1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 93: Gặp dịp chơi

      Mấy được lưu lại, cũng phải dạng phụ nữ xanh xanh đỏ đỏ, mà đều là thanh thuần động lòng người, bộ dáng nữ sinh viên.

      Các ngồi ở bên cạnh đàn ông, cũng chủ động dính lên người đàn ông, chỉ mỉm cười chờ ở bên cạnh, nhã nhặn bưng trà rót nước cho các đầng mày râu.

      Chu Vận Hàng da mặt dày, trực tiếp đem bên cạnh kéo tới, đối với cái miệng nhắn phấn nộn hôn cái.

      “Đến cho biết, em tên là gì.”

      bị ôm có khuôn mặt tròn trịa nhắn cười thẹn thùng, giọng : “Em gọi là Gia Lệ.”

      “Ôi chao tên này hay………”

      trắng nõn ngồi bên cạnh Chu Cẩn Du, nghe được thanh chuyện trong phòng bao tinh tế, vốn đầu rũ xuống vội ngẩng lên, ta thấy người bên cạnh bắt đầu trao đổi mấy câu, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình từ đầu đến cuối vẫn thưởng thức ly rượu, lời nào.

      ta cắn cắn môi hồng, dịu dàng : “Tôi giúp ngài rót thêm chút rượu nhé.”

      Lúc này ánh mắt Chu Cẩn Du mới nhìn ngồi bên cạnh chút, tóc dài xoã vai, mặc thân váy hoa, có chút thanh thuần giống như mấy làm ngành nghề đặc thù này.

      biết tôi.” dùng giọng điệu khẳng định.

      Gương mặt tươi cười của Duyệt Tâm cứng lại chút, rồi lập tức nở nụ cười chân thành, “Vâng, tôi nhìn thấy ngài TV lần.” cách khác, ta biết thân phận của Chu Cẩn Du.

      Lực chú ý của Chu Cẩn Du dừng lại vài giây mặt ta, sau đó lại rời chỗ khác.

      tin này, nhưng tin tưởng Vận Hàng, cái hội quán tư nhân này là do Vận Hàng mở, nhất định có thể quản được miệng của những này.

      Duyệt Tâm nhìn dời mắt chỗ khác, trong lòng ta thở hơi dài nhõm, sau đó lại dâng lên chút cảm giác thất vọng.

      “Chu, ngài Chu, tôi là Duyệt Tâm.” ta chủ động cầm lấy bình rượu đỏ bàn trà, hơi nghiêng người rót rượu cho Chu Cẩn Du.

      Chu Cẩn Du nhìn huynh đệ bên cạnh đều tiến vào trạng thái. cũng quá thích loại đặc thù này, cân nhắc rồi lên tinh thần, cùng bên cạnh hàn huyên.

      “Tên rất êm tai. Bao tuổi rồi?”

      Như nhiều bình thường gặp, nhưng và Tằng Dũng giống nhau. Cũng hoàn toàn thích loại này, dục vọng của vốn quá mãnh liệt, nếu có cần, vẫn có thể tìm cố định.

      Nhưng đôi khi ở trong hoản cảnh, cũng dễ phá hưng hứng trí của mọi người, đây là gặp dịp chơi thôi.

      Duyệt Tâm nhìn người đàn ông trước mặt rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú với mình, khống chế kích động trong lòng, khuôn mặt trái xoan tinh xảo hơi cúi xuống. Khoé môi nhếch lên, thấp giọng trả lời: “Hai mươi ba, vừa mới tốt nghiệp năm nay.”

      Cái góc độ khuôn mặt này của ta là đẹp nhất khi người bên cạnh nhìn đều do thông qua rất nhiều lần luyện tập.

      Chu Cẩn Du nghe ta cái gì, gật gật đầu, hỏi: “Biết hát ?”

      Duyệt Tâm có chút thất thần, phải là hỏi ta tiếp vì sao vừa mới tốt nghiệp lại đến nơi này làm sao? Câu chuyện xưa ta chuẩn bị tốt còn chưa nha, như thế nào mà lại nhảy đến hát rồi.
      ta theo bản năng gật đầu.

      Chu Cẩn Du đối với bên cạnh này vẫn vừa lòng, cũng bởi vì ta nhiều lắm.

      “Nếu biết hát, vậy hát vài bài .” Chu Cẩn Du híp mắt, thân thể dựa sát về phía sau.

      Lúc trước huấn luyện Duyệt Tâm được cho biết. Ở trong này khách hàng chính là thượng đế, cho nên hết thảy đều nghe khách hàng chỉ huy.

      ta đứng lên, đến góc mở màn hình KTV. Bắt đầu lựa chọn ca khúc mình hát.

      Phùng Bảo biết ta muốn hát, ồn ào hô: “A…….A…., Hai người các người hát tình ca đối đáp sao.”

      Duyệt Tâm nghe xong tay ngừng động tác, tràn đầy kỳ vọng nhìn Chu Cẩn Du ngồi sofa.

      Chu Cẩn Du cười cười, từ chối : “ đừng làm khó tôi, tôi hát.” có thể hát hay , đám huynh đệ này đều biết.

      Khuôn mặt nhắn của Duyệt Tâm miễn cưỡng mỉm cười.

      Tối hôm nay lúc bị quản lí gọi đến, trong lòng ta có do dự, dù sao ta cũng làm bé ngoan hơn hai mươi năm. Nếu bởi vì thiếu tiền, ta cũng có khả năng đến nơi này làm việc.

      Sau khi tiến vào phòng bao. ta nhận ra mấy người này cũng đơn giản, nhìn khí chất người cùng có thể nhận ra. Hơn nữa ta cũng nhận ra người đàn ông ở giữa là Phó thị trưởng trẻ tuổi mới tới thành phố D, ta có gặp qua TV. Trong lòng ta bỗng chốc dâng lên hy vọng.

      Nếu, nếu thị trưởng Chu này coi trọng mình, ……

      Lúc ta được chỉ định ngồi bên cạnh Chu Cẩn Du, ta chỉ có thể nắm chặt hai tay mới có thể khắc chế được nội tâm kích động của chính mình, ta dám tin mình lại có vận mệnh tốt như vậy.

      ta ở trong lòng động viên tinh thần cho mình, ta nhất định phải cố gắng, chỉ cần dựa vào người đàn ông này, về sau ta cần vất vả nữa, cũng cần ở lại cái nơi ngừng ăn mòn lòng người này nữa.

      Chu Cẩn Du chuyện với ta dịu dàng, nhưng ta có thể nhìn ra, để tâm tới mình, Duyệt Tâm cắn cắn môi, quyết định tiếp tục cố gắng.

      ta nhã nhặn cầm micro, tay chọn bài 《 người đầy 》.

      “Vì sao chỉ có thể cùng người trò chuyện đêm

      Vì sao mới chia tay muốn gặp lại

      Bên trong bạn bè

      có người đặc biệt nhất.

      Dù sao ngẩng đầu cùng cảm thấy thân thiết……”

      thể Duyệt Tâm có cổ họng tốt, giọng hát của ta uyển chuyện tuyệt đẹp, bài hát về tình bạn.

      Hơn nữa nội dung bên trong lại là tình , tuy rằng cả bài hát ta có nhìn chằm chằm Chu Cẩn Du, nhưng lại làm mọi người nhận , ta hát bài này là hát cho Chu Cẩn Du.

      Phương thức biểu đạt này của ta, là để lấy lòng Chu Cẩn Du, cho nên huynh đệ ở bên trêu trọc, cũng chỉ cười cười nhìn đứng trước mặt.

      người đàn ông được đứng ở trước công chúng thổ lộ cảm xúc như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút cảm xúc. Đối với việc này mà Chu Cẩn Du có nhiều thích thú, nhưng cũng chán ghét.

      Sau khi Duyệt Tâm căng thẳng ngồi xuống cạnh bên người Chu Cẩn Du, chỉ ngồi ngay ngắn mỉm cười ngượng ngùng, nghe mấy người đàn ông bàn luận viển vông.

      “Em uống ít, mọi người tiếp tục, em phụng bồi.” Chu Vận Hàng xong liền đứng lên, kéo theo bên người ra cửa, Lan Uyển này có vài phòng chuyên dụng cho mấy ông chủ ở lại.

      Mấy người đều uống ít, nhìn Chu Vận Hàng rồi, bọn họ cũng đều đứng dậy.

      Phùng Bảo và Chu Vận Hàng đường cùng nhau, lôi kéo bên người theo lối Chu Vận Hàng ra.

      “Cậu tới chỗ nào?” Chu Cẩn Du thấy Tằng Dũng đứng lên, đem bên cạnh đuổi , biết ấy vẫn rất nguyên tắc.

      “Đến nhà của mình .” Mấy người bọn họ ở thành phố D có nhà, chỉ có mình Chu Cẩn Du là mua nhà ở đây.

      , phiền toái. Đối phó đêm ở đây là được rồi.” Tằng Dũng phất phất tay với Chu Cẩn Du, tự mình thuê phòng.

      Chu Cẩn Du cũng miễn cưỡng, đứng lên chuẩn bị trở về nhà. Chỉ cần điều kiện cho phép, thích ở bên ngoài.

      Duyệt Tâm nhìn thấy đứng lên. Cũng như vợ đứng lên theo, vẻ mặt ngượng ngùng theo ra ngoài. Có thể thuận lợi ở bên người đàn ông này hay , phải nhìn biểu của ta tối nay rồi.

      Ai biết là Chu Cẩn Du cũng cho ta cơ hội.

      Vu Hồng Hải ở bên ngoài chờ đợi lâu, hiểu thói quen của Chu Cẩn Du, biết quản muộn, vị công tử này đều phải về nhà, cho nên sớm an bài tốt xe, chờ đem người về nhà an toàn.

      nhìn hai người kế nhau. người phía trước mặt chút thay đổi, ở phía sau e lệ thẹn thùng, có chút nắm chắc.

      “Ngài Chu, vị này……”

      Chu Cẩn Du uống hơi nhiều, đầu có chút choáng váng, nhìn bộ dáng Vu Hồng Hải muốn lại thôi, ánh mắt liền nhìn theo xem xét, à, lúc này mới phát phía sau mình có .

      nhíu mày, với Duyệt Tâm phía sau: “ tan làm.”

      thấy bộ dáng Duyệt Tâm bị kích nước mắt muốn lã chã rơi. Trực tiếp quay đầu phân phó Vu Hồng Hải, “Xe chuẩn bị xong rồi sao?”

      chuẩn bị tốt cho ngài, đỗ ở cửa chính. Tôi đưa ngài ra.” Vu Hồng Hải hơi khom người cung kính .

      cũng chưa từng liếc mắt đến Duyệt Tâm phía sau lấy cái, nếu Chu Cẩn Du có ý tứ kia, Duyệt Tâm có đau lòng cam chịu cũng uổng công.

      Chu Cẩn Du nhanh ra bên ngoài, bị gió lạnh thổi nhất thời hơi rượu tan ít.

      Sau khi về nhà, tiện tay đem chìa khoá ném lên tủ giày, bật đèn phòng, ngồi ở sofa nhắm hai mắt lại.

      Bên người yên tĩnh tiếng động, nhớ tới lúc Tĩnh Kỳ đó cùng mình ở nhà luôn vây quanh mình cằn nhằn, đột nhiên cảm thấy tịch mịch.

      Mở mắt ra. Nhìn đồng hồ đeo tay cái, mười giờ rồi.

      lấy điện thoại di động của mình ra. Suy nghĩ chút vẫn gọi ra ngoài.

      Chính là lúc Vương Tĩnh Kỳ mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên. nhắm mắt sờ soạn dưới gối lát, rốt cuộc cùng tìm được, nhìn cũng nhìn trực tiếp nghe.

      “Alo, ai vậy?”

      .” Nghe thấy giọng nữ trầm thấp bên kia điện thoại, cũng tự giác đè thấp giọng của mình.

      “À, mấy giờ rồi, ngủ còn gọi điện thoại làm gì.” Vương Tĩnh Kỳ còn mở mắt, nhưng trong đầu bắt đầu thanh tỉnh. tại điện thoại của cơ bản chính là đường dây riêng của Chu Cẩn Du, vì phòng ngừa có phí gọi điện thoại, nên Chu Cẩn Du cố ý đóng số phí điện thoại khá lớn, để có thể hăng hái gọi điện, thể trả lại được .

      “Ha ha, nhớ em.” Chu Cẩn Du nghĩ đến vẻ mặt mơ hồ của đó, ở bên cạnh cúi đầu nở nụ cười.

      Vương Tĩnh Kỳ nghi hoặc cầm điện thoại đến trước mắt, trợn mắt nhìn chằm chằm số điện thoại di động, lại nhìn thời gian điện thoại di động, lần nữa mới đem di động đến bên miệng.

      uống nhiều à, hơn mười giờ rồi, tại nhanh về nhà ngủ .”

      về nhà rồi, uống rượu nên dạ dày có chút khó chịu, ngủ được.” Đây là tiếng thầm làm nũng của đàn ông.

      Vương Tĩnh Kỳ chịu nổi mà run rẩy, vội vàng đem chăn bông người chùm kín đầu, mùa đông lạnh, rất lạnh.

      “Em ăn ít cháo sao, nhanh tự mình vào phòng bếp, đun nước sôi nấu ít cháo, cho nhiều nước ít gạo thôi, uống nhiều nước cơm dạ dày dễ chịu hơn. Sau đó tắm nước ấm, rồi nhanh chóng lên giường ngủ.” tận lực đơn giản, bây giờ khuya, ba trong phòng đều ngủ, muốn đánh thức mọi người.

      biết gạo ở đâu.” Chu Cẩn Du nghe được quan tâm của người bên kia điện thoại, trong lòng vô cùng vui vẻ, độ cong khoé miệng càng lớn.

      Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ chút, “Tại ngăn kéo thứ hai trong tủ ở phòng bếp, em dùng hộp bảo quản rất tốt. Nhớ kỹ trước khi cho vào nồi phải vo gạo sạch nha.” có chút yên lòng dặn dò.

      Người đàn ông này trước khi , chính là ngẫu nhiên ăn ở bên ngoài, nồi bát muôi chậu rửa cũng biết. Lại càng cần phải là tự mình nấu cháo.

      Quả nhiên, “ biết nấu.” đáng thương .

      là heo à, biết nấu cũng thấy em nấu qua nha.” Vương Tĩnh Kỳ ở trong chăn giọng mắng.

      “Là nấu, em trở về nấu cho .” Chu Cẩn Du đột nhiên ngang ngược.

      có lầm hay , tại mấy giờ rồi…..”

      mặc kệ, tại lái xe đến đón em, hai mươi phút sau em ở cửa nam chờ .” Chu Cẩn Du xong rầm tiếng tắt máy, sau đó khoá điện thoại.

      Đứng lên cầm lấy chìa khoá xe của mình, sải bước ra cửa.
      Last edited by a moderator: 1/6/17
      ly sắchuyenlaw68 thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 94: Bị cướp (1) Vương Tĩnh Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt, nghe thấy thanh tút tút bên trong, hung hăng quang di động xuống, biểu đạt phẫn nộ trong lòng. Sau khi biểu đạt phẫn nộ qua chiếc điện thoại di động, bất đắc dĩ lại phải gọi điện lại. Người đàn ông này uống quá nhiều rượu, lại uống rượu, trễ như này, ép buộc quay về làm gì. Nhưng kết quả nhận được là giọng nữ máy móc truyền từ điện thoại ra “Sory……….” Vương Tĩnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi tắt di động, sau đó hung hăng ném hai lần, cuối cùng vẫn nhịn được mềm lòng, lặng lẽ đứng dậy sờ soạn mặc quần áo. “Làm sao vậy, muốn toilet à.” Từ Mộc Nghiên mơ màng hỏi, còn muốn tung chăn ra cùng . và Vương Tĩnh Kỳ ngủ giường đối diện, Vương Tĩnh Kỳ mặc quần áo phát ra tiếng sột soạt đánh thức . nghĩ Tĩnh Kỳ muốn toilet, cho nên tính đứng lên cùng ấy. Phòng ngủ trong trường học có điểm tốt, chính là trong phòng có phòng vệ sinh riêng, mỗi tầng nhà vệ sinh công cộng, giống như ban đêm các muốn toilet, mình dám , bình thường đều rủ nhau hai người. Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng chạy đến đè ấy lại, giọng bên tai ấy: “Mình phải muốn toilet, là có chuyện, tại muốn ra ngoài chút, sáng ngày mai cậu với mấy người Hi Văn tiếng nha.” Từ Mộc Nghiên bị doạ làm thanh tỉnh lại, giọng có chút cao hỏi: “Làm sao vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì ?” “Xuỵt, phải, là, là Chu Cẩn Du tìm mình có chút việc, lát nữa ấy tới đón mình.” Vương Tĩnh Kỳ xong mặt phiếm hồng, trong phòng có chút ánh trăng chiếu vào, Mộc Nghiên cũng nhìn . sợ Mộc Nghiên hỏi vấn đề gì, nên sau khi dặn dò xong, liền nhàng mở cửa ra ngoài. Từ Mộc Nghiên lặng trong chốc lát, chợt nghe thấy tiếng răng rắc thanh của khoá cửa. Lúc Vương Tĩnh Kỳ đẩy cửa lớn phòng ngủ ra, trong lòng thầm may mắn. Ít nhiều gì phòng ngủ giáo viên trường Nhất Trung và phòng ngủ học sinh là tách biệt, buổi tối nơi này của giáo viên chỉ cần đóng cửa lớn là được rồi, có người trông cửa. Nếu phòng ngủ của học sinh như vậy, buổi tối muốn ra ngoài còn phải làm kinh động đến giáo viên trông phòng ngủ. mặt mũi kia của chỉ có thể quăng thôi. trận gió lạnh thổi qua, Vương Tĩnh Kỳ sợ run cả người, chỉ có rụt cổ vào, mà còn nắm chặt áo lông người, vòng khăn quàng cổ lên cổ, đội gió lạnh về phía cửa nam của Nhất Trung. đến năm phút, đội gió lạnh tới cửa nam, đứng ở ven đường nhìn phải trái xung quanh. hơn mười giờ đêm. đường cái sớm có bóng người, chỉ có đèn ven đường đứng vững vàng, nghiêm chỉnh chiếu sáng đường phố. Vương Tĩnh Kỳ đứng tại chỗ chưa đến mấy phút, cảm thấy người như muốn đóng băng, tuy chân có mặc quần da lông, nhưng cũng chịu nổi gió đêm Đông Bắc rét lạnh xâm nhập. lạnh cóng đưa hai tay đặt ở bên miệng hà hơi, hai chân chạm vào lẫn nhau chỉ mong nhận được chút ấm áp. nhìn đồng hồ, qua hai mươi phút, nhưng đường cũng chiếc xe hơi nào chạy qua, nhìn con đường cái bị tuyết đè sáng long lanh. Nhớ tới tên hỗn đản nào đó tối nay uống rượu, mặt đường trơn như vậy, sau khi uống rượu còn lái xe như vậy có xảy ra vấn đề gì ? Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ lo lắng. Lại đợi thêm hai phút nữa. nhịn được lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du, vẫn chỉ nghe được thanh tút tút. Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ đem Chu Cẩn Du mắng từ đầu tới chân, đúng là óc heo, trễ như vậy còn , đem di động lên xe chứ. cầm điện thoại di động trong tay, cách phút gọi lần. Phía sau cách đó xa có hai người tới, Vương Tĩnh Kỳ để ý, lại cầm lấy di động cố gắng gọi lại lần nữa. vừa nghe điện thoại, vừa xoay người. Nhìn thấy hai người đàn ông đến, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút đúng. Hai người đàn ông kia sao lại hướng về phía mình tới đây. Vương Tĩnh Kỳ còn chưa có nghĩ đến chính mình lúc này phải làm sao. Hai người đàn ông kia chạy tới trước mặt . người đàn ông hơi cao vươn tay ra đoạt lấy điện thoại trong tay Vương Tĩnh Kỳ, tay kia ấn đầu xuống, làm ngã mặt đất. Người đàn ông bên cạnh thấp hơn chút ngồi xổm xuống cạnh Vương Tĩnh Kỳ đoạt lấy túi của , sau đó hai người đàn ông bỏ chạy. Cả quá trình cướp bóc này phát sinh trong nháy mắt. Vương Tĩnh Kỳ chỉ kịp hô to “A………” tiếng, nhìn thấy bóng người. Chính ngây ngốc ngồi mặt đất, trong lòng còn suy nghĩ, chính mình lúc này nên có phản ứng gì nha? Có phải nên kêu “Ăn cướp” hay , nhưng nhìn đường trừ mình ra bóng người cũng có, kêu cho ai nghe đây. Có phải hay nên khóc chút, nhưng chuẩn bị phen, cũng tìm được cảm giác muốn khóc. Cảm giác lạnh lẽo từ mặt đất kéo tới, lúc này mới kịp phản ứng, còn ngây ngốc ngồi ở ngã tư đường lạnh lẽo. nhanh chóng chống tay xuống mặt đất đứng lên. “Hừ…….” Lúc đụng tới tay, cảm giác được tay mình truyền đến đau đớn. Sau khi đứng lên, lật tay trái của mình lại, nhìn nhìn, bên cạnh tay da bị sước tầng, bên trong còn kèm theo đá và vết máu, chính giữa vết thương tràn ra máu tươi. Đây nhất định là bị người ta ngã cẩn thận làm mình bị thương mà. Nhìn máu càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục chảy như thế này, phỏng chừng máu có thể thành giọt chảy xuống, nhưng nhìn xung quanh, túi mình bị cướp, bên người cái gì cũng có. lại nhìn đống tuyết dưới cây đại thụ, đều chất đống mấy ngày, vì khói bụi ô tô làm ô nhiễm, nên mặt có tầng bụi, cũng dám lấy tuyết bẩn như vậy trà vào miệng vết thương da. Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu nổi giận, dùng chân đá đá đống tuyết, muốn nhìn tuyết bên trong chút có thể dùng được hay . Cũng biết là giày bẩn, mà tuyết bên trong vốn cũng sạch , đèn đường chiếu xuống, nhìn thấy máu đều bẩn bẩn. Lúc Chu Cẩn Du lái xe tới, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ mình dưới đèn đường, tới đá lui xung quanh thân cây kia. dừng xe lại ven đường, nhìn vẫn ngây ngốc đứng bất động ở đó, mở cửa sổ ghế lại phụ xuống, ở trong xe gọi: “Làm sao vậy? Đừng đùa nữa, nhanh lên xe .” Lúc bình thường mình đón này, còn chạy nhanh hơn thỏ, chỉ sợ người ta nhìn thấy, hôm nay thế nào lại sốt ruột. Chu Cẩn Du nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, lúc này mới ý thức được thời gian tại quá khuya. Lúc xe Chu Cẩn Du từ đằng xa đến Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy, đến lúc xe dừng, nhìn qua cửa sổ ghế lái phụ thấy Chu Cẩn Du, vốn trong lòng Vương Tĩnh Kỳ biết làm sao bây giờ đột nhiên thấy uỷ khuất, thực uỷ khuất uỷ khuất. đứng ở ven đường. Nhìn Chu Cẩn Du, hai hàng lệ liền chảy xuống. Chu Cẩn Du thấy Vương Tĩnh Kỳ vẫn động, nhìn đột nhiên thấy nước mắt chảy xuống. hoảng sợ, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe. Trong lòng còn nghĩ, xem ra chính mình buổi tối ép chọc giận rồi. bước nhanh đến trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, “Làm sao vậy, giận à, bảo bối ngoan, tức giận, trời bên ngoài rất lạnh, chúng ra về nhà trước. Về nhà rồi chúng ta chuyện.” xong duổi tay kéo Vương Tĩnh Kỳ. “A…….Đau………..” Vương Tĩnh Kỳ bị đau trận liền gạt tay của qua, sau đó cầm tay của mình bắt đầu thổi thổi, nước mắt lại cần tiền cũng rơi xuống. “Làm sao, sao lại đau?” Chu Cẩn Du cảm thấy tay mình có chút dính, chìa tay ra thấy trong tay có máu đỏ, trong lòng giật mình, “Tay em bị thương, mau, đưa xem nào.” Chu Cẩn Du nhanh chóng bắt lấy tay của Vương Tĩnh Kỳ giơ lên thổi, đưa đến trước mặt mình. Nhờ đèn đường, cẩn thân xem xét. thấy bên cạnh bàn tay nhắn trắng nõn của , có mảng màu hồng lẫn đen. đau lòng đến mày đều nhíu lại, ngẩng đầu nhìn , vừa vặn thấy áo lông của bị bẩn, “Làm sao lại khổ vậy, em lớn như vậy rồi, đường còn cẩn thận.” Chu Cẩn Du nghĩ này cẩn thận nên bị ngã sấp xuống đường. lôi cánh tay bé của , nhìn miệng vết thương đầy đất, thầm oán : “Em như thế nào mà lại mang gang tay? Đây là giáo huấn biết , về sau ra cửa phải mang theo não nha. bị ngã, còn phải mang theo gang tay nữa. Còn mang theo cả khăn tay hoặc băng keo cá nhân nữa, chính là nếu có bị ngã cũng có thể tự mình xử lý chút. Em xem em còn có bộ dáng của nữa sao. Ngu dốt đều ngu dốt đến chết rồi.” Trong lòng Chu Cẩn Du thương tiếc, nhưng ngoài miệng lại buông tha, dùng lời để xoi mói oán trách cái . “Hu hu……..” Rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ cũng nhịn được, đứng ở đó gào khóc. “Ôi, cái này là làm sao, làm sao vậy, phải em có mấy câu thôi sao, nếu em thích nữa, em khóc cái gì, còn khóc lớn tiếng như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy à.” Chu Cẩn Du bị khóc lớn làm hoảng sợ, theo bản năng nhìn phải nhìn trái, phát xung quanh có người, lại nghiêng đầu nhìn buồng bảo vệ cửa nam trường Nhất Trung, sợ tiếng khóc gọi bảo vệ tới. nhìn bộ dáng trong lòng khóc ngừng, nhanh chóng ôm cả người nhét vào ghế lái phụ. Lấy hiểu biết của về này, tại đầu óc có chút tỉnh tảo, nghĩ tới chuyện bị người khác nhìn đến, nếu có biện pháp ngăn cản, đến khi thanh tỉnh, lại chính là chuyện của . Vả lại thời tiết bên ngoài rất lạnh, vừa mới sờ tay và mặt thấy lạnh lẽo, xem ra ở bên ngoài chờ đến nửa ngày, vẫn là nên đem người trước mặt vào trong xe cho ấm áp hơn. Chờ sau khi Chu Cẩn Du cũng ngồi vào trong xe, thấy Vương Tĩnh Kỳ còn có ý ngừng khóc, cũng vội về nhà, kéo tay qua, nhìn chút, sau đó cầm khăn giấy trong xe nhàng xao xao chỗ bị thương của . “Hừ……Ợ……….Đau……” Vương Tĩnh Kỳ khóc đến mức nấc cụt rồi. cũng biết làm sao lại vậy, lúc vừa mới bị cướp, cảm giác trong lòng đều cái gì cũng có, còn có thể nghĩ phản ứng của chính mình nên là gì, nghĩ muốn khóc để biểu đạt chút kích động sợ hãi trong lòng của mình mà khóc được. Nhưng biết sao lại thế này, khắc nhìn thấy Chu Cẩn Du kia, uỷ khuất trong lòng lại bốc lên, nghe thấy quan tâm chính mình, cuối cùng còn oán trách mình, nước mắt chảy xuống dừng được, nghĩ muốn khóc hồi để phát tiết sợ hãi trong lòng, đương nhiên là thuận theo tâm tình của mình mà khóc lớn lên. Khóc lóc vài phút hai tai nghe có chút , đầu óc cũng hơi choáng váng, có thể do thiếu dưỡng khí, lúc này bắt đầu nấc cụt dừng lại được. “Thế này được, vẫn nên bệnh viện khử trùng chút .” Chu Cẩn Du nhìn nhìn vết thương, mặc dù dùng khăn giấy lau miệng vết thương nhưng vẫn cò đen xì. “Chu Cẩn Du ợ, phải là đàn ông, em bị người ta cướp, an ủi em, còn mắng em.”
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 95: Bị cướp (2) Chu Cẩn Du nheo mắt lại, hỏi: “Em mang túi theo? Vừa mới bị cướp?” “Ừ, cũng bởi vì , em mới bị cướp.” Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn ngừng khóc, tại lại bị chuyện thương tâm trêu chọc, nước mắt lại chảy xuống. Mặt Chu Cẩn Du u ám, cũng trông nom đối diện chảy nước mắt nước mũi, chỉ chìa tay ra mò mẫn người lần. “ làm gì vậy?” Người này cũng có chút quá đáng, mình thương tâm như vậy, quan tâm tới mình thôi, ngược lại còn động tay động chân với mình. Chu Cẩn Du xác định chỉ bị thương ngoài da chút, những nơi khác đều hoàn toàn tổn hao gì, màu đen mặt mới rút bớt chút. “Em ngốc à, bị cướp cũng biết báo cảnh sát, cũng biết tự cứu mình, chỉ biết khóc đến ngốc nghéch, hữu dụng sao?” Chu Cẩn Du bắt đầu trừng mắt phê bình . Người này cho dù có ngu xuẩn ý thức được chút nguy hiểm, nhưng cũng có phần thưởng thức. Nghĩ đến mình mới vừa rồi, còn chứng kiến này đứng ở đó chơi đùa tuyết, quả thực là có đầu óc mà. “Hu hu…….. mới là đồ ngốc, em bị người khác cướp này nọ, có thể nhìn xem em vẫn là , em điện thoại như thế nào được? Em có điện thoại, lấy cái gì báo cảnh sát, lại nhìn xem chọn chỗ này, lúc này, em có kêu cứu mạng cũng có người để ý tới em nha.” Giọng Vương Tĩnh Kỳ quát so với còn lớn hơn, cuối cùng quên cả khóc. Chu Cẩn Du suy nghĩ, cũng đúng, nhìn còn nhướn cổ đối chất với mình, nghĩ đến cũng có bị thương tổn gì. Chu Cẩn Du thở dài, hỏi: “Được rồi, sai rồi, là suy xét cẩn thận. tại em cho biết, tình huống vừa rồi như thế nào.” Vương Tĩnh Kỳ thấy nhận sai với mình, nên bắt đầu , đem chuyện mới vừa gọi điện cho như thế nào, bị người ta đẩy ngã mặt đất như thế nào, bị người ta cướp túi và di động như thế nào lần. Chu Cẩn Du vừa nghe vừa nhìn bên cạnh càng càng có tinh thần. Thẳng đến khi xong, mới nhịn được hỏi câu: “Lúc ấy em sợ sao?” Vương Tĩnh Kỳ hổi tưởng lại lay động trong lòng mình lúc ấy, thành thực : “Lúc ấy có cảm giác gì. Chỉ cảm thấy chính là mình cái gì cũng chưa làm.” Bên cạnh vừa rồi có người nào, làm cái này cho ai xem nha. “Vậy em nhìn thấy khóc cái gì!” Chu Cẩn Du thực biết đầu óc này bị chập điện như thế nào nữa. “Em, em. Đây phải là vừa nhìn thấy , em mới nghĩ đến em vừa rồi có nhiều nguy hiểm sao, nếu hai người kia vì an toan, mà cái gì như giết người diệt khẩu, em chỉ có mình, phỏng chừng em sớm xong rồi.” may vì hai người kia cướp đoạt kiêng kị, đối với thanh tú như này mà suy nghĩ đúng đắn, chính mình còn có thể trước bị cưỡng gian sau bị giết nữa. “Ừ. Xem ra em còn có chút đầu óc. Hôm nay là em may mắn, người ta mà chướng mắt em, đoạt này nọ xong, nếu gặp phải người nào mang kính ra cửa, những em bị cướp tiền còn bị cướp sắc nữa.” “ có ý gì, cái gì gọi là mang kính ra cửa.” Vương Tĩnh Kỳ nổi giận, nghe như vậy làm sao chịu nổi, chính mình tốt xấu gì cũng là thanh tú nha. Vả lại nếu chính mình là người quái dị, vậy còn quấn quýt lấy mình làm gì. “Em xem, có thể nghe trọng điểm . muốn cho em biết. Vừa gặp loại tình huống như này, em phản kháng là đúng. Em là việc quan trong đầu tiên là phải đặt an toàn của mình lên đầu, nhưng sau khi hai người kia chạy. Em phải là nên áp dụng biện pháp tìm giúp đỡ sao, đây lại ngây ngốc ở đó như vậy, ngộ nhỡ hai kẻ xấu kia mà quay lại số mệnh của em có còn tốt nữa sao?” Chu Cẩn Du phân tích cho . “ đứng bới móc mà đau thắt lưng sao, giờ hơn nửa đêm rồi, em đứng ở đường kêu có người để ý tới em sao, em mà hô to, lại gọi hai người kia trở lại làm sao bây giờ? Em cũng muốn báo cảnh sát, nhưng em cũng có đồng nào, cục cảnh sát ở gần đây nhất cũng mất đến hơn hai mươi phút đường. Chính là em muốn báo cảnh sát cũng có điều kiện nha.” Vương Tĩnh Kỳ phục, ngây ngốc đến trình độ đó sao. Tuy rằng lúc ấy có cảm giác sợ hãi, nhưng sau đó. vẫn nghiêm túc lo lắng cho mình kế tiếp phải có phản ứng gì, hẳn là thể làm gì được. “Phía sau em chính là trường học của em, hai phút là có thể đến phòng bảo vệ, em hẳn tìm được bảo vệ có trách nhiệm hỗ trợ chứ? Nơi đó có điện thoại cho em báo cảnh sát sao?” Chu Cẩn Du đồng ý cách của , biện pháp đều là do mình nghĩ cách, dưới tình huống này, quay về trường Nhất Trung cầu cứu là tốt nhất. Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Cẩn Du, trừng mắt lườm cái, “Lúc ấy em phải nghĩ lập tức tới sao, nếu lúc em sớm báo cho bảo vệ ở cửa, cần chờ đến sáng ngày mai, đơn vị của em đều biết cảnh ngộ của em, cũng có phiên bản suy đoán vì sao tối nay đêm hôm khuya khắt em còn quanh quẩn ở ngã tư đường sao.” Kỳ muốn , tại ở Nhất Trung rất nổi danh rồi, về mấy lời đồn đãi của còn chưa có yên tĩnh, nếu chính mình còn xảy ra chuyện như vậy, chừng còn bị thành cái dạng gì nữa. “Em còn chưa có hỏi nha, phải hai mươi phút đến sao, nhìn xem, để cho em đợi bao lâu, nếu có thể đến đúng giờ, em làm sao có thể đụng phải chuyện như vậy.” Lời này lại làm Vương Tĩnh Kỳ phẫn nộ, hôm nay chính là do hại. Đương nhiên Chu Cẩn Du biết mình cũng có trách nhiệm, nên tìm Vương Tĩnh Kỳ trễ như vậy, cho dù muốn đón , cũng có thể đến nơi, rồi gọi điện thoại cho ra, vậy có khả năng xảy ra tình hôm nay. Kết quả chỉ trầy chút da như thế này, là trong cái rủi cũng có cái may rồi. “Ừ, là chu đáo, về sau nhất định có chuyện như vậy nữa.” Chu Cẩn Du cam đoan , sau đó lại nghĩ, “Em có còn nhớ bộ dáng hai người đàn kia ? Ngay bây giờ chúng ta đến cục cảnh sát báo, tuyệt đối thể để cho kẻ phạm pháp trốn mất dạng như vậy.” Trong lòng Chu Cẩn Du nghĩ, hai kẻ cướp kia nhất định giải quyết di động của Vương Tĩnh Kỳ, chỉ cần bọn họ ra tay, cảnh sát có manh mối tìm được người, tin tưởng chỉ cần đôn đốc đúng chỗ, vốn cảnh sát phá được án. nhất định trợ giúp cảnh sát dùng pháp luật trói buộc những phần tử hợp pháp. Vương Tĩnh Kỳ cũng rất phối hợp, nghiêm túc hồi tưởng lại chút, chần chờ mở miệng : “Lúc ấy là đột ngột, em nhìn thấy hai người đàn ông hướng tới phía em, mặt của bọn họ vừa vặn bị khuất bóng, em cũng nhớ được bộ dạng của bọn họ như thế nào, nhưng em nhớ rất , kẻ đẩy ngã em có dáng dấp khá cao, đại khái cũng phải mét bảy lăm. Ừ, nếu mét bảy lăm ít nhất cũng mét bảy hai, cái kẻ cướp đồ của em vóc dáng có vẻ thấp, cao nhất cũng chỉ mét bảy.” Bởi vì có cảm giác ngưởi thấp hơn chỉ cao hơn so với chút. “A, cái người đàn ông cao kia mặc chiếc áo khoác màu đỏ đen.” Vương Tĩnh Kỳ đột nhiên nhớ được chút. Chu Cẩn Du đem manh mối mà cung cấp nhớ qua trong đầu lần, , đúng là có gì hữu dụng. Chu Cẩn Du cài dây an toàn cho , sau đó khởi động xe : “ giờ chúng ta đến cục cảnh sát báo án, em suy nghĩ xem còn manh mối gì . Lát nữa với cảnh sát.” “Ôi, chờ chút. cùng với em đến cục cảnh sát?” Lúc này Vương Tĩnh Kỳ phản ứng rất nhanh. “Ừ.” , hỏng chuyện, người khác có thể xử lý chuyện này sao. “ được, được, nếu hai ta đều vào cục cảnh sát, đây phải là mọi chuyện bị bại lộ sao.” Vương Tĩnh Kỳ lắc đầu mặc kệ, so sánh hai chuyện, thà thầm chịu đựng. Cũng muốn cùng Chu Cẩn Du đến cục cảnh sát. Nhưng nhìn đến sắc mặt vui kia của Chu Cẩn Du, sửa chữa : “Nếu hay tự em là được rồi, ở ngoài chờ em nhé?” Chu Cẩn Du nhìn nhìn , sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, tay tiếp tục lái xe, tay ấn số. “ lái xe cho tốt, đường trơn đấy.” Vương Tĩnh Kỳ chướng mắt đối với hành động chịu trách nhiệm ảnh hưởng tới sinh mạng của mình và người khác, đột nhiên lại nghĩ đến, “Ôi, phải uống rượu sao. Như thế nào lại có thể lái xe. Đây là rượu điều khiển, làm phạm pháp.” Đời trước quên bắt đầu từ khi nào, bộ công an, toà án nhân dân tối cao, viện kiểm sát nhân dân tối cao hợp tác quy định tiêu chuẩn xử phạt uống rượu lái xe. say rượu điều khiển xe nằm trong vòng giám sát của pháp luật. Trải qua nhiều mặt tuyên truyền và vô số lần đả kích của bộ công an, hơn mười năm sau, cơ bản rất ít khi nhìn thấy người say rượu lái xe đường, dân chúng bình thường đều giơ hai tay hai chân tán thành quy định đối pháp luật, với quy định mang lại lợi ích quốc gia lợi ích nhân dân này, mọi người căn bản đều biết nguy hại của việc uống rượu lái xe. Chu Cẩn Du trừng mắt lườm cái, “Nhìn thấy em sớm tỉnh rượu rồi.” Vương Tĩnh Kỳ bị lời này của làm nghẹn họng phen, lời này của là có ý, oán trách mình sao? Chu Cẩn Du bấm điện thoại gọi, để đến bên tai, dùng bả vai giữ lại. “Lão Trần, trễ như vậy còn quấy rầy ông……..Ừ. Là có chuyện…….. Túi và điện thoại di động bị cướp………. ở đường gần cửa nam trường Nhất Trung…………Hai người………….Đều là nam…… thấy bộ dáng……..” Xe quẹo khúc quanh rồi vững vàng , Chu Cẩn Du giữ điện thoại di động làm lúc hai việc. “Ừ. Là cái điện thoại hãng Motorola** số di động…….. Ừ, ông chờ chút.” Chu Cẩn Du đưa di động đặt tại ngực mình, sau đó giọng hỏi: “Trong túi của em trừ điện thoại di động ở bên ngoài ra còn có gì nữa ?” Vương Tĩnh Kỳ vội vàng giọng : “Còn có chứng minh thư, còn lại cũng có gì hữu dụng.” “Trong túi còn có chứng minh thư…….Tên là Vương Tĩnh Kỳ…..Được, vậy làm phiền ông, tĩnh trong an tĩnh, kỳ là từ kế tiếp của Vương……… Ừ, chờ tin tức tốt của ông.” Chu Cẩn Du xong liền tắt điện thoại. “ vừa gọi điện thoại cho ai vậy?” Vương Tĩnh Kỳ tò mò hỏi, mơ hồ nhưng lại như hiểu , chỉ muốn xác nhận lại chút. Chu Cẩn Du vừa đánh tay lái, đem xe dừng ở ven đường, vừa tháo dây an toàn vừa : “Cục trưởng cục Tây Hồ, đại khái là đem quá trình trải qua lại lần với ông ta, sau đó nhìn xem năng lực của ông ta. Ông ta giúp em làm lại chứng minh thư, có thời gian rảnh qua lấy.” xong mở cửa xuống xe: “Ở xe chờ, mua cho em ít thuộc.” dứt lời, liền về phía cửa hàng dược còn mở ở ven đường. Khoảng lúc, mang theo cái túi trở lại xe, mở dung dịch oxy già ở bên trong túi ra, kéo cánh tay bé bị thương của Vương Tĩnh Kỳ, dùng bông thấm oxy già rửa miệng vết thương cho . “A……..Đau………” Vốn miệng vết thương ngừng chảy máu, trải qua trà sát lại làm đau. “Còn biết đau ngốc nghếch triệt để như thế, tưởng em gan lớn biết đau cơ đấy.” Chu Cẩn Du ngoài miệng ngoan độc, nhưng động tác tay lại nhàng rất nhiều, vừa giúp khử trùng, vừa thổi thổi miệng vết thương. “Nhịn nhịn chút, vết thương này bẩn như vậy, nếu làm sạch, em chờ bị nhiễm trùng . Nghĩ lại, đến lúc đó tay của em lại bị thối rữa bị sinh mủ, nghiêm trong quá là phải cắt đấy.” Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ thầm oán hận, dùng cái khác cũng có thể tiêu độc có được , vì sao lại mua dung dịch oxy già cái loại đau nhất này chứ, vừa vội vàng giật tay lại, ở trong lòng vừa thầm mắng Chu Cẩn Du phải người tốt.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 96: Phát tiết Lúc hai người trở về Lan Hoà tiểu trúc, hơn mười hai giờ đêm. Chu Cẩn Du tự mình lấy nước ấm cho Vương Tĩnh Kỳ, cẩn thận băng bó tay bị thương của thành hạt giống, vào trong phòng tắm chuẩn bị nước nóng để tắm. Đêm nay hoảng sợ nhiều rồi, hơn nữa còn khóc trận lâu, nên quả Vương Tĩnh Kỳ đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng tranh cãi với , ngoan ngoãn cởi quần áo ngâm mình ở trong nước nóng. Sau khi thần kinh thả lỏng đôi chút rốt cuộc cũng ý thức được, hôm nay đối mặt với nguy hiểm, ở trong phòng tắm đầy hơi nước, ánh mắt lại đỏ lên. Lúc Chu Cẩn Du tiến vào nhìn thấy đúng là bộ dạng Vương Tĩnh Kỳ ngồi trong bồn tắm chực khóc lã chã, giờ so với lúc khóc rống lên còn làm người ta lo lắng hơn. “Bảo bối, em làm sao vậy, sợ à? sợ, ở chỗ này, cam đoan, về sau tuyệt đối để em gặp những chuyện như vậy nữa được .” Bồn tắm đủ lớn, cũng muốn giày vò nữa, cho nên chỉ ngồi xổm ở cạnh bồn tắm, bàn tay to lớn sờ soạn khuôn mặt nhắn của Vương Tĩnh Kỳ, trấn an . Lúc con người yếu ớt, luôn muốn để người khác giúp đỡ, lúc này Vương Tĩnh Kỳ cũng như vậy, nhìn thấy Chu Cẩn Du, trực tiếp vươn hai tay ôm cổ Chu Cẩn Du. “Em phản ứng có chút chậm chạp, tại mới có chút sợ.” Như đáp lại lời của , làn da trần trụi ở vai nổi lên tầng da gà. Chu Cẩn Du đưa tay qua ma sát bả vai của , miệng an ủi. “Ừ, đây cũng phải là tác phong dũng cảm ngu ngốc của em, tốt rồi, đừng sợ, giúp em.” Vương Tĩnh Kỳ như có nghe được ý oán trách của trong lời , miệng vẫn than thở : “ biết, cái người đàn ông cao hơn ấy, thoáng cái đẩy em ngã.” vừa nhớ lại, vừa khoa chân múa tay, để Chu Cẩn Du nhìn người đàn ông kia đẩy thế nào. “Nếu vận khí của em kém, đụng phải hai kẻ tệ hơn. Đem kéo em tới xó xỉnh nào đó……..” Câu kế tiếp chưa kịp , nhưng ý tứ kia hai người đều hiểu được, “ tại cũng nhìn thấy em.” xong nhõng nhẽo tựa đầu vào vai Chu Cẩn Du. bộ dáng như chim nép vào người. “Đừng có đoán mò, người ta cũng có gu thưởng thức tốt. phải chó mèo gì đều kéo vào xó xỉnh đâu.” Chu Cẩn Du ngoài miệng trêu ghẹo , nhưng rét lạnh trong mắt càng tăng, đối với hai tên cướp kia đều thống hận đến cực điểm, là to gan lớn mật, cướp đoạt ai cướp, lại nhất định cướp đoạt của bảo bổi nhà , việc này xong đâu. Đột nhiên Vương Tĩnh Kỳ từ vai ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt người trước mặt. “ rất thiếu đạo đức, so với bọn còn hư hỏng hơn, hôm nay em phải trừng phạt tốt, em mang họ .” Vốn còn bi thương tràn ngập sức sống. “Ha ha, em còn có tinh lực như vậy, đây liều mình bồi quân tử.” Chu Cẩn Du xong hai tay để ở dưới nách Vương Tĩnh Kỳ dùng lực, nhấc cả người từ trong bồn tắm ra. Đối với bộ dáng ủ rũ lúc nãy của Tĩnh Kỳ, càng nguyện ý nhìn bộ dáng giương nanh mua vuốt của hơn. “Ôi, làm sao vậy, có phải là cầm thú hay . Hôm nay em bị như vậy, còn muốn chuyện đó.” Vương Tĩnh Kỳ muốn có hung khí gì đó trong tay, để gõ gõ cho người đàn này cái vào đầu. trừ ở ngoài ra lúc nào cũng nghĩ đến , còn có thể nghĩ cái gì nữa đây. Cả người Vương Tĩnh Kỳ bị ôm lấy, cũng có ra khỏi phòng tắm, chính là người từ bồn tắm lớn, dịch chuyển đến dưới vòi hoa sen. tay Chu Cẩn Du đỡ Vương Tĩnh Kỳ, tay kia thuần thục đem quần áo còn sót lại nhiều lắm cởi ra sạch , sau đó mở vòi hoa sen ra, để nước ấm chảy lên người cả hai. “ đây là làm theo lời của em mà, em lại như thế nào là cầm thú vậy. Nhưng do em trừng phạt tốt, tại chính là tạo cơ hội cho em mà.” Chu Cẩn Du ngoài miệng xong. Động tác tay chút cũng chậm trễ. Nơi nơi đều châm ngòi thổi gió, hơn nữa còn có nước trợ giúp. Nên Chu Cẩn Du cho Vương Tĩnh Kỳ có cơ hội phản kháng, trực tiếp tạo phản người , thắt lưng hơi khom xuống, hai tay bám ở bồn rửa mặt, từ phía sau thẳng tắp tiến vào như vậy. Vương Tĩnh Kỳ “A” tiếng to. “Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, đúng, chính là như vậy.” Chu Cẩn Du thở hổn hển, chờ Vương Tĩnh Kỳ thích ứng, mới bắt đầu động tác ở phía sau. Chu Cẩn Du là người đàn ông bình thường, tuy rằng thích gặp dịp chơi, nhưng nhìn tới những cảnh xấu, đều có phản ứng, nếu trễ như vậy còn muốn đem Vương Tĩnh Kỳ đón về. Chuyện bị cướp lúc trước làm tâm tình của rất kém, đối với này trong lòng vừa tức giận thương vừa xấu hổ ray rứt, có loại nhu cầu cấp bách muốn đem cảm xúc như vậy phát tiết ra. Ngay tại lúc này, nghĩ cái gì so ra cũng kém với chuyện vui vẻ trận đến thống khoái. “A, chút, chút.” Vương Tĩnh Kỳ duy trì hồi lâu, người phía sau càng ngày càng mãnh liệt, hai chân run rẩy làm chịu nổi, chút nữa đứng vững. “Bảo bối, chịu đựng, nhanh thôi, sắp rồi.” Hai tay Chu Cẩn Du nâng mông nơi động tâm nhất, ngừng chuyển động. biết qua bao lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thắt lưng của mình như bị đứt, chân muốn cứng lại, cổ họng hét muốn khan, mà cảm giác lạ lùng trong cơ thể càng ngày càng dâng cao. Lúc “A……..” tiếng dài, sau đó, phía dưới ngừng co rút. Chu Cẩn Du cắn chặt răng, đem dưới thân sau khi lên đỉnh, ôm lấy vòng eo mềm mại của , liều mạng tiếp tục đâm vào. Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ đều như nổ tung, bởi vì người phía sau, làm sượng mặt lúc lên cao trào, miêng rên rỉ hơi thở đều có chút thay đổi như trẻ . Cùng với tiếng gầm lớn của Chu Cẩn Du, ôm chặt trong tay, để hai người tiếp xúc càng gần nhau, của bắn vào trong cơ thể . hồi lâu sau hơi thở mới chậm lại, nới lỏng tay ra đôi chút. Vương Tĩnh Kỳ sớm còn sức lực, thân mình như muốn trượt xuống. “Hắc hắc, bảo bối, làm sao vậy, chân mềm nhũn à.” Chu Cẩn Du khôi phục có vẻ nhanh, phen ôm lại người trượt xuống vào trong lòng, nhìn vì động tác của mình, làm cho thứ kiên cố thẳng đứng của mình từ nơi chặt chẽ của trượt ra ngoài, hơn nữa còn mang theo rất nhiều tinh hoa, làm ánh mắt của tối lại, tiểu Chu dưới thân vốn yên tĩnh lại có xu thế muốn ngẩng đầu, nhưng nhìn bị liên luỵ, cảm thấy hôm nay cứ như vậy thôi. Lúc này Vương Tĩnh Kỳ câu cũng muốn , chính là dựa vào người Chu Cẩn Du, quá mệt mỏi rồi. “Đứng vững, tắm rửa cho em, nếu em thoải mái.” Chu Cẩn Du xong, đỡ lấy người , sau đó ngồi xổm xuống. Lấy ngón tay thon dài hướng về phía giữahai chân của . Vương Tĩnh Kỳ theo bản năng khép hai chân lại, “Ngoan, đừng nhúc nhích. Hôm nay em mệt mỏi rồi. cam đoan hôm nay làm nữa có được .” Chu Cẩn Du dỗ, nhưng tay có chần chờ. Cứ vào người như vậy, móc ở bên trong. Bình thường lúc hai người đương đều mang bảo hộ, nhưng hôm nay có chuẩn bị, nên đều bắn vào bên trong, Chu Cẩn Du muốn buổi tối làm ngủ thoải mái, nên mới động thủ đào ra thế này. Vương Tĩnh Kỳ chịu nổi kích thích dưới thân, lại bắt đầu rên rỉ. Chu Cẩn Du đào mấy cái cũng chịu nổi, rút ngón tay ra nâng khuôn mặt nhắn của Vương Tĩnh Kỳ. Nhìn thấy bộ dáng mê hoặc của , mắng: “Em thế này đúng là hồ ly tinh mà.” Sau đó khống chế được hôn xuống. Chờ Chu Cẩn Du lần nữa băng bó lại vết thương cho , đến lúc hai người nằm ở giường, trời rạng sáng. Trước kia lúc Chu Cẩn Du , cho tới bây giờ kỹ thuật và lực lượng đều phối hợp với nhau, rất ít như ngày hôm nay, tư thế từ đầu tới cuối, tựa như con gấu lớn, chỉ biết hung hăng làm, có kỹ thuật gì mà . Bất quá thể thừa nhận. Loại phương pháp này là loại nhanh nhất tốt nhất để trực tiếp phát tiết, sau khi hai người trải qua trận kích tình sảng khoái vui vẻ, cái gì cũng nghĩ được. Nằm ở giường ôm nhau ngủ. Sáng sớm mùa đông, mặt trời vẫn từ hướng đông vẫn chậm rãi nhô lên, chính là tia nắng mặt trời thoạt nhìn uể oải, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường lớn trong phòng ngủ. “Reng reng reng……….” Yên tĩnh buổi sáng đột ngột bị chuông điện thoại phá tan. Vương Tĩnh Kỳ nằm ở giường nhíu mày, vươn tay ra sờ soạn nửa ngày ở bên người, cũng động thấy điện thoại, lúc này mới khôi phục chút ý thức. Nơi này là nhà của Chu Cẩn Du, cái tiếng chuông điện thoại này cũng phải là điện thoại của . Mà là điện thoại bàn của Chu Cẩn Du, cái điện thoại bàn này cũng ở trong phòng ngủ. Mà là ở phòng khách. Vương Tĩnh Kỳ giơ chân đá đá người đàn ông bên cạnh, “Điện thoại.” Chân đau có nhấc nổi. giống như bà cụ, chân từ từ rụt về, sau đó thử trở mình, thấy cả người đều đau nhức. Lúc chuông điện thoại reo Chu Cẩn Du muốn dậy, chính là bình thường vẫn nhắm mắt lại, muốn dậy. “Ừ.” Nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bám riết buông tha, biết ngày mới phải bắt đầu, xoay người ngồi dậy cái, “Em ngủ thêm chút nữa .” xong cầm lấy áo ngủ đầu giường mặc vào người, kéo chăn bông cho Vương Tĩnh Kỳ, rồi mới đứng dậy vào phòng khách nhận điện thoại. Cũng đoán trước được, là Lý Việt luôn xứng với chức thư ký nhắc nhở lãnh đạo rời giường, hơn nữa điện thoại còn báo cáo chút, hành trình buổi sáng hôm nay của thị trưởng Chu. Sau khi Chu Cẩn Du cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ, ngồi ở giường vỗ vỗ cái mông kia. “ dậy nổi giường à, lát phải làm, em có muốn mang em theo hay .” Vương Tĩnh Kỳ vừa mơ màng lần nữa, lại bị đánh thức nên tâm tình rất tốt, hơn nữa vừa động, cơ bắp người đều đau nhức, nhịn được rên rỉ chút, thầm oán : “Toàn thân em đều đau, vừa động đau rồi.” “Ha ha, động động nhiều đau nữa.” Chu Cẩn Du cảm giác rất thành tựu, nhưng vẫn đau lòng của mình, “Nếu , hôm nay em cũng đừng , xin nghỉ cho em.” “ được, hôm nay phải về trường dạy học, dạy cấp ba, vốn huấn luyện làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của học sinh, như thế nào lại có thể xin nghỉ phép chứ.” Vương Tĩnh Kỳ đem mặt chôn ở trong chăn, hừ hừ thầm . Cọ hồi lâu, mới tình nguyện rời giường. “ nghĩ tới em lại rất có trách nhiệm.” Chu Cẩn Du ngồi ở bên cạnh cũng sốt ruột mặc quần áo, mà nhìn Vương Tĩnh Kỳ rời giường, hồi nhe răng nhếch miệng, nhìn trong chốc lát thấy giống như bà cụ, chậm rãi từ từ, làm có cảm giác tốt, tay của thỉnh thoảng lại sờ soạn cấu véo chút, ngừng quấy rầy . Vương Tĩnh Kỳ thể làm gì được cái tay vuốt ve quấy rối kia của , liền cứ trần truồng như vậy đứng dậy, đến bên cạnh tủ quần áo mặc vào. mang bộ quần áo bỏ vào đây. “Đương nhiên, làm giáo viên phải có lương tâm chứ.” Mỗi khoá học sinh ở trung học có ba năm thời gian, đối với giáo viên mà , bọn chúng chính là phần trong cuộc đời giáo dục học sinh, mà ba năm qua, còn có ba năm khác, nhưng đối với học sinh mà , khả năng ba năm này ảnh hưởng cả đời của bọn chúng. Vương Tĩnh Kỳ từ sau khi tham gia huấn luyện, thời gian ở trường học cũng rất ít, trường học vì phối hợp với huấn luyện của , nên toàn bộ thời gian đến muộn của được cắt giảm, như vậy làm cảm thấy rất có lỗi với học sinh,cho nên bình thường ngay cả khi đau đầu nhức óc, cũng đều kiên trì dạy học, muốn làm chậm trễ giảng dạy nữa. Chu Cẩn Du thực thưởng thức điểm này của , “Được, biết em là giáo viên có lương tâm, vậy cũng có thể có làm nàng dâu có lương tâm chứ, dạ dày ông xã em tối qua có gì cả, tại chân cũng mềm nhũn rồi, có thể làm bữa sáng được hay vậy.” Vương Tĩnh Kỳ phi ngụm cho , liếc trắng mắt, ai bắt cho hầu hạ đêm qua chứ, ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được , nhưng vẫn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vào phòng bếp. “Đói chết , mỗi ngày đều đứng đắn, nhanh mặc quần áo rửa mặt chút, em cũng có thời gian cùng đôi co, em có lớp tiết thứ hai đấy.” Mặt trời mùa đông đều nhô lên, chứng minh thời gian nhất định là còn sớm nữa, lúc nhìn ra bên ngoài cửa, bảy giờ hai mươi rồi, chắc là muộn rồi, cũng nóng nảy, hoàn hảo là buổi sáng hôm nay có tiết đầu, nếu đến lại làm cho lão hồi rồi. nhìn phòng bếp, vẫn cảm thấy nấu ít cháo thôi, tối qua Chu Cẩn Du sau khi uống rượu xong dạ dày thoải mái, đêm qua lại bận rộn có chú ý tới, sáng hôm nay phải dưỡng chút.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 97: Lời đồn đại (1) Lại lần nữa khi vừa đến thời điểm vào lớp Vương Tĩnh Kỳ mới tiến vào văn phòng, nhìn thấy lão nhìn mình khinh thường, trong lòng than thở chút, biết mình hôm nay bị bắt tại trận, đoán chứng chút phê bình giáo dục trốn được. Mấy ngày này, lúc mới đầu khi đến muộn đều gọi điện thoại trước cho lão bà, xin phép, nhưng mỗi lần đều bị chút, về sau cũng suy nghĩ cẩn thận, xin phép cũng bị chút,, nếu xin phép, chỉ cần bị bắt gặp, còn có thể được miễn chút, tính toán để cần xin phép như thế nào, cho nên về sau dứt khoát lên tiếng, dù sao chỉ cần đến trước giờ lên lớp là được rồi. nghĩ tới năng lực chiến đấu của lão bà cũng đề cao lên, mới vài lần phát ra tâm tư của Vương Tĩnh Kỳ, cho nên mỗi ngày sau khi làm, đều đến văn phòng của kiểm tra phen, cuối cùng cũng có thể ngăn chặn được Vương Tĩnh Kỳ. “Ôi, vốn có thể tới sớm, ai biết đường đến lại bị kẹt xe, làm tôi lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ giả bộ vội quýnh lên, gật đầu với lão bà, rồi đem túi xách tay để lên mặt bàn, cầm lấy sách giáo khoa và giáo trình giảng dạy ở bàn rời . “Tôi vội lên lớp học, lúc trở về tới chỗ của ngài.” Sau đó chạy nhanh như chớp, để lại lão tức giận. Đối với việc lên lớp, phải đó là lúc Vương Tĩnh Kỳ tự tin nhất, nhìn những khuôn mặt nhắn ham học phía dưới, vô cùng vui vẻ dâng hiến năng lượng của mình. Bốn mươi phút tiết học, chỉ chớp mắt trôi qua, Vương Tĩnh Kỳ kéo hai chân có chút đau nhức trở về văn phòng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những câu của Chu Cẩn Du vào buổi sáng cũng phải tất cả đều là gạt người, cả người vốn đau nhức, nay sáng sớm lại hoạt động, đúng là tốt hơn ít, chỉ trừ hai cái chân ra. Bước vào văn phòng, ngồi ở ghế bưng cốc nước bàn uống ngụm. “Cảm ơn.” Vương Tĩnh Kỳ hướng về phía Vương Dĩnh đối diện nâng cốc nước lên. cốc nước ấm. Vừa vặn thích hợp cho uống khi lên lớp trở về, trong văn phòng này có thể làm chuyện tri kỷ như vậy cũng chỉ có chị em tốt của mình. Vương Dĩnh nhìn tay cầm cái cốc, nháy đôi mắt tò mò bu lại. giọng hỏi: “Tối hôm qua có phải vị kia nhà cậu tới đón ?” Vẻ mặt ấy bát quái, biểu tình mau cho ta biết. Vương Tĩnh Kỳ an tĩnh uống nước. Lúc bị ánh mắt nóng bỏng của Vương Dĩnh làm cho chịu nổi, mới nặng “Ừ” tiếng, xem như trả lời. cho nhóm các biết tồn tại của Chu Cẩn Du, nên chuyện bình thường kia cũng cần thiết gạt các ấy. Vương Dĩnh thấy chính mình đoán đúng, liền cười “Hắc hắc hắc……..” đầy mờ ám, giống như phát được bí mật gì. Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt nhìn ấy, trong lòng phiền muộn vì mỗi ngày phải ứng phó với việc lão bà làm khó dễ. tuần ba ngày ở trường học lên lớp, lão bà này có thể chắn cả ba ngày. Nhiều lần chỉ muốn bắt mình, chính là muốn giáo dục chút, nếu nghe thấy cái gì tốt, hoặc mắng mình, đều có thể phấn khởi phản kích, chính là con gấu cũng thể để lão bà bới móc mỗi ngày như vậy, nhưng lão bà cũng rất có kinh nghiệm đấu tranh văn phòng, lúc giáo dục , chưa bao giờ nghe tốt, đương nhiên câu thô tục có khả năng . Bà ấy mượn hành vi quy chuẩn của giáo viên để chuyện. Điều này làm cho ngay cả phản bác trong lời cũng được, quả chính là đúng. Đều cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Vương Tĩnh Kỳ đặt cốc nước xuống. Kéo gần khoảng cách với Vương Dĩnh, giọng : “Cậu giúp mình nghĩ , lát nữa gặp lão bà kia, mình nên như thế nào.” Vương Dĩnh các cũng biết tại Vương Tĩnh Kỳ gặp hoàn cảnh này, “Cái này cũng khó , chỉ cần cậu đưa vị Chu nhà cậu ra, cậu còn sợ bà ấy ngậm miệng sao?” “ chút ý kiến có tính xây dựng có được , nếu có thể lấy ra, mình còn phải chịu đắc tội nhiều ngày như vậy à.” Vương Tĩnh Kỳ trợn trừng mắt. Cảm thấy chính mình cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ràng chuyện này hỏi Vương Dĩnh là ổn nhất. “Vậy cậu giống như Ngô Mật Nhi ở ban ba . Bình thường mua gì đó cho lão bà.” Vương Dĩnh lại đưa ra chủ ý tồi. “Cắt, bản thân mình còn nghèo đói đây. Lại còn phải mua đồ cho bà ấy, có cửa đâu.” Chủ ý này càng kém, tại là lúc thiếu tiền nhất, lại , để đem tiền bạc mình vất vả kiếm được đưa cho cái lão bà kia, nỡ. “Cắt.” Vương Dĩnh bĩu môi, bộ dáng sớm biết cậu keo kiệt. “Ôi, mau nghĩ , tiết thứ tư nhất định lão đến, có thời gian đâu.” Buổi sáng hôm nay có hai tiết liền, buổi chiều bốn tiết. Cấp ba có điểm tốt, chương trình học ngoài giờ rất nhiều, tuần dạy lớp chín tiết, lượng công việc rất lớn. “ cầu của cậu cao quá, mình cũng có cái ý kiến nào hay.” Vương Dinh buông tay, ràng là mặc kệ rồi. Vương Tĩnh Kỳ thấy ấy như vậy, đẩy cốc nước ấy lấy cho mình, thầm oán : “Cũng biết cậu ngực to não .” “Cám ơn khen ngợi.” Vương Dĩnh cho rằng sỉ nhục lại mình, những chuyện như vậy ấy cho là, ngực to, đạt được dáng người hoàn mỹ. Vương Tĩnh Kỳ tặng cho ấy ánh mắt xem thường, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình, cầm lấy cốc lên uống nước. đợi nghĩ ra được ý kiến hay, chuông vào lớp vang lên. “Ôi quy định, hết tiết nghỉ mười phút, thời gian ngắn như vậy chưa đủ lâu, đúng là cưỡng bức người già mà.” Vương Tĩnh Kỳ có chút tức giận đặt cốc nước xuống, cầm lấy sách giáo khoa tiếp tục dạy học. Kỳ tại thời gian hết giờ lên lớp an bài cũng thực hợp lý, so với chính đến trường còn tốt hơn nhiều, như vậy, hoàn toàn là giận chó đánh mèo. Quả nhiên lúc Vương Tĩnh Kỳ vừa bước vào văn phòng, lão ngồi ở chỗ của , rất ràng là chờ . Nhưng lần này có chút giống lắm, bởi vì còn thấy cả Ngô Mật Nhi, đứng ở bên cạnh lão bà, trước bàn làm việc của mình, cầm túi xách của lên chiêm ngưỡng. Vương Tĩnh Kỳ nhìn màn này có chút vui, đồ đạc của mình chưa có chủ nhân cho phép lại có người lấy đến xem, đoán chừng cũng có ai cao hứng nổi. “Chủ nhiệm Trình ngài ở đây à, tôi còn nghĩ kết thúc giờ lên lớp đến văn phòng của ngài giải thích nguyên nhân.” Vương Tĩnh Kỳ vẫn quyết định tiên lễ hậu binh, dù sao buổi sáng muộn còn chưa xin phép, như thế nào cũng đều đuối lý. (Tiên lễ hậu binh: Trước hết làm nghi lễ để chiêu hàng, sau đó phục sẵn binh mà để phản công) “Tôi vừa lúc đến văn phòng của các tìm tư liệu, thấy sắp tan học, nên trực tiếp ở đây chờ luôn.” ra vẻ mặt lão và so với bình thường có phần ôn nhu hơn chút. “ giáo Vương, đây là lần thứ mấy bị muộn, phải biết rằng trường học chúng ta có nội quy trường học rất nghiêm khắc, cái này chỉ có tác dụng trói buộc riêng với học sinh, mà cũng áp dụng giống như vậy với giáo viên. Hơn nữa cho dù có những quy định cứng nhắc này, làm giáo viên, có phải cũng nên làm tấm gương cho học sinh noi theo , nếu mọi người đều học theo dạng này, mỗi ngày đều đến trường muốn. Vậy trường học chúng ta quản lý như thế nào, chương trình dạy học còn có thể bố trí ra sao đây……….” Lão bà cũng buông tha Vương Tĩnh Kỳ. Vẫn là lời lẽ tầm thường, bắt đầu giáo dục vòng mới. Vương Tĩnh Kỳ đứng ở trong văn phòng mỉm cưởi nghe lời bà ấy , trong lòng lại đem lão bà mắng lần từ đầu tới chân, bà , hôm nay lão bà thay đổi chiến lược, giáo dục ở trong văn phòng chủ nhiệm nữa, mà giáo dục ở ngay văn phòng của các , đây là lão bà nghĩ muốn tiến thêm bước để làm mất mặt mà. Nhiều người ở đây như vậy. Tuy có mấy người nhìn chuyện cười của , nhưng biết, khẳng định tại mọi người đều dựng lỗ tai lên để nghe. Lão bà ở trước mặt mọi người thuyết giáo , còn phải là để mất hết mặt mũi sao. Rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ tìm được khe hở khi lão bà thở, xen vào: “Chủ nhiệm Trình, hôm nay là tôi đúng, nhưng quả cũng là tình huống đặc biệt. Tôi vốn ra khỏi cửa từ sớm, kết quả là ngồi xe buýt lại bị tắc đường ở chợ, lúc mới đầu còn tưởng lập tức có thể thông, ai biết người lái xe kia đến điểm đạo đức xã hội cũng có. Người nào cũng nhường, nên cứ đứng đường lớn ở phía trước như vậy, tôi vốn muốn gọi điện thoại cho ngài xin phép. Ai biết lại khéo như vậy, điện thoại của tôi ngày hôm qua bị hỏng, cuối cùng sợ chậm trễ giờ lên lớp, nên tôi thể tự mình xuống xe bộ tới trường học.” dối đích thực là bảy phần ba phần giả, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa đạt tới cái trình độ kia, cho nên lời dối này hẳn là ba phần thực bảy phần giả rồi. Buổi sáng hôm nay đúng là ngồi xe đường qua chợ lớn, nhưng phải ngồi xe buýt, mà là ngồi Audi của Chu Cẩn Du, cũng rời giường sớm nấu cháo làm điểm tâm. ra cửa sớm, tóm lại là ở đường chỗ chợ lớn kia quả là bị kẹt xe. Nhưng thấy phía trước kẹt xe, lái xe phía trước chịu nhường đường. Rốt cuộc thấy đường kẹt xe cũng chưa lớn, hơn nữa cũng biết nơi đó rốt cuộc là bị tắt bao lâu. “ giáo Vương thích đùa, đều có thể dùng túi xách đắt tiền như vậy, lại có thể làm bằng xe buýt, làm tôi buồn cười.” Lão bà còn chưa gì, Ngô Mật Nhi từ đầu tới cuối xem túi xách của Vương Tĩnh Kỳ lại mở miệng, đương nhiên ta mở miệng cũng có cái lời hay ho gì. Vương Tĩnh Kỳ nhìn túi xách của mình, lại nhìn Ngô Mật Nhi, sau đó coi như có nghe thấy gì, để ý tới ta. Bởi vì Vương Tĩnh Kỳ cũng biết túi xách này rốt cuộc mắc tiền hay , cái túi này là Chu Cẩn Du đưa cho , là người khác đưa, người đàn ông cũng dùng được, nên đồ bỏ này lại có lợi cho . Lúc trước cũng có nghĩ gì khác, nhìn túi xách cũng thấy tốt, chất liệu hẳn là bằng da, cái nhãn hiệu kia cũng biết, nên mang theo. tại Ngô Mật Nhi vừa , cái túi này chắc là hàng hiệu rồi. Ngô Mật Nhi cũng muốn bỏ qua cái đề tài này, lớn tiếng : “ giáo Vương, cái túi này của là thương hiệu của Prada, là thương hiệu quốc tế nha, lấy loại tiền lương giáo viên của chúng ta, mấy tháng ăn uống mới có thể mua được cái túi như vậy, giáo Vương cũng là có tiền nha.” Ra vẻ hâm mộ, nhưng lời lại có ý tốt. “ giáo Ngô đùa, tôi chỉ biết LV, Chanel và Armani thôi, cái này là thương hiệu tôi còn chưa có nghe qua.” Vương Tĩnh Kỳ nhưng là , chính cũng chỉ biết mấy cái thương hiệu quốc tế vừa mới qua kia, cho nên cho dù để ở trước mặt , cũng có nhận ra. lấy lại cái túi của mình từ trong tay Ngô Mật Nhi , cũng nghiêm túc nhìn vài lần, trong lòng cho là đúng, chưa bao giờ là người ham hàng hiệu, vẫn cho rằng những vật phẩm trang sức xa xỉ này chủ yếu là bán hàng chuẩn, về phần chất lượng cũng nhất định tốt hơn nhiều so với hàng bản địa.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :