay quan trọng.” Bạch Thấm mỉm cười.

      “Huống chi hẹn hò phải chỉ có thể là dạo phố, ăn cơm, xem phim, còn có rất nhiều cách làm khác, chỉ cần hai người vui vẻ ở cạnh nhau có thể gọi là hẹn hò. và em ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, cùng xem ti vi, em học, cũng làm, chờ em tan học về nhà, chúng ta cùng dạo, Tử Thiên, tất cả những lúc đó rất vui vẻ đúng ?”

      “Vui vẻ!” An Tử Thiên lo lắng bị hiểu lầm nên giọng khàn khàn mang theo chút vội vàng.

      “Đúng là rất vui. Mỗi ngày hai người chúng ta luôn ở cùng nhau chính là hẹn hò, ngày nào em cũng vui vẻ.” Bạch Thấm cố gắng đính chính tư tưởng cho An Tử Thiên, muốn cho hiểu được chỉ cần có thể ở bên cạnh vui vẻ, muốn cho thấy, tại rất vui vẻ!

      *****

      khí trong trường học có chút quái lạ, Bạch Thấm đến cũng có người ở bên cạnh chỉ trỏ, chụm đầu ghé tai bàn tán nhưng khi vừa quay mặt nhìn họ lại giả vờ như có gì.

      “Thước Nhạc, bọn họ làm sao vậy?” Bạch Thấm nhìn bạn tốt bên cạnh ngừng nhìn chằm chằm mấy người xung quanh hỏi.

      “À… Chắc tại cậu xinh đẹp nên bọn họ mới nhìn với bàn tán chút chuyện .”

      Bạch Thấm lời nào chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thước Nhạc ngừng trốn tránh ánh mắt . Bạch Thấm phải kiểu người tự luyến (tự bản thân), ánh mắt những người này nhìn ràng mang thiện ý.

      “Ai da, tớ , nhưng mà… cậu được tức giận.” Lâm Thước Nhạc chịu được Bạch Thấm dùng ánh mắt tra khảo, vẻ mặt biến đổi, phẫn nộ : “Cũng biết là ai ác độc tung tin đồn cậu được người ta bao nuôi, là tình nhân của người ta.”

      Nhìn sắc mặt Bạch Thấm đột nhiên trở nên lạnh lùng, Lâm Thước Nhạc vội vàng : “Tớ đây chỉ là bịa đặt, nhưng có rất nhiều người tin, bọn họ cậu trừ lúc học thấy ở trường bao giờ, còn luôn có xe sang trọng đưa đón, còn có người tận mắt thấy cậu cùng người đàn ông lạ mặt hẹn hò.”

      Lâm Thước Nhạc vốn chỉ muốn giải thích với Bạch Thấm, kết quả càng càng tức giận: “Rốt cuộc là người nào đáng ghét như vậy chứ. Trường học quy định sau khi tan học nhất định phải ở trường học, cứ có xe đưa đón là bị người ta bao dưỡng à, tại sao nghĩ đó là xe riêng của nhà cậu chứ! Đây là loại người gì mà lại tung tin đồn như vậy chứ! có được nên ghen tỵ!” càng càng lớn tiếng, dọa sợ những người xung quanh.

      Thấy bạn tốt vì mình kích động như vậy, Bạch Thấm vốn rất tức giận lại bình tĩnh, lôi kéo Lâm Thước Nhạc tiếp tục về phía trước: “ thôi, bây giờ học, nếu muộn tốt lắm.”

      “Tiểu Thấm, tại sao cậu tức giận?” Lâm Thước Nhạc kỳ quái.

      Bạch Thấm cười nhìn : “ phải có người giúp tớ tức giận rồi sao, tớ còn tức giận làm gì nữa.”

      “Tiểu Thấm… Quên ! Cậu tức giận cũng tốt, đây chỉ là tin vịt, cũng cần để ý. Cậu yên tâm, tớ nhất định giúp cậu tìm người đứng sau chuyện này!” Lâm Thước Nhạc xong còn nắm tay thành quyền dùng sức quơ quơ.

      Bạch Thấm vừa bước vào phòng học, trong phòng học vô cùng yên tĩnh lại lập tức nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, mà chủ đề bàn luận ràng là Bạch Thấm.

      Tô Thanh Thiển ngồi ở góc lớp giơ tay vẫy vẫy với hai người các . Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến gần rồi ngồi xuống, sau đó Lâm Thước Nhạc mở miệng hỏi: “Thanh Thiển, sao lại thế này? Ngay cả mọi người trong lớp cũng tin tưởng lời đồn à?” Lâm Thước Nhạc cảm thấy kỳ lạ, ban đầu mọi người trong lớp vì cũng có từng tiếp xúc với Bạch Thấm ít nên tin tưởng vào lời đồn, tại sao hôm nay họ lại có phản ứng như vậy?

      Tô Thanh Thiển đưa laptop của mình cho Bạch Thấm: “Cậu nhìn .”

      màn hình là ảnh chụp của người đàn ông, chỗ hai người đứng là nơi có chút vắng vẻ, có nhiều người qua lại nên càng dễ gây chú ý, mà trong ảnh chụp và người đàn ông đó lại trong tư thế vô cùng thân thiết, hai tay nắm chặt, do góc độ chụp ảnh mà chỉ có thể nhìn mặt , thấy khuôn mặt của người đàn ông kia. Bạch Thấm nhớ nơi này, đây là lúc và An Tử Thiên ra ngoài hẹn hò hai ngày trước. Lúc ấy bởi vì An Tử Thiên thích những nơi đông người nên mới tránh ở nơi hơi vắng vẻ chút, nắm tay trấn an, tấm ảnh này chắc được chụp vào lúc đó.

      Bạch Thấm tiếp tục kéo màn hình xuống càng thấy nhiều ảnh chụp của mình với người đàn ông khác, lúc ăn cơm, lúc ôm nhau, hoặc hôn môi, thậm chí còn có tấm ảnh được chụp ở cửa khách sạn, điều này có nghĩg gì cần cũng biết.

      trang web của trường học còn có bài viết có tiêu đề lớn màu đỏ rất nổi bật: “Hoa khôi học viện kinh tế và nhóm người tình bí mật!!!” Tiêu đề chứa đầy châm chọc, giống như vạch trần bộ mặt phóng túng của nữ sinh viên hư hỏng.

      “Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết.”

      Bạch Thấm ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Thiển vẻ mặt thay đổi nhìn mình, với ấy bằng giọng bình thản. Bạch Thấm biết Tô Thanh Thiển tin những điều này, ấy làm như vậy cũng chỉ là thông báo cho biết nguyên nhân mọi chuyện.

      “Thanh Thiển, phải ngay cả cậu cũng tin Tiểu Thấm chứ?!” Vừa nhìn đến bài viết kia Lâm Thước Nhạc nổi khùng, lại nghe được Tô Thanh Thiển như vậy càng nóng nảy.

      “Chỉ có tôi tin tưởng ấy vô dụng.” Tô Thanh Thiển lạnh nhạt .

      “Thanh Thiển, cậu…” Lâm Thước Nhạc còn chưa hết bị Bạch Thấm ngắt lời: “Thước Nhạc, ấy tin tớ.”

      Lúc tan học, ba người các bị lớp trưởng ngăn lại, chính xác là Bạch Thấm bị lớp trưởng ngăn lại, kéo đến phòng học trống. Lớp trưởng do dự nhìn Bạch Thấm rồi lại nhìn Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển rồi mới mở miệng hỏi: “Bạch Thấm, cậu xem bài viết trang web của trường học chưa?”

      “Lớp trưởng muốn hỏi cái gì?” Bạch Thấm vẫn lịch mỉm cười như trước.

      ra tuy rằng Bạch Thấm tham gia các hoạt động của trường học bao giờ, mối quan hệ với mọi người cũng gần như có ai thân thiết. Nhưng đối xử với mọi người luôn khá tốt, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi, tuy rằng thân thiết nhưng lại có thể gọi tên chính xác từng người mỗi khi chào hỏi. Mọi người trong lớp đều cảm thấy rất thân thiện, thậm chí còn có ít nam sinh thầm thích .

      “Gần đây trong trường học có lời đồn, cậu… nên tớ mới muốn cậu giải thích chút về chuyện này để mọi người trong lớp có thể biết được , chúng tớ vẫn luôn cảm thấy cậu phải người như thế.” Lớp trưởng cẩn thận lựa chọn từ ngữ mà mở miệng: “Cậu có thể cho chúng tớ biết, bài viết và ảnh chụp đó là sao ?”

      ra lớp trưởng cũng tin bài viết và những ảnh chụp đó, nhưng mà có nhiều ảnh chụp như vậy cũng nên xem xét kỹ càng chút.

      “Ảnh chụp là , là tớ và vị hôn phu của tớ.” Bạch Thấm chỉ vào những tấm ảnh màn hình laptop cười .

      “Là ?!” Giọng của lớp trưởng có chút hơi lớn, cậu ta vô cùng kinh ngạc.

      Trong nháy mắt cậu ta liên tưởng đến những việc mọi người bàn tán gần đây, đủ loại thái độ khác nhau như thể tin, châm chọc, ác độc cười nhạo.

      Bạch Thấm lạnh nhạt nhìn lớp trưởng kinh ngạc, nếu như nhầm dường như thấy được trong mắt cậu ta có biến hóa: “Nhưng chỉ có tấm ảnh là, còn lại đều là giả .”

      “Giả? Nhưng ràng người trong ảnh chụp là cậu mà!?” Giọng đầy kinh ngạc của cậu ta vẫn còn chưa giảm được lượng.

      “Đúng, là giả, trong ảnh thứ nhất tay tớ và vị hôn phu đều đeo nhẫn. Mà cái khác lại có. Điều này chứng tỏ những ảnh chụp đó là giả.”

      “Nhưng những tấm ảnh này phải chụp cùng lúc, phải lúc nào cậu cũng đeo nhẫn tay chứ?” Lớp trưởng cố gắng dùng từ uyển chuyển: “Người trong ảnh chụp ràng là cậu, sao lại giả được?”

      Bạch Thấm vẫn cười cười, nhưng Lâm Thước Nhạc nhận ra được nụ cười của còn chút độ ấm: “Ảnh chụp đều trải qua xử lý, cậu tin có thể tìm mấy người thông thạo đến kiểm tra là được.”

      Bạch Thấm cũng đứng lên: “Thuận tiện mong lớp trưởng với mọi người tiếng, tớ đính hôn. Cho nên, lời đồn đãi tớ bị bao nuôi cũng sai, nhưng tớ cảm thấy mình được chồng chưa cưới bao nuôi có gì sai, mong mọi người đừng tiếp tục bàn tán chuyện này. Về phần những lời bịa đặt, tớ cũng hiểu mình đắc tội người ta lúc nào, nhưng chuyện này chỉ có thể xảy ra lần là đủ, nếu người đó vẫn là chưa từ bỏ ý định tớ nhất định buông tha dễ dàng, nếu có thể tự tin bản thân có sơ hở gì sao, bằng đến lúc đó phải chịu hậu quả đâu!”

      Bạch Thấm xong thu lại nụ cười, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt mang theo cảm xúc gì nhìn chằm chằm lớp trưởng, nhiều lời uy hiếp nhưng cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Cả Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển xoay người rời , chỉ để lại lớp trưởng ngẩn ngơ trong phòng.

      “Ái chà, Tiểu Thấm lợi hại! Chỉ câu có thể phá bỏ lời đồn dãi. Đặc biệt là lúc cậu mấy lời cuối cùng! Quá lợi hại, khiến cho lớp trưởng được gì!” Vừa ra khỏi phòng học Lâm Thước Nhạc phấn chấn chạy quanh Bạch Thấm ngừng hoan hô.

      “Thanh Thiển, cậu xem, rất lợi hại đúng ?.”

      “Ừ.”

      Bạch Thấm thấy được ý cười mỏng manh khuôn mặt bị che phần lớn bởi cái kính đen của Tô Thanh Thiển.

      “Cậu đoán được người nào đứng sau chuyện này ?”

      “Cậu cũng biết à?.” Tô Thanh Thiển trả lời.

      Bạch Thấm nở nụ cười: “Cũng biết chúng ta có nghĩ giống nhau hay .”

      “Mỏi mắt mong chờ.”

      Sau khi cố gắng thoát khỏi truy hỏi của Lâm Thước Nhạc, Bạch Thấm đến công ty của An Tử Thiên, muốn gặp .

      “Bạch tiểu thư, An tổng họp.” Người chuyện là trong những thư ký của An Tử Thiên.

      Bạch Thấm mỉm cười gật đầu ý bảo mình biết, chuẩn bị đến văn phòng của An Tử Thiên chờ .

      Nhưng chưa được hai bước An Trì ra từ phòng họp, nhìn thấy Bạch Thấm hai mắt sáng lên:

      “Bạch tiểu thư!”

      phải họp à? Tại sao lại ra ?”

      “An tổng tức giận… Bạch tiểu thư, có thể mang cái này vào ?” An Trì nâng nâng chén cà phê trong tay.

      khí trong phòng họp vô cùng khó chịu, những tờ giấy bị bày hỗn độn bàn, số ít còn bị rơi lung tung dưới đất.

      An Tử Thiên cau mày, mặt bao phủ vẻ tức giận nhìn nhóm nhân viên cao cấp trong công ty.

      “Nếu như các người muốn làm nữa ngay bây giờ có thể từ chức.” Vẫn giọng khàn khàn trầm thấp đặc trưng, lượng cũng lớn hơn so với bình thường nhưng lại khiến những người ngồi dưới sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.

      “Ai muốn làm vậy?” Phòng họp yên lặng bỗng nhiên xuất giọng nữ trong trẻo, ít người kinh ngạc liều chết ngẩng đầu lên nhìn.

      An Tử Thiên nhìn theo hướng giọng vừa phát ra thấy Bạch Thấm bưng cái chén cười cười bước đến chỗ : “Em đến rồi.”

      Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi phát biểu cảm của ông chủ lớn nhà mình đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều.

      “Tại sao chờ ở văn phòng?”

      “Nghe tức giận nên em đến đây xem sao. Cà phê uống nhiều tốt, em mang cho ly trà. Em trở về văn phòng chờ .”

      Mọi người trong phòng trơ mắt nhìn Bạch Thấm đặt cái chén xuống rồi ra ngoài, trong lòng kêu gào, phải đến giải cứu chúng tôi sao? Tại sao chưa rồi?

      Cánh cửa phòng họp lại được đóng lại như cũ, bầu khí lại trở nên áp bức như trước, yên lặng…

      Ba phút sau…

      An Tử Thiên đứng dậy: “An Trì, phần còn lại cậu xử lý.”

      Trở lại văn phòng, An Tử Thiên thấy Bạch Thấm đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc nhìn bên ngoài.

      Nhìn Bạch Thấm trầm tĩnh như vậy, hơi thở quanh người cũng rất nhàng, An Tử Thiên bỗng nhiên hoảng hốt, bước đên ôm vào trong lòng, tham lam cảm nhận hơi thở của : “Thấm Thấm…”

      Bạch Thấm ôm lấy : “Vâng…”

      “Thấm Thấm…”

      Tử Thiên, có bên cạnh, tốt…” bỗng nghe được trong lòng như vậy.

      tốt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.