1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 103: Lễ mừng năm mới (2) Vương Tĩnh Kỳ tự mình con đường cái, nhìn cảnh tượng người bên cạnh đều có bộ dáng bận rộn vội vàng, trong lòng khỏi phiền chán. Con người này chính là loại hèn hạ, đời trước lễ năm mới ở nhà họ Trương chính là ngày bận nhất, lớn mua đồ tế, quét dọn vệ sinh, đều mình bận việc, người nhà họ Trương chỉ biết nhấc tay nhấc chân ở bên cạnh kén cá chọn canh. Nghĩ đến lúc này trước kia ở nhà giặt quần áo chăn đệm cho mọi người trong nhà, lau dọn phòng bếp toilet cho mẹ chồng, mà tại lại nhàn rỗi có việc gì làm, chỉ có thể ở đường giết thời gian, là………. muốn ngồi xe, nên bộ chậm chạp như vậy, đến chỗ rẽ của phố, Vương Tĩnh Kỳ thấy cái chợ. Đây là khu nhà cũ, lúc vừa mới bắt đầu quy hoạch được tốt, cho nên vùng phụ cận khá lớn lại có siêu thị lớn hay cửa hàng, vì để giải quyết dân sinh, những người bán hàng rong mới tự tổ chức phiên chợ rồi dần dần như nay. Dù sao cũng có chuyện gì, Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp vào trong chợ, muốn nhìn chút xem lễ mừng năm mới còn thiếu cái gì. Đây là phiên chợ cuối cùng của năm, nên tập trung rất nhiều người, người này xách con gà, người kia chỉ mua vịt, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy tay mỗi người cơ bản đều xách nhiều hoặc ít này nọ. Vương Tĩnh Kỳ cũng theo dòng chảy lớn từng chút từng chút dịch chuyển về phía trước, sau đó dạo từng cái quầy hàng, dạo trong chốc lát, rốt cuộc tìm được thứ mình cần mua, đó chính là câu đối xuân. Người khác đưa Chu Cẩn Du đống lễ cũng có cái này, Vương Tĩnh Kỳ nghĩ xong liền ngồi xổm xuống quầy hàng phía trước, cẩn thận lựa chọn, tại chữ phúc gì gì đó, hình thức mới mẻ độc đáo, trừ bỏ cái loại giấy đỏ chữ đen truyền thống, còn có tạo hình đặc thù. Vương Tĩnh Kỳ bị ông chủ lừa bịp, liền mua hơn mười chữ phúc lớn . Còn thêm đôi câu đối xuân, ông chủ đây là bộ. Vương Tĩnh Kỳ cầm cuộc giấy trong tay nhanh chóng đứng lên chui vào đám người. Ông chủ này cũng có năng lực, chỉ há mồm mà thiếu chút nữa có thể đem người chết thành người sống. Chỉ cần nhìn cái nào, ông chủ đó liền có bộ cát tường để chờ . Làm cho cũng biết xấu hổ mà chọn, cái này chọn liền chọn nhiều, đều biết nhiều chữ phúc lớn như vậy dán nơi nào đâu nữa. Từ đầu đến về sau dạo, Vương Tĩnh Kỳ từ trong chợ ra ngoài, tay cũng đầy gì đó, nước mũi cũng chảy cả ra. Khí trời rất lạnh, từ đầu theo dòng người ra ngoài, đại khái cũng mất tiếng. Cái này tương đương với việc đứng ở bên ngoài tiếng, ngẫm lại mùa đông khắc nghiệt ở bên ngoài đứng thời gian dài như vậy, chính là lạnh cũng xuyên qua áo lông dầy rồi. Vương Tĩnh Kỳ đứng ở ven đường chuẩn bị bắt xe về nhà, hình tượng tại của …………, phải giờ hoàn toàn có hình tượng gì. Trước tiên phải về vẻ mặt, tuy soi gương, nhưng dám khẳng định mặt nhất định là bị lạnh đến đỏ bừng rồi, bởi vì có tay, nên nước mũi ở trong mũi luôn chảy xuống, cũng có biện pháp lau. Chỉ có thể xẹt xẹt hít trở về, giống với khi còn . Còn tay, tuy đeo gang tay. Nhưng ở bên ngoài lâu nên cũng chịu nổi được thời tiết lạnh, cảm giác tay của mình bị đông lạnh đến tê rần, vẫn thể nắm tay lại cho ấm áp, bởi vì trong tay còn cầm cái này cái nọ. Đứng ở ven đường, bụng Vương Tĩnh Kỳ lồi lên, vừa mới nhịn được nên mua chút đồ ăn mới, loại thời tiết này, nếu có chuẩn bị tốt, những đồ ăn mới mẻ kia về sau nhanh chóng bị đông lạnh. Cho nên học theo phương pháp của mọi người, đem đồ ăn mới mẻ buộc kỹ trong túi ni lông. Sau đó giấu ở trong áo lông, trong khoảng thời gian ngắn này cũng sợ đồ ăn mới mẻ bị đông lạnh. Đương nhiên loại phương pháp này dùng được, nhưng cũng rất phá hỏng hình tượng. Cũng may, đứng ở ven đường đợi đến năm phút, có xe trống ngang qua, vừa mới đưa tay ra để dừng taxi, điện thoại di động trong túi kêu. Vương Tĩnh Kỳ rảnh cũng nghe điện thoại, sau khi mở cửa xe taxi, nhanh chóng chui vào. “Sư phụ, đến Lan Hoà Tiểu Trúc.” Sau khi với lái xe địa chỉ xong, lúc này Vương Tĩnh Kỳ mới lấy túi và đồ trong tay bỏ lên ghế. Đầu ngón tay của tê cứng, tay rất cóng, chỉ có thể để từng kiện này nọ trong tay ra. Việc thứ hai đó chính là mở túi xách ra, tìm khăn giấy bên trong để lau mặt, nhanh chóng lau nước mũi, nếu xử lý doạ người đến mất hết mặt mũi mất. Xử lý xong hết thảy, mới nhớ tới điện thoại vẫn đổ chuông bám riết tha. nhìn màn hình, là Vương Dĩnh gọi tới. “Alo.” “Cậu làm gì, thời gian lâu như vậy còn chịu nhận điện thoại, mình còn tưởng cậu lại bị cướp.” Nháy mắt mở điện thoại của Vương Dĩnh ra, thấy ấy ầm ĩ. Vương Tĩnh Kỳ nghe xong tức giận, hết năm rồi, mà ấy trông mong mình tốt rồi. “Phi phi phi ôi cái miệng này, hết năm rồi, cậu cái gì dễ nghe hơn sao.” “Hắc hắc, ai bảo cậu có tiền dạy chứ.” Vương Dĩnh cũng ý thức được tại mình lời này giống như quá may mắn, nên nhanh chóng giả ngu. Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt xem thường, chính mình bị cướp lần, cho dù là có tiền dạy nữa sao. “Chuyện gì, nhanh lên, tại mình rảnh như cậu.” Tay còn rất cứng, cầm điện thoại rất thoải mái. “ rảnh? tại cậu làm gì, lão Chu nhà cậu ở bên cạnh à? thể nha, phải cậu , lão Chu nhà cậu hôm nay quay về Bắc Kinh rồi sao? phải là cậu ở sau lưng lão Chu nhà cậu làm bậy đấy chứ.” Vương Dĩnh tự động nghĩ sai lệch, phải biết rằng từ đầu đến cuối ấy đều là fan của Chu Cẩn Du, đối với là kiên quyết ủng hộ thêm cả bảo hộ nữa. “Đừng bừa, mình ở bên ngoài mua đồ, có việc gì mau, mình tắt máy.” Vương Tĩnh Kỳ cũng muốn cùng ấy chuyện vô dụng. “Ôi, đừng tắt, mình cón có việc mà.” Vương Dĩnh sợ thực tắt điện thoại của mình, nhanh chóng hô. “.” “Kỳ cũng có cái gì……..” Lúc này Vương Dĩnh lại biết thế nào mới tốt, đột nhiên nhanh trí, “Chính là mẹ mình, thời gian lâu mà thấy cậu, rất nhớ cậu, nên bảo cậu tới nhà mình đón lễ mừng năm mới, mình cũng nghĩ dù sao cậu cũng chỉ có mình, nên gắng gượng thông báo cho cậu tiếng.” muốn cố ý như vậy, như là ấy đáng thương vậy, nếu là , cũng thích người khác đối với mình như vậy, cho nên mảnh tâm ý này của cũng biết ra thế nào cho tốt. Vương Tĩnh Kỳ cầm di động, nhất thời lên lời, biết ý tứ của Vương Dĩnh, cũng biết phần quan tâm này, nó làm cảm động. “Này, chuyện với cậu đấy, có tới hay ? Mẹ mình chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy.” Vương Dĩnh ở bên kia nghe thấy câu trả lời nên có chút sốt ruột, chỉ sợ lời của mình làm bị thương tự tôn của Vương Tĩnh Kỳ. “Ừ, cậu nghĩ rằng mình giống cậu chỉ thích ăn thôi sao.” Giọng của Vương Tĩnh Kỳ có chút nghẹn ngào, “Mình qua đâu. Mới vừa rồi mình đến chợ mua rất nhiều đồ, để ngày mai chuẩn bị làm lễ mừng năm mới đấy, quấy rầy người khác. Nhưng cậu thay mình hỏi thăm dì Vương năm mới nhé, ngày mai mình gọi điện thoại đến chúc tết dì.” “ đến đây?” “Ừ. đến, mình đều mua xong này nọ, trong nhà đều chuẩn bị tốt, chạy tới chạy lui nhà cậu cũng mất công.” “Được, chính cậu ở nhà chú ý chút, qua năm mới an toàn mới là quan trọng nhất.” Khó được khi Vương Dĩnh cẩn thận dặn dò người khác như thế này. Làm sau khi Vương Tĩnh Kỳ tắt điện thoại, trong lòng cảm động thôi, thời điểm này còn có người nhớ tới mình. Cũng chỉ có mấy người như vậy thôi. Chờ Vương Tĩnh Kỳ mang theo này nọ vào Lan Hoà Tiểu Trúc, ngừng nhận được điện thoại an ủi của Từ Mộc Nghiên và Tưởng Hi Văn, ngờ trái lại còn mất thời gian rất lâu để an ủi hai , lúc này mới đuổi được các ấy , để lời các mình qua nhà các ấy dự lễ mừng năm mới. Sau khi chỉnh lý xong tất cả đồ mua về, Vương Tĩnh Kỳ tìm keo dán, mở cuộn giấy ra, chuẩn bị dán chữ phúc, nhưng khi lấy ra chữ phúc lớn nhất, sờ lớp keo dán ở phía sau. lại phát vấn đề bị xem , nơi này của Chu Cẩn Du là từ thang máy vào trực tiếp căn hộ, cho nên có cửa. Vương Tĩnh Kỳ giơ chữ phúc sửng sốt lúc lâu. Cuối cùng bốp tiếng, đem chữ phúc to tự dán vào cửa thang máy , coi như là làm cửa lớn, chẳng qua so với nhà người ta, chỉ dán cái ở bên trong, còn cái bên ngoài thôi. Sau đó lại cầm lấy đống chữ phúc lớn , bắt đầu tìm khắp phòng để dán. Phí nữa ngày khí thế mới đem được tất cả cá chữ phúc an bài xong, trong lòng nghĩ lần sau để cho cái ông chủ kia lừa dối như vậy nữa. Sáng sớm 30 tết, Vương Tĩnh Kỳ cũng ngủ nướng. rời giường từ sớm. Tuy năm nay chỉ có mình, nhưng vẫn muốn trải qua năm tốt. Cho nên sáng sớm dậy. Bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, chiên rán kết hợp với chiên thịt. Tuy mình ăn hết, nhưng để có khí nhất định phải có. Đến giữa trưa, Vương Tĩnh Kỳ mình ở phòng bếp bày ngay ngắn mười món ăn, tuy thể đầy đủ sắc hương vị, nhưng tuyệt đối là trình độ tốt nhất của Vương Tĩnh Kỳ. Nhìn mâm đồ ăn thịnh soạn ở bàn, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất có thành tựu. Đột nhiên nghĩ ra ý kiến hay, vội vã khẩn trương xoa xoa tay, chạy vào phòng làm việc của Chu Cẩn Du, mở ngăn tủ, lấy từ bên trong ra cái máy ảnh. Mang đến phòng bếp, đem bàn đồ ăn do mình mới làm, lần lượt chụp ảnh, sau đó đem những món ăn ở bàn, để ngay trước mặt, bên cạnh, ở phương hướng khác biệt chụp vài tấm, lúc này mới cất máy ảnh , chuẩn bị qua năm mới mang rửa hình, đưa cho Vương Dĩnh mấy để khoe khoang. Sau khi hết thảy đều chuẩn bị tốt, lại lấy ra chai rượu đỏ của Chu Cẩn Du biết là đẳng cấp nào ra, mở bịch tiếng, rót ra cho mình ly. “Vương Tĩnh Kỳ, năm mới vui vẻ.” Vương Tĩnh Kỳ giơ ly rượu của mình lên kính chính mình ly. Sau đó bắt đầu ăn đống lớn đồ ăn, vừa ăn vừa đánh giá, “Ừ, cái này tệ, hương vị rất tốt. Cái này phải nấu lâu hơn.” Tiếng lầm bà lầm bầm của hoà tan vào căn phòng tịch mịch. lúc vẻ mặt tươi cười miệng lớn dùng bữa, chuông điện thoại vang lên. “Alo.” Nụ cười mặt Vương Tĩnh Kỳ chống đỡ nổi rồi. “ làm gì vậy.” Chu Cẩn Du ở giường của mình, lười biếng hỏi. “ ăn cơm.” Vương Tĩnh Kỳ sợ tiết lộ tâm tình của mình, nên cố gắng trả lời đơn giản. “Sớm như vậy?” Chu Cẩn Du nhìn đồng hồ tường, vẫn chưa đến mười giờ, mà bắt đầu ăn cơm. “Ừ, buổi sáng chưa ăn, vừa vặn ăn cùng luôn.” “Ha ha, em cũng là lười, phải là tuỳ tiện ăn đối phó chứ.” Chu Cẩn Du hảo tâm . “Ai , chính là em làm mười món ăn, ăn đây này.” Vương Tĩnh Kỳ có chút làm nũng khi đem tên các món ăn báo danh lần, cuối cùng còn cường điệu chút, tay nghề rất tốt, hơn nữa còn chụp hình làm kỷ niệm, chờ trở về cho xem chút. “Tốt như vậy sao, bình thường như thế nào mà em chỉ làm cho ăn mấy món đơn giản như vậy, lừa gạt sao.” Giọng Chu Cẩn Du trở nên nguy hiểm. “Ha ha, bình thường phải là do có thời gian sao.” Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng dời sang đề tài khác, “Sao lúc này lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho em vậy.” Chu Cẩn Du nhớ tới mấy đứa chạy loạn khắp phòng khách, lông mày vừa mới giãn ra lại nhíu lại. “ trai và chị của đều trở lại, phòng trẻ con, phiền.” “ thích trẻ con sao?” Lúc Vương Tĩnh Kỳ hỏi trong lòng đều phải cân nhắc, và Chu Cẩn Du trong lúc bên nhau ngoại trừ chênh lệch về thân phận ra, còn vấn đề khác đó chính là đứa , đời trước vốn có đứa , gia thế giống như Chu Cẩn Du, làm sao có thể để cho cưới nàng dâu có thân phận cũng thể sinh đứa đây. “ thích.” Chu Cẩn Du đáp chém đinh chặt sắt, đối với trẻ con chỉ có đánh giá, chính là phiền, đứa ở trong mắt của đại biểu cho ngừng gào khóc náo loạn, có thể thích mới lạ. “Phải .” Vương Tĩnh Kỳ biết trong lòng mình nên cao hứng hay phiền não nữa, tin tức này đối với xem như là tin tức tốt. Hai người cứ câu được câu chăng như vậy trò chuyện, đa số đều là Vương Tĩnh Kỳ , hôm qua dạo chợ như thế nào, bị người ta lừa mua nhều chữ phúc ra sao, đem chữ phúc dán làm sao. Chuyện vụn vặt gộp lại được đống lớn, chính là ngừng chuyện. Cũng chỉ có như vậy, người bên kia mới gác điện thoại. Thẳng đến khi có người bên kia Chu Cẩn Du gọi xuống ăn cơm, Vương Tĩnh Kỳ vậy mới phát , hai người hàn huyên hơn hai giờ. Trong điện thoại trầm mặc hồi, chợt nghe thấy Chu Cẩn Du : “Điện thoại sắp hết pin, tắt trước nhé.” “Ừ.” Giọng có chút thấp. “Lát nữa nạp điện di động, ăn cơm xong di động cũng được nạp đầy điện gọi lại cho em.” “Ừ.” Giọng vui lên. Chu Cẩn Du hơi nhếch khoé môi. “A, chúng ta gọi điện thoại là gọi đường dài , như này chắc tốn nhiều tiền lắm.” Trong lòng Chu Cẩn Du thở dài, đối với này cũng có cái ảo tưởng gì.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919
      huyenlaw68, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 104: Nhà họ Chu (1) Chu Cẩn Du tắt điện thoại, từ giường đứng lên, sửa sang lại nếp quần áo bị nhăn chút, rồi mở cửa chuẩn bị xuống lầu ăn cơm tất niên. ra cửa phòng được nửa, nhìn thấy khuôn mặt đứa cháu lên gọi xuống ăn cơm đứng ở cạnh cửa nhìn cười đến xấu xa. Chu Cẩn Du nhíu mày, vui quát lên: “Tiểu tử ngươi làm gì ở đây, mỗi ngày đều làm cái gì đứng đắn cả.” Chu Vịnh cười hì hì hỏi: “Chú , vừa rồi đúng thực là cháu thấy được, chú gọi điện thoại cho ai, mà vẻ mặt rất ngọt ngào.” Cậu vừa mở cửa gọi chú xuống ăn cơm, nhìn thấy chú thoải mái nằm ở giường, sau đó là vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào, cậu dám lấy đầu mình ra đánh cuộc, nhất định chú gọi điện thoại cho phụ nữ, hắc hắc hắc, vậy ông nội, bà nội và các bác phải gấp nữa rồi. Chu Vịnh là con trai của Chu Quân Kỳ hai của Chu Cẩn Du, năm nay hai tư tuổi, cũng là lớn tuổi nhất của đời thứ tư trong nhà, bởi vì còn cùng chú Chu Cẩn Du này chơi đùa cùng chỗ, cho nên bình thường khi cậu ở cùng với Chu Cẩn Du đều biết lớn . “Cháu biết chuyện, chớ nên thăm dò loạn.” Sau khi Chu Cẩn Du trừng mắt liếc đứa cháu cợt nhả này cái, liền đẩy cậu ta ra, đầu xuống dưới lầu. “Ôi, chú chớ , cho cháu nghe chút , cháu cam đoan, tuyệt đối cho người khác.” Chu Vịnh thấy đương rồi, vội vàng đuổi theo phía sau, hy vọng có thể đào ra chút bí mật. Mọi người trong phòng ăn đều ngồi xuống bàn, chỉ chờ hai người bọn họ xuất . Ông cụ Chu ngồi ở vị trí chủ vị, tuy năm nay tuổi cao tám mươi lăm, nhưng nhìn tinh thần vẫn rất khoẻ mạnh, mí mắt tuy sụp, nhưng hai mắt vẫn mở rất to, bộ dáng sáng ngời có lực. Bà cụ Chu hơn ba mươi năm trước ra , cho nên hai người bên cạnh chia ra ngồi cạnh ông cụ là hai đứa con trai, con cả Chu Hoằng Nghị sáu mươi bảy tuổi, ngồi bên cạnh là người bạn già Giang Văn Ngọc. Nhiều hơn so với Chu Hoằng Nghị hai tuổi, tại sáu mươi chín tuổi, hai người bọn họ chính là cha mẹ của Chu Cẩn Du. Người ngồi bên cạnh bà Chu còn lại là nhà cả của Chu Cẩn Du. Chu Quân Kỳ bốn mươi hai tuổi, chị dâu Lý Kim Hồng bốn mươi tuổi. Còn có con trai của bọn họ hai mươi tư tuổi Chu Vịnh. Thuận thế ngồi là nhà hai. hai là Chu Quân Huy bốn mươi tuổi, chị dâu thứ hai là Chu Huệ bốn mươi tuổi, cháu trai Chu Hàm mười bảy tuổi. Ngồi bên kia ông cụ chính là con trai thứ hai của ông, cũng chính là nhà chú hai của Chu Cẩn Du, Chú hai Chu là Chu Tấn Nham sáu mươi tuổi, thím hai là Ngô Khánh Linh năm nay năm mươi chín tuổi, họ Chu Ngạn Kiều ba mươi bảy tuổi, chị dâu họ Quách Tĩnh Nhã ba mươi lăm tuổi. Bọn họ có hai con trai song sinh là Chu Thao và Chu Dục năm nay mới tám tuổi. Thế hệ thứ ba thêm Chu Cẩn Du là nhất nữa , cả nhà họ Chu ngồi đầy đủ. Nhà họ Chu vẫn rất truyền thống, từ người đứng đầu là ông cụ Chu con cái mới động đũa, bữa cơm đoàn viên này mới tính bắt đầu ăn. Bởi vì bình thường mọi người nhà họ Chu đều ai bận việc người đấy, cho nên mọi người đều nắm chặt thời gian, lúc ăn cơm quên trao đổi cảm tình, vì vậy bàn cơm nhà họ Chu luôn là mảnh cười. Chu Cẩn Du bảo trì trầm mặc mình cúi đầu ăn cơm, phải muốn cùng người nhà thân cận, mà chính là mấy năm gần đây, chỉ cần là trong trường hợp như vậy. chuyện phiếm với ai, khẳng đinh cuối cùng lại dẫn đến việc chung thân đại của , làm cho phiền chịu nổi. Sau cùng tốt nhất là , coi như câm điếc mới tốt. Chu Vịnh ngồi ở bên cạnh cha mẹ mình, nhìn chú cúi đầu yên lặng ăn cơm, liền vụng trộm vui vẻ, còn ra sức nháy mắt với cậu. Chu Cẩn Du chú ý cậu, chỉ đến khi chị dâu Lý Kim Hồng ngồi bên cạnh thấy được bộ dáng của con trai mình như con khỉ. “Làm sao vậy, ăn cơm ngon miệng sao.” Lý Kim Hồng giọng con trai câu, chỉ sợ làm cho ông cụ trong nhà, nhìn thấy bộ dáng đứng đắn của con trai mình. qua năm mới lại chịu giáo huấn. “Hắc hắc, có việc gì. có việc gì.” Chu Vịnh cũng với mẹ mình, chỉ cười xấu xa rồi cúi đầu ăn cơm. Lý Kim Hồng hồ nghi nhìn con mình chút. Lại nhìn em trai chồng để con trai mình nhìn, sau đó cảnh cáo: “Con thành ăn cơm , chớ có chọc chú , nếu chọc cho chú nóng nảy thu thập con, mẹ cũng giúp được con đâu.” Nhắc tới ai trong nhà là người được sủng ái nhất, tuyệt đối phải là Chu Thao Chu Lục hai đứa mới tám tuổi, mà là cái người ba mươi hai tuổi Chu Cẩn Du. Lúc trước ông cụ có con trai chính là lúc gặp phải chiến loạn, ông chỉ chú ý tới việc cầm súng đánh Nhật, chờ khi ông về nhà, đứa trưởng thành. Chờ lúc cháu trai sinh ra, lại chính là lúc tình hình chính trị trong nước ổn định phải vượt qua, rồi lại nạn đói lại cách mạng văn hoá gì gì đó, khi đó ông bị giam trong chuồng bò, mỗi ngày lần lượt đều bị phê bình, nên càng có tinh lực để quý mấy tôn tử mới sinh, thẳng đến * sau khi tổ chức thuận lợi lớn mạnh đầy đủ, cuộc sống của ông cụ Chu mới được xem như tốt chút, rồi Chu Cẩn Du được sinh ra lâu sau đó, đúng là thời điểm vô cùng tốt, khi đó ông cụ Chu hơn năm mười tuổi, là tuổi trở về nhà nghỉ ngơi, cho nên từ Chu Cẩn Du có thể chính là ở bên người ông cụ Chu được nuôi lớn, nhận được thương mà người khác thể so sánh. “Hắc hắc, hắc hắc.” Chu Vịnh đương nhiên biết mình nếu chống lại chú , nhất định mình có quả tốt mà ăn, ông cụ bất công, mà chính là trong lòng cha mình cũng thiên vị chú , nhưng, hôm nay cậu biết được bí mật động trời, hắc hắc. Lý Kim Hồng nhìn bộ dáng con mình vùi đầu cười gian kia, hiển nhiên là biết đứa này đắc chí, bà nghĩ rằng đứa này hôm nay sao lại như thế này. “Tiểu Vịnh, con nhìn chú của mình cười cái gì vậy.” Ông cụ Chu tuy già, nhưng ở chiến trường rèn luyện nên cặp mắt kia vẫn là hoả nhãn kim tinh, ông sớm nhìn thấy cái tiểu tử Chu Vịnh kia nhìn cháu trai của mình cười, vừa nhìn thấy cũng biết là có chuyện, đến cùng vẫn đem lòng hiếu kỳ của ông ra. Chu Vịnh ngờ chính mình có động tác cũng bị ông cụ bắt được, nụ cười mặt cứng đờ, đôi mắt xoay chuyển nhìn uy nghiêm của ông cụ, mắt lại vòng vo hướng về chú của mình nhìn, thấy chú nhìn mình đầy nguy hiểm, gian nan nuốt ngụm nước bọt, lắp bắp :” Cái kia, con, con thấy chú cười, nên con cao hứng cười, là ạ.” Chu Cẩn Du vừa nghe lời của tiểu tử này, híp mắt nguy hiểm nhìn thấy trong mắt Chu Vịnh chợt loé qua tia đắc ý, xem ra tâm nhãn của tên tiểu tử này cũng dài, còn phải rèn luyện rèn luyện thêm. Lời giải thích này của Chu Vịnh cũng bằng giải thích, mọi người nghe xong, đều hiểu , đây nhất định là có chuyện. “À? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, dám tính kế chú của con, lá gan con cũng đâu.” Lời này là của Chu Quân Kỳ cha Chu Vịnh. Ông là người trong quân đội có địa vị cao, người có loại khí thế quân nhân rất ràng, ánh mắt của ông rất độc. Chu Vịnh lập tức ngoan ngoãn nhận tội. “Ôi, Cha. Con nào dám lừa gạt mọi người, chính là, chỉ là con biết của chú , sợ ra chú trừng trị con.” Bộ dáng Chu Vịnh như đứa sợ hãi, kỳ trong lòng đều mở nhạc nở hoa, chỉ cần hôm nay chú bị trưởng bối người trong nhà quấn lấy, vậy có người chú ý đến rồi. “A…” Chú con có bí mật gì? Còn bị con phát ?” Ông cụ Chu cũng bị hấp dẫn, cháu trai này của ông có thể là hoàn mỹ, từ đến lớn. Chỉ có nó muốn, chứ có việc nó dám làm và làm được. Ông ở bên cạnh nhìn nhiều năm như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, cháu trai có tiền đồ như vậy, ông thực vui mừng, nhưng cháu trai cái gì cũng xuất sắc, cái gì cũng cần đến cái lão già này, làm trong lòng ông khỏi chua xót. “Vâng, ngay tại lúc cháu mới lên.” Chu Vịnh xong trong lần, làm khiêu khích hứng thú của mọi người. Cũng là muốn nhìn phản ứng của chú chút. Kỳ hôm nay làm tới thế này là vô cùng mạo hiểm, nếu chọc chú nóng nảy, vậy biết cậu phải ăn bao nhiêu đau khổ đây. Nhưng vì tự do của bản thân, cậu chỉ có thể liều mạng chút. “ mau mau, đừng sợ chú của con, mợ ba bảo vệ con.” Quánh Tĩnh Nhã ở bên cạnh cười , trong mấy người con dâu ta là nhanh nhẹn nhất, bình thường bàn cơm lời của ta cũng là nhiều nhất. Chu Vịnh mới thích mợ ba này, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại có chút mơ mộng, nhìn tất cả mọi người hài hoà. Liền cho mình ở nhà họ Chu có nhiều mặt mũi, kỳ mọi người đều vui để chú ý tới ta mà thôi. Cho nên căn bản Chu Vịnh để ý tới Quách Tĩnh Nhã. Nhìn chằm chằm vào ông cụ, cái người kia mới có thể bảo hộ được cậu. Nụ cười Quách Tĩnh Nhac mặt cứng đờ. Sau đó cười tươi hơn, cầm đũa gắp mấy đồ ăn cho hai đứa con của mình. “Ôi, tôi đây làm trụ cột cho người khác mà cũng vừa ý, nào Tiểu Thảo, Tiểu Dục ăn nhiều chút.” ta suy nghĩ chút, lại lấy đũa gắp đồ ăn để vào bát cho Chu Cẩn Du. “Cẩn Du cũng ăn nhiều chút, ở nhà mình, cũng đừng khách khí.” Chu Cẩn Du nhíu mày nhìn đồ ăn xuất thêm trong bát của mình, lại nhìn Quách Tĩnh Nhã bên cạnh ba, nể tình khoé miệng giật giật, : “Chị dâu ba mới khách khí, đây vốn chính là của tôi.” Nụ cười mặt Quách Tĩnh Nhac sắp duy trì được, đảo mắt về phía ông xã mình cầu cứu. Chu Ngạn Kiều cũng biết con dâu của mình có cái miệng được ưa thích, “Được rồi, con muốn gắp cho chính mình là được, ăn nhiều ít thôi.” Ông xong còn thực cho con dâu mặt mũi, gắp cho ta đũa thức ăn. Tuy trong lòng Quách Tính Nhã vẫn quá cao hứng, nhưng đây là bậc thang cho ta leo xuống, nên cùng cười với ông xã, rồi lại gắp đồ ăn cho cha mẹ chồng bên cạnh, đến lúc này mới coi như là yên tĩnh ăn cơm. Chu Vịnh bên này bị ông cụ Chu ép hỏi vài câu, liền giả bộ chống đỡ nổi hô:”Ôi, con , con vừa mới thấy vẻ mặt chú rất ngọt ngào khi gọi điện thoại cho người khác, nhất định là tìm được thím rồi.” Cậu xong, liền vùi đầu vào bát cơm, bộ dáng sợ hãi khi có người tìm mình tính sổ, kỳ sớm dùng khoé mắt quét qua Chu Cẩn Du rồi. Chu Cẩn Du nghe xong lời của cậu ta, cũng hoang mang mà vẫn là cái bộ dáng sợ chết kia, cũng nhìn mọi người, chính là bưng bát cơm lên, cẩn thận ăn cơm. Nhưng mọi người bàn ăn vốn còn bình tĩnh như , phải biết rằng đại lớn nhất nhà họ Chu bây giờ chính là hôn nhân đại của Chu Cẩn Du, năm hai mươi sáu tuổi, người nhà họ Chu bắt đầu giục Chu Cẩn Du, cho phép có bạn , nhưng nhìn Chu Cẩn Du bộ dáng lấy nghiệp làm trọng, bọn họ cũng quá thúc giục. Nhưng Chu Cẩn Du theo tuổi tác tăng dần, mắt thấy đều bốn mươi (mọi người qua ba mươi đều chạy thẳng đến bốn mươi), vẫn còn chưa có đối tượng phù hợp, bọn họ liền nóng nảy, mấy năm nay lại càng như vậy, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần Chu Cẩn Du quay về Bắc Kinh, bọn họ đều tìm cách an bài cho Chu Cẩn Du thân cận, kỳ vọng có thể gặp được người thích hợp, nhanh chóng đem chuyện chung thân đại định ra. Nhưng biết là xảy ra chuyện gì, những có gia thế tốt tướng mạo tốt nhân phẩm tốt Chu Cẩn Du đều để vào mắt, càng về sau ngay cả thân cận cũng , điều này làm cho trưởng bối nhà họ Chu lo lắng, phải biết rằng người đàn ông lớn tuổi kết hôn, đó là có khuyết điểm. Lovenoo1510: Nhà họ Chu này lớn, là phức tạp, ta edit chương này mà toát cả mồi hôi đấy
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919
      huyenlaw68, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 105: Nhà họ Chu (hai) Mẹ Chu Cẩn Du nghe thấy lời của cháu trai, kinh hỉ nhìn sang con trai của mình, “Cẩn Du, Tiểu Vịnh sao? Con có bạn rồi? Con nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Các con khi nào kết hôn? Ngô Khánh Linh cũng bày ra bộ dáng quan tâm, cũng hỏi liên tục ngừng: “Đúng vậy, Cẩn Du mau với thím hai , tình huống nhà thế nào.” Chu Cẩn Du giương mắt nhìn thấy mọi người bàn đều ăn, chỉ gắt gao nhìn mình, cho dù là hai đứa cháu Tiểu Thao tuổi nhất cũng đều nháy mắt tò mò nhìn mình, trong lòng thầm thở dài tiếng, buông bát đũa, lau miệng, : “Là có bạn , người thành phố D, gia thế rất bình thường nhà có bối cảnh, mới tham gia công tác được hai năm, chính là bé bình thường.” vốn muốn , nhưng lại có chút lo lắng, cảm thấy tình huống của Vương Tĩnh Kỳ vẫn nên đảm bảo hơn chút. Chu Cẩn Du sớm biết chuyện của mình và Vương Tĩnh Kỳ giấu được, hơn nữa cũng cảm thấy mình có điều gì cần thiết phải che dấu, đến tại cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ rất tốt, chính là nếu tìm tốt, nhưng chỉ cần xem trọng, có ai có thể ngăn cản được. Hơn nữa, đám người trong nhà vốn cũng bởi vì việc này mà là phiềm mình, tại mình cũng có bạn , tại sao lại có thể để cho bọn họ dùng việc này đến để làm quấy nhiễu mình đây. “Tốt tốt tốt, có bạn là tốt rồi, gia thế bình thường cũng có việc gì, chúng ta cũng ham muốn cái này.” Ông cụ người đứng đầu nghe chính mồm cháu trai thừa nhận xong, mặt cười đều thành hoa cúc, trong lòng ông nghĩ, chỉ cần cháu trai thích đàn ông, hết thảy người khác ông đều có thể chấp nhận. Đến tuổi này của ông, căn cơ nhà họ Chu rất ổn định, người bình thường hay chuyện thông thường đều lay động được nhà họ Chu, tại việc ông quan tâm nhất chính là con trai mình lo hôn cho cháu trai . Quách Nhã Tĩnh thấy rất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, trong lòng ta có chút sốt ruột, bởi vì ra đáp ứng nhà họ Vương. tìm thời gian để giới thiệu con nhà họ Vương với chú em nhà mình, đương nhiên chính là biến thành thân cận. Con nhà họ Vương là Vương Diễm Diễm cũng coi như là mỹ nữ nổi tiếng, ta gặp qua vài lần. Diện mạo cũng được, nhưng chính là cách ăn mặc quá diêm dúa loè loẹt. giống con nhà đứng đắn, nhưng tại phải thanh niên đều thích cái luận điệu này sao. Mẹ Vương Diễm Diễm cùng ta ở cùng đơn vị, được cùng phân công quản lý hai ngành, người là quản lý tài vụ người là quản lý nhân , đều là thực quyền, nhưng đều núi thể có hai cọp, trong đơn vị, đương nhiên là thể có hai nữ cường xuất sắc như vậy. Cho nên nhiều năm như vậy hai người ở trong đơn vị đều chung sống hoà thuận bên mặt ngoài. Nhưng bên trong lại ngừng ngáng chân đối phương. thời gian trước mẹ Vương Diễm Diễm đột nhiên bày tỏ khuất phục với ta, làm cho ta có chút dám tin, cuối cùng mới biết được bà ta là bởi vì coi trọng em họ của ông xã mình, cũng coi là chú em của ta, nên mới chủ động khuất phục, muốn ta làm mối từ trong. Gia thế nhà họ Vương ta cũng biết, tuy hiển hách bằng nhà họ Chu, nhưng cũng bóng dáng nhà họ Vương cũng có chút thấp thoáng trong các ngành quan trọng. Nếu sao nhiều năm như vậy, mẹ Vương Diễm Diễm lại có khả năng cùng mình “Chung sống hoà bình”. Càng nghĩ, nếu Chu Cẩn Du cũng Vương Diễm Diễm kia ở cùng chỗ như trong lời . nhà mình bên này chỉ có lợi chứ có chỗ nào xấu cả, cho nên ta cần gây khó dễ đoạn thời gian, làm đủ mọi thái độ xong. Cũng nhận lời làm chuyện này. Đương nhiên ta cũng nghĩ qua kết quả, nếu hai người vừa mắt nhau đương nhiên là tốt, có lẽ công việc sau này của ta càng thuận lợi. Nếu hai người để nhau vào mắt, cũng mắc mớ gì đến ta cả, ta chỉ phụ trách an bài hai người thân cận, cho nên mặc kệ như thế nào có được hay ta ở bên trong đều có thể kiếm chút lợi ích. Nhưng nghĩ tới Chu Cẩn Du nhiều năm như vậy cũng tìm được đối tượng mà lần này trở về lại có bạn , ta đáp ứng nhà họ Vương an bài thân cận rồi phải làm sao bây giờ? Quách Nhã Tĩnh nhìn bà mẹ chồng ngày thường thích soi mói nhất chút, cũng là bộ dáng cảm thấy hứng thú, ta cắn chặt răng : “Ông nội. cũng phải như vậy, cái loại dân chúng bé như thế sao xứng với Cẩn Du chứ. Cẩn Du là thân phận gì, về sau mang ra ngoài phải là làm cho người nhà bị chê cười sao.” Gia tộc lớn như nhà họ Chu. Hôn nhân của bọn vốn đều tồn tại chút ít mục đích chính trị, chỉ có cường cường liên thủ gia tộc mới có thể hưng thịnh lâu dài. Đời thứ ba nhà họ Chu trừ Chu Cẩn Du ra, những người khác đều phải đối mặt như thế, Quách Nhã Tĩnh biết Chu Cẩn có khả năng là cái ngoại lệ kia. Những thứ này trong lòng mỗi người đều tựa như gương sáng, nhưng ai lấy ra trước mặt mọi người. “Nhã Tĩnh, đừng lung tung, cái gì gọi là dân thường bé, chúng ta chính là dân chúng, chính là tính chất công việc của chúng ta khác biệt với họ mà thôi, cần lấy thân phận hay thân phận ra chuyện.” Ngô Khánh Linh trừng mắt liếc con dâu cái, mở miệng khiển trách. Bà gả vào nhà họ Chu bốn mươi năm, đối với tính tình ông cụ đều hiểu , vốn lúc ông cụ còn tại vị, đối với công việc luôn cẩn trọng, nhưng đạo lí đối nhân xử thế của những phương diện này cũng trở nên u mê, những ông bạn chiến hữu ở đây lúc trước cũng ăn nhiều thiệt thòi, cũng biết tính tình ông cụ chính là cố chấp. Mấy năm nay, đám các cụ này đểu qua đời hoặc lui xuống dưới, tính tình ông cụ cũng càng ngày càng như đứa , cuối cùng thường hay cùng bọn tiểu bối ôn lại những năm đó, ăn đủ no mặc đủ ấm, bây giờ có được những ngày tốt đẹp, đều là công lao của nhà nước, ông cụ là được nhà nước bồi dưỡng để vào quân đội, việc kiên quyết phải làm đều vì người dân phục vụ, cho tới bây giờ ông đều làm đầy tớ vì nhân dân phục vụ, cho nên ông cụ phi thường chán ghét người trong nhà tự nắm giữ thân phân cao hơn so với người khác, vừa như vậy, lại vừa như thế. Hơn nữa, cho dù là có chướng mắt như vậy, cũng được trắng ra như thế, rất làm mất lòng người. Nhìn thấy sắc mặt chị dâu cả có chút khó coi, chỉ biết là chị dâu cả cũng vừa ý. Quả nhiên ông cụ hơi nhíu mày khi nghe xong lời của con dâu thứ hai mới buông lỏng , “Lời nhà lão nhị này ta thích nghe, ta và các con qua bao nhiêu lần, cha ta ông nội của ta khi đó đều là ở nông thôn làm lão nông kiếm đất ăn, nếu lúc trước trong nhà sống nổi, ta cũng bỏ nhà cửa cầm súng đánh đuổi chó Nhật. Sau đó nhà nước tín nhiệm ta, cho ta công việc để làm, ta đây đều toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Các con về sau cũng phải như vậy, mặc kệ làm ở vị trí công tác gì, mục đích của các con đều giống nhau, vì nhân dân phục vụ biết ?” Ông cụ lại bắt đầu luận điệu cũ rích nhai nhai lại, ông xong còn nhìn nhóm con cháu, muốn nhìn bọn học cam đoan. “Cha, cha yên tâm, chúng con và những đứa trẻ nhà họ Chu đều nghe lời.” Chu Hoằng Nghị nhanh hạ cam đoan trấn an cha già, ông cụ hơn tám mươi tuổi, tuy bác sĩ thân thể ông vẫn còn tốt, nhưng cũng cho ông cụ có cảm xúc dao động quá lớn, ảnh hưởng tới sức khoẻ. Ánh mắt vui của tất cả mọi người đều liếc nhìn kẻ gây chuyện Quách Tĩnh Nhã cái, sau đó đều nhao nhao dụ dỗ ông cụ Chu. Ông cụ Chu nhìn con cháu đều nghe lời như vậy. Vừa lòng gật gật đầu, mặt lại cười tươi. “Ha ha, Cẩn Du con mau với ông nội. bé kia bao nhiêu tuổi, chừng nào con dẫn về nhà cho ông nội gặp đây.” “Đúng. Mau cùng với mẹ, cái bé kia trong nhà còn có những người nào, làm công việc gì. Tại sao các con biết nhau.” Giang Văn Ngọc cũng có bộ dáng sốt rột. Nhìn vẻ mặt vội vàng đầu đầy tóc bạc của Giang Văn Ngọc ai có thể nghĩ tới bà vốn là người phụ nữ kiên cường cố chấp. Lúc tuổi trẻ, ở nhà trừ ông cụ ra, bà có hai, chính hai đứa con trong hai đứa con sinh đôi trai của mình cũng đều bị bà hướng cho tới mục đích lớn lao từ , đó là tìm đối tượng kết hôn cũng do tay của bà, lúc trước bọn cũng có tuân theo mà nổi dậy. Nhưng đều bị bà dùng ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh trấn áp xuống, tại hai đứa con đều trôi qua hoà hợp mỹ mãn. Chỉ có đứa con trai bị ông cụ nuôi nấng này là ngoại lệ. Nhiều năm như vậy, cũng lớn bằng đấy tuổi, bà cũng mài được tính tình của đứa con trai này, bà và ông cụ đều có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần trước khi hai người bọn họ nhắm mắt xuôi tay, có thể nhìn thấy con trai cháu trai kết hôn sinh con, cuộc sống hạnh phúc là bọn họ cũng thoả mãn rồi. “Ôi, bà nội, bà đừng hỏi lúc nhiều như vậy. Làm cho chú trả lời như thế nào được.” Chu Hàm ở bên cạnh giọng nhắc nhở. “Đúng đúng, hỏi đống, hỏi đống.” Ông cụ nhận phê bình. Sau đó lại trông mong nhìn Chu Cẩn Du, hy vọng có thể nhanh chóng . Chu Cẩn Du nhìn người thân bàn, cảm thấy có lẽ lộ ra chút cũng thoả đáng, “ ấy là giáo viên, qua năm hai mươi lăm tuổi, bộ dáng bình thường, chính là người bình thường.” “Giáo viên được, giáo viên được, về sau vấn đề giáo dục cho đứa của các con lo nữa.” Ông cụ nghe xong gật gật đầu. “Hai mươi lăm tuổi à. Hơi trẻ chút, nhưng cũng tạm được.” Giang Văn Ngọc nghĩ qua lễ mừng năm mới con trai mình ba mươi ba rồi. Hai người kém nhau tám tuổi, cũng tính là vấn đề lớn gì. “Bộ dáng bình thường à? có khả năng . Ngay bé xinh đẹp cháu Lưu trưởng phòng mà em còn chướng mắt, em coi trọng người bình thường sao, phải là giống nhà Trần tư lệnh …….” Quách Tĩnh Nhã cả kinh sợ hãi, ra phần sau như ý thức được mình đúng, chính mình liền che miệng lại. Ý tứ kia mọi người ngồi ở đây nghe đều hiểu, phải là bé nhà người ta muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, cho nên mới vụng trộm dùng mánh khoé quyến rũ Chu Cẩn Du sao. Chuyện như vậy thường xuyên có ở trong vòng luẩn quẩn của bọn họ, năm trước còn nghe con trai Trần tư lệnh ở bên ngoài làm nữ sinh lớn bụng, người ta tìm tới tận cửa cầu phụ trách. Mà miệng ta cháu Lưu trưởng phòng, là năm đó lúc Chu Cẩn Du về nhà, an bài đối tượng thân cận, bộ dáng rất đẹp, cái gì cũng xứng với , kết quả là Chu Cẩn Du cho con nhà người ta ba chữ “ thấy thích”, liền phất tay áo rời . Ánh mắt Chu Cẩn Du lạnh lùng nhìn lướt qua chị dâu thứ ba, muốn trong nhà người phiền chán nhất, ai khác chính là cái chị dâu thứ ba này, gia tộc lớn dạy dỗ con , nhưng trong công việc lại là người hẹp hòi, lúc người khác chuyện cho dù liên quan đến hiển hách của ta, ta ở bên trong chọc ngoáy hai cái, giống như cả người ta thoải mái vậy. ta muốn phát biểu ý kiến cũng được, nhưng phải lúc nào cũng nên những lời người khác thích nghe, đây phải là tự tìm việc sao. “ câm miệng, được đừng , ngồi ngốc bên .” ba Chu Ngạn Kiều quát lên. Quách Nhac Tĩnh mấp máy miệng, thấy tất cả mọi người đều làm như có nghe thấy, cũng dám cái gì, chỉ uỷ khuất ngồi ở bên lên tiếng nữa. “Tiếp, cho ông nội biết, cái bé kia tên là gì vậy.” “Ông nội, ấy tên là Vương Tĩnh Kỳ.” “Được, vừa nghe tên thấy chính là tốt.” Ông cụ Chu vỗ đùi . “Ừ, tạm được, rất cần mẫn, bình thường đều dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cái gì cũng có thể làm.” Chu Cẩn Du biết ông nội mình thích nhất dạng bé gì, chính là người giữ khuôn phép cần cù chăm chỉ. “Tốt, tốt, cho con biết, ông nội muốn gặp lần, Cẩn Du, con chừng nào dẫn người về cho ông nội xem.” “Ông nội, nào có nhanh như vậy, chúng con vừa mới quen thời gian lâu, còn chưa tới nơi tới chốn.”
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919
      huyenlaw68, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :