1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27.1 : Chiến thuật mới

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Thoáng chốc tới chủ nhật, từ sáng sớm thứ bảy Vương Tĩnh Kỳ chuẩn bị sẵn đồ để đến Trương gia nghe câu trả lời.

      Bà Vương thấy con tích cực như vậy cũng thấy yên tâm, hai tuần nay biết đứa này thế nào, có chút khác thường, cũng thích tới Trương gia, làm cho bà có chút lo lắng.

      Khi tới Trương gia, Vương Tĩnh Kỳ thấy Trương gia chỉ có Triệu Giang ở nhà mình, Trương Dương lại có nhà, điều này nằm ngoài dự kiến của , còn tưởng rằng Trương Dương hẳn phải rất muốn li hôn, cùng tình mới của mình song túc song phi chứ.

      Triệu Giang vừa nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ liền bám dính lấy , bắt đầu khóc lóc, khác hẳn với hình ảnh dịu dàng, ổn trọng trước đây.

      “Tĩnh Kỳ, bác xin cháu, Trương gia nhà bác chỉ có căn nhà này, nếu đem nó cho cháu, cả nhà bác đều phải ngủ ngoài đường hết, cháu xem hai bác đều lớn tuổi như vậy, thân thể coi như vùi nửa trong đất, già như vậy còn phải chịu lấy cái tội này, bác cũng sống nổi nữa. Bác cầu xin cháu, cháu tha cho Trương gia nhà bác con đường sống .”

      Hôm nay bà cố ý đuổi hết người trong nhà ra ngoài, chính là nghĩ bà có thể dây dưa với Vương Tĩnh Kỳ, ta chỉ là đứa con còn trẻ, sao có thể chống lại bà vừa khóc vừa nháo. Cuối cùng cũng phải mềm lòng, nhà cũng chẳng cần phải giành nữa, tiền li hôn cũng mất phân.

      Vương Tĩnh Kỳ thấy điệu bộ này, Trương gia có mục đích gì trong lòng đều như gương soi, nhưng mà cũng đúng như Triệu Giang đoán, chịu nổi người lớn tuổi khóc sướt mướt trước mặt mình.

      Kỳ , từ sau khi trọng sinh, ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, đều cây làm chẳng nên non, đời trước của mình trải qua bi ai như vậy, nếu đem mọi lỗi lầm đổ hết cho Trương gia cũng hoàn toàn đúng, chính mình cũng có sai lầm, nếu phải đời trước mình yếu đuối, khi bị bắt nạt biết phản kháng, cũng rơi vào kết cục như vậy, trắng ra chính là bản thân mình cho họ cơ hội, cho nên chính mình cũng phải chịu trách nhiệm.

      Kiếp này, từ khi tỉnh lại, cố gắng thay đổi chính mình, làm cho mình kiên cường hơn, dũng cảm hơn, giống như mình mình đến Trương gia chuyện li hôn, nếu là trước đây, khẳng định dám làm.

      Nhưng là cũng phát mình đánh giá bản thân quá cao, cho dù trọng sinh, vẫn là Vương Tĩnh Kỳ, đời này li hôn với Trương Dương là chuyện nhất định phải làm, tựa như đời trước chính mình muốn có gia đình, đều trở thành chấp niệm, nhưng ở phương diện khác, cảm thấy mình tiến bộ nhiều, chủ yếu là tính cách như vậy, dù cho thù hận lớn cỡ nào, chỉ cần ngủ giấc, đều cảm thấy dường như thù hận giảm bớt phần.

      “Bác à, căn nhà này mọi người ở cũng thời gian dài như vậy rồi, nếu mọi người muốn chuyển cứ ở lại.” Vương Tĩnh Kỳ kiên trì lúc cuối cùng vẫn mềm lòng.

      cũng có chút chán ghét bản thân vứt bỏ tại mà dễ dàng mềm lòng như vậy, nhưng bản chất như thế, kêu trong vòng tháng biến thành người lãnh huyết vô tình làm được.

      Triệu Giang nghe xong liền vui vẻ, bà biết mình ra chiêu này rất chính xác, nhanh chóng lau nước mắt mặt, : “Cám ơn, cám ơn cháu, Tĩnh Kỳ, cháu là đứa con tốt, cháu li hôn với Trương Dương là Trương Dương có phúc, là Trương gia chúng ta có phúc.” Bà ra hai câu lòng.

      “Bác à, bác đừng như vậy, căn nhà này có thể để lại cho Trương gia, nhưng khoản tiền kia Trương Dương nhất định phải đưa cho cháu.”

      Triệu Giang nghe xong có chút thở nổi, thiếu chút nữa tắc thở, như vậy mà vẫn còn muốn lấy tiền sao, bà tưởng căn nhà này hoàn toàn giao lại cho Trương Gia bọn họ rồi chứ, con bé chết tiệt này, nhìn có vẻ thành , xem ra cũng hiền lành gì.

      Triệu Giang muốn nổi nóng, nhưng bà kiềm chế lại, thu lại khuôn mặt vui mừng, cần thời gian chuẩn bị, nước mắt trực tiếp rơi xuống như mưa.

      Chương 27.2 : Chiến thuật mới


      “Tĩnh Kỳ, bác biết Trương gia có lỗi với cháu, bác thực xin lỗi cháu, nhưng cháu cũng thương lấy hai thân già này, tình hình nhà bác cháu cũng biết rồi đấy, nuôi Trương Dương ăn học rất tốn kém rồi, bây giờ Tiểu Phượng và Tiểu Mẫn lớn, nháy mắt sắp tới tuổi lấy chồng rồi, hai bác lo lắng, trong nhà có tiền, thể lo đồ cưới cho chúng nó, làm chậm trễ chuyện tụi nó, bây giờ cháu còn muốn lấy tiền, bác lấy đâu ra đưa cháu, dù bác có bán máu cũng gom được nhiều như vậy.” Bà nghĩ nếu đả thông tư tưởng được, chính mình thực phải bỏ ra mấy vạn đồng, lòng của bà liền đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đây cũng phải là giả vờ.

      “Bác đừng như vậy, có chuyện gì từ từ , việc này cháu bàn bạc lại với Trương Dương.” Vương Tĩnh Kỳ thấy Triệu Giang như muốn quỳ xuống liền chạy nhanh lại.

      “Tĩnh Kỳ à, là Trương Dương đúng, là nó làm chuyện có lỗi với cháu, lần trước sau khi cháu , hai bác cũng đánh mắng nó rồi, mấy ngày nay bác ngủ cũng ngủ ngon, tối nào cũng nghĩ đến chuyện của cháu với Trương Dương, bây giờ cháu có thể cho bác đáp án chính xác hay , để cho bác yên tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cháu và Trương Dương còn chưa li hôn, phải đốt giấy tang cho bác rồi.” Triệu Giang nhìn ra Vương Tĩnh Kỳ mềm lòng, nắm lấy tay cho cơ hội né tránh.

      Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe xong lời này, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ có chút khó chịu, đây chẳng phải ép đáp ứng cầu của bà ta ư.

      Đột nhiên dùng sức, đẩy tay Triệu Giang ra, đứng lên, cầm lấy túi sopha : “Bác , đây là chuyện của cháu với Trương Dương, bác có gì cũng phải đương , để cháu tìm Trương Dương chuyện. Hôm nay ta có nhà, vậy cháu trước.” xong, liền bỏ chạy.

      “Này, này, Tĩnh Kỳ, cháu quay lại đây, bác còn chưa có xong mà.” Triệu Giang thấy Vương Tĩnh Kỳ ra đến cửa liền sốt ruột, mục đích còn chưa đạt được, người như thế nào bỏ chạy rồi.

      Nhưng người còn thấy bóng dáng, đuổi theo cũng kịp nữa, bà mới đem nước mắt mặt lau , nhổ ngụm nước bọt về hướng cửa sắt, sau đó quay lại sopha ngồi xuống, lấy điện thoại bàn gọi cho Trương Dương.

      “Con trai, có thể chuyện được ?” Triệu Giang đầu tiên hỏi thử câu, chỉ sợ con trai ở cùng với Từ Mai.

      tại cả nhà đều mong Trương Dương có thể cưới Từ Mai về.

      Trương Dương cùng Từ Mai dạo phố, thấy Từ Mai thử quần áo, liền hạ giọng : “Có thể, mẹ .”

      “Con trai, Vương Tĩnh Kỳ, đứa con chết tiệt kia vừa mới ở đây, mẹ vừa khóc vừa nháo với ta, ta mềm lòng, lấy căn nhà, nhưng vẫn muốn chúng ta bồi thường cho nó khoản tiền.”

      Trương Dương nghe xong liền cau mày : “Đây phải là muốn tiền chia nhà sao, nếu được đừng lằng nhằng nữa, cùng lắm đưa ta ba vạn đồng, việc này phải giải quyết cho sớm.”

      “Con quản lý chuyện trong nhà nên biết quý gạo củi, con cho rằng ba vạn đồng là số tiền à, con để dành hai năm cũng đủ ba vạn, hơn nữa con Vương Tĩnh Kỳ kia dựa vào cái gì mà lấy nhiều tiền của nhà chúng ta như vậy, con cũng chưa bao giờ ngủ chung với ta, ta nào có tổn thất gì, tiền này mẹ thể đưa ra được.” Bộ dạng đáng thương khi nãy của Triệu Giang bây giờ biến mất còn sót lại chút gì.

      Trương Dương còn muốn điều gì đó nhưng thấy Từ Mai từ phòng thử đồ ra liền sốt ruột muốn dập máy, tranh thủ : “Được rồi được rồi, mẹ tự quyết định , nhưng phải làm nhanh lên, con muốn thời gian nữa mang Từ Mai về nhà mình cho mọi người gặp mặt.”

      “Được được, con yên tâm, tới tháng, mẹ khẳng định đem con bé Vương Tĩnh Kỳ đáng ghét kia đuổi ra khỏi nhà.” Triệu Giang tràn đầy tin tưởng.

      Về phần con bé đáng ghét trong miệng bọn họ, sau khi chạy ra khỏi Trương gia, dọc đường luôn nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào bây giờ, biết tính tình mình yếu đuối, khẳng định phải đối thủ của Triệu Giang , nhưng mấu chốt là chắc chắn có thể kiên trì, cùng lắm cứ kéo dài chuyện này, dù sao bản thân cũng sốt ruột tìm đối tượng, thử xem cuối cùng ai mới là người cứng đầu hơn.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 28.1: Thanh tra


      Edit: PMN

      Beta: Rùa Tuki

      Thứ năm tại trường học, từ sáng sớm có người đến thông báo, thứ sáu thị trưởng Chu Cẩn Du tới trường để thanh tra.

      Nhà trường cực kỳ coi trọng chuyến thăm của lãnh đạo thành phố lần này. Cho nên toàn trường đều gấp rút chuẩn bị.

      Học sinh cấp ba cũng được nghỉ học nửa buổi để dọn vệ sinh quanh trường. Học sinh cấp cấp hai còn thảm hại hơn, nghỉ học cả ngày, buổi sáng quét dọn vệ sinh, buổi trưa mặt trời lên đến đỉnh đầu vẫn phải nai lưng ra nhổ cỏ sân thể dục.

      Các thầy giáo cũng nhàn rỗi, đầu tiên là thu dọn văn phòng cho sạch , sau đó phải chỉnh sửa những tư liệu, giáo án cho kỹ càng, còn cả sổ đầu bài, bài tập, chương trình học, chính trị học cả đống lớn vân vân.

      Sau ngày làm việc cật lực mọi việc cũng ổn, đồng thời từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên. Hai bên sân trường được cắm những là cờ màu tung bay trong gió. Những bông hoa trong bồn cũng nở ra đẹp vô cùng.

      Sáng sớm thứ Sáu, ban lãnh đạo nhà trường đều tập trung ở cửa trường học, ngừng nhìn ra phía con đường lớn. Theo lịch hẹn, tám giờ khách tới, nhưng mãi tới chín rưỡi mới thấy bóng dáng của đoàn xe.

      đầu là mấy chiếc xe cảnh sát, phía xa xa có chiếc xe màu đen tiến lại gần. Chờ sau khi xe dừng lại, Cao Phẩm Nghiêm mới dẫn các lãnh đạo của nhà trường tới nghênh đón.

      Chu Cẩn Du được rất nhiều người bảo vệ xung quanh tiến về phía trường. Xung quanh còn có rất nhiều máy ảnh máy quay phim của đám phóng viên ngừng tác nghiệp.

      “Trời, thị trường Chu trẻ đấy. biết ta kết hôn chưa?” Lưu Quế Lan ghé vào bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu với mấy đồng nghiệp xung quanh.

      “Chị hỏi cái này làm gì, dù ta có chưa kết hôn cũng đâu tới lượt chị.” giáo Lưu ở bên cạnh trêu ghẹo.

      “Này, là giáo viên rồi đấy, sao suy nghĩ lại đen tối như vậy chứ. Chị bao nhiêu tuổi rồi, con chị bây giờ cũng lên đến đại học, vậy mà còn trêu chị mấy vụ này nữa là sao.” Lưu Quế Lan trừng mắt nhìn giáo Lưu bên cạnh.

      Người bên cạnh thấy hai người đấu khẩu cũng cười theo. Có những giáo viên còn dạy học vẫn chú ý đến cổng trường, còn văn phòng của bọn người Vương Tĩnh Kỳ do có lớp nên đều đến bên bệ cửa sổ ngó đầu ra nhìn xuống.

      “Đừng giận nữa, ý của giáo Lưu là dù chị có già hơn mấy tuổi nhưng nhìn chị vẫn thanh xuân phơi phới mà.” Vương Dĩnh vỗ vai Lưu Quế Lan an ủi.

      Lưu Quế Lan cũng phải tức giận , nghe Vương Dĩnh xong lại cười vui vẻ như trước. Mấy người tiến về phía cửa sổ nhìn xuống.

      Trong phòng mới chỉ có Vương Tĩnh Kỳ là được gặp Chu Cẩn Du, những người khác đều chưa gặp bao giờ.

      “Chao ôi, trông vóc dáng , còn cao hơn hiệu trưởng của chúng ta nửa cái đầu, ta ít nhất phải cao mét tám.”

      “Xa quá, nhìn mặt, nhưng chắc chắc tệ.”

      “Đúng vậy, chị xem dáng của ta kìa, phóng khoáng.”

      Trong khi các giáo còn bàn tán Chu Cẩn Du và hiệu trưởng vào tới phòng hội đồng.

      Chu Cẩn Du ngồi trong phòng hội đồng, vừa nghe Cao Phẩm Nghiêm phát biểu vừa theo dõi những tài liệu của trường học trong tay.

      Lúc đến chỉ có Chu Cẩn Du mà còn có cả bộ trưởng bộ giáo dục của thành phố Trịnh Kim Quốc. Ở thành phố D, ngôi trường này là trong những trường thuộc top đầu, bất kể là tỉ lệ đậu đại học hay khả năng quản lý đều cực tốt. Vậy mà bây giờ lại thấy Chu Cẩn Du vừa xem tài liệu vừa chau mày khiến cho Trịnh Kim Quốc vô cùng lo lắng đứng ngồi yên. Nếu như phó thị trưởng hài lòng với trường học này, chức quan này của ông ta cũng đừng mong giữ được.

      lúc sau, hiệu phó của trường cũng bước lên báo cáo những điểm nhấn trong khả năng quản lý trường học. Lúc này, Chu Cẩn Du chợt quăng tập tài liệu cầm trong tay lên bàn, cũng biết xem xong chưa, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận muốn xem nữa của ai cũng sợ, đặc biệt là Trịnh Kim Quốc, ông cảm giác giống như ngồi đống lửa.

      Trái tim của ông ta già yếu, làm sao chịu được cảm giác lo lắng này, ông khẩn trương phóng ánh mắt cầu xin giúp đỡ qua cho thư ký Lý.



      Chương 28.2: Thanh tra


      Vốn dĩ từ nãy tới giờ thư ký Lý ngồi ghi chép chớp mắt. Nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng cháy hừng hực của bộ trưởng Trịnh, ta muốn coi cũng khó.

      Ngẩng đầu nhìn bộ trưởng Trịnh bên cạnh, nhận thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ đến đáng thương của ông ta, lại quay sang nhìn Cao Phẩm Nghiêm lau mồ hôi, ở phía đằng xa là hiệu phó lắp bắp báo cáo. Haiz, hiểu nổi lãnh đạo trường này, có báo cáo thôi mà cũng có thể đạt đến trình độ này.

      Chẳng qua ta biết , xuất loại tình huống này, trường học báo cáo chu đáo chỉ là mặt, căn bản là do tâm tình thị trưởng Chu tốt, cho nên xử lý mọi việc càng nghiêm khắc hơn bình thường.

      Hôm đó sau khi gặp Triệu Vệ Quốc ở nhà hàng, lúc trở về thị trưởng Chu sai sắp xếp buổi xuống thanh tra trường học này, hơn nữa còn dặn mang tư liệu của các giáo viên tới.

      lập tức nghĩ tới cách thị trưởng đối xử với Vương Tĩnh Kỳ hơi khác biệt. Vậy nên sau khi cân nhắc, hoặc giả có chuyện gì đó, ngay hôm sau ta liền mang tài liệu nhân trong trường học đặt lên bàn thị trưởng Chu, hơn nữa còn cố tình chuẩn bị tài liệu về giáo Vương kĩ hơn, còn đặt nó lên cùng.

      Sau khi thị trưởng Chu xem xong, cái gì cũng , chỉ nhàng lườm ta phát.

      Vài ngày sau đó, tâm tình của thị trưởng Chu vẫn rất rất xấu, ta có chút , chỉ biết tình trạng này xảy ra là khi vừa xem xong tài liệu nhân kia, ta vì muốn tháo gỡ nỗi phiền muộn cho lãnh đạo, nên thầm lén đem đống tài liệu kia ra nghiên cứu lần, ra đúng là vì giáo Vương Tĩnh Kỳ.

      Thư ký Lý xem lại tập tài liệu đó mới biết vấn đề nằm ở đâu. ngờ Vương Tĩnh Kỳ còn trẻ như vậy mà kết hôn được hai năm. Bảo sao tâm trạng của thị trưởng Chu xấu như vậy.

      Cho nên tổng kết lại, đều là vì giáo Vương Tĩnh Kỳ kia, mới tại thành cục diện như tại. Nhưng lòng ta vẫn , suy cho cùng thị trưởng Chu đối với Vương Tĩnh Kỳ là như thế nào, dù sao cũng là phụ nữ kết hôn, thị trưởng Chu muốn kiếm phụ nữ, loại điều kiện này đâu đủ tư cách, mà trước giờ cũng chưa từng nghe qua thị trưởng Chu dây dưa với phụ nữ có chồng.

      Mà tình huống bây giờ, phải là chữa ngựa lành thành ngựa què sao.

      Trong lúc phó hiệu trưởng lắp bắp báo cáo, ta đến bên cạnh thị trưởng Chu, giọng : “Phó thị trưởng, xem nếu chúng ta chỉ nghe báo cáo thôi phải quá phiến diện sao, hay là chúng ta đến thẳng lớp học dự giờ phen, xem tình hình học tập của học sinh và cách giảng dạy của các giáo viên như thế nào?”

      ta dè dặt hỏi, chỉ sợ đoán trúng ý đồ của sếp.

      Chu Cẩn Du thực ngồi nghe có chút mệt mỏi, nghe đề nghị của thư ký Lý liền liếc mắt nhìn ta cái, nể mặt : “Được, chúng ta xem thử tình hình dạy học thực tế xem.”

      đám lãnh đạo đứng sau phụ họa gật đầu, Cao Phẩm Nghiêm làm việc nhanh lẹ, trựa tiếp đem thời khóa biểu cấp hai cấp ba đưa lên, tỏ ý tùy ý lãnh đạo chọn.

      Chu Cẩn Du lật lật hai cái, tự giác dừng lại ở thời khóa biểu cấp ba.

      Thư ký Lý đứng bên cạnh chú ý tầm mắt của thị trưởng Chu, nhanh chóng hỏi: “Nếu bây giờ chúng tôi có thể nghe được tiết mấy?”

      Cao Phẩm Nghiêm nhìn đồng hồ tay, sau đó lau mồ hôi : “Tiết ba chỉ còn hơn mười phút là hết giờ, chúng ta có thể đến nghe tiết thứ tư.” Vốn tổ thanh tra đến muộn, vừa rồi còn ở đây nghe báo cáo hồi lâu, cho nên thời gian ít lại càng ít.

      “Phó thị trưởng, hay là chúng ta đến nghe tiết của học sinh cấp ba, cấp ba có thể thể nhất trình độ dạy học của các giáo viên.”

      Thư ký Lý trông thấy thị trưởng Chu gật đầu, mới tiếp: “Vậy lớp thứ tư của cấp ba này thế nào?”

      Chu Cẩn Du sớm thấy được tiết của lớp đó là tiết toán, giáo viên đứng lớp là Vương Tĩnh Kỳ.

      “Được, nghe tiết này.”

      đặt ngón tay lên bàn, gõ từng nhịp chờ bên kia thông báo xuống, giờ thể tập trước được, chỉ nghe thông báo sớm trước mười phút, người giáo viên kia muốn chuẩn bị trước cũng kịp, bây giờ thông báo sớm chỉ để lớp chuẩn bị sẵn sàng, nhiều người đến dự giờ như vậy, phải chuẩn bị đủ ghế cho lãnh đạo, cũng thể để cho lãnh đạo đứng nghe suốt tiết được.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29.1 : ấy

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Bên này vừa quyết định, tổ cấp ba bên kia liền nhận được thông tin, thị trưởng Chu lát nữa tới dự giờ lớp thứ tư cấp ba.

      “Tiểu Vương, đừng khẩn trương quá, cố gắng giảng bài cho tốt, đây chính là cơ hội thể bản thân đó.” Lưu Quế Lan có chút hâm mộ .

      giáo viên bình thường cả đời có mấy cơ hội được các lãnh đạo lớn tới dự giờ chứ, đây là cơ hội cho bản thân nở mày nở mặt, giảng bài tốt, may mắn lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, khẳng định có thể có thu hoạch lớn đến tưởng, nhưng lại , nếu người giáo viên đó muốn vượt qua khảo nghiệm cần phải có tinh thần thép, bằng giảng bài đạt đến trình độ như bình thường khẳng định lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, nhiều khi còn thấy chẳng thà có cơ hội.

      Vương Tĩnh Kỳ sau khi nghe xong tin tức này, ban đầu trong lòng còn hơi khẩn trương, nhưng lại lập tức biến mất, mặc kệ là ai tới dự giờ, vẫn giảng bài như vậy, có gì phải khẩn trương cả.

      “Tôi khẩn trương, tôi coi như bọn họ tồn tại, giảng tốt bài giảng của mình là được.” Đối với bài giảng Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay dựa theo tiến độ giảng dạy, hẳn là tới bài ôn tập chương, phải biết rằng ôn tập chương là bài khó dạy nhất.

      Trong văn phòng mọi người biết phải dạy bài ôn tập chương đều nhao nhao nghĩ cách giúp , nên giảng thêm chút phương pháp giải bài tập, tăng thêm bài tập, huy động tích cực của học sinh.

      Mọi người trong văn phòng còn chưa xong, Ngô Mật Nhi mang giày cao gót lộp cộp vào.

      “Vương Tĩnh Kỳ, tiết bốn hôm nay chúng ta đổi giờ , dạy lớp thứ ba, tôi dạy lớp thứ tư.” Ngô Mật Nhi xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ còn ngồi, chờ câu trả lời.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền biết chủ ý của ta là gì. chẳng sao hết, lãnh đạo tới dự giờ của , càng tự do tự tại, nhưng mà đổi như vậy có vấn đề gì chứ?

      “Đổi như vậy có được , hình như dạy lớp thứ tư mà.” Vương Tĩnh Kỳ vẫn có chút lo lắng về vấn đề này, chủ nhiệm cấp ba phải đều chỉ dạy có lớp của mình thôi sao.

      cần phải lo, tôi qua với chủ nhiệm Trình rồi.” Ngô Mật Nhi có chút kiên nhẫn , còn tưởng Vương Tĩnh Kỳ muốn đổi lớp.

      “Được, nếu lãnh đạo biết, vậy chúng ta đổi thôi.” Vương Tĩnh Kỳ sao cả.

      Ngô Mật Nhi thấy Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, trong lòng nghĩ ta cũng biết thức thời đấy, sau đó xoay người bước , còn phải chuẩn bị tốt chút, đây chính là cơ hội khó có được nha.

      Ngô Mật Nhi rồi, các giáo viên khác trong văn phòng đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

      “Gì vậy chứ, ta quá đáng, làm gì có chuyện tốt như thế, ta tưởng muốn đổi đổi ư, đây phải cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt sao?”

      “Đúng đó Tiểu Vương, cơ hội tốt như vậy lại đem tặng cho ta sao?”

      sao đâu, ấy muốn được dự giờ để ấy dạy, đối với tôi cũng có điểm tốt.” Vương Tĩnh Kỳ cười .

      “Tiểu Vương nghĩ vậy cũng đúng đấy.” Có đồng nghiệp phụ họa .

      Sau khi tiết ba kết thúc, Vương Tĩnh Kỳ lại phải trấn an Vương Dĩnh, người mới dạy về chút, chỉ sợ ấy lại nổi tính nghĩa hiệp tìm Ngô Mật Nhi gây chuyện ở trước mặt các lãnh đạo ổn.

      Chờ Cao Phẩm Nghiêm dẫn các lãnh đạo tiến vào lớp thứ tư cấp ba liền thấy Ngô Mật Nhi thân váy ngắn đứng bục giảng mỉm cười.

      Chu Cẩn Du nhìn xa lạ đứng bục giảng mày liền nhíu chặt hơn, thư ký Lý nhìn thấy đứng bục giảng phải kia liền biết có chuyện hay.

      Nhưng các lãnh đạo vào lớp, cũng ngồi xuống, bây giờ đứng dậy ra hay cho lắm, cho nên thư ký Lý kiềm chế tâm lý bất an, trách Cao Phẩm Nghiêm ngồi bên cạnh.

      “Mọi người dạy học dựa theo thời khóa biểu sao, thời khóa biểu sinh ra để làm gì vậy?”

      Cao Phẩm Nghiêm nhìn tiết số học bị đổi thành tiết văn, cũng bị hù dọa mồ hôi đầm đìa, việc này ông biết.

      “Thư ký Lý, việc này tôi lắm, trở về tôi nhất định hỏi ràng.”

      Thư ký Lý nhìn mặt mũi đổ đầy mồ hôi của ông ta, biết đây phải chủ ý của ông cũng làm khó nữa, hơn nữa tại Ngô Mật Nhi bắt đầu giảng bài.


      Chương 29.2 : ấy

      Ngô Mật Nhi đứng bục giảng, nhìn xuống các lãnh đạo phía dưới, tim liền đập loạn nhịp, cực kỳ căng thẳng. Cảm giác căng thẳng khiến cho ta năng lưu loát, phát bình thường rất ràng mà bây giờ run run như cầy sấy. Trong lòng nóng ruột muốn áp chế nhưng lại khống chế được, mặt lên lo lắng, sợ hãi như muốn khóc.

      Chỉ nghe phần mở đầu, trán Cao Phẩm Nghiêm chảy xuống ba vạch đen, mồ hôi tuốt ra ào ào, Ngô Mật Nhi này bình thường giảng bài như vậy, hôm nay lại cố ý đổi giờ dạy, kịp ứng phó mới giảng bài thành như vậy.

      Chu Cẩn Du ngồi nghe người đứng bục năng lắp ba lắp bắp, đáp ứng được điều kiện tiên quyết khi giảng dạy, bỗng chốc đứng lên, nhấc chân rời khỏi phòng học.

      Thư ký Lý thấy vậy cũng đứng lên, biết lãnh đạo nổi đóa rồi, trong lòng cũng thầm hận, Cao Phẩm Nghiêm biết nể mặt, vốn muốn giúp đỡ ông ta chút, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy, cũng chẳng còn biện pháp nào cứu vãn.

      Mặt khác các lãnh đạo khác thấy thị trưởng đứng lên, nghe giảng nữa, những thứ này bọn họ căn bản cũng hiểu, liền đứng dậy theo ra ngoài.

      Cao Phẩm Nghiêm thèm để ý đến Ngô Mật Nhi đứng bục giảng muốn khóc mà khóc được, đuổi theo ngay phía sau, trong lòng nghĩ coi như xong, bị trách mắng, nặng buộc phải cách chức.

      nghĩ xem nên giải thích với thị trưởng như thế nào để vớt vát lại đôi chút, kết quả liền thấy thị trưởng Chu đứng ở cửa sổ lớp thứ ba nhìn vào, tim ông ta liền nhảy lên cổ họng, phải lại xuất chuyện gì sai nữa chứ, nếu vậy ông ta sống nổi nữa đâu.

      Đột nhiên ông nghe thấy tiếng trầm thấp: “Mang cái ghế chuyển đến lớp này, tôi muốn dự giờ giáo này.”

      Sau đó là trận hỗn loạn, đoàn người lại ngồi lại trong phòng học lớp thứ ba cấp ba.

      Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cảm thấy rất buồn bực, tại sao lãnh đạo dự giờ môn tiếng mà lại đến dự giờ môn toán chứ, chẳng lẽ nghe hiểu?

      Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần giảng tốt bài giảng của mình là được rồi.

      Sau đó Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu tiến vào trạng thái giảng bài, dựa theo bài giảng mình soạn, hoàn thành bài giảng từng chút .

      Chu Cẩn Du nhìn phía , mặc bộ âu phục vừa vặn trông có vẻ như già vài tuổi, nhưng ra lại càng thêm ổn trọng, nhưng khi nhìn khuôn mặt , liền biết vui vẻ. Nhìn cái miệng đỏ au nhắn kia mở ra lại khép vào giống như chờ người ta tinh tế nhấm nháp, còn nụ cười tự tin khuôn mặt làm cho hận thể lên hôn say đắm phen.

      Khi xoay người viết bảng, nhìn bộ âu phục mặc che giấu được cái mông vểnh cao làm xuất phản ứng sinh lý. Bao nhiêu uất khí trong lòng hơn tuần qua cũng biến mất, nghĩ thầm, từng kết hôn sao, chỉ cần li hôn chẳng phải là được rồi ư? Cũng thể chỉ vì điều này mà ủy khuất tình cảm của chính mình.

      Bao nhiêu vui cùng băn khoăn trong lòng khi nhìn thấy đều như tan biến.

      Người giảng bài phía bục giảng hoàn toàn biết mình được người khác để ý, trong điều kiện hề hay biết gì hạ quyết tâm theo đuổi .

      Thư ký Lý ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng thị trưởng thay đổi, cảm thấy áp suất thấp quanh thị trưởng Chu tiêu tán, mặt thị trưởng Chu còn xuất ý cười. nhịn được nghĩ, xem ra bản lĩnh của Vương Tĩnh Kỳ rất lớn, xem như mình bước này rất chính xác, gỡ nút tìm người thắt nút, Vương Tĩnh Kỳ chính là người đó.

      Người bên cạnh cũng nhìn ra Chu Cẩn Du hài lòng với tiết học này, Cao Phẩm Nghiêm thở phào nhõm, Vương Tĩnh Kỳ này chắc chắn là phúc tướng của mình rồi.

      Những thay đổi trong lòng các lãnh đạo ảnh hưởng gì đến việc Vương Tĩnh Kỳ giảng bài nhiệt tình, mà các học trò bên dưới bình thường rất quậy phá, nay thấy có thanh tra tới dự giờ cũng muốn thể chút, cho nên phát biểu càng tích cực, ngược lại khiến cho trò phối hợp cực kỳ tốt, tuy rằng chuyện xuất giữa chừng làm gián đoạn chút, nhưng khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, Vương Tĩnh Kỳ vừa lúc đem toàn bộ nội dung bài học giảng xong.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30.1 : Xuất manh mối

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Trường Nhất Trung có đặc điểm, cơm trưa của giáo viên là cơm tự chọn, bình thường đều là bốn món ăn, món canh, hai thịt hai rau phối hợp. Các thầy giáo ăn chỉ cần bỏ ra hai đồng mua phiếu cơm là được. Đây cũng là loại phúc lợi cho giáo viên.

      Các vị lãnh đạo của thành phố đến buổi trưa vẫn chưa xong việc, giữa trưa đề cập tới vấn đề ăn cơm, vốn Cao Phẩm Nghiêm muốn dựa theo thói quen, tiêu chuẩn tiếp đón lãnh đạo định đặt bàn tiệc rượu ở khách sạn bên ngoài, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ, tăng thêm chút tình cảm, ai biết thị trưởng Chu lại tiếp đãi giống với các giáo viên khác là được rồi. Cho nên khác với ý định ban đầu khách sạn ăn cơm, mọi người đều bộ tới căn tin nhà trường dùng bữa.

      Sau khi xong việc, Vương Tĩnh Kỳ liền tới căn tin ăn cơm, xem ra có vẻ trễ, sau khi lấy đồ ăn xong, liền kiếm chỗ ngồi trong phòng ăn.

      cơ bản còn chỗ trống, tính tìm mấy người Vương Dĩnh, các ấy chắc chắn thể nào cũng giành chỗ giúp , nhưng mà chưa đợi tìm thấy, bị hiệu trưởng bước ra từ gian phòng ăn cản lại.

      “Đến đây, giáo Vương, tới trong này ngồi, vừa vặn mọi người mới nghe giảng bài xong, qua đây cùng lãnh đạo trao đổi chút.” Cao Phẩm Nghiêm vừa mới ra khỏi gian phòng liền nhìn thấy phúc tướng của mình Vương Tĩnh Kỳ liền nhanh chân gọi lại.

      Nghĩ lại Vương Tĩnh Kỳ giảng dạy rất xuất sắc, cũng có thể kéo cho chút cơ hội.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn qua khe cửa thấy các lãnh đạo ngồi đầy bàn, mặt liền đỏ lên, thiệt tình muốn , ngồi ăn cơm cùng với nhiều lãnh đạo như vậy, tiêu hóa nổi đâu, nhưng trước mặt nhiều người như thế, thể nể mặt hiệu trưởng.

      Lúc do dự, thư ký Lý cũng đứng lên, đem cái ghế đặt bên cạnh thị trưởng Chu, còn mở miệng : “Chúng ta đổi chỗ chút, cho giáo Vương ngồi vào. giáo Vương, ngồi đây , hôm nay vất vả cho .” ta xong còn muốn tiến lên kéo Vương Tĩnh Kỳ ngồi vào bàn.

      Vương Tĩnh Kỳ nào dám để ta mời, liền tự mình ngồi vào bàn ăn, đem đồ ăn trong tay đặt xuống bàn.

      ngại quá, quấy rầy các vị lãnh đạo dùng cơm.”

      giáo Vương đừng như vậy, nghe giáo Vương giảng bài xong còn hơn mười năm đọc sách, ngờ trình độ giáo dục của thành phố chúng ta cao như vậy, haha.” Trịnh Kim Quốc ở quan trường nhiều năm, cũng là người tinh mắt, nhìn vào thái độ của thư ký Lý, tuy biết địa vị giáo Vương này là gì, nhưng cũng biết là người thị trưởng Chu rất vừa ý.

      Nếu biết ý lãnh đạo, đương nhiên phải cũng phải theo, lại , ông cũng mới dự giờ lớp giáo Vương, quả bài giảng vô cùng tốt, những lời vừa nãy của ông ta cũng phải hoàn toàn là nịnh nọt.

      “Lãnh đạo, ngài quá khen rồi ạ.” Vương Tĩnh Kỳ bị ông ta tới đỏ mặt, nào có giỏi như vậy, cái này là quá lên rồi.

      Vương Tĩnh Kỳ trừ lãnh đạo trường học cùng với Chu Cẩn Du và thư ký Lý, những người khác đều quen nhưng dùng gót chân suy nghĩ cũng biết, có thể ngồi ở đây lúc này cũng đều là các lãnh đạo trong thành phố, nếu biết là ai, vậy cứ trực tiếp gọi lãnh đạo , chắc chắn sai.

      hề, tuyệt đối , chuyên nghiệp được mài dũa của giáo Vương chúng tôi đều như ban ngày sau tiết dự giờ vừa rồi, nếu đội ngũ giáo viên của thành phố chúng ta đều đạt tới trình độ như vậy, khẳng định nền giáo dục của thành phố chúng ta nhất định phát triển nhất cả nước.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy lãnh đạo càng càng khoa trương, cũng biết phải trả lời như thế nào mới tốt.

      “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, giáo Tiểu Vương cũng mệt mỏi rồi, chúng ta như thế nào cũng thể để giáo đói bụng được.” Chu Cẩn Du nhìn ra Vương Tĩnh Kỳ được tự nhiên, hơn nữa cũng hiểu những lời Trịnh Kim Quốc là đánh giá rất cao , như vậy đối với tương lai của cũng tốt.

      Chương 30.2 : Xuất manh mối

      “Đúng, đúng, may mà có thị trưởng nhắc nhở, xem, là tôi quá kích động mới quên mất, chúng ta ăn cơm thôi, ăn cơm thôi nào.” Trịnh Kim Quốc nào dám phải, nhanh miệng phụ họa.

      Sau đó mọi người vừa ăn vừa chuyện, nhưng cũng còn ai cố ý khoa trương về Vương Tĩnh Kỳ nữa.

      Lúc này Vương Tĩnh Kỳ mới thả lỏng, có thể yên tĩnh ăn cơm rồi.

      Lúc Chu Cẩn Du cùng mọi người chuyện phiếm, khóe mắt khẽ nhìn về phía Vương Tĩnh Kỳ vài lần, thấy yên tâm ăn cơm, cũng bắt đầu cầm đũa ăn từng miếng, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

      “Thị trưởng Chu, ngài xem trường học của chúng tôi còn có gì chưa đạt, mong ngài đề xuất cho ý kiến, chúng tôi nhất định chỉnh đốn và cải cách.” Cao Phẩm Nghiêm vẫn còn băn khoăn chuyện làm thị trưởng Chu mặt thối lúc dự giờ ban nãy.

      Chu Cẩn Du tâm tình lúc này rất tốt, vừa khẽ nhìn người khiến mình tâm loạn, vừa thuận mắt :

      “Trường học chúng ta ở trong giai đoạn những năm đầu phát triển, mặc dù là trường công lập, nhưng cũng có những nét đặc sắc riêng. Ngoại trừ cơ sở vật chất, chúng ta cũng nên tập trung vào việc đào tạo ra những học sinh nòng cốt. Như vậy mới cung cấp được những nhân tài mà xã hội cần.”

      “Đúng, đúng, đúng, cảm ơn ý kiến đóng góp quý giá của thị trưởng Chu.” Cao Phẩm Nghiêm bộ hiểu ra .

      Chu Cẩn Du vừa cười vừa : “Có điều tôi cũng muốn nhắc nhở hiệu trưởng Cao chút, tố chất của đội ngũ giáo viên cần phải nâng cao thêm, nếu trong hàng ngũ giáo viên giả lẫn lộn, làm tổn hại đến hình tượng của trường Nhất Trung.”

      giả lẫn lộn, các lãnh đạo ngồi ở đây trong lòng đều biết ai. Vừa rồi bọn họ có trao đổi với nhau mới biết giáo xinh đẹp dạy môn văn chỉ có vài phút mà phát sai mấy lần kia ngay lập tức bị thị trưởng Chu phát ra. Phó thị trưởng mới thể nghe nổi nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng học.

      Lời này vừa xong trán Cao Phẩm Nghiêm liền đổ mồ hôi, miệng liên tục cam đoan: “Đây là sai lầm của tôi, là tôi quản lý nghiêm, lãnh đạo yên tâm, sau hôm nay, nhất định tôi tổ chức họp với toàn bộ giáo viên, nhất định nâng cao trình độ giảng dạy.”

      Chu Cẩn Du cười cười, cũng nữa. Ngược lại, lại chuyện với người chuyên tâm ăn cơm, Vương Tĩnh Kỳ.

      giáo Vương hình như còn khá trẻ, chắc là mới tốt nghiệp được vài năm, biết giáo Vương tốt nghiệp trường nào?” gợi chuyện .

      Vương Tĩnh Kỳ chuyên tâm ăn cơm, chợt nghe thị trưởng Chu chủ động chuyện với mình, liền nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội đáp: “Tôi còn trẻ nữa, tốt nghiệp hai năm rồi.” chỉ sợ bị xấu mặt trước thị trưởng Chu.

      “Haha, đối với tôi vẫn còn khá trẻ. cũng đừng khẩn trương, chúng ta cũng phải lần đầu tiên gặp mặt, cũng coi như là bạn bè, tùy tiện chuyện phiếm chút thôi.” Chu Cẩn Du nhìn bộ dạng Vương Tĩnh Kỳ ăn ngon lành như vậy, trong lòng có chút thoải mái. Lòng mình đầy tâm , ăn ngon ngủ yên, còn này lại như tim phổi.

      Tuy biết đây chỉ là tâm tư của riêng mình, còn ấy hề biết gì cả, nhưng là nghĩ tới chuyện cùng chồng mình ở nhà thân mật, trong lòng chợt có ngọn lửa tên thổi bùng lên.

      Vương Tĩnh Kỳ thấy ánh mắt thị trưởng Chu vừa rồi vẫn còn chuyện rất thân thiết, chớp mắt lại thay đổi, trong lòng thực hiểu, người này có phải bị bệnh hay vậy.

      Mặt khác những người khác ăn cơm nhìn thấy thị trưởng Chu ân cần dịu dàng chuyện với giáo Vương, trong lòng mơ hồ hiểu mọi chuyện.

      Cao Phẩm Nghiêm nhìn dung mạo có gì nổi bật của Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng cảm thán, đúng là phúc tướng của mình.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng11 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đọc 1 mạch luôn.truyện rất hay cam ơn ban ed nhé. Lót dép hong chương mới của bạn
      Voluongtri thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :